Siêu Nhiên ANOTHER WORLD (DÀNH CHO AI SIMP CP KISAWA - IZASUGI!!!)

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
396179866-256-k21836.jpg

Another World (Dành Cho Ai Simp Cp Kisawa - Izasugi!!!)
Tác giả: sigewinne123
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Dành cho những ai đu cp Kisawa hay Izasugi giống t🙂)))) Tags: elfhaihuochàihànhđộngsiêunhiêntruyệnhưcấuyaoi​
 
Another World (Dành Cho Ai Simp Cp Kisawa - Izasugi!!!)
TẬP 1: SENPAI CỦA TÔI


Có một truyền thuyết rất nổi tiếng về một "truyền thuyết đô thị":"Hàng ngàn năm về trước,Có một sinh vật bí ẩnXuất hiện ở cánh đồng Ngoại ô Edo, không phảiCon người, cũng không phải động vật.Đôi tai dài nhọn hoắt,Cây giáo dài hiên ngang.Sinh vật này trắng như tuyếtNhư cái tên người đời đặt cho nó:'Tinh Linh Tuyết Trắng'Nó cũng biến mất sau đó, như cách nó xuất hiện..."

Kisugi Teppei – một bé con đang học lớp 5 khi nghe về truyền thuyết này thì trông mặt thằng nhóc này có vẻ không tin nổi.

Đứa bé ấy có mái tóc nâu màu hạt dẻ xoăn tít, trông nhỏ bé hơn nhiều những người bạn đồng trang lứa.

Nhưng điểm đặc biệt ở đứa bé này không phải là mái tóc nâu ấy, cũng không phải đôi mắt to tròn kia, mà là đứa bé này học nhảy lớp.

Đúng vậy, bé là đứa nhóc 10 tuổi duy nhất trong một đám đàn anh đàn chị 11 tuổi.

Nhưng cái quan trọng vốn không phải vấn đề tuổi tác.Và khi lần đầu bé bước chân vào ngôi trường Nagirasawa, như đã được dự đoán từ trước, Kisugi đã bị lạc, trong khuôn viên trường rộng lớn.

Đứa bé đáng yêu ấy không được ai để ý.

Cho đến khi cậu ta xuất hiện, một đàn anh, cao hơn cậu cả một cái đầu.

Điều đó cũng đồng nghĩa với việc cậu chỉ cao ngang đến vai anh ta mà thôi.

Anh ta mặc một chiếc áo thun màu xanh dương có sọc trắng ở hai bên vai, và một chữ "I" in hoa ngay trên ngực trái.

Và còn đeo một chiếc băng đeo của Hội Học Sinh.

Chiếc quần short trắng cao hơn đầu gối.

Anh ta trông rất đẹp trai, cao ráo và mang một nét dễ thương nhưng cũng khá tsundere.

Đột nhiên, anh ấy bước lại gần và hỏi cậu, một đứa bé còn đang ngơ ngác:- Nhóc... là học sinh mới à? – Giọng anh khá trầm, có lẽ cũng khá giống con người anh, lạnh lùng, như băng vậy...- E-Em.. – Bối rối quá nên nhóc ấy cứ lắp bắp mãi không thôi.- Anh là Izawa Mamoru, em có thể gọi anh là Izawa cũng đc, hoặc Izawa-senpai nếu em muốn...

Thế còn... – Anh dừng lại một chút – ...em tên gì nào, bé con?- Em là K-Kisugi Teppei ạ... – Nói xong, nhóc ấy đỏ hết cả mặt, không biết vì sao, có phải vì anh trai đứng trước mặt trông có vẻ khá là... tsundere không nhỉ?Không nói nhiều, anh lập tức kéo cậu nhóc đi về phía một căn phòng nhỏ có tên là "Phòng Thông Tin – Truyền Thông" và đưa cho bé con ấy một cái bảng tên, có hình hoa hướng dương, và anh ghi tên bé lên ấy.

- Đây, của em. – Anh đáp có phần hờ hững, nhưng như thế lại càng hợp hơn với tính cách có phần khá tsundere của anh.

- E-Em cảm ơn,... – Cậu đưa tay ra nhận – ...

Izawa-senpai...Không biết vì lý do gì và tại sao, anh trai có đôi mắt to tròn ấy lại đỏ mặt, trông rất dễ thương như lại mất đi hình tợng ngiêm túc và tsundere ban đầu.- T-Từ giờ, em, à quên , nhóc... – Anh ngắt quãng và đổi cách xưng hô một cách nhanh chóng, như thể anh vẫn đang cố gắng giữ gìn hình tượng senpai cool ngầu của mình vậy – ... sẽ là thành viên mới của lớp 6-1.Kisugi thoáng ngạc nhiên, cậu đã từng nghe qua về "huyền thoại" lớp 6-1, đó là một mớ hỗn độn.

Lớp học ấy chỉ vỏn vẹn chưa đến 30 học sinh, nhưng những học sinh ấy lại rất kinh khủng, hay còn có thể gọi bằng cụm từ "bất trị".

Và quan trọng hơn, lớp 6-1 ấy có một nhóm học sinh thiên tài đầy cá tính có tên là "Tứ Đại" – một nhóm học sinh có cả nam lẫn nữ, với 4 con người tụ họp lại.

Nhưng điều đó vẫn chưa đủ để làm nên danh tiếng của "Tứ Đại", đây là lớp học tụ họp những thành phần "máu mặt" nhất của ngôi trường này.

Trước tiên phải kể đến Izawa Mamoru, Hội Phó Hội Học Sinh của ngôi trường này.

Những công việc liên quan đến sổ sách hay những hoạt động CLB đều do một tay anh xử lý, "cái nôi" của Hội Học Sinh, người làm nên nền móng cho những hoạt động ngoại khóa và những điều luật, sổ sách mà ít ai dám phản kháng hay có ý kiến gì về nó.

Thứ nhất là họ không dám phản kháng Hội Học Sinh.

Nhưng lý do thứ hai vẫn quan trọng hơn nhiều, Izawa là một senpai tốt bụng, nhưng cũng không kém phần cool ngầu.

Đẹp trai hết chỗ chê, gu bạn trai của mọi cô gái trong ngôi trường này.

Trong tháng thi đua, Izawa luôn là người ghi được nhiều vé phạt nhất.

Mặc dù là Hội Phó Hội Học Sinh, chỉ đứng sau Hội Trưởng Hội Học Sinh về danh hiệu và chức vụ, nhưng "aura" mà Izawa luôn tỏa ra thậm chí còn sáng hơn cả Hội Trưởng của mình, một người ngay thẳng và có phần nghiêm túc.

Izawa cũng là một thành viên trong "Tứ Đại", trí thông minh của cậu vượt xa chuẩn mực thông thường, và cậu cũng là người có chỉ số IQ cao nhất trong "Tứ Đại".

"Kỷ luật luôn là thứ được đặt lên trên hết, kể cả luật lệ, không có kỷ luật, luật lệ chả là già cả."

Kế đến là Kaido Satone, cô gái duy nhất trong nhóm "Tứ Đại".

Nếu chỉ xét về ngoại hình thì cô trông cũng chả khác Izawa là mấy.

Khuôn mặt của hai người đều có nét từa tựa nhau, sống mũi cao, đôi mắt to tròn luôn toát ra vẻ thần bí của một kẻ thống trị tối cao.

Nhưng để cho dễ phân biệt, hoặc không, Satone đã thắt bím một bên tóc của mình, và cột một chiếc nơ màu trắng ngay sau đầu.

Cô là một "cô nàng băng giá" chính hiệu, biểu cảm trên mặt cô không bao giờ thay đổi, chẳng ai có thể biết được trong đầu cô đang nghĩ gì, nhưng những lời nói thốt ra từ miệng cô luôn lại là cú sốc cho những người xung quanh.

Cô thích đọc sách, nhưng hầu hết đều là những cuốn sách về tâm lý học tội phạm.

Satone đã từng nói: "Bản năng là thứ được hình thành từ khi con người còn trong trứng nước, bản năng là thứ cá tính riêng trong tâm lý và suy nghĩ của mỗi người...", và còn nhiều câu khác.

Cô là người có chỉ số IQ cao thứ hai trong nhóm.Người thứ ba mà chúng ta chuẩn bị nhắc tới là một người rất có khuôn phép, nghiêm túc và lạnh lùng như một đấng bề trên thực thụ.

Nhưng khi nhắc đến em trai thì hắn lúc nào cũng cuốn cuồn hết cả lên.

Đúng vậy, bạn không nghe nhầm đâu, kẻ mà tôi chuẩn bị nhắc đến sau đây chính là một brocon thực thụ.

Aoi Shingo, anh trai song sinh của Izawa.

Đúng như cái cách người đời gọi mình, Aoi luôn phát cuồng lên khi Izawa có chuyện gì đó.

Ví dụ như là cách đây vài tuần Izawa vừa sang nhà Aizawa chơi, mọi chuyện sẽ chẳng có gì cho tới khi Izawa về nhà và bảo mình được Ryuuji, anh trai của Aizawa khen là dễ thương các kiểu.

Aoi nghe được thì không nói gì, nhưng trong đầu, các dây thần kinh của anh đang bắt đầu căng ra vì tức giận.

Một brocon thực thụ như Aoi thì không thể nào như mọi anh trai bình thường khác trên quả đất này.

Khi Izawa vui, Aoi cũng vui theo và đôi khi ngất xỉu vì độ dễ thương của em mình.

Khi khóc, Aoi sẽ bật "mode giết người" ngay lập tức.

Thậm chí trong chiếc điện thoại của cậu ta cũng là hàng triệu tấm ảnh Izawa hồi bé, lúc ăn dặm, lúc khóc, hay thậm chí là lúc bé đang được thay tã.

Cậu ta xem em mình còn hơn cả Chúa Trời, Izawa là mtộ sinh vật rất đáng yêu trong mắt cậu ta, không phải con người, không phải quái vật, chỉ là một thực thể đáng yêu quá mực kiểm soát, vượt mức mà thế giới từng biết đến.

