Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ba Năm Lãnh Cung - A Diệp

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
419,429
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczPJTrLQgnHKrC8PkWZmYXda62FF2uHsaxRB39-xIcc0ZrGNEMnhv-gOKJNAIZlB40g4gNjt6LWS2qyWOKixVFWrlPwVdFtfxmWs9JwcVxdHV0zK20Mr-Kv2BJNh1VRsujhHLicR2NttjSTarSt8nEJo=w215-h322-s-no-gm

Ba Năm Lãnh Cung - A Diệp
Tác giả: A Diệp
Thể loại: Ngôn Tình, Cung Đấu, Nữ Cường, Cổ Đại, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Vào năm thứ ba ta ở lãnh cung, phế hậu đã chết.

Ta thay y phục sạch sẽ cho nàng, sửa sang lại di dung, rồi dùng một tấm vải trắng phủ lên cả cuộc đời nàng, từ huy hoàng đến lụi tàn.

"Làm phiền công công rồi." Ta lén nhét một viên trân châu vào tay thái giám đến thu dọn thi thể, hắn tỏ vẻ vừa lòng gật đầu với ta.

Viên trân châu đó vốn là vật của phế hậu, ta dùng nó để lo liệu hậu sự cho nàng, cũng là hợp tình hợp lý, hẳn là nàng sẽ không trách ta đâu.

Vị hoàng hậu từng một thời được thánh thượng sủng ái hết mực, vậy mà sau khi chết lại chỉ được mai táng qua loa. Một nấm mồ sơ sài chính là nơi an nghỉ cuối cùng của nàng.

Phế hậu vừa mất, ta cũng bị điều đến Hoán Y Cục. Thân là cung nữ từ lãnh cung ra, tự nhiên chẳng được kẻ khác ưa gì. Ta chỉ biết ôm chăn co ro trong góc phòng. Mùa hè nóng nực vốn đã khó chịu đựng, dưới đất lại thêm đủ thứ sâu bọ, kiến, rận, nên việc cả đêm trằn trọc khó ngủ đã là chuyện thường tình.​
 
Ba Năm Lãnh Cung - A Diệp
Chương 1: Chương 1



Vào năm thứ ba ta ở lãnh cung, phế hậu đã chết.

Ta thay y phục sạch sẽ cho nàng, sửa sang lại di dung, rồi dùng một tấm vải trắng phủ lên cả cuộc đời nàng, từ huy hoàng đến lụi tàn.

"Làm phiền công công rồi." Ta lén nhét một viên trân châu vào tay thái giám đến thu dọn thi thể, hắn tỏ vẻ vừa lòng gật đầu với ta.

Viên trân châu đó vốn là vật của phế hậu, ta dùng nó để lo liệu hậu sự cho nàng, cũng là hợp tình hợp lý, hẳn là nàng sẽ không trách ta đâu.

Một ngày tốt lành

Vị hoàng hậu từng một thời được thánh thượng sủng ái hết mực, vậy mà sau khi c.h.ế.t lại chỉ được mai táng qua loa. Một nấm mồ sơ sài chính là nơi an nghỉ cuối cùng của nàng.

Phế hậu vừa mất, ta cũng bị điều đến Hoán Y Cục. Thân là cung nữ từ lãnh cung ra, tự nhiên chẳng được kẻ khác ưa gì. Ta chỉ biết ôm chăn co ro trong góc phòng. Mùa hè nóng nực vốn đã khó chịu đựng, dưới đất lại thêm đủ thứ sâu bọ, kiến, rận, nên việc cả đêm trằn trọc khó ngủ đã là chuyện thường tình.

Tố Xuân cắt nát chăn của ta, ta cũng chẳng thèm so đo; nàng ta mắng ta là đồ vô dụng, là sao chổi, ta lại càng không để bụng.

Ta tin rằng tất cả những chuyện này rồi sẽ qua, bởi vì ông trời vẫn luôn rủ lòng thương ta. Cũng như việc ngài đã không thể trơ mắt nhìn phế hậu hành hạ ta, nên mới khiến nàng ta đột tử chỉ sau một đêm.

Vậy nên, khi ta giặt xong y phục quay về, nghe được tin Tố Xuân bị đem đi thiêu sống, trong lòng ta thực sự rất vui mừng. Bởi vì cuối cùng ta cũng không cần phải chịu sự ức h.i.ế.p của nàng ta nữa rồi.

Chuyện là, trên người Tố Xuân dạo gần đây lúc nào cũng ngứa ngáy, sau đó chẳng hiểu vì sao lại đột nhiên nổi đầy những nốt ban đỏ và mụn mủ, chữa trị thế nào cũng không khỏi. Lão ma ma nói đó là bệnh truyền nhiễm, bèn bẩm báo lên cho tổng quản. Tổng quản tới liếc nhìn một cái, đoạn lấy chiếc khăn tay trắng muốt vẻ ghê tởm bịt mũi, rồi phán một câu: "Thiêu đi!". Cứ thế, Tố Xuân phải chết, đến cả t.h.i t.h.ể cũng chẳng còn sót lại.

Mọi người đều thấy việc đó thật xui xẻo, lại cũng sợ lây phải bệnh của nàng ta, cho nên chẳng ai chịu thu dọn di vật. Ta bèn tự mình đứng ra, vội vàng gom hết đồ đạc của nàng ta lại thành một bọc, mang đến phòng thiêu, đốt sạch từng món một.

Chẳng một ai nhìn thấy được, bên trong chiếc chăn bị lửa đốt bung ra ấy, lại ẩn chứa vô số kiến độc và rận rệp.

"Tố Xuân tỷ tỷ, tỷ đi đường bình an."

Sau khi Tố Xuân c.h.ế.t đi, tình cảnh của ta cũng khá hơn được một chút, ít nhất không còn phải ngủ dưới đất nữa.

Phế hậu từng nói với ta rằng, muốn sống sót, thì phải như loài sâu kiến, biết cầu xin nịnh nọt những kẻ mạnh hơn mình; còn muốn có được quyền lực và địa vị, thì phải bất chấp thủ đoạn, phải trở nên lạnh lùng vô tình.

Nàng nói, nàng từng cho rằng bản thân đã đủ tàn độc lắm rồi, thế nhưng khi ở giữa chốn thâm cung tường cao này, nàng mới thực sự hiểu được, thế nào mới gọi là tàn độc.

Đế vương vốn vô tình, muốn sống sót thì chỉ có thể dựa vào thủ đoạn. Thế nhưng, nàng lại đem cơ hội sống sót của mình ký thác cả vào người đàn ông cao cao tại thượng kia. Rốt cuộc, nàng vẫn là quá ngây thơ rồi.

Khi hắn vui, nàng chính là vị hoàng hậu độc chiếm sự sủng ái trong hậu cung; còn khi hắn không vui, nàng liền biến thành nữ nhân điên dại nơi lãnh cung lạnh lẽo, chẳng một ai thèm đoái hoài tới.

