Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ

Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Chương 75



“Dựng hình tượng học bá mà cũng sụp đổ rồi, thật chẳng hiểu sao vẫn có nhiều người thích cô ta đến vậy.”

“Cô ta thuê cả đám thủy quân trên mạng để dẫn dắt dư luận, ai biết được có thật là được yêu thích hay không.”

“Người như thế, không xứng để debut…”

“Khụ khụ khụ! Nhường đường nào!”

Một giọng nói già cả vang lên đầy đột ngột.

Đám anti quay đầu lại.

Chỉ thấy một ông lão khoảng bảy, tám chục tuổi, chống gậy, đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang, run rẩy chen vào giữa đám đông.

Bên cạnh ông còn có một bé gái tầm bốn, năm tuổi.

“Các anh chị ơi, cẩn thận một chút nha.” Giọng bé gái mềm mại vang lên “Ông cố của em sức khỏe không tốt, tim cũng yếu, huyết áp lại cao nữa. Nếu lỡ có chuyện gì, phải nhập viện thì tốn rất nhiều tiền đó…”

Nghe vậy, đám anti-fan sợ xanh mặt, vội vàng tản ra.

Đám người vừa mới tụ lại chửi rủa Dung Ngộ, giờ bị chia nhỏ thành nhiều nhóm, tiếng chửi rủa cũng nhỏ dần.

Kỷ lão gia tử đưa tay ra, vui vẻ đập tay với Đoá Đoá.

Thí sinh lần lượt bước vào sân khấu.

Lần ghi hình trước đã loại đi một nhóm người, lần này còn lại tổng cộng 64 cô gái.

Ai nấy đều nhìn Dung Ngộ bằng ánh mắt phức tạp.

Tuần qua, Dung Ngộ liên tục xuất hiện trên hot search cùng Chu Á Trầm, tên cô đã vượt khỏi phạm vi chương trình.

Người không xem show cũng chẳng biết Dung Nhược Dao hay Lisa là ai, nhưng vừa nghe tới “Dung Ngộ”, liền nhận ra ngay:

“A, cô gái đó tham gia chương trình Kế Hoạch Ngôi Sao đúng không?”

Nhờ đó, độ thảo luận về chương trình cũng tăng lên đáng kể…

Hiệu ứng vượt khỏi giới hạn chương trình là điều mà bất cứ tân binh nào cũng ao ước, nhưng lại không dễ gì có được.

Dung Nhược Dao mím chặt môi.

Cô ta không sợ bị Lisa vượt qua, cô ta chỉ sợ bị Dung Ngộ giẫm lên đầu.

Cô ta nhất định phải tỏa sáng hơn nữa, nhất định phải giữ vững vị trí số một!

“Chào mừng tất cả mọi người đã đến.” MC bước lên sân khấu “Tập ghi hình lần này sẽ là: chọn đội trưởng, chia đội và chọn bài hát.”

Bên dưới, Hà Kỳ Kỳ siết chặt lòng bàn tay.

Tập trước, tám thí sinh đứng đầu được làm đội trưởng. Khi ấy, cô ta đứng thứ ba.

Nhưng lần này, cô ta đã rơi xuống vị trí thứ chín, dù thế nào cũng không thể làm đội trưởng nữa rồi.

Thôi thì… làm đội trưởng cũng đâu có lợi lộc gì.

Không sao cả.

MC tiếp tục:

“Trải qua vài tập vừa rồi, hẳn mọi người cũng đã quen biết nhau phần nào. Vì vậy, ban tổ chức quyết định trao quyền bầu chọn đội trưởng cho các bạn. Mỗi người được một phiếu, ghi tên người bạn muốn chọn làm đội trưởng. Tám người có số phiếu cao nhất sẽ trở thành đội trưởng mới.”

Hà Kỳ Kỳ lập tức mừng rỡ.

Cô ta học chuyên ngành vũ đạo, vừa hát vừa nhảy đều giỏi, chắc chắn sẽ có người bầu chọn cho cô ta.

Nếu được làm đội trưởng lần này, cô ta nhất định sẽ kiên nhẫn dẫn dắt đội mình luyện tập, nhất định phải giành được hạng ba của vòng nhóm!

Cô ta viết tên mình lên phiếu bầu.

Dung Ngộ cầm bút, suy nghĩ một lúc.

Cô từng lập nhóm hai lần, nên khá thân với các bạn cùng nhóm, nhưng những người đó lại không phù hợp làm đội trưởng.

Cô nhìn quanh đám đông, cuối cùng viết tên Lisa.

Phần bỏ phiếu kết thúc nhanh chóng.

MC bắt đầu đọc tên, nhân viên hậu trường đếm phiếu.

“Dung Nhược Dao.”

“Lisa.”

“Dung Ngộ.”

“Dung Ngộ…”

Liên tục là một chuỗi tên “Dung Ngộ” vang lên.

Tô Điềm cười khúc khích:

“Tôi gọi cả Lý Dĩnh Nhi và mấy người khác bầu cho cô đó, dù sao theo cô là tôi thấy yên tâm nhất, hihi~”

Dung Nhược Dao như nghẹn thở, trái tim treo lơ lửng trên cổ.

Tính đến thời điểm này, cô ta có 18 phiếu.
Dung Ngộ cũng 18 phiếu.

Với cô ta mà nói, hòa phiếu cũng là thua.

Chỉ còn một phiếu cuối cùng.

MC thò tay vào hộp, rút ra một lá phiếu, mở ra, cố tình làm ra vẻ thần bí, nói dông dài mãi mà không chịu công bố tên viết trên đó là ai.

Dung Nhược Dao trong lòng đã lạy hết cả tổ tông họ hàng dòng họ… chỉ mong là tên mình!

Cho dù không phải cô ta, cũng tuyệt đối không thể là Dung Ngộ.

Có lẽ tổ tiên nhà họ Dung thật sự nghe thấy lời cầu nguyện của cô ta.

MC lớn tiếng tuyên bố:

“Lá phiếu cuối cùng, Hà Kỳ Kỳ!”

Sắc mặt Hà Kỳ Kỳ lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Lá phiếu cuối cùng ấy, cũng là duy nhất cô ta có được.

Hơn sáu mươi người tham gia, vậy mà cô ta chỉ được đúng một phiếu.

Nếu không thể tự bầu cho mình, thì tức là… cô ta bằng không.

Là người từng đứng hạng ba trong lượt vote trước, chuyện này quả thật quá mất mặt.

Mọi người ở đó, im lặng liếc nhìn cô ta.

Hà Kỳ Kỳ đúng là rất có năng lực, nhưng trong phần thi nhóm lần trước, cô ta hoàn toàn không có tinh thần lãnh đạo, chỉ lo biểu diễn phần của mình, hai chữ “ích kỷ” gần như viết rõ trên mặt.
Nếu không nhờ nhóm cô ta có Dung Ngộ, thì chắc chắn họ đã đứng chót.

Còn Dung Ngộ, tuy cơ bản hát nhảy không bằng Hà Kỳ Kỳ, nhưng người ta chăm chỉ mà, ngày nào cũng khổ luyện.

Cuối cùng vẫn trình diễn một sân khấu hoàn hảo.

