Lãng Mạn [ AP - BLH ] Đẻ thuê cho nhà họ Phan

[ Ap - Blh ] Đẻ Thuê Cho Nhà Họ Phan
Chap 40


Cô thừa nhận là cô rất sợ khi màn đêm buông xuống, càng sợ hơn hình ảnh em bủa vây cô.

Cô mong mình chìm sâu vào giấc ngủ, vì trong giấc ngủ say cô có thể gặp được em, được ôm lấy em, được hôn lên cánh môi mềm mại của em.

Những ngày tháng sau này không có em, cô như một cánh chim lạc bầy, chẳng biết bay đến khi nào nào mới tìm được nơi trú khi bốn mùa xuân hạ thu đông lần lượt đi qua.Bên ngoài trời mưa lớn đến mức cô có thể cảm nhận được những giọt mưa đánh mạnh vào cửa kính, tiếng gió rít bên khe cửa càng thêm não lòng.

Điếu thuốc cô vừa mới châm vẫn còn kẹp trên đầu ngón tay, bên cạnh là tàn thuốc lá bị vứt lung tung, rơi cả xuống sàn nhà.Tóc Tiên tìm được Ái Phương đang ngồi lặng lẽ trong căn phòng mịt mù khói thuốc, hình ảnh cô độc của Ái Phương ngồi lặng lẽ ở một góc phòng, ánh mắt u buồn cứ nhìn lấy tấm ảnh cô chụp cùng Lan Hương khi cả hai ở Sing."

Phương , về nhà thôi." – Tóc Tiên nhẹ nhàng nói với cô."

Nhà của tôi... là em ấy."

"Cậu đừng như thế nữa, Phương .

Em ấy biết được cậu thành ra thế này sẽ đau lòng lắm."

"Cậu nói xem tôi nên thế nào?

Xem những chuyện đã từng xảy ra giữa tôi và em ấy như một giấc mộng, tỉnh dậy rồi sẽ trở về hiện thực không còn lưu luyến nữa?"

"Phương , em ấy rời đi không phải để thấy cậu thế này."

"Em ấy rời đi vì cậu, cậu không thể khỏe mạnh ở lại đợi em ấy sao?"

Ái Phương nhếch lấy môi cười.

Lan Hương rời đi vì cô, chẳng phải cô nên đứng lên cùng Lan Hương chiến đấu sao?

Tại sao một người mạnh mẽ chống chọi mà một người lại vì thế mà gục ngã.Ái Phương được Tóc Tiên đưa về Phan Gia, Phan phu nhân và Anh Đào vừa nhìn hai người đi vào liền đặt tách trà xuống bàn.

Anh Đào nở nụ cười rạng rỡ nhìn Ái Phương đang đi vào, đứng trước mặt cô."

Phương , công việc ở công ty dạo này đã ổn rồi.

Con sắp xếp về nhà đi."

"Con đang tham khảo thị trường Trung Quốc, có thể sẽ rất bận trong thời gian này.

Nhưng mẹ đừng lo, con sẽ cố gắng sắp xếp về nhà."

Phan phu nhân biết Ái Phương đang cố ý trốn tránh bà.

Nhưng chuyện kết hôn giữa Ái Phương và Anh Đào, đã quyết rồi thì khó mà thay đổi được."

Anh Đào trở về cũng gần một tuần rồi, một tuần nay con bé luôn đợi con.

Con nên sắp xếp dẫn con bé đi chơi một bữa đi."

Anh Đào nghe Phan phu nhân đề nghị, nụ cười rạng rỡ hiện rõ trên khuôn mặt,Anh Đào ngước nhìn Ái Phương chờ đợi cái gật đầu từ cô."

Con cũng có vài chuyện muốn nói với Đào."

Phan phu nhân gật đầu rồi xoay sang nhìn Anh Đào , trông Anh Đào đang hớn hở làm bà cũng vui lây.

Hiếm khi Ái Phương đồng ý đưa Anh Đào đi chơi riêng, nay có dịp thế này, cũng xem như là bước tiến tốt."

Đào , ngày mai tôi sẽ đến đón em."

Ái Phương không đợi Anh Đào trả lời, liền gật đầu chào Phan phu nhân rồi nhanh chóng đi lên lầu.

Tóc Tiên từ nãy giờ đã đợi cô trong phòng, nghe tiếng mở cửa thì xoay sang nhìn cô."

Tiên , tôi biết cậu biết Hương đang ở đâu." – Ái Phương cởi áo khoác, tháo hai cúc áo, xoắn lấy tay áo rồi đến ngồi cạnh Tóc Tiên , cầm lấy ly rượu vang đỏ được đặt sẵn trên bàn nhấp một ngụm"Phương , đừng tìm em ấy." – Tóc Tiên xoay mặt nhìn Ái Phương ."

Tôi không thể để em ấy một mình.

Tiên, tôi sẽ phát điên mất."

"Cậu nghĩ em ấy không nhớ cậu sao?

Cậu nghĩ em ấy sẽ vui sướng?

Phương , cậu không thể tỉnh táo một chút nghĩ đến cảm nhận của em ấy sao, cậu nên tôn trọng quyết định của em ấy.

Em ấy thật sự không muốn cậu phải gánh vác một mình, cậu không muốn mọi người gắn cho em ấy cái mác đẻ thuê suốt đời chứ?"

Ái Phương im lặng.

Hai năm không quá dài, cô không sợ bản thân cô thay đổi, cô chỉ sợ Lan Hương sẽ không còn là Lan Hương luôn ỷ lại vào cô nữa.Lan Hương sáng sớm đã cùng Anh Tú đến công ty, trên đường đi anh đưa cho nàng một xấp tài liệu về cách hoạt động của công ty, cũng như việc thư ký phải làm, xấp tài liệu này anh đã thức tận 4 giờ sáng để soạn cho nàng, vì sợ nói nhiều quá nàng sẽ không nhớ hết nên viết ra như thế để nàng học từ từ.

Lan Hương cúi đầu cảm ơn sự nhiệt tình của Anh Tú , anh nhìn Lan Hương nở nụ cười, tài xế ngồi ở ghế lái liền liếc nhìn gương chiếu hậu khi thấy nụ cười nở trên môi anh, có chút bất ngờ."

Chủ tịch Vũ."

Tiếng chào của mọi người xung quanh khi Anh Tú cùng Lan Hương và tài xế Dương bước vào sảnh công ty.

Đương nhiên sự xuất hiện của Lan Hương bên cạnh Anh Tú cũng khiến mọi người trong công ty chú ý, nói đúng hơn là bàn tán.

Tin đồn xuất hiện một thư ký riêng của Chủ tịch đi cửa sau nhanh chóng phát tán đi, chỉ trong vòng vài giờ đã lan ra cả nội bộ công ty.

Lan Hương sợ hãi ánh nhìn của mọi người đến mức đi vệ sinh cũng không dám, ăn trưa cũng bỏ bữa."

Cô sao thế?" – Anh Tú nhìn Lan Hương đang ôm bụng, trán toát đầy mồ hôi."

Tôi..."

"Đau bụng sao?"

Lan Hương lắc đầu, bụng liền phản bội nàng kêu lên ọt ọt.

Anh Tú nhíu mày, hai tay cho vào túi quần đứng đối diện nàng, nàng ngước mặt cười trừ nhìn anh ta."

Lúc nãy tôi cho cô đi ăn trưa cô không đi?"

"Tôi không đói." – Lan Hương lắc đầu."

Từ mai đến giờ cơm trưa cô đi ăn cùng tôi."

"Tôi không sao.

Chủ tịch, anh đừng lo cho tôi."

