Lãng Mạn [ AP - BLH ] Đẻ thuê cho nhà họ Phan

[ Ap - Blh ] Đẻ Thuê Cho Nhà Họ Phan
Chap 20


Ái Phương chống tay hai bên vai Lan Hương , mặt đối mặt với nhau.

Lan Hương ngước mặt lên đón lấy nụ hôn nhẹ nhàng của Ái Phương lên mắt, mũi, môi của mình.

Hơi thở cô nóng ấm, hương thơm nhè nhẹ phả vào mũi nàng.

Lan Hương nhắm mắt, tận hưởng sủng ái của cô ."

Ưmmm ~~"Môi lưỡi dây dưa một hồi lâu, Lan Hương cảm giác như Ái Phương muốn rút hết đi không khí trong lòng ngực nàng.

Chỉ đến khi nàng không thở được, nhả lấy môi đã sưng đỏ.

Lan Hương rụt rè muốn đặt tay mình lên ngực Ái Phương , cô cong môi rồi gật đầu với nàng.

Lan Hương mắt vẫn dán chặt lên gương mặt cô, tay đã tìm đến ngực, tìm đến nút thắt của áo, kéo nhẹ ra.

Chiếc áo bung ra, nàng nhẹ nhàng lướt tay lên vai Ái Phương kéo chiếc áo xuống, dịu dàng nhìn từng đường nét trên mặt cô , nàng chợt dừng động tác khi thấy Ái Phương nhíu mày, cắn chặt môi khi tay nàng đã đi vào gần giữa khe ngực."

Không thoải mái sao?"

Ái Phương lắc đầu, cong môi nở nụ cười ngượng."

Nếu Phương không muốn, em sẽ dừng lại.."

- Lan Hương thật sự không muốn bắt ép cô, vì nàng biết rõ bắt ép người khác sẽ khiến họ rất khó chịu."

Không sao.. sẽ quen thôi."

Ái Phương nuốt nước bọt, rụt rè nắm lấy tay Lan Hương lướt tay nàng nhè nhẹ chầm chậm lên cơ thể mình.

Cô không thích ai đụng chạm vào cơ thể cô, đặc biệt hơn là các cô gái trẻ xinh đẹp.

Ái Phương từ nhỏ đã bị ảnh hưởng tâm lý rất nhiều, cô nghĩ những cô gái trẻ đẹp chỉ đánh đổi thân mình để được tiền, giống như ba cô.

Cô đã gặp qua khá nhiều mỹ nhân, có người còn bảo chẳng cần tiền của cô chỉ muốn lên giường cùng cô, những cô gái đó thật sự vẫn là không phù hợp với cô.

Lan Hương lại khác, nàng mang đến cho cô những cảm giác khác với những cô gái ngoài kia.

Nàng không cần tiền của cô, không cần đến thân xác cô, cũng không thèm rên rỉ dưới thân cô, vô tư mà mỉa mai cô.

Lan Hương chỉ cần sự dịu dàng từ cô, nếu chỉ có thế mà cô không thể đáp ứng được, có phải là quá ích kỷ với nàng rồi không?

Ái Phương đặt tay Lan Hương lên ngực mình, gần nơi tim cô đang đập loạn.

Lan Hương có thể cảm nhận được nhịp tim đập mạnh trong lồng ngực cô, nàng cắn môi, mắt bắt đầu rưng rưng, Ái Phương là vì nàng mới không khống chế được bản thân mình.

Nàng chợt nhướn người ôm chặt lấy Ái Phương , đầu dựa vào ngực cô, vòng chân kẹp chặt lấy hông cô.

Ái Phương bị bất ngờ trước hành động của nàng, mặt ngây ngốc."

Em là khỉ sao?"

Lan Hương lắc đầu ngoày ngoạy trong lòng cô."

Đu tôi thế này thì làm sao tôi có thể..."

Ái Phương ngưng lại, cảm nhận đôi môi mềm mại của Lan Hương đang đặt lên ngực cô, hôn lên trái tim cô."

Em thích Phương ..."

"Dù biết thân phận em không thể nào với tới được nhưng em muốn Phương biết... em thích Phương ."

Ái Phương chết trân, cô không nghĩ là Lan Hương sẽ ngỏ lời với cô.

Cô cong môi cười, ngã người sang bên cạnh, ôm lấy nàng đang nằm trên người mình.

Ái Phương đẩy đầu nàng lên để cô có thể nhìn thấy mặt nàng , nhưng mà Lan Hương lắc đầu không muốn để cô thấy được gương mặt đang đỏ ửng, ngại ngùng của mình."

Ngại ngùng sao?

Nói thích tôi xong rồi ngại ngùng?

Ý em là gì đây?"

Lan Hương lắc đầu, không đáp lời."

Em không muốn nghe câu trả lời của tôi à?"

Lan Hương lại lắc đầu, hiện giờ nàng ngại muốn chết đi.

Ai dè người nằng nặc chống đối Ái Phương bây giờ lại đi ngỏ lời trước với người ta.

Thật sự mặt mũi đâu mà nhìn đời nữa."

Đừng hối hận đó."

Lan Hương gật đầu, dúi mặt sâu vào lòng ngực cô."

Em tính đào hố trên ngực tôi à?

Ngước lên tôi xem nào."

Ái Phương đẩy đầu Lan Hương lên, cong môi cười nhìn nàng mặt đã đỏ như cà chua chín, Lan Hương đánh vào ngực cô một cái vì tội chọc quê nàng rồi xoay mặt đi.

Ái Phương kéo mặt nàng lại, tay ở cổ đẩy mặt nàng sát vào mặt cô, đôi môi áp lấy môi nàng .

Tay cô vuốt ve dọc cơ thể nàng , tay Lan Hương luồn vào tóc cô, không gian tĩnh lặng chỉ còn nghe mỗi tiếng hôn giòn giã, tiếng tim cả hai đập loạn."

Ưmmm ~~~""Sinh cho tôi một đứa con đi."

Ái Phương lí nhí trong vòm họng, Lan Hương hiện giờ đã bị sự kích thích của cô che mờ đi lý trí nên chỉ hoà theo nhịp điệu của cô."

Ưmmm ~~~"Ái Phương vuốt tay xuống vùng thanh xuân của nàng, bên dưới nhanh chóng đã bị bạch dịch phủ đầy một tầng lớp ướt đẫm.

Ái Phương xoa lên tiểu hạt đậu, Lan Hương liền đẩy mông mình lên cao để tay cô thuận tiện đi sâu vào bên trong nàng."

Có mong đợi không?"

Lan Hương gật đầu, Ái Phương đặt lên môi nàng nụ hôn nhẹ rồi đẩy hai ngón tay vào tiểu huyệt động đã đầy bạch dịch."

Aaaahhhhh ~"Lan Hương ưỡn người, ngữa mặt thở dốc khi hai ngón tay thon dài của Ái Phương đi thẳng vào tiểu huyệt động của nàng một cách hiên ngang.

Lan Hương cúi đầu, áp trán mình vào trán cô, mồ hôi của nàng lấm tấm trên trán rơi xuống trán cô.
 
[ Ap - Blh ] Đẻ Thuê Cho Nhà Họ Phan
Chap 21


Ái Phương vòng tay ôm lấy lưng Lan Hương , ngón tay bên trong đã bắt đầu chuyển động.

Nàng lắc mông theo từng cú thúc của cô .Ái Phương chăm chú nhìn gương mặt đê mê của nàng , từng tiếng thở của Lan Hương càng thêm kích thích cô, Ái Phương áp môi mút lên cổ nàng , lướt môi bên tai nàng, chiếc lưỡi cuốn lấy vành tai nàng rồi lướt xuống cằm đi qua xương quai xanh.

Lan Hương bị cô đẩy lên để bầu ngực to tròn của nàng chạm đến môi cô, Ái Phương hé môi, mút lấy khoảng vun tròn, lưỡi cuốn lên nhũ hoa đã ửng đỏ.

Lan Hương vịn hai tay vào đầu giường, thân thể nàng được Ái Phương chăm sóc đến phát điên, từng thớ thịt đều trở nên mẫn cảm.

Bên trong ngứa ngáy, hai ngón tay Ái Phương liên tục ma sát vào vách tường thịt, cô cảm thấy vách tường thịt co bóp siết chặt tay cô, cô cắn chặt lên ngực nàng , thúc tay mạnh vào để Lan Hương lên cao trào.

Lan Hương hét lên, tay vịn vào đầu giường liền nhũn ra, bên dưới co giật liên hồi, bạch dịch theo tay cô tuôn chảy rơi xuống bụng cô.

Ái Phương đẩy người Lan Hương ngồi thẳng dậy, ôm lấy mông nàng kéo nàng về phía trước.

Hành động của cô nhanh đến mức Lan Hương chỉ biết vịn lấy đầu giường, mèo nhỏ nhanh chóng đã bị môi Ái Phương chiếm lấy.

Chiếc lưỡi ẩm ướt lướt qua tiểu hạt đậu của Lan Hương , nàng liền nẩy mông lên vì tiểu hạt đậu vẫn còn mẫn cảm.

Chân run run kẹp hai bên đầu Ái Phương , cô ôm lấy mông nàng kéo xuống, đôi môi tham lam mút trọn lấy cô bé, mật dịch từ cô bé cũng nhanh chóng bị Ái Phương mút lấy cho vào bụng."

Ư...

Ái Phương ~~""Đừng..

đừng...

ưmmm ~~"Tiếng mút máp của Ái Phương lên cô bé, tiếng nỉ non của Lan Hương khiến căn phòng nóng đến bức người.

Nàng cắn môi, lắc đầu khi cô liên tục đánh lưỡi lên tiểu hạt đậu."

Em sắp không chịu được...

Ái Phương .. aaaahhh ~~"Lan Hương giật lên, thở dốc dựa đầu vào thành giường, Ái Phương vẫn ôm chặt lấy mông nàng, lưỡi vẫn say mê lướt lên mèo nhỏ của nàng.

Lan Hương không thể chịu đựng thêm, bên trong muốn phát điên, nàng thèm được cô thô bạo ra vào."

Dừng lại...

Ái Phương ... em chết mất."

"Ưmmmm..."

"Bên trong em..

Ái Phương ... thật khó chịu."

Lan Hương rên rỉ những tiếng đứt quãng, hơi thở nàng càng lúc càng loạn, bên trong ngày một kêu gào.

Nàng ưỡn người, lại thêm một đợt cao trào mới, nàng nhũn người, chân mỏi nhừ ngã rạp xuống người Ái Phương .

Cô đỡ lấy người nàng, kéo nàng vào lòng mình."

Tôi dùng nó nhé."

Lan Hương không đáp lời, hiện tại nàng chẳng còn hơi sức để trả lời Ái Phương .

Cô kéo trong ngăn tủ ra vật to lớn đeo vào người, ôm lấy Lan Hương từ phía sau.

Nhẹ nhàng ngửi mùi hương cơ thể nàng , nó như một chất kích thích, càng khiến cô ham muốn.

Ái Phương vuốt vuốt lấy vật giả, nâng chân Lan Hương lên cao, đặt vật to lớn ngay tiểu huyệt động rồi đẩy nhẹ hông.

Tiểu huyệt động được tiết nhiều bạch dịch nên vật to lớn dễ dàng đi vào, nhanh chóng đã cắm sâu vào bên trong.

Lan Hương ưỡn người, cảm nhận tiểu huyệt của mình đầy ắp."

Aaahhh ~~ Phương ..."

Lan Hương bấu tay xuống drap giường, lí nhí gọi tên cô.

Ái Phương áp môi hôn lên cổ nàng , tay vuốt ce cơ thể nàng, bên dưới hông bắt đầu chuyển động."

Ưmmmm ~~~""Sâu quá..."

Lan Hương vịn tay lên hông Ái Phương khi cô đánh cắm vào tiểu huyệt động."

Đau sao?"

"Sâu...

ưmm ~" - Lan Hương lắc đầu.Ái Phương điều chỉnh nhịp độ, để nàng dần quen với vật giả.

Lan Hương gật đầu, cô liền đẩy mạnh hông, thúc mạnh vật giả vào sâu bên trong nàng.

Lan Hương cắn chặt răng xuống drap giường, tiếng rên rỉ bị nén bên dưới.

Ái Phương đẩy mông nàng lên cao, vút vào mông nàng một cái tát, Lan Hương rên ư ử trong miệng.

Thật sự kích thích quá mức, thân thể nàng đang được Ái Phương kích thích muốn nổ tung.

Cô đưa tay lên tiểu hạt đậu xoa xoa, kết hợp cùng hông cô đẩy di vật vào tiểu huyệt động.

Lan Hương lắc đầu, quá nhiều, bên trong ngứa ngáy."

Em sắp... nhanh một chút...

Phương ."

"Ưmmmh ~~""Aaaaahhhaaaa ~"Lan Hương hét lên, cao trào một lần nữa đánh úp nàng.

Ái Phương rên rỉ, kéo người Lan Hương đang run rẩy lên cao theo kiểu doggy.

Cao trao lúc nãy vẫn chưa ngưng, Ái Phương vẫn điên cuồng đánh cắm."

Chậm thôi... ~""Ưmmmm... ~~~"Ái Phương áp người mình lên người nàng , tay vòng lên xoa nắn bầu ngực nàng căng tròn, ngón tay se se lên nhũ hoa, hông vẫn thô bạo ra vào."

Chết mất... thật thoải mái ~~""Ưmmm ~~"Ái Phương rên rỉ, tiếng rên bị nén trong vòm họng thật quyến rũ, đầy kích thích.

Lan Hương chân mỏi nhừ, run rẩy lên cao trào."

Đừng..

đừng thêm nữa."

Ái Phương lật người nàng , cô muốn nàng , bao nhiêu cũng không đủ.

Lan Hương lắc đầu, nàng đã lên cao trào bao nhiêu lần cũng không nhớ nữa, thân thể nàng hiện tại đã rã ra hết, chẳng còn sức để thêm nữa.

Ái Phương rút vật giả ra rồi lại trượt vào, cô chống tay hai bên nàng , nhìn mặt Lan Hương đã ngấm mệt, mắt nhắm chặt, gương mặt đê mê.

Ái Phương áp môi lên môi nàng , Lan Hương như vô thức hôn đáp trả cô."

Ưmmm ~"Tiếng rên rỉ bị Ái Phương nuốt vào bụng, cô điên cuồng cắn mút lên môi nàng, tiếng thở gấp của cô bên tai nàng, Lan Hương cắn chặt lên môi cô đến chảy máu, chân co quắp lại, ưỡn người đón thêm một đợt cao trào.

Lan Hương run rẩy, thả người mềm nhũn xuống giường, Ái Phương đẩy hông thêm vài cái để nàng đạt đến đỉnh điểm rồi rút ra.

Cô hôn lên mắt nàng nhắm nghiền, lên mũi nàng rồi lên môi.

Cô đã người về bên cạnh, ôm lấy thân thể kiệt sức của nàng sát vào lòng.
 
[ Ap - Blh ] Đẻ Thuê Cho Nhà Họ Phan
Chap 22


Phan phu nhân nhâm nhi tách trà hoa cúc được quản gia pha, bà gật đầu hài lòng đặt tách trà xuống bàn.

Nhìn đồng hồ điểm 10 giờ vẫn không thấy Ái Phương ."

Ái Phương đâu?

Hôm nay không phải nó phải đi gặp cổ đông sao?"

- Phan phu nhân xoay sang hỏi quản gia đang đứng gần mình."

Dạ..

đại tiểu thư... vẫn chưa dậy."

"Từ bao giờ mà nó ngủ nướng như vậy?"

"Thưa bà chủ... hôm qua, đại tiểu thư có dẫn một cô gái về nhà."

Phan phu nhân nhíu mày nhìn quản gia .

Có chút khó hiểu, thật sự từ bao giờ Ái Phương thay đổi nhiều như vậy?

Nhưng điều đó dấy lên trong lòng bà một nỗi lo."

Gọi nó dậy."

- Phan phu nhân đăm chiêu nói với quản gia .Quản gia gật đầu, đi nhanh lên lầu dừng ở cửa phòng Ái Phương .

Tiếng gõ cửa ồn ào đánh thức nàng sau một trận hoan ái, Lan Hương vẫn còn mệt liền tìm đến ngực của Ái Phương dúi đầu vào, hít hít mũi ngửi lấy mùi hương của cô.

Ái Phương ti hí mắt nhìn tiểu nghịch ngợm còn ngáy ngủ trong lòng mình, giận kẻ phá đám giấc ngủ ngon của cô."

Đại tiểu thư... bà chủ cần gặp cô."

- tiếng quản gia bên ngoài vọng vào."

Tôi biết rồi."

- Ái Phương giọng khàn khàn đáp lời.Lan Hương từ bao giờ đã thức giấc, ngước mắt nhìn Ái Phương đang hướng mắt ra cửa.

Cô cúi đầu nhìn nàng như con mèo lười nằm gọn trong lòng cô."

Tôi làm em thức giấc?"

Lan Hương lắc đầu.

Cô cong môi cười, kéo đầu nàng vào lòng mình rồi đặt nụ hôn lên tóc nàng."

Dậy thôi.

Tôi đưa em đi gặp mẹ."

"Có ổn không?

Chúng ta vẫn chưa có gì chính thức cả."

- Lan Hương lo lắng.Ái Phương đặt nụ hôn lên môi nàng tiếp cho nàng thêm động lực.

Lan Hương nở nụ cười, từ từ ngồi dậy.

Nàng rên lên một tiếng, cử động khiến thân thể nàng đau."

Không xuống giường được?"

Lan Hương liếc mắt nhìn Ái Phương cười trêu chọc nàng."

Bé con... không phải em nũng nịu đòi hỏi với tôi sao?

Bây giờ lại dùng ánh mắt ấy..."

- Ái Phương véo lên chiếc mũi nàng ."

Em đòi hỏi lúc nào?

Tên biến thái nhà chị..."

"Lúc trong bệnh viện... không phải một hiệp không đủ sao?"

"Nhưng mà làm đến mức người ta không lếch xuống giường nổi..."

- Lan Hương uỷ khuất, bấu chặt tay xuống drap giường vì cơ thể đau nhức.Ái Phương gật gật đầu, miệng liên tục xin lỗi.

Bước lại gần nhấc bổng nàng lên, Lan Hương cắn vào ngực cô một cái cho bỏ ghét khiến cô la oai oái."

Aaa... bé con...

đừng cắn."

"Tại tên biến thái này... một lát làm sao mà đứng nói chuyện với Phan phu nhân đây?"

- Lan Hương được Ái Phương đặt lên bồn rửa mặt, tay nàng vòng ra sau ôm lấy cổ cô."

Xin lỗi... lần sau sẽ làm như vậy nữa."

- Ái Phương nói lí nhí trong miệng."

Aaa... lần sau còn như vậy nữa á?"

Lan Hương véo tai Ái Phương , cô rên đau rồi dúi đầu vào ngực nàng ."

Bé con... em hung dữ quá đi."

" Ẵm em đến bồn, em muốn tắm."

Lan Hương ngại ngùng nói với cô, Ái Phương gật đầu rồi bế nàng đến bồn tắm, cả hai cùng ngồi vào bồn.

Xả nước ấm, cô cho thêm vào giọt tinh dầu thơm giúp nàng xoa dịu cơn đau.

Ái Phương xoay người Lan Hương , lưng đối diện cô.

