Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ba Năm Lãnh Cung - A Diệp

Ba Năm Lãnh Cung - A Diệp
Chương 20: Chương 20



Hắn có lẽ đã bị tấm lưng đầy sẹo trông không ra hình người của ta dọa sợ rồi, lời nói nghẹn lại trong cổ họng, muốn nói mà không thể nói ra được.

Ta mặt không đổi sắc nói: "Vết sẹo do sắt nung ở bên hông đó là do ta tự mình gây ra."

"Tại sao?"

"Tống đại nương đã bán ta cho bọn buôn người, bọn buôn người lại bán ta cho một lão thái giám già đã xuất cung. Lão thái giám đó nuôi rất nhiều tiểu cô nương, dùng đủ mọi cách để hành hạ bọn họ. Lão ta đã khắc một chữ 'kỹ' lên eo ta, thế nên ta đã tự tay dùng thanh sắt nung để xóa đi cái chữ ghê tởm đó."

"Đủ rồi... đừng nói nữa." Bàn tay run rẩy của hắn kéo y phục của ta lại, che đi những vết sẹo mà hắn không muốn nhìn thấy.

Một ngày tốt lành

"Mỗi lần nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết của những cô nương đó, ta đều ảo tưởng rằng các người sẽ đến cứu ta, thế nhưng... ta đã không đợi được."

Triệu Dần Chi, ta chưa bao giờ hận các người. Ta chẳng qua chỉ là một người ngoài lai lịch không rõ ràng. Khi đó đang là thời kỳ đói kém, Tống đại nương không có lý do gì phải nuôi thêm ta cả. Bà ấy bán ta đi, ta chỉ tự trách số phận mình không tốt mà thôi. Thế nhưng bây giờ, ta lại không thể không lợi dụng sự áy náy này của ngài để khiến ngài cam tâm tình nguyện bị ta lợi dụng. Kiếp này, là ta có lỗi với ngài rồi.

Triệu Dần Chi bắt đầu quan tâm đến ta một cách đặc biệt. Tuy hắn đã cố gắng hết sức để kìm nén sự kích động đó, nhưng cuối cùng vẫn khiến Tiêu Cảnh Kiền sinh lòng nghi ngờ. Hắn trầm mặt xuống, dựa vào thành của dục trì (bể tắm). Hơi nước bốc lên nghi ngút, khiến ta không thể nhìn rõ được thần sắc trong mắt hắn.

Trong đại điện rộng lớn chỉ có ta và hắn, không khí tĩnh lặng đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của đối phương. Cũng không biết hắn đang tức giận vì chuyện gì mà lại bắt ta đứng ở đó hồi lâu, dường như là đang trừng phạt ta vậy.

"Lại đây." Hắn dùng giọng nói lạnh như băng ra lệnh cho ta.

Ta khẽ nhúc nhích chân, nhưng đôi chân đã đau nhức rã rời đến mức không thể cúi người xuống được nữa. Hắn thấy sắc mặt đau đớn của ta, bèn khẽ cười một tiếng.

Ta lê từng bước khó nhọc, đến khi sắp tới gần trước mặt hắn, thì đột nhiên hai chân mềm nhũn ra mà ngã vào trong bể tắm. Hắn cũng thoáng giật mình, vội vàng đỡ ta dậy.

Nước trong bể sặc vào mũi khiến ta ho không ngừng. Hắn vén những lọn tóc mai bết dính trước trán ta ra, trong mắt không ngờ lại hiện lên mấy phần thương tiếc. Ta vội cúi đầu xuống, cắn chặt môi, nín thở, cố gắng làm cho gương mặt mình đỏ bừng lên.

Hắn nâng cằm ta lên, buộc ta phải nhìn thẳng vào mắt hắn. Chỉ thấy vẻ tức giận trong mắt hắn đã hoàn toàn biến mất, thậm chí còn nhuốm một tầng d*c v*ng. Không ngờ hắn lại dễ bị khơi gợi đến vậy. Ta còn chưa kịp làm gì, hắn đã động lòng rồi.

Hốc mắt ta ngấn nước, lệ như chực trào ra nhưng lại cố gắng kìm nén không cho rơi xuống. Giọng nói của hắn cũng trở nên khàn đi: "Bộ dạng tủi thân này của ngươi quả thực khiến người ta có chút đau lòng."

"Bệ hạ muốn phạt thần thiếp thì cứ nói thẳng ra là được, hà tất phải ức h.i.ế.p người ta như vậy."

Hắn nói: "Vậy ngươi nói xem, Trẫm tại sao lại muốn phạt ngươi?"

Ta giằng tay hắn ra, lùi lại một bước, giọng đầy hờn dỗi: "Bệ hạ đối với thần thiếp chẳng phải lúc nào cũng như vậy sao, thần thiếp làm sao mà biết được."

Hắn lại ép sát lại gần, hỏi: "Ngươi và Dần Chi rốt cuộc có quan hệ gì?"

Ta giả vờ tức giận nói: "Bệ hạ chẳng lẽ cho rằng thần thiếp và Triệu công công có chuyện gì mờ ám sao?"

Tâm tư của hắn bị nhìn thấu, bèn vội tránh đi ánh mắt dò xét của ta, nói: "Trẫm đã từng nói với ngươi, Dần Chi không giỏi ăn nói, tính tình lại lạnh lùng. Thế nhưng những ngày gần đây hắn lại tỏ ra quan tâm đến ngươi một cách đặc biệt. Ngươi nói xem, tại sao lại như vậy?"

Ta cố nặn ra hai hàng nước mắt, vừa trách móc lại vừa tủi thân nhìn hắn, nói: "Triệu công công nói thần thiếp trông rất giống vị muội muội đã quá cố của ngài ấy, nên mới quan tâm hơn một chút. Không ngờ Bệ hạ lại nghĩ chúng thần thiếp dơ bẩn đến thế. Thần thiếp chịu chút tủi thân cũng chẳng sao cả, dù sao cũng đã quen rồi. Thế nhưng Triệu công công là người chính trực, Bệ hạ lại..."
 
Ba Năm Lãnh Cung - A Diệp
Chương 21: Chương 21



Lời này của ta có chín phần thật, một phần giả. Hơn nữa, Triệu Dần Chi cũng đã từng nhắc đến muội muội của mình với hắn, nên hắn tự nhiên là tin rồi.

Sau khi xóa tan được sự nghi ngờ của hắn, ta cũng không cần phải dây dưa với hắn thêm nữa. Ta lau nước mắt, nói: "Nếu Bệ hạ không còn chuyện gì khác, thần thiếp xin phép không làm phiền ngài tắm rửa nữa ạ."

Ta còn chưa kịp bơi đến thành bể, đã bị hắn một tay kéo giật lại.

"Ngài làm gì vậy?"

Ta kinh hô một tiếng, còn chưa kịp phản ứng gì, đã bị hắn kéo chìm hẳn xuống nước. Ta vốn biết bơi, nhưng nếu hắn đã thích chơi trò này, vậy thì ta cũng đành thuận theo ý hắn thôi.

Sau khi ta cố gắng giãy giụa một hồi, hắn vẫn không chịu buông ra. Thấy ta sắp ngất đi, hắn mới nhếch môi cười một cái, đoạn ôm chặt ta vào lòng, hôn lên môi ta, truyền khí cho ta.

Người này... quả thực rất nhàm chán. Rõ ràng chỉ cần hắn muốn, ta tự nhiên không thể từ chối, thế nhưng lại cứ thích chơi trò mèo vờn chuột này với ta. Vậy thì đừng trách ta.

