Lãng Mạn [ATSH] [RhyCap/DuongKieu/HungAn] Show hẹn hò

[Atsh] [Rhycap/Duongkieu/Hungan] Show Hẹn Hò
Chương 39 : Ngày 4 (2)


Ở chợ , cả 6 lần đầu tiên đến đây, dù sao cũng là người nổi tiếng, mọi người để tránh ồn ào mà đeo khẩu trang hạn chế gây ồn ào mà tiếng vào khu bán đồ ăn của chợ.Mọi người lạ lẫm trước khung cảnh chợ, loay hoay nhìn quanh vẫn chưa chốt được món ăn, nhìn con số 50k mà chương trình phát cho mỗi cặp đôi thì cũng chỉ biết thở dài ngán ngẩm."

Chúng ta ăn bánh bao đi !"

Thành An sáng mắt lấp lánh nhìn số bánh bao đủ màu sắc hình thù đáng yêu.Pháp Kiều vừa nhìn sang đã không đồng ý cất giọng nói : "Thôi , buổi sáng ăn bánh bao Kiều ăn hong nổi !"

"Em muốn ăn món gì ?

Chúng ta đi ăn nhé !"

Dương dịu dàng nói , mắt vẫn luôn quan sát nàng.Pháp Kiều kéo nhẹ tay hắn , mắt sáng ngời , giọng hớn hở nói : "Tôi muốn ăn hủ tiếu, chúng ta đi ăn hủ tiếu nhé ?"

Đăng Dương sao có thể từ chối nàng được, hắn đưa mắt nhìn mọi người lại nói : "Bọn tôi đi ăn hủ tiếu , mọi người thế nào ?"

"Nhưng mà..."

Thành An nhỏ giọng, mắt nhìn sang quầy bánh bao , cậu vẫn là lưu luyến số bánh bao đáng yêu kia.

Quang Hùng nhìn cậu như thế cũng không từ chối, y nói : "Vậy chúng ta đi ăn bánh bao, bên kia còn có súp , chúng ta đi ăn !"

Thành An được đồng ý thì cười vui vẻ , cậu vội nắm lấy tay y kéo sang đấy khiến mọi người nhìn theo ngơ ngác, Quang Hùng thì tim đã đập loạn hết cả lên trước cái đan tay vô ý của cậu.Đăng Dương thấy hai người kia chạy đi lại quay sang muốn hỏi ý cả Quang Anh và Đức Duy.

Anh quay sang nhìn em , giọng đầy quan tâm : "Duy muốn ăn cái gì thì chúng ta ăn cái đó""Em muốn ăn bún thịt xào" Đức Duy giọng mềm mềm trả lời anh , mắt vẫn nhìn chằm chằm trên xe ghi chữ bún thịt xào đầy đơn giản kia.

Quang Anh nghe vậy cũng chẳng từ chối, anh lại nhìn sang Đăng Dương nhàn nhạt nói : "Chúng tôi ăn bún thịt xào , hai người cứ đi ăn đi, vậy nhé !"

Nói xong Quang Anh nắm lấy tay Đức Duy cả hai cứ thế bước đến quầy bán bún thịt xào.

Pháp Kiều ngơ ngác nhìn hai cặp kia đan tay nhau bước đi , từ khi nào họ lại thân thiết với nhau như thế chỉ mới có 4 ngày thôi mà , nàng...cũng muốn cơ mà , mắt nàng vẫn là nhìn xuống tay hắn , cảm giác hơn thua đây mà.

Đăng Dương vẫn luôn chú ý đến ánh mắt của nàng, hắn đưa tay đan lấy tay nàng kéo về quán hủ tiếu."

Chúng ta không thể thua hai người kia được" nói có chút lắp bắp, mặt còn đỏ bừng, hắn vẫn là ngại đây mà, nàng lén lút phì cười, má hồng hồng nhìn hắn đầy vui vẻ, hình như nàng thật sự thích hắn rồi._____________Sau khi ăn xong, 6 người bắt đầu tập trung cùng đi đến vườn cam.

Một vườn cam hiện ra đầy sức sống.

Những hàng cam thẳng tắp, cây nào cây nấy xanh tốt, tán lá sum sê, tỏa bóng mát dịu.

Giữa màu xanh mướt của lá, từng chùm quả cam tròn căng nổi bật với sắc vàng óng ả hoặc cam đỏ rực rỡ, trĩu nặng đến mức cành cong xuống.

Hương thơm dìu dịu của cam chín lan trong gió, ngọt ngào và mát lành.Lối đi giữa vườn trải đầy ánh nắng, từng vệt nắng vàng lấp lánh xuyên qua kẽ lá.

Tiếng chim ríu rít vang vọng đâu đó, hòa cùng tiếng ong bướm bay lượn tìm mật.

Không khí trong lành, thoang thoảng vị ngọt đặc trưng của trái cây đang độ chín, khiến người ta chỉ muốn hít thật sâu và tận hưởng."

Tuyệt quá đi , cả khu vườn như ngập tràn ánh nắng vàng từ quả cam chín ấy !"

Pháp Kiều cảm thán, ánh mắt xinh đẹp nhìn quanh khu vườn đầy cam chín vàng rực.Đăng Dương bị nụ cười dịu dàng , ánh mắt lấp lánh đầy xinh đẹp của nàng thoáng chốc quên mất luôn tiếp theo phải làm gì , hắn chỉ ngây ngô nhìn nàng như vậy một lúc lâu đến khi bị Kiều phát hiện mới lúng túng quay mặt sang hướng khác."

Cam này , ăn được rồi nhỉ ?

Trông ngon quá !"

Thành An hớn hở , mắt đảo quanh nhìn ngắm vườn cam đã chín vàng kia.Quang Hùng bất cười , y đưa tay vỗ nhẹ đầu cậu , lại thấy Thành An đưa tay xoa đầu , bĩu môi , ánh mắt trách cứ nhìn y thì lại dịu dàng xoa đầu cho cậu , giọng dịu dàng nói với cậu : "Hôm nay chúng ta là đến làm việc , không phải để ăn , đừng nghịch !"

"Nhưng mà..."

Thành An muốn nói gì đó nhưng khi nhìn thấy sự nghiêm túc từ khuôn mặt của y , cậu đành thở dài ngoan ngoãn im lặng nghe theo.Quang Anh từ khi vào đây vẫn luôn im lặng nhìn em, trẻ nhỏ lần đầu nhìn thấy cảnh tượng xinh đẹp nơi ruộng vườn mà đưa ánh mắt mèo con nhìn ngắm, miệng hé mở đến nổi chẳng khép lại được.

