Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch App Khách Sạn Mèo - Thố Nhĩ Tề

App Khách Sạn Mèo - Thố Nhĩ Tề
Chương 120: Không nghiêm túc nổi rồi



Ngày hôm sau, đoàn làm phim chia thành ba nhóm, đến nhà của Quý Hựu Vũ, Lâm Giai và Triệu Văn Lực.

Cảnh quay đầu tiên là ba người đàn ông đảm đương vai ba giúp các bạn nhỏ hợp tác với mình sắp xếp hành lý.

Phòng livestream chính có thể chuyển đổi giữa ba gia đình, khán giả có thể tự do chọn gia đình muốn xem.

Hiện tại có thể thấy gia đình có lượng người xem trực tuyến cao nhất là nhà của Triệu Văn Lực.

Điều này cũng dễ hiểu, dù sao cũng là nhà của Ảnh đế và Ảnh hậu, và con gái của họ là Triệu Tiểu Ni cũng tham gia chương trình.

“Ni Ni, con xem bộ đồ này thế nào? Mẹ thấy bộ này rất hợp để đi tới trạm cứu hộ và chơi cùng các bạn nhỏ.”

Ảnh hậu Đường Oánh ở nhà ăn mặc rất giản dị, mặt mộc, tóc đen buông xõa sau lưng, nhưng vẫn không giấu được khí chất trời sinh.

Cô ấy đang cầm một chiếc quần yếm và một chiếc áo phông dài tay hỏi con gái.

Triệu Tiểu Ni đứng trên giường, nhảy nhót trên đệm: “Không, không, con không muốn mặc quần yếm, con muốn mặc váy! Váy công chúa đỏ của con đâu? Con muốn mặc váy công chúa!”

Đường Oánh thở dài: “Ni Ni, con đi làm việc mà, mặc váy không tiện.”

Triệu Tiểu Ni bĩu môi, khoanh tay đứng trên giường: “Con không muốn! Con không quan tâm! Con muốn mặc váy công chúa cơ!”

Đường Oánh: “Con ngoan nào, mẹ sẽ cho con mặc váy, nhưng những chiếc quần này con cũng phải mang theo trong vali, nếu con thấy không tiện thì bảo ba thay cho con.”

Triệu Tiểu Ni: “Con không muốn ba thay, con muốn mẹ thay.”

Đường Oánh bất lực nói: “Lần này mẹ không đi được… “

Triệu Tiểu Ni không thể tin được: “Không thể nào? Mẹ, sao mẹ lại không đi?”

Đường Oánh: “Mẹ còn công việc khác, không đi được. Hôm qua ba con đã nói với con rồi mà.”

Triệu Tiểu Ni bĩu môi, quỳ gối trên giường, vẻ mặt thất vọng tràn trề, cô bé tiện tay ôm lấy một con gấu bông khổng lồ đặt trên giường: “Vậy thì con phải mang theo gấu bông của con.”

Mẹ không đi cùng, có gấu nhỏ thì cũng có thể ngủ được.

Đường Oánh xoa trán, con gấu bông to như vậy làm sao mang đi được?

“Ni Ni, con nghe mẹ nói này, gấu bông không thể mang theo được, có ba ở đây rồi, con không cần lo lắng.”

Triệu Tiểu Ni cuối cùng sụp đổ, bĩu môi một cái bật khóc.

Mẹ không đi cùng, không được mang gấu bông, lại phải ở cùng ba, cô bé thực sự quá khổ…

Lúc này, Triệu Văn Lực đứng ở cửa, nói với giọng nghiêm khắc: “Khóc cái gì, sắp đi rồi, hành lý của con chuẩn bị xong chưa?”

Triệu Tiểu Ni khóc càng lớn tiếng hơn.

Lúc này, khán giả trong phòng livestream cười ngất.

[Hahahahaha, lâu rồi không gặp nữ thần, tưởng rằng nữ thần đang sống cuộc sống thần tiên ở nhà, không ngờ khi đối mặt với con gái cũng có phản ứng đời thường như vậy.]

[Aaaaa, nữ thần vẫn đẹp quá! Ni Ni giống mẹ quá! Đẹp quá đi thôi! Muốn mặc váy công chúa, Ni Ni mặc váy công chúa đẹp lắm!]

[Nữ thần cũng sợ trẻ con hư, hahahahaha, tôi nhớ trước đây Đường nữ thần cũng rất ngầu, ngày xưa là máy thu hoạch nam thần, không ngờ bây giờ lại phải đối phó với nhóc khó bảo.]

[Đừng có nói Ni Ni là trẻ hư, người ta rất tủi thân mà, con gấu bông đáng yêu như vậy, tại sao lại không cho mang đi?]

[Tôi thấy Ni Ni vừa nghe thấy ba đi, hoàn toàn không hề thấy an ủi, ngược lại còn sụp đổ hơn nữa, cười xỉu!]

[Cười chết mất, mở đầu đã khóc một trận, sao mà buồn cười thế!]

[Mọi người ác quá, người ta là tiểu tiên nữ đang rất buồn, sao mọi người có thể cười lớn như vậy!]

Lúc này, ở một phòng livestream khác, Lâm Giai cùng với đoàn làm phim đến phòng của bạn diễn nhí Từ Dĩ Chiêu tại một khách sạn.

Chuông cửa reo lên, Từ Dĩ Chiêu mở cửa, nhìn thấy Lâm Giai, rất thân thiết ôm chầm lấy anh ấy.

“Chú Lâm!” Đôi mắt cậu bé ánh lên sự ngạc nhiên và hào hứng.

Lâm Giai cũng rất vui khi gặp lại Từ Dĩ Chiêu.

“Tiểu Chiêu, lâu rồi không gặp, cháu cao lớn hơn rồi. Sao cháu ở khách sạn vậy? Không về nhà à?” Lâm Giai tò mò hỏi, vừa bước vào phòng anh ấy đã thấy đây là một phòng suite, chỉ có cậu bé và một người giúp việc, ba mẹ cậu bé không có ở đây.

Từ Dĩ Chiêu ngoan ngoãn trả lời: “Dạo này cháu đang quay quảng cáo ở đây, nên tạm thời ở khách sạn.”

Cả hai đều ngầm hiểu lý do tại sao ba mẹ của Từ Dĩ Chiêu lại không xuất hiện.

“Hành lý của cháu đã sắp xếp xong chưa?”

“Dạ, cháu vẫn đang sắp xếp ạ.”

Lâm Giai mỉm cười nói: “Vậy để chú giúp cháu nhé.”

Thực ra anh ấy hơi lo lắng là Tiểu Chiêu đã sắp xếp xong hết hành lý rồi, như vậy thì anh đến cũng chẳng có ích gì, vì chương trình sẽ bắt đầu ghi hình từ khâu sắp xếp hành lý.

Đi đến phòng, Lâm Giai mới phát hiện ra rằng mặc dù Từ Dĩ Chiêu nói là chưa xong, nhưng đồ đạc của cậu bé đã được sắp xếp gọn gàng trên giường.

Quần áo, đồ dùng cá nhân, đồ dùng sinh hoạt… đều đã được chuẩn bị đầy đủ.

Lâm Giai còn tò mò nhặt một gói đồ lên: “Tiểu Chiêu, cháu mang theo thuốc nữa à?”

Lúc này, người giúp việc mới lên tiếng: “Đúng vậy, hôm qua cháu bảo tôi mua giúp cháu, cháu nói là lần này đi sẽ tiếp xúc với nhiều động vật, có thể sẽ bị thương nhẹ, nên chuẩn bị băng gạc và thuốc sát trùng.”

Lâm Giai cảm thấy rất ngạc nhiên, đứa trẻ này thật chu đáo!

Từ Dĩ Chiêu ngẩng mặt lên, vẫn cười rất tươi: “Chú Lâm, cháu đã chuẩn bị đồ cho chú rồi, chú không cần mua thêm đâu.”

Lâm Giai xoa đầu Từ Dĩ Chiêu với cảm xúc phức tạp: “Ngoan lắm.”

[Wow, Tiểu Chiêu mới 7 tuổi mà đã biết lo xa như vậy, còn chuẩn bị thuốc nữa, giỏi quá!]

[Đột nhiên thấy thương cậu nhóc, một đứa trẻ phải đi xa nhà mà ba mẹ lại không đến giúp, hơi tội nghiệp.]

[Trước đây có người tiết lộ, Tiểu Chiêu là con một gia đình đơn thân, từ nhỏ đã lăn lộn trong giới giải trí, ban đầu hình như là để trả nợ cho ba, chắc là vì trải qua nhiều nên mới hiểu chuyện như vậy.]

[Wow… Thương quá đi mất! Tiểu Chiêu đáng yêu thế, diễn xuất cũng tốt, lại còn hiểu chuyện nữa, đúng là đứa nhỏ quý giá!]

[Mọi thứ đều chuẩn bị xong xuôi, nhưng lại không xếp hành lý, chờ chú Lâm đến sắp xếp, chắc là muốn có thêm cảnh quay để chương trình hấp dẫn hơn. Ôi, đứa trẻ này quá hiểu chuyện rồi, ở cái tuổi này các bạn nhỏ khác vẫn được ba mẹ nuông chiều, còn cậu bé phải suy nghĩ nhiều như vậy, thật đáng thương.]

[Wow, trong phim Lâm Giai và Tiểu Chiêu là ba con, ngoài đời hai người lại hợp tác! Thật giống một cặp ba con thật sự! Fan phim như tôi quá hài lòng! Chương trình này tôi theo dõi rồi!]

Ban đầu, livestream của gia đình Triệu Văn Lực có lượt xem cao nhất, nhưng khi livestream của Lâm Giai bắt đầu, lượt xem nhanh chóng tăng lên và không thua kém nhiều.

Livestream của nhóm thứ ba sắp bắt đầu.

Danh sách khách mời nhóm thứ ba không được tiết lộ trước khi chương trình bắt đầu, nhiều người đoán là nhóm này sẽ khác biệt.

[Nhóm thứ ba có phải là người nổi tiếng hơn không?]

[Tôi nghĩ nhóm thứ ba sẽ không nổi tiếng hơn đâu, dù sao con gái của Triệu Văn Lực và Đường Oánh đã là con của những ngôi sao hàng đầu, Lâm Giai và Tiểu Chiêu mặc dù kém nổi tiếng hơn một chút nhưng phim của họ đang rất hot, nhóm thứ ba có thể là người bình thường cũng nên.]

[Tôi đoán là sẽ mời một vận động viên thể thao nào đó, hahaha, dù sao trạm cứu hộ động vật cũng cần nhiều sức lực.]

[Tôi đoán là một ca sĩ, vì hai nhóm trước đều là diễn viên.]

[Vận động viên thể thao +1, thế vận hội vừa kết thúc, thể thao đang rất được quan tâm.]

Nhiều người vì tò mò nên đã chờ xem livestream của nhóm thứ ba.

Khi bắt đầu livestream, khuôn mặt của Quý Hựu Vũ xuất hiện trên màn hình.

“Ha ha, xin chào các bạn khán giả đang xem livestream. Lại là tôi đây, có bất ngờ không nào? Những ai chưa biết tôi thì xin tự giới thiệu, tôi là Quý Hựu Vũ, là ba của bé mèo Lai Nhân, nào Lai Nhân, ra chào khán giả nào. Ơ, con đi đâu rồi? Con lại đây nào! Cục cưng à, cho chút mặt mũi đi!”

Sau đó, màn hình chiếu cảnh Quý Hựu Vũ đuổi theo một con mèo trắng lông dài khắp phòng.

[Hahahahaha, lại là anh khùng này!]

[Cười chết mất, Quý Hựu Vũ lại là anh! Anh xem bây giờ anh còn chút hình tượng của một nghệ sĩ piano nào không, bây giờ anh chỉ là một người nổi tiếng trên mạng thôi!]

[Hahahahaha! Lai Nhân vẫn không hợp tác như cũ!]

[Wow, đây không phải là nghệ sĩ piano chơi đàn rất hay đó sao?《Cục cưng lang thang》giỏi vậy, mời được cả anh ấy!]

[Đợi đã! Quý Hựu Vũ tham gia chương trình? Vậy chị gái Tiểu Lục của tôi đâu? Quý Hựu Vũ không có con mà? Vậy anh ấy đi với ai? Có phải là chị gái Tiểu Lục của tôi không?]

[Hahahahaha, thật trùng hợp, tôi cũng thấy bình luận nhắc đến chị gái Tiểu Lục.]

Nhiều người chưa xem livestream của Quý Hựu Vũ, cũng không biết hai bạn nhỏ Hạ An An và Chu Ngôn Thiên là ai, vì vậy trong phần bình luận toàn là những câu hỏi về hai đứa trẻ này, và có cả những người giới thiệu cho người khác.

Quý Hựu Vũ cuối cùng cũng bắt được Lai Nhân, ôm chặt và hôn nó hai cái, sau đó mới thả ra.

Lai Nhân tức giận nhảy sang một bên và bắt đầu l**m lông, miệng lẩm bẩm gì đó, nghe có vẻ như đang chửi bới.

Quý Hựu Vũ cười nói vào camera: “Các bạn chắc chắn rất tò mò về bạn nhỏ cùng tham gia chương trình với tôi đúng không? Đi thôi, bây giờ tôi sẽ đưa các bạn đi xem.”

Nhóm quay phim theo sau Quý Hựu Vũ ra ngoài. Đầu tiên, anh đến nhà của Chu Ngôn Thiên.

Tiểu Thiên đang ăn sáng, hôm nay ba cậu bé cũng ở nhà. Mở cửa, hai người xã giao vài câu, Quý Hựu Vũ cười nói với ba của Tiểu Thiên: “Anh có muốn chào hỏi khán giả không ạ?”

Chu Văn Mặc rất ngại ngùng, chưa kịp nói gì thì mặt đã đỏ bừng. Anh ấy vẫy tay: “Khó xử quá, tôi không biết nói gì, cảm ơn chương trình đã tạo cơ hội cho Tiểu Thiên, mong cháu sẽ thể hiện tốt.”

Mẹ của Tiểu Thiên, Hướng Lệ, đang ngồi ăn cùng con trai.

Chu Ngôn Thiên đang kể chuyện cười cho mẹ nghe.

Cậu bé rất thích nói, bình thường Hướng Lệ sẽ thúc giục cậu bé ăn nhanh, nhưng hôm nay có máy quay nên cô ấy cũng không nói gì nhiều. Quý Hựu Vũ cũng ngồi xuống bàn ăn, cả nhà cùng nghe Tiểu Thiên kể chuyện cười.

“Có một người vào rừng đi săn, anh ta thấy một con cáo rất đẹp, liền ngắm bắn. Mọi người đoán xem chuyện gì xảy ra?”

Hướng Lệ khoanh tay, vẻ mặt cau có nhìn con trai biểu diễn, không đáp lời.

Quý Hựu Vũ không nhịn được hỏi: “Kết quả thế nào? Con cáo chết à?”

Chu Ngôn Thiên lắc đầu: “Người đó chết.”

Quý Hựu Vũ: “Không đúng, người đó bắn súng, bắn con cáo, tại sao người đó lại chết? Cái logic này không ổn.”

Chu Ngôn Thiên một bộ dạng nghiêm túc: “Vì con cáo nói: ‘Tôi là hồ ly phản quang’.”

Quý Hựu Vũ chống nạnh: “Hahahahahaha! Hài hước quá!”

Hướng Lệ che mặt, giờ thì xong rồi, con trai ngốc của mình sắp bị cả nước cười chê mất.

[Hahahahaha, đúng là anh trai Tiểu Thiên!]

[Hahahaha, anh trai Tiểu Thiên hài hước quá đi, câu chuyện cười này tôi đã nghe cả ngàn lần rồi, nhưng mà nghe anh trai Tiểu Thiên kể vẫn thấy buồn cười!]

[Tôi cảm thấy là do có Quý Hựu Vũ ở đó nên mới vậy, một người dám kể, một người dám cười.]

[Hai người này khá hợp nhau đấy. Nhưng mà chị gái Tiểu Lục đâu rồi? Tôi muốn xem chị gái Tiểu Lục quá! Huhu, chương trình mời anh trai Tiểu Thiên mà không mời chị gái Tiểu Lục, tôi khóc quá!]

[Khóc om sòm lăn lộn, muốn xem chị gái Tiểu Lục!!!]

[Hahahaha có hai người Tiểu Thiên và Quý Hựu Vũ rồi, chương trình này có thể kết thúc rồi.]

[Tôi cũng cảm thấy chương trình này không xong rồi, không nghiêm túc nổi nữa rồi.]
 
App Khách Sạn Mèo - Thố Nhĩ Tề
Chương 121: Chuẩn bị hành lý



Quý Hựu Vũ vốn định giúp Chu Ngôn Thiên thu dọn hành lý, nhưng Hướng Lệ đã chuẩn bị sẵn cho con trai rồi, cộng thêm nhà lại ở gần trạm cứu hộ, không cần mang quá nhiều đồ đạc đi.

Vì thế, Quý Hựu Vũ liền dẫn Chu Ngôn Thiên đến điểm đến tiếp theo.

[Oa oa oa, vậy là có thêm bạn nhỏ khác à?]

[Không thể nào nhỉ? Là như tôi nghĩ đúng không? Là sẽ đến nhà chị gái Tiểu Lục à?]

[Chị gái Tiểu Lục là ai vậy?]

[Sao các bạn lại quen biết họ thế? Hai người này nổi tiếng lắm à?]

[Ừm, rõ ràng chỉ là những đứa trẻ bình thường mà thôi, xem thêm đi, không có gì thú vị thì tôi sẽ đi xem Triệu Tiểu Ni của tôi đây.]

[Chị gái Tiểu Lục, tôi đến đây rồi!]

Phòng trực tiếp đã có không ít cư dân mạng đoán được, nơi mà Quý Hựu Vũ đưa Chu Ngôn Thiên đến chính là nhà của Hạ An An.

Khi đến cửa nhà cô bé, có một con mèo Golden đang ngồi sưởi nắng ở cửa, thấy có người đến lập tức chạy một mạch vào sân sau.

Quý Hựu Vũ quay đầu lại nói với ống kính: “Các bạn thấy rồi đấy, nhà của An An rất dễ nhận ra, trước cửa nhà cô bé luôn có mèo, lúc mới chuyển đến tôi đã ghen tị lắm rồi. Tất nhiên là mèo ở sân sau nhà cô bé còn nhiều hơn thế.”

[Nguyên Bảo? Con vừa chạy đi là Nguyên Bảo đúng không?]

[Hahahahaha, chỉ cần thấy có người nhận ra Nguyên Bảo là tôi biết ngay là fan lâu năm của livestream của hai người rồi.]

[Oa, đứa trẻ này thật thần kỳ? Con vừa nãy là… mèo Cam à?]

[Không phải mèo Cam, là mèo Golden đấy! Tôi cũng thấy không thể tin nổi, giờ mèo Golden cũng có thể ra ngoài lang thang rồi, hơn nữa còn ở sân sau của chị gái Tiểu Lục để xin ăn.]

Những khán giả vốn không mấy hứng thú với hai bạn nhỏ bình thường giờ đây cũng tò mò về chị gái Tiểu Lục huyền thoại, quyết định ở lại phòng trực tiếp để xem thử chị gái nhỏ này rốt cuộc là người như thế nào.

Nghe thấy tiếng chuông cửa, Hạ Thi Cát ra mở cửa, mời mọi người vào nhà.

Lúc nãy Quý Hựu Vũ không giúp được Tiểu Thiên thu dọn hành lý, còn có chút tiếc nuối, dù sao nội dung buổi livestream buổi sáng mà chương trình đã định là khách mời giúp các bạn nhỏ sắp xếp hành lý, anh vừa vào cửa liền hỏi: “Hành lý của An An đã thu dọn xong chưa?”

Hạ Thi Cát cười nói: “Chưa đâu, con bé nói tự mình thu dọn, giờ vẫn còn ở sân sau, để tôi dẫn các cậu đi nhé.”

Quý Hựu Vũ mừng rỡ, cuối cùng cũng có cơ hội thể hiện bản thân rồi!

Tiểu Thiên nghe nói Hạ An An ở sân sau liền đi thẳng qua đó, quay phim cũng đi theo sát phía sau.

Đến sân sau, trong khung hình xuất hiện một cô bé xinh xắn như búp bê, cô bé đang nâng một bao thức ăn cho mèo đổ vào máy cho mèo ăn tự động.

Chu Ngôn Thiên thấy vậy, vội vàng qua giúp một tay.

Hai người cùng nhau mới đổ hết túi thức ăn cho mèo vào thùng chứa.

Tiếp theo, Hạ An An thu dọn lại đồ chơi trong sân sau, để lại một vài món đồ chơi cho mèo ở sân sau, còn lại đều mang đi, thu lại những chiếc chăn nhỏ trong mấy cái ổ mèo, bỏ vào vali, rồi lại bỏ thêm vài lon thức ăn cho mèo con.

Quý Hựu Vũ hỏi: “An An, cháu đang bỏ những thứ gì vào đây vậy?”