Sáng nay sự xuất hiện của nàng đã đủ làm chấn động công ty rồi, nàng là không muốn mọi người bán tán thêm mối quan hệ của nàng cùng anh ta.

Mỗi ngày lại đi ăn cơm trưa cùng, nàng sợ nàng không những không học tập được gì đã bị đá văng ra khỏi công ty trong vòng vài ngày mất."

Tôi sẽ thêm đi ăn trưa cùng Chủ tịch vào quyển sổ công việc cần làm mỗi ngày của cô." – Anh Tú bá đạo nói.Anh Tú đưa tay ra phía trước, nhíu mày khi thấy nàng vẫn còn ngập ngừng.

Nàng thở dài rồi đưa quyển sổ cho Anh Tú, cậu viết viết vài dòng vào quyển sổ, đưa lại cho nàng.

Nàng mở quyển sổ ra xem, dòng chữ nắn nót kèm theo một hình mặt cười phía sau.

Nàng ngước mặt nhìn Anh Tú , anh liền mĩm cười với nàng.
 
[ Ap - Blh ] Đẻ Thuê Cho Nhà Họ Phan
Chap 41


Anh Đào từ xa đã nhìn thấy xe Ái Phương đang đến gần cô, nụ cười rạng rỡ trên gương mặt không giấu được sự vui mừng.

Ái Phương lịch sự bước xuống xe, vòng sang cửa bên cạnh mở cửa giúp cô, cô gật đầu cảm ơn Ái Phương ."

Phương , em còn tưởng chị quên mất em rồi.

Em đã đợi chị rất lâu."

Ái Phương không đáp lời, xoay sang cong môi cười với cô.

Thật sự Anh Đào rất thích Ái Phương , ở cùng Ái Phương từ nhỏ, có thể nói Phan Gia chính là gia đình thứ hai của cô, cô biết Ái Phương đối với cô như em gái không hơn không kém, nhưng cô cũng đã xác định tình cảm của mình dành cho Ái Phương rồi, đời này cô không gả cho Ái Phương , sẽ không gả cho ai khác."

Em muốn ăn gì đây?" – Ái Phương giọng đều đều, đánh tay lái hướng về đường lớn."

Tùy theo ý chị."

Ái Phương gật đầu, tấp xe vào một nhà hàng Pháp, chọn một bàn hai người ở một góc vắng người.

Ái Phương kéo ghế cho Anh Đào rồi ngồi đối diện cô.

Anh Đào nhìn hành động ga lăng của Ái Phương với mình thật sự càng thêm mến mộ."

Khẩu vị của em vẫn như cũ chứ?"

Anh Đào gật đầu, cười tít mắt nhìn Ái Phương ."

Được rồi.

Cho tôi hai phần Confit De Canard* và hai phần Soupe A L'oignon**."* Là một đặc sản của miền tây nam nước Pháp.

Những con vịt được vỗ béo, giống như cách gan ngỗng được sản xuất, được nấu ít nhất 2 giờ trong mỡ nóng, từ 70 đến 85 ° C, sau đó cho vào lọ và phủ lên bằng một lớp mỡ.** Là súp hành tây của Pháp đã được biết đến từ thời La Mã.

Khi ăn, súp được phủ đầy croutons (khối bánh mì nhỏ nướng giòn) và pho mát lên trên hoặc ăn kèm một miếng bánh mì lớn.Ái Phương đưa quyển menu lại cho nam phục vụ, phục vụ nhận lấy quyển menu từ tay cô rồi cầm chai rượu trên bàn khui nút rót vào ly cả hai."

Tôi tự làm được, cảm ơn cậu."

Phục vụ gật đầu rồi rời đi, Ái Phương cầm lấy ly rượu lên nhấp một ngụm.

Anh Đào chống hai tay ngồi đối diện nhìn dáng vẻ bình thản của Ái Phương như đang say đắm ngắm nhìn một bức tranh."

Phương , em dự định sẽ đến Phan Thị làm thư ký riêng cho chị."

"Tập đoàn Phương Thị không thiếu vị trí, em chạy đến chỗ tôi làm gì?"

"Dù sao sau này Phương Gia và Phan Gia cũng thành một nhà, sớm hay muộn gì cũng phải công bố cho mọi người biết.

Em đến công ty chỉ muốn ở gần chị, tiện thể không để tiểu tam tiếp cận chị." – Anh Đào hỉnh mũi nói với Ái Phương ."

Đào, nếu tôi nói tôi không thể cùng em kết hôn?" – Ái Phương buông dao nĩa đặt xuống bàn nhìn biểu tình trên mặt Anh Đào ."

Phương , chị nói vậy là ý gì?"

"Tôi đính hôn cùng người khác rồi."

"Là ai?" – Anh Đào nhíu mày."

Bùi Lan Hương ."

"Lan Hương ?

Người đẻ thuê mà lúc trước em gặp ở Phan Gia?" – Anh Đào không giữ được bình tĩnh, nâng cao tông giọng."

Cô ấy không phải là người đẻ thuê, cô ấy là người tôi yêu."

"Phương , điều đó là không thể.

Chuyện kết hôn của chúng ta được sự đồng thuận của hai gia đình, quan trọng hơn là Phan Gia và Phương Gia là đối tác làm ăn với nhau.

Chị là người kinh doanh, chị cũng hiểu được là có những định luật không thể nói phá hủy là hủy được, đúng không?"

Ái Phương im lặng một hồi lâu cũng đáp lời."

Tôi xin lỗi ."

Anh Đào không kịp phản ứng, Ái Phương đã nhanh chóng đứng dậy rời đi.

Cô không phải là người không hiểu chuyện, trên thương trường làm ăn, món nợ ân tình chắc chắn phải trả nhưng cô không muốn trả theo cách này."

Tài xế Hoàng, anh đến đưa Anh Đào về giúp tôi."

Ái Phương cúp máy liền nhấn chân ga chạy đi, Anh Đào chết trân nhìn xe cô dần khuất xa, ấm ức đến mức nức nở, dựa vào vách tường bên cạnh khóc nấc lên.Lan Hương được ông Vũ chuẩn bị riêng cho nàng một căn phòng ở lầu hai, phía dưới phòng nàng là phòng của Anh Tú , Mỹ Anh rất ít khi về nhà, đa số thời gian đều ở bệnh viện nên căn nhà chỉ có ông Vũ, Anh Tú , nàng cùng vài gia nhân.

Lan Hương sau khi tập làm quen với những cử chỉ, dáng đi, cách giao tiếp thì phong thái cũng tự tin hơn nhiều, Anh Tú nói nàng rất giỏi, tiếp thu rất nhanh."

Anh Tú ." – Lan Hương bên ngoài phòng gõ cửa.Anh Tú đang xem báo cáo, nghe tiếng nàng thì dừng lại, hướng đến cửa."

Thật phiền, nhưng tôi có chuyện muốn hỏi anh."

Anh Tú nhìn đồng hồ đã gần 1 giờ sáng, vì thấy phòng anh vẫn còn sáng đèn nên nàng mới xuống hỏi.

Anh nhìn hai con mắt Lan Hương đã đỏ lên, liền nhíu mày lo lắng."

Hương , cô không ngủ sớm đi, ngày mai còn phải ra ngoại ô đi khảo sát thị trường, cô thế này ngày mai ngất ở giữa đường thì tôi biết làm sao đây?"

"Tôi không sao, học xong đoạn này tôi sẽ đi ngủ ngay.

Chủ tịch anh đừng lo."

"Được rồi, cô hỏi nhanh đi."

Lan Hương đưa quyển sổ ghi chép của nàng đến trước mặt anh, có vài từ chuyên dụng nàng không hiểu được, Anh Tú nhẹ nhàng giải thích cho Lan Hương , nàng gật gật đầu, viết viết xóa xóa những lời của anh vào quyển sổ."