Tình cảm là thứ rẻ mạt nhất, đặc biệt là tình cảm của bậc đế vương, lại càng không thể tin, cũng không nên cần đến. Chỉ có quyền lực nắm chắc trong tay mới là thứ chân thực nhất. Phế hậu cả đời khao khát tình yêu của đế vương, cuối cùng lại nhận lấy kết cục bi thảm. Hàn Hinh Nhi một lòng một dạ đều đặt cả vào người Hoàng thượng, cuối cùng lại chỉ là một con cờ bị lợi dụng. Còn cả vị Hàn Quý phi kiêu ngạo kia nữa, thứ mà nàng ta muốn cũng chỉ là vị trí Hoàng hậu dưới một người trên vạn người mà thôi. Mà người phụ thân đáng thương của ta, cũng vì tin vào cái gọi là tình huynh đệ của kẻ kia, cuối cùng lại rơi vào kết cục bị ép phải tự vẫn, thân xác bị ngũ mã phanh thây.

Tình cảm của đế vương, tàn nhẫn nhất, cũng rẻ mạt nhất.

Hắn ôm lấy ta nổi lên mặt nước, vẫn tiếp tục hôn lên môi ta, thậm chí còn có phần lấn tới. Đúng lúc hắn đang mê đắm, ta liền cắn mạnh vào môi dưới của hắn, rồi dùng hết sức đẩy hắn ra. Hắn đau đến mức hít một hơi khí lạnh, liền buông ta ra.

"Ngươi dám..." Ánh mắt hắn d*c v*ng vẫn chưa tan hết, nhưng lại xen lẫn sự tức giận vì ta không chịu nghe lời, muốn nổi giận mà lại không thể giận được.

"Bệ hạ cứ từ từ tắm rửa đi ạ. Thần thiếp xin cáo lui."

Người ta moi t.i.m gan ra dâng tặng thì hắn không cần, lại cứ cố chấp muốn đoạt lấy thứ vốn không thuộc về mình. Thật nực cười đến cực điểm. Tấm lưới tình này vốn dĩ ta không có ý định giăng ra, thế nhưng con thiêu thân kia lại cứ một mực muốn lao đầu vào, vậy thì đừng trách ta nhẫn tâm.

Một ngày tốt lành

Hàn Quý phi xem ra cũng rất biết kiềm chế. Đã lâu như vậy rồi mà vẫn không hề có động tĩnh gì, chỉ sai người theo dõi mà thôi.

Tiêu Cảnh Kiền mỗi ngày sau khi hạ triều đều đến Lạc Tiên Cung, thậm chí còn ở trên triều đường tuyên bố rằng nếu Hàn Hinh Nhi sinh được hoàng tử, sẽ lập tức phong làm Thái tử. Hàn đại nhân nghe vậy tự nhiên đắc ý quên mình, cũng dần chuyển sự chú ý từ Hàn Quý phi sang Hàn Hinh Nhi, cách dăm ba bữa lại sai người mang đồ vật đến Lạc Tiên Cung.

Hàn Quý phi tuy tức giận nhưng vẫn không chịu ra tay. Nàng ta nén một cục tức trong lòng không thể phát tiết ra được, liền trút hết cơn giận lên đầu đám cung nhân. Người hầu ở Khánh An Cung ai nấy đều căm tức nhưng không dám hé răng nửa lời, chỉ dám lén lút sau lưng chửi mắng nàng ta.

Cẩm Tú chống chiếc chân cà nhắc, miệng khẽ lẩm bẩm nguyền rủa, lại bị ta bắt gặp ngay tại trận.

"...Uyển Phi nương nương!!"

"Cẩm Tú à, chúng ta quả thực rất có duyên đấy." Nếu Hàn Quý phi đang tức giận, vậy thì ta sẽ giúp nàng ta thổi bùng ngọn lửa đó lên lớn hơn một chút.

Lý Tấn Niên đã biết được mục đích ta tìm thuốc. Hắn không hề oán trách cũng không hề tức giận. Ta sai bảo gì hắn đều răm rắp làm theo, ngoan ngoãn đến mức khiến ta phải kinh ngạc. Hắn cũng không hề che giấu suy nghĩ trong lòng mình, thẳng thắn nói: "Thanh cô nương là người làm nên việc lớn, thông minh lại có khí phách, không giống những nữ nhân tầm thường trong chốn thâm cung này. Nô tài không cầu xin gì nhiều, chỉ mong sau này cô nương có thể nhớ đến nô tài là được rồi."
 
Ba Năm Lãnh Cung - A Diệp
Chương 22: Chương 22



Ta cười nói: "Nếu như ta thất bại, ngươi cũng sẽ phải theo ta xuống địa ngục đó."

Hắn thờ ơ cười cười, đáp: "Nô tài cam tâm tình nguyện, c.h.ế.t không oán hận. Có may mắn được quen biết Thanh cô nương, cũng đáng giá lắm rồi." Lúc hắn nói những lời này, ánh mắt trong sáng, không hề có nửa điểm gian dối hay nịnh nọt.

Ta vỗ vỗ vai hắn, nghiêm túc nói: "Tiếng 'Thanh cô nương' này ngươi gọi nghe cũng thuận miệng thật đấy nhỉ."

Hắn như bừng tỉnh ngộ, khẽ há miệng ra, vẻ mặt đầy lúng túng gãi gãi đầu: "Uyển Phi nương nương."

Đêm khuya, Hàn Thục Phi đột nhiên đau bụng dữ dội. Thái y quỳ đầy cả dưới đất, ai nấy đều bó tay không có cách nào chữa trị. Tiêu Cảnh Kiền trong cơn tức giận liền hạ thánh chỉ, nếu Hàn Thục Phi có bất kỳ mệnh hệ gì, toàn bộ Ngự Dược Phòng đều phải chôn cùng nàng.

Tất cả hương liệu, đồ ăn thức uống trong Lạc Tiên Cung đều bị kiểm tra kỹ lưỡng một lượt, cuối cùng cũng tìm ra được căn nguyên. Món dược thiện mà Hàn Thục Phi ăn hàng ngày khi kết hợp với hương liệu trong lư hương sẽ biến thành một loại thuốc hoạt huyết thông lạc, cực kỳ có hại cho thai nhi, nếu dùng lâu ngày, thai nhi khó mà giữ được.

Hàn Thục Phi sợ đến mức mặt cắt không còn giọt máu, khóc lóc như một người đẫm lệ.

"Hương liệu này từ đâu mà có?" Tiêu Cảnh Kiền tức giận quát.

Sắc mặt Hàn Thục Phi đột nhiên biến đổi, sau đó lại càng khóc dữ dội hơn, đứt quãng nói: "Không thể nào... không thể là tỷ ấy được."

Lúc Cẩm Tú bị dẫn đi, ta mỉm cười an ủi nàng ta: "Cẩm Tú tỷ tỷ yên tâm, hương liệu này tỷ là phụng mệnh mang đến, mọi chuyện không liên quan đến tỷ. Người nhà của tỷ ta đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi, Quý phi nương nương sẽ không tìm được đâu." Nàng ta cắn môi, quyết tâm gật đầu với ta.

Ta cùng Triệu Dần Chi đến Lạc Tiên Cung. Hắn đưa ta phi thân lên mái nhà, quan sát tình hình bên trong.

"Kinh Niên ca ca, một khi nàng ta định đổi lời khai, mũi kim này nhất định phải đoạt mạng nàng ta ngay tại chỗ, tuyệt đối không được thất thủ đó."

Hắn quay đầu lại kinh ngạc nhìn ta: "Muội gọi ta là gì?"

Ta đáp: "Dù sao cũng không có người ngoài ở đây, ta gọi huynh là Kinh Niên ca ca cũng không sao cả. Chẳng lẽ huynh không muốn sao?"

Hắn vui vẻ lắc đầu: "Không, muội cứ gọi như vậy là được rồi."