Hạ An An vừa thu dọn vali vừa nói: “Đây là chăn nhỏ trong ổ của Đa Tể, đây là của Sầu Riêng, đây là của Dưa Hấu, chúng rất thích những chiếc chăn nhỏ này, trên đó có mùi của chúng, cháu mang cho chúng.”

“Những đồ chơi này cũng là Đa Tể rất thích chơi.”

“Mấy con mèo con bắt đầu ăn thức ăn đóng hộp rồi, hôm qua cháu thấy trong kho chỉ có thức ăn đóng hộp cho mèo trưởng thành, không có cho mèo con, nên mang vài lon qua, chúng quen mùi này rồi.”

Đứa trẻ nói chuyện mạch lạc, câu nào cũng xoay quanh mèo, khiến Quý Hựu Vũ nghe mà ngẩn người.

[Oa a a a, đứa trẻ này quá đáng yêu rồi!]

[Kho gì? Đa Tể là gì? Sao tôi nghe không hiểu?]

[Hahahahaha, cảm nhận được rồi, cô bé này là một chuyên gia về mèo!]

[Oa, suy nghĩ chu đáo quá!]

Quý Hựu Vũ cũng nhận ra khán giả trong phòng trực tiếp có thể không hiểu lắm, liền giải thích: “Thế này nhé, vì sân sau nhà An An có rất nhiều mèo hoang, lần này đã bàn bạc với đoàn làm phim, gửi mười con mèo đến trạm cứu hộ, sau này sẽ tìm gia đình nhận nuôi cho chúng. Hôm qua chúng tôi đã đưa mèo đi, sắp xếp lại chuồng mèo một chút, nên hôm nay những thứ mà An An mang đi đều là chuẩn bị cho những con mèo này.”

[Quá đáng yêu rồi! Đã đưa mèo đi rồi mà vẫn còn nhớ nhung.]

[Sầu Riêng? Dưa Hấu? Hahahahaha chẳng lẽ đây là tên của mèo? ? ?]

[Oa, muốn xem mèo quá! Mau đến trạm cứu hộ đi, tôi muốn xem mèo!]

[Chị gái nhỏ lẩm bẩm thật nghiêm túc mà cũng vui thật!]

Vì vậy, Hạ An An vừa thu dọn hành lý vừa giới thiệu những thứ mình cần mang đi.

“Mũ chống nắng, khi làm việc tránh bị nắng.”

“Găng tay nhỏ, khi làm việc cần dùng.”

“Tạp dề, khi làm việc lỡ làm bẩn quần áo thì không tốt.”

“Keo dán, rất hữu dụng.”

“…”

Quý Hựu Vũ và Chu Ngôn Thiên đều ngạc nhiên, cả quay phim cũng ngạc nhiên.

[Oa ha ha ha, chị gái nhỏ lợi hại quá đi!]

[Thật sự rất khác biệt, các bạn nhìn những đứa trẻ trong các buổi livestream khác đi, dù có thể tự mình thu dọn đồ đạc, cũng chỉ chuẩn bị đồ cho bản thân thôi, làm gì có ai nghĩ đến việc mang đồ cho mèo nữa chứ. Đứa trẻ này có vẻ rất nghiêm túc, khá tập trung, mỗi món đồ muốn mang đi đều là vì mèo, cảm động quá!]

[Chị gái nhỏ thật đặc biệt! Yêu quá! ~]

[Chị gái nhỏ thật sự 6666, quả không hổ danh là chị gái Tiểu Lục!]

[Ha ha ha ha, những chú mèo quen chiếc chăn nhỏ của mình, tối qua không có chăn nhỏ ngủ có ngon không nhỉ?]

[Nhanh nhanh nhanh, mau đến trạm cứu trợ đi, tôi muốn biết xem những chú mèo mà chị gái nhỏ quan tâm đến vậy là như thế nào.]

Hạ An An thu dọn xong hành lý, Quý Hựu Vũ hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta đến trạm cứu trợ nhé?”

Hạ An An: “Thầy Quý, chờ một chút.”

Nói xong, cô bé lại đi ra sân sau, nhìn về phía bụi rậm ở một góc sân trống: “Các em ra đây đi.” rồi tiến lại gần và ngồi xổm xuống.

Ngoài Chu Ngôn Thiên, không ai biết cô bé định làm gì.

Mặc dù Quý Hựu Vũ mơ hồ đoán được điều gì đó, nhưng vẫn mở to mắt, ngạc nhiên nhìn theo hướng mà Hạ An An đang nhìn.

Ống kính của quay phim chỉ hướng về phía cô bé đang ngồi xổm trong sân sau, Quý Hựu Vũ giúp anh ta điều chỉnh máy quay về phía bụi rậm bên cạnh.

Ngay lúc đó, từ trong bụi rậm, một chú mèo Golden nhỏ bước ra, khuôn mặt tròn tròn, đôi mắt đen láy nhìn trái nhìn phải, vẻ mặt rất thận trọng.

Nhưng khi nhìn thấy cô bé đang ngồi xổm, nó cũng không suy nghĩ nhiều nữa, chạy nhanh ra, dừng lại khi sắp đến gần.

An An vuốt đầu nó, nói: “Nguyên Bảo à, hôm nay chị sẽ đến trạm cứu trợ rồi, em phải ngoan ngoãn nhé, ở đó có thức ăn, có nước, còn để lại cho các em một số đồ chơi, nếu không đủ thì sau này chị sẽ mua thêm cho các em. Khi chị không ở đây em đừng đánh nhau với những con mèo khác nhé.”

“Meo~ Meo~!”

Nguyên Bảo ngoan ngoãn đáp lại, nhưng giọng điệu nghe có vẻ hơi phàn nàn, có chút kiêu căng.

Dường như đang phản đối chuyện cô bé nhắc đến việc đánh nhau, nó đã lớn rồi, làm gì có chuyện đánh nhau hàng ngày chứ?

Tiếp theo, từ trong bụi rậm lại có mấy con mèo khác chui ra, đủ loại giống, đủ loại màu sắc, cùng nhau vây quanh cô bé.

Hạ An An cũng vuốt đầu từng con một và dặn dò, những chú mèo đều có vẻ ngoan ngoãn nghe lời, có vài con còn cọ cọ vào chân cô bé một cách lưu luyến.

Cảnh tượng này khiến cư dân mạng thực sự ngạc nhiên.

[Trời ơi, cái sân sau thần tiên gì đây? Sao nhiều mèo thế này?]

[Mới nghe Quý Hựu Vũ nói tặng 10 con mèo qua, tôi còn tưởng mình nghe nhầm. Giờ nhìn số lượng này, chắc còn dư 10 con nữa đúng không?]

[Hahaha, người bạn nhỏ mà trông như phụ huynh vậy, trước khi đi còn dặn dò con cái kìa.]

[Oa, thật ngưỡng mộ! Cái này gọi là thể chất hút mèo đúng không? Thật sự quá đỉnh!]

[Huhuhu, tôi không có mèo! Cả thế giới đều có mèo, chỉ tôi không có mèo! tôi buồn quá!]

[A a a a, con nào cũng đẹp, cũng dễ thương thế!]

Fan lâu năm bày tỏ những cái này chẳng là gì đâu, các bạn cứ chờ xem, mới có gì đâu.

Hạ An An tạm biệt từng con mèo ở lại sân sau, rồi lại chào mẹ, sau đó lên xe cùng Tiểu Thiên và Quý Hựu Vũ.

Buổi livestream buổi sáng kết thúc tại đây, độ nóng của livestream vượt xa dự đoán của đạo diễn Tần Khắc.

Ban đầu, ông nghĩ rằng nhóm của Triệu Văn Lực và Lâm Giai sẽ có lượt xem cao nhất, vì họ có lượng người hâm mộ sẵn có, hai đứa trẻ cũng rất được yêu thích.

Không ngờ khi thống kê lượt xem của buổi livestream đầu tiên, cả ba nhóm đều rất tốt, Quý Hựu Vũ và Triệu Văn Lực có lượng người hâm mộ ngang nhau, nhóm của Lâm Giai hơi yếu hơn một chút.

Kết quả này hoàn toàn trái ngược với dự đoán của ban đạo diễn.

Phó đạo diễn Thạch Thanh Trạch hào hứng nói: “Không ngờ hai bạn nhỏ mà Quý Hựu Vũ giới thiệu lại tuyệt vời đến vậy, từ lúc Chu Ngôn Thiên kể chuyện cười, lượt xem đã bắt đầu tăng lên, cho đến khi Hạ An An gọi mèo, một lúc đã vượt qua kỷ lục cao nhất của nhóm Triệu Văn Lực. Thật không ngờ, cả sao nhí và ngôi sao nhí đều không thể qua mặt được cô bé này!”

Tần Khắc nói: “Sau khi mọi người đến đủ, nhiệm vụ buổi chiều là chia nhóm sắp xếp khu mèo và khu chó. Nhóm của Quý Hựu Vũ đã làm được một phần rồi, hãy cung cấp cho họ đủ vật liệu, hôm nay có thể tiếp tục làm.”

Thạch Thanh Trạch: “Hiểu rồi.”

Triệu Văn Lực và con gái đi máy bay đến Đông Hải. Lâm Giai và Từ Dĩ Chiêu thì đi tàu cao tốc.

Quá trình di chuyển không được livestream, nhưng vẫn có đoàn làm phim đi cùng, như vậy nếu cần, dù không cắt vào phim tài liệu, cũng có thể cắt vào giữa chương trình tạp kỹ.

Đây là lần đầu tiên Triệu Văn Lực đưa con gái Triệu Tiểu Ni đi chơi xa, con bé chỉ yên tĩnh một lúc từ khi làm thủ tục đến khi lên máy bay. Khi máy bay cất cánh, vì đau tai và thức ăn không hợp khẩu vị, cô bé đã khóc lóc hai lần.

Điều này khiến Triệu Văn Lực đau đầu vô cùng.

Có lúc anh ấy thậm chí còn nảy ra ý định hủy hợp đồng và đưa con gái về nhà ngay lập tức.

Tuy nhiên, cuối cùng anh ấy vẫn vượt qua nỗi sợ chăm sóc con một mình, chờ đến khi máy bay hạ cánh, anh ấy vội vàng gọi video cho vợ là Đường Oánh, nhờ vợ giúp dỗ con gái, cuối cùng thì công chúa nhỏ cũng yên tĩnh lại.

Triệu Văn Lực ngượng ngùng quay lại nhìn cameraman: “Đoạn này phiền các anh cắt bỏ nhé.”

Cameraman: Cái này có lẽ hơi khó…

So với sự lúng túng của Triệu Văn Lực, Lâm Giai trên đường đi có thể nói là vô cùng yên tâm.

“Chú Lâm, vé của chúng ta ở toa 8, dấu hiệu màu tím, xếp hàng ở đây nhé.”

“Chú Lâm, phía trước có nước nóng, chú có muốn uống không? Cháu giúp chú rót.”

“Chú Lâm, còn 10 phút nữa là đến ga rồi, chú đừng ngủ quên nhé.”

“…”

Lâm Giai cảm thấy mình chẳng giống như đang đưa một đứa trẻ đi, mà ngược lại, anh ấy mới giống người được chăm sóc, khiến anh ấy có chút ngại ngùng.

“Tại sao Tiểu Chiêu lại biết nhiều thứ như vậy?”

Từ Dĩ Chiêu cười cười nói: “Bình thường ba bận rộn, cũng không có thời gian đưa cháu đi chơi, người giúp việc đôi khi lại nhầm lẫn, vì vậy cháu tự học hết.”

Đứa trẻ này thật không dễ dàng, Lâm Giai thầm nghĩ trong lòng.

Trước đây anh ấy từng hợp tác với Từ Dĩ Chiêu, đây là một đứa trẻ rất chịu khó, nghe nói từ nhỏ cậu đã vào giới giải trí, chưa có ai quan tâm chăm sóc kỹ lưỡng, khiến đứa trẻ phải trưởng thành sớm.

Lâm Giai chưa kết hôn, đương nhiên cũng chưa có con, ban đầu chỉ coi việc hợp tác lần hai với Từ Dĩ Chiêu như một công việc, lúc này anh ấy lại cảm thấy đồng cảm và thương xót đứa trẻ này, quyết định trong chương trình sẽ coi cậu như con ruột của mình mà đối đãi.

“Cháu còn nhỏ, sau này đừng tự rót nước nóng như vậy, rất nguy hiểm. Nếu bị bỏng sẽ rất khó lành.”

Từ Dĩ Chiêu hơi sững sờ, trong mắt lóe lên một cảm xúc khó tả, cậu cúi đầu: “Vâng.”
 
App Khách Sạn Mèo - Thố Nhĩ Tề
Chương 122: Nuôi con khó quá



Cuối cùng, cả ba nhóm với tổng cộng bảy vị khách mời đã tập trung tại trạm cứu hộ động vật lang thang Tâm Duyệt.

Phó đạo diễn Thạch Thanh Trạch giới thiệu với mọi người về bố cục của trạm cứu hộ.

“Tòa nhà màu vàng nhạt bên trái là tòa nhà dành cho chó, hiện tại chỉ có ba con chó lang thang đang ở. Tòa nhà màu xanh nhạt bên phải là tòa nhà dành cho mèo, hiện tại đã có mười con mèo lang thang đang ở. Sân chơi phía trước là nơi dành cho chó hoạt động, sân chơi của mèo ở phía sau. Tòa nhà màu hồng ở giữa, tầng một là khu vực văn phòng, sau này sẽ tiếp đón khách, thực hiện các dịch vụ y tế khẩn cấp, v.v. Tầng hai và tầng ba là ký túc xá của nhân viên. Nhiệm vụ đầu tiên bây giờ là chọn phòng cho mình. Mặc dù nhóm của Quý Hựu Vũ không ở đây nhưng vẫn cần nơi để nghỉ ngơi, vì vậy các bạn cũng tự chọn phòng nhé. Sau khi chọn phòng xong, mọi người nghỉ ngơi một chút, lúc hai giờ chiều tập trung ở tầng dưới, chúng ta sẽ tiến hành nhiệm vụ thứ hai.”

Triệu Tiểu Ni đã rất mệt, vừa nghe nói có thể nghỉ ngơi liền vươn tay ra với ba.

“Ba ơi, bế con.”

Triệu Văn Lực nhìn xung quanh, thấy các bạn nhỏ khác đều tự đi lên cầu thang, anh ấy cố gắng giải thích với con gái.

“Ni Ni, con nhìn xem, các bạn nhỏ khác đều tự đi lên cầu thang kìa.”

Triệu Tiểu Ni không quan tâm, bây giờ cô nhóc mệt đến nỗi mắt cũng không mở nổi, huống hồ là còn phải nâng chân.

“Con không đi, con không đi một bước nào nữa, chân con đau.” Cô nhóc đầy oan ức, mẹ không đi cùng đã đành, còn không cho cô bé mang theo gấu bông, lại còn bắt cô bé đi đường xa, giờ còn bắt cô bé leo cầu thang nữa!

Triệu Văn Lực đương nhiên không thể chiều theo con gái, ở nhà thì được chứ ra ngoài quay phim nhất định phải chịu khổ, nếu chiều con gái từ đầu thì sau này biết làm sao.

Vì vậy, ba con họ bắt đầu một cuộc đấu tranh mới ở tầng dưới.

“Chân ba cũng đau, ba không bế được con. Ba tự đi lên, con cũng phải tự đi lên.”

“Con không đi đâu, con ngồi đây.”

“Con ngồi đây thì ba cũng ngồi đây, như vậy ai cũng không lên được. Dù sao thì cũng chỉ là chọn phòng thôi mà, phòng lớn để cho các anh chị, con nhỏ nhất, ở phòng nhỏ cũng không sao.”

Điều này khiến Triệu Tiểu Ni tức giận vô cùng, cô nhóc chỉ vào bóng lưng của Hạ An An đang được Chu Ngôn Thiên dắt đi lên cầu thang: “Cậu ấy thì sao, cậu ấy lớn hơn con à? Con đâu có nhỏ nhất!”

“Người ta nhỏ mà người ta còn tự đi lên được!”

Triệu Tiểu Ni vừa tức vừa tủi thân, trong lòng còn đang nghĩ đến căn phòng lớn: “Ba ơi!”

Thấy mưu kế thành công, Triệu Văn Lực từ từ đứng dậy, Triệu Tiểu Ni ở phía sau thúc giục: “Ba, ba cũng không già đến nỗi không đi được, ba mau lên một chút đi!”

Hạ An An vốn tưởng rằng đến trạm cứu hộ sẽ được gặp lại mấy đứa Đa Tể, không ngờ nhân viên lại nói là còn phải thực hiện các quy trình của chương trình nên chưa thể đến khu nhà của mèo.

Điều này khiến Hạ An An vô cùng sốt ruột, cô bé đã rất mong chờ được gặp lại những chú mèo kia, cuối cùng hai nhóm khách mời khác cũng đến, chương trình lại thông báo là phải chia phòng.

Cô bé vốn tưởng rằng ba người họ không ở lại đây, cũng không cần chỗ nghỉ ngơi gì, không ngờ vẫn phải chọn phòng.

Thôi được… Vậy thì chọn nhanh rồi xuống dưới xem mèo thôi.

Chu Ngôn Thiên cũng rất sốt ruột, thấy Hạ An An xách vali lảo đảo đi lên lầu, sợ cô bé lỡ tay ngã, vội vàng cũng xách vali đuổi theo và nắm lấy tay cô bé.

Hai đứa trẻ cứ thế dìu nhau chạy lên lầu.

Thấy vậy, Quý Hựu Vũ vội vàng tiến lên giúp hai đứa trẻ xách vali.

Ba người đến tầng hai.

Ở đây chưa có ai, Chu Ngôn Thiên tùy tiện vào một phòng.

“Oa, phòng này đẹp quá. Đây còn là phòng suite nữa! Bên trong một phòng, bên ngoài một phòng, còn có cả phòng tắm nữa, tiện quá! Hay là chúng ta chọn phòng này nhé?”

Hạ An An lại kiểm tra phòng thứ hai, cũng có bố cục tương tự.

Phòng thứ ba là phòng dụng cụ, bên trong chất đầy đồ đạc lặt vặt, rõ ràng không phải là nơi để người ở. Ba phòng còn lại mặc dù không phải là phòng suite nhưng có vẻ như nhân viên đã ở rồi.

Chu Ngôn Thiên lúc này rất hào hứng nói: “Có hai phòng có thể ở rồi, hay là chúng ta chọn một phòng bất kỳ?”

Hạ An An chỉ lên tầng trên: “Chúng ta lên tầng ba xem thử.”

Chu Ngôn Thiên có chút không muốn: “Tớ thấy tầng hai rất ổn rồi…”

Nếu đi rồi, lỡ tầng hai bị người khác chọn mất thì sao?

Hạ An An không nói gì, kéo tay cậu bé lên tầng ba.

Chu Ngôn Thiên lập tức ngậm miệng, ngoan ngoãn đi theo lên tầng ba.

Các phòng ở tầng ba rõ ràng không được đẹp như tầng hai, có nhiều phòng hơn nhưng mỗi phòng đều khá nhỏ, còn không có phòng tắm riêng, chỉ có nhà vệ sinh và phòng tắm công cộng ở cuối hành lang.

Hạ An An nhìn quanh và nói: “Chúng ta chọn tầng ba, mỗi người một phòng, đủ ở rồi.”

Chu Ngôn Thiên: “…”

Cậu bé vẫn còn luyến tiếc căn phòng suite ở tầng hai.

Quý Hựu Vũ cũng xách vali lên tầng, vừa nghe thấy lời của Hạ An An, anh mỉm cười nói: “An An thật hiểu chuyện, chúng ta ở tầng ba cũng rất tốt. Tiểu Thiên này, cháu nghĩ xem, họ đến từ xa, ở lại đây qua đêm, ở phòng lớn sẽ thoải mái hơn. Chúng ta tối nay có thể về nhà, chỉ nghỉ trưa ở đây thôi, phòng ở tầng ba là đủ rồi.”

Chu Ngôn Thiên nghe hai người nói vậy cũng hiểu ngay ra vấn đề.

Hạ An An nghĩ thật chu đáo, hôm nay dù mọi người chưa quen biết nhau lắm, nhưng Tiểu Thiên rất tinh ý, cậu bé đã nhận ra Triệu Văn Lực và Từ Dĩ Chiêu ngay lập tức.

Triệu Văn Lực đã đóng rất nhiều phim, cậu bé thậm chí còn đi xem phim cùng ba mẹ.

Còn Từ Dĩ Chiêu thì khỏi phải nói, gần đây mẹ cậu bé còn đang mê phim của anh ấy.

Chưa kể con gái của Triệu Văn Lực lại còn rất ương bướng, nếu họ giành được phòng lớn ở tầng hai, rồi cô bé lại làm loạn một trận… Chu Ngôn Thiên chỉ nghĩ đến cảnh tượng đó thôi đã thấy rùng mình.

“Được rồi, vậy chúng ta ở tầng ba.” Cậu bé lập tức thay đổi ý định.

Triệu Tiểu Ni đẩy ba lên tầng hai, Lâm Giai và Từ Dĩ Chiêu cũng đứng ở ngoài phòng tầng hai.

Lâm Giai nhìn Triệu Văn Lực nói: “Anh để cho Ni Ni xem thử, thích phòng nào thì chọn trước đi.”

