Buổi tiệc kết thúc trọn vẹn đôi đường.
Vài suộc được quay bởi Huyr up lên mạng xã hội làm lổ nhiều cặp.
Đương nhiên các cặp ra sao thì Huyr không biết, dù sao cũng là út nên mấy chuyện sâu xa mấy khi được biết.
Cơ mà Huyr là Huy rình nên hint cứ gọi là mê mệt.
Sự vô tình có sắp xếp nên được nhiều fan otp và các fc theo dõi ủng hộ kha khá.
Huyr tuy vậy chứ không vì thế mà dựa vào việc lổ hint của mấy anh em mà đi lên.
Một người có thực lực như Huy thì chuyện đó chỉ mang tính chất vui vẻ và giải trí.
Trong phòng 702, người nằm trên giường người thì ngồi.
Ánh mắt dịu dàng xuyên suốt trong màn đêm nhẹ vuốt gương mặt ấm áp đỏ bừng vì men. * Phải làm sao đây?
Em lỡ yêu anh thật rồi * Là một người nghệ sĩ, một nhiếp ảnh, trái tim ấy của chàng trai đã gần 40 một lần nữa rung lên, chững lại một nhịp chỉ vì người trước mặt.
Rõ là thân thiết, mối quan hệ thoải mái đến cực điểm vậy sao hai đứa mình mãi không thành đôi?
Hai người từng quen biết rồi gặp lại nhau, là hai mảnh ghép hoàn hảo vậy cớ sao cái danh phận lại là bạn?
Bạn thân?
Hắn không biết cũng chẳng hiểu mà chắc có lẽ là do tuổi tác hay do cả hai điều là nam?
Giới tính không cần ngược đôi lúc thuận thôi thì đã đủ rồi. * Anh có yêu em không? * * Anh có biết em yêu anh không? * * Anh có coi em là bạn không hay chỉ là đứa em trai không hơn không kém? * Hàn trăm câu hỏi cứ thay phiên nhau xuất hiện trong đầu hắn mà chẳng nhận lại được câu trả lời nào.
Có lẽ hắn phải ngỏ lời thôi, hắn không muốn trái tim này nhận được lại là không danh không phận nữa.
-----------
1 tháng trước, Nha Trang.Trong chuyến công tác đi sự kiện ra mắt phim, Thiên Minh - Thanh DuyÁnh chiều toả sắc, nhẹ nhàng mang lại hơi ấm.
Gió chiều hiu hiu mang mát.
Mặt nước dao động dạp dìu như bay bỗng.
Cái hôm thu anh ánh lên sắc cam vàng nhạt nhoà.
Bóng dáng lấp lững trên bãi cát.
Mùi hương biển cả mênh mông bao la, đại dương phía trước gập gềnh đung đua.
TáchNgười con trai giật mình quay lại.
" Em chụp lén anh à " Nụ cười dịu mang hơi ấm nhìn chàng trai to xác nhỏ tuổi sau lưng còn cầm gì đấy."
Đẹp lắm á, anh xem này " Xoè tay ra, bức ảnh hoà hiệu như bài ca thu sang.
Nụ cười trên môi nở lên vì hơi ấm của người.
" Waa, đẹp thiệt nha, đúng là Thiên Minh có khác " Ngước lên.
Ánh mắt êm dịu như vỗ về, tràn ngập yêu thương momg đợi, như chứa cả bầu trời trong mắt, là chứa anh * người con trai em yêu * .
Ngập ngừng quay ra nhìn về phía đại dương xa xâm, ngân nga đôi lời như mọi lần.
Nhưng bàn bỗng được phủ cảm giác rắn rõi như che chở kéo nhẹ người đang ngân vài câu tả về chiều thu cùng hương biển Đông."
Hã, có chuyện gì sao?
" Nghiêng đầu.
Chỉ một hành động nho nhỏ đã đủ khiến trái tim hắn chập đi.
Đôi tay siết lại tưởng chừng buông ra sẽ không còn người hắn yêu nữa.Trái tim phập phồng, anh lướt qua liền ngượng ngùng quay đi không còn nhìn vào mắt hắn nữa.