Miệng thì phế hậu luôn nguyền rủa hoàng đế, thế nhưng cho đến trước lúc chết, người mà nàng tâm tâm niệm niệm không quên vẫn chỉ là hắn. Nàng yêu hắn, chỉ tiếc là nàng đã không nhìn thấu một điều, rằng tình yêu của bậc đế vương, suy cho cùng, cũng chỉ tựa như một giấc mộng Nam Kha ngắn ngủi mà thôi.

Cây hồng trong viện của Trương mỹ nhân đã kết trái. Mỹ nhân vốn hảo ngọt, lại thích ăn hồng, nên nằng nặc đòi tự mình trèo lên cây hái quả, làm đám cung nhân hầu hạ được một phen hoảng hồn.

Ta đang bưng y phục, định đưa đến cung của Trương mỹ nhân, thì bất ngờ bị tỳ nữ thân cận của nàng ta đẩy mạnh một cái. Y phục trên tay ta lập tức rơi vãi cả xuống đất, lại vấy bẩn hết cả rồi.
 
Ba Năm Lãnh Cung - A Diệp
Chương 2: Chương 2



"Đồ nô tài mắt mù kia! Không thấy nương nương đang gặp nguy hiểm hay sao, còn tới đây thêm loạn cái gì hả!"

Ta vội quỳ rạp xuống đất, vẻ mặt đầy hoảng sợ, cầu xin: "Tỷ tỷ tha tội, xin tha cho nô tỳ lần này."

Nàng ta mất kiên nhẫn phất tay: "Mau cút đi."

Ta từ tốn đứng dậy, nhặt lại y phục dưới đất, đoạn liếc mắt nhìn Trương mỹ nhân đang cố hết sức vươn tay hái quả trên cây cao kia. Ừm, quả thực là rất nguy hiểm.

Nhân lúc đám đông dưới gốc cây đang nhốn nháo hoảng loạn, ta nhanh chóng len vào giữa họ, rồi đột ngột hét lớn một tiếng: "Nương nương cẩn thận!". Trương mỹ nhân nghe vậy tức thì giật mình, trượt chân, rồi kèm theo một tiếng thét thất thanh, cả người liền rơi thẳng xuống.

Giữa lúc đám cung nhân còn đang kinh hãi tột độ, ta đã vội vàng chạy ngay tới gốc cây, giơ tay ra định đỡ lấy Trương mỹ nhân. Nhưng than ôi, sức ta nào đủ, nên rốt cuộc đã ngã lăn ra đất cùng với nàng. Ta vô tình trở thành tấm đệm thịt cho mỹ nhân, hậu quả là gãy luôn cả một cánh tay.

Cũng may là Trương mỹ nhân bình an vô sự.

Vừa đúng lúc đó, người ấy lại đến.

Người đàn ông đã khiến phế hậu vừa ôm lòng oán hận lại vừa khắc khoải nhớ thương suốt cả một đời — Tiêu Cảnh Kiền.

Người đó đứng trên cao nhìn xuống, ánh mắt tựa hồ xem chúng sinh như lũ sâu kiến, lướt qua đám người đang quỳ rạp cả dưới đất.

Một ngày tốt lành

"Có chuyện gì vậy?" Hắn cất giọng hỏi, thanh âm vừa trầm thấp lại vừa đầy cuốn hút.

Trương mỹ nhân tỏ vẻ tủi thân nói: "Bệ hạ, thần thiếp chỉ là muốn ăn chút hồng, nào ngờ lại bất cẩn bị ngã xuống. Cũng may là có tiểu cung nữ kia xả thân cứu giúp, bằng không thần thiếp e rằng đã..." Nói đến đây, nàng liền bắt đầu nức nở khóc thút thít.

Hắn dịu dàng ôm Trương mỹ nhân vào lòng, ôn tồn an ủi: "Đồ ngốc này, muốn ăn hồng thì cứ sai cung nhân đi hái là được rồi, việc gì phải tự mình làm chứ. Lần sau không được phép trèo cây nữa, nghe chưa?"

Trương mỹ nhân nép mình vào lồ|\|g n.g.ự.c rắn chắc của hắn, khẽ nũng nịu đáp một tiếng "Vâng ạ".

Mãi cho đến khi ánh mắt của hắn dừng lại trên người ta, ta mới sực nhận ra mình vẫn còn đang nằm sõng soài trên mặt đất. Ta vội vàng lồm cồm bò dậy, cố gắng quỳ xuống cho ngay ngắn, nhưng chẳng may lại động đến vết thương trên cánh tay, cơn đau nhói khiến ta bất giác phải hít một hơi khí lạnh, đôi mày cũng khẽ nhíu lại.

Hắn chỉ thoáng liếc nhìn ta một cái, nhưng đôi đồng tử sâu thẳm ấy vừa khiến người đối diện cảm thấy sợ hãi, lại vừa ẩn chứa một sức hấp dẫn mãnh liệt, làm người ta không kìm được mà khao khát muốn khám phá, muốn dò xét tận cùng những bí ẩn sâu kín trong lòng hắn.

"Ngươi tên gì?" Hắn hỏi ta.

"Nô tỳ tên Bạch... Bạch Thanh."

Hắn nhếch môi cười đầy ẩn ý: "Bạch Thanh ư? Thanh bạch? Hừm, cái tên này quả thực rất thú vị."

Ta vẫn phủ phục trên mặt đất, cánh tay bị thương đau đến mức không ngừng run lên bần bật.

Hắn dường như nhìn thấu ta đang cố gắng chịu đựng cơn đau, bèn bật cười khe khẽ, rồi quay sang nói với Trương mỹ nhân: "Xem ra cũng là một nha đầu lanh lợi. Từ nay về sau, cứ giữ nàng ta lại bên cạnh nàng đi."

Trương mỹ nhân đương nhiên vô cùng vui mừng, dù sao đi nữa, ta cũng vừa mới cứu nàng một mạng mà.

Kỳ thực, tên của ta vốn không phải là Bạch Thanh, mà là Bạch Kiền. Hồi mới vào cung, ma ma đã bắt ta phải đổi tên, đổi chữ "Kiền" thành chữ "Thanh", tất cả chỉ vì muốn tránh phạm húy chữ "Kiền" trong thánh danh của Hoàng thượng. Ban đầu vì chưa quen gọi tên mới nên ta đã bị đánh không ít lần, nhưng rồi về sau cũng nhớ kỹ được, rằng ta tên là Bạch Thanh, không còn là Bạch Kiền nữa.

Ta vẫn còn nhớ như in những lời phế hậu đã nói với ta khi xưa: "Bạch Thanh, Bạch Thanh, cái tên này cũng có nghĩa là kẻ có thể đảo lộn cả sự thanh bạch . Chỉ bằng một kẻ nhu nhược yếu đuối như ngươi, mà cũng dám vọng tưởng đến chuyện đổi trắng thay đen sao? Đúng là chuyện nực cười nhất trên đời!"

Nhờ được Trương mỹ nhân thu nhận, ta cuối cùng cũng rời khỏi Hoán Y Cục, chuyển đến hầu hạ tại Hàm Đạm Viện.
 