Triệu Văn Lực hơi ngạc nhiên: “Không phải Quý Hựu Vũ lên trước sao, hai đứa trẻ đó chọn phòng nào?”

Lâm Giai cười nói: “Bọn họ cao thượng lắm, chọn tầng ba rồi.”

Triệu Văn Lực nhìn lên tầng hai, quả nhiên chỉ có hai phòng lớn, anh ấy lại nói: “Các anh lên trước vậy thì chọn trước đi.”

Lúc này Triệu Tiểu Ni nói lớn: “Phòng này ga giường màu hồng! Con thích cái giường này! Con chọn phòng này!”

Triệu Văn Lực vội kéo con gái lại: “Chúng ta đến sau, phải lễ phép, để chú Lâm và anh Từ Dĩ Chiêu chọn trước.”

Từ Dĩ Chiêu cũng nói: “Vậy chúng ta chọn phòng còn lại, cháu không kén.”

Triệu Văn Lực mới thở phào, nói với Triệu Tiểu Ni: “Anh Tiểu Chiêu nhường con đấy, con phải cảm ơn người ta.”

Triệu Tiểu Ni chọn được phòng mình thích, vui vẻ chạy ra ngoài nói ngọt ngào: “Chú Lâm, anh Tiểu Chiêu, cảm ơn hai người nha. Ở đây cháu có nhiều đồ ăn vặt lắm, lát nữa cháu mang qua cho hai người nha.”

Lâm Giai ban đầu nghĩ nếu sau này kết hôn có một người con trai như Tiểu Chiêu thì rất tốt, một diễn viên nhỏ tuổi, tương lai còn có thể hợp tác cùng nhau.

Bây giờ thấy Triệu Tiểu Ni dễ thương lại còn ngọt ngào, trong lòng anh ấy lại bắt đầu lung lay, có con gái cũng rất tuyệt mà! Nhất định sẽ là một áo bông nhỏ ngoan ngoãn.

Nhưng mà nói thật, hai đứa trẻ mà Quý Hựu Vũ dẫn đến cũng rất ngoan, đều chủ động nhường tầng hai để chọn phòng tầng ba.

Lâm Giai chợt cảm thấy chương trình này mời anh ấy đến chỉ để lừa anh ấy sinh con.

Hạ An An xuống lầu từ rất sớm. Cô bé đã cả đêm lẫn sáng không gặp được Đa Tể nên không thể nào nghỉ ngơi, chỉ muốn vào chuồng mèo xem chúng có khỏe không.

Phó đạo diễn Thạch Thanh Trạch nói: “Nhiệm vụ tiếp theo của ba nhóm các bạn là bố trí chuồng mèo và chuồng chó, mỗi nhóm một phòng. Nhóm của Quý Hựu Vũ hôm qua đã bố trí một phòng cho mèo con rồi, nhưng hôm nay chúng ta sẽ chuyển một vài con mèo trưởng thành ra, nên cần thêm một phòng nữa. Triệu Văn Lực và Lâm Giai các anh cũng có thể tự chọn một phòng để bố trí.”

Triệu Văn Lực bàn bạc với con gái, Triệu Tiểu Ni vừa chào hỏi Từ Dĩ Chiêu, khá thích anh trai diễn viên này, nên nói: “Anh Tiểu Chiêu chọn gì chúng ta cũng chọn vậy.”

Triệu Văn Lực: “…”

Từ Dĩ Chiêu nghe vậy, bàn với Lâm Giai: “Chú Lâm, vậy chúng ta chọn chuồng chó nhé, nếu ba nhóm đều chọn chuồng mèo thì công việc bên chuồng chó sẽ bị bỏ lỡ.”

Lâm Giai gật đầu: “Được.”

Vì vậy, Quý Hựu Vũ cùng Hạ An An và Chu Ngôn Thiên tiếp tục bố trí một phòng cho mèo, còn Triệu Văn Lực và Lâm Giai cùng hai đứa trẻ bố trí hai phòng cho chó.

Toàn bộ quá trình vẫn giống như buổi sáng, được chia thành ba phòng livestream riêng biệt.

Hơn nữa, Thạch Thanh Trạch đã nói trước rằng, bữa tối sẽ thịnh soạn đến đâu hoàn toàn phụ thuộc vào độ nóng của livestream và lượng thảo luận.

Triệu Tiểu Ni mới đến, mọi thứ đều rất mới lạ với cô bé. Dù được nuông chiều từ bé nhưng cô bé lại rất yêu thích mèo và chó. Nghe nói buổi chiều phải chuẩn bị phòng cho chó, lại còn liên quan đến bữa tối, cô bé tràn đầy năng lượng.

“Ba, ba không được lười biếng, không được làm chậm trễ, nếu không về nhà con sẽ mách mẹ.”

Triệu Văn Lực tức không chịu được: “Con đừng có mà làm chậm trễ trước đã.”

Tất nhiên, sự hứng thú của Triệu Tiểu Ni đến nhanh và đi cũng nhanh, chưa đầy một tiếng, cô bé đã không muốn làm việc nữa.

Vì cô bé phát hiện ra chiếc váy công chúa mình đang mặc rất bất tiện khi làm việc, chỉ cần giúp bê vác một chút là váy sẽ bị bẩn, cô bé không thích bản thân bẩn thỉu nên đã ngồi xổm trong chuồng chó, hai mắt nhìn xa xăm chờ ba làm việc.

[Công chúa nhỏ Ni Ni, cố lên nào!]

[Hahahaha, công chúa nhỏ sao lại mệt nhanh thế này?]

[Quả nhiên là con gái của Ảnh đế và Ảnh hậu, ngay cả khi lười biếng cũng rất đáng yêu!]

[Ni Ni bỏ cuộc nhanh quá rồi đấy!]

[Tôi thấy sự bất lực và tuyệt vọng trên khuôn mặt của Ảnh đế Triệu, chăm con sao mà khó thế…]

[Không không, trên khuôn mặt của Ảnh đế Triệu là biểu cảm của sự cam chịu, chắc anh ấy không hề nghĩ con gái có thể giúp được gì, không làm chậm trễ đã là tốt lắm rồi!]

[Hahahahaha, không khóc đã là chiến thắng rồi, lát nữa Ni Ni lại biểu diễn cho bạn xem một màn khóc lóc, còn phải mất thời gian dỗ dành nữa. Bây giờ có thể ngồi đó mà không khóc không nháo đã là tốt lắm rồi.]

So với sự cô đơn của Triệu Văn Lực, Lâm Giai bên cạnh thì thoải mái hơn nhiều, Từ Dĩ Chiêu tuy nhỏ con nhưng lại rất khéo léo.

Khi mới lắp ráp chuồng chó, Lâm Giai đã lắp sai, may mà Từ Dĩ Chiêu tìm ra hướng dẫn sử dụng, hai người từ từ lắp lại, cuối cùng mới hoàn thành.

“Tiểu Chiêu, cháu thật khéo tay!”

“Haha, cháu còn nhiều thứ phải học hỏi từ chú Lâm.”

Tiếp theo, hai người treo rèm và sắp xếp các dụng cụ khác cho chuồng chó, tiến độ khá thuận lợi.

[Wow, chuyển từ livestream của Triệu Văn Lực, phong cách ở đây hoàn toàn khác biệt.]

[Bên kia là cao thủ dẫn theo tân binh, lại còn là tân binh lúc nào cũng có thể khóc, còn bên này cả hai đều rất giỏi.]

[Tiểu Chiêu quá hiểu chuyện, quá khéo léo, trước đây chỉ thích nhân vật mà cậu bé đóng, không ngờ lần này xem livestream lại còn mê mẩn bản thân cậu ấy, một đứa trẻ tự lập như vậy, thật sự khiến người ta thương.]

[Các bạn có nhận thấy không, mỗi động tác của Tiểu Chiêu đều rất ăn camera, dường như cố ý chọn vị trí đối diện với camera, dù làm gì cũng hướng về phía camera.]

[Tiểu Chiêu từ nhỏ đã vào showbiz, bắt camera tốt cũng là điều bình thường.]

[Nhưng mà cái bát mà Từ Dĩ Chiêu chọn cho chó có vẻ hơi nhỏ thì phải? Cũng không biết là chó con to cỡ nào, chắc chỉ đủ cho chó con thôi.]

[Cái bát là do chương trình cung cấp mà? Có gì để bàn cãi, cũng không phải khách mời có thể giải quyết được.]

[Cái chuồng chó này, tôi nuôi chó nên biết, chó chưa chắc đã thích đâu, nhà tôi có cái giống y hệt, cơ bản là có thể vứt đi rồi.]

[Cái rèm này quá dài, không cần thiết đâu, lát nữa chó vào ở chắc chắn sẽ xé rách rèm ngay.]

[Đồ dùng chắc chắn là do chương trình cung cấp, tôi nghĩ không thể trách khách mời được.]

Rất nhanh, nhiều người trong livestream này đặt ra câu hỏi, mặc dù nhóm của Lâm Giai tiến độ khá tốt, nhưng rõ ràng chuồng chó mà họ bố trí có nhiều chỗ không hợp lý.

Lúc này ở phòng livestream thứ ba, Quý Hựu Vũ và những người khác không vội vàng làm việc, mà dành đủ thời gian để Hạ An An gặp gỡ những chú mèo.

Khi Hạ An An bước vào chuồng mèo, những con mèo lập tức vây quanh cô bé, kêu meo meo.

Hạ An An ngồi xuống đất, ôm từng con mèo vào lòng, nhẹ nhàng v**t v*.

“Tối qua các em ngủ ngon không? Có ai làm ồn các em không? Chuyển đến môi trường mới có quen không? Đồ ăn chuẩn bị cho các em đã ăn chưa? Đủ chưa?”

“Đa tể, Sầu Riêng, Dưa Hấu, đây là chăn nhỏ chị chuẩn bị cho các em, lấy từ trong ổ của các em ra, là mùi quen thuộc của các em, chị để vào thùng trước, lát nữa chuyển ổ vào rồi sẽ bỏ vào ổ.”

“Lam Băng, đây là đồ hộp cho con của em, lát nữa chị dọn dẹp xong sẽ mở cho em.”

“Đa Tể, Hoa Hoa, đồ chơi mà hai em thích chị đã mang đến rồi, lát nữa chị sẽ đi kho xem có đồ chơi nào khác hay không.”

Hạ An An lẩm bẩm, vừa lấy ra đủ thứ đồ từ chiếc túi nhỏ của mình, những chú mèo ngoan ngoãn vây quanh cô bé, cứ như thể chúng hiểu được những gì cô bé nói vậy.
 
App Khách Sạn Mèo - Thố Nhĩ Tề
Chương 123: Phản ứng của con chó



[Aaaa, không chịu được nữa, tôi chết mất thôi, dễ thương quá đi!]

[Đứa bé đang lẩm bẩm với mấy con mèo con, mà mấy con mèo còn nghe rất chăm chú, tôi cũng chết mất thôi!]

[Oa, dễ thương quá đi, cảnh này ấm áp quá!]

[Xong rồi, các nhóm khác tôi còn khá mong chờ việc xây dựng chuồng chó, còn nhóm này tôi chỉ muốn xem chị gái Tiểu Lục lẩm bẩm với mấy con mèo, xem cả buổi cũng không chán.]

[Hahahaha, nhìn biểu cảm của mấy con mèo, cứ như thể chúng hiểu được vậy.]

[Thật ra An An thích Đa Tể nhất đúng không? Nói chuyện lúc nào cũng nhìn nhiều vào Đa Tể, cũng nói chuyện với nó nhiều hơn.]

[Này, các bạn có nhận thấy không, An An đeo tay áo bảo hộ, còn đeo tạp dề, đeo găng tay, dáng vẻ này là muốn làm việc lớn đấy chứ?]

[Hahahahaha, chị gái Tiểu Lục này là định đến trại cứu hộ tổng vệ sinh à? Trang bị đầy đủ thế này.]

Nói chuyện với mấy con mèo xong, Hạ An An cũng không quên mục đích mình đến trại cứu hộ hôm nay. Cô bé đứng dậy đi ra ngoài, đến một chuồng mèo khác, lúc này Quý Hựu Vũ và Chu Ngôn Thiên đang bàn bạc về kế hoạch cải tạo cho chuồng này.

“An An, cháu đến rồi à? Bọn chú đang bàn bạc có nên làm vài kệ cho mèo trên tường để chúng có chỗ leo trèo. Kho hàng có sẵn vật liệu, chú có thể làm.” Quý Hựu Vũ nói.

Hạ An An suy nghĩ: “Được ạ, ở nhà cháu có cây, chúng nó thỉnh thoảng cũng thích leo cây, có kệ chúng nó sẽ không chán.”

“Vừa nãy chú thấy ở kho có giá leo cho mèo, chắc là chương trình mới mua, hay là chúng ta lắp thêm một cái giá leo cho mèo, kết hợp với kệ trên tường, để mèo có thể leo lên leo xuống.”

Hạ An An gật đầu: “Cháu nghĩ cũng rất tốt, những cái ổ mèo hôm qua mang đi phơi nếu không có mùi lạ thì có thể mang vào đây.”

Ba người nói chuyện với nhau, rất nhanh đã bàn bạc xong kế hoạch cho toàn bộ chuồng mèo.

[Này, các bạn có nhận thấy không? Tại sao mọi chuyện Quý Hựu Vũ và Tiểu Thiên đều hỏi ý kiến của An An trước? Cô bé mới là người quyết định cuối cùng!]

[Hahahaha, tôi cũng phát hiện, mọi thứ mà Quý Hựu Vũ và Chu Ngôn Thiên bàn bạc trước đó đều chưa quyết định, toàn phải hỏi ý kiến của chị gái Tiểu Lục.]

[Điều này rất dễ hiểu, chị gái Tiểu Lục ở cùng mèo hoang lâu nhất, nhiều thứ chỉ có cô bé mới hiểu rõ.]

[Wow, cảm giác chị gái Tiểu Lục thật sự rất giỏi!]

Ba người đến kho, Chu Ngôn Thiên cũng thấy rèm cửa, cậu bé hỏi: “Chuồng mèo của chúng ta có nên lắp rèm không?”

Lần này, Hạ An An và Quý Hựu Vũ đồng thanh nói: “Không.”

Quý Hựu Vũ cười ha ha: “Đừng hỏi chú tại sao biết, tóm lại là một câu chuyện bi thảm.”

Hạ An An nói: “Mấy ngày nay Sầu Riêng và Dưa Hấu đang rụng lông, nếu treo rèm lên chắc chắn sẽ dính vào rèm, chưa kể mèo rất thích cào rèm, treo lên một lát chắc là bị cào rách rồi.”

Chu Ngôn Thiên bừng tỉnh hiểu ra, nghĩ đến cảnh tượng đó, đành thôi.

Thế là ba người bắt đầu phân công công việc, Quý Hựu Vũ phụ trách dùng khoan lắp kệ lên tường, Hạ An An và Chu Ngôn Thiên hợp tác lắp ráp cây cào móng cho mèo.

[Wow, từ chuyện rèm cửa thôi đã thấy nhóm này có kinh nghiệm nuôi động vật thật rồi!]

[Tôi vốn cũng chỉ nghĩ mèo con và chó con có thể cào rèm, nhưng chuyện rụng lông tôi lại chưa nghĩ tới, An An hiểu biết quá!]

[Cũng chỉ có những người sống cùng mèo và chó mới biết được những chi tiết nhỏ nhặt này thôi.]

[Nhóm này quá chuyên nghiệp rồi, ngay cả ổ mèo cũng đã được khử mùi trước, bảo sao phòng kia không đặt ổ mèo mà đặt thùng giấy, phục phục.]

Trong ba nhóm thì nhóm của Lâm Giai và Từ Dĩ Chiêu là nhóm hoàn thành nhiệm vụ sớm nhất, hai người chỉ mất hai tiếng đã hoàn thành tất cả các công việc bố trí trong phòng.

Tiến độ của Triệu Văn Lực thì không thể nói nên lời, động tác của anh ấy khá nhanh nhẹn, nhưng Triệu Tiểu Ni cứ quấy rầy bên cạnh, khiến anh ấy bị ảnh hưởng, phải làm đi làm lại nhiều lần.

Vừa làm việc vừa phải dỗ con, đối với một Ảnh đế mà nói quả là một thử thách chưa từng có.

Hơn nữa… không dỗ cũng không được.

“Ba, cái chuồng chó này màu sắc không đẹp. Con thấy ba có vấn đề về thẩm mỹ, chúng ta nên chọn cái màu vằn báo. Cái đó mới hợp thời trang.”

Triệu Văn Lực: “Không không, ba nghĩ trong mắt chó, cái đơn giản như thế này mới tốt.”

Triệu Tiểu Ni vẻ mặt nghiêm túc: “Ba, ba đang nghi ngờ gu thẩm mỹ của con à?”

Triệu Văn Lực: “… Không có, không có, vậy thì Ni Ni nói xem cái nào đẹp? Ngoài cái màu vằn báo ra!”

Triệu Tiểu Ni vẻ mặt càng nghiêm túc hơn: “Cái màu vằn báo là đẹp nhất! Thời trang, cái này gọi là thời trang ba hiểu không!”

Triệu Văn Lực yếu ớt chỉ vào một cái khác ở góc: “Cái màu xanh lá này cũng được mà, thân thiện với môi trường, gần gũi với thiên nhiên hơn.”

Triệu Tiểu Ni che mặt: “Ba, gu của ba quê quá, sao ngày đó mẹ lại chịu gả cho ba vậy?”

Triệu Văn Lực rất muốn lúc này không có cameraman quay phim ở bên cạnh, nhưng rất tiếc, đoạn này đã được phát sóng hết.

Lúc này trong phòng livestream toàn là bình luận “hahahahahaha”.

Nhóm của Quý Hựu Vũ có khối lượng công việc lớn nhất, nhưng tiến độ lại còn nhanh hơn cả nhóm của Triệu Văn Lực.

Đừng nhìn Quý Hựu Vũ bình thường sống sang chảnh, bảo vệ đôi tay rất kỹ, không ngờ làm việc lại rất trật tự, hoàn thành xong phần nhiệm vụ trang trí chuồng mèo được giao hôm nay, anh còn lắp thêm một số kệ nhỏ trên tường ở phòng mèo trước đó.

Phòng này chủ yếu cho mèo con hoạt động, nên các kệ được lắp khá thấp.

Sau khi hoàn thành tất cả, Quý Hựu Vũ còn giúp hai đứa nhỏ lắp thêm một cái cây cào móng nữa, mới coi như hoàn tất toàn bộ.

Khi ba nhóm làm xong hết, Thạch Thanh Trạch cũng lấy được dữ liệu thống kê từ các phòng livestream.

“Ba phòng livestream đều có số lượng người xem khá, điều mà ban tổ chức chúng tôi không ngờ tới là, số lượng người xem của các bạn vẫn rất gần nhau, vì quá gần nên không thể so sánh được, vì vậy chúng tôi đã tham khảo một số liệu khác, đó chính là số lượng like của livestream.”

Thạch Thanh Trạch nói đến đây, nhìn mọi người một cách sâu sắc.

Tim Triệu Tiểu Ni đập thình thịch, cô bé làm việc không tích cực lắm, nhưng ăn uống thì luôn rất tích cực.

Lát nữa kết quả sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến bữa tối, điều này khiến cô bé rất quan tâm.

“Tiếp theo tôi sẽ công bố thứ hạng like của ba nhóm livestream, đứng thứ ba là nhóm của Lâm Giai và Từ Dĩ Chiêu, đứng thứ hai là nhóm của Triệu Văn Lực và Triệu Tiểu Ni, số like cao nhất thuộc về nhóm của Quý Hựu Vũ, Hạ An An và Chu Ngôn Thiên, xin chúc mừng các bạn!”

“Á… Chúng ta chỉ được thứ hai à?” Triệu Tiểu Ni có chút thất vọng nói.

Triệu Văn Lực liếc nhìn con gái: “Với những gì con làm lúc nãy thì được thứ hai đã là cảm ơn fan của ba nhiều rồi.”

Triệu Tiểu Ni bĩu môi: “Không phải đâu, chắc chắn là vì con xinh đẹp giống mẹ nên mới được nhiều người thích, không phải vì ba đâu.”

Từ Dĩ Chiêu trên mặt không giấu nổi sự thất vọng, cậu đã cố gắng rất nhiều, nhưng tại sao vẫn thua?

c** nh* giọng nói với Lâm Giai: “Chú Lâm… Xin lỗi.”

Lâm Giai xua tay: “Thôi nào, cháu đã làm rất tốt rồi, chúng ta là nhóm đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ mà, đừng nản lòng, lần sau chúng ta cố gắng hơn nữa là được.”

Mặc dù Lâm Giai an ủi như vậy, nhưng Từ Dĩ Chiêu vẫn cảm thấy buồn, cậu không thích thua, bởi vì trong thế giới của cậu, thua đồng nghĩa với việc không có gì cả.

Thấy cậu vẫn không vui, Lâm Giai đề nghị: “Đạo diễn Thạch, hay là để chúng tôi tham quan chuồng mèo của nhóm đứng nhất đi? Chúng tôi tò mò lắm!”