"Sự đáng yêu không phải là giá trị để đánh giá một con người, đó chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi.

Sự đáng yêu, xuất phát từ bản năng."

Người đứng cuối trong "Tứ Đại", chỉ số IQ của cậu ta là thấp nhất trong nhóm, nhưng vẫn là rất cao ở xã hội ngoài kia, Aizawa Shinichi.

Ngoại hình cậu ta rất nổi bật, được mọi người xếp hạng là nổi bật thứ hai trong nhóm, Izawa mới là nổi bật nhất (Aoi đã chứng mình điều này bằng cách đứng giữa sân trường và cầm một chiếc loa chỉ để thông báo Izawa nổi bật hơn Aizawa nhiều).

Aizawa có mái tóc vàng, đôi mắt xanh dương càng toát lên khí chất "báo đời" của cậu.

Đúng vậy, cậu ta là một "chúa hề" đích thực.

Hầu hết, à không, tất cả những trò nghịch phá trong lớp đều do chính tay cậu ta thực hiện.

Và cậu ta cũng là một kẻ khiến cho giáo viên phải đau đầu và bắt đầu suy nghĩ về cuộc đời mình.

"Cuộc đời thiếu đi tiếng cười, thì có khác gì một con khỉ không có chuối để ăn không?"

Tiếp theo chúng ta đến với Hội Học Sinh, tổ chức, thế lực có quyền lực nhất trường trong giới học sinh.

Chúng ta đã nói sơ qua về Hội Phó Hội Học Sinh Izawa Mamoru, nhưng những chức vụ khác vẫn chưa lộ diện.

Và tiếp theo sau đây, chúng ta sẽ nói về một nhân vật tuy "máu mặt" nhưng thực chất lại làm nền cho nhân vật khác, đó chính là Hội Trưởng Hội Học Sinh Asano Gakuushu.

Tại sao lại nói như vậy?

Bởi vì sự nổi bật của Hội Phó Hội Học Sinh chính là nguyên nhân chính gây ra chuyện này.

Hội Phó Izawa vừa có nét đẹp trai, vừa có nét đáng yêu, và quan trọng hơn là kỹ năng quản lý cái Hội Học Sinh không lúc nào chịu ngồi yên của cậu, có thể nói là vượt xa những đứa khác trong Hội.

Việc sở hữu vẻ ngoài điển trai hơn người khác luôn mang lại một số lợi ích nhất định.

Ví dụ như nhóc con Kisugi chẳng hạn, thằng nhóc luôn là thú vui cho Izawa trêu chọc vì chiều cao của mình thấp hơn đàn anh.

Nhưng bé nó chỉ hờn dỗi một xíu thôi, chắc là vì thằng nhóc bị tính cách tsundere của Izawa mê hoặc chăng?

Tiếp tục nói về Hội Trưởng Asano, anh là một người có dáng người cao, mái tóc cam và đôi mắt tím càng làm nổi bật hơn vẻ đẹp và sự uy quyền của anh.

Nhưng cái "aura" ấy mau chóng bị phai mờ sau khi Izawa nhập học.

Nói nhiêu đó thôi cũng đủ hiểu điều gì đã khiến cho Asano mặc dù là một Hội Trưởng nhưng lại bị ngó lơ không thương tiếc.Tiếp theo cũng là một Hội Phó quyền lực không kém gì Izawa.

Đó là Minamoto Teru, cũng có mái tóc vàng như "chúa hề" và đôi mắt xanh giống cậu ta.

Tuy nhiên, họ không phải anh em ruột.

Minamoto có dáng người cao và vóc dáng gầy hơn so với các bạn cùng trang lứa.

Tuy nhiên, vẻ ngoài lãng tử của anh thật khác xa một trời một vực với Izawa.

Dáng vẻ của anh là một nam thần chính hiệu.

Còn Izawa cũng là một nam thần, nhưng lại mang nét dễ thương của một đứa bé với đôi mắt to tròn và đôi môi lúc nào cũng chúm chím khi muốn cầu xin điều gì đó từ Aoi.

Izawa có ngoại hình chững chạc, nhưng vì dáng người thấp bé hơn bạn cùng trang lứa và đôi mắt to tròn cùng khuôn mặt búng ra sữa ấy khiến mọi người đều nghĩ ẻm là đứa trẻ đáng yêu nhất thế gian này và cần được mọi người bảo bọc.

Chúng ta tiếp tục nói về Hội Phó Minamoto Teru.

Gia tộc Minamoto là gia tộc pháp sư trừ tà lâu đời và có tiếng trong thị trấn.

Minamoto Teru cũng vậy, anh là Trưởng nam của gia tộc lẫy lừng ấy.

Thứ nam là em trai anh, Minamoto Kou, hiện đang học ở một ngôi trường khác cũng trong thị trấn ấy.

Em gái út của anh là Trưởng nữ, Minamoto Tiara, 5 tuổi nhưng có sức mạnh hơn người, được mọi người bảo là có khi còn mạnh hơn cả anh.

Trong Hội Học Sinh, anh là người bình thường, nhưng là "bình thường" của Nagirsawa.

Khi trừ tà anh nghiêm túc và ngầu lòi bao nhiêu thì khi ở trong Hội Học Sinh hay ở nhà, anh là một con người hoàn toàn khác.

Anh hài hước, thích trêu ghẹo đàn em, và cũng là một brocon giống như Aoi vậy.

"Tôi thích nhìn người khác đau khổ, đó là khi tôi trêu chọc họ.

Nhưng nó đi ngược lại với nghĩa vụ của tôi, 'quyền lực' đi đôi với 'trách nhiệm' mà."

Và trên đây là tổng quan những nhân vật chính trong câu chuyện bi hài của chúng ta.

Và ngay bây giờ, câu chuyện về cậu nhóc tóc xoăn hạt dẻ đáng yêu cùng senpai vừa dễ thương vừa cool ngầu xin được phép bắt đầu!!!Vào một ngày đẹp trời nọ, Kisugi cùng Izawa đến thư viện để đọc sách, nhưng thực tế là chủ yếu họ lại tán gẫu:- Izawa-senpai, anh có biết truyền thuyết "Tinh Linh Tuyết Trắng" không ạ? – Kisugi hỏi với ánh mắt mong đợi.- A-À, anh không biết... – Izawa trả lời một cách rất ấp úng, như thể cậu biết gì đó nhưng lại không nói ra.Kisugi không nói gì, chỉ lặng thinh và hình như cậu nhóc đang suy tính điều gì đó.

Izawa trông không để ý lắm, nhưng cũng thầm quan sát cậu nhóc.

Sau khi tan học, Izawa rủ bé Kisugi đi ăn, hỏi bé thích gì, thì Kisugi mới trả lời là mình thích nhiều thứ lắm, như bánh gạo cay tokbokki, mì ramen,... và các món kiểu Nhật.

Izawa cố tình bẻ lái chủ đề từ món Kisugi thích sang món chúng ta có thể ăn (nghĩa là phù hợp với túi tiền của cậu).

- Vậy mình ăn ramen đi ạ! – Kisugi nghĩ rằng ramen là lựa chọn tốt nhất hiện tại, vì đang là thời điểm mà nhiều người đang chuẩn bị cho bữa tối, ramen là một món ăn ấm áp trong thời tiết có phần băng lãnh này.Izawa gật đầu.

Và thế là họ bước vào một quán ăn gần đó.

Bỗng nhiên, Izawa quay sang và hỏi nhỏ:- Kisugi này, có ramen lạnh không ấy nhỉ? – Izawa nói nhỏ hết sức có thể để tránh bị chủ quán nghe thấy.- Có chứ ạ.

Nhưng mà... bộ Izawa-senpai không ăn được ramen thường ạ? – Kisugi trông rất bất ngờ trước thông tin này.- À...

ừm, nói ra thì ngại quá nhưng anh ăn nóng không giỏi lắm... – Izawa bối rối đưa ngón tay lên gãi má, trông rất đáng yêu.- Vậy thì... – Kisugi quay sang chủ quán, nói với giọng chững chạc và tự tin như thể đã ăn ở quán này nhiều lần trước đó – Cho cháu một Hiyashi Chuka, và một ramen tonkotsu ạ.- Ok luôn, nhóc con. – Ông chủ quán nói với giọng điệu vui vẻ, như thể Kisugi là khách quý của ông ấy vậy.Sau đó, cả hai người cùng nhau thưởng thức bữa ăn.

Dải trứng tamagoyaki mềm mại tan chảy trong chiếc miệng nhỏ xinh và đôi môi chúm chím của Izawa.

Giăm bông, thịt gà luộc và thịt lợn nướng (xá xíu) được trang trí trên cùng càng làm cho món ăn thêm phần hấp dẫn.

Dưa chuột và mùa hè càng làm cho món ăn trở nên phù hợp hơn trong cái nóng oi bức của mùa hè.

Menma và beni shoga cũng quan trọng không kém khi dùng làm gia vị để điều chế món ăn.

Sự hòa quyện của mì và nước sốt cùng các nguyên liệu phụ gia được cắt mỏng càng tô bật nên vẻ đẹp của món mì ramen lạnh này.

Nước sốt tare, món nước sốt không thể thiếu, được làm từ nước tương và giấm gạo, hoặc hạt mè và sốt mayonnaise.Tô mỳ ramen tonkotsu của Kisugi cũng không phải dạng vừa.

Nước dùng được làm từ xương lợn và "tonkotsu" trong tiếng nhật có nghĩa là "xương lợn".

Nước dùng của mì được nấu bằng cách đun sôi xương lợn trong nước trong thời gian lên đến 18 giờ, thường mang một màu đục.

Các thành phần trong nước dùng bao gồm hành, tỏi, hành lá, gừng, mỡ lưng lợn, giò lợn, dầu và thịt gà.