" Sao vậy em chưa nói gì mà "" À... nó.. nói gì thì nói đi, anh nghe "Sự bình tĩnh và dịu dàng của cả hai khiến trái tim của hai người mang nên màu đỏ mà rung rinh.
Có lẽ..."
Anh, nếu em nói yêu, anh đồng ý chứ?
" Một câu hỏi mở lời, tưởng chừng không là gì nhưng đói với anh đó là lời yêu từ hắn.
" Anh.. nếu thôi, anh cũng..
" Không có câu trả lời chính xác nào cho hắn, ôm chầm lấy cơ thể nhỏ bé kia, hụt hẫn thật.
Cái ôm bất ngờ, không lường trước làm anh chỉ có thể đón nhận dù sao anh cũng muốn.
Và rồi trong giây phút đó" Em sẽ theo đuổi anh " Không còn là câu hỏi, đây là khảng định.
Hơi thở ấm áp cùng giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng truyền đến bên tai anh. * Aaa, ngại quá * Không đáp nhưng cái sự dựa dẫm vào bờ vai của hắn đủ để hiểu " Anh thích " ra sao.
Trong suốt khoảng thời gian sau, Kim Anh đi đâu Đa Đa đi đó, những miếng tiểu phẩm không có chút nhạt nhoà nào.
Ánh mắt hành động hay lời nói điều có tình tứ nào đó, chính hắn cũng không biết nhưng hắn biết Hắn Yêu Anh.
Còn anh cứ luôn vô tư với hắn, từng cái vô tình chạm mắt, chạm tay hay thậm chí là cái ôm của anh có vẻ như đáp lại.
Không ai hoàn toàn nói lời yêu nhưng tất cả điều là yêu.
Nắm tay công khai, ôm lấy nhau ở chốn đông người, nhìn nhau cười vô tri, diễn như không diễn, tiểu phẩm không phải thật.
" Mình rất là support cho anh Thanh Duy " " Mình rất thích việc với Thiên Minh " Vậy em chọn anh Thanh Duy nha " " Minh ơi, về đây nào " " Cha này chả mê t chắc nè " " Bà á, suốt ngày đi chơi không có lo cho tui gì hết " " Mình ơi, coi kìa mình hai đứa nó tình cảm chưa kìa " " Mình muốn thì để tui " Thân mật từ lời nói đến hành động.
Tuy không phải chỉ như vậy với nhau nhưng tình cảm thì chắc chắn chỉ có với đối phương.
Đôi lúc Đa Đa thật sự không tiểu phẩm mình ơi với ai cả.
Đôi lúc Kim Anh cũng chỉ mình ơi với người đó.
-----------Nghe thấy tiếng gõ cửa hắn đi ra ngoài.
Trợ lý báo 19h có show rồi về.
Khi quay lại anh đã không còn trên giường."
Anh Duy, anh đâu rồi " Hắn tìm kiếm trong phòng không thấy, mở cửa phòng tắm.
Cảnh tượng bỏng mắt người nhìn nhưng đã mắt với hắn.
Áo trắng dính chặt lộ ra cơ thể nhỏ đầy đặn chiếc eo thon nhỏ.
Hắn lại gần tắt đi vòi sen đang chảy nước, kéo nhẹ người kia lại gần hơn.
Đầu anh gọn trên tay hắn dựa vào bờ vai rộng rãi chắc nịt đó.
Hắn cố hỏi sao anh lại vào phòng tắm như không tốt mà anh không màn đáp lại.
Hắn ôm anh ra ngoài, máy lạnh phà lên sợ anh sẽ bị cảm mà cởi áo anh ra rồi dùng khăn lau đi cho đỡ, hắn lấy cho anh bộ đồ của mình, đưa cho anh thay.
Áo thun thoải mái là hàng của một brand khá nổi mà hắn từng hợp tác, quần cũng là của brand đó.
Nhìn anh như em bé khi mặc đồ của hắn.
Hắn dựa cửa mê mẩn nhìn người anh đang nằm trên giường mà áo xốc lên lộ eo, quần rộng như muốn tuột ra ngoài.
Anh nhăn mặt, quay đi không cho hắn nhìn nữa.