Thạch Thanh Trạch cười nói: “Tiếp theo chúng ta còn một khâu nữa, sẽ chọn một con vật đưa vào chuồng chó và chuồng mèo mà các bạn đã bố trí, để xem phản ứng của nó như thế nào.”

Nghe vậy, mấy đứa nhỏ đều rất hứng thú, đến đây lâu như vậy rồi, chỉ nghe nói chuồng chó có ba con chó hoang, nhưng ai cũng chưa từng thấy, cũng không biết con chó được chọn sẽ như thế nào.

Đoàn làm phim nhanh chóng dẫn ra một con chó màu nâu vàng, nó có một đôi tai dài, một đôi mắt đen láy sáng long lanh nhìn đi nhìn lại, trông rất lanh lợi.

Đây là một con chó Cocker Spaniel, vì bị bệnh mà bị chủ bỏ rơi ở bệnh viện thú y, sau khi khỏi bệnh tình cờ gặp chương trình《 Cục cưng lang thang 》, mà bệnh viện thú y này cũng hợp tác với đoàn làm phim nên đã trực tiếp đưa từ bệnh viện đến trại cứu hộ.

Đây là một trong ba con chó hoang có tính tình thân thiện nhất, vì vậy nên được chọn để thực hiện nhiệm vụ này.

“Nựu Nựu, lại đây, lại đây, vào đây.”

Nhân viên dẫn chó kéo dây dắt Nựu Nựu trước tiên đưa nó vào chuồng chó mà Lâm Giai và Từ Dĩ Chiêu đã bố trí.

Nựu Nựu vừa bước vào một môi trường mới nên có vẻ hơi e dè, nhanh chóng chui vào chiếc ổ chó mà họ đã chuẩn bị.

Lâm Giai và Từ Dĩ Chiêu nhìn nhau đầy ngạc nhiên, điều này có nghĩa là gì? Điều này có nghĩa là chiếc ổ chó mà họ chuẩn bị cho chó, Nựu Nựu rất thích!

Cho dù đạt được bao nhiêu điểm, miễn là được chó con thích, điều đó có nghĩa là công việc của họ đã rất tốt!

Chỉ là, họ chưa kịp vui mừng được ba giây, Nựu Nựu đã nhanh chóng chạy ra khỏi ổ chó, vừa chạy vừa hắt hơi.

[Hình như nó hoàn toàn không thể chịu được cái ổ chó này.]

[Hahahahaha, biểu cảm của Nựu Nựu thật buồn cười, có chút tội nghiệp… Nhưng tại sao tôi lại muốn cười!]

[Wow, có thể là chiếc ổ chó mới mua nên có mùi đúng không? Tôi thấy hai bạn nhỏ ở nhóm của Quý Hựu Vũ hôm qua đã phơi ổ mèo ở ngoài để khử mùi.]

[Đúng vậy, lúc nãy tôi để ý thấy, họ chọn chiếc ổ chó này khi nó còn nguyên bao bì, chắc là chưa kịp khử mùi, khứu giác của chó mèo rất nhạy bén, có mùi lạ là không chịu được.]

[Hahahahaha, cứ như thể tôi thấy con chó nhà mình, lúc đầu tôi mua cho nó cái ổ nó cũng chê bai đủ kiểu. Nhưng sau này ngấm mùi chủ rồi nó cũng thích.]

[Chương trình này hay quá! Rất chi tiết!]

[Học được rồi! Học được rồi!]

Lâm Giai và Từ Dĩ Chiêu ngượng ngùng nhìn nhau, họ không ngờ đến chuyện chiếc ổ chó có mùi.

Tiếp tục xem, Nựu Nựu đến khu vực thức ăn, uống vài ngụm nước để xoa dịu, lúc này lại xảy ra vấn đề khác.

Cái bát đựng nước nhỏ xíu đến nỗi mà với một chú chó Cocker Spaniel cỡ trung như Nựu Nựu thì cũng quá nhỏ. Nựu Nựu uống nước rất bất tiện, lại còn dễ làm đổ nước ra ngoài.

Uống xong nước, nó lại tiến tới muốn ăn chút thức ăn cho chó, nhưng cũng rất bất tiện, vẫn là quá nhỏ. Ăn được có hai miếng thì Nựu Nựu đã không còn hứng thú nữa, chạy ra một bên chơi.

Từ Dĩ Chiêu mặt đỏ bừng: “Chờ chút… Cháu sẽ thay cho Nựu Nựu cái bát to hơn.”

Trong phòng không có nhiều đồ chơi cho chó con chơi, Nựu Nựu chơi một lúc thì chán, đột nhiên phát hiện ra chiếc rèm cửa ở góc tường. Thế là nó vui mừng chạy tới, nghiên cứu một chút, rồi phát hiện ra cách chơi với đồ vật này.

Nó há miệng cắn chặt vào góc rèm, dùng sức kéo xuống…

Cái móc treo rèm “bụp” một tiếng bị giật tung ra.
 
App Khách Sạn Mèo - Thố Nhĩ Tề
Chương 124: Cho anh một vài lời khuyên



Lâm Giai và Từ Dĩ Chiêu lúc này đã hoàn toàn ngây người. Họ không ngờ rằng chiếc rèm mà mình vừa lắp đặt xong, vốn tưởng là điểm nhấn của cả chuồng chó, vậy mà chưa đầy năm phút sau khi Nựu Nựu vào đã bị nó kéo sập…

[Hahahahaha!]

[Hahahahahahaha!]

[Tôi nên làm theo quy trình hay là… Thôi tôi cười luôn đi… Hahahahaha!]

[Ôi trời ơi quá ngại ngùng, lúc nãy chọn rèm còn mất bao lâu cơ.]

[Tôi từ phòng livestream khác qua, hai nhóm kia không lắp rèm, nhưng hình như là vì Triệu Văn Lực chọn cái rèm mà Tiểu Ni không thích, cuối cùng cũng không chọn được cái nào phù hợp nên mới không lắp, cười chết mất. Thoát được một kiếp.]

[Hahahahaha, không ngờ Triệu Tiểu Ni lại thành công hỗ trợ ngược, không để cho ba treo cái rèm xấu xí.]

[Nói như vậy thì nhóm của Quý Hựu Vũ thật sự rất giỏi, chỗ ở cho mèo cũng khử mùi trước rồi, rèm cửa cũng không lắp, vẫn là Hạ An An lợi hại nha, chị gái Tiểu Lục quả nhiên danh bất hư truyền!]

[Đỉnhhhh, nhìn nhóm của Lâm Giai mới thấy chị gái Tiểu Lục đã giúp Quý Hựu Vũ và Tiểu Thiên tránh được rất nhiều cái bẫy, hỏi sao thì trả lời là đỉnh thôi.]

Lúc này Lâm Giai đã cảm thấy mình không thể nhìn nổi nữa rồi, chuồng chó mà mình và Tiểu Chiêu cẩn thận trang trí lại cứ chỗ nào cũng có điểm để chê cười.

Thấy Tiểu Chiêu có vẻ hơi buồn, anh ấy vội an ủi: “Không sao đâu, chúng ta xuất phát điểm thấp mà, vậy có nghĩa là chúng ta còn rất nhiều không gian để tiến bộ. Chúng ta cùng nhau xem cách họ trang trí, rồi học hỏi thêm là được.”

Tiểu Chiêu mắt đỏ hoe vì buồn, lúc này nghe thấy lời an ủi của Lâm Giai, cũng gật đầu mạnh một cái.

Chu Ngôn Thiên thấy cảnh này, cậu bé vốn đang đứng không xa Từ Dĩ Chiêu, lúc này tiến tới nói: “Anh Tiểu Chiêu, anh đừng buồn, trong nhóm mình có Hạ An An đã nuôi mèo rồi, cậu ấy rất giỏi, về sau mình có thể trao đổi với cậu ấy nhiều hơn.”

Từ Dĩ Chiêu nhìn cậu bé trước mặt với vẻ mặt hơi bất ngờ, im lặng một lúc lâu.

Chu Ngôn Thiên thấp hơn cậu một cái đầu, vỗ nhẹ lên vai cậu: “Lần đầu tiên các anh làm được thế này đã rất tốt rồi, sau này chúng ta cùng cố gắng nhé.”

Từ Dĩ Chiêu lúc này mới gật đầu với tâm trạng phức tạp: “Ừ.”

Tiếp theo là lượt của nhóm Triệu Văn Lực. Lúc này Triệu Văn Lực thấy nhóm một đã khổ sở như vậy, anh ấy đã rất muốn nhanh chóng bỏ qua giai đoạn này.

Anh ấy cảm thấy mình làm còn chưa tốt bằng Lâm Giai.

Để đảm bảo công bằng, nhân viên vẫn cho Nựu Nựu vào phòng.

Lần này Nựu Nựu tròn mắt nhìn cái ổ chó hoa báo trước mặt, thậm chí còn không có ý định đi vào.

Đi vòng quanh phòng một lần nữa, cái bát đựng thức ăn của lần này lại hợp với sở thích của nó, hơn nữa trong phòng còn đặt một vài đồ chơi nhỏ, đây là những đồ chơi mà Triệu Tiểu Ni đã lén lút chơi khi Triệu Văn Lực đang làm việc, nhưng mà thật trùng hợp, Nựu Nựu cũng rất thích những đồ chơi này, nó đã cắn một trong những quả bóng đó và chơi rất lâu.

[Phụt, tôi cảm thấy Ni Ni may mắn thật đấy, một loạt thao tác như hổ đó, ngoại trừ cái ổ chó hoa báo Nựu Nựu không thích ra thì những thứ khác đều làm rất tốt.]

[Hahahahaha, cái phòng này không có rèm cửa, tôi cảm thấy Nựu Nựu có vẻ hơi thất vọng. Không có rèm cửa chỉ có thể chơi đồ chơi thôi.]

[Lúc Triệu Tiểu Ni chọn cái bát đựng thức ăn này chắc cũng không phải vì thấy kích thước phù hợp đâu, có lẽ chỉ đơn giản là thích kiểu bàn chân chó này thôi.]

[Quả là một chiến thuật bất ngờ, Triệu Tiểu Ni thậm chí còn đoán đúng.]

[Hahahahaha, Nựu Nựu chưa chắc đã không thích hoa báo đâu, có lẽ chỉ là vì chưa quen nhìn thôi. (Đầu chó.jpg)]

[Làm biếng mà lại có hiệu quả bất ngờ??]

[Hahahahaha, lúc này Triệu Văn Lực chắc chắn cảm thấy mình thắng một cách không thể tin được.]

Lúc này Thạch Thanh Trạch tuyên bố, trong hai nhóm của khu vực nuôi chó thì nhóm của Triệu Văn Lực đã thắng.

Cũng giống như những gì cư dân mạng đoán, lúc này Triệu Văn Lực cũng ngớ người ra.

Anh ấy không ngờ tiến độ hoàn thành của mình kém xa Lâm Giai, vì con gái, cái rèm cửa mà anh ấy chưa treo lại trở thành điểm cộng, và những đồ chơi mà con gái lén lút chơi lại trở thành chìa khóa để chiến thắng.

Anh ấy gãi đầu: “Cái này… Ha ha, nhường rồi, nhường rồi.”

Lâm Giai chắp tay: “Thua tâm phục khẩu.”

Cuối cùng cũng đến lượt khu vực nuôi mèo, chỉ có phòng mà nhóm của Quý Hựu Vũ trang trí hôm nay mới được tham gia đánh giá.

Tuy nhiên, Quý Hựu Vũ đã trang trí cả hai phòng, có thể coi là đã hoàn thành vượt mức nhiệm vụ.

Nhân viên đã chọn một con mèo Cam có tính cách ổn định nhất trong số mười con mèo. Nhưng mèo khác với chó, nếu người lạ đến gần, mèo sẽ không hợp tác như vậy.

Nhân viên đã đi vòng quanh phòng với con mèo Cam hai vòng, nhưng vẫn không bắt được nó.

Khi mọi người đang bế tắc, Hạ An An bước tới, ngồi xổm xuống.

Con mèo Cam ngoan ngoãn đi đến trước mặt Hạ An An, cũng ngồi xổm xuống.

Hạ An An vuốt đầu Đa Tể: “Em ngoan một chút nhé, bây giờ em cần kiểm tra công việc của chúng ta, em đi cùng chú đến phòng bên cạnh nhé.”

“Meow~”

Trước sự chứng kiến của mọi người, con mèo Cam đã đáp lại một tiếng.

Nhân viên ban đầu muốn đeo vòng cổ cho con mèo để dẫn đi, Hạ An An nhìn nhân viên: “Không cần cái này, nó sẽ đi qua.”

Nhân viên hơi sững sờ, quay đầu nhìn Thạch Thanh Trạch.

Phó đạo diễn Thạch Thanh Trạch gật đầu với anh ta.

Vì vậy, nhân viên mở cửa phòng nuôi mèo này ra, con mèo Cam có thân hình hơi mập mạp nhưng cơ thể lại rất linh hoạt, một cái vọt đã ra khỏi phòng này, rẽ một cái đã vào phòng bên cạnh.

[Aaaaa, chị gái Tiểu Lục quá tuyệt vời! Cô bé dặn một câu, con mèo Cam ngoan ngoãn đi ngay!]

[Mèo nhà tôi nói đây là dàn dựng, không phải thật đâu! Đừng tin đồn nhảm!]

[Là Đa Tể! Con mèo này tên là Đa Tể! Fan lâu năm rất hài lòng! Không ngờ lại được thấy chị gái Tiểu Lục và Đa Tể tương tác trên livestream của《 Cục cưng lang thang》!]

[Ha ha ha, đứa nhỏ quá đáng yêu, tương tác với mèo cũng quá tình cảm!]

[Không phải chứ, mèo mà hiểu được à, thậm chí còn đáp lại một tiếng? ? ? Cái này không giống thật…]

[Quá dễ thương, tôi bị làm tan chảy rồi!]

Mọi người đều nín thở, chờ xem biểu hiện của con mèo Cam trong phòng nuôi mèo.

Sau khi vào phòng nuôi mèo, Đa Tể không vội vàng chạm vào bất cứ thứ gì, mà đi chậm rãi tuần tra khắp phòng với vẻ mặt nghiêm túc, cái vẻ mặt, cái dáng vẻ đó, cứ như một con hổ con đang tuần tra lãnh địa của mình vậy.

Sau khi tuần tra một vòng, đột nhiên nó nhảy lên, nhảy thẳng lên tấm vách ngăn, rồi nhảy theo tấm vách ngăn lên đến nơi cao nhất, nằm sấp thoải mái ở đó.

[Wow, con mèo nhỏ tuyệt vời quá!]

[Mèo không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, hóa ra đây lại là một con mèo nhỏ nhanh nhẹn!]

[Đa Tể ngầu quá! Đa Tể còn có thể nhảy cao như vậy! Tôi cho thao tác này điểm tuyệt đối!]

[Lúc con mèo nhỏ nhảy lên, tôi hồi hộp đến mức hét lên luôn ấy! Không ngờ lại ổn định như vậy! Quá tuyệt vời, quá tuyệt vời! Không hổ là con mèo đã từng ở trong livestream của chị gái Tiểu Lục!]

[Ha ha ha, tôi cũng mập mạp, tại sao nhảy cao không được như vậy?]

[Hahahaha, đây không phải là mèo nhỏ, đây là một con hổ béo!]

[Mèo nhà tôi nói, với mèo thì đây chỉ là cơ bản thôi.]

Đa Tể ở trên cao nằm một lúc, rồi ung dung đi xuống theo cây cào móng. Với thân hình của nó mà cây cào móng vẫn giữ được vững chắc, chứng tỏ chất lượng lắp đặt khá tốt.

Tiếp theo, Đa Tể đi ngang qua chỗ An An và Tiểu Thiên chuẩn bị thức ăn và pate cho nó, dừng lại do dự một chút, cuối cùng vẫn chọn pate thơm ngon.

Ăn no rồi, cũng buồn ngủ, Đa Tể chui thẳng vào ổ. Ở đây trải một chiếc chăn nhỏ có mùi hương quen thuộc, nó lăn lộn trong ổ, ngáp một cái, rồi nằm xuống một cách thoải mái.

[Ơ… Nhìn biểu hiện của con mèo Cam thôi cũng biết nhóm ba chiến thắng áp đảo rồi!]

[Tôi cũng nghĩ vậy, đây không phải là thắng mà là nghiền nát đối thủ luôn ấy.]

[Khả năng chênh lệch quá lớn, hai nhóm trước chỉ thêm vào một vài thứ trong phòng trống, còn nhóm ba thì mọi thứ đều rất phù hợp với nhu cầu của mèo.]

[Thắng rồi! Thắng rồi…]

[Thật không ngờ, Quý Hựu Vũ ở nhóm ba là một nghệ sĩ piano, hai đứa nhỏ kia lại là những người bình thường chưa từng xuất hiện trên màn ảnh, mà lại thể hiện quá tốt! Tôi thích rồi!]

[Hahahahaha, các fan đã xem livestream của hai đứa nhỏ này đều nói, chuyện này chẳng có gì là lạ đâu.]

Rõ ràng, ban tổ chức chương trình cũng bị biểu hiện của Đa Tể làm cho ngạc nhiên.

Ngồi sau màn hình quan sát, Tần Khắc cũng không kìm được mà vỗ đùi.

Đoạn này quá hay, tương tác giữa các bạn nhỏ và mèo, biểu cảm của mèo, tất cả đều quá động lòng người.

Thạch Thanh Trạch cũng một lần nữa cảm thán: “May quá Quý Hựu Vũ giới thiệu cho chúng ta hai đứa nhỏ này, đặc biệt là Hạ An An, biểu hiện quá xuất sắc!”

“Rất tốt, trong các phần sau có thể cho cô bé này nhiều cơ hội thể hiện hơn.”

Lúc này, không chỉ khán giả xem trực tiếp, mà cả Triệu Văn Lực và Lâm Giai cũng cảm nhận được khoảng cách giữa mình và nhóm của Quý Hựu Vũ.

Lâm Giai đến bên cạnh Quý Hựu Vũ: “Các anh giỏi thật đấy! Sau này có thể chỉ dạy cho bọn tôi không?”

Triệu Văn Lực cũng chen vào: “Đúng đúng, tôi cũng cần học hỏi thêm, nhà tôi chưa bao giờ nuôi thú cưng, tôi không rành về mấy cái này.”

Quý Hựu Vũ bị khen ngợi đến nỗi hơi lâng lâng: “Ha ha, được rồi, được rồi.”

Rất nhanh, Thạch Thanh Trạch công bố kết quả, trong phần trang trí chuồng chó và chuồng mèo hôm nay, nhóm của Quý Hựu Vũ đạt giải nhất, nhóm của Triệu Văn Lực đạt giải nhì, nhóm của Lâm Giai đạt giải ba.

Mức độ phong phú của bữa tối cũng được quyết định theo thứ hạng.

Từ Dĩ Chiêu ban đầu rất buồn khi thua cuộc, nhưng những lời của cậu bé kia khiến cậu nhớ mãi, cậu cũng để ý thấy Lâm Giai đi tìm Quý Hựu Vũ để học hỏi, trong lòng chợt nảy ra ý tưởng, liền tìm đến Chu Ngôn Thiên.

“Chào em, anh tên là Từ Dĩ Chiêu, còn em…”

Chu Ngôn Thiên lập tức thân thiện chào hỏi: “Em tên là Chu Ngôn Thiên, anh gọi em là Tiểu Thiên thôi, bạn hợp tác với em tên là Hạ An An, anh có thể gọi cậu ấy là An An.”

Cậu bé đương nhiên biết Từ Dĩ Chiêu rồi, gần đây hàng ngày mẹ cậu bé đều xem bộ phim mà anh này và Lâm Giai đóng, cậu bé cũng xem một vài tập.

Hơn nữa, Từ Dĩ Chiêu là một diễn viên nhí, trước đây cũng đã đóng rất nhiều phim truyền hình.

“Tiểu Thiên, buổi livestream đã kết thúc rồi, em có thể qua giúp anh xem lại không, chuồng chó mà bọn anh trang trí có vấn đề gì không?”

Chu Ngôn Thiên cười nói: “Không vấn đề gì, anh đợi chút nhé, em gọi bạn em, việc này phải gọi An An mới được, cậu ấy biết nhiều hơn.”

Lúc này Hạ An An đang không rảnh để giao tiếp với người khác, vì vừa rồi không có đủ thời gian chơi với mèo con, bây giờ cô bé định lẻn vào chuồng mèo để giao lưu thêm với chúng, nhưng lại bị Chu Ngôn Thiên gọi lại.

“An An, hay là cậu đi cùng chúng tớ qua chuồng chó xem thử, giúp anh Tiểu Chiêu xem chuồng chó mà họ trang trí có vấn đề gì nhé.”

Trên khuôn mặt của Hạ An An lộ rõ vẻ do dự.

Từ Dĩ Chiêu cũng bước tới: “Em tên là An An đúng không? An An, em giúp anh nhé, anh chưa bao giờ nuôi chó, hoàn toàn không biết phải làm sao.”

Hạ An An: “Nhưng mà… em cũng chưa nuôi bao giờ.”

