Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ba Năm Lãnh Cung - A Diệp

Ba Năm Lãnh Cung - A Diệp
Chương 10: Chương 10



Có lẽ, điều duy nhất khiến hắn tin tưởng chỉ là hình ảnh một nô tài trung thành hết mực với Phế hậu mà thôi. Nếu ta chưa từng hầu hạ Phế hậu, e rằng hắn thậm chí còn chẳng thèm liếc nhìn ta lấy một cái. Con người một khi đã mềm lòng thì rất dễ bị kẻ ác bắt nạt. Thế nên, đừng trách ta lòng dạ sắt đá, tàn nhẫn vô tình, ta làm tất cả cũng chỉ vì muốn được sống sót mà thôi.

Ta đã nói với Hàn Quý phi rằng, Triệu Dần Chi luôn thầm yêu mộ Phế hậu, nhưng khổ nỗi thân lại là kẻ bất toàn, nên chỉ có thể làm một nô tài trung thành tận tụy. Hắn đã ngấm ngầm giúp đỡ Phế hậu rất nhiều chuyện. Hắn cho rằng Phế hậu là do Hàn Quý phi mưu hại, nên mới tìm cách sắp xếp ta đến bên cạnh Hoàng thượng, chờ cơ hội để Hoàng thượng sủng hạnh ta. Đến lúc đó, ta có thể một bước lên mây, được hưởng vinh hoa phú quý, rồi sẽ nghe theo sự sắp đặt của hắn mà tìm cách hãm hại Hàn Quý phi, để cho nàng ta cũng phải nếm trải tất cả những đau khổ mà Phế hậu đã từng phải chịu đựng.

Hàn Quý phi tức đến mức giáng cho ta hai cái bạt tai, nhưng sau khi bình tĩnh lại thì phá lên cười lớn, nói: "Tiện nhân đó cũng chỉ xứng để cho một tên thái giám hoạn quan để mắt tới mà thôi."

Ta cố tình làm đầu mình chảy máu, đoạn khóc lóc van xin Hàn Quý phi: "Xin Nương nương hãy cứu lấy nô tỳ! Triệu công công hắn thường nói nô tỳ trông rất giống Tiên Hoàng hậu, nên muốn... muốn đối với nô tỳ... Xin Nương nương hãy cứu nô tỳ với! Nô tỳ nguyện làm bất cứ điều gì cho Nương nương!"

Hàn Quý phi như thể vừa nghe được chuyện gì đó cực kỳ nực cười, nàng ta lấy tay che miệng cười hồi lâu, rồi mới nói: "Không ngờ con tiện nhân đó c.h.ế.t rồi mà vẫn còn bị một tên thái giám hoạn quan làm nhục. Đúng là quả báo mà!"

Hàn Quý phi không g.i.ế.c ta. Nàng ta cho người đưa ta về, lệnh cho ta phải làm nội gián cho nàng ta, tìm ra bằng chứng Triệu Dần Chi tư thông với Phế hậu, để đẩy hắn vào chỗ chết. Nếu ta không chịu đựng những hình cụ tra tấn kia, không trở nên thân tàn ma dại, nửa sống nửa c.h.ế.t như vậy, e rằng nàng ta sẽ không đời nào tin lời ta nói.

Triệu Dần Chi đương nhiên cũng bắt đầu nghi ngờ ta. Thế là, ta lại phải dùng đến khổ nhục kế lần thứ hai.

"Hàn Quý phi muốn nô tỳ quyến rũ ngài, sau đó vu cáo ngài tư thông với Hoàng hậu nương nương. Nô tỳ không chịu làm theo, nên nàng ta đã cho người tra tấn nô tỳ. Hàn Quý phi còn nói, nếu nô tỳ không chịu làm, nàng ta sẽ tìm người khác làm việc này. Nô tỳ vì muốn để ngài biết được âm mưu của Quý phi nương nương, nên đã giả vờ đồng ý."

Khi nghe những lời này, Triệu Dần Chi cũng không tỏ ra tức giận lắm, trái lại còn tỏ vẻ khinh thường, chẳng thèm tranh cãi làm gì, bởi hắn tin rằng người ngay thẳng thì tự khắc sẽ được minh oan (thanh giả tự thanh). Ta thực sự rất khâm phục con người của Triệu Dần Chi. Tâm cơ tuy sâu, nhưng lại là người quang minh lỗi lạc.

Trong Ngự thư phòng của Tiêu Cảnh Kiền có đặt một thanh bảo kiếm. Ta cứ nhìn chằm chằm vào thanh kiếm đó đến ngẩn người ra, đến nỗi hắn gọi ta mài mực lúc nào cũng không hề hay biết. Mãi cho đến khi ta hoàn hồn lại, thì hắn đã lấy thanh kiếm đó xuống rồi.

"Ngươi có hứng thú với thanh kiếm này sao?" Hắn rút kiếm ra khỏi vỏ, lưỡi kiếm sắc bén vô cùng.

"Nô tỳ chỉ thấy nó rất đẹp."

Hắn đưa thanh kiếm cho ta, nhưng ta không dám nhận. Hắn nói: "Trẫm cho phép ngươi xem."

Ta lúc này mới dám cẩn thận đón lấy thanh kiếm, tỉ mỉ v**t v* từng tấc trên thân kiếm. Trên chuôi kiếm còn khắc một chữ, nhưng vì đã bị mài mòn quá nhiều theo năm tháng nên không thể nhìn rõ là chữ gì nữa.

Hắn đã đến gần ngay trước mặt ta từ lúc nào mà ta không hề hay biết. Mãi cho đến khi hắn dùng ngón trỏ nâng cằm ta lên, một giọt nước mắt mà ta chưa kịp lau đi đã rơi xuống, trượt dài trên mu bàn tay hắn.

Một ngày tốt lành

Hắn tra kiếm lại vào vỏ, hỏi: "Tại sao ngươi lại khóc?"

"Nô tỳ... nô tỳ chỉ là nhớ phụ thân quá."
 
Ba Năm Lãnh Cung - A Diệp
Chương 11: Chương 11



"Thanh kiếm này thì có liên quan gì đến phụ thân ngươi?"

"Phụ thân của nô tỳ lúc sinh thời là một thợ rèn, đã từng rèn ra rất nhiều thanh kiếm. Nô tỳ nhìn thấy bảo kiếm của Bệ hạ liền nhớ đến người."

Hắn đặt thanh kiếm xuống, nói: "Thanh kiếm này là do Tiên hoàng ban tặng cho Trẫm. Trẫm vẫn luôn đặt nó ở đây, chưa từng dùng đến bao giờ."

"Vậy Bệ hạ có biết lai lịch của thanh kiếm này không ạ?" Ta nhất thời không kìm được lòng hiếu kỳ, buột miệng hỏi ra.

Đôi đồng tử sâu thẳm của Tiêu Cảnh Kiền nhìn chằm chằm vào ta, giọng nói trở nên lạnh lùng: "Tại sao ngươi lại hỏi như vậy?"

Ta nhận ra mình đã lỡ lời, vội vàng giải thích: "Tiên phụ của nô tỳ cả đời làm thợ rèn, chỉ mong muốn rèn được một thanh bảo khí thực sự tốt. Thế nhưng cho đến lúc người qua đời vẫn chưa thể hoàn thành được tâm nguyện đó. Nô tỳ thấy thanh kiếm này của Bệ hạ được chế tạo vô cùng hoàn mỹ, nên mới muốn biết nó là do vị cao nhân nào tạo ra, cũng là để hoàn thành tâm nguyện thay cho tiên phụ."