Ba Năm Lãnh Cung - A Diệp
Chương 3: Chương 3



Lâm Hương luôn tìm mọi cách gây khó dễ cho ta, khiến ta phải chịu không ít lần trách phạt. Thế nhưng, ta chẳng hề tỏ ra oán hận nàng ta, trái lại còn luôn giữ thái độ vô cùng cung kính. Thấy ta là người biết quy củ, hiểu phép tắc, nàng ta dần dà cũng thôi không còn kiếm chuyện gây khó dễ cho ta nữa.

Với thân phận là tỳ nữ thân cận của Trương mỹ nhân, Lâm Hương lúc nào cũng tỏ ra vênh váo tự đắc, hống hách vô cùng. Ta biết rằng, với cái tính cách phách lối ngang ngược đó, sớm muộn gì nàng ta cũng sẽ tự rước họa vào thân.

Quả nhiên, Lâm Hương sau đó đã bị chặt mất cả hai chân, miệng cũng bị khâu lại, rồi bị tống vào Trư Khố – nơi chuyên dùng để xử lý những cung nhân phạm trọng tội. Nguyên do là vì nàng ta đã đắc tội với muội muội của Hàn quý phi.

Một ngày tốt lành

Chuyện là, vào một ngày nọ, khi ta và Lâm Hương đi ngang qua ngự hoa viên, tình cờ gặp một vị cô nương trẻ tuổi. Đi theo hầu bên cạnh vị cô nương ấy là Cẩm Tú. Ta vẫn nhớ Cẩm Tú, bởi vì hồi còn ở lãnh cung, Hàn quý phi từng đến đó một lần, và trong đám người đi theo hầu hạ nàng ta khi ấy, có cả Cẩm Tú. Sở dĩ ta nhớ rõ nàng ta như vậy, là vì nàng ta đã từng thẳng tay tát ta. Dạo đó, khi Hàn quý phi tới lãnh cung để sỉ nhục phế hậu, ta đã không kìm được mà lên tiếng cầu xin thay cho người, kết quả là bị Cẩm Tú xông ra tát tới tấp mười cái vào mặt. Hàn quý phi khi ấy tỏ ra rất tán thưởng hành động đó của Cẩm Tú, thế nhưng sau này lại chẳng hề trọng dụng nàng ta.

Ta lúc đó đã vô tình bị vấp chân một cái, rồi va phải Lâm Hương, khiến nàng ta lảo đảo mất thăng bằng, rồi lại thuận thế va luôn vào người vị cô nương kia, làm người đó ngã sõng soài trên đất. Cẩm Tú thấy vậy, chẳng nói chẳng rằng liền tiến tới giáng thẳng cho Lâm Hương một cái bạt tai, miệng còn không ngừng chửi rủa nàng ta là thứ nô tài chó má đê tiện, mắt mù không biết nhìn đường. Lâm Hương nào phải hạng người dễ nuốt cục tức này, nàng ta lập tức lớn tiếng chửi lại, thậm chí còn chửi lây sang cả vị cô nương kia nữa. Ta vội kéo tay nàng ta lại, ra hiệu bảo đừng hành động l* m*ng, nào ngờ nàng ta đang cơn tức giận, lại quay sang đánh luôn cả ta. Thế là Cẩm Tú và Lâm Hương lập tức lao vào ẩu đả. Thấy tình hình hỗn loạn, ta vội vàng kéo vị cô nương kia ra sau lưng mình để che chở. Nàng ấy thấy vậy liền tỏ vẻ vô cùng biết ơn, luôn miệng nói lời cảm tạ ta.

Không lâu sau, Hàn quý phi sai người đến tận Hàm Đạm Viện để bắt Lâm Hương đi. Trương mỹ nhân lúc đó sợ đến mức mặt cắt không còn một giọt máu, đến cả hé răng cầu xin một lời cũng không dám.

Kể từ đó, ta đã thay thế vị trí của Lâm Hương.

Nghĩ lại thì, cũng tại ta đã sơ ý vấp chân, nếu không thì Lâm Hương có lẽ cũng đã chẳng đến nông nỗi này.

Ta đã đến Trư Khố để thăm Lâm Hương. Nàng ta lúc này đã hoàn toàn chẳng còn ra hình người nữa rồi. Vừa nhìn thấy là ta, đôi mắt nàng ta lập tức long lên vì tức giận, miệng chỉ có thể phát ra những tiếng "ô... ô..." không thành lời, rõ ràng là muốn chửi mắng ta nhưng lại chẳng thể nào mở miệng được. Ta nhẹ nhàng ôm lấy nàng ta, rồi kề sát vào tai nàng, thì thầm: "Lâm Hương tỷ tỷ, tỷ đã phải chịu khổ nhiều rồi..."

Lúc ta quay người rời đi, nàng ta nhìn ta chằm chằm bằng ánh mắt đầy kinh hoàng. Ta chỉ mỉm cười, ôn tồn nói với nàng: "Tỷ tỷ đừng lo lắng quá, ta nhất định sẽ thay tỷ chăm sóc thật tốt cho Trương mỹ nhân."

Sau đó, ta nghe nói Lâm Hương đã c.h.ế.t rồi, c.h.ế.t mà mắt vẫn không nhắm lại được. Lúc ta đến Trư Khố để nhìn mặt nàng lần cuối, ta quả thực đã bị dọa cho sợ hãi. Đôi mắt của nàng ta cứ trợn trừng nhìn ta chằm chằm không rời. Ta chỉ biết khóc nức nở, run rẩy đắp tấm vải trắng lên cho nàng, rồi lặng lẽ đứng nhìn người ta khiêng t.h.i t.h.ể nàng đi mất.

"Lâm Hương à Lâm Hương, giá như tỷ chịu sửa đổi cái tính cách nóng nảy, ngang ngược đó đi một chút, thì có lẽ đã chẳng đến nỗi phải nhận lấy kết cục bi thảm như ngày hôm nay."
 
Ba Năm Lãnh Cung - A Diệp
Chương 4: Chương 4



Trương mỹ nhân có thai rồi.

Vào một ngày nọ, Trương đại nhân vào cung để thăm nàng. Trương mỹ nhân khi ấy có vẻ mặt hết sức hoảng hốt, vội vàng cho tất cả cung nhân lui hết ra ngoài, chỉ giữ lại một mình Trương đại nhân và một tiểu thái giám mà ông ta dẫn theo. Sau đó, Trương mỹ nhân gọi ta đến bên cạnh, nói cho ta biết chuyện nàng đã mang thai, đồng thời còn bắt ta phải phát lời thề độc rằng tuyệt đối không được phép tiết lộ chuyện này cho bất kỳ một ai khác.

Nàng vốn không tin tưởng bất kỳ ai, nên đương nhiên cũng chẳng hề tin tưởng gì ta. Sở dĩ nàng chịu nói bí mật này cho ta biết, chẳng qua là vì thấy ta ngày thường vốn ít lời, lại có vẻ là người biết chừng mực, hiểu rõ lúc nào nên tiến, lúc nào nên lui mà thôi.