Chu Ngôn Thiên vội vàng nói: “An An, cậu cứ đi xem thử đi, dù không biết cũng có thể góp ý kiến.”

Hạ An An thở dài: “Vậy… Thôi cũng được.”
 
App Khách Sạn Mèo - Thố Nhĩ Tề
Chương 125: Dắt chó đi dạo



Ba đứa trẻ đến chuồng chó mà Lâm Giai và Từ Dĩ Chiêu đã phụ trách trước đó.

Từ Dĩ Chiêu còn mượn nhân viên cả Nựu Nựu, để Nựu Nựu ở lại chuồng chó này. Thấy ba đứa trẻ vào, Nựu Nựu hơi sợ hãi lùi lại một bước.

“Ư ư…” Nựu Nựu kêu nhỏ.

Hạ An An bước vào phòng và nhíu mày nhẹ.

Cô bé không quan tâm đến các thiết bị trong phòng, mà tập trung nhìn vào con chó Cocker Spaniel, dường như đang quan sát cử động của nó.

An An không thích chó bằng mèo, cô bé vẫn nhớ con chó vàng lớn trong khu chung cư, nó rất hung dữ và đã làm cô bé sợ.

Nhưng rõ ràng tính cách của Nựu Nựu thân thiện hơn con chó vàng nhiều, nó chỉ lùi lại vài bước vì sợ hãi, nếu cô bé không tiến lại gần nữa, nó cũng không lùi nữa.

Hạ An An thử ngồi xổm xuống, Nựu Nựu nhẹ nhàng vẫy đuôi và tiến về phía trước hai bước để thử.

Thấy cô bé không có ý định làm hại mình, ánh mắt cũng rất hiền lành, Nựu Nựu dần trở nên dũng cảm hơn, bước những bước nhỏ đến bên cạnh cô bé, cái đuôi vẫy càng lúc càng mạnh.

Hạ An An đưa tay ra, Nựu Nựu cũng giống như Đa Tể, đặt đầu vào lòng bàn tay cô bé và cọ cọ.

Hạ An An vuốt đầu nó.

“Ngoan lắm.” Cô khen ngợi.

Nựu Nựu càng vui hơn, chỉ thiếu điều lăn vào lòng Hạ An An.

Hai cậu bé đứng sau nhìn mà ngạc nhiên, nhanh quá… Vậy là có thể chạm vào được rồi sao?

Hạ An An chơi với Nựu Nựu một lúc, ngẩng đầu lên nói với Từ Dĩ Chiêu: “Thật ra phòng không có vấn đề gì lớn, chỉ cần tháo rèm cửa, mang ổ chó ra ngoài phơi nắng, thay hai cái bát to hơn. Sau đó dẫn Nựu Nựu ra ngoài chạy vài vòng, chơi với nó nhiều hơn là được.”

Từ Dĩ Chiêu nhất thời không hiểu: “Không phải chó có chỗ ở sao, tại sao phải dẫn ra ngoài?”

Hạ An An cũng không biết giải thích làm sao, cô bé chỉ có cảm giác như vậy.

Khi chơi với Nựu Nựu, tiếng kêu của nó rõ ràng vui vẻ hơn nhiều, và ánh mắt khi chạy cũng khác hẳn.

Vì vậy, Hạ An An phán đoán có lẽ con chó này cần nhiều hoạt động thể chất hơn.

Thấy Hạ An An không trả lời, Chu Ngôn Thiên giúp cô bé giải thích: “An An, ý của cậu là đối với Nựu Nựu mà nói, việc được đi ra ngoài vận động và chơi đùa quan trọng hơn việc có một nơi ở thoải mái trong nhà phải không?”

Hạ An An gật đầu, đúng rồi, chính là ý này.

Từ Dĩ Chiêu hiểu rồi, nhưng lúc này trong đầu cậu vẫn đang nghĩ về cuộc thi, chỉ thay bát cho chó, mang ổ chó ra phơi nắng, và nhờ Lâm Giai giúp đỡ tháo rèm cửa.

Còn việc thường xuyên chơi với Nựu Nựu và đưa nó đi dạo, cậu cảm thấy đó không phải việc của mình, nghe xong là quên ngay.

Tối hôm đó, Hạ An An và Chu Ngôn Thiên đã thưởng thức một bữa tối thịnh soạn tại trạm cứu hộ.

Triệu Tiểu Ni ban đầu không mấy để tâm đến việc ghi hình chương trình này, nhưng khi phát hiện ra ban tổ chức làm đúng như lời hứa, bữa tối của đội hạng hai và hạng nhất khác nhau một trời một vực. Đội hạng nhất được ăn thịt nướng và lẩu, còn đội hạng nhì chỉ có ba món mặn một món canh đơn giản. Đội hạng ba còn tệ hơn, mỗi người một hộp cơm.

Triệu Tiểu Ni nghiêm túc nói với Triệu Văn Lực: “Ba, từ mai ba đừng kéo chân sau nhà chúng ta lại nữa.”

Triệu Văn Lực với vẻ mặt sắp lên cơn đau tim: “Con nói chuyện tử tế vào, ai kéo chân sau lại cơ?”

Triệu Tiểu Ni: “Sau này ba phải nghe lời, phải hoàn thành nhiệm vụ thật tốt.”

Triệu Văn Lực: “Con đừng giành lời nói của ba.”

Triệu Tiểu Ni: “Nếu không về nhà con sẽ mách mẹ.”

Triệu Văn Lực: “Ba cũng sẽ mách mẹ con.”

Triệu Tiểu Ni: “Ba xem này, nói đến ba, ba còn không biết hối cải, ba phải nhận ra khuyết điểm của mình.”

Triệu Văn Lực: “…”

Trước đây, Triệu Văn Lực ít khi đưa con gái đi chơi, đều là vợ và mẹ vợ chăm sóc con. Anh ấy bận rộn với công việc, thời gian ở bên con cũng ít, và chưa bao giờ biết rằng việc chăm sóc con lại vất vả đến vậy.

Anh ấy càng không ngờ rằng, với tư cách là một diễn viên nổi tiếng, lại có một ngày bị con gái làm cho huyết áp tăng cao.

Tuy nhiên, Triệu Văn Lực không mấy để ý đến kết quả thắng thua của cuộc thi, chỉ cần có cơ hội đưa con gái đến tiếp xúc với động vật là được rồi, thắng thua không quan trọng.

Từ Dĩ Chiêu ăn hộp cơm, trong đầu toàn suy nghĩ về nhiệm vụ ngày mai, nếu có thể chuẩn bị trước thì tốt biết mấy.

Hôm nay đạt hạng ba, quả thật không phải là một vị trí lý tưởng, chỉ một lần thất bại thôi cũng không sao, lần sau phải cố gắng hơn.

Thấy Tiểu Chiêu có vẻ không vui, Lâm Giai gắp cho cậu một ít thức ăn trong hộp cơm của mình.

“Thắng thua là chuyện bình thường mà, ăn no rồi mới có sức mà làm tiếp.”

Từ Dĩ Chiêu nhìn đống thức ăn chất đầy trong hộp cơm của mình, có chút nghẹn ngào. Thật ra mấy năm nay, cậu hầu như không có cơ hội được ăn cơm cùng ba, cho dù có cơ hội thì ba cũng chỉ thúc giục cậu ăn nhanh.

Làm sao có thể nhiệt tình gắp thức ăn cho cậu như vậy, ân cần khuyên cậu ăn cơm.

“Vâng” Cậu miễn cưỡng đáp lại một tiếng, cúi đầu ăn cơm, cố gắng giấu đi cảm xúc của mình.

Lúc này, Hạ An An, người được đối đãi đặc biệt, trong đầu chỉ toàn nghĩ đến những chú mèo con trong chuồng mèo, cả bàn đầy thức ăn ngon trước mặt cũng không có gì đặc biệt, cô bé chỉ muốn ăn nhanh để có thời gian đi thăm Đa Tể và những con mèo khác.

Chu Ngôn Thiên cũng nhận ra sự khác thường của Hạ An An, cậu bé cũng ăn rất nhanh.

Hai người lần lượt ăn xong trước sau. Hạ An An đang ngồi ở bàn ăn, suy nghĩ làm sao để mở lời với thầy Quý xin phép rời đi sớm.

Lúc này, Chu Ngôn Thiên nói: “Thầy Quý, phó đạo diễn Thạch, bọn cháu ăn xong rồi, có thể đi xem mèo con được không ạ?”

Thạch Thanh Trạch cười ha ha: “Hai đứa nhỏ này ăn ít quá, thật lãng phí suất ăn. Được rồi, các cháu đi đi.”

Quý Hựu Vũ cũng gật đầu: “Chú ý an toàn nhé.”

Chu Ngôn Thiên cười lớn nói: “Vâng ạ, các chú yên tâm, cháu sẽ chăm sóc tốt cho An An.”

Nói rồi cậu bé kéo tay Hạ An An ra khỏi phòng ăn.

“Ha ha, An An, cậu muốn đi xem Đa Tể đúng không? Đi thôi, tớ đi cùng cậu.”

Góc miệng của Hạ An An cũng cong lên một chút: “Ừ.”

Có Tiểu Thiên ở đây, cô bé không cần phải lo lắng nhiều, tự nhiên có cậu ấy giúp cô bé giải quyết.

Hai đứa trẻ đi nhanh về phía trước, khi đi ngang qua chuồng chó, bước chân của Hạ An An đột nhiên chậm lại, đứng lại bên ngoài chuồng chó.

Chu Ngôn Thiên quay đầu lại, không nhịn được thúc giục: “An An, cậu còn đứng đây làm gì vậy, mau lên nào.”

Hạ An An nhìn về phía Chu Ngôn Thiên: “Tớ… Tớ muốn dắt Nựu Nựu đi dạo.”

Chu Ngôn Thiên sững sờ: “Cậu muốn dắt Nựu Nựu đi dạo? Chúng ta phụ trách chuồng mèo mà, sao cậu lại đột nhiên nghĩ đến Nựu Nựu?”

Hạ An An lại nhìn về phía chuồng chó, hình ảnh Nựu Nựu vẫy đuôi chào cô bé khiến cô bé không nỡ rời đi.

Nựu Nựu nghe nói sẽ được đi chơi, lập tức trở nên phấn khích, khiến cô bé không nỡ bỏ mặc nó.

Cô bé nghĩ rằng vừa rồi đã nói với Từ Dĩ Chiêu, anh ấy sẽ dẫn Nựu Nựu đi dạo, nhưng không ngờ Từ Dĩ Chiêu nghe xong rồi lại không có bất kỳ phản ứng nào.

Nhớ lại cảnh đó, Hạ An An cảm thấy có chút không đành lòng.

Chu Ngôn Thiên vốn định khuyên Hạ An An rời khỏi nơi này, họ phụ trách chuồng mèo mà, lại thêm cậu bé rất thích Đa Tể và những con mèo con khác, trong đầu cậu bé lúc nào cũng vang lên tiếng kêu líu lo của lũ mèo con.

Nhưng thấy Hạ An An hoàn toàn không muốn đi, cậu bé đành bất lực.

“Cậu thật sự muốn dắt chó đi dạo à?”

Hạ An An gật đầu.

Chu Ngôn Thiên thở dài: “Thôi được, tớ đi cùng cậu.”

Hạ An An nói: “Cậu muốn đi chuồng mèo thì cứ đi, tớ tự mình dắt chó đi được mà.”

Chu Ngôn Thiên nghiêm túc nói: “Làm sao được! Tớ lớn hơn cậu, tớ phải bảo vệ cậu! Hơn nữa, lúc nãy tớ đã nói với thầy Quý và phó đạo diễn Thạch là sẽ chăm sóc tốt cho cậu, nếu xảy ra chuyện gì thì sao?”

Hạ An An còn định nói gì đó, nhưng Chu Ngôn Thiên lại nói tiếp: “Thôi được rồi, chúng ta đi cùng nhau, tớ sẽ giúp cậu.”

Vì vậy, hai đứa trẻ đã rẽ hướng và đến chuồng chó mà Lâm Giai và Từ Dĩ Chiêu đã trang trí.

Lúc này chuồng chó đã được cải tạo, cái ổ chó có mùi hôi đã được thay thế bằng một cái hộp giấy, còn Nựu Nựu đang nằm nghỉ trong hộp giấy.

Nghe thấy tiếng động, Nựu Nựu ngẩng đầu lên từ trong hộp, tình cờ nhìn thấy hai đứa trẻ đang đứng ở cửa sổ và nhìn vào trong.

“Ư ư…” Nựu Nựu lập tức nhận ra hai đứa trẻ, chạy ra khỏi hộp giấy, vẫy đuôi và kêu lên.

Thấy Nựu Nựu, Chu Ngôn Thiên cũng cảm thấy con chó Cocker Spaniel này thật đáng thương, nghe nói trước đây nó bị chủ bỏ rơi ở bệnh viện thú y vì bị bệnh, chắc hẳn nó rất sợ hãi.

“Cậu đã từng dắt chó chưa?” Chu Ngôn Thiên hỏi.

Hạ An An lắc đầu: “Chưa.”

“Tớ cũng chưa… Vậy làm sao mình dắt chó đi dạo?”

“Dùng… dây xích à?”

“Được rồi.”

Chuồng chó không khóa, chỉ có hàng rào để ngăn chó chạy lung tung, điều này rất thuận tiện cho hai đứa trẻ muốn dắt chó đi dạo.

Chu Ngôn Thiên mở cửa hàng rào, đi vào chuồng chó, tìm khắp nơi dây xích mà nhân viên đã sử dụng trước đó.

Nhưng điều kỳ lạ là, dây xích lại không ở trong phòng này.

Nựu Nựu dường như hiểu được họ muốn làm gì, đột nhiên chạy ra khỏi khe hở của hàng rào.

Hạ An An sợ hãi hét lên: “Nựu Nựu, em quay lại đây.”

Chu Ngôn Thiên cũng giật mình, cửa chuồng chó là cậu mở ra, cửa nhỏ của hàng rào cậu bé cũng quên không đóng lại.

Ai ngờ Nựu Nựu lại chạy ra ngoài như vậy?

Hai đứa trẻ vội vã đuổi theo.

Chúng thấy Nựu Nựu chạy thẳng vào văn phòng nhân viên, rồi lại chạy ra với cái gì đó trong miệng.

Hai đứa trẻ thấy Nựu Nựu chạy trở lại, thở phào nhẹ nhõm, Hạ An An nhìn kỹ: “Cậu xem này, nó đang ngậm cái gì…”

Chu Ngôn Thiên chống eo, thở hổn hển: “Nó lại còn tự đi lấy dây xích ra nữa, hahaha, Nựu Nựu, em thật thông minh!”

Vừa lúc bọn họ không tìm thấy dây xích, Nựu Nựu đã chủ động mang dây xích ra.

Nựu Nựu ngậm dây xích, đặt trước mặt hai người, rồi ngoan ngoãn nằm xuống.

Hạ An An lấy dây xích, nghiên cứu một chút rồi móc vào vòng cổ của Nựu Nựu.

Cô bé thử kéo dây xích đi về phía trước.

Nựu Nựu cũng vui vẻ chạy theo.

Chạy được vài bước, nó đột nhiên quay đầu lại nhìn, thấy cô bé đi chậm, nó liền điều chỉnh tốc độ, đi chậm theo cô bé.

Ngoài chuồng chó là một bãi cỏ rộng, bãi cỏ này mới được trồng nên còn nhiều chỗ lồi lõm, Hạ An An đi không nhanh được, thậm chí còn bị vấp vài lần, tuy không ngã nhưng cũng rất khó khăn.

Thấy vậy, Chu Ngôn Thiên liền nói: “Để tớ đi, tớ dẫn nó chạy một vòng trong sân, để nó thoải mái vận động.”

Hạ An An gật đầu, đưa dây xích cho Chu Ngôn Thiên.

Chu Ngôn Thiên về thể thao hơn Hạ An An, rất nhanh đã cùng Nựu Nựu chạy vòng quanh sân.

Nựu Nựu chơi rất vui vẻ, khi chạy, hai cái tai dài của nó cũng bay lên, thấy cảnh này, Hạ An An cũng rất vui.

Tuy nhiên, dù sao họ cũng tự ý đưa Nựu Nựu ra ngoài chơi mà không được sự đồng ý của người lớn, vì vậy sau khi chơi một lúc, Chu Ngôn Thiên và Hạ An An đã đưa Nựu Nựu trở lại chuồng chó và trả lại dây xích trong văn phòng nhân viên.
 
App Khách Sạn Mèo - Thố Nhĩ Tề
Chương 126: Thăm nom



Sau đó, Chu Ngôn Thiên lại cùng Hạ An An đến phòng mèo để thăm Đa Tể và những con mèo khác.

Năm con mèo con thích nghi với môi trường mới rất nhanh, chúng vẫn duy trì trạng thái ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn. Một vài con mèo trưởng thành cũng có vẻ đã quen với ngôi nhà mới.

Đặc biệt, Hạ An An còn mang đến cho chúng những món đồ chơi yêu thích và chiếc chăn nhỏ quen thuộc. Ngay cả những món ăn vặt cũng là hương vị quen thuộc hàng ngày.

Tất nhiên, Hạ An An vẫn dành nhiều thời gian trò chuyện với mấy con mèo.

“Các em ngoan nhé, tối nay chị không ở đây, sáng mai chị sẽ đến thăm các em. Phía sau có một cái sân nhỏ, các em có muốn ra ngoài chơi không? Ngày mai chị sẽ ra ngoài chơi với các em nhé?”

Bình thường, Lam Băng thường ở trong tổ mèo cùng với những con mèo con, hôm nay nó cũng ra ngoài, thậm chí còn cắn “Na Tra” đang ngủ say lơ mơ ra, đặt vào tay Hạ An An.

Hạ An An ôm “Na Tra” đang ngáp, không nhịn được mà xoa xoa đầu con mèo con này.

“Meow.” Nó ngáp xong, lại muốn ngủ tiếp.

Hạ An An ôm “Na Tra” quay đầu lại.

Lúc này, Chu Ngôn Thiên vẫn đang đứng ở cửa. Mặc dù cậu bé đã đến sân sau nhiều lần và cũng đã v**t v* mèo, nhưng cậu bé vẫn rất tự giác, những con mèo rất thích Hạ An An nhưng lại không mấy thiện cảm với cậu bé.

Lúc này, nếu không có sự cho phép của Hạ An An, cậu bé sẽ không chủ động đi vào, tránh làm cho những con mèo khó chịu.

“A a a đáng yêu quá!” Chu Ngôn Thiên hét qua cửa sổ.

“Cậu vào đi.” Hạ An An nói.

Chu Ngôn Thiên: “… Cậu có chắc không?”

Hạ An An gật đầu.

Chu Ngôn Thiên mới bước vào phòng mèo, rõ ràng, Đa Tể vừa nhìn thấy cậu bé, lập tức n*ng m*ng lên di chuyển vị trí của mình, để bản thân gần Hạ An An hơn một chút.

Tuy nhiên, những con mèo khác cũng không có phản ứng quá lớn, Dưa Hấu thậm chí còn ngồi xổm bên cạnh Chu Ngôn Thiên.

Chu Ngôn Thiên ngồi cạnh Hạ An An, Hạ An An đặt “Na Tra” nhỏ bé trong tay vào tay Chu Ngôn Thiên.

Điều này khiến Tiểu Thiên vô cùng bất ngờ, cậu bé ôm “Na Tra” không dám động đậy, con mèo nhỏ bé này chỉ đổi người bế lập tức phát ra tiếng kêu “meow” bất mãn, nhưng chỉ kêu vài tiếng rồi im lặng.

Chu Ngôn Thiên lại ngẩng đầu nhìn Lam Băng, nó chỉ liếc mắt nhìn qua đây, dường như cũng không quá để ý.

Cậu bé mới dám thở phào nhẹ nhõm, ôm “Na Tra” dựa vào phía trước, muốn để nó nằm thoải mái hơn một chút.

“Na Tra” lại ngáp một cái, tiện thể dựa vào áo cậu bé mà ngủ say.

Chu Ngôn Thiên vui mừng quá đỗi, bình thường rất khó để tiếp xúc với mèo con ở khoảng cách gần như vậy, bây giờ ôm trong tay, cảm giác thật mềm mại.

Cậu bé hứng khởi nhìn về phía Hạ An An, dùng giọng nói cực kỳ nhỏ thì thầm: “Đáng yêu quá!”

Sau một ngày làm việc vất vả, được ôm một con mèo con đáng yêu như vậy trong lòng, Chu Ngôn Thiên cảm thấy việc tham gia chương trình《 Cục cưng lang thang》quả thực rất đáng giá!

Tuy nhiên, Chu Ngôn Thiên cũng không dám ôm “Na Tra” quá lâu, bởi vì mèo con còn quá nhỏ, cậu bé sợ mình sẽ vô tình làm nó bị ngã. Cậu bé chỉ ôm một lúc rồi đặt con mèo con trở lại lòng Hạ An An.

Hạ An An nhẹ nhàng v**t v* “Na Tra”, nó thậm chí còn thoải mái mà ngủ gật.