Tại sao công ty phải lên sàn chứng khoán?

Chứng khoán là gì?"

"Lên sàn chứng khoán là huy động vốn đầu tư.

Chứng khoán hiểu đơn giản bao gồm cổ phiếu, trái phiếu và trái phiếu chuyển đổi.

Cổ phiếu là một tờ giấy có giá, chứng nhận quyền sở hữu một lượng cổ phần nhất định trong công ty, ví dụ giá 1 cổ phiếu là tuỳ vào giá bán của công ty, giống như công ty chúng ta là công ty lớn, giá bán 1 cổ phiếu là 32 NDT, mua 6 triệu cổ phiếu là 192 triệu NDT thì được 0,4% cổ phần công ty, nếu cổ phần trong công ty càng cao thì quyền hành càng cao, đồng sở hữu công ty đó.

Trái phiếu là chủ nợ của công ty phát hành ra trái phiếu đó, không phải chủ đồng sở hữu công ty, ví dụ 1 trái phiếu tương đương 1 tỷ NDT, tức là cho công ty vay 1 tỷ đồng trong 3 năm và tiền lãi là 9%/năm, mỗi năm sẽ thu về 90 triệu NDT, đến hết thời hạn 3 năm công ty sẽ trả đủ số tiền đã vay.

Trái phiếu chuyển đổi hiểu nom na là chuyển đổi trái phiếu thành cổ phiếu....."

Anh Tú liền ngưng lại khi thấy Lan Hương gật gù, đầu gục xuống bàn.
 
[ Ap - Blh ] Đẻ Thuê Cho Nhà Họ Phan
Chap 42


Anh Tú nhìn Lan Hương ngủ say, cái má bánh bao áp xuống mặt bàn, miệng bé xíu chúm chím, lần đầu tiên bị người khác chiếm tiện nghi, vậy mà anh không thấy khó chịu, ngược lại còn rất vui.

Anh Tú lấy chiếc chăn đắp lên người Lan Hương , ngắm nhìn nàng một hồi lâu."

Ái Phương ..." – Lan Hương gọi tên cô trong giấc mộng.Anh Tú đứng kế bên nghe nàng gọi tên người khác bất giác nhíu mày, chiếc nhẫn đeo trên tay Lan Hương lấp ló đến giờ anh mới để ý.Sự việc Ái Phương từ chối Anh Đào đương nhiên là không thể giấu được hai nhà Phan Gia và Phương Gia, sáng hôm sau, Lão Phương đã nhanh chóng đến Phan Thị gặp Phan phu nhân."

Phan phu nhân, ý của Ái Phương nhà bà là thế nào?"

"Lão Phương ông đừng giận.

Ái Phương có thể là do công việc bận nên vẫn chưa muốn kết hôn, để tôi nói chuyện với nó , chuyện kết hôn giữa Ái Phương và Anh Đào đương nhiên là không thể bỏ."

Lão Phương cùng Phan phu nhân nói chuyện một lúc lâu rồi cũng rời đi.

Ngay sau đó Ái Phương đã gõ cửa phòng bà."

Chủ tịch gọi con." – Ái Phương lên tiếng."

Ngồi đi."

"Ta nghe nói Anh Đào muốn đến đây làm thư kí riêng cho con?"

"Vâng.

Hiện tại con có thư ký riêng rồi, nên không cần em ấy phải vất vả đến đây."

"Ta sẽ chuyển thư kí đó sang vị trí khác, Anh Đào sẽ thay thế vị trí của cô ấy." – Phan phu nhân bình thản nói với Ái Phương ."

Chủ tịch như vậy là không được.

Con cùng thư kí Mai làm việc bao lâu nay, rất hiểu ý nhau..."

"Phương , Đào sau này sẽ là vợ con, con bé muốn đến đây làm việc cùng con, con phải giúp đỡ con bé mới đúng chứ?"

"Anh Đào là mẹ muốn, không phải con muốn." – Ái Phương gắt lên, đứng dậy bước nhanh ra cửa."

Mẹ sẽ không chấp nhận đứa con dâu đẻ thuê đâu."

"Tuỳ mẹ." – Ái Phương đóng sầm cửa.Tính khí ngang bướng của Ái Phương , bà có thể hiểu.

Nhưng Ái Phương lần đầu tiên chống đối bà ra mặt, bà vẫn không thể hiểu được,Lan Hương là có sức hút gì?Lan Hương cùng Anh Tú sáng sớm đã ra ngoài ngoại ô.

Nói là ngoại ô nhưng không xa lắm, cách trung tâm khoảng chừng 40-50km.

Lan Hương ngồi ở ghế phó lái nhìn ra ngoài, không khí ở ngoại ô trong lành hơn ở trung tâm rất nhiều."

Chủ tịch, chuyện lúc tối chiếm tiện nghi của anh, tôi xin lỗi.

Sau này tôi sẽ không như thế nữa."

Anh Tú chỉ mĩm cười, gật đầu với nàng."

Hương , cô biết lái xe không?"

"Tôi không, thưa Chủ tịch."

"Cô nên tập lái xe, sau này cô phải chở tôi đi làm.

Không phải cô muốn để Chủ tịch chở mình chứ?"

Lan Hương lắc lắc đầu, Anh Tú ngồi bên cạnh nhìn bộ dạng của Lan Hương thì phì cười, cảm thấy nàng rất đáng yêu.Ái Phương quay trở lại phòng làm việc đã thấy Anh Đào đứng trong phòng mình từ lâu.

Cô không nói không rằng, cởi chiếc áo khoác treo lên cây rồi ngồi vào bàn làm việc.

Anh Đào nhìn Ái Phương khó chịu thì cũng không dám làm phiền, ngồi ở ghế sofa đối diện cô.

Căn phòng tĩnh lặng không ai lên tiếng Anh Đào cảm thấy ngột ngạt khó thở, Ái Phương vẫn là không chú ý đến cô."

Phương , em..."

"Gọi Giám Đốc."

- Ái Phương cắt ngang lời cô.Anh Đào nhíu mày, trong lòng ấm ức nhìn Ái Phương ."

Giám đốc, em nên làm gì đây?"

"Chẳng phải cô muốn đến đây làm thư ký sao?

Bàn làm việc của thư ký bên ngoài." – Ái Phương chỉ về phía bàn làm việc."

Mai sẽ giúp cô bàn giao công việc.

Không có việc gì nữa thì ra ngoài đi.

Trừ khi tôi gọi, thì đừng vào đây." – Ái Phương nói một hơi rồi xoay mặt về phía máy tính.Anh Đào rưng rưng mắt, xoay người chạy nhanh ra cửa, ngồi vào bàn làm việc khóc nức nở.

Ái Phương đối với cô dịu dàng lúc trước bây giờ đã không còn nữa, hiện tại xem cô như người xa lạ, cảm giác này khiến cô thấy tủi thân.Ái Phương ngã người về sau, dựa vào lưng ghế, nhìn tấm hình nền của cô, tâm trạng liền chùn xuống."

Hương ... em vẫn ổn chứ?"

Lan Hương từ lúc rời đi đến nay, đến một cuộc gọi, một tin nhắn cũng không có.

Cô cũng không tìm được cách liên lạc với nàng , tất cả mọi liên lạc cũ đều khoá.

Đôi lúc nhớ nàng, Ái Phương chỉ có thể quay về căn hộ cũ rồi chìm vào ảo mộng.

Thật sự, cô nên nói Bùi Lan Hương em là người vô tình hay cô mới là người vô tình đây?