Cẩm Tú đã làm đúng theo lời ta dặn, khai rằng hương liệu đó là do Hàn Quý phi sai nàng ta mang đến. Hàn Hinh Nhi đau lòng nép vào lòng Tiêu Cảnh Kiền, khóc nức nở: "Tại sao tỷ tỷ lại đối xử với muội như vậy? Muội đâu có ý định tranh giành gì với tỷ ấy... Bệ hạ, hài nhi của chúng ta tại sao số phận lại khổ cực như vậy chứ."

Cẩm Tú bị dẫn ra ngoài. Nhân lúc đêm tối, ta và Triệu Dần Chi g.i.ế.c c.h.ế.t hai cung nhân áp giải nàng ta, rồi đưa nàng ta về phòng của mình.

"Cẩm Tú tỷ tỷ, Hàn Quý phi chắc chắn sẽ không tha cho tỷ đâu."

"Vậy phải làm sao bây giờ? Cầu xin Nương nương hãy cứu nô tỳ!" Nàng ta nắm chặt lấy tay ta, khổ sở van xin.

Một ngày tốt lành

Triệu Dần Chi lấy ra giấy bút và một bức di thư đã viết sẵn đặt trước mặt nàng ta. Nàng ta khó hiểu nhìn chúng ta. Ta nắm lấy tay nàng ta, vô cùng chân thành nói: "Tỷ tỷ yên tâm, tỷ cứ chép lại nội dung trong bức thư này, ta sẽ tìm một tử tù ném xuống hồ ở góc Đông Bắc kia, coi như tỷ sợ tội tự sát. Sau đó sẽ nhờ Triệu công công đưa tỷ xuất cung, đoàn tụ với gia đình. Tỷ tỷ tìm một người tốt mà gả đi, từ nay về sau trong cung này sẽ không còn ai tên là Cẩm Tú nữa."

Nàng ta bán tín bán nghi, chần chừ mãi không chịu động bút. Ta nói: "Quý phi nương nương lúc này hẳn là đã bị Bệ hạ triệu đến rồi. Nếu nàng ta một mực phủ nhận, tai họa này sẽ đổ hết lên đầu tỷ đó. Chỉ cần tỷ giả chết, đổ hết mọi tội lỗi lên đầu nàng ta, tỷ không những bình an vô sự, mà nàng ta tự nhiên cũng sẽ bị hỏi tội thôi."

Bàn tay nàng ta đặt lên chiếc chân đã bị Hàn Quý phi đánh què, trong lòng dâng lên nỗi oán hận, liền gật đầu đồng ý.
 
Ba Năm Lãnh Cung - A Diệp
Chương 23: Chương 23



Triệu Dần Chi cất kỹ bức di thư, rồi nhân lúc Cẩm Tú vừa bước ra khỏi cửa liền đánh ngất nàng ta.

"Có cần đưa nàng ta xuất cung không?" Hắn hỏi.

Ta lạnh lùng nói: "Nếu chuyện này bị bại lộ, ta sẽ trở thành kẻ chủ mưu đứng sau tất cả. Bệ hạ vốn dĩ chỉ lợi dụng ta để đối phó với Hàn Quý phi, Kinh Niên ca ca nghĩ ta còn có đường sống sao?"

Hắn hiểu ý gật đầu: "Ta sẽ bảo vệ ngươi chu toàn."

Ngày hôm sau, Hàn Quý phi quỳ gối ở Lạc Tiên Cung, nhưng thứ mà nàng ta đợi được lại là tin tức Cẩm Tú sợ tội tự sát. Thi thể của Cẩm Tú khi được khiêng đến Lạc Tiên Cung đã lạnh ngắt, nét chữ trên di thư cũng đúng là của Cẩm Tú, Hàn Quý phi không thể chối cãi được nữa.

Để khiến Hàn gia hoàn toàn chia rẽ, Tiêu Cảnh Kiền chỉ phạt Hàn Quý phi hai mươi trượng, cấm túc một năm. Khánh An Cung giờ đây chẳng khác nào lãnh cung, Hàn đại nhân tự nhiên cũng đã từ bỏ nàng ta. Phế hậu năm xưa chính vì không chịu nổi sự lạnh lẽo cô quạnh của lãnh cung mà trở nên nóng nảy điên loạn. Hàn Quý phi là một người không chịu an phận như vậy, làm sao có thể chịu đựng nổi cảnh này chứ.

Vết m.á.u trên mặt Triệu Dần Chi vẫn chưa được lau sạch. Hắn có chút thất vọng nhìn ta, nói: "Ngươi cuối cùng vẫn là quá tàn nhẫn rồi." Hẳn là người nhà của Cẩm Tú đã được "đoàn tụ" với nàng ta rồi.

Ta vừa giúp hắn lau vết m.á.u trên mặt, vừa bất đắc dĩ nói: "Huynh và ta đều chỉ là những con kiến hèn mọn. Ta cũng không muốn trở thành kẻ hai tay nhuốm đầy m.á.u tanh. Nhưng vì để sống sót, chúng ta buộc phải làm như vậy. Ca ca, không phải ta tàn nhẫn, mà là huynh quá mềm lòng rồi."

Hắn đột nhiên ôm chặt ta vào lòng, thương tiếc nói: "Nhưng ta thà rằng ngươi vẫn là Kiền Nhi luôn tươi cười dù phải chịu bao nhiêu tủi nhục đi chăng nữa."

Thế nhưng Kiền Nhi luôn tươi cười đó đã c.h.ế.t rồi.

Tiêu Cảnh Kiền tâm trạng vô cùng tốt tìm đến chỗ ta. Khi thấy Triệu Dần Chi từ trong phòng ta bước ra, sắc mặt hắn lập tức lạnh xuống.

"Phi tần hậu cung không được phép có quan hệ mờ ám với thái giám, ngươi chẳng lẽ đã quên rồi sao?"

Ta đáp: "Thần thiếp bất chấp nguy cơ bị giáng tội, chẳng phải cũng là vì Bệ hạ hay sao? Triệu công công cũng thật là khổ mệnh, rõ ràng trung thành tận tụy như vậy, thế mà lúc nào cũng bị chủ tử nghi ngờ."

Lời này có lẽ đã chạm đến nỗi lòng của hắn, hắn có phần tức giận nắm lấy vai ta, hỏi: "Ngươi đây là đang trách Trẫm?"

Ta cụp mắt xuống, tủi thân khụt khịt mũi. Đầu ngón tay hắn khẽ v**t v* má ta: "Ngươi đã khóc sao?"

"Không có."

"Vậy vết nước mắt trên mặt ngươi chẳng lẽ là vẽ lên hay sao?"

Ta đưa tay lên dụi mắt, nói: "Thần thiếp chỉ là sợ hãi sau chuyện vừa rồi thôi. Nếu lúc đó Cẩm Tú đổi lời khai, người c.h.ế.t bây giờ chính là thần thiếp rồi."

Hắn ngập ngừng một lát, rồi mới khẽ nói một câu: "Trẫm sẽ không để ngươi c.h.ế.t đâu."

Ta chỉ giả vờ như không nghe thấy, hỏi: "Bệ hạ nói gì ạ?"

Hắn ho nhẹ một tiếng, đáp: "Không có gì."

"Bệ hạ đến tìm thần thiếp làm gì? Bây giờ ngài nên ở bên cạnh Hàn Thục Phi mới phải. Nàng ấy vừa trải qua cơn kinh sợ, rất cần ngài ở bên cạnh."

Hắn thuận thế nằm dài trên chiếc trường kỷ của ta, nói: "Trẫm có chút phiền muộn, đến chỗ ngươi nghỉ ngơi một lát."

Một ngày tốt lành

"Vậy Bệ hạ cứ nghỉ ngơi đi ạ, thần thiếp không làm phiền nữa."

Ta vừa quay người đi, hắn đã gọi giật lại.

"Bệ hạ còn có gì căn dặn nữa ạ?"