Mì ramen đã nấu chín thường được ăn cùng với thịt ba chỉ om hoặc nướng, và các gia vị thêm vào có thể bao gồm kombu (tảo bẹ), kikurage (nấm mèo), shoyu (nước tương), tương ớt, vừng hạt,...Phương pháp trình bày được sử dụng trong ramen tonkotsu là để mì cứng ở giữa.

Một số cửa hàng ramen cho phép khách hàng chọn mức độ cứng của mì, bao gồm futsu cho loại thông thường hoặc tiêu chuẩn, harigane cho loại rất cứng, barikata cho loại al dente và yawamen cho loại mềm.

Món ăn của Kisugi trông cũng khá ngon, nhưng cũng chẳng có gì đặc biệt khi nó không phải là loại ramen duy nhất.Sau khi ăn xong, Izawa đưa kohai nhỏ của mình về nhà.

Kisugi bước vào nhà, nhưng trong lòng cậu nhóc dường như đang cảm thấy rất chộn rộn và có phần bất an.

Kisugi đã cảm thấy rất lạ, khi cậu bắt chuyện và hỏi Izawa rằng senpai có biết gì về truyền thuyết "Tinh Linh Tuyết Trắng" không, thì anh ấy lại chối đây đẩy, không hề giống với phong thái mọi khi của senpai tí nào.

Khi nhóc con kể cho những người còn lại trong "Ngũ Đại" nghe về chuyện này, mỗi người lại một vẻ, không ai giống ai.

Aoi không nói gì, im lặng và quan sát từ xa, nhưng ai cũng có thể thấy làn khí brocon của anh đang tỏa ra ngùn ngụt.

Satone nhìn Kisugi bằng ánh mắt thương hại như thể cậu ta đang là trò tiêu khiển bất đắc dĩ của hai anh em Aoi và Izawa vậy.

Riêng Aizawa thì kéo Kisugi ra một góc khuất, đúng hơn là kéo cậu bé vào phòng thực hành khoa học – công nghệ của cậu ta.

Sau đó dúi vào tay cẫu bé một chiếc máy ghi âm nhỏ do cậu ta kỳ công chế tạo.

Chiếc máy ghi âm ấy nhỏ đến mức chỉ có thể nhét vừa được túi áo cỡ nhỏ.

Aizawa bảo hãy tìm thời cơ nhét nó vào... một chiếc "túi" nào đó trên người của Izawa.

Cậu ta giúp Kisugi không phải chỉ vì cậu ta cảm thấy có hứng thú với vụ việc lần này, mà vì cậu ta là thành viên của CLB "Hội Điều Tra và Có Hứng Thú Với Những Bí Ẩn".

Đó là một hội nhóm tụ họp những người, hay những kẻ, có sở thích quái dị và có phần thích thú với những truyền thuyết đô thị.

Mà truyền thuyết đô thị nổi tiếng nhất gần đây chính là truyền thuyết về "Tinh Linh Tuyết Trắng".

Cậu ta, một người ưa tìm tòi, khám phá những cái mới và quan trọng nhất là một thành viên của nhóm thiên tài nổi tiếng nhất trường, "Ngũ Đại", nên cậu ta càng phải khám phá ra chân tướng thật sự của "Tinh Linh Tuyết Trắng", nhằm mục đích... nâng cao độ nổi tiếng của mình.

Nếu cậu ta làm được điều đó, thì thay vì Izawa là người nổi tiếng nhất trong "Ngũ Đại", thì vị trí đó sẽ thuộc về cậu ta.

Quay lại với Kisugi, nhân lúc gọi món khi ăn ở tiệm mì ramen, Kisugi đã tranh thủ nhét chiếc máy ghi âm vào túi quần của Izawa-senpai, và thầm cầu nguyện rằng nó sẽ không rơi mất ở đâu đó trước khi bị anh ấy phát hiện ra.

Nội tâm Kisugi đang dằn xé dữ dội, cậu không sợ Izawa-senpai sẽ phát hiện ra chiếc máy ghi âm, cậu chỉ sợ anh ấy sẽ nổi giận với cậu khi biết cậu biết anh ấy chính là "Tinh Linh Tuyết Trắng" hàng thật, và có khi cả giá cũng thật.

Ngoài chiếc máy ghi âm tự chế của mình ra thì Aizawa còn đưa thêm cho Kisugi một chiếc tai nghe cũng là tự chế.

Và có lẽ để thể hiện sự hào phóng của mình, chắc vậy, Aizawa đã cài thêm một thiết bị GPS vào chiếc máy ghi âm để có thể biết được Izawa đang ở đâu – " Cẩn thận cậu ta trốn dưới gầm giường của em đấy.".Bây giờ đây, ngay lúc này, Kisugi đang cầm trên tay một thứ sẽ quyết định cuộc đời cậu và cách Izawa sẽ đối xử với cậu sau này.

Đương nhiên là cậu sẽ cảm thấy rất hồi hộp rồi.

Nhưng bỗng nhiên...

BÍP!!!Aizawa bảo khi mục tiêu ở gần đó thì máy ghi âm gắn GPS của cậu sẽ kêu lên.

Lúc ấy, Kisugi đang ở trong phòng ngủ, không hề biết rằng Izawa chỉ đang cách cậu có vài bước chân.

Cậu nhóc sợ quá, quên cả thở.

Kisugi lén nhìn ra ngoài cửa sổ, và...- T-Trời đất ơi...!? – Kisugi thốt lên, nhưng chỉ vừa đủ để cậu nghe thấy, bên dưới sân vườn đầy hoa cẩm tú cầu, là một bóng người trắng toát, trừ mái tóc, đang hòa lẫn trong những bông hoa ấy. – Kimono trắng, đeo mặc nạ Kitsune, và...

ÚI!!!Bỗng nhiên cái bóng trắng ấy ngước đầu lên, Kisugi vì giật mình nên hét toáng lên.

Một lúc sau, cái bóng trắng ấy rời đi, để lại cho Kisugi một nỗi hoang mang và nỗi sợ hãi vô bờ bến.

Nhóc con quyết định làm liều, đúng vậy, giống như những gì bạn đang nghĩ đấy, Kisugi sẽ trèo xuống từ cửa sổ và... tiếp theo cậu bé vẫn chưa biết nên làm gì.

Nghĩ là làm, cậu định tìm một sơi dây thừng dài, đủ dài để có thể trèo xuống.

Nhưng cậu không thể rời khỏi phòng lúc này, vì có thể cái bóng trắng đó đang phục kích sẵn trước cửa phòng để bắt cậu và...

ăn thịt.

Sau khi nhận ra trong căn phòng nhỏ bé của mình chẳng có thứ gì đủ dài, đừng nói đến dây thừng, những thứ như thế lại càng không có, thì Kisugi đã mở cửa sổ ra và chuẩn bị trèo xuống bên dưới.

Sau một hồi chật vật thì cuối cùng nhóc con cũng leo được ra ngoài.

Rồi từng bậc từng bậc, Kisugi từ từ trèo xuống căn nhà ba tầng của mình.

Nhưng như thế này có phải là quá dễ dàng cho cậu nhóc tóc xoăn này không?

Mọi thứ đều đang diễn ra một cách quá thuận lợi, không hề có một sai sót hay trắc trở nào cản đường cậu bé.

Có lẽ chúng ta cần thêm một chút "gia vị".Kisugi đang cố gắng từng bước để trèo xuống được bên dưới thì bỗng nhiên trượt chân và rơi xuống:- Ơ?Kisugi cứ nghĩ phen này mình tiêu thật rồi cho đến khi...

Vút!

Bỗng nhiên cậu cảm thấy toàn thân mình nhẹ bẫng.

Khi Kisugi ngước mắt nhìn lên thì...- Izawa-senpai!?Khuôn mặt anh tú ấy, đôi mắt to tròn ấy, không thể nào nhầm lẫn được.

Duy chỉ có một khác biệt lớn nhất, đó chính là đôi tai dài và nhọn hoắt.

Izawa không nói gì mà chỉ bế Kisugi bay lên tận chín tầng mây, gió mát rượi, những đám mây với nhiều hình thù khác nhau, hoàn toàn khác với những gì cậu đọc được trong sách và nhìn thấy từ bên dưới mặt đất.

Sau khi cho nhóc con một phen hoảng vía và đưa lên tận chín tầng mây để hóng gió thì Izawa đáp xuống đất, trước một căn nhà nhỏ.

Tuy không hiểu tại sao nhưng nhà Kisugi lại sát bên căn nhà ấy.

"A!

Phải rồi, trước đây senpai có nói nhà anh ấy ở gần đây, ra là ở ngay bên cạnh nhà mình luôn sao!?" – Kisugi nghĩ, và cậu khá bất ngờ trước kết luận này của mình.

Và cậu không ngờ mình lại là một đứa nhóc não cá vàng đến như vậy.

- Em sẵn sàng rồi chứ, nhóc con? – Izawa hỏi đứa nhóc chỉ kém cậu 1 tuổi, hiện đang nằm trong vòng tay cậu với vẻ mặt ngơ ngác.- R-rồi ạ...

Nhưng mà... sẵn sàng cho cái gì ạ? – Bé ngạc nhiên hỏi lại.Izawa không nói gì, chỉ vặn tay nắm cửa của cánh cửa trước mặt, Kisugi cứ nghĩ phen này thì tiêu thật rồi.

Nhưng mà không.

Bên trong căn nhà tưởng chừng như bất thường hóa ra lại bình thường như mọi căn nhà khác.

Kisugi cứ nghĩ rằng Izawa sẽ đặt cậu xuống sau một khoảng thời gian bay bổng, nhưng không, thực tế phũ phàng hơn cậu nghĩ rất nhiều là đằng khác.

Izawa nhìn cậu với vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống và nở một nụ cười đầy nham hiểm, nhe răng ra cười và bảo cậu:- Đi gặp "họ" nào, bé cưng~!Kisugi bây giờ đang rất hoảng loạn, nhưng cậu lại không biết nên làm gì ngay lúc này.