Ái Phương cầm bông tắm nhẹ nhàng xoa lên từng tấc da thịt vẫn còn đỏ ửng của nàng , cô cắn môi, kiềm nén dục vọng sắp trỗi dậy.

Tấm lưng Lan Hương trắng mịn, ngón tay cô như vô thức bị vẻ đẹp trước mặt mình quyến rũ, chạm vào người nàng, nàng giật mình, xoay mặt lại đã thấy cô đặt môi hôn lên vai nàng, tay Ái Phương vòng ra phía trước ôm lấy cơ thể nàng."

Đừng...

Đừng làm nữa."

"Ái Phương ..."

Tay cô đã tìm đến nơi thanh xuân mà xoa nắn, Lan Hương vịn tay cô , xoay người đối diện với Ái Phương , tay nàng áp lên gương mặt cô đã dần tê dại.

Ánh mắt cô đã đục ngầu nhìn nàng, môi tham lam muốn hôn lên đôi môi nàng."

Ummm~~.... không được, Ái Phương ."

"Phan phu nhân đang đợi... ahhaa ~"Tay Ái Phương bắt lấy mèo nhỏ nàng, xoa xoa lên tiểu hạt đậu.

Mèo nhỏ của nàng hôm qua vì sự cuồng nhiệt của cô vẫn còn sưng đau nên chỉ với sự đụng chạm nhẹ nhàng đã khiến nàng không chịu được."

Đau... không được...

Ái Phương ."

"Dừng lại..."

Lan Hương đẩy người Ái Phương ra khỏi người mình, thân thể nàng run rẩy, cô như một con sói hoang bị bỏ đói lâu ngày, chỉ chờ chút sơ hở là vô lấy con môi ăn sạch.

Lan Hương nhìn cô khó chịu, nhíu mày."

Ái Phương .. bình tĩnh lại đi."

Ái Phương thở dốc, cố đấu tranh với bản thân mình.

Bên tai là tiếng Lan Hương réo gọi tên cô, nhưng trong lòng cảm giác khó chịu liên tục réo gọi muốn được thoa mãn."

Hương ..."

- Ái Phương chống tay xuống bồn, thở dốc.Lan Hương ôm lấy thân thể dần đỏ lên của cô, nàng ngồi vào lòng cô, Ái Phương ôm siết lấy nàng, cố kìm nén cảm giác trong lòng.

Nhưng mùi hương cơ thể nàng khiến cô không thể ngăn được, cô bất giác cắn lên vai nàng , Lan Hương ngặm chặt miệng rên đau.

Cảm nhận vết cắn sâu trên vai mình."

Ái Phương ..."

- giọng Lan Hương run run, tay liên tục vuốt ve lưng cô.Ái Phương sau một hồi lâu thì nhả môi, đầu dựa vào vai nàng ."

Hương ..."

"Xin lỗi em."

Nàng cong môi, kéo mặt cô ngước lên đối mặt với mình.

Tay cô ôm lấy mông nàng, Lan Hương cúi mặt đặt nụ hôn nhẹ lên môi cô."

Em không sao."

Ái Phương đưa tay vuốt những giọt nước trên mi mắt nàng , chắc vì vết cắn sâu, đau rát nên mới khiến mắt nàng rưng lệ."

Đến đây, tôi thoa thuốc cho em."

Ái Phương kéo trong tủ ra lọ thuốc mỡ, kéo Lan Hương ngồi vào lòng mình, nhẹ nhàng bôi thuốc vào cắn.

Lan Hương cắn chặt răng, thuốc thấm vào vết thương nhói đau."

Sao lại ngốc như thế!

Mỗi lần tôi sắp phát điên là em đều đưa thân mình ra để tôi phát tiết... em là ngốc hay nghĩ mình là mình đồng cốt thép thế!"

"Vì em không muốn thấy Phương phải tự hành hạ mình."

- ngày hôm đó, nàng tưởng Ái Phương hành hạ bản thân đến sắp chết, làm nàng hoảng loạn một phen.Ái Phương cốc lên đầu nàng.

Đứa trẻ nghịch ngợm của cô, cô cứ tưởng là bướng bỉnh, ngang ngược lắm nhưng suy nghĩ lại ngốc nghếch như thế.

T chưa thấy ai chăm ra như t luôn á =))) thoi ráng đi mấy nữa t đi học là khỏi
 
[ Ap - Blh ] Đẻ Thuê Cho Nhà Họ Phan
Chap 23


"Mẹ."

Ái Phương ung dung đi xuống lầu, còn nàng thì vất vả bước theo sau, bước chân của nàng có phần loạng choạng.

Phan phu nhân không thèm liếc mắt xem người ngoài sau đang đi tới, vẫn bình thản nhâm nhi tách trà trên tay.

Ái Phương đi đến ghế sofa, ngồi xuống chiếc ghế gần bà.

Lan Hương bẽn lẽn, đứng một bên không dám bước tới."

Cô đến đây ngồi đi."

- Phan phu nhân lên tiếng gọi.Lan Hương gật đầu rồi đến ngồi bên ghế đối diện Ái Phương .Phan phu nhân quan sát Ái Phương chăm chú nhìn Lan Hương , cong môi cười.Bà vội lên tiếng cắt đứt đi ánh nhìn của Ái Phương ."

Không phải hôm nay có cuộc họp cổ đông sao?"

"Con đã dời lại vào chiều nay."

- Ái Phương xoay mặt nhìn Phan phu nhân."

Dù gì công ty vẫn là quan trọng, con đừng lơ là."

- Phan phu nhân có ý trách móc."

Con hiểu.

Mẹ... con có chuyện muốn nói."

- Ái Phương trong lòng vui sướng, cười tươi nói với bà.

Lan Hương đối diện cũng có thể thấy được sự vui mừng trong mắt cô ."

Mẹ cũng có chuyện muốn nói.

Con nói trước đi."

- Phan phu nhân đặt tách trà xuống bàn, chăm chú nhìn Ái Phương ."

Con muốn cưới Hương ."

Lan Hương muốn ngất xĩu trước câu nói của Ái Phương , nàng trợn to mắt, nhìn cô không chớp mắt.

Phan phu nhân cũng không ngoại lệ, bà cũng bị lời nói của Ái Phương đánh thẳng vào tai, cố giữ bình tĩnh nhưng tay bà run run, môi giật giật lên cố nở một nụ cười.

Bà nhìn sang Lan Hương , nàng nhíu mày nhìn Ái Phương ."

Hương ... mẹ cô dạo này thế nào?"

- Phan phu nhân lảng đi lời nói của Ái Phương ."

Dạ, mẹ cháu đã khoẻ hơn rồi ạ.

Đều là nhờ ơn phu nhân."

"Đều là làm theo hợp đồng.

Cô ngủ cùng Ái Phương thì mẹ cô được sống, cô hiểu ý tôi chứ?"

- Phan phu nhân như muốn nhấn mạnh câu nói."

Dạ vâng cháu hiểu."

"Hôm qua đến ngủ cùng nó , mặc dù là ngoài hợp đồng tôi đưa ra nhưng tôi vẫn sẽ chuyển tiền vào tài khoản cô."

"Dạ không, không cần đâu ạ."

"Mẹ, hôm qua không phải là vì hợp đồng đẻ thuê.

Là con và Hương tình nguyện ngủ cùng nhau."

- Ái Phương biết mẹ cô đang tránh né đi chuyện cô và nàng ."

Với lại hợp đồng ngày hôm đó đã chấm dứt rồi."

Phan phu nhân cau mày, nhìn Ái Phương đang mất bình tĩnh mà tức giận."

Chúng ta vẫn có thể soạn một hợp đồng mới, nếu Hương vẫn còn cần đến tiền."

- Phan phu nhân nhìn sang Lan Hương , nói như thể nàng đến với Ái Phương chỉ vì tiền.Lan Hương đứng bật dậy, cúi gập đầu với Phan phu nhân, liếc mắt sang nhìn Ái Phương ."

Cảm ơn lòng tốt của phu nhân.

Nhưng cháu không nhận đâu ạ, chào bà."

Lan Hương không thèm nhìn lại phía sau, bước đi một mạch ra khỏi cửa, chạy thật nhanh ra khỏi cổng.

Lan Hương bụm chặt miệng mình, khóc nấc lên.

Bây giờ người ta đã gắn cho nàng cái mác là đẻ thuê, thân phận thấp hèn như thế, nàng làm sao xứng với Ái Phương ?"

Mẹ, con không hiểu mẹ đang làm gì?

Không phải mẹ rất thích Hương sao?"

- Ái Phương như ngồi trên đống lửa, thấp thỏm trong lòng."

Mẹ chưa từng nói là thích Hương .

Mẹ ngạc nhiên vì cô ấy có thể cùng con lên giường."

"Ý mẹ là gì?"

"Anh Đào sẽ về trong ngày mai.

Con sắp xếp mà về dùng cơm đi."

- Phan phu nhân dõng dạc nói với Ái Phương ."

Anh Đào ?"

"Con bé thanh mai trúc mã với con.

Nó mới là người phù hợp với con."

Ái Phương nhíu mày nhìn bà, vẫn không hiểu ý bà."

Anh Đào hiếm muộn nên rất khó sinh con, nên ta tìm người khác đẻ thuê.

Nó cũng đồng ý việc đó."

Một chữ cũng Anh Đào , hai chữ cũng Anh Đào .

Chết tiệt, Ái Phương tức điên.

Tại sao mẹ cô lại làm như thế?"

Mẹ.

Ai sinh cho con một đứa bé, con sẽ cưới người đó."

"Con không cần biết thanh mai trúc mã gì hết."

Ái Phương hét lên, tức giận bấu chặt tay đến mức gân xanh nổi lên, tay cô run run, mặt đã đỏ ửng."

Đừng hy vọng đến chuyện đó."

"Mẹ cản được con?"

"Mẹ không cản được con, nhưng mẹ cản được Bùi Lan Hương ."

"Mẹ đừng nghĩ đến việc làm hại cô ấy..."

Phan phu nhân nhìn bóng Ái Phương đang khuất dần, chiếc BMW 4 Series màu đen tăng tốc băng trên con đường vắng.

Ái Phương nhấn nút gọi cho Tóc Tiên , đảm bảo sự an toàn cho mẹ Bùi.

Cô không biết mẹ cô sẽ làm gì, nhưng tốt nhất là nên chuyển mẹ Bùi đến bệnh viện của Tóc Tiên .

Cô chạy dọc theo con đường tìm hình bóng của Lan Hương , cô liền tấp xe vào bên đường, bước đến gần Lan Hương đang thu mình ngồi khóc bên gốc cây.

Ái Phương nhíu mày, bước chân thật nhanh đến nàng , kéo tay nàng chạy đến xe, Lan Hương hốt hoảng vì bị kéo đi, Ái Phương liền xoay đầu về sau, lắc đầu với nàng rồi kéo nàng chạy về phía trước.

Ba người đàn ông mặc vest đen, cao to chạy đuổi theo phía sau, tiếng chân chạy rầm rầm trên mặt đường.

Ái Phương mở cửa xe, đấy Lan Hương vào bên trong."

Khoá cửa lại."

- Ái Phương hét lên.Lan Hương lúng túng, nhấn nút khóa cửa xe.

Nhìn Ái Phương đang chạy về phía bên cửa còn lại, Lan Hương hét lên khi một tên cao to kéo cánh cửa xe phía bên cô.

Ái Phương rít lên một tiếng chửi thề, đạp chân vào hạ bộ một tên to lớn.

Lan Hương run run, nhìn Ái Phương chật vật thoát khỏi những tên kia."

Chết tiệt... các người chán sống rồi à?"

- Ái Phương đá vào mặt khiến tên đó ngã lăn ra đất."

Đại tiểu thư... chúng tôi không muốn làm hại cô."

"Chết tiệt..."

- Ái Phương đấm vào mặt tên vừa nói.Lan Hương cầm cây gỗ, tay run run.

Nàng hít một hơi chạy thật nhanh từ phía sau đánh vào gáy tên còn lại.

Ái Phương hốt hoảng nhìn nàng , rồi nhìn cả ba tên đang lăn quay dưới đất.

Cô nắm lấy tay Lan Hương , chạy về phía xe."

Vào xe."
 
[ Ap - Blh ] Đẻ Thuê Cho Nhà Họ Phan
Chap 24


"Bọn họ là ai?"

- Lan Hương xoay mặt nhìn Ái Phương ."

Người của mẹ tôi."

- Ái Phương giọng trầm đều trả lời, cơ mặt cô đanh lại, căng thẳng.

Cô lo sợ mẹ cô sẽ làm hại đến Lan Hương , nhưng không ngờ là ngay trước mặt cô.

Điều đó càng khiến cô thấp thỏm."

Họ muốn bắt Phương ?"

- Lan Hương nhíu mày khó hiểu."

Không.

Họ muốn bắt em."

"Bắt em?

Vì sao?"

- Lan Hương xoay người, tự nhiên thấy chuyện chẳng lành."

Để nói sau đi, cần phải đưa em đến nơi an toàn đã."

Ái Phương xoay mặt, cong môi nở một nụ cười động viên nàng.Cô không muốn Lan Hương phải lo sợ, nhưng nghĩ đến việc một ngày nàng bị bắt đi, lúc đó không biết cô sẽ phát điên thế nào."

Tiên .. chuyện tôi nhờ cậu sao rồi?"

"Tôi chuyển bác gái về phòng VIP của bệnh viện tôi rồi.

Cậu yên tâm, sẽ có người chăm sóc bác ấy."

"Ờm, Tiên, hiện tại tôi và Hương đang gặp nguy hiểm..."

"Ý cậu là gì?"

Ái Phương liếc mắt lên kính chiếu hậu, phía sau xe cô chiếc xe màu đen đang bám rất sát.

Cô đạp mạnh chân ga, phóng xe lạng lách trên con đường tấp nập.

Lan Hương hét lên, không dám nhìn phía trước mặt mình."

Phương ... cậu ổn chứ?"

"Tiên... có người bám theo đuôi xe tôi."

"Ái Phương , cậu đang ở đâu?"

"Đường F."

"Ráng cắt đuôi họ.

Đến ngã tư Y quẹo phải.

Tôi sẽ gửi cho cậu định vị căn hộ của tôi."

"Được rồi, cảm ơn cậu, Tóc Tiên ."

Ái Phương xoay mặt nhìn Lan Hương đang sợ hãi, co rúm người, tay che lấy mặt.

Cô cắn môi, lòng bức rức.

Vì cô mà người con gái bé nhỏ này phải liên luỵ bao nhiêu chuyện.

Tiếng tin nhắn gửi đến, kèm theo cả dòng note của Tóc Tiên :"Phòng 11 lầu 20 , mật khẩu nhà 0611, tôi sẽ đến gặp cậu sau."

Ái Phương nhanh chóng cắt đuôi chiếc xe phía sau, tấp xe nhanh vào tầng hầm khu căn hộ cao cấp.

Cô kéo tay Lan Hương vẫn còn ngơ ngác đến thang máy."

Cho tôi một tờ khăn giấy."

- Ái Phương xoay sang nói với Lan Hương , nàng gật đầu, chẳng biết cô đang muốn làm gì.Ái Phương nhón người, tay cầm tờ khăn giấy lên che camera được gắn bên trong rồi kéo Lan Hương vào, nhấn nút 20.

Nhìn cánh cửa thang máy đóng chặt, cô thở phào nhẹ nhõm, kéo Lan Hương vào lòng mình ôm siết lấy nàng.Lan Hương xoa xoa lên lưng Ái Phương , đầu dựa vào vai cô, thật sự ở cạnh cô, nàng thấy rất bình yên.

Tiếng thang máy ting báo hiệu đã đến tầng 20, đan tay mình vào tay Lan Hương , đi trước dẫn nàng theo sau, dừng lại trước cửa phòng 11, cô nhấn mật khẩu, tiếng cạch mở khoá vang lên.

Ái Phương đẩy cửa đi vào nhà, Lan Hương đi theo phía sau cô, Ái Phương nhìn nàng đã đóng chặt cửa liền gắt gao ép sát Lan Hương vào vách tường bên cạnh, ngấu nghiến hôn lên môi nàng.

Lan Hương bị cô làm cho bất ngờ, chỉ biết bất động mặc Ái Phương phát tiết.

Môi lưỡi dây dưa một hồi lâu, cô nhả lấy môi Lan Hương ra, tay chống hai bên vai nàng, cúi đầu thở dốc."

Phương ...

đừng lo lắng."

-Lan Hương kéo mặt Ái Phương , đặt nhẹ lên môi cô nụ hôn, Ái Phương gật đầu, cô hiện tại không nên lo lắng, vì như thế rất dễ ảnh hưởng đến tâm lý của nàng .

Cô vẫn là nên bình tĩnh đối phó."

Tôi không sao.

Chỉ là sợ em bị bắt đi mất."

"Hứa với tôi, nếu mẹ tôi làm khó em, quyết không được buông tay tôi.

Được không?"

- Ái Phương ánh mắt khẩn thiết nhìn nàng."

Ý Phương là gì?

Mẹ Phương sẽ chia cắt em và Phương ?"

"Trước mắt là vậy... nhưng mà... tôi sẽ không để bà ấy thực hiện được đâu.

Tôi sẽ không để bà ấy làm hại đến em."

Lan Hương có thể ngờ ngợ ra một vài chuyện, có phải vì thân phận nàng không?

Lúc sáng những lời Phan phu nhân nói cũng khiến nàng một phần tủi thân."

Vì thân phận của em..."

- Lan Hương tự nhiên thấy lòng mình dấy lên một nỗi sợ, nàng lùi về sau, tránh né ánh nhìn của Ái Phương ."

Hương , tôi không quan tâm thân phận của em.

Nếu vì thân phận tôi đã không cùng em dây dưa."

"Lan Hương , đừng nghĩ nhiều, được không?

Ở cạnh tôi thôi."

Ái Phương nhẹ nhàng nói với nàng, giúp nàng trấn tĩnh.

Nhưng trong lòng vẫn cảm thấy mình thế nào cũng không xứng với cô.Nàng cắn môi, nén đi giọt nước mắt, mặc Ái Phương đang ôm siết lấy nàng.

Nàng trốn cùng cô bây giờ, có chắc là sẽ trốn được cả đời không?

Ái Phương cùng nàng chống đối Phan phu nhân, nhưng sau này Ái Phương có chọn gia đình mà từ bỏ nàng không?"

Nhưng Phương không thể từ bỏ gia đình mình được."

"Gia đình và em, tôi sẽ giải quyết được.

Tại sao tôi có thể chấp nhận em mà gia đình tôi lại không thể chứ?

Họ sẽ chấp nhận thôi, gia đình tôi sẽ hoàn thiện hơn nếu có em."

"Tin tôi, chỉ cần em tin tôi."

- Ái Phương liếm lấy môi mình, Lan Hương từ nãy giờ chỉ biết gật đầu trước lời nói của cô, môi cố nhếch lên một nụ cười."

Đói không?

Tôi làm chút gì cho em ăn."

"Chị biết nấu ăn sao?"

- Lan Hương ngước mặt lên nhìn cô tò mò."

Cũng biết chút chút."

- Ái Phương gãi gãi đầu.
 
[ Ap - Blh ] Đẻ Thuê Cho Nhà Họ Phan
Chap 25


Ái Phương kéo tay Lan Hương đến nhà bếp, đẩy nàng ngồi xuống ghế.Cô lục tìm trong nhà xem có chút gì ăn không, nhưng mà căn nhà chẳng còn gì ngoài mì gói.

