Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch App Khách Sạn Mèo - Thố Nhĩ Tề

App Khách Sạn Mèo - Thố Nhĩ Tề
Chương 130: Náo loạn



Hạ An An thấy hai bên căng thẳng, vội vàng nói:

“Nựu Nựu, ngồi xuống.”

Nựu Nựu quay đầu lại, nhẹ nhàng vẫy đuôi, miệng phát ra tiếng “gâu gâu” nhỏ, dường như không vui lắm, nhưng sau khi Hạ An An bổ sung thêm một câu “Ngoan ngoãn một chút”, Nựu Nựu vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống.

“Sầu Riêng, Dưa Hấu, hai đứa qua đây.” Hạ An An ngồi xổm xuống, nói với hai con mèo con.

Dưa Hấu lập tức vòng qua Nựu Nựu chạy về phía Hạ An An, còn Sầu Riêng đang vòng ra sau chuẩn bị phục kích, lúc này cũng lập tức chạy về phía Hạ An An.

Hai con mèo con cứ thế nhào vào lòng Hạ An An.

Hạ An An tay trái một con, tay phải một con, rõ ràng vừa mới gặp nhau ở nhà mèo, nhưng Sầu Riêng Dưa Hấu lại có vẻ như đã lâu không gặp, tranh nhau cọ vào lòng cô bé.

Nựu Nựu ở bên cạnh nhìn mà nóng cả mắt, nhưng cũng không tiện tiến lên, dù sao vừa rồi Hạ An An đã ra lệnh cho nó ngồi.

“Gâu…” Nó nhỏ giọng phản đối, ý nói rằng nó mới là cục cưng mà cô bé cần chăm sóc, cô bé không thể thiên vị như vậy.

[Gâu gâu gâu, nhất thời, tôi không biết nên ghen tị với ai…]

[Nhất thời, tôi lại hóa thân vào góc nhìn của Nựu Nựu, thật hâm mộ một người hai mèo này, cảm giác như mình là người ngoài…]

[Ha ha ha ha ha ha ha, vừa rồi ở phòng phát sóng trực tiếp của Từ Dĩ Chiêu, nhìn thấy hai con mèo con trên bãi cỏ, tôi lập tức chuyển sang đây, quả nhiên! Chị gái Tiểu Lục chính là thể chất hút mèo!]

[Ha ha ha ha ha ha ha tại sao Sầu Riêng và Dưa Hấu gặp Tiểu Chiêu thì có vẻ không ưa, gặp Hạ An An lại biến thành mèo con ngoan ngoãn, sự thân thiết này… thật sự là!]

[Không chỉ Tiểu Chiêu, tôi vừa từ phòng phát sóng trực tiếp của Tiểu Thiên qua đây, Tiểu Thiên vẫn đang dỗ dành Đa Tể, vẫn chưa dỗ dành xong, nhìn xem bên này, ôm trái ôm phải, quả thực hạn hán thì hạn chết, lũ lụt thì ngập chết!!]

Lúc này, Từ Dĩ Chiêu cuối cùng cũng tìm được đến đây, từ xa đã nhìn thấy Hạ An An ôm hai con mèo con trong lòng, cuối cùng cậu cũng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng tìm thấy chúng rồi!

Cậu vội vàng chạy tới.

“An An, vừa rồi anh không đóng cửa cẩn thận, sơ ý một chút là chúng nó chạy ra ngoài mất.” Từ Dĩ Chiêu giải thích.

Hạ An An nghe vậy, xách gáy hai con mèo, mạnh mẽ đặt hai con mèo vẫn đang cọ vào lòng mình xuống bãi cỏ, nghiêm mặt giáo dục: “Sao có thể chạy lung tung như vậy!”

Dưa Hấu và Sầu Riêng: “…”

Hai con mèo con vừa nhìn thấy Từ Dĩ Chiêu liền biết không ổn, lúc này Sầu Riêng muốn chuồn đi, nhưng Hạ An An đã bắt đầu dạy dỗ rồi, nó muốn chạy cũng không thể chạy, biểu cảm vô cùng lúng túng.

Cuối cùng, nó vẫn từ bỏ giãy giụa, ngoan ngoãn ngồi xổm bên cạnh Dưa Hấu, hai con mèo cúi đầu nghe dạy dỗ.

“Chạy trốn ra ngoài rất nguy hiểm, lỡ như bị thương thì sao? Lỡ như bị lạc thì sao?”

“Meo…” Sầu Riêng nhịn không được nhỏ giọng đáp lại.

“Còn cãi nữa! Sau này còn chạy lung tung nữa không?” Giọng điệu của Hạ An An càng thêm nghiêm khắc.

Hai con mèo con không dám thở mạnh, sao còn dám cãi cọ nữa.

Nựu Nựu có vẻ đắc ý, lén lút đi đến bên cạnh Hạ An An ngồi xuống, ngẩng cao đầu ưỡn ngực, trông giống như một trợ lý nhỏ.

Từ Dĩ Chiêu chưa từng thấy trận chiến này, cậu muốn gần gũi với mèo con nhưng không biết làm cách nào, nhưng Hạ An An lại có thể tùy ý khiển trách bọn chúng.

Chỉ có thể đứng một bên nhìn, thấy Hạ An An gần như đã dạy dỗ xong, lúc này mới tiến lên: “An An, hay là để anh đưa hai đứa nó về nhé.”

Hạ An An gật đầu: “Được ạ.”

Vậy là Từ Dĩ Chiêu tiến lên, cúi người muốn bế Sầu Riêng và Dưa Hấu lên, hai con mèo lại một lần nữa ăn ý tách ra, hoàn toàn không còn vẻ ngoan ngoãn khi nghe mắng nữa.

Từ Dĩ Chiêu đuổi theo hai bước, nhưng dù thế nào cũng không đuổi kịp hai con mèo.

Sầu Riêng thậm chí còn vòng một vòng, quay trở lại bên cạnh Hạ An An.

Hạ An An cúi người, dễ dàng bế Sầu Riêng lên, rồi đi đến bên cạnh Từ Dĩ Chiêu, nhét Sầu Riêng vào lòng cậu.

Đây là lần đầu tiên Từ Dĩ Chiêu bế một con mèo, điều này khiến cậu căng thẳng đến mức toàn thân cứng đờ, hoàn toàn không biết nên làm gì, thậm chí không biết nên bước chân nào trước.

Sầu Riêng phát hiện ra điều bất thường, định giãy giụa, Hạ An An vội vàng xoa đầu nó: “Ngoan ngoãn một chút.”

Sầu Riêng như bị phong ấn, lúc này mới chậm rãi kêu “meo” một tiếng nằm trở lại.

Từ Dĩ Chiêu vẫn không dám cử động, Hạ An An cúi người bế Dưa Hấu lên, đi được hai bước phát hiện không đúng, lại quay đầu nói: “Đi thôi.”

Lúc này Từ Dĩ Chiêu mới dám ôm Sầu Riêng trong lòng bước về phía trước.

Nựu Nựu vốn đang đắc thắng ở bên chân Hạ An An, lúc này cũng đi theo sau cô, vẻ mặt chua chát đi về phía trước.

Hạ An An giúp bế Dưa Hấu về nhà mèo, sau khi đặt Dưa Hấu xuống, lại nghiêm khắc dạy dỗ hai con mèo.

“Sao có thể chạy lung tung như vậy, muốn ra ngoài dạo chơi, đợi khi nào rảnh rỗi chị sẽ dẫn các em đi, sau này không được tự ý ra ngoài nữa.”

Sầu Riêng và Dưa Hấu lại mang vẻ mặt như phạm sai lầm, ngồi xổm ở góc tường, không dám phát ra bất kỳ âm thanh thừa thãi nào.

Hạ An An sau khi dạy dỗ xong hai con mèo phạm lỗi, lại chơi với Hoa Hoa một lúc, sau đó mới đi ra ngoài.

[Ha ha ha ha, chị gái Tiểu Lục ra tay, quả nhiên phi thường.]

[Wow, Sầu Riêng và Dưa Hấu trước đó giống như hai con khỉ tinh nghịch, sao chị gái Tiểu Lục mắng hai câu lại ngoan ngoãn như vậy?]

[Thật hâm mộ! Vì sao An An lại có cảm giác như đại ca trong giới mèo vậy! ? Sao tôi cũng nuôi mèo rồi, nhưng tôi lại cảm thấy mèo nhà tôi là đại ca…]

[Tôi cũng thấy vậy… Mỗi lần mèo nhà tôi phạm sai lầm, tôi nói hai câu là nó không thèm để ý đến tôi, chị gái Tiểu Lục dạy mèo thì hai con mèo đó biểu hiện như thực sự nhận ra mình đã sai vậy.]

[Tôi đã hỏi mèo nhà tôi rồi, nó nói, đều là giả, đều là diễn.]

[Ha ha ha ha, Tiểu Chiêu hoàn toàn trở thành vai phụ, một chút khí chất ngôi sao nhí cũng không còn, trước mặt chị gái Tiểu Lục, cũng chỉ là một tay mơ nuôi mèo. Quả nhiên 666666.]

[Tôi cảm thấy sau một đợt dạy dỗ này, hai con mèo có thể sẽ nghe lời hơn một chút, nhưng rốt cuộc có thể quản được bao lâu, thì không chắc rồi…]

Bên này động tĩnh của nhà mèo đã thu hút sự chú ý của Chu Ngôn Thiên, lúc này cậu bé đang đau đầu, Đa Tể vốn không muốn để ý đến cậu bé, vô cùng lạnh lùng.

Cậu bé nghe tiếng đi ra, nhìn thấy là Hạ An An.

“An An, không phải cậu đang chăm sóc Nựu Nựu sao? Cậu qua đây làm gì?” Chu Ngôn Thiên tò mò hỏi.

“Sầu Riêng và Dưa Hấu chạy ra ngoài, tớ giúp đưa về.” Hạ An An nói.

Chu Ngôn Thiên vừa nghe nói Hạ An An sẵn sàng giúp đỡ, vội vàng nói: “Cậu cũng đến rồi, hay là giúp tớ một tay luôn đi.”

“Ừm?”

“À, chính là Đa Tể chạy lên tấm ván ngăn rồi, hoàn toàn không để ý đến tớ, cậu giúp tớ gọi nó xuống, dù sao cũng ăn thêm vài miếng cá nhỏ đi.”

Chu Ngôn Thiên đứng trong nhà mèo khô khan thật lâu, nhưng Đa Tể hoàn toàn không để ý đến cậu bé, điều này khiến cậu cảm thấy vô cùng mất mặt, nếu Từ Dĩ Chiêu đã cầu cứu thì cậu bé cũng muốn nhờ An An giúp đỡ.

Hạ An An còn tưởng là chuyện gì khó khăn, hóa ra là chuyện này.

Cô bé đến nhà mèo do Chu Ngôn Thiên phụ trách, ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên Đa Tể đang nằm sấp ở tấm ván ngăn cao nhất, đầu rũ xuống, dường như đã ngủ rồi.

“Đa Tể?” Hạ An An nhỏ giọng gọi, cô bé nghĩ nếu Đa Tể thực sự đã ngủ, vậy thì cô bé cũng không muốn giúp đỡ, cứ để nó ngủ ngon đi.

Lúc này, đôi tai rủ xuống trên đầu Đa Tể động đậy, đôi mắt mở ra nhìn xuống, lập tức đứng dậy, động tác vô cùng nhanh nhẹn theo tấm ván ngăn và giá leo mèo đi xuống, toàn bộ quá trình vô cùng trôi chảy, chỉ mất chưa đầy năm giây.

Hạ An An nhận lấy cá nhỏ trong tay Chu Ngôn Thiên, lấy ra một miếng, đưa cho Đa Tể.

Đa Tể ngoan ngoãn nhận lấy, nhai ngay bên chân Hạ An An.

Hạ An An liếc nhìn Chu Ngôn Thiên, ý nói có gì khó đâu, gọi là nó có thể xuống, có cá nhỏ còn không thể gọi xuống sao?

Chu Ngôn Thiên nhìn Đa Tể đang nhai ngon lành, muốn khóc không ra nước mắt…

“Chỉ có cậu mới có thể gọi nó xuống được.” Cậu đau lòng nói.

Hạ An An: “Còn cần tớ làm gì nữa không?”

Chu Ngôn Thiên: “… Đại khái… không cần nữa rồi.”

“Vậy tớ đi ra ngoài, Nựu Nựu còn đang ở bên ngoài đợi tớ.”

“Ừm.”

Hạ An An vừa đi khỏi, Đa Tể ăn xong cá nhỏ, duỗi người một cái, nhảy lên tấm ván ngăn, lại đến chỗ cao nhất mà nó yêu thích để tiếp tục ngủ.

Chu Ngôn Thiên: “…”

[Ha ha ha ha ha!]

[Ha ha ha ha ha ha, buồn cười quá!]

[Đa Tể con mèo hai mặt này! Quá đáng quá ha ha ha ha!]

[Vừa nãy ánh mắt Đa Tể nhìn chị gái Tiểu Lục các bạn có thấy không? Nhìn không nổi. . .]

[A a a a… Còn tưởng Đa Tể lạnh lùng lắm chứ, thật không ngờ…]

[Chậc chậc chậc, nếu không phải luôn canh gác trong phòng phát sóng trực tiếp này, thì làm sao có thể nhìn thấu bộ mặt thật của một con mèo nhỏ được chứ. Trước mặt An An thì ra vẻ ngoan ngoãn đáng yêu, quay người là không thèm để ý đến người ta.]

[Ha ha ha, sao lúc nãy Chu Ngôn Thiên không tố cáo nhỉ, nên vạch trần bộ mặt thật của Đa Tể trước mặt An An! Để nó mất mặt, để nó diễn!]

[Con mèo này trước mặt sau lưng hai bộ mặt, cười chết tôi rồi! Tiểu Thiên sắp khóc rồi!]

Hạ An An giúp Từ Dĩ Chiêu và Chu Ngôn Thiên giải quyết xong vấn đề, liền quay trở lại bãi cỏ ngoài trời, tiếp tục chơi cùng Nựu Nựu.

Ba đứa trẻ này tuy đều gặp một số rắc rối nhỏ, nhưng cũng không có vấn đề gì lớn, ngược lại là Triệu Tiểu Ni bên này gặp rắc rối lớn rồi.

Lúc đầu cô nhóc còn mừng thầm vì mình bốc trúng được một con chó Golden, tuy tuổi còn nhỏ nhưng cô bé cũng biết Golden là giống chó rất hiền lành.

Chỉ là, khi Triệu Tiểu Ni đến cửa phòng chó thì nhân viên lại lộ vẻ mặt khó xử.

“Ni Ni, con chó này có chút vấn đề, có lẽ cháu không thể vào chăm sóc nó được.”

Triệu Tiểu Ni xắn tay áo lên: “Không sao, cháu có thể, cháu tự vào.”

Nhân viên vội vàng ngăn cản: “Theo quy tắc, cháu có thể nhờ đội trưởng của cháu, cũng chính là ba cháu giúp đỡ, cháu tự mình thật sự không được.”

Triệu Tiểu Ni nghe nói phải nhờ ba đến, miệng bĩu ra: “Triệu Văn Lực đang bận, ông ấy không rảnh, để cháu tự vào.”

Cô nhóc liên tiếp bị ngăn cản hai lần, trong lòng rất không vui, lúc này nhân viên còn ngăn cản trước mặt cô nhóc, không cho cô nhóc lại gần, cô nhóc nhịn không được gạt bỏ chân người đó: “Chú tránh ra, mấy bạn nhỏ khác đều tự làm, sao lại không cho cháu đi vào.”

Nhân viên bất lực, theo quy tắc trò chơi, Triệu Tiểu Ni không cầu cứu thì đúng là có quyền vào phòng chó, con chó bên trong cũng đúng là nhốt trước vào lồng rồi, cũng không có gì nguy hiểm.

Anh ta suy nghĩ một chút, chỉ có thể nói: “Vậy được rồi, vậy chú vào cùng cháu, cháu xem trước đi, nếu thấy được thì tự ở trong phòng chó. Nếu cần chú thì chú có thể ở cùng cháu.”

Triệu Tiểu Ni có chút khinh thường nhìn anh ta: “Trẻ con không thể nuông chiều chú biết không? Việc của mình tự làm.”

Nhân viên bị chặn họng không còn cách nào, chỉ có thể mở cửa, dẫn Triệu Tiểu Ni vào phòng chó.

Lúc này, Triệu Tiểu Ni mới nhìn rõ cấu trúc bên trong phòng chó này.

Nơi này và không khí của phòng chó phòng mèo khác có vẻ hơi khác biệt, phòng chó khác, sau khi họ đã bố trí ngày hôm qua, đều tương đối ấm cúng, mà gian này, hiển nhiên là còn chưa bố trí, nhìn lộn xộn, khiến cho ấn tượng đầu tiên của Triệu Tiểu Ni không được tốt lắm.

Nhìn kỹ lại, ở trong cùng phòng chó, có một cái lồng chó rất lớn, con Golden mà cô bé phụ trách chăm sóc đang bị nhốt bên trong.

Sao còn nhốt nó lại?

Triệu Tiểu Ni hơi cau mày, mặt nhỏ xị xuống, nhốt chó lại thì cô bé chăm sóc nó thế nào?

“Hay là thả nó ra đi? Nó tên là gì vậy ạ?” Triệu Tiểu Ni hỏi.

Nhân viên: “Ừm… Nó tên là Kỳ Lân, nhưng thật sự không thể thả ra được, Ni Ni, cháu cứ ở đây…”

Lời của anh ta còn chưa nói xong, Triệu Tiểu Ni đã đi về phía trước.

Chỉ là bất ngờ, con Golden ban đầu cuộn tròn trong lồng, đột nhiên nhảy dựng lên, há miệng to gầm gừ điên cuồng sủa về phía Triệu Tiểu Ni.

Triệu Tiểu Ni không ngờ sẽ như vậy, cô nhóc đột nhiên đứng tại chỗ, ngơ ngác nhìn con Golden ở đằng xa, sau đó “oa” một tiếng khóc òa lên.

Tiếng chó sủa, tiếng khóc này, vang vọng khắp Trạm cứu trợ động vật hoang Tâm Duyệt, khiến cho tất cả mọi người đều chấn động.
 
App Khách Sạn Mèo - Thố Nhĩ Tề
Chương 131: Không sủa nữa?



Triệu Văn Lực không hề ngạc nhiên khi con gái phản ứng như vậy. Từ nhỏ cô bé đã được Đường Oánh nuông chiều, đừng nói đến việc hoàn thành nhiệm vụ một mình, ở nhà cũng rất ít khi ở một mình.

Nghe thấy tiếng con gái khóc, anh ấy vội vã chạy lên tầng ba của khu phòng chó. Chỉ là suốt đoạn đường này, trong lòng anh ấy cũng hơi nghi ngờ, bình thường con gái khóc cũng ít khi khóc nức nở như vậy, không biết đã gặp chuyện gì.

Đến chỗ Triệu Tiểu Ni ở khu phòng chó, cửa đã có khá nhiều người vây quanh.

“Tiểu Ni, sao thế?” Triệu Văn Lực đi tới.

Triệu Tiểu Ni khóc đến mức không thở nổi, vừa thấy ba cũng không cãi cọ nữa, đưa tay ngắn ra lập tức ôm chầm lấy ba.

Lúc này Triệu Văn Lực cũng phát hiện, trong phòng này có một con chó Golden Retriever hung dữ. Mặc dù bị nhốt trong lồng, vị trí hiện tại của họ cách nó một đoạn, nhưng dù vậy, anh ấy vẫn cảm nhận được sự tức giận của con chó này.

Triệu Văn Lực vội bế con gái lên, bế cô bé ra khỏi chỗ phòng chó.

“Được rồi được rồi, không sao nữa.” Triệu Văn Lực vỗ về lưng con gái, an ủi.

Triệu Tiểu Ni khóc không ngừng được, lúc này trong miệng lẩm bẩm, nhưng vì quá kích động nên không nói được câu nào trọn vẹn.

Triệu Văn Lực đành phải đưa con gái xuống bãi cỏ dưới lầu tiếp tục dỗ dành.

Dỗ dành một lúc lâu, Triệu Tiểu Ni cuối cùng cũng bình tĩnh lại, bắt đầu kể lể đủ điều với ba.

Thực ra trong lòng Triệu Văn Lực cũng rất bức xúc, đoàn làm phim rõ ràng biết con chó này có tình huống như vậy, thì không nên đưa nó vào danh sách nhiệm vụ của các cháu nhỏ.

Sau khi dỗ dành Triệu Tiểu Ni xong, anh ấy lập tức tìm đến phó đạo diễn Thạch Thanh Trạch để trao đổi.

“Cũng không phải vì Ni Ni là con gái của tôi nên tôi mới tìm anh, cho dù để Từ Dĩ Chiêu lớn tuổi nhất bốc thăm được con chó hung dữ như vậy, nhóc ấy cũng không thể tự mình hoàn thành nhiệm vụ chăm sóc. Chuyện này quá nguy hiểm, nếu con chó chạy ra ngoài thì sao? Cắn phải mấy đứa nhỏ thì làm sao?”