Hắn quay lưng đi, dường như có chút phiền muộn, bèn phất tay ra hiệu cho ta lui ra ngoài. Hắn không muốn nhắc đến lai lịch của thanh kiếm này, xem ra hắn chắc chắn biết rõ chuyện đó.

Tiêu Cảnh Kiền và Triệu Dần Chi chuẩn bị đi Lộc Lăng. Lúc hắn và Triệu Dần Chi đang thương nghị về chuyện ngân lượng cứu tế bỗng dưng bị mất tích, ta vô tình đi ngang qua, trong lòng tò mò nên đã đứng lại nghe lỏm vài câu.

Vùng Lộc Lăng đang gặp đại hạn, mùa màng thất thu. Triều đình đã phái người vận chuyển ngân lượng và lương thực đến cứu tế, thế nhưng trên đường vận chuyển lại bị mất tích một cách bí ẩn. Tiêu Cảnh Kiền đã sai người đi điều tra, nhưng mãi vẫn chưa có tin tức gì báo về. Vì vậy, hắn quyết định sẽ vi phục xuất tuần (cải trang vi hành), đích thân đến Lộc Lăng để xem xét tình hình.

Hắn lấy cớ bị bệnh, không gặp bất kỳ ai, rồi vào lúc đêm khuya cùng với Triệu Dần Chi lặng lẽ rời khỏi hoàng cung. Đúng lúc Hàn Quý phi gọi ta đến hỏi chuyện, ta liền đem chuyện này nói cho nàng ta biết, nhưng chỉ nói là Triệu công công một mình đi Lộc Lăng.

Sắc mặt nàng ta lập tức đại biến, vội nắm chặt lấy cánh tay ta, hỏi: "Hắn đến Lộc Lăng làm gì?"

Nàng ta kích động như vậy để làm gì chứ? Ta lắc đầu, đáp: "Nô tỳ không biết ạ. Hình như là Bệ hạ sai Triệu công công đi."

Một ngày tốt lành

Hàn Quý phi còn chưa kịp sửa sang lại tóc tai, cứ thế đầu bù tóc rối mà vội vã chạy đến Chính Nguyên Điện. Nhưng còn chưa kịp bước lên bậc thềm, nàng ta đã bị thị vệ chặn lại. Bên trong điện truyền ra tiếng ho khan, ngay sau đó là một vị thái y bước ra nói với nàng ta vài câu. Gương mặt Hàn Quý phi lộ rõ vẻ không cam tâm, nhưng cuối cùng vẫn phải rời đi.

Ngày hôm sau, Vệ Quân Trung cũng lặng lẽ rời khỏi hoàng cung. Chuyện này xem ra càng lúc càng thú vị rồi đây. Hàn Quý phi không biết đang phiền lòng vì chuyện gì mà cả ngày cứ như người mất hồn, tự nhiên cũng chẳng còn tâm trí đâu mà tìm đến gây phiền phức cho ta nữa.

Vào ngày thứ ba sau khi Tiêu Cảnh Kiền rời đi, ta cũng nhân lúc đêm khuya mà xuất cung. May mà có miếng ngọc bội kia của Triệu Dần Chi, ta mới có thể rời đi thuận lợi như vậy.

Đường đến Lộc Lăng xa xôi, dù có cưỡi ngựa nhanh hết tốc lực cũng phải mất đến mười ngày đường. Không biết Vệ Quân Trung đã đuổi kịp bọn họ hay chưa.

Đất đai nứt nẻ, sông hồ khô cạn, cỏ cây khô héo phủ đầy mặt đất, tiếng kêu than ai oán vang khắp nơi. Đây chính là tình cảnh thê lương ở vùng phụ cận Lộc Lăng. Có lẽ họ đã bị người ngựa của Vệ Quân Trung chặn đường gây khó dễ, nên ta ở Lộc Lăng đã hai ngày mà vẫn chưa tìm thấy tung tích của họ.

Khi trăng đã lên đến đỉnh đầu, trên đường phố bỗng vang lên tiếng chó sủa inh ỏi. Một bóng người loạng choạng đi xuyên qua con hẻm nhỏ. Cuối cùng cũng đợi được rồi.

Ta đóng cửa sổ lại, rời khỏi khách đ**m. Lẩn tránh được đám người áo đen, ta lặng lẽ đi vào con hẻm kia.

Cổ ta đột nhiên cảm thấy lạnh buốt, phía sau lưng vang lên một giọng nói: "Ngươi là ai?"
 
Ba Năm Lãnh Cung - A Diệp
Chương 12: Chương 12



"Ta... ta chỉ là đi ngang qua thôi."

Lực đạo trên lưỡi kiếm ép mạnh thêm vài phần, dòng m.á.u ấm nóng theo đó chảy xuống dọc cổ ta.

"Nửa đêm canh ba lại đi ngang qua một con hẻm vắng, ngươi nghĩ ta sẽ tin sao?" Tiếng thở của Tiêu Cảnh Kiền ngày càng nặng nề, giọng nói cũng lộ rõ vẻ mệt mỏi, dường như hắn sắp không trụ nổi nữa rồi.

Ta tỏ vẻ sợ sệt nói: "Đại gia tha mạng! Phía trước là Túy Phong Lâu, tiểu nhân chỉ là muốn đi đường tắt cho nhanh thôi. Nếu đại gia không tin, ngài cứ tự mình đến đó xem thử."

Hắn vẫn dùng kiếm kề sát cổ ta, bắt ta phải đi phía trước. Ra khỏi đầu hẻm, quả nhiên phía trước chính là thanh lâu. Hắn thấy vậy mới thở phào nhẹ nhõm. Lưỡi kiếm rời khỏi cổ ta. Ta quay người lại, hắn liền quay mặt đi chỗ khác, không muốn để ta nhìn thấy diện mạo của hắn. Trời tối đen như mực, dù ta có muốn nhìn cũng chẳng thấy gì. Lúc này ta đang mặc nam trang, lại thêm trời tối, nên chắc chắn hắn không nhận ra ta.

"Đại gia... ngài không khỏe sao?"

Hắn dựa vào tường, lạnh lùng nói: "Cút!"

Đúng lúc này, tiếng bước chân dồn dập đang đến gần. Hắn lập tức đứng thẳng người dậy, nhưng lại chẳng thể nào chạy nổi nữa.

"Có người đang đuổi theo ngài sao?"

"Không muốn c.h.ế.t thì mau đi đi!"

Tiếng bước chân ngày càng gần, tiếng chó sủa cũng ngày càng gấp gáp. Ta liền kéo tay hắn dậy, đỡ lấy hắn như một cây gậy, dìu hắn đi về phía thanh lâu.

Tiêu Cảnh Kiền kinh ngạc hỏi: "Ngươi làm gì vậy?"

"Cứu ngài chứ sao. Tiểu nhân vốn thích lo chuyện bao đồng."

Hắn có lẽ chưa từng nhìn thấy thanh lâu bao giờ, nói gì đến chuyện bước chân vào đây. Khi nhìn thấy khung cảnh ph*ng đ*ng, trụy lạc trước mắt, hắn liền nhắm nghiền mắt lại.

"Đây là nơi nào?"

Ta đáp: "Là nơi tìm thú vui."

"Ngươi dám đưa ta đến cái nơi ô uế này sao!"

"Chuyện nam nữ h**n ** là lẽ thường tình, sao đại gia lại nói như vậy chứ?"