Nói đi là đi, bỏ hết mọi thứ rồi rời đi, đến một hồi âm cũng không có.

Ái Phương xoay xoay chiếc nhẫn trên tay mình, nhìn mọi thứ trôi qua trước mắt cô như một cuốn phim tua nhanh.Tóc Tiên thông báo với Ái Phương rằng Minh Hằng đã chấp nhận lời cầu hôn của cô, cả hai đang tính ngày để kết hôn.

Ái Phương nghe bạn thân mình yên bề gia thất có chút tủi thân, cảm giác chuyện tình cảm của Tóc Tiên và Minh Hằng thật êm đẹp, cô cũng đã từng mong muốn có một chuyện tình như hai người họ."

Phương , lúc đó cậu phải làm phù rể cho tôi." – Tóc Tiên cười sảng khoái nói với cô trong điện thoại."

Được rồi, được rồi.

Cái tên có số hưởng nhà cậu, thật khiến người ta bực mình." – Ái Phương ganh tị nói với Tóc Tiên .
 
[ Ap - Blh ] Đẻ Thuê Cho Nhà Họ Phan
Chap 43


Bốn tháng trôi qua, Lan Hương dần quen với cuộc sống hối hả ở đây, công việc cũng thuận lợi hơn, đường xá cũng không còn mấy xa lạ.

Nàng nhớ vài tháng trước, Tóc Tiên gọi cho nàng thông báo cô cùng Minh Hằng đang tìm ngày thích hợp để kết hôn, nàng cười đùa nói với Tóc Tiên rằng sao không đợi nàng về làm phù dâu.

Vậy mà thấm thoát đã vài tháng trôi qua, từ lúc ấy nàng cũng chẳng liên lạc gì với Tóc Tiên .Hôm nay có cuộc gặp với đối tác nên Anh Tú đã ra ngoài từ sớm, Lan Hương cảm thấy không khỏe nên xin phép không đi cùng.

Anh nhìn sắc mặt mệt mỏi của Lan Hương cũng không muốn bắt ép nàng.

Đến lúc quay về phòng đã không thấy Lan Hương đâu, nhìn đồng hồ đã điểm 2 giờ chiều, qua giờ cơm trưa vẫn không thấy nàng quay trở lại phòng làm việc khiến anh có chút lo lắng, nhấc điện thoại vẫn không có người nghe máy.

Chuông reo liên tục, Anh Tú bồn chồn trong người chạy đi tìm nàng thì đầu dây bên kia có tiếng hồi âm."

Chủ tịch, anh mau đến đây đi.

Lan Hương bị ngất trong toilet nữ."

Anh Tú nghe thông tin liền cúp máy, chạy nhanh về hướng toilet, không ngại ngùng mà chạy thẳng vào bên trong.

Nữ nhân viên vừa thấy anh chạy vào thì nép sang một bên, anh đỡ lấy Lan Hương đang nằm dưới sàn nhà, tay vỗ nhẹ vào má nàng."

Hương ..." – Anh Tú nhẹ nhàng gọi."

Cô ấy bị ngất từ lúc nào?"

"Thưa chủ tịch, lúc tôi vào đây đã thấy cô ấy ngất dưới sàn rồi.

Tôi đã gọi xe cứu thương rồi, anh đừng lo."

Anh Tú nhấc bổng Lan Hương lên chạy xuống lầu, mặc cho bao người nhìn anh, quan trọng bây giờ là Lan Hương , anh không quan tâm đến sự tò mò của những người xung quanh.

Xe cứu thương cũng vừa đến, anh đặt Lan Hương nằm lên băng ca, các y tá và bác sĩ sơ cứu giúp nàng rồi chiếc xe nhanh chóng rời đi, xe anh chạy phía sau xe cứu thương.

Tiếng băng ca lọc cọc lọc cọc chạy trên sàn nhà, tiếng người hối hả, Anh Tú chạy phía sau cũng lo lắng không kém.Tiếng cửa phòng cấp cứu kêu lên, bác sĩ trưởng cười tươi nhìn anh đang căng thẳng."

Chúc mừng anh, Chủ tịch Vũ.

Phu nhân đã mang thai được 4 tháng rồi."

Anh Tú nghe thông tin từ bác sĩ trưởng mà không biết nên vui hay buồn, anh gật đầu cảm ơn bác sĩ rồi đợi băng ca đưa Lan Hương về phòng nghỉ ngơi.

Trong khi chờ đợi Lan Hương tỉnh dậy, anh chạy ra ngoài mua vài vật dụng dành cho người đang mang thai, sữa bầu, thuốc bổ và đồ cho bé sơ sinh, cảm giác như anh là cha của đứa bé trong bụng nàng vậy đó, nghĩ đến đó khiến anh cong môi cười."

Cô dậy rồi."

"Chủ tịch, sao tôi lại ở đây?"

"Cô có phải là người mẹ tốt không đấy?

Đến mình mang thai mà còn không biết sao, làm việc đến mức ngất xĩu." – Anh Tú đặt những túi đồ lên bàn rồi ngồi xuống bên cạnh nàng."

Tôi... tôi có thai rồi sao?" – Lan Hương bụm lấy miệng mình, không thể tin được là mình đang có em bé."

Đứa bé được 4 tháng rồi.

Cô không thấy biểu hiện gì khác thường à?"

Lan Hương lắc đầu.

Nàng thật sự không biết, đôi khi trong người khó chịu buồn nôn, nàng tưởng là mình bị bệnh nên uống vài viên thuốc rồi nghỉ ngơi."

Chậm kinh cũng không nghi ngờ?"

"Tôi tưởng là do tôi stress quá nên kinh nguyệt không đều, vì lúc trước tôi cũng thường như thế."

Anh Tú không biết nói gì với Lan Hương , cảm thấy cô gái trước mặt mình quá mức ngây thơ."

Cha của đứa bé đâu?"

Lan Hương lắc đầu, Anh Tú khó hiểu nhìn nàng."

Tôi sẽ tự chăm sóc đứa bé."

"Hương , nếu cô cần giúp đỡ cứ nói với tôi."

"Cảm ơn anh."

Lan Hương nhìn những chiếc túi to nhỏ được đặt trên bàn rồi xoay sang nhìn anh, nàng thầm nghĩ cô gái nào được anh để mắt đến thật sự có phúc, hắn là một người đàn ông tốt.

Lan Hương được Anh Tú đưa về biệt thự , vừa vào đến nhà đã thấy ông Vũ đang đọc báo ở phòng khách, ông quan sát cả hai, thấy Anh Tú tay xách túi to túi nhỏ thì tò mò."

Sao lại mua nhiều đồ cho em bé thế?"

"Ba, Hương có thai rồi." – Anh Tú hớn hở nói với ông.

Anh Tuấn đang nhấp tách trà nghe con trai nói liền sặc sụa."

Có thai?

Của con hả?" – Ông tròn xoe mắt nhìn anh rồi xoay sang nhìn Lan Hương .Lan Hương cùng Anh Tú xua xua tay, mặt tái mét."

Không không... không phải của con."

"Bác Vũ, đứa bé là của chồng sắp cưới của con." – Lan Hương không biết phải gọi Ái Phương bây giờ là gì nữa, nói chồng sắp cưới cũng đúng mà nhỉ?

Dù gì cả hai cũng đã đeo nhẫn rồi, chỉ sợ đến lúc gặp lại, Ái Phương quên mất nàng thôi."

Chồng sắp cưới?"

Lan Hương ngại ngùng gật đầu."

Hương , con làm ta khó hiểu quá."

"Ngồi xuống, nói rõ ta nghe." – Ông Vũ chỉ chiếc ghế đối diện mình.