Thạch Thanh Trạch đợi anh ấy nói xong mới nói: “Thực ra chúng tôi cũng biết con chó này không quá phù hợp để làm nhiệm vụ, không phải đã nhốt con chó này lại rồi sao, hơn nữa cũng cho phép người lớn cùng con cái hoàn thành nhiệm vụ, thực ra lúc đó cũng không định thả con chó này ra, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ quét dọn sạch sẽ khu vực phòng chó này là được.”

Triệu Văn Lực vốn phàn nàn về con chó này, con chó hung dữ như vậy chắc chắn còn có sức tấn công, nhưng đoàn làm phim đã nhốt con chó này lại, còn cử nhân viên đi cùng, tất nhiên cũng là vì cân nhắc đến vấn đề an toàn.

Chỉ cần dọn dẹp phòng thôi, chắc chắn không có gì nguy hiểm, anh ấy hiểu ra rồi cũng nói: “Vậy tôi sẽ đi khuyên nhủ Ni Ni thêm lần nữa, xem có thể cố gắng hoàn thành nhiệm vụ không.”

Sau khi nghe phó đạo diễn Thạch thông báo lịch trình của đoàn làm phim, Triệu Văn Lực quay lại khuyên con gái. Đáng tiếc, sau khi bị con chó Kỳ Lân này hù dọa, Triệu Tiểu Ni vô cùng sợ hãi, đừng nói đến việc hoàn thành nhiệm vụ, cô bé còn không muốn lên lầu ba nữa. Con chó đó quá hung dữ.

“Ba, con muốn về nhà… Con nhớ mẹ.” Triệu Tiểu Ni nức nở, nếu mẹ ở đây thì sẽ không để cô bé làm những việc nguy hiểm như thế này.

“Ni Ni, ba ở đây với con mà, chúng ta cùng nhau hoàn thành nhé? Ba đảm bảo sẽ bảo vệ con. Như thế này nhé, con cứ đứng ở đây, ba sẽ giúp con dọn dẹp, con cứ ở bên cạnh ba.”

“Không không, con muốn về nhà, huhu…” Triệu Tiểu Ni bùng nổ cảm xúc, khóc càng thương tâm hơn.

[Ôi trời, trạm cứu trợ động vật hoang mà lại có con chó hung dữ như vậy, đáng sợ quá.]

[Đặt mình vào vị trí của Ni Ni, quá đáng sợ luôn, huhuhu, tôi cũng muốn khóc theo.]

[Hahahaha, Triệu Văn Lực cũng khổ quá, một Ảnh đế mà phải kiên nhẫn dỗ con gái, thế mà chẳng có tác dụng gì.]

[Con nít mà không dỗ được thế này, chắc chắn đã bị ám ảnh tâm lý rồi.]

[Hahahaha, con chó này tên là Kỳ Lân à? Sao lại đặt cái tên oai phong thế? Đáng lẽ nên đặt tên là Ngoan Ngoãn hoặc một cái tên nhu mì nào đó.]

[Xong rồi, chắc là những đứa trẻ khác cũng sợ con chó hung dữ này lắm. Vậy nhiệm vụ của livestream này làm sao đây? Chắc là hoàn toàn không thể hoàn thành được rồi.]

[Thương Ni Ni quá, cứ nghĩ là mình có thể hoàn thành nhiệm vụ, ai ngờ vào trong chưa được mấy giây đã khóc thét lên hahaha.]

[Con chó hung dữ như vậy chắc là bị bệnh rồi. Tôi đoán là sẽ có phần tiếp theo, không biết trạm cứu trợ động vật hoang này sẽ xử lý con chó này như thế nào đây?]

Triệu Tiểu Ni nhất quyết không chịu lên lầu nữa, cô bé đứng trên bãi cỏ nhìn Hạ An An đang chơi đùa với Nựu Nựu ở phía xa xa, dù Triệu Văn Lực có nói gì cũng vô ích.

Lúc này, Hạ An An tìm thấy một cái đĩa bay trong kho. Cô bé nhớ lại nhiệm vụ xuất hiện trên APP tối qua là phải dạy Nựu Nựu bắt đĩa bay, hôm nay còn một chút thời gian để chăm sóc, cô bé muốn thử xem có thể giúp Nựu Nựu tiến bộ được không.

Chỉ là không ngờ khi thấy đĩa bay, Nựu Nựu vốn đang chơi vui vẻ với Hạ An An đột nhiên rủ hết cả mắt, khóe miệng cũng rủ xuống, trong ánh mắt chứa đựng một nỗi buồn khó tả, giống như nhớ lại chuyện buồn nào đó.

“Hu hu…” Nó chạy đến góc sân cỏ, không muốn đối mặt với cái đĩa bay này.

Hạ An An thấy Nựu Nựu có phản ứng như vậy, nhớ lại những gì đã đọc được trên APP hôm qua về người chủ cũ của nó. Người chủ cũ đã ghét bỏ nó vì không biết chơi đĩa bay, thậm chí còn bỏ rơi nó ở bệnh viện thú y. Hạ An An biết chắc là Nựu Nựu đang nhớ lại quá khứ đau buồn của mình.

“Nựu Nựu.” Cô bé cũng chạy theo, nhẹ nhàng v**t v* đầu Nựu Nựu, an ủi nó.

Lúc này, Từ Dĩ Chiêu và Chu Ngôn Thiên cuối cùng cũng đã hoàn thành nhiệm vụ một cách khó khăn, tương tác với những chú mèo con mà mình phụ trách. Nghe nói Triệu Tiểu Ni gặp khó khăn, cả hai đều chạy ra.

Thế là bốn đứa trẻ đã gặp nhau trên sân cỏ.

Từ Dĩ Chiêu là người lớn tuổi nhất, cậu hỏi Triệu Tiểu Ni: “Sao thế? Sao em không ở trong khu phòng chó nữa, có chuyện gì xảy ra à?”

Triệu Tiểu Ni không thân với Chu Ngôn Thiên và Hạ An An, nhưng lại rất quấn quýt Từ Dĩ Chiêu, dù sao cậu cũng là một anh trai từng xuất hiện trên tivi, cô bé rất tin tưởng cậu.

Triệu Tiểu Ni ấm ức kể lại mọi chuyện xảy ra hôm nay cho cậu nghe.

Chu Ngôn Thiên cũng nghe thấy, đề nghị: “Hay là chúng ta lên trên xem thử?”

Từ Dĩ Chiêu hơi do dự, dù sao cậu cũng không có kinh nghiệm tương tác với chó, cậu nhìn sang Hạ An An đang hòa hợp với Nựu Nựu ở cách đó không xa, nói: “Hay là chúng ta gọi An An cùng đi?”

Chu Ngôn Thiên hơi không muốn, nếu con chó thực sự hung dữ như vậy, Hạ An An cũng sẽ sợ. Tuy nhiên, vì Từ Dĩ Chiêu đã đề nghị, cậu bé chạy đến hỏi Hạ An An có muốn lên không.

Nghe xong, Hạ An An suy nghĩ một lúc rồi cũng gật đầu.

“Con chó to lắm, rất hung dữ đấy, cậu không sợ à?” Chu Ngôn Thiên xác nhận lại.

Hạ An An không gật đầu cũng không lắc đầu: “Đi xem thử đã.”

Cô bé cũng không chắc mình có sợ hay không. Trước đây khi nhìn thấy con Đại Hoàng trong khu chung cư, cô bé cũng cảm thấy sợ. Nhưng bây giờ có nhiều người đi cùng như vậy, cô bé cũng không sợ lắm.

Thế là ba đứa trẻ cùng nhau đi về phía phòng chó mà Triệu Tiểu Ni vừa mới ở.

Ban đầu, Triệu Tiểu Ni hoàn toàn không muốn lên lầu nữa, nhưng khi thấy Từ Dĩ Chiêu và những người khác lên, cô bé cũng yếu ớt đi theo phía sau.

Triệu Văn Lực cũng đi theo, cùng lên lầu.

Đến cửa phòng chó, Từ Dĩ Chiêu dừng chân lại, có hơi không dám bước vào.

Chu Ngôn Thiên tò mò nhìn quanh cửa, vừa nhìn vừa chắn Hạ An An ở phía sau.

“A… Con chó vàng này bị nhốt trong lồng mà.” Chu Ngôn Thiên thở phào nhẹ nhõm.

Cậu bé vừa định bước vào thì Kỳ Lân đang co ro trong góc đột nhiên nhảy dựng lên, lại sủa gào về phía cửa.

Chu Ngôn Thiên vội vàng dừng lại, vô thức muốn quay người bỏ chạy, nhưng lại va phải Hạ An An.

Cậu bé hơi ngượng ngùng, chắc chắn vẻ mặt sợ hãi bỏ chạy của mình đã khiến An An cười nhạo rồi.

“Tớ… tớ không sợ, tớ chỉ sợ nó chạy ra, lỡ làm các cậu bị thương thì không hay.”

Hạ An An nhìn thẳng vào con chó đang bị nhốt trong lồng. Lúc này, nó nhe răng trợn mắt, vẻ mặt hung dữ, trông như muốn xông ra tấn công bất cứ lúc nào.

Thấy Hạ An An không hề lùi bước, Chu Ngôn Thiên cũng không tiện lùi lại, hít sâu một hơi, tiếp tục đi trước Hạ An An: “Cậu đừng sợ, tớ bảo vệ cậu mà.”

Từ Dĩ Chiêu thấy hai đứa nhỏ đều vào rồi, bản thân lớn tuổi hơn hẳn, đương nhiên cũng không thể kém cạnh, liền đi theo sau hai đứa nhỏ.

Người ngạc nhiên nhất là Triệu Tiểu Ni. Cô nhóc nghĩ con chó lớn đó rất đáng sợ, ai cũng sẽ sợ, hơn nữa khi con chó không sủa thì không sao, nhưng khi nó sủa thì tim cô nhóc như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Vừa lên đến tầng ba, cô nhóc đã thấy họ đi vào, còn con chó thì liên tục sủa, mà ba người kia vẫn không hề lùi ra???

Lúc này, đối với Triệu Tiểu Ni mà nói, sự tò mò đã chiến thắng nỗi sợ hãi, khiến cô nhóc từng bước tiến đến cửa phòng chó.

Cô nhóc thấy ba đứa trẻ đã đến trước cái lồng nhốt Kỳ Lân, cho dù con chó có sủa thế nào, bọn họ cũng không hề lùi bước.

Thật kỳ lạ!

Hóa ra bọn họ không hề sợ!

Điều này khiến Triệu Tiểu Ni vừa tức giận vừa ngạc nhiên, hơn cả là cảm giác không phục.

“Con cũng muốn vào.” Triệu Tiểu Ni nói một cách giận dỗi.

Triệu Văn Lực: “… Hay là con đừng vào nữa.”

“Có phải ba xem thường con không?”

Triệu Văn Lực nghẹn lời: “Lúc nãy con khóc dữ lắm, lỡ con vào lại khóc thì sao?”

Anh ấy cảm thấy dỗ con gái nín khóc còn khó hơn việc giành giải thưởng điện ảnh lớn.

Lúc nãy anh ấy đã phải mất ít nhất nửa tiếng mới dỗ được con gái nín khóc, anh ấy không muốn mạo hiểm làm lại một lần nữa.

“Ai khóc? Ba đừng có nói bậy. Con muốn vào, đây là phòng chó con phụ trách, họ vào làm gì.” Triệu Tiểu Ni thấy Chu Ngôn Thiên đã cầm chổi, liền sốt ruột.

“Vậy thì ba vào cùng con.” Triệu Văn Lực vẫn cảm thấy để con gái tự vào khu phòng chó là điều rất nguy hiểm.

“Thôi mà, con đi một mình được rồi, không phải ba còn nhiệm vụ phải làm ạ? Ba mau đi làm đi, đừng có lười biếng.” Triệu Tiểu Ni dùng giọng điệu vừa chê bai vừa thúc giục.

Triệu Văn Lực đứng ở cửa: “Được rồi, vậy ba sẽ đứng đây nhìn, con vào đi, nếu không có chuyện gì thì ba sẽ đi làm.”

Anh ấy nghĩ thầm mình lùi ra cửa, nếu Ni Ni có chuyện gì bất ngờ, anh ấy sẽ lập tức xông vào bế con bé ra.

Triệu Tiểu Ni cũng lười quan tâm đến người ba lo lắng, đi thẳng vào khu phòng chó.

Kỳ Lân vẫn gầm gào liên tục, nhưng ba đứa trẻ trước mặt không hề lùi bước, trong mắt hai đứa nhỏ có chút sợ hãi, còn cô bé nhỏ nhất trông rất gầy yếu, lại đứng gần nhất, hoàn toàn không hề sợ hãi, trong ánh mắt của cô bé dường như có sự tò mò, thậm chí là… đồng cảm…

Điều này khiến Kỳ Lân cảm thấy bực bội, nó không thể đuổi những người này đi, sủa lâu quá nó cũng mệt, nhưng họ không những không rời đi mà còn có thêm một cô bé nhỏ nữa đến.

Kỳ Lân nhìn chằm chằm vào cô bé không sợ nó một lúc, cuối cùng cũng mệt mỏi, tiếp tục co ro vào góc, không sủa nữa, chỉ là nếu họ tiến lại gần hơn, nó sẽ gầm gừ.

Chu Ngôn Thiên vui mừng nói: “Các cậu xem, con chó không sủa nữa, hay là chúng ta cùng giúp Ni Ni hoàn thành nhiệm vụ nhé?”

Triệu Tiểu Ni vội vàng nói: “Không cần không cần, tớ tự làm được.”

Từ Dĩ Chiêu cũng nói: “Ni Ni, em còn nhỏ, phòng khá lớn, dọn dẹp cũng rất mệt. Bọn anh cùng giúp em làm, sẽ xong nhanh thôi.”

Triệu Tiểu Ni không cam lòng thua kém, làm sao chịu nhờ giúp đỡ: “Em tự dọn được!”

Từ Dĩ Chiêu và Chu Ngôn Thiên nhìn nhau bất lực, nhưng Triệu Tiểu Ni nhất quyết không cho họ giúp, cho dù họ có lòng hỗ trợ nhưng Triệu Tiểu Ni không muốn, bọn họ cũng đành phải lui ra ngoài.

Nhưng điều không ngờ đã xảy ra, ngay khi ba đứa trẻ lùi lại vài bước, chỉ còn mỗi Triệu Tiểu Ni trước lồng của Kỳ Lân, Kỳ Lân lại nhảy dựng lên sủa điên cuồng, khiến Triệu Tiểu Ni sợ hãi ngã ngồi xuống đất.

Từ Dĩ Chiêu vội quay lại đỡ Triệu Tiểu Ni dậy, Chu Ngôn Thiên cũng chạy tới, nhưng Kỳ Lân vẫn sủa không ngừng.

Cho đến khi Hạ An An cũng đi tới, nhìn nó một lúc, Kỳ Lân lại nằm xuống co ro, trở nên yên tĩnh trở lại.

Từ Dĩ Chiêu và Chu Ngôn Thiên đều nhận thấy có điều gì đó không ổn. Sao mỗi khi An An đến gần thì Kỳ Lân lại yên lặng, còn khi An An đi, Kỳ Lân lại bắt đầu sủa.

Từ Dĩ Chiêu ra hiệu cho Chu Ngôn Thiên, hạ giọng nói: “Chúng ta lùi lại một chút, xem con chó có phản ứng gì không.”
 
App Khách Sạn Mèo - Thố Nhĩ Tề
Chương 132: Nếu chị đã nói vậy thì được



Chu Ngôn Thiên hơi lo lắng, mặc dù nghi ngờ Kỳ Lân có phản ứng gì đó với Hạ An An, nhưng cậu bé vẫn lo Hạ An An sẽ sợ.

Cậu bé nhìn về phía Hạ An An: “An An, tớ với anh Dĩ Chiêu lùi lại một chút, xem nó phản ứng thế nào. Chúng tớ không đi xa đâu, cậu đừng sợ.”

Hạ An An gật đầu.

Cô bé không hề sợ chút nào.

Lúc này, Triệu Tiểu Ni đã không dám đến gần Kỳ Lân nữa, cô nhóc cũng lùi lại, ba đứa trẻ đi xa hơn một chút, chỉ còn mỗi Hạ An An đối mặt với con chó lớn. Điều kỳ lạ là, Kỳ Lân cứ nhìn chằm chằm vào Hạ An An, không có phản ứng gì với ba đứa trẻ đang âm thầm bỏ đi.

Thậm chí khi ba đứa trẻ sắp đến cửa, Kỳ Lân vẫn không sủa nữa, mà còn đổi tư thế nằm, động tác thoải mái hơn, dường như không còn cảnh giác như trước nữa.

Triệu Tiểu Ni cũng ngạc nhiên, con chó lớn đó lại không sủa Hạ An An!

[Không thể nào, điều này không khoa học!]

[Con Golden Retriever hung dữ như vậy thật hiếm gặp, con chó này sao chỉ hung dữ với người khác, mỗi khi chị gái Tiểu Lục ở lại thì lại ngoan ngoãn như vậy?]

[Tôi cũng thấy… chuyện này không khoa học!]

[Không đúng nha, mọi người nghĩ xem, trước đây những con mèo thích Hạ An An có thể là vì những con mèo lang thang này được cô bé cho ăn trước khi đến trung tâm cứu trợ động vật hoang. Nựu Nựu thích An An, nhưng cũng rất hiền lành với người khác, không thấy gì đặc biệt, bây giờ ngay cả con chó lớn hung dữ như vậy cũng rất thích cô bé, chẳng lẽ cô bé ấy sinh ra đã được động vật yêu thích?]

[Wow… Quá thần kỳ! Điều này thật không thể tin được! Chẳng lẽ An An dễ thương hơn à? Hahahaha!]

[Tôi…]

Từ Dĩ Chiêu trong lòng vui mừng: “Vậy ra con chó này lại rất thích An An? Ni Ni, em thấy không, khi bọn anh giúp em thì con chó không sủa, em cũng không cần sợ nữa đúng không? Hay là bọn anh giúp em nhé?”

Triệu Tiểu Ni nghĩ rằng nếu ba người họ đi hết thì cô bé sẽ đối mặt một mình với con chó lớn rất đáng sợ, cô bé vội gật đầu: “Cảm ơn anh Dĩ Chiêu, cảm ơn…” Cô bé nhìn về phía Chu Ngôn Thiên, đã chơi cùng nhau hai ngày rồi mà cô bé vẫn chưa nhớ tên của hai bạn nhỏ kia.

Chu Ngôn Thiên giới thiệu: “Tớ tên là Chu Ngôn Thiên, cô bé bên kia tên là Hạ An An.”

Triệu Tiểu Ni: “Tớ năm tuổi rưỡi rồi, các cậu bao nhiêu tuổi?”

Chu Ngôn Thiên: “Tớ năm tuổi, Hạ An An cũng vừa tròn năm tuổi.”

Triệu Tiểu Ni: “Vậy tớ lớn hơn các cậu, tớ là chị, các em giúp chị nhé, sau này các em gặp khó khăn, chị cũng sẽ giúp các em.”

Cuối cùng cô bé cũng chịu mềm lòng nhờ vả, Triệu Văn Lực đứng bên ngoài cửa sổ nhìn thấy, anh ấy đột nhiên có cảm giác nhìn con gái với cặp mắt khác xưa.

Cô bé ấy lại có thể tìm được ba người bạn cùng giúp đỡ, còn biết cách tạo mối quan hệ với ba người, thậm chí còn hứa sau này sẽ giúp lại.

Đừng xem thường con gái, cô bé tuy nhỏ nhưng lại rất khéo léo trong giao tiếp.

Triệu Văn Lực cảm thấy muốn rơi nước mắt, con gái trong lúc anh ấy không hay không biết đã lớn lên từng ngày.

Trong khi anh ấy đang xúc động thì Triệu Tiểu Ni đã nói chuyện xong với ba đứa trẻ, các bạn nhỏ nhanh chóng phân công công việc và bắt đầu làm việc.

Triệu Tiểu Ni ngẩng đầu lên thấy Triệu Văn Lực vẫn đứng ở cửa sổ, cô bé mặt lạnh lùng bước ra.

“Ba, ba không thể như vậy, ba đang… ba đang lười biếng đấy có biết không? Ba làm như vậy sẽ khiến gia đình mình mất mặt! Ba mau đi làm việc đi.” Giọng điệu thúc giục của cô bé khiến Triệu Văn Lực thoát khỏi mộng tưởng về việc con gái lớn khôn.

“Con chắc chắn không sao chứ?”

“Ba mau đi đi, con làm được mà.”

“Ừ…”

Dưới sự thúc giục của con gái, Triệu Văn Lực cuối cùng cũng đi xuống lầu làm việc, nghĩ rằng có bốn đứa trẻ ở đó, lại có nhân viên và quay phim, chắc cũng không có vấn đề gì lớn.

Sau khi anh ấy đi, Triệu Tiểu Ni quay lại khu vực phòng chó, lúc này ba đứa trẻ khác đã phân công xong việc, Chu Ngôn Thiên quét nhà, Từ Dĩ Chiêu lau sàn, còn cô bé và Hạ An An cầm khăn lau những chiếc bàn ít ỏi trong phòng. Lúc này, Hạ An An đã xách một xô nước nhỏ vào.