Nếu cậu thoát khỏi vòng tay Izawa thì có khi "họ" mà Izawa nói sẽ bu lại mà ăn thịt cậu mất!

Sau đó, Izawa bế cậu vào một căn phòng đang sáng đèn, như thể đang bưng ra một dĩa thức ăn ngon lành cho những người đang ngồi trong đấy.

Bên trong căn phòng đấy... chẳng có gì cả...

Nhưng khi Izawa và cậu đi sâu vào tít bên trong thì hiện ra một cánh cửa, nó có ghi một dòng chữ mà cậu không tài nào hiểu nổi: "Moor Cenerfenoc", dù cho có là thiên tài đi chăng nữa thì cũng không thể hiểu được hàm ý mà những con chữ này đang hiện ra trước mắt cậu, huống chi là khi cậu muốn biết chúng nói gì.- Đây là "phòng họp", không phải nhà bếp đâu. – Izawa nhẹ nhàng trấn an cậu, có lẽ cậu ta thừa biết Kisugi đang nghĩ gì trong đầu.

- "Phòng họp"?- Ừ, là nơi bọn anh bàn giao chiến lợi phẩm, và là nơi diễn ra hầu hết mọi cuộc họp quan trọng, thậm chí bọn anh còn ăn tối ở đây nữa.

Nói xong, Izawa đẩy cửa bước vào trong.

Bên trong là một sân vườn rộng rãi, ở ngay trung tâm là một chiếc bàn gỗ dài, nhưng điều làm Kisugi sợ hãi không phải là thứ ở sau cánh cửa.

Mà là những "người" mặc áo có mũ trùm đầu đang ngồi xung quanh chiếc bàn gỗ dài ấy.

Bỗng nhiên, Izawa quỳ xuống trong khi tay vẫn bế Kisugi, dù nặng trĩu nhưng cậu vẫn giữ phép lịch sự của mình.

- Thưa chị, em đã về ạ. – Izawa với một thái độ rất tôn kính người bề trên mà cậu gọi là "chị".Đến lúc này, Kisugi mới nhìn thấy cô gái mặc kimono trắng có những họa tiết màu đỏ xen kẽ, cô ngồi ngay giữa căn phòng, là đầu bên kia của chiếc bàn dài.

Cô không đội mũ trùm đầu như những "người" khác, nhưng điều khiến Kisugi sởn gai ốc đó chính là khuôn mặt của những "người" ở đây đều trông rất giống Izawa-senpai của cậu, à mà không, phải là họ giống nhau như từ một khuôn đúc ra vậy.

Bỗng nhiên, Izawa đặt cậu xuống một cái đệm ngồi đối diện với cô gái kia, là đầu còn lại của chiếc bàn dài bằng gỗ ấy.

Lúc này, tiêng "leng keng" vang lên một cách đầy phấn khích.

Hóa ra là nó phát ra từ những chiếc chuông trên tay Izawa.

Đó là một chiếc vòng tay có gắn những chiếc chuông nhìn trông rất lạ mắt.

- Đây là "chiến lợi phẩm" của em sao, nhóc con? – Cô gái kia mở lời để chấm dứt bầu không khí ngột ngạt đang diễn ra trong căn phòng, à nhầm, trong sân vườn này.- Vâng ạ. – Izawa nhẹ nhàng đáp.Mọi thứ tưởng chừng sẽ cứ căng như dây đàn như thế cho đến khi một cái mũ trùm đầu hắt hơi và đã phá hỏng không gian tưởng chừng như bình thường nhưng hóa ra lại tràn ngập sự ngượng ngập.

Bỗng nhiên, cô gái ấy cười, mà không phải là cười một cách bình thường, mà là cười lớn, nhưng tại sao trông vẫn tao nhã vậy:- Thôi nào, nhóc con, đừng căng thẳng như thế. – Cô ấy nói – Tôi là Kobayashi Usagi, là một Trưởng nữ.

Và nhóc con đúng cạnh cậu chính là Trưởng nam, Izawa Mamoru.

À mà... – Cô liếm môi. – ... trông cậu có vẻ ngon đấy.

Nhưng có vẻ thịt của "allapp" (con người) sẽ hơi dai ha?Kisugi giật nảy người vì sợ.

Quả nhiên là vậy, "họ" muốn ăn thịt mình!!!Nhưng có một thứ mà cậu đã quên nãy giờ, đó là...- Này Kisugi. – Một cái mũ trùm đầu ngồi bên cạnh Usagi từ nãy đến giờ lên tiếng.

Là giọng nam? – Cậu có quên gì không đấy?- Ơ?

Em... – Kisugi ngập ngừng, cứ ú ớ không ngừng.Anh ta chẳng nói chẳng rằng, nhưng giọng điệu nhuốm đầy mùi máu, à nhầm, mùi đe dọa.

Nhưng khi anh ta móc từ trong túi ra một thiết bị điện tử nho nhỏ đã bị phá vỡ thì Kisugi chết lặng.- Cái này đối với chúng tôi... – Xong, anh ta rải xác vụn của nó xuống bàn, vẫn nói tiếp bằng giọng đều đều và điềm tĩnh – ... chỉ là trò trẻ con mà thôi.Kisugi chợt cảm thấy lạnh sống lưng khi anh ta nói thế.Nhưng bỗng nhiên Izawa nhấc bé lên và đặt xuống một tấm đệm khác bên cạnh mình, còn nói:- Ôi~!

Sao mà dễ thương với nhỏ nhắn xinh xắn thế này~!- Thôi nào, đừng đùa giỡn nữa, Izawa.

Chúng ta vào việc chính thôi, về nội dung của buổi họp hôm nay. – Usagi cất lời, không khí trong phòng bỗng chốc trở nên nghiêm túc lạ thường. – Yuzuru, hãy báo cáo sơ bộ về tình hình trinh sát trong một tháng qua.- Tuân lệnh. – Xong, Yuzuru đứng phắt dậy, và điều bất ngờ hơn là anh ta là cái mũ trùm đầu đã phá hủy chiếc máy ghi âm có gắn GPS của Aizawa. – Tôi, Takamiya Yuzuru, giáo sư của Trường Đại Học Luật Tokyo, Thư Ký của Kobayashi Usagi, xin được phép báo cáo sơ bộ về tình hình trinh sát trong một tháng qua diễn ra tại thị trấn Nankatsu, thuộc tỉnh Shizuoka.

Trước hết, tôi xin được phép báo cáo trước về hai vị Trưởng nam và Trưởng nữ của chúng ta.

Họ đã có nhiều đóng góp trong một tháng qua.

Trưởng nữ Usagi tuy không tham gia nhiều vào hầu hết các trận chiến nhưng đóng góp của chị ấy là không hề nhỏ, và chính chị ấy là người lên kế hoạch.

Còn Trưởng nam Izawa đã xếp hạng cao nhất trong cuộc thi săn "Linh Vực" vừa rồi với tổng số là 536 con, một thành tích thật đáng nể làm sao!Bỗng nhiên, có một cánh tay giơ lên:- Xin cho phép em được phát biểu.- Được không ạ, Usagi-nee? – Yuzuru quay sang hỏi.- Ok, chị thì thế nào cũng được, ai cũng có quyền phát biểu mà.- Vâng ạ, cảm ơn chị rất nhiều.

Có thể nhiều người ở đây sẽ nghĩ thành tích này thật đáng nể, nhưng chẳng phải số lượng 536 con là quá nhiều hay sao?- Yuzuru. – Usagi điềm tĩnh, giọng nhẹ tênh.- Vâng.

Gần đây, số lượng "Linh Vực" đang tăng mạnh do "Mộng Giới" gần như là không đủ chỗ để chứa và chưa được phong ấn.

Chúng ta đã nhắc đến vấn đề này ở phiên họp lần trước, cụ thể là lần thứ 117.- Chính xác, đó là lý do em ở đây, nhóc con. – Usagi nói và chỉ vào người Kisugi.Có vẻ như chị ta rất thích cách xưng hô "nhóc con" với những người trông nhỏ tuổi hơn mình, nhưng vấn đề chính là Usagi là người lớn tuổi nhất ở đây nên không cần phải bàn cãi gì thêm.

- Đúng dzậy đó~, đó là lý do anh "bắt cóc" em, kohai nhỏ của anh~!- Mối quan hệ của hai người tiến triển đến đâu rồi? – Yuzuru tò mò hỏi, có vẻ như đang thăm dò.- B-Bọn em... – Kisugi ấp úng.- Bí mật nhoa~! – Izawa đặt ngón trỏ lên môi và nói, ra vẻ bí hiểm.- Ư-Ưm, em cũng có chuyện muốn hỏi. – Kisugi nói nhỏ, có vẻ bé sợ bị đám "người" dị hợm này ăn thịt thật.- Ok luôn, thích thì chị chiều. – Usagi có vẻ cũng không muốn bỏ qua chuyện này. –Nhưng chị biết nhóc đang nghĩ gì đấy, một "allapp" (con người) như nhóc và thằng nhóc tóc vàng nào đóđã chế ra một chiếc máy ghi âm có gắn GPS và tìm tới tận đây, đúng không, Sayaka?- Vâng ạ, đúng là như thế, thậm chí, phần xác của nó vẫn còn đây. – Sayaka lên tiếng, cô là người ngồi bên trái Usagi, còn Yuzuru ngồi bên phải.

Cả hai đều là Thư Ký riêng của Usagi, chức vụ mà ai cũng thèm khát, nhưng quyền lực cũng đi đôi với trách nhiệm mà, đúng không?Kisugi cứng người.

Với bộ óc của một thiên tài học nhảy lớp, Kisugi không khó khi nhận ra hành tung của cậu và Aizawa đều đã bị phát hiện từ trước.

Nhưng là bằng cách nào, và ở đâu?

"Phải rồi, các anh chị em của Izawa-senpai đều trông giống nhau, như được đúc từ một khuôn ra vậy.

