- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 442,990
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #11
[Atvncg] Phá Vỡ Quy Tắc
Chương 10: Tình 10 Năm?
Chương 10: Tình 10 Năm?
Trong phòng, bé cáo ôm mãi không buông được anh hoàng tử.
Bất lực với vẻ bám người khi say của Kay, anh chỉ nhẹ nhàng vuốt lưng rồi cho cậu ôm chứ không đành buông ra.
Phải nói hai người thân với nhau từ thời mới chập chững bước vào con đường nghệ thuật.
Gặp gỡ, bỏ lỡ, tương phùng và đồng hành.
Anh luôn thầm cảm ơn trời đất, tổ nghề, chương trình vì cho anh một lần nữa được gặp lại cậu.
Một người bạn, một người thân, một người thương, một người mà chỉ cần gọi tên anh cho dù có gì anh cũng liều mạng đến bên, một người cho dù khác đội khác team nhưng chỉ cần nhìn thấy cậu thì có là đối thủ cũng mặc kệ mà ở bên.
Cái tình cảm muộn màng của anh chỉ có anh biết.
Suốt khoảng thời gian đánh mất cậu, anh chỉ theo dõi, ủng hộ, không đến gần, không mở lời, và càng không xen vào cuộc đời cậu.
Từng có khoảng thời gian bài hát của cậu cùng những người bạn, anh em và team nổi lên.
Anh, anh rất vui, vui đến nổi đi đến đâu cũng muốn người ta nghe bài hát đó.
Quản lý, trợ lý hay thậm chí là gia đình mình anh vẫn hào hứng giới thiệu đến.
Cũng có khoảng thời gian anh không đợi không chờ không mong mà quen một cô gái, đến cùng lại thêm một bài dành cho cuộc tình không may mắn đó.
Lúc đó anh chỉ nhớ đến cậu " Khoa hong có thích nhạc buồn đâu, mốt Sơn đừng làm nhạc buồn nữa, nhiêu cái đống đó đủ rồi..
" Câu nói khiến anh đã ngừng hát những bài có giai điệu hờ hững, tan vỡ, thất vọng, buồn bã.
Ngày nhiều bản demo nóng bỏng, tình tang, vui vẻ, hạnh phúc được anh đề cử hơn. ———————————
" Và giờ đây được đi bên cạnh, đồng hành chung, nói chuyện, hơn nữa là hiện còn được Khoa ôm như này.
Thật sự, thật sự rất hạnh phúc đấy " Anh vừa dỗ cậu ngủ vừa kể về những mẫu chuyện khi không có cậu bên cạnh, cảm xúc của anh khi bỏ lỡ cậu, và khi thất bại trong tình yêu.
Từng khoảng khắc anh có đến những chuyện cũ.
Cái năm đó, vào chương trình, một chương trình mở đầu cho anh và cậu.
Cả hai cùng chung đội, cùng chung sân khấu, bài hát, vũ đạo.
Cả hai bên nhau mọi lúc mọi thời điểm, còn hơn là muốn tắm chung kìa.
Nhưng cuối cùng anh đã bị loại, dừng lại cho cậu đi tiếp.
Cuộc họp kín kẽ đến nỗi cậu không nghĩ nó đã xảy ra.
- Cậu chọn đi, cậu đi tiếp hoặc dừng lại.
" Dừng lại đi, Khoa cậu ấy rất tốt,.. tốt hơn cả tôi " Lý do là kinh phí, lựa chọn là cậu hoặc anh.
Nhiều khi cậu không hiểu tại sao Sơn tốt như vậy, hát hay, rap cũng ổn, nhảy đẹp, visual được nhiều người thích mà sao lại loại anh.
Bâng khuâng suốt cả chương trình.
Tuy cậu bị loại trước thềm chung kết nhưng đến khi chương trình kết thúc được 3 tháng cậu mới biết về sự hiện diện của buổi họp đó.
Thầm cảm ơn và thấy may mắn cho anh vì khi bị loại anh đã rất thành công, được nhiều người nghe nhạc, được diễn thêm nhiều sân khấu.
Nhưng.. cậu thì khác, được anh nhường cơ hội lại không nắm bắt, nếu lúc đó cậu nổ lực hơn cố gắng hơn thì liệu cậu và anh có được nắm tay nhau trước hàng trăm khán giả không?
Cảm kích, cậu chỉ nghĩ vậy nhưng khi gặp lại anh, cậu hiểu, yêu và thương đối với cậu chỉ gói gọn với ba chữ Nguyễn Huỳnh Sơn.