Lúc dìu hắn lên lầu, ta mới phát hiện ra chân hắn vẫn đang chảy m.á.u không ngừng. Như vậy thì đám thích khách áo đen kia sớm muộn gì cũng sẽ lần theo vết m.á.u mà tìm đến đây.

Ta đóng cửa phòng lại, quay người, liền thấy hắn đang kinh ngạc nhìn ta. Ta cũng giả vờ làm ra vẻ kinh ngạc tột độ, ngây người nhìn hắn.

"Bạch Thanh?"

Ta lập tức quỳ xuống, cúi đầu thật thấp, nói: "Bệ hạ thứ tội, nô tỳ không biết là Bệ hạ."

"Sao ngươi lại ở đây?"

Ta đang định bịa ra một lý do, thì đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa dồn dập, nói là đang truy bắt tội phạm. Trong tình thế cấp bách, ta đã chẳng còn tâm trí đâu mà để ý đến lễ nghi tôn ti trên dưới nữa rồi.

Khi bọn họ phá cửa xông vào, cảnh tượng đập vào mắt chính là hai thân ảnh đang quấn lấy nhau trên giường. Ta vội dùng y phục che thân, cố nặn ra hai hàng nước mắt, vừa khóc lóc vừa kể lể: "Đồ đàn ông thối tha không có lương tâm nhà ngươi! Tay của nô gia vẫn còn đang chảy m.á.u đây này, thế mà ngươi đã không thể chờ đợi được nữa rồi sao? Hừ! Nếu ngươi còn dám làm càn nữa, nô gia sẽ tìm đến tận nhà ngươi làm ầm lên, để cho vị phu nhân kia của ngươi được thấy rõ bộ mặt thật của ngươi là thứ gì!"

Một ngày tốt lành

Ta kéo rèm giường ra. Ngoài cửa có bốn năm người đàn ông đang đứng chặn lại, tay lăm lăm cầm đao. Ta tỏ vẻ sợ hãi co rúm người lại, nói: "Các vị đại gia, hay là các vị bắt tên điên háo sắc này đi đi, để tránh cho nô gia lại bị hắn hành hạ nữa. Các vị xem này, tay nô gia vẫn còn đang chảy m.á.u đây, thế mà hắn đã muốn ức h.i.ế.p nô gia rồi, thật đúng là đồ không ra gì."

Mấy người đứng ở cửa nhìn ta đầy vẻ lúng túng, nhất thời không biết nên làm gì tiếp theo.

"Vết m.á.u này là của ngươi?" Bọn họ chỉ vào vệt m.á.u đã khô lại trên sàn nhà.

Ta gật đầu, giơ tay ra, m.á.u quả thực vẫn đang chảy. Bọn họ nhìn nhau một cái rồi vội vã rời đi.

Ta thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Khi quay đầu lại, liền bắt gặp Tiêu Cảnh Kiền đang nhìn ta với vẻ mặt đầy kinh ngạc, không thể tin nổi.

"Bệ hạ, xin ngài quay mặt đi chỗ khác, nô tỳ cần phải mặc y phục vào ạ."
 
Ba Năm Lãnh Cung - A Diệp
Chương 13: Chương 13



Hắn có chút lúng túng ngồi dậy, quay lưng về phía ta.

"Ngươi không giống những nữ tử bình thường."

Ta mặc xong y phục, quay lại đáp: "Ý Bệ hạ là nói nô tỳ giống hạng nữ tử phong trần ư?"

"Trẫm... không có ý đó."

Ta cười nói: "Nô tỳ lớn lên ở nơi thôn dã, phụ mẫu đều là người thô kệch, nên đối với những chuyện này cũng không quá để tâm."

Về chuyện tại sao ta lại xuất hiện ở Lộc Lăng, hắn không hỏi thêm nữa. Chuyện xảy ra ở thanh lâu ngày hôm đó, hắn cũng tuyệt nhiên không nhắc lại.

"Tay của ngươi sao rồi?"

"Vết thương đã đóng vảy rồi ạ, chỉ là vẫn chưa dùng sức được thôi."

Ánh mắt hắn nhìn ta giờ đây lại thêm mấy phần dò xét và nghi ngờ. Để xóa tan sự nghi hoặc trong lòng hắn, ta bèn nói: "Nô tỳ lúc nhỏ từng theo phụ thân rèn sắt, chuyện bị thương ở tay là thường tình, đã quen rồi ạ. Vết thương nhỏ này không đáng kể gì đâu."

Bất kể hắn có tin hay không, sự thật là ta đã cứu hắn một mạng.

Triệu Dần Chi và Tiêu Cảnh Kiền đã tách nhau ra trong lúc chạy trốn khỏi sự truy sát, cho đến nay vẫn chưa thấy tung tích của Triệu Dần Chi đâu cả.

Tiêu Cảnh Kiền đến Lộc Lăng đã năm ngày, vậy mà vẫn chưa tra ra được bất kỳ manh mối nào.

"Sao Bệ hạ không thử đến những vùng lân cận Lộc Lăng xem sao? Tuy nói là trời hạn hán, nhưng trong thành Lộc Lăng dường như không bị ảnh hưởng gì mấy, trái lại các thôn làng xung quanh lại đang thiếu nước thiếu lương thực trầm trọng."

Hắn như bừng tỉnh ngộ nhìn ta, nhưng rất nhanh sau đó lại ném về phía ta ánh mắt đầy hồ nghi: "Tại sao ngươi lại có thể nghĩ đến những điều này?"

Một ngày tốt lành

"Không phải nô tỳ nghĩ ra được, mà là những gì nô tỳ đã tận mắt nhìn thấy trên đường tới đây. Có lẽ Bệ hạ vì đến đây quá vội vàng nên chưa kịp để ý mà thôi."

Hắn bước lại gần ta, nhìn ta hồi lâu, rồi nói: "Trẫm không thích những kẻ quá thông minh."

Quả thực là hắn đã đánh giá ta quá cao rồi. Chút mánh khóe nhỏ này của ta sao có thể coi là thông minh được chứ.

"Nô tỳ ngu dốt, không hiểu ý của Bệ hạ."

Ta theo hắn đến một thôn làng nằm dưới chân Loạn Thạch Pha. Nơi đây dân cư thưa thớt, cảnh vật vô cùng hoang vắng. Khi con người bị đói đến cùng cực, thì thứ gì họ cũng có thể ăn được.

Giống như ngay lúc này đây, một người đàn ông gầy trơ xương vừa nhai ngấu nghiến thịt người, vừa sợ hãi nhìn quanh tứ phía, đôi mắt đỏ ngầu, hai tay run rẩy không ngừng.

Tiêu Cảnh Kiền quay mặt đi, đôi mày nhíu chặt lại, buông một câu: "Tàn nhẫn đến cực điểm."

"Bản tính con người vốn là vậy. Vì để sống sót, chuyện gì cũng có thể làm ra được."

Hắn tức giận nói: "Ăn thịt đồng loại, đó đâu còn là hành vi của con người nữa!"

Những chuyện không phải người làm, ta cũng đã từng làm rồi.

Trên Loạn Thạch Pha có rất nhiều sơn phỉ, mà số ngân lượng cứu tế cũng chính là bị mất tích tại khu vực Loạn Thạch Pha này.

Người đàn ông ăn thịt người kia sau khi nhận được ân huệ của Tiêu Cảnh Kiền thì vô cùng cảm kích, cũng đã nói ra được một vài tin tức hữu dụng. Quan phỉ cấu kết, đốt g.i.ế.c cướp bóc.