Việc ghi hình ngày đầu tiên kết thúc suôn sẻ như vậy. Sau bữa tối, Quý Hựu Vũ cũng không để đoàn phim đưa về, mà trực tiếp đi bộ đưa hai đứa trẻ về nhà.

Trên đường đi, Hạ An An vẫn đang nghĩ về Nựu Nựu mà mình gặp hôm nay, Chu Ngôn Thiên thì vẫn còn đang nhớ lại cảm giác khi chạm vào bộ lông của “Na Tra”, còn Quý Hựu Vũ thì luôn miệng nói không ngừng.

“Ha ha, các cháu không biết đâu, hôm nay Triệu Văn Lực và Lâm Giai ghen tị với chú lắm. Lâm Giai thì thôi đi, bạn nhỏ đi cùng anh ấy cũng rất hợp tác, còn Triệu Văn Lực thì sắp bị con gái làm cho tức chết rồi, cứ suốt ngày làm trái ý anh ấy. Họ đều nói chú may mắn khi có hai cháu làm bạn đồng hành. Không tệ không tệ, hai cháu cố gắng lên nhé, sau này còn phải khiến họ ghen tị hơn nữa.”

Chu Ngôn Thiên không hứng thú với chuyện này lắm, câụ bé chỉ nghĩ rằng sau này sẽ có nhiều mèo hơn đến phòng mèo, vậy thì chắc chắn cậu bé sẽ có nhiều cơ hội được v**t v* mèo hơn, nghĩ đến đó cậu bé đã rất vui rồi.

Còn Hạ An An thì toàn tâm toàn ý nghĩ về việc, lần trước APP “Khách sạn mèo” đã nâng cấp, nói là sẽ thêm các trạm cứu hộ động vật vào bản đồ mới, vậy không biết có thể tìm thấy những con vật khác ở trạm cứu hộ không?

Cô bé thật sự tò mò về Nựu Nựu, không biết nó đã trải qua những gì.

Về đến nhà, Hạ An An đi thẳng ra sân sau để thêm thức ăn và nước cho Nguyên Bảo và những con mèo khác.

Sau đó quay trở lại phòng khách, mở máy tính bảng.

[Chúc mừng bạn, APP đã phát hiện bạn đã đến một bản đồ mới, bạn có thể chuyển đổi bản đồ trong cài đặt hệ thống.]

Hạ An An làm theo hướng dẫn, chuyển đổi bản đồ hiện tại của sân sau sang tùy chọn trạm cứu hộ.

Quả nhiên, giao diện hiển thị trong trò chơi lúc này chính là “Trạm cứu hộ động vật hoang Tâm Duyệt”.

Bố cục trên đó giống hệt như những gì cô bé đã thấy hôm nay, một khu phòng chó, một khu phòng mèo, ở giữa là khu vực làm việc và phòng ở của nhân viên.

[APP phát hiện bản đồ này có khách trọ mới, bạn có thể nhấp vào bảng điều khiển hệ thống để xem thông tin khách trọ.]

Hạ An An nhấp vào để xem, khách trọ mới chính là chú chó con Nựu Nựu mà cô bé đã gặp ở trạm cứu hộ hôm nay.

Cô bé muốn biết tình hình của Nựu Nựu nên đã nhấp vào xem.

[Tên khách trọ: Nựu Nựu]

[Giống: Cocker Spaniel]

[Tuổi: Hai tuổi]

[Giới tính: Cái]

[Bệnh: Bệnh tai]

[Ký sinh trùng: Không]

[Độ sạch sẽ: Cần cải thiện]

[Kết luận: Nựu Nựu không có vấn đề sức khỏe lớn, nhưng do là giống chó tai rủ nên tai dễ bị nhiễm trùng, ngoài ra cần chải lông thường xuyên, lông của Nựu Nựu bị rối, mắt cũng cần nhỏ thuốc nhỏ mắt để giữ vệ sinh.]

Hạ An An chợt hiểu ra, hôm nay khi Tiểu Thiên dắt Nựu Nựu đi, cô bé đã thấy Nựu Nựu thường xuyên lắc đầu, cô bé còn nghĩ đó là thói quen nhỏ của Nựu Nựu, hóa ra là nó cảm thấy khó chịu.

Tuy nhiên, vì APP nói Nựu Nựu không có vấn đề sức khỏe gì lớn nên cô bé cũng yên tâm.

[Bạn có quyền xem câu chuyện quá khứ của khách trọ này, bạn có muốn xem ngay bây giờ không?]

Hạ An An không ngờ rằng APP lại có thể xem câu chuyện của động vật trong trạm cứu hộ, cô bé vội vàng nhấn vào “Có”.

Màn hình sáng lên, hình ảnh xuất hiện một công viên, một cặp đôi đang dắt theo một chú chó Cocker Spaniel đi dạo.

Người đàn ông lấy ra một chiếc đĩa bay, muốn chơi đĩa bay với chú chó của mình, nhưng sau vài lần huấn luyện, con chó dường như không hứng thú lắm với chiếc đĩa bay, chú chó luôn tập trung vào chủ nhân của mình, hoàn toàn không để ý đến chiếc đĩa bay đó.

“Anh đã nói với em nên mua chó chăn cừu rồi mà, em cứ nhất định mua con Cocker Spaniel này, ngốc nghếch, vốn không thể huấn luyện được!” Người đàn ông tức giận với bạn gái của mình.

Cô gái dường như cũng rất tức giận: “Anh nói cái gì vậy? Anh cố ý gây sự phải không?”

Nựu Nựu thấy hai chủ nhân của mình cãi nhau, dường như cũng rất sợ hãi, khép nép nhìn chiếc đĩa bay trước mặt, buồn bã cúi đầu.

Hình ảnh chuyển cảnh, trên màn hình xuất hiện một bệnh viện thú y có quy mô khá lớn, một người đàn ông ôm Nựu Nựu vào bệnh viện.

Lúc này Nựu Nựu trông ốm yếu, dường như đã bị bệnh, bác sĩ khám cho nó, chẩn đoán ban đầu về bệnh tình, người chủ trả tiền rồi rời đi. Khi người đàn ông đó đi, nó vẫn cố gắng đứng dậy kêu vài tiếng về phía anh ta, hy vọng chủ nhân có thể quay lại nhìn nó một cái.

Thật không may, người đó đã quay lưng bỏ đi.

Nựu Nựu nghĩ rằng chủ nhân đưa nó vào bệnh viện để chữa bệnh là vì muốn tốt cho nó, không ngờ rằng nó không bao giờ gặp lại người đó nữa.

Anh ta chỉ để lại tiền viện phí đủ cho một ngày, rất nhanh tiền đã hết, nhưng bác sĩ thương nó, không đuổi nó ra khỏi bệnh viện khi nó đang ốm, nên đã giữ nó lại.

Từ khi bị bệnh, Nựu Nựu luôn sống trong một căn phòng nhỏ hẹp ở bệnh viện thú y, ăn uống, đi vệ sinh và ngủ đều trong không gian chật hẹp đó, hàng ngày chịu đựng nỗi đau bệnh tật và nỗi đau bị chủ nhân bỏ rơi, cùng với nỗi lo lắng về một tương lai không chắc chắn.

Mỗi ngày, nó đều ngồi xổm trước cửa phòng, nhìn những người qua lại, hy vọng nhìn thấy gương mặt quen thuộc, tiếc thay, điều nó nhận được chỉ là sự thất vọng mà thôi.

Sau đó, cuối cùng Nựu Nựu cũng được đưa ra khỏi bệnh viện thú y, nhưng không trở về nhà như mong muốn, mà được đưa đến một trạm cứu hộ động vật lạc lõng rộng lớn, chỉ là đối với nó, nơi này chỉ là một căn phòng lớn hơn mà thôi.

Những người ở đây bận rộn, không ai hướng ánh mắt về phía nó, không ai chú ý đến một con chó lang thang cô đơn như nó.

Nựu Nựu nằm sấp bên cửa sổ, nhìn ra ngoài, miệng kêu lên những tiếng r*n r* “ư ử”, đúng lúc đó, cửa trạm cứu hộ mở ra, một người lớn dắt theo hai đứa trẻ đi vào.

Phim hoạt hình kết thúc ở đó.

Hạ An An thở dài sau khi xem xong, vừa định thoát khỏi giao diện thì APP lại hiện thông báo.

[Đã mở khóa nhiệm vụ nhỏ ở bản đồ mới, hoàn thành nhiệm vụ nhỏ có thể tăng cấp độ của bạn ở bản đồ mới. Bạn có muốn xem không?]

Hạ An An nhấn vào “Có”.

[Nội dung nhiệm vụ: Hoàn thành ước nguyện của Nựu Nựu, giúp nó giải tỏa nỗi buồn, dạy nó bắt đĩa bay.]

Hạ An An đóng máy tính bảng lại, đi đi lại lại trong sân sau, nhiệm vụ này khó quá…

Lúc này, Hạ An An nghe thấy tiếng động trong bụi cỏ, nhìn kỹ lại thì hóa ra là Lai Nhân.

Nó nhảy qua hàng rào, đến bên cạnh cô bé.

“Lai Nhân, thầy Quý đã về nhà rồi, thầy ấy về mà không thấy em sẽ lo lắm đấy.” Cô bé quỳ xuống vuốt đầu Lai Nhân, nó cọ cọ vào tay cô bé, rồi lại đi loanh quanh trong sân sau, chơi đùa với Nguyên Bảo một lúc, sau đó mới đi về phía nhà.

Sau khi Lai Nhân đi rồi, Nguyên Bảo cũng đến bên cạnh Hạ An An, dường như cảm nhận được tâm trạng của cô bé không tốt, nên đã luôn ở bên cạnh cô bé.

Đúng vậy, ban đầu Lai Nhân cũng bị bỏ rơi như vậy, chỉ khác là chủ nhân của Lai Nhân còn tàn nhẫn hơn, đã bỏ rơi nó bên đường, nếu không phải nó may mắn, cũng sẽ không sống sót đến ngày được nhận nuôi.

Còn Nguyên Bảo lúc đó cũng vì người bán thú cưng nghĩ rằng bệnh của nó không chữa được nên đã vứt nó đi, may mắn là nó đã gặp được Lão Ưng, được Lão Ưng mang đến kho hàng, nếu không chắc nó cũng đã chết từ lâu rồi.

Nựu Nựu thật bất hạnh, nó cũng bị chủ nhân bỏ rơi ở bệnh viện thú y, không quan tâm đến sống chết của nó, nhưng đồng thời nó cũng rất may mắn, bệnh viện đã giữ nó lại để tiếp tục điều trị, bây giờ còn đến trạm cứu hộ, tương lai có thể tìm được người chủ mới cũng là điều rất có thể.

“Nguyên Bảo à.” Hạ An An ôm lấy Nguyên Bảo mà cảm thán.

Cô bé ôm chặt đến nỗi cúi đầu áp má vào mặt nó, khiến khuôn mặt tròn trĩnh của Nguyên Bảo bị ép lại.

“Meo ô…” Nó khó nhọc kêu lên một tiếng.

Ừm, anh cả Đa Tể không ở đây, nó phải gánh vác trách nhiệm chăm sóc An An, chỉ là trách nhiệm này… vừa ngọt ngào vừa nặng nề!

Bị cô bé ôm như vậy thì biết làm sao, chỉ có thể để cô bé ôm thôi!

Nguyên Bảo nghĩ thầm: May mà còn có mình, mình quan trọng quá đi mất.

Tối hôm đó, khi Hạ An An ngủ say, Nguyên Bảo không về ổ mà nhảy ra khỏi sân sau, khom lưng nấp trong bụi cỏ quan sát một lúc, xác nhận không có gì nguy hiểm, rồi chạy nhanh ra khỏi khu dân cư Hạnh Phúc, sau đó rẽ vào con đường quen thuộc dưới ánh trăng đêm đến bên bức tường của trạm cứu hộ động vật hoang.

Con đường này nó quá quen rồi, hồi trước nơi này vẫn còn là kho hàng, nó đã sống ở đây vài tháng từ bé, nó có thể nhắm mắt mà tìm được đến đây.

Bức tường ở đây không phải là tường gạch mà là hàng rào lưới sắt.

Nguyên Bảo đến nơi này rồi cũng không vội vàng, nằm sấp nghỉ ngơi và chờ đợi.

Trong đêm tối, một con mèo mập mạp màu cam chạy ra từ một tòa nhà, giống như Nguyên Bảo, đường đi của nó cũng khá quanh co, và mỗi bước đi đều quan sát trước, xác nhận xung quanh không có người mới tiến hành bước tiếp theo.

Rất nhanh, nó cũng đến bên bức tường này.

Hai con mèo cứ thế nhìn nhau qua hàng rào sắt.
 
App Khách Sạn Mèo - Thố Nhĩ Tề
Chương 127: Rút thăm



“Anh cả Đa Tể.”

“Ừ, cô ấy về nhà có gì khác thường không?”

“Cô ấy khỏe mà, chỉ là… chỉ là… ôm em một lúc.” Nguyên Bảo có vẻ hơi ngại ngùng.

Đa Tể dừng lại một chút: “Không có gì khác à?”

“Không có gì khác đâu, chỉ là có vẻ mệt lắm, ngủ rất nhanh.”

“Vậy là tốt rồi.”

“Anh Đa Tể, mọi người ở trong đó đều ổn chứ?” Nguyên Bảo quan tâm hỏi.

Đây là nhiệm vụ mà Lão Ưng giao cho nó vào ban ngày, hôm nay đến gặp Đa Tể nhất định phải xác nhận mọi người ở trung tâm cứu hộ đều an toàn.

Đa Tể gật đầu: “Bọn tôi đều ổn, cả lũ mèo con cũng vậy, thích nghi khá nhanh. Các cậu ở bên ngoài vẫn cứ hành động theo kế hoạch cũ, nhanh chóng mở một con đường, dù bây giờ mọi thứ đều ổn, nhưng cũng không thể đảm bảo sau này các cậu sẽ không cần vào đây hỗ trợ.”

“Hiểu rồi! Chúng em sẽ hoàn thành nhiệm vụ thật nhanh!”

Hai con mèo giao tiếp xong, Đa Tể còn dặn dò: “Về nhà nhớ cẩn thận.”

“Dạ!”

Nguyên Bảo quay người biến mất trong màn đêm.

Đa Tể đứng lại một lúc, rồi chạy về phía khu vực.

Chỉ là, nó không vội vàng trở về phòng mèo trước đó, vì đã ra ngoài rồi, nó nhất định phải tuần tra toàn bộ trung tâm cứu hộ này.

Tối hôm qua nó chỉ tuần tra xong khu vực mèo và khu vực nhân viên, còn khu vực chó chưa đi.

Về việc có nên đi tuần tra khu vực chó hay không, lúc nãy nó và Hoa Hoa đã tranh cãi.

Hoa Hoa vẫn thận trọng hơn, bảo nó đừng hành động thiếu suy nghĩ, dù sao bên đó chắc chắn có chó, nếu gặp nhau thì nguy hiểm.

Nhưng Đa Tể không lo lắng, khả năng nhảy của chó không bằng mèo, nó có thể dễ dàng ra khỏi phòng mèo, những con chó đó khó mà nhảy ra khỏi phòng chó được, những con chó bị nhốt thì không có gì đáng sợ.

Dù sao nó cũng cần phải xác định trước tất cả các yếu tố không an toàn của nơi này, để biết sau này phải bảo vệ An An như thế nào!

Vì vậy, cuối cùng Đa Tể cũng thuyết phục được Hoa Hoa, tối nay sẽ đến khu vực chó để thăm dò.

Rất nhanh, Đa Tể đã phát hiện ra rằng, số lượng chó trong khu vực chó rất ít, từ mùi hương trong không khí có thể đoán được, chỉ có ba con.

Trong đó có một con mà Hạ An An đã tiếp xúc, vì chiều nay khi cô bé đến gần nó, nó đã ngửi thấy mùi của con chó này trên người cô bé.

Con này chắc là không nguy hiểm.

Vậy còn lại hai con…

Đa Tể mò đến tầng ba của khu vực chó, hai con chó còn lại bị nhốt riêng trong hai phòng.

Một con đang ngủ say, trông có vẻ không lớn lắm, cũng không có vẻ gì nguy hiểm lắm, còn con kia…

Vừa mới đến gần phòng chó đó, Đa Tể đã nghe thấy một con chó trưởng thành cỡ lớn sủa ầm ĩ, nó sợ đến nỗi lông dựng hết cả lên.

Lúc này, ở khu vực nhân viên bên cạnh đã có đèn sáng lên, có người phàn nàn: “Con chó này làm sao vậy? Đêm khuya rồi mà còn sủa, còn cho người ta ngủ nữa không?”

“Hay là ra ngoài xem thử?”

Đa Tể không thể ở lại đây lâu hơn, nếu không sẽ bị phát hiện.

Tuy nhiên, nó nghĩ rằng đã đến đây rồi, dù sao cũng phải xem thử đây là giống chó gì, vậy nên nó nhảy lên bệ cửa sổ.

Trong bóng đêm, nó nhìn thấy một bóng dáng khổng lồ, há miệng lớn, sủa gào điên cuồng về phía nó.

Con chó này không dễ trêu chọc…

Đa Tể cũng không nhìn rõ, sau khi kết luận như vậy, nó quay người nhảy xuống, chạy nhanh xuống cầu thang, tránh những nhân viên đang tuần tra, trở về phòng mèo.

Hoa Hoa cũng nghe thấy tiếng chó sủa, tim đập rất nhanh, sợ rằng Đa Tể ra ngoài gặp chuyện gì không hay, thấy nó trở về liền vội vàng hỏi: “Đa Tể, không sao chứ?”

“Không sao.”

“Vậy là tốt rồi.”

Đêm đó, con chó đó sủa rất lâu mới chịu im lặng.



Ngày hôm sau, Hạ An An thức dậy, ăn sáng xong lập tức bắt đầu thu dọn chiếc cặp nhỏ của mình.

Cô bé do dự rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định không mang máy tính bảng đi.

Cô bé bỏ vào cặp một ít đồ ăn vặt mà mấy đứa Đa Tể thích, rồi lấy một chai thuốc nhỏ mắt cho cả mèo và chó. Đây là loại thuốc cô bé mua khi Đại Lê bị đau mắt.

Tiếp theo là một chiếc lược để chải lông cho những con mèo đang rụng lông.

Chỉ tiếc là cô bé không có thuốc nhỏ tai sẵn, trong cửa hàng bán đồ vật nuôi có bán, nhưng vừa định đặt hàng thì nhận được điện thoại của Quý Hựu Vũ.

“An An, dậy chưa? Ăn sáng xong rồi chúng ta xuất phát nhé!”

“Sớm vậy ạ?”

“Tất nhiên là phải sớm rồi, cháu không muốn gặp lại Đa Tể à?”

“Muốn…”

“Vậy chúng ta đi sớm chút đi!”

“Dạ…”

Quý Hựu Vũ hôm nay tràn đầy năng lượng, rất hăng hái.

Buổi livestream ngày hôm qua, anh cùng hai đứa trẻ đã giành được giải nhất, lượt xem trực tiếp cao như vậy, đương nhiên là rất phấn khích, quyết định hôm nay cũng sẽ làm việc hết mình.

Vì vậy, anh còn chuẩn bị kiểu tóc rất cẩn thận.

Gọi điện cho Hạ An An xong, anh lại gọi điện cho Chu Ngôn Thiên để chuẩn bị xuất phát.

Anh đang đắc ý, ngồi xổm bên cạnh giá leo cho mèo, thì Lai Nhân duỗi móng vuốt ra cào một cái vào tóc anh.

Kiểu tóc được chuẩn bị kỹ lưỡng của anh ta lập tức bị làm rối.

“Lai Nhân! Tổ tông nhỏ này!”

Quý Hựu Vũ tức muốn chửi thề, nhưng thấy Lai Nhân ưu nhã nằm trên cây cào móng mèo, nhìn anh với vẻ vô tội.

“Thôi được rồi, con đẹp như vậy, chắc chắn là không cố ý đâu…” Quý Hựu Vũ đành quay lại chỉnh lại kiểu tóc.

Lúc 9 giờ sáng, mọi người tập trung ở bãi cỏ trước trạm cứu hộ, phó đạo diễn Thạch thông báo nhiệm vụ của ngày hôm nay.

“Hôm qua chúng ta đã sắp xếp phòng chó và phòng mèo, nhưng vẫn còn rất nhiều phòng cần sắp xếp, vì vậy nhiệm vụ của mọi người hôm nay là mỗi bạn nhỏ sẽ bốc thăm để xác định con vật cần chăm sóc hôm nay, mỗi bạn nhỏ có một lần nhờ giúp đỡ, và ba người lớn có thể chọn giúp đỡ các bạn nhỏ hoặc tiếp tục hoàn thành việc sắp xếp phòng mèo hoặc phòng chó.”

Nghe xong nhiệm vụ này, Chu Ngôn Thiên liền hào hứng nói: “Nếu có thể bốc thăm được một trong năm con mèo con thì tốt quá, cháu thích lắm! Hơn nữa chăm sóc mèo con cũng rất dễ mà.”

Thạch Thanh Trạch lập tức nói: “Năm con mèo con còn quá nhỏ để chơi một mình với các bạn nhỏ, vì vậy không thể tham gia bốc thăm.”