Hắn nói: "Ngươi trốn tránh Trẫm làm gì? Ngươi là nữ nhân của Trẫm. Nếu Trẫm muốn có ngươi, ngươi có trốn cũng không thoát được đâu."

Ta bước đến trước mặt hắn, vòng tay qua ôm lấy cổ hắn, ghé sát vào tai hắn thì thầm: "Vậy Bệ hạ muốn hay là không muốn đây?"

Hắn một tay ôm chặt lấy eo ta, để ta ngồi lên đùi hắn, cười nói: "Ngươi là thật lòng hay giả ý?"

Ta ghé sát môi mình lại gần môi hắn, tựa hôn mà lại như không hôn, nói: "Thật lòng thì sao, mà giả ý thì sao? Người của thần thiếp đang ở đây, Bệ hạ muốn thì cứ lấy, còn quan tâm thần thiếp làm gì?"
 
Ba Năm Lãnh Cung - A Diệp
Chương 24: Chương 24



Hắn đã đ*ng t*nh rồi. Yết hầu đang chuyển động và d*c v*ng trong mắt hắn không thể nào lừa dối được người khác. Ngay khi nụ hôn sắp sửa chạm xuống, ta đột nhiên đẩy mạnh hắn ra, nhanh chóng đứng dậy khỏi người hắn, nghiêm mặt nói: "Bệ hạ vẫn nên nghỉ ngơi cho tốt đi ạ. Thần thiếp còn có chút việc, xin phép không làm phiền ngài nữa."

"Bạch Thanh!!!"

Ta mặc kệ tiếng gầm gừ của hắn, đóng cửa lại rồi rời đi. Ta vốn không muốn có bất kỳ dây dưa nào với hắn, thế nhưng hắn lại cứ cố tình động tâm tư với ta. Vậy thì ta chỉ có thể thuận nước đẩy thuyền thôi. Làm như vậy, nói không chừng còn có thể đạt được hiệu quả gấp đôi.

Tiêu Ngọc Chương, ta muốn ngươi phải nhìn cho rõ, con cháu Tiêu gia nhà ngươi sẽ bị ta đùa bỡn trong lòng bàn tay như thế nào!

Kể từ sau khi Hàn Quý phi bị cấm túc, Tiêu Cảnh Kiền cũng ít đến Lạc Tiên Cung hơn hẳn, ngược lại còn mang đến cho ta một phiền phức khác.

Hàn Hinh Nhi với đôi bàn tay thon dài khẽ đặt lên bụng dưới phẳng lì, sau khi bước vào tẩm cung của ta liền đưa mắt nhìn quanh một lượt.

"Tỷ tỷ... Bệ hạ chưa từng đến đây sao?"

Ta đỡ nàng ta ngồi xuống, đáp: "Bệ hạ vẫn luôn bận rộn việc triều chính, sao lại có thời gian đến chỗ muội chứ."

Nàng ta rốt cuộc vẫn chỉ là một nữ nhân ngây thơ, cứ nghĩ rằng Tiêu Cảnh Kiền sẽ mãi mãi sủng ái mình. Hậu cung nhiều người như vậy, nếu ai cũng nghĩ như nàng ta, thì Hoàng thượng hẳn là phải đau đầu lắm đây.

"Tỷ tỷ có biết Bệ hạ thích những thứ gì không? Sắp đến ngày lễ rồi, muội muốn tặng Bệ hạ chút đồ vật."

"Chuyện này muội đúng là làm khó ta rồi. Bệ hạ và ta vốn không thân cận, ta tự nhiên là không biết được."

Nàng ta thất vọng nói: "Bệ hạ cũng chưa từng nói với muội..."

Lời vừa dứt, Tiêu Cảnh Kiền đã bước vào, cũng chẳng có ai báo trước một tiếng. Cả hắn và Hàn Hinh Nhi đều sững người ra. Hàn Hinh Nhi nhìn ta với ánh mắt đầy oán trách, khiến ta có chút chột dạ.

Tiêu Cảnh Kiền lên tiếng trước: "Trẫm vừa đến Lạc Tiên Cung, cung nhân nói Hinh Nhi đến chỗ Uyển Phi rồi, Trẫm liền đến tìm. Quả thực làm Trẫm tìm mãi."

Hàn Hinh Nhi lập tức vui mừng trở lại, chạy lon ton đến đón hắn, nép vào lồng n.g.ự.c hắn, như sắp khóc đến nơi.

"Bệ hạ, Hinh Nhi cứ ngỡ người không thích ta nữa rồi..."

Bàn tay Tiêu Cảnh Kiền cứng đờ đặt lên lưng nàng ta, đáp: "...Sao lại thế được."

Ta nhướng mày, như trút được gánh nặng mà ngồi xuống, uống một ngụm trà cho đỡ kinh sợ. Đến khi ta ngẩng đầu lên, lại bắt gặp Tiêu Cảnh Kiền đang nhìn ta với vẻ mặt đầy khó chịu. Ta chỉ giả vờ như không nhìn thấy.

"Bệ hạ, đã đến giờ dùng bữa trưa rồi ạ. Chỗ của thần thiếp không có gì ngon cả, hay là ngài cùng Thục Phi về Lạc Tiên Cung?"

Tiêu Cảnh Kiền còn chưa kịp nói gì, Hàn Hinh Nhi đã lên tiếng trước: "Tỷ tỷ nói gì vậy chứ. Đi đi lại lại mất thời gian lắm. Chúng ta cứ cùng nhau dùng bữa ở đây đi."

Không ngờ hắn lại đồng ý. Nhưng ta cứ cảm thấy có gì đó không ổn, đặc biệt là hành động của Hàn Hinh Nhi. Để tránh xảy ra sai sót, ta đã liên tục ra hiệu cho Tiêu Cảnh Kiền, thế nhưng hắn lại cứ như cố tình chống đối ta vậy, nhất quyết muốn làm khó ta.

Ta ngày thường ăn uống thanh đạm, Tiêu Cảnh Kiền chỉ ăn được vài miếng đã thôi. Thế nhưng Hàn Hinh Nhi lại ăn rất nhiều. Đồ ăn cũng chẳng phải sơn hào hải vị gì, vậy mà nàng ta lại cố tình nhét vào miệng như vậy, khiến ta luôn cảm thấy có gì đó không đúng.

"Hinh Nhi thích ăn rau xanh sao? Ngày thường sao không thấy nàng ăn?" Tiêu Cảnh Kiền tò mò hỏi.

Nàng ta thoáng chút hoảng hốt, đôi đũa trên tay rơi xuống đất, vội giải thích: "Ăn chút rau thanh đạm cũng tốt cho thai nhi trong bụng ạ."

Ta vỗ vỗ tay nàng ta, cười nói: "Muội muội vẫn nên ăn nhiều đồ bổ thì hơn. Mấy món cơm rau đạm bạc này của ta đến cả Bệ hạ cũng không thích lắm đâu."

Tiêu Cảnh Kiền nhìn ta với ánh mắt phức tạp, nói: "Trẫm... chỉ là hôm nay khẩu vị không tốt thôi."

Một ngày tốt lành

Ta cố ý giữ lại một ít thức ăn thừa, còn lại sai cung nhân dọn đi. Đợi hai người họ rời đi rồi, ta mới mang hộp thức ăn đến Ngự Dược Phòng.
 
Ba Năm Lãnh Cung - A Diệp
Chương 25: Chương 25



Lý Tấn Niên đậy nắp hộp lại, đưa tay lên dụi mũi, nhíu mày nói: "Trong này có thuốc gây sảy thai."

"Ngươi chắc chắn không nhầm chứ?"

Hắn nghiêm túc gật đầu, nói: "Nương nương có phải đã gặp phiền phức gì không ạ? Nếu cần nô tài giúp đỡ chỗ nào xin cứ căn dặn."