Tiêu Cảnh Kiền một mình đi lên Loạn Thạch Pha. Ta lặng lẽ bám theo sau hắn. Hắn chỉ biết lo chuyện đại sự thiên hạ, lại chẳng hề hay biết lòng người hiểm ác đến mức nào. Nếu chẳng may hắn bỏ mạng tại nơi này, thì tất cả mọi nỗ lực của ta từ trước đến nay đều sẽ đổ sông đổ bể hết. Hắn có thể chết, nhưng tuyệt đối không phải là bây giờ.

Những biểu hiện của Hàn Quý phi khi biết tin Triệu Dần Chi đi Lộc Lăng lúc đó đều vô cùng khác thường. Chuyện ngân lượng bị cướp đi có lẽ liên quan đến Hàn gia, nhưng ta lại không biết phải nói với Tiêu Cảnh Kiền như thế nào. Nếu hắn điều tra rõ ràng mọi chuyện, địa vị của Hàn Quý phi khó mà giữ được, đó đương nhiên là chuyện tốt. Nhưng nếu hắn không tra ra được, Triệu Dần Chi sẽ rơi vào tình thế nước sôi lửa bỏng, Hàn Quý phi sớm muộn gì cũng sẽ lấy mạng hắn.

Tiêu Cảnh Kiền đợi đến lúc trăng l*n đ*nh đầu mới lẻn vào trong sơn trại, thế nhưng đến tận lúc gà gáy sáng vẫn chưa thấy người ra. Xem ra, bậc đế vương một khi đã rời khỏi hoàng cung thì thực sự còn chẳng bằng cả bọn sơn phỉ nữa.
 
Ba Năm Lãnh Cung - A Diệp
Chương 14: Chương 14



Ta đang suy tính xem làm thế nào để vào được trong trại, thì bỗng thấy một bóng người phi thân vào bên trong. Là Triệu Dần Chi! Không ngờ hắn lại tìm được đến tận đây. Quả nhiên vẫn là Triệu công công tác phong nhanh nhẹn quyết đoán, hữu dụng hơn Tiêu Cảnh Kiền nhiều. Hắn lại giúp ta một việc lớn rồi.

Triệu Dần Chi đánh ngất tên lính canh gác, ta liền đường hoàng đi vào bên trong, tiện tay gõ luôn vào chiếc mõ đồng.

Triệu Dần Chi bị bắt rồi. Hắn nhìn ta chằm chằm với vẻ mặt đầy kinh ngạc. Ta khẽ lắc đầu với hắn. Hắn dường như đã hiểu ý ta, nên cũng không nói thêm gì nữa.

"Lũ vô dụng chúng bay! Có người lẻn vào mà cũng không biết! Lỡ làm mất đồ của đại nhân thì chúng bay có gánh nổi trách nhiệm không hả?"

Tên đầu lĩnh của sơn trại là một gã râu quai nón. Hắn vẫn còn chưa tỉnh ngủ hẳn, cố gắng chớp chớp mắt mấy cái. Mãi đến khi nhìn rõ mặt ta, hắn mới lộ vẻ nghi hoặc hỏi: "Thằng nhãi ranh từ đâu tới đây, dám đến địa bàn của lão tử gây sự hả?"

Sau khi được thuộc hạ bên cạnh ghé tai nói nhỏ về lai lịch của ta, sắc mặt hắn lập tức thay đổi. Xem ra ta đã cược đúng rồi.

"Ngươi là người thế nào?" Hắn hỏi.

Ta nghiêm giọng quát: "Tên của bản công công mà thứ như ngươi cũng được phép biết sao?"

"Ngươi rốt cuộc là ai? Đến sơn trại của chúng ta làm gì?" Gã râu quai nón này xem ra cũng không dễ lừa.

"Đồ vô dụng! Người của triều đình đã điều tra đến tận đây rồi! Nếu không phải bản công công đến kịp thời, e rằng vị Triệu công công này đã biết hết mọi chuyện rồi!"

Sắc mặt gã râu quai nón đại biến, vội sai thuộc hạ đi kiểm tra xem người vừa bị bắt có đúng là hoạn quan hay không. Sau khi xác nhận xong, hắn sợ đến mức luống cuống cả chân tay.

Triệu Dần Chi cũng rất phối hợp với ta, lớn tiếng nói: "Lũ giặc chúng bay! Bệ hạ đã biết hết mọi chuyện rồi! Khuyên chúng bay mau ngoan ngoãn thả ta ra, nếu không tất cả đều sẽ phải mất đầu!"

Gã râu quai nón tức giận đá cho Triệu Dần Chi một cái, rồi quay sang nói với ta: "Đại nhân, tiểu nhân đã mạo phạm rồi. Bây giờ chúng tiểu nhân phải làm thế nào, xin đại nhân chỉ rõ."

Ta quay lưng lại, nói: "Nương nương phái ta ngày đêm phi ngựa tới đây, chính là để báo cho các ngươi mau chóng lẩn trốn đi. Hoàng thượng đã phái Triệu công công đến đây để dò la tin tức trước, những người ngựa khác nói không chừng cũng đang theo sát phía sau rồi. Bây giờ tất cả chúng ta đều là châu chấu trên cùng một sợi dây, ai cũng không được hành động tùy tiện. Các ngươi mau chóng rời khỏi đây, tốt nhất là phóng một mồi lửa thiêu rụi cái sơn trại này đi, để trừ sạch hậu họa về sau."

Một ngày tốt lành

Gã râu quai nón có vẻ không muốn: "Nơi này là nhà của huynh đệ chúng tôi. Thiêu đi rồi thì chúng tôi biết đi đâu?"

"Nương nương tự khắc sẽ có sắp xếp. Các ngươi trước mắt cứ phân tán ra ẩn náu trong thành Lộc Lăng. Đợi qua cơn sóng gió này, Nương nương nhất định sẽ trọng thưởng. Những ngày tháng đánh cướp này các ngươi cũng không cần phải sống nữa."

Bọn họ bán tín bán nghi, nhưng đa số đều đã động lòng.

"Thế nhưng về phía tiểu công tử, chúng tiểu nhân phải ăn nói thế nào ạ?"

Không ngờ lại có thu hoạch ngoài dự kiến. "Tiểu công tử" mà hắn nhắc đến, hẳn là vị thiếu gia nhỏ của Hàn gia rồi.

"Chuyện của tiểu công tử tự khắc Nương nương sẽ có sắp xếp, các ngươi không cần hỏi nhiều."

Bọn họ gật đầu, nói xong liền rút đao định g.i.ế.c Triệu Dần Chi.

"Dừng tay! Nếu các ngươi g.i.ế.c hắn, chẳng phải là tự thừa nhận chuyện các ngươi đã cướp ngân lượng cứu tế sao?"

Hắn gãi gãi mái tóc rối bù, hỏi: "Vậy phải làm sao bây giờ?"

Ta cười nói: "Chuyện này thế nào cũng phải có kẻ đứng ra gánh tội thay. Triệu công công xem ra là một người được chọn rất tốt đấy."

Triệu Dần Chi tức giận trừng mắt nhìn ta. Ta trong lòng thầm bội phục, Triệu công công quả thực rất thông minh.

"Chiêu này của đại nhân quả thực quá cao tay!"

Bọn họ thậm chí còn chẳng kịp thu dọn hành lý đã vội vàng bỏ chạy, để lại một sơn trại trống không.

Triệu Dần Chi thở phào nhẹ nhõm, nhìn ta với ánh mắt đầy khâm phục, hỏi: "Sao ngươi không hỏi xem ngân lượng cứu tế được giấu ở đâu?"
 