Triệu Tiểu Ni chưa bao giờ làm việc nhà, nhưng cô bé rất thông minh, đứng cạnh Hạ An An quan sát, cô bé làm gì thì cô nhóc cũng làm theo, không lâu sau cũng lau chùi khá trôi chảy.

“Em tên là An An phải không, em giỏi thật đấy, em biết làm mọi thứ.” Triệu Tiểu Ni quan sát một lúc rồi chân thành khen ngợi.

Cô nhóc kiêu căng thường ngày lúc này cũng không khỏi chú ý đến Hạ An An, cô bé này hôm qua đã thể hiện sự hiểu biết về mèo, hôm nay lại có thể hòa hợp với chó, bây giờ còn biết làm việc nhà, điều này khiến Triệu Tiểu Ni rất tò mò về Hạ An An.

Hạ An An nhất thời không biết nên nói gì, cô bé cảm thấy đây không phải chuyện gì đáng để khoe khoang.

Chu Ngôn Thiên không nhịn được xen vào: “Cái này em biết, thật ra An An ở nhà tự chăm sóc mấy con mèo con, nên vô tình cũng làm được rất nhiều việc, đương nhiên là biết nhiều thứ rồi.”

Triệu Tiểu Ni càng tò mò hơn: “Em tự chăm sóc mèo à? Nhà em có nhiều mèo lắm à?”

Hạ An An gật đầu: “Ừm, đều là mấy con mèo lang thang đến nhà em ăn cơm và ngủ.”

“Oa, ngầu quá.”

Triệu Tiểu Ni và Hạ An An vừa trò chuyện vừa làm việc, hoàn toàn không cảm thấy nhàm chán và mệt mỏi. Bất giác họ lại đến gần chiếc lồng nhốt Kỳ Lân, Kỳ Lân phát ra tiếng gầm gừ đe dọa.

Mặc dù có Hạ An An bên cạnh, Triệu Tiểu Ni vẫn giật mình.

Nhưng lần này, Triệu Tiểu Ni dường như không còn sợ hãi như trước nữa, cô nhóc còn quay đầu lại lườm Kỳ Lân, rồi làm mặt xấu với nó.

[Aaaaa, Triệu Tiểu Ni cũng đáng yêu quá đi.]

[Hahahahaha, Ni Ni hình như đã vượt qua nỗi sợ hãi, không còn sợ nữa rồi.]

[Nhìn cảnh này mà cảm thấy xúc động, Triệu Tiểu Ni là một ngôi sao nhí, chắc chắn cuộc sống hàng ngày rất sung túc, mà biểu hiện ban đầu của cô bé cũng không tốt lắm, không ngờ cô bé lại thay đổi nhanh như vậy, thật không dễ dàng.]

[Thấy bốn đứa trẻ hòa hợp với nhau thật tốt.]

[Không biết con Golden Retriever này sao lại hung dữ như vậy, lúc đầu nghe nói Triệu Tiểu Ni nhận được con Golden Retriever, tôi còn thở phào nhẹ nhõm, giống chó này nổi tiếng thân thiện, sao lại trở nên như vậy, không biết đã xảy ra chuyện gì.]

Nhờ sự giúp đỡ của ba đứa trẻ, Triệu Tiểu Ni đã hoàn thành nhiệm vụ của mình.

Thạch Thanh Trạch thông báo kết quả, hôm nay người có lượt xem trực tiếp cao nhất là Triệu Tiểu Ni và Hạ An An, số lượng người xem của Triệu Tiểu Ni nhiều hơn, nhưng số lượng người bình luận về Hạ An An lại nhiều hơn, tính ra thì thành tích của Hạ An An còn tốt hơn một chút.

Tuy nhiên, thành tích của Hạ An An vẫn phải tính trung bình với thành tích của Chu Ngôn Thiên, vì vậy cuối cùng kết quả là Triệu Tiểu Ni đạt điểm cao nhất, cô nhóc đã giành được vị trí đầu tiên hôm nay.

Tuy nhiên, kết quả này vừa được công bố, Triệu Văn Lực liền nói: “Thực ra nếu không có sự giúp đỡ của ba bạn nhỏ khác thì Ni Ni cũng không thể hoàn thành nhiệm vụ hôm nay, mặc dù Ni Ni đứng đầu, nhưng đây là kết quả của sự hợp tác của bốn đứa nhỏ, vậy nên tôi đề nghị cho cả bốn đứa trẻ cùng chia sẻ phần thưởng vị trí đầu tiên.”

Thạch Thanh Trạch và Tần Khắc sau khi bàn bạc, cả hai đạo diễn đều đồng ý với đề xuất của Triệu Văn Lực, để các bạn nhỏ cùng chia sẻ vinh quang.

Ngoài ra, tiến độ làm việc của Quý Hựu Vũ, Lâm Giai và Triệu Văn Lực hôm nay cũng rất tốt, họ đã hoàn thành việc bố trí các phòng chó còn lại, ngày mai chỉ cần hoàn thiện khu nhà cho mèo là xong.

Buổi tối khi ăn tối, tâm trạng của mọi người đều rất tốt.

Lâm Giai có cảm xúc: “Tôi cảm thấy mới đến đây vài ngày mà đã có tình cảm với nơi này rồi, chính tay mình xây dựng trạm cứu hộ, hy vọng sau này sẽ có nhiều động vật lang thang hơn đến đây.”

Quý Hựu Vũ cũng nói: “Đúng vậy, từng chi tiết nhỏ ở đây đều do chính tay chúng ta thiết kế, cảm giác như mình đã chứng kiến sự ra đời của nó, ngày mai chúng ta tiếp tục cố gắng, hoàn thiện nốt khu nhà cho mèo, chắc chắn sẽ có thêm một nhóm động vật mới chuyển đến.”

Triệu Văn Lực nghe mọi người thảo luận, nghĩ rằng con gái mới đến đây vài ngày mà đã có thay đổi lớn như vậy, lần này đưa con bé đến quả là đúng đắn.

“Dù sao đi nữa, có việc gì cần tôi làm, tôi nhất định sẽ hết lòng!”

Mọi người trò chuyện rất vui vẻ, Hạ An An vốn không thích sự ồn ào, cô bé ăn xong rất nhanh rồi lén lút ra ngoài, đến phòng chó, quen thuộc dắt Nựu Nựu ra bãi cỏ.

Nựu Nựu là chó Cocker Spaniel, cần được đi dạo thường xuyên, hôm nay nó vận động nhiều hơn so với những ngày trước, rõ ràng là vui vẻ hơn nhiều.

Hạ An An dắt nó chạy bộ một vòng, rồi thở hổn hển dừng lại, sau đó lấy đĩa bay ra.

“Nựu Nựu, chúng ta thử lại lần nữa nhé.”

Nựu Nựu lùi lại một bước, rồi tiến lên một bước, trong miệng phát ra tiếng “ư ư“ nhỏ.

Cũng không biết rốt cuộc là nó có muốn chơi hay không.

Hạ An An cũng không vội, kiên nhẫn chờ nó.

Nựu Nựu dùng mũi ngửi đĩa bay, rồi nhẹ nhàng chạm vào, dường như đang cố gắng vượt qua rào cản tâm lý của bản thân, nhưng không hiểu sao, nó lại lùi xa đĩa bay một chút, có vẻ hơi kháng cự.

Lúc này, Đa Tể nhảy lên bệ cửa sổ, tình cờ nhìn thấy cảnh này, trên mặt nó lộ rõ vẻ bối rối.

“Nựu Nựu, đây là đĩa bay, ném này.” Hạ An An nói tiếp.

“Ư ư…” Nựu Nựu chạy vòng quanh chân cô bé, nhưng không chịu đến gần.

Thời gian trôi qua rất nhanh, Nựu Nựu từ đầu tới cuối vẫn không thể vượt qua rào cản tâm lý của mình, vẫn không chịu chơi với đĩa bay.

Chu Ngôn Thiên ăn xong, thấy Hạ An An lại biến mất, cậu bé đoán chắc An An đi dắt chó hoặc đi thăm mèo.

Cậu bé đến bãi cỏ, nhìn một lúc, cũng nhận ra Hạ An An muốn huấn luyện Nựu Nựu chơi đĩa bay.

“Cậu có nghĩ nếu bôi thức ăn mà Nựu Nựu thích lên đĩa bay thì nó có dễ chấp nhận hơn không?”

Chu Ngôn Thiên đề xuất.

Hạ An An nghiêng đầu suy nghĩ, có lẽ đây là một cách hay.

“Ngày mai thử lại nhé, tớ phải đi xem Đa Tể và mấy con khác nữa.” Hạ An An nói.

Cô bé rất có ý thức về thời gian, sau bữa tối, chắc chắn phải về nhà, cô bé phải tạm biệt mấy đứa Đa Tể cho xong.

“Vậy tớ đưa Nựu Nựu về, cậu cứ thoải mái mà chơi với Đa Tể nhé.” Chu Ngôn Thiên chủ động cầm dây xích của Nựu Nựu.

“Ừ, cảm ơn cậu.”

“Haha, không có gì đâu. An An, cậu nói với Đa Tể đừng lạnh lùng với tớ nhé? Nếu mai tớ vẫn bị phân công chăm sóc nó mà nó vẫn không thèm để ý đến tớ thì tớ khó hoàn thành nhiệm vụ lắm.” Chu Ngôn Thiên nói với vẻ đáng thương.

Hạ An An suy nghĩ một chút, việc này cũng không khó.

“Được rồi.” Cô bé đồng ý.

Vậy là Chu Ngôn Thiên dắt Nựu Nựu về phòng, còn Hạ An An đi tìm Đa Tể và những con khác.

Lúc này, Đa Tể đang nằm dài trên bệ cửa sổ, thấy Hạ An An đến, nó nhảy xuống, ngoan ngoãn ngồi xổm ở cửa.

Hạ An An vừa mở cửa đã thấy Đa Tể.

“Meo meo ~”

“Đa Tể!”

Hạ An An vừa thấy Đa Tể là cảm thấy yên tâm, cô bé cúi xuống ôm nó, rồi v**t v* lưng nó.

“Gừ gừ… Gừ gừ…” Đa Tể thoải mái kêu rừ rừ.

An ủi Đa Tể một lúc, Hạ An An nhớ đến lời nhờ vả của Chu Ngôn Thiên, cô bé mở miệng nói: “Đa Tể à, Chu Ngôn Thiên nói hôm nay em đối xử với cậu ấy quá lạnh lùng rồi, em có thể đối xử với cậu ấy nhiệt tình hơn một chút không?”

“Bọn chị phải hoàn thành nhiệm vụ, nhiệm vụ của cậu ấy là chăm sóc em, nếu em cứ lơ cậu ấy thì cậu ấy không thể hoàn thành nhiệm vụ được.”

“Bọn chị là một nhóm mà, Đa Tể ngoan nhé.”

Đa Tể hừ hừ trong mũi.

Không muốn đâu, lười lắm, chỉ muốn ngủ thôi.

Nhưng mà… vì chị đã nói rồi, vậy thì em miễn cưỡng chiều chị một chút cũng không phải không được…
 
App Khách Sạn Mèo - Thố Nhĩ Tề
Chương 133: Đến thăm lúc đêm khuya



Đa Tể ậm ừ một lúc, cuối cùng cũng không phản đối nữa.

Hạ An An thấy nó không phản đối rõ ràng, liền coi như nó đã đồng ý, cô bé tiếp tục kể cho nó nghe những chuyện đã xảy ra hôm nay.

“Con chó Cocker Spaniel kia tên là Nựu Nựu, chủ của nó bỏ rơi nó vì nó không biết chơi đĩa bay, chị muốn dạy nó chơi đĩa bay, để nó quên đi quá khứ. Nhưng mà… hình như nó không muốn lắm, có lẽ chị đã nghĩ sai rồi.”

Đa Tể lại hừ hừ hai tiếng.

Con chó ngốc.

Không biết thì không biết thôi.

Con chó ngốc mà học được cách bắt đĩa bay thì mới là lạ.

Có khi dạy Sơ Bát thì nó còn học được cách bắt đĩa bay trước, con chó ngốc kia chắc chắn không học được.

“Thật đáng tiếc, ôi… Chị thật muốn thấy nó học được, chị cảm thấy nếu nó học được thì có thể quên đi chuyện bị bỏ rơi, nhưng mà cũng không thể ép buộc đúng không?”

Hạ An An tiếp tục lải nhải.

Tai của Đa Tể rủ xuống, nó lại hừ hừ một tiếng.

Được rồi được rồi, chị vui là được rồi.

“À đúng rồi, em đừng có tùy tiện qua khu phòng chó nhé, tầng ba có một con chó rất hung dữ. Là một con Golden Retriever, thân hình khá lớn, không biết tại sao lại bị nhốt, thật sự… có chút đáng thương.”

Lúc này, Đa Tể đang định nằm xuống đột nhiên dựng đứng tai lên, lắng nghe kỹ.

“Chị từng thấy trên mạng, Golden Retriever rất ngoan, không biết tại sao con chó này lại hung dữ như vậy…”

Đa Tể đột nhiên hiểu ra Hạ An An đang nói về ai, nó vội vàng “meo meo” kêu lên.

Nó rất nguy hiểm, đừng đến gần!

Nó sẽ tấn công người, bất kể là ai!

Chị đừng đi, nhất định phải tránh xa!

Hạ An An nhìn con mèo Cam đang lo lắng sốt ruột trước mặt, đột nhiên không nhịn được cười.

“Đa Tể, chị biết em hiểu rồi. Em yên tâm đi, chị sẽ cẩn thận.”

Nói xong, Hạ An An lại ôm Đa Tể vào lòng, dỗ dành một lúc lâu mới khiến con mèo Cam đang càu nhàu kia bình tĩnh lại.

Cô bé hứa sẽ không đến gần.

Đa Tể yên tâm rồi.

Hôm nay Hạ An An về nhà muộn hơn một chút, nhưng cô bé vẫn rất chu đáo đi bổ sung thức ăn cho mèo ở sân sau.

Chỉ là hôm nay không thấy Nguyên Bảo đâu, không biết nó đi đâu rồi.

Hạ An An cũng không quá lo lắng về Nguyên Bảo, sau khi làm xong việc ở sân sau, cô bé lập tức quay về phòng, mở máy tính bảng.

[Ứng dụng phát hiện có khách trọ trong khu vực này, bạn có thể nhấp vào bảng điều khiển hệ thống để xem thông tin về khách trọ.]

Quả nhiên!

Hôm nay khi nhìn thấy con chó Golden Retriever kia, Hạ An An đã nghĩ đến điều này, có lẽ ứng dụng sẽ hiển thị thông tin của nó, không ngờ thật sự có.

Cô bé nhanh chóng nhấp vào xem.

[Tên khách trọ: Kỳ Lân]

[Giống: Golden Retriever]

[Tuổi: Ba tuổi rưỡi]

[Giới tính: Đực]

[Bệnh tật: Rối loạn tâm lý nghiêm trọng, bệnh về đường tiêu hóa, bệnh về da, ve tai.]

[Ký sinh trùng: Cần diệt ký sinh trùng trong và ngoài]

[Độ sạch sẽ: Kém]

[Kết luận: Chưa mở khóa.]

Khi thấy Kỳ Lân có nhiều vấn đề nghiêm trọng như vậy, Hạ An An rất lo lắng cho tình trạng của nó, khi đọc đến phần kết luận, cô bé rất muốn biết thêm về nó nhưng lại thấy ba chữ “Chưa mở khóa”.

“Hả?”

Hạ An An cảm thấy có chút kỳ lạ, trước đây thông tin về những khách trọ chưa bao giờ xuất hiện tình huống cần mở khóa, đều có thể xem trực tiếp được.

Cô bé ấn lung tung trên máy tính bảng, nhưng ứng dụng vẫn không hiển thị thêm bất kỳ thông tin nào về Kỳ Lân.

Điều này khiến Hạ An An rất thất vọng.

Đột nhiên cô bé nảy ra ý tưởng, hay là xem qua câu chuyện quá khứ của Kỳ Lân, có lẽ sẽ biết được tại sao nó lại trở nên như vậy.

Kết quả…

[Rất tiếc, do kinh nghiệm của bạn trong bản đồ mới còn quá thấp, không thể mở khóa chức năng này, bạn có thể cân nhắc hoàn thành nhiệm vụ trong bản đồ mới, tích lũy kinh nghiệm rồi thử lại chức năng này.]

Nhiệm vụ?

Hạ An An mở danh sách nhiệm vụ, bên trong chỉ có một nhiệm vụ duy nhất là dạy Nựu Nựu bắt đĩa bay.

Cô bé cảm thấy hơi đau đầu, Nựu Nựu không hề hứng thú với việc học bắt đĩa bay, thậm chí còn có vẻ hơi kháng cự, không biết làm sao để nó có thể học được.

Cô bé thở dài, nằm dài trên ghế sofa, cuộc sống thật không dễ dàng.

Lúc này, Nguyên Bảo, con mèo không có mặt ở sân sau, xuất hiện gần trạm cứu trợ. Nó núp trong bụi cỏ, chờ nghe thấy tiếng kêu meo meo thật nhỏ, rồi mới bước ra, gặp Đa Tể đang ở trong hàng rào.

Hôm nay ngoài Nguyên Bảo, còn có cả Đại Lê tới đây.

Vốn hôm nay là lượt thực hiện nhiệm vụ của nó, nhưng Nguyên Bảo nhất định đòi đi cùng, nó cũng không phản đối.

Thấy Đa Tể, Đại Lê cũng bước lên: “Đa Tể, đường hầm mà cậu nói chúng tôi đã chuẩn bị xong rồi.”

Đa Tể ngạc nhiên: “Nhanh vậy?”

Dù có cả đàn mèo cùng đào, đào một cái đường hầm cũng cần thời gian chứ, làm sao mà nhanh như vậy được?

“Chúng tôi tìm thấy một lỗ hổng sẵn có ở phía trước, chỉ cần sửa chữa một chút là có thể thành một đường hầm, không cần phải tốn công sức như vậy.”

“An toàn không?” Đa Tể vẫn còn chút lo lắng.

“Yên tâm đi, lỗ hổng không lớn, chỉ đủ cho mèo cỡ trung đi qua, hai đầu lối vào đều rất kín đáo, rất khó để con người và động vật khác phát hiện. Thực ra hôm nay Lão Ưng đã vào thử rồi.”

Nếu Lão Ưng đã thử rồi thì chắc chắn không có vấn đề gì, Đa Tể yên tâm hẳn.

“Nếu có đường hầm rồi, vậy hai cậu vào đi, giúp tôi một việc.”

Nguyên Bảo có chút kích động: “Có chuyện gì vậy? Cần đánh nhau à? Hai chúng ta đủ rồi chứ? Có cần gọi thêm mèo khác không?”

Đa Tể: “… Đừng nghĩ toàn chuyện đánh nhau, không phải đánh nhau đâu. Đi theo tôi tìm một con chó, con chó đó không có sức chiến đấu gì đâu, nhưng có nhiều mèo thì sẽ có uy lực hơn, đỡ phải nói nhiều lời.”

Nguyên Bảo hơi thất vọng: “Ồ, không phải đánh nhau à. Được rồi, vậy thì anh Đại Lê chúng ta đi thôi.”

Đại Lê rất tin tưởng Đa Tể, từ trước đến nay, quyền lãnh đạo trong khu vực này đều do Đa Tể nắm giữ, nó bảo hai bọn nó đi hỗ trợ thì nhất định là cần hai bọn nó làm chút chuyện. Nó không nói hai lời, trực tiếp theo Nguyên Bảo vào trạm cứu hộ.

Đại Lê và Nguyên Bảo không giống nhau, hồi trẻ nó đánh rất nhiều trận, lãnh thổ của nó đều do chính mình đánh chiếm được, nhưng dù sức chiến đấu của nó rất mạnh khi còn trẻ, nó vẫn luôn sống cuộc sống lang thang không ổn định.

Trước khi vào trạm cứu hộ, nó đã từng hình dung về nơi này, có lẽ chỉ là vài căn nhà đổ nát, có một nơi che mưa che nắng cho những con mèo chó lang thang đã là tốt lắm rồi, thậm chí có thể còn không tốt bằng môi trường kho hàng trước đây.

Sau khi kho hàng bị phá bỏ, nó chưa từng quay lại gần đây. Hôm nay khi vào trạm cứu hộ, nó đi theo hai con mèo khác, vừa đi vừa không ngừng quan sát xung quanh bằng mắt.

Ở đây có một cái sân đẹp, trong sân còn có một bãi cỏ lớn, cỏ được cắt tỉa gọn gàng, trông rất muốn được nhảy lên đó.

Rồi đến ba tòa nhà phía trước, tuy không cao nhưng lại mang lại cảm giác rất an tâm.

Có thể thấy, những người ở đây đã không tùy tiện sửa lại vài căn nhà đổ nát, mà đã xây dựng một ngôi nhà đẹp như vậy cho những con vật lang thang.

Nơi này… đẹp hơn kho hàng trước đây nhiều quá!

Đến đây, Đa Tể hạ giọng nói: “Phía này là khu nhà chó, phía kia là khu nhà mèo. Tôi dẫn các cậu đi gặp một con chó, các cậu không cần nói gì, chỉ cần đi theo tôi là được.”

