[BOT] Wattpad
Quản Trị Viên
- Tham gia
- 25/9/25
- Bài viết
- 131,231
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
[Atsh] [Rhycap/Duongkieu/Hungan] Show Hẹn Hò
Chương 19 : Ngày 2 (6)
Chương 19 : Ngày 2 (6)
"Ô Dương canh hầm vào rồi à ?"
Thành An nháy mắt cười cười trêu chọc khi thấy Đăng Dương nắm tay Kiều cùng nhau bước vào.
Đức Duy tủm tỉm cười theo nhìn bàn tay cả hai vẫn đan chặt lấy nhau.
Cả hai cũng nhanh chóng nhận ra ánh mắt ấy mà vội vàng ngại ngùng rút tay ra.Pháp Kiều bất ngờ nhìn vào màn hình laptop lúc này mới biết những gì cả hai đều được mọi người ở đây thấy được, mặt đỏ ửng lên vì ngại.
Đăng Dương cũng ngại ngùng gãi đầu hắng giọng.
Quang Anh hắng giọng nhìn những món cả 6 người đã chọn rồi nói : "Vậy trưa hôm nay chúng ta nấu món gì ăn ?"
"Canh hầm đi !"
Đăng Dương giơ lên phần rau củ mình vừa chọn nói.Quang Anh chưa kịp nói gì thì Thành An đã cười to , Đức Duy cũng hiểu ý Thành An mà tủm tỉm cười theo.
Quang Anh lắc đầu bất lực, Quang Anh lại có chút bất ngờ, không nghĩ em bé ngoan nay lại biết hùa theo trêu chọc người khác rồi.
Hình như em bé của anh bị dạy hư rồi thì phải ?Quang Anh đưa tay che miệng em , giấu đi nụ cười nghịch ngợm của em lúc này, Đức Duy tròn mắt bất ngờ nhìn anh.
Quang Anh vờ như chưa có chuyện gì xảy ra rút tay lại , nhàn nhạt nhìn Đăng Dương nói : "Cũng được, nghe bảo buổi tối đã có cháo cá , vậy thì trưa nay cứ nấu hết những món còn lại đi !"
Quang Hùng nghe anh nói cũng gật đầu nói : "Ờ , cũng được đấy !
Vậy còn thịt và trứng thì sao ?"
"Hay là thịt kho trứng đi !"
Pháp Kiều vỗ vỗ vai Đăng Dương nói .
Cả ba người biết nấu ăn đều suy nghĩ một chút và thấy ý tưởng ấy không tồi nên vẫn là chốt lại.
Còn Thành An và Đức Duy không biết gì ngây ngô nghe theo."
Ý hay đó !"
Đăng Dương lập tức tán thành ngay lập tức, gì chứ hắn thấy người đẹp nói gì cũng đúng cả mà , món này cũng được, hắn dễ ăn mà , thấy ngon cực.
Quang Hùng và Quang Anh thấy mọi người đều tán thành cũng không ý kiến gì đều nghe thấy. _____________"Sao lúc nào cũng là hai người chúng ta ngồi đây nhỉ ?"
Thành An chống cằm chán nản nhìn em lại nhìn về phía bếp 4 người đang quây quần bên đấy nấu ăn.Cạnh đấy , Đức Duy cũng bĩu môi rầu rĩ nhìn mọi người không khác gì Thành An : "Ai bảo em với anh không biết nấu ăn làm gì !
Mọi người cũng không cho chúng ta phụ giúp gì cả""Mấy anh ơi , em không giúp gì được cho mọi người sao ?"
Đức Duy giọng hơi lớn nũng nịu hỏi mọi người.Quang Hùng định cất giọng trả lời thì người khác đứng cạnh y đã nhanh hơn nhàn nhạt nói : "Không cần , cứ ngồi nhìn như thế là giỏi rồi !"