Có thể Aoi-senpai cũng đang ở đây, nhưng nếu là anh ấy thì đã báo cho Izawa-senpai biết là mình lén bỏ chiếc máy ghi âm vào túi quần của ảnh rồi.

A!

Đúng rồi, Satone-senpai!..."

- Đúng như những gì nhóc con đang nghĩ đấy.

Bọn chị...Bỗng nhiên Kisugi thấy đầu óc mình quay cuồng, mọi thứ bỗng tối sầm lại...- HẾT TẬP 1 -
 
Another World (Dành Cho Ai Simp Cp Kisawa - Izasugi!!!)
TẬP 2: NHIỆM VỤ ĐẦU TIÊN


Kisugi tỉnh dậy, cậu không nhớ gì cả, cậu còn không biết mình đang ở đâu nữa.

Nhưng bỗng nhiên cậu nghe được một giọng nói trầm ấm, quen thuộc vang lên:- Ối chà~!

Em tỉnh rồi à, bé con~! – Giọng Izawa vang lên giữa không gian yên ắng, không quá lớn nhưng cũng vừa đủ để nghe thấy.- Izawa-senpai...

Em đang ở đâu vậy? – Kisugi mơ màng hỏi.- Đây là nhà em mà, ngủ nhiều quá quên rồi à? – Giọng anh ngập tràn mùi chế giễu, nhưng cũng đầy quan tâm. – Em đã bị ngất cách đây vài hôm, nhớ chứ?

Nên anh đến chăm em đây.

Vì em đang bị sốt nên anh phải trở về dạng con người để chăm em, một "Tinh Linh Tuyết Trắng" như anh không thể nào ở gần em được, đó là chưa kể em còn đang sốt rất cao kia kìa.

- Ơ...

ưm... dạ... – Kisugi đáp với vẻ mệt mỏi, nhưng chắc trong đầu bé nghĩ rằng hôm ấy chỉ là một giấc mơ mà thôi, mà ai dè lại không phải mới đau chứ. – Ơ mà khoan, anh là "Tinh Linh Tuyết Trắng" thật à!? – Bé bỗng bật dậy khỏi giường, hét lên.- Phư phư, anh đùa thôi, anh không phải là "Tinh Linh Tuyết Trắng" ấy đâu, tuổi thọ của một "Tinh Linh" bình thường chỉ kéo dài khoảng vài trăm năm thôi.- Ơ...

ưm...vậy trong lúc em ngất đi thì chuyện gì đã xảy ra ạ? – Kisugi ngại ngùng đáp.- Usagi-nee đúng là lúc nào cũng bí hiểm ghê ha~? – Izawa nở một nụ cười bí hiểm, trông chẳng khác gì chị của mình cả – Chị ấy...

đã giao cho Kisugi một sứ mệnh trọng đại đấy.

Em... sẽ phải phong ấn "Mộng Giới"...- H-Hả?!! – Kisugi dường như chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra nữa. – T-Tại sao lại là em?!!- Để anh giải thích rõ hơn nhé. – Sau đó, Izawa búng tay, một cô gái bước vào phòng như đã chực chờ rất lâu sau cánh cửa. – Đây là Sayaka-chan, là Thư Ký của Usagi-nee, có lẽ em đã biết rồi.- Hân hạnh được gặp cậu, Kisugi. – Cô cúi đầu, mặc dù có vẻ khoảng cách tuổi tác giữa hai người rất lớn. – Tôi là Hinomoto Sayaka, Thư Ký riêng của chị Usagi, hân hạnh được gặp mặt.- V-Vâng, hân hạnh được gặp chị ạ. – Kisugi cũng cúi đầu chào Sayaka sau khi đã ngồi yên vị trên giường.- Chắc Izawa-nii đã nói với cậu rồi, nhưng Usagi-nee đã cử thêm hai người là tôi và Yuzuru-nii đến để trình bày một cách rõ ràng hơn. – Xong, cô quay đầu nhìn ra cửa.

Và đúng như dự đoán, một bóng người bất chợt xông vào căn phòng, nhưng không phải từ cửa chính, mà là từ... cửa sổ. – Chào, Yuzuru-nii.- Buổi sáng tốt lành, Izawa-nii, Sayaka-chan và...

Kisugi... – Đến khi gọi tên Kisugi thì anh ta ngập ngừng thấy rõ, chắc là do họ gọi con người là "allapp" vốn đã quen rồi. – Hân hạnh gặp mặt, tôi là Giáo sư của Trường Đại Học Luật Tokyo, Takamiya Yuzuru, và đương nhiên, tôi cũng là Thư Ký riêng của Usagi-nee. – Và đương nhiên, cái cách cậu ta cúi chào Kisugi trông còn trịnh trọng hơn cả của Sayaka nữa. – Chắc Izawa-nii đã nói cho cậu biết lý do bọn tôi có mặt ở đây rồi chứ nhỉ?- Chưa ạ.- !!??

A-Anh!

Em tưởng là chúng ta đã thống nhất rồi cơ mà! – Yuzuru túm cổ áo Izawa và hét vào mặt anh ta.- Thống nhất cái gì cơ? – Izawa cười hề hề.- ĐỒ NGỐC!!!

ĐỒ ĐẠI NGỐC!!! – Yuzuru quát, có vẻ việc này rất nghiêm trọng. – ANH ĐANG LÀM CHẬM TRỄ TIẾN TRÌNH CỦA CHÚNG TA ĐẤY!!!

MỖI PHÚT, MỖI GIÂY ĐỀU RẤT QUÝ GIÁ!!!- Hehe, thì bây giờ nói cũng được mà?- Hầy... – Cả hai Thư Ký đồng loạt thở dài.- Thôi được rồi, cứ giao cho em. – Yuzuru xung phong.

Nói xong, anh ta lấy ra một cuốn sách có bìa màu đỏ, cuốn sách không có tựa đề mà chỉ có duy nhất hai chữ "Tri Thức" trên đó.

Anh mở ra, bắt đầu nói. – Như cậu đã biết, bọn tôi không phải con người, mà là một giống loài mang tên "Tinh Linh", còn chuyện Izawa-nii có phải "Tinh Linh Tuyết Trắng" hay không thì đó không phải là vấn đề mà chúng ta cần quan tâm ngay bây giờ, sau này sẽ biết.

Bây giờ thì chú ý nhé.

Lý do chị của bọn tôi giao nhiệm vụ quan trọng này cho cậu là vì chỉ có con người mới làm được chuyện này.- Và bọn tôi biết tiếp theo cậu sẽ thắc mắc là vì sao lại chọn cậu. – Sayaka tiếp lời.- Đơn giản lắm, để bọn tôi giải thích một cách ngắn gọn cho cậu hiểu.

"Mộng Giới", đó là một nơi có cấu tạo hoàn toàn khác biệt với thế giới mà chúng ta đang sống. – Sau đó, Yuzuru lấy ra một sơ đồ mà chắc chắn là chỉ có cậu ta hiểu. – Nhìn nhé, giống như "âm" và "dương", hãy hiểu đơn giản thôi.

Thế giới mà chúng ta đang sống là "dương", còn "Mộng Giới" là "âm".

Nói sơ qua về "Mộng Giới", mỗi người trong chúng tôi đều có phần "Thần Tính" bị đánh mất trong quá khứ.

"Thần Tính" là phần tính cách bị mất của bản thân chúng tôi trong quá khứ, kiểu như trong quá khứ tôi là "A" thì bây giờ tôi là "B", kiểu kiểu vậy đấy.

Giống như một con hươu đi lạc trong chính khu rừng nơi mà nó sinh ra, chúng tôi mắc kẹt trong chính thế giới nơi mà trước đây chúng tôi xem là "nhà" của mình.

Hoặc có thể có người trong chúng tôi là người ngoài hành tinh chẳng hạn. – Yuzuru nói dứt câu cuối khiến cho Izawa và Sayaka cười không dứt được mồm.- Cậu thấy đấy, tình hình hiện tại là như thế, và phần còn lại sẽ do tôi giải thích. – Sayaka chỉ ngón trỏ vào người mình và liếc xéo Yuzuru.- Phư!

Cứ để đó cho tôi! – Yuzuru cũng liếc xéo em gái mình bằng một ánh mắt hình viên đạn. – Dù gì thì tôi vẫn đáng tin hơn.

Và đương nhiên vị trí Thư Ký thì chỉ có một mà thôi.

- Hứ!- K-Khoan đã nào, hai đứa!

Có gì từ từ nói. – Izawa vội vàng can ngăn trước khi phòng ngủ, hoặc ít nhất là ngôi nhà của Kisugi sẽ biến thành một bãi chiến trường không hơn không kém.- Hừ, anh là Giáo sư đấy.

Về mặt kiến thức, anh hơn em rất nhiều.

Thư Ký thì phải như thế.- Nhưng Thư Ký là phải ở bên chị ấy mọi lúc mọi nơi, đảm bảo giờ giấc sinh hoạt, thói quen ăn uống một cách chuẩn xác không sai một li!- NHƯNG ANH LÀ ANH TRAI EM ĐẤY!!! – Yuzuru cay cú hét lên.- THƯ KÝ, HAY BẤT KÌ CÁI GÌ, LÀ TRAI HAY GÁI KHÔNG QUAN TRỌNG!!!

USAGI-NEE ĐÃ NÓI VẬY RỒI!!! – Sayaka cũng không vừa.- TẤT CẢ IM LẶNG!!! – Izawa hét lên, có vẻ như cuộc tranh cãi nãy giờ đã khiến cho đầu óc của cậu, hoặc chí ít là của Kisugi, muốn nổ tung. – C-Chúng ta tiếp tục nói về vấn đề ban nãy đi, làm ơn, nếu mà cứ tiếp tục cãi nhau thì... – Izawa ngưng lại một chút, rồi nói bằng giọng trầm và có phần nghiêm trọng. – ...Usagi-nee sẽ giận mất cho mà xem.- !!! – Cả hai hốt hoảng sau khi nghe điều đó, là người trung thành, và có lẽ là trung thành nhất với Usagi, nên họ đã ngừng cãi nhau và chấp nhận ngồi xuống một cách rất gượng ép.- Phư phư phư~!

