Lãng Mạn [ATSH] [RhyCap/DuongKieu/HungAn] Show hẹn hò

[Atsh] [Rhycap/Duongkieu/Hungan] Show Hẹn Hò
Chương 19 : Ngày 2 (6)


"Ô Dương canh hầm vào rồi à ?"

Thành An nháy mắt cười cười trêu chọc khi thấy Đăng Dương nắm tay Kiều cùng nhau bước vào.

Đức Duy tủm tỉm cười theo nhìn bàn tay cả hai vẫn đan chặt lấy nhau.

Cả hai cũng nhanh chóng nhận ra ánh mắt ấy mà vội vàng ngại ngùng rút tay ra.Pháp Kiều bất ngờ nhìn vào màn hình laptop lúc này mới biết những gì cả hai đều được mọi người ở đây thấy được, mặt đỏ ửng lên vì ngại.

Đăng Dương cũng ngại ngùng gãi đầu hắng giọng.

Quang Anh hắng giọng nhìn những món cả 6 người đã chọn rồi nói : "Vậy trưa hôm nay chúng ta nấu món gì ăn ?"

"Canh hầm đi !"

Đăng Dương giơ lên phần rau củ mình vừa chọn nói.Quang Anh chưa kịp nói gì thì Thành An đã cười to , Đức Duy cũng hiểu ý Thành An mà tủm tỉm cười theo.

Quang Anh lắc đầu bất lực, Quang Anh lại có chút bất ngờ, không nghĩ em bé ngoan nay lại biết hùa theo trêu chọc người khác rồi.

Hình như em bé của anh bị dạy hư rồi thì phải ?Quang Anh đưa tay che miệng em , giấu đi nụ cười nghịch ngợm của em lúc này, Đức Duy tròn mắt bất ngờ nhìn anh.

Quang Anh vờ như chưa có chuyện gì xảy ra rút tay lại , nhàn nhạt nhìn Đăng Dương nói : "Cũng được, nghe bảo buổi tối đã có cháo cá , vậy thì trưa nay cứ nấu hết những món còn lại đi !"

Quang Hùng nghe anh nói cũng gật đầu nói : "Ờ , cũng được đấy !

Vậy còn thịt và trứng thì sao ?"

"Hay là thịt kho trứng đi !"

Pháp Kiều vỗ vỗ vai Đăng Dương nói .

Cả ba người biết nấu ăn đều suy nghĩ một chút và thấy ý tưởng ấy không tồi nên vẫn là chốt lại.

Còn Thành An và Đức Duy không biết gì ngây ngô nghe theo."

Ý hay đó !"

Đăng Dương lập tức tán thành ngay lập tức, gì chứ hắn thấy người đẹp nói gì cũng đúng cả mà , món này cũng được, hắn dễ ăn mà , thấy ngon cực.

Quang Hùng và Quang Anh thấy mọi người đều tán thành cũng không ý kiến gì đều nghe thấy. _____________"Sao lúc nào cũng là hai người chúng ta ngồi đây nhỉ ?"

Thành An chống cằm chán nản nhìn em lại nhìn về phía bếp 4 người đang quây quần bên đấy nấu ăn.Cạnh đấy , Đức Duy cũng bĩu môi rầu rĩ nhìn mọi người không khác gì Thành An : "Ai bảo em với anh không biết nấu ăn làm gì !

Mọi người cũng không cho chúng ta phụ giúp gì cả""Mấy anh ơi , em không giúp gì được cho mọi người sao ?"

Đức Duy giọng hơi lớn nũng nịu hỏi mọi người.Quang Hùng định cất giọng trả lời thì người khác đứng cạnh y đã nhanh hơn nhàn nhạt nói : "Không cần , cứ ngồi nhìn như thế là giỏi rồi !"

Đức Duy nhỏ giọng dạ một tiếng ngân dài rồi lại nhẹ bĩu môi nhìn bóng lưng Quang Anh - người vừa từ chối lời phụ giúp của em một cách phũ phàng kia từ anh.

Thành An nhìn em phụng phịu như thế cũng chỉ bật cười lắc đầu bất lực.

"Cạch" một rổ trứng vẫn còn hơi nóng được đặt trước mặt cả hai người đang chán nản kia khiến cả hai ngơ ngác."

Ngẩn ngơ gì chứ ?

Không phải muốn giúp sao ?

Ba người chúng ta cùng lột vỏ trứng đi , còn cho vào nồi thịt nữa !"

Pháp Kiều nhếch môi cười nhẹ lại nhanh chóng ngồi xuống cùng cả hai.

"Vâng ạ !"

Đức Duy nhanh chóng hiểu ý cười toe toét bắt tay vào lột vỏ trứng.

Pháp Kiều mỉm cười hài lòng nhìn em , lại ngó sang Thành An vẫn còn ngơ ngác kia thì nhíu mày ý tứ nhắc nhở rõ ràng, cậu ngay lập tức cười tươi giúp cả hai.Bên trong bếp , Quang Anh âm thầm nhìn về phía Đức Duy đang lột vỏ trứng với ánh mắt lấp lánh tràn đầy hạnh phúc chỉ vì được giúp đỡ mọi người thì khẽ cười nghĩ thầm đứa nhỏ này cũng quá đáng yêu rồi.

Quang Hùng vô tình thấy được ánh mắt của Quang Anh dành cho em trai của mình do vị trí gần thì nhếch môi cười đầy vẻ thích thú."

Dễ thương nhỉ ?"

Quang Hùng đứng cạnh khẽ hỏi làm anh đang nhìn em cũng phải giật mình quay lại nồi thịt kho trước mặt."

Là ý gì ?" nhíu mày vờ như chẳng quan tâm.

Quang Hùng khẽ cười cũng giúp anh cùng nêm nếm nồi thịt vu vơ hỏi : "Ý là thấy em trai tôi dễ thương đúng chứ ?

Thích chưa ?"

"Nếu còn thời gian lo đến tôi nghĩ thế nào về em trai anh thì anh nên dành thời gian vào cậu bạn cặp của mình đi !"

Quang Anh vừa vỗ vai Quang Hùng , vừa tốt bụng nhắc nhỡ y.Đăng Dương bên cạnh dù chú tâm vào nồi canh hầm kia vẫn bật cười trêu chọc cả hai : "Vẫn là quan tâm đến nồi thịt của cả hai trước đi !

Dù sao cũng sắp là người một nhà nên học cách phối hợp thật tốt đi !"

Vừa nghe đến câu trêu chọc kia của Đăng Dương, cả Quang Hùng và Quang Anh đều nhíu mày.

Y hắng giọng trả lời : "Vẫn là lo cho bản thân trước đi , Dương canh hầm à~~""Dương canh hầm , phụt...xem ra, đúng là rất xứng đôi với cậu bạn cặp kia của anh nhỉ ?"

Quang Anh cũng xả vai lạnh nhạt hôm trước mà bắt đầu trêu chọc cùng cả hai.Đăng Dương nhìn Quang Anh mà giơ ngón cái tuyên dương, Quang Hùng không cam tâm nhìn Quang Anh nhàn nhạt nhắc nhở : "Em rể à , vẫn là đừng nên trêu chọc anh vợ tương lai của cậu chứ !"

Quang Anh vừa nghe đến đây đã nghiến răng không hài lòng, còn Đăng Dương cũng không giấu được mà phụt cười : "Rồi rồi , hai người anh vợ , em rể lo nấu ăn đi , cả 6 người chúng ta đều trông chờ nồi thịt kho của cả hai đấy nhé !"

"Không phiền Dương canh hầm nhắc nhở đâu nhá !"

Quang Anh nhếch môi đáp lại lời làm hắn ngay lập tức nghiến răng không vui.
 
[Atsh] [Rhycap/Duongkieu/Hungan] Show Hẹn Hò
Chương 20 : Ngày 2 (7)


"Nói cái gì mà vui vậy ?"

Thành An ôm rổ trứng vừa lột vỏ vào bếp cho mọi người.

Quang Hùng giật mình sợ rằng những lời vừa nãy bị Thành An nghe được nên có chút lúng túng, y máy móc nhận lấy rổ trứng từ tay cậu : "Ờ , hôm nay giỏi đấy !"

Thành An vừa nghe lời khen của y thì lập tức hớn hở : "Đương nhiên rồi , người ta giỏi từ lâu , chỉ là anh đến giờ mới nhận ra thôi !"

Quang Hùng nghe cậu nói thế cũng chỉ bật cười không cãi lại.

Đăng Dương nhếch môi âm thầm khinh bỉ người kia , rồi lại cất giọng vu vơ nói : "Được rồi còn định nhìn nhau tình tứ như vậy đến bao giờ ?

Mọi người đều đói cả rồi đấy , nấu ăn nhanh một chút , buổi sáng vẫn còn chưa ăn gì đâu !"

"Gớm , có mà lo cho Pháp Kiều của anh đói thì có ấy tên khờ !"

Thành An không chịu thua kém mà đáp nhanh lại lời hắn.Quang Anh cũng có chút lo lắng cho em bé trẻ con ngoài kia của anh sẽ đói , dù sao trẻ con vẫn là dễ đói mà nên đành giúp đỡ lời cho Đăng Dương : "Đăng Dương nói cũng đúng , chắc mọi người đều đói cả rồi !"

Thành An bĩu môi, Quang Hùng cũng thành công cho trứng vào nồi thịt và cho ra đĩa xong : "Cũng xong cả rồi , Dương canh hầm xong chưa ?"

"Phụt !!!"

Thành An bật cười khúc khích lén lút bật ngón cái dành cho Quang Hùng, y nhướng mày , dù sao y cũng không để cho bạn cặp của mình bị 2 tên kia hùa nhau ức hiếp được.

"Mang ra ngoài đúng không ?

Để bọn tôi giúp cho !"

Lúc này Pháp Kiều vừa kéo tay Đức Duy vừa nói với mọi người.

Đức Duy cũng cười tươi gật gù theo lời cô."

Vậy Đức Duy mang chén đũa ra bàn đi !"

Quang Anh nhàn nhạt nhìn em dặn dò.

Duy ngoan ngoãn gật gù cười tít mắt xúm xích chạy đến bên đấy lấy chén đũa mang ra ngoài."

Ừm...để tôi giúp anh nhé , Dương canh hầm !"

Pháp Kiều ánh mắt có chút nghịch ngợm cùng trêu chọc nhìn Đăng Dương.

Hắn cũng chỉ cười bất lực với cái biệt danh mà Thành An dành tặng cho hắn nay lại bị cô trêu chọc , thế nhưng so với mọi người, hắn nhăn mặt không vui thì nghe cô gọi cũng chỉ cười bất lực chứ chẳng nói gì cả."

Để tôi mang ra cho , canh hầm rất nóng , kẻo bỏng" Đăng Dương khẽ cười dịu dàng , rồi mang lấy bát canh ra ngoài , Pháp Kiều lòng cảm động nhìn theo bóng lưng vững chắc của hắn để lại."

Vậy anh cần tôi giúp gì không ?"

Thành An nhìn mọi người đều giúp đỡ bạn cặp mình gì đó thì cũng ngó sang Quang Hùng hỏi thử.Quang Hùng nghe đến chỉ nhếch môi cười khẽ đầy vẻ trêu chọc : "Không cần đâu , cậu ra ngoài ngồi đợi bọn tôi mang ra là giỏi lắm rồi !"

"Ê...hơi quá rồi á nha !"

Thành An thở phì phò tức giận nhìn y với ánh mắt không vui , đầy vẻ giận dỗi.

Quang Hùng nhìn thế , thở dài đưa tay xoa đầu cậu nhẹ giọng dỗ dành : "Thôi được rồi , đừng giận , ra ngoài đi , mọi người chờ chúng ta !" _______________"Sau khi ăn xong mọi người hãy lên phòng khách cùng nhau bàn một chút , trao đổi về thời gian rảnh rỗi của bản thân " Tiếng loa vang lên để thông báo ngay khi cả nhóm vẫn còn đang vui vẻ ăn bữa ăn đầu tiên trong ngày."

Hả ?

Lại bày trò gì nữa vậy trời ?"

Thành An cảm thán khi nghe xong tiếng loa thông báo kia."

Ăn cho xong đi , mặc kệ việc đấy đi !"

Quang Hùng đặt miếng thịt kho nhỏ vào trong bát của cậu dịu giọng nhắc nhở.

Thành An nghe đến cũng ngoan ngoãn cúi đầu ăn , dù muốn gây gỗ lắm nhưng đột nhiên nghe đến cái giọng dịu dàng kia thì đột nhiên lại thấy ngoan đến lạ._____________"Rồi chúng ta nên nói chuyện gì ?"

Pháp Kiều khó hiểu hỏi khi cả 6 người ngồi xuống sofa phòng khách.

"Thời gian rãnh của bản thân các bạn thường làm gì ?"

Tiếng loa vang lên."

Được rồi , lần lượt từng người chúng ta trả lời đi !

Dù sao cũng chẳng biết phải làm gì khác !"

Quang Hùng nhún vai nói với tất cả mọi người.

Quang Anh cũng gật gù lại nhướng mày nhìn Quang Hùng rồi nói : "Hay cặp đôi đấy trả lời trước luôn đi !"

"Ơ hay..."

Thành An nghe đến cũng chỉ bất ngờ.

Quang Hùng bật cười nhàn nhạt trả lời : "Trước đây những ngày rãnh thì tôi ở nhà chăm em trai , dù sao...em trai của tôi cũng là một đứa nhóc nghịch ngợm !"

"Ơ...em nghịch ngợm bao giờ !"

Đức Duy vừa nghe lời Quang Hùng đã phụng phịu phản đối khiến mọi người ở đấy cũng bật cười vui vẻ.

Quang Anh cũng nhìn em âm thầm giấu đi vẻ bất ngờ, theo anh quan sát em nhỏ rất ngoan , chỉ là hôm nay hùa theo Thành An nên nghịch đôi chút , không ngờ là anh đã nghĩ sai , em vốn đã nghịch ngợm sẵn rồi , chỉ là sợ anh nên không dám nghịch thôi."

Ờ , Duy không nghịch đâu !"

Duy nghe Quang Hùng cười cười trêu mình thì bĩu môi chứ chẳng nói thêm."

Còn tôi khi rãnh chỉ muốn nằm ườn ở nhà ngủ cho khỏe thôi !

Ngày thường đi hát đã rất mệt rồi , có rãnh thì phải ở nhà chứ !"

Thành An nói với vẻ vô tư , cả bọn nghe xong cũng gật gù , rất hiểu tính của Thành An."

Vậy còn Đăng Dương với Pháp Kiều thì sao ?"

Thành An nghiêng đầu nhìn cả hai mà hỏi."

Thường thì là đi cafe hay đi dạo đâu đó !"

Đăng Dương xòa cằm vừa ngẫm nghĩ vừa nói.Pháp Kiều cười khẽ dựa lưng vào ghế sofa, tay chống cằm nhàn nhạt trả lời : "Còn tôi thì thường là sang nhà bạn chơi với đám mèo , có khi thì đi trồng hoa , khi thì đi spa làm đẹp mà thôi !"

Đăng Dương nghe cô nói xong cũng mỉm cười gật gù , nhìn người xinh đẹp đáng yêu của cô có một sở thích dễ thương mềm mại như thế cũng rất hợp lý.

"Còn hai người kia , nói luôn đi !"

Đăng Dương nhướng mày nhắc nhở hai người còn lại.Quang Anh nhìn Đức Duy vẫn còn ngơ ngơ gãi đầu cuối cùng anh thở dài nói trước : "Ngày nào cũng bận rộn việc ở công ty , khi rãnh thì chắc là đọc sách , uống trà !"

"Thế còn Duy thì sao ?"

Thành An tròn mắt nhìn em vẫn còn ngơ ngác chưa biết nói gì kia."

Chắc là khi rãnh em thường đàn hát ấy , cùng anh trai nữa , đúng không anh ?"

Đức Duy cũng không chắc là bản thân nói đúng không nên tròn mắt nhìn Quang Hùng hỏi lại.Quang Hùng bất lực cười cũng gật đầu tán thành với lời em nói.

(Chưa check chính tả , nên cả nhà xem có sai chỉnh giúp tg nhen)
 
[Atsh] [Rhycap/Duongkieu/Hungan] Show Hẹn Hò
Chương 21 : Ngày 2 (8)


Sau khi mọi người trả lời xong thì một khoảng lặng cứ thế trôi qua một đoạn thời gian.

Đến cuối cùng vẫn là Thành An thiếu kiên nhẫn hét lên : "Nè , cuối cùng thì chúng tôi nên làm gì nữa ?

Sao hỏi đã rồi im re vậy trời ?"

Cả 5 người còn lại nghe xong cũng gật đầu đồng ý với lời Thành An hỏi.

Cũng phải thôi , đột nhiên hỏi câu hỏi không rõ lý do rồi cứ thế im lặng không nói gì thêm hại cả nhóm phải ngồi chờ một cách vô tri chẳng hiểu gì kia."

Cạch" một nữ ekip của chương trình mở cửa bước vào trong sự nghi vấn tràn ngập của mọi người trong phòng.

Cô gái ấy không mấy quan tâm đến thái độ nghi ngờ của mọi người chỉ tiến đến giữa cả nhóm bắt đầu thông báo : "Chào các bạn , tôi là người của chương trình, hôm nay chúng tôi đã sắp xếp lịch trình vui chơi cho mọi người.

Đương nhiên là theo cặp đôi""Hả ?

Hôm nay được đi chơi á ?"

Cả Đức Duy và Thành An đồng thời há hốc mồm bất ngờ.

Chị ekip ấy cũng không để mọi người bất ngờ thêm thì bắt đầu nói : "Được rồi , tôi sẽ thông báo nơi vui chơi của từng cặp !"

"Đầu tiên là cặp đôi Dương - Kiều , các bạn nhận tệp thư và ra xe rời đi đến địa điểm chỉ định!"

Chị gái vừa nói vừa đưa bức thư về phía Đăng Dương và Pháp Kiều.

Đăng Dương gật đầu nhận lấy tệp thư rồi đưa tay về phía Kiều.