Lại nghe Thành An nói cam này ăn được rồi , em cũng hớn hở gật gù theo , sau lại nghe Quang Hùng từ chối lại buồn rầu lắc lư cái đầu.

Quang Anh nhìn biểu cảm đặc sắc của em nhỏ khẽ bật cười.

Nghe được tiếng cười, em nhỏ ngơ ngác nhìn anh , em nhỏ giọng hỏi anh : "Anh Quang Anh cười gì ạ ?"

"Cười Duy ngốc !"

Quang Anh cất giọng dịu dàng trầm ấm thủ thỉ nhỏ vào tai em.

Đức Duy ngơ ngác bị bảo ngốc định hỏi thêm thì tiếng thông báo của ekip chương trình lại vang lên cắt đứt câu hỏi của em.
 
[Atsh] [Rhycap/Duongkieu/Hungan] Show Hẹn Hò
Chương 40 : Ngày 4 (3)


"Từng cặp sẽ được phát một cái gùi và 2 cây kéo để thu hoạch cam !

Nhiệm vụ cả hôm nay của các bạn là làm việc liên tục giúp người dân thu hoạch cam !"

Tiến loa thông báo vang lên, mọi người nghe theo tiếng đến nhận đồ do chương trình phát."

Để tôi mang gùi, Duy đi cùng là được !"

Quang Anh vừa nói vừa mang gùi lên lưng.Đức Duy nhìn anh mang gùi lên vai mà ngơ ngác, Quang Anh vỗ nhẹ đầu em nhỏ, cười cười hỏi : "Nhìn cái gì đấy ?"

Đức Duy nhỏ giọng ngoan ngoan đáp lại lời anh : "Duy muốn thử đeo gùi !"

Quang Anh nghĩ nghĩ, lại xót em mang nặng, sau lại nghĩ vẫn chưa được hái bao nhiêu thế là thở dài giúp em đeo gùi lên lưng, sau vẫn dịu dàng nhắc nhở : "Duy mang một lúc rồi đưa tôi nhé ?"

"Vâng ạ, em cảm ơn anh Quang Anh !"

Em cười tít ,hớn hở để anh giúp đeo gùi._______________"Để tôi mang gùi nhé !

Em cứ việc hái cam thôi !"

Đăng Dương mỉm cười lại tự nhiên mang gùi lên vai.Pháp Kiều mỉm cười cúi người cầm lấy kéo lên tay, bắt đầu cắt cam, lại cười mỉm dịu dàng nhìn người kia cũng đang cắt cam bên cạnh."

Dương nè , hay là chúng ta lén ăn một quả nhỉ ?"

Kiều cười khúc khích mắt lén lút ngó quanh, tay nàng sớm đã cầm trái cam muốn tách vỏ ra ăn thử.Đăng Dương mỉm cười mắt ngó quanh xem giúp nàng sau lại gật đầu nhỏ giọng nói : "Một quả thôi nhé !

Để bị mắng đấy !"

"Vâng ạ !"

Kiều cười tít mắt , thấy Đăng Dương giúp mình quan sát xung quanh lại càng vui vẻ.

Tách vỏ, ăn thử một miếng , vị cam chua ngọt tan ra trong miệng, Kiều gật gù hài lòng, mắt híp híp trông đáng yêu chẳng chịu nổi.Đăng Dương nhìn nàng khẽ bật cười trước bĩu cảm đáng yêu ấy, bất ngờ Pháp Kiều tiến đến cho một miếng cam vào miệng hắn, nhìn người đối diện nở nụ cười ngọt ngào dành cho mình, hắn thoáng chốc ngơ ngác."

Dương ăn thử đi , ngon lắm lắm luôn á !"

Đăng Dương ngẩn ngơ nghe theo lời nàng mà ăn thử, sau lại gật đầu, mắt vẫn nhìn chăm chăm vào người đẹp đang đứng mỉm cười với hắn , bất giác hắn cất lên lời khen : "Rất ngọt !" một lời khen không rõ là đang khen vị của quả cam hay là nụ cười của ai kia, chỉ biết khi nhìn vào ánh mắt si mê của hắn , nàng đã đỏ mặt._________"Này , lo hái cam đi , đừng cứ mãi ăn , một chút lại bị mắng đấy !"

Quang Hùng nhắc nhở người kia, từ khi vào vườn cam đến giờ miệng vẫn luôn không ngừng ăn cam.Thành An nghe đến thì bĩu môi không đồng ý, sau lại nhỏ giọng đáp lại lời y nói : "Sao lại mắng chứ , tôi chỉ mới ăn có mấy quả !"

Quang Hùng lắc đầu bất lực, lại nhẹ giọng như dỗ dành con nít : "Thôi nào , cậu ngoan ngoãn nghe lời tôi một chút , lát nữa lại cho cậu ăn !

Bây giờ chúng ta hái cam, làm nhiệm vụ trước nhé ?"

Nghe câu nói ấy Thành An vốn không hài lòng cũng thở dài , vẫn là nghe theo lời y.

Cậu cầm kéo bắt đầu thu hoạch cam cho vào gùi đang được Hùng mang trên lưng.Lại lo lắng dặn dò với Quang Hùng : "Mà...nếu mang không nổi thì tôi mang gùi cho nhá ?

Đừng cố quá !"

Quang Hùng bất cười, lòng ấm áp khi nghe được câu nói đầy quan tâm của cậu dành cho mình."

Không sao , nhiêu đây , tôi lo được !"

(cả nhà thông cảm chương này hơi ngắn nha để tui sắp xếp tgian việc học lại cho ổn định sẽ ra đều như trước đây , tại mới vào học, năm nay tui học cũng nhiều hơn bình thường, tại năm cuối ấy nên ít tgian hẳn luôn)
 
[Atsh] [Rhycap/Duongkieu/Hungan] Show Hẹn Hò
chương 41 : Ngày 4 (4)


"Úi"

"Cẩn thận kẻo ngã !" một tay hắn giữ lấy eo nàng vừa dặn dò."

Không...không sao !" nàng ngại ngùng đẩy nhẹ tay hắn ra, mắt xinh quay sang hướng khác vờ đi nhanh để hắn không nhận ra điều ấy.Đăng Dương nhìn bàn tay trống trải vừa bị đẩy ra của mình thì có chút rầu rĩ.

Nhưng biết nàng ngại, hắn khẽ mỉm cười bước theo sau nàng , miệng vẫn luôn miệng nhắc nhở : "Nào, đừng đi nhanh , ngã đấy !"

"Dạ , tôi biết rồi !"