Đại Lê và Nguyên Bảo đều đồng ý: “Được.”

Gần đến nơi, từ góc tường xuất hiện hai con mèo khác: Sầu Riêng và Dưa Hấu, chúng cũng được Đa Tể gọi đến để hoàn thành nhiệm vụ, nhưng chúng không ngờ lại gặp Nguyên Bảo và Đại Lê ở đây.

Sau một hồi trò chuyện, năm con mèo đến trước cửa phòng của Nựu Nựu.

Khác với Kỳ Lân ở tầng ba, Nựu Nựu không bị nhốt trong lồng, tay nắm cửa của phòng nó rất bình thường, giống như ở khu nhà mèo.

Những con mèo khác khéo léo lùi lại.

Đa Tể ngẩng đầu nhìn tay nắm cửa, chân sau hạ thấp, tích lực rồi nhảy lên, cùng lúc đó một móng vuốt của nó rất chính xác nắm lấy tay nắm cửa.

“Bộp—”

Cửa mở ra.

Bốn con mèo phía sau nó đã sẵn sàng chiến đấu, nghĩ rằng sẽ phải đối mặt với một con chó hung dữ, nhưng khi cửa mở ra, một con chó đang vẫy đuôi ở bên trong hàng rào, chân trước chống lên hàng rào và vẫy đuôi không ngừng.

Cả hai bên nhìn nhau, đều ngẩn ra vài giây.

Rõ ràng, Nựu Nựu nghe thấy tiếng mở cửa, tưởng là nhân viên đến, nó vui mừng chạy ra đón, nhưng khi cửa mở ra thì phía sau cửa không có ai.

Nó lập tức nằm sấp lên hàng rào, muốn nhìn rõ, không ngờ phía sau hàng rào lại là mấy con mèo đang đứng đó!

Đôi mắt của Nựu Nựu vốn đã to tròn, lúc này lại càng tròn xoe vì sợ hãi.

Cuối cùng nó cũng phản ứng lại, há miệng định sủa to, thì một con mèo màu cam nhanh chóng nhảy vào phòng, chạy đến trước mặt nó.

“Meo ngao!!”

Đừng làm ồn.

Vì quá sợ hãi, Nựu Nựu chỉ kêu được nửa tiếng rồi bị dọa đến mức im bặt.

“Ư ư…” Nó khẽ r*n r* phản đối vài tiếng.

Con mèo màu cam trước mặt nói rất nghiêm túc: “Cậu đừng ồn, nếu ồn sẽ gọi người đến, chúng tôi đến tìm cậu có việc, cậu yên tâm, chúng tôi sẽ không làm hại cậu, nghe hiểu thì gật đầu.”

Trong đôi mắt to tròn của Nựu Nựu xuất hiện một lớp sương mù, lộ ra vẻ sợ hãi, mặc dù đối phương nói sẽ không làm hại nó, nhưng đột nhiên đến thăm vào ban đêm như vậy, chắc chắn không phải chuyện tốt.

Nhưng nó cũng không có cách nào khác, chúng cách nhau quá gần, dù nó có kêu to thì có ích gì? Nếu chúng thực sự muốn làm hại nó, đợi nhân viên đến thì có lẽ nó đã bị mấy con mèo này ăn thịt rồi.

“Ư ư…” Nựu Nựu nằm sấp xuống đất, biểu thị mình sẽ không chống cự.

Thấy nó ngoan ngoãn như vậy, Đa Tể không nhịn được cười: “Cậu đứng dậy đi, bọn tôi có chuyện muốn nói, nói xong rồi sẽ đi.”

Nựu Nựu ngẩng đầu lên, nói chuyện? Chỉ là đến nói chuyện thôi à?

Nó mới tin rằng đám mèo này không đến gây chuyện, nó vội vàng đứng dậy, ngoan ngoãn nói: “Được.”

“Xế chiều hôm nay có một cô bé đến chơi với cậu phải không?” Đa Tể hỏi.

Cô bé?

Mắt Nựu Nựu sáng lên, vội vàng gật đầu: “Có có.”

Trong khi chúng nói chuyện, Nguyên Bảo và những con mèo khác cũng lần lượt nhảy vào, chỉ còn lại Đại Lê ở ngoài canh gác, nếu có bất kỳ động tĩnh gì nó sẽ báo động ngay.

Đa Tể nhìn chằm chằm vào con chó trước mặt: “Cô bé ấy là đứa trẻ của chúng tôi.”

Nựu Nựu lộ ra vẻ kinh ngạc và nghi ngờ, giống như nghe thấy điều gì đó không thể tin được.

Nguyên Bảo cảm thấy lời nói của Đa Tể hơi mơ hồ, bổ sung một câu: “Cô bé đó là đứa trẻ mà chúng tôi bảo vệ.”

Nựu Nựu lúc này mới hiểu, nhưng vẫn còn hơi không hiểu: “Tại sao?

Đa Tể: “Thời gian có hạn, tôi không có thời gian giải thích kỹ với cậu, cậu chỉ cần biết, cô bé này do chúng tôi bảo vệ, cô ấy bảo cậu làm gì thì cậu phải làm, cậu không được hung dữ với cô ấy, không được bắt nạt cô ấy.”

Nựu Nựu trong lòng thấy ấm ức, nó đâu có bắt nạt cô bé nào, rõ ràng nó cũng rất thích cô bé mà: “Tôi không có.”

“Vậy cô ấy dạy cậu chơi cái gì đó…” Đa Tể đột nhiên quên mất từ đó, nó chỉ biết một chút tiếng người, từ lạ đó nó mới nghe một lần, lúc này đã quên mất rồi.

“Cậu nói đĩa bay à?” Nựu Nựu hỏi.

“Đúng rồi, chính là đĩa bay, cô ấy dạy cậu chơi đĩa bay, tại sao cậu không học?” Đa Tể chất vấn.

Nựu Nựu không ngờ nửa đêm bị mấy con mèo bao vây ở góc phòng, hóa ra là vì chuyện học chơi đĩa bay?
 
App Khách Sạn Mèo - Thố Nhĩ Tề
Chương 134: Sai sót rồi



“Tôi… tôi học không được.” Sau khi qua khỏi sự ngạc nhiên ban đầu, Nựu Nựu nhỏ giọng trả lời.

Dưa Hấu và Sầu Riêng đi theo sau Đa Tể và Nguyên Bảo, trước đó Đa Tể đã dặn chúng không cần nói gì, chỉ cần đi theo là được, lúc này nghe đến đây hai con mèo không nhịn được nhìn nhau.

Trước đây chúng từng nghe nói chó rất ngốc và lười biếng, có con còn không chỉ ngốc và lười mà còn xấu nữa.

Con chó trước mặt này thì không nhìn ra có ý đồ xấu nào, chỉ là thật sự rất ngốc, không biết thì học thôi, có gì mà không học được, tạm thời chưa học được thì học tiếp thôi!

Đối với Sầu Riêng và Dưa Hấu, chúng sống ở sân sau đã học được rất nhiều kỹ năng, mèo rất tò mò với những thứ mới lạ, đâu có con nào chưa học đã nói mình không học được.

Hơn nữa… nó có thật sự đã cố gắng học chưa?

Ừm, không phải vấn đề về khả năng, mà là vấn đề về thái độ.

Nghĩ đến đây, Sầu Riêng và Dưa Hấu vô cùng ăn ý mà cùng nhìn chằm chằm vào con chó trước mặt.

Nguyên Bảo cũng nghe mà bực mình: “Đĩa bay là cái gì? Cái này có khó lắm không?”

Đa Tể hừ lạnh một tiếng: “Chiều nay khi các cậu tập luyện, tôi đứng ở cửa sổ nhìn thấy, cậu vốn không phải là không học được, mà là cậu hoàn toàn không muốn học! Lúc cô ấy dạy cậu, cậu thậm chí còn không muốn đến gần cái đĩa bay, cứ né tránh mãi, tôi nói có đúng không?”

Mấy con mèo lập tỏa ra bầu không khí không thân thiện, lại thêm việc nó không muốn đối mặt với sự thật này, khiến cổ của Nựu Nựu co lại, không dám nói gì.

Con chó trước mặt ánh mắt né tránh, không trả lời thẳng, điều này khiến mấy con mèo cảm thấy hơi sốt ruột.

Đại Lê ở ngoài cửa khẽ nói: “Các cậu nhanh lên.”

Đa Tể nhìn con chó, càng sốt ruột thì càng phải bình tĩnh, rốt cuộc phải làm sao để thuyết phục nó đây?

“Tại sao cậu không chịu học?”

Không phải là không học được, thái độ của nó rõ ràng là không muốn học.

Nựu Nựu không trả lời, còn lùi lại một bước.

Nguyên Bảo cũng không nhịn được tiến lên hỏi: “Thái độ của cậu là có ý gì? Cậu có khó khăn gì, có lý do gì, có thể nói ra được không?”

Nựu Nựu mới thở dài một hơi: “Tôi nói là tôi học không được, là bởi vì… chuyện này thật sự quá khó, tôi không cần học cũng biết, tôi chắc chắn sẽ không học được.”

Hồi đó, chủ nhân của nó cũng từng cố gắng dạy nó, cho nó xem các video thi đấu của các chú chó bắt đĩa bay, những con chó đó có thân hình và thể lực mà nó không thể nào đạt được.

Nó không phải là một con chó có tài năng bẩm sinh, nó chỉ là một con chó bình thường, làm sao nó có thể học được.

Vì vậy, chủ nhân đã bỏ rơi nó…

Nghĩ đến đây, Nựu Nựu buồn đến sắp khóc.

Đa Tể: “Nếu chúng tôi chứng minh cho cậu thấy, chuyện này không khó, cậu có chịu học không?”

Nựu Nựu ngạc nhiên ngẩng đầu: “Các cậu chứng minh cho tôi? Các cậu làm sao chứng minh được?”

“Ra ngoài thử xem là biết.”

“Ra ngoài? Làm sao ra ngoài?”

Ngoài cánh cửa này, trước mặt nó còn có một hàng rào, nó không thể nhảy qua được.

Đa Tể: “Có gì khó đâu.”

Nó quay người dùng móng vuốt gạt cái khóa trên cửa, cái khóa này nhỏ và tinh xảo hơn tay nắm cửa rất nhiều, nó mất một chút thời gian mới mở được.

Nhưng điều này cũng dễ hiểu, dù sao đối với Đa Tể mà nói, đây cũng là lần đầu tiên nó mở loại khóa này.

Nó cố gắng gạt một lúc, cuối cùng cũng mở được cái khóa.

Nựu Nựu nhìn hàng rào đã được mở và cánh cửa đã mở từ trước.

Thế này… như vậy là có thể ra ngoài được rồi sao?

Quá lợi hại!

Từ khi đến trạm cứu hộ, Nựu Nựu cảm thấy ở đây rất tốt, chỉ có điều không thể chạy nhảy trên bãi cỏ, đây là một điều đáng tiếc, nếu nó có thể tự mở cửa thì có thể ra ngoài bất cứ lúc nào.

“Cậu… cậu làm sao mở được cửa?” Nựu Nựu nhỏ giọng hỏi.

Đa Tể liếc nhìn nó: “Cái này khó hơn chơi đĩa bay nhiều.”

Nựu Nựu: “…”

Năm con mèo một con chó, cứ thế cùng nhau đến bãi cỏ. Đa Tể lại mở cửa kho hàng, may mắn là kho hàng không có khóa, nó mở cửa một cách thuận lợi và tìm thấy chiếc đĩa bay mà Hạ An An cầm trên tay buổi chiều.

Đa Tể ngậm chiếc đĩa bay, quay lại bãi cỏ, đặt nó trước mặt Nựu Nựu.

“Cậu nói xem, cô bé kia bảo cậu làm gì?” Đa Tể hỏi.

Nựu Nựu ánh mắt lấp lánh: “Cô ấy cũng không bảo tôi làm gì, chỉ muốn chơi đĩa bay với tôi, cô ấy đưa đĩa bay cho tôi, bảo tôi ngậm lấy, tôi… tôi không ngậm.”

Đa Tể lật mặt: “Cái này có khó gì đâu? Vừa rồi không phải tôi đã ngậm đĩa bay chạy đến đây à?”

Nó nhìn về phía Dưa Hấu và Sầu Riêng: “Hai cậu thử xem.”

Dưa Hấu lập tức ngậm lấy đĩa bay, cũng chạy một vòng, còn Sầu Riêng thấy quá dễ nên thậm chí còn không muốn làm.

Nựu Nựu nhìn những con mèo này với ánh mắt khinh bỉ, vội vàng nói: “Chơi đĩa bay không phải như vậy, phải do người ném đi, rồi con chó nhảy lên dùng miệng bắt lấy, mang về, các cậu vừa rồi chỉ làm bước cuối cùng thôi.”

Mấy con mèo nhìn nhau, trên mặt vẫn giữ vẻ mặt “cái này cũng rất dễ”.

Tuy nhiên so với việc bắt đĩa bay trên không, khó hơn là ném đĩa bay đi.

Đa Tể ngậm đĩa bay thử, quả thật không thể ném đĩa bay đi xa, như vậy thì không thể thực hiện được màn trình diễn này.

Tất nhiên, việc này không làm khó được nó.

Đa Tể nhìn xung quanh, nói với Nguyên Bảo: “Tôi leo lên cây, ném đĩa bay xuống, cậu tìm cách bắt lấy.”

Nguyên Bảo nhận được nhiệm vụ vinh dự này, lập tức nói: “Được ạ!”

Vì vậy, Đa Tể ngậm đĩa bay quay người leo lên cây, động tác leo cây của nó rất nhanh nhẹn, chỉ là hôm nay vì ngậm đĩa bay nên nó hơi mất thăng bằng một chút, hai bước cuối cùng hơi loạng choạng, nhưng màn trình diễn này vẫn khiến Nựu Nựu ngạc nhiên.

Mèo có thể leo cây, còn chó thì không.

Rất nhanh, trên cành cây phát ra tiếng động, dưới ánh trăng, một chiếc đĩa bay màu vàng bay ra từ cành cây, mặc dù không bay xa lắm nhưng độ cao đủ rồi.

Nguyên Bảo luôn ở dưới cây trong tư thế sẵn sàng, tai dựng đứng nghe ngóng động tĩnh. Khi nó nghe thấy tiếng động, nó lao về phía chiếc đĩa bay như một mũi tên.

Sau đó nó khóa chặt ánh mắt vào chiếc đĩa bay đang rơi xuống trong bóng đêm, nhắm thời cơ, nhảy lên, trên không trung, nó còn điều chỉnh tư thế trên không theo hướng bay của đĩa bay, rồi há miệng định bắt lấy đĩa bay trước khi nó chạm đất.

Chỉ là…

Nó phát hiện ra đầu của mình còn cách đĩa bay một khoảng khá xa, nó… nó tính toán sai rồi à?

Nguyên Bảo hơi hoảng hốt, khi cơ thể rơi xuống, nó nhảy lần hai, cuối cùng cũng bắt được đĩa bay ngay trước khi nó chạm đất, sau đó ngậm đĩa bay trở lại dưới cây, lúc này Đa Tể cũng đã xuống.

“Bắt được chưa?” Đa Tể hỏi.

Nguyên Bảo mặt đỏ bừng: “Khụ khụ, đại ca, em sơ suất rồi, phải nhảy hai lần mới bắt được…”

Đa Tể: “…”

Nó nghĩ với khả năng của Nguyên Bảo, chắc chắn sẽ thành công, nhưng lần đầu tiên có thể làm được đến vậy cũng đã rất tốt rồi, ngay cả bản thân nó cũng không dám chắc lần đầu tiên sẽ thành công.

Chúng đến trước mặt Nựu Nựu.

“Mặc dù không hoàn hảo, nhưng cũng coi như đã làm được những gì cậu nói. Thế nào?”

Lúc này Nựu Nựu đã hoàn toàn bị màn trình diễn của hai con mèo làm cho choáng ngợp.

“Các cậu… các cậu giỏi quá! Trước đây các cậu chưa bao giờ chơi đĩa bay à?” Giọng nói của Nựu Nựu kích động đến mức hơi khàn.

Những video mà nó từng xem, mặc dù độ cao và tốc độ của đĩa bay nhanh hơn nhiều so với vừa rồi, nhưng đó là ban ngày, hơn nữa những con chó đó đều được huấn luyện chuyên nghiệp.

Hai con mèo trước mặt có kích thước nhỏ hơn những con chó đó rất nhiều, lại là lần đầu tiên chơi đĩa bay, chúng thậm chí còn nghĩ ra cách ném đĩa bay từ trên cây xuống, còn con mèo kia cũng nhảy lên bắt được.

Trong mắt Nựu Nựu, đây đã là trình độ cao thủ rồi.

“Trước đây chưa chơi bao giờ, có gì khó đâu.” Nguyên Bảo nói.

Nó vốn tưởng rằng mình đã không hoàn thành nhiệm vụ, không ngờ con chó này lại kích động như vậy, có vẻ như mình đã lo lắng quá rồi.

“Không khó… Huhuhu, thật sự rất khó, các cậu không biết đâu, chuyện này đối với tôi thật sự rất khó, tôi học không được… Tôi không giỏi bằng các cậu, tôi không học được…” Đột nhiên cảm xúc của Nựu Nựu trở nên kích động, bắt đầu khóc nức nở: “Nếu lúc trước tôi có thể làm được một nửa so với các cậu, chắc chắn chủ nhân sẽ không bỏ rơi tôi. Tôi thật ngu ngốc…”

Mấy con mèo bị cảm xúc đột ngột của nó làm cho giật mình, một lúc lâu đều không biết phải làm sao.

“Này… cậu đừng khóc nữa.” Nguyên Bảo ngượng ngùng khuyên nhủ.

“Tôi nói thật mà, lúc trước chủ nhân của tôi cũng đã từng cố gắng dạy tôi, nhưng tôi không bắt được cái nào cả, tôi cũng nhảy lên rồi, nhưng tôi không bắt được… Tôi thậm chí còn đuổi không kịp cái đĩa bay, nó quá nhanh, vì vậy… sau đó tôi bị bệnh, chủ nhân của tôi đã bỏ tôi lại ở bệnh viện thú y, không thèm quan tâm đến tôi nữa…”

Nói đến đây, Nựu Nựu khóc càng lớn tiếng hơn.

Lúc này, Đại Lê đang canh gác ở bên cạnh nhắc nhở: “Các cậu nói nhỏ thôi, đừng ồn gọi người đến.”

Đa Tể bất lực nói với nó: “Chúng tôi sẽ cố gắng, thôi nào, con chó này đúng là… phiền phức.”

Đại Lê liếc nhìn, rồi nói tiếp: “Dù có khó đến đâu cũng phải tìm cách, nếu không mà gọi người đến, sau này muốn ra ngoài ban đêm sẽ khó lắm.”

Đa Tể nghĩ cũng đúng, lý do nó có thể mở cửa và hàng rào là vì nhân viên ở đây không khóa hàng rào và cũng không khóa cửa lại.

Nếu bị phát hiện chúng ra ngoài vào ban đêm, còn dẫn theo con chó này nữa, chắc chắn sau này sẽ bị khóa chặt.

Nó vừa định quay lại tiếp tục khuyên nhủ, thì nghe thấy Nguyên Bảo nói: “Thật ra, tôi cũng từng bị bỏ rơi, hơn nữa còn giống cậu, lúc đó tôi cũng bị bệnh…”

Lời nói của nó đã thu hút sự chú ý của Nựu Nựu, nó nấc nghẹn nhìn Nguyên Bảo: “Cậu cũng bị bỏ lại ở bệnh viện thú y, rồi không ai quan tâm đến cậu à?”

Nguyên Bảo hừ lạnh một tiếng: “Cậu đã may mắn lắm rồi, tôi là mèo con được bán ở cửa hàng thú cưng, chủ cửa hàng thấy tôi không cứu được nữa, sợ lây bệnh cho những con mèo khác, nên đã vứt tôi ra ngõ, nếu không có thủ lĩnh của đàn mèo đi qua và mang tôi về, chắc bây giờ tôi đã chết rồi.”

Nựu Nựu ngừng khóc: “Cậu… cậu khổ quá.”

Trước khi nghe câu chuyện của Nguyên Bảo, Nựu Nựu nghĩ mình là con chó đáng thương nhất trên đời, không ngờ con mèo nhỏ trước mặt này, lại mạnh mẽ như vậy, mà đằng sau lại có một quá khứ còn bi thảm hơn nó.

Nguyên Bảo nhìn nó: “Tôi không đáng thương, tôi rất may mắn, tôi đã gặp được một đàn mèo tuyệt vời như vậy, họ đã cứu tôi, nuôi lớn tôi, và sau đó tôi còn gặp An An, chính là cô bé chăm sóc cậu vào buổi chiều, cô ấy là một thiên thần. Cô ấy đã giúp đỡ rất nhiều con mèo hoang trong khu chung cư.”

Nựu Nựu bắt đầu tò mò về cô bé này: “Cô ấy giúp mèo hoang? Cô ấy làm như thế nào?”