Cô mỉm cười đặt tay mình lên tay hắn cả theo theo hướng dẫn rời đi ra ngoài.Mọi người ngơ ngác nhìn theo cả hai , chị ekip cũng không để mọi người đợi lâu , chị gái ấy lại tiếp tục nói : "Cặp đôi thứ 2 rời đi là Anh - Duy !

Hai bạn cũng như cặp đôi trước, nhận tệp thư và ra xe đi đến địa điểm đó !"

Quang Anh gật đầu nhận lấy bức thư và kéo tay Đức Duy cùng ra ngoài , em ngơ ngác chưa kịp hiểu cũng chỉ biết đi theo anh ra ngoài."

Sao chúng ta phải ở đến cuối nhỉ ?

Có khi nào là đi nơi nào chơi xa lắm không nhỉ ?"

Thành An nhìn Quang Hùng thì thầm nhỏ vào tai y.Quang Hùng cũng nhỏ giọng đáp lại lời cậu : "Cũng có thể , dù sao lâu rồi tôi vẫn chưa đi đâu chơi xa !"

"Riêng hai bạn , không cần nhận tệp thư !

Bởi vì nơi đến của hai bạn sẽ do tôi thông báo luôn cho gọn !"

Chị ekip khẽ cười nói với cả hai.

Ngay lúc cả hai vẫn còn ngơ ngác , giọng chị ấy lại lần nữa vô tư cất lên."

Hai bạn sẽ ở nhà chung !"

"Hả ?" cả hai nghe xong đồng loạt ngơ ngác nhìn chị ekip .

Thành An không cam tâm phản bác : "Ủa tại sao vậy ?

Sao 2 cặp đôi kia lại được đi chơi mà bọn em phải ở đây ạ ?"

Chị ekip bật cười , lại thoải mái giải thích cho cả hai : "Do kết quả lúc nãy từ câu trả lời của hai bạn mà chọn ra nơi vui chơi thôi !

Thành An, không phải cậu bảo những ngày rãnh chỉ muốn nằm ở nhà nghỉ ngơi , còn Quang Hùng, không phải là ở nhà trông chừng em trai nghịch ngợm sao ?

Tôi thấy bây giờ không trông em trai , trông bạn trai cũng hợp lý !"

"Vậy nhé , à , buổi tối hai bạn sẽ cùng nhau nấu bữa tối cho cả 6 người, dù sao mọi người về cũng phải cần ăn tối và Thành An , cậu hôm nay nên hợp tác nấu ăn cùng Quang Hùng nhé , dù thế nào cũng chỉ có 2 người, lượng công việc chắc sẽ rất nhiều , còn về phần thực phẩm, chúng tôi sẽ tiếp tục gửi thêm bổ sung cho cả hai ngoài món cháo cá , để cả 6 người đủ ăn bữa tối !"

Sau khi thông báo xong , chị ekip bước ra khỏi nhà để lại hai con người ngơ ngác nhìn nhau , rồi lại thở dài không biết làm gì.

Thành An phụng phịu nhìn Quang Hùng : "Sao lại thế chứ ?

Ai cũng được đi chơi , chỉ có chúng ta là ở nhà !

Còn phải nấu ăn cho mọi người nữa chứ !"

"Còn không phải do cậu sao ?Nào là muốn nằm nhà nghỉ ngơi , giờ thì hay rồi !"

Quang Hùng cũng không chịu thua kém mà trả lời lại cậu.Thành An đương nhiên là không phục tiếp tục nói : "Thế còn anh thì sao ?

Gì mà chăm em trai nghịch ngợm , giờ thì hay rồi , cho anh chăm tôi nhé ?"

"Ai thèm chăm người nghịch như cậu ?"

Quang Hùng trợn mắt lên cãi lại.

Cả hai cứ vậy cãi nhau một lúc rồi lại bất lực thở dài nhìn nhau.
 
[Atsh] [Rhycap/Duongkieu/Hungan] Show Hẹn Hò
Chương 22 : Ngày 2 (9)


"Anh ơi , chúng ta đi đâu vậy ạ ?"

Đức Duy tròn mắt long lanh nhìn vào tệp bí ẩn trên tay anh ngay lúc này khi cả hai đã ngồi vào trong xe.Quang Anh nghe em nói cũng đưa tay mở tệp kia ra , anh nhàn nhạt đọc thông tin trên bìa thư : "Dưới đây là những địa điểm vui chơi dành cho hai bạn cả ngày hôm nay , đầu tiên là cà phê sách , thứ hai là phòng âm nhạc"Đức Duy tròn mắt ngạc nhiên, lại ngơ ngơ ngẩn ngẩn kéo nhẹ tay áo anh , mắt long lanh : "Nhưng mà anh ơi , tại sao chúng ta lại đi đến đó vậy ạ ?

Sao họ lại cho mình đến đó chơi nhỉ ?"

Quang Anh nhìn ánh mắt long lanh, sự ngây ngô của em , anh bất giác bật cười vô thức đưa tay xoa đầu em khiến Đức Duy giật mình , anh cũng bị giật mình trước hành động của bản thân mà nhanh chóng rút tay lại."

Ờ...ừm...chắc là họ dựa vào những lời trò chuyện khi nãy của mọi người mà sắp xếp địa điểm vui chơi , thư giãn cho tất cả chúng ta !"

Đức Duy vừa nghe đã bất ngờ, vui vẻ hào hứng nói : "Thì ra là vậy, em lúc nãy có nói đàn hát , còn anh thì là đọc sách nhỉ ?"

Quang Anh nhếch môi gật đầu , nhẹ giọng bật ra câu nói khen ngợi : "Giỏi lắm , xem ra cũng không ngốc nghếch lắm !"

Đức Duy nghe anh nói cũng chẳng rõ anh đang khen hay âm thầm mắng mình nhưng vẫn vui vẻ cười tít mắt lên.________________"Anh mở phong bì kia ra xem thử đi !"

Lên xe Pháp Kiều nhanh chóng nhắc nhở Đăng Dương người vẫn đang chưa hiểu gì cầm lấy phong bì trên tay.

Hắn được nhắc nhở thì giật mình, lúc này mới nhớ đến cần phải mở phong bì.Đăng Dương vừa mở ra đã bất ngờ, Pháp Kiều nhìn ánh mắt bất ngờ của hắn thì hỏi : "Để tôi đoán nhé , chắc là liên quan đến những câu trả lời của chúng ta vừa nãy nhỉ ?"

"Đúng đấy !"

Đăng Dương gật đầu lại đưa phong bì về phía cô , cho cô xem."

Nơi đầu tiên là tham gia hoạt động trồng hoa của làng , nơi thứ hai là cafe" Pháp Kiều lẩm nhẩm đọc rồi lại nghĩ đến câu nói vu vơ của bản thân hai cả hai buổi trưa phải đi trồng hoa.

Cô vừa đọc xong đã thấy áy náy với hắn.Hắn mặc dù hay bị trêu là khờ nhưng hắn chỉ cần nhìn qua đã hiểu rõ suy nghĩ của cô.

Đăng Dương có chút lúng túng đặt tay mình lên tay cô , tất cả cử chỉ đều dịu dàng đến lạ : "Đến lúc đó em phải hướng dẫn tôi đấy , tôi không giỏi lắm đâu"Pháp Kiều nhìn hắn với ánh mắt lấp lánh đầy cảm động , cô cũng chẳng rút tay mình khỏi tay hắn.

Đăng Dương nhìn sự vui vẻ cùng với cái sự tin tưởng không rút tay mình khỏi hắn khiến trái tim hắn thoáng chốc mềm mại.

Pháp Kiều nhìn nụ cười của hắn mà giật mình , nàng lúng túng rút tay ra , lần đầu tiên nàng thật sự đỏ mặt trước một người con trai khác.

Trước đây chỉ có nàng luôn làm người khác đỏ mặt , nay là lần đầu tiên bị như thế, tim thoáng chốc đập loạn liên hồi.

Đăng Dương thì hiện tại lại ngây ngô không hiểu gì , chỉ biết người đẹp rút tay khỏi tay mình thì rầu rĩ cùng hụt hẫng nhưng rất nhanh đã bị nụ cười ngại ngùng của người kia thu hút mà quên đi nỗi hụt hẫng.
 
[Atsh] [Rhycap/Duongkieu/Hungan] Show Hẹn Hò
Chương 23 : Ngày 2 (10)


Quán cà phê sách nằm nép mình bên một con phố nhỏ, yên tĩnh và đầy chất thơ.

Ngay khi bước vào, đã bị cuốn hút bởi mùi thơm quyến rũ của cà phê quyện cùng hương sách cũ dịu nhẹ.Không gian được bài trí ấm cúng với ánh đèn vàng nhè nhẹ, những kệ sách gỗ nâu xếp đầy ắp những cuốn sách đa dạng thể loại, từ văn học cổ điển đến sách kỹ năng sống.

Ở giữa có đặt một chiếc đàn piano.

Tiếng nhạc du dương khe khẽ vang lên trong không gian tĩnh lặng.

Mỗi chiếc bàn gỗ nhỏ đều có một lọ hoa tươi, tạo cảm giác thư giãn và dễ chịu.

Người ta ngồi im lặng đọc sách, nhâm nhi ly cà phê, thi thoảng ngẩng lên mỉm cười như tìm thấy điều gì thú vị trong trang sách.

Cà phê sách không chỉ là nơi đọc sách, mà còn là góc nhỏ bình yên giữa nhịp sống hối hả ngoài kia.Quang Anh và Đức Duy cùng bước vào không gian nên thở ấy.

Cả hai khẽ nhắm mắt , hít vào một hơi dài để cảm nhận mùi hương yên bình nhẹ nhàng nơi không gian này.

Quang Anh tiến về phía những kệ sách màu gỗ nâu kia , mắt nhàn nhạt tìm kiếm một quyển sách để đọc.Quang Anh lấy ra một quyển sách văn học cổ điển, tiến bước về phía bàn , mỗi bước đi đều rất nhẹ sợ tiếng ồn của bản thân ảnh hưởng đến người khác.

Anh yêu sách và rất thích ngồi im lặng nhiều giờ liền để đọc sách.

Đức Duy nhìn anh cũng bắt chước làm theo , em đi dạo quanh các kệ sách , cũng muốn tìm một quyển , thế nhưng em lại không có sở thích đọc sách , em thích đọc các tiểu thuyết , hay là truyện tranh hơn , cuối cùng là chán nản ngồi xuống ghế đối diện , chống cằm nhìn anh."

Không tìm được loại sách nào sao ?"

Quang Anh mắt vẫn dán chặt vào quyển sách mà hỏi em.Đức Duy mếu máo nhìn anh , em nhỏ giọng nói : "Không biết đọc sách gì cả ạ !"

Đức Duy chán nản lơ đãng nhìn quanh , lúc này mắt bất giác sáng lên , em đứng lên tiến về phía quầy pha chế.

Quang Anh đưa mắt nhìn em rồi cũng chẳng nghĩ nhiều mắt tiếp tục dán vào quyển sách trên tay.Ngay khi cả không gian như ngưng lại , tiếng nhạc du dương từ máy phát tự động bất chợt tắt ngúm.

Một thanh âm nhẹ nhàng vang lên, khiến tất cả mọi người ở trong quán cafe bất giác dừng lại , đưa mắt dán vào nơi phát ra âm thanh êm dịu kia.Trong căn phòng nhỏ tràn ngập ánh nắng sớm , một thiếu niên ngồi lặng lẽ trước cây đàn piano màu đen bóng loáng.

Ánh sáng vàng dịu hắt lên gương mặt em, làm nổi bật đôi mắt to tròn , sáng lấp lánh như sao trời và hàng mi khẽ rung theo từng nốt nhạc.

Những ngón tay thon dài uyển chuyển lướt nhẹ trên phím đàn, tạo nên những âm thanh trong trẻo, lúc réo rắt như tiếng suối, khi trầm lắng như lời tự sự thầm thì.

Đức Duy như quên cả thế giới xung quanh, chỉ còn lại âm nhạc và cảm xúc đang tuôn chảy không ngừng.

Mái tóc em khẽ rung theo từng chuyển động, còn gương mặt thì tĩnh lặng mà tập trung đến lạ.

Cả không gian như lặng đi, chỉ còn bản nhạc ngân lên, lan tỏa sự bình yên và cuốn người nghe vào một thế giới riêng – nơi tâm hồn thiếu niên ấy đang cất tiếng nói bằng những phím đàn.Quang Anh như đứng hình , ngẩn ngơ trước dáng vẻ say sưa bên âm nhạc của em.

Đúng là tiếng đàn từ tay một nghệ sĩ piano đánh ra , nghe tiếng đàn, người ta như được ru êm, được vỗ về, và được chạm đến những góc sâu nhất trong trái tim mình.

Anh cũng rất bất ngờ trước một em nhỏ mà bản thân từng nghĩ rằng người này chỉ có sự nghịch ngợm ngây ngô của một đứa trẻ , nhưng không ngờ ở trong một dáng vẻ trẻ con ấy lại là một người yêu âm nhạc , đẹp đến nổi khiến mọi người không chịu được mà ngoáy nhìn.
 
[Atsh] [Rhycap/Duongkieu/Hungan] Show Hẹn Hò
Chương 24 : Ngày 2 (11)


Đức Duy sau khi đàn một đoạn nhạc vu vơ lúc này mới ngước mắt lên , phát hiện nhiều ánh mắt đang dán chặt vào bản thân có chút giật mình.

Em có chút ngại ngùng nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại , dù sao công việc của em vẫn luôn là ngồi trước cây đàn piano, sớm vẫn luôn nhận được nhiều ánh mắt nhìn mình , em đã quen với việc nhận nhiều sự chú ý từ lâu.Lúc này , em chú ý đến ánh mắt của Quang Anh.

Anh vẫn đang nhìn em , bằng một ánh mắt khác lạ , hai ngày nay em chưa từng tìm thấy ánh mắt dịu dàng ấy từ anh , điều đấy khiến em có chút bất ngờ mà đỏ mặt.

Quang Anh nhận ra sự ngại ngùng của em nhưng có vẻ anh không có dấu hiệu muốn che giấu ánh mắt ấy dành cho em.Nhìn thấy em cứ ngơ ngác, Quang Anh tiến về phía em vẫn đang ngồi cạnh cây đàn piano đó.

Đức Duy ngơ ngác đưa mắt tròn xoe nhìn anh , Quang Anh cũng theo đấy cúi đầu hướng mắt nhìn em , không gian cứ như thế chìm vào im lặng.

Đến khi giật mình thoát ra khỏi cảnh đẹp ấy , anh mỉm cười hỏi : "Vui rồi chứ ?

Có muốn tiếp tục đọc sách không ?"

Đức Duy vừa nghe anh nói mà giật mình, em gật đầu lại nhìn em nhỏ giọng nói : "Vâng ạ , em muốn đọc sách !

Nhưng anh ơi , em không biết chọn sách nào cả ?"

Quang Anh lại ngay lập tức trả lời, một câu trả lời khiến em vui vẻ mỉm cười tít cả mắt : "Tôi chọn giúp cậu !"

"Vâng ạ !"______________Thời gian không biết là bao lâu , trên tay em là một quyển sách tiểu thuyết khá hay do chính anh đã lựa chọn cho em đọc.

Đức Duy chỉ đọc một lúc đã bị chữ trong quyển sách làm cho hoa mắt chóng mặt, rất nhanh đã nhăn mặt nằm ườn ra bàn.Cuối cùng vẫn là Quang Anh chẳng nỡ để trẻ con phải buồn rầu ở đây , anh thở dài nhìn về phía chàng trai vẫn luôn cầm máy quay cả hai từ khi rời nhà chung mà nhàn nhạt hỏi : "Bọn tôi có thể ra ngoài đi dạo nơi nào khác không ?

Trẻ con nhanh chán !" nói đến hai từ trẻ con , anh khẽ cười nhếch nhìn em nhỏ chống cằm lơ đãng nhìn quanh không gian cafe sách này.Cậu quay phim kia nghe đến nhanh chóng trả lời : "Có thể , nhưng trước đó cả hai hãy đến không gian ước nguyện đặc biệt ở quán này đi ạ !

Sẽ rất thú vị đấy !"

Đức Duy vừa nghe đến không gian ước nguyện đã không giấu được tò mò , em nhanh chóng hớn hở đứng lên muốn đến đấy , Quang Anh cũng theo em đứng dậy.

Cả hai tiến về không gian ước nguyện do quán cafe tự làm nên kia.Không gian ước nguyện nói rất hay nhưng trông đấy chỉ là một không gian nhỏ , có chiếc gương to để mọi người đến đây có thể check in chụp ảnh , có một chiếc bảng đen lớn , trên chiếc bảng ấy có rất nhiều mẫu giấy nhỏ màu sắc khác nhau nhiều đến nỗi dán chồng lên nhau.Đức Duy hớn hở tiến đến nhìn ngắm xung quanh, em mỉm cười dịu dàng cảm thán : "Nhìn đẹp quá !"

Quang Anh nhìn thì khẽ thở dài, anh vốn chẳng tin những cái ước nguyện thế này , anh luôn nghĩ nếu bản thân muốn thì hãy cố gắng sẽ làm được, không cần phải ước nguyện.

Đức Duy thì lại mỉm cười gỡ lấy tờ giấy mới được đặt cạnh bàn , em tỉ mỉ dán lên trên bảng , bắt đầu hí hoáy viết những dòng chữ nhỏ xinh."

Mong mọi người đều sẽ được hạnh phúc !!!"

Quang Anh bất ngờ nhìn em nhỏ đang chăm chú trang trí tờ giấy note của mình.

Anh tự hỏi , tại sao lại có một người ngây ngô đáng yêu đến thế , đến cả ước nguyện cũng khác người.

Anh đưa mắt nhìn những tờ giấy ước nguyện khác , có người ước sẽ được thành tích tốt , có người lại ước sẽ theo đuổi được người mình thích , có người lại ước được cưới idol của mình , chỉ có em , lại ước một điều ước cho tất cả mọi người chứ chẳng phải bản thân.

"Tại sao lại là mọi người mà chẳng phải cho bản thân ?"