Ái Phương cầm hai gói mì trên tay, xoay mặt qua nhìn nàng , Lan Hương cười khúc khích nhìn cô đang xụ mặt xuống làm xấu."

Chỉ còn mỗi mì."

"Em ăn được mà... chỉ sợ Phương ăn không quen."

Ái Phương lắc đầu, lấy hai cái tô trên đầu tủ ra đặt xuống mặt bàn, cô bắt ấm nước lên rồi dùng kéo cắt hai gói mì cho vào tô, vụng về thế nào mà mì văng tung toé.

Lan Hương ngồi bên bàn ăn nhìn cô lúng túng thật đáng yêu, nàng không đành lòng nhìn đại tiểu thư Phan gia vào bếp thì đứng dậy, hướng cô đi đến."

Để em làm cho."

Ái Phương làm mặt nũng nịu nhìn nàng , Lan Hương ghé mặt mình hôn vào má cô một cái.

Cô là muốn trổ tài một chút, nấu cho người mình thích ăn thôi mà, tại gói mì nó không nghe lời."

Không sao.

Để em nấu cho Phương ăn."

Lan Hương đẩy Ái Phương sang một bên, thành thục cắt những gói gia vị cho vào tô mì, nêm nếm một chút lại."

Phương có ăn cay không?"

Ái Phương lắc đầu, không phải là cô không biết ăn cay mà là ăn cay rất dỡ, ăn một chút là mặt đã đỏ ửng nóng hổi trông rất buồn cười."

Vậy em không cho ớt."

Lan Hương cắt vài trái ớt vào tô mình.

Đợi nước sôi rồi đổ vào tô, mùi hương bốc ra thơm lừng khiến nàng đói bụng, bụng kêu lên ọt ọt.

Nàng đặt tô mì lại trước mặt Ái Phương , tô còn lại thì đặt bên nàng."

Ăn thôi."

Ái Phương đưa đũa vào định gắp lên ăn thì Lan Hương đã bảo cô dừng lại, nàng đưa muỗng vào tô cô nếm thử nước mì, cảm thấy không cay mấy thì nàng gật đầu."

Phương ăn đi."

Ái Phương nhìn nàng, quan sát từng hành động từ nãy giờ của nàng, cảm thấy Lan Hương đối với cô rất thật.

Lan Hương ngồi trước mặt cô khác với Lan Hương đanh đá mà cô đã gặp từ những ngày đầu.

Nàng hiện tại, đem con người thật của mình mà đối xử với cô.

Ái Phương cong môi cười, đôi đũa trên tay cứ bất động."

Phương không ăn được sao?

Hay để em kím gì nấu nha."

- Lan Hương buông đôi đũa trên tay xuống, nhíu mày nhìn Ái Phương cứ ngây người nhìn nàng.Lan Hương đứng bật dậy, đến tủ lạnh kím một chút gì đó còn sót lại."

Phương ... vẫn còn một quả trứng và kim chi mà."

Lan Hương nhìn sang cô, cô gật đầu với nàng.

Ái Phương chỉ biết luộc trứng chứ chiên trứng thì cô thua, nên đành nói là nhà chỉ còn mì gói .

Nàng liếc mắt nhìn cô , thấy cô cười cười như bị Lan Hương bắt quả tang mình không biết nấu ăn."

Đợi em một chút."

Lan Hương đeo chiếc tạp đề treo ở góc tường vào người, búi cao tóc lộ cần cổ trắng ngần, xoắn tay áo lên cao.

Nàng tập trung đập quả trứng vào chén, nêm nếm gia vị rồi cho vào chảo dầu.

Ái Phương nhìn những động tác thành thạo của nàng cũng ngạc nhiên, cảm thấy Lan Hương thật giỏi."

Em biết nấu ăn sao?"

"Em nấu ngon là đằng khác."

- Lan Hương xoay mặt cười như trêu chọc."

Xem ra tôi đánh giá thấp em rồi."

- Ái Phương tấm tắc gật gật đầu."

Nếu chị muốn.. mỗi ngày em đều nấu cho chị ăn."

"Được rồi, ăn thôi."

Lan Hương đặt đĩa trứng trước mặt cô, dùng đũa xắn một miếng trứng rồi đưa đến miệng cô.

Ái Phương hé miệng, nhận lấy miếng trứng nàng đưa đến ăn ngon lành."

Để tôi, em ăn đi."

Tiếng mở khóa cửa cắt ngang, cả hai nhìn ra bên ngoài.

Tóc Tiên cùng Minh Hằng giơ thật nhiều túi thức ăn lên rồi cười toe, Tóc Tiên đóng cửa đi sau Minh Hằng , đặt túi thức ăn lên bàn, Tiên trợn to mắt nhìn hai tô mì, liền liếc ánh mắt sang Ái Phương , giọng điệu mỉa mai châm chọc."

Đại thiểu thư của Phan gia, cậu cho người ta ăn như vậy làm sao đầy đủ dưỡng chất đây?"

Ái Phương cười méo xệch, tự nhiên muốn giết người ghê.

Nếu không có ai ở đây, chắc chắn cô sẽ cho Tóc Tiên một trận.

Từ lúc Tóc Tiên biết cô đi cùng Lan Hương , nhiều lần mang nàng ra mà trêu ghẹo cô.

Mà cũng đúng thôi, ai biểu cô ưu tú quá, đến 30 tuổi mới có mối tình đầu, nên bạn bè như Tiên phải mừng cho bạn mình rồi."

Tiên, chị đừng ghẹo Phan Tổng nữa."

Minh Hằng từ nãy giờ chất đồ ăn vào tủ xong xuôi rồi ngồi vào bàn cùng 3 người, Minh Hằng nhìn mặt của Ái Phương ngượng ngùng nên cũng muốn cắt ngang trò trêu chọc này của Pansa."

Cô là Lan Hương sao?

Tôi có nghe Tiên kể về cô."

Lan Hương đỏ mặt, nghe tiếng Minh Hằng hỏi mình thì gật đầu, nở nụ cười nhẹ.

Minh Hằng là một cô gái dịu dàng, xinh đẹp, nhìn vào khiến người đối diện có cảm giác rất muốn bao bọc, với mái tóc nhuộm vàng nâu dài được xoã qua vai, trông Minh Hằng càng giống những cô công chúa trong truyện cổ tích.

Lan Hương nhìn cô ấy liền có cảm tình."

Lan Hương , cô bao nhiêu tuổi rồi?"

"Em 20 tuổi rồi."

- Lan Hương dần thả lỏng cơ thể mình nói chuyện với Minh Hằng ."

Vậy sao?

Xem ra em vẫn còn nhỏ nhỉ.

Tôi 27 tuổi rồi, tôi đang làm cùng công ty với Phan Tổng."

"Bởi nên chị mới nói, Ái Phương đi câu được con cá nhỏ bé thế này phải chăm người ta thật tốt chứ."

Ái Phương hắng giọng một cái, cái tên Tóc Tiên này, không ngăn hắn lại thì một lát Lan Hương ngại ngùng chạy mất dép mất.

Cả ba người nghe tiếng hắng giọng của Ái Phương thì liền xoay lại nhìn, cô ánh mắt sát khí nhìn Tóc Tiên ."

Tiên, hay là tôi cùng cậu nấu ăn đi.

Để hai người bọn họ thoải mái nói chuyện được không?"

"Cậu nấu ăn được sao?"

- Tóc Tiên bất ngờ trước lời đề nghị của cô.

Ái Phương chỉ nhoẻn môi cười.
 
[ Ap - Blh ] Đẻ Thuê Cho Nhà Họ Phan
Chap 26


Ái Phương kéo Tóc Tiên đứng dậy đến khu vực bếp, thành thục như một đầu bếp chuyên nghiệp, cô lôi những túi thức ăn trong bịch lớn ra đặt xuống mặt bàn bếp rồi xoay đầu nhìn

Tóc Tiên ."

Tiên, cậu sơ chế nguyên liệu đi."

Tóc Tiên tròn xoe mắt nhìn Ái Phương , thấy cô lôi trong túi ra vài trái cà chua, dưa leo cho vào thau nhựa rửa sạch.

Nhìn Ái Phương phân chia công việc xem, có phải là quá đáng lắm không?

Tóc Tiên thì cả túi đồ ăn to, còn cô chỉ rửa vài trái cà chua.

Tóc Tiên bất lực, lắc đầu rồi cũng lại phụ một tay."

Tôi sẽ làm phụ bếp, cậu cần gì cứ nói tôi."

- Ái Phương vừa nói vừa cho quả cà chua bi mình vừa rửa xong cho vào miệng."

Vậy sao?

Tôi có việc muốn nhờ cậu."

"Chuyện gì?"

"Ra ngoài ngồi đi, đừng cản trở việc nấu ăn của tôi."

- Tóc Tiên có hơi bực mình khi thấy Ái Phương đứng áng trước mặt mình.Ái Phương cười hì hì, vẫn ngoan cố trụ trong nhà bếp chọc tức Tóc Tiên .

Lan Hương và Minh Hằng từ bao giờ đã ngồi ở phòng khách tám chuyện cùng nhau, nghe trong bếp tiếng la hét chói tai, tiếng nồi niu xoong chảo đánh vào nhau kêu leng keng, cảm tưởng như có một trận đánh kịch liệt dưới bếp, Lan Hương hốt hoảng nhìn Tóc Tiên và Ái Phương choảng nhau, định đứng dậy can ngăn thì Minh Hằng đã nắm lấy tay nàng giữ lại."

Không cần đâu, để họ đánh nhau đi.

Bọn họ là vậy đó, sáp lại là vậy.

Lát mệt thì ngưng thôi."

Minh Hằng có vẻ như đã quen với sự việc thế này, coi bộ cũng diễn ra thường xuyên.

Lan Hương mặc dù ngồi lại vị trí cũ nhưng trong lòng cũng hơi lo lắng cho Ái Phương , Minh Hằng nhìn sang gương mặt nàng , hai chân mày cô đang nhíu lại với nhau thì mĩm cười nhìn theo hướng ánh mắt của Lan Hương ."

Hai người thôi đi, thật ồn ào."

- Minh Hằng nói với vào.Ái Phương đang kẹp lấy cổ Tóc Tiên nghe thấy tiếng Minh Hằng thì ngưng lại, cả hai buông nhau ra, phủi phủi lại quần áo.

Tóc Tiên mặt đã đỏ ửng, hừ lên một cái rồi xoay lại tiếp tục nấu ăn.

Ái Phương thì bĩu môi, cầm lấy chai nước nốc một hơi rồi đi ra ngoài."

Minh Hằng , em nên quản lý Tóc Tiên một chút.

Cậu ấy dạo này sinh hư rồi."

- Ái Phương đưa chai nước cho Lan Hương rồi ngôi xuống kế nàng."

Phương không sao chứ?"

- nàng lo lắng nhìn Ái Phương , cô lắc đầu xoa xoa tóc nàng."

Em xuống phụ Tiên."

- Minh Hằng không muốn làm phiền không gian của hai người liền đứng dậy, bước đi được vài bước thì dừng lại."

À, Phan Tổng.

Chủ tịch vừa.."

Ái Phương liền lắc đầu có ý kêu Minh Hằng ngưng lại.

Lan Hương nhìn Minh Hằng đang nói giữa chừng thì bỏ lửng câu nói, nàng xoay sang nhìn Ái Phương , cô cong môi cười với nàng rồi đứng dậy."

Tôi nói chuyện với Hằng một chút.

Em nên tắm đi, xong rồi ăn cơm.

Tôi có nhờ Tiên mua giúp em vài bộ quần áo rồi."

Ái Phương nói xong, thấy Lan Hương ngoan ngoãn gật đầu thì bước đi theo Minh Hằng .

Lan Hương nhìn cả hai người họ ra ngoài cửa, cánh cửa đóng sầm lại.

Nàng thở dài, rơi vào trầm tư.

Có vẻ chuyện khá quan trọng nên hai người họ mới không muốn cho nàng biết, hoặc chuyện cũng có thể liên quan đến nàng.

Dòng suy nghĩ khiến Lan Hương nhớ về chuyện lúc sáng, nàng lủi thủi đứng dậy đi vào phòng."

Chủ tịch vừa gọi điện cho tôi, chủ tịch nói ngày mai chị nên về nhà...."

"Nếu không?"

- Ái Phương nhét hai tay vào túi đứng đối diện Minh Hằng ."

Nếu không... chủ tịch sẽ dùng biện pháp mạnh để đưa chị về."

Ái Phương nhếch môi cười, mẹ cô cuối cùng cũng đưa ra lời đe doạ với cô.

Cô không phải là không biết sợ.

Cô sợ chứ, với thế lực của mẹ cô, dễ dàng có thể bắt được Lan Hương đi, trừ khi nàng tin tưởng cô, tuyệt đối ở bên cạnh cô."

Tôi biết rồi."

Ái Phương gật đầu với Minh Hằng , mở cửa đi vào nhà đã thấy Tóc Tiên cùng Lan Hương dọn sẵn cơm trên bàn ăn.

Lan Hương vừa gội đầu xong nên tóc vẫn còn ướt, Ái Phương mặt vẫn bình thản đi đến cạnh nàng."

Sao em không sấy khô tóc?"

"Ừm... em không tìm được máy sấy."

"Vào phòng đi, tôi sấy tóc giúp em."

- Ái Phương hất đầu với Lan Hương rồi hướng đi về phòng."

Cậu ăn trước đi, không cần đợi tôi."

- Ái Phương nói với Tóc Tiên , cô ấy mĩm cười gật đầu với cô.Ái Phương đóng cửa phòng, đi đến hộc tủ trên cao lôi ra máy sấy, Lan Hương tròn xoe mắt nhìn cô như thể cô đã quen với mọi thứ trong nhà này."

Phương từng ở đây sao?"

- Lan Hương ngồi xuống ghế, nhìn vào gương, Ái Phương đang đứng sau lưng nàng."

Không.

Tôi cũng là lần đầu tiên đến đây, căn hộ chính của Tiên ở gần bệnh viện cậu ấy, thiết kế hai căn hộ giống hệt nhau nên tôi biết thôi."

Lan Hương gật đầu, không gian trong phòng chợt lắng đọng lại chỉ nghe được tiếng sấy.

Nàng nhìn mặt Ái Phương suy tư, như có điều muốn nói với nàng."

Có chuyện gì sao?"

"Mẹ tôi bảo ngày mai tôi nên về nhà..."

"Em ở nhà đợi Phương ."

- Lan Hương mĩm cười nói với cô."

Tôi không an tâm để em ở nhà một mình."

"Thế Phương tính làm gì?

Định đem em đi theo à?"

- Lan Hương cười khúc khích trêu chọc."

Ờm.

Tôi sẽ đem em theo, miễn là em ở trong tầm mắt tôi."

- Ái Phương nghiêm túc nói."

Phương đừng lo.

Em có thể ở nhà mà, với lại ở đây cũng có bảo vệ, em không tin là bị bắt đi."

"Hương ... tôi không an tâm..."

Lan Hương thấy cô chợt nghiêm mặt, nhíu mày nhìn nàng.

Nàng thấy có vẻ như là Ái Phương chỉ muốn tốt cho nàng, liền đứng dậy xoay người áp tay lên má cô, đặt nhẹ nụ hôn lên môi Ái Phương trấn an."

Được rồi... mai em đi cùng Phương , được không?"
 
[ Ap - Blh ] Đẻ Thuê Cho Nhà Họ Phan
Chap 27


Nhìn Ái Phương suy tư bên cửa sổ, Tóc Tiên cũng đến tủ rót cho mình một ly rượu, đi đến cạnh cô .

Nhìn những toà nhà cao tầng lấp lánh ánh đèn, dòng người đã thưa thớt đi, tiếng gió đêm rít lên càng khiến tâm trạng chùn xuống."

Em ấy ngủ rồi sao?"

"Ừm, ngủ rồi."

- Ái Phương đưa ly cụng vào ly Tóc Tiên rồi nhấp một ngụm."

Đã xảy ra chuyện gì rồi?"

"Mẹ tôi ngăn cản tôi cưới Hương, bà ấy muốn tôi cưới Đào."

"Anh Đào?

Con bé đã đến nhà cậu ở năm nó 10 tuổi đúng không?"

Ái Phương gật đầu.

Tóc Tiên chỉ biết Anh Đào bằng hoặc lớn hơn Lan Hương vài tuổi, năm Anh Đào lên 10 tuổi đã được bố mẹ gửi đến nhà Ái Phương vì ông bà thường xuyên đi công tác.

Và điều quan trọng hơn là năm bố Ái Phương qua đời, chính bố mẹ Anh Đào đã đứng ra giúp đỡ Phan phu nhân.

Cũng xem như là có chút ân tình.

Nhưng đem con gái mình ra trả nợ ân tình thế này, thì thật là quá đáng với Ái Phương rồi.

Tóc Tiên cũng hiểu được một phần nào tâm trạng của Ái Phương lúc này."

Cậu định thế nào?"

"Tôi sẽ cùng Lan Hương thuyết phục bà ấy."

"Không được đâu.

Cậu cũng biết rõ tính cách Phan phu nhân, nếu là người dễ dãi bà ấy đã không thể một mình gầy dựng lại Phan Thị."

- Tóc Tiên lắc đầu."

Chỉ cần Hương tin tôi.

Tôi tin mình sẽ thuyết phục được bà ấy."

- Ái Phương nốc cạn ly rượu trên tay mình."

Ái Phương .

Cậu ở cạnh Hương, cậu không hiểu em ấy sao?

Lan Hương tin cậu, tin cậu tuyệt đối.

Tôi có thể nhìn ra được niềm tin của em ấy với cậu qua từng cử chỉ và ánh mắt.

Nhưng điều mà em ấy lo sợ là chính bản thân em ấy, em ấy không tin vào bản thân mình."

"Cậu không nhìn ra được sao?

Lúc nãy tôi thấy em ấy lủi thủi đi vào phòng, ánh mắt rưng lệ nhìn cậu cùng Minh Hằng .

Em ấy hiểu, hiểu hết mọi chuyện.

Chỉ là cố cười để cậu không phải lo lắng."

"Vậy cậu nói xem, tôi nên làm thế nào đây?"

- Ái Phương nhíu mày, đầu óc đã hơi choáng váng."

Tôi nghĩ người mà cậu nên nói chuyện một cách rõ ràng là Anh Đào ..."

- Tóc Tiên nhíu mày, nhìn Ái Phương đang suy nghĩ.Ái Phương leo lên giường, nhích người gần về phía nàng đang say giấc ngủ.

Lan Hương nghe được mùi hương quen thuộc liền xoay người ôm lấy Ái Phương , đầu dụi dụi vào ngực cô."

Phương uống rượu sao?"

- Lan Hương lí nhí, ngước mặt lên nhìn Ái Phương ."

Ừm.

Khó ngủ quá nên tôi uống vài ly."

"Có phải lo lắng vì ngày mai về nhà gặp Phan phu nhân không?"

- Lan Hương gối đầu mình lên ngực Ái Phương , áp tai mình lên ngực cô."

Một chút.... nhưng tôi sẽ không sao đâu."

Lan Hương xoay mặt, đặt cằm lên ngực cô, mặt đối mặt với Ái Phương .

Lan Hương nhích người, đặt lên môi cô nụ hôn.

Ái Phương vẫn giữ yên để nàng lướt môi lên cánh môi mình, tận hưởng hương vị ngọt ngào từ môi nàng."

Em yêu Phương ."

Ái Phương chợt thấy cảm xúc dâng trong lòng, cổ họng ứ nghẹn.