Đơn giản nhưng to lớn.
Bản hit đầu tiên của cậu đã từng được anh cover, nhiều, rất nhiều.
Còn với anh yêu và thương không cần phải tìm kiếm nữa, hiện tại cậu đã bên cạnh anh rồi.
Với tư cách là " bạn " ...
Chỉ là bạn, bạn lâu năm, bạn thân, anh em?
Anh không muốn nhưng anh hiểu, anh biết chỉ cần " Yêu cậu, thương cậu " là đủ rồi không cần gì thêm nữa.
Không công khai, không tư cách điều được, anh yêu, anh thương chỉ anh thôi. ———————————
" Khoa, Sơn về nha..
" Một thói quen xưng Sơn gọi Khoa. * Đáng yêu mà, phải không Khoa * Bàn tay nhỏ nắm lấy chiếc sơ mi lưng chừng bung vài cúc của anh ghị lại, nhẹ, chỉ là cái ghị như muốn một lần xem anh có quay lại hay vẫn bỏ cậu đi như.. như bao lần trước, cậu nếu, anh đi.
" Sơn, xin anh đó, đừng bỏ em đi nữa được không..?
" Tiếng gọi nhỏ, sau đó là âm thanh thút thít cố nghẹn lại không để anh biết cậu khóc.
Nhưng những giọt nước mắt đó, đã được anh, anh không đi nữa, anh quay lại lau nước mắt cho Khoa mà..
Cái ôm, một cái ôm cậu đã chờ cả chục năm, chỉ là bây giờ cậu muốn trách anh.
Bàn tay vừa ghị lại anh giờ anh đánh vào vai anh ư?
Đánh yêu, yêu thật.
Nhẹ đến nỗi như sợ anh đau.
- Hức..
Sơn toàn bỏ Khoa, Sơn không thương Khoa, Sơn ghét Khoa lắm chứ gì, hic..
Sơn..Sơn, hức... anh, không yêu em đúng không?
- Yêu mà, Sơn yêu, thương Khoa nhiều lắm, đừng..
đừng khóc nữa.
Tay anh chặn lại cái đánh của cậu, tay kia ôm lấy gương mặt đó, hôn.
Một cái hôn dỗ dành, vỗ về, yêu thương, mong đợi.
Cứ tưởng phải đến kiếp sau mới được hôn người thương chứ.
Cậu khựng lại mở mắt nhìn anh rồi nhắm nghiền mắt như trốn tránh.
Cậu cố đánh anh, cậu hết hơi rồi.
Luyến tiếc mở mắt ra buông đôi môi kia nhìn vào gương mặt nóng lên, vành tai ửng đỏ mà muốn hôn thêm nữa.
" Khoa..
Khoa đừng khóc nữa " chiếc giọng chuẩn Hà Nội, trầm ấm nao lòng mà còn nũng nịu với cậu.
" Thì..thì thôi, biết rồi " Đang say mà vì cái hôn vì cái giọng trầm ngọt đó mà tỉnh rồi.
Còn tính đuổi anh về nữa chứ, nhưng chả phải vừa rồi cậu đã kéo anh lại sao.
" Thôi, ông đi về đi, ngủ..ngủ nhanh lên " Tay vẫn cố che đi gương mặt ửng lên nóng bừng và đôi môi vừa bị hôn đến hết hơi, không thở nổi.
Anh lại cầm lấy đôi tay đó đè qua đầu cậu, nhẹ giọng đưa mắt long lanh nài nỉ " Hong, nãy Khoa bảo Sơn ở lại cơ mà, Sơn hong đi nữa đâu, Sơn hong về đâu..
Khoa, Khoa đừng đuổi Sơn đi " Cái chiêu mĩ nam kế làm nũng, mắt lánh nước như sắp khóc này làm Khoa thật sự, không chống đỡ nói, lấp bấp nói không vẹn câu " À..ờm, ừm thì..
ờ thì.. thôi được rồi, muốn, muốn ở lại thì ở, nhưng mà.. mà phải ra chỗ khác ngủ, hong có mà, hong có ngủ tren giường " Không có tay che mặt làm gương mặt sắt cạnh vì ngại mà đỏ lên nóng bỏng, trong mắt Sơn, Khoa cũng chỉ đang muốn mà ngại.
Với điệu cười mãn nguyện Sơn cuối người ép vào Khoa đè xuống giường, dụi dụi mái tóc cùng hương dầu gội quen thuộc lên cổ cậu.
" Nhột, ngứa ngứa, nóng nóng, mà nè..