“Nếu cậu muốn biết, thì ngày mai hãy chăm chỉ học chơi đĩa bay với cô ấy, sau này có cơ hội chúng ta sẽ gặp lại, đến lúc đó tôi sẽ kể cho cậu nghe câu chuyện của cô ấy.”

Nựu Nựu im lặng một lúc, dường như đang đấu tranh nội tâm.

Thấy nó do dự, Nguyên Bảo hỏi: “Cậu thực sự không thích chơi đĩa bay đến vậy à? Lúc nãy tôi chơi thấy cũng khá vui mà.”

Nựu Nựu nói: “Cũng không phải… Thật ra… tôi cũng khá thích.”

Lần đầu tiên nó nhìn thấy đĩa bay đã rất thích, chỉ là chủ nhân của nó yêu cầu quá cao, khiến nó cảm thấy tự ti và áp lực, sau đó lại bị chủ nhân ghét bỏ vì chuyện này, khiến hai chủ nhân cãi nhau, cuối cùng bị bỏ rơi, chuyện này trở thành nỗi ám ảnh của nó.

Cô bé kia… thật sự đối xử tốt với động vật đến vậy sao?

Trong tâm trí Nựu Nựu, hình ảnh của chủ nhân dần mờ nhạt, thay vào đó là khuôn mặt của cô bé, ánh mắt của cô bé khi nhìn nó rất dịu dàng.

Cuối cùng, Nựu Nựu quyết định: “Được, vì câu chuyện của các cậu, tôi sẽ thử. Các cậu yên tâm, nếu ngày mai cô ấy vẫn muốn dạy tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức!”

Mấy con mèo nghe nó đảm bảo như vậy, đều thở phào nhẹ nhõm, tối nay thật mệt mỏi, nhưng dù sao cũng có chút thu hoạch.

Đa Tể thấy nó ngoan ngoãn như vậy, nói: “Được rồi, nếu không có gì bất ngờ, tối mai tôi sẽ đến tìm cậu.”

Nựu Nựu ngạc nhiên: “Ngày mai cậu sẽ đến tìm tôi?”

Đa Tể: “Ừm, tôi thấy rồi, kỹ năng này cần có thể lực tốt, trước đây cậu bị bệnh, giai đoạn đầu tập luyện sẽ khá dễ, cậu có thể tiếp tục, nhưng giai đoạn sau khi bắt đĩa bay, cần phải nhảy và chạy

, tối mai tôi sẽ đến tìm cậu, dạy thêm cho cậu.”

Đuôi của Nựu Nựu lắc nhẹ, nó rất vui vẻ, nó không sợ tập luyện, chỉ cần có thể chạy nhảy tự do, nó đã rất vui rồi.
 
App Khách Sạn Mèo - Thố Nhĩ Tề
Chương 135: Xin đồ ăn vặt



Sau khi giúp Nựu Nựu giải quyết xong chuyện, mọi người đưa Nựu Nựu về và dạy nó cách nhảy lên để đóng cửa, mọi việc xong xuôi, Đại Lê hỏi Đa Tể: “Ngoài con chó này ra, còn có rắc rối gì khác không?”

Đa Tể gật đầu: “Thật ra thì có.”

Nguyên Bảo ngạc nhiên: “Anh Đại Lê, sao anh biết Đa Tể còn rắc rối khác?”

Đại Lê cười nói: “Lúc canh gác tôi đã đi quanh khu vực này rồi, tòa nhà này có tổng cộng ba con chó, ngoài con vừa rồi ra, còn có hai con nữa. Con ở tầng ba tôi còn không dám lại gần, chúng ta đã đến đây rồi, có muốn giúp cậu giải quyết luôn con chó đó không?”

Đa Tể nói: “Hôm nay đã quá muộn rồi, thôi để lần sau đi.”

Nguyên Bảo vừa nghe nói còn có rắc rối, vội vàng nói: “Không muộn không muộn, em không mệt, em có thể đi cùng anh.”

Đa Tể lắc đầu: “Không được, con chó đó quá ồn ào, chỉ cần chúng ta đến gần là nó sẽ cảnh giác, nếu bắt đầu sủa, thu hút nhân viên đến thì phiền lắm.”

Nguyên Bảo hơi thất vọng: “Ồ…”

Đa Tể giải thích thêm: “Bây giờ đã quá khuya rồi, đánh thức mọi người dậy cũng không hay.”

Nguyên Bảo: “Em hiểu rồi.”

Hoàn thành nhiệm vụ, Đa Tể tiễn Đại Lê và Nguyên Bảo đi.

Đại Lê quay đầu lại, nói với Đa Tể một cách nghiêm túc: “Đa Tể, công việc ở đây không hề dễ dàng đâu, mèo thì còn dễ quản lý, còn mấy con chó, đặc biệt là những con chó khó bảo, cô bé kia… cứ giao cho cậu nhé.”

Đa Tể: “Tôi biết rồi.”

Đàn mèo rất quan tâm đến An An, đương nhiên nó biết, chỉ cần có nó ở đây, tuyệt đối sẽ không để An An bị tổn thương.



Tối hôm đó, Hạ Thi Cát phát hiện An An ngủ muộn, đèn trong phòng con bé đến gần mười một giờ vẫn chưa tắt.

Hạ Thi Cát gõ cửa vào phòng, phát hiện con gái vẫn đang ngồi dưới ánh đèn, vừa xem máy tính bảng, vừa ghi chép gì đó vào cuốn sổ nhỏ.

Hạ Thi Cát tò mò đi tới, hỏi: “An An, con đang làm gì vậy?”

Hạ An An không ngẩng đầu lên, tay vẫn cầm bút ghi chép.

“Con đang tìm tài liệu về cách huấn luyện chó bắt đĩa bay đó.”

“À… Chó à?”

Hạ Thi Cát ngẩn ra một lúc, con gái cô vốn rất thích mèo, thường xuyên chơi với mèo là chuyện bình thường, giờ hàng ngày đến trạm cứu hộ động vật lang thang, chắc chắn ở đó cũng có chó, nhưng cô khá hiểu con gái mình, con bé thích mèo nhưng lại không mấy thích chó.

Không ngờ… chỉ vài ngày ngắn ngủi, con bé lại chơi với chó và còn muốn huấn luyện chó bắt đĩa bay?

Nhìn khuôn mặt nghiêm túc của con gái, cô xoa đầu con bé: “Dù có tìm tài liệu thì cũng phải đi ngủ sớm thôi, bây giờ đã mười giờ rồi.”

Hạ An An rất có ý thức về thời gian, cô bé luôn làm những việc cố định vào những thời điểm cố định, bình thường không cần Hạ Thi Cát nhắc nhở, cô bé cũng sẽ tự giác đi ngủ đúng giờ.

Hôm nay mẹ vừa nhắc, cô bé cũng hơi ngạc nhiên, trời đã mười giờ rồi!

Hạ An An đặt bút xuống, đóng máy tính bảng lại, ngoan ngoãn đi rửa mặt rồi lên giường ngủ.

Đêm đó, Hạ An An mơ rất nhiều giấc mơ, mơ thấy Nựu Nựu chạy nhảy tung tăng trên bãi cỏ, mơ thấy nó trở thành một chú chó bắt đĩa bay giỏi giang, mơ thấy nó vui vẻ và tự tin hơn rất nhiều.

Đêm đó đối với Triệu Tiểu Ni cũng là một đêm nhiều giấc mơ, ban ngày cô nhóc đã gặp phải Kỳ Lân hung dữ, cô nhóc sợ đến mức không dám thở, còn trong giấc mơ cô nhóc lại có siêu năng lực, vung nắm đấm chiến đấu với Kỳ Lân biến thành quái vật.



Ngày hôm sau nhiệm vụ phát trực tiếp rất đơn giản, cũng giống như hôm qua, nhiệm vụ của người lớn là tiếp tục lắp đặt những phòng chó còn lại, còn nhiệm vụ của bọn trẻ là tiếp tục chăm sóc những con vật mà chúng đã bốc thăm được.

Chu Ngôn Thiên nghe nói vẫn phải chăm sóc Đa Tể thì mặt mày không vui.

“Sao lại là con của ngày hôm qua… Tại sao không thể đổi con vật mới được nhỉ? Hay là luân phiên chăm sóc không phải tốt hơn sao?”

Triệu Tiểu Ni vội vàng nói: “Đúng đúng đúng, chúng ta luân phiên đi, tại sao lại phải chăm sóc con của ngày hôm qua? Con Golden Retriever của ngày hôm qua thật sự quá đáng sợ. Anh Tiểu Chiêu, anh nói có phải không, anh muốn đổi không?”

Thật ra Từ Dĩ Chiêu cũng muốn đổi, Sầu Riêng mà cậu bốc được hôm qua quả thực quá nghịch ngợm, sau đó mặc dù không chạy lung tung nữa, nhưng vẫn rất ồn ào, hoàn toàn không nghe lời cậu, hoặc là đánh nhau với con mèo bên cạnh, hoặc là nhảy nhót lung tung, chứ chẳng thèm tương tác với cậu lần nào!

”Ừm… Anh cũng đồng ý luân phiên.”

Ba người nhìn về phía Hạ An An: “Còn em, An An?”

Hạ An An nhún vai: “Em sao cũng được.”

Cô bé không muốn luân phiên lắm, bởi vì hôm qua cô bé đã thu thập được rất nhiều mẹo nhỏ để huấn luyện chó bắt đĩa bay, nếu hôm nay vẫn chăm sóc Nựu Nựu thì cô bé còn có thể thử xem những phương pháp này có hiệu quả không.

Nhưng ngay cả khi chăm sóc những con vật khác, cô bé cũng rất vui lòng, ở cùng với lũ mèo, cô bé cũng cảm thấy rất vui vẻ, ngay cả khi phải đổi với Triệu Tiểu Ni, đi chăm sóc con Golden Retriever đó, cô bé cũng không sợ.

Vì vậy, cô bé nói sao cũng được.

Ba đứa trẻ nghe câu trả lời của cô bé đều lắc đầu, cũng chỉ có đứa trẻ như Hạ An An mới cảm thấy chăm sóc con vật nào cũng được thôi, động vật đều rất thích cô bé, nếu là bọn họ thì không được.

Thạch Thanh Trạch nghe thấy cuộc thảo luận của bọn trẻ, nói: “Chăm sóc động vật là việc cần kiên nhẫn, hôm qua các cháu chỉ chăm sóc một ngày, vẫn chưa tích đủ tình cảm với động vật, vì vậy hôm nay các cháu tiếp tục chăm sóc, là để xem có gì thay đổi so với hôm qua không.”

Ba đứa trẻ đều rất nản, còn có thể thay đổi gì nữa…

Chu ngôn Thiên cảm thấy Đa Tể vẫn sẽ không thích mình, Từ Dĩ Chiêu cũng cảm thấy Sầu riêng chắc chắn cũng sẽ nghịch ngợm như hôm qua, Triệu Tiểu Ni thì càng khó khăn hơn, con Kỳ Lân hôm nay chắc chắn vẫn sẽ hung dữ như vậy.

Từ Dĩ Chiêu nói với Triệu Tiểu Ni: “Ni Ni, em đừng sợ, đợi bọn anh hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ lên giúp em dọn dẹp, em không dám vào thì ở dưới lầu chơi với An An nhé.”

Triệu Tiểu Ni nghĩ, đây cũng là một cách, trong nháy mắt liền không buồn nữa.

“Được! Cảm ơn anh Tiểu Chiêu!”

Sau khi phân công nhiệm vụ xong, Chu Ngôn Thiên và Từ Dĩ Chiêu đến khu mèo để chăm sóc mèo, Hạ An An thì đến khu chó để dắt Nựu Nựu ra ngoài, tiện thể lấy luôn đồ chơi mà nó thường chơi.

Sau khi chuẩn bị xong xuôi, Hạ An An còn làm thêm một việc, cô bé lập tức xin chương trình cung cấp đồ ăn vặt cho Nựu Nựu.

Chương trình quy định, khách mời đến chương trình không chịu trách nhiệm cho những con vật này ăn, việc cho ăn do nhân viên trạm cứu trợ thống nhất phụ trách, để tránh việc cho ăn trùng lặp, khiến những con vật này nạp quá nhiều chất dinh dưỡng.

Tuy nhiên, nếu có trường hợp đặc biệt, khách mời có thể xin cung cấp đồ ăn vặt cho con vật mà mình chăm sóc, tất nhiên phải có lý do chính đáng.

“An An, nếu cháu muốn xin thì theo quy định, cháu phải điền vào đơn xin.”

Người phụ trách kho là lão Lưu có chút khó xử đưa cho Hạ An An một tờ đơn.

Tất nhiên, cảnh này cũng đã được camera ghi lại một cách chân thực.

[Hahahahaha, biểu cảm của nhân viên là, không biết người bạn nhỏ này có đọc hiểu được tờ đơn này không nhỉ?]

[An An thật chu đáo, lại còn nghĩ đến việc xin đồ ăn vặt cho Nựu Nựu!]

[Hmmm, tôi cảm thấy chỉ cần chơi với Nựu Nựu là được rồi, sao phải cho ăn nữa nhỉ? Chăm sóc tốt cho Nựu Nựu, để nó ăn đúng giờ là được rồi mà?]

[Tôi cũng thấy vậy, việc này hơi thừa thãi, đối xử với chó hoang, không phải chỉ cần bầu bạn là được rồi sao, không phải giờ ăn mà cho ăn quá nhiều đồ ăn vặt thì ngược lại không tốt cho chúng. Muốn cãi cứ việc.]

[Mọi người cứ xem tiếp đi, tôi cảm thấy An An làm vậy chắc chắn có lý do của cô bé.]

[Chương trình vẫn rất nghiêm ngặt, muốn cho ăn vặt phải điền đơn xin, điều này đã hạn chế việc khách mời cho ăn vô tội vạ.]

[Mọi người có phải quá cứng nhắc rồi không? Ai nuôi chó mà không cho nó ăn chút đồ ăn vặt chứ? Chỗ nào không nghĩ đến sức khỏe?]

[Tôi cảm thấy vấn đề bây giờ là, An An rốt cuộc sẽ điền vào tờ đơn xin này như thế nào? Có thể nhờ giúp đỡ không? Để Quý đại thần qua giúp một tay được không?]

Hôm nay, khu vực bình luận trực tiếp dường như có một số tranh cãi nhất định về hành động của An An. Tất nhiên, bản thân cô bé không biết điều đó. Sau khi nhận đơn đăng ký từ tay lão Lưu, cô bé không vội vàng điền vào ngay mà đọc kỹ từ đầu đến cuối.

May mắn thay, đơn đăng ký này không khó, cô bé đều hiểu, chỉ cần điền thông tin về đối tượng chăm sóc và lý do đăng ký đơn giản.

Vì vậy, Hạ An An cầm bút, cẩn thận ghi từng nét chữ vào tờ đơn.

Người quay phim cảm thấy cảnh này rất dễ thương, bèn cầm máy quay lại gần để quay.

Lúc này, cư dân mạng có thể nhìn thấy chữ viết của Hạ An An.

[Ồ… Cái này thật không khoa học.]

[Khi tôi 5 tuổi, tôi vẫn còn đang nghịch bùn, Hạ An An đã biết viết chữ rồi!]

[Tôi còn tưởng cô bé đang vẽ bậy lên tờ đơn, hóa ra cô bé thực sự biết viết!]

[Mặc dù chữ viết không được đẹp lắm, nhưng một cô bé 5 tuổi có thể viết được như vậy đã là rất giỏi rồi!]

[Chị gái Tiểu Lục thực sự rất đỉnh! Thực sự có cảm giác như một học sinh giỏi nhỏ! Chờ đã… Cô bé viết gì vậy? Huấn luyện đĩa bay???]

[À… Hóa ra chị gái Tiểu Lục muốn huấn luyện đĩa bay cho Nựu Nựu, nên mới xin đồ ăn vặt! Trước đây tôi đã xem qua một video của một người nổi tiếng, anh ta huấn luyện chó của mình bằng cách thưởng đồ ăn vặt.]

[Học được rồi học được rồi, sếp khuyến khích tôi tăng ca không phải cũng dùng tiền tăng ca sao, muốn huấn luyện Nựu Nựu bắt đĩa bay, đương nhiên cũng phải dùng đồ ăn ngon, get được rồi!]

Ban đầu, lão Lưu nghĩ rằng cô bé có thể không hiểu chữ trên tờ đơn, hoàn toàn không thể điền được, còn định đề nghị cô bé tìm người giúp đỡ, không ngờ cô bé chỉ cần vài thao tác là điền xong.

Lão Lưu cầm tờ đơn, gật đầu khen ngợi: “An An giỏi quá.”

Anh ta lấy từ trên kệ một túi thức ăn cho chó đóng gói nhỏ, một hộp thịt hộp, một túi thịt gà khô đưa cho Hạ An An, rồi nhỏ giọng nói: “Bếp đang hầm canh, lát nữa chú sẽ vớt cho cháu hai cái xương sườn bò, đảm bảo cho Nựu Nựu gặm vui vẻ!”

“Cảm ơn chú!” Hạ An An nghe nói còn có xương, tốt hơn cả những gì cô bé tưởng tượng, đã đủ dùng rồi, cô bé vội vàng cảm ơn.

“An An ngoan quá.”

Nhận được đồ ăn vặt mình muốn, Hạ An An quay lại bãi cỏ, lúc này Triệu Tiểu Ni không dám lên lầu đang chơi đùa với Nựu Nựu, ban đầu Nựu Nựu còn hơi rụt rè, nhưng sau khi chơi với Ni Ni một lúc thì cũng quen rồi, cũng chịu lại gần cô nhóc.

Chỉ là vừa nhìn thấy Hạ An An quay lại, Nựu Nựu lập tức quay người bỏ chạy, liên tục chạy vòng quanh An An, biểu cảm và động tác rõ ràng thân thiết hơn nhiều so với lúc nãy.

Triệu Tiểu Ni nhìn từ xa, trong mắt tràn đầy hâm mộ.

Chỉ mới vài ngày ngắn ngủi, Hạ An An đã có thể thân thiết với Nựu Nựu như vậy, giống như cô bé mới là chủ nhân của nó vậy, điều này thật tuyệt vời, có thể sở hữu một chú chó nhỏ của riêng mình.

Vừa rồi cô nhóc còn tự cho rằng mình có thể chơi thân với Nựu Nựu như vậy, nhất định cũng rất có năng khiếu gần gũi với động vật, nhưng sau một phen so sánh, cô nhóc lại nhụt chí, cô nhóc vẫn không bằng Hạ An An.

Người quay phim riêng của cô nhóc không nhịn được nói: “Ni Ni, cháu cũng có chó của riêng mình mà, cháu cũng có thể đi chăm sóc nó.”

Triệu Tiểu Ni lắc đầu như trống bỏi: “Không đi không đi!”

Tối hôm qua cô bé đã hỏi ba rồi, Kỳ Lân đâu phải là chó, đó là tên của thần thú!
 
App Khách Sạn Mèo - Thố Nhĩ Tề
Chương 136: Chân tướng



Ngày hôm qua, mặc dù Hạ An An chơi rất vui với Nựu Nựu, nhưng cô bé lại liên tục thất bại trong việc huấn luyện Nựu Nựu bắt đĩa bay.

Cô bé không hề hay biết rằng, Nựu Nựu đang chạy vòng quanh cô bé nhiều vòng, liên tục tìm kiếm chiếc đĩa bay trên tay cô bé. Nhưng tìm đi tìm lại, nó mới phát hiện ra rằng, cô bé thậm chí còn không mang đĩa bay ra!

Chuyện này khiến Nựu Nựu vừa lo lắng vừa hối hận. Chẳng lẽ hôm qua nó biểu hiện quá tệ nên đã làm tổn thương cô bé? Hay là cô bé cứ vậy đã từ bỏ nó rồi?

Nựu Nựu lại chạy thêm một vòng nữa, vẫn không thấy đĩa bay đâu.

Nó cảm thấy rất buồn. Chắc chắn là hôm qua nó đã quá đáng rồi, nên người ta không muốn dạy nó bắt đĩa bay nữa, cũng không muốn chơi với nó nữa…

Liệu nó có phải là một chú chó không được ai yêu thương? Trước đây, chủ nhân của nó cũng nhanh chóng từ bỏ và bỏ rơi nó…

Trong khi Nựu Nựu vẫn đang chìm đắm trong những ký ức đau buồn, thì bỗng nghe thấy Hạ An An gọi: “Nựu Nựu.”

Nựu Nựu ngẩng đầu lên, một món đồ chơi mà nó thường chơi được ném về phía nó.

Nựu Nựu sợ hãi vội né sang một bên, vẻ mặt càng thêm thất vọng.

Cô bé không chỉ không thích nó nữa, không chơi với nó nữa, từ bỏ việc dạy nó bắt đĩa bay, mà còn lấy đồ ném vào nó nữa…

Nựu Nựu rất buồn, không biết mình phải làm gì để chuộc lại lỗi lầm ngày hôm qua.

Trên mặt Hạ An An cũng lộ rõ vẻ bối rối. Cô bé muốn thử xem liệu có thể dùng đồ chơi bình thường của Nựu Nựu để dạy nó bắt những thứ em ném đi không, nhưng không ngờ Nựu Nựu lại né tránh ngay lập tức, vẻ mặt cũng rất miễn cưỡng.