Ba Năm Lãnh Cung - A Diệp
Chương 15: Chương 15



"Hỏi nhiều quá ngược lại sẽ khiến người ta nghi ngờ."

Ta cởi trói cho hắn, nhưng hắn lại đột nhiên biến sắc, gương mặt trở nên âm trầm đáng sợ, rồi vươn tay ra bóp chặt lấy cổ ta.

"Triệu công công... khụ khụ... ngài... làm gì vậy?"

"Ngươi rốt cuộc có mục đích gì?" Hắn hỏi.

"Ta chỉ muốn... khụ khụ... giúp ngài."

Hắn lạnh lùng nói: "Toàn lời nói dối!"

Một giọt nước mắt của ta trượt xuống, làm ướt mu bàn tay hắn.

"Ngài trông rất giống ca ca của ta. Ta không muốn ngài bị thương."

Tay của Triệu Dần Chi khẽ run lên. Hắn từ từ buông ta ra, đôi mắt phủ một tầng bi thương.

"...Ngươi có ca ca sao?" Hắn hỏi ta.

Ta ngã ngồi xuống đất, yếu ớt nói: "Có, chỉ tiếc là không thể gặp lại được nữa rồi."

"Tại sao?"

"Huynh ấy c.h.ế.t rồi."

Triệu Dần Chi dường như nhớ ra điều gì đó, chìm vào trầm tư, trong ánh mắt hiện lên vẻ tiếc nuối và đau khổ.

Ta quả thực có một người ca ca, nhưng huynh ấy còn sống hay đã c.h.ế.t thì ta lại không hề biết. Năm đó sau khi ta bị bán cho bọn buôn người, ta đã không còn cơ hội gặp lại huynh ấy nữa rồi.

Hàn phủ tiểu công tử cấu kết với sơn phỉ trộm cắp ngân lượng cứu tế, tội đáng tru di cửu tộc. Thế nhưng, Hàn đại nhân vì muốn bảo toàn bản thân, đã không ngần ngại xóa tên Hàn tiểu công tử khỏi gia phả, đích thân áp giải hắn lên triều đình nhận tội. Hơn nữa, Hàn Quý phi còn diễn vở kịch "đại nghĩa diệt thân", tự mình giám sát việc xử trảm chính đệ đệ ruột của mình.

Trong triều đình không một ai dám nói xấu Hàn phủ nửa lời, ngược lại còn toàn những lời ca tụng: Quý phi nương nương đại nghĩa diệt thân, Hàn đại nhân trung quân ái quốc, quả thực là phúc lớn của triều ta.

Tiêu Cảnh Kiền tức giận ném vỡ tan chén trà, hai tay nắm chặt thành quyền, m.á.u tươi từ lòng bàn tay nhỏ giọt xuống đất, đến cả thân người hắn cũng run lên bần bật.

Một ngày tốt lành

"Hàn Định Sơn, lão già gian xảo đó! Là Trẫm đã đánh giá thấp hắn rồi."

"Bệ hạ xin đừng tự làm tổn thương mình. Ngày tháng còn dài, phàm là chuyện gì cũng không nên nóng vội." Ta khuyên giải.

Hắn bước lại gần ta, nói: "Tại sao ngươi lúc nào cũng có thể bình tĩnh như vậy?"

"Bởi vì nô tỳ không có những phiền não như Bệ hạ."

Hắn quay lưng đi, cố gắng bình ổn lại cảm xúc, đoạn nói: "Trẫm muốn biết ngươi nghĩ thế nào về chuyện này?"

"Bệ hạ cần phải nhẫn nhịn, che giấu thực lực chờ thời cơ . Đợi đến khi kẻ địch đắc ý quên mình thì mới nắm bắt thời cơ hành động, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, tuyệt đối không được để lại dù chỉ một tia cơ hội cho chúng lật ngược tình thế."

Hắn đột ngột quay đầu lại, hỏi: "Ngươi rốt cuộc là ai?"

"Sao Bệ hạ lại hỏi như vậy?"

Hắn từng bước ép sát lại gần, nói: "Ngươi nhìn bề ngoài thì có vẻ ngoan ngoãn yếu đuối, thế nhưng lại luôn làm ra những chuyện khiến người khác phải bất ngờ. Ngươi vô duyên vô cớ xuất hiện ở Lộc Lăng, lại vừa đúng lúc cứu được Trẫm. Hơn nữa ở trên Loạn Thạch Pha, chính ngươi đã tra ra được kẻ chủ mưu đứng sau vụ cướp ngân lượng cứu tế. Bây giờ ngươi lại nói ra những lời này, khiến Trẫm không thể không nghi ngờ, ngươi căn bản không phải là một cung nữ bình thường."

Ta ngẩng đầu lên, không chút sợ hãi nhìn thẳng vào mắt hắn: "Bệ hạ đã quá lo xa rồi. Tất cả chỉ là sự trùng hợp mà thôi. Nếu Bệ hạ không tin, có thể sai người đi điều tra. Nô tỳ nói câu nào cũng là sự thật, tuyệt đối không có ý lừa dối."

Hắn cười khẩy một tiếng: "Ngươi đã quả quyết chắc chắn như vậy, thì cho dù Trẫm có sai người đi điều tra cũng sẽ chẳng thu được tin tức gì hữu dụng đâu. Hà tất phải tốn công vô ích."

"Bệ hạ đã không tin tưởng nô tỳ, vậy tại sao còn giữ nô tỳ lại bên cạnh?"

Đôi đồng tử sâu thẳm của hắn nhìn ta chằm chằm, nói: "Trẫm muốn xem xem rốt cuộc trong lòng ngươi còn cất giấu bao nhiêu bí mật nữa. Chuyện này xem ra còn thú vị hơn việc g.i.ế.c ngươi nhiều."

Vậy sao?!

"Trẫm muốn Hàn Quý phi chết." Đây chính là điều kiện hắn đưa ra để phong ta làm Uyển Phi. Nói là ân huệ, chi bằng nói đó là mệnh lệnh thì đúng hơn. Ta không thể chống lại. Nếu Hàn Quý phi không chết, vậy thì người phải c.h.ế.t chỉ có thể là ta.
 
Ba Năm Lãnh Cung - A Diệp
Chương 16: Chương 16



"Nếu như thần thiếp không làm được thì sao?"

Hắn dùng tay bóp lấy cằm ta, giọng đầy chế nhạo: "Còn có chuyện gì mà ngươi không làm được sao?"

Muốn g.i.ế.c một người thì rất đơn giản, nhưng muốn toàn thân rút lui thì lại không hề dễ dàng. Bất kể ta dùng phương pháp nào để trừ khử Hàn Quý phi, tội danh này cuối cùng cũng sẽ đổ lên đầu ta. Nếu bị điều tra ra, ta sẽ trở thành vật tế thần. Còn nếu không bị điều tra ra, hậu cung của hắn không chỉ bớt đi một kẻ đầu sỏ gây họa, mà Hàn gia cũng sẽ bị đả kích nặng nề. Hắn quả thực rất biết cách lợi dụng người khác. Thế nhưng, hắn làm sao biết được, ta cũng đang lợi dụng hắn để trừ khử Hàn Quý phi, kẻ ngáng đường đó chứ.

Triệu Dần Chi đến tìm ta. Hắn nói với ta rằng, nếu ta không muốn, hắn có thể bí mật đưa ta xuất cung, từ nay về sau mai danh ẩn tích, rời xa chốn cung đình thị phi này.

"Sao Triệu công công lại đối tốt với ta như vậy?"