Pháp Kiều cười khúc khích tay vẫn thoăn thoắt hái cam.____________"Thành An, đi ra , không chui vào đấy" Quang Hùng nhíu mày gần như quát lên bảo cậu.

Nhìn Thành An chui vào tán lá sum sê kia mà lo lắng, y sợ vào đó sẽ có kiến có sâu, lòng đầy quan tâm nhìn con người nghịch ngợm kia.Thành An không đồng ý cất tiếng phản đối : "Có làm sao đâu, tôi hái cam mà !

Người ta chăm chỉ cũng không cho nữa !"

"Chăm thì chăm nhưng đừng để bản thân bị thương, không sợ sâu à ?

Không sợ kiến à ?"

Quang Hùng nhàn nhạt hỏi, trong giọng nói có chứa đựng sự quan tâm trong đấy.Thành An cười cười cất lời đùa giỡn : "Sao thế ?

Lo lắng cho tôi hả ?"

"Ừm , lo !" câu nói đầy quan tâm.

Thành An thoáng sững sờ, cậu lúc đầu chỉ là hỏi đùa, không ngờ sự thừa nhận thằng thắn của y khiến người ngại ngùng lại chính là cậu.__________"Để tôi mang cho !"

Quang Anh đi phía sau, tay để hờ bên eo em đỡ em nhỏ, một mặt lo lắng em ngã, một phần lại lo gùi em đang mang trên vai.Đức Duy định từ chối anh đã nhanh hơn vịn vai em lại, tự động lấy gùi lại mang lên vai mình : "Để tôi mang, không phải lúc nãy đã dặn dò rồi sao ?

Thấy nặng thì để tôi !"

"Vâng ạ !"

Duy nghe giọng nói nghiêm túc của anh thì mím môi ngoan ngoãn nhìn anh mang gùi lên vai.Nhìn em nhỏ đang vui vẻ giờ đã xìu xuống, anh đưa tay dịu dàng xoa đầu em dỗ dành : "Được rồi, chỉ là tôi xót Duy thôi !

Gùi đã nặng lắm rồi , mang nhiều sẽ đau vai lắm !"

Đức Duy nghe đến lời nói đầy quan tâm cùng hành động dịu dàng của anh dành cho mình trái tim thoáng chốc đập loạn liên hồi.

Mặt nóng lên cứ như sắp bốc khói, em ngại ngùng dùng hai tay áp lấy mặt mình, muốn che đi khuôn mặt đỏ rực kia.

Anh mỉm cười lại đưa tay xoa đầu em."

Đi thôi !

Chúng ta tiếp tục hái cam đi !"

"Vâng ạ !"

Đức Duy ngoan ngoãn gật đầu tung tăng đi trước, Quang Anh lắc đầu bất lực bước đi phía sau, lâu lâu lại cất lời nhắc nhở người nhỏ hơn đi đứng cẩn thận. ___________"Giờ trưa đến rồi, mọi người tranh thủ đến chỗ tập trung nhận cơm" tiếng loa vang lên, cả 6 người nghe tiếng loa cũng dừng lại , dắt díu nhau mang cam họ hái được mang trở về.Nắng trưa trải vàng óng khắp khu vườn, len lỏi qua từng tán lá xanh mướt.

Những cây cam đứng thành hàng thẳng tắp, lá rung rinh trong làn gió nhẹ, thi thoảng xào xạc như đang thì thầm cùng nhau.

Giữa khoảng trời trong xanh, vài chú chim sẻ nhỏ sà xuống cành, ríu rít hót, làm không gian thêm sinh động.Trái cam chín vàng lấp ló dưới tán lá, căng mọng, ánh lên dưới nắng như những chiếc đèn lồng nhỏ.

Hương cam thoang thoảng lan ra, ngọt dịu và mát lành.

Xa xa, tiếng ve râm ran gọi hè càng làm cho buổi trưa thêm rộn ràng.Trong vườn, bóng nắng đan xen bóng cây tạo nên những vệt sáng tối đan cài.

Ngồi dưới gốc cam, tựa lưng vào thân cây mát lạnh, nghe tiếng lá lao xao, cảm giác như cả thế giới chậm lại, chỉ còn lại sự bình yên giản dị của làng quê.Cả 3 cặp chia nhau ra ngồi dưới mỗi gốc cam khác nhau, cơm trưa đơn giản nhưng lại ngon đến lạ, chắc do làm việc mệt mỏi hay là do không khí yên bình giản dị làm cho hộp cơm đơn giản lại ngon đến lạ.Quang Hùng nhìn hộp cơm đơn giản chỉ vài miếng thịt ít ỏi, y dùng muỗng cho thịt vào hộp cơm của Thành An.

Cậu mặc dù rất thích nhưng nhìn y cứ nhường hết cho mình lại chẳng hài lòng, cậu nhíu mày nói : "Anh đừng cứ nhường tôi như thế chứ ?

Anh cũng ăn đi !" nói xong lại bỏ thịt ngược lại vào hộp cơm cho Hùng."

Nhưng mà..."

Quang Hùng định phản đối.

"Không cho phản đối, nếu cứ nhường tôi như thế tôi sẽ nghi ngờ là anh đang thích tôi đấy nhé !"

Thành An nghiêng đầu hơi dựa vào vai y cười nghịch ngợm.Trái với suy nghĩ của cậu, Quang Hùng khẽ hắng giọng lại bỏ thịt vào hộp cơm cho Thành An, nhưng không nhường hết như lúc nãy, y nhàn nhạt như câu nói vu vơ : "Tôi chỉ là không muốn ăn thịt nhiều thôi , đừng có tưởng bở !"

Thành An chề môi nhưng cũng không thèm phản bác con người cứng miệng kia.

Cậu cho một miếng thịt vào miệng , chiếc má phồng to đáng yêu tròn mắt nhìn y nói với giọng thách thức : "Xùy, không muốn thì tôi ăn !"

Quang Hùng nhìn người vừa đáng yêu vừa nghịch ngợm kia cũng chỉ lắc đầu bất lực, y làm sao dám nói với cậu là y thích cậu khi chỉ mới 4 ngày ngắn ngủi chứ, người ta cười y chết mất.____________"Kiều ăn thêm đi , kẻo đói đấy !"

Đăng Dương thì khỏi nói , hắn thiếu chút là nhường hết cả hộp cơm cho Kiều rồi đấy.

Nàng nhướng mày cười nhẹ, sau lại vịn nhẹ cái tay đang thoăn thoắt nhường thịt cho mình kia lại : "Nào, tôi ăn không nhiều, ngược lại là Dương đấy, cả buổi sáng vác gùi nặng như thế !"