Cô ôm chặt lấy nàng , xoa xoa lên tóc nàng rồi đặt lên đó nụ hôn.Chỉ cần em yêu tôi, yêu mỗi tôi thôi.

Tin tôi, tôi sẽ vì em mà làm tất cả.Tiếng ồn bên ngoài đánh thức giấc ngủ của Ái Phương , cô đưa tay qua bên cạnh tìm kiếm Lan Hương , hốt hoảng ngôi bật dậy khi thấy bên cạnh mình trống rỗng, Ái Phương khoác vội chiếc áo khoác ngủ mở cửa chạy nhanh ra ngoài.

Thở phào nhẹ nhõm khi thấy nàng đang đứng ở bếp, ngây ngốc nhìn cô ."

Tôi tưởng em bị bắt đi mất..."

Lan Hương cười một cái, đặt hai đĩa cơm bò nàng đã làm xong lên mặt bàn."

Phương đến ăn đi."

" Tiên và Hằng đâu?"

- Ái Phương kéo ghế ngồi vào bàn."

Họ vẫn chưa dậy... em kêu họ nhé."

"Cứ để hai người họ ngủ đi."

Lan Hương gật đầu, kéo ghế ngồi đối diện Ái Phương .

Nàng chậm rãi nhìn từng cử chỉ của cô , quan sát từng đường nét trên gương mặt cô ."

Có ngon không?"

- Lan Hương cắn cắn muỗng, hỏi Ái Phương ."

Rất ngon."

- Ái Phương liên tục múc những muỗng cơm cho vào miệng."

Phương là người thứ hai em nấu ăn đó."

"Đầu tiên là ai?"

- Ái Phương có chút ganh tị."

Mẹ em."

Lan Hương cười khúc khích, Ái Phương ồ lên một tiếng rồi gật đầu.

Không gian căn bếp giòn giã đầy tiếng cười, cô cảm thấy thật bình yên, ước mong thời gian có thể ngừng lại ở khoảnh khắc này thôi, khoảnh khắc nụ cười của nàng không mang những ưu phiền như thế này."

Hương ..."

Lan Hương xoay mặt nhìn cô, Ái Phương một tay cầm vô lăng, một tay nắm lấy tay nàng xoa xoa, chiếc xe chầm chậm đi đến ngã tư gần nhà Ái Phương thì dừng lại."

Hương ... em qua ngồi cùng xe với hai vệ sĩ của Tóc Tiên .

Giữ liên lạc với tôi.

Đợi tôi, tôi sẽ cố gắng quay lại thật sớm."

Ái Phương chỉnh lại nón kết của Lan Hương , kéo cao áo khoác giúp nàng để không ai nhận ra nàng.

Lan Hương gật đầu, ngoan ngoãn mở cửa xe đi lại xe phía sau, Ái Phương nhìn gương chiếu hậu thấy nàng đã yên vị trong xe thì mới bắt đầu nhấn chân ga quẹo vào con đường vào nhà mình.

Lan Hương lo lắng, mắt nhìn chiếc xe Ái Phương khuất bóng mà lòng cứ nơm nớp lo sợ.
 
[ Ap - Blh ] Đẻ Thuê Cho Nhà Họ Phan
Chap 28


Quản gia nhanh chóng mở cửa cho Ái Phương , cô chạy xe thẳng vào trong sân, nhìn đồng hồ trên tay mình điểm 7 giờ tối.

Cô có thể rời đi khỏi đây lúc 7 giờ 20 hoặc trễ nhất là 7 giờ 30 phút, cô lẩm nhẩm trong đầu, đẩy cửa xe rồi bước nhanh vào trong nhà.Phan phu nhân cùng Anh Đào đã đợi sẵn từ lâu.

Nghe tin hôm nay Ái Phương sắp xếp công việc về nhà ăn cơm nên Anh Đào đã không ngại ngần mà đến rất sớm, còn cùng quản gia chuẩn bị một bữa cơm thịnh soạn.

Phan phu nhân nhìn Anh Đào ngoan hiền, đảm đang như thế rất hài lòng."

Thưa mẹ con mới về."

Ái Phương gật đầu chào Phan phu nhân, ánh mắt cô không thèm liếc nhìn sang Anh Đào một cái khiến Anh Đào đang cười rạng rỡ liền bị sượng đi.

Phan phu nhân nhìn thấy Anh Đào cúi mặt thì liền hất đầu với Ái Phương ."

Phương , con chào hỏi Anh Đào đi.

Con bé đã đợi con rất lâu rồi."

Ái Phương gật đầu, cong môi nở nụ cười lịch sự chào hỏi Anh Đào ."

Chào, lâu rồi không gặp."

"Phương , em rất nhớ chị.

Gặp lại chị thật vui."

Anh Đào sau khi được Ái Phương chào hỏi thì tâm trạng cũng đã vui hơn.

Ái Phương không muốn mất thêm thời gian, cô nhìn vào đồng hồ rồi ngước mặt nhìn Phan phu nhân."

Mẹ và Đào đã ăn cơm chưa?"

"Đợi con về rồi mới bắt đầu ăn đây."

- Phan phu nhân cười nói với Ái Phương ."

Vậy sao?

Thật ngại quá, con xin lỗi, dạo này công ty khá nhiều việc."

"Mẹ Phan, mình vào ăn cơm đi, con thấy Ái Phương có vẻ rất đói rồi."

- Anh Đào nhìn mặt Ái Phương khẩn trương thì cũng không muốn kéo dài thời gian, sợ cô sẽ đói."

Được rồi, được rồi."

Phan phu nhân vỗ vỗ vào tay Anh Đào rồi đứng dậy.

Anh Đào và Ái Phương đi sau, cô liên tục nhìn đồng hồ, còn 15 phút nữa là đồng hồ điểm 7 giờ 20.

Cô ngồi vào bàn, đối diện là Anh Đào ."

Phương , dạo này công việc của chị rất bận sao?"

- Anh Đào từ nãy giờ quan sát Ái Phương , thấy cô liên tục xem giờ."

Ừm, rất bận.

Tôi phải quay về công ty sớm để giải quyết hồ sơ."

- Ái Phương nhấp một ngụm nước, lòng cô bây giờ nóng như lửa đốt, cứ thấp thỏm không yên."

Công việc ngày mai có thể giải quyết sau.

Hôm nay, con về nhà ngủ đi, đừng ngủ ở công ty nữa."

- Phan phu nhân thừa biết Ái đang nghĩ gì, liền chặn đi ý nghĩ của cô.Lan Hương ngồi trong xe cũng không khá hơn, nàng cứ nhìn ngó ra bên ngoài, rồi lại giơ tay lên nhìn đồng hồ, cố chợp mắt cũng không thể.

Lan Hương liền trợn to mắt, ôm lấy đầu mình thụp xuống, hét lên một tiếng chói tai khi một người đàn ông cao lớn dùng gậy gỗ đánh mạnh vào kính xe khiến vụn kính văng tung toé, cũng may là vệ sĩ ngồi kế bên nàng nhanh chống đỡ lấy nên nàng chỉ trầy xước một ít.

Hai vệ sĩ của Tóc Tiên sau cú đánh bất ngờ thì liền mở cửa xuống xe giao chiến cùng ba tên áo đen cao lớn, giằng co qua lại một lúc lâu, không gian hỗn độn, tiếng hét chói tai của người đi đường.

Lan Hương sau một lúc lâu cũng lấy lại bình tĩnh, nàng liền mở cửa chạy đi, không biết được là chiếc xe đen phía sau chầm chậm chạy theo mình.

Lan Hương chân bị vụn kính lúc nãy làm trầy xước nên khi hoạt động mạnh khiến nó đau nhữc, bước chân dần chậm lại, nàng cố nhích thân mình, liền bị người đàn ông phía sau siết chặt, tay bụm lấy miệng nàng, nhấc bổng nàng lên.Lan Hương vùng vẫy chống đối, chân đạp loạn xạ vào người phía sau.

Người đàn ông to lớn một tay ném Lan Hương về phía sau xe.

Cú ném mạnh thô bạo cộng thêm những vết trầy xước va chạm vào ghế xe, Lan Hương phát đau liền rên rỉ, ôm lấy thân đau nhức đang nằm dài trên ghế, cố nén nước mắt."

Mẹ, xin lỗi.

Con phải về công ty bây giờ."

Ái Phương nhìn đồng hồ đúng 7 giờ 20 liền đứng dậy xin phép Phan phu nhân, bà cũng không ngăn cản Ái Phương , gật đầu để cô ra khỏi nhà.

Ái Phương nhìn những hành động của Phan phu nhân cảm thấy có chút không ổn, trong lòng từ nãy giờ cứ nóng như ai thiêu đốt, cô không nghĩ nhiều, hướng xe nhanh chóng chạy đi.

Chiếc xe cô vừa quẹo phải ngay ngã tư thì chiếc xe chở Lan Hương vừa quẹo trái vào con đường đến nhà cô, cả hai xe lướt qua nhau.Ái Phương quay lại địa điểm mà mình đã bảo Lan Hương chờ, hoảng loạn khi thấy xung quanh hỗn độn, biết là có chuyện chẳng lành, cô chạy nhanh về phía chiếc xe đang đậu, nhìn vào xe chẳng thấy nàng , Ái Phương như phát điên."

Vệ sĩ Dương, cậu đang ở đâu?

Lan Hương đã đi đâu rồi?"

- Ái Phương hét lên, không thể giữ bình tĩnh."

Phan Tổng, hai chúng tôi cùng 3 tên khác đã bị cảnh sát bắt đi.

Lúc cảnh sát đến chúng tôi đã không thấy tiểu thư Bùi đâu.

Tôi xin lỗi...

Phan Tổng."

Ái Phương tức giận đá vào xe, cô biết chắc chắn mẹ cô đã cho người bắt Lan Hương , bởi nên lúc nãy mẹ cô dễ dàng để cô ra khỏi nhà mà không ngăn cản.

Ái Phương tức giận, tay siết chặt hằn lên những gân xanh, nghiến lấy răng, đạp mạnh chân ga quay xe trở về Phan Gia.
 
[ Ap - Blh ] Đẻ Thuê Cho Nhà Họ Phan
Chap 29


Chiếc xe đưa Lan Hương dừng ngay tại sân nhà, tên cao lớn mở cửa xe hất đầu với Lan Hương ra hiệu muốn nàng tự bước ra khỏi xe.

Lan Hương bây giờ chẳng khác con mèo nhỏ bị người ta hành hạ, quần áo xộc xệch, tóc tai cũng không còn gọn gàng.Tên cao lớn thấy Lan Hương lề mề liền kéo mạnh lấy chân nàng, nàng la lên một tiếng, mím môi.

Cố chỉnh chu lại mọi thứ, Lan Hương bước theo sau tên cao lớn vào nhà."

Nhanh lên, bà chủ đang đợi ngươi."

Lan Hương lê thân mình lên từng bậc cầu thang đến phòng khách.

Phan phu nhân cùng Anh Đào đang thưởng thức trà thấy tên cao lớn dẫn Lan Hương vào thì cũng dừng lại.

Tên cao lớn gật đầu rồi lui ra ngoài, Anh Đào tròn xoe mắt, nhíu mày nhìn Lan Hương hơi xộc xệch đứng trước mặt mình, Anh Đào vẫn không hiểu gì liền nhìn Phan phu nhân bình thản nói với Lan Hương ."

Lan Hương , thật xin lỗi, bọn chúng mạnh tay quá rồi."

Lan Hương vẫn đứng yên, mắt vẫn không ngừng quan sát từng hành động và lời nói của Phan phu nhân."

Lan Hương , quên giới thiệu với cô.

Đây là Anh Đào , người sẽ cùng Ái Phương kết hôn."

Phan phu nhân ngưng lại, hướng mắt nhìn Lan Hương thăm dò biểu tình trên gương mặt nàng, nàng nhếch môi, lý do Phan phu nhân muốn bắt nàng đến đây chỉ vì điều này thôi à?

Giới thiệu nàng với người mà bà gọi là vợ sắp cưới của Ái Phương ?

Phan phu nhân cũng thừa biết người Ái Phương muốn cưới là nàng, vậy ý của bà là đang ngầm từ chối nàng.

Lan Hương liếc ánh mắt nhìn sang Anh Đào, nhìn vào cũng có thể đoán được là tiểu thư con nhà quyền quý, nhan sắc cũng không phải dạng tầm thường.

Nếu đứng cùng Ái Phương , có thế là cùng một tầng lớp."

Vì Anh Đào khó sinh con nên ta mới tìm người đẻ thuê cho hai đứa.

Bây giờ cũng nên để cô và Anh Đào gặp mặt nhau rồi nhỉ?"

- Phan phu nhân cười to, nhấp lấy ngụm trà nhìn nét mặt Lan Hương đã đanh lại."

Cô là người đẻ thuê sao?

Cảm ơn cô đã chịu giúp đỡ tôi và Ái Phương ."

- Anh Đào ngây ngô đem ánh mắt trong sáng nói với Lan Hương .Lan Hương cười khẩy, nàng không phải kẻ ngốc, từ lúc bắt đầu đã biết Phan phu nhân không phải là người dễ dàng.

Nàng cong môi cười đối đáp Phan phu nhân và Anh Đào ."

Anh Đào , thật vui vì gặp cô."

- Lan Hương cười nói."

Hương , ngồi đi tôi lấy nước cho cô."

- Anh Đào lịch sự mời Lan Hương rồi đứng dậy đi xuống bếp.Lan Hương đợi Anh Đào khuất đi, không chờ đợi thêm liền đưa ra điều kiện với Phan phu nhân."

Tôi biết Phan phu nhân cố tình đưa tôi đến đây vì điều gì.

Vậy thì nhanh gọn thôi..."

Phan phu nhân ngước mặt nhìn Lan Hương ."

Tôi có một điều kiện.."

"Được rồi, tôi đồng ý."

"Cô cũng biết đó.. người làm mẹ như tôi phải để con mình đến với người phù hợp với nó, đúng không?"

Phan phu nhân đặt tách trà lên bàn, bình thản nhìn Lan Hương bước ra khỏi nhà mình, cánh cổng đóng chặt kêu lên một tiếng rầm.

Anh Đào từ nhà bếp đi ra đã không thấy Lan Hương , liền ngơ ngác hỏi Phan phu nhân."

Mẹ , cô ấy đâu rồi?"

"Cô ấy có việc bận, phải đi trước rồi."

Lan Hương như chết trân đứng trước cổng Phan gia, nàng có thể hiểu, bản thân nàng làm sao có thể xứng với Ái Phương , nghĩ thế nào cũng không thấy tự tin, bây giờ nàng mới thật sự biết được, muốn đến với người mình yêu không phải chỉ có tình yêu thôi là được, còn phải cùng đẳng cấp, cùng tầng lớp và quan trọng là có cùng tiếng nói, những kẻ thân phận thấp hèn như nàng rất dễ bị người khác xem thường.Ái Phương từ xa nhìn thấy Lan Hương đã vơi bớt đi lo lắng, thở phào nhẹ nhõm.

Cô dừng xe trước mặt nàng, vội mở cửa xe chạy đến bên nàng, ôm nàng vào lòng."

Lan Hương , em không sao chứ?

Có bị thương ở đâu không?"

Lan Hương im lặng không đáp lời, như người vô hồn mặc Ái Phương ôm siết."

Trả lời tôi... có phải mẹ tôi làm khó em không?"

"Không có...

Phan phu nhân không làm gì em cả."

Ái Phương đứng đối diện nàng, tay vịn lấy tay nàng.

Lan Hương lắc đầu, ngước mặt đối mặt với Ái Phương , nàng đưa tay lên vuốt lấy hàng chân mày cô đang nhíu lại."

Phương , chúng ta đi du lịch đi."

Ái Phương không hiểu ý Lan Hương , nghiêng đầu nhìn nàng, chỉ thấy nàng cong môi cười, nụ cười có chút ngượng."

Sao thế?"

"Chỉ là muốn cùng Phương thư giãn thôi."

Ái Phương nhìn gương mặt mệt mỏi của Lan Hương , không đắn đo liền gật đầu."

Ừm.

Tôi cùng em đi."

Lan Hương chợt ôm lấy Ái Phương , mặt áp vào lòng ngực cô, nén đi tiếng khóc, giọt nước mắt cứ đua nhau chảy dài xuống đôi gò má, thấm ướt vào áo cô.

Ái Phương xoa xoa đầu nàng , giọng trầm đều nhẹ nhàng an ủi nàng."

Có tôi ở đây, em đừng lo lắng..."

"Phương , chị ra ngoài đi.

Em muốn tắm một mình."

Lan Hương nhìn cô đang đứng trước cửa toilet.

Nghe nàng nói, Ái Phương đành gật đầu, xoay đầu hướng ra ngoài.

Lan Hương cởi bỏ bộ quần áo vài chỗ đã dính dơ, hôm nay nàng mặc bộ quần áo dài tay nên vụn kính không dâm sâu vào da thịt, chỉ làm trầy xướt nhẹ một vài chỗ may là cô không thấy được.

Lan Hương leo vào bồn, xả nước ấm rồi cho một ít tinh đầu thơm, nước ấm thấm vào vết xước đau rát, nàng mím chặt môi để ngăn không phát ra tiếng rên đau.

Tay cầm bông tắm xoa nhẹ lên thân thể đau nhức của mình, nước ấm hoà cùng tinh dầu cũng giúp nàng xoa bớt đi một chút mệt mỏi.Lan Hương thay một bộ quần áo tay dài, tóc ướt búi cao rồi đi ra ngoài phòng khách.

Ái Phương từ nãy giờ đã đợi nàng, vừa thấy nàng bước ra liền đi lại gần, ôm siết, áp mặt vào hõm cổ cô hít lấy mùi hương ngọt ngào."

Tại sao mỗi lần gội đầu đều không sấy tóc thế?"

"Có Phương ở đây rồi, em không cần phải tự sấy nữa..."

Ái Phương búng lên mũi nàng đang nũng nịu.

Thừa biết cô sẽ giúp nàng sấy tóc, nên lúc nào cũng ỷ vào cô.

Lan Hương cười hì hì như đứa trẻ."

Phương , em muốn đi thăm mẹ."

"Được rồi.

Thay đồ xong tôi đưa em đi."

Lan Hương gật đầu, dựa đầu mình vào ngực cô, cảm nhận bụng cô phập phồng, Lan Hương nhướn người xoa xoa đầu mình vào ngực cô, tay mơn trớn lên tay cô trêu chọc."

Em đang câu dẫn tôi đấy à?"

Lan Hương đứng dậy đối diện cô, áp tay lên má cô, hôn một cái rồi chạy đi.

Ái Phương ngây ngốc nhìn nàng cười toe chạy ra phòng khách."

Đố Phương bắt được em."

Ái Phương chạy phía sau ôm lấy nàng ngã người xuống sofa dài, cô đặt nàng nằm trên người mình, mặt đối mặt với nàng .

Ái Phương véo lấy mũi nàng , Lan Hương hĩnh hĩnh mũi nũng nịu."

Bé con... dạo này sao lại đáng yêu thế."
 
[ Ap - Blh ] Đẻ Thuê Cho Nhà Họ Phan
Chap 30


"Em vào trước đi.

Tôi ghé công ty một chút sẽ qua sau, trên đường về sẽ mua bánh cho em."

Lan Hương gật đầu với Ái Phương , hôn lên má cô một cái rồi xuống xe.