Quang Anh tự đặt câu hỏi trong lòng mình nhưng chẳng hỏi em.

Đến khi Đức Duy viết xong , em thấy anh vẫn đứng nhìn mình thì mới ngơ ngác hỏi lại : "Anh không viết ước nguyện ạ ?"

"Không !

Cậu xong chưa ?

Chúng ta đi dạo chơi đâu đó !"

Quang Anh nhàn nhạt hỏi , cố tỏ ra là chẳng mấy quan tâm đến em.

Đức Duy nghe đến đi chơi thì đã lập tức dẹp bỏ những tò mò thắc mắc của mình lúc nãy.

"Vâng ạ , đi thôi , đi thôi !" mỉm cười, hớn hở vỗ tay.

Quang Anh nghe em nói vậy cũng gật đầu cùng em ra ngoài.

Thế nhưng khi ra đến cửa quán cafe , anh như nhớ gì đó mà nhìn em nói : "Quên mất , tôi muốn mua một vài quyển sách về đọc , cậu vào xe chờ tôi một chút""Ơ...em không thể vào cùng anh ạ ?"

Đức Duy đưa mắt long lanh nhìn anh , đồng thời đã quay đầu muốn cùng anh trở lại quán."

Không cần , cậu vào xe đi !"

Quang Anh dứt khoát nói , rồi nhanh chóng quay đầu trở vào quán cafe không cho em nói gì thêm.

Đức Duy có chút khó hiểu nhưng rất ngoan ngoãn nghe lời mà bước lên xe chờ anh.___________"Anh mua một quyển sách thôi ạ ?"

Đức Duy tròn mắt nhìn anh trở về sau một thời gian khá lâu nhưng trở về chỉ mang 1 quyển sách.

"Không tìm thấy !"

Anh nhàn nhạt trả lời, Đức Duy nghe vậy cũng gật gù xem như đã hiểu.Cùng lúc đấy , ở trong căn phòng ước nguyện ấy , kế bên tờ giấy note màu vàng nhạt được trang trí đầy đáng yêu của em sớm đã xuất hiện một tờ giấy khác màu đỏ , trong ấy , chỉ có ngắn gọn một vài từ đơn giản : "Mong Đức Duy sẽ được hạnh phúc "Chủ nhân của tờ note ấy chắc tất cả đều đoán được là ai viết rồi đấy , anh thầm nói trong lòng mình rằng , anh viết như thế không phải là vì quan tâm em , chỉ là nếu tất cả mọi người đều được hạnh phúc thì em cũng phải được hạnh phúc, chỉ đơn giản thế thôi.

Anh thầm nghĩ bản thân chỉ là tốt bụng thôi , chứ chẳng phải là nghĩ cho em gì đâu nhé !

Và đoạn Quang Anh viết thật nhanh chóng tờ giấy ước nguyện ấy , còn tỉ mỉ dán tờ giấy ấy ngay cạnh tờ giấy màu vàng của em sớm đã được anh quay phim đi cùng quay lại tất cả và dự đoán sau khi phát sóng sẽ khiến người xem thích thú với tình huống đáng yêu này.

(Anh là anh không có quan tâm em đâu nhé , mọi người nhớ nhen kkk)
 
[Atsh] [Rhycap/Duongkieu/Hungan] Show Hẹn Hò
Chương 25 : Ngày 2 (12)


Về một cặp đôi khác cũng rời nhà chung mà ra ngoài.

Xe chở cả hai tiến dần về khu vườn trồng rất nhiều loài hoa .Vào một buổi sáng tinh khôi, vườn hoa tập trung hiện lên như một bức tranh rực rỡ sắc màu nơi làng quê thanh bình.Những luống hoa được trồng thẳng hàng, đủ loại: hoa hồng kiêu sa, cúc vàng rực rỡ, thược dược e ấp... cùng nhau khoe sắc dưới nắng mai dịu nhẹ.Lối đi lát gạch sạch sẽ uốn lượn quanh vườn, dẫn bước chân du khách như lạc vào xứ sở cổ tích.

Những hàng cây xanh rợp bóng, tỏa ra làn không khí mát lành, dễ chịu.

Trẻ con ríu rít nô đùa, tiếng cười vang khắp không gian, còn người lớn thong thả dạo bộ, trò chuyện hoặc tập thể dục nhẹ nhàng.

Tiếng chim hót líu lo hòa với hương hoa thoang thoảng tạo nên một khung cảnh yên bình, thư thái.

Vườn hoa không chỉ là nơi thưởng ngoạn mà còn là nơi kết nối con người lại gần nhau hơn, mang đến cảm giác thư giãn và yêu đời.Cả hai bước vào con đường lát đá có chút gồ ghê.

Đăng Dương rất tinh tế mà đi phía trước dẫn đường, tay hắn đưa về phía sau cho Pháp Kiều nắm lấy.

Cả hai dắt tay nhau bước về phía khu đất trống, nơi chờ đợi cả hai trồng hoa."

Đừng có nói là , chúng ta phải trồng hết số hoa này nha !"

Đăng Dương lắp bắp tự hỏi , mắt nhìn những cây hoa vẫn còn nhỏ đang đặt một góc , nhìn sơ qua thì có hơn vài trăm cây.

Pháp Kiều nhìn thấy cũng giật mình tròn mắt , hình như số hoa cần trồng quá nhiều thì phải.Không để cả hai ngơ ngác thêm , một người làm vườn, nói đúng hơn là người trồng hoa này do chương trình sắp xếp đến hướng dẫn cho cả hai.Người làm vườn ấy nói : "Hai cậu đến giúp chúng tôi trồng hoa nhỉ ?"

Pháp Kiều vừa nghe đã gật đầu, còn mỉm cười rất thân thiện : "Dạ !"

"Được rồi , hai cậu biết chúng ta sẽ trồng hoa gì rồi chứ ?"

Người làm vườn tiến về đống cây hoa vẫn còn nhỏ hỏi cả hai.Đăng Dương ngơ ngác nhìn , hắn chẳng biết hoa đó là gì cả , nhưng Kiều thì khác , tuy cây non chỉ mới có vài lá, nhưng chỉ cần nhìn sơ qua nàng đã biết , đây là hoa gì.

Thế là nàng lại trả lời : "Là hoa hồng đúng không ạ ?"

"Đúng rồi !

Thế bây giờ hai cậu , còn có tôi và hơn 30 người nữa , chúng ta sẽ trồng hết số hoa này , đây là đất đã xới sẵn rồi , nên chúng ta chỉ cần trồng vào thôi , không quá nặng nhọc đâu !" người làm vườn biết cả hai vốn không quen với công việc này , sợ cả hai lo cực nhọc nên đã nói trước như thế.Dương vừa nghe đã có chút thở phào , dù hắn không sợ cực nhọc nhưng với số lượng hoa cần trồng nhiều như thế , hắn xót cho người đẹp cạnh mình phải chịu nắng."

Chú ơi , chú có thể hướng dẫn cháu cách trồng hoa hồng này được không ạ ?"

Dương đưa tay cầm lấy một cây hoa hồng còn nhỏ nhìn chú làm vườn hỏi với giọng lễ phép.

Chú làm vườn nghe thế cũng rất sảng khoái hướng dẫn, còn rất nhiệt tình vừa làm từng động tác mẫu vừa giải thích : "Được !

Đầu tiên phải đào hố sâu gấp đôi bầu cây.

Rồi sau đó đặt cây vào giữa hố, giữ thẳng gốc.

Cuối cùng là lấp đất và nén nhẹ xung quanh."

Cả hai vừa nghe chú nói vừa xem cách chú làm mà gật gù ánh mắt đầy ngưỡng mộ nhìn chú.

Sau khi xem chú hướng dẫn xong cả hai bắt tay vào việc trồng hoa , cùng với những người nhân công khác, dù trời nắng đã lên cao nhưng tất cả mọi người vẫn rất vui vẻ trò chuyện cùng nhau.Đăng Dương vừa làm lắm lúc lại đưa mắt nhìn về phía mĩ nhân xinh đẹp kia.

Giữa khu vườn đầy nắng , bóng dáng xinh đẹp khom mình bên những luống cây , đôi bàn tay trắng ngần đang nhẹ nhàng nâng niu từng cây hoa hồng.

Ánh nắng vàng nhạt len lỏi qua tán lá chiếu rọi vào khuôn mặt xinh đẹp đáng yêu của nàng.

Pháp Kiều trên đầu là một chiếc nón tai mèo đáng yêu.

Đăng Dương bị cảnh đẹp trước mắt làm cho ngớ người.

Đến khi Pháp Kiều vô tình lia mắt sang nhìn hắn , thì thấy hắn vẫn đang ngẩn người ra nhìn mình."

Sao thế ?"

"Không...không...ui"Dương giật mình, lúng túng cúi đầu, tay cầm vào nhánh cây hoa hồng còn non , thế nhưng lúc lúng túng lại vô tình bị gai hoa hồng đâm trúng.

Dù cây còn non , gai không quá cứng , nhưng vẫn đủ làm xước tay được.

Pháp Kiều giật mình vội buông cây hoa hồng non trên tay mà cầm lấy tay hắn lên gấp gáp xem xét."

Anh không sao chứ ?

Bị xước tay rồi , may là không chảy máu đấy !

Sao lại không cẩn thận như vậy ?"

Pháp Kiều lúng túng vừa xem vừa trách hắn không cẩn thận.

Nàng còn lo lắng thổi nhẹ lên vết thương của hắn.

Đăng Dương ngẩn ngơ nhìn chằm chằm nàng , nhìn đến quên mất cái đau trên tay bản thân .

Pháp Kiều thấy hắn vẫn cứ im lặng thì ngước mắt nhìn , cả hai cứ thế nhìn nhau một lúc , cuối cùng vẫn là Kiều không chịu được không khí ngại ngùng này , nàng quay đầu khẽ mắng : "Bị ngơ cái gì đấy ?

Vết...vết thương của mình cũng chẳng quan tâm !"

Đăng Dương mỉm cười, hắn nhỏ giọng thủ thỉ chỉ đủ cả hai nghe : "Được em quan tâm , tôi cũng không thấy đau gì cả."

Câu nói đấy vừa thốt ra , cả người nghe được và người nói ra câu nói ấy đều đỏ mặt lên.

Pháp Kiều lúng túng quay mặt tiếp tục trồng hoa , Đăng Dương cũng bắt đầu trồng hoa hồng của mình .

Cả hai không hẹn mà lén lút nở nụ cười , có gì đó đã bắt đầu nở rộ trong trái tim của hai con người vừa bắt đầu vào tình yêu.

(Ngọt thế này mà lỡ đến day 10 không thành đôi thì sao nhỉ 🤣)
 
[Atsh] [Rhycap/Duongkieu/Hungan] Show Hẹn Hò
Chương 26 : Ngày 2 (13)


"Cảm ơn hai cậu đã giúp chúng tôi nhé !

Nếu muốn hai cậu có thể đi dạo nơi đây , có rất nhiều loại hoa cho cả hai ngắm nhìn" Chú làm vườn vui vẻ nhìn cả hai nói.Pháp Kiều vừa nghe đã hào hứng muốn đi ngắm thử , thế nhưng nàng không dám đồng ý ngay , nàng đưa mắt long lanh nhìn hắn.

Đăng Dương hiểu ý nàng mà mỉm cười dịu dàng nói : "Đi thôi !

Chúng ta đi ngắm hoa một vòng nhé !"

"Dạ !" cả hai vui vẻ đi dạo trên con đường lát đá kia , ngắm nhìn từng vùng hoa nhiều màu sắc.Cả hai sánh bước bên nhau dưới con đường phủ đầy hoa nở rộ.

Những cánh hoa bay nhẹ trong gió như những mảnh lụa mỏng, điểm xuyết cho khung cảnh nên thơ.

Một người mang nụ cười dịu dàng, ánh mắt ấm áp dõi theo từng bước chân của người còn lại – người ấy có phần trầm lặng hơn, nhưng trong ánh mắt lại ẩn chứa sự bình yên chỉ có bên cạnh nhau mới có được.Tay cả hai chạm nhẹ vào nhau , rồi nhanh chóng ngại ngùng rụt lại.

Không cần nói nhiều lời, chỉ cần bước bên nhau giữa khung cảnh mộng mơ ấy, cả hai đã đủ hiểu rằng: tình yêu đang nở rộ, như muôn đóa hoa đang bung cánh dưới ánh nắng vàng rực ngay lúc này."

Aaa...anh nhìn này , ở đây có cả hoa cúc dại nữa !"

Pháp Kiều cảm thán , nàng cúi người, bàn tay trắng mềm đang nâng niu những đóa hoa trắng muốt đang khẽ đong đưa trong gió kia.Đăng Dương mỉm cười lại ngồi xuống cạnh nàng , hắn nhướng mắt , vẫn luôn nhìn nàng chưa từng rời đi.

"Hửm ?

Nó đẹp đấy ?

Nhưng có gì đặc biệt à ?"

Hắn thật sự tò mò, hắn từng nghe nói mỗi loại hoa đều mang một ý nghĩa riêng của nó , cho nên hắn cũng muốn biết ý nghĩa của loại hoa cúc dại này.Pháp Kiều mỉm cười, đưa mắt dịu dàng nhìn hắn : "Nó mang nghĩa giản dị , tinh tế , mộc mạc .

Trong tình yêu thì mang nghĩa là một tình yêu trong sáng , thuần khiết , thơ ngây !"

Đăng Dương gật gù, hắn mắt vẫn dán chặt vào nàng : "Em thích hoa cúc dại sao ?

Hay là thích có một tình yêu như loài hoa cúc dại ?"

"Có thể nói là vậy đi , ai mà chẳng muốn có một tình yêu trong sáng , chân thành và không toán tính chứ ?"

Nàng khẽ cười , mắt nhìn hắn đầy mềm mại.

Đăng Dương trước nay đã biết cô trên mạng xã hội, một mĩ nhân xinh đẹp xung quanh có rất nhiều người theo đuổi.

Hắn luôn nghĩ , nàng là kiểu người có tiêu chuẩn rất cao về chọn người yêu , thế nhưng , giờ đây , hắn mới biết được , tình yêu mà nàng mong muốn thật sự rất đơn giản nhưng đây mới là thật sự khó tìm.Hắn nhìn Pháp Kiều, một ánh mắt làm trái tim nàng rối loạn một hồi : "Tôi không chắc tương lai sẽ như thế nào , thế nhưng , tôi rất muốn tương lai của tôi sẽ có em trong đấy !" câu nói có chứa sự chân thành, nàng giật mình nhìn hắn một hồi lâu , hắn cũng chẳng rõ bản thân vừa nói gì , chỉ là vô thức rung động và hắn không muốn giấu diếm điều ấy."

Tôi...ừm...ờ..."

Lần này nàng thật sự bối rối , là bối rối trước lời bày tỏ bất ngờ của hắn.

Đăng Dương không làm khó nàng , hắn mỉm cười lại nói : "Chỉ mới có ngày thứ 2 thôi , ta còn 8 ngày nữa , em không cần phải gấp gáp đâu !"

"Đi thôi !

Chúng ta đến địa điểm thứ 2" Đăng Dương mỉm cười lại đưa tay ra trước mặt nàng.

Pháp Kiều vui vẻ đặt tay mình vào tay hắn , cả hai nắm tay nhau đi đến quán cafe mèo , địa điểm thứ 2 của cả hai._________Bước chân vào quán, không gian yên ả như tách biệt khỏi nhịp sống xô bồ bên ngoài.

Ánh đèn vàng ấm áp tỏa khắp căn phòng nhỏ xinh, thoảng hương cà phê thơm dịu và mùi gỗ mộc mạc.

Những chiếc ghế bệt, gối ôm lông mềm được sắp xếp sát bên cửa kính, nơi ánh nắng nhẹ nhàng rọi qua tấm rèm mỏng.Điều đặc biệt nhất chính là… những chú mèo!

Chúng nằm dài trên ghế sofa, cuộn tròn trong giỏ mây, hoặc thong thả bước qua chân khách với dáng vẻ kiêu kỳ.

Mỗi con mèo mang một cá tính riêng: có bé nghịch ngợm liên tục rượt đuổi cái đuôi mình, có bé lại chỉ lặng lẽ ngồi bên cửa sổ.Tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên – hòa cùng tiếng kêu “meo” khe khẽ, tạo nên một bản hòa âm dịu dàng, khiến ai ghé quán cũng thấy lòng chùng lại, như được vuốt ve bằng sự bình yên thuần khiết.Pháp Kiều vừa ngồi xuống chiếc ghế bệt , một chú mèo ngay lập tức sà vào lòng cô.

Chú mèo có bộ lông trắng muốt nhanh chóng cuộn tròn trong lòng cô , khẽ lim dim đôi mắt mơ màng.Đăng Dương đưa tay về phía chú mèo muốn chạm vào , thế nhưng chú mèo đang lim dim tưởng chừng ngủ ngay lập tức cảm nhận được mà dụi sâu hơn vào lòng nàng.

Kiều bật cười khẽ lại nói : "Xem ra bé mèo không thích anh"Đăng Dương nhìn nàng , hắn hơi bĩu môi nói với nàng : "Mèo mà ghét bỏ tôi à ?

Thế còn em thì sao ?"

Pháp Kiều nhanh chóng bị hắn làm đỏ mặt , nàng trừng mắt nhỏ giọng nhắc nhở : "Đừng có thấy im lặng mà thính loạn lên nhé !"

Đăng Dương bị câu nói của Kiều làm cho bật cười, cả hai nhìn nhau , nàng đưa tay vuốt ve bé mèo , hắn đưa tay lấy một que bánh dành cho mèo do quán cafe chuẩn bị sẵn nếu khách muốn cho mèo ăn đưa về phía bé mèo trắng ấy.

Chú mèo đang lim dim mắt nghe được mùi bánh ngon nhanh chóng mở mắt to tròn bắt đầu cắn lấy miếng bánh trên tay hắn.