Đăng Dương vui vẻ khi nghe người kia đang quan tâm mình.

Hắn ngại ngùng gãi đầu, lại nói : "Không nặng , không nặng !"

"Nhưng mà, em ăn thêm nhé ?

Hay là tôi đi hỏi thêm thịt ?"

Đăng Dương vẫn quan tâm nàng hỏi liên tục.

Pháp Kiều không chịu được cuối cùng vẫn là cắt ngang nhưng câu hỏi liên tục kia : "Nghe này, em không ăn nhiều, anh ăn đi , đừng có mãi chăm em !"

Đăng Dương tròn mắt, hắn không ngờ nàng lại thay đổi xưng hô, chịu xưng là em.

Hắn lắp bắp hỏi : "Em...Kiều...anh...à em..."

Pháp Kiều nhìn người kia cứ lắp bắp rối loạn cả lên thì bật cười khúc khích lại nhướng mày hỏi lại : "Thế không phải nhỏ hơn thì xưng em là không đúng à ?

Chẳng lẽ sai sao ?"

"Không, đúng rồi !"

Đăng Dương cười tít gật gù liên tục.

Pháp Kiều cười ngại vờ cúi đầu nhìn vào hộp cơm mà ăn, nhìn hành động giấu mặt của Kiều , hắn cười vui vẻ cũng bắt đầu ăn cơm của mình.

Thế nhưng lâu lâu vẫn chẳng chịu yên phận bỏ thịt sang hộp cơm Kiều.___________"Anh...anh Quang Anh nè, em không ăn hết đâu, anh đừng có bỏ cho em nữa mà !"

Đức Duy tròn mắt nhìn Quang Anh cho em hết cả thịt , cả trứng , tất cả đều như nhường cho em cả rồi.Quang Anh lại như không quan tâm, anh nhàn nhạt nói : "Em bé nên ăn nhiều thịt cho mau lớn !"

Đức Duy nghe đến khẽ bặm môi phản bác : "Không mà , em không phải em bé , em lớn rồi mà !"

"Được rồi, em bé lớn ăn nhiều thịt vào !"

Quang Anh cười cười lại bỏ thêm thịt vào hộp cơm cho em.Đức Duy không hài lòng phồng má lên : "Không mà !

Anh Quang Anh cũng ăn thịt !"

Đức Duy bặm môi, mắt long lanh như làm nũng trả trứng và thịt trở lại hộp cơm cho anh."

Anh mà như thế em sẽ giận đấy !

Em giận là em sẽ..."

"Sẽ thế nào ?"

Quang Anh cười cười, mắt vờ như rất tò mò hơi cúi người chồm sát gần mặt em hỏi."

Sẽ...em sẽ méc anh hai , anh em sẽ đánh anh , đánh đau lắm !

Anh hai em hung dữ lắm luôn !"

Đức Duy tròn mắt mà hù dọa anh.

Quang Anh bật cười trước em nhỏ tự bảo rằng mình lớn sau lại như em bé bị ăn hiếp dọa méc người lớn đến dằn mặt vậy.

Anh đưa tay xoa nhẹ đầu em lại nói : "Được , tôi ăn, em bé lớn ăn cơm ngoan đi !"

"Vâng ạ !"

Em bé cười tít mắt hài lòng bắt đầu ăn uống chẳng biết ánh mắt người bên cạnh vẫn luôn nhìn mình đầy dịu dàng cùng sủng nịnh.
 
[Atsh] [Rhycap/Duongkieu/Hungan] Show Hẹn Hò
Chương 42 : Ngày 4 (5)


"Nhiệm vụ thu hoạch cam của các bạn hôm nay đã kết thúc, các bạn sẽ cùng nhau trở về nhà , tối nay chúng tôi đã chuẩn bị cho các bạn phần đồ nướng buổi tối" Tiếng loa thông báo vang lên.

Trời cũng đã bắt đầu sập tối, mọi người nghe đến buổi tiệc đồ nướng thì hào hứng không thôi.

Nhanh chóng trở về nhà chung.Nhìn cả bàn đồ nướng cùng vỉ nướng , than hồng đã có sẵn , cả 6 hào hứng vui vẻ.

Nhanh chóng bước vào nhập tiệc.

Tuy bàn ăn đã chuẩn bị sẵn nhưng vẫn cần phải nướng lên và nhiệm vụ đó giao cho 3 người biết nấu ăn.Đăng Dương thoăn thoắt nướng thịt , rồi đưa vào chén Kiều, rất nhanh chén của Kiều đã ngập tràn đồ nướng."

Này , này , anh đừng có cho em nhiều như thế chứ , làm sao em ăn hết được ?"

Pháp Kiều vừa nhẹ giọng nói , tay vừa vỗ nhẹ vào tay Dương.Đăng Dương cất giọng trầm ấm đáp lại lời nói của nàng rất nhẹ nhàng : "Nghe anh đi , từ sớm đã làm việc rồi , nên ăn nhiều một chút !"

"Nhưng mà...sẽ không hết đâu !"

Pháp Kiều bất lực lắc đầu.Đăng Dương khẽ cười , tay vẫn liên tục trở thịt trên vỉ nướng , Thành An bên kia cười cười không yên phân trêu chọc : "Sợ gì người đẹp ơi , không phải còn có cá bống kho tiêu bên cạnh sao ?

Không hết thì anh ta ăn được mà !"

"Ơ..."

Kiều ngại ngùng đỏ mặt.

Đăng Dương bên cạnh nhìn Kiều bị trêu chọc , hắn nhíu mày quay sang : "Chọc ai đấy nhóc lùn kia ?"

Thành An không sợ lè lưỡi trêu chọc.

Quang Hùng bên cạnh giúp cậu lột vỏ tôm lại nói : "Đừng chọc người khác , lo ăn đi !"

"Ò..."

Thành An kéo dài giọng rồi ngoan ngoãn cặm cụi bắt đầu ăn uống.Đức Duy không xa đưa mắt lưu luyến nhìn anh trai lột vỏ tôm cho người khác mà bỏ quên mình.

Vừa thở dài vừa nhìn về đĩa tôm trước mắt, định từ bỏ chọn món khác thì một con tôm được lột sạch vỏ đặt gọn vào chén em.Đức Duy ngơ ngác ngước mắt nhìn người kia, em nhẹ giọng hỏi nhỏ : "Anh Quang Anh cho em ạ ?"

"Không cho Duy thì bỏ vào chén Duy làm gì ?"