Chu Ngôn Thiên lập tức xìu xuống: “Ồ… Vậy ạ…”

Triệu Tiểu Ni vốn không hứng thú lắm với việc chăm sóc động vật, nhưng nghe nói có cơ hội nhờ giúp đỡ thì lại vui vẻ trở lại, dù sao nếu không hoàn thành nhiệm vụ cũng có thể nhờ ba giúp mà.

Từ Dĩ Chiêu nghe xong thì hỏi: “Vậy hôm nay có xếp hạng không?”

Chỉ là chăm sóc động vật nhỏ, có phân chia thứ tự nhất nhì ba giống như ngày hôm qua hay không, đây mới là chuyện Từ Dĩ Chiêu quan tâm nhất.

Dù sao nếu có xếp hạng chính là thi đấu, vậy thì sẽ có thắng thua.

Thạch Thanh Trạch và Tần Khắc trao đổi ánh mắt, Tần Khắc gật đầu.

Thạch Thanh Trạch liền nói: “Quy tắc thi đấu hôm nay giống như hôm qua, xếp hạng trực tiếp theo số lượt thích trên livestream, thứ hạng sẽ quyết định bữa tối hôm nay có phong phú hay không.”

Ánh mắt của Từ Dĩ Chiêu lập tức trở nên khác biệt, là cuộc thi, vậy thì phải cố gắng hết sức.

Thái độ của Triệu Tiểu Ni cũng nghiêm túc hơn, cô nhóc quay đầu lại nói: “Triệu Văn Lực, ba có nghe rõ không, ba phải cố gắng đấy.”

Triệu Văn Lực bị nghẹn lời: “Này, sao con lại gọi tên ba, con phải gọi ba là ba chứ!”

Triệu Tiểu Ni dùng giọng điệu công việc: “Bây giờ đang làm việc, ba là đồng nghiệp của con, không chỉ là ba con, ba phải nghiêm túc.”

Triệu Văn Lực cười khổ: “Rõ ràng là nhiệm vụ của con mà, ba phải đi sắp xếp phòng mèo phòng chó con không nghe thấy à?”

Triệu Tiểu Ni: “Con có thể nhờ giúp đỡ, con sẽ nhờ giúp đỡ ngay bây giờ, cho dù con bốc thăm được con vật nào thì ba cũng phải giúp con.”

Triệu Văn Lực: “…”

Cô con gái này là khắc tinh của anh ấy sao?

Sau khi công bố nhiệm vụ, bốn đứa trẻ lần lượt bốc thăm.

Từ Dĩ Chiêu thấy Hạ An An bốc thăm xong, tò mò hỏi: “An An, em bốc được con gì vậy?”

Tối qua cậu đã xem lại buổi livestream, cậu phát hiện ra trong bốn đứa trẻ, mạnh nhất lại là Hạ An An hoàn toàn không có chút danh tiếng nào.

Khi cô bé xuất hiện, số lượt thích và bình luận đều rất nhiều.

Đội của Quý Hựu Vũ có thể thắng là nhờ có cô bé.

Hơn nữa độ nổi tiếng của cô bé cũng không hề thấp, thậm chí còn ngang bằng với Triệu Tiểu Ni là con của người nổi tiếng.

Vì vậy, để giành chiến thắng trong cuộc thi, điều quan trọng nhất là phải đánh bại Hạ An An.

Cậu đã phân tích, lý do Hạ An An có thể thể hiện tốt như vậy là vì cô bé đã chung sống cùng mèo hoang trong thời gian dài, biết rất nhiều về thói quen của chúng.

Vì vậy lúc này, Từ Dĩ Chiêu rất muốn biết Hạ An An đã bốc được con vật nào.

Hạ An An cũng không suy nghĩ nhiều mà mở tờ giấy trong tay ra.

“Nựu Nựu.”

Từ Dĩ Chiêu thở phào nhẹ nhõm, rồi mở tờ giấy của mình ra: “Sầu Riêng. Trùng hợp thật, anh bốc được mèo, còn em bốc được chó.”

Cậu nhìn Hạ An An: “Nếu có thể đổi thì tốt quá, ha ha.”

Hạ An An lại nói một cách thờ ơ: “Em thấy cũng được mà, không cần đổi đâu.”

Hôm nay cô bé đặc biệt mang theo lược cho Nựu Nựu, vừa hay bốc được chăm sóc Nựu Nựu, cũng khá hợp.

Chu Ngôn Thiên cũng chạy đến: “An An, cậu đoán xem tớ bốc được ai?”

Cậu bé có vẻ rất phấn khích.

Hạ An An nghiêng đầu suy nghĩ một chút, chỉ có thể là mèo con mới khiến Tiểu Thiên vui như vậy, nhưng mèo con lại không nằm trong danh sách bốc thăm, cô bé hỏi: “Lẽ nào là Đa Tể?”

Chu Ngôn Thiên cười ha ha: “Đúng rồi, chính là Đa Tể! Cậu nói xem tớ và Đa Tể có duyên không.” Cậu bé vừa nói vừa nhìn vào tờ giấy của Hạ An An: “À, cậu bốc được Nựu Nựu à, khi chơi với Nựu Nựu cậu cẩn thận nhé, đừng bị ngã.”

Hạ An An: “Ừm.”

Ba đứa trẻ đều đã đối chiếu câu trả lời của nhau, lúc này Triệu Tiểu Ni cũng mở tờ giấy của mình ra.

[Kỳ Lân (một chú chó Golden Retriever)]

Cô nhóc thở phào nhẹ nhõm, nhà một người bạn nhỏ của cô nhóc cũng nuôi chó Golden Retriever, đây là một giống chó rất thân thiện, tính tình hiền lành, dễ gần.

“Ba, ba nhìn này, con bốc được chó Golden Retriever kìa.”

“Ồ…” Vẻ mặt của Triệu Văn Lực không thoải mái như con gái mình.

Bởi vì anh ấy nhớ hôm qua phó đạo diễn Thạch đã nói, hiện tại trạm cứu hộ có ba con chó, Nựu Nựu là con dễ gần với người nhất.

Lúc nãy anh ấy còn hy vọng con gái sẽ bốc được Nựu Nựu, hoặc bất kỳ con mèo con nào, không ngờ cô nhóc lại bốc được con chó khác.

Anh ấy cũng không biết con chó này tính tình ra sao.

“Hay là con cứ dùng chức năng nhờ giúp đỡ đi, hôm nay ba sẽ cùng con chăm sóc Kỳ Lân?”

“Không cần đâu, con rất thích chó Golden Retriever mà, con muốn tự chăm sóc nó!” Triệu Tiểu Ni từ chối thẳng thừng, hoàn toàn quên mất những gì cô nhóc vừa nói về việc sử dụng chức năng nhờ giúp đỡ.

“Thôi được rồi… Nhưng con nhớ đấy, nếu không làm được thì phải nhờ giúp đỡ ngay, ba sẽ tạm thời không làm việc khác.”

“Ôi chao, ba đừng nói thế chứ. Nghe cứ như nhà mình vô dụng lắm ấy.” Triệu Tiểu Ni nói một cách nghiêm túc.

Triệu Văn Lực: “…”

Hy vọng là anh ấy đã lo lắng quá rồi.

Các bạn nhỏ đều đã bốc được con vật mình sẽ chăm sóc hôm nay, rồi tản ra các khu vực của những con vật đó.

Hôm nay phòng livestream cũng mở bốn phòng, nhưng Hạ An An và Chu Ngôn Thiên thuộc cùng một nhóm, vì vậy kết quả cuối cùng của hai bạn nhỏ sẽ được tính trung bình.

Vừa bắt đầu livestream, ai cũng không ngờ Hạ An An lại là người đầu tiên sử dụng chức năng nhờ giúp đỡ.

“An An, cháu gặp khó khăn gì à?”
 
App Khách Sạn Mèo - Thố Nhĩ Tề
Chương 128: Phán đoán sai số không nhỏ



[Oa, không ngờ vừa vào livestream đã thấy chị gái Tiểu Lục cầu cứu rồi kìa.]

[Hiếm khi thấy thật đấy, tôi cứ nghĩ em ấy làm gì cũng được mà. Không ngờ cũng có lúc phải nhờ vả người khác.]

[Sao thế nhỉ? Em ấy chăm sóc mèo con giỏi vậy mà, sao lại không quen với chó?]

[Không hẳn đâu, tôi nghĩ bạn nào thân với mèo thì cũng có thể thân với cả động vật lang thang khác chứ.]

[Tôi không nghĩ vậy, chó mỗi con một tính mà. Hồi nhỏ tôi bị chó đuổi nên có tâm lý sợ, trẻ con gặp khó khăn nhờ vả người khác cũng là bình thường.]

[Tôi cũng không nghĩ nghiêm trọng đến thế, hôm qua xem video thì thấy Nựu Nựu tính tình cũng khá tốt mà.]

Đối mặt với câu hỏi của nhân viên, Hạ An An nói: “Hôm qua cháu thấy Nựu Nựu lắc tai nhiều lần, chú có thể giúp cháu mua một tuýp thuốc nhỏ tai không ạ?”

Nhân viên có chút bất ngờ: “An An, cháu dùng cơ hội trợ giúp này chỉ để mua thuốc nhỏ tai thôi sao?”

Quý Hựu Vũ vốn cảm thấy hai đứa trẻ không có vấn đề gì, anh đang chuẩn bị tham gia nhiệm vụ sắp xếp phòng mèo thì được thông báo Hạ An An đã sử dụng cơ hội trợ giúp.

Anh vội vàng chạy về thì nghe thấy nhân viên hỏi cô bé.

Quý Hựu Vũ: “Thuốc nhỏ tai gì? An An, tai của con chó này có vấn đề sao?”

Hạ An An gật đầu.

“Tai nó không được khỏe.”

Quý Hựu Vũ tỏ vẻ bối rối: “Sao chú không biết gì…”

Nhân viên nhìn Quý Hựu Vũ với vẻ khó xử: “Vậy hai người có chắc chắn muốn sử dụng cơ hội trợ giúp này để mua thuốc nhỏ tai cho Nựu Nựu không?”

Quý Hựu Vũ cũng nhìn về phía Hạ An An: “Cháu chắc chứ?”

Hạ An An nghiêm túc gật đầu, thật ra nếu không phải vì thời gian không đủ, sáng nay cô bé đã muốn đặt mua thuốc nhỏ tai rồi.

Bây giờ đã có thể sử dụng cơ hội trợ giúp, vậy thì dùng nó để mua thuốc nhỏ tai cũng tốt, như vậy tai của Nựu Nựu sẽ nhanh khỏi hơn.

Thấy Hạ An An gật đầu, Quý Hựu Vũ cũng nói với nhân viên: “Vậy làm phiền anh sắp xếp giúp chúng tôi.”

“Vâng, hai người chờ một chút, tôi sẽ đi sắp xếp ngay, thuốc sẽ được giao đến rất nhanh.”

“Cảm ơn anh.”

Hạ An An cảm ơn, Quý Hựu Vũ nhìn cô bé: “Cháu chỉ cần thuốc nhỏ tai thôi sao? Có cần chú ở lại giúp cháu không? Dù sao trước đây cháu cũng chưa từng tiếp xúc nhiều với chó.”

Hạ An An lắc đầu: “Không cần đâu.”

“Cháu chắc chứ?”

Hạ An An gật đầu: “Vâng.”

“Vậy thì được, lỡ như, ý chú là lỡ như cháu gặp phải chuyện gì, đừng ngại ngần, cứ nói ngay với nhân viên, chú chắc chắn sẽ đến giúp cháu.”

“Được ạ.”

Trong mắt Quý Hựu Vũ, trò chơi chỉ là trò chơi, không có gì quan trọng hơn sự an toàn của bọn trẻ.

Thấy vẻ mặt bình thường của Hạ An An, Quý Hựu Vũ mới đi làm việc.

Trạm cứu trợ động vật hoang này có quan hệ hợp tác với bệnh viện thú y, vừa khéo hôm nay bác sĩ Lâm phải đến khám, nhân viên liền nhờ anh ấy tiện đường mang thuốc nhỏ tai cho Nựu Nựu.

Lâm Dật Tuyền vốn đã định hôm nay sẽ đến trạm cứu hộ để xem Nựu Nựu.

Trước đây anh ấy là bác sĩ điều trị chính của Nựu Nựu, nó được chẩn đoán là mắc bệnh parvo, cũng coi như may mắn vượt qua cửa tử, khi đó tình trạng bệnh rất nguy hiểm, may mà Nựu Nựu có sức đề kháng tốt, đã vượt qua được.

Là bác sĩ điều trị chính của nó, sau khi biết Nựu Nựu bị chủ bỏ rơi cũng không từ bỏ nó, kiên trì cho nó uống thuốc, cũng đã bỏ ra không ít tâm huyết. Sau khi nó được đưa đến trạm cứu trợ, Lâm Dật Tuyền vẫn luôn không có thời gian, hôm nay mới rảnh rỗi đến.

Ngoài việc thăm Nựu Nựu, anh ấy còn phải kiểm tra sức khỏe đơn giản cho các động vật trong trạm cứu trợ.

Nghe nói Nựu Nựu cần thuốc nhỏ tai, anh ấy liền hỏi theo bản năng: “Sao thế? Nựu Nựu có chỗ nào không khỏe sao?”

Nhân viên nói: “Không nhìn ra được, là một bé nhỏ hôm nay phụ trách chăm sóc nó nói cần thuốc nhỏ tai, anh xem tiện thì mang đến là được.”

Lâm Dật Tuyền cũng không để tâm lắm, mang theo thuốc nhỏ tai và một số loại thuốc thường dùng lái xe đến Trạm cứu trợ động vật hoang dã Tâm Duyệt.

Sau khi Hạ An An cầu cứu, cô bé lập tức đến phòng chó nơi Nựu Nựu ở, rất thành thạo buộc dây dắt cho nó, trước tiên dắt Nựu Nựu đến bãi cỏ trong sân.

Ở đây, Nựu Nựu tỏ ra rất thoải mái, cũng sẵn sàng chơi với An An.

Hạ An An lấy ra một chiếc lược chải lông chuyên dụng cho thú cưng từ trong chiếc cặp sách nhỏ, rất cẩn thận chải lông cho Nựu Nựu.

[Trời, chị gái Tiểu Lục sử dụng cơ hội xin giúp đỡ hóa ra là để xin thuốc nhỏ tai cho Nựu Nựu!]

[Tai của Nựu Nựu có vấn đề sao? Một bé nhỏ như vậy, cô bé làm sao biết được?]

[Oa, chuyên nghiệp quá!]

[Chị gái Tiểu Lục thật sự rất kiên nhẫn!]

[Tôi nói cho mọi người biết! Nhà tôi cũng nuôi chó Cocker, tôi hoàn toàn hiểu tại sao chị gái nhỏ lại muốn xin thuốc nhỏ tai cho Nựu Nựu! Bởi vì chó Cocker là chó tai cụp, ống tai rất dễ có ráy tai, sẽ khó chịu, vừa nãy tôi thấy chị gái nhỏ dắt Nựu Nựu ra ngoài, nó đang lắc tai, đây chính là biểu hiện của việc tai bị ngứa. Hơn nữa lông của chó Cocker khá dài, rất dễ bị rối, cô bé thật chu đáo, lại còn chuẩn bị sẵn lược chải lông cho Nựu Nựu!]

[Trời ơi… Nhìn thấy cư dân mạng phổ cập kiến thức, tôi đột nhiên cảm thấy rất xúc động… An An thật sự rất chu đáo, dù là đối với mèo hay chó, đều có tấm lòng nhân ái như vậy!]

[Vừa nãy còn tưởng cô bé muốn lười biếng, mới bắt đầu đã cầu cứu, không ngờ là cô bé muốn xin thuốc cho cún mới sử dụng cơ hội trợ giúp, oa, cảm động muốn khóc quá!]

[Nựu Nựu thật đáng yêu, chị gái nhỏ cũng thật đáng yêu!]

Lúc này, tổ đạo diễn phát hiện, chương trình livestream mới vừa bắt đầu, độ nổi tiếng của Hạ An An đã dần dần vươn lên vị trí số một.

Thạch Thanh Trạch một lần nữa cảm thán, đây quả thực là một cô bé “kho báu”.

Sau khi Lâm Dật Tuyền đến trung tâm cứu trợ, trước tiên anh ấy nhờ nhân viên đưa anh ấy đến sân, tìm thấy Nựu Nựu đang thoải mái nằm sấp cho một bé gái chải lông.

“Nựu Nựu.” Lâm Dật Tuyền gọi.

Nựu Nựu rất nhiệt tình vẫy đuôi với anh ấy, nhưng vì chải lông quá thoải mái, Nựu Nựu nhịn không đứng dậy, chỉ có cái đuôi như lên dây cót, không ngừng vẫy.

Hạ An An quay đầu nhìn người chú này, Lâm Dật Tuyền nghĩ cô bé này chắc hẳn là người bảo anh ấy mang thuốc nhỏ tai cho Nựu Nựu.

“Chào cháu, chú là bác sĩ thú y đã từng chữa trị cho Nựu Nựu, cháu có thể gọi chú là bác sĩ Lâm.”

“Chào chú ạ.”

“Là cháu nói, tai của Nựu Nựu có vấn đề?”

Hạ An An gật đầu.

Lâm Dật Tuyền kiểm tra đơn giản tai của Nựu Nựu.

“Cháu nói đúng, tai của nó quả thực có ráy tai, còn có một chút viêm, cái này khiến tai của nó rất ngứa và khó chịu. Tuy nhiên đây là bệnh thường gặp ở chó Cocker, cũng dễ chữa trị.”

Lâm Dật Tuyền lấy thuốc nhỏ tai ra, nhanh chóng nhỏ vào tai của Nựu Nựu, sau đó nhỏ tai bên kia.

Phản ứng của Nựu Nựu rất lớn, sau khi nhỏ thuốc tai, nó chạy sang bên cạnh vài bước, vừa lắc tai, vừa dùng móng vuốt gãi, nhìn ra là rất khó chịu.

[Wow, chị gái nhỏ thật sự quá lợi hại! Cô bé thật sự đoán đúng rồi!]

[66666, quả nhiên là chị gái Tiểu Lục! Fan mới xin bày tỏ, mặc dù chưa từng xem chị gái Tiểu Lục chơi đàn piano, nhưng chỉ dựa vào những kiến thức nhỏ về cách chăm sóc động vật này thôi, tôi cũng sẵn sàng gọi cô bé là chị gái Tiểu Lục!]

[Học được rồi học được rồi! Hôm nay cũng là một ngày học hỏi cách chăm sóc động vật cùng chị gái Tiểu Lục!]

[A a a a a a, lợi hại quá! An An tuyệt vời quá!]

[Từ phòng livestream khác đến, thành thật mà nói, những đứa trẻ khác thật sự không thể so sánh với An An.]

[Thôi thôi, đừng so sánh nữa, chương trình livestream này đầy tình yêu thương như vậy, đừng gây chiến.]

Sau khi nhỏ thuốc tai cho Nựu Nựu xong, Hạ An An lấy lọ thuốc nhỏ mắt mà cô bé mang theo.

“Bác sĩ Lâm, có thể nó cũng cần thứ này.”

Trước đó Lâm Dật Tuyền đã rất bất ngờ với Hạ An An rồi, một cô bé nhỏ tuổi như vậy lại biết biết Nựu Nựu cần nhỏ thuốc tai.

Không ngờ, cô bé còn mang theo thuốc nhỏ mắt, nói Nựu Nựu cũng cần nhỏ mắt?

Lâm Dật Tuyền vội vàng kiểm tra mắt cho Nựu Nựu.

“Ừm, vấn đề về mắt của nó khá nhỏ, chủ yếu là hơi ứ máu, dùng loại thuốc nhỏ mắt mà cháu mang theo là có thể giảm bớt. Để chú giúp cháu nhỏ nhé.”

Hạ An An đưa lọ thuốc nhỏ mắt cho bác sĩ Lâm.

Lâm Dật Tuyền ban đầu muốn trực tiếp nhỏ thuốc nhỏ mắt cho Nựu Nựu, nhưng suy nghĩ lại, chương trình này là để thể hiện mối quan hệ gần gũi giữa các ngôi sao, trẻ em và động vật, anh ấy nhìn Hạ An An: “Cháu có muốn thử nhỏ thuốc nhỏ mắt cho Nựu Nựu không?”

Việc này đối với Hạ An An thực ra không phải là chuyện khó khăn.

Khi chữa trị bệnh về mắt cho Đại Lê, cô bé cần phải nhỏ thuốc nhỏ mắt cho Đại Lê mỗi ngày.

Mặc dù mèo và chó có nhiều điểm khác biệt, nhưng trong lòng cô bé không hề có chút sợ hãi nào.

Hạ An An gật đầu: “Cháu muốn thử chút.”

Lâm Dật Tuyền đưa lọ thuốc nhỏ mắt cho Hạ An An, sau đó một tay ôm phần thân trên của Nựu Nựu, tay còn lại nhẹ nhàng nâng đầu của nó lên.