Hắn đáp: "Ngươi đã từng cứu ta một mạng, chuyện này coi như ta trả lại ân tình cho ngươi."

"Nhưng đây là tội chết, Triệu công công không sợ sao?"

"Đây không phải là chuyện ngươi nên lo lắng."

Thế nhưng ta đã mai danh ẩn tích suốt mười năm trời rồi. Ta đã phải trải qua biết bao gian khổ, vất vả mới sống sót được đến ngày hôm nay, tất cả cũng chỉ vì những gì đang diễn ra ở hiện tại này. Sao ta có thể cam tâm rời đi được chứ. Ta đã ẩn mình trong lãnh cung suốt ba năm trời, chính là để đảm bảo không có bất kỳ sai sót nào khi bước đến ngày hôm nay. Đôi tay ta đã nhuốm đầy m.á.u tươi, đã không còn đường lui nữa rồi.

"Tấm lòng của Triệu công công, thần thiếp xin ghi nhận. Thần thiếp đã nợ ngài quá nhiều rồi, không thể tiếp tục làm liên lụy đến ngài được nữa. Xin công công hãy quên những lời vừa rồi đi ạ."

Hắn có chút tức giận, dùng tay nắm chặt lấy vai ta, nói: "Ngươi làm vậy là đang tự tìm đến cái c.h.ế.t đó!"

"Thần thiếp thân phận thấp hèn, c.h.ế.t đi cũng chẳng sao cả."

"Chẳng lẽ ngươi không quan tâm đến người nhà của mình sao? Nếu ngươi c.h.ế.t đi thì bọn họ phải làm thế nào?"

Ta ngẩng đầu lên, nhìn vào gương mặt đang tức giận của hắn, nỗi đau từ tận đáy lòng dâng lên, nước mắt không tự chủ được mà tuôn rơi.

"Người nhà của thần thiếp... sẽ không quan tâm đâu." Bọn họ đã c.h.ế.t rồi, c.h.ế.t được mười năm rồi.

Lực đạo trên tay Triệu Dần Chi dần lỏng ra. Hắn nhìn ta với ánh mắt đầy thương xót, nói: "Muội muội của ta nếu còn sống, hẳn cũng trạc tuổi ngươi bây giờ."

Kể từ sau khi ta nói với Triệu Dần Chi ở Loạn Thạch Pha rằng hắn trông giống ca ca của ta, thái độ của hắn đối với ta đã thay đổi hẳn. Hóa ra tất cả chỉ vì ta khiến hắn nhớ đến muội muội của mình.

Một ngày tốt lành

Sau khi khuyên giải ta không thành, hắn chỉ biết thở dài nói: "Vậy ngươi hãy tự bảo trọng lấy."

Hàn Quý phi sau khi biết tin ta được phong làm Uyển Phi liền triệu kiến ta. Chuyện đánh đập, hành hạ tự nhiên là không thể tránh khỏi.

"Nương nương tha mạng! Thần thiếp chỉ là phụng chỉ hành sự. Nếu thần thiếp không đáp ứng thì chính là tội c.h.ế.t ạ!"

Nàng ta nghi hoặc hỏi: "Ý ngươi là sao?"

"Bệ hạ dưới gối chưa có hoàng tử nào. Các vị nương nương trong cung sau khi mang thai đều không hiểu vì sao lại bị sảy thai. Vì vậy, Bệ hạ phong thần thiếp làm phi, là muốn thần thiếp giả vờ mang long thai, sau đó điều tra ra chân tướng của những vụ sảy thai đó. Thần thiếp chỉ là tuân lệnh làm việc, hoàn toàn không có quan hệ thân mật gì với Bệ hạ cả. Xin Nương nương tha mạng!"

Hàn Quý phi trở nên hoảng loạn. Sau đó, nàng ta ban cho ta một ít châu báu, bảo ta hãy cố gắng làm tốt việc được giao.

"Nên làm những gì thì ngươi hẳn là hiểu rõ rồi chứ?" Nàng ta nắm lấy tay ta, miệng tuy cười nhưng trong mắt lại tràn đầy vẻ uy h**p.

"Thần thiếp hiểu rồi ạ."

Ta đang ở trong phòng bôi thuốc trị thương thì Tiêu Cảnh Kiền đột nhiên đẩy cửa bước vào. Khi nhìn thấy tấm lưng đầy sẹo của ta, hắn kinh ngạc hỏi: "Ngươi đây là...?"

"Thần thiếp ngu dốt, làm việc lúc nào cũng không chu toàn, bị đánh là chuyện thường tình thôi ạ."
 
Ba Năm Lãnh Cung - A Diệp
Chương 17: Chương 17



Hắn kéo tay áo ta lên, những vết hằn đỏ tím trên cánh tay trông vô cùng đáng sợ.

"Đây lại là do ai đánh?"

"Các cung nhân đều nói thần thiếp quyến rũ Hoàng thượng, nên Hàn Quý phi đã dạy dỗ thần thiếp một trận."

Hắn khẽ cười một tiếng, nói: "Nàng ta quả thực rất ngang ngược."

"Bệ hạ tìm thần thiếp có việc gì ạ?"

Hắn cầm lấy lọ thuốc mỡ, thô bạo bôi lên cánh tay ta, nói: "Trẫm đến thăm Uyển Phi của mình không được sao?"

"Bệ hạ cứ yên tâm, chuyện thần thiếp đã nhận lời thì tự khắc sẽ làm được. Đêm đã khuya rồi, ngài nên về nghỉ ngơi thôi ạ."

Hắn cười lớn: "Trẫm thích giao thiệp với người thông minh, thế nhưng thông minh quá... cũng không hẳn là chuyện tốt." Lực đạo trên tay hắn đột nhiên mạnh hơn một chút, khiến cánh tay vốn đã bị thương của ta càng thêm đau nhức.

"Ngươi không đau sao?" Hắn biết rõ mà vẫn cố hỏi.

"Nếu thần thiếp nói đau, liệu ngài có nhẹ tay hơn một chút không ạ?"

"...Sẽ không."

Đêm đó Tiêu Cảnh Kiền không rời đi. Hắn nói nếu đã muốn diễn kịch thì phải diễn cho trót. Ta và hắn cùng mặc y phục mà ngủ chung giường, thế nhưng cả hai đều không ai ngủ được, chỉ cứng đờ người nằm đó, chờ đợi ánh bình minh ló dạng.

Một ngày tốt lành

Ngày hôm sau, hắn cho tất cả mọi người biết ta chính là sủng phi của hắn, việc này đã mang đến cho ta không ít phiền phức.

Vị muội muội kia của Hàn Quý phi lại vào cung. Ta và nàng ta tình cờ gặp nhau trong Ngự hoa viên. Nàng ta nhận ra ta, liền đến chào hỏi hàn huyên vài câu. Ta mời nàng ta đến cung của mình ngồi chơi một lát, cố tình giữ nàng ta lại nói vài chuyện vô bổ, cuối cùng cũng đợi được Tiêu Cảnh Kiền đến.

Muội muội của Hàn Quý phi là người tính tình ôn hòa, dung mạo tuy không bằng Hàn Quý phi, nhưng lại có thêm mấy phần dịu dàng và tĩnh lặng, là nét đẹp mà những nữ nhân trong chốn thâm cung này khó có thể sánh bằng, khiến người ta nhìn vào cảm thấy rất dễ chịu. Khi nhìn thấy Tiêu Cảnh Kiền, gương mặt nàng ta hơi ửng hồng, chỉ biết cúi đầu không dám nhìn thẳng. Lúc Tiêu Cảnh Kiền nói chuyện với nàng, nàng mới rụt rè ngước mắt nhìn hắn, bộ dạng đó quả thực khiến người ta nhìn vào cũng phải động lòng thương.