Điều này khiến trong lòng cô bé nảy sinh nghi ngờ, chẳng lẽ Nựu Nựu thực sự không phù hợp để học bắt đĩa bay?

[À… Tôi cảm thấy con chó này không có gì gọi là tài năng cả.]

[Aiz, tôi thấy là không ổn rồi, con chó này không có chút h*m m**n gì khi bắt đồ vật.]

[Nhìn vẻ mặt ngơ ngác và kháng cự của Nựu Nựu như vậy, tôi cá 5 tệ là chắc chắn không thể huấn luyện được.]

[Thôi bỏ đi, không có gì thú vị, tôi qua phòng livestream khác đây.]

[Ít ra mọi người cũng nên kiên nhẫn một chút đi, huấn luyện chó con làm sao dễ dàng như vậy được, nóng vội thì không thể làm được việc gì đâu.]

Trong khi Nựu Nựu đang chán nản, thì nghe thấy An An gọi nó một lần nữa.

“Nựu Nựu!”

Nựu Nựu ngẩng đầu lên liền thấy cô bé trước mặt đang cầm một vật thể lạ, vẫy vẫy về phía nó.

Nựu Nựu hơi tò mò nghiêng đầu nhìn cô bé, không biết đó là cái gì, cũng không biết cô bé muốn gì.

Hạ An An cúi người, đưa miếng thịt khô gà đến trước mũi Nựu Nựu ngửi, rồi lại lấy ra.

Vẻ mặt của Nựu Nựu lập tức thay đổi.

Là thịt! Đó là thịt!

Nó rất chắc chắn đó là mùi thịt, trước đây khi nó ngoan ngoãn ở nhà, chủ nhân vẫn thường cho nó ăn một số đồ ăn vặt nhỏ, trong đó có loại thịt khô gà này.

Nó rất thích ăn, nhưng đã rất lâu rồi không được ăn nữa.

Nựu Nựu không nhịn được nuốt nước miếng, chân trước khẽ giậm chân không nghe lời, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào miếng thịt gà khô trên tay An An.

Ngay giây tiếp theo, An An duỗi thẳng cánh tay, ném miếng thịt gà khô trên tay đi!

Mắt Nựu Nựu luôn nhìn chằm chằm vào miếng thịt, lúc này dường như một loại năng lực nào đó đã được giải phóng trong huyết mạch, nó lao đi như một con ngựa hoang thoát cương.

Ngay khi miếng thịt gà khô chạm đất, Nựu Nựu đã đuổi kịp, lập tức cắn miếng thịt vào miệng, rồi ngoan ngoãn chạy trở lại, đặt miếng thịt gà khô dưới chân Hạ An An.

“Nựu Nựu, em giỏi lắm! Miếng thịt gà khô này là của em, em ăn đi.” Hạ An An vừa nói vừa cúi người vỗ đầu Nựu Nựu.

Nựu Nựu dường như hiểu được lời cô bé, liền bắt đầu nhai ngấu nghiến.

[! ! ! !]

[Aaaaaaaaa! Thế là được rồi sao!]

[Đỉnhhhhh quá!]

[Lúc nãy ai nghi ngờ? Ai nói không được? Ai nói đồ ăn vặt có hại cho sức khỏe??? Ra đây mà xin lỗi!!!]

[Trời ơi, chị gái Tiểu Lục lợi hại quá sức tưởng tượng của tôi! Hôm qua tôi đã ngồi trực tiếp trong phòng livestream của cô bé, thực ra hôm qua em ấy đã thử nhiều lần rồi, nhưng Nựu Nựu luôn không hợp tác lắm, dường như rất phản đối đĩa bay, không ngờ hôm nay cô bé đã nghĩ ra cách rồi!]

[Ai chaaa, quá tuyệt vời! Quả nhiên vẫn phải dùng cách k*ch th*ch bằng thức ăn, hiệu quả với chó, cũng rất hiệu quả với tôi!]

[Oa, thế này không phải là được rồi sao, có thể hiểu cách chơi trò này qua thức ăn, vậy là có thể bắt những thứ khác, cuối cùng cũng có thể bắt đĩa bay đúng không?]

[Thú vị quá, thật là mong chờ!]

Rất nhanh, Nựu Nựu đã ăn hết miếng thịt gà khô này, ngoan ngoãn ngồi xổm trước mặt Hạ An An, cái đuôi vẫy qua vẫy lại rất vui vẻ, dường như đang mong đợi cái gì đó.

Tiếp theo, Hạ An An lại ném miếng thịt gà khô thứ hai.

Đây cũng là cách cô bé sưu tập được hôm qua, nếu việc huấn luyện có hiệu quả, không cần vội thay đổi cách khác, có thể củng cố thêm vài lần.

Vì vậy, ngoài thịt gà khô, cô bé còn ném thêm một miếng thịt hộp nhỏ và một viên thức ăn cho chó.

Điều kỳ diệu là, mỗi lần Nựu Nựu đều có thể tìm thấy chính xác thức ăn mà cô bé ném ra, lần cuối cùng nó thậm chí còn học được cách chờ trước ở một khoảng cách xa hơn, khi cô bé ném miếng thịt gà khô, nó đã có thể nhảy lên và bắt được trên không.

Nhiệm vụ huấn luyện hôm nay đã hoàn thành một cách rất mỹ mãn.

Sau đó, Hạ An An lại lấy ra món đồ chơi mà Nựu Nựu thích nhất, một quả bóng tennis màu vàng, cô nhẹ nhàng ném quả bóng đi.

“Nựu Nựu, đi nhặt về.” Cô bé nói.

Thực ra trong lòng Hạ An An cũng không chắc chắn lắm, hôm qua Nựu Nựu phản đối việc chơi đĩa bay như vậy, hôm nay có thể cũng sẽ phản đối việc chơi trò nhặt bóng với cô bé không.

Điều khiến cô bé không ngờ tới là, lần này Nựu Nựu không hề do dự, chạy thật nhanh về phía quả bóng. Nó chạy rất nhanh, cả hai cái tai dài đều bay lên.

Quả bóng tennis có độ đàn hồi, khi chạm đất còn lăn về phía trước một đoạn, nhưng Nựu Nựu cũng nhanh chóng nhặt được quả bóng và chạy trở lại một cách thành thạo.

Lúc này nó đã hoàn toàn hiểu được, thực ra trò chơi mà An An chơi với nó cũng giống như hai con mèo kia đã biểu diễn cho nó xem hôm qua.

Chỉ là cái cô bé này ném ra không phải đĩa bay mà thôi.

Nựu Nựu thuộc giống chó Cocker Spaniel, bẩm sinh thích vận động, đặc biệt là chạy nhảy.

Hôm nay nó chạy tung tăng trên bãi cỏ, đã khiến các dây thần kinh vận động của nó trở nên phấn khích, lúc này vừa cắn bóng vừa chạy trở lại, trạng thái của nó rất tốt, chạy rất nhanh.

[Ôi trời, sắp bay lên rồi! Nựu Nựu giỏi quá…]

[Trời ơi, chỉ trong chốc lát, tôi mới đi vệ sinh một cái mà Nựu Nựu đã biết bắt bóng rồi.]

[Bây giờ giới động vật cũng cạnh tranh nhau thế này à… Một con chó mà cũng chăm chỉ thế, tôi còn lý do gì để lười nữa? Tôi phải dậy làm thêm hai bộ đề nữa!]

[Mọi người có nhận thấy không, Nựu Nựu hoàn toàn không biết mệt, nó chạy càng lúc càng vui, biểu cảm trên mặt nó cũng khác rồi, trước đây hơi tự ti và buồn bã một chút, giờ đây đã hoàn toàn vui vẻ, cứ như đang cười ấy.]

[Trước đây tôi nuôi chó Husky, phải dắt đi dạo đủ kiểu, tìm cách để nó chạy và tiêu hao năng lượng, nhiều con chó cũng vậy, thích vận động. Nếu không sẽ không vui còn quậy phá nữa.]

[Thật đấy, An An quá giỏi trong việc chăm sóc động vật, hiểu Nựu Nựu quá!]

[Tôi đột nhiên cảm thấy có lẽ Nựu Nựu thực sự có thể học bắt đĩa bay đấy!]

[Đúng đúng, tôi cũng nghĩ vậy, Nựu Nựu rất ngoan và hợp tác. Hơn nữa nó chạy nhanh, vừa rồi còn nhảy nữa, tôi nghĩ chắc chắn nó sẽ làm được!]

Bầu không khí trong phòng livestream đã chuyển từ nghi ngờ sang ủng hộ và lạc quan một cách rõ rệt.

Lúc này, Hạ An An cũng rất vui, cô bé không nhịn được ôm chặt Nựu Nựu. “Nựu Nựu giỏi lắm! Em thông minh thật, học một cái là biết ngay!”

Nựu Nựu cũng vui vẻ sủa hai tiếng “gâu gâu”.

Lúc này, Đa Tể vốn đang ngồi co ro trên bệ cửa sổ, thấy cảnh này thì mặt tối sầm lại, nhảy xuống.

Chu Ngôn Thiên luôn cố gắng tương tác với Đa Tể, thấy vậy liền vội vàng nói: “Đa Tể, em có muốn đi chơi không? Hay là tôi cũng đưa em ra ngoài đi dạo? Đi chơi bóng nhé?”

Đa Tể lại nhảy lên chỗ cao, ngáp một cái, ai mà muốn chơi bóng chứ? Chỉ có con chó ngốc mới thích chơi bóng thôi, hừ!

Dĩ nhiên, nó chỉ ngủ một chút rồi lại nhảy xuống, miễn cưỡng tương tác với Chu Ngôn Thiên.

Chuyện này khiến Chu Ngôn Thiên vô cùng bất ngờ: “Chắc chắn là sự chân thành của tôi cuối cùng cũng cảm động em rồi đúng không? Đa Tể! Em vẫn thích tôi đúng không?”

Đa Tể tỏ vẻ không kiên nhẫn, nghĩ thầm, nếu không phải hôm qua An An dặn dò, nó còn chẳng muốn để ý đến cậu bé.

Hôm nay Chu Ngôn Thiên không có cá khô, cậu bé cũng không tới kho xin, giờ cũng quá giờ rồi.

Cậu bé chỉ có thể tương tác với Đa Tể một cách khô khan.

Tuy nhiên, cậu bé nhận thấy, hôm nay dù Đa Tể có miễn cưỡng đến đâu thì thái độ của nó cũng tốt hơn hôm qua rất nhiều. Ngay cả khi trên tay cậu bé không có chút đồ ăn vặt nào, Đa Tể vẫn lúng túng tương tác với cậu bé.

Chỉ có điều, khi cậu bé cố gắng đưa tay chạm vào nó, Đa Tể vẫn sẽ kêu lên phản đối.

[Ha ha ha ha, Đa Tể, hôm nay sao em không lạnh lùng nữa vậy?]

[Tôi thấy có gì đó không đúng, hôm qua Đa Tể không muốn để ý ai là không để ý ai luôn, trực tiếp chạy lên cái kệ cao kia, Tiểu Thiên cũng không chạm được, sao hôm nay lại chịu chơi với Tiểu Thiên rồi?]

[Tôi cũng thấy lạ, nhưng mà tôi lại cảm thấy Đa Tể cũng không có vẻ gì là muốn chơi cả. Cậu nhìn cái vẻ mặt khó chịu, miễn cưỡng của nó mà xem, rõ ràng là… bị ép mà!]

[Ha ha ha ha, Đa Tể sao thế này? Chẳng lẽ hôm qua khi chúng ta không xem livestream, nó bị ai đó răn đe rồi à? Hôm nay lại chịu khó tương tác rồi.]

[Đa Tể à, nếu bị bắt cóc thì kêu meo một tiếng nhé.]

Chu Ngôn Thiên cũng cảm thấy có gì đó không đúng lắm, rõ ràng Đa Tể không thân thiết với cậu bé lắm, cũng không muốn cho cậu bé v**t v*. Nhưng hôm nay nó lại không nhảy lên kệ, mà luôn ở gần cậu bé.

Chẳng lẽ đang đợi cá khô?

Chu Ngôn Thiên đoán vậy.

“Đa Tể… Xin lỗi nhé, hôm nay hết cá khô rồi. Tôi quên xin cho em rồi.”

Chu Ngôn Thiên nghĩ rằng sau khi nói như vậy, Đa Tể sẽ quay lưng bỏ đi ngay, nhưng không ngờ nó vẫn ngồi xổm ở gần chân cậu bé.

“À… Đa Tể, tôi biết rồi! Chắc chắn là em thích tôi rồi đúng không? Bởi vì đây là ngày thứ hai tôi chăm sóc em, nên em thích tôi rồi đúng không?”

Chu Ngôn Thiên nghĩ ngoài cái lý do này ra thì không có cách giải thích nào khác, tâm trạng bỗng dưng trở nên vui vẻ.

Mặt Đa Tể lập tức đen lại.

[Ha ha ha ha ha, Tiểu Thiên, chắc là em có hiểu lầm lớn gì về Đa Tể rồi.]

[Ha ha ha ha ha, mọi người nhìn biểu cảm của Đa Tể kìa, hình như nó hiểu được đấy.]

[Mặt Đa Tể cau có thế kia, Tiểu Thiên em có chắc nó thích em thật không?]

[Nếu không phải tôi đã thấy thái độ của Đa Tể với An An, chắc chắn tôi đã tin rồi. Ha ha ha ha ha!]

[Tiểu Thiên hài hước quá, em cứ bắt nạt Đa Tể vì nó không biết nói à.]

[Hình như tôi thấy trên đầu Đa Tể có mấy dòng chữ, nó chắc đang chửi bới gì đó…]

Lúc này, Hạ An An đã hoàn thành buổi huấn luyện cho Nựu Nựu ngày hôm nay. Tiến độ của nó rất khả quan, nhưng vì chạy quá nhiều nên Nựu Nựu vừa nóng vừa khát, Hạ An An lập tức đưa nó về chuồng để nghỉ ngơi.

Trong lúc rảnh rỗi, cô bé đến thăm khu vực của mèo để xem Đa Tể thế nào.

Vừa đến cửa, Chu Ngôn Thiên đã ngẩng đầu nhìn thấy cô bé và hào hứng nói: “An An này, cậu không biết đâu, hôm nay Đa Tể ngoan với tớ lắm! Nó không nhảy lên cao nữa đâu, rất hợp tác với tớ!”

Hạ An An cúi đầu nhìn Đa Tể, thấy nó có vẻ ủ rũ, cô bé xoa đầu nó một cái: “Đa Tể ngoan quá!”

Chu Ngôn Thiên: “… Ngoan à? An An, trước đó cậu có nói gì với Đa Tể hả?”
 
App Khách Sạn Mèo - Thố Nhĩ Tề
Chương 137: Tớ mượn Đa Tể một chút



Hạ An An gật đầu: “Ừ, tớ đã nói chuyện với nó, bảo nó hôm nay hợp tác một chút, nói cậu hoàn thành nhiệm vụ cũng không dễ dàng gì.”

Chu Ngôn Thiên ngây người: “Cậu nói lúc nào vậy?”

Hạ An An suy nghĩ một lúc: “Chắc là chiều hôm qua sau khi ăn cơm xong.”

Chu Ngôn Thiên hóa đá tại chỗ. Hóa ra là vậy, nên hôm nay Đa Tể mới miễn cưỡng hợp tác như thế.

Cuối cùng Chu Ngôn Thiên cũng nhận ra sự thật, hóa ra Đa Tể không phải thích cậu ấy, mà chỉ vì chiều hôm qua Hạ An An đã dặn dò nó.

[Ha ha ha ha ha, quá tuyệt vời! Hôm qua An An đã nói chuyện với Đa Tể! Nên hôm nay Đa Tể mới chịu diễn kịch cùng Tiểu Thiên.]

[Ha ha ha ha ha, Đa Tể quả là một diễn viên! Trong lòng chẳng có tình cảm gì, mà vẫn cố tỏ ra thích cậu!]

[Thương Tiểu Thiên một giây, bị diễn xuất của Đa Tể lừa rồi! Ha ha ha ha ha!]

[Cười chết mất, nói thật ra thì Đa Tể giỏi thật đấy, nó còn hiểu được lời nói của An An! Còn An An cũng đáng yêu nữa, lại còn nghiêm túc nói chuyện với một con mèo.]

[Tính toán diện tích bóng tối trong lòng Tiểu Thiên đi.]

[Đa Tể thật vất vả, làm một con mèo mà phải hiểu tiếng người, còn phải lên sóng, còn phải diễn, còn phải miễn cưỡng hợp tác nữa.]

[Ha ha ha ha, hôm qua có cá khô Đa Tể còn không muốn diễn, hôm nay không có cá khô, nhưng có lời dặn của chị gái Tiểu Lục, Đa Tể vẫn phải diễn, Đa Tể thích chị gái Tiểu Lục đến thế cơ à! Tiểu Thiên sắp khóc mất.]

[Tiểu Thiên thật đáng thương! Tưởng là tình yêu hai chiều, ai ngờ lại là một chiều.]

Sau khi qua khỏi cơn sốc và cảm giác thất vọng ban đầu, cuối cùng Chu Ngôn Thiên cũng chấp nhận sự thật. Dù sao thì Đa Tể cũng rất thích Hạ An An, cậu bé cũng đã quen rồi. Ban đầu cậu bé nghĩ rằng sự thay đổi của Đa Tể hôm nay là vì cuối cùng nó cũng chấp nhận mình, hóa ra chỉ vì An An đã dặn dò.

Sau khi bình tĩnh lại, Chu Ngôn Thiên lại nghĩ thông. Dù sao thì Đa Tể vẫn chưa chắc đã thích cậu bé, nhưng ít ra nó cũng chịu hợp tác với nhiệm vụ chăm sóc của cậu bé, vậy là cuộc sống của cậu bé cũng dễ chịu hơn nhiều rồi.

Hạ An An chơi với Đa Tể một lúc rồi đến phòng sản để xem mấy chú mèo con. Thấy chúng đều khỏe mạnh thì cô bé mới ra ngoài.

Hạ An An mới đi chưa được bao lâu, Từ Dĩ Chiêu ở phòng bên cạnh vẻ mặt mệt mỏi, đến gõ cửa.

Cậu đang rất chán nản, đến tìm Chu Ngôn Thiên để tâm sự.

“Hôm nay con mèo mà em chăm sóc có còn nhảy lên cao mà lờ em không?” Từ Dĩ Chiêu đến thăm người bạn đồng cảnh ngộ để tìm kiếm sự an ủi.

Chu Ngôn Thiên lắc đầu: “Không đâu, hôm nay Đa Tể ngoan lắm.”

Từ Dĩ Chiêu không tin: “Hôm qua không phải em nói là nó nằm ở chỗ cao nhất, em không với tới được à? Ngay cả cá khô cũng không dụ được ấy.”

Chu Ngôn Thiên cố nhịn cười: “Sao nào, bên anh vẫn rất tệ à?”

Từ Dĩ Chiêu vẻ mặt đau đầu: “Khổ quá, còn tệ hơn hôm qua nữa, ba con mèo trong phòng đều bắt đầu tập parkour, đáng sợ lắm, làm anh chóng hết cả mặt…”

Hôm qua hai người cùng than thở về những con mèo trong phòng, hôm nay Chu Ngôn Thiên đột nhiên nhận ra, so với Từ Dĩ Chiêu thì mình đã được đối xử tốt hơn nhiều rồi.

Cậu bé khá đắc ý nói: “Ha ha, để em kể cho anh nghe, hôm nay em khác lắm đấy, con mèo Đa Tể mà em chăm sóc ngoan hơn hôm qua nhiều, nó còn để em v**t v* nữa.”

Từ Dĩ Chiêu: “Cái gì? Làm sao có thể!”

Cậu đã hiểu rõ những con mèo này rồi, chúng làm sao mà chịu hợp tác được, có không làm cho cậu phát điên là tốt lắm rồi.

Chu Ngôn Thiên làm sao có thể ngoại lệ được?

Hôm qua Đa Tể không phải rất lạnh nhạt với cậu nhóc sao?

“Em đã làm gì? Có bí quyết gì sao?”

Thấy Chu Ngôn Thiên đã có tiến triển, trong khi mình thì chưa, Từ Dĩ Chiêu bắt đầu cảm thấy lo lắng khi nghĩ đến kết quả cuộc thi.

Chu Ngôn Thiên cũng không giấu giếm: “Để em mách cho anh, nhưng mà anh đừng nói với ai nhé.” Cậu bé nhấn mạnh với vẻ bí ẩn.

Từ Dĩ Chiêu: “… Được!”

Cậu hứa nghiêm túc.

“Thực ra là chiều hôm qua Hạ An An đã nói chuyện với Đa Tể, bảo nó hôm nay đối xử tốt với em hơn, nên dù không muốn, Đa Tể vẫn chịu tương tác với em.”

Từ Dĩ Chiêu vẻ mặt không tin: “Hạ An An nói chuyện với mèo à?”

Không thể nào, chuyện này chẳng khác nào chuyện cổ tích.

“Đúng rồi, em đã nói với anh rồi mà, An An có mối quan hệ đặc biệt với những con mèo này, mèo nào cũng nghe lời cậu ấy.” Chu Ngôn Thiên nói.