Quang Anh bật cười lại tiếp tục lấy một con tôm khác bắt đầu lột vỏ.Đức Duy cười tịt vui vẻ gắp lấy con tôm được anh cho , chấm ít nước chấm bắt đầu ăn thử : "Em cảm ơn anh Quang Anh ạ !"

Quang Anh không đáp chỉ cười nhẹ , lại đặt tiếp con tôm khác vào chén cho em.

Đức Duy ăn đến hăng say, sau lại nhìn Quang Anh cứ liên tục lột vỏ cho mình chứ chẳng ăn miếng nào, gặp một con tôm chấm nước chấm lại đưa đến bên miệng anh.Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của anh , em ngọt ngào nói : "Em ăn , anh Quang Anh cũng ăn ạ !"

Nhìn em bé ngọt ngào , đáng yêu kia quan tâm mình , Quang Anh trong lòng ấm áp, anh há miệng cắn lấy con tôm được em đút cho mà trái tim rung lên từng nhịp.

Anh cười cười , giọng trầm ấm nói : "Anh cảm ơn Duy nhé !"

Đức Duy cười tít, em vui vẻ tiếp tục ăn tôm mà không phát hiện người bên cạnh vừa thay đổi xưng hô với cậu, thay vì cứ tôi thì giờ đã tự nhận là anh.

Qua đấy, máy quay đã ghi hình lại , khoảng khắc Quang Anh thật sự bắt đầu thích em bé Đức Duy.____________"Dương , uống chút nước đi !"

Pháp Kiều cười mỉm , đưa ly nước đến bên miệng hắn.Hắn mỉm cười rất tự nhiên nhận ngậm lấy ống hút , hút một hơi lại nói : "Cảm ơn Kiều nhé !"

Pháp Kiều cười cười , mắt vẫn long lanh nhìn hắn, một người từ đầu nàng đánh giá rằng đây là người khờ khạo không ngờ , đến hiện tại , chàng trai ấy lại dùng những hành động đơn giản , những sự quan tâm thật lòng khiến trái tim nàng ấm áp đến vậy.____________"Anh đừng cứ mãi lột tôm cho tôi nữa , cũng ăn một chút đi nè !"

Thành An cười khì , đẩy đến cho y chén đầy ấp thịt.

Quang Hùng bất ngờ đưa mắt nhìn cậu.Thành An bĩu môi lại nói : "Không phải tôi quan tâm anh đâu , chỉ là...tôi sợ anh đói thôi !"

Quang Hùng mỉm cười đặt thêm một con tôm vừa lột vỏ vào chén cậu, sau lại quay sang bắt đầu ăn thịt cậu vừa đưa cho mình , giọng nhàn nhạt nhưng rất dịu dàng nói : "Cảm ơn em nhé , đã quan tâm cho tôi như vậy !"

"Ai...ai thèm quan tâm anh chứ !"

Thành An lắp bắp phản đối nhưng giọng nhỏ dần nhìn Quang Hùng vẫn nở nụ cười ăn thịt do chính tay cậu lấy cho y.

Thành An nhìn đến ngẩn ngơ, cậu cảm nhận rõ trái tim bản thân đang loạn nhịp , chỉ là đến hiện tại vẫn chưa dám thừa nhận mà thôi.
 
[Atsh] [Rhycap/Duongkieu/Hungan] Show Hẹn Hò
Chương 43 : Ngày 5 (1)


Trời sáng ngày thứ 5.

Nghe tiếng chuông thông báo mọi người đều rất nhanh đã đánh thức nhau đi xuống tầng dưới.Hôm nay Quang Anh và Đức Duy trở thành cặp đôi xuống dưới sau cùng.

Nhìn thấy 2 đôi kia xuống trước , mỗi cặp đều đã chọn trước món ăn ngon dành cho buổi sáng thì cả hai chỉ biết chán nản tiến đến 2 đĩa bánh mì trứng của cả hai.Lại nhìn sang cặp đôi cặp đôi có vẻ là có phần ăn ngon nhất.

Thành An và Quang Anh trước mặt là một hộp bento đựng đầy các món dinh dưỡng rất thích hợp cho buổi sáng.Lại nhìn sang phía khác .

Đăng Dương và Pháp Kiều, phần ăn có vẻ cũng rất tốt là hai bát phở thơm lừng vẫn còn nghi ngút khói , em chỉ đành âm thầm thở dài chán nản.

Quang Anh sao lại chẳng biết em nhỏ có vẻ không thích phần ăn sáng này.

Anh tiến về phía bếp tỉ mỉ pha thêm cho em một ly sữa, giọng dịu dàng : "Ăn bánh mì thì cũng uống thêm sữa đi !"

Đức Duy nhìn sữa , lại nhìn thẳng vào mắt anh.

Em cười híp híp nhận lấy ly sữa , miệng cười tươi rói khi thấy buổi sáng hôm nay cũng thật tốt, dù cả hai xuống nhà có chút muộn."

Em cảm ơn anh Quang Anh ạ !"

Bên đây , Dương trước khi vào ăn đã lấy hết thịt trong bát phở của mình đặt vào cho Kiều.

Nàng sao lại không nhận ra được chứ , chỉ là giả vờ không biết.

Kiều ăn phở mà môi cong cong đầy hạnh phúc."

Sao thế ?

Không ăn cà chua à ?"

Quang Hùng hỏi khi thấy Thành An chun mũi đẩy cà chua ra bên ngoài.Thành An vừa nghe đã gật gù , cậu không thích ăn cà chua : "Không muốn ăn cà chua đâu""Đưa đây , tôi ăn giúp cho !"

Quang Hùng nói với giọng đầy quan tâm cũng dịu dàng.

Thành An mím môi, cậu có chút vui vẻ nhưng vẫn rất ngập ngừng, cậu ngại khi đưa món mình không thích cho y.Nhưng nhìn thái độ không muốn đổi ý của y, cậu rụt rè đẩy cà chua sang cho y.

Quang Hùng thì rất tự nhiên ăn lấy cà chua mà cậu vừa để qua.

Điều tự nhiên của y lại khiến người nào đó nhìn thấy đỏ mặt ngại ngùng.

Đức Duy thấy điều đó , mắt lén lút nhìn, sau lại ầm thầm bật cười khi thấy được sự ngại ngùng của Thành An.

Quang Anh thấy vỗ nhẹ tay em nhắc nhở, em bĩu môi cúi đầu tập trung ăn.

Em vẫn rất sợ Quang Anh nha._________Sau khi ăn xong , mọi người theo sự hướng dẫn tập trung ra sofa nơi phòng khách, họ đợi nhiệm vụ ngày hôm nay.