ưm Sơn " Anh liếm mút lấy bờ vai của cậu.
Bị ngăn cản, anh lại ngước lên nhìn vào ánh mắt ngượng đến sắp không mở mắt nổi nữa.
Một nụ hôn, hai nụ hôn, chụt, chụt, chụt anh hôn liên tục lên môi lên má lên mắt lên trán, chỗ nào trên mặt cậu cũng có nụ hôn của anh vương vãi.
" Khoan đã, Soobin đừng, từ..- " Không để cậu ngăn nữa, Sơn đưa thẳng lưỡi vào trong đùa nghịch khoang miệng ngọt dịu của Khoa.
Anh nuốt trọn những câu nói muốn thoát ra đó.
Tiếng nhút nháp, nước miếng còn chạy trốn cái lưỡi của anh chảy ra ngoài.
Cậu cắn nhẹ lưỡi anh, anh lại lần nữa nuối tiếc chiếc môi ấm, ngọt.
" Ưm, được rồi, đi xuống giường ngủ đi " - " Hong, Khoa bảo ngủ thì không ngủ trên giường chứ có bảo không được chơi Khoa trên giường đâu " Sốc với cái ngôn cữ, câu nói của anh, cậu trố mắt nhìn anh nhăn mặt khó hiểu * Anh vừa nói vậy hã Sơnnn * Không để cậu hỏi thêm gì, vừa ú ớ vài từ áo cậu đã bị kéo lên đến cổ.
Thân trên này anh nhìn mãi không ngán cả mấy năm rồi, càng ngày chỉ càng sexy hơn, có phải em đang quyến rũ tôi bằng cái cơ thể mà em đã cho bao người thấy không?
Được rồi, người ta thấy, còn tôi chơi em.Anh nắn bóp một bên hạt nhỏ, bên kia cắn lấy.
Hai bên điều cưng cứng chỉ với vài giây bị kích thích.
Với tình hình men man này cậu cắn răng đổ lỗi cho mấy chai lúa mạch mấy chai nước ép củ dền.
Thấy cậu không la không rên anh ngước lên nhìn câu.
Cái ánh mắt yếu ớt đó, miệng cắn lại, ngước lên thì chỉ thấy gương mặt đang ngấm sắc dục của anh.
Cậu chạm mắt anh quay đi không nhìn nữa, ánh mắt anh mạnh mẽ, không có tí hơi men nào, miệng thì cắn lấy hạt nhỏ, thật là dâm.
Không còn từ nào để diễn tả Nguyễn Huỳnh Sơn trong giây phút mút nắn Trần Anh Khoa ngoài * Dâm * * Dâm vừa thôi anh ơi * Thấy cậu quay đi, miệng anh nhếch lên không tự chủ, tay luồng xuống chạm lấy em nhỏ của cậu.
- Ư, Sơn này.. từ - Không muốn nghe cậu nói nhiều tay anh đã nắm lấy em nhỏ của cậu đung lên đung xuống.
Khoa cố nhịn, nhưng anh có kỹ thuật, không nhịn được nổi bật khẽ vài tiếng.
Như được kích thích anh làm mạnh hơn nữa.
Vừa được vuốt dưới vừa được nắn trên, cậu không khỏi rung người, rung vì sướng.
Đã gần 12h khuya mà trong mắt cậu giờ không chỉ có một Soobin đang cầm mic toả sáng âm nhạc với vũ đạo trên sân khấu mà còn có một Nguyễn Huỳnh Sơn cầm em nhỏ của cậu mân me đưa lên đưa xuống cùng gương mặt đảm đó.
Cảm nhận nó đang căng cứng sắp phun trào anh lấy tay bịt lại lỗ trên em nhỏ của cậu.
Anh chường người lên hôn ngọt ngào lên đôi môi mấp máy mấy tiếng rên khẽ, cậu nhắm nghiền mắt nãy giờ mới từ từ mở ra.
Nước long lanh với cái nhìn yếu thế của cậu làm anh không khỏi mê mẩn.
- Khoa, em xin anh đi - Cái giọng trầm ngọt mê người khi nãy giờ là cái giọng trầm thấp ra lệnh cho cậu.
Nhắm mắt lại mà nói từ mất từ còn.
Anh còn không hài lòng - Em, xin anh đi - Một lần nữa làm cậu rung người, đôi môi bị hôn đến sưng kia cố mở lên xin anh.
" Xin.. anh, Anh Sơn cho em.. em..