Ái Phương nhìn nàng đi vào trong rồi mới xoay xe đi.

Tóc Tiên đứng đợi Lan Hương ở sảnh bệnh viện, thấy nàng đi vào liền đưa tay gây sự chú ý của nàng."

Lan Hương ..."

Lan Hương gật đầu chào, đi bên cạnh Tóc Tiên ."

Tình hình mẹ em thế nào rồi ạ?"

"Bác gái đã khoẻ hơn.

Hôm qua đã tỉnh rồi, vừa mở mắt dậy là tìm em."

"Vậy sao?

Cảm ơn chị ạ."

- Lan Hương mừng rỡ, rối rít cảm ơn cô.Lan Hương vừa đi được một đoạn chợt dừng lại, nàng vịn lấy tay Tóc Tiên , cô khựng người, xoay lại phía sau nhìn nàng ."

Có chuyện gì sao?"

"Chị, em có chuyện muốn nhờ chị."

Tóc Tiên đứng thẳng người, mặt đối mặt với nàng.

Nhìn Lan Hương lúng túng, có vẻ như chuyện quan trọng mới khiến nàng khó nói như thế."

Em sẽ đi Trung Quốc..."

"Đột ngột vậy sao?

Ái Phương đã biết chuyện này chưa?"

Lan Hương lắc đầu.

Tóc Tiên nhíu mày, cảm thấy chuyện này không đơn giản."

Nói chị nghe, có phải Phan phu nhân..."

"Không.

Vì bản thân em..."

"Chị , em biết thân phận của mình thế nào cũng không xứng với Ái Phương , mặc dù chị ấy không quan tâm đến chuyện em xuất thân từ gì, từ đâu và thế nào.

Nhưng trong lòng em vẫn luôn có cảm giác sợ hãi.

Em muốn đi học...

2 năm, trong thời gian này chị có thể giúp em chăm sóc mẹ không?"

- Lan Hương nuốt lấy nước mắt."

Được.

Nhưng mà, Ái Phương thế nào đây?"

"Nếu Ái Phương thật sự yêu em, chắc chắn chị ấy sẽ đợi em."

- Lan Hương đánh cược bản thân mình vào tình yêu của Ái Phương , mặc dù cô chưa từng nói yêu nàng, nhưng nhìn những hành động và cử chỉ của cô, nàng có lòng tin Ái Phương sẽ đợi nàng.

Nàng biết để người khác chờ đợi mình 2 năm, thời gian không ngắn cũng không dài, là một loại ích kỉ.

Nhưng nàng không thể, rõ ràng là bản thân nàng lúc này không thể đứng cùng vị trí với cô."

Khi nào em đi?"

"Sau khi kết thúc chuyến du lịch Singapore cùng Ái Phương , em sẽ bắt đầu chuyến bay từ đó."

"Để đến lúc em lên máy bay rời đi.

Hãy nói với Ái Phương là em xin lỗi chị ấy."

- Lan Hương mắt đã ướt lệ."

Với tính cách của Ái Phương , tôi sợ cậu ấy sẽ điên cuồng tìm em..."

"Chỉ có như thế, em mới tự tin đi cùng Ái Phương ..."

"Được rồi, tôi có vài người bạn ở Trung Quốc, tôi sẽ nhờ họ giúp đỡ em."

Lan Hương cúi đầu cám ơn Tóc Tiên .

Tóc Tiên xoa xoa lấy vai nàng động viên nàng.

Mặc dù Lan Hương chỉ là cô gái nhỏ bé vừa chập chững bước vào đời, nhưng tình yêu nàng dành cho Ái Phương và sự kiên cường khiến Tóc Tiên một phần ngưỡng mộ.Tóc Tiên dẫn nàng đến phòng VIP nơi mẹ nàng đang được các bác sĩ chăm sóc.

Lan Hương mở cửa đi vào, Tóc Tiên đi theo sau nàng.

Mẹ Bùi đang được y tá đúc cháo thì xoay mặt hướng ra cửa, Lan Hương rưng rưng nước mắt đi lại gần mẹ , bà giận hờn không thèm nhìn lấy nàng một cái."

Mẹ, con xin lỗi bây giờ mới vào thăm mẹ."

"Tôi còn tưởng cô không thèm nhận người mẹ này nữa rồi."

- Mẹ Bùi hừ lên một cái, hất hất lấy Lan Hương đang ôm lấy tay mình."

Không có... chỉ là có vài chuyện con cần phải giải quyết."

- Lan Hương nũng nịu cười hì hì với mẹ .Tóc Tiên đứng bên cạnh nhìn cảnh mẹ con Lan Hương mà không khỏi xúc động."

Mẹ... con dự định sẽ đi học lại, sau này bác sĩ Nguyễn sẽ giúp con chăm sóc cho mẹ được không?"

- Lan Hương hướng ánh mắt về Tóc Tiên .Mẹ Bùi cũng nhìn theo hướng của nàng , mỗi ngày bà đều gặp Tóc Tiên , cô ấy tận tình chăm sóc cho bà, giúp bà tiêm thuốc đầy đủ nhưng lại không nghĩ là Lan Hương lại quen biết với cô ấy."

Bác sĩ Nguyễn là bạn gái của con à?"

- Mẹ Bùi lên tiếng hỏi, nhìn Lan Hương rồi lại nhìn Tóc Tiên .Lan Hương và Tóc Tiên bị lời nói của mẹ Bùi làm hoảng hốt, cả hai liền giơ tay quơ quơ trong không khí."

Không, không... thưa bác, con chỉ là bạn của Lan Hương thôi ạ."

"Không đâu mẹ ơi, Bác sĩ Nguyễn là bạn của con, chị ấy rất tốt."

Tiếng mở cửa phòng cắt ngang đi bầu không khí ngại ngùng, Ái Phương cùng Minh Hằng đi sau đều bước vào phòng, tay xách nách mang đủ thứ túi to nhỏ.

Mẹ Bùi nhìn hai người đang bước vào cũng bất ngờ, tự nhiên hôm nay quá trời mỹ nhân xuất hiện trong phòng bà.

Ái Phương cùng Minh Hằng gật đầu chào, mẹ Bùi đang ngơ ngác cũng gật gật đầu."

Mẹ.

Đây là Ái Phương , còn chị gái tóc vàng nâu xinh đẹp kia là Minh Hằng , bạn gái của Bác sĩ Nguyễn ."

- Lan Hương cười hì hì giới thiệu hai người với mẹ.Mẹ Bùi ồ lên một tiếng, nhìn Minh Hằng đang đứng cạnh Tóc Tiên , còn Ái Phương thì đã đứng phía sau Lan Hương ."

Còn đây là bạn gái của con à?"

- Mẹ Bùi chỉ tay về hướng Ái Phương .Lan Hương lắc đầu, định lên tiếng đã bị Ái Phương cắt lời.

Vốn đĩ, nàng và Ái Phương vẫn chưa có danh phận gì với nhau, nên cũng không thể nói nàng là bạn gái của cô được."

Dạ, xin bác cho phép con được cưới Lan Hương ."

Ái Phương cúi gập đầu, cả ba người cùng mẹ Bùi đều giật mình trước câu nói của Ái Phương , Lan Hương liền cười to đánh vào tay cô một cái, mẹ Bùi nhìn hành động ngại ngùng của Lan Hương càng thêm khó hiểu."

Mẹ, chị ấy nói đùa thôi ạ..."

- Lan Hương cười ngượng."

Tôi không nói đùa, Hương."

- Ái Phương cau mày, mặt nghiêm túc nói với nàng , nghe những lời Lan Hương nói khiến cô thật khó chịu."

Phương ... bác gái vừa tỉnh dậy, đừng cãi nhau ở đây."

Tóc Tiên cảm thấy không khí trong phòng bắt đầu ngột ngạt liền cắt ngang, Ái Phương nhếch môi cười một cái, cúi người với mẹ Bùi."

Xin lỗi bác.

Cháu có cuộc hẹn với đối tác, cháu xin phép đi trước."

Ái Phương vừa dứt câu liền xoay gót bỏ đi, không thèm ngoáy đầu nhìn lại.

Lời nói của Lan Hương lúc nãy khiến tâm trạng của cô thập phần đều không vui.

Lan Hương năm lần bảy lượt đều từ chối cô, Ái Phương mở cửa xe, tay đánh thùm thụp vào vô lăng.
 
[ Ap - Blh ] Đẻ Thuê Cho Nhà Họ Phan
Chap 31


Lan Hương được Minh Hằng đưa về nhà đã khá muộn.

Nàng mở cửa nhà, căn nhà tối om, đến rèm cửa cũng không mở, nàng nhíu mày gọi tên Ái Phương nhưng đáp lại vẫn là tiếng im lặng.Lan Hương mở đèn, mang đôi dép bông đi vào nhà, đi qua phòng khách cả nhà bếp cũng không thấy Ái Phương .

Nàng nghe thấy tiếng động từ trong phòng phát ra, nàng vừa đi vừa liên tiếng hỏi như thăm dò."

Phương , chị có ở trong đó không?"

Lan Hương không nghe tiếng trả lời, từ từ mở cửa, căn phòng tối mịt, mùi khói thuốc xộc vào mũi nàng khiến nàng bị nghẹt mà ho sặc sụa, chợt có một bàn tay kéo mạnh nàng vào bên trong, gắt gao ép sát nàng vào vách tường.

Nàng sợ hãi, người to lớn trước mặt đầy mùi thuốc lá, hai tay thô bạo khóa chặt hai tay nàng lên đỉnh đầu.

Lan Hương cố hình dung được người trước mặt mình nhưng căn phòng tối khiến mắt nàng không nhìn rõ.Nhưng mùi hương cơ thể làm nàng cũng ngờ ngợ được là Ái Phương , nàng không chắc."

Phương ... là chị đúng không?"

Lời nói vừa dứt nàng đã bị đôi môi người đối diện áp lên môi mình, thô bạo mà cắn sút.

Mùi thuốc lá từ khoang miệng người kia xộc vào mũi khiến nàng khó chịu, nhưng vẫn thoang thoảng hoà lẫn trong đó là mùi hương thanh mát, cách hôn thô bạo này, tiếng thở mạnh bên tai, nàng có thể chắc chắn là Ái Phương ."

Ưmmm ~~....

Phương ... dừng lại."

"Phương sao thế?"

Ái Phương như bị mất đi ý thức, sự ham muốn được thoã mãn của cô đã dâng lên đến đỉnh điểm từ lúc Lan Hương phớt lờ lời nói của cô.

Cô bóp lấy cổ nàng , Lan Hương liền vùng vẫy, vòng tay cô kẹp lấy cổ làm nàng khó thở, mặt bắt đầu ửng đỏ."

Phương ..

Phương ..."

Lan Hương khó khăn gọi tên cô, cô mặc kệ lời nói của nàng , đôi môi vẫn thô bạo lướt lên da thịt nàng , cắn vào bên cổ hằn lên những dấu ấn đỏ.

Lan Hương vì chuyện lúc sáng cơ thể vẫn còn đau nhức, vết thương mới chồng lên những vết thương cũ, nàng oẵn người không thể chịu được sự thô bạo của cô.

Ái Phương mặt tức giận, mắt đã bị sự ghen tức làm cho đỏ âu, con sói hoang trong người cô như chiếm mất đi lý trí, nhìn Lan Hương chống đối càng khiến cô thêm tức giận, càng nhớ lại lời nói của Lan Hương lại gắt gao mà ham muốn nàng."

Đau...

Ái Phương ..."

Tay cô nhanh chóng luồn vào bên trong chiếc áo thun, tìm đến bầu ngực nàng mà nắn bóp.

Lan Hương lắc đầu, cắn chặt môi."

Ư...

Dừng lại..."

Ái Phương ngước mặt lên mặt đối mặt với nàng, cô thấy nàng lắc đầu, giọt nước mắt như pha lê bóng loáng trên má nàng."

Em sợ hãi tôi?"

- Ái Phương giọng trầm đục.Lan Hương lắc đầu."

Vậy tại sao mỗi sự đụng chạm của tôi em đều khóc?"

Ái Phương nghiến răng, tay đã hằn lên những gân xanh, thô bạo bắt lấy cổ nàng ném thẳng nàng xuống giường bên cạnh.

Cơ thể Lan Hương bị lực đẩy mạnh liền va đập xuống giường, nàng oằn người rên đau.

Ái Phương đè lên người nàng, chân kẹp chặt lấy chân nàng."

Bình tĩnh lại đi..."

"Ái Phương .."

Lan Hương yếu ớt, lí nhí bên tai cô.

Ái Phương làm như không nghe thấy, nhanh chóng cởi lấy bộ quần áo trên người nàng , bàn tay cô vuốt ve lên da thịt nàng, nàng liền rùng mình vì không có quần áo che chắn, Ái Phương kéo hai chân nàng lên cao, tay chống hai bên nàng, vật to lớn được cô đeo sẵn đã được đặt trước tiểu huyệt.

Cô đẩy hông, tiểu huyệt liền bị vật to lớn đi vào, không có bạch dịch bôi trơn nên vật to lớn đi vào thật khó khăn.

Lan Hương hét lên, vùng vằng vì tiểu huyệt sắp bị vật to lớn xé rách."

Đừng...

đừng đưa vào."

"Đau rát.. dừng lại, Ái Phương ..."

Ái Phương đã cắm sâu vật giả vào tiểu huyệt, mắt dần quen với bóng tối, cô có thể nhìn thấy gương mặt đẫm lệ của nàng , hai chân mày cô chợt nhíu lại, bên dưới đã không tự chủ được mà ra vào.

Lan Hương vịn tay lên người cô, miệng liên tục ngăn cô lại."

Phương .... ahhhh ~"Vật giả rút ra rồi cắm vào, bên trong tiểu huyệt liền tiết ra bạch dịch để bôi trơn nên vật giả có thể ra vào dễ dàng hơn, từng cái đánh cắm của Ái Phương sâu đến mức chạm đến tiểu đáy huyệt, Lan Hương thở dốc, cơ thể yếu ớt không thể chịu đựng thêm sự thô bạo."

Em chết mất.. dừng lại đi, Ái Phương .."

"Xin chị... dừng lại đi.."

Tiếng van xin nhỏ bé của Lan Hương dưới thân cô, cô vẫn như không nghe thấy, vẫn liên tục đánh cắm vào."

Tôi yêu em..

Hương.."

"Tại sao em luôn từ chối tôi..."

"Tôi yêu em... yêu đến phát điên."

Ái Phương gằn lên từng chữ, từng cú thúc mạnh vào bên trong như phá tung tiểu huyệt động.

Lan Hương hé môi cố hít lấy không khí vào buồng phổi, tiếng thở khó khăn bị ứ nghẹn.

Ái Phương cảm nhận được bên trong nàng đang khít khao siết lấy vật giả của cô, vách tường thịt bị vật to lớn ma sát sắp không chịu được, cô bấu chặt mông nàng , thúc liên tục, tiếng da thịt va vào nhau kêu bạch bạch hòa cùng tiếng xuân thuỷ."

Ái Phương .. ummm ~~"Nàng sắp đạt đến cao trào, đôi môi tái nhợt mấp máy, mắt không thể mở nổi.

Tay vô thức vịn vào tay Ái Phương ."

Ahhhh ~~~"Lan Hương giật run lên, hai chân co quắp lại, bạch dịch từ tiếu huyệt tuôn chảy.

Ái Phương ngã người, kéo thân thể đang run rấy về sát người mình, vật giả bên trong bị xuân thuỷ đẩy ra một nửa, cô liền đẩy hông cắm thẳng vật giả vào bên trong."

Đừng thêm nữa..."

"Đau lắm...

Phương .."

"Dừng lại đi..."

Giọng Lan Hương yếu ớt, tay cố gắng đẩy người lên cô đang ôm phía sau mình.

Ái Phương vòng tay siết lấy cổ nàng kéo về sau khiến người nàng ưỡn ra hết cỡ, đôi môi cô áp lên môi nàng , vật giả bên trong cũng bắt đầu chuyển động."

Ahhhaaaa ~~"Lan Hương cắn lên môi cô, tiếng rên rỉ bị kìm nén trong vòm họng.

Cô đặt tay còn lại xuống tiểu hạt đậu đã sưng đỏ của nàng xoa xoa, vòng tay siết lấy cổ nàng ngày một chặt, vật to lớn thúc vào mạnh bạo."

Ư huhhh ~" - tiếng rên rỉ của Ái Phương bên tai nàng."

Phương ..."

"Aaaaahhhh ~"Lan Hương thêm một lần nữa cao trào, cơ thể mềm nhũn thả xuống giường, nàng cắn chặt răng xuống drap giường run rẩy, chẳng thể nhấc nổi thân mình.

Ái Phương rút vật to lớn ra khỏi người nàng, nhấc bổng nàng lên đi thẳng về hướng phòng tắm.
 
[ Ap - Blh ] Đẻ Thuê Cho Nhà Họ Phan
Chap 32


Ái Phương đặt Lan Hương ngồi vào lòng cô, áp tay lên má nàng vẫn còn đỏ ửng nóng hổi.

Lan Hương ti hí mắt, miệng mấp máy giọng thêu thào nói với Ái Phương ."

Em mệt..."

Ái Phương vòng hai tay Lan Hương ra sau cổ cô, bàn tay cô chạm vào vết thương ở cánh tay làm nàng đau liền rít lên.

Ái Phương nhíu mày, kéo tay nàng lại, nhìn những vết xước trên cánh tay nàng hơi đỏ."

Vết thương này...?"

- Ái Phương ngước mặt hỏi nàng, chắc chắn vết xước dài trên tay nàng là do vật nhọn gây ra."

Em không sao..."

Ái Phương lướt mắt mình xuống cơ thể của nàng , những vết xước vẫn còn đỏ nhạt, cô nhíu mày."

Có phải mẹ tôi cho người đánh em?"

Lan Hương lắc đầu."

Vụn kính xe sượt qua...."

"Tại sao em không nói tôi biết?

Em không tin tôi?"

- Ái Phương cảm giác nàng không tin tưởng cô, tại sao lại giấu cô chứ?

Điều đó khiến cô không mấy vui vẻ."

Vết thương ngoài da thôi... ahhh ~"Lan Hương rên đau khi cô thô bạo nhấc bổng nàng lên rồi hạ xuống vào vật to lớn đang đứng thẳng.

Lan Hương bị bất ngờ, vật giả đã cắm sâu vào bên trong nàng, nàng lắc đầu, mặt úp lên vai cô."

Em xin lỗi...

đừng thêm nữa..."

"Lỗi của em là gì?"

- Ái Phương ôm lấy mông nàng, đẩy mạnh hông mình lên, thúc vật giả vào bên trong."

Ahhh~.... là... giấu...

Phương ."

"Đừng bao giờ giấu tôi bất cứ điều gì."

"Nói - là - em - yêu - tôi."

- Ái Phương thô bạo vừa rít từng chữ qua kẻ răng vừa thúc liên tục vào tiểu huyệt."

Em... yêu Phương ..."

- Lan Hương lắc đầu, giọt nước mắt đọng trên mi cuối cùng cũng rơi xuống."

Hứa sẽ không rời bỏ tôi."

Lan Hương im lặng không đáp lời, Ái Phương kéo lấy mặt nàng lại gần mặt mình, gương mặt nàng sợ hãi, môi đã tái nhợt đi."

Em không nói, tôi sẽ thao chết em."

- sự chiếm hữu của Ái Phương khiến cô không thể giữ được lý trí."