"Đa tạ Lý công công rồi. Ngươi đã giúp ta rất nhiều rồi."

Hàn Hinh Nhi, tại sao ngươi lại muốn nhằm vào ta chứ?! Nàng ta hoặc là đã biết chuyện mình không hề mang thai và bị lừa dối, hoặc là muốn thực sự dùng cái "thai" trong bụng để đối phó với ta. Con thỏ trông có vẻ vô hại này quả thực ngụy trang rất tốt, nhưng sai lầm ở chỗ nàng ta đã quá nôn nóng rồi.

Màn đêm vừa buông xuống, Tiêu Cảnh Kiền đã dẫn theo một toán thị vệ đến cung của ta. Sau khi đóng chặt cửa lại, hắn tức giận nắm lấy vai ta, quát: "Tại sao ngươi lại dùng thủ đoạn thấp kém như vậy để hãm hại nàng ta? Cái thai vốn không tồn tại trong bụng nàng ấy, Trẫm tự khắc sẽ tìm thời cơ thích hợp để trừ khử nó đi. Tại sao ngươi lại phải nôn nóng như vậy?"

Ta cười khẩy: "Bệ hạ nghĩ rằng thần thiếp sẽ làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy sao?"

Hắn nhíu mày, kinh ngạc hỏi: "Chẳng lẽ..."

Ta gạt tay hắn ra, trách móc: "Nếu không phải hôm nay Bệ hạ cứ nhất quyết giữ nàng ta lại dùng bữa cùng, thì nàng ta làm sao có cơ hội ra tay chứ."

Hắn có chút xấu hổ quay mặt đi chỗ khác, nói: "Trẫm không nghĩ nhiều như vậy, chẳng phải cũng là vì muốn..."

Ta nói: "Vì muốn làm cho thần thiếp ghen tuông?"

Hắn không nói gì, chỉ có chút tức giận nhìn ta.

"Hàn Định Sơn đang ở Lạc Tiên Cung. Chỉ cần ngươi không thừa nhận, Trẫm tự khắc sẽ bảo vệ được ngươi."

"Thần thiếp sẽ thừa nhận."

"Ngươi... hồ đồ!"

"Nếu Bệ hạ bảo vệ thần thiếp, vậy chẳng khác nào công khai đối đầu với Hàn gia. Hơn nữa... Hàn Hinh Nhi tại sao lại muốn hãm hại thần thiếp, trong lòng Bệ hạ hẳn là đã rõ rồi. Nếu nàng ta đã muốn độc chiếm sự sủng ái, sao Bệ hạ không chiều theo ý nàng ta luôn đi."

Tiêu Cảnh Kiền dùng tay bóp lấy cằm ta, đôi mắt khẽ nheo lại, lạnh lùng nói: "Ngươi có biết mình đang nói gì không?"

Ta nhìn thẳng vào đôi mắt tràn đầy tức giận của hắn, đưa tay lên v**t v* chân mày hắn. Hắn không hề né tránh. Ta nói: "Bệ hạ đừng quên, người mà Hàn Hinh Nhi muốn đối phó đáng lẽ phải là Hàn Quý phi (Hàn Huân Nhi), chứ không phải là ta. Chỉ cần ta còn được yên ổn trong hậu cung một ngày, mục tiêu của nàng ta sẽ chỉ là ta mà thôi. Vậy thì tất cả những gì chúng ta đã làm trước đó còn có ý nghĩa gì nữa chứ."

Hắn cười khổ: "Trẫm quả thực như bị trúng tà rồi, vậy mà lại không có cách nào đối phó được với nữ nhân không biết điều như ngươi."

"Thần thiếp đa tạ sự yêu thương của Bệ hạ."

Hắn nói: "Ngươi nếu thật lòng cảm tạ thì tốt rồi." Sau khi bình tĩnh lại, hắn nói tiếp: "Mưu hại long thai là tội chết, ngươi thật sự muốn nhận sao?"

Ta nép vào lòng hắn, bàn tay khẽ đặt lên vị trí trái tim hắn, hỏi: "Bệ hạ nỡ để thần thiếp c.h.ế.t sao?"

Hắn thuận tay ôm lấy ta, trêu chọc: "Một nữ nhân mà thôi, Trẫm có gì mà không nỡ chứ."

Ta nghiêm mặt nói: "Nhưng thần thiếp lại không nỡ rời xa người."

Một ngày tốt lành

Hắn v**t v* gương mặt ta, nghiêm túc nói: "...Trẫm sẽ bảo vệ tính mạng cho ngươi."

Lạc Tiên Cung vô cùng náo nhiệt. Hàn Định Sơn hùng hổ ép người, Hàn Hinh Nhi đáng thương khóc lóc không ngừng, còn ta thì quỳ trên mặt đất không hề tranh cãi nửa lời. Khi đĩa thức ăn thừa chưa bị đổ đi được mang vào, ta liền thừa nhận tất cả. Hàn Hinh Nhi cũng có chút kinh ngạc vì ta thừa nhận quá nhanh. Ta khẽ cười với nàng ta một cái, nàng ta khó hiểu nhíu mày.

Tiêu Cảnh Kiền hạ lệnh giam ta vào tử lao, viện một lý do bâng quơ là không nên thấy máu, Hàn Định Sơn đành phải thôi. Ta chỉ là một cung nữ, không có chỗ dựa, không có bối cảnh. Hàn Hinh Nhi chỉ muốn độc chiếm sự sủng ái, mà Tiêu Cảnh Kiền lại thường xuyên đến cung của ta, nàng ta tự nhiên không vui. Ta vào tử lao rồi, sau này thế nào nàng ta cũng không cần phải lo lắng nữa.
 
Ba Năm Lãnh Cung - A Diệp
Chương 26: Chương 26



"Vệ Quân Trung, đã lâu không gặp."

Hắn chắp tay nói: "Diệp cô nương, người đã phải chịu khổ rồi."

Ta lắc đầu cười: "Cũng nhờ có huynh chiếu cố, ta mới không phải c.h.ế.t trong cái nhà lao này."

Vệ Quân Trung cởi chiếc áo choàng trên người mình khoác lên cho ta, nói: "Hàn Quý phi đã viết thư cho Chu tướng quân rồi. Chẳng bao lâu nữa hắn ta sẽ hồi kinh."

"Cuối cùng nàng ta cũng chịu hành động rồi."

Vệ Quân Trung nói: "Nàng ta đã biết chuyện Hàn Hinh Nhi mang thai giả. Ta đã sắp xếp để nàng ta tưởng rằng đó là do Hoàng thượng và Hàn Hinh Nhi bày mưu hãm hại nàng ta. Hơn nữa Hàn Định Sơn cũng đã từ bỏ nàng ta rồi, nàng ta tự nhiên phải tìm chỗ dựa khác thôi."

Chu Thương trước đây từng yêu mộ Hàn Quý phi, thế nhưng nàng ta vì vinh hoa phú quý mà đã nhập cung. Sau đó, Chu Thương vì không muốn người khác nói ra nói vào về nàng ta, liền xin đi trấn thủ biên ải. Bây giờ Hàn Quý phi chỉ cần một bức thư là có thể gọi hắn ta hồi kinh, quả thực là một kẻ si tình.

Vệ Quân Trung nheo mắt lại, nói: "Đợi đến khi bọn họ lưỡng bại câu thương, chính là lúc chúng ta ra tay."

Ta nói: "Thế nhưng Tiêu Cảnh Kiền không phải là kẻ dễ đối phó đâu."