Cách này thật hữu ích làm sao.- Hừ! – Cả hai có vẻ rất ăn ý, nhưng không biết có phải theo chiều hướng tốt hay không.- Nào, chúng ta tiếp tục. – Có vẻ Izawa đã hoàn toàn phớt lờ hai đứa em của mình. – Vậy chắc là Kisugi vẫn chưa hiểu hoàn toàn vấn đề phải không?

Để anh giải thích một cách dễ hiểu hơn (hai đứa nhóc này) cho em nhé?- V-Vâng, Izawa-senpai cứ tiếp tục đi ạ.- Mỗi "Mộng Giới" đều có riêng cho nó một thứ mà chúng ta có thể gọi là "Vật Dẫn", nó là một thứ, hoặc là đồ vật hoặc là con người hay một cá thể nào đó, chủ yếu được dùng để phong ấn quá khứ và những trải nghiệm đã mất của họ, những trải nghiệm khiến họ day dứt khôn nguôi và khao khát muốn được tìm lại cảm giác ấy...- Ơ?- Phư phư, bây giờ em hiểu rồi chứ,... – Izawa ngừng lại, chắc để cho thêm phần kịch tính – ...

Kisugi.Kisugi không nói gì cả, cậu chỉ im lặng như thể đang cố gắng tiếp thu những gì mình vừa nghe thấy.

Giúp đỡ những người khác, để họ tìm lại được cảm giác và những thứ mà bản thân trân quý nhưng đã bị tước đoạt?

Cậu cũng vậy, cậu cũng đã mất đi rất nhiều thứ mà bản thân trân quý, gia đình, bạn bè, và cả những gì đã tạo ra con người cậu.

Cậu hiểu cảm giác ấy, cái cảm giác bất lực khi mà không thể lấy lại được những gì đã mất.

Bất lực.

Tuyệt vọng.

Những cảm xúc ấy đã khiến cho cậu trở thành một con người như bây giờ, một đứa trẻ mang trong mình nhiều vết thương không bao giờ lành lại.

Và việc giúp đỡ những người khác, cậu...- Em đồng ý! – Kisugi nói, với một tông giọng rất quyết tâm.

- Ồ~! – Cả ba người kia cùng đồng thanh.

Trước đây họ đã gặp nhiều "allapp", và không số nào trong số chúng giống với Kisugi, một đứa nhóc 11 tuổi, loắt choắt, gầy nhom.

Ăn cắp có, giết người có, bỏ rơi con của mình cũng có...

"Tinh Linh" bọn họ không thể nào hiểu được tại sao cùng là đồng loại với nhau mà còn có thể làm như vậy.

Họ cảm thấy ghê tởm trước những hành vi của con người.

Còn Kisugi thì sao?

Thằng nhóc là trường hợp đặc biệt và có phần ngoại lệ.

Cậu nhóc không hề giống với phần còn lại của "bầy" "allapp" mà cậu đang chung sống.

Cậu bé thân thiện, dễ tính, và trên hết, với một senpai như Izawa, cậu bé là một kohai nhỏ đáng yêu nhưng có phần nhạy cảm, và cực kỳ sống nội tâm.

- Vậy thì... khi nào bắt đầu ạ? – Kisugi lễ phép hỏi.- Phư phư phư~!

Đứa nhóc con người này đáng yêu ghê~! – Izawa cười, với khuôn mặt trông không hề có ý định gì tốt đẹp. – Yuzuru, giao cho em nhé?- Vâng! – Yuzuru hào hứng đáp, có vẻ cậu đã mong chờ kế hoạch này từ lâu. – Kế hoạch sẽ được triển khai ngay trong ngày mai, 22 giờ đúng, tại Thư viện của Trường Đại Học Luật Tokyo nhé.

Và bây giờ thì tạm biệt.- Đi sớm về sớm thế? – Izawa ngạc nhiên hỏi.- Bọn em còn nhiều việc phải làm lắm, em xin phép.

Tôi xin phép nhé, Kisugi.- V-Vâng... – Giọng Kisugi nghe yếu xìu, có vẻ vẫn còn mệt lắm.Sau khi Sayaka và Yuzuru rời đi, căn phòng bỗng chốc quay lại bầu không khí vốn có của nó.

Ngoại trừ việc Kisugi đang hoang mang và đỏ lựng cả mặt vì Izawa ghé sát mặt mình vào mặt cậu thì không hề có gì khác đáng quan tâm cả.

- Em còn nóng quá. – Izawa nói với vẻ mặt lo lắng.- Ơ-Ơ? – Kisugi không thốt nên lời trước những gì Izawa đã và đang làm.

Bé chỉ ngơ ngác nhìn, tròng mắt mở to, hai má và đôi tai ửng hồng.Izawa khẽ cắn bên tai trái.

Kisugi kêu khẽ một tiếng "ưm".

- S-Senpai...- Yên nào, cừu nâu.Izawa mút nhẹ, Kisugi vì áp lực và có lẽ là còn vì xấu hổ nữa nên ngã ra giường.

Ngất lịm.- Haiz...

Nhóc này dễ xấu hổ thật.

Nhưng cũng đáng yêu ghê. – Izawa vừa chùi mép vừa nói.

Sau đó, cậu đặt tay lên trán và má bé, "Vẫn còn nóng.", Izawa lo ngay ngáy, vì cậu hoàn toàn không biết cách để chăm sóc một đứa trẻ loài người.

Vào 10 giờ tối hôm đó, cả ba người gồm Izawa, Kisugi và Yuzuru cùng đến điểm hẹn.

Ngôi trường Đại Học danh giá, ngôi trường Yuzuru đã và đang theo học dưới cương vị Giáo sư.

Nói sơ qua một chút về ngôi trường này: Trường Đại Học Luật Tokyo, hay còn được gọi là Trường Đại Học Tokyo, một trường đại học quốc lập danh tiếng của Nhật Bản có khoa Luật đào tạo về các lĩnh vực như luật công, luật dân sự, luật thương mại quốc tế.

Nhưng đây không phải mục đích mà bọn họ đến ngôi trường này.

Mục đích của họ là vén bức màn bí mật về quá khứ của Yuzuru.

Nhưng...- Sao anh lại mang theo cái thùng này vậy? – Yuzuru hỏi với vẻ bất lực, như thể đã chứng kiến cảnh này quá nhiều lần trong đời.- Anh là "Tinh Linh" sử dụng Băng mà, nếu trong trường hợp trong quá khứ em sống ở sa mạc thì sao (có khi là vậy luôn không chừng), nên anh đã mang rất nhiều que kem và bỏ trong chiếc thùng này. – Izawa vừa nói vừa vỗ bốp bốp vào cái thùng tội nghiệp ấy.- Haizz... – Yuzuru thở dài, Trưởng nam của Tinh Linh Tộc lại là... một tên nghiện ăn kem que...- Nếu anh nghiện ăn kem que thì em là gì ta? – Izawa cười hì hì."

BỐP!".

Yuzuru vỗ vào đầu ông anh mình một cái đau điếng.- Tại sao Usagi-nee lại bảo anh đi cùng em cơ chứ!! – Yuzuru ôm đầu, cảm giác thế giới này mình luôn bị gắn chặt với mấy tên ngốc như anh trai mình, từ thằng cha bán kem cá ngoài ngõ, cho đến những thế hệ học sinh mà cậu đã giảng dạy.

Cậu cảm thấy như độ nghiêm túc của mình là chưa đủ.

Có lẽ do đã tiếp xúc với Usagi trong một thời gian dài, nên cậu đã bị nhiễm luôn cái tư chất lãnh đạo ấy, cùng cái vẻ ngoài lạnh như băng, nhưng... – Trời đất ơi...

Tôi là... một thằng óc bã đậu... – Cậu ta đã suy sụp đến mức mà Izawa và Kisugi nhìn thấy cậu ta trông còn u ám hơn trước và còn thấy cả... bóng tối xung quanh cậu ta nữa.- Haizz... thôi được rồi.

Việc gì cũng đến tay anh. – Izawa nói xong liền nhấc bổng Yuzuru lên và mở bừa một cánh cửa bất kỳ tmà cậu thấy trước mặt.- Senpai biết phải đi đâu ạ? – Kisugi hỏi với vẻ thầm ngưỡng mộ, hoặc đó là do người ta nghĩ thế, vì trên mặt của nhóc ấy đang hiện rõ mồn một.

- Anh có biết đâu, anh chỉ đoán mò thôi.

Nãy giờ chúng ta nói gì và làm gì ở bên ngoài có lẽ đã khiến cho một số người bắt đầu hành động rồi.

Có lẽ họ sẽ tuần tra trong hoặc ngoài trường, chúng ta phải khẩn trương thôi.- V-Vâng!Họ vào trong trường, vào thẳng ngay thư viện, nơi mà Izawa nghĩ rằng thứ mà họ đang cần tìm ở ngay tại đó.

- Được rồi, chúng ta đã đột nhập thành công.- H-HẢ?!!

UI DA!!! – Yuzuru bỗng nhiên tỉnh dậy sau cơn ngất, trông mặt cậu ta còn hốt hoảng hơn cả trước khi vào trường.- Ồ, cuối cùng em cũng chịu tỉnh rồi. – Izawa nhìn khuôn mặt thất thần của Yuzuru, cười hề hề.- A-Anh?!!

Anh lúc nào cũng đùa được. – Yuzuru vừa tức giận nhưng cũng vừa vui mừng vì cả ba đã đột nhập được vào thư viện của trường, nơi chứa đựng cánh cửa dẫn đến "Mộng Giới" của cậu, nơi mà cậu luôn khao khát có thể tìm được câu trả lời cho câu hỏi bấy lâu của mình: " Trong quá khứ, mình là người như thế nào nhỉ?".- Thế bây giờ... chúng ta đi đâu đây? – Izawa vừa gãi đầu vừa hỏi.Yuzuru không nói gì, chỉ đi đến một chiếc kệ sách gần đó, cụ thể là cái kệ thứ tư từ cửa nhìn sang trái.