Ahhhaaa ~~.... em không chịu được."

"Phương ...

Uuuhuuuu ~"Lan Hương giật run người, cơ thể đón thêm một đợt cao trào mới như rút hết đi tinh lực của nàng, Lan Hương ngã rập người vào lòng cô.

Ái Phương dường như bị hình ảnh nàng bị bắt đi ám ảnh lấy mình, cảm giác sợ hãi cuốn lấy tâm trí cô, cô muốn được nghe nàng nói."

Hứa với tôi... sẽ không rời xa tôi."

Hạ thân nàng đau nhức, Ái Phương vẫn không tha cho cơ thể đã dần kiệt sức của nàng, vật to lớn vẫn liên tục cắm sâu vào.

Lan Hương vịn vai Ái Phương , gật đầu với cô."

Em hứa... không rời xa..."

Ái Phương nghe tiếng nàng thì thào bên tai mình, vui sướng mà ôm siết nàng, mặt áp sát vào ngực nàng, xúc động đến mức giọt nước mắt cũng trực trào rơi, nóng hổi thấm vào da thịt nàng ."

Tôi yêu em...

Hương."

"Tôi thật sự rất yêu em."

Lan Hương trượt người, nhắm mắt thả cơ thể mềm nhũng của mình ngã vào lòng cô .

Ái Phương bế nàng nằm trên chiếc giường lớn, mở trong tủ ra tuýp thuốc giảm đau, nhẹ nhàng bôi thuốc vào những vết thương trên cơ thể nàng và cô bé đang đau rát vì sự thô bạo của mình.

Ái Phương vừa chạm vào , Lan Hương liền ưỡn người lên, thuốc thấm vào vết thương rát buốt."

Xin lỗi, bé con..."

Nhìn thân thể Lan Hương nhỏ bé đầy vết thương, kiệt sức mà nằm trên giường khiến lòng cô nhói đau.

Ái Phương đi lại gần

nàng , kéo chiếc chăn lên cao, đặt lên trán nàng nụ hôn rồi xoay người ra ngoài.

Cô đi đến tủ rót lấy ly rượu vang, châm một điếu thuốc.

Khói thuốc mang theo tâm trạng lo âu của cô hoà lẫn vào không khí.

Ái Phương rít từng hơi, dường như thuốc lá giúp cô bình tĩnh lại một phần nào sau những chuyện đã xảy ra."

Phương ..."

- Lan Hương lí nhí gọi tên cô, dường như mùi hương cơ thể của cô đã trở thành một thói quen trong giấc ngủ của nàng, không thấy Ái Phương liền thức giấc."

Tôi đây."

"Vẫn còn giận em?"

Lan Hương luồn tay mình vào bên trong áo ngủ của cô, tìm đến khoảng ngực săn chắc của cô xoa nắn.

Ái Phương cắn chặt răng, mặc tay nàng đang chơi đùa trên cơ thể cô."

Em bảo tôi nói đùa là có ý gì?"

- Ái Phương vẫn còn vì câu nói của nàng mà canh cánh trong lòng."

Em không có ý gì cả.

Mẹ chỉ vừa mới tỉnh dậy, Phương vội vàng như thế em sợ mẹ sẽ bị sốc...

Phương , chị vì vậy mà lo lắng sao?"

- Lan Hương chống tay nằm lên người cô.Ái Phương im lặng, mặt tự nhiên lại đỏ ửng.

Lan Hương cười khúc khích, nhìn mặt cô ngượng ngùng thật đáng yêu, nàng nhích người, đặt lên môi nàng nụ hôn, cô hé môi, đáp trả lấy nụ hôn của nàng.

Tay nàng nhanh chóng cởi lấy nút thắt trên áo ngủ của cô, thân hình nhỏ bé dường như được tiếp thêm sức mạnh, tay nàng vu ngoạn khắp nơi trên cơ thể cô, vuốt ve vùng thanh xuân rậm rạp đã nóng hổi.

Ái Phương rên rỉ, ánh mắt đê mê, bên dưới đã bắt đầu rỉ từng đợt bạch dịch."

Phương .. em muốn..."

"Bé con... em nghĩ kĩ chưa?

Tốn sức lắm đấy."

Ái Phương cắn lên môi nàng rồi mĩm cười trêu ghẹo.

Lan Hương thật sự xấu hổ trước sự trêu ghẹo của cô, nhưng cái ý nghĩ muốn mình là người đầu tiên của cô khiến nàng quyết tâm hơn.

Lan Hương chợt đè cô xuống giường, môi hôn lên cổ Ái Phương rồi trượt xuống xương quai xanh,cô nắm chặt tay xuống drap giường, từng đợt khó chịu chạy dọc thân cô, bàn tay Lan Hương nhỏ nhắn xoa lên hai khoảng vun tròn săn chắc, đôi môi nhỏ xinh hé mở cuốn lấy nhũ hoa.

Ái Phương chợt rùng mình, muốn đẩy ra nhưng nhìn gương mặt nàng đang say mê trên cơ thể cô nên không đành lòng, nén lấy sự khó chịu vào trong.

Lan Hương trượt sâu xuống vùng thanh xuân, rụt rè hôn lên vùng rậm rạp."

Hương ..."

- Ái Phương ngại ngùng khi thấy nàng đang ngụp sâu dưới chân mình."

Ahhhaaa ~~"Ái Phương rên rỉ khi lưỡi nàng chạm vào , môi nhỏ xinh mút lên tiểu hạt đậu, sự khó chịu càng dâng lên kèm theo sự ham muốn.

Cô gồng người cố gắng kìm nén.
 
[ Ap - Blh ] Đẻ Thuê Cho Nhà Họ Phan
Chap 33


Từng đợt khoái cảm chạy dọc cơ thể Ái Phương , bên dưới đang phản hồi lại sự đụng chạm của Lan Hương rất tốt.

Nàng như chú mèo nhỏ thích thú tìm được nơi vui chơi mới, chiếc lưỡi liên tục ma sát lên tiểu hạt đậu của cô ."

Hương ... dừng lại."

- Ái Phương không chịu được, cảm giác này khiến đầu óc cô quay cuồng, dục vọng trong người cô sắp bị nàng phá vỡ."

Ahhhh ~~ " - thoải mái, Ái Phương cong chân, đẩy hong mình lên cao, áp sát cô bé vào môi nàng ."

Phương ... em vào trong được không?"

Lan Hương đang rụt rè bên dưới cô, chờ đợi cái gật đầu của cô.

Ái Phương nhìn nàng , thật sự là cô muốn đè nàng xuống thân mình mà thao, nhưng nghĩ lại bé con của cô đang muốn đảo chính nên cô chỉ mĩm cười, gật đầu.

Nàng giơ hai ngón tay lên ra hiệu cho Ái Phương biết là nàng sắp đưa hai ngón tay vào bên trong cô, cô liếm môi, gật đầu.

Lan Hương hít một hơi sâu, chầm chậm đặt hai ngón tay của mình trước tiểu huyệt động, ngón tay nàng nhỏ nhắn đi vào tiểu huyệt, cô liền nhíu mày rên lên, Lan Hương sợ run ngón tay trong tiểu huyệt dừng lại không dám động."

Bé con...

đã đến đó rồi còn dừng lại?

Em là muốn trêu ghẹo tôi?"

- Ái Phương khó chịu nói với nàng .Lan Hương lắc đầu, nhắm chặt mắt mình đâm thẳng hai ngón tay vào bên trong cô, Ái Phương gồng mình rên đau, không dám rên lớn sợ sẽ làm Lan Hương sợ, chỉ biết mím lấy môi chịu đựng, mồ hôi trên trán đã bắt đầu lấm tấm rơi."

Hương ..."

Ái Phương ngước đầu dậy, nhìn xuống bên dưới mình đã thấy Lan Hương úp mặt xuống drap giường thút thít, ngón tay bên trong cô vẫn còn giữ nguyên."

Sao lại khóc rồi?"

"Em..."

Thật sự là lúc nàng đâm mạnh vào bên trong, thấy máu từ tiểu huyệt chảy ra nàng tưởng nàng đi nhầm đường làm tổn thương tiểu huyệt, nên có chút sợ."

Em không động, tôi sẽ đè em xuống rồi động em."

Hai ngón tay nàng nghe lời đe doạ của cô cũng bắt đầu động, chầm chậm rút ra rồi đưa vào."

Nhanh lên một chút...

Hương ..."

Ái Phương muốn phát điên, ngón tay nàng như không có sức lực, cứ như trêu ghẹo cô."

Hương ... em không phải sợ tôi đau, em cứ như thế tôi còn khó chịu hơn."

- Ái Phương sắp mất kiên nhẫn.Lan Hương gật đầu, lấy hết sức thúc mạnh vào bên trong.

Nhắm mắt nhắm mũi thúc liên tục vào, Ái Phương từ trợn tròn mắt đến thở hơi lên, thật sự là kĩ năng của nàng dở tệ, làm cô phải điều chỉnh mông theo nhịp điệu của Lan Hương ."

Ahhhaaa ~~ ""Nhanh lên...

Hương...."

Ái Phương gần đạt đến cao trào, liền rên rỉ gọi tên nàng.

Tay nàng sắp rụng rời, dần kiệt sức, cố gắng hít một hơi sâu, thúc mạnh hơn.

Ái Phương ưỡn người, giật run."

Ư hư ~~~ ...."

Ái Phương cắn răng, cảm giác cao trào chạy dọc thân cô.Lan Hương bên dưới mệt lã, ngã người nằm đè lên người cô."

Người bị đè không mệt mà người đè đã mệt rồi?"

- Ái Phương kéo nàng lên nằm trên người cô."

Mệt chết được..."

"

Sau này còn muốn đảo chính?"

Lan Hương liền lắc đầu, tay nàng tưởng rụng ra khỏi người mất rồi.

Loại chuyện này, nàng không muốn thử lần nữa, thật sự khâm phục sức khoẻ của cô ."

Vết thương còn đau không?"

"Đã đỡ hơn...

Phương , sau này đừng hút thuốc nữa..."

Ái Phương gật đầu, Lan Hương mệt lã áp mặt xuống ngực cô, không gian căn phòng bỗng chốc lắng đọng."

Hương ... sau khi kết thúc chuyến du lịch tại Sing, chúng ta cùng đi đăng kí kết hôn đi."

Ái Phương vuốt vuốt tóc nàng , Lan Hương vờ như không nghe thấy, nhắm chặt mắt để cô tưởng nàng đã ngủ say.

Nàng biết Ái Phương một lòng chung thuỷ với nàng, nhưng nàng là không muốn cô cũng như Phan Gia vì nàng mà mang tiếng xấu.

Nếu bị đồn ra bên ngoài, đại tiểu thư Phan Gia tự ý đăng kí kết hôn cùng nàng, nàng sợ Phan Gia trong vòng một ngày sẽ không chống đỡ được dư luận mà sụp đổ.

Thật sự, chuyện kết hôn, không phải muốn là được, với tầng lớp thượng lưu, chuyện hai người đến với nhau rất dễ bị người khác dòm ngó.

Nàng không thể vì sự ích kỷ mà không màng đến sự nghiệp cũng như tương lai của cô .Từ ngày được Phan phu nhân đồng ý để Ái Phương bên cạnh nàng vài ngày, nàng cũng thoải mái hơn trong việc đi ra ngoài cùng cô.

Nhưng nói gì thì nói, cũng không nên gây sự chú ý với mọi người.

Lan Hương được cô dẫn vào một vài cửa hàng quần áo, chuẩn bị cho chuyến du lịch của cả hai.

Lan Hương thử một chiếc đầm hở lưng, xoay người nhìn thân hình kiều diễm của mình trong gương, được khoát lên người bộ cánh đắt tiền, người bình thường như nàng cũng ra dáng tiểu thư.

Ái Phương nhìn nàng bước ra từ phòng thay đồ, không tự chủ được trước thân hình quá đỗi quyến rũ của Lan Hương , bộ cánh hở lưng để lộ một khoảng từ vai nàng xuống gần đến chiếc eo thon, phía trước thì trễ ngực, bên dưới thì ngắn ngang đùi lộ ra đôi chân thon thả."

Phương thấy thế nào?"

Ái Phương đi nhanh về phía nàng, nhanh chóng kéo nàng trở vào phòng thay đồ, đóng sầm cửa, khóa chốt, gắt gao ép chặt lấy nàng vào thành cửa."

Em là muốn câu dẫn tôi?"

"Em không có.."

- Lan Hương cười khúc khích."

Orm... em đừng tưởng ở đây là tôi không thể thao em."

"Phương ..."

Lan Hương cắn môi, ánh mắt đê mê câu dẫn cô, một tay vòng tay ôm lấy cổ Ái Phương , một tay vuốt ve bên dưới cô khiêu khích, cô rên ư ử, ánh mắt chăm chăm nhìn nàng quyến rũ mình.

Bàn tay nàng nhanh chóng luồn vào bên trong quần cô xoa nắn lên cô bé, kéo Ái Phương gần sát mình, áp môi lên tai cô thì thầm."

Yêu em."
 
[ Ap - Blh ] Đẻ Thuê Cho Nhà Họ Phan
Chap 34


Vừa dứt câu, Lan Hương liền cuốn lưỡi vào vành tai cô.

Bàn tay bên dưới liên tục xoa nắn kích thích nàng, Lan Hương thở mạnh, hơi thở nóng hổi bên tai nàng."

Ưmmm ~~ ""Em muốn..."

Ái Phương như bị nàng thôi miên, không thể chống cự được sự kích thích quá đỗi này, liền áp môi xuống khoảng vung tròn đang nhấp nhô nửa ẩn nửa hiện, Lan Hương cắn môi, rên lên một tiếng quỷ quyệt."

Yêu nghiệt...."

Ái Phương vòng tay kéo dây khoá sau lưng nàng rồi kéo dây áo hai vai nàng, chiếc đầm nhanh chóng trôi tuột xuống đất, trên người Lan Hương chỉ còn lại một chiếc quần lót nhỏ đang ôm lấy cô bé."

Lúc nào cũng ướt như thế này?"

Ái Phương luồn tay bắt lấy cô bé xoa nắn, Lan Hương liền nỉ non."

Vì Phương mới ướt..."

Câu trả lời của nàng khiến Ái Phương mĩm cười, liền cắn lên môi nàng, mút lấy đôi môi nhỏ xinh.

Ái Phương ôm lấy Lan Hương , tay vuốt ve lên cơ thể đầy quyến rũ của nàng.

Cô nhả môi, thụp người xuống kéo lấy chiếc quần lót đã thấm ướt của nàng nhét vào túi quần của mình, nhấc một chân nàng lên vai mình, mặt áp sát vào cô bé dần ửng đỏ.

Lan Hương run rẩy, nén tiếng rên khi lưỡi nàng quét lấy một đường lên cô bé, tách lấy môi nhỏ, tìm đến tiểu hạt đậu.

Lan Hương hai tay luồn vào tóc cô, đẩy cô sát hơn vào cô bé mình, từng đường lưỡi của cô lướt qua đều khiến nảng sướng đến phát điên, tiểu huyệt không ngừng tuôn ra bạch dịch.

Ái Phương mút vào tiểu hạt đậu, Lan Hương liền giật lên, tiếng rên không thể kìm lại được liền phát ra."

Ahhhaaa ~"Lan Hương vội ngậm chặt miệng, sợ bên ngoài sẽ nghe được âm thanh không mấy đứng đắn.

Nàng cúi nhìn Ái Phương đang say đắm ở giữa hai chân nàng, làm nàng càng điên cuồng ham muốn cô.

Lưỡi Ái Phương tìm đường đến tiểu huyệt động rồi đi vào, Lan Hương ưỡn cong lưng, tiểu huyệt ngứa ngáy kêu gào.

Lan Hương xoay mặt, nhìn hình ảnh phản chiếu của mình và Ái Phương trong gương, chiếc lưỡi ấm nóng của cô liên tục ra vào, hình ảnh dâm mỹ đến mức khiến nàng đỏ mặt."

Thao em..." – Lan Hương lí nhí.Ái Phương như bỏ ngoài tai lời đề nghị của nàng, lưỡi liên tục đánh vào tiểu hạt đậu đến mức nó sắp nổ tung ra vì kích thích.

Lan Hương lắc đầu, miệng lấp bấp, ngực phập phồng vì sắp cao trào, bên trong thèm khát được hai ngón tay cô ra vào."

Phương ... dừng lại..."

"Em...

ưmm ~"Lan Hương run rẩy, chân liền khuỵ xuống, may mắn được cô đỡ lấy.

Nàng đê mê vì cao trào, bên trong ngứa ngáy vẫn còn thèm khát, nàng liền nắm lấy tay Ái Phương đặt trước tiểu huyệt."

Bên trong...

Phương ~""Tiểu yêu nghiệt...

để tôi xem sức chịu đựng của em đến đâu."

Ái Phương dứt câu, áp môi hôn lên môi nàng rồi đẩy cửa ra ngoài.

Lan Hương chết đứng, bên trong vẫn còn gào thét muốn được thoả mãn.

Ái Phương đem những bộ quần áo cô mua đến quầy thanh toán, xoay mặt đã thấy Lan Hương giận đùng đùng đi ra khỏi cửa hàng.

Ái Phương đi bên cạnh liền bị nàng đẩy ra sau."

Vẫn còn khó chịu.." – Ái Phương ghé sát tai nàng thì thầm, thổi vào một cái liền khiến nàng rùng mình lên rên rỉ."

Chị là đồ chết tiệt."

Lan Hương đẩy cô ra khỏi người mình, đi thẳng vào thang máy đứng vào một góc.

Ái Phương nhoẻn môi cười, đứng kế nàng, vài ba người cùng tầng cũng bước vào đứng trước cả hai.

Ái Phương lợi dụng cơ hội không ai chú ý, vờ thụp người xuống buộc dây giày rồi luồn tay từ dưới lên vào chiếc váy của nàng .

Lan Hương giật mình, tay vịn lấy tay cô , cắn môi tròn xoe mắt nhìn cô.

Ái Phương chết tiệt, rõ ràng lúc nãy lấy quần lót của nàng là có ý đồ.Lan Hương liếc nhìn những người đang đứng trước mặt mình, thang máy cứ một tầng là dừng lại, lại có thêm người vào."

Đừng động... em làm người ta chú ý đó."

Ái Phương thì thầm vào tai nàng, Lan Hương nhíu mày, cắn môi khi tay ngón tay cô đã len lỏi đến tiểu huyệt động vẫn còn ướt đẫm.

Nàng úp mặt vào vai cô, Ái Phương liền nhích người che chắn cho nàng , nhìn vào chỉ có thể thấy cả hai đang ôm lấy nhau.

Lan Hương nhấc chân dễ dàng để tay cô thâm nhập, Ái Phương đưa một ngón tay vào trong thăm dò, bên trong nóng hổi co bóp siết chặt lấy tay cô, cô mĩm cười hài lòng, xem ra nàng chịu đựng rất tốt.

Tiếng thang máy kêu ting một tiếng, Ái Phương vội rút tay ra khỏi người nàng , ngón tay liền đưa lên miệng mút lấy, nhìn nàng như trêu chọc."

Rất ngọt."

Lan Hương giận đỏ mặt, đánh vào vai cô một cái rồi bỏ đi ra xe.

Ái Phương xoay mặt nhìn nàng vẫn còn giận dỗi, đưa tay qua định nựng cái má bánh bao của nàng thì bị nàng hất ra."

Bé con... không thể chịu được nữa?"