Quan trọng hơn là tuần này, Dung Ngộ nổi như cồn, độ nổi tiếng tăng vọt.

Ai vào cùng đội với cô, đồng nghĩa với có thêm cơ hội được khán giả nhìn thấy.

Đó là lý do vì sao, phiếu bầu cho cô lại cao đến vậy.

“Chúc mừng Dung Nhược Dao và Dung Ngộ, đồng hạng nhất!”

Tiếng vỗ tay vang rền khắp hiện trường.

Lisa vốn nghĩ mình sẽ đồng phiếu với Dung Nhược Dao.

Không ngờ, lại là Dung Ngộ.

Nhưng cô phải thừa nhận, trên người Dung Ngộ có một loại sức hút rất mạnh, khiến người khác muốn tự nhiên xích lại gần, như thể cô là “trụ cột” tinh thần trong một nhóm.

Dung Ngộ có thể nổi bật, là do bản thân cô ấy xứng đáng.

Lisa âm thầm dậy sóng một chút, nhưng rồi cũng giơ tay, cùng mọi người vỗ tay chúc mừng.

Khán giả trong phòng livestream thì cười như được mùa:

[Phần chọn đội trưởng này đúng là kịch tính quá trời luôn hahahaha.]

[Hà Kỳ Kỳ đúng kiểu bánh bèo chuyên ‘aing aing’, ai mà bầu cho nổi.]

[Nhưng để Dung Ngộ làm đội trưởng cũng hơi miễn cưỡng ha, hình tượng học bá còn sập rồi mà sao vẫn được nhiều người ủng hộ vậy?]

[Thì cô ấy nổi mà, show tuyển chọn idol thì quan trọng là độ nổi tiếng chứ gì?]

[Thí sinh thực lực thật sự toàn bị chôn vùi…]

MC bắt đầu công bố quy tắc chia đội:

Các thí sinh viết vào giấy tên đội trưởng mình muốn theo.

Đội trưởng cũng viết tên thành viên mà mình muốn chọn.

Nếu hai bên khớp tên, sẽ được vào cùng một đội.

Dung Ngộ rất thích đội hình lần trước: Các cô gái đều dễ thương, ngoan ngoãn, và quan trọng nhất, chịu cực, chịu khó luyện tập, đó chính là lý do họ giành được hạng nhất.

Cô không muốn đổi đội.

Mấy người đó là vừa đủ rồi.

Nhưng… nhóm trước có tổng cộng 10 người, trừ Hà Kỳ Kỳ ra còn lại 9 người, trong khi lần này, mỗi đội chỉ được chọn 8 thành viên.

Dung Ngộ nhìn lại bảng xếp hạng, thành tích của mấy cô gái tuy đã tăng, nhưng vẫn nằm ở ranh giới nguy hiểm.

Vì vòng công diễn này sẽ loại trực tiếp 16 người.

Tô Điềm đang đứng hạng 48, sát rìa loại.

Lý Dĩnh Nhi thì hạng 51, đã nằm trong danh sách loại.

Dung Ngộ suy nghĩ một chút, rồi chủ động bước đến trước mặt một thí sinh hạng 16, tên là Tưởng Sương.

Cô còn chưa kịp mở miệng.

Tưởng Sương đã áy náy nói:

“Xin lỗi Dung Ngộ, Lisa tìm tôi nói chuyện trước rồi… tôi… đã đồng ý vào đội của cô ấy…”

“Không sao.” Dung Ngộ mỉm cười.

“Chúc cô vui vẻ trong đội mới.”

Lisa khẽ cong môi, nở nụ cười nhẹ:

“Dung Ngộ, đừng trách tôi không giữ đạo nghĩa nha. Dù sao chúng ta cũng là đối thủ, gặp nhau trên sân khấu, xem ai mạnh hơn. Để coi cuối cùng ai giữ được hạng hai.”

Dung Ngộ lắc đầu:

“Tranh hạng hai thì có gì hay? Không phải nên nhắm đến hạng nhất sao?”

Lisa sững người.

Cô ta vốn chỉ lo hạng hai của mình bị giành mất.

Không ngờ, mục tiêu của Dung Ngộ căn bản không phải cô ta, mà là Dung Nhược Dao.

Lisa bật cười, giơ ngón tay cái:

“Vậy thì chúc cô mộng đẹp thành sự thật.”
 
Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Chương 76



Dung Ngộ đi về phía nhóm của Tô Điềm.

Cô mở miệng:

“Những ai chưa có đội, qua chỗ tôi.”

Tô Điềm lập tức lao tới như tên bắn:

“Em biết ngay mà, chị Ngộ sẽ không bỏ rơi em đâu, hu hu hu, cảm động quá!”

Lúc nãy thấy Dung Ngộ đi thẳng về phía Tưởng Sương, tim Tô Điềm như nguội lạnh.

Tô Điềm còn tưởng Dung Ngộ chỉ chọn những người có thứ hạng cao.

Không ngờ ngay sau đó, Dung Ngộ liền quay sang gọi Tô Điềm đầu tiên.

Cô dang rộng vòng tay.

Trao cho Tô Điềm cảm giác an toàn tuyệt đối.

Nhưng những cô gái khác thì vẫn đứng im.
Lý Dĩnh Nhi mắt đỏ hoe, khẽ nói:

“Em xếp hạng thấp quá, sợ làm gánh nặng cho đội mình… Thôi, để cuối cùng em vào đội nào cũng được.”

Những người còn lại, có thứ hạng còn thấp hơn cả Lý Dĩnh Nhi.

Họ từng làm việc chung với Dung Ngộ, hiểu rõ cô rất có tinh thần chiến thắng.

Nếu trở thành thành viên đội cô, họ sợ mình sẽ là gánh nặng.

Dung Ngộ giơ tay ra, mỉm cười:

“Nếu các cậu là gánh nặng, thì xin hỏi, sân khấu lần trước, sao chúng ta lại thành nhóm xuất sắc nhất?”

“Chúng ta là bạn cũ rồi, hợp tác sẽ dễ dàng hơn. Muốn đi cùng tôi, đặt tay lên nào!”

Tô Điềm là người đầu tiên giơ tay:
“Chị Ngộ, em theo chị tới cùng!”

Những cô gái còn lại liếc nhìn nhau, cuối cùng khi thấy Lý Dĩnh Nhi đặt tay lên trước, các cô cũng lần lượt đặt tay.

Tám bàn tay chồng lên nhau, đồng thanh hét to một tiếng, m.á.u nóng sục sôi!

Dung Nhược Dao nhìn cảnh tượng đó, khóe miệng lộ vẻ mỉa mai.

Ngoài Dung Ngộ ra, các thành viên còn lại đều nằm ở cuối bảng, đúng là một nhóm ô hợp.
Sân khấu lần trước nhóm họ giành được hạng nhất, hoàn toàn là nhờ sức hút của Dung Ngộ trên mạng, lại còn chọn nhảy bài nhịp nhanh, có sẵn lợi thế.

Còn lần này?

Không có khả năng thắng.

Cô ta mỉm cười quay sang người đối diện:

“Hà Kỳ Kỳ, cô có muốn làm thành viên đội tôi không?”