Sau khi Hàn Hinh Nhi rời đi, Tiêu Cảnh Kiền lập tức lạnh mặt xuống, hỏi: "Ngươi lại đang âm mưu tính kế gì nữa?"

Ta cười nói: "Bệ hạ thấy Hinh Nhi cô nương thế nào ạ?"

Hắn bất ngờ vươn tay ôm lấy eo ta, nói: "Có chuyện gì thì nói thẳng ra."

Ta thuận thế dựa vào lồng n.g.ự.c hắn, nói: "Bệ hạ nói xem, nếu như tỷ muội Hàn gia trở mặt thành thù, Hàn đại nhân sẽ giúp ai đây?" Hơn nữa, Hàn Hinh Nhi vốn đã có ý với Tiêu Cảnh Kiền, cũng không thể coi là ép buộc người khác được.

"Nếu như tỷ muội bọn họ đồng lòng thì sao? Vậy thì hậu cung của Trẫm chẳng phải sẽ mang họ Hàn hết hay sao?"

"Bệ hạ đừng nên xem thường lòng đố kỵ của nữ nhân. Hơn nữa, thần thiếp sẽ không cho phép bọn họ được đồng lòng đâu."

Hắn phá lên cười lớn, cánh tay ôm eo ta dùng thêm mấy phần lực: "Ngươi quả thực là một người thú vị."

Ta khẽ nhếch môi, vòng tay qua ôm lấy cổ hắn, hỏi: "Vậy Bệ hạ đã động lòng chưa?"

Hắn nhìn ta với vẻ mặt phức tạp, nói: "Ánh mắt ngươi nhìn Trẫm lúc nào cũng mang theo sự lạnh lùng và chán ghét. Tuy ngươi che giấu rất giỏi, thế nhưng trong những lúc không để ý, ngươi vẫn luôn để lộ ra điều đó. Trẫm rất tò mò, ngươi rốt cuộc là ai?"

Ta thu tay về, lùi lại mấy bước, nói: "Thần thiếp chỉ là một người bình thường, là do Bệ hạ đã nghĩ nhiều rồi."

Hắn biết rằng dù có hỏi thế nào đi nữa thì câu trả lời cũng vẫn sẽ như vậy, nên hắn đã rời đi.

"Trẫm chấp nhận đề nghị của ngươi. Ngươi đừng làm Trẫm thất vọng đấy."

"Thần thiếp nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của người. Cung tiễn Bệ hạ."

Lòng đố kỵ của con người giống như một con rắn độc, có thể nuốt chửng tất cả. Sự phản bội của người thân cận, sự vô tình của người mình yêu thương, đều có thể hủy hoại lý trí của một người. Hàn Quý phi dù có mạnh mẽ đến đâu, suy cho cùng cũng chỉ là một nữ nhân. Mà một nữ nhân kiêu ngạo, ngang ngược như vậy, làm sao có thể cho phép kẻ khác phản bội mình chứ.
 
Ba Năm Lãnh Cung - A Diệp
Chương 18: Chương 18



Tiêu Cảnh Kiền từng cảm thán rằng "duy nữ tử dữ tiểu nhân nan dưỡng dã" (chỉ có đàn bà và tiểu nhân là khó đối phó), thế nhưng bản thân hắn lại cam tâm tình nguyện lợi dụng một kẻ lòng dạ rắn rết như ta. Vậy thì hắn há chẳng phải cũng là tiểu nhân hay sao?

Tất cả sự bình yên phẳng lặng đều chỉ là khởi đầu cho một cơn giông bão sắp ập đến. Giống như Hàn Quý phi lúc này đây, nàng ta đang cố gắng nhẫn nhịn. Bởi vì vẫn còn sót lại một chút tình nghĩa, nàng ta không muốn ra tay với Hàn Hinh Nhi, dù sao đó cũng là muội muội ruột thịt của mình.

Tiêu Cảnh Kiền kể từ sau khi nạp Hàn Hinh Nhi vào hậu cung, liền sống như một tên hôn quân trụy lạc vậy, mấy ngày liền không thèm thượng triều, suốt ngày chỉ quanh quẩn ở Lạc Tiên Cung, đêm đêm yến tiệc ca hát.

"Bệ hạ quả thực rất sủng ái Thục Phi nương nương, ngay cả Lạc Tiên Cung này cũng là đặc biệt xây dựng vì nàng ấy đó."

"Nghe nói Bệ hạ còn vẽ cho Thục Phi nương nương một bức 'xuất dục đồ' (tranh người đẹp tắm), hiện đang được cất giữ trong Chính Nguyên Điện đấy."

Hai cung nữ đang bàn tán xôn xao, hoàn toàn không hề chú ý đến việc ta đã đứng ở phía sau họ từ rất lâu rồi. Ta khẽ ho một tiếng, bọn họ giật mình quay người lại, vừa nhìn thấy là ta liền lập tức quỳ xuống.

"Sau lưng bàn tán về Bệ hạ là tội c.h.ế.t đó, đừng có nói năng hồ đồ nữa."

"Vâng, nô tỳ không dám nữa ạ."

Trên đường đến Ngự Dược Phòng, ta đã nghe được không ít chuyện hoang đường về Hoàng thượng và Thục Phi. Không biết Hàn Quý phi bây giờ đang có suy nghĩ gì đây.

Lý Tấn Niên khi nhìn thấy ta thì kinh ngạc mất một lúc. Hắn nói cảm giác như thể đã mấy kiếp trôi qua vậy, lần trước gặp mặt, ta vẫn còn là một cung nhân ở Hàm Đạm Viện, vậy mà bây giờ đã trở thành Uyển Phi của Hoàng thượng rồi.

"Thanh cô nương..." Lý Tấn Niên nhìn ta với vẻ mặt có chút khó xử.

"Sao vậy?"

Hắn đưa thuốc vào tay ta, đoạn thở dài một tiếng, ánh mắt nhìn ta vừa có sự đồng tình, lại vừa có sự thương hại.

"Loại thuốc này uống nhiều sẽ hại thân thể. Cô... nếu có thể không uống thì đừng uống thì hơn."

Một ngày tốt lành

Ta mỉm cười gật đầu với hắn: "Yên tâm đi, ta tự biết chừng mực."

"Chốn thâm cung này lòng người khó dò, cô nay đã là Uyển Phi, tự nhiên không tránh khỏi phiền phức. Cô hãy cẩn thận một chút."

Lý Tấn Niên tiễn ta ra tận ngoài cửa Ngự Dược Phòng, dặn dò đủ mọi điều, cứ như sợ ta sơ ý một chút là mất mạng vậy. Lúc ta chuẩn bị rời đi, hắn vẫn nhìn ta với ánh mắt đầy lo lắng, dặn ta phải đề phòng khắp nơi. Sự quan tâm này của hắn khiến ta có chút hổ thẹn. Ta xin hắn loại thuốc đó vốn không phải để cho mình uống, vậy mà lại khiến hắn phải lo lắng đến thế, thật sự không nên chút nào.

Tin tức Hàn Thục Phi mang thai nhanh chóng truyền khắp hậu cung. Tiêu Cảnh Kiền với gương mặt u ám tìm đến cung của ta, đuổi hết đám cung nhân ra ngoài, rồi ép ta vào cạnh bàn, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai ta: "Trẫm thà rằng để ngươi sinh cho Trẫm một đứa con, thế nhưng tại sao lại cứ phải là người của Hàn gia chứ." Hắn đang tức giận vì sự bất lực của chính mình.