Sau cố gắng , cuối cùng chú mèo đã chấp nhận cho hắn chạm vào , thế nhưng , chú mèo vẫn cố chấp ở trong Kiều không muốn rời đi.Pháp Kiều nhìn hắn cố gắng làm thân với chú mèo mà mỉm cười dịu dàng, trái tim thoáng chốc mềm mại khi nhìn chàng trai ấm áp trước mặt nàng ngay lúc này.

(ko kiểm tra lỗi chính tả , thấy sai chính tả nhớ đánh dấu lại giúp tg nhaaa)
 
[Atsh] [Rhycap/Duongkieu/Hungan] Show Hẹn Hò
Chương 27 : Ngày 2 (14)


Ở nhà chung , nơi hai con người bị bỏ lại sau tất cả.

Cả hai chỉ có thể ngồi trên sofa ,người thì chán nản xem phim , người thì đeo tai nghe và nghe nhạc của chính mình.Thành An chịu chẳng nổi không khí buồn chán này , cậu đang nằm , đưa chân đạp nhẹ lên chân Quang Hùng.

Y nhận ra thì nhíu mày nhìn cậu nhưng rất nhanh lại chẳng quan tâm tiếp tục nhắm mắt nghe nhạc.

Cậu làm sao chịu để yên lại đạp y thêm một cái , cuối cùng Quang Hùng không chịu được kéo tai nghe xuống nhìn cậu."

Sao vậy ?

Không xem phim của mình đi làm phiền tôi làm gì ?"

Thành An bĩu môi, buồn rầu nói : "Anh không thấy chán sao ?

Cứ nằm mãi ở nhà như thế !

Mọi người đều được đi chơi , chỉ có chúng ta phải ở đây !"

Thành An nói đoạn lại nhìn lên camera đang quay hình cả hai hét lên : "Tôi không cam tâm, có nghe chưa hả chương trình ?"

Như đáp lại sự không cam tâm của cậu , một loạt âm thanh máy móc vang lên : "Hai bạn muốn đi đâu đó à ?"

Thành An vừa nghe thấy được sự hy vọng, cậu vội ngồi bật dậy , Quang Hùng nheo mắt cũng bắt đầu có sự hy vọng được đi đâu đó thay vì phải ngồi đây chán nản như thế."

Có thể đi chơi sao ?"

Thành An mỉm cười hớn hở.

"Ai bảo ?"

Câu nói máy móc lạnh lùng tàn nhẫn chặt đứt hy vọng nhỏ nhoi của cả hai.

Thành An chun mũi lại mắng : "Ủa mắc giỡn lắm hả ?"

"Thế hai cậu có muốn trải nghiệm nhiệm vụ đặc biệt hái táo cùng mọi người không ?

Phần thưởng sẽ là táo tráng miệng cho buổi tối !"

Thanh âm máy móc vang lên , cả hai không được đi chơi nhưng cũng không hẳn , cả hai sẽ được trải nghiệm.

Cả hai nhìn nhau , Thành An vui vẻ vì được ra ngoài , nhưng khi nghe đây là nhiệm vụ thì có chút hụt hẫng, Quang Hùng lại nói : "Chúng ta đi trải nghiệm cũng tốt !

Tốt hơn cứ chán nản ở nhà thế này !"

Thành An nghe y an ủi cũng gật đầu ngoan ngoãn nghe theo , dù sao cũng thấy y nói chẳng sai. _____________Trong vườn táo xanh mướt, hàng cây nối dài thẳng tắp, tán lá giao nhau thành một vòm xanh mát rượi.

Những chùm táo tròn trịa, căng bóng, lấp lánh giọt sương như ngọc dưới nắng sớm.

Tiếng lá xào xạc hòa với tiếng chim líu lo, tạo nên bản nhạc dịu dàng của buổi sáng.Người hái táo thong thả bước giữa các luống, họ đeo gùi sau lưng.

Mỗi khi vươn tay hái một trái, họ lại khẽ xoay nhẹ để cuống tách ra, tránh làm tổn thương quả.

Mùi hương thanh ngọt của táo hòa lẫn trong gió, khiến không khí như trong trẻo hơn.

Từng trái táo rơi vào giỏ phát ra âm thanh khẽ khàng , báo hiệu một mùa thu hoạch tràn đầy.Quang Hùng bước đi trước, Thành An nối bước theo sau , đường gồ ghề khiến cậu lo lắng níu nhẹ tay áo y.

Quang Hùng cũng thả chậm bước chân đợi cậu , lo rằng cậu sẽ vì mãi đuổi theo mình mà té ngã."

Cẩn thận một chút , đường gồ ghề dễ ngã" giọng dịu dàng, đưa cánh tay cho cậu vịn lấy.

Thành An nghịch ngợm nhoẻn miệng cười , lại cất giọng trêu chọc : "Không ngờ ngày thường đáng ghét mà cũng tinh tế quá nhỉ ?"

"Tôi tinh tế từ trước, chẳng qua là cậu không biết mà thôi !"

Quang Hùng nhếch môi , chân bước chầm chậm về phía trước, nơi những người nông dân đang chăm chỉ hái táo.______________Cả hai tiến đến , cô nông dân đang hái táo tiến đến đưa cho cả hai mỗi người một cái gùi , cả hai ngoan ngoãn nhận lấy mà đeo lên vai."

Cô ơi , cái này mình phải hái thế nào ạ ?"

Quang Hùng vừa mang gùi lên vai vừa nhìn cô nông dân lễ phép hỏi."

Các cậu hái những quả to , đậm màu , sau đó cho vào gùi.

Hái luôn cả cuống để táo giữ được lâu , cũng đừng giật mạnh sẽ làm gãy cành !

Hai cậu chỉ cần hái hết cả cây táo này là được" Cô nông dân sau khi hướng dẫn xong thì rời đi , cả hai nhìn nhau , lại nhìn lên cây táo to kia mà có chút choáng váng.

Nhìn thấy cậu nhóc bé tí bên cạnh đang lo lắng nhìn cây táo cao lớn kia , Quang Hùng đưa tay xoa nhẹ vai cậu dỗ dành cổ vũ : "Cố lên , vì món tráng miệng buổi tối của chúng ta !

Cậu...không phải sợ rồi chứ ?"

"Hứ , còn lâu tôi mới thèm sợ !"

Thành An bĩu môi, môi hồng hồng, má tròn tròn , khẽ hất mặt nói .

Quang Hùng nhìn thái độ tự tin đáng yêu đấy của cậu mà khẽ bật cười, trái tim rung động nhẹ nhàng , thế nhưng nhanh chóng được y che giấu vờ không quan tâm quay mặt nhìn cây táo to nói : "Ờ , để rồi xem !"
 
[Atsh] [Rhycap/Duongkieu/Hungan] Show Hẹn Hò
Chương 28 : Ngày 2 (15)


"Oa~~ nhăm nhăm...ê ngon nha !"

Thành An vừa hái vài quả táo đã chôm lấy một quả , vừa ăn vừa nhóp nhép cảm thán liên tục.Quang Hùng đang hái táo cạnh đấy nghe tiếng của cậu , y nhíu mày : "Táo vẫn chưa rửa mà cậu... không sợ bẩn à ?"

"Không đâu , lúc nãy cô kia bảo là táo sạch lắm , với cả sương sớm đã rửa sạch bụi rồi , ăn được mà !"

Thành An lại cắn một ngụm sạch quả táo , tay tiếp tục hái một quả khác cắn một miếng nữa.Quang Hùng trừng mắt , lại bắt đầu nhăn nhó nói : "Cứ cho là không bẩn đi , nhưng nhiệm vụ của chúng ta là hái hết cây táo chứ không phải ăn hết cây táo !"

Thành An bĩu môi, nhìn Quang Hùng lại tiếp tục mở miệng định nói tiếp , cậu đưa hẳn quả táo còn dỡ giữa chừng vào miệng y , lại nói : "Rồi , rồi , biết rồi !

Cứ nói mãi thế ?

Còn nữa trái nhường anh đó !"

Quang Hùng ngơ ngác cắn lấy quả táo đã bị cậu ăn hết cả nữa , lại nhìn cậu đang thoăn thoắt hái táo , thế nhưng cứ được vài quả lại có một quả rơi vào miệng cậu.

Y đành lắc đầu bất lực bật cười nhìn hai má tròn phúng phính đang nhai táo kia của cậu.

Hình như Quang Hùng thấy , táo này ngọt , không rõ y đang nói đến táo hay là gì khác.___________"Cảm ơn hai cậu đã giúp chúng tôi thu hoạch táo , tôi xin biếu hai cậu rổ táo mang về !" chị nông dân mỉm cười giơ lên giỏ táo to vừa được thu hoạch.

Cả hai mỉm cười nhìn nhau , một nụ cười vui vẻ khi nhận được thành quả mà do chính cả hai cố gắng.

Quang Hùng tiến đến cầm lấy giỏ táo , lại nói : "Em cảm ơn chị ạ !"

"Em cảm ơn chị !"

Thành An cũng mỉm cười, khoanh tay cúi đầu như trẻ ngoan.

Chị nông dân nhìn cậu cũng bật cười , Quang Hùng cũng cười , một nụ cười cưng chiều.________"Đã lỡ ra ngoài rồi , chúng ta đi dạo chút đi !"

Thành An nhìn khung cảnh yên bình , xinh đẹp xung quanh con đường về nhà chung thì nhỏ giọng nhìn Quang Hùng nói.Quang Hùng không hiểu sao với ánh mắt của cậu lại không nỡ từ chối mà gật đầu vội.

"Chỉ một chút thôi đó !"

"Được, đã rõ !"

Thành An cười tít , lại vui vui vẻ vẻ chạy tung tăng trên con đường ngập tràn hoa xinh cỏ dại.Quang Hùng đưa mắt nhìn cậu , y đặt giỏ táo lại ngồi xuống thảm cỏ xanh mướt , Thành An chạy lung tung một lúc đã thấm mệt nên cũng ngồi xuống cạnh y.

Quang Hùng đang ngân nga câu hát nhìn cậu ngồi xuống cạnh mình cũng dừng lại : "Mệt rồi à ?"

"Ơ...sao lại ngừng rồi , hát tiếp đi mà , tôi muốn nghe anh hát !"

Thành An nói , lại đưa đầu dựa vào vai y cười khúc khích."

Hát đi , tôi muốn nghe mà !"

Thành An lại tiếp tục nài nỉ, hết cách Quang Hùng lại tiếp tục ngân nga câu hát , Thành An đung đưa theo bài hát của y , lúc lâu lại vô thức hòa cùng y.

Đây là một bài hát y cho ra mắt rất lâu về trước, Quang Hùng không giấu được bất ngờ khi cậu cũng thuộc giai điệu bài hát này."

Cậu...thuộc nó sao ?"

Quang Hùng ngập ngừng hỏi ngay khi kết thúc bài hát.

Thành An gật đầu lại nhỏ giọng kể vu vơ : "Thật ra từ đầu tôi đã biệt anh rồi , ý là tôi nghe tất cả bài hát của anh và thật ra tôi rất thích chúng , có thể nói tôi là fan âm nhạc của anh nha !"

Quang Hùng nhìn cậu , ánh mắt cậu sáng ngờ khi kể với y những bài hát của y mà cậu thích , còn vui vẻ ngân nga vài bài hát của y nữa.

Quang Hùng nhìn cậu , trái tim y thoáng chút mềm mại như lớp kẹo bông vừa quét qua , thật ra để đến được thành công như hôm nay y đã có những bước đi rất khó khăn.Lúc đầu , y đều bị mọi người gắn mác con trai của nữ diễn viên nổi tiếng, gạo cội, chính vì thế , mọi nổ lực của y đều bị xem là may mắn được gia đình nâng đỡ, mãi cho rất nhiều năm sau , y cố gắng rất nhiều mới được mọi người đón nhận nhưng vẫn chưa hoàn toàn xóa đi cái danh được gia đình nâng đỡ .

Chính vì thế , khi nghe Thành An nói rằng , thứ cậu thích chính là âm nhạc của y , y đã rất cảm động , cũng có chút gì đã hạnh phúc.

"Cảm ơn cậu Thành An !"

Quang Hùng nhìn cậu , ánh mắt dịu dàng của y thoáng chốc làm cậu khựng lại , dù cậu hay trêu chọc gây gỗ cùng y , nhưng đối mặt với ánh mắt dịu dàng ngay lúc này của y , cậu bất giác lại đỏ mặt."

Anh cảm ơn cái gì ?

Tôi chỉ là thấy sao nói vậy thôi !

Anh rất tài năng và tôi rất thích nghe anh hát !"

Thành An lắp bắp mặt quay sang hướng khác.

Quang Hùng mỉm cười, tay đưa lên vò mạnh lấy đầu cậu , lại nói : "Được rồi , chúng ta về thôi !

Còn phải nấu ăn cho mọi người về ăn nữa !"

"Được rồi !

Nhưng mà nói trước, tôi nấu hỏng , anh đừng mắng tôi đó !"

Thành An nhỏ giọng nói , lại đưa tay chỉnh lại tóc mình do Quang Hùng vừa xoa làm rối loạn cả lên.Cả hai theo đó cùng đứng lên đi bộ về nhà chung , trên con đường ngập tràn hoa thơm , cỏ dại , hai trái tim mềm mại vừa được lớp kẹo bông mềm mại quét qua , suy nghĩ trong lòng dành cho đối phương cũng dần thay đổi , không còn là kẻ đáng ghét suốt ngày gây gỗ nhau , dường như trái tim cả hai đang dần đập chung một nhịp đập.
 
[Atsh] [Rhycap/Duongkieu/Hungan] Show Hẹn Hò
Chương 29 : Ngày 2 (16)


"Rầm" , "àooo" , "đùng" loạt âm thanh ồn ào liên tục , Quang Hùng lắc đầu bất lực nhìn Thành An cầm nồi bị rơi xuống đất , cầm mui giúp y nấu cháo thì cũng làm rớt xuống đất, cầm dao cắt nấm rơm thì bị thương.Quang Hùng cầm tay cậu , ánh mắt tràn ngập lo lắng, Thành An nhỏ giọng lí nhí nói : "Tôi...xin lỗi, lại làm hỏng cả rồi !"

"Cậu không sao là tốt rồi , may mắn không bị chảy máu !"

Quang Hùng nhìn tay đỏ ửng xém chút bị thương thì xót xa không thôi.Thành An mỉm cười nhìn y , lại nhỏ giọng nói với y : "Vậy...tôi , phải làm gì đây , đều hỏng cả rồi !"

"Không hỏng , để nấm rơm tôi nấu giúp cậu , cậu ngồi đây nói chuyện với tôi là được rồi !"

Quang Hùng nhếch môi nhẹ giọng nói với cậu.

Thành An nhìn y với ánh mắt có chút khó hiểu , không phải mới hôm trước còn mặt nặng mày nhẹ , mắng mỏ cậu sao , chỉ mới một ngày tính tình đột nhiên dịu dàng như thế.Cậu bĩu môi lại nhỏ giọng nói : "Nhưng...tự nhiên bảo nói chuyện, tôi biết nói cái gì với anh ?"

Quang Hùng bật cười khẽ , tay thoăn thoắt cắt nhỏ nấm rơm, bâm nhuyễn cà rốt , y nói : "Thế cậu hát cho tôi nghe đi !"

"Ơ...sao tôi phải hát cho anh nghe ?"

Cậu chun mũi , lại hơi lớn tiếng nói với y , làm Quang Hùng bật cười.

"Lúc nãy không phải cậu đã nghe tôi hát rất lâu sao ?

Giờ ngược lại là tôi muốn nghe cậu hát lại chẳng được à ?

Cậu...cũng thật là xấu tính quá rồi !"

Quang Hùng trêu chọc, Thành An đỏ mặt , cuối cùng vẫn là thỏa hiệp nhỏ giọng hát lên ca khúc quen thuộc mà bản thân thường mang đi diễn bên ngoài.Quang Hùng tay nấu ăn , nồi cháo cá thơm ngào ngạt cuối cùng được tắt , đặt xuống khỏi bếp lửa, bài hát của Thành An cũng đã xong.

Y dùng chiếc muỗng nhỏ , múc một ít cháo , y tỉ mỉ thổi nguội đưa đến bên miệng cậu.Thành An ngơ ngác tròn mắt long lanh nhìn y : "Sao...Sao vậy ?"

"Nếm thử đi , đã thổi nguội rồi !"

Quang Hùng mỉm cười, kiên nhẫn tay cầm muỗng đặt bên miệng cậu.Thành An có chút khó hiểu nhưng vẫn ngoan ngoãn nếm thử , sau đó đã ngay lập tức tròn mắt lấp lánh cảm thán : "Oa~~ Ngon thật đó , anh nấu ngon quá đi !"

"Vậy...hôm nay ăn nhiều một chút nhé !"

Quang Hùng như là hỏi ý nhưng thật ra đấy là câu yêu cầu , y tuy chỉ mới tiếp xúc với cậu gần hai ngày nhưng đã quan sát thấy , cậu thích ăn vặt nhưng rất kén ăn bữa chính, như vậy rất không tốt cho sức khỏe và Quang Hùng là người rất chú tâm đến những vấn đề như thế , phần là do thói quen , phần là do lo lắng cho cậu."

Mùi gì thơm ngào ngạt thế ?"

Tiếng nói từ bên ngoài phát ra , là giọng của Kiều , nàng cùng Dương bước vào, cả hai tay xách theo các ly trà trái cây đủ loại cho cả 6 người dùng men theo hương thơm đi vào bếp."

Về rồi à ?

Đi chơi đâu vui vậy ?"

Thành An tò mò ngước mắt nhìn cả hai , lại hớn hở thấy trên tay Dương đang cầm theo nước uống mà đưa tay cầm lấy một ly muốn uống."

Bộ khát lắm hả ?

Đợi mọi người về đủ thì uống !"

Đăng Dương khẽ mắng lại đưa tay giật lại ly nước kéo xa khỏi tay cậu.

Thành An bĩu môi liếc nhìn hắn.Pháp Kiều bật cười nhìn thấy ánh mắt của cậu tiếc nuối nhìn theo ly trà trái cây , nàng lại vỗ vai hắn , giọng dịu dàng : "Thôi , cứ để An uống đi anh , dù sao chúng ta là mua về cho mọi người mà , uống trước cũng chẳng sao !"