Ta đương nhiên là nhận lời nàng, ngoài ra còn thường xuyên phải lén lút đến Thái Y Viện để lấy thuốc an thai giúp nàng. Trương đại nhân từ trước đã cài cắm một tiểu thái giám vào trong Thái Y Viện, người đó chính là kẻ bí mật bắt mạch và kê đơn thuốc cho Trương mỹ nhân.

Hàn quý phi ở hậu cung quyền lực ngút trời, một tay che lấp cả thiên hạ, nàng ta tuyệt đối không cho phép bất kỳ nữ nhân nào được phép sinh hạ long chủng trước mình. Trương mỹ nhân đương nhiên biết rõ điều cấm kỵ này, thế nhưng vì đứa con yêu quý trong bụng, nàng cũng đành bất chấp tất cả, không thể quản nhiều được như vậy nữa.

Mỗi một ngày trôi qua, Trương mỹ nhân đều phải sống trong tâm trạng lo sợ thấp thỏm không yên. Cũng may là dạo gần đây Hoàng thượng đã có tân sủng, không còn thường xuyên giá lâm Hàm Đạm Viện nữa, bằng không thì cái thai trong bụng nàng e rằng khó mà giữ được.

Năm tháng sau, bụng của Trương mỹ nhân đã nhô lên thấy rõ. Cả ngày dài, nàng lúc nào cũng trong trạng thái thấp thỏm bất an, đêm đến lại thường xuyên giật mình tỉnh giấc, rồi níu lấy tay ta mà hỏi xem hài nhi trong bụng nàng có còn đó hay không.

Nhưng Trương mỹ nhân suy cho cùng vẫn là quá yếu đuối, nàng căn bản không có đủ sức mạnh để bảo vệ được đứa bé ấy. Cuối cùng, cũng vì nỗi sợ hãi thường trực khiến tinh thần nàng trở nên hoảng loạn, bất ổn, nên chỉ sau một lần vô ý trượt chân ngã, đứa bé trong bụng đã không còn giữ được nữa.

Chuyện Trương mỹ nhân bị sảy thai đã nhanh chóng kinh động đến tất cả các vị phi tần trong hậu cung, và đương nhiên, cũng kinh động đến cả Hoàng đế Tiêu Cảnh Kiền. Hắn đùng đùng nổi giận, thẳng tay ném vỡ tan bát thuốc bổ dưới đất. Chẳng ai biết được, cơn thịnh nộ của hắn là vì đứa con chưa kịp chào đời đã mất đi, hay là vì tức giận Trương mỹ nhân đã dám cả gan lừa gạt, giấu giếm hắn chuyện này.

Ngay sau khi Tiêu Cảnh Kiền vừa rời đi, Hàn quý phi đã lập tức tới. Khi nhìn thấy ta đứng hầu bên cạnh, Hàn quý phi tỏ ra có chút kinh ngạc, đoạn hỏi: "Ngươi... là nha đầu từ lãnh cung ra phải không?"

Một ngày tốt lành

Ta vội cúi đầu, cung kính đáp: "Bẩm Quý phi nương nương, nô tỳ đúng là người từ lãnh cung ra ạ."

Nàng ta cười khẩy một tiếng đầy mỉa mai: "Ồ, vậy mà ngươi leo lên cũng nhanh thật đấy nhỉ."

"Đa tạ nương nương đã quá khen."

Sau khi buông lời chế giễu Trương mỹ nhân thêm vài câu nữa, Hàn quý phi liền rời đi. Nhưng trước khi đi, nàng ta còn cố ý hỏi tên của ta.

Dạo gần đây, có tin đồn lãnh cung bị ma ám. Đám cung nhân truyền tai nhau rằng bóng ma lảng vảng đó chính là oan hồn của phế hậu đã c.h.ế.t tức tưởi.

Ma quỷ thần linh trên đời này, suy cho cùng cũng đều do tâm sinh ra mà thôi. Nếu đó thực sự là hồn ma của phế hậu, tại sao nàng không đến tìm ta mà tính sổ?

Đêm hôm đó, ta cố ý xách theo một chiếc đèn lồng, một mình đi đến lãnh cung, bụng bảo dạ muốn xem thử xem cái gọi là ma quỷ đó rốt cuộc là thứ gì.

Lãnh cung vốn đã là nơi hoang vu, quạnh quẽ, nay lại đúng vào một đêm mưa gió nên càng trở nên âm u, đáng sợ hơn bội phần. Ta đẩy cánh cửa nặng trịch bước vào, tiếng bản lề khô dầu kêu lên "kẽo kẹt", âm thanh ấy vang vọng khắp đại điện vốn đã trống trải, lạnh lẽo. Bên trong tối đen như mực, không nhìn rõ vật gì.
 
Ba Năm Lãnh Cung - A Diệp
Chương 5: Chương 5



Ta lần lượt thắp sáng những ngọn đèn dầu leo lét trong điện, đoạn đảo mắt nhìn quanh bốn phía. Mọi thứ dường như vẫn y nguyên như cái ngày ta rời khỏi nơi này. Chỉ có điều, ở phía sau một cây cột lớn, lại có thêm một chậu than còn chưa kịp dọn dẹp. Bên trong chậu, vẫn còn vương lại giấy tiền vàng mã chưa cháy hết, cùng với đó là vài đốm lửa tàn vẫn còn le lói chưa tắt hẳn.

Ha, xem ra "con ma" này cũng thú vị thật đấy.

Ta tiến lại gần, nhóm lại lửa trong chậu than, đốt tiếp số giấy tiền vàng mã còn sót lại. Đoạn, ta bắt đầu khóc nỉ non, giọng đầy bi thương, tỏ lòng thương tiếc cho người đã khuất nơi chín suối.

Đúng lúc này, kẻ đang ẩn mình trong bóng tối bất chợt khe khẽ thở dài một tiếng. Âm thanh tuy rất nhỏ, nhưng vẫn không thoát khỏi tai ta.

Ta vờ như không nghe thấy gì, bình tĩnh dập tắt lửa trong chậu than, rồi tiện tay dọn dẹp qua loa lãnh cung một lượt. Trước khi quay người rời đi, ta còn cố ý nhìn lại khắp điện một lần nữa, đoạn cất giọng nói vọng vào trong không gian tĩnh mịch: "Nương nương, nô tỳ phải đi rồi. Sau này không biết liệu còn có cơ hội quay lại thăm người nữa hay không. Nô tỳ chỉ nguyện cả đời này sẽ luôn cầu phúc cho người, cầu xin ông trời phù hộ cho người kiếp sau được đầu thai vào một gia đình tử tế, đừng bao giờ phải chịu đựng những nỗi oan khuất, tủi nhục như kiếp này nữa."

Ta khép cửa lại, nhưng thực ra chưa hề rời đi.

Một lát sau, quả nhiên có một bóng đen lén lút từ bên trong bước ra, rồi vội vàng rời khỏi đó. Đó là một thái giám.