Đã qua hơn 5p rồi, vẫn giữ tư thế dựa cửa nhìn anh nằm.
Anh đâu có ngủ đâu mà không biết ánh mắt đó, đôi môi không yên lòng mà cắn rồi thả.
Mặt giờ không biết do men hay là ngại đến nổi đỏ mặt.
Khoan đã mùi hương nào đó thoang thoảng bay bỗng trong phòng.
Nhè nhẹ nhưng không biết được là mùi gì.
Khi nãy hắn đã đi ra ngoài không biết làm gì nhưng mà mùi này dịu dịu nhẹ nhẹ làm anh mắt nhắm mắt mở.
Hương này không phải của hắn, từ ngoài ban công truyền vào.
Lạ thật, sao mà.."
Nóng quá..
ư Minh " Hình như không ổn, cái mùi này hết rồi nhưng mà nó cứ khiến anh khó chịu.
Nằm ôm chặt ga giường áo cũng bị kéo lên gần hết, chỉ thiếu cái qua đầu nữa là xong.
Sống ngần ấy năm anh cũng đủ hiểu mình bị gì.
Là ai?
Ai là người đã phát tán cái thứ hương vị tha đó.
Nhịn, cố chấn an ổn thôi, anh nhịn chùm mền qua đầu.
Nhịn đó chỉ là khi không có hắn thôi, tầm qua 10p hắn từ ngoài cầm theo bịch thuốc, sợ anh sẽ sốt hay cảm lạnh nên mua chút thuốc dự trữ có gì còn cho anh uống, mai lại có buổi diễn.
Vừa bước vô phòng cái mùi nhẹ đó bị hắn hít phải.
Chợt phát hiện khi nãy có mở cửa ban công tại không bật máy lạnh.
Nhìn qua giường thấy anh đang đắp mền kím mít.
Chắc cảm lạnh rồi, vội vã để bịch thuốc lên bàn, đóng lại cửa ban công.
Anh thấy hắn tính kéo mền ra thì giữ chặt lại mắt nhắm nghiền ươn ướt ở khoé mi.
Hắn chưa biết gì nên nhẹ giọng dỗ dành anh để còn cho anh uống chút thuốc chứ lỡ mà bệnh thì mai sao mà đi diễn được.
Vừa kéo chăn ra khỏi đầu anh, giọt nước mắt trên mi chảy xuống.
" Anh Duy.. anh sốt sao?
" Vẫn là âm giọng trầm thấp nhẹ nhàng như muốn bao bọc, ôm lấy anh.
" Anh nóng quá..
Minh " Liếc mắt đã thấy áo không còn, quần nhô lên.
" Hình như.. ai sài hương thì phải..
" Duy cố giải thích chưa dám mở mắt mà đôi môi đã bị chiếc lưỡi nào đó cậy mở.
Bất ngờ nhưng trong tình huống đang trở nên dục thể thì anh choàng tay qua cổ hắn.
Rồi lại đập vào vai hắn, thoát ra nhìn lên ánh mắt hài lòng của hắn khiến anh chột dạ che miệng."
Ừm, em cũng hít phải rồi " Hắn cuối xuống thầm thì vào vành tai đỏ ửng lên của anh.
Như một câu nói trêu chọc.Ngón tay dài to vuốt dọc từ lưng đến eo của anh, anh chỉ có thể mặc kệ cho đôi tay đó mân mê hai bên hạt nhỏ.
Rồi lại nhấp nháp đôi môi, trong giây phút này Thanh Duy có lớn tuổi hơn cũng không thể đọ lại với Bảo Trung.
Chấp nhận, anh thật sự cũng muốn như vậy.
Đôi tay vẫn quậy phá mon men đến phía dưới, khởi động em nhỏ làm anh càng ngại hơn mà che mặt.
Còn kèm theo nụ cười của hắn hôn lên hạt nhỏ từng chút từng chút một, nhẹ nhàng nhưng sao giờ trên người anh toàn là những " tình yêu " nho nhỏ.
Không vội mà nhiều.
Tay hắn ôm trọn em nhỏ vuốt lên rồi đưa xuống xoa xoa làm anh muốn nhịn cũng không thể nữa rồi.