ứm, bắn " Anh hài lòng gật đầu cười, nhìn đôi môi chấp chững rung rẩy kia, anh thật chỉ muốn nuốt lấy không nhả ra nữa.
Vừa thả ngón tay đang đè kia đã có dòng tinh đục ấm bắn lên trên tay anh.
Anh thích thú nhìn dòng tinh nóng hổi đó, rồi lại nhìn lên cậu đang thở gấp phía trên.
Cởi bỏ hai cái thứ vướng víu trên người anh và cậu, giờ thì đúng là cơ thể được phơi bày.
Khán giả chỉ thấy phần trên thôi còn anh cả phần dưới và, sắp được anh chơi đến khóc lóc van nài anh dừng lại vì ngày mai còn lịch chụp hình đại sứ cho brand.
Suy nghĩ đến đây anh bỏ tay đang đè hai tay cậu ra.
Cậu đưa tay chạm lên bờ ngực trên người mình, trên người mình nhưng là của người khác.
Không bằng cậu nhưng sao có cảm giác bản thân thua rồi vậy.
Mắt anh quan sắt trọn hành vi ngẩn ngơ của cậu mà thầm muốn đâm đến chết đi, muốn cậu là của riêng anh, muốn cậu mãi nằm dưới thân anh.
Cái sự yêu yếu của cậu, dễ thương đến nổi em nhỏ của anh không tự chủ được mà vương đến vị trí đang gào thét được đưa đẩy.
Đương nhiên một ngón rồi hai ngón định thêm ngón thứ ba vì nghe tiếng rên ngọt ngào bên tai.
Cậu cắn lấy vành tai anh như muốn nói dừng lại, em chịu hong nổi nữa.
Anh thêm khích thích liếm láp cơ thể cậu, khắp người giờ là những dấu yêu, dâu tình.
Đang thở phào khi anh rút tay ra mà không còn ưng ấn bên trong cậu nữa.
Em nhỏ không nhịn nổi đâm tọt vào trong cậu, cái hang nhỏ hẹp đang vì thứ kích thước to lớn mà ôm ấp chặt chẽ.
- Ưm, ah.. anh - Khoa thả lỏng đi, không đau nữa - Cậu cố thả lỏng nhưng sao cảm giác càng ngày càng sướng.
Từng cua hít nhẹ mà ngập tràn trong cơ thể khiến nó phấn khích phục vụ em nhỏ kia.
Anh không khỏi chống đẩy, lên xuống nhưng buộc phải nhẹ.
Anh biết nếu làm mạnh hơn chắc đêm nay là đêm cuối.
Cậu không ngừng hít thở, cố mà thỡ, người rung lên vì mấy lần anh mút lấy cơ thể cậu.
Mơ màng trong đêm khiến cậu chỉ muốn nhanh chóng mà dừng lại.
- Yêu anh đi Khoa, anh muốn em yêu anh - Anh muốn cậu yêu anh, cái tình cảm muộn màng của anh trước giờ chưa mong chờ hồi đáp nhưng hiện tại nó khao khát hơn bất kể thứ gì.
Khoa ngậm chặt lời lẽ không thốt, cứ nghe chả nghe thấy gì.
Bỗng anh đẩy nhanh làm Khoa rên lớn.
- Nói yêu Sơn đi Khoa - Cái giọng trầm ngọt, cái giọng trầm thấp giờ lại có cái giọng nghẹn như sắp khóc đến nơi.
Cậu nhìn lên thấy anh thật sự sắp khóc, thương không hết.
Vòng tay qua cổ kéo anh lại hôn, hôn như cách anh dỗ cậu nín khi nãy.
Nhẹ mà lâu, tuy bên dưới vẫn đang đẩy đưa nhưng như vậy lại nhịp nhàn với bên trên ung dung hôn hít.
Nhả ra, cậu lại thẹn thùng quay đi, anh muốn hôn nữa.
Khó chịu anh đẩy nhanh lên lần nữa - Ứ..ưm ah, á,.. anh..
ư.. yêu, ư ah, yêu Sơn ưm ah - Tiếng yêu lấp bấp không trọn mà anh đã vui lòng nhìn cậu như đạt được thành tựu lớn rồi hôn, liếm, mút, đẩy cứ như vậy mà hoà vào nhau.
Khoa ngủ rồi, có Sơn vẫn đang hí hửng trong lòng, hôn lên mái tóc của người yêu. * Yêu Sơn hihi * ———————————End
.
.
.
.P/s: quên quênnn, 3 chương sau là 3 cặp chính nên là để coi thử có gì đặc biệt hong heee.
Hong thì thoii