Lan Hương ngoan ngoãn ngồi xuống đối diện ông, chậm rãi tường thuật lại mọi chuyện.Ông gật đầu, lâu lâu lại tấm tắc khen nàng , cảm giác câu chuyện mà Lan Hương đang kể cho ông nghe như một cuốn phim."

Vậy là con bé kia hiện tại đang ở Việt Nam, mẹ con bé không chấp nhận con nên con mới buộc lòng sang đây học tập?"

Lan Hương gật đầu."

Nhưng con có chắc là con bé kia vẫn còn đợi con chứ?

Và còn mẹ con bé sẽ chấp nhận con không?"

"Con tin chị ấy."

Ông quan sát nét mặt kiên định của Lan Hương rồi nở nụ cười, ông liếc mắt nhìn Anh Tú từ nãy giờ vẫn im lặng.

Điều mà ông thích ở Lan Hương là sự quyết tâm và kiên cường của nàng, ông cũng thừa biết con trai cũng có tình ý với Lan Hương , hiếm có cô gái nào được anh để mắt đến như thế này."

Con cần gì cứ nói, ta sẽ giúp con.

Cứ xem ở đây là gia đình thứ hai của con."
 
[ Ap - Blh ] Đẻ Thuê Cho Nhà Họ Phan
Chap 44


Anh Tú từ ngày biết nàng mang thai đều tự thân vận động, đến việc đi in hồ sơ là việc mà thư ký phải làm anh cũng từ mình làm lấy,Lan Hương cảm thấy anh đang làm quá mọi chuyện lên rồi, nàng chỉ là có thai thôi không phải bị bệnh gì nghiêm trọng, những chuyện vặt như thế nàng làm cũng được.

Tiếng xấu thì đồn xa, chuyện nàng vừa vào công ty đã mang thai 4 tháng lan đi khắp nơi, Anh Tú không phải là không biết, mà biết thì cũng không thể bịt được hết miệng mọi người.

Chỉ có đưa chỉ thị xuống không muốn nghe mọi người bàn tán thêm về Lan Hương .

Nhưng sự nghi ngờ về đứa bé trong bụng Lan Hương là của anh cũng khiến anh có chút vui."

Hương , tôi có một đề nghị thế này."

"Chủ tịch, anh cứ nói đi."

"Tôi có thể làm cha nuôi của đứa bé không?"

Lan Hương ngước mặt lên nhìn anh đang bối rối, gãi gãi đầu.

Nàng bất giác mĩm cười."

Vậy thì quá tốt rồi.

Có cha nuôi như anh là phúc của bé con."

"Vậy sao?" – Anh Tú nhoẻn môi cười tươi lộ cả núm đồng tiền."

Cảm ơn anh."

Vào những ngày thai kỳ ở tháng thứ 6, bụng đã bắt đầu to lên, bé con trong bụng cứ phá nàng khiến nàng không tài nào chợp mắt được, mỗi đêm lại ôm lấy bụng quặn đau, thật sự những lúc thế này lại yếu đuối mà nhớ đến Ái Phương , nếu có cô ở đây chắc chắn cô sẽ xoa xoa bụng nàng, yêu chiều bé con."

Phương , em nên đặt tên cho bé con là gì đây?"

" Ánh Quỳnh – ánh sáng trong tình yêu đôi ta ."

Giống như tình cảm mà nàng dành cho Ái Phương , dù cho vạn vật có thay đổi, trong bóng tối tình yêu của nàng vẫn lặng lẽ hướng về Ái Phương , bé con chính là minh chứng cho đoạn tình cảm này của nàng...Vào thời khắc giao mùa, năm cũ bước sang năm mới, mọi người mọi nhà đều tất bật chuẩn bị đón xuân.

Tại biệt thự cũng không ngoại lệ, là ngày gia đình họ Trần đón thêm thành viên mới.Anh Tuấn từ lâu đã mong có cháu ẩm bồng nên bây giờ trong nhà có thêm bé con ông càng vui, Mỹ Anh và Anh Tú cũng tề tựu về biệt thự họ Trần cùng cả nhà đón tết.

Lan Hương sống tại nhà họ Trần cũng gần một năm, xem họ như là gia đình của mình, mọi chuyện đều là người nhà họ Trần giúp đỡ nàng.

Nàng rất biết ơn nhà họ."

Cô ngủ một chút đi.

Tôi trông bé con giúp cô."

"Không cần đâu, chủ tịch.

Ngày mai anh còn phải đi gặp đối tác mà."

Lan Hương lắc đầu, mĩm cười với anh.

Anh Tú cũng không muốn cô phải ngại ngùng, hướng đến bé con đặt lên trán một nụ hôn rồi rời đi.Ái Phương đáp chuyến bay xuống Bắc Kinh, không kịp nghỉ ngơi đã nhanh chóng đến Tập đoàn Trần Thị.

Anh Tú nghe tiếng gõ cửa từ bên ngoài, buông bút trên tay đặt xuống bàn rồi hướng ra cửa."

Phan Tổng, rất vui được gặp cô."

"Chủ tịch Trần , rất vui được gặp anh."

Cả hai bắt tay nhau, Anh Tú hướng tay đến ghế mời Ái Phương ngồi.

Vì Lan Hương vừa mới sinh bé con nên anh đã để nàng ở nhà tịnh dưỡng, chuyện công ty anh có thể tự giải quyết."

Phan Tổng đi đường xa sao không nghỉ ngơi mà đến đây sớm thế?" – Anh Tú rót trà vào tách của cô, vừa cười vừa nói."

Tôi không sao.

Chủ tịch Trần chúng ta vào vấn đề chính đi."

Ái Phương đưa tập hồ sơ ra trước mặt Anh Tú rồi giải thích cho anh nghe về sự hợp tác của đôi bên.

Anh Tú gật đầu."

Tôi sẽ suy nghĩ thêm về chuyện này."

"Tôi mong là sẽ được hợp tác cùng anh, Chủ tịch Trần."

Ái Phương nhoẻn môi cười, Anh Tú nhìn nụ cười tươi trên môi Ái Phương loáng thoáng rất giống bé con, đến giờ anh mới thật sự chú ý đến đường nét trên gương mặt Ái Phương , đôi mắt to tròn và chiếc mũi cao thẳng, duy chỉ có đôi môi là khác, đôi môi bé con nhỏ nhắn giống Lan Hương ."

Phan Tổng, cô sẽ ở đây thêm vài ngày hay quay về nước trong ngày mai?"

"Tôi sẽ về nước trong tối mai."

"Nếu cô không ngại, tôi sẽ làm hướng dẫn viên cho cô." – Anh Tú mĩm cười."

Cảm ơn ý tốt của anh, chủ tịch.

Tôi đến đây để tìm một người bạn."

Cả hai ngồi nói chuyện một lúc lâu thì Ái Phương cũng rời đi, trước khi đi, Anh Tú thấy trên ngón tay Ái Phương cũng đeo một chiếc nhẫn tương tự Lan Hương .

Anh Tú bất giác nhíu mày, anh không biết người Ái Phương tìm có phải là Lan Hương hay không?

Vì nàng chưa từng nói với anh tên cha của bé con.Ái Phương nhét hai tay vào túi áo khoác dài, đi dọc những con đường nhỏ lớn trong thành phố Bắc Kinh, tiết trời sang xuân có chút se lạnh, cô hít một hơi sâu nhìn biển người mênh mông.

Giữa thành phố 21,54 triệu dân này, cô đi đâu để tìm được em?

Cô chỉ biết em đến Bắc Kinh, ở đâu làm gì cô cũng không rõ, hỏi Tóc Tiên cũng không có đáp án.