"Ủa ?

Sao không nghe nói gì hết trơn vậy ?"

Thành An khó hiểu chu môi hỏi.Đức Duy lắc nhẹ đầu, em vẫn còn muốn ngủ nên đang gật gù trên vai Quang Anh ngồi bên cạnh, mắt híp híp, em như đã quen thuộc với việc dựa dẫm vào Quang Anh.Cả nhóm thấy điều đó cũng chỉ nhướng mày, họ đã chứng kiến cảnh đôi Anh Duy dạo gần đây ngày càng gần gũi, họ đoán được sao 10 ngày , đây là đôi sẽ dắt tay nhau ra về cùng nhau."

Thông báo nhiệm vụ hôm nay cho các bạn, 3 nhiệm vụ hôm nay, các bạn hay chọn số 1,2,3 để đến với nhiệm vụ bất kỳ !" tiếng loa thông báo vang lên.

Cả nhóm tròn mắt nhìn nhau."

Ủa ?

Chọn như không chọn vậy ?

Mình chọn số cũng có biết là nhiệm vụ gì đâu !"

Thành An chu môi , mắt nhíu lại nói."

Vậy...mọi người chọn gì ?"

Pháp Kiều hỏi, nàng cũng chẳng rõ nên làm gì, hay nên chọn gì, dù sao đây cũng như trò chiếc hộp bí ẩn vậy, đến nơi mới biết rõ nhiệm vụ mình làm."

Hay cứ chơi tù tì đại đi !"

Đăng Dương nói."

Cũng được đây !

Hay An , Duy , Kiều chơi đi !"

Quang Hùng nhàn nhạt nói, vốn y cũng chẳng quan tâm, nhiệm vụ nào cũng được, không phải đều là đi cùng Thành An sao."

Anh ơi...mình nên chọn cái nào ?"

Đức Duy kéo nhẹ cánh tay Quang Anh nhỏ giọng hỏi anh."

Duy muốn chọn cái nào cũng được !

Đều cho Duy chọn !"

Quang Anh chỉnh mái tóc em do lúc nãy dựa vào vai anh bị rối , rồi dịu dàng nói với em.Em mím môi, mặt hơi đỏ gật nhẹ đầu đứng lên cùng Thành An và Pháp Kiều tù tì."

Thắng rồi !"

Pháp Kiều thắng , lùi ra ngoài.

Cuối cùng cuộc chơi chỉ còn Thành An và Đức Duy.

"Aaa...Duy thắng rồi !" em nhỏ hét lên , mắt cười híp híp vui vẻ quay lại nhìn Quang Anh ý muốn anh khen ngợi.

Anh cười gật nhẹ đầu, môi mấp mái khen ngợi em : "Giỏi lắm !"

"Ơ...thua òi !"

Thành An phụng phịu ngồi xuống, Quang Hùng xoa xoa vai an ủi cậu, y nhỏ giọng dỗ dành : "Không sao, dù sao cũng chưa biết làm nhiệm vụ gì mà !

Đừng rầu rĩ nữa !"

"Chúng ta chọn số mấy ?"

Pháp Kiều kéo nhẹ áo Dương , nàng vẫn còn phân vân chưa biết chọn nhiệm vụ bí ẩn số mấy."

Chúng ta cứ chọn đại đi !"

Đăng Dương cũng chẳng biết đâu, hắn cũng không biết đấy là nhiệm vụ gì."

Hay là... cứ chọn đại số 1 nhỉ ?"

Pháp Kiều nhìn hắn hỏi ý.

Đăng Dương gãi đầu vờ suy nghĩ xong lại gật đầu đồng ý với nàng."

Vậy chúng ta chọn số 1" Đăng Dương cùng Pháp Kiều đồng thanh chọn.Đức Duy nhìn Quang Anh muốn hỏi ý.

Quang Anh cũng lắc đầu chẳng biết.

Hai người nhìn nhau.

Sau Quang Anh lại nói : "Chúng ta cứ chọn đại đi !

Cũng chẳng biết sẽ làm nhiệm vụ gì""Hay là...số 2 nhỉ ?

Cứ chọn bình thường đi !"

Đức Duy mắt long lanh nhỏ giọng hỏi.

Quang Anh mỉm cười xoa nhẹ đầu em dịu dàng nói : "Cứ chọn đi !

Nhiệm vụ gì cũng là chúng ta cùng nhau thực hiện mà , anh tin Duy !"

"Vâng ạ !"

"Vậy nhóm em xin chọn số 2 ạ !"

Đức Duy được Quang Anh cổ vũ cuối cùng tự tin nói ra số 2.

Số 3 cứ như vậy mặc nhiên sẽ là nhóm của Quang Hùng Thành An.
 
[Atsh] [Rhycap/Duongkieu/Hungan] Show Hẹn Hò
Chương 44 : Ngày 5 (2)


Trên xe, Đức Duy luôn bấu chặt hai tay , lòng lo lắng bất an sợ rằng bản thân sẽ chọn nhiệm vụ không tốt.

Quang Anh bắt gặp được điều đó, anh đưa tay tách nhẹ hai bàn tay , nhẹ nhàng đan tay mình vào tách 2 tay kia ra.

"Ngoan !

Nhiệm vụ nào chúng ta cũng sẽ làm tốt thôi !"

Quang Anh cười nhẹ, giọng điệu dịu dàng dỗ ngọt em.

Đức Duy khẽ mím môi, em ngoan ngoãn gật gù nghe theo lời anh, đồng thời cũng chẳng phát hiện bàn tay người kia vẫn luôn nắm chặt tay em chưa hề rút ra._________"Nếu như...em chọn nhiệm vụ khó nhọc thì phải làm sao đây ?"

Pháp Kiều nhỏ giọng hỏi.

Nàng có chút lo, mắt thấy xe đang chạy về hướng cây cối um tùm lại càng lo lắng nhiệm vụ sắp tới sẽ rất khó nhọc.Đăng Dương mỉm cười, hắn vỗ nhẹ tay nàng như để an ủi : "Em lo gì chứ ?

Chúng ta giỏi như thế , nhiệm vụ nào mà chẳng thực hiện được ?"_________Thành An đưa mắt ngó nghiêng , cậu đang ngắm nhìn hai bên đường muốn tập trung suy nghĩ xem nhiệm vụ sắp tới của họ sẽ là gì.Quang Hùng đối với bộ dạng lóng ngóng ấy của cậu chỉ bật cười, y kéo vai cậu về phía mình, Thành An bất ngờ ngã hẳn vào lòng ngực y, gần gũi đến nổi giây phút ấy , cậu cảm nhận được cả tiếng nhịp đập nơi lòng ngực của Quang Hùng.