"Đó nghe người đẹp nói gì chưa hả cá bống kho tiêu ?"

Thành An chun mũi le lưỡi nhìn hắn , nói với giọng đầy vẻ trêu chọc.

Đăng Dương nghiến răng bật lại ngay : "Ê mới nói cái gì kho tiêu hả nhóc lùn kia?"

"Cá bống , không nghe rõ hả ?

Còn hỏi lại , chưa già mà lãng tai rồi hả trời ?"

Thành An vẫn chưa sợ tiếp tục trêu chọc, Đăng Dương trừng mắt tức giận nhìn cậu.

Cả Quang Hùng và Pháp Kiều vẫn chưa hiểu lý do gì khiến hắn tức giận, mãi đến khi Thành An nhìn cả hai ngơ ngác mới cười cười giải thích : "Cái tên cao kều này có biệt danh là cá bống ấy , dễ thương haa ~~" Ở câu cuối còn cố ngân dài như trêu chọc hắn , cả ba nhìn ánh mắt cau có của hắn cũng bật cười.

Lúc này , lại nghe tiếng mở cửa , hai người còn lại đã trở về nhà.

Cả hai túi lớn túi nhỏ đều là những bánh trái , quà vặt , do Đức Duy vừa ghé chợ quê mua , muốn mang về cho cả nhà cùng ăn.Mọi người bất ngờ nhìn số lượng đồ ăn vặt nhiều đến đáng sợ.

Quang Hùng nhíu mày : "Duy...lại mua cái gì mà nhiều thế ?"

"A em mua bánh cho mọi người ăn cùng mà , anh Quang Anh cũng bảo được mà !"

Đức Duy bĩu môi đẩy trách nhiệm sang cho Quang Anh, người đi cùng mình giải thích.

Quang Anh bật cười, cuối cùng vẫn là nhàn nhạt trả lời thay em giải thích : "Mua nhiều không cần phải ăn hết trong hôm nay , huống chi chúng ta còn ở tận 8 ngày nữa , không sợ sẽ không hết đâu !"
 
[Atsh] [Rhycap/Duongkieu/Hungan] Show Hẹn Hò
Chương 30 : Ngày 3 (1)


Buổi sáng ngày thứ ba của 6 người bắt đầu, Quang Anh vừa nghe tiếng chuông thông báo đã nhanh chóng thức giấc, anh kéo rèm cửa , lại nhìn sang Đức Duy, một bộ dáng ngủ ngoan cứ như hoàng tử bé trên giường, ánh nắng nhàn nhạt chiếu rọi lên đôi gò má trắng hồng của em.

Ánh nắng làm em thoáng nhíu mày , đưa tay quơ loạn tìm bé cừu bông dùng để che mắt , lại tiếp tục chép miệng không muốn thức.Quang Anh nhìn em nhỏ đáng yêu trước mặt cũng bất lực phì cười, anh tiến đến vỗ nhẹ vai em : "Dậy thôi , chúng ta đi làm nhiệm vụ ăn sáng nữa !"

"Hưm...ưm...không đâu !"

Đức Duy do ngày qua đi cùng đã cảm thấy Quang Anh không quá khó tính nên cũng dần buông bỏ nổi sợ mà nũng nịu trước người kia.Quang Anh cũng không rõ bản thân có thêm kiên nhẫn với người khác từ lúc nào , anh nhẹ giọng gọi tiếp : "Nào , không ngủ nữa !"

Đức Duy lắc đầu lại dùng tay ôm chặt bé cừu bông để che mắt lại.

Quang Anh đưa tay kéo cừu bông khỏi tay em , chỉ nghe em lí nhí nhõng nhẽo : "Hong mà , cừu bông của Duy mà !"

Quang Anh thở dài, nhìn em nhỏ cứ lăn lộn không muốn thức dậy, anh cất giọng lạnh khiến em vội vàng giật mình : "Nếu muốn tôi quăng con cừu bông này của cậu ra ngoài thì cứ ngủ tiếp đi !"

Câu hâm dọa của anh làm em giật mình mở mắt , em nhỏ tròn mắt ươn ướt không rõ là vừa thức giấc hay do nhõng nhẽo, lo lắng cho cừu bông.

Anh không quan tâm, chỉ biết nhìn em nhỏ lúc này cũng có chút đáng yêu.

"Đừng , em thức rồi , anh đừng quăng bạn em đi !" em vội vàng ngồi dậy đưa mắt ươn ướt nhìn bé cừu bông trên tay anh đầy lo lắng.

Quang Anh hắng giọng đưa cừu bông về tay em , lại nghiêm giọng nhắc nhở em : "Sợ quăng bạn đi thì ngoan một chút !"

"Vâng , em ngoan ạ !"

Đức Duy ngoan ngoãn nói , lại vội vàng đứng dậy khỏi giường, còn rất giỏi đặt bạn cừu bông lên đầu giường, lúc này mới nhanh chóng vào nhà tắm chuẩn bị.

Quang Anh nhìn bóng lưng đáng yêu của em chỉ biết bật cười, lòng mềm mại như vừa cắn phải viên kẹo đường vào buổi sáng nắng ấm.______________"Nghịch ngợm à , thức dậy đi , đã trễ lắm rồi !"

Quang Hùng khẽ gọi , giọng mềm đi trông thấy , chỉ trong một ngày y đã thay đổi ít nhiều thái độ dành cho người bạn cặp.Thành An vừa nghe tiếng gọi , cậu cuộn tròn , kéo chăn che cả đầu.

Đợi mãi chẳng nghe tiếng đáp lại của Thành An, y khẽ nghiêm giọng hơn nói : "Nếu cậu không thức giấc, nhóm chúng ta sẽ thua nhóm khác đấy !

Cậu quên ngày đầu tiên , quyền lợi chọn thử thách là đội xuống nhà trước sao ?"

Thành An nhỏ giọng ngái ngủ : "Mệt lắm , hôm nay cứ thua đi !"

Quang Hùng bất lực trước con người ham ngủ này.

Y trước đây từng gọi một người ham ngủ là em trai , nay cuối cùng gặp được đối thủ của em trai , chỉ có hơn chứ chẳng kém.Quang Hùng tiến đến giường cậu , y giật chăn chui vào nằm cùng.

Thành An giật mình khi có người đột nhiên lại giành chăn nằm cạnh mình.

Cậu ngay lập tức tỉnh cả ngủ , vội vàng ngồi dậy nhìn người vừa nằm xuống cướp luôn cả chăn của mình.

Thành An lồm cồm ngồi dậy , cậu chống hông nhìn y , cả hai như hoán đổi cho nhau."

Nè , anh làm cái gì vậy hả ?

Ngồi dậy , trả giường cho tôi , ngồi dậy nhanh lên !"

Thành An gần như la lên , muốn kéo y ngồi dậy khỏi giường của mình.Quang Hùng lại nói : "Không phải cậu không muốn dậy sao ?

Thì tôi ngủ cùng cậu luôn !

Hôm nay chúng ta không làm nhiệm vụ, cứ như vậy mà ngủ đi !"

"Đi , tôi thức nè !

Ngồi khỏi giường tôi !"

Thành An hét lên , mắt trừng lên.

Quang Hùng đạt được mục đích nhanh chóng ngồi dậy khỏi giường cậu , còn tinh tế giúp cậu xếp gọn chăn nệm."

Cậu nhanh vào vệ sinh cá nhân đi , chúng ta xuống nhà nữa !"

"Rồi , rồi , đi ngay !" ______________"Anh xong rồi đấy à ?"

Pháp Kiều nhướng mày , khi vừa nghe tiếng chuông thông báo cả nàng và Dương đều thức giấc ngay.

Hắn nhường nàng vệ sinh cá nhân trước, sau đấy hắn mới vào nhà tắm.Hắn mỉm cười gật đầu, lại đưa mắt nhìn nàng đang kiên nhẫn thoa kem gì đó lên đôi chân trắng nõn của mình.Kiều bắt được ánh mắt đó của hắn thì khẽ nhếch môi , lại cất giọng trêu chọc : "Sao đấy ?

Hay là anh đến thoa giúp tôi đi !"

Đăng Dương giật mình, lại thấy nàng giơ tay lên về phía mình , nàng lại nói : "Thoa kem chống nắng lên tay giúp tôi được không ?"

Đăng Dương lại ngẩn ngơ, nhìn đến đôi tay mềm mại , trắng xinh kia đưa về phía mình , hắn bất giác đỏ mặt lên.

Nàng nhếch môi khi thấy bản thân vừa trêu chọc được người khác , nàng vừa muốn rút tay lại , vừa nói : "Thôi vậy, tôi tự mình làm được !"

"Không , để tôi giúp em !" ngay khi nàng định rút tay về , hắn nhanh chóng tiến đến cầm lấy tay nàng , cử chỉ đầy dịu dàng bắt đầu tỉ mỉ giúp nàng thoa kem chống nắng lên tay.Pháp Kiều ngẩn ngơ nhìn người kia lóng ngóng, lơ ngơ nhưng từng cử chỉ thoa kem cho nàng đều rất dịu dàng chẳng dám mạnh tay.

Đăng Dương chạm vào làn da mềm mại kia tay thoáng run nhẹ.

Cả hai vô thức chạm phải ánh mắt của nhau , cuối cùng là Kiều ngại ngùng quay mặt sang hướng khác.Cả hai thầm cười bản thân, nàng thầm trách bản thân chỉ đùa một chút giờ nhìn lại cũng chính bản thân đỏ mặt trước, còn Đăng Dương thầm trách bản thân sao lại đồng ý giúp nàng thoa kem chống nắng , hại trái tim bản thân sớm đã rối loạn vì đối phương, giờ đây đã lại càng rối loạn hơn.

(Bắt đầu ngày mới với 3 viên kẹo đường)
 
[Atsh] [Rhycap/Duongkieu/Hungan] Show Hẹn Hò
Chương 31 : Ngày 3 (2)


"Xuống rồi đấy à ?"

Pháp Kiều nhướng mắt nhìn cặp đôi sau cùng là Quang Hùng và Thành An.

Quang Hùng liếc mắt nhìn Thành An, cậu lại trừng mắt nhìn y , cả hai mắt qua mắt lại cũng chẳng buồn nói với nhau câu nào.Đức Duy lén lút đưa mắt nhìn anh trai , lại thấy nụ cười dịu dàng kỳ lạ của y dành cho Thành An thì có chút nghi ngờ , em nở nụ cười tủm tỉm bị Quang Anh bên cạnh thấy được nhỏ giọng hỏi : "Cười gì vậy ?"

Đức Duy giật mình vội lắc đầu, ánh mắt bé con ngoan ngoãn làm anh mềm nhũn trong lòng."

Các bạn biết được nhiệm vụ hôm nay của các bạn rồi chứ ?"

Tiếng loa thông báo vang lên , mọi người giật mình, nhưng người hận thù với tiếng loa thông báo ấy chắc là Thành An, cậu vừa nghe xong đã vội trả lời với chất giọng bắt bẻ."

Ủa có nói đâu mà đòi người ta biết ?"

Cả nhóm nghe tiếng của cậu cũng bật cười khẽ gật đầu, Đức Duy còn cười tít giơ ngón cái tán đồng ý cậu vừa nói."

Vậy chúng tôi sẽ thông báo các cậu nhiệm vụ , các cậu đã thấy trước nhà chung một hồ bơi lớn rồi chứ ?"

Tiếng loa thông báo lại đều đều vang lên.

Mọi người nghe đến cũng ngó ra nhìn sau lại gật gù như đã thấy."

Các cặp đôi sẽ chọn 1 người cõng người kia , người được cõng có nhiệm vụ chích nổ bóng có chứa nguyên liệu được treo quanh hồ , người cõng phải đưa người phía trên đến vị trí thuận lợi , lưu ý , mỗi nhóm chỉ được làm nổ 3 quả bóng không được nhiều hơn !

Đây là nguyên liệu dành cho buổi sáng của các bạn !"

Tiếng loa kết thúc, mọi người ngơ ngác tiếng về phía hồ bơi bên ngoài.

Đăng Dương vừa nhìn thấy đã nhếch môi cười cười , lại nhìn Thành An với ánh mắt trêu chọc nói : "Ê này hồ này không biết có sâu không ?

Nhóc lùn nhớ cẩn thận nhé !"

"Ê nói gì đó ?

Anh coi chừng hôm nay tôi bảo Quang Hùng kho anh bây giờ con cá kia !"

Thành An lại hơn thua nói.

Quang Hùng giật mình được nêu tên cũng không rõ lý do mà gật đầu vô thức che chở cho cậu."

Vậy bây giờ chọn thứ tự thực hiện nhiệm vụ thế nào ?"

Quang Anh lo lại cãi nhau nên cắt ngang tất cả.

Khi mọi người không biết làm thế nào thì Pháp Kiều cất tiếng nói : "Hay là cứ theo thứ tự xuống phòng khách lúc nãy đi !"

"Vậy thì chọn nhóm xuống cuối cùng đi , nhóc lùn !"

Đăng Dương cười cười nhìn cậu.Thành An vừa nghe đã trợn mắt định lên tiếng mắng hắn thì Quang Hùng nhanh hơn nắm lấy tay cậu kéo về hướng hồ nước.

Y lại nhìn cậu nói : "Tôi cõng cậu được chứ ?"

"Ờ , được, nhưng...đừng để tôi ngã !"

Thành An lúng túng gật đầu lại đặt niềm tin vào người kia.

Quang Hùng mỉm cười gật đầu, lại bước xuống hồ nước, khom lưng mình hướng về phía cậu.

Thành An lúng túng hai tay choàng qua cổ y cả người trên lưng y.Sau khi thấy người đã trên lưng , Quang Hùng đi chầm chậm ra giữa hồ.

Lại nhỏ giọng hỏi người trên lưng : "Cậu muốn chọn quả bóng nào ?"

"Tôi...không biết nữa !

Hay là cứ quả bóng ngay trước mặt anh đi !"

Thành An chỉ tay quả bóng cả hai đang nhìn thấy , Quang Hùng gật đầu tay giữ chặt hai chân cậu , y hướng chậm về phía đấy.Thành An khẽ ôm chặt lấy cổ y , giọng nhỏ nhẹ thủ thỉ bên tay y : "Anh...được không ?"

"Sao lại hỏi người khác là được không ?"

Quang Hùng cười khẽ nói với giọng có chút trêu nhưng lại đầy sự dịu dàng.

Thành An người thường trêu chọc người khác nay lại bị câu đùa của y bất ngờ đỏ mặt .

Cậu lúng túng nắm chặt áo y , lại nhỏ giọng mắng : "Anh...giờ này còn trêu chọc tôi nữa !"

"Đến rồi , làm vỡ bóng đi !"

Quang Hùng bật cười lại nói.

Thành An ngoan ngoãn nghe theo với tay chích nổ quả bóng , mảnh giấy từ trong quả bóng theo đó rơi xuống .

Cả hai không được xem ngay mà tiếp tục hướng về hai quả bóng khác.Cuối cùng Quang Hùng chu đáo cõng cậu đến bờ , giúp đỡ cậu đứng lên trước.

Pháp Kiều cùng Đức Duy đã giúp cả hai nhặt hết 3 mảnh giấy nguyên liệu.

Cả hai nhận lấy mà bắt đầu mở ra."

Cà chua" mảnh giấy đầu tiên , Thành An mở ra , cậu đọc lên , sau lại tiếp tục mở thêm nguyên liệu thứ 2 : "Cải thảo"Đến nguyên liệu thứ hai cậu đã bắt đầu lúng túng, cả hai nguyên liệu đều là thực vật , chẳng có lấy món gì ngon khiến cậu lo lắng.

Quang Hùng nhìn thấy ánh mắt lo lắng ấy của cậu , y mỉm cười lại đặt vào tay cậu mảnh giấy còn lại : "Còn một tờ này , xem thử đi , đừng lo lắng quá !"

Thành An nhìn y , cậu khẽ mím môi xong khi nhìn thấy ánh mắt tin tưởng của y dành cho mình.

Cậu gật đầu tay run run mở tờ giấy còn lại duy nhất của cả hai.

Đến khi thấy nguyên liệu thứ 3 cậu cuối cùng cũng yên tâm hơn phần nào : "Là bò viên !"

Nhưng rồi cậu lại nghĩ đến , bịch bò viên cũng chẳng nhiều , thấy cậu thở dài, y đưa tay xoa đầu cậu.

Quang Hùng mỉm cười, dỗ dành : "Tốt rồi , chúng ta như thế đã tốt lắm rồi !"

Đức Duy lại bắt lấy ánh mắt nhờ vả của anh trai , em nhanh chóng tung tăng đi đến vỗ vai cậu cười vui vẻ : "Anh Thành An giỏi lắm luôn ý , anh đợi em nha !

Em sẽ giúp hai anh phục thù , chọn nguyên liệu thật là ngon luôn !"

Thành An vừa nghe em nói đã nhanh chóng vui vẻ, cậu mỉm cười gật đầu, ánh mắt sáng nhìn em : "Đúng vậy , nhất định phải chọn hết món ngon của chương trình luôn nha !"

"Vâng ạ !"

Cả hai cười tít mắt , xong Thành An lại nhớ đến gì đó , cậu chạy về phía người của chương trình nói gì đó khiến mọi người khó hiểu , đến khi chạy về lại ôm theo thùng đựng gì đó.

Cậu mở thùng , lấy ra một chiếc khăn to đưa về phía y.

Quang Hùng trái tim mềm mại như vừa cắn phải mật , y nhận lấy , nhẹ giọng dịu dàng : "Cảm ơn cậu nhé , Thành An !"
 
[Atsh] [Rhycap/Duongkieu/Hungan] Show Hẹn Hò
Chương 32 : Ngày 3 (3)


Cặp đôi thứ hai phải bước xuống hồ bơi thực hiện nhiệm vụ là Dương Kiều.

Không chờ gì thêm , hắn bước nhanh xuống hồ , đưa lưng về phía nàng , môi cười nói : "Lên lưng tôi đi , tôi cõng em !"