Vài ngày sau, khi ta đến Ngự Dược Phòng lấy thuốc cho Trương mỹ nhân, tình cờ lại gặp được vị thái giám đó. Đêm đó tuy ta không nhìn rõ mặt mũi hắn, nhưng vẫn nhớ được dáng người, cách ăn mặc và cả dáng điệu bước chân của hắn nữa.

Một ngày tốt lành

Phía sau hắn còn có mấy tiểu thái giám đi theo, cả nhóm đang vội vã đi đến Ngự Dược Phòng. Ta vội nép mình sang một bên, cung kính cúi đầu theo đúng quy củ. Hắn dường như đã nhận ra ta. Hắn dừng bước ngay trước mặt ta, cất tiếng hỏi: "Ngươi là người của cung nào?"

"Nô tỳ là cung nhân của Hàm Đạm Viện."

Hắn không nói thêm gì nữa, chỉ dẫn theo một đám người vội vã rời đi.

Lý Tấn Niên kéo ta sang một bên, lo lắng hỏi: "Sao ngươi lại chọc phải hắn rồi?"

"Ta có quen biết vị công công đó đâu, ngài ấy chỉ hỏi ta là người của cung nào thôi mà."

Lý Tấn Niên nhìn quanh bốn phía một lượt, rồi mới hạ giọng nói với ta: "Đó là một trong những cận thị của Bệ hạ, tên là Triệu Dần Chi, một hồng nhân đang rất được sủng ái trước mặt Bệ hạ đấy. Kẻ này tâm địa độc ác, thủ đoạn tàn nhẫn, sau này ngươi có gặp hắn thì nhớ phải tránh xa ra, kẻo đến cái mạng nhỏ này cũng khó mà giữ được."

Ta gật đầu đáp: "Nô tỳ xin ghi nhớ ạ, đa tạ Lý công công đã nhắc nhở."

Nhắc tới Lý Tấn Niên này, cũng có vài chuyện khá thú vị. Hắn vốn là một đại phu trong dân gian, nhưng vì bị người ta vu oan giá họa là chữa c.h.ế.t người, nên đã chuốc họa vào thân với quan phủ. Trong lúc cùng đường bí lối định tự vẫn, hắn lại tình cờ được Trương đại nhân cứu giúp. Khi đó lại đúng vào lúc Trương mỹ nhân vừa mới mang thai, thế nên Trương đại nhân liền tìm cách đưa Lý Tấn Niên vào Ngự Dược Phòng, để hắn trở thành thị dược công công (thái giám coi thuốc), đồng thời cũng để hắn ngấm ngầm giúp đỡ Trương mỹ nhân. Hắn là người lòng dạ rộng rãi, chưa từng một lời oán trách Trương đại nhân, quả thực là một kẻ biết ơn tri ngộ, có ơn tất báo.

Kể từ sau khi Trương mỹ nhân bị sảy thai, Hoàng thượng đã nửa năm nay chưa hề đặt chân đến Hàm Đạm Viện lần nào. Trương mỹ nhân thì suốt ngày ủ rũ buồn bã, ăn không nuốt trôi, lại thường xuyên phải dùng thuốc để bồi bổ thân thể, trông chẳng khác nào một cái hũ thuốc di động.

Hồng trên cây hồng trong viện lại vàng ươm cả rồi. Trương mỹ nhân thích ăn hồng, thế là ta liền trèo lên cây để hái cho nàng. Cây hồng này cao hơn tường viện rất nhiều, nên có thể nhìn thấy cả khung cảnh bên ngoài tường. Và thế là, ta đã trông thấy người đàn ông mà Trương mỹ nhân vẫn luôn ngày đêm mong nhớ.
 
Ba Năm Lãnh Cung - A Diệp
Chương 6: Chương 6



Thật là hiếm thấy. Đi theo sau lưng Tiêu Cảnh Kiền vậy mà chỉ có một mình Triệu Dần Chi.

Hai nha đầu đứng dưới gốc cây hỏi vọng lên: "Thanh tỷ tỷ, sao tỷ không hái nữa vậy?"

Ta nhìn xuống dưới, cảnh tượng này sao mà quen thuộc đến thế. Chỉ khác là, người trèo cây vào năm ngoái là Trương mỹ nhân, còn ta khi đó vẫn chỉ là một nha đầu giặt giũ tầm thường mà thôi.

"Xong ngay đây."

Người kia đã đi tới tận cửa viện rồi, nhưng lại không vào trong ngay, mà chỉ đứng đó ngước mắt nhìn lên cây. Hắn đã không muốn kinh động ai, vậy thì ta cũng giả vờ như không nhìn thấy gì hết.

"Thanh tỷ tỷ, liệu nương nương có ăn không ạ?"

Ta hái đầy một giỏ, đoạn đáp: "Sẽ ăn mà."

Ta dùng dây thừng buộc vào giỏ hồng rồi thả xuống dưới. Đúng lúc này, hắn cũng bước vào trong viện. Vừa trông thấy hắn, ta nhất thời hoảng hốt nên bị trượt chân, cả người cứ thế ngã thẳng xuống dưới.

Ngay lập tức, Triệu Dần Chi phi thân nhảy lên, vững vàng đỡ lấy ta.

Ta vẫn còn kinh hồn bạt vía, ngây người nhìn Triệu Dần Chi. Hắn khẽ chau mày, quở trách: "Trước mặt Bệ hạ, còn ra thể thống gì nữa!"

Một ngày tốt lành

Ta vội vàng lùi lại mấy bước rồi quỳ xuống, đám cung nhân xung quanh cũng lập tức đồng loạt quỳ rạp cả xuống đất. "Nô tỳ tham kiến Bệ hạ, cúi xin Bệ hạ thứ tội."

Tiêu Cảnh Kiền tiến lại gần vài bước, nhìn ta chằm chằm một lúc lâu rồi mới lên tiếng: "Kẻ có thể khiến Dần Chi phải ra tay cứu giúp, ngươi đúng là người đầu tiên đấy."

Ta vội vàng đáp: "Xin Bệ hạ thứ tội, nô tỳ biết sai rồi ạ."

Hắn nói: "Đứng lên đi."

"Ngươi tên là gì?" Đây đã là lần thứ hai hắn hỏi ta câu này.

Ta đáp: "Nô tỳ tên là Bạch Thanh."

Trương mỹ nhân vừa nhìn thấy Tiêu Cảnh Kiền, gương mặt vốn đang tái nhợt liền lập tức bừng lên sức sống. Nước mắt nàng cứ chực trào ra nơi khóe mắt, nhưng lại không dám để chúng tuôn rơi, bởi lẽ, nàng giờ đây đã không còn là người có thể tùy ý nũng nịu trong lòng Hoàng thượng như trước nữa rồi. Bộ dạng lúc này của Trương mỹ nhân quả thực khiến người ta nhìn vào không khỏi cảm thấy thương cảm.

Tiêu Cảnh Kiền miệng thì nói lời an ủi nàng, thế nhưng trong ánh mắt lại chẳng hề có lấy một tia dịu dàng nào. Quả đúng là bậc đế vương tâm địa sắt đá, vô tình tột bậc.