“Cháu thử xem, nhỏ không chính xác cũng không sao, nhưng cẩn thận đừng để lọ thuốc chạm vào nhãn cầu của Nựu Nựu.”

“Vâng.”

Hạ An An cầm lọ thuốc nhỏ mắt, thao tác rất thuần thục nhỏ thuốc nhỏ mắt cho Nựu Nựu, tốc độ của cô bé rất nhanh, điều này là để tránh Nựu Nựu vì căng thẳng mà giãy giụa, ngược lại sẽ không nhỏ được.

Thuốc nhỏ mắt vào nhãn cầu, Nựu Nựu cảm thấy khó chịu, nhưng nó rất ngoan ngoãn không giãy giụa nhiều.

Chờ Nựu Nựu thích nghi, Hạ An An lại nhỏ thuốc nhỏ mắt cho mắt còn lại của nó.

Lâm Dật Tuyền có chút bất ngờ: “Trước đây cháu đã từng nhỏ thuốc nhỏ mắt cho chó chưa?”

Rõ ràng là một đứa trẻ nhỏ, sao lại có thể thuần thục như vậy?

Hạ An An lắc đầu: “Cháu từng nhỏ cho mèo.”

Lâm Dật Tuyền bừng tỉnh, quả nhiên là đứa trẻ đã từng tiếp xúc với động vật, bảo sao không hề sợ hãi.

Chỉ là những đứa trẻ bình thường dù ở nhà có nuôi thú cưng, cũng rất khó có cơ hội tự tay nhỏ thuốc nhỏ mắt cho mèo.

Đây quả thực là một đứa trẻ hiếm có.

“An An, cháu thật sự rất giỏi đấy.” Lâm Dật Tuyền chân thành khen ngợi.

[Wow, trước đây chỉ cảm thấy An An chỉ đơn thuần là giỏi, vừa nãy khi nhỏ thuốc nhỏ mắt cho Nựu Nựu, tôi mới nhận ra, mặc dù An An chỉ là một đứa trẻ, nhưng đích thực là mỗi ngày đều đang chăm sóc những chú mèo nhỏ hoang.]

[Đúng đúng đúng, thao tác vừa nãy của cô bé, tôi có cảm giác như cô bé chính là y tá nhỏ của bác sĩ Lâm vậy.]

[Cô bé trước đây đã từng nhỏ thuốc nhỏ mắt cho mèo??? Wow, chị gái Tiểu Lục thật sự quá tuyệt vời!]

[Bỗng nhiên cảm thấy rất cảm động! An An thực ra không chỉ đơn thuần là thích mèo con thôi, cô bé đã làm những việc thực sự giúp đỡ mèo con, còn chữa bệnh cho chúng nữa!]

[Tôi cũng rất cảm động! Thật khó tưởng tượng, đây lại chỉ là một cô bé năm tuổi!]

Vào lúc Hạ An An nhỏ thuốc nhỏ mắt cho Nựu Nựu, tổ đạo diễn phát hiện, phòng livestream của cô bé đã vươn lên vị trí số một trong số bốn đứa trẻ.

“Lợi hại thật! Hạ An An quả thực là một hắc mã của chương trình chúng ta!” Thạch Thanh Trạch cảm thán nói.

“Đúng vậy, xem thử những tổ khác thế nào rồi?”

Hai đạo diễn mở phòng livestream của Chu Ngôn Thiên và Từ Dĩ Chiêu.

Hai cậu bé này đều bốc thăm trúng mèo, hai phòng livestream quả thực có phong cách hoàn toàn khác biệt.

Chu Ngôn Thiên ban đầu bốc thăm trúng Đa Tể, còn khá vui vẻ.

Phải biết rằng, Chu Ngôn Thiên cảm thấy bản thân đã rất quen thuộc với Đa Tể, dù sao trước đây ở trường mẫu giáo đã gặp nó, sau đó lại gặp nó vô số lần ở sân sau nhà An An.

Gần đây cậu bé thường xuyên đến nhà An An để bận rộn chuyện livestream, cũng thường xuyên chạm mặt Đa Tể.

Chu Ngôn Thiên cảm thấy tình cảm giữa cậu bé và Đa Tể, tuy không bằng Hạ An An, nhưng cũng được coi là khá tốt.

Chỉ tiếc là… sau khi hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội ở riêng với Đa Tể, Chu Ngôn Thiên mới nhận ra, phán đoán của cậu bé có sai sót, hơn nữa sai sót này còn không nhỏ.
 
App Khách Sạn Mèo - Thố Nhĩ Tề
Chương 129: Ra quân bất lợi



“Đa Tể, nhìn này, đây là một gói cá khô nhỏ, trước đây không phải em rất thích ăn sao? Tôi mở giúp em được không?”

Hôm nay là ngày đầu tiên mấy bạn nhỏ chăm sóc động vật, vì vậy tổ chương trình đã phá lệ nới lỏng hạn chế quy tắc, trẻ con có thể mang đồ ăn nhẹ cho động vật mà chúng chăm sóc.

Tuy nhiên, nếu sau này cần đồ ăn nhẹ, cần phải điền đơn đăng ký mới được.

Chu Ngôn Thiên nhiệt tình vừa mở gói cá khô nhỏ vừa trò chuyện với Đa Tể.

“Lại đây, lại đây, em mau lại đây đi. Cá khô nhỏ này ngon lắm đấy.” Chu Ngôn Thiên ân cần kêu gọi.

Chỉ là, Đa Tể chỉ ngồi xổm ở đằng xa, lạnh lùng nhìn cậu bé.

Chu Ngôn Thiên khuyên bảo hồi lâu, cái mông của Đa Tể cũng không di chuyển nửa phần, chỉ nhìn chằm chằm cậu bé, không có bất kỳ phản ứng nào.

Chu Ngôn Thiên cảm thấy bản thân nên chủ động hơn một chút, vì vậy cầm gói cá khô nhỏ cúi người bước về phía trước vài bước.

Đa Tể vẫn luôn không có phản ứng cuối cùng cũng nhấc mông lùi về phía sau hai bước, vẻ mặt như người lạ chớ đến gần.

Chu Ngôn Thiên: “…”

Chuyện gì thế này?

Bình thường khi có Hạ An An ở bên cạnh, Đa Tể cũng không lạnh lùng với cậu bé như vậy, sao hôm nay lại có vẻ như không quen biết vậy.

Cậu bé lại bước về phía trước hai bước, lần này Đa Tể dứt khoát lùi về phía sau vài bước, vẻ mặt càng thêm nghiêm túc, sự chê bai kia thật sự quá rõ ràng.

[Hahahahaha, Tiểu Thiên thật sự rất thảm, sao lại bốc thăm trúng một con mèo nhỏ lạnh lùng như vậy?]

[Hahahahaha, con mèo cam này thật sự không được thân thiện lắm, Tiểu Thiên đừng nản chí, hãy giao tiếp nhiều hơn với nó, có lẽ có thể thay đổi thái độ của nó.]

[Không đúng, đây không phải là Đa Tể ở sân sau nhà An An sao? Fan lâu năm cho biết con mèo này rất thân thiện, rất nhiệt tình, trước đây tôi còn lưu lại video ngắn tương tác giữa nó và Hạ An An, thật sự là quá dính người!]

[A… Đây là Đa Tể? Đúng rồi, sao hôm nay nó lại lạnh lùng như vậy, không hề giống với ngày thường được Hạ An An ôm trong lòng còn cọ cọ đáng yêu…]

[Ờm… Có khả năng… Đa Tể chỉ dính An An không?]

[Phụt, vậy Tiểu Thiên chẳng phải quá thảm rồi sao? Đa Tể sao có thể hai mặt như vậy? Gặp chị gái Tiểu Lục thì lúc nào cũng mềm mại đáng yêu, gặp Tiểu Thiên thì lại lạnh lùng như vậy.]

[Không thể nào… Tôi cảm thấy Đa Tể không phải là loại hai mặt như vậy…]

[Hahahahaha, thật buồn cười, tiếp tục xem tiếp tục xem.]

Lúc này Chu Ngôn Thiên vừa xấu hổ vừa khó chịu, cầm gói cá khô nhỏ trong tay, không biết phải làm thế nào Đa Tể mới có thể thân thiết với cậu bé hơn một chút.

Cậu bé dứt khoát ném gói cá khô nhỏ về phía trước: “Tôi không qua đó, cá khô nhỏ cho em.” Cuối cùng cậu bé cũng lấy lùi làm tiến, muốn dùng cá khô để xây dựng tình bạn tốt đẹp với Đa Tể, rồi tiến lại gần hơn.

Không ngờ, chỉ trong tích tắc, Đa Tể ngậm lấy miếng cá khô, quay người leo lên cây cào móng, với những động tác vô cùng linh hoạt, nó leo lên đến tấm ván trên cùng, nằm dài ra đó thong thả thưởng thức miếng cá khô.

Chu Ngôn Thiên: “…”

“Ở đây nè, ở đây còn nè?” Cậu bé khiêm tốn giơ miếng cá khô trên tay lên, nhưng Đa Tể chẳng thèm liếc nhìn cậu bé lấy một cái, vẻ mặt ung dung tự tại.

Lúc này trong nhà mèo ngoài Đa Tể còn có Lam Băng và lũ con của nó. Ban đầu Lam Băng cũng tò mò nhìn Đa Tể, nhưng bây giờ thấy vậy cũng chán nản, quay về tổ chăm sóc lũ con.

[Phụt, miếng cá khô bị lấy mất rồi, người ta còn chẳng thèm để ý, hahahahaha thật là không nể mặt gì cả.]

[Ôi chao, không ngờ livestream này lại có không khí buồn cười như vậy, hahahahaha!]

[Ôi trời, chuyện gì xảy ra vậy? Đa Tể lại chạy lên chỗ cao như vậy, làm sao Tiểu Thiên trèo lên được đây?]

[Ý của Đa Tể đã rất rõ ràng rồi, đừng làm phiền tôi, đừng làm ồn, để tôi yên tĩnh một mình thôi.]

[Tiểu Thiên thật khổ quá, bị Đa Tể phớt lờ rồi…]

[Chạy lên cao như vậy, ý của Đa Tể đã rất rõ rồi, thôi nào, thương Tiểu Thiên một giây…]

[Hahahahahaha, đây gọi là phân biệt đối xử, Đa Tể thấy An An thì không có biểu cảm như vậy đâu.]

[Ê, các bạn có xem livestream khác không? Bên kia cũng không khá hơn đâu.]

Lúc này không chỉ Chu Ngôn Thiên, mà Từ Dĩ Chiêu bên cạnh cũng đang rơi vào tình huống khó xử.

Ban đầu khi bốc thăm trúng Sầu Riêng, cậu còn đặc biệt hỏi Chu Ngôn Thiên, từ Tiểu Thiên cậu đã có được thông tin một chiều, Sầu Riêng là một chú mèo rất đáng yêu, chỉ hơi có chút thần kinh.

Từ Dĩ Chiêu từ nhỏ đã bước vào giới giải trí nên không có nhiều cơ hội tiếp xúc với động vật, nhưng đối với cậu đây lại là một cơ hội để thể hiện bản thân, cậu nghĩ rằng chỉ cần mình đối xử tốt với con mèo con, cả hai sẽ sớm thân thiết với nhau.

Nhưng cậu không ngờ rằng, cái gọi là “hơi có chút thần kinh” trong miệng Chu Ngôn Thiên lại… linh hoạt đến vậy.

Từ Dĩ Chiêu cũng học theo cách của Chu Ngôn Thiên, trên tay cầm một gói cá khô bước vào nhà mèo.

Trong căn phòng này ngoài Sầu Riêng, còn có Dưa Hấu và Hoa Hoa.

Điều khiến mọi người không ngờ tới đã xảy ra, Từ Dĩ Chiêu lại bị nhầm mèo, trước đó Chu Ngôn Thiên rõ ràng đã giới thiệu tên của từng con mèo, nhưng khi vào phòng, cậu cầm miếng cá khô chạy thẳng đến chỗ Dưa Hấu.

“Sầu Riêng, chào em, tôi tên là Từ Dĩ Chiêu, hôm nay tôi sẽ chăm sóc em.”

Dưa Hấu quay đầu lại nhìn cậu, vẻ mặt không thể tin nổi.

Sầu Riêng ở bên cạnh cũng dừng bước, nhìn về phía vị khách không mời mà đến này.

Từ Dĩ Chiêu thấy con mèo không có phản ứng gì, lại cầm cá khô đi về phía Dưa Hấu hai bước: “Sầu Riêng, Tiểu Thiên nói em rất thích cá khô. Nào, nếm thử đi.”

Dưa Hấu mặt lạnh lùng lùi lại hai bước, vừa lùi vừa liếc nhìn Sầu Riêng, biểu cảm như đang phàn nàn anh trai mình gây rắc rối cho mình.

Sầu Riêng quay đầu đi, không vui, còn nói là chăm sóc, đến tên cũng không nhớ.

Hoa Hoa nhìn nó đầy ẩn ý, rồi lại nhìn Dưa Hấu: “Hai đứa khác nhau đến thế, mà cũng nhận nhầm được.”

Sầu Riêng bực bội: “Cậu nói thế là có ý gì?”

Hoa Hoa: “Không có ý gì, khen cậu đẹp trai, nên thấy không nên nhận nhầm…”

Sầu Riêng: “Hừ.”

[Ha ha ha ha ha, bầu không khí trong phòng phát sóng trực tiếp này sao lại có chút kỳ lạ?]

[Đúng đúng, tôi cũng thấy bầu không khí đột nhiên kỳ lạ, hơn nữa… tôi nhớ trước đây An An họ phát sóng trực tiếp, đã giới thiệu, con mèo Bò Sữa rất đẹp này thực ra tên là Dưa Hấu, con xấu xí bên cạnh mới là Sầu Riêng, Tiểu Chiêu chẳng lẽ là… nhận nhầm?]

[Ha ha ha ha ha ha ha ha, các bạn có nhìn thấy biểu cảm của hai con mèo bên cạnh không? Chắc chắn là nhận nhầm rồi, bị mèo ghét bỏ rồi.]

[Con mèo Tam Thể như đang nói: Một con đẹp một con xấu, sao lại nhận nhầm được?]

[Ha ha ha ha, bầu không khí đột nhiên ngượng ngùng, nhận nhầm????]

[Mọi người đừng như vậy, cười to như vậy, khiến Sầu Riêng xấu hổ!]

[Mèo Bò Sữa lớn lên cũng khổ, nhưng nói đi cũng phải nói lại, chênh lệch nhan sắc lớn như vậy, không nên nhận nhầm…]

Từ Dĩ Chiêu gọi mãi, con mèo Bò Sữa trước mặt vẫn không hề lay chuyển, cậu vô tình quay đầu lại, nhìn thấy một con mèo Bò Sữa khác, trên mặt cậu đột nhiên lóe lên vẻ bừng tỉnh.

Tiểu Thiên trước đây đã nói với cậu, hình như con mèo hơi xấu xí này tên là Sầu Riêng…

Cậu ngượng ngùng gãi đầu, mở cửa định đi tìm nhân viên hỏi thăm.

Nhưng cậu quên đóng cửa, mà trước khi vào nhà, cậu cũng không đóng chặt hàng rào.

Ngay lúc Từ Dĩ Chiêu đi tìm nhân viên, Sầu Riêng và Dưa Hấu đều chuồn mất, trực tiếp chạy ra khỏi nhà mèo, đợi Từ Dĩ Chiêu dẫn nhân viên quay lại nhận mèo, trong phòng chỉ còn lại một con mèo Hoa Hoa đang xem kịch.

Từ Dĩ Chiêu nhìn một cái liền hiểu mình đã phạm sai lầm, cậu không ngờ, người ta đều nói mèo là loài động vật rất nhát, hai con mèo Bò Sữa này lại có thể trong nháy mắt cậu mở cửa mà đồng loạt chạy ra ngoài.

“Bây giờ phải làm sao đây…” Từ Dĩ Chiêu vô cùng hoảng hốt.

Lúc này cậu đã không còn để ý đến biểu hiện của phòng phát sóng trực tiếp, con mèo cậu phải chăm sóc đã chạy ra ngoài rồi, còn chăm sóc cái gì.

Từ Dĩ Chiêu vội vàng dọc theo hành lang tìm kiếm từng phòng một, đáng tiếc, hoàn toàn không nhìn thấy hai con mèo nhỏ biến mất này ở đâu.

[Wow, k*ch th*ch!]

[Ha ha ha ha, vừa rồi Dưa Hấu chạy nhanh thật, Sầu Riêng thậm chí không đuổi kịp!]

[Ồ, chạy rồi chạy rồi!]

[Hai con mèo con thật dễ thương và tinh nghịch, chúng thậm chí còn chạy ra ngoài! Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy những con mèo con hoàn toàn không sợ ngoài trời!]

[Dưa Hấu và Sầu Riêng đều là mèo hoang, mặc dù thường xuyên đến sân sau nhà An An ăn thức ăn cho mèo, nhưng bình thường đều chạy lung tung, chắc chắn không sợ ngoài trời. Ước chừng hai đứa nó ở trong nhà mèo vài ngày, sớm đã muốn ra ngoài chạy nhảy cho thoải mái gân cốt.]

[Ha ha ha ha ha ha, từ phòng phát sóng trực tiếp của Tiểu Thiên đến, vừa rồi còn cảm thấy Chu Ngôn Thiên rất thảm, bây giờ nhìn thấy biểu cảm hoảng loạn của Tiểu Chiêu, đột nhiên cảm thấy Tiểu Thiên đã rất hạnh phúc rồi.]

[Thật thảm! Tiểu Chiêu thật sự quá thảm, tôi phát hiện Tiểu Chiêu và Tiểu Thiên đều bị mèo con xoay như chong chóng, không có cách nào cả…]

[Tôi mạnh dạn đề nghị, hai người họ vẫn nên sớm tìm Hạ An An giúp đỡ đi, chị gái Tiểu Lục ra tay, tuyệt đối có thể giải quyết!]

Từ Dĩ Chiêu gặp phải tình huống đột phát này, khiến cho lượng truy cập trực tiếp của cậu tăng vọt, ban đầu hình ảnh phát sóng trực tiếp được cung cấp bởi camera đặt trong nhà mèo, lúc này có nhân viên chuyên môn cầm thiết bị cầm tay theo Từ Dĩ Chiêu tìm mèo.

Cư dân mạng tò mò vây xem, đều đang giúp đoán xem mèo con rốt cuộc đã đi đâu.

Từ Dĩ Chiêu cảm thấy hai con mèo con chắc chắn sẽ không chạy xa, dù sao mèo cũng không thích ngoài trời giống chó, cho nên sau khi phân tích cậu lập tức lần lượt tìm kiếm trong toàn bộ khu nhà mèo, từ tầng một đến tầng ba, đều tìm khắp, thậm chí nhà vệ sinh cũng tìm rồi.

Khi Từ Dĩ Chiêu đứng ở tầng ba th* d*c, cư dân mạng đột nhiên phát hiện, ống kính chuyển hướng xuống bãi cỏ dưới lầu.

Hai con mèo Bò Sữa đang vui vẻ đuổi bắt, nô đùa trên bãi cỏ.

[Ha ha ha ha ha ha, khỏi phải nói, Sầu Riêng và Dưa Hấu đúng là khá hoạt bát.]

[Wow, tìm thấy rồi! Thật sự đang chơi trên bãi cỏ ngoài trời!]

[Chờ chút… Vừa rồi chị gái Tiểu Lục không phải đang chơi với Nựu Nựu trên bãi cỏ sao? Hai con mèo con cũng chạy đến bãi cỏ, chúng nó là đi tìm chị gái Tiểu Lục sao?]

[Ha ha ha ha ha, khó trách không tìm thấy, Tiểu Chiêu đoán sai rồi, hai con mèo con sẽ không chơi trong nhà, muốn ra ngoài chơi đùa thì chắc chắn phải ra ngoài trời chứ!]

[Nhanh chóng xuống dưới bắt giữ chúng lại!]

Lúc này, cư dân mạng luôn canh giữ tại phòng phát sóng trực tiếp của Hạ An An đột nhiên phát hiện, Hạ An An vốn đang chơi với Nựu Nựu, đột nhiên nhìn về một chỗ.

Ống kính theo hướng nhìn của Hạ An An di chuyển, cư dân mạng phát hiện, trên bãi cỏ xuất hiện hai con mèo Bò Sữa, ban đầu hai đứa nó còn đang cãi nhau, sau đó cùng lúc phát hiện ra bạn nhỏ phía trước, hai đứa nó đột nhiên tranh nhau chạy về phía Hạ An An.

Hai con mèo con chạy rất nhanh, tai của Sầu Riêng như sắp bay lên, dường như ai chậm chân hơn sẽ không được bạn nhỏ yêu thích.

Lúc này, toàn thân Nựu Nựu dựng hết cả lông lên.

“Gâu gâu!” Con chó Cocker Spaniel vốn hiền lành, lúc này lại đột nhiên cảnh giác, sủa vang về phía hai con mèo đang chạy tới.

Hai con mèo không hẹn mà cùng thả chậm bước chân, nhìn nhau một cái, sau đó chia làm hai hướng, một con vòng ra sau, một con đối mặt với con chó.
 
Back
Top Bottom