Pháp Kiều không từ chối , bởi nhìn vào cả hai đã biết người nên cõng là ai rồi, nàng chầm chậm đưa tay ôm chặt lấy cổ hắn, cả hai bắt đầu đi ra giữa hồ."

Em muốn chọn quả bóng nào ?"

Đăng Dương vừa cõng lại đưa mặt quay đầu về phía sau, chính vì lẽ đó vô tình khiến mặt của cả hai gần sát nhau gần như nghe được hơi thở của đối phương.

Pháp Kiều hơi ngại ngùng, nàng chỉ tay về phía trước, nhỏ giọng nói vào tai hắn : "Hay là cứ chọn đại 3 quả bóng cạnh nhau luôn đi !"

Đăng Dương gật đầu xem như đã hiểu , xốc nhẹ nàng lên để nàng không bị nước chạm đến, hắn đi chầm chậm về phía quả bóng nàng chỉ tay.

Hắn là lo lắng nàng bị dính nước, bởi lẽ cũng chỉ mới buổi sớm , trời vẫn còn lạnh , hắn là lo nàng bị dính nước vào buổi sớm sẽ bệnh.Pháp Kiều sao lại chẳng hiểu ý hắn , qua cái xốc nhẹ của hắn để nàng tránh bị ướt, qua việc hắn cõng nàng thật cao để không phải ướt.

Sau ba tiếng vỡ bóng vang lên, Đăng Dương cẩn thận đỡ nàng rời khỏi hồ bơi, Đức Duy tung tăng chạy đến giúp cả hai nhặt giấy ghi nguyên liệu.

Pháp Kiều mỉm cười nhận lấy giấy từ em , lại cất giọng mềm mại khen ngợi : "Cảm ơn Duy nhé !"

"Vâng ạ !"

Đức Duy hoàn thành việc đưa giấy cho Kiều thì chạy tung tăng về phía Quang Anh đứng để cả hai cùng bàn bạc cho nhiệm vụ.

Quang Anh bất lực nhìn em nhỏ kia vẫn còn đang hăng hái giúp người khác mà quên mất đang đứng bàn bạc về nhiệm vụ sắp tới cùng anh.

Sau khi thấy em nhỏ vui vẻ chạy về, anh định mắng nhưng nhìn ánh mắt ngây ngô lại chẳng nỡ.

Anh thở dài, lại bắt đầu nói qua loa : "Tôi cõng , cậu chỉ cần ôm chặt tôi thôi !"

"Ơ...anh được không ạ ?

Hay cứ để em !"

Đức Duy ngơ ngác nhìn anh hỏi.

Quang Anh nhíu mày , nhớ đến câu nói trước đó Quang Hùng đã nói với Thành An, anh lại nhìn em nói : "Đừng hỏi tôi là có được hay không"Em không hiểu ý anh , chỉ ngây ngô gật gù nghe theo lời anh.

Lúc này , Đăng Dương cũng đã lên bờ , được Pháp Kiều tỉ mỉ giúp hắn trùm khăn tắm để tránh lạnh.

Trái tim Đăng Dương sớm đã mềm nhũn bởi sự quan tâm của nàng dành cho mình."

Để xem chúng ta chọn được nguyên liệu gì nhé !"

Pháp Kiều nhìn Dương, hắn mỉm cười gật đầu hoàn toàn nghe lời nàng nói.

Pháp Kiều mím môi, nhẹ nhàng mở tấm giấy ra .Mở từng tờ giấy ra , Pháp Kiều vui vẻ cười tít mắt, Đăng Dương cũng mỉm cười đầy hài lòng.

Nguyên liệu cả hai nhận được so với cặp đôi đầu tiên là tốt hơn."

Thịt bò , có cả lợn , bí !

Có cải để Dương nấu canh hầm rồi nhá !"

Thành An cười cười cất giọng trêu chọc.

Đăng Dương nghe thấy chỉ nhếch môi trả lời lại :"Còn đỡ hơn là cà chua với cải thảo của ai đó !"

Câu nói của Đăng Dương khiến Thành An nghiến răng tức giận.

Cả Quang Hùng và Pháp Kiều rất ăn ý ngăn cản cả hai gây gỗ, mỗi người kéo bạn cặp của mình sang hướng khác.Cặp đôi cuối cũng bắt đầu xuống hồ, Quang Anh nhanh chóng xuống hồ hướng lưng về phía em.

Đức Duy có chút lúng túng, em vẫn lo rằng Quang Anh sẽ không cõng mình nổi , anh đợi lâu chẳng thấy em lên lưng mình thì quay đầu nhìn em.

Nhận thấy ánh mắt nhắc nhở của anh , em vội vàng lên lưng , ôm chặt lấy cổ anh."

Cậu muốn chọn quả bóng nào ?"

Quang Anh nhàn nhạt hỏi , anh cõng em rất chắc chắn giúp Đức Duy vững vàng trên lưng cũng cảm thấy yên tâm hơn."

Em...không biết ạ , em sợ sẽ chọn trúng nguyên liệu không tốt !"

Đức Duy lúng túng nhỏ giọng nói với anh.Quang Anh nghiêm túc , giọng nhẹ nhàng như là dỗ dành em : "Yên tâm , cứ chọn theo cậu thích , còn lại tôi lo !"

"Thật sao ạ ?"

Em vẫn nhỏ giọng nói."

Thật , ngoan , chọn 3 quả bóng đi !"

Anh dịu dàng nói với em.

Đức Duy nghe giọng dịu dàng dỗ dành của anh dành cho mình mà trái tim đập loạn lên, má cũng dần nóng lên đầy ngại ngùng.

Em ngại ngùng chỉ tay về một hướng bóng.

Quang Anh sao lại chẳng nhận ra trái tim đang đập loạn của em chứ , vì vốn dĩ hiện tại em đang áp ngực mình dán sát vào lưng anh mà.

Quang Anh khẽ cười , lòng cũng mềm mại như vừa được tấm lông vũ quét qua.Sau khi đã làm nổ 3 quả bóng, Đức Duy được Quang Anh đưa lên khỏi hồ.

Em vừa được đưa lên bờ đã đưa tay về phía anh.

Quang Anh nhìn em , anh nở nụ cười đặt tay mình lên tay em, theo lực kéo của em mà lên bờ.Thành An nhặt lấy tờ giấy ghi nguyên liệu của em đưa đến cho cả hai.

Đức Duy ngoan ngoãn nhận lấy , sau bắt đầu cùng Quang Anh xem tờ giấy ấy."

Đậu phụ, trứng và còn có thịt băm" Đức Duy ngơ ngác không biết chọn trúng những nguyên liệu này có tốt không.

Quang Hùng mỉm cười tiến đến định mở miệng khen ngợi em trai nghĩ nhiều của y.

Thế nhưng, y chưa kịp cất lời thì người khác đã nhanh hơn đưa tay xoa nhẹ mái tóc em mà khen ngợi : "Cậu đã chọn rất tốt !"

"Thật sao ?"

Đức Duy được khen thì vui vẻ cười tít mắt.

Quang Anh khẽ cười lại gật nhẹ khẳng định với em.

Quang Hùng từ xa nhìn cả hai với ánh mắt nghi hoặc.

Hình như bây giờ đã có người thay y chăm sóc dỗ dành em trai rồi thì phải.

_________________(Giới thiệu fic mới , cả nhà có gì ủng hộ tg với nhaaaa)
 
[Atsh] [Rhycap/Duongkieu/Hungan] Show Hẹn Hò
Chương 33 : Ngày 3 (4)


Sau khi đã nhận tất cả nguyên liệu, cả nhóm 6 người nhìn nhau , sau vẫn là Quang Hùng khoanh tay , mắt đăm chiêu nói : "Tôi nghĩ chúng ta có thể nấu được 4 món !"

Cả nhóm vừa nghe y nói thì đưa mắt nhìn y , đều đang đợi y nói tiếp , không để tất cả thất vọng, Quang Hùng nói : "Bí nhồi thịt bâm hấp giao cho Đăng Dương, có được không ?"

Vừa nói xong thì nhìn Đăng Dương, hắn cũng gật đầu, lại cười nhếch nhìn Thành An nói : "Đương nhiên là được rồi, tôi cũng chẳng phải chỉ biết nấu mỗi canh hầm đâu nhé !"

Câu nói của Đăng Dương làm cả nhóm bật cười , vừa nghe đã biết hắn là ghim cái biệt danh bị trêu kia ấy mà , cái biệt danh Dương canh hầm."

Món thứ hai là thịt lợn xào cải thảo , món này có thể giao cho cậu chứ ?"

Nói xong , Quang Hùng đưa mắt nhìn Quang Anh như hỏi ý.Quang Anh gật đầu, nhàn nhạt nói : "Được , cứ giao cho tôi""Cả em nữa !"

Đức Duy giơ tay hào hứng nhìn Quang Hùng nói.

Sự hớn hở của em khiến Quang Anh và cả Quang Hùng cũng bất lực cười khẽ.

Quang Anh nhìn em cất giọng nói với dáng vẻ có chút cưng chiều : "Được , cả cậu nữa !"

Quang Hùng nhìn dáng vẻ cưng chiều hiếm thấy của Quang Anh dành cho em trai mình thì khẽ gật đầu xem như hài lòng, lại tiếp tục nói : "À , còn cả bò viên cho vào luôn đi !"

"Còn có , đậu phụ sốt cà chua và thì cứ để tôi cùng Thành An lo !

Còn thịt bò và trứng thì làm trứng cuộn thịt bò đi , còn món này giao cho Quang Anh luôn nhé , dù sao món xào chắc cũng rất nhanh là giải quyết xong !"

Quang Hùng nói xong , những người còn lại cũng không phản đối mà bắt tay vào cùng nhau nấu nướng. ____________"Anh ơi , em...em phải làm gì ạ ?"

Đức Duy lơ ngơ nhìn Quang Anh mà nhẹ giọng hỏi.

Quang Anh đưa tay xoa đầu em ."

Đợi tôi một chút, tôi sẽ cắt cải thảo sau đó giao cho cậu rửa !"

Quang Anh vừa nói vừa bắt tay vào cắt nhỏ cải thảo.Đức Duy ngây ngô gật đầu, em ngoan ngoãn nhìn Quang Anh cắt thái cải thảo hết sức chuyên nghiệp kia.

Sau lại đáng yêu tròn xoe mắt cảm thán : "Anh ơi , anh giỏi quá à !"

Quang Anh bị câu nói mềm mại của em làm cho nhũn tim tay thoáng run lên.

Anh bật cười nói : "Được rồi , tôi cắt xong cải thảo rồi , Duy đi rửa giúp tôi nhé !"

Đức Duy bất ngờ tròn mắt nhìn anh, lần đầu tiên em nghe thấy anh gọi tên mình, những ngày trước cũng chỉ tôi tôi , cậu cậu , nay lại gọi tên em khiến em không giấu được bất ngờ, hai má nóng ran hồng hồng cứ đáng yêu chẳng chịu được.Quang Anh ngước mắt nhìn em, anh sao lại chẳng biết em nhỏ đang bị bất ngờ trước việc anh gọi tên bản thân mình chứ.

Anh vờ như chẳng để tâm đến việc đấy , anh nhẹ giọng nhắc nhở : "Duy không rửa cải thảo sao ?"

"Vâng ạ !

Duy đi ngay đây !"

Em được anh nhắc nhở cũng chẳng quan tâm, việc đấy ngay lập tức quăng ra sau đầu , vui vui vẻ vẻ chạy đi rửa cải thảo.

Quang Anh khẽ cười tay lại thoăn thoắt sơ chế thịt.____________"Cậu giúp tôi rửa số cà chua này đi !"

Vừa vào bếp Quang Hùng đã nhanh chóng chỉ đạo.

Thành An gật gù xem như hiểu , rồi cũng mang cà chua đi rửa.Quang Hùng sau khi đã giao việc cho Thành An , bản thân cũng bắt đầu sơ chế đậu phụ.

Thời gian Quang Hùng sơ chế , thái miếng vừa ăn đậu phụ , chiên vàng đậu phụ và vớt ra ngoài thì Thành An cũng vừa rửa xong vài quả cà chua.Thành An sau khi rửa xong thì mang đến đưa cho y , còn hớn hở hỏi : "Tôi giỏi không ?"

Quang Hùng lắc đầu bất lực, nhưng rồi cũng chiều theo ý cậu khẽ nói : "Cậu rất giỏi !"

"Hứ , đương nhiên là vậy rồi !"

Thành An vui vẻ cười đầy tự hào.

Quang Hùng cũng chiều theo cậu , y nhận lấy cà chua , bắt đầu thái hạt lựu.

Thành An thấy vậy lại lúng túng, ngơ ngác chẳng biết làm gì tiếp theo, cũng chẳng muốn bị trêu là lười biếng, cậu tiến đến kéo nhẹ tay áo y mà hỏi : "Tôi có thể làm gì nữa ?"

Quang Hùng nhìn cậu , lại vờ nghiêm túc suy nghĩ, sau lại nói : "Cậu đứng đây ngoan một chút là được!"

"Ơ..."

Thành An bĩu môi nhìn y.

Quang Hùng biết cậu không vừa ý , vội cất tiếng dỗ dành : "Ngồi ngoan một chút , lát nữa lại cho cậu nếm món ngon !"

"Được !"

Thành An có chút không vừa ý nhưng cũng ngoan ngoãn nghe theo lời Quang Hùng vừa nói.__________"Bây giờ tôi sẽ nấu , em lát nữa nêm nếm giúp tôi nhé !"

Đăng Dương vừa nói , vừa tiến về phía quả bí.

Pháp Kiều nhíu mày không đồng ý, cô tiến đến giành lấy quả bí trên tay hắn khiến hắn ngơ ngác.

"Tôi sẽ xử lý quả bí , còn anh thì giải quyết số thịt băm đi , xong thì giao cho anh hấp !"

Pháp Kiều sắp xếp công việc cho hắn không cho hắn có cơ hội phản bác.

Đăng Dương nghĩ nghĩ rồi muốn tiến đến giành lấy quả bí từ tay nàng , thế nhưng bị nàng trừng mắt đành rụt tay lại ngoan ngoãn bắt tay xử lý thịt băm.Pháp Kiều khẽ cười , mắt lâu lâu lại liếc sang nhìn Đăng Dương môi hơi chề ra thể hiện sự không vui nhưng vẫn rất ngoan ngoãn nghe nàng sắp xếp.

"Ui..." cứ mãi nhìn hắn , nàng giật mình phát hiện tay mình bị dao cắt phải mà chảy máu.

Đăng Dương vừa nghe thấy đã vội bỏ hết mọi thứ chạy đến cầm lấy tay nàng.

Hành động vừa thổi , vừa kéo cô đi xử lý vết thương ở tay , nhưng miệng thì cứ cằn nhằn không dứt : "Em đấy , tay đau không ?

Chẳng chịu nghe tôi !

Tôi..."

Pháp Kiều lo hắn cứ nói mãi không ngừng , cuối cùng cũng bật cười ngắt lời hắn : "Được rồi mà , là do tôi bất cẩn một chút thôi !

Không phải anh cũng đã giúp tôi xử lý vết thương rồi sao ?"

"Nhưng mà...

"

"Thôi nào , chúng ta tiếp tục nấu ăn đi , nếu không mọi người đều sẽ đói đấy !"

Pháp Kiều khẽ nắm lấy tay hắn , giọng có chút dỗ dành.

Hắn nghe thế cũng gật đầu, nhưng mặt nghiêm túc đè ép nàng ngồi lại xuống ghế ngay cạnh bàn ăn."

Để tôi nấu , em ngồi đây đi !

Sau khi nấu xong em giúp tôi nêm nếm nhé !" giọng dịu dàng khiến người luôn khó tính như nàng cũng phải mềm lòng."

Nhưng mà tôi có thể giúp anh mà !"

Pháp Kiều vẫn không đồng ý đưa mắt nhìn hắn."

Không nói nữa , tôi không muốn em bị thương nữa , tôi sẽ xót chết mất !"

Dù sao trong lòng hắn cũng tự xác nhận bản thân để tâm đến nàng , vậy thì hiện tại cứ thế mà thẳng thắn thừa nhận bản thân lo cho nàng thôi , hắn vốn là người thẳng thắn mà.

Pháp Kiều nghe thế mặt ngay lập tức đỏ bừng, nàng mím môi muốn nói gì đó cuối cùng cũng vì ngại ngùng mà chẳng thể nói gì thêm , cứ thế ngoan ngoãn nhìn hắn bước vào bếp.
 
[Atsh] [Rhycap/Duongkieu/Hungan] Show Hẹn Hò
Chương 34 : Ngày 3 (5)


Các món ăn nhanh chóng đã nấu xong, cả 6 người cùng mang món ăn ra ngoài và ngồi ăn với nhau.

Vừa ăn ,vừa vui vẻ nói cười với nhau, sau 3 ngày thì cả 6 dần như đã thân thiết với nhau, không khí hiện tại so với ngày đầu tiên khi gặp nhau đã khác đi rất nhiều."

Hôm nay chúng ta sẽ làm nhiệm vụ gì nhỉ ?"

Thành An vừa ăn vừa tò mò hỏi.

Đức Duy ăn một miếng trứng cuộn bò , miệng măm măm cũng gật đầu, nhìn mọi người chẳng ai quan tâm đến câu hỏi của Thành An thì tốt bụng cười hì hì nói : "Em hong biết nữa , hay cứ mặc kệ đi , lát nữa anh An chơi game với em nhá ?"

Thành An vừa nghe rủ rê đi chơi đã nhanh chóng bỏ qua vấn đề lo lắng cho nhiệm vụ bất ngờ mà hớn hở nói : "Được nha !

Nhưng mà nói trước, anh chơi game giỏi lắm á !"

"Em cũng giỏi lắm á !

Anh sẽ thua em cho xem !"

Đức Duy cũng nổi tính hơn thua mà trả lời lại với Thành An.

Cả hai cười đùa mà quên luôn cả ăn, Quang Anh bên cạnh thoáng nhíu mày, tay gắp ít thịt lợn xào cải thảo cho em , giọng lại nhẹ nhàng nhắc nhở em : "Duy đừng mãi nói chuyện , ăn đi !"