Đám cung nhân đều lui hết ra khỏi nội thất, chỉ để lại hai người họ ở bên trong ôn lại chuyện xưa.

Ta tiến đến cảm tạ Triệu Dần Chi. Hắn tỏ ra rất khách khí nói với ta vài câu, sau đó mới vòng vo một hồi lâu rồi mới hỏi vào đúng trọng tâm vấn đề: Rằng có phải ta đã từng hầu hạ phế hậu hay không.

Hừ, quả nhiên là hắn.

Ta đáp: "Nô tỳ từng có may mắn được hầu hạ nương nương trong ba năm. Chỉ tiếc là ông trời không có mắt, đã để nương nương phải..." Ta cố nặn ra hai giọt nước mắt. Hắn thấy vậy liền đưa khăn tay cho ta, ôn tồn nói: "Cô nương xin hãy nén bi thương."

Trước khi rời đi, Triệu Dần Chi còn tặng cho ta một miếng ngọc bội, nói rằng nếu sau này có chuyện gì cần giúp đỡ, có thể cầm ngọc bội này đến tìm hắn. Ta nhận lấy, nhưng không hỏi vì sao hắn lại giúp ta. Hắn chỉ cười nói: "Ngươi là một người thông minh."

Ta cúi người hành lễ, đáp: "Đa tạ công công."

Nhìn cây hồng trong sân, lòng ta bất giác có chút hoang mang. Nếu như hôm nay Triệu Dần Chi không đỡ được ta, thì bước tiếp theo ta phải đi như thế nào đây?

Trương mỹ nhân kể từ khi mất đi đứa con, dường như cũng chẳng còn dám tranh giành bất cứ thứ gì nữa. Nàng chỉ lặng lẽ an phận thủ thường ở lại Hàm Đạm Viện, ngày ngày mong ngóng Hoàng thượng có thể ghé qua thăm nàng dù chỉ một lần. Nếu là ở chốn bình dân bá tánh, với tính cách này của Trương mỹ nhân, nàng tự nhiên có thể sống một cuộc đời an nhàn tự tại. Thế nhưng, đây lại là hậu cung, một nơi mà người ta chẳng thể nào nhìn thấy được tương lai hay hy vọng. Ở chốn này, nếu không mưu cầu bất cứ điều gì, thì kết cục chỉ có thể là ngày ngày sống trong lo sợ phập phồng, hoặc thậm chí là sớm phải mất mạng nơi hoàng tuyền lạnh lẽo. Bên cạnh Hoàng đế, thứ không bao giờ thiếu nhất chính là nữ nhân. Mà những nữ nhân giống như Trương mỹ nhân lại càng nhiều vô số kể. Sự sủng ái của hắn vốn chỉ tựa như đóa hoa quỳnh sớm nở tối tàn, có lẽ chỉ sau một đêm thôi, hắn thậm chí đã chẳng còn nhớ nổi ở Hàm Đạm Viện còn có một vị Trương mỹ nhân nữa rồi.
 
Ba Năm Lãnh Cung - A Diệp
Chương 7: Chương 7



Ngày giỗ của phế hậu sắp đến gần, ta không tiện tự mình đi tế bái, bèn cầm theo miếng ngọc bội tìm đến chỗ Triệu Dần Chi.

Sau khi biết được ý định của ta, hắn đột ngột vươn tay ra bóp chặt lấy cổ ta, gằn giọng hỏi: "Ngươi có biết đây là tội c.h.ế.t không hả?"

Lực tay của hắn cực mạnh, khiến ta không tài nào thở nổi, gương mặt cũng vì nghẹt thở mà đỏ bừng lên.

"Nô tỳ và nương nương... khụ khụ khụ... đã cùng nhau..."

Hắn lúc này mới buông tay ra. Ta sợ hãi ngã khuỵu xuống đất, cố gắng hít thở vài hơi để lấy lại bình tĩnh, rồi mới quỳ thẳng người dậy, nói: "Nô tỳ đã hầu hạ nương nương suốt ba năm trời, sớm đã coi người như thân nhân ruột thịt. Lúc sinh thời, nương nương đối xử với nô tỳ rất tốt, nô tỳ tuyệt không phải là kẻ vong ân bội nghĩa. Cho dù có phải mất mạng đi chăng nữa, nô tỳ cũng nhất định phải đi tế bái nương nương một lần. Xin công công hãy rủ lòng thương mà giúp đỡ nô tỳ!"

Triệu Dần Chi đột nhiên bật cười một tiếng. Hắn đỡ ta dậy, nói: "Không ngờ cô nương đây lại là người trọng tình trọng nghĩa với nương nương đến vậy. Đã thế thì, tạp gia sẽ giúp ngươi một lần."

"Đa tạ công công."

Triệu Dần Chi đưa ta xuất cung. Ta vốn không hề biết nơi chôn cất của phế hậu là ở đâu. Thế nhưng, Triệu Dần Chi lại biết rõ.

Đó là một khu mộ hết sức sơ sài, cỏ dại trên nấm mồ cũng đã úa vàng cả, khung cảnh trông tiêu điều, thê lương đến cực điểm.

"Cô nương có biết nương nương đã c.h.ế.t như thế nào không?" Triệu Dần Chi vừa đốt giấy tiền vàng mã, vừa hỏi, giọng nói mang theo sự tức giận sâu sắc.

Ta không biết rốt cuộc hắn và phế hậu có mối quan hệ như thế nào, nhưng có một điều chắc chắn, hắn tuyệt đối là người một lòng ủng hộ phế hậu.

Một ngày tốt lành

Ta đáp: "Nô tỳ cũng không rõ nữa. Chỉ nhớ đêm đó trời mưa rất to, sấm sét vang trời, nương nương bỗng dưng... bỗng dưng như phát điên vậy, vừa đập phá đồ đạc, vừa lớn tiếng chửi rủa... chửi rủa cả Bệ hạ, thậm chí còn lấy đầu đập mạnh vào cột nhà nữa. Nô tỳ lúc đó cố ngăn cản thế nào cũng không được. Sau đó, nương nương đột nhiên im lặng trở lại, người còn dặn nô tỳ đừng làm phiền người ngủ. Thế nhưng, đến ngày hôm sau, khi nô tỳ vào thăm thì nương nương đã..."

Đôi mắt Triệu Dần Chi tràn ngập vẻ bi thương. Hắn nói: "Chuyện tế bái ngày hôm nay, mong cô nương hãy giữ kín trong lòng, tuyệt đối đừng bao giờ nhắc đến với bất kỳ ai."

"Nô tỳ đã hiểu."

Trên đường trở về, chúng ta đã gặp phải phục kích. Kẻ cầm đầu tuy có che mặt, nhưng nhìn vào phản ứng của Triệu Dần Chi thì có thể đoán được, hắn chắc chắn là có quen biết kẻ đó.

Triệu Dần Chi kéo ta ra nấp sau lưng hắn, đoạn nghiêm giọng dặn dò: "Trốn cho kỹ vào, đừng có ra ngoài."