Hà Kỳ Kỳ thật lòng không muốn.

Vì Dung Nhược Dao quá chói sáng, đi đến đâu cũng là tâm điểm.

Cô ta không muốn bị che mờ.

Nhưng, Hà Kỳ Kỳ không còn lựa chọn.

Bên Lisa đã đủ người.

Mấy đội trưởng còn lại thì còn thua cả cô ta, cô ta càng không cam tâm làm nền cho họ.

Cân nhắc mãi, chỉ có Dung Nhược Dao là thích hợp nhất.

Cô ta chìa tay ra bắt tay với Dung Nhược Dao:

“Hy vọng chúng ta có thể cùng nhau tạo nên một sân khấu bùng nổ.”

Dung Nhược Dao mỉm cười:

“Tôi cũng nghĩ vậy.”

Sau khi chia đội xong, bắt đầu đến phần chọn bài hát.

Dựa theo tổng điểm yêu thích cá nhân của cả nhóm, lần lượt chọn theo thứ tự từ cao xuống thấp.

Nhóm của Dung Ngộ, đương nhiên xếp chót.

Cô mở miệng:

“Bài hát để lại đến cuối cùng, chắc chắn là bài khó nhất, mà tôi thì lại thích thử thách khó, các cậu thấy sao?”

Tô Điềm lau mồ hôi trán:

“Chị vui là được rồi…”

Do sân khấu lần trước, nhóm của Dung Ngộ thắng nhờ bài nhảy, nên lần này các bài hát có tiết tấu nhanh đều bị chọn hết sạch.

Bài còn lại là một bản ballad trữ tình chậm rãi, chỉ có hát, không nhảy.

Không khó.

Nhưng muốn được thứ hạng cao? Gần như không thể.

Lý Dĩnh Nhi mở miệng:

“Chị Ngộ, em có người bạn biết biến tấu bài hát, hay là để bạn em đổi tiết tấu nhanh hơn chút?”

Tô Điềm cũng gật đầu:

“Bọn mình thêm vài đoạn vũ đạo vào nữa, cũng không đến nỗi.”

Dung Ngộ chống cằm suy nghĩ:

“Bài này vốn là bản ballad. Dù có đổi nhanh thế nào, cũng không thể bằng các bài hát gốc chuyên hát-nhảy được. Tôi nghĩ… sao mình không đi theo hướng trữ tình hẳn luôn? Ai nói sân khấu thì không thể sâu lắng chứ?”

Cô đứng dậy:

“Đi thôi, vào phòng tập luyện rồi từ từ bàn tiếp.”

Bên nhóm của Dung Nhược Dao, chọn bài do chính Ngôn Đình sáng tác.

Bài này đang rất hot, giai điệu sôi động, vũ đạo khó, vừa lên sân khấu là nổ tung.

Mọi người trong nhóm đều cực kỳ hài lòng với bài hát này.

Trong bài có một đoạn rap.

Dung Nhược Dao tự đề cử:

“Đoạn rap đó để tôi sáng tác lại, để tôi rap luôn nhé, có được không?”

Dung Nhược Dao là nhóm trưởng, cô ta nói là quyết.

Mọi người cũng không có ý kiến.

Chỉ có Hà Kỳ Kỳ trong lòng hơi khó chịu…

Dung Nhược Dao là hình tượng ngọt ngào, hát rap nghe quá lạc quẻ.

Đoạn rap này, không phải cô ta mới là người phù hợp nhất sao?

Nhưng hiển nhiên, Dung Nhược Dao sẽ không nhường phần đó cho cô ta.

Hà Kỳ Kỳ đứng dậy:

“Tôi đi vệ sinh một chút, mọi người cứ tập trước.”

Cô ta rời khỏi phòng luyện tập, đến cuối hành lang khu nhà vệ sinh, nơi không có máy quay, lôi ra một gói thuốc, bắt đầu rít từng hơi khói đầy phiền muộn.

Ghi hình chương trình, áp lực thật sự quá lớn.
Cô ta phải hút vài điếu, mới có thể bình tĩnh tiếp tục được.

Đúng lúc này, cô ta bất ngờ nghe thấy tiếng trò chuyện từ tầng trên.

Hà Kỳ Kỳ lập tức dụi tắt điếu thuốc, xịt ít nước hoa lên người để che mùi khói.

Cô ta định rời đi thì vô tình nghe được một cái tên quen thuộc:

“…Suất cơm trưa này là đưa cho Dung Ngộ, nhất định phải đưa tận tay cô ấy, không thì cô ấy lại quên ăn mất.”

Hà Kỳ Kỳ khựng lại.

Ai lại đưa cơm cho Dung Ngộ, lại còn đến tận đây?

Cô ta bước lên vài bậc thang, đến khúc ngoặt cầu thang thì nhìn thấy hai người.

Một là nhân viên trong chương trình, người còn lại là một ông lão chống gậy, đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang, lưng hơi còng, tay xách hộp cơm.

Người này…

Hà Kỳ Kỳ nhớ ra rồi.

Hôm bấm máy, ông ta ngồi hàng ghế đầu, bên cạnh là một bé gái, cả hai cùng giơ bảng đèn cổ vũ cho Dung Ngộ.

Hóa ra là fan của Dung Ngộ.

Nhưng mà đây là trung tâm ghi hình của Tập đoàn Kỷ thị.

Fan của Dung Ngộ lẻn vào đây bằng cách nào, còn mua chuộc được nhân viên để đưa cơm?

Một ông già còn theo đuổi thần tượng? Thật là… quá kỳ quặc.

Hà Kỳ Kỳ cụp mắt xuống.

Cô ta từ hạng 3 rơi xuống hạng 9.

Nếu tiếp tục tụt nữa, sẽ bị loại khỏi vị trí debut.

Nếu Dung Ngộ có thể dựng nhân cách giả, nổi đình nổi đám nhờ “hắc hồng”…

Vậy thì cô ta – Hà Kỳ Kỳ, sao lại không thể học theo?

Chỉ cần có độ hot, là sẽ được chú ý.

Mà có chú ý, thì thứ hạng chắc chắn sẽ tăng lên.

Cô ta đã 22 tuổi.

Trước đây từng tham gia một show tuyển chọn khác, đến vòng sơ loại còn không vượt qua.

Lần này vất vả lắm mới đi được đến đây, tuyệt đối không thể bị loại giữa chừng.

Cô ta phải tận dụng mọi nguồn lực có thể lợi dụng, để đưa mình debut bằng được.

Hà Kỳ Kỳ bước lên từng bậc cầu thang, đến tầng trên.

Sự xuất hiện bất ngờ của cô ta khiến ông cụ giật thót, suýt nữa lên cơn đau tim.

Hà Kỳ Kỳ mỉm cười lễ phép:

“Ông ơi, ông là fan của Dung Ngộ ạ? Hiện giờ chương trình đang ghi hình, nhân viên xuất hiện trong khu vực phát sóng thì có lẽ không tiện lắm. Hay để cháu giúp đưa cơm trưa giùm ạ?”

Nhân viên bên cạnh mồ hôi túa ra, đang loay hoay không biết từ chối ra sao.