Cô biết tìm được em là điều không dể dàng, nhưng cô vẫn muốn đi tìm, một lần không tìm được thì sẽ đến nhiều lần, cô không tin quãng đời còn lại cô không gặp được em.Anh Tú về đến nhà liền ghé vào phòng bé con, nhìn Lan Hương đang say giấc ngủ bên cạnh bé con thật bình yên, lòng anh có chút ganh tị với người có được trái tim nàng .

Anh bước lại gần nàng, vén lọn tóc trên má nàng rồi xoay sang đặt lên trán bé con nụ hôn."

Ngủ ngon, Hương."

"Ngủ ngon, bé con."
 
[ Ap - Blh ] Đẻ Thuê Cho Nhà Họ Phan
Chap 45


Hai năm, cũng đã đến lúc phải trở về rồi.."

Sói, đừng chạy."

Lan Hương vừa đặt bé con xuống là con bé liền chạy đi, chỉ mới gần 2 tuổi thôi mà đã nhanh nhẹn chạy lung tung.

Anh Tú đi phía sau thấy Lan Hương chạy theo bé con liền kéo vali chạy theo.

Bé con cười khúc khích chạy xung quanh sảnh sân bay vô tình đụng phải người trước mặt rồi té uỵch xuống đất, vậy mà không khóc."

Mami..." – bé con ngồi dưới đất giơ hai tay về phía người đối diện."

Sói, con có sao không?"

Anh Đào xoay mặt nhìn đứa bé dưới chân mình rồi ngước mặt nhìn người phụ nữ trước mặt mình.

Cô nhíu mày, người phụ nữ trước mặt cô thật sự rất quen.

Cô nhìn ra phía sau, có thêm một người đàn ông đang đi đến."

Cô là Bùi Lan Hương ?" – Anh Đào lên tiếng hỏi.Lan Hương lúc này mới ngước mặt lên nhìn Anh Đào , nàng làm sao có thể quên được gương mặt của cô ta chứ.

Nàng nhếch môi cười, tay bế bé con."

Lại gặp cô rồi ."

"Cô đã có gia đình rồi sao?" – Anh Đào nhìn sang Anh Tú , rồi nhìn bé con."

Không phải là đã có mà là chuẩn bị có." – Lan Hương nhoẻn môi cười rồi gật đầu chào Anh Đào , xoay lưng rời đi.Anh Đào khó hiểu trước lời nói của Lan Hương , nhưng chuyện mà Lan Hương đem người đàn ông khác về cả thêm một đứa bé nữa, cô phải nói cho Ái Phương biết.

Anh Đào giơ điện thoại, chụp lại khoảnh khắc cả hai người lớn một nhỏ đang bước ra khỏi cửa sân bay, chuẩn bị lên xe rời đi."

Hương , hiện tại em định ở đâu?"

"Ở tạm khách sạn đã, em sẽ đi tìm nhà sau."

"Em không gọi Tóc Tiên sao?"

"Em thấy vẫn chưa phải lúc."

Lan Hương đợi sắp xếp lại mọi thứ rồi sẽ gặp Tóc Tiên và Minh Hằng sau.

Tài xế đưa nàng cùng Anh Tú đến khách sạn gần trung tâm, anh đến nước A để kí hợp đồng cùng Phan Thị, tiện thể về cùng Lan Hương , anh cũng muốn ở bên cạnh bé con lâu một chút."

Để tôi bế bé con." – Anh Tú thấy Lan Hương đang tìm giấy tờ trong giỏ xách liền lên tiếng."

Papa..."

"Cục cưng, để papa bế con."

Ánh Quỳnh vừa nghe Anh Tú gọi mình thì hớn hở nhào vào lòng anh, vốn dĩ bé con rất thích anh, anh lúc nào cũng chơi cùng con bé."

Bé con thật ngoan, hôn papa một cái nào."

Bé con chạm cái môi bé xíu lên má Anh Tú rồi ngại ngùng rúc vào cổ anh.

Anh Tú xoa xoa đầu bé con, Lan Hương xoay người nhìn hai người một lớn một nhỏ đang thể hiện sự yêu thương trước mặt nàng, liền ganh tị."

Ánh Quỳnh , con thương papa hơn mami rồi."

Ánh Quỳnh nghe nàng giọng hờn dỗi thì nũng nịu, nhào sang người nàng ôm nàng cứng ngắt.

Nàng cùng Anh Tú nhìn bé con đáng yêu thì cười khúc khích, ai nhìn vào cũng nghĩ họ là một gia đình hạnh phúc.Tiếng tin nhắn điện thoại kêu lên, Ái Phương chẳng buồn đụng đến, người gửi tin nhắn đến đa số gửi tin cho cô toàn là những điều vô bổ.

Tin nhắn nhảy liên tục trên màn hình điện thoại khiến cô khó chịu, bấm mở điện thoại để tắt đi thì hình ảnh Anh Đào vừa gửi đến khiến tay cô run run.

Bóng lưng người con gái đó, làm sao cô quên được?

Nhưng đi cạnh cô lại có thêm một người đàn ông và một đứa bé.

Ái Phương chợt thấy nhói trong lòng, không tin được hình ảnh trước mắt mình, cố gắng phóng to gương mặt trong ảnh lên.

Ái Phương tức giận ném điện thoại xuống sàn."

Chết tiệt."

Anh Đào bên ngoài nghe tiếng cô hét lớn liền mở cửa chạy vào trong."

Cúttt !" – Ái Phương hét lên, tay bấu chặt hằn lên những gân xanh, xoay người đấm thùm thụp vào tường."

Phương , cô ta không xứng với chị." – Anh Đào giọng run run."

Tôi bảo cô cút đi, tôi không muốn nhìn thấy cô."

"Phương ..."

Ái Phương xoay người nhanh như chớp đã bắt lấy cổ Anh Đào , ép chặt cô ta vào tường.

Anh Đào khó thở, tay vịn lấy tay Ái Phương , mặt bắt đầu đỏ ửng, lắc đầu nói từng tiếng khó khăn."

Ái...

Phương ..."

Càng nghe Anh Đào gọi tên cô, Ái Phương càng siết chặt lấy cổ Anh Đào ."

Tôi không cưới được Hương, cũng sẽ không bao giờ cưới cô." – Ái Phương ném mạnh Anh Đào xuống sàn nhà, bỏ mặc cô ta đang ho sặc sụa, mở cửa rời đi.Anh Đào uất ức nhìn bóng lưng Ái Phương khuất dần, tay bấu chặt đến mức móng tay in sâu vào da thịt.

Cô có gì không tốt?

Cô là người đến trước, yêu Ái Phương trước, gương mặt xinh xắn, gia đình môn đăng hộ đối, vậy thì nói xem?

Cô có điểm gì thua kém Lan Hương ?"

Tiên, Hương về rồi..." – Ái Phương nâng ly rượu cụng vào ly Tóc Tiên , giọng trầm buồn."

Em ấy còn dẫn thêm một người đàn ông và đứa bé về cùng...Tiên... cậu từng bảo tôi phải cố gắng đợi em ấy, cuối cùng kết quả sự chờ đợi của tôi là thế này sao?"

Tóc Tiên ngồi bên cạnh nhìn Ái Phương , vỗ vỗ vào vai cô động viên.

Tóc Tiên tin Lan Hương làm tất cả mọi chuyện đều có lý do."

Ánh Quỳnh , có muốn gặp mẹ ruột của con không?" – Lan Hương mặc áo cho bé con, nhẹ nhàng hỏi."

Không phải mami đang ở đây với con rồi sao?."