Đức Duy nhỏ giọng dạ một tiếng ngân dài rồi lại nhẹ bĩu môi nhìn bóng lưng Quang Anh - người vừa từ chối lời phụ giúp của em một cách phũ phàng kia từ anh.
Thành An nhìn em phụng phịu như thế cũng chỉ bật cười lắc đầu bất lực.
"Cạch" một rổ trứng vẫn còn hơi nóng được đặt trước mặt cả hai người đang chán nản kia khiến cả hai ngơ ngác."
Ngẩn ngơ gì chứ ?
Không phải muốn giúp sao ?
Ba người chúng ta cùng lột vỏ trứng đi , còn cho vào nồi thịt nữa !"
Pháp Kiều nhếch môi cười nhẹ lại nhanh chóng ngồi xuống cùng cả hai.
"Vâng ạ !"
Đức Duy nhanh chóng hiểu ý cười toe toét bắt tay vào lột vỏ trứng.
Pháp Kiều mỉm cười hài lòng nhìn em , lại ngó sang Thành An vẫn còn ngơ ngác kia thì nhíu mày ý tứ nhắc nhở rõ ràng, cậu ngay lập tức cười tươi giúp cả hai.Bên trong bếp , Quang Anh âm thầm nhìn về phía Đức Duy đang lột vỏ trứng với ánh mắt lấp lánh tràn đầy hạnh phúc chỉ vì được giúp đỡ mọi người thì khẽ cười nghĩ thầm đứa nhỏ này cũng quá đáng yêu rồi.
Quang Hùng vô tình thấy được ánh mắt của Quang Anh dành cho em trai của mình do vị trí gần thì nhếch môi cười đầy vẻ thích thú."
Dễ thương nhỉ ?"
Quang Hùng đứng cạnh khẽ hỏi làm anh đang nhìn em cũng phải giật mình quay lại nồi thịt kho trước mặt."
Là ý gì ?" nhíu mày vờ như chẳng quan tâm.
Quang Hùng khẽ cười cũng giúp anh cùng nêm nếm nồi thịt vu vơ hỏi : "Ý là thấy em trai tôi dễ thương đúng chứ ?
Thích chưa ?"
"Nếu còn thời gian lo đến tôi nghĩ thế nào về em trai anh thì anh nên dành thời gian vào cậu bạn cặp của mình đi !"
Quang Anh vừa vỗ vai Quang Hùng , vừa tốt bụng nhắc nhỡ y.Đăng Dương bên cạnh dù chú tâm vào nồi canh hầm kia vẫn bật cười trêu chọc cả hai : "Vẫn là quan tâm đến nồi thịt của cả hai trước đi !
Dù sao cũng sắp là người một nhà nên học cách phối hợp thật tốt đi !"
Vừa nghe đến câu trêu chọc kia của Đăng Dương, cả Quang Hùng và Quang Anh đều nhíu mày.
Y hắng giọng trả lời : "Vẫn là lo cho bản thân trước đi , Dương canh hầm à~~""Dương canh hầm , phụt...xem ra, đúng là rất xứng đôi với cậu bạn cặp kia của anh nhỉ ?"
Quang Anh cũng xả vai lạnh nhạt hôm trước mà bắt đầu trêu chọc cùng cả hai.Đăng Dương nhìn Quang Anh mà giơ ngón cái tuyên dương, Quang Hùng không cam tâm nhìn Quang Anh nhàn nhạt nhắc nhở : "Em rể à , vẫn là đừng nên trêu chọc anh vợ tương lai của cậu chứ !"
Quang Anh vừa nghe đến đây đã nghiến răng không hài lòng, còn Đăng Dương cũng không giấu được mà phụt cười : "Rồi rồi , hai người anh vợ , em rể lo nấu ăn đi , cả 6 người chúng ta đều trông chờ nồi thịt kho của cả hai đấy nhé !"
"Không phiền Dương canh hầm nhắc nhở đâu nhá !"
Quang Anh nhếch môi đáp lại lời làm hắn ngay lập tức nghiến răng không vui.