Thật ra, không phải hắn không muốn nghe theo mệnh lệnh của Chủ tịch, mà là hắn chỉ là một thực tập sinh, căn bản không biết ai mới là Chủ tịch của Tập đoàn Kỷ thị.

Hắn chỉ biết, nếu bản thân lộ mặt trong livestream, chắc chắn sẽ bị trừ lương.

Mà hắn cũng không hiểu nổi, sao một ông già lại có thể vào tận khu vực ghi hình của Kỷ thị như thế này…

Thấy Hà Kỳ Kỳ đến, hắn như bắt được cứu tinh, lập tức đưa hộp cơm cho cô:

“Vậy làm phiền cô nhé, cảm ơn nhiều!”

Rồi hắn quay đầu chạy về phòng đạo diễn, yêu cầu truy xuất thân phận ông già kia, phải nhanh chóng mời ra ngoài.

Lỡ đâu gây náo loạn buổi livestream thì toi!

Kỷ lão gia vừa nhìn đã nhận ra: chính là Hà Kỳ Kỳ.

Mà trên mạng, người mắng Dung Ngộ dữ dội nhất, chính là fan của Hà Kỳ Kỳ, từng người từng người như chó điên, cắn bậy lung tung.

Fan như chó, thì idol chắc cũng chẳng ra gì.

Kỷ lão gia lạnh mặt, giật lại hộp cơm, giọng lạnh như băng:

“Không cần phiền cô.”

Nói xong quay người bỏ đi.

Nhưng Hà Kỳ Kỳ nhanh hơn một bước, lao ra giữa hành lang, vẻ mặt hoảng loạn, còn ôm mặt bật khóc nức nở…
 
Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Chương 77



Dưới ống kính livestream, Hà Kỳ Kỳ bỗng nhiên òa khóc như sụp đổ tinh thần.

Khán giả trong phòng livestream đều ngơ ngác:

[Chuyện gì vậy trời?]

[Cô ta khóc cái quái gì thế? Ai đó đ.ấ.m cho con bạch liên hoa này một cái đi.]

[Khoan đã, nãy còn ở tầng 8 mà? Sao giờ lại từ cầu thang tầng 9 đi ra? Quá kỳ lạ.]

Các thí sinh đang luyện tập trong phòng tầng 9 nghe thấy tiếng khóc, một nhóm người chạy tới vây quanh Hà Kỳ Kỳ, sốt sắng hỏi han:

“Cô sao vậy? Ngã à?…”

Có người đến an ủi, Hà Kỳ Kỳ càng khóc to hơn.

Cô ta run rẩy chỉ về phía cầu thang:

“Tôi… tôi áp lực quá nên ra đó hóng gió, ai ngờ… gặp một ông già kỳ quái, ông ta… ông ta…”

Nói đến đây, cô bật khóc nức nở dữ dội hơn.

Lisa sốt ruột:

“Ông ta làm gì cô? Nói rõ ra đi!”

Hà Kỳ Kỳ mặt đỏ bừng:

“Ông ta sàm sỡ tôi… Ông ta nắm tay tôi, còn định ôm tôi, tôi sợ quá nên bỏ chạy…”

“Không thể nào!” Lisa khó tin “Cô có nhầm không đấy?”

Một cô gái khác nhanh chân hơn, đẩy cửa cầu thang ra xem.

Kỷ lão gia đang đứng ở đó.

Vừa nãy ông còn đang nghĩ, có khi nào mặt mình dữ quá dọa cô gái kia khóc rồi không.

Dù gì khi còn làm chủ tịch Kỷ thị, mỗi lần họp cổ đông là lại chửi khóc vài người, ông đúng là nổi tiếng… mặt lạnh tim sắt.

Ông còn đang chần chừ xem có nên xin lỗi không…

Ai ngờ, nghe được lời vu cáo động trời như vậy.

Cửa bị đẩy ra, ông thấy một đám cô gái đang vây quanh Hà Kỳ Kỳ an ủi.

Hà Kỳ Kỳ thấy ông liền co rúm người lại, tỏ ra vô cùng sợ hãi.

“Trời ơi! Quả nhiên là có ông già trốn trong cầu thang, đáng sợ quá!”

“Lớn tuổi như vậy mà còn dám sàm sỡ cô gái trẻ, thật đúng là không biết liêm sỉ!”

“Người phụ trách của Kỷ thị đâu rồi! Gọi cảnh sát mau! Phải bắt lão già này lại!”

“Mọi người đừng làm lớn chuyện…” Hà Kỳ Kỳ lau nước mắt “Ông ấy là fan của Dung Ngộ, chỉ là khán giả chương trình thôi. Có lẽ… ông ấy nhất thời hồ đồ, tuổi cũng cao rồi, giao cho cảnh sát thì tội quá… Hay cho ông ấy một cơ hội đi…”

Khán giả livestream nổi giận đùng đùng:

[Già mà không biết điều! Sống đến từng tuổi này để làm gì? Biến đi cho rồi!]

[Tên cầm thú này là fan của Dung Ngộ à? Fan không biết xấu hổ, Dung Ngộ cũng mặt dày y như thế, buồn nôn!]

[Tởm lợm thật! Chắc fan của Dung Ngộ cố tình trả thù Hà Kỳ Kỳ chứ gì!]

[Thương Kỳ Kỳ của tôi quá! Mất suất đội trưởng đã đành, giờ còn bị quấy rối nữa! Đáng thương quá!]

[Mấy người tin mỗi lời Hà Kỳ Kỳ thôi à?]

[Tôi chứng thực ông già đó đúng là fan của Dung Ngộ. Tôi gặp ở cổng khu ghi hình rồi.]

[Dung Ngộ đúng là kinh tởm, fan cũng kinh không kém…]

Cùng lúc đó, Dung Ngộ và các thành viên trong đội vừa bàn xong về hình thức biểu diễn, đi ra ngoài thì nghe được chuyện xảy ra ở tầng 9.

Nhân viên lo lắng nhìn cô:

“Hình như là Hà Kỳ Kỳ… bị một ông già sàm sỡ. Nghe nói… ông ấy là… là fan của cô…”

Sắc mặt Dung Ngộ lập tức thay đổi.

Cô không nói một lời, trực tiếp đi thẳng lên cầu thang.

Chưa kịp tới nơi, cô đã nghe thấy tiếng Kỷ Thuấn Anh vang lên:

“Cô nói tôi sàm sỡ cô, có chứng cứ không?”

Hà Kỳ Kỳ chỉ khóc, không đáp lời.

Dung Nhược Dao đứng bên cạnh, giọng lạnh băng:

“Không một cô gái nào trên đời lại lấy chuyện này ra để nói đùa. Hà Kỳ Kỳ thậm chí còn muốn cho ông một cơ hội, vậy mà ông ngay cả xin lỗi cũng không chịu, tôi thấy vẫn nên giao cho cảnh sát thì hơn…”

Cô ta còn chưa nói hết câu thì Dung Ngộ đã chen qua đám đông bước vào.

Vừa thấy cô, Kỷ lão gia đầy uất ức như muốn trào nước mắt.