"Không phải mami ... là mẹ, mẹ ruột của Quỳnh, người sinh ra con." – Lan Hương chỉ ngón tay mình vào bụng bé con, bé con nhìn theo tay nàng , tròn xoe mắt."

Con có thêm mẹ nữa hả mami?"

"Đúng rồi, Sói có 2 người mẹ, mami và mẹ ruột, đều là người sinh ra con."

Ánh Quỳnh nghiêng đầu, thật sự không hiểu nàng đang nói gì.

Nhưng mà có thêm một mẹ nữa thì càng tốt, vậy là bé con có thể chơi cùng hai người.

Bé con cười khúc khích, ôm lấy cổ nàng."

Con muốn gặp mẹ."
 
[ Ap - Blh ] Đẻ Thuê Cho Nhà Họ Phan
Chap 46


"Phan Tổng, không ổn rồi.

Phương Thị muốn rút vốn đầu tư, bán rẻ cổ phiếu Phan Thị."

Ái Phương nghe Mai báo cáo tình hình, mặt liền biến sắc.

Nếu như Phương Thị bán rẻ cổ phiếu của Phan Thị, chắc chắn sẽ kéo rất nhiều hệ luỵ.

Và quan trọng cổ phần trong Phan Thị của Lão Phương là 5%, không phải là con số nhỏ.

Nếu chuyện này nổ ra, chắc chắn cổ phiếu của Phan Thị sẽ bị giảm nặng."

Chết tiệt."

Ái Phương đập tay xuống bàn, xoa xoa thái dương.

Hôm nay Anh Đào không đi làm và thêm cả chuyện này nữa, chắc chắn là vì lý do hôm qua.

Những người này, đang làm khó cô, muốn dồn cô vào chân tường sao?Hôm nay Lan Hương diện một bộ đầm đỏ dài, xẻ một bên chân, phía trước lấp ló xương quai xanh và đôi vai, phía sau thì hở lưng, làn da trắng mịn màng của nàng càng làm bộ đầm thêm nổi bật.

Lan Hương đeo thêm những phụ kiện vào người, dây chuyền tôn lên chiếc cổ thon dài của nàng.

Lan Hương dù đã có bé con nhưng vóc dáng vẫn còn rất đẹp.

Bé con đã thay xong bộ đầm đỏ, trên đầu đội vương miệng, nhìn rất giống một tiểu công chúa."

Mami..." – Ánh Quỳnh chạy lại ôm lấy chân nàng."

Sói của mami thật xinh."

Lan Hương nhoẻn miệng cười bế bé con lên, bé con khúc khích cười vì được nàng khen.

Chu chu môi muốn hôn vào má nàng."

Cục cưng, mami dẫn con đi gặp mẹ nhé."

Ánh Quỳnh gật đầu.

Lan Hương cùng gia nhân ra xe Anh Tú đã đợi sẵn, hôm nay anh mặc một chiếc vest đen, Lan Hương dường như đã quen nhìn anh mặc vest nên cũng không mấy bất ngờ trước sự thay đổi của anh, nhưng Anh Tú thì khác, vừa nhìn thấy Lan Hương đã dán chặt ánh mắt mình vào người nàng, Lan Hương trước mặt anh đang toả sáng."

Chủ tịch, mặt em dính gì sao?"

- Lan Hương đã yên vị trên xe, xoay sang hỏi Anh Tú khi thấy anh nhìn nàng trân trân."

Không, không có." – Anh Tú ngại ngùng."

Hương , hôm nay em rất đẹp."

Anh Tú nhoẻn miệng cười, anh cũng mong được nhìn thấy Lan Hương vì anh mà lộng lẫy như thế này một lần.

Nhưng đáng tiếc là, anh gặp nàng vào thời điểm không thích hợp."

Papa, con có xinh không?" – Ánh Quỳnh từ nãy giờ đang đợi sự chú ý của anh.

Anh Tú nghe Ánh Quỳnh gọi thì cúi đầu nhìn bé con, tay bế bé con lên ngồi vào lòng mình."

Ánh Quỳnh của papa hôm nay cũng rất xinh như một tiểu công chúa."

Con bé nghe Anh Tú khen thì cười to."

Papa, mami nói hôm nay sẽ đưa con đi gặp 1 người mẹ nữa."

Anh Tú cong môi cười ngượng, anh vẫn chưa nghĩ đến thời khắc Lan Hương cùng Ánh Quỳnh rời đi, quay về nơi vốn dĩ thuộc về hai người.

Hôm nay nghe con nói thế, tâm trạng của anh liền chùn xuống.

Từ lúc Lan Hương biết Tập đoàn Trần sẽ hợp tác cùng Phan Thị, Lan Hương cũng rất bất ngờ, lúc đó đã nói anh nghe tên thật của mẹ bé con.

Anh không ngờ mới đó mà nhanh đến vậy, sắp rời xa hai người rồi."

Thật tốt, sau này chúng ta cùng chơi với con được không?"

- Anh Tú ngượng ngùng nói."

Tú, cảm ơn anh." – Lan Hương xoay sang nhìn Anh Tú , tình cảm của anh làm sao mà nàng không biết được chứ?

Nhưng nàng không thể đáp lại, chỉ cầu mong anh tìm được người con gái tốt.Chiếc xe dừng trước sảnh một nhà hàng 5 sao, xe liên tục đến rồi chạy đi, những người tham dự tiệc đều ăn mặc lộng lẫy, khoác trên người những bộ cánh đắt tiền.

Lan Hương khoác lấy tay Anh Tú , còn bé con thì nắm lấy tay còn lại của anh, cả ba người cùng di chuyển vào sảnh.

Hình ảnh hai lớn một nhỏ nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người, tất cả đều đổ dồn ánh mắt vào cả ba người, đương nhiên không thiếu ánh mắt của Ái Phương ở phía sau lưng quan sát nàng.

Nhìn hình sẽ không tin, nhưng hiện diện trước mặt mình, làm sao cô không tin được chứ?Buổi tiệc ra mắt dòng sản phẩm mới của Phan Thị nên đa số là các cánh nhà báo, doanh nhân và những người địa vị cao.

Không gian chợt im lặng, đèn sáng dần chuyển sang tối, Lan Hương liền xoay người về phía sân khấu, hình ảnh Ái Phương đứng trước mặt nàng, giọng nói trầm đều, gương mặt ngày đêm nàng mong nhớ.

Ánh mắt Ái Phương nhanh chóng dừng lại ở nàng, đem tất cả những thương nhớ dồn hết vào ánh mắt ấy, thời khắc gặp lại, tưởng gần nhưng thật xa.

Ái Phương xoay mặt cắt ngang ánh nhìn của nàng, tay đỡ lấy Phan phu nhân đang đi đến cạnh mình.

Ái Phương cúi đầu chào mọi người rồi nhanh chóng rời đi, không ngoảnh lại nhìn lấy nàng thêm một lần nào."

Mami, người đó là ai?

Sao mami nhìn người đó lại khóc?" – bé con lắc lắc tay nàng."

À ừm, một người bạn của mami." – Lan Hương thu lại ánh nhìn, cúi mặt nói với Ánh Quỳnh ."

Anh Tú, chúng ta về thôi.

Em hơi mệt." – Anh Tú từ nãy giờ im lặng đứng bên cạnh nàng làm sao mà không biết được chứ?"

Tôi còn có thêm một thông báo là Phan Tổng Phan Lê Ái Phương sẽ kết hôn cùng tiểu thư của Phương Thị Phương Anh Đào ."

Lan Hương đang nắm lấy tay bé con bước ra cửa thì khựng lại vì lời nói của Phan phu nhân, tay nàng siết lấy tay bé con, môi mím chặt run run.

Anh Tú đứng cạnh nàng, tay giữ lấy hai vai nàng dìu nàng ra khỏi sảnh.