Lan Hương hừ lên một tiếng, xoay mặt hướng ra cửa sổ xe.

Ái Phương mĩm cười, vòng xe trở về nhà, trên đường đi cô lựa vài chỗ dằn xốc mà đánh xe vào, nàng ngồi bên cạnh bị xốc lên, bên dưới cũng theo đó mà ma sát vào trong chân.

Lan Hương gồng mình, chịu đựng sự tra tấn của cô ."

Ưmm ~~~""Đừng xốc nữa... em khó chịu."

"Xin lỗi, mèo con.... là do đường xấu, em ráng chịu đựng một chút."

Lan Hương giận run người, còn xốc như thế này nữa chắc cô cao trào trên xe mất.

Ái Phương xoay mặt nhìn nhìn mặt nàng dần tê dại, cắn lấy môi đến sưng đỏ.

______________________________

Tự dưng cần ai đó viết truyện line89 chứ thích bộ đó quá 🫰🏻🫰🏻🫰🏻
 
[ Ap - Blh ] Đẻ Thuê Cho Nhà Họ Phan
Chap 35


Lan Hương toát mồ hôi đầy người, run rẩy bước xuống xe, chẳng thèm đợi cô, giận dỗi đi một mạch đến thang máy."

Đợi tôi..."

Ái Phương tay cầm cả đống túi quần áo, đi như chạy phía sau nàng.

Lan Hương hừ lên một tiếng rồi bước vào thang máy, Ái Phương thì bước theo sau."

Em bấm tầng 31 giúp tôi được không?"

Ái Phương giơ hai tay đã đầy đồ lên trước mặt Lan Hương , nàng ậm ừ bước đến nhấn nút, vừa xoay người đã bị thân hình Ái Phương ép chặt, Lan Hương nuốt khan, tròn xoe mắt nhìn cô ."

Chị muốn làm gì?"

"Muốn làm như em đã làm với tôi."

Ái Phương cong chân, đầu gối chạm vào cô bé xoa xoa, vì lớp váy mỏng lại không có quần lót che chắn nên đầu gối Ái Phương cách tiểu hạt đậu chỉ một lớp vải mỏng, nàng rùng mình vịn lấy tay cô .

Từ lúc ở trung tâm thương mại cô bé bị cô liên tục kích thích, tiểu hạt đậu vẫn cứ thế mà sưng đỏ.

Bây giờ lại thêm kích thích của Ái Phương , Lan Hương vốn là không trụ thêm được.

Cô cong môi cười, nhìn nàng đang tê dại.

Tiếng thang máy ting lên một tiếng, cô liền buông Lan Hương , đi nhanh mở cửa nhà, Lan Hương chật vật bước chầm chậm phía sau cô.

Vừa thấy nàng bước đến cửa, cô đã kéo tay nàng vào trong, đóng sầm cửa, vén lấy váy nàng lên cao, nhấc một chân nàng gác lên vai mình, thụp người rút đi những mật ngọt nơi tiểu động"Phương ~~ ...."

"Thật thoải mái...."

Ái Phương đứng dậy, môi cuồng nhiệt áp lấy môi nàng, một tay cô chống lên vách tường, tay còn lại xoa xoa vào cô bé đã đẫm dịch mật, Lan Hương ưỡn người, tay nàng nắm lấy tay cô, đem hai ngón tay cô trượt sâu vào khoang miệng mình, nàng cũng muốn nếm thử xem dịch mật bên dưới thế nào mà khiến Ái Phương say đắm như thế.

Cô bất ngờ vì hành động của nàng , chiếc lưỡi nàng lướt lên ngón tay cô, từng tế bào được kích thích dữ dội, cô không kìm được rên ư ử trong vòm họng.

Lan Hương nhìn chăm chăm vào đôi mắt cô đã đê mê, thì biết rằng mút thế này sẽ kích thích cô, nàng chu môi, đẩy hai ngón tay liên tục ra vào bên trong khoang miệng mình."

Ưmm ~...

Hương... ai dạy em yêu nghiệt như thế?"

Tiếng mút chùn chụt lên hai ngón tay càng khiến dục vọng cô tăng cao, Ái Phương rút ngón tay trong miệng nàng ra, nhấc chân nàng đặt lên hông cô, ngón tay đã được nàng bôi trơn một mạch đi sâu vào tiểu huyệt."

Tiểu dâm đãng... tôi sẽ thao chết em."

Ái Phương ôm lấy mông nàng, nhấc bổng nàng lên, hai chân nàng kẹp lấy hông cô, đẩy hông mình xuống để cô bé nuốt trọn lấy hai ngón tay cô."

Ahhhaaaa ~~"Lan Hương không đợi Ái Phương chuyển động đã tự thân mình nhấp xuống liên tục nuốt lấy ngón tay cô ."

Phương ~~~""Thao em..."

Ái Phương đặt Lan Hương nằm trên giường, tay chống xuống giường, tay còn lại ở bên trong nàng thúc mạnh vào."

Muốn em... nhiều hơn đi...

Phương a ~ ""Ưmmm ~"Ái Phương cong ngón tay chạm vào điểm G, liên tục ma sát vào, Lan Hương hét lên một tiếng lên cao trào.

Nàng ngồi bật dậy, ôm lấy cổ cô, thì thầm vào tai cô."

Em muốn vật to lớn..."

Ái Phương hôm nay bị nàng làm cho từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, cảm thấy nàng gần đây rất lạ.

Ái Phương kéo trong tủ ra vật to lớn, định đeo vào người thì bị nàng ngăn lại."

Để em..."

Lan Hương cầm lấy vật to lớn, giúp cô đeo vào, cầm chai gel bôi trơn bôi vào, vuốt ve lên xuống như thể vật to lớn đó là một thứ giúp nàng và Ái Phương hòa vào nhau.

Lan Hương đẩy cô ngã xuống giường, nàng ngồi lên người cô, vòng tay ra sau vuốt ve vật to lớn, ánh mắt vẫn chăm chăm nhìn cô, nàng nhấc mông cầm vật vo lớn đặt ngay tiểu huyệt, từ từ hạ mông mình xuống để tiểu huyệt nuốt trọn lấy vật giả đang thẳng đứng."

Ahhhaaa ~"Sau khi vật to lớn cắm sâu vào tiểu huyệt, Lan Hương thở dốc chống tay lên ngực Ái Phương , để tiểu huyệt quen dần với vật giả rồi mới bắt đầu nhấp mông.

Ái Phương đan tay mình vào tay nàng, nhìn chăm chú nàng đang nuốt lấy vật to lớn."

Phương ~~""Thoải mái..."

"Ư...."

Chân nàng mỏi nhừ, Ái Phương liền giữ lấy mông Orm đẩy hông từ dưới lên, thúc mạnh vật to lớn vào bên trong nàng.

Nàng ngã người xuống người Ái Phương , rúc mặt vào hõm cổ cô, mút lên cổ cô để lại vài dấu ấn đỏ."

Em yêu Phương ..."

"Yêu hơn cả bản thân em..."

Ái Phương cắn chặt môi, bấu tay vào mông nàng thúc liên tục.

Nàng nhoẻn môi cười, nàng thật sự rất thích cảm giác nhìn cô điên cuồng trên cơ thể nàng, áp tay lên má cô, đem gương mặt cuồng nhiệt vào sâu đôi mắt mình.

Nàng rên từng tiếng đứt quãng, cắn lên vai Ái Phương , cơ thể run rẩy đón đợt cao trào.

Cô vuốt vuốt lưng nàng, giúp nàng lấy lại hơi thở đều.Khoảnh khắc nàng biết mình sắp phải đi xa, nàng luôn muốn đem hết sự chân thành của mình dành hết cho người nàng thật sự trân trọng."

Minh Hằng , tất cả hồ sơ gửi qua mail cho tôi nhé, tôi đi Singapore vài ngày sẽ về."

Ái Phương dặn dò Minh Hằng xong rồi đi lại gần Lan Hương , giúp nàng kéo vali ra sảnh chờ.
 
[ Ap - Blh ] Đẻ Thuê Cho Nhà Họ Phan
Chap 36


Lan Hương dựa đầu mình vào vai Ái Phương ngủ thiếp đi, chỉ đến khi máy bay hạ cánh ở sân bay Changi, Singapore thì được cô đánh thức, nàng ti hí mắt nũng nịu rúc rúc mặt vào cổ Ái Phương ."

Xuống thôi, về khách sạn rồi ngủ tiếp được không?"

Lan Hương gật gật đầu, nhướn môi hôn lên má cô rồi đứng dậy nắm lấy tay cô.

Không khí ở Sing thật sự rất thoải mái, nàng từ lâu đã muốn đến đây.

Chiếc xe đưa nàng cùng Ái Phương đến một khách sạn gần trung tâm thành phố, từ sân bay đến khách sạn không xa đi tầm 20 phút.

Người lái xe riêng của Ái Phương vừa dừng trước sảnh khách sạn, nam tiếp tân đã nhanh chân chạy đến đỡ lấy vali từ tay người lái xe."

Phan Tổng, chúng tôi đã chuẩn bị phòng VIP cho cô.

Đây là thẻ phòng." – nam tiếp tân gật đầu nói với Ái Phương .Lan Hương đứng bên cạnh im lặng cũng không dám lên tiếng, cảm thấy Ái Phương đứng bên cạnh nàng ra đường thật có uy lực, nhưng về nhà lại vô lại không ai đỡ được.

Lan Hương ngước mặt nhìn cô, cô cảm giác có ánh mắt đang chăm chú nhìn mình liền xoay sang nhìn nàng ."

Đừng nói với tôi là em muốn ngay tại thang máy này...."

Ái Phương giọng đều đều nói với nàng, mặc cho nam tiếp tân đang đứng trước mặt cả hai.

Lan Hương ngại ngùng mặt ửng đỏ, thúc tay vào hông cô."

Chị điên à." – Lan Hương mở khẩu hình miệng."

Tôi không ngại có người nhìn chúng ta."

Ái Phương cười khúc khích lên khi nàng bụm chặt lấy miệng cô khi cô định nói ra từ xấu hổ kia.

Ái Phương gật gật đầu, phủi phủi quần áo lại chỉnh tề rồi đứng thẳng dậy, hình ảnh Phan Tổng – Tổng Giám Đốc Phan Thị lạnh lùng, cao ngạo vừa mới đây bị Lan Hương phá vỡ mất.

Lần đầu tiên cô thấy thoải mái mà đùa giỡn, cười tươi trước mặt người lạ như thế.Vì là phòng VIP nên căn phòng khá rộng rãi, đầy đủ những thứ từ tủ lạnh, ghế massage, những vật dụng linh tinh, không thể thiếu đàn piano, và đặc biệt là có cả ghế chuyên dụng dành cho việc làm tình.

Bên ngoài căn phòng được lấp toàn bộ là kính có thể nhìn thấy một hồ bơi riêng trên cao, thật sự là Lan Hương bị choáng ngộp trước sự xa hoa này, nàng đã từng thấy hồ bơi trên cao trong phim ảnh nhưng bây giờ được thấy tận mắt, quả là phim ảnh không điêu ngoa, nó thật sự rất đẹp.

Phòng tắm được nối liền giữa phòng khách và lối ra hồ bơi, bên trong phòng tắm được chuẩn bị sẵn những loại tinh dầu đầy màu sắc, nàng không rõ những loại đó hương gì.

Bồn tắm lớn được đặt ở giữa, đối diện là chiếc gương lớn.

Bên trong phòng ngủ được thiết kế sang trọng, điều khiến Lan Hương kinh ngạc là phòng còn có thêm một bàn bida được đặt trước kệ sách nhỏ."

Ái Phương .

Cùng chơi một ván bi-a đi."

Lan Hương cởi chiếc áo khoác trên người treo lên cây, đi đến cầm lấy cây cơ, đứng đối diện Ái Phương vuốt tay lên xuống lên cây cơ như khiêu khích, Ái Phương đưa ngón tay đặt lên môi mình nhìn nàng câu dẫn cô."

Cược gì đây?"

"Nếu tôi thắng... về nước em đồng ý cùng tôi đi đăng kí kết hôn?"

"Nếu em thắng..

Phương chở em đi dạo bằng xe đạp được không?"

Ái Phương nhoẻn môi cười tươi, cô gái trước mặt cô vì muốn được đi dạo bằng xe đạp mà thách đấu với cô, cô nên nói Lan Hương là quá ngây thơ hay tự tin vào kĩ thuật của mình thế?Lan Hương không nói nhiều, bôi phấn vào đầu cơ thúc mạnh cây cơ vào viên bi khiến nó nảy lên đánh vào những viên bi khác văng tung tóe, nàng nhắm một bên mắt, canh hướng đi rồi lại thúc mạnh vào viên bi, nhìn từng viên bi lọt vào lỗ, Lan Hương nhướn nhướn mày đắc ý.

Ái Phương nghiêng đầu, hàng chân mày nhíu lại, trong người cảm thấy nóng bức liền cởi từng chiếc cúc áo trên áo somi mình, bầu ngực phập phồng lấp ló nửa kín nửa hở.

Lan Hương liếc ánh mắt lên nhìn cô, thân hình cuốn hút kia làm nàng mất tập trung, tay cầm cơ liền run rẩy, nuốt khan thúc vào viên bi trước mặt mình, viên bi bị lệch trên đường băng va vào thành bàn rồi chạy ra ngoài.

Ái Phương nhoẻn môi cười."

Phương , chị chơi ăn gian!!"

"Tôi đã làm gì đâu chứ?"

"Chị cố ý câu dẫn em." – Ái Phương chết tiệt, rõ ràng là cởi nút áo ra để làm nàng mất tập trung."

Chỉ mới cởi hai nút áo đã khiến em không chịu được?

Lan Hương là em không giữ được lý trí liền nghĩ đến chuyện ấy hay là do tôi đây?

Em nói tôi nghe xem."

"Được rồi."

Ái Phương khom người, chiếc áo somi liền trũng xuống dễ dàng thấy được hai khoảng vun tròn bên trong, Lan Hương cảm thấy cơ thể mình cũng dần nóng bức, thở phù phù để giữ lấy bình tĩnh.

Ái Phương vòng qua đứng bên cạnh nàng, nàng có thể nghe được hơi thở mạnh của cô bên cạnh mình.

Ngón tay cô thon dài cứ lướt lên xuống cây cơ, làm nàng liên tưởng đến vật to lớn hằng ngày vẫn cắm sâu vào bên trong nàng.

Thật sự muốn bức người."

Em không chơi nữa."

Lan Hương ném cây cơ xuống bàn, lật người Ái Phương lại rồi thêm một trận triền miên.
 
[ Ap - Blh ] Đẻ Thuê Cho Nhà Họ Phan
Chap 37


Lan Hương mở mắt dậy đã không thấy Ái Phương đâu, chỉ thấy tờ giấy note cô để trên bàn."

Tôi đi ra ngoài một chút".Lan Hương mỉm cười, đặt tờ giấy note trở lại bàn rồi lê thân thể mệt mỏi của mình sau trận mây mưa lúc sáng cùng cô .

Nàng kéo rèm, bầu trời đêm Singapore với những tòa nhà cao tầng đan xen nhau hòa cùng ánh đèn lấp lánh, cởϊ áσ khoác trên người, nảng bước vào bồn rồi xả nước ấm.

Thiết kế của phòng tắm này thật sự rất độc đáo, bên ngoài là một lớp kính, có thể vừa ngâm mình trong bồn vừa nhìn ra khoảng trời rộng lớn.

Lan Hương với tay lấy một lọ tinh dầu rồi đổ vào, nhắm mắt tận hưởng mùi hương thoang thoảng.Ái Phương dừng xe trước một cửa hàng trang sức lớn.

Hôm nay, cô muốn dành cho nàng một sự bất ngờ.

Ái Phương bước vào cửa hàng, tỉ mỉ chọn một chiếc nhẫn thật đẹp, cô hài lòng đưa chiếc nhẫn BVLGARI lên trước mặt mình, chiếc nhẫn được thiết kế giống khung bánh xe, bên trong vành là những hạt kim cương nhỏ đính hết một vòng nhẫn của cô dâu, hai mặt ngoài được khắc tên thương hiệu BVLGARI, nhìn có vẻ rất đơn giản nhưng lại sang trọng không quá cầu kì.

Ái Phương ngắm nhìn cặp nhẫn một lần nữa rồi nhét vào túi áo.

Dừng xe trước cửa tiệm hoa rồi đặt một bó hoa hồng tươi, người bán hàng nhìn gương mặt tươi rói của cô không kìm được tò mò."

Hôm nay cô cầu hôn sao?"

Ái Phương nghe câu hỏi của người chủ tiệm, ngại ngùng gật đầu."

Thật tuyệt, chúc hai người hạnh phúc."

Ái Phương gật đầu cảm ơn rồi viết vài dòng chữ lên tấm thiệp, nhét vào bó hoa rồi nhanh chóng quay về.

Cô đi từ nãy giờ cũng gần một tiếng đồng hồ, sợ Lan Hương ở khách sạn sẽ lo lắng.Lan Hương mặt ửng đỏ, trong người máu nóng chạy rần rần, cảm giác khó chịu kinh khủng, mồ hôi toát đầy cả người, nàng rên rỉ quằn quại ôm lấy người trong bồn tắm, cơ thể nàng bắt đầu không thể chịu được sự bức người này."

Hương ~" – tiếng Ái Phương gọi nàng."

Phương ...

Phương ...ư ư..."

Nàng chết mất, không thể chịu được nữa, nghe thấy tiếng Ái Phương làm cơ thể nàng bức bối thêm, nàng muốn được thỏa mãn."

Hương , em sao vậy?"

Ái Phương chạy vào phòng tắm, nhìn Lan Hương như chú cá bị mắc cạn, quằn quại trong bồn tắm.

Cô lo lắng đỡ lấy nàng , không kịp phản ứng liền bị môi Lan Hương áp lấy môi mình, cuồng nhiệt cắn mút lên môi cô."

Em.. sao.. thế?"

Tiếng Ái Phương bị ngắt quãng trong vòm họng, tay Lan Hương không kiểm soát được sờ soạng lên người cô, các ngón tay run rẩy cởi từng nút áo trên somi cô."

Hương ..."

"Phương ... nhanh lên... em không chịu được nữa."

Lan Hương khó khăn nói từng chữ, nhìn mặt nàng đã tê dại đi.

Ái Phương nhìn cơ thể nàng đỏ ửng, đôi gò bồng đã căng cứng, cô bé rỉ ra đầy mật dịch."

Thao em...

Phương ."

Lan Hương kéo tay cô lại gần cô bé đã đầy bạch dịch, trượt hai ngón tay Ái Phương vào sâu tiểu huyệt.

Lan Hương mềm nhũn người dựa vào người cô , rên rỉ từng tiếng dâm mỹ bên tai cô.

Ái Phương ôm lấy nàng , tay thúc mạnh vào tiểu huyệt, Lan Hương hai tay cởi lấy hàng cúc áo của cô, kéo chiếc bra của cô lên cao, môi áp xuống tìm lấy khoảng vun tròn săn chắc, môi mút mạnh lên hoa tâm, Ái Phương liền rên ư ử."

Nhanh lên... em sắp... cho em."

"Ư..."

Lan Hương co quắp chân, giật run vì cao trào.

Chiếc áo sơ mi của Ái Phương đã bị nàng kéo thả xuống sàn nhà, tay bên dưới cởi lấy nút quần jeans của cô, tìm đến vùng thanh xuân.