Ông chỉ muốn đến đưa cơm trưa cho mẹ ruột, ai ngờ lại bị bôi nhọ một cách vô lý như vậy…

Dung Ngộ bước thẳng đến trước mặt Hà Kỳ Kỳ:

“Cô xác nhận là ông cụ này đã sàm sỡ cô chứ?”

Hà Kỳ Kỳ cắn môi, nước mắt ròng ròng gật đầu.

Còn chưa kịp nói thêm câu gì, đột nhiên một luồng gió mạnh quất đến!

“Bốp!”

Một cái tát như trời giáng vả thẳng vào mặt Hà Kỳ Kỳ, khiến đầu cô ta lệch sang một bên, sững sờ không kịp phản ứng.

Kỷ lão gia cũng đứng hình luôn.

Trong ký ức của ông, mẹ là một người rất điềm đạm, rất ít khi xảy ra xung đột với người khác.

Vậy mà bây giờ, trước mặt bao nhiêu người, bà lại tát Hà Kỳ Kỳ một cái thật mạnh.

Chỉ vì muốn bảo vệ ông.

Đúng vậy…

Ông vẫn còn mẹ, ông cũng có thể trốn sau lưng mẹ để được bảo vệ, giống như hồi bé.

Không cần phải cô độc một mình gánh chịu mọi giông bão nữa.

Viền mắt của Kỷ lão gia lập tức đỏ hoe.

“Dung Ngộ! Sao cô lại đánh người hả?” Dung Nhược Dao hít một hơi lạnh.

Ở đây có vô số máy quay, đang livestream nữa kìa, Dung Ngộ điên rồi sao?

Nhưng càng điên, lại càng có lợi cho cô ta. Cô ta liền chỉ trích:

“Dù ông cụ đó là fan của cô, nhưng Hà Kỳ Kỳ là nạn nhân, sao cô có thể đánh người mà không phân biệt đúng sai như vậy được?”

Hà Kỳ Kỳ nhào vào lòng Dung Nhược Dao, gần như ngất đi vì khóc.

“Còn mấy người nãy giờ mồm miệng bẩn thỉu, chửi loạn lên, ai là người nói trước thì tự mình đứng ra xin lỗi, không thì tôi đi kiểm tra camera, tôi sẽ tát lại đủ từng người.” Dung Ngộ lạnh lùng liếc quanh đám đông.

Một miệng một câu “lão cầm thú”.

Anh Bảo nhà cô, sau khi trung niên mất vợ, chưa từng có bất cứ người phụ nữ nào bên cạnh, cả đời sống trong sạch, vậy mà già rồi còn bị chửi như vậy?

Chửi cô thế nào cũng được, nhưng tuyệt đối không được xúc phạm con trai cô.

Ánh mắt của Dung Ngộ sắc bén như dao, khiến mọi người không dám nhìn thẳng.

“Dung Ngộ, cô không thể vì ông ta là fan của cô mà ức h.i.ế.p người khác như vậy được…”

Mặt Hà Kỳ Kỳ đỏ bừng vì cái tát, cố nén nước mắt, nghiến răng nói:

“Chính là ông ta sàm sỡ tôi! Nếu không thì một người không liên quan, làm sao có thể xuất hiện trong cầu thang?”

Dù sao thì… cầu thang không có camera.

Cô ta nói sao thì là vậy.

Dù cuối cùng không thể kết tội được ông ta, nhưng cô ta đã có được độ hot rồi, thế là đủ.

Nhiệt độ phòng livestream tăng vọt đến hàng triệu lượt xem.

[Mẹ ơi, Dung Ngộ ngông thật đấy, dám vả Hà Kỳ Kỳ giữa livestream luôn, đỉnh thật.]

[Hà Kỳ Kỳ là nạn nhân mà, bị sàm sỡ rồi còn bị vả, thật sự thảm quá đi…]

[Đừng hành cô ấy nữa, tôi sắp thành fan Hà Kỳ Kỳ mất thôi.]

[Tôi có cảm giác bất lực đến mức muốn thò tay qua màn hình mà tát ngược lại Dung Ngộ…]

Đúng lúc này.

Một trận bước chân gấp gáp vang lên.

Trợ lý Khương từ đầu hành lang chạy tới, vốn đang đi làm việc gần đây, thấy hình ảnh của Kỷ lão gia xuất hiện trong livestream, liền lập tức chạy qua.

Bên cạnh anh, còn có tổng đạo diễn của chương trình tuyển chọn.

Các cô gái không biết Trợ lý Khương, nhưng đều nhận ra đạo diễn, nên nhanh chóng nhường đường.

Hà Kỳ Kỳ tràn đầy hy vọng, chờ đạo diễn đứng ra giúp cô đòi lại công bằng.

Dung Nhược Dao nhếch môi lạnh lùng, đánh người ngay trên chương trình, Dung Ngộ xem như tiêu rồi.

Nhưng chỉ một câu xưng hô từ đạo diễn, khiến tất cả mọi người tại hiện trường sững sờ.

“Chủ tịch!”

Cái gì? Chủ tịch??

Mọi người đồng loạt trừng to mắt.

Trợ lý Khương đi đến cạnh Kỷ lão gia, giọng nghiêm nghị:

“Đây là ông Kỷ Thuấn Anh, người sáng lập Tập đoàn Kỷ thị. Lần này ông ấy đến đây là để bí mật thị sát chương trình, nào ngờ lại bị người có dã tâm lợi dụng, dựng nên một vở kịch nhằm câu view, Hà Kỳ Kỳ cố ý vu khống bôi nhọ, gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh dự cá nhân của ông Kỷ. Tôi đã gọi cảnh sát rồi, họ đang trên đường tới. Mong cô Hà Kỳ Kỳ chuẩn bị tinh thần.”

Hà Kỳ Kỳ như bị sét đánh trúng.

Cái ông già kỳ quái kia… là Chủ tịch Tập đoàn Kỷ thị ư?

Sao có thể được chứ?!

Đường đường là Chủ tịch, mà lại trốn trong cầu thang, mang cơm cho Dung Ngộ?!

Chuyện này… thật sự quá phi lý rồi…

Chân cô ta mềm nhũn, ngã nhào về phía Dung Nhược Dao.

Dung Nhược Dao lập tức tránh sang một bên.

Chủ tịch của Kỷ thị, người có quyền lực tối cao trong công ty, đầu óc cô ta đúng là bị úng nước rồi, lại còn hùa theo Hà Kỳ Kỳ đi chỉ trích ông ấy…
 
Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Chương 78



Cư dân mạng trong phòng livestream lập tức sôi sục.

[Cái ông già kia là Chủ tịch Tập đoàn Kỷ thị hả? Chuyện này… hợp lý không đấy?]

[Tôi vừa tra lại các bài phỏng vấn cũ của Chủ tịch Kỷ, đối chiếu khuôn mặt, đúng là cùng một người.]

[Nghe nói Chủ tịch Kỷ hơn hai mươi tuổi đã góa vợ, từ đó đến nay chưa từng tái hôn, cũng không có bất kỳ scandal nào, chắc không đến mức đi sàm sỡ người ta đâu nhỉ?]

[Hừ, mấy người có tiền thì trên báo nói chuyện đạo đức tử tế, chứ sau lưng làm gì ai mà biết được?]