“Em đừng đùa anh chứ, chuyện này không thể nào có thật được!” Từ Dĩ Chiêu không chịu nổi nữa, chuyện này lừa trẻ con ba tuổi còn được, chứ cậu đã bảy tuổi rồi, đâu có tin những chuyện viển vông này.

Thấy Từ Dĩ Chiêu không tin, Chu Ngôn Thiên vội vàng giải thích: “Em lừa anh làm gì, là thật mà! Anh nhìn kìa, đến giờ Đa Tể vẫn đang nằm im đó, hôm nay chỉ nhảy lên kệ một lần thôi, sau đó nó ngoan ngoãn không leo nữa, cực kỳ hợp tác với em luôn!”

Từ Dĩ Chiêu nhìn vào phòng mèo, cũng thấy có gì đó không đúng. Hôm qua khi cậu đến, Đa Tể đúng là đang nằm ở chỗ cao nhất, chẳng thèm để ý đến Chu Ngôn Thiên. Hôm nay nó lại không lên đó, chẳng lẽ là lời nói của Hạ An An thật sự có tác dụng?

“Vậy… ý em là, chúng ta phải giao tiếp với mèo bằng lời nói à?” Từ Dĩ Chiêu vẫn chưa thể tiếp nhận việc mèo có thể hiểu được tiếng người, nhưng tình hình hiện tại đã thế này rồi, cậu cũng chẳng thể làm gì khác hơn, dù không tin nhưng cậu cũng muốn thử một lần.

“Anh nói chuyện với chúng cũng vô ích thôi, phải nhờ Hạ An An giúp đỡ, cậu ấy nói thì mới có tác dụng.”

Từ Dĩ Chiêu: “…”

Cậu suy nghĩ một lúc rồi nói: “Được rồi, để anh thử xem.”

[Ha ha ha ha, đang phát trực tiếp mà hai người lại nói chuyện bí mật với nhau…]

[Phụt, cả thế giới đều biết bí mật nhỏ của hai người rồi.]

[Ha ha ha ha, rõ ràng là Tiểu Chiêu không tin, cái giọng điệu như đang nghe chuyện cổ tích ấy.]

[Biểu cảm của Tiểu Chiêu đã tố cáo hết rồi, chắc chắn em ấy đang nghĩ thầm: “Nhất định thằng bé đang lừa mình.”]

[Ha ha ha ha, không trách Tiểu Chiêu không tin, kỹ năng của chị gái Tiểu Lục quá thần kỳ.]

[Nếu không tận mắt chứng kiến, tôi cũng không tin.]

[Nhưng mà Đa Tể có thể hiểu tiếng người, còn Sầu Riêng thì trông ngốc nghếch thế, liệu nó có hiểu không?]

Từ Dĩ Chiêu sau khi nghe Chu Ngôn Thiên kể lại, cũng không đi tìm Hạ An An ngay mà quay về phòng của mình, ngồi suy nghĩ.

Liệu có nên đi tìm Hạ An An không…

Nếu đi thì có hơi mất thể diện không…

Nhưng nếu không đi thì… Cậu nhìn ba con mèo đang chơi đùa với nhau, có cả Sầu Riêng và Hoa Hoa.

Cậu thực sự không chịu nổi con mèo Bò Sữa giống như Husky này nữa.

Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, cuối cùng Từ Dĩ Chiêu cũng quyết tâm, đẩy cửa đi ra ngoài, chuẩn bị đi tìm Hạ An An để nhờ giúp đỡ.

Cậu đến phòng chó, lúc này Hạ An An đang ngồi trên một chiếc ghế nhỏ, rất kiên nhẫn nhỏ thuốc nhỏ mắt cho Nựu Nựu.

Mắt của Nựu Nựu đã đỡ đỏ hơn nhiều, nhưng vẫn cần nhỏ thêm một chút thuốc nhỏ mắt để cho chắc.

Nhỏ xong thuốc nhỏ mắt, Hạ An An lại lấy thuốc nhỏ tai ra, hôm nay bác sĩ thú y không đến, cô bé đã xác nhận với nhân viên hôm nay cô bé phải tự nhỏ thuốc tai cho Nựu Nựu.

Nựu Nựu cũng rất ngoan ngoãn đặt đầu lên đầu gối của An An, nghiêng đầu một chút.

Từ Dĩ Chiêu ngại ngùng không dám vào làm phiền, đành đứng ngoài cửa chờ.

Sau khi nhỏ thuốc vào cả hai tai cho Nựu Nựu xong, Nựu Nựu chạy đi lắc đầu.

Cô bé quay lại nhìn thấy Từ Dĩ Chiêu, tưởng rằng cậu đến xem Nựu Nựu nên đi ra ngoài: “Anh chơi với Nựu Nựu đi.”

Nói xong cô bé định đi.

Từ Dĩ Chiêu vội vàng gọi cô bé lại: “Hạ An An, chờ đã, có chuyện này… Anh muốn nhờ em giúp một việc.”

Hạ An An dừng lại: “Ừm, chuyện gì ạ?”

Từ Dĩ Chiêu vừa định nói ra thì cảm thấy mặt mình nóng bừng, cậu tự thấy không thốt ra được, sao có thể tin chuyện hoang đường như vậy.

Nhưng mà, Chu Ngôn Thiên nói rất chắc chắn, khiến cậu không thể bỏ qua cơ hội này. Nếu có thể khiến hai con mèo tinh nghịch kia ngoan ngoãn, để cậu hoàn thành nhiệm vụ, thì dù phải nói những lời ngượng ngùng và ngây thơ thế này, cậu cũng cam lòng.

Từ Dĩ Chiêu tiến lên một bước, hít một hơi thật sâu: “Chuyện này… An An, anh nghe Chu Ngôn Thiên nói hôm qua em đã nói chuyện với Đa Tể, bảo nó hôm nay đối xử tốt với em ấy hơn đúng không?”

Cậu nhìn Hạ An An đầy mong đợi.

Hạ An An gật đầu: “Vâng.”

“Em thật sự đã nói à? Đa Tể thực sự hiểu được lời em nói? Chuyện này… thật sự có hiệu quả à?” Từ Dĩ Chiêu không ngừng hỏi lại khi nghe Hạ An An thừa nhận.

“Có hiệu quả.” Hạ An An trả lời ngắn gọn.

“Vậy… Vậy… Có thể, ờm, em cũng nói chuyện với Sầu Riêng được không, bảo nó ngoan ngoãn một chút, đừng nghịch ngợm nữa, và cũng… cũng hợp tác với anh một chút.” Từ Dĩ Chiêu vừa nói xong đã cảm thấy xấu hổ.

Nếu ai nghe thấy lời đề nghị này chắc chắn sẽ cười cậu.

Nhưng Hạ An An không hề tỏ ra khó chịu, cô bé gật đầu như thể đó là chuyện đương nhiên: “Được ạ.”

Sau đó, cô bé quay người đi về phía khu nhà của mèo.

Từ Dĩ Chiêu mừng thầm trong lòng, với một tia hy vọng mong manh mà theo sau cô bé.

Nếu có hiệu quả thì cậu sẽ không phải khổ sở như thế này nữa.

Nghĩ đến việc phải sống chung với con mèo tinh nghịch này, Từ Dĩ Chiêu cảm thấy dù chỉ có một tia hy vọng cậu cũng muốn thử.

Hạ An An đến cửa khu nhà của mèo, gọi to: “Sầu Riêng.”

Nghe thấy tiếng gọi, Sầu Riêng đang ghì chặt Dưa Hấu xuống đất quay đầu lại, lập tức thả Dưa Hấu ra và chạy đến chỗ Hạ An An, trên mặt còn mang vẻ đắc ý.

Cô ấy đến xem nó rồi!

Cô ấy vẫn còn quan tâm đến nó!

Cô ấy không gọi Dưa Hấu và Hoa Hoa, mà chỉ gọi riêng nó!

Chắc chắn là đặc biệt đến tìm nó!

Dưa Hấu “meo” lên một tiếng rồi cũng lật người đứng dậy, không cam lòng chạy đến cửa, hai con mèo Bò Sữa cùng nhìn chằm chằm Hạ An An.

Hạ An An cúi người bế Sầu Riêng lên.

Việc bế nó hơi khó khăn, nhưng cuối cùng cũng ôm được. Dưa Hấu ở bên cạnh không phục, nhẹ nhàng vỗ tay vào tay cô bé để thể hiện rằng mình mềm hơn, ôm sẽ thoải mái hơn.

Thật tiếc, Hạ An An không nó, chỉ ôm Sầu Riêng lên.

“Meow~”

Dưa Hấu vô cùng tủi thân, trơ mắt nhìn Hạ An An bế Sầu Riêng đi.

Chẳng lẽ vì vừa rồi nó đánh nhau thua nên cô ấy mới chỉ bế Sầu Riêng thôi sao?

Hạ An An bế Sầu Riêng đến khu nhà bên cạnh, gõ cửa, Chu Ngôn Thiên thấy cô bé quay lại liền hỏi: “Sao thế?”

Hạ An An nói: “Tớ mượn Đa Tể một chút.”
 
App Khách Sạn Mèo - Thố Nhĩ Tề
Chương 138: Phiên dịch viên



Chu Ngôn Thiên nhìn vào Sầu Riêng trong lòng Hạ An An, lập tức hiểu ra là Từ Dĩ Chiêu đã đến nhờ cô bé giúp đỡ.

Cậu bé vội vàng mở cửa: “Ha ha, cậu vào đi.”

Hạ An An đặt Sầu Riêng xuống đất, Sầu Riêng vốn đang rất vui khi được ôm ấp, thấy không khí có vẻ không ổn, hai tai khẽ dựng lên, lén lút nhìn sang Đa Tể. Đa Tể không để ý đến nó, chỉ nhìn Hạ An An.

Hạ An An nói với Sầu Riêng: “Có phải em nghịch ngợm không? Đánh nhau với Dưa Hấu, còn chạy lung tung nữa?”

Sầu Riêng: Meo?

Nó không phải Đa Tể nên đương nhiên không hiểu lắm, nhưng biểu cảm của nó đã cho thấy rõ ràng nó hiểu ý của Hạ An An.

Đa Tể nhìn Sầu Riêng: “Cô ấy hỏi có phải cậu đánh nhau với Dưa Hấu không, rồi còn nghịch ngợm chạy lung tung không?”

Sầu Riêng vẻ mặt ngây thơ: “Ừm, à, ừm…”

Đa Tể: “Có thì nói có, không có thì nói không.”

Sầu Riêng cúi đầu: “Có…”

Đa Tể: “Sai rồi phải không?”

Sầu Riêng: “Phải.”

Đa Tể: “Có thể sửa sai được không?”

Sầu Riêng: “Có…”

Đa Tể: “Sửa như thế nào?”

Sầu Riêng: “…”

Nó suy nghĩ một lúc rồi nói: “Sẽ… Sẽ không đánh nhau, không chạy lung tung, không nghịch ngợm nữa…”

Chu Ngôn Thiên nhìn Hạ An An chỉ nói một câu, hai con mèo con đã bắt đầu lẩm bẩm với nhau, cậu bé mới ngộ ra và hỏi Hạ An An: “Cậu đưa Sầu Riêng đến đây là để nhờ Đa Tể phiên dịch à?”

Hạ An An gật đầu: “Đa Tể hiểu chuyện hơn, nó có thể giúp dạy dỗ Sầu Riêng.”

Chu Ngôn Thiên nghĩ không ngờ lại có cách này, thật là tuyệt vời. Có việc gì còn có thể nhờ Đa Tể chuyển lời, thật quá tiện lợi.

Hai con mèo lẩm bẩm xong, Hạ An An lại cúi xuống hỏi Sầu Riêng: “Anh Tiểu Chiêu chăm sóc em cũng rất vất vả, em phải hợp tác với anh ấy biết chưa?”

Hai con mèo lại lẩm bẩm với nhau.

Như vậy, rất nhanh Hạ An An đã giao tiếp xong với Sầu Riêng, nó tỏ ra ngoan ngoãn. Hạ An An thấy không cần nói thêm gì nữa, liền vuốt đầu Đa Tể: “Cảm ơn em nhé, Đa Tể.”

Sau đó cô bé bế Sầu Riêng trở về khu nhà bên cạnh.

[Ôi, cái này… cái này chẳng phải là đang phát trực tiếp cảnh người giao tiếp với mèo sao?]

[Ha ha ha ha, siêu năng lực của Đa Tể đã bị bại lộ! An An giao tiếp với những con mèo khác mà lại nhờ Đa Tể phiên dịch!]

[Ôi, lúc Đa Tể truyền lời dễ thương quá! Chị gái Tiểu Lục nghĩ ra cách dạy mèo thật hay! Quá đỉnh luôn!]

[Cảnh này quá đáng yêu, quá ngoan ngoãn, chỉ có điều hơi giống kiểu chơi đóng vai, tôi cảm thấy không thật, chắc chắn là trùng hợp thôi. Mèo làm sao có thể hiểu được tiếng người, lại còn có thể truyền tin cho nhau được… Chuyện này quá huyền ảo rồi!]

[Ha ha ha ha, mọi người mau qua phòng livestream của Từ Dĩ Chiêu xem thử đi, xem có thật không.]

[Tôi vẫn luôn ở phòng livestream của Hạ An An nên mới xem được toàn bộ quá trình, có phải tôi rất có tầm nhìn xa không?]

Vậy là mọi người lại chuyển sang xem phòng livestream của Từ Dĩ Chiêu. Sau khi Hạ An An đặt Sầu Riêng xuống, Dưa Hấu muốn đến trả thù, vì lúc nãy nó đánh nhau thua nên khi người bạn nhỏ đến chỉ bế Sầu Riêng mà không bế nó, nó tức giận lắm, thề sẽ đánh trả lại.

Nó vừa định lao tới tấn công Sầu Riêng thì Sầu Riêng gọi nó lại.

“Không đánh nữa, không đánh nữa, lúc nãy cô ấy nói tôi phải hợp tác làm việc, không được nghịch ngợm nữa.”

Dưa Hấu: “Cậu nói không đánh là không đánh à? Lúc nãy cậu đánh tôi, giờ tính sao đây?”

Sầu Riêng: “Nếu cậu không phục thì đánh lại đi, dù sao thì tôi cũng không đánh cậu nữa. Dù sao tôi cũng là một chú mèo ngoan.”

Dưa Hấu: “…”

“Cậu coi thường ai vậy, không đánh thì không đánh.”

Khán giả đang xem livestream lúc này thấy cảnh này: Sầu Riêng trở về phòng, Dưa Hấu đi tới, kêu lên một tiếng khiêu khích, Sầu Riêng lùi lại hai bước, lẩm bẩm vài tiếng. Những người quen thuộc với cách đánh nhau của hai con mèo này đều nghĩ rằng bình thường thì Sầu Riêng chắc chắn đã đánh nhau với Dưa Hấu rồi, nhưng không ngờ lần này hai con mèo lại hòa bình chung sống, ngừng chiến tranh.

[Ôi trời! Không đánh nhau nữa!]

[Ha ha ha ha, chỉ cần nói vài câu là không đánh nhau rồi à?]

[Dưa Hấu, đánh nó đi, lên đi! Nó không đánh lại đâu, em lại không đánh!]

[Nói thật, hiệu quả thật đấy, sau khi Hạ An An nói chuyện với Sầu Riêng, nhìn con mèo này ngoan thật đấy.]

[Hu hu hu, sau này không được xem mèo đánh nhau nữa, thật đáng tiếc.]

[Tôi sai rồi, lúc nãy không nên nghi ngờ chị gái Tiểu Lục… Chị gái Tiểu Lục vẫn đỉnh như vậy!]

[Má ơi, vậy là Đa Tể có thể hiểu tiếng người là thật à?]

[Thật rồi thật rồi! Chị gái Tiểu Lục nhờ Đa Tể phiên dịch, dạy bảo Sầu Riêng xong, Sầu Riêng không đánh nhau nữa! ! ! Đa Tể có thể mở dịch vụ phiên dịch không, tôi cũng muốn huấn luyện mèo!]

[Điên rồi, quá đỉnh! Tôi đột nhiên muốn đưa mèo nhà mình đến trung tâm cứu hộ này, có ai biết địa chỉ không?]

[Xong rồi, Đa Tể đột nhiên trở thành mèo nổi tiếng, hãy chờ xem, chắc chắn sẽ nổi tiếng!]

Trong nháy mắt, bình luận tràn ngập màn hình, phòng livestream của Hạ An An, Từ Dĩ Chiêu và Chu Ngôn Thiên đều nổ tung, vì một chú mèo nhỏ kỳ diệu mà mọi người đều phát điên.

Lúc này, tổ chương trình cũng hơi sững sờ, không hiểu sao mà lượt xem của các phòng livestream lại tăng vọt như vậy, và lượt xem của ba đứa trẻ đều rất cao, không chỉ số lượng người xem tăng lên mà lượng bình luận cũng rất nhiều.

Không chỉ vậy, hashtag #Mèo cam Đa Tể và #Chương trình livestream “Cục cưng lang thang” cùng nhau leo lên top tìm kiếm, đây là lần đầu tiên chương trình có được thành tích này kể từ khi bắt đầu hình thức livestream.

Ban đầu, tổ chương trình mời những nghệ sĩ này đến với mục đích tăng độ nổi tiếng cho chương trình, bởi vì các chương trình về động vật lang thang thực sự rất ít người quan tâm, muốn duy trì hoạt động nhân đạo này thì cần sự tham gia của toàn xã hội mới thực hiện được.

Có độ phủ sóng và sự bàn tán thì hoạt động nhân đạo này mới có thể duy trì lâu dài.

Điều khiến mọi người không ngờ tới là làn sóng nhiệt đầu tiên không phải đến từ các khách mời là người nổi tiếng mà lại đến từ một con mèo Cam, thậm chí còn là một con mèo lang thang.

Tần Khắc nhìn vào lượt xem tăng vọt của các phòng livestream, nói: “Hãy để bộ phận marketing tận dụng cơ hội này, xem có thể đẩy mạnh chủ đề này hơn nữa không. Chúng ta đang rất cần độ phủ sóng.”

Tất nhiên, mấy đứa trẻ không hề biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì. Đối với Từ Dĩ Chiêu, người luôn quan tâm đến kết quả, điều làm cậu vui nhất lúc này là con Sầu Riêng vốn hay nhảy nhót lung tung giờ lại ngoan ngoãn chơi với cây gậy bắt mèo của cậu. Cái cảm giác này… Cậu muốn khóc quá đi.

Không chỉ vậy, con Dưa Hấu bên cạnh cũng ngoan ngoãn ngồi nhìn, hoàn toàn không có ý định cản trở cậu hoàn thành nhiệm vụ.

Cảm giác được bao quanh bởi những chú mèo con, cậu cảm thấy mình như muốn bay lên trời mất.

Rất nhanh, với sự giúp đỡ của Hạ An An, Chu Ngôn Thiên và Từ Dĩ Chiêu đã hoàn thành nhiệm vụ chăm sóc mèo con, cả ba gặp nhau ở dưới lầu, gọi cả Triệu Tiểu Ni, chuẩn bị lên tầng ba để giúp cô nhóc hoàn thành nhiệm vụ.

Triệu Tiểu Ni đã đợi ở bãi cỏ rất chán rồi, nhưng dù có chán đến đâu thì cô nhóc cũng không muốn một mình lên lầu đối mặt với con thần thú đó.

Thấy mọi người đã đến đủ, Triệu Tiểu Ni lập tức lấy lại tinh thần: “Đi thôi, em và mọi người cùng lên.”

Có mọi người cùng đi, Triệu Tiểu Ni không còn sợ lên lầu nữa, nhưng cô nhóc vẫn không dám đi đầu, đợi Chu Ngôn Thiên và Hạ An An lên trước rồi mới dám đi theo Từ Dĩ Chiêu.

Dù sao thì con chó lớn kia dù có bị xích lại thì trông vẫn rất đáng sợ.

Hôm nay khi bốn đứa trẻ vào phòng của Kỳ Lân, phản ứng của nó cũng không khác hôm qua là mấy, vẫn sủa ầm ĩ. Nghe nói không chỉ có bọn họ mà ngay cả nhân viên cho nó ăn vào cũng không hề làm nó sủa yếu đi chút nào.

Bốn đứa trẻ đã chuẩn bị tinh thần từ trước nên phản ứng không còn quá lớn như hôm qua, dưới tiếng sủa ầm ĩ của Kỳ Lân, mọi người vẫn phân công công việc và từng bước làm việc theo đúng kế hoạch.

Công việc dọn dẹp nhanh chóng hoàn thành, Hạ An An lấy ra một hộp thức ăn đóng hộp từ túi, đây là phần thưởng nhỏ mà cô bé xin cho Nựu Nựu vào buổi sáng, vì Nựu Nựu học rất nhanh nên cô bé chỉ cho nó ăn thịt gà khô và thức ăn cho chó, sau đó lại nhận được hai chiếc xương sườn bò từ lão Lưu, đều cho Nựu Nựu hết rồi, vậy nên cô bé giữ lại hộp thức ăn đóng hộp này đến bây giờ.