Đám thích khách áo đen ra tay chiêu nào chiêu nấy đều là đòn chí mạng, mục tiêu rõ ràng chính là nhắm vào Triệu Dần Chi. Thế nhưng, kẻ cầm đầu kia lại dường như cố tình muốn tha cho Triệu Dần Chi một mạng. Hắn ra tay chỗ nào cũng đều nương nhẹ, rõ ràng có rất nhiều cơ hội để g.i.ế.c c.h.ế.t Triệu Dần Chi, thế nhưng cuối cùng hắn đều thu tay lại.

Bọn họ tuy không g.i.ế.c được Triệu Dần Chi, nhưng nếu cứ tiếp tục giao chiến như thế này, sớm muộn gì hắn cũng sẽ vì kiệt sức mà mất mạng. Điều hắn cần lúc này chính là một cơ hội để thoát khỏi sự truy đuổi của bọn họ.

Ta bèn liều mình phóng hỏa đốt cháy chiếc xe ngựa chúng ta đang ngồi. Con ngựa quả nhiên bị kinh động, hoảng sợ mà lao thẳng về phía đám người kia, khiến bọn chúng vì ngọn lửa bất ngờ mà kinh hãi tản ra tứ phía.

Triệu Dần Chi lập tức nhân cơ hội đó nhảy lên lưng ngựa, tiện tay c.h.é.m đứt luôn dây cương kéo xe. Thế nhưng, đúng vào lúc hắn đang kéo ta lên ngựa, một thanh đao đã bất ngờ bay tới, sượt qua làm cánh tay ta bị thương.

Màn đêm buông xuống, chúng ta chạy trốn đến một thôn làng nhỏ, lấy thân phận huynh muội để xin tá túc nhờ trong nhà một hộ nông dân. Cả hắn và ta đều bị thương, nên đành phải tự giúp nhau băng bó vết thương.

Lúc Triệu Dần Chi giúp ta cắt bỏ phần thịt thối trên cánh tay, hắn cứ nhìn ta chằm chằm, rồi tò mò hỏi: "Ngươi không thấy đau sao?"
 
Ba Năm Lãnh Cung - A Diệp
Chương 8: Chương 8



Ta lúc này mới sực nhận ra mình đã tỏ ra bình tĩnh quá mức cần thiết, bèn vội nhíu mày lại, làm ra vẻ đau đớn nói: "Đau chứ ạ. Chỉ là nô tỳ sợ nếu kêu lớn tiếng sẽ làm kinh động đến người khác, nên mới cố gắng nín nhịn thôi."

Hắn nói: "Ở bên ngoài không cần phải tự xưng là nô tỳ nữa. Chúng ta đã lấy thân phận huynh muội để ra ngoài, vậy thì từ nay ngươi cứ gọi ta là ca ca đi."

"Vâng... ca ca."

Sau khi trở lại hoàng cung, Triệu Dần Chi không để ta quay về Hàm Đạm Viện nữa, mà lại sắp xếp cho ta đến hầu hạ bên cạnh Hoàng thượng. Hắn không nói rõ lý do vì sao lại sắp xếp như vậy, nhưng ta đoán chắc chắn là có liên quan đến đám thích khách áo đen kia.

Bọn chúng hẳn là người trong cung. Nếu đã nhìn thấy mặt ta, tất nhiên chúng sẽ muốn trừ khử để diệt khẩu. Trương mỹ nhân không có khả năng bảo vệ ta, cũng chẳng có lý do gì để che chở cho ta cả. Trong cung này, một nô tỳ thấp cổ bé họng c.h.ế.t đi cũng chẳng phải là chuyện gì to tát. Chỉ có sắp xếp ta ở bên cạnh Hoàng thượng, đám người đó mới không dám tùy tiện hành động.

Mà kẻ sợ Hoàng thượng nhất trong cung này, e rằng chính là Hàn Quý phi. Xem ra, lần này cũng là trong họa có phúc, ta còn phải cảm ơn Hàn Quý phi đã "giúp" ta một phen mới phải.

Tiêu Cảnh Kiền đặc biệt triệu kiến ta. Trong đại điện rộng lớn, chỉ có ta và hắn, còn Triệu Dần Chi thì đứng canh gác ở bên ngoài.

Ta đã quỳ ở đó được nửa canh giờ rồi, thế nhưng Tiêu Cảnh Kiền vẫn không hề có ý định hỏi han gì, mà chỉ chăm chú đọc sách. Ta cũng chỉ biết giữ đúng quy củ mà quỳ yên ở đó, không dám ngẩng đầu, cũng chẳng dám hó hé nửa lời, chỉ sợ làm phiền đến hắn.

Hắn lười biếng ngáp một cái, đoạn bước đến bên cạnh ta, nói: "Trẫm mệt rồi, ngươi hầu hạ Trẫm nghỉ ngơi đi."

"Vâng, thưa Bệ hạ."

Ta cố nén cơn đau nhức ở hai chân, gắng gượng đứng dậy, rồi từng bước một theo sát hắn đi vào tẩm điện phía sau. Ta không biết rốt cuộc hắn có ý gì, nhưng ta biết rằng, mình phải thuận theo ý hắn, tuyệt đối không được phép xảy ra bất kỳ sai sót nào.

Hắn cởi bỏ áo bào ngoài, nằm xuống long sàng, nhưng cũng không nói thêm gì cả. Ta thấy vậy cũng chỉ biết đứng yên bất động, lặng lẽ đứng sang một bên, chờ đợi hắn gọi đến.

Hắn nhắm mắt lại, nhưng rõ ràng là chưa ngủ, bởi vì nhịp thở của hắn không hề đều đặn, bình ổn như người đã say giấc. Hắn đang muốn thử dò xét điều gì ở ta sao?

Một canh giờ sau, hắn mới mở mắt ra, nhưng lại giả vờ như vừa mới ngủ dậy. Cũng thật làm khó cho hắn rồi, phải nhắm mắt mà vẫn giữ cho đầu óc tỉnh táo suốt một canh giờ liền, chắc hẳn cũng chẳng dễ chịu gì.

"Ngẩng đầu lên." Hắn ra lệnh.

Ta tỏ vẻ vô cùng hoảng sợ, lúc ngẩng đầu lên cũng chỉ dám rụt rè liếc nhìn hắn một cái rồi lại vội cúi xuống.

Hắn khẽ cười một tiếng, hỏi: "Ngươi rốt cuộc là hạng người nào?"

"Nô tỳ ngu dốt, không hiểu ý của Bệ hạ. Xin Bệ hạ thứ tội."

Một ngày tốt lành

Hắn ngồi dậy. Ta vừa giúp hắn thay y phục, vừa nghe hắn nói những lời kỳ lạ.