[Nhưng nếu ông ấy cần giữ hình ảnh thanh cao, thì lại càng không thể giở trò với Hà Kỳ Kỳ ngay tại nơi công cộng như vậy. Rõ ràng là ông ấy bị Hà Kỳ Kỳ lợi dụng, dội cả thùng nước bẩn lên đầu.]

[Nhưng… Chủ tịch Kỷ sao lại là fan của Dung Ngộ được chứ?]

[Từ đầu tới cuối, ông ấy có bao giờ nói mình là fan của Dung Ngộ đâu, là Hà Kỳ Kỳ cố tình gán ghép, muốn kéo Dung Ngộ xuống nước thôi!]
[…]

Dung Nhược Dao là người tỉnh lại đầu tiên, cô ta vội vàng lên tiếng:

“Là tôi bị lời nói một phía của Hà Kỳ Kỳ che mắt, chủ tịch Kỷ, xin lỗi ngài.”

Những người xung quanh, làm gì dám đắc tội với Chủ tịch Tập đoàn Kỷ thị.

Từng người, từng người cúi đầu xin lỗi.

Chân Hà Kỳ Kỳ mềm như bún, nước mắt không thể kìm được, tuôn như suối, chẳng cần diễn.

“Chủ tịch Kỷ, cháu sai rồi!” cô ta nức nở “Cháu, hồi nhỏ cháu từng bị một ông già quấy rối, từ đó về sau, vô thức sợ hãi người già, tưởng tượng ra một số cảnh tượng… Là lỗi của cháu, xin ngài tha lỗi…”

Cô ta hoàn toàn có thể tiếp tục cắn c.h.ế.t Kỷ lão gia, khăng khăng vu oan.

Nhưng, cô ta biết rõ, nếu dám đắc tội với ông ấy, đời này xem như tiêu tan.

Thà rằng… thừa nhận lỗi lầm còn hơn.

Dù sao ông ấy là bậc trưởng bối, trải gió dầm mưa cả đời, chắc sẽ không so đo với cô gái nhỏ như cô ta, đúng không?

Gương mặt Kỷ lão gia lạnh như sương.

Mẹ ông đã bị chọc giận đến mức phải ra tay tát người, sao ông có thể thay mẹ mình mà tha thứ cho Hà Kỳ Kỳ?

“Hà Kỳ Kỳ đã có hành vi trái với tinh thần của chương trình, trái với chuẩn mực đạo đức làm người.”

“Từ giờ phút này, chương trình sẽ hủy hợp đồng với cô ta.”

Hà Kỳ Kỳ không thể tin nổi.

Chỉ là một trò đùa hơi quá tay một chút, mà lại bị hủy hợp đồng?

Dựa vào cái gì?

Cô ta vừa định lên tiếng.

Kỷ lão gia đã giơ tay ngăn lại.

“Cô có gì muốn nói, hãy nói với luật sư của tôi.”

Trợ lý Khương thản nhiên nói:

“Cảnh sát đã đến dưới lầu rồi. Hà Kỳ Kỳ, mời cô theo chúng tôi đi một chuyến.”

“Không! Tôi không đi! Tôi không phạm pháp! Tôi không tới đồn cảnh sát…”

Hà Kỳ Kỳ, mới hơn hai mươi tuổi, chưa từng gặp phải cảnh tượng nào như vậy, sợ đến mức hai chân mềm nhũn.

“Chủ tịch Kỷ! Cháu thật sự biết sai rồi! Cháu còn trẻ, cuộc đời phía trước còn rất dài, không thể vì chuyện này mà bị hủy hoại được…”

Dung Ngộ mỉm cười lạnh lẽo:

“Đúng, cô còn trẻ, không thể bị hủy hoại. Vậy chủ tịch Kỷ lớn tuổi rồi, thì xứng đáng bị cô dội cả một thùng nước bẩn lên đầu, đúng không?”

Hà Kỳ Kỳ mấp máy môi, nửa ngày không nói được gì.

Trợ lý Khương ra hiệu, để nhân viên tiến lên cưỡng chế lôi Hà Kỳ Kỳ đi.

Tiếng khóc của cô ta dần dần xa khỏi hành lang.

Phòng livestream xôn xao:

[Xếp hạng bắt đầu từ vị trí thứ ba, kết thúc trong thảm bại như thế này, đúng là cầm bài đẹp mà đánh tệ, đúng kiểu tự làm tự chịu.]

[Chính vì có người như Hà Kỳ Kỳ quá nhiều, nên sau này có phụ nữ thật sự bị hại đứng ra, mọi người lại nghi ngờ là chiêu trò tạo nhiệt.]

[Dung Ngộ đúng là mắt nhìn người sắc như dao, chỉ liếc cái là biết cô ta nói dối.]

[Dung Ngộ từng ở cùng nhóm với Hà Kỳ Kỳ, chắc chắn là rất hiểu bản chất cô ta, cái tát đó thật quá đã.]

[Hừ, Dung Ngộ từng quay quảng cáo cho Kỷ thị, chắc chắn là biết trước thân phận của chủ tịch Kỷ, đây là cố tình diễn trò lấy lòng ông ấy.]

[Cũng không loại trừ khả năng đó…]

Những cô gái vây quanh tản ra.

Hà Kỳ Kỳ bị hủy hợp đồng.

Mọi người vừa thấy tiếc, nhưng cũng có chút nhẹ nhõm.

Dù sao xếp hạng của Hà Kỳ Kỳ cũng khá cao, bây giờ cô ta bị loại, tức là mất đi một đối thủ mạnh.

Coi như chuyện xấu hóa thành chuyện tốt rồi.

Đối với người khác, có thể là chuyện tốt. Nhưng với Dung Nhược Dao thì… hơi phiền một chút.

Một đội có tám người, bài nhảy được biên đạo dựa theo đội hình tám người.

Hà Kỳ Kỳ rời đi, trong đội chỉ còn lại bảy người.

“Không sao đâu.” Dung Nhược Dao cố gắng nở một nụ cười, “Chúng ta điều chỉnh lại đội hình là được…”

Các thí sinh luyện tập đến 7 giờ tối thì bắt đầu kiểm tra nhỏ.

Nhóm của Dung Ngộ, vốn đã rất quen thuộc và ăn ý với nhau, phối hợp cực kỳ suôn sẻ.
Các giám khảo cho điểm “đạt yêu cầu”.

Ngay sau khi quay xong, Dung Ngộ xách túi lên tầng cao nhất.

Vừa vào đến nơi, túi đã bị lấy đi, Kỷ lão gia kéo cô ngồi xuống ghế sô pha, xoa bóp vai:

“Mẹ à, hôm nay vất vả rồi nhỉ, có khát không, đói không? A Uyên, mau rót cho bà cố một ly trà mang qua đây!”

Dung Ngộ ngẩng đầu nhìn Kỷ lão gia:

“Biết lỗi chưa?”