"Nhìn cái gì ?

Nhiệm vụ khó thế nào cũng là bên cạnh nhau mà không phải sao ?"

Quang Hùng cười cười, mắt quan sát thấy khuôn mặt cậu đỏ bừng đầy vẻ ngại ngùng.

Thành An lúng túng đánh nhẹ nắm tay vào lòng ngực anh muốn ngồi thẳng dậy.

Quang Hùng lại như trêu chọc ôm lấy cậu một lúc, sau thấy ánh mắt trừng lên đầy khó chịu của người kia thì mới nhếch môi buông tay ra."

Hừ...cái đồ cơ hội !"

Thành An lẩm nhẩm mắng, mặt quay ra ngoài nhìn cảnh vật vu vơ muốn che đậy vệt đỏ nơi bầu má đáng yêu.

Nhưng làm sao có thể giấu được mặt y , Quang Hùng đã quan sát được chiếc tai đỏ lên của cậu mất rồi._________"Đã đến địa điểm của nhóm các bạn !" tiếng nhân viên đoàn làm show vang lên kéo Đăng Dương cùng Pháp Kiều khỏi những suy nghĩ vu vơ.

Cả hai nghe theo dắt tay nhau ngơ ngác bước xuống.Cả hai ngơ ngác nhìn cả vườn rau, sau đó tiếng nhân viên đoàn viên lại vang lên : "Nhiệm vụ của hai bạn là thu hoạch rau !

Buổi trưa chúng tôi sẽ giao bữa ăn cho hai bạn !"

Pháp Kiều bĩu môi, nàng mếu máo nhìn sang Đăng Dương, giọng pha chút nũng nịu cùng nhõng nhẽo : "Chúng ta có số làm vườn hả ?

Ngày đầu thì trồng rau, hôm qua thì thu hoạch cam , hôm nay thì thu hoạch rau ?"

Đăng Dương mỉm cười, hắn xoa nhẹ đầu nàng, lấy nóng cùng bao tay muốn giúp nàng đeo vào , cất giọng dỗ dành : "Đừng rầu rĩ , ít ra chúng ta cũng không làm nhiệm vụ gì quá mức cực nhọc !"

Pháp Kiều mím môi, nhưng rất ngoan ngoãn đưa tay ra để hắn giúp mình đeo trang phục bảo hộ.

Đăng Dương nhìn nàng dịu ngoan đáng yêu như thế thì mỉm cười hài lòng , cử chỉ chậm rãi nhẹ nhàng giúp nàng mang từng món trang phục bảo hộ._________"Đến nơi rồi, các bạn xuống để nghe chúng tôi giao nhiệm vụ nhé !" cô gái nhân viên khẽ cười, mắt lén lút nhìn cặp đôi đan tay nhau ngồi phía sau xe.Nhờ ánh mắt của cô ấy , Đức Duy mới phát hiện ra hành động đan tay đầy thân mật của cả hai, em giật mình ngại ngùng rút vội tay lại.

Quang Anh cảm nhận bàn tay trống rỗng có chút không vui, anh nhíu mày nhìn người vừa phá hỏng mình.

Cô gái nhân viên nhận ra ánh mắt ấy mắt lén lút dời đi gãi đầu đầy vẻ ngại ngùng, cũng có chút rén với ánh mắt cảnh cáo kia của anh.Cả hai rất nhanh đã xuống xe, nhìn ngôi nhà lá phía trước, xung quanh còn có vườn rau, và phía bên trái còn có một chuồng gà lớn, cả hai thoáng chốc ngớ người.

Đến khi cô gái nhân viên ấy thông báo nhiệm vụ cả hai ngay lập tức chết lặng : "Nhiệm vụ của các bạn đơn giản, thu hoạch trứng gà , bữa trưa hôm nay các bạn cũng phải tự mình chuẩn bị, các nguyên liệu có sẵn xung quanh !

Các bạn có thể hái rau, nhặt trứng gà, nếu muốn ăn gà thì các bạn cũng có thể ăn nếu xử lý được !"

"Nhưng mà chị ơi...đây là bếp củi !" em nhỏ giật mình, lúc nãy em lia mắt thấy ở đây chẳng có bếp gas đâu.Chị nhân viên ấy nghe em hỏi chỉ cười gian, giọng cũng gian không kém trả lời em : "Thế thì cả hai cùng nhau tìm hiểu cách sử dụng bếp củi đi nhé !"

Đức Duy nghe xong cả thế giới như sắp sụp đổ, em mếu máo nhìn theo bóng lưng chị nhân viên ấy rời xa.

Quang Anh cũng lo lắng, anh vốn chẳng biết cách sử dụng bếp củi này đâu, nhưng lúc này , anh cần phải mạnh mẽ để trở thành chỗ dưa cho em.

Anh đưa tay xoa đầu em , dỗ dành : "Không sao !

Không biết thì chúng ta cùng học , Duy đừng lo quá !"

"Thật sự sẽ học được sao ạ ?" em nhỏ vẫn rất lo lắng, em run run vừa tự trách bản thân đã chọn phải nhiệm vụ quá khó nhọc này.Quang Anh càng dịu dàng hơn dỗ dành em : "Tin anh !

Sẽ làm được mà !"

"Vâng ạ !"

Đức Duy chớp mắt, em chọn tin tưởng Quang Anh, khẽ nắm lấy tay anh , mắt sáng trong xinh đẹp đầy tin tưởng nhìn anh khiến lòng ngực Quang Anh trở nên ngứa ngáy không yên.__________"Đã đến nơi làm nhiệm vụ, mời nhóm các bạn xuống xe !" cậu nhân viên nói.Cả hai ngơ ngác nhìn chiếc cổng ghi đơn giản chữ Phố ẩm thực , rồi lại cười vui vẻ nhìn nhau, có thể cả hai sẽ được vui chơi ở đây nhưng rất nhanh đã bị một cú tát khi nghe cậu nhân viên đó nói."

Hai bạn đã được đoàn chuẩn bị một hàng bán nước mát, nhiệm vụ của các bạn là đứng bán hàng ở đây một ngày !"

Cả hai nhìn nhau đầy chán nản."

Trời ơi...cứ tưởng là chọn phải nhiệm vụ tốt rồi !"

Thành An uể oải nói.

Quang Hùng bật cười kéo tay cậu bước đến quầy bán nước, lại khẽ cười dỗ dành cậu :" Không phải là một trải nghiệm tốt sao ?

Chúng ta cứ tham gia thôi !