Cậu với lấy một cuốn sách ở hàng trên cùng, hàng thứ ba từ phải sang.

Sau khi cậu mở nó ra, bỗng dưng trước mắt tối sầm lại..."

Nè, ngươi có biết, 'Ando Yashiro' không?"

"À, là 'Yashiro' đúng không?

'Yashiro' đó ấy?"

"Đúng rồi, à mà..."(Cả hai cùng đồng thanh) "... cậu có phải 'Yashiro' không đấy?- HƠ?!! – Yuzuru hoảng hốt, ngồi bật dậy.

Cậu nhìn xung quanh, chợt nhận ra xung quanh mình toàn là sương mù, có lẽ sau khi biết bản thân sẽ bị cuốn sách ấy hút vào nên cậu cũng không bận tâm gì cho cam.

Thứ cậu bận tâm chỉ là những giọng nói vừa rồi.

'Ando Yashiro' rốt cuộc là ai?

Tại sao họ lại hỏi cậu có phải là 'Ando Yashiro'?

Không lẽ...- Anh Yuzuru tỉnh rồi này, Izawa-senpai ơi! – Kisugi kêu Izawa lại gần, có lẽ là để xác định tình trạng hiện tại của Yuzuru,- Anh tới liền~! – Izawa chạy tới, trông vẻ mặt cậu ấy lúc này thì có vẻ mọi chuyện vẫn chưa đến mức nghiêm trọng. – Hề hề, em tỉnh rồi à? – Izawa nhìn Yuzuru với ánh mắt chế giễu thấy rõ.- C-Chúng ta đang ở đâu? – Yuzuru hỏi, có vẻ khá ngạc nhiên khi biết hai người kia cũng bị hút theo mình vào cuốn sách ấy.

Theo như những gì mà Yuzuru đã điều tra được trước đó về lời đồn "Cuốn sách biết nói": "Trong thư viện phía Nam của tòa nhà C, trên chiếc kệ thứ tư từ cửa nhìn sang, ở hàng trên cùng, cuốn sách ở hàng thứ ba từ phải sang.

Đó là cuốn sách mà bao thế hệ học sinh đã nghe thấy giọng nói cất ra từ bên trong những trang sách ấy, nếu mở cuốn sách đó ra thì... sẽ bị hút vào bên trong... mãi mãi...".- Có vẻ như em đã tìm ra chỗ này từ lâu rồi phải không, mọt-sách-kun? – Izawa nói với tông giọng chế giễu thấy rõ.- AI LÀ MỌT-SÁCH-KUN CHỨ?!! – Yuzuru cay cú hét lên vì bị Izawa xem như đồ mọt sách, mà đúng là vậy thật còn gì.

- Hì hì~ – Izawa cười khoái chí.- ... – Kisugi cạn lời trước sự... hồn nhiên, có lẽ là vậy, của hai anh em.

Thường ngày Izawa là một học sinh nghiêm túc, luôn làm cho những kohai của mình lác mắt vì thành tích học tập tốt, đã vậy còn đẹp trai nữa.

Nhưng trước mặt cậu, Izawa bây giờ trông chả khác gì con nít cả. – ...

Có vẻ không giống như những gì mình tưởng tượng cho lắm.- Hầy...

Đúng là em đã để ý trước đó, có một tin đồn được lan truyền trong ngôi trường này, rất nhiều thế hệ học sinh đã từng học ở ngôi trường này đã nghe rất nhiều tin đồn về nó.

Nhưng cái em để tâm nhất chính là tin đồn về việc nếu mở cuốn sách đó ra, người mở sẽ bị hút vào trong cuốn sách mãi mãi. – Yuzuru giải thích tường tận cho hành động liều lĩnh vừa nãy của mình.- Ồ~.

Ra là đã phát hiện ra từ trước rồi sao?

Thế tại sao em không báo cáo cho Usagi-nee hay bọn anh? – Izawa thắc mắc.- Đó là vì em chưa kiểm chứng được tính xác thực của nó.

Nếu em báo với Usagi-nee mà sau này phát hiện ra nó là giả thì em sẽ thấy vô cùng bứt rứt.

Thậm chí còn làm lãng phí thời gian quý báu của chị ấy. – Đến đoạn này, bỗng dưng Yuzuru đổi tông giọng. – Em đã sống hơn một thế kỷ rồi nhưng chưa một người nào làm em cảm thấy ngưỡng mộ như chị ấy cả.

Em nguyện theo chị ấy suốt cuộc đời này~!- Ờm... anh xin lỗi đã cắt ngang nhưng chúng ta còn việc chính quan trọng hơn phải làm đấy. – Izawa bất lực, có lẽ đã quá quen với cái điệu bộ khó coi của thằng em mình.- Ý anh là còn có việc quan trọng hơn cả Usagi-nee sao?!! – Yuzuru vừa nói vừa túm lấy cổ áo của Izawa kéo mạnh.- Haiz...

Nếu chuyện này không xong thì không về với Usagi-nee "của em" được đâu. – Izawa nở một nụ cười bí hiểm.- HẢ?!!

SAO ANH KHÔNG NÓI SỚM?!! – Yuzuru hốt hoảng, mặt tái mét. – Xuất phát thôi, hai người.- Hì hì~. – Izawa cười khoái chí.- Cơ mà chúng ta sẽ đi đâu ạ? – Kisugi lên tiếng sau một hồi im lặng.

Câu nói tưởng chừng ngây thơ ấy đã kéo Izawa và cả Yuzuru về thực tại khi họ nhận ra xung quanh là sương mù và hiển nhiên là chả có cái biển chỉ dẫn nào chỉ cho họ đi về đâu cả.

Nếu không biết bản thân đang ở đâu mà còn muốn xuất phát thì đúng là hết cứu.

Đến Yuzuru cũng phải chùn bước sau khi nghe câu hỏi của nhóc Kisugi.

Có lẽ đôi lúc não cậu ta thật sự chưa "load" kịp những gì đang diễn ra trước mắt.

Thêm cái nữa là khả năng đọc vị bầu không khí của cậu ta cũng cực kì kém.

Đó là lý do Usagi bảo cậu ta nên cải thiện thêm ở mảng này.

Mục đích cho chuyến đi này không chỉ là tìm ra chân tướng về quá khứ thật sự của Yuzuru, mà còn là một chuyến đi để cậu nâng cao chỉ số EQ (chỉ số trí tuệ cảm xúc) của bản thân.

Đáng lý ra cậu không cần để tâm nhiều lắm đến nó, nhưng vì Usagi đã nói (lệnh) như vậy nên cậu đành phải chấp nhận.

- Ừ ha, bây giờ chúng ta đi đâu đây? – Yuzuru hỏi ngược lại anh mình như thể cậu ta mới là người được dẫn đi chứ không phải người dẫn đường cho người khác.

- Câu đó đáng lẽ bọn anh phải là người hỏi mới đúng. – Izawa thở dài bất lực trước "trí thông minh" của thằng em mình.- Hm..., phải rồi ha, trước tiên chúng ta đến đây để tìm "Thần Tính" của em mà nhỉ? – Yuzuru hỏi sau khi suy nghĩ thật kỹ.- Ừ. – Izawa hờ hững đáp.- Chúng ta đã vào trường?- Ừ.- Vào cả thư viện luôn?- Ừ.- Sau đó em mở sách ra?- Ừ.- Chúng ta bị hút vào?- Ừ.- Và giờ ở đây?- Ừ.- MẮC CÁI GIỐNG GÌ MÀ ANH CỨ "Ừ" HOÀI THẾ HẢ?!! – Yuzuru đã nóng sau tràng "ừ" của anh mình.- Ừ.- ĐÚNG LÀ TỨC CHẾT MÀ!!! – Yuzuru ôm đầu, bất lực.- Ừ.- ...- Haiz..., thôi bây giờ nghiêm túc lại được rồi chứ?- Okê! – Izawa gật đầu, thậm chí còn chìa ngón tay cái ra.- Em nói đến đâu rồi ấy nhỉ?- Hình như là từ cái đoạn mà mở cuốn sách thì sẽ bị hút vào trong hay gì đó?- Đúng vậy, chính nó! – Yuzuru vỗ tay cái "chát". – Sau khi em mở cuốn sách đó ra, chúng ta đã đến đây.

Nhưng đây không thể nào là "Mộng Giới" của em được, sao xung quanh toàn sương mù thế nhỉ?

Không lẽ nơi đây có rất nhiều thứ "kinh dị" hơn chúng ta tưởng tượng?

Như là... ma chẳng hạn?- Híc! – Kisugi giật bắn người lên vì sợ.- Đây rõ ràng là "Mộng Giới" của em rồi còn gì.

Vì em vẫn chưa biết bản thân là ai trong quá khứ, nên việc có một đống sương mù ở đây là chuyện bình thường thôi mà.

Điều đó chứng tỏ là chúng ta đã đi đúng hướng.- N-Nhưng mà... – Yuzuru do dự.- Thôi mà, cứ đi thôi, cần gì đường.- Haiz...

Thử xem sao vậy. – Yuzuru đành làm theo.

Vì biết rằng Izawa vốn có nhiều kinh nghiệm trong những chuyện như thế này.

Izawa là "Thợ Săn", chuyên đi săn "Linh Vực" vào ban đêm, khi mà mọi người đang ngủ.

Mối nguy được xử lý gọn ghẽ, thành tích của cậu cũng là cao nhất.

Yuzuru luôn tìm cách học hỏi, nhưng Usagi bảo mỗi người đều có vai trò riêng của mình, và vai trò của Yuzuru là hậu cần.

Cậu giỏi ở mảng thông tin, và trên hết là những hiểu biết về thế giới con người của cậu lại rành rọt hơn ai hết, kể cả Izawa và Usagi.