Kỷ lão gia như một đứa trẻ phạm lỗi, cúi đầu, khó khăn nói:

“Con đảm bảo, sau này sẽ không đến phim trường thăm nữa, tuyệt đối không gây rắc rối cho mẹ…”

Kỷ Chỉ Uyên mang ly nước đến, vừa đi vừa nói:

“Chuyện ông nội là hội trưởng hội fan bà cố, cháu nghĩ không nên để cư dân mạng biết được. Nếu không, mọi người sẽ cho rằng bà cố dựa vào ông nội để leo hạng, gây ra rất nhiều phiền toái không đáng có.”

Kỷ lão gia gật đầu lia lịa:

“Lần sau đi xem công diễn, con nhất định sẽ hóa trang thật kỹ!”

Dung Ngộ thật sự bất lực.

Già rồi còn ham náo nhiệt, lỡ mà bị chen lấn đến chấn thương, hậu quả thật không dám tưởng tượng.

Nhưng cô và con trai đã bỏ lỡ 70 năm, Anh bảo muốn tham gia vào cuộc sống của cô, là bản năng của người làm con.

Giống như cô, cũng sẽ bảo vệ Anh bảo theo bản năng.

“Thôi vậy…”

Cô lên tiếng:

“A Uyên, từ giờ về sau, khi ông nội ra ngoài, cháu nhớ sắp xếp thêm vài người đi theo, tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”

Kỷ Chỉ Uyên lập tức gật đầu.

Ba người còn đang trò chuyện, trợ lý tổng giám đốc bước vào:

“Tổng giám đốc, Lam tiểu thư đến rồi.”

Trước đây, Lam Nhu Tuyết ra vào Kỷ thị chỉ cần quét mặt là được, dù đã nghỉ việc, nhưng dựa vào thân phận “bạn gái tổng tài”, vẫn được ra vào không giới hạn.

Nhưng lần trước, Trợ lý Khương đã mở một cuộc họp, quy định rằng bất kỳ nhân viên nào đã nghỉ việc cũng không được tự ý ra vào, kể cả Lam Nhu Tuyết.

Tập đoàn tuân thủ quy định rất nghiêm ngặt.

Vì vậy, hiện tại Lam Nhu Tuyết bị chặn lại ở sảnh tầng một.

Cô ta dắt theo Lam Nguyệt, ngồi ở khu vực chờ, nụ cười trên mặt đã bắt đầu gượng gạo.

Hôm đó, sau khi đuổi Kỷ Chỉ Uyên ra khỏi nhà, suốt mấy ngày nay, anh không hề liên lạc lại.

Anh ta định chơi chiêu chiến tranh lạnh để chia tay sao?
 
Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Chương 79



Lam Nhu Tuyết ngồi ở đại sảnh hơn mười phút.

Lam Nguyệt đã bắt đầu mất kiên nhẫn, chu môi nói:

“Sao ba có thể để chúng ta đợi lâu như vậy, quá đáng thật. Con không thích ba nữa đâu!”

Vừa dứt lời, Lam Nhu Tuyết liền nhìn thấy từ thang máy chuyên dụng dành cho tổng giám đốc, Dung Ngộ cùng với Kỷ lão gia đi xuống.

Không biết hai người đang nói chuyện gì, mặt mày rạng rỡ, không khí giữa họ khiến người ngoài không thể chen vào được.

Cô ta nhìn hai người họ rời khỏi đại sảnh, đi đến trước xe, Kỷ lão gia thậm chí còn đích thân mở cửa xe cho Dung Ngộ, hành động vô cùng ân cần, chu đáo đến cực điểm.

Trong khoảnh khắc đó, Lam Nhu Tuyết chỉ cảm thấy “não yêu” quả thực quá đáng sợ.

Từng này tuổi rồi mà vẫn có thể bị tình yêu điều khiển đến mức đánh mất cả bản thân…

Ngay sau đó, trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc đến mời Lam Nhu Tuyết lên tầng trên.

Cô ta được đưa đến thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc, đi thẳng lên tầng cao nhất. Khi cửa mở ra, cô ta thấy Kỷ Chỉ Uyên đang ngồi trên ghế sofa, tay cầm một ly trà, trong mắt phủ đầy u ám.

Cô ta và con gái bước vào, Kỷ Chỉ Uyên cũng không hề ngẩng đầu.

Cô ta nhẹ nhàng đẩy con gái một cái.

Lam Nguyệt có chút không vui.

Mỗi lần ba nhìn thấy cô bé, đều sẽ dang tay ra ôm.

Nhưng giờ lại chỉ ngồi trên sofa, thậm chí không thèm liếc nhìn cô bé một cái.

Cô bé cũng không muốn để ý tới ba nữa.

Nhưng mẹ đã bảo gọi, cô ta cũng chỉ có thể chu môi, không có chút cảm xúc nào mà cất tiếng gọi:
“Ba.”

“Chỉ Uyên, Tiểu Nguyệt rất nhớ anh.” Lam Nhu Tuyết tiến lên vài bước, mím môi nói, “Dạo gần đây, em đã suy nghĩ rất nhiều, đúng là em sai rồi, em không nên lừa anh chuyện Tiểu Nguyệt bị hen suyễn… Anh có thể giận em, nhưng đừng giận Tiểu Nguyệt được không…”

Lúc này Kỷ Chỉ Uyên mới chậm rãi ngẩng đầu lên.

Anh lặng lẽ nhìn Lam Nhu Tuyết một hồi lâu.

Năm mười hai tuổi gặp cô ta, Lam Nhu Tuyết khi ấy mặc một chiếc váy trắng tinh khôi, trong lòng anh, cô ta luôn là một hình ảnh trong sáng, dịu dàng, là ánh trăng sáng vĩnh hằng trong tim anh.

Anh từng nghĩ rằng mình hiểu rõ người phụ nữ trước mặt này.

Nhưng sự thật… không phải như vậy.

“Chỉ Uyên, anh nhìn em như vậy làm gì?” Lam Nhu Tuyết miễn cưỡng đối diện ánh mắt anh, có phần khó chịu, “Có gì thì anh cứ nói thẳng.”

Kỷ Chỉ Uyên dời mắt đi, nhìn sang Lam Nguyệt:
“Hôm nay con ở trường mẫu giáo thế nào?”

Lam Nguyệt ríu rít kể lại.

Thỉnh thoảng Kỷ Chỉ Uyên cũng phụ họa vài câu.

Lam Nhu Tuyết thở phào nhẹ nhõm, xem ra anh đã nguôi giận rồi.

Ánh mắt cô vô thức lướt qua chiếc máy tính xách tay đặt trên bàn làm việc của Kỷ Chỉ Uyên. Chiếc máy tính này đi đâu anh cũng mang theo, trong đó chứa rất nhiều tài liệu mật của tập đoàn Kỷ thị.

Cô ta có chút căng thẳng, ngón tay khẽ mân mê món đồ treo trên điện thoại.

Kỷ Chỉ Uyên nhìn món treo đó, nói:

“Mới mua à? Trông cũng đẹp đấy.”

“Nếu anh thích, em mua một cái giống vậy tặng anh. À đúng rồi” Lam Nhu Tuyết đột ngột chuyển chủ đề, “Hồi nãy Tiểu Nguyệt cứ nằng nặc đòi ăn kem, Chỉ Uyên, anh có thể đưa con bé xuống lầu mua một cái không?”