"Vâng ạ , Duy ăn ạ !"

Bên cạnh với nhau 3 ngày, em có thể trò chuyện thoải mái với anh , đôi khi còn ngại ngùng, đỏ mặt trước anh, trái tim cũng rung động nhưng em vẫn rất nhát gan a~~ em vẫn còn nhớ đến dáng vẻ lãnh đạm của Quang Anh ngày đầu tiên , nên khi thấy dáng vẻ nghiêm túc nhắc nhở của anh thì em rất ngoan ngoãn nghe theo.Quang Hùng cũng nhẹ giọng nhắc nhở Thành An bên cạnh : "Cậu cũng ăn đi , đừng mãi giỡn nữa !

Ăn xong rồi hả chơi !"

"Biết rồi !"

Thành An bĩu môi nhưng rồi rất ngoan ngoãn mà bắt đầu ăn.Dương Kiều ngồi đối diện chỉ khẽ cười im lặng nhìn 2 cặp đôi kia, cả hai lâu lâu chỉ thủ thỉ trò chuyện với nhau đôi ba câu."

Ăn xong tôi lại giúp em thoa thuốc nha ?" câu nói nhẹ nhàng hỏi ý nàng.Pháp Kiều khẽ mím môi ngại ngùng trước sự quan tâm của hắn dành cho mình, nàng khẽ gật đầu, giọng hơi nhỏ nhẹ nói : "Không cần đâu , tôi có thể tự mình làm được mà !"

"Em sao có thể tự mình thoa thuốc, ngoan, em nghe tôi đi nhé !"

Đăng Dương dịu dàng dỗ dành, giọng nói trầm ấm đầy quan tâm của chàng khờ làm trái tim sắt đá của nàng thoáng chút mềm mại.

Cuối cùng nàng vẫn là chấp nhận gật nhẹ đầu đồng ý với hắn.

Nàng sợ nếu nàng không chấp nhận chắc là hắn sẽ nài nỉ mãi.____________Hai người nằm dài trên sàn phòng khách, mỗi người ôm một tay cầm chơi game.

Ánh đèn vàng dịu phủ lên thảm, dây tay cầm rối tung như một mê cung nhỏ.Thành An nghiêng đầu nhìn màn hình, tóc hơi rối, hét lên : "Duy ơi , cứu anh , cứu anh !"

Đức Duy chống cằm, nhấn nút thật nhanh, cười khúc khích : "Anh yên tâm , em đến ngay đây , đến ngay đây !"

Cả hai hớn hở hét lên vang khắp gian phòng khách.

Đăng Dương bước về phía phòng khách , để tìm lấy hộp cứu thương, hắn muốn sơ cứu lại vết thương giúp Pháp Kiều đang chờ trên phòng , nhìn thấy cả hai lăn lộn chơi game cũng chỉ âm thầm bĩu môi lắc đầu bất lực.

"Thông báo các bạn , nhiệm vụ bắt cặp thực hiện nhiệm vụ buổi chiều.

Quy tắc sau khi phòng máy đếm đến 3 cặp đôi nào nắm lấy tay nhau sẽ chính thức trở thành bạn cặp thực hiện nhiệm vụ chiều." tiếng máy móc vang lên , tất cả mọi người trong nhà đều ngơ ngác.

Cho đến khi bắt đầu tiếng đếm 1 vang lên.

Đăng Dương lập tức giật mình vội chạy lên cầu thang hướng đến phòng.

Bên đây , khi thấy Đăng Dương vội chạy , cả Thành An cùng Đức Duy vẫn chưa hiểu gì, tay vẫn ngơ ngác cầm máy chơi game, tay kia lại nghe bảo nắm lấy tay nhau thì cả hai vô thức nắm tay.Phía trên phòng , Quang Anh đang đọc sách , vừa nghe tiếng loa phát thông báo đếm số 1, anh cũng vội vàng mở cửa phòng muốn chạy xuống phòng tìm em nhỏ ngây ngô dưới phòng khách đang chơi game kia.Và khi số 2 vang lên , cả Quang Anh và Đăng Dương chạm mặt nhau phía cầu thang, cả hai gấp gáp, Đăng Dương khẽ đưa tay đẩy nhẹ Quang Anh tránh đường, anh cũng cùng suy nghĩ đưa tay mình đẩy hắn.

Khi tiếng đếm thứ 3 vang lên vẫn còn dằn co nơi cầu thang chẳng thể rời đi.

Đến khi số 3 vang lên , cuối cùng là thông báo : "Phòng máy đã xác nhận ghép cặp nhiệm vụ hôm nay !"

Đến khi Quang Anh và Đăng Dương nhìn lại cũng chỉ biết ngơ ngác khi bàn tay dằn co của cả hai vô tình chạm nhau.

Lúc này Pháp Kiều mới từ phòng mở cửa ra.

Nàng vốn không ra kịp vì bận vào nhà tắm .

Còn riêng Quang Hùng chẳng nghe được thông báo do y vẫn đang mải mê đeo tai nghe nghe nhạc."

Phòng máy thông báo cặp đôi tham gia nhiệm vụ ngẫu nhiên hôm nay , gồm cặp đôi đầu tiên : Quang Anh - Đăng Dương, cặp đôi thứ hai là Thành An - Đức Duy, cặp đôi cuối cùng không có cái nắm tay , chúng tôi quyết định cho hai bạn một cặp là Quang Hùng - Pháp Kiều"Tiếng thông báo kết thúc là tiếng thở mạnh vang lên, cùng sự trừng mắt của hai người Đăng Dương , Quang Anh , sự ngơ ngác dù đã nghe thông báo rất rõ ràng của Thành An , Đức Duy và sự không nghe rõ và chưa biết gì của Quang Hùng, Pháp Kiều.

"Các bạn nhanh chóng tập trung xuống phòng khách theo cặp đôi thực hiện nhiệm vụ chiều để chúng tôi thông báo nhiệm vụ chiều !" ngay khi ngơ ngác tiếng máy móc lại vang lên thêm lần nữa.
 
[Atsh] [Rhycap/Duongkieu/Hungan] Show Hẹn Hò
Chương 35 : Ngày 3 (6)


Cả 6 người cuối cùng cũng tập trung dưới phòng khách.

Cả Pháp Kiều cùng Quang Hùng được mọi người giải thích sơ qua cũng đã hiểu và cả hai khá yên tâm về đối phương, dù sao cả hai cũng không phải người quá ngây ngô hay khờ khạo.

Cặp đôi đáng lo nhất chắc có vẻ là Thành An và Đức Duy, cả hai nghịch ngợm và cũng là nhỏ nhất trong 6 người, còn nhiệm vụ những ngày qua toàn là những nhiệm vụ khó nhằn so với cả hai.

"Thông báo nhiệm vụ cho các bạn !

Các bạn sẽ cùng thực hiện nhiệm vụ bắt cá, đội thua sẽ thực hiện nấu ăn cho cả 6 người buổi tối hôm nay.

Cả 6 người sẽ xuống ao bắt cá bằng tay không, sau đó thì cho cá vào rổ của đội mình" Thông báo máy móc vang lên cắt ngang sự ngơ ngác của cả 6 người ngay lúc này.___________"Tay em bị thương, hay là đừng bắt cá nữa !"

Đăng Dương khẽ tiến đến cạnh Kiều khi thấy nàng đang ngây ngốc nhìn về phía hồ không quá nước chỉ toàn là bùn.Pháp Kiều bất ngờ ,lại nhíu mày không đồng ý nhẹ giọng nói lại : "Không được đâu, đây là nhiệm vụ đồng đội mà, nếu thua sẽ bị phạt đó !"

"Hay là...tôi bắt giúp em nhé ?"

Đăng Dương lại hỏi nhỏ vào tai Kiều.

Nàng vừa nghe xong đã lắc đầu không đồng ý."

Không được, anh không nghĩ đến đồng đội của mình sao ?"

Pháp Kiều nhẹ nhàng hỏi , mắt âm thầm hướng mắt về phía Quang Anh đang khinh bỉ nhìn cả hai , anh sớm đã nghe được những câu thủ thỉ của cả hai rồi.

Anh trừng mắt Đăng Dương, hắn cũng chẳng mấy quan tâm, hắn cũng chờ xem thử cái tên đồng đội mình sẽ xử lý thế nào với em nhỏ bạn cặp của mình kia.Quang Anh thì anh vốn quyết tâm không gian lận bắt giúp ai, chỉ thực hiện nhiệm vụ mà thôi."

Anh An ơi , lát nữa khi thấy cá , em với anh mỗi người chặn một đầu rồi chụp nha !

Nhớ nha !"

Đức Duy hớn hở bàn chiến lược với Thành An.Thành An cũng vui vẻ cùng bàn bạc với em : "Được , chúng ta phải thắng nha !

Chúng ta không nấu ăn được đâu !"

"Vâng , vâng ạ !"

Đức Duy cười cười gật gù liên tục.

Quang Hùng cách đó không xa , nhìn một bên là em trai , một bên là bạn cặp thì bất an , chẳng thể nào yên tâm nổi trước hai người trẻ con kia.Quang Anh đứng phía xa cũng không giấu được lo lắng nhìn em, khi thấy người kia vẫn cười ngây ngô lại càng lo lắng hơn."

Bắt đầu xuống ao !" tiếng loa thông báo vang lên , tất cả bắt đầu lúng túng xuống ao.

Quang Anh xuống trước, việc đầu tiên là đưa tay về phía Đức Duy, em đỏ mặt , không muốn anh chờ lâu , em cũng nhanh chóng đặt tay mình lên tay anh , thận theo anh mà từ từ xuống ao.

Bên kia , Đăng Dương vẫn lo lắng không yên , tay giúp nàng xuống ao , miệng vẫn cứ liên tục nhắc nhở nàng cẩn thận tránh dính phải vết thương.

Còn cặp đôi kia lại càng vui hơn , Quang Hùng cũng muốn giúp cậu xuống ao , thế nhưng , Thành An đã nhanh hơn , cậu đã nhanh hơn mà nhảy ùm xuống ao trước ánh mắt ngỡ ngàng của y.___________"Duy ơi , cá kìa !"

Vừa xuống ao không lâu Thành An đã hét lên , Đức Duy nghe xong cũng nhanh chóng bước từng bước khó nhằn do bùn cản bước.

Rất nhanh cả hai đã đứng đôi diện nhau , giơ hai tay nhăm nhe con cá.

Thành An nhỏ giọng nói với em như sợ con cá giật mình : "Anh chụp nhá , em canh nha !"

"Dạ anh !"

Đức Duy chớp chớp mắt ngoan ngoãn hoàn toàn nghe lời tin tưởng Thành An.

"Ùm" Một tiếng động lớn vang lên , cả không gian như ngừng lại , mọi người đang tập trung mò cá cũng phải dừng tay nhìn về phía ấy.

Hiện tại Thành An nằm hẳn trên bùn và Đức Duy thì ngơ ngác trên người không chỗ nào là không dính bùn cả.

Lúc nãy khi Thành An nhào xuống bắt , con cá như biết trước sớm đã trườn đi, vì chụp hụt nên cậu cứ thế ngã ra , hậu quả tất cả bùn cứ thế bắn hết vào mặt Đức Duy đang ngơ ngác.Đức Duy ngơ ngác, sau lại mếu máo nhìn Thành An, cậu lúng túng đứng dậy , định tiến đến xin lỗi em nhỏ đang rơm rớm nước mắt thì có người nhanh hơn tiến đến."

Duy , đừng khóc , ngoan !" giọng trầm trầm đầy vẻ cưng chiều dỗ dành em.

Quang Hùng chưa định hình được thì thấy em trai đã được người khác cướp mất tranh dỗ dành trước y."

Nhưng...anh ơi , con cá chạy rồi !" em nhỏ mếu máo mách tội con cá trước mặt Quang Anh, anh muốn giúp em lau mặt lại phát hiện tay của anh đang cầm con cá còn dính cả bùn nên chẳng thể giúp em được.

"Tôi cho Duy nhé , Duy mang cá lại rổ nhé ?

Đừng mếu máo nữa nhé ?

Ngoan !"

Lời nói dịu dàng khiến người nói ra cũng tự bất ngờ trước bản thân, nhưng thôi vậy , bao nhiêu suy tính của bản thân nào là nghiêm túc , nào là thực hiện nhiệm vụ công bằng sớm đã không quan trọng nữa , hiện tại , lòng anh không chịu nổi xót xa trước em nhỏ mếu máo này.

Rung động thì cứ nhận là rung động vậy !Đức Duy lơ ngơ nhận lấy con cá trên tay, sau môi hơi mím lại , lòng ngọt ngào nhìn bóng lưng sớm đã quay vào bắt cá , nói đến Quang Anh hiện tại đã nhận ra bản thân mình để ý em thì Đức Duy hiện tại cũng đã nhận ra bản thân sớm đã rung động trước anh."

Kiều ơi , em đừng , để tôi !"

Pháp Kiều vừa thấy con cá , định đến bắt Đăng Dương đã từ đầu xông đến muốn bắt giúp nàng.

Pháp Kiều lúng túng muốn phản đối, dù sao cả hai hiện tại đang khác đội , thế nhưng chưa kịp nói gì , hắn đã nhanh hơn bắt lấy cá , còn nhiệt tình bỏ cá vào rổ của đội Quang Hùng và nàng."

Thành An, cẩn thận ngã !"

Quang Hùng gần như hét lên kéo tay cậu lại , người kia lại định nhảy ào về phía con cá , y sợ cậu lại ngã ra mà cá thì chẳng bắt được.

Thành An bối rối, cậu nãy giờ chẳng bắt được con cá nào mà chỉ hết ngã rồi lại hại Đức Duy bị bắn vào mặt.

Quang Hùng không chịu nổi mà thở dài, lại nhẹ giọng nói : "Để tôi bắt giúp cậu !"

Nói xong cũng chẳng để cậu từ chối, y cúi xuống dùng tay nhanh gọn chụp lấy con cá, Thành An tròn mắt sáng như ánh sao đầy ngưỡng mộ nhìn y : "Anh giỏi quá đi !"

Cứ như vậy , sau khi Thành An thấy cá lại gọi Quang Hùng nhờ giúp .

Còn Đức Duy có vẻ đơn giản hơn , Quang Anh tự động bắt cá cho vào tay em , em chỉ có nhiệm vụ ôm cá cho vào rổ.

Đăng Dương thì xót bạn cặp ,lo nàng vẫn bị thương nên quyết định bắt được bao nhiêu cá cứ thế cho hết vào rổ của Kiều, nàng một cái chạm vào bùn cũng chẳng thể được với hắn.
 
[Atsh] [Rhycap/Duongkieu/Hungan] Show Hẹn Hò
Chương 36 : Ngày 3 (7)


Nhiệm vụ kết thúc mọi người đỡ nhau lên khỏi ao, những bạn ekip chương trình cũng bắt đầu đếm kết quả.

Mọi người cùng nhau rửa tay, rửa mặt , bắt đầu đợi thông báo kết quả.

"Các bạn đổi bạn cặp thực hiện nhiệm vụ ngẫu nhiên ngày hôm nay thật sự rất ăn ý , rất ăn ý trong việc giúp đỡ đội đối thủ nhỉ ?"

âm thanh máy móc vang lên đầy vẻ trêu chọc cả nhóm , mọi người nghe đến cũng chỉ lén lút bật cười , vì lời trêu chọc đó rất đúng."

Chúng tôi xin thông báo số cá các đội bắt được, đội hạng nhất với 13 con cá là đội Thành An, Đức Duy ; đội thứ hai được miễn hình phạt nấu ăn có được 6 con cá là Quang Hùng , Pháp Kiều ; đội vinh dự về chót là đội Đăng Dương , Quang Anh với 1 con lươn !" tiếng vang lên đều đều , mọi người cũng sớm đoán được kết quả nên chẳng mấy bất ngờ.Đến khi một câu kết vang lên làm cả hai càng thêm quê : "Nhưng mà , con lươn đó cũng không được tính, chúng tôi quy định là bắt cá nên số cá các bạn thu được là 0 " __________"Thiệt , chẳng hiểu nổi , nhìn vậy mà chẳng bắt được con cá nào cho đội đấy !"

Quang Anh cất giọng xem thường, vừa bắt tay xử lý số cá vừa mang về.Đăng Dương đang xử lý số cá khác bên cạnh cũng chẳng vừa đốp chát lại với kẻ độc miệng kia : "Làm như mình bắt được ấy mà nói hay quá""Ít ra tôi còn bắt được một con lươn cho đội , còn anh cứ mãi bắt cho đội đối thủ thôi đấy !"

Quang Anh nghiến răng nhắc lại."

Lần này là bắt cá chứ ai bảo bắt lươn mà khoe ?

Mà làm như cậu không bắt cá cho Đức Duy ấy , nhìn người ta mếu máo một tí đã xót xa đưa cá vào tay nhóc ấy rồi !"

Đăng Dương không vừa cái miệng cũng hỗn chẳng kém mà cãi lại.Quang Anh nghiến răng quyết định chẳng chịu thua định nói tiếp thì người khác bước vào, nhàn nhạt nhắc nhở cả hai : "Thôi , hai cậu còn rảnh rỗi đốp chát nhau à ?

Mọi người đều đợi cả hai đấy !"

Vừa nói vừa xắn tay áo tiến về phía cả hai , lại nói : "Cũng đều mê trai như nhau , đều bắt cá giúp người đẹp cả thôi , cãi nhau như thế làm gì ?"

Câu nói nghiêm túc lại có chút trêu chọc của Quang Hùng làm cả hai im bặt.

Y tiến đến bắt tay giúp cả hai xử lý nhanh số cá , dù sao y cũng thấy bản thân nhờ ơn Đăng Dương mới ở hạng nhì như hiện tại , bản thân cũng vì lý do bắt cá giúp đội khác mà chẳng giúp ít cho đội , thế thì y giúp cả hai nấu ăn cũng chẳng sai. _____________Phía phòng khách, cả ba người đang rảnh rỗi ngồi ăn trái cây vừa xem phim.