Ái Phương như kẻ bị động, mặc nàng điên cuồng trên cơ thể cô.

Cô thả Lan Hương đứng đối diện cô, tay nàng liền kéo mạnh quần jeans cả quần lót của cô xuống tận gót chân, thụp người áp môi mình vào cô bé của cô."

Ahhh...

Phương ~~"Lan Hương hé môi ngoạm lấy cô bé của cô, mê say mút chùn chụt lên phiến thịt hồng, lưỡi cuốn đi những mật dịch.

Ái Phương như phát điên vì sự cuồng nhiệt của nàng , tay luồng vào tóc nàng, áp sát nàng vào nơi tư mật của mình."

Ưmmm ~~"Lan Hương áp môi lên môi cô, môi lưỡi dây dưa trao những vị ngọt.

Nàng đẩy Ái Phương ngồi xuống bồn, ngồi vào lòng cô, tay nàng áp lên má cô.

Cô bé Lan Hương vẫn còn gào thét bên trong, nàng đẩy hông ma sát cô bé mình vào cô bé của cô, tiểu hạt đậu vẫn còn sưng đỏ bị ma sát liền tê đi, Lan Hương cảm giác sung sướng chạy dọc thân nàng, nàng càng ma sát cô bé mình mạnh hơn vào cô bé Ái Phương ."

Phương ... em chết mất."

Lan Hương nỉ non vào tai cô, Ái Phương giữ lấy hông nàng, đặt nàng ngồi đối diện cô rồi kéo nàng lại gần để nơi tư mật của nàng sát vào cô bé cô.

Ái Phương đẩy hông, ma sát cô bé mình vào cô bé nàng.

Lan Hương giật run lên, hé môi hít từng đợt không khí vào buồng phổi.

Ái Phương đẩy hông, ma sát mạnh hơn, hai tiểu hạt đậu liên tục đánh vào nhau.

Nhìn hai thân ảnh hoang dại của nàng và Ái Phương trong gương, Lan Hương càng thêm kích thích, nàng gần đến cao trào, liền ôm lấy cổ cô."

Thoải mái...

ư ưmm ~~"Ái Phương ôm siết lấy nàng , cả hai cùng rên rỉ đón đợt cao trào.

Cô vuốt ve lên lưng nàng, giúp nàng thở đều."

Sao lại thế này?

Có phải lúc tôi đi em lén xem phim xxx?"

Lan Hương mặt vẫn còn đỏ ửng, ngại ngùng lắc đầu."

Em không có.

Lúc chị đi, em vào tắm...."

"Có lỡ dùng chai này."

Lan Hương cầm chai tinh dầu đưa ra trước mặt Ái Phương , cô tá hỏa cầm chai tinh dầu nàng đưa."

Sao lại dùng cái này?

Đây là tinh dầu kích dục mà."

Lan Hương lắc đầu ngoày ngoạy, ngại ngùng úp mặt vào cổ cô."

Em không cố ý, Phương , đừng nghĩ bậy cho em."

"Bé con... tôi không nghĩ bậy cho em."

Ái Phương búng tay vào mũi nàng rồi giúp nàng vệ sinh cơ thể, khoác áo ngủ vào người rồi ẩm nàng ra khỏi phòng tắm.

Lan Hương liền bị bó hoa trên giường gây sự chú ý, xoay mặt nhìn cô, Ái Phương mĩm cười, đi đến giường cầm bó hoa cả hộp nhẫn đến gần nàng, nhẹ nhàng quỳ xuống."

Hương , em đồng ý cùng tôi kết hôn chứ?"

Lan Hương xúc động, tay bụm lấy miệng mình cúi người , Ái Phương mang ánh mắt khẩn thiết nhìn nàng.

Cảm giác vui sướng hòa cùng cảm giác lo sợ, nàng không biết phải đối diện với sự chân thành của cô lúc này thế nào."

Hiện tại em thấy chưa phải thời điểm thích hợp." – Lan Hương thấy cô nhíu mày."

Tạm thời đeo nhẫn vào đi.

Đến lúc tôi giải quyết xong mọi chuyện, tôi sẽ cùng em kết hôn." – Ái Phương lấy chiếc nhẫn trong hộp đeo vào tay nàng , rồi đưa tay mình ra trước mặt nàng ý muốn được nàng đeo nhẫn cho.Lan Hương mím môi ngăn nước mắt, cúi đầu cầm chiếc nhẫn đeo vào tay cô.

Ái Phương nhoẻn môi cười, nắm chặt lấy tay nàng , áp môi mình hôn lên tay nàng.
 
[ Ap - Blh ] Đẻ Thuê Cho Nhà Họ Phan
Chap 38


Thời gian cả hai ở cùng nhau trôi nhanh đến mức nàng mong khoảnh khắc đêm nay trôi lâu hơn một chút, để nàng có thể ở bên cạnh Ái Phương thêm vài giây ngắn ngủi.

Nàng đưa tay sang bên cạnh mình, không thấy Ái Phương đâu, nàng ngồi dậy với lấy chiếc áo khoác rồi bước ra ngoài phòng khách, nhìn ra bên ngoài thấy cô đang ngâm mình bên trong hồ bơi.

Nàng hướng người đến bên hồ, cởi lấy áo khoác trên người mình, bước chầm chậm đến cạnh cô.

Ái Phương xoay đầu nhìn nàng, đỡ lấy nàng."

Sao lại ra đây?"

"Em không thấy chị, không thể ngủ được."

"Đến đây."

Lan Hương ngoan ngoãn kẹp lấy hông cô, tay nàng ôm lấy cổ cô , cúi mặt đối mặt với cô."

Hương , tôi muốn nói với em một chuyện."

Lan Hương gật đầu."

Phương Anh Đào , em đã gặp cô ấy rồi đúng không?"

Lan Hương mĩm cười, nàng không thể nói dối Ái Phương là nàng chưa từng gặp Phương Anh Đào .

Cái hôm mà Phan phu nhân bắt Lan Hương đi, không phải là Ái Phương không muốn giải thích lý do Phan phu nhân gọi cô về nhà, chỉ là đợi đến một ngày thích hợp."

Cô ấy là người mẹ tôi muốn, không phải là người tôi muốn."

"Tôi biết hiện tại sẽ rất khó khăn cho em, nhưng chỉ cần em tin tôi.

Hương, tôi một lòng nhất nhất thủy chung với em."

Lan Hương áp môi lên môi Ái Phương để ngăn cô đừng nói nữa, nàng sợ bản thân nàng mềm yếu vì những lời này mà gục ngã, nàng không muốn, không muốn là một người ở phía sau luôn ỷ lại vào Ái Phương , nàng muốn là người đường đường chính chính đứng cạnh cô.

Yêu một người quá ưu tú, nàng cũng phải thay đổi bản thân mình để trở nên phù hợp với họ, nàng không muốn tình yêu của nàng cùng Ái Phương mắc kẹt trong cánh rừng đêm u tối, nàng muốn đem nó ra bên ngoài ánh sáng.

Nàng thật sự không biết được kiếp sau nàng có thể gặp lại cô hay không, nên kiếp này nàng mới cố gắng như thế, đem hết tất cả những dịu dàng trao hết cho Ái Phương .Tình yêu bị giấu kín ở một góc tối, cảm giác ấy đớn đau biết nhường nào."

Em tin Phương ."

Môi nàng điên cuồng mút lên môi cô, nước mắt thay nhau chảy dài hòa cùng nụ hôn cuồng nhiệt.

Khoảnh khắc này chẳng biết sao lại đáng sợ đến thế, cảm giác nhói đau như xé cả tâm can nàng, lời nói dối này còn đau hơn có cả hàng vạn nhát dao đâm qua tim, nàng không dám đối diện ánh mắt hạnh phúc của Ái Phương , ánh mắt mang theo sự tin tưởng, hy vọng nhìn nàng.

Chưa bao giờ nàng lại sợ ánh mắt đó đến thế, nàng nhắm chặt mắt mình, vòng tay ôm siết lấy cô, muốn đem cơ thể nàng cùng cô hòa làm một."

Nói yêu em đi."

"Tôi yêu em."

"Có thể nói yêu em mỗi ngày không?"

Lan Hương áp tay mình lên má cô, cúi mặt nhìn cô , đem từng đường nét trên gương mặt cô in sâu vào lòng mình.

Qua đêm nay thôi, nàng chẳng còn nghe được giọng Ái Phương nói yêu nàng.

Lan Hương sợ cô sẽ quên mất đi đã có một Bùi Lan Hương từng xuất hiện trong cuộc đời cô, từng cuồng nhiệt yêu cô."

Tôi sẽ nói yêu em mỗi ngày."

Xin người đừng quên em có được không?————Có người nói với tôi thế này, có tiền sẽ mua được mọi thứ, có thể giữ lấy người mình yêu.Tôi có thể đem cho em cả thế giới, nhưng lại không thể giữ lấy chân em.———-Lan Hương nhìn sang gương mặt Ái Phương vẫn còn say giấc ngủ, ngắm nhìn cô thật lâu, lướt tay mình lên không trung vẽ lại khuôn mặt cô, đặt lên trán cô một nụ hôn rồi xoay người bước nhanh ra cửa.

Tiếng cửa nhẹ nhàng đóng chặt, nàng chạy thật nhanh đến thang máy nhấn nút xuống lầu.

Nàng muốn rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt, nàng sợ chỉ cần nàng ngoảnh đầu lại sẽ không còn dũng khí để bước đi nữa.Lan Hương vuốt lấy nước mắt đang rơi không ngừng, ngồi trên xe taxi không dám nhìn ra bên đường mang những kỉ niệm của nàng cùng cô những ngày qua.

Nàng chỉ mong cơn mưa rào mùa hạ có thể nhanh chóng qua đi, để rồi cầu vòng sẽ lại xuất hiện.

Đối với nàng, Ái Phương là một vầng sáng sáng chói, nhìn quá lâu sẽ khiến người đối diện rơi nước mắt.

Muốn được nhìn Ái Phương lâu, đương nhiên nàng phải trang bị cho bản thân mình những thứ hoàn hảo nhất.Ái Phương xoa lấy đầu đau nhức, xoay người tìm kiếm hình bóng nàng .

Cô đưa tay sang bên cạnh nhưng bên cạnh trống rỗng, cô ngồi dậy khoát lấy áo hướng đi ra phòng khách."

Hương ~"Đáp lại lời cô vẫn là tiếng im lặng đến đáng sợ, căn phòng rộng lớn không thấy bóng hình cô thật lạnh lẽo, chưa bao giờ cô thấy sợ không gian rộng lớn như thế này, cảm giác như cô đang đứng lạc lõng giữa một vùng đất hoang, chẳng thể tìm được lối ra."

Hương , em đang ở đâu?"

Cô gào thét lên, chạy khắp những con đường mà cả hai đã cùng đi qua, đến những nơi mà cả hai đã cùng đến.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, Ái Phương nhìn tên người gọi, không còn giữ được bình tĩnh, giọng cô run run."

Tiên, tôi không tìm được Hương."

"Em ấy.. mất tích rồi." – Ái Phương lo lắng, nói một hơi.Đầu dây bên kia vẫn im lặng, một lúc lâu mới đáp lời."

Ái Phương .... về thôi."

"Em ấy đã đi rồi."

Lan Hương em lại một lần nữa bỏ rơi tôi...
 
[ Ap - Blh ] Đẻ Thuê Cho Nhà Họ Phan
Chap 39


Ái Phương vẫn chưa hiểu được lời nói của Tóc Tiên , cô quay trở về khách sạn, lục tung căn phòng và vali, mọi đồ đạc của Lan Hương vẫn còn ở đây, duy chỉ có hộ chiếu là mất rồi.

Ái Phương ngã người ngồi bệt xuống đất, tay đưa lên mặt xoa xoa thái dương.

Cô không hiểu lý do vì sao Lan Hương lại như thế?Ái Phương đáp chuyến bay quay trở về nước , chạy nhanh đến bệnh viện của Tóc Tiên ."

Tiên, Hương em ấy đã đi đâu rồi?"

"Cậu đừng tìm em ấy nữa."

"Cậu nói vậy là có gì?" – Ái Phương không thể giữ được bình tĩnh, tay liền bấu chặt vào nhau."

Em ấy... bảo tôi chuyển lời đến cậu là em ấy xin lỗi cậu..."

Tóc Tiên ngước mặt lên nhìn Ái Phương đang tức giận, nhanh như chớp đã nắm lấy cổ áo Tóc Tiên xốc lên."

Cậu đã đưa cô ấy đi đâu?

Đồ khốn." – Ái Phương tức giận hét lên."

Tôi không đưa em ấy đi đâu cả, là em ấy tự nguyện rời đi."

Cú đấm giáng trời từ Ái Phương đấm thẳng vào mặt Tóc Tiên , cô rít lên nhìn Tóc Tiên đang ngã lăn quay dưới sàn.

Ái Phương ngồi đè lên người cô, nắm lấy cổ áo cô xốc lên."

Em ấy đã hứa là sẽ không rời bỏ tôi...."

Ái Phương run run, thả mạnh Tóc Tiên xuống sàn nhà, trượt người ngồi bệt xuống cạnh Tóc Tiên , giọt nước mắt không kìm nén được cuối cũng cũng rơi xuống.Em ấy hứa sẽ không rời xa tôi, em ấy nói em ấy yêu tôi, yêu hơn cả bản thân em ấy.

Vậy cuối cùng, lời hứa đó... là do tôi ôm ảo mộng hay em xem nó như một lời bông đùa?Ái Phương bước đi dọc hành lang bệnh viện, Tóc Tiên thở dài nhìn thân ảnh cô đơn của cô lặng lẽ rời đi.

Đứng trước căn hộ mà cô và Lan Hương đã từng ở, bàn tay không dám mở cánh cửa trước mặt mình ra, cô sợ, sợ những kí ức về nàng sẽ làm cô gục ngã.Cô đã từng cô đơn những 30 năm, không phải là cô bị lãnh cảm, cô chỉ là đang đợi một vệt sáng rọi vào tâm hồn đã lạnh giá của cô, đem cô ra khỏi nơi hố sâu u tối.

Ngày mà em đến như một tia sáng, thắp lên những hy vọng trong cô, mang đến những yêu thương vốn dĩ cô chưa từng được cảm nhận.

Đối với cô, em là bông hồng làm rạng rỡ một khu vườn đã héo úa.

Cô tôn thờ em, xem em như tín ngưỡng của cô, điên cuồng yêu em.Ái Phương nắm lấy tay cầm, vặn chốt cửa, tiếng mở cửa kêu lên một tiếng, cô đắn đo một hồi lâu mới dám đẩy cửa bước vào, nhoẻn môi cười vì thấy em ngồi ở ghế sofa dài cười híp mắt với cô.

Em đây rồi, em đang ở trước mặt cô, chẳng đi đâu cả, là do cô lo lắng quá rồi, thật tốt.Ái Phương bước đi chầm chậm về phía sofa, nghe tiếng em cười khúc khích bên tai, tiếng em hỏi han cô có mệt không, tiếng em nói em yêu cô.Lan Hương được Tóc Tiên đưa địa chỉ một người bạn của cô tại Bắc Kinh, nàng lần theo địa chỉ, đứng trước một căn biệt thự xa hoa, lo lắng nhấn lấy chuông cửa.

Bên trong nhanh chóng truyền đến tiếng nói, Lan Hương ghé mặt mình vào chiếc loa được gắn bên tường."

Dạ, con là Bùi Lan Hương , bạn của Bác sĩ Nguyễn.

Chị ấy bảo con đến đây tìm gặp Bác sĩ Vũ Anh Tuấn."

"Con là Lan Hương ?"

"Dạ vâng."

"Vào đi." – Người đàn ông chạc chừng 50 tuổi đi cùng một người con trai trông giống ông như đúc, Lan Hương có thể đoán được, hai người họ chắc chắn là cha con."

Con ngồi đi."

Người đàn ông hướng tay về ghế sofa, Lan Hương gật đầu lễ phép ngồi đối diện ông.

Ông cầm tách trà trên tay, nhấp một ngụm."

Ta đã nghe Tóc Tiên nói con đến đây ở học tập.

Còn nhỏ như thế mà đã xa gia đình, thật sự rất cam đảm đấy."

Bác sĩ Vũ cười sảng khoái nói với nàng khiến nàng có chút ngại ngùng."

Nếu vẫn chưa có nơi ở, vậy thì ở tạm nhà ta đi.

Anh Tú sẽ giúp đỡ con."

Ông Trần xoay sang đứa con trai ông rồi vỗ vỗ vào vai Anh Tú, cậu từ lúc gặp Lan Hương cũng ngại ngùng không dám lên tiếng.

Nghe ba nhắc đến mình liền giật mình, ánh mắt liếc nhìn Lan Hương vội thu lại, xoay sang nhìn ông gật đầu."

Đây là Tú, con trai của ta."

"Chào cô, Lan Hương ." – Anh Tú nở nụ cười lộ cả núm đồng tiền.Lan Hương đến giờ mới quan sát người con trai đối diện mình, một từ để diễn tả người trước mặt mình thì chắc chắn là mỹ nam, nụ cười cậu ấy thật sự rất đẹp, nhìn nụ cười tươi của cậu ấy trước mặt mình bất giác nàng lại nhớ đến Ái Phương .

Nàng cắn môi, cúi đầu tránh đi ánh nhìn của Anh Tú, nàng sợ nàng không chịu được nỗi nhớ mà bỏ hết tất cả chỉ để quay về ôm lấy chị, nói là nàng nhớ chị."

Chào anh ."

"Công ty tôi vẫn đang cần người, nếu cô không ngại.."

Lan Hương ngước mặt nhìn Anh Tú ngập ngừng."

Đến làm thư ký riêng của tôi."

Lan Hương bối rối vì lời đề nghị của Anh Tú , nàng ngang nhiên vào công ty anh rồi chẳng cần qua vòng loại phỏng vấn mà đến thẳng công ty làm thư ký, có chút không ổn."

Ta thấy ý của Tú cũng được đấy.

Ở gần nó, nó dễ giúp đỡ con hơn."

Với tính cách của ông Tuấn, không dễ dàng gì mà chấp nhận lời đề nghị đó.

Nhưng là vì Tóc Tiên cũng như ông thích tính cách của Lan Hương , cảm giác nàng là người rất cá tính.Nói về quan hệ của Tóc Tiên và ông Vũ.

Ông tuy gốc Việt nhưng là viện trưởng của bệnh viện Bắc Kinh, năm Tóc Tiên còn là thực tập sinh tại bệnh viện trong nước từng đến bệnh viện Bắc Kinh để đi thực tập.

Lúc đó vô tình gặp được con gái của ông , là Mỹ Anh.

Mỹ Anh lúc đó cũng là thực tập sinh tại bệnh viện Bắc Kinh, ở gần nhau lâu, thêm tính cách của Tóc Tiên dịu dàng lại là thực tập sinh ưu tú nên dễ khiến người đối diện động lòng.

Mỹ Anh lúc đó rất thích cô nhưng Tóc Tiên lại từ chối, ông Vũ thì không muốn con gái mình chịu thiệt thòi, lúc đó ra điều kiện hậu hĩnh chỉ để giữ lấy cô.

Nhưng cô kiên quyết từ chối, ông Vũ cảm thấy cũng không làm khó được cô, đành nhận cô làm con nuôi.

Hiện tại thì mối quan hệ của Tóc Tiên và ông rất tốt, Mỹ Anh cũng đã có bạn trai.
 
Back
Top Bottom