Xong nhiệm vụ lại đưa An đi chơi nhé ?"

"Thật sao ?"

Vừa nghe đến đi chơi thì cậu đã sáng mắt hỏi lại.

Quang Hùng mỉm cười gật đầu, Thành An vừa thấy thế đã vội cầm tay y chạy đến quầy bán , còn hào hứng : "Vậy thì chúng ta nhanh đi bán nào !!"
 
[Atsh] [Rhycap/Duongkieu/Hungan] Show Hẹn Hò
Chương 45 : Ngày 5 (3)


"Cô ơi, rau này là rau sạch đúng không ạ ?"

Đăng Dương ngồi ghế thấp giữa luống rau, tay thoăn thoắt hái những bó rau tươi."

Đúng đó !

Rau này không phân thuốc lại trồng trong nhà kín" một cô lớn tuổi ngồi cách cả hai không xa cũng đang làm công việc hái rau này."

Rau này tươi nhỉ ?"

Đăng Dương cười hì hì, miệng thì cứ tấm tắc khen rau tươi rau tốt khiến cô đó cười tít , người dân chắc chắn sẽ thích được mọi người khen thành quả của họ chăm bón."

Cô ơi, chiều nay con có thể mua một ít mang về không ạ ?"

Đăng Dương hỏi, mắt híp cười vui vẻ, hắn giơ bó rau mình vừa hái xong hớn hở khoe với nàng đang ngồi đối diện.Pháp Kiều đỏ mặt, nhìn chàng trai dịu dàng , còn chăm chỉ năng lượng trước mặt , trái tim khẽ khàng rung lên.

Sợ bị hắn phát hiện khuôn mặt đỏ rực của mình, nàng cười nhẹ , khẽ cúi đầu hái rau , nên chẳng nhận ra , người đang cười nói lén lút nhìn sang nàng mỉm cười nhẹ đầy tình cảm. __________"Trưa nay chúng ta ăn gì nhỉ ?"

Đăng Dương vừa hái rau vừa nhìn về phía bên ngoài đang bày biện bàn ăn dành cho những nông dân hái rau.

Và hôm nay , cả hai sẽ ăn cùng mọi người ở đây.Pháp Kiều mỉm cười, tay vẫn chăm chăm hái rau, nhàn nhạt trả lời : "Chẳng biết, chắc sẽ rất ngon !"

"Thế á ?

Ngon hơn anh nấu không ?"

Đăng Dương hỏi, môi hơi nhếch lên , Pháp Kiều bị nụ cười cùng câu hỏi của hắn làm cho lúng túng.Nàng trừng mắt , sau lại quyết hơn thua cười cười trêu lại hắn : "Đương nhiên là chẳng bằng Dương nấu rồi !

Dù sao em vẫn thích ăn món do anh nấu nhất !"

Đăng Dương đang trêu nàng thì bị trêu ngược lại.

Hắn giật mình, tai đỏ ửng lên, khẽ hắn giọng quay mặt đi, vờ cười cười nói : "Hình như chuẩn bị ăn kìa !

Mọi người đều đã đi rồi !"

Đăng Dương đứng dậy, đưa tay về phía nàng chờ đợi.

Pháp Kiều mỉm cười đặt tay mình lên tay hắn, theo lực kéo của hắn cùng đứng lên.

Cả hai cùng nhau bước vào bàn ăn cùng mọi người."

Canh hầm của Dương vân là ngon nhất !"

Pháp Kiều ăn một miếng canh hầm ở đây, dù món canh hầm ở đây làm rất ngon, nhưng nàng vẫn là thích món canh hầm do tên cá bống khờ nào đó nấu hơn.Đăng Dương mỉm cười, lại dịu dàng nói với nàng : "Thế chiều nay Dương nấu canh hầm cho em ăn nhé ?"

"Vâng ạ !" nàng cười, đôi mắt sáng trong mềm mại quét qua tim hắn.

Đăng Dương ấy á, đã quyết định trong lòng, sau 10 ngày ở nhà chung hắn muốn cùng nàng ra về.

Quyết định đi cho vui, đủ số rồi ra về một mình đã bị hắn thay đổi ngay khi con tim thật sự rung động trước nàng._____________"Lại phải đi cắt rau nữa sao ?"

Pháp Kiều mè nheo, môi hơi mếu lại.

Nắng chiều nóng nực khiến cả hai có chút mệt mỏi, dù sao họ vẫn không thường tiếp xúc với công việc này nên vẫn chưa quen.Đăng Dương xót nàng, gỡ luôn nón của mình giúp nàng đội lên, lại nói : "Hay là em ngồi nghỉ nhé !

Buổi chiều cứ để anh làm là được!

"Pháp Kiều vừa nghe đã nhanh chóng lắc đầu, hắn xót nàng thì nàng cũng xót hắn.

Làm sao nỡ để người kia một mình đội nắng cắt rau chứ.

Nàng nhón chân đội nón Dương vừa đưa mình đội lại giúp hắn , còn nói : "Không được nhường nón cho em !

Dương đội nón vào đi !

Chúng ta cùng cố gắng nhé ?"

Đăng Dương ngẩn ngơ nhìn nàng ở khoảng cách gần, hắn lúng túng hắn giọng nhẹ , quay mắt đi ờ ừm đầy ngượng ngùng.

Pháp Kiều mỉm cười, sự mệt mỏi do nắng chiều cũng nhanh chóng biến mất, cả hai nắm tay nhau bước về phía luống rau.____________"Đây là số rau cô cho hai cháu !

Cứ mang về mà ăn nhé !

Hôm nay cảm ơn hai cháu đã giúp các cô !" vị bác lớn tuổi cười hiền cầm túi rau tươi xanh đưa cho cả hai.Dương Kiều bất ngờ, lúc đầu còn định từ chối nhận lấy , cả hai muốn trả tiền, thế nhưng bác ấy đã đẩy nhanh vào tay hắn : "Cứ lấy đi !

Ăn cho vui !"

"Dạ...vậy...cháu cảm ơn cô ạ !" cả hai mỉm cười nhìn bác ấy.

Lòng ngập tràn ấm áp, sự cố gắng cả ngày hôm nay của cả hai đã được đền đáp.

Nhìn túi rau xanh mướt kia, cả hai dường như cảm thấy sự cực nhọc ngày hôm nay chẳng là gì.
 

Thành viên trực tuyến

Không có thành viên trực tuyến.

Thống kê diễn đàn

Chủ đề
39,938
Bài viết
1,075,527
Thành viên
9
Mới tham gia
Jony fang
Back
Top Bottom