Ánh mắt Kỷ Chỉ Uyên càng sâu hơn:

“Đi cùng luôn nhé?”

“Thôi, giày cao gót làm chân em đau quá, em ngồi nghỉ một lát đợi hai người.” Lam Nhu Tuyết ngồi xuống ghế sofa, “Đi nhanh đi.”

Lam Nguyệt kéo tay Kỷ Chỉ Uyên, thúc giục:

“Ba ơi, đi thôi, nhanh lên nhanh lên, con muốn ăn kem!”

Kỷ Chỉ Uyên nắm tay Lam Nguyệt đi đến cửa văn phòng.

Trước khi đi, anh quay đầu nhìn lại.

Chạm phải nụ cười dịu dàng của Lam Nhu Tuyết.

Trước kia, anh từng lạc lối trong nụ cười ấy.

Giờ mới phát hiện, nụ cười đó chứa đầy dối trá và giả tạo.

Từng ấy năm qua, anh bị hai mẹ con họ lừa đến xoay vòng vòng.

Anh quay người đi, đóng cửa lại.

Vừa thấy anh rời đi, Lam Nhu Tuyết lập tức bật dậy, bước nhanh đến trước máy tính xách tay, nhấn phím Enter, không có khóa màn hình! Cô ta lập tức mừng rỡ, nhanh chóng cắm món đồ treo điện thoại vào cổng máy tính, mở thư mục, bắt đầu lục tìm từng tập tin một…

Khi Kỷ Chỉ Uyên dắt Lam Nguyệt quay lại, Lam Nhu Tuyết đang ngồi trên sofa đọc sách.

“Xin lỗi nhé Chỉ Uyên, bạn em đột nhiên có chuyện gấp tìm em.” Cô thở dài, “Ban nãy em còn định rủ anh ra ngoài đi dạo một vòng, nhưng chắc để lần sau vậy.”

Kỷ Chỉ Uyên gật đầu:

“Vậy lần sau gặp.”

Lam Nhu Tuyết dẫn theo con gái rời khỏi tập đoàn Kỷ thị một cách nhanh chóng.

Cô ta lái xe thẳng đến trụ sở của Tập đoàn Khoa học Kỹ thuật Khấu thị. Giờ này tòa cao ốc vẫn còn sáng đèn, phần lớn nhân viên vẫn đang tăng ca.

Cô ta ngẩng đầu nhìn lên tòa nhà.

Tuy không thể so với tập đoàn Kỷ thị, nhưng ít nhất, tòa cao ốc này hoàn toàn thuộc về Khấu Hạnh.

Điều cô ta muốn, không chỉ là một cuộc sống đủ đầy cơm áo, mà còn là được đứng ở vị trí cao nhất, trở thành người ở trên người, thưởng thức phong cảnh đẹp nhất thế gian.

Cô ta sẽ không bao giờ hối hận vì sự lựa chọn của ngày hôm nay.

Cô ta báo tên ở quầy lễ tân, lập tức được dẫn lên tầng cao nhất.

“Nhu Tuyết, anh biết em sẽ không phụ lòng mong đợi của anh mà.”

Khấu Hạnh mở rộng vòng tay, ôm lấy cô ta, “Em cứ ngồi nghỉ một lát, anh kiểm tra đoạn mã chip đã.”

Khấu Hạnh tháo móc treo điện thoại của Lam Nhu Tuyết xuống, chuẩn bị c*m v** máy tính.

Nhưng Lam Nhu Tuyết ngăn lại, cắn môi nói:

“Em mạo hiểm lớn như vậy để mang về đoạn mã lõi của con chip, anh không định cho em một lời hứa nào sao?”

Khấu Hạnh cười nói:

“Không phải Tiểu Nguyệt còn đang ở đây sao, nói lời đường mật trước mặt con nít thì không hay lắm đâu. Em biết mà, từ thời còn đi học anh đã thích em rồi, lòng anh với em, trời đất chứng giám.”

Lam Nhu Tuyết lúc này mới yên tâm, giao lại chiếc móc điện thoại cho Khấu Hạnh.

Khấu Hạnh ngồi trước máy tính, xem từng dòng mã một cách cẩn thận, trên mặt không kìm được nỗi hưng phấn và kích động. Sau khi rà soát gần một tiếng đồng hồ, anh ta mới gửi đoạn mã đến bộ phận kỹ thuật.

Anh ta bế bổng Lam Nhu Tuyết xoay một vòng:

“Đây là đoạn mã chip hoàn chỉnh, có thể trực tiếp tích hợp vào điện thoại. Sau khi cài chip này, điện thoại của Khấu thị sẽ có thể sánh ngang với dòng điện thoại màn hình gập siêu lớn của Kỷ thị. Thị trường này sẽ không còn là độc quyền của Kỷ thị nữa, Khấu thị chúng ta cũng sẽ có được miếng bánh cực lớn! Nhu Tuyết, cảm ơn em nhiều lắm, em là công thần lớn nhất!”

Lam Nhu Tuyết bị sự phấn khích của anh ta làm lây nhiễm, mỉm cười đầy kiêu hãnh:

“Vậy thì, chúc mừng anh.”

Lúc này, Lam Nguyệt nói lớn:

“Ba ơi, ba cảm ơn mẹ đã giúp ba, chẳng lẽ không định tặng quà cho mẹ sao? Con thấy có một sợi dây chuyền rất hợp với mẹ, ba có thể mua tặng mẹ không?”

Khấu Hạnh tâm trạng đang tốt, vung tay hào phóng:

“Không chỉ mua cho mẹ con, mà còn mua cho Tiểu Nguyệt nữa! Thích gì cứ chọn!”

“Yeah! Con thích ba lắm luôn!” Lam Nguyệt hí hửng giơ tay đếm, “Con muốn váy công chúa, giày pha lê, còn muốn thật nhiều trang sức kim cương xinh đẹp nữa…”

Ngay lúc ấy, điện thoại của Khấu Hạnh vang lên.

Là giám đốc kỹ thuật gọi đến:

“Không ổn rồi Khấu tổng! Trong đoạn mã có ẩn rất nhiều virus trojan, toàn bộ dây chuyền sản xuất trong nhà máy của Khấu thị đã bị lây nhiễm! Tất cả máy móc thông minh đều tê liệt! Thiệt hại hơn trăm triệu rồi ạ!”

“Anh nói cái gì!?”

Khấu Hạnh giật b.ắ.n người, lập tức đứng thẳng dậy:

“Tôi đích thân kiểm tra rồi mà, sao lại có thể có virus được? Có phải nhầm ở đâu rồi không…”

Vừa nói, anh ta vừa lao nhanh ra ngoài, chạy thẳng đến bộ phận kỹ thuật.

Lam Nguyệt đuổi theo:

“Ba ơi, đừng đi mà, ba vừa nói sẽ mua quà cho con mà…”

Khấu Hạnh quay người, thô bạo hất con bé ra:

“Không thấy ba đang bận sao! Tránh ra!”

Lam Nguyệt bị hất mạnh ngã xuống đất, đầu đập vào tường, bật khóc đau đớn:

“Hu hu!!!”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back