"Diệp cô nương yên tâm. Bất luận Hàn Định Sơn và Chu Thương ai thắng ai bại, mục đích cuối cùng của bọn họ đều là ngôi vị hoàng đế. Chỉ cần Tiêu Cảnh Kiền còn sống, Hàn Định Sơn sẽ mãi mãi phải chịu cảnh dưới người khác, còn Chu Thương cũng sẽ vĩnh viễn không bao giờ có được nữ nhân mà hắn ta mong muốn. Cho nên, Tiêu Cảnh Kiền sẽ không thể sống yên ổn được đâu."

Ta vào tử lao cũng là một cách tự bảo vệ mình. Bọn họ đấu đá long trời lở đất, ta tự khắc sẽ được bình an vô sự.

Đôi mắt u ám của Vệ Quân Trung cuối cùng cũng ánh lên tia sáng: "Mười ba năm nhẫn nhục chịu đựng, đã đến lúc bắt bọn họ phải trả nợ rồi."

Ta quỳ xuống nói: "Đa tạ Vệ đại ca đã giúp đỡ."

Hắn vội vàng đỡ ta dậy: "Ta cũng không giúp được Diệp cô nương nhiều. Là do Diệp cô nương thông minh lý trí, ngược lại còn giúp ta rất nhiều. Chuyện Hàn, Thương tranh đấu, cũng là nhờ có kế sách của cô nương."

"Con d.a.o găm này cô cầm lấy phòng thân." Hắn đưa con d.a.o găm vào tay ta, dặn dò thêm vài câu rồi rời đi.

Sau khi Vệ Quân Trung rời đi, lính canh gác tử lao liền được thay đổi một lượt khác, tự nhiên không ai biết chuyện ta và hắn đã gặp mặt.

Không ngờ Tiêu Cảnh Kiền cũng đến nhà lao thăm ta.

Một ngày tốt lành

"Ngươi gầy đi rồi." Hắn v**t v* gương mặt ta, trong mắt tràn đầy vẻ thương tiếc.

"Bệ hạ chịu hạ cố đến thăm tội thiếp, quả thực khiến thần thiếp thụ sủng nhược kinh."

Hắn bất đắc dĩ cười nói: "Ngươi đúng là người như vậy đó, đã đến nước này rồi mà vẫn không chịu nói một câu mềm mỏng."

"Bệ hạ muốn nghe lời mềm mỏng gì?"

Hắn một tay ôm lấy eo ta, một tay kìm chặt cằm ta, buộc ta phải nhìn hắn, hỏi: "Đêm đó ngươi nói không nỡ rời xa Trẫm, có phải là thật lòng không?"

"Phải." Ta nếu c.h.ế.t đi rồi, sao nỡ để ngươi còn sống chứ.

"Vậy ngươi đã từng có thật lòng với Trẫm chưa?"

"Nếu thần thiếp không có thật lòng, vậy hà cớ gì phải vì người mà vào cái nhà lao không thấy ánh mặt trời này chứ?"

Hắn vui mừng ôm chặt lấy ta, ghé vào tai ta nói: "Đợi đến khi mọi chuyện lắng xuống, Trẫm muốn ngươi làm Uyển Phi thực sự của Trẫm."

"Thần thiếp e rằng không sống được đến lúc đó đâu."

"Trẫm không cho phép ngươi chết!"

Tiêu Cảnh Kiền, ngươi đừng trách ta lòng dạ độc ác. Thiên hạ này chỉ có thể có một vị quân chủ. Ngôi vị mà phụ hoàng ngươi đã trộm được, cuối cùng cũng phải trả lại thôi. Nợ cha con trả, cho dù ta không lấy mạng ngươi, Vệ Quân Trung cũng sẽ không tha cho ngươi đâu. Ta muốn thiên hạ này phải trả lại cho Diệp gia ta một sự công bằng, trả lại cho ba ngàn Ảnh La Vệ một sự trong sạch!

Tử lao tối tăm không thấy ánh mặt trời, bên tai lúc nào cũng vang vọng tiếng gào thét kêu la của những phạm nhân khác. Lũ chuột ngang nhiên chạy qua chân ta, không hề tỏ ra sợ hãi chút nào. Ta từ từ nhấc chân lên, đạp mạnh xuống con chuột đang làm phiền kia. Tiếng kêu thảm thiết của nó khiến ta cảm thấy phấn khích. Sự sống c.h.ế.t của nó nằm trong tay ta, chỉ cần ta dùng thêm chút sức lực, nó sẽ không bao giờ có thể động đậy được nữa. Quyền lực quả thực có thể khiến con người ta trở nên điên cuồng.
 
Ba Năm Lãnh Cung - A Diệp
Chương 27: Chương 27



Vệ Quân Trung cứ cách một khoảng thời gian lại sai người mang tin tức đến cho ta. Và đêm nay chính là thời điểm Hàn Định Sơn và Chu Thương làm binh biến. Ta ngồi đứng không yên, không biết tình hình bên ngoài rốt cuộc đã như thế nào rồi.

Khi Tiêu Cảnh Kiền và Triệu Dần Chi xuất hiện trước mặt ta, ta nhất thời không biết phải làm sao. Hắn bảo ta thay y phục, cải trang thành nam tử, đưa cho ta một con d.a.o găm, rồi lưu luyến ôm chặt lấy ta, nói: "Ngươi đi theo Dần Chi, hắn sẽ bảo vệ ngươi chu toàn."

Ta giả vờ như không biết gì cả, nghi hoặc hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?"

Hắn đáp: "Hàn Định Sơn làm phản rồi."

Thế nhưng hắn nào biết được, Chu Thương đêm nay cũng đã làm phản rồi. Hàn, Chu tranh đấu, bất luận thành bại ra sao, cuối cùng kẻ được lợi vẫn là Vệ Quân Trung mà thôi.

Một ngày tốt lành

"Bệ hạ đã chuẩn bị lâu như vậy rồi, tại sao lại phải sợ một mình Hàn Định Sơn chứ?"

Hắn giúp ta buộc chặt áo choàng, đoạn nói: "Trẫm tuy đã chuẩn bị vạn toàn, nhưng khó tránh khỏi sẽ xảy ra sai sót. Chỉ cần ngươi bình an vô sự, Trẫm mới có thể không còn gì phải sợ hãi."

Nếu Tiêu Cảnh Kiền biết được trận binh biến này thực chất là một âm mưu do ta và Vệ Quân Trung bày ra, hắn sẽ có phản ứng như thế nào đây?

Triệu Dần Chi lái xe ngựa, nhân lúc đêm tối đưa ta rời khỏi hoàng cung. Còn chưa đi được bao xa, đã thấy hoàng cung lửa cháy ngút trời. Cuối cùng cũng bắt đầu rồi.

"Tống Kinh Niên, dừng xe!"

"Kiền Nhi, sao vậy?"

Ta dùng d.a.o găm kề sát vào cổ mình, uy h.i.ế.p hắn: "Đưa ta quay về! Ta không thể bỏ mặc Bệ hạ một mình được! Cho dù có phải chết, ta cũng muốn c.h.ế.t cùng người!"

Hắn kinh ngạc vô cùng, nhìn ta với ánh mắt không thể tin nổi, nói: "Hóa ra ngươi đối với Bệ hạ là thật lòng."

"...Phải, xin ca ca hãy đưa muội quay về."

Hắn nghiêm nghị hỏi: "Ngươi không hối hận chứ?"

"Không hối hận."

Từ Thiên Tuyền Môn đến Chính Nguyên Điện, t.h.i t.h.ể nằm la liệt khắp nơi, trong đó không thiếu cả thái giám và cung nữ. Ta chạy một mạch đến Chính Nguyên Điện. Hàn Định Sơn một chân đã bị chặt đứt, đau đớn nằm trên mặt đất. Chu Thương đã chết, chỉ còn duy nhất Vệ Quân Trung vẫn bình an vô sự. Hắn lau sạch thanh kiếm trong tay, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, nói với Tiêu Cảnh Kiền đang ngồi trên long ỷ: "Bệ hạ, chỗ ngồi này ngài ngồi có thoải mái không?"