So với 3 người gây gỗ um trời dưới bếp kia thì ba người trên phòng khách lại dịu dàng, vui tươi hơn rất nhiều."

May mắn thật nhỉ ?

Nếu chúng ta thua không biết buổi tối hôm nay sẽ thế nào" Đức Duy miệng ăn bánh lẩm bẩm nói nhỏ.

Pháp Kiều vừa nghe khẽ phì cười , nàng cất tiếng trêu chọc : "Chắc chắn em không cần nấu đâu , có người sẽ nấu giúp em cả mà !"

"Đúng đấy , Quang Anh nấu giúp Duy cả mà!"

Thành An cười khúc khích, đưa tay bốc miếng bánh lại cười hùa theo Kiều trêu chọc em.

Đức Duy vừa nghe đã đỏ mặt.

Em lầu bầu nhỏ giọng nói : "Sao có thể chứ , anh Quang Anh nghiêm túc như vậy, anh ấy rất công bằng ạ !"

"Công bằng dữ chưa ?"

Thành An đùa đùa nói tiếp.

Pháp Kiều cũng không nhịn được lén lút bật cười khúc khích.

Đức Duy lại càng đỏ mặt , hai má nóng rực như bị nung cháy."

Nhưng...nhưng mà nói gì thì nói, anh trai em hình như cũng thích anh An lắm đấy nhá !

Hôm nay còn giúp anh bắt cá , đỡ anh , sợ anh ngã nè , chăm anh từng li từng tí luôn , em là em trai chẳng được như vậy bao giờ đâu !"

Đức Duy quyết tâm không chịu thua mà quay sang đẩy hướng chú ý sang Thành An.

Thành An đang hớn hở trêu em thì bị trêu ngược , cậu lúng túng quay mặt đi.

Pháp Kiều nhếch môi , lại nói tiếp : "Đúng nhỉ ?

Nhớ hai hôm trước còn gây gỗ nhau giờ đã chăm nhau tốt như vậy !"

"Ơ hay , thế Kiều thì sao , trái tim sắt đá của người đẹp chắc cũng hóa thành cục bông trước cá bống kho tiêu rồi hen !"

Thành An quyết tâm không để Pháp Kiều được thoát , cậu quay sang kéo cả nàng vào trêu chọc.

Pháp Kiều vừa nghe đã nhíu mày mà nói : "Người ta đẹp trai như thế mà gọi là cá bống kho tiêu !"

"Chị bênh vực người ta kìa , thích rồi đúng hông ?

Hay nói nhỏ cho Duy nghe đi !"

Đức Duy cười cười lại vờ nghiêng đầu kề tai cạnh miệng nàng.

Pháp Kiều bị điều đó của cậu chọc cười , nàng ngại ngùng khẽ đẩy vai em nhích ra , khẽ nghiêm giọng mắng nhẹ : "Này , bé đừng trêu chị xem nào !"

"Vâng , vâng , em không trêu chị đâu !"
 
[Atsh] [Rhycap/Duongkieu/Hungan] Show Hẹn Hò
Chương 37 : Ngày 3 (8)


Cả 3 người đàn ông chiến đấu với nhiều món cá khác nhau , nhanh chóng đã có được một bàn ăn đầy ắp cá và cá.

Còn 3 em bé của họ sau khi nghe các món ăn đã hoàn thành thì hớn hở chạy vào ngồi ngay trên bàn ăn."

Oa~~ Toàn là cá và cá thôi !"

Đức Duy cảm thán, mắt long lanh nhìn bàn ăn do anh và hai người kia nấu nướng.

Pháp Kiều dịu dàng nhìn Đăng Dương, nàng nhẹ giọng mềm mại nói : "Dương giỏi quá !"

Đăng Dương bất ngờ nghe giọng mềm mại kia lần đầu tiên cất tiếng gọi thẳng tên hắn ,khiến trái tim hắn thoáng chốc mềm nhũn, hắn ngại ngùng lắp bắp nói : "Không... không giỏi lắm đâu !"

Pháp Kiều không khó để nhận ra hắn đang ngại, mọi người trong phòng cũng nhận ra điều đó , mọi người chỉ lén lút không vờ như không biết mà thôi , chỉ có mỗi Thành An là không nhịn được bắt đầu trêu chọc : "Trời ơi , cá bống kho tiêu biết ngại rồi kìa !"

"Nói ai là cá bống kho tiêu hả cái nhóc lùn kia ?"

Đăng Dương đang mắt nhìn mắt với nàng Kiều thì nghe được câu chăm chọc của cậu không nhịn được đáp lời lại.Thành An đối với câu hỏi lạnh lùn của hắn thì nghiến răng, sau lại nhếch môi lè lưỡi trêu chọc.

Quang Hùng bất lực đưa tay xoa đầu cậu dỗ dành : "Nào , đừng nghịch nữa , chúng ta ăn cơm nhé ?"

"Được rồi , ăn thôi , ăn thôi !"

Thành An bĩu môi nhưng cũng đã ngoan trở lại , nghiêm túc đợi Quang Hùng gỡ xương cá giúp mình."

Duy...cẩn thận xương , để tui làm cho !"

Quang Anh khẽ cất tiếng ngăn cản khi thấy em đang hí hoáy muốn gỡ xương cá , anh lo em bé nghịch ngợm này sẽ mắc phải xương cá.Đức Duy đưa mắt nhìn anh, sau lại va phải ánh mắt dịu dàng kia của Quang Anh dành cho mình.

Em ngại ngùng cụp mắt xuống rất nhanh , như mèo con ăn vụng thất bại.

Anh bật cười giành lấy đĩa cá trước mặt em tỉ mỉ giúp em nhỏ nhặt xương cá ra rồi lại đưa đến cho Duy."

Đây , Duy ăn đi !"

Quang Anh vờ như không biết em đang ngại, anh cười khẽ đưa đĩa cá vừa được anh nhặt xương xong đến trước mặt em.Đức Duy cười ngại nhận lấy đĩa cá, em nhẹ giọng mềm mại nói : "Em cảm ơn anh Quang Anh ạ !"

Quang Anh đưa tay xoa nhẹ mái tóc mềm mại của em, thầm nghĩ người này làm từ bông nhỉ , người đâu đầu cũng mềm mại như bông , kể cả giọng nói , bàn tay , còn có mái tóc kia nữa.____________Buổi tối , khi ai đã về phòng nấy , sau một ngày mệt mỏi thì mọi người đều trở về giường, làm việc mình thích hoặc là nghỉ ngơi.

Ở phòng Dương Kiều lúc này , khi Đăng Dương từ phòng tắm bước ra, hắn ra ngoài với mái tóc vẫn còn chưa khô nhỏ giọt trên chiếc áo phông trắng.Pháp Kiều sớm đã tắm xong , nàng là đang ngồi trên giường skincare cho bản thân.

Nàng đưa mắt nhìn mái tóc ướt của hắn nhất thời chướng mắt chẳng chịu nổi , mắt thấy hắn vừa ngồi lên giường của mình , nàng đứng dậy tiến về phía hắn khiến người kia khó hiểu."

Sao lại không lau khô tóc ?"

Pháp Kiều hỏi , mắt nàng nhíu lại, giọng nhàn nhạt nhưng lại chứa đầy sự quan tâm.

Tay cầm máy sấy, nhẹ nhàng chạm vào mái tóc kia giúp hắn sấy khô mái tóc.Hắn cứng người khi bàn tay mềm mại kia đang dịu dàng chạm vào mái tóc mình, trước giờ hắn vốn là người qua loa, nay lại được người kia dịu dàng quan tâm sao lại chẳng thích cho được. _____________"Hùng nè , có thể cho tôi hát cùng không ?"

Thành An tiến đến khi thấy y đang ngồi bên bệ cửa sổ đang ôm cây đàn ghita trong người ngân nga.Quang Hùng dừng tay , y đưa mắt nhìn cậu , khẽ cười , bản thân cũng hơi nhích người nhường một chỗ trống đủ để cậu ngồi xuống.

"Được , cậu muốn hát bài nào ?"

"Bài nào cũng được, chỉ cần là nhạc của anh , tôi đều thuộc !"

Thành An cười híp mắt , Quang Hùng cũng mỉm cười bắt đầu gảy đàn , tiếng đàn dịu êm , một bài hát vừa được y cho ra mắt gần đây , cả hai hòa giọng ngân nga trong đêm tối ,gió thổi dịu nhẹ thoáng bay mái tóc của cả hai , ánh mắt cả hai dịu dàng nhìn lấy đối phương.____________Ở căn phòng còn lại , Quang Anh đang ngồi im lặng đọc sách, cánh cửa phòng tắm mở ra , Đức Duy vừa trong phòng tắm chạy ì ạch ra ngoài , vừa ra đã nhảy ùm lên giường khiến anh đang yên tĩnh đọc sách cũng bị giật mình trước tiếng ồn kia.Em nằm lăn lộn trên giường, anh nhìn con sâu nhỏ đang nghịch ngợm kia thì khẽ cười lắc đầu đầy bất lực."

Anh Quang Anh ơi !"

Nằm một lúc lại chán , em nhỏ lí nhí gọi anh."

Có chuyện gì ?"

Anh vẫn chưa dời mắt khỏi quyển sách trên tay mà hỏi em."

Em hỏi cái này được không ạ ?"

Đức Duy hơi rụt rè hỏi , dù sao em vẫn rất là nhát gan trước một Quang Anh có dáng vẻ lạnh nhạt thế này.Quang Anh biết em là đang rụt rè trước anh, anh khẽ gấp quyển sách lại đưa mắt nhìn em , giọng nhẹ nhàng hơn để tránh làm em nhỏ nhụt nhát kia sợ : "Duy hỏi đi , tôi nghe đây !"

"Anh đọc sách gì vậy ạ ?

Em...chỉ là thấy anh đọc nên tò mò thôi ạ !"

Đức Duy nhìn anh , lại nhìn đến quyển sách trên tay anh mới vừa gấp lại.Quang Anh khẽ cười giơ quyển sách lên cho em nhìn, giọng đầy vẻ nuông chiều nói : "Là tiểu thuyết !"

"Duy có muốn nghe không ?

Tôi đọc cho Duy nghe" Giọng anh nhẹ nhàng hỏi ý em.

Đức Duy bất ngờ, em tròn mắt không dám tin hỏi lại : "Thật sao ạ ?

Anh Quang Anh đọc cho em nghe thật sao ?"

"Thật, nhưng...Duy nằm bên đấy có chút xa , tôi đọc sợ sẽ không nổi , Duy sang đây nằm nghe ,có muốn không ?"

Anh cười cười hỏi.Đức Duy nghĩ nghĩ sau lại ôm theo bé cừu bông trên đầu giường sang giường anh mà nằm xuống.

Quang Anh lúc đầu chỉ hỏi vui , không ngờ em nhỏ ham vui lại nghe thật , anh bật cười nhích người một chút chừa chỗ trống cho em nằm vào.Quang Anh bất cười , trái tim rung rinh trước em nhỏ hai tay ôm chặt bé cừu, hai má phúng phính hồng hồng nằm trên giường đưa ánh mắt trông chờ anh đọc sách cho mình nghe.

Quang Anh mỉm cười bắt đầu cất giọng trầm ấm đọc cho em nghe.
 
[Atsh] [Rhycap/Duongkieu/Hungan] Show Hẹn Hò
Chương 38 : Ngày 4 (1)


Buổi sáng ngày thứ 4 , tiếng chuông thông báo vang lên, mọi người nhanh chóng gọi nhau thức giấc.

Bên phòng Dương Kiều, cả hai sớm đã thức giấc hắn còn giúp nàng tỉ mỉ thoa thuốc băng bó vết thương trên tay cho nàng.Còn phòng Hùng An, Quang Hùng bị tiếng chuông gọi dậy , y nheo mắt thức giấc vô tình đưa mắt nhìn sang người đang ngủ ở giường bên.

Thiếu niên xinh đẹp nằm nghiêng trên chiếc giường trắng tinh, làn da mịn màng như sứ, hơi thở đều đặn phập phồng nhẹ nơi lồng ngực.

Mái tóc mềm mại rủ xuống gối, vài sợi lòa xòa chạm vào gò má phúng phính .

Ánh nắng ban mai len qua khe cửa, rải lên gương mặt cậu một lớp sáng dịu dàng, khiến hàng mi dài như rung lên trong mơ.

Môi khẽ hé, phớt hồng tự nhiên, tựa như đang thì thầm điều gì đó trong giấc ngủ yên bình.

Quang Hùng nhìn dáng vẻ đẹp đẽ ấy đến thẩn thờ cả người.

Dường như cảm nhận được ánh nhìn của người kia, cậu dần dần nheo mắt nhìn lên.

Quang Hùng giật mình lúng túng ngồi dậy để che dấu ánh mắt của mình nhìn cậu.

Thành An đưa khuôn mặt ngái ngủ ngơ ngác nhìn Quang Hùng đi nhanh vào nhà tắm kia.Về phòng AnhDuy , Đức Duy khẽ trở mình, hàng mi dài run rẩy mở ra sau một đêm say ngủ.

Thứ đầu tiên đập vào mắt em không phải trần nhà, mà là vòng tay ấm áp đang ôm chặt lấy mình.

Hơi thở người kia phả nhẹ bên tai, đều đặn và bình yên, như nhắc nhở em rằng tất cả chỉ là hiện thực, không phải mơ.Bờ vai rộng vững chãi làm gối, mang lại một cảm giác an toàn khó tả.

Ánh sáng của buổi sớm lọt qua rèm, phủ lên hai thân hình đang ôm nhau, khiến mọi thứ yên tĩnh đến mức ngay cả thời gian cũng không nỡ trôi đi.Đức Duy bất ngờ, không nghĩ đến bản thân hiện tại đang ngủ trong lòng Quang Anh, lại nhớ đến đêm qua quá say mê nghe anh đọc tiểu thuyết lại ngủ quên lúc nào chẳng hay, Quang Anh cũng chẳng gọi em dậy cứ thế cả hai ngủ cùng nhau trên chiếc giường chật hẹp vì đây là giường đủ cho 1 người ngủ.Tiếng chuông reo vô tình đánh thức Quang Anh khỏi giấc ngủ, anh nheo mắt thức giấc, Đức Duy giật mình thấy anh thức dậy cũng bắt đầu lúng túng ngồi dậy khỏi người em, sau lại lắp bắp nói : "Em...em xin lỗi, em...hôm qua ngủ quên mất !"

Quang Anh cố giấu đi nụ cười do sự ngại ngùng đáng yêu của em, anh hắng giọng nói : "Không sao đâu !

Dậy thôi , chúng ta phải làm nhiệm vụ hôm nay nữa !"

"Vâng ạ !"

Đức Duy mỉm cười khi thấy anh nói sang chuyện khác.

Em nhỏ gấp gáp đứng dậy khỏi giường chạy nhanh vào nhà tắm , phía sau là nụ cười thầm đầy dịu dàng của Quang Anh dành cho em.___________"Ơ...hôm nay cặp đôi kia lại xuống muộn nữa rồi à ?"

Pháp Kiều bật cười khi thấy cặp đôi Quang Anh Đức Duy đã xuống.Đức Duy khúc khích cười lại hùa theo Kiều nói : "Đúng nhỉ , anh em trước nay không bao giờ trễ giờ đâu !"

Cả hai nhìn nhau cười khúc khích, đầu sớm đã vẽ nên ngàn câu chuyện lãng mạn của cặp đôi kia.

Đăng Dương và Quang Anh nhìn bạn cặp của mình cười nghịch ngợm đáng yêu thế kia thích chẳng chịu được.

"Nói xấu anh hai sao Duy ?" giọng Quang Hùng đều đều vang lên, câu nói có vẻ bình thường nhưng lại có sức ép vô hình với Duy.

Em vừa nghe đã cụp ngay đuôi mèo đang ngoe ngoảy lùi xa một bước vô tình lưng va phải lòng ngực của Quang Anh.

"Không hề, Duy ngoan lắm !

Duy không nói xấu anh hai đâu , chỉ nói tốt thôi ạ !"

Duy ngoan xinh yêu đáp lại lời y , giọng mềm mềm, mắt cụp xuống trông vừa thương vừa yêu.

Quang Anh phía sau thuận thế choàng lấy eo em xoa xoa.

Nhưng em nhỏ nào có hay chỉ mãi lo sợ anh trai đáng sợ của mình mà thôi.Thành An đứng cạnh Hùng nhìn rõ Đức Duy rụt rè cùng Quang Anh biết lợi dụng thời cơ.

Cậu cười cười quyết tâm không để yên , cậu cất lời trêu chọc : "Này , còn trêu chọc bọn này , nhìn xem , hai người chỉ qua 3 ngày đã khoác eo nhau như thế rồi !"

Vừa nói còn vừa cười tủm tỉm, Pháp Kiều cũng tươi cười cất giọng ồ lên trêu ghẹo.

Đăng Dương đưa mắt khinh bỉ nhìn Quang Anh, Quang Hùng cũng liếc mắt nhìn anh , lại nhìn sang cái tay đang không yên phận kia của anh ,một ánh mắt đầy cảnh cáo.Đức Duy đỏ mặt tránh sang chỗ khác, phát hiện tay mình trống trải anh cũng không thể hiện thái độ gì chỉ nhếch môi rút tay lại."

Thông báo nhiệm vụ hôm nay của các bạn , tham gia nhiệm vụ thu hoạch cam giúp nông dân.

Đây là nhiệm vụ chung, các bạn sẽ trải nghiệm ăn sáng ngoài chợ, sau đó sẽ làm việc ăn trưa tại nơi làm việc, buổi tối chúng tôi sẽ thông báo sau !" tiếng loa vang lên cắt ngang cuộc trò chuyện của cả nhóm 6 người.

Mọi người nhìn nhau , sau lại gật gù xem như hiểu bắt đầu lên phòng chuẩn bị đi làm nhiệm vụ ngày hôm nay.
 

Thành viên trực tuyến

Không có thành viên trực tuyến.

Thống kê diễn đàn

Chủ đề
39,938
Bài viết
1,075,527
Thành viên
9
Mới tham gia
Jony fang
Back
Top Bottom