" Khoan đã, Minh à.. từ từ đi " Hắn đâu có nhanh, nhờ câu nói đó tốc độ tăng lên.
" Nè, Minh " Anh thở gấp hơn, tay chạm lên tay hắn bên dưới như muốn ngăn cản mà nào kịp nữa.
" Minh à..khoan " Tinh hoa bắn đầy tay hắn.
Minh chỉ nhìn Duy cười nhẹ rồi đưa tay lên liếm, anh hoảng loạng chụp lấy bàn tay hắn ngăn lại " Em không.. không cần thế đâu " Đưa mắt đi, hắn cười tươi ôm lấy anh hôn thêm vài cái rồi nhanh tay đưa xuống dưới nới lỏng.
" ư..ưm " Phát hiện không ổn, hắn dùng miệng ngăn anh, thậm chí còn nuốt trọn ý nghĩ muốn dừng lại của anh.
" Yên đi, em giúp anh " Duy không dám ngăn cản nữa, lỡ rồi cắn răng mà chịu.
Bình thường hắn đối xử với anh nhẹ nhàng, cưng nựng nên chắc không sao.
Nào ngờ trên giường hắn là mảnh thú được sỏng truồng.
Ngón tay liên tục nhấp nhô bên trong khiến anh không khỏi bật ra những âm thanh phản cảm.
Điều đó càng làm hắn thích thú hơn, có lẽ cậu em trai ngoan ngoãn thường ngày mà anh gặp giờ là người khác rồi.
" Ứ, chỗ đó..
ưm Minh " Dò được vị trí hắn không mất thời gian ghi nhớ, một chạm không thể quên.
Anh cố nhịn để không phát ra tiếng rồi ngón tay rút ra.
Chợt anh có chút khựng liếc mắt đưa xuống bên dưới * Cái này ổn không vậy, có còn là Minh không vậy * Nhận thấy anh đang nhìn Bảo Trung cười rồi cuối xuống ôm lấy đôi môi mím lại kia.
Thanh Duy hiểu sắp rồi..
Trong giây phút mơ màn với đôi mắt nhắm chặt hắn dứt khoát đút vào bên trong anh không phòng bị liền cảm thấy như bị xé toẹt ra, cái dứt khoát của hắn " ứ ah..
ưm..
" chứng tỏ hắn giờ không phải Thiên Minh mà là Bảo Trung, Vương Bảo Trung.
Với tình thế này Phạm Trần Thanh Duy ướt mi chịu đựng.
Vài cú nhấp đầu khá nhẹ nhàng cũng như cho anh làm quen, anh còn đang cố gắng bình tĩnh thì những cú nhấp mạnh bạo liên tục đã không còn giữ được bình tĩnh - á..ư ah..
ứ.. aa.. từ..khoan ứ..
ứm - Không còn liền mạch nổi nữa, tiếng rên ngọt ngào từ chiếc miệng đã gần như bị vơ vét hết ngọt ngào.
" Anh rên như này, sướng không?
" Anh ngại ngùng quay đi lấy tay mặt không đáp nhưng chỉ nhận lại được thêm một đợt bạo loạn bên dưới bật không ra chữ.
" Em hỏi, anh sướng không?
" Không dám không trả lời, cơ thể đã lên tiếng như này anh cũng đành cắn răng rên lên chữ " Có " Hài lòng hắn tiếp tục di chuyển nhanh, đâm thẳng nơi nhạy cảm " Ứ " Hành vi không giữ được miệng kia của anh khiến hắn hưng vấn chớp lấy đôi môi cố giữ âm lại.
Tiếng nhấp nháp, âm thanh bạo hơn làm căn phòng vốn đã tắt đèn thêm ái muội.
Trong cú thúc cuối hắn giữ miệng dùm anh nhưng cũng không thành.
Thứ tinh đục trào ra ngoài như muốn nói " Không chưa nổi nữa, tràn rồi, nhiều quá " Như thế càng làm anh muốn trốn đi cho rồi, hắn kéo tay anh xuống buộc anh nhìn vào đôi mắt đắm tình của hắn.
" Anh có yêu em không?
" -----------End
.
.
.
.P/s: Có động lực tối ra thêm cho tiệm bánh