Tiêu Cảnh Kiền tức giận nhìn ta, không thèm trả lời câu hỏi của Vệ Quân Trung, mà lại hỏi ta: "Tại sao ngươi lại quay về?"

Ta bước đến bên cạnh Vệ Quân Trung, cười nói: "Thần thiếp không nỡ rời xa Bệ hạ."

Vệ Quân Trung phá lên cười lớn, cúi đầu ghé sát vào tai ta nói: "Đã đến lúc này rồi mà ngươi vẫn còn muốn lừa gạt hắn sao? Hay là để ta giúp ngươi một tay, cho hắn nếm thử mùi vị yêu mà không thể có được." Hắn đột nhiên ôm lấy ta ngồi xuống, ngón tay lướt qua má ta, ánh mắt đầy khiêu khích nhìn Tiêu Cảnh Kiền, nói: "Bệ hạ quả thực rất có phúc khí, có được một vị mỹ nhân xinh đẹp nguyện sống c.h.ế.t đi theo, khiến thần thật sự vô cùng ghen tị đó."

Triệu Dần Chi tức giận quát: "Vệ Quân Trung, ngươi mau buông nàng ra!"

"Không buông thì sao nào?" Chính Nguyên Điện lúc này đã bị người của Vệ Quân Trung bao vây chặt chẽ. Nếu Triệu Dần Chi dám động thủ, chắc chắn sẽ bỏ mạng ngay tại chỗ.

Tiêu Cảnh Kiền hỏi: "Vệ Quân Trung, không ngờ kẻ cuối cùng lại chính là ngươi. Là Trẫm đã nhìn lầm người rồi."

Vệ Quân Trung đáp: "Tiêu Cảnh Kiền, ta nghĩ ngươi đã hiểu lầm rồi. Thiên hạ này vốn dĩ là của ta, ta chỉ là muốn lấy lại thứ thuộc về mình mà thôi."

Tiêu Cảnh Kiền hỏi: "Ngươi có ý gì?"

Vệ Quân Trung tên thật là Tiêu Nhạc Đình, là đích tử của Thái tử, và Vệ Quân Trung cũng là một thái giám giả. Năm đó, Tiêu Ngọc Chương (phụ hoàng của Tiêu Cảnh Kiền) đã hạ độc mưu hại chính phụ thân của mình, sửa đổi di chiếu, trộm lấy hoàng vị.

Hắn lại lừa gạt ngọc phù của phụ thân ta, điều động Ảnh La Vệ chỉ trong một đêm đã tàn sát toàn bộ phủ Thái tử.

Khi phụ thân ta đến nơi, phủ Thái tử đã chìm trong biển máu.
 
Ba Năm Lãnh Cung - A Diệp
Chương 28: Chương 28



Ông đã bí mật cứu lấy người con trai duy nhất còn sót lại của Thái tử là Tiêu Nhạc Đình, đưa hắn rời khỏi hoàng thành.

Lúc ta gặp Vệ Quân Trung, trong mắt hắn đã tràn ngập hận thù, một đứa trẻ nhỏ tuổi mà ánh mắt lại đáng sợ đến thế.

Tiêu Ngọc Chương năm đó và phụ thân ta tình như thủ túc.

Sau khi hắn lên ngôi Hoàng đế, liền ban cho phụ thân ta vinh quang vô thượng.

Thanh kiếm trong thư phòng của Tiêu Cảnh Kiền chính là do Tiêu Ngọc Chương đặc biệt tìm người rèn đúc, mà chữ khắc trên chuôi kiếm chính là chữ "Kiền".

Ta tên là Diệp Kiền, chữ "Kiền" này cũng là do Tiêu Ngọc Chương ban tặng, trùng với tên con trai của hắn.

Phụ thân ta vốn không ham công danh, thế nhưng Tiêu Ngọc Chương lại cứ đẩy ông lên đầu sóng ngọn gió.

Năm đó khi hắn mới lên ngôi, trong triều đình không tránh khỏi có những ý kiến phản đối.

Hắn liền đến trước mặt phụ thân ta khóc lóc kể lể, lại còn làm ra một số chứng cứ giả nói rằng những đại thần kia tham ô hủ bại, thậm chí còn muốn tạo phản.

Khi Hàn Định Sơn đến truyền khẩu dụ, phụ thân ta đã biết là không thể tránh được.

Khoảng thời gian đó, Tiêu Ngọc Chương đã lợi dụng phụ thân ta để g.i.ế.c sạch tất cả những kẻ chống đối.

Hoàng thành khi đó tựa như địa ngục, tất cả mọi người đều sống trong sợ hãi bất an. Cuối cùng, địa vị của hắn cũng được củng cố vững chắc.

Khi ta và mẫu thân trở về nhà, Tiêu Ngọc Chương liền hạ chỉ triệu chúng ta vào cung. Hắn bày yến tiệc linh đình, nói là muốn phong ta làm Quận chúa.

Đêm đó, Tiêu Ngọc Chương cười rất vui vẻ, thế nhưng trong mắt hắn lại tràn đầy sát ý.

Yến tiệc vừa bắt đầu, phụ thân đã đuổi ta đi chỗ khác chơi. Đến khi ta quay lại, từ xa đã trông thấy phụ mẫu ta bị một đám thị vệ bao vây chặt chẽ, còn Tiêu Ngọc Chương thì đắc ý ngồi trên cao, ánh mắt tựa hồ xem phụ mẫu ta như lũ sâu kiến.

"Diệp Ẩn lạm dụng quyền lực, g.i.ế.c hại trọng thần triều đình, cậy công kiêu ngạo, có lòng phản nghịch, tội không thể tha, tru di cửu tộc!"

Phụ thân ta tranh cãi không lại.

Ông đã tin lời Tiêu Ngọc Chương, coi hắn như huynh đệ ruột thịt, thế nhưng kẻ đó lại chỉ lợi dụng ông để trừ khử những kẻ chống đối mình, cuối cùng mọi tội danh đều đổ hết lên đầu ông.

Phụ thân ta tại chỗ tự vẫn, mẫu thân cũng theo phụ thân mà đi.

Thị vệ thân cận của phụ thân đã bịt miệng ta lại, không cho ta kêu lên tiếng.

Hắn đưa ta trốn dưới gầm cầu suốt một đêm. Đến khi chúng ta chạy thoát ra ngoài, Diệp gia đã hóa thành tro bụi, phụ thân ta bị ngũ mã phanh thây.

Khi phụ thân vào cung, Hoắc Phong (cha của Phế hậu) đã cầm ngọc phù đi điều động Ảnh La Vệ, vây khốn bọn họ tại con đường ngoài Thiên Tuyền Môn, vu cáo rằng bọn họ cùng phụ thân ta có ý đồ tạo phản, hạ lệnh b.ắ.n c.h.ế.t ngay tại chỗ.

Ba ngàn Ảnh La Vệ, hơn một trăm hai mươi mạng người Diệp gia, đều bị Tiêu Ngọc Chương ngấm ngầm ám hại mà chết.

Ta theo thị vệ đổi họ thành Bạch, rời xa hoàng thành, trở thành một thợ rèn.

Bạch lão cha nuôi ta được một năm thì lâm bệnh qua đời. Trước khi chết, ông đã gửi gắm ta cho nhà họ Tống, đem toàn bộ số tiền tích góp cả đời cũng đưa hết cho họ, thế nhưng Tống đại nương cuối cùng vẫn bán ta đi.

Một ngày tốt lành

Hoắc gia, Hàn gia, Tiêu Ngọc Chương, không một ai là vô tội cả. Phế hậu là con gái của Hoắc Phong. Khi ta mới vào cung, đã bị phân đến chăm sóc Phế hậu.