Ái Phương từ xa đã thu hết hình ảnh ba người vào mắt mình.

____________________________

Ý là W bị sao á kh rep đc cmt 🥲
 
[ Ap - Blh ] Đẻ Thuê Cho Nhà Họ Phan
Chap 47


Không gian trong xe im lặng đến ngột ngạt, bé con đã mệt nên ngủ say trong lòng Anh Tú."

Hương , ngày mai em đến Phan Thị kí hợp đồng đi."

"Em không sao."

- Lan Hương biết ý định của Anh Tú kêu nàng đến Phan Thị vì lý do gì."

Em nên nói rõ cho Ái Phương biết mọi chuyện.

Đừng để hai năm trôi qua vô nghĩa."

Lan Hương xoay mặt nhìn anh, rồi lại nhìn bé con giống Ánh Quỳnh như đúc.

Anh Tú nói đúng, nàng không phải vì Ái Phương mới rời đi, vì Ái Phương mà quay trở lại sao?

Cả bé con, bé con cũng cần biết mẹ ruột của nó là ai.

Hai năm, lời giải thích cho hai năm qua, nàng nên trực tiếp nói với cô.Chiếc xe dừng trước sảnh Phan Thị.

Lan Hương hít một hơi sâu, tự tin sải bước vào sảnh công ty.

Lan Hương từ lúc ở sảnh thì thư ký đã thông báo cho Ái Phương , chỉ có điều là cô không biết được, người đến là nàng.

Anh Đào ngồi trước phòng Ái Phương , thấy Lan Hương đi vào, tay cầm theo tập hợp đồng, dáng vẻ tự tin, Lan Hương nhoẻn miệng cười, đứng trước mặt Anh Đào đang trố mắt nhìn nàng."

Thư ký Phương ?"

- Lan Hương nhìn bảng tên của Anh Đào ."

Rất vui được gặp lại cô."

- Lan Hương nhoẻn miệng cười khiến Anh Đào run rẩy, nàng đứng trước mặt cô ta thật sự rất khác với Lan Hương tự ti năm nào."

Tôi có hẹn với Phan Tổng."

Anh Đào nuốt khan, vẫn đứng im bất động.

Lan Hương nhíu mày, không thể kiên nhẫn liền xoay người mở cửa phòng Ái Phương .

Cô đang ngồi xem hồ sơ, thấy cửa phòng chợt mở liền ngước mặt nhìn.

Người con gái đứng trước mặt cô, làm tim cô hẫng đi một nhịp, Ái Phương mím môi, chân mày nhíu chặt lại với nhau, không tin được Lan Hương đang đứng trước mặt cô."

Phan Tổng, xin lỗi.

Cô ta tự ý mở cửa vào."

- Anh Đào cúi đầu nói với Ái Phương ."

Tôi biết rồi.

Cô ra ngoài đi."

Anh Đào cứ đứng im không muốn rời đi, cảm nhận Lan Hương đến đây sẽ đem Ái Phương đi mất.

Ái Phương thấy Anh Đào không có ý định rời đi thì lên tiếng."

Thư ký Phương , cô ra ngoài đi, tôi muốn nói chuyện với cô Bùi một chút."

Anh Đào nghe giọng Ái Phương trầm trầm, biết là cô bắt đầu khó chịu, Anh Đào không muốn cô phải tức giận, cúi đầu rồi rời đi.Ái Phương hướng tay về phía ghế mời Lan Hương , nàng từ nãy giờ đứng một bên, thấy Ái Phương mời thì nhoẻn miệng cười ngồi đối diện cô.

Ái Phương đưa ánh mắt quan sát nàng , Lan Hương đang ngồi trước mặt cô, thật sự trưởng thành rồi, không còn dáng vẻ sợ sệt, tự ti nữa."

Phan Tổng, rất vui được gặp lại chị."

"Không ngờ là cô Bùi đã thay đổi nhiều như vậy."

Ái Phương rót trà vào tách Lan Hương , nàng nhíu mày không thấy chiếc nhẫn đôi của cả hai trên tay Ái Phương .

Lan Hương nhếch môi, ngón tay xoay xoay chiếc nhẫn trên tay mình."

Tôi không biết là cô Bùi làm việc cho Tập đoàn Trần đấy, hôm qua tôi có thấy gia đình cô ở bữa tiệc, thật sự rất hạnh phúc."

- Ái Phương nói giọng châm biếm, ngước mặt nhìn biểu tình của Lan Hương .

Giọng điệu của cô như kiểu Lan Hương tìm đến cô vì tiền, thì tìm đến Trần Thị cũng là vì tiền.

Nói chung ra đều là chữ tiền."

Vậy sao?

Phan Tổng không phải cũng là người sắp có gia đình rồi sao?"

- Lan Hương cười khẩy, ánh mắt không sợ hãi nhìn thẳng cô."

Cô Bùi chỉ mới rời đi 2 năm mà phong thái và lời nói sắc bén hơn rồi."

- Ái Phương nhoẻn môi cười, cố gắng kìm nén sự tức giận đang dần trỗi dậy trong cô."

Cảm ơn Phan Tổng quá khen."

- Lan Hương đưa tách trà lên môi, lưỡi lướt qua vành tách, ánh mắt liếc nhìn Ái Phương câu dẫn.Ái Phương cong môi, máu nóng trong người đã bắt đầu chạy khắp người, cô ngồi thẳng dậy, chống tay nhìn Lan Hương ."

Phan Tổng."

- Lan Hương đưa tập hợp đồng đến trước mặt cô, Ái Phương đọc bản hợp đồng, tay kí vào ô mà Lan Hương chỉ.

Lan Hương lật từng tờ giấy, ngón tay nhỏ nhắn cứ xoay tròn trên mặt giấy, Ái Phương thừa biết là nàng cố ý câu dẫn cô."

Cảm ơn Phan Tổng."

- Lan Hương nhận lại bản hợp đồng từ tay Ái Phương , cố ý chạm tay mình lướt lên tay cô ."

Phan Tổng vừa mua bàn bi-a sao?

Chị có muốn đánh một ván không?"

- Lan Hương xoay mặt về hướng bàn bi-a rồi xoay lại nhìn Ái Phương .Ái Phương đứng dậy, đi đến bàn bi-a cầm lấy cây cơ, cởi hai nút áo trên áo mình, xoắn hai tay áo lên cao, dựa vào thành bàn."

Cược gì đây?"

Lan Hương đứng dậy, cởi lấy áo khoác vest, búi tóc lên cao lộ cần cổ trắng ngần, tháo hai nút áo đi lại gần cô."

Nếu Phan Tổng thắng, tùy ý chị."

"Nếu tôi thắng, Phan Tổng nghe tôi giải thích."

Ái Phương nhìn Lan Hương lướt qua mình, tay cầm lấy cây cơ."

Phan Tổng, xin thất lễ."

- Lan Hương vừa dứt câu, tay cầm cây cơ thúc mạnh vào viên bi khiến nó nảy lên rồi đụng vào các viên bi khác.Nhìn những viên bi lăn trên mặt bàn, Ái Phương tay siết chặt lấy cây cơ.

Lan Hương nhìn biểu tình kìm nén trên gương mặt cô, cố ý cúi thấp người, để lộ hai khoảng vun tròn đang lấp ló trong áo sơ mi.

Lan Hương chợt thở mạnh, cắn lấy môi nhìn Ái Phương , tay vuốt lên xuống cây cơ, những ngón tay thanh tao vuốt ve mơn trớn lên thân cơ như đang gợi nhớ cảm giác vật to lớn trong tay mình.
 
Back
Top Bottom