Chu Ngôn Thiên thấy cô bé định mở hộp thức ăn đóng hộp, vội vàng ngăn lại: “An An, không phải cậu định cho con Kỳ Lân cái này đấy chứ?”

Hạ An An “Ừ” một tiếng, dùng sức trên tay. Loại thức ăn đóng hộp này rõ ràng khó mở hơn những loại ở nhà, mặt cô bé đỏ bừng lên mà vẫn không mở được.

Thấy vậy, Từ Dĩ Chiêu đi tới hỏi: “An An, cần anh giúp mở ra không?”

Hạ An An gật đầu, đưa hộp thức ăn cho Tiểu Chiêu.

Chu Ngôn Thiên tiếp tục hỏi: “An An, Kỳ Lân hư như vậy mà cậu còn cho nó thức ăn, tại sao vậy?”

Hạ An An chưa bao giờ nghĩ về vấn đề này, bị hỏi như vậy cô bé bỗng chốc ngẩn người.

“Mọi người đều sợ nó, nhưng nó chỉ là một chú chó thôi mà.” Hạ An An nói.

Chu Ngôn Thiên: “Ý cậu là gì?”

Hạ An An: “Nó tội nghiệp lắm, bình thường toàn bị nhốt trong lồng, tớ thấy trên mạng nói chó Golden Retriever rất thích đi dạo, nó không thể đi ra ngoài cũng đành rồi, mà mọi người còn sợ nó, không muốn thân thiết với nó, tớ thấy nó thật tội nghiệp.”

Nghe An An nói vậy, Triệu Tiểu Ni không đồng ý: “Nó tội nghiệp ở chỗ nào chứ, hung dữ như vậy, mọi người không thích nó không phải là đương nhiên sao?.”

Hạ An An không biết phải phản bác thế nào, chỉ cảm thấy mình nên làm như vậy.

Dù nó có nhiều điểm không tốt, nhưng cũng nên đối xử tốt với nó, biết đâu nó sẽ thân thiện hơn với người.

Tuy nhiên, Hạ An An không nói ra những lời này. Lúc này, Từ Dĩ Chiêu đã mở được hộp thức ăn và đưa lại cho Hạ An An: “Đây là hộp thức ăn em xin, em muốn cho con nào thì cho con đó.”

Hạ An An đến trước cái lồng, ở đây có một cửa sổ nhỏ để cho thức ăn, thiết kế này dành riêng cho những con vật có tính tấn công, bên trong cửa sổ có một cái bệ để đặt thức ăn.

“An An, cậu cẩn thận một chút.” Chu Ngôn Thiên không khỏi lo lắng.

“Ừ.”

Hạ An An đến trước mặt Kỳ Lân, mở cửa sổ nhỏ, đặt hộp thức ăn vào trong, rồi đóng cửa sổ lại.

Toàn bộ quá trình diễn ra rất nhanh.

Điều kỳ lạ là, con Kỳ Lân vốn đang sủa ầm ĩ, khi Hạ An An đến gần lại im bặt, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào hành động của cô bé, ánh mắt vô cùng cảnh giác nhưng lại không hề sủa.

Sau khi đặt hộp thức ăn vào, Hạ An An không dừng lại thêm nữa, công việc của mọi người đã hoàn thành xong, tất cả đều chờ xem Kỳ Lân có ăn hộp thức ăn đó không.

Triệu Tiểu Ni nhìn một lúc rồi thở dài: “Thật lãng phí, hộp thức ăn này mà cho Nựu Nựu thì tốt biết mấy.”

Từ Dĩ Chiêu nói: “Thôi đi, có lẽ Kỳ Lân vẫn rất đề phòng người, chắc là sẽ không ăn đâu.”

Chu Ngôn Thiên nhìn một lúc lâu, mặc dù cậu bé không đồng ý việc Hạ An An cho Kỳ Lân thức ăn, nhưng khi thấy cô bé làm như vậy, cậu bé lại hy vọng tấm lòng tốt của An An sẽ được đền đáp. Lúc này trong lòng cậu bé cũng rất buồn, Kỳ Lân rõ ràng là một con chó Golden Retriever hiền lành, tại sao lại không thích thân thiết với người?

Ngược lại, Hạ An An là người bình tĩnh nhất: “Nó không ăn là vì bây giờ có quá nhiều người, chúng ta hãy ra ngoài hết đi.”

Nhiệm vụ của bốn đứa trẻ đã hoàn thành, theo quy định của chương trình, buổi livestream lúc này đã kết thúc, nhưng vì lượt xem của bốn phòng livestream vẫn còn rất cao nên tổ chương trình quyết định kéo dài thêm hai tiếng nữa, hình ảnh trực tiếp sẽ là bốn phòng chó và phòng mèo, vì hôm nay độ nổi tiếng của những con vật này cũng rất cao.

Các bạn nhỏ đã kết thúc livestream, một số khán giả cũng thoát ra, nhưng vẫn còn rất nhiều người đang xem trực tiếp.

Phòng livestream của Đa Tể có lượng người xem đông nhất, tiếp theo là Nựu Nựu và Sầu Riêng, còn ít người xem nhất là Kỳ Lân, con chó có tính khí nóng nảy nhất.

Tuy nhiên, dù có ít người xem thì vẫn có người xem.

Hơn một giờ sau, khán giả đang trực tiếp xem phòng của Kỳ Lân đột nhiên phát hiện ra, con chó lúc nãy còn co ro trong góc giờ lại đứng dậy.

Nó đứng lên, lắc lắc lông, đi đến chỗ hộp thức ăn đóng hộp rồi ngửi ngửi, nó nhìn ra ngoài cửa sổ một cách cảnh giác, dường như tiếng ồn ào bên ngoài đã im lặng đi rất nhiều, nó không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào nữa.

Mũi của nó tiến sát hơn đến hộp thức ăn.
 
App Khách Sạn Mèo - Thố Nhĩ Tề
Chương 139: Làm mẫu



[Aaaaa, mau tới đây đi! Xác chết vùng dậy rồi!]

[Ôi trời ơi! Thật mà, chị gái Tiểu Lục lại đoán đúng rồi! Kỳ Lân thật sự sẽ ăn hộp thức ăn này!]

[Xong rồi, hôm nay chị gái Tiểu Lục quá đỉnh luôn, mỗi phòng livestream đều tăng lượt xem, sức mạnh này thật đáng sợ!]

[Ôi không! (Ôm đầu.jpg), không thể tin được! Một con chó lạnh lùng như Kỳ Lân lại bị sức hấp dẫn của chị gái Tiểu Lục chinh phục sao?]

[Độ tiến bộ trong việc thuần hóa Kỳ Lân: 30%, ha ha ha ha ha!]

[Ăn đồ của Hạ An An thì chính là chó của Hạ An An rồi!]

[Xong rồi Kỳ Lân, mày xong rồi, người ta nói rồi, ăn của người ta thì phải nể người ta, lần sau gặp chị gái Tiểu Lục, mày làm sao mà dám sủa nữa?]

[Huấn luyện chó quả thật quá đơn giản, không biết giang hồ hiểm ác, lại càng không biết sức mạnh của chị gái Tiểu Lục.]

Lúc này, mọi người đang cùng nhau ăn tối trong nhà ăn, tổ chương trình đã mở thêm một phòng livestream cho cảnh ăn uống này.

Trong bữa ăn, bốn đứa trẻ mới biết được chuyện Đa Tể lên top tìm kiếm.

Lâm Giai cảm thán: “Các cháu giỏi quá, hồi trước chú muốn lên top tìm kiếm còn phải bỏ tiền ra nữa đấy.”

Triệu Văn Lực, một diễn viên hạng A và ngôi sao có lượng người hâm mộ khổng lồ, lại còn kết hôn với nữ diễn viên nổi tiếng Đường Oánh, cả gia đình chưa bao giờ lo lắng về việc lên hot search. Lúc này, anh ấy vừa gắp một miếng thịt, vô thức hỏi: “Thật à?”

Lâm Giai: “Ôi dào, anh không biết cái khổ của người nghèo đâu, tốn không ít tiền đấy nhé!”

Triệu Văn Lực: “… Hồi trước khi tôi kết hôn với mẹ của Tiểu Ni, lúc cô ấy mang bầu bị chụp lén, công ty tôi đã phải tốn không ít tiền để xóa hot search.”

Lâm Giai: “Tôi thật ghen tị với các anh, chắc cả Tiểu Chiêu còn lên hot search nhiều hơn tôi.”

Lúc này Quý Hựu Vũ đang nhồi một miếng thịt vào miệng, nhai kỹ rồi mới nói: “Bây giờ các anh chắc chắn lên hot search nhiều hơn tôi, tôi bị tụt hậu mất rồi. Sau này hai đứa học trò của tôi chắc chắn cũng sẽ lên hot search nhiều hơn tôi.”

Lâm Giai: “Anh khác mà, anh không dựa vào mặt để kiếm cơm, anh dựa vào tay.”

Quý Hựu Vũ: “Bây giờ tôi còn làm cả đồ gỗ nữa, sau này không đánh đàn piano được nữa thì tôi đi đánh bông gòn.”

[Ha ha ha ha, mua hot search mà cũng nói ra được à?]

[Công ty quản lý của Lâm Giai chắc đang gọi điện cho tổ chương trình để hỏi xem có cắt đoạn này đi được không.]

[Ha ha ha ha ha, Quý Hựu Vũ thật hài hước, cười chết tôi rồi!]

[Triệu Văn Lực có thể nói thêm một chút về nữ thần được không, sau khi Đường Oánh sinh con thì gần như biến mất khỏi showbiz rồi, muốn biết thêm về cô ấy quá!]

[Nói chuyện vui quá, tôi nghi là buổi livestream này sẽ sớm kết thúc.]

Mọi người đoán không sai, tổ chương trình cũng không ngờ rằng các khách mời lại nói chuyện thoải mái đến vậy, chẳng để ý gì đến việc đang livestream, rất nhanh buổi livestream thường ngày này đã bị tắt.

Hạ An An ăn tối rất nhanh, ăn xong, cô bé định dẫn Nựu Nựu ra ngoài đi dạo, nhưng chợt nhớ ra gần đây Đa Tể luôn ở trong phòng mèo chắc cũng chán lắm. Chúng đều từng là mèo hoang, chắc không quen với việc sống hoàn toàn trong nhà, vì vậy Hạ An An đến phòng mèo, bế Đa Tể ra ngoài dạo chơi một chút.

Đa Tể cũng không từ chối, luôn đi theo sát bên Hạ An An, chỉ là khi đi đến ngã ba đường, Hạ An An rẽ vào bãi cỏ, Đa Tể lại dừng lại.

Hạ An An quay đầu lại, phát hiện Đa Tể đang nhìn về phía nhà kho.

Tối nay mọi người đang ăn tối, nhà kho không khóa, Hạ An An biết điều này, nhưng tại sao Đa Tể lại muốn vào nhà kho?

Hạ An An đi đến bên Đa Tể: “Em muốn lấy cái gì ở đó à?”

Đa Tể tiếp tục đi về phía nhà kho, đến cửa nhà kho, Hạ An An cũng tò mò muốn biết nó định làm gì, nên đã giúp nó mở cửa nhà kho.

Chỉ thấy Đa Tể đi thẳng đến một trong những kệ hàng, dùng móng vuốt cào nhẹ vào đó, rồi lấy ra một chiếc đĩa bay dành cho chó.

Nó ngậm chiếc đĩa bay đi ra.

Hạ An An rất ngạc nhiên: “Đa Tể, em muốn chơi đĩa bay à?”

Cô bé chỉ từng thấy chó chơi đĩa bay, chưa bao giờ thấy mèo cũng thích chơi đồ chơi này.

Đa Tể không trả lời, đi ra khỏi nhà kho, đi thẳng đến cửa phòng của Nựu Nựu, đặt chiếc đĩa bay xuống đất.

Hạ An An mới chợt hiểu ra, hóa ra ý của Đa Tể là muốn cô bé mang Nựu Nựu ra chơi đĩa bay.

Chắc hẳn Đa Tể đã thấy cô bé huấn luyện Nựu Nựu từ cửa sổ, chỉ là hôm nay cô bé chỉ định huấn luyện Nựu Nựu bắt bóng, chưa vội cho nó chơi đĩa bay.

Vì đĩa bay khó hơn, hơn nữa Nựu Nựu dường như rất ghét cái đồ chơi này.

Cần thời gian để nó chấp nhận.

Nhưng vì Đa Tể đã đề nghị như vậy, Hạ An An quyết định làm theo, dù sao giữa các con vật cũng có thể có những cảm giác đặc biệt.

Hạ An An mở cửa phòng, dẫn Nựu Nựu ra ngoài.

Dây xích của nó được đặt ngay bên cạnh cửa phòng, rất tiện lợi.

Hạ An An dắt Nựu Nựu đi về phía bãi cỏ, Đa Tể ngậm chiếc đĩa bay đi theo sau.

Nựu Nựu thấy Đa Tể cũng ở đây thì hơi ngạc nhiên, nhưng con chó và con mèo này khi gặp nhau lại rất hòa thuận, không hề có ý định đánh nhau.

Lúc này, Chu Ngôn Thiên cũng ăn xong, như thường lệ đến bãi cỏ tìm An An.

“Oa, hôm nay náo nhiệt quá.” Cậu bé thấy Đa Tể cũng ở đây thì không khỏi cảm thán.

Hạ An An vốn định chơi ném bóng với Nựu Nựu thêm một lúc để củng cố kỹ năng, nhưng Đa Tể lại “meo meo” một tiếng, ném chiếc đĩa bay về phía Nựu Nựu.

Nựu Nựu vô thức bắt lấy.

Hạ An An và Chu Ngôn Thiên đều ngạc nhiên.

Chu Ngôn Thiên chỉ vào Nựu Nựu: “Này, nó… nó… nó không phải không thích đĩa bay sao? Không phải cậu nói là nó không muốn đụng vào cái này à?”

Hạ An An cũng rất bất ngờ, trước đây khi Nựu Nựu thấy đĩa bay phản ứng rất lớn, hôm nay lại bắt được rất tự nhiên.

Chu Ngôn Thiên kích động nói: “An An, cậu thử lại xem, nó có phải đã học được thật không?”

Hạ An An cũng nghĩ nên kiểm tra lại, vì vậy cô bé nhẹ nhàng ném chiếc đĩa bay đi, lực ném không mạnh, tốc độ của đĩa bay cũng rất chậm, khi nó rơi xuống theo đường cong thì Nựu Nựu nhanh chóng chạy tới, nhưng kỹ năng của nó vẫn chưa thành thạo nên chiếc đĩa bay đập thẳng vào mặt nó.

Đa Tể che mặt, tỏ vẻ không muốn nhìn.

Nựu Nựu bị đĩa bay đập vào kêu áu lên một tiếng, nhưng sau khi bình tĩnh lại thì vẫn ngậm chiếc đĩa bay, lảo đảo chạy trở lại.

Hạ An An xoa đầu Nựu Nựu một cách đau lòng: “Ui da, có đau không?”

Chu Ngôn Thiên cũng chạy tới kiểm tra kỹ: “Không sao chứ?”

“Chắc là không sao đâu, nhưng có lẽ phải nghỉ ngơi một chút.”

“Nó đã rất giỏi rồi, lần đầu chơi đĩa bay mà đã chơi tốt như vậy, tớ nghĩ Nựu Nựu nhất định sẽ học được cách bắt đĩa bay!”

“Meow!” Đa Tể đi tới, chạy vòng quanh một vòng.

“Này, Đa Tể muốn gì thế?” Chu Ngôn Thiên hỏi.

Hạ An An vẫy chiếc đĩa bay trên tay: “Đa Tể, em cũng muốn chơi phải không?”

Đa Tể duỗi chân sau ra, làm một vài động tác khởi động, rồi nhìn Hạ An An tỏ vẻ đã sẵn sàng.

Hạ An An sợ đĩa bay lại đập vào mặt Đa Tể nên lần này ném nhẹ hơn.

Đa Tể nhìn chiếc đĩa bay không bay lên được thì thở dài, vẻ mặt u sầu rồi dễ dàng bắt lấy.

“Meow! Gào gào!” Nó đặt chiếc đĩa bay xuống chân Hạ An An, kêu lên một cách kích động.

Lần này không cần Hạ An An dịch, ngay cả Chu Ngôn Thiên cũng hiểu: “Haha, Đa Tể đang phàn nàn vì cậu ném quá nhẹ, bảo cậu ném mạnh vào, này này, để tớ thử nhé.”

Chu Ngôn Thiên cũng muốn chơi, cậu bé chưa bao giờ ném đĩa bay, càng chưa từng chơi cùng động vật.

Hạ An An do dự đưa chiếc đĩa bay cho Chu Ngôn Thiên: “Cậu ném nhẹ thôi nhé.”

Cô bé không biết sức mạnh của Đa Tể đến đâu, sợ nó bị thương.

“Cậu cứ yên tâm đi!” Chu Ngôn Thiên nói rồi nhìn về phía Đa Tể: “Này nhé, em chạy trước đi, tôi ném xa một chút.”

Nghe thấy vậy, Đa Tể lập tức chạy, vừa chạy vừa quay đầu lại.

Thấy Đa Tể đã sẵn sàng, Chu Ngôn Thiên ném chiếc đĩa bay đi.

Lần này đĩa bay bay cao và xa hơn, Hạ An An lo lắng đến mức tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Khi đĩa bay bắt đầu rơi xuống, Đa Tể nhảy lên cao, bắt lấy chiếc đĩa bay trên không trung, không chỉ vậy, nó còn điều chỉnh tư thế trên không một cách hoàn hảo, đáp xuống đất một cách vững vàng.

Hai đứa trẻ và một con chó đứng bên cạnh đều ngạc nhiên.

Động tác của Đa Tể quá ngầu!

Đối với Nựu Nựu mà nói, tối qua nó chỉ thấy sức mạnh của Nguyên Bảo, biết rằng Đa Tể có thể leo cây, những cái này nó đều không làm được.

Hôm qua, có lẽ nó chỉ bớt ghét đĩa bay một chút, nhưng lúc này, trong lòng nó bỗng nhiên bùng cháy một ngọn lửa.

Con mèo đó… quá ngầu!

Mọi động tác của nó đều hoàn hảo không tì vết, độ cao khi nhảy lên, độ chính xác khi tính toán và tư thế khi đáp xuống, tất cả đều quá hoàn hảo!

Thậm chí còn hoàn hảo hơn cả những video về cuộc thi chó bắt đĩa bay mà trước kia chủ nhân nó từng xem!

Nó cũng muốn! Nó cũng muốn trở thành tâm điểm của mọi người! Nó cũng muốn nhảy lên cao như Đa Tể, bắt được đĩa bay một cách hoàn hảo!

Chu Ngôn Thiên nhìn thấy màn trình diễn của Đa Tể cũng không nhịn được mà vỗ tay: “Oa, Đa Tể giỏi quá! An An, trước đây cậu có huấn luyện Đa Tể bắt đĩa bay không?”

Hạ An An cũng rất ngạc nhiên, cô bé biết khả năng nhảy nhót của Đa Tể rất tốt, trước đây đã từng thấy nó leo trèo cây rất linh hoạt, nhưng nó chưa bao giờ thể hiện tài năng bắt đĩa bay trước mặt cô bé.

“Tớ… Tớ không có.”

“Oa, vậy càng tuyệt vời! Vậy là Đa Tể tự học được rồi!”

Lúc này, Đa Tể ngậm chiếc đĩa bay trở lại chỗ Hạ An An, đặt đĩa bay xuống chân cô bé.

Nựu Nựu nhìn nó với ánh mắt ngưỡng mộ: “Cậu có thể dạy tôi không?”

Đa Tể liếc nhìn nó: “Muốn học thì tối nay tập luyện cơ bản trước đi, bây giờ cậu chưa được.”

Nựu Nựu: “Ồ…”

Nhờ màn trình diễn thành công của Đa Tể, hai đứa trẻ đều tràn đầy nhiệt huyết, bắt đầu huấn luyện cho Nựu Nựu.

Tuy nhiên, mặc dù hôm nay Nựu Nựu đã tiến bộ rất nhiều, nhưng do trước đây bị bệnh nên chân sau vẫn còn yếu, mặc dù đã có ý thức muốn nhảy nhưng độ chính xác vẫn chưa đủ, thêm vào đó tốc độ cũng chưa đạt yêu cầu, vì vậy hầu hết đều phải đợi đĩa bay rơi xuống đất rồi mới bắt được.

“Rất giỏi rồi Nựu Nựu, em làm rất tốt!” Hạ An An xoa đầu nó khi nó ngậm đĩa bay chạy trở lại lần nữa.

Nựu Nựu thở hổn hển, nhìn về phía Đa Tể ở xa đang đi dạo, trong lòng nghĩ: “Mình vẫn chưa đủ giỏi, mình nhất định phải cố gắng để đuổi kịp con mèo kia mới được!”

Về đến nhà, Hạ An An nhanh chóng kiểm tra nhiệm vụ mới trên ứng dụng.

Thanh nhiệm vụ hiển thị rằng tiến độ huấn luyện Nựu Nựu bắt đĩa bay đã đạt 40%!
 
Back
Top Bottom