"Bệ hạ chẳng lẽ đã quên chuyện từng bắt Hàn Hinh Nhi uống canh thuốc tránh thai rồi sao?"

Thân người hắn khẽ run lên, nhìn ta với ánh mắt không thể tin nổi, hỏi: "Sao ngươi lại biết?"

"Thần thiếp thân thể không tốt, thường xuyên phải đến Ngự Dược Phòng lấy thuốc, tự nhiên là biết được thôi ạ."

Tay hắn bóp lấy cổ ta, nhưng lại không dùng sức, giống như đang thưởng thức một món đồ vật thú vị vậy, nhìn ta hồi lâu.

"Bệ hạ, nhìn đủ chưa ạ?"

Hắn buông ta ra, vội vàng quay lưng đi, có chút hoảng loạn. Ta rót cho hắn một chén trà, đưa đến tay hắn. Hắn uống một hơi cạn sạch.

Ta nói: "Bệ hạ không cần lo lắng. Hàn Thục Phi không hề mang thai. Đó chỉ là cách thần thiếp dùng để kích động Hàn Quý phi mà thôi." Loại thuốc ta xin Lý Tấn Niên chính là để cho Hàn Hinh Nhi uống.

Trong mắt hắn lập tức ánh lên vẻ vui mừng khôn xiết, hỏi: "Thật sao?"
 
Ba Năm Lãnh Cung - A Diệp
Chương 19: Chương 19



"Bệ hạ quả thực rất vô tình đó. Hàn Thục Phi một lòng một dạ đều đặt cả vào người ngài, vậy mà ngài lại chẳng hề để tâm chút nào."

Hắn có chút lúng túng ho khan một tiếng, vội lảng sang chuyện khác: "Dần Chi dạo này không biết đang bận rộn chuyện gì, lúc nào cũng không tìm thấy người đâu cả."

Nói mới nhớ, đã khá lâu rồi không gặp Triệu Dần Chi. Hắn dường như không có ở trong cung.

Ngay ngày hôm sau khi có tin Hàn Hinh Nhi mang thai, Hàn Quý phi liền triệu kiến ta. Sắc mặt nàng ta có phần tái nhợt hơn, dường như vừa trải qua một trận ốm vậy.

"Bệ hạ dạo gần đây có sai ngươi làm chuyện gì không?"

Ta ấp úng mãi không nói nên lời. Nàng ta mất kiên nhẫn nói: "Có chuyện gì thì mau nói đi! Bản cung không có thời gian dây dưa với ngươi!"

Ta tỏ vẻ khó xử nói: "Bệ hạ muốn nô tỳ... muốn nô tỳ giả vờ mang thai, như vậy mới có thể bảo vệ được Thục Phi nương nương."

Một ngày tốt lành

Hàn Quý phi tức giận đến mức vò nát chiếc khăn gấm trong tay, giọng nói sắc lạnh: "Hắn thật sự bắt ngươi làm như vậy sao?"

"Bệ hạ còn nói... Thục Phi nương nương tính tình dịu dàng hiền thục, có phong thái của bậc mẫu nghi thiên hạ, người vô cùng yêu thích."

Hàn Quý phi tức giận ném thẳng chén trà nóng về phía ta. Mảnh vỡ b.ắ.n vào tay ta làm m.á.u tươi chảy ra. Cũng may là trà không quá nóng, chỉ làm ướt vạt áo mà thôi.

Khi ta quay về phòng, ta ngửi thấy một mùi hương quen thuộc nhưng lại không thuộc về căn phòng này.

"Triệu công công, đã đến rồi thì ra mặt đi."

Hắn từ trên xà nhà nhảy xuống, nói: "Ta tưởng là cung nhân." Ánh mắt hắn lướt qua bàn tay ta, rồi lo lắng hỏi: "Ngươi bị thương rồi sao?"

"Chỉ rách chút da thịt thôi, không sao đâu ạ."

Hắn lấy từ trong n.g.ự.c áo ra một bức chân dung, không ngờ lại chính là vị cô nương đã thay ta kiểm tra thân thể năm đó. Ban đầu khi vào cung cần phải là người có thân thế trong sạch. Vị cô nương đó không muốn vào cung, đã dùng cái c.h.ế.t để phản kháng, thế là ta đã thay thế nàng ấy. Trên người ta đầy sẹo, tự nhiên không thể nào qua được vòng kiểm tra, nên nàng ấy đã dùng tên của ta để kiểm tra thân thể và vẽ chân dung. Cuối cùng, phụ thân nàng ấy đã mua chuộc vị công công kia, người vào cung liền biến thành ta.

"Ngươi có quen biết người này không?" Hắn hỏi ta.

"Có quen biết."

Hắn không ngờ ta lại thừa nhận thẳng thắn như vậy, bàn tay đang cầm bức chân dung cứ lúng túng không biết nên giơ lên hay hạ xuống.

"Ngươi không có gì muốn giải thích sao?"

Ta bước đến trước mặt hắn, hỏi: "Giải thích cái gì?"

Vẻ mặt hắn trở nên phức tạp, trong mắt thoáng hiện lên nỗi đau khổ, đôi mắt cũng đỏ hoe lên, nói: "Ngươi tên là Bạch Kiền đúng không?"

Ta trong lòng tuy hoảng sợ, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra trấn tĩnh nhìn hắn.

"Triệu công công mấy ngày nay không thấy bóng dáng đâu, không ngờ lại là đi điều tra về ta."

Hắn đột nhiên nắm lấy vai ta, ép hỏi: "Ngươi có phải là Bạch Kiền không?"

Ta không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, bèn quay mặt đi, đáp: "Tên của ta phạm húy với tên của Bệ hạ, nên đã đổi thành Thanh, có gì không được sao?"

Hắn không biết nên vui hay nên buồn nữa, rõ ràng rưng rưng nước mắt, thế nhưng khóe miệng lại đang mỉm cười.

"Ngài sao vậy?" Ta nghi hoặc hỏi.

"Ngươi... ngươi còn nhớ Tống Kinh Niên không?"

Tống Kinh Niên, cái tên này... đã chín năm rồi chưa từng nghe thấy nữa. Ta cứ ngỡ mình đã quên rồi, thế nhưng vừa nhắc đến, dường như những ngày tháng ta gọi tiếng "Kinh Niên ca ca" mới chỉ như ngày hôm qua vậy.

Triệu Dần Chi, không ngờ ngươi lại chính là Tống Kinh Niên.

Hắn cúi đầu xuống đầy vẻ áy náy, nói: "Xin lỗi, nếu năm đó ta về nhà sớm hơn một chút, thì đã không..."

"Ta đã quên hết chuyện quá khứ rồi. Triệu công công cũng đừng nhắc lại nữa."

Hắn cẩn thận dè dặt hỏi: "Muội có hận ta không?"

"Tại sao ta phải hận ngài?"

"Những năm qua muội đã sống thế nào?"

Ta cười khẩy: "Ngài muốn biết sao?" Hắn gật đầu.

Ta cởi bỏ y phục trên người ra. Hắn kinh ngạc quay mặt đi: "Muội làm gì vậy?"

Ta quay lưng về phía hắn, nói: "Chẳng phải ngài muốn biết ta đã sống thế nào sao? Ngài quay đầu lại nhìn một cái là biết ngay thôi."
 
Back
Top Bottom