Ta ẩn nhẫn suốt ba năm, học được không ít điều từ Phế hậu, cũng nhìn rõ được cục diện trong hậu cung.

Ta đã g.i.ế.c nàng ta, Hoắc gia hoàn toàn mất đi thế lực, mà Hoắc Phong cũng đã sớm bệnh chết, coi như là quả báo.

Vệ Quân Trung đã nhận ra ta. Lúc ở Lộc Lăng, hắn đã nhiều lần ngấm ngầm giúp đỡ, mới khiến ta có cơ hội cứu được Tiêu Cảnh Kiền đang bị thương.

Hắn muốn hoàng vị, nhưng thứ ta muốn lại là sự trong sạch cho Ảnh La Vệ và Diệp gia.

Năm đó chính Ảnh La Vệ đã tàn sát cả phủ Thái tử, hắn làm sao có thể trả lại công đạo cho họ được chứ.

Vệ Quân Trung hồi tưởng lại chuyện xưa, toàn thân run rẩy vì tức giận. Hắn nhìn đám người c.h.ế.t và bị thương trước mắt, đôi mắt đỏ ngầu, điên cuồng phá lên cười lớn.
 
Ba Năm Lãnh Cung - A Diệp
Chương 29: Chương 29



"Hoàng thượng, thiên hạ này đều là của người rồi." Ta tỏ vẻ nịnh nọt nép vào lòng hắn. Hắn nghe lời ta nói thì vô cùng đắc ý. Quay sang nói với Tiêu Cảnh Kiền: "Ngươi có lẽ không biết, vị Uyển Phi nương nương này chính là... ực... ưm..."

Ta rút mạnh con d.a.o găm cắm trong lồng n.g.ự.c hắn ra, m.á.u tươi nhuộm đỏ cả hai bàn tay ta. "Vệ công công, cho dù ta có phải chết, cũng tuyệt đối không để ngươi làm hại Bệ hạ!"

Vệ Quân Trung kinh ngạc nhìn ta, m.á.u tươi từ lồng n.g.ự.c không ngừng tuôn chảy. Hắn đột nhiên lao về phía ta, đau đớn nói: "Ngươi... dám..."

Ta lại một lần nữa đ.â.m mạnh d.a.o găm vào tim hắn, ghé sát vào tai hắn thì thầm: "Ngươi tưởng ta dễ lợi dụng lắm sao? Hừ, ta nói cho ngươi biết, thứ ta muốn là cả thiên hạ của dòng họ Tiêu nhà ngươi đó!" Ta đẩy mạnh hắn ra, ném con d.a.o găm trong tay xuống đất, sợ hãi ngã ngồi xuống đất, kinh hoàng khóc lớn.

"Ta không cố ý... ta sợ hãi... Vì Bệ hạ ta chuyện gì cũng có thể làm, ngươi đừng đến tìm ta... đừng tìm ta..."

Vệ Quân Trung đã tắt thở. Đám binh lính xung quanh đưa mắt nhìn nhau, trong lúc hoảng loạn, Triệu Dần Chi lớn tiếng nói: "Nghịch tặc đã chết! Các ngươi nếu buông vũ khí xuống, Bệ hạ sẽ tha tội c.h.ế.t cho các ngươi!"

Tiêu Cảnh Kiền hoảng loạn ôm chặt ta vào lòng, hơi thở hắn run rẩy, hai tay siết chặt lấy ta, không ngừng an ủi.

"Đừng sợ, có Trẫm ở bên cạnh ngươi rồi, không ai có thể làm hại ngươi được nữa."

Ta nắm chặt lấy y phục của hắn, bất lực khóc nức nở.

"Ta không cố ý... ta chỉ muốn bảo vệ Bệ hạ..."

Hắn dùng cằm tựa l*n đ*nh đầu ta, giọng nói khàn khàn: "Trẫm biết, ngươi không có lỗi."

Đám binh lính bắt đầu d.a.o động, tất cả đều nhìn về phía Tiêu Cảnh Kiền.

Bọn họ dường như vẫn chưa hoàn hồn lại sau hàng loạt biến cố vừa xảy ra, bàn tay cầm đao có chút run rẩy. Ngoài cửa, một toán ám vệ ào vào. Đám binh lính vốn đã kinh hãi nay lại càng thêm hoảng sợ, đều vứt bỏ vũ khí, quỳ rạp xuống đất cầu xin tha mạng.

Hóa ra Tiêu Cảnh Kiền đã sớm có phòng bị. Kẻ đứng đầu toán ám vệ đó chính là Trịnh Hoàn Thành, một trong tam đại cận thị, ta chỉ mới gặp hắn một lần duy nhất.

Tiêu Cảnh Kiền âm trầm nhìn tất cả những người có mặt ở đó, trầm giọng ra lệnh: "Giết sạch, không chừa một ai!"

Hàn gia thất bại rồi. Hàn Quý phi treo cổ tự vẫn, để lại một bức thư tuyệt mệnh, nói rằng kiếp này nàng ta đã phụ Chu Thương, nguyện kiếp sau cùng hắn nối lại tiền duyên.

Đến khi ta tỉnh lại, Tiêu Cảnh Kiền đang ngồi bên giường ta, vui mừng nắm lấy tay ta, nói: "Thanh Nhi, nàng tỉnh rồi."

"Bệ hạ, người nghỉ ngơi một chút đi ạ, thần thiếp không sao rồi."

Hắn nằm xuống bên cạnh ta, ôm lấy ta, rồi nặng nề nhắm mắt lại.

Ngày hôm sau, Hàn Hinh Nhi mặc đồ tang trắng quỳ gối trước cửa cung của ta. Không ngờ Tiêu Cảnh Kiền lại không g.i.ế.c nàng ta.

"Bệ hạ, Hàn Thục Phi đã quỳ hai canh giờ rồi, người không đến xem sao ạ?"

Tiêu Cảnh Kiền đặt cuốn sách trong tay xuống, nhíu mày nói: "Trẫm nể tình xưa cũ đã tha cho nàng ta một mạng rồi. Nàng ta muốn quỳ thì cứ để nàng ta quỳ đi."

Ta không nói thêm gì nữa. Hắn có vẻ không vui, hỏi: "Nàng không oán Trẫm đã không g.i.ế.c nàng ta sao?"

Ta cười nói: "Chuyện của Bệ hạ, thần thiếp không tiện hỏi nhiều."

"Nhưng Trẫm lại muốn nàng hỏi nhiều."

"Thần thiếp tin tưởng quyết định của Bệ hạ là đúng đắn."

Hàn Hinh Nhi bị phế làm thứ dân, đưa ra khỏi cung. Xe ngựa dừng lại giữa đường. Nàng ta kinh hãi nhìn ta, ngã ngồi xuống đất lùi lại phía sau, nói: "Ngươi dám động đến ta... ta sẽ đi nói cho Bệ hạ biết!"

"Vậy sao? Vậy thì ngươi chỉ có thể báo mộng cho hắn biết thôi."

Khi ta quay về cung, Tiêu Cảnh Kiền đã đợi sẵn ở đó rồi.

"Nàng đã g.i.ế.c Hinh Nhi." Hắn bình tĩnh nhìn ta.

Một ngày tốt lành

Ta giả vờ ghen tuông nói: "Nếu Bệ hạ muốn trị tội thần thiếp vì nàng ta, thần thiếp không còn gì để nói nữa. Hàn Hinh Nhi đáng thương yếu đuối, thần thiếp lòng dạ rắn rết, tự nhiên không thể sánh bằng."

Hắn cười nói: "Nhưng Trẫm lại cứ thích cái lòng dạ rắn rết này của nàng." Mặc dù hắn có tình cảm với ta, nhưng trong lòng hắn vẫn luôn không hoàn toàn tin tưởng ta.
 
Back
Top Bottom