"Dần Chi xưa nay vốn kiệm lời, đối với những người khác lại càng cực kỳ lạnh lùng. Thế nhưng lạ thay, hắn lại đối xử với ngươi hoàn toàn khác biệt, thậm chí còn cầu xin Trẫm giữ ngươi lại bên cạnh. Nhưng Trẫm thấy ngươi cũng chẳng có điểm gì đặc biệt cả. Vậy nên, hoặc là Dần Chi có điểm yếu gì đó bị ngươi nắm trong tay, hoặc là tâm cơ của ngươi quá sâu, sâu đến mức lừa gạt được cả Trẫm."

Ta trong lòng cả kinh, lực đạo trên tay bất giác mạnh hơn một chút, rồi lập tức sợ đến mức hai chân mềm nhũn mà quỳ rạp xuống đất, toàn thân run rẩy không ngừng. Trong điện tĩnh lặng đến mức chỉ còn nghe thấy tiếng thở dồn dập vì căng thẳng của ta. Ta cảm nhận được hắn đang nhìn ta.

Hắn đột nhiên bật cười, nói: "Xem ra là Trẫm đã nghĩ nhiều rồi. Với bộ dạng này của ngươi, làm sao có thể uy h.i.ế.p được Dần Chi chứ. Thôi được rồi, đứng lên đi."

"Tạ ơn Bệ hạ."

Triệu Dần Chi đã dặn dò ta, nhất định phải an phận thủ thường, không được có bất kỳ vọng tưởng làm chuyện vượt quá giới hạn nào, bằng không thì đến cả hắn cũng không thể bảo vệ được ta.
 
Ba Năm Lãnh Cung - A Diệp
Chương 9: Chương 9



Ta quả thực rất biết ơn Triệu Dần Chi, nhưng đồng thời cũng cảm thấy vô cùng hổ thẹn với hắn. Thế nhưng, để không phải mãi mãi làm một con kiến hèn mọn mặc người chà đạp, ta chỉ có thể tự mình tìm lấy thang mà leo lên cao hơn, cho dù chiếc thang đó có phải được tạo nên bằng xương m.á.u của kẻ khác đi chăng nữa.

Ta đã gặp lại kẻ cầm đầu toán thích khách muốn ám sát Triệu Dần Chi hôm đó. Không ngờ, hắn lại chính là Vệ Quân Trung, một trong tam đại cận thị thân tín của Hoàng thượng. Tuy hôm đó kẻ cầm đầu đã dùng khăn đen che mặt, thế nhưng đôi mắt của hắn lại giống hệt đôi mắt của Vệ Quân Trung, dáng người cũng gần như tương tự.

Hắn đương nhiên cũng đã nhận ra ta.

Triệu Dần Chi và hắn dường như có mối quan hệ khá tốt. Cả hai người đều biết rõ chuyện ám sát kia, thế nhưng lại đều giả vờ như không biết, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Thế nhưng, ánh mắt Vệ Quân Trung nhìn ta lại ẩn chứa sát ý nồng đậm.

Trong cung nghiêm cấm phi tần hậu cung có quan hệ mờ ám với thái giám. Thế nhưng Vệ Quân Trung lại đồng thời nhận lệnh từ cả Hoàng thượng lẫn Hàn Quý phi. Xem ra, thế lực của Hàn Quý phi trong hậu cung, thậm chí là cả trên triều đình, tuyệt đối không phải dạng tầm thường.

Nếu hắn đã nhận ra ta, tự nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ta đâu.

Một cung nữ mà ta chưa từng gặp mặt bao giờ đột nhiên đến tìm ta, nói rằng Trương mỹ nhân có chuyện gấp cần gặp. Ta hỏi là chuyện gì, thị nữ kia lại lập tức mắng ta là đồ vong ân bội nghĩa, vừa được thăng tiến đã quên hết tình nghĩa xưa cũ, dám cả gan dò hỏi chuyện của chủ tử. Nàng ta bảo ta đừng hỏi nhiều nữa, cứ đi theo là được.

Xem ra, người muốn tìm ta thực chất là Hàn Quý phi rồi. Đã là họa thì không thể tránh. Nếu không tránh được, chi bằng đối mặt giải quyết sớm còn hơn.

Ta mặc cho thị nữ kia dẫn mình đến một hành lang vắng vẻ. Chưa đợi bọn họ kịp ra tay, ta đã tự mình giả vờ ngất đi. Cung nữ kia liền đá ta một cái, nói: "Như vậy cũng đỡ tốn công sức của chúng ta. Khiêng đi!"

Hai tên thái giám lập tức trùm một cái bao tải đen lên người ta, rồi vác ta đi về phía Khánh An Cung. Trên đường đi, sự xóc nảy khiến ta mấy lần suýt nôn ọe.

"Làm cho nó tỉnh lại." Hàn Quý phi ra lệnh.

Bọn họ lập tức dội thẳng một chậu nước lạnh vào người ta. Khi ta mở mắt ra, đã sợ đến mức nước mắt lưng tròng. Không ngờ Khánh An Cung lại có cả một mật thất chuyên dùng để tra khảo như thế này. E rằng nơi đây đã có không ít người phải bỏ mạng oan uổng rồi.

Vệ Quân Trung đứng phía sau với vẻ mặt lạnh lùng vô cảm, còn Hàn Quý phi thì ngồi trên ghế, chân đạp lên một tấm da hổ trắng muốt sạch sẽ.

Một ngày tốt lành

Đôi mắt hiểm độc của Hàn Quý phi nhìn ta chằm chằm, hỏi: "Ngươi và Triệu Dần Chi có quan hệ gì? Tại sao hắn lại đi tế bái con tiện nhân đó?"

Ta cố nén cảm xúc hồi lâu, rồi mới bật khóc thành tiếng, nói: "Nô tỳ không hiểu ý của Nương nương. Xin Nương nương tha mạng cho nô tỳ, nô tỳ thật sự không biết gì cả."

Nàng ta tức giận đá văng ta ra, rồi ra hiệu cho đám người kia dùng hình. Ta cố gắng giãy giụa nhưng không thể thoát ra được, cứ thế hết lần này đến lần khác bị bọn họ tra tấn đến ngất đi.

Cuối cùng, khi thanh sắt nung đỏ nóng rẫy kia kề ngày một sát lại gần, ta đã không thể chịu đựng thêm được nữa, đành phải khuất phục.

"Nương nương tha mạng! Nô tỳ nói, nô tỳ nói hết tất cả!"

Nàng ta hài lòng mỉm cười.

Ta được người của Khánh An Cung khiêng về. Khi Triệu Dần Chi nhìn thấy bộ dạng thê thảm của ta, hắn vừa tức giận lại vừa kinh ngạc. Tức giận vì Hàn Quý phi dám công khai ra tay với ta, kinh ngạc vì không ngờ nàng ta lại chịu để ta sống sót trở về.

Nhìn bộ dạng tức giận của Triệu Dần Chi, ta cảm thấy có đôi chút áy náy với hắn. Ta lại một lần nữa lợi dụng hắn. Mọi người đều nói hắn lòng dạ hiểm độc, tâm cơ sâu khó lường, thế nhưng ta lại thấy hắn quá dễ dàng tin người, đặc biệt là tin tưởng một kẻ dối trá như ta.
 
Back
Top Bottom