Nên những chuyện mà những người như Izawa làm và luôn làm giỏi nhất chính là "chiến đấu".

Cậu cũng làm được, nhưng lại không giỏi bằng.

Đó là lý do cậu luôn tự ti về bản thân.

"Chỉ có con đường học vấn mới có thể cứu lấy mình.

Vì mình chỉ là một kẻ ngoài lề, một miếng thịt dư trong bát cơm.

Nhưng... học vấn... liệu có quan trọng không?".

Yuzuru luôn day dứt mãi về điều này, lý do mà hằng đêm cậu luôn bị mất ngủ, lý do mà mỗi đêm lại phải ru bản thân vào giấc bằng những ngôn từ xa hoa, mỹ miều của chị gái trưởng nữ.

Áp lực cũng ngày một được chồng chất thêm nhờ vào việc là giáo sư có tiếng trong ngành của một trường đại học khét tiếng.

Dù chỉ mới hơn 20 tuổi, nhưng Yuzuru đã làm được một, hoặc nhiều thành tựu đáng tự hào trong đời.

Đó là lý do có nhiều người ganh ghét cậu.

"Con người là vậy, luôn ghen tị khi thấy người khác thành công.

Chúng ta cũng chưa chắc gì đã khác họ...".

Usagi từng bảo thế.

Cậu chỉ thật sự cảm thấy thoải mái khi học, khi đọc sách trong "Cảnh Giới" riêng của mình.

Nói sơ qua về "Cảnh Giới", đó là nơi thể hiện rõ nhất tính cách và khát vọng sống của các "Tinh Linh", ví dụ như Yuzuru thích đọc sách, thì trong "Cảnh Giới" sẽ xuất hiện rất nhiều kệ sách và những cuốn sách bay lơ lửng.

Chính giữa căn phòng đặt một cái ghế sofa được bao quanh bởi những cái kệ chứa đầy ắp sách.

Yuzuru thường có thói quen ngồi trên cái ghế sofa ấy uống trà (đôi lúc là cà phê) và đọc những cuốn sách yêu thích.

Tuy nhiên, "Cảnh Giới" của cậu (và của những "Tinh Linh" khác) không phải lúc nào cũng trông như vậy.

Đó cũng là phòng ngủ của họ, vào buổi tối, nó sẽ thay đổi hình dạng thành một phòng ngủ bình thường.

Lại ví dụ về phòng ngủ của Yuzuru, ban ngày là "Cảnh Giới", ban đêm là phòng ngủ riêng của cậu.

Mặc dù Yuzuru đã hơn hai mươi tuổi, nhưng cậu lại thích những con thú nhồi bông mềm mại của loài người, chúng khiến cậu thoải mái và con thú nhồi bông mà cậu yêu thích nhất chính là con thú nhồi bông chó shiba của cậu.

Ngoại trừ cách phối màu ra thì độ mềm mại của nó làm Yuzuru dễ vào giấc hơn.

Trong phòng cậu không chỉ có một mà là rất nhiều plushie.

Để dễ hình dung thì bạn hãy tưởng tượng cảnh một thanh niên đại học mới hơn hai mươi tuổi, nằm trên một chiếc giường đầy ắp thú nhồi bông với gương mặt hạnh phúc.

Đó chính là Yuzuru.

Khi tinh thần thoải mái, cậu sẽ lăn lộn không ngừng trên chiếc giường đầy ắp sự mềm mại ấy, và đánh một giấc ngon lành.

Chúng ta quay trở lại câu chuyện về hành trình tìm lại cội nguồn của Yuzuru, như chúng ta đã biết, hoặc chưa, "Mộng Giới" và "Cảnh Giới" tuy khác nhau về nhiều điểm, nhưng chúng lại có liên kết rất chặt chẽ.

"Vật Dẫn", là thứ mà "Tinh Linh" trân quý nhất khi còn sống.

Nó chính là thứ lưu trữ ký ức của họ khi còn sống.

Việc đi tìm "Vật Dẫn" có thể giúp họ biết được trong quá khứ bản thân là người như thế nào, người xấu hay người tốt, là người như thế nào, "Vật Dẫn" sẽ cho họ câu trả lời.

Nhưng nó có một khuyết điểm, một khuyết điểm rất lớn.

Đó là phải phá hủy "Vật Dẫn" thì mới có thể nhận được câu trả lời thỏa đáng.

Còn nếu không muốn phá hủy "Vật Dẫn" thì vẫn tìm được câu trả lời, nhưng nó rất nửa vời và mơ hồ.

Và điều quan trọng nhất, "Vật Dẫn" phải do chính tay một con người bằng xương bằng thịt phá hủy.

Tưởng chừng việc đơn giản chỉ là xé tấm bùa phong ấn được dán trên "Vật Dẫn, nhưng đời đâu phải thứ gì cũng miễn phí, ông Trời không cho ai tất cả bao giờ.

Việc bắt một con người – kẻ thù truyền kiếp của "Tinh Linh" để phục vụ cho mục đích của chính họ là một điều vô cùng khó.

Chưa kể đến việc hàng trăm năm nay, con người luôn dốc hết sức mình để tìm ra và chứng minh sự tồn tại của nhiều chủng loài chưa biết khác.

Họ nghĩ họ đứng đầu chuỗi thức ăn và coi đó như một lẽ hiển nhiên để thỏa mãn bản thân.

Họ xem thường sự tồn tại của những loài khác.

Khi tìm được chủng loài mới, một là đi săn, hai là bị săn.

Dù thế nào thì kết cục cũng rất tồi tệ.

Nếu đi săn thì có thể phát hiện ra nhiều điều chưa biết mà ngay cả khoa học cũng chưa chứng minh được.

Từ đó sẽ cho ra nhiều thành tựu về khoa học, sinh học,...

Con người thường quá lạm dụng những thứ mà họ cho là tài nguyên vô hạn, như nước, rừng mưa,...

Nếu không biết cách kiểm soát tài nguyên đúng cách thì trước sau gì cũng sẽ dẫn đến kết cục bi thảm.

Còn nếu là bị săn thì chắc ai cũng biết rồi, loài người sẽ tuyệt chủng hoàn toàn nếu gặp phải chủng loài ngoài Trái Đất.

Cho nên, việc tiếp xúc từ từ và chậm rãi với một đứa trẻ loài người là điều cần thiết cho những lợi ích của họ sau này.

Họ đã giao nhiệm vụ ấy cho Izawa, trưởng nam của cả gia tộc.

Tính mạng của cả gia tộc đang được đặt lên bàn cân.

Izawa đã phải gánh vác trọng trách nặng nề ấy trong suất hàng trăm năm qua, và đó là một việc không hề dễ dàng một chút nào cả.

Cho đến khi cậu tìm ra giải pháp giải quyết triệt để vấn đề của mình sau này, thì đó là một bước ngoặt lớn.

Muốn tiếp xúc với trẻ con?

Câu trả lời không hề khó, chỉ là chúng ta chưa tìm được đáp án đúng mà thôi.

Izawa sau đó đã xây dựng hình tượng bản thân thành một đứa trẻ loài người đúng nghĩa.

Suốt nhiều năm, cậu đã cố tìm ra những đứa trẻ loài người ưu việt nhất, hoặc ít nhất là một đứa thôi cũng được.

Nhưng công cốc.

Một đứa trẻ con người hộc cách làm quen và giúp đỡ những chủng loài khác.

Âu chỉ là giấc mơ viển vông mà thôi.

Cho đến khi Izawa gặp đứa trẻ ấy, đứa trẻ có mái tóc nâu màu hạt dẻ, thân hình nhỏ nhắn ấy.

Ngay từ cái nhìn đầu tiên, cậu đã nhận ra đứa bé này không chỉ là hy vọng của cả gia tộc, mà còn là... mối tình đầu của cậu nữa!

Bản thân Izawa rất thích những thứ dễ thương, nhỏ nhắn và trông mềm mịn.

Kisugi vừa hay lại đáp ứng đủ tất cả các tiêu chí ấy.

Đó là lý do cho việc Izawa tiếp cận và... bắt nhóc ấy về giao nộp cho đồng bọn.

Nghe cứ mắc cười thế nào ấy.

Nhưng vấn đề mấu chốt là "Vật Dẫn" nằm ở trong "Mộng Giới", và họ phải tìm cho bằng được xem nó là gì để có thể tháo gỡ khúc mắc về bản thân trong quá khứ.

Chính vì vậy nên...- Ối chà~!

Lần đầu tiên anh thấy em chịu hợp tác như vậy đấy, mọt-sách-kun? – Izawa đáp với vẻ... có lẽ là khinh bỉ hiển hiện rõ rệt trên khuôn mặt.- Sức chịu đựng của em cũng có giới hạn đó nha. – Yuzuru cố gắng nuốt cục tức xuống bụng, vì cậu biết bản thân dù cho có là giáo sư của một ngôi trường Đại học Luật khét tiếng đi chăng nữa thì cũng không thể cãi lại người anh ngốc nghếch của mình.- Hì hì~!

Vậy cơ à? – Izawa hả hê đáp.- Vâng. – Yuzuru cay cú.- Vậy thì chúng ta xuất phát thôi! – Izawa hào hứng kéo cả hai đi theo mình.- Ờ... – Kisugi và Yuzuru để mặc cho Izawa kéo đi với vẻ mặt không thể nào bất lực hơn.- Mấy đứa thấy cánh cửa kia chứ?

Chúng ta sẽ "chui" vào đó! – Izawa chỉ vào cánh cửa cách đó vài mét và nói với thái độ chắc hơn đinh đóng cột.- Tuy biết là anh có ý tốt muốn giúp đỡ và anh cũng có nhiều kinh nghiệm hơn cả tụi em nữa, em rất thích điểm đó ở anh, nhưng...

ờm... – Yuzuru vừa nói xong thì liếc sang Kisugi, "tính hiệu" ấy như muốn nói cho Kisugi biết rằng đây là một điều rất khó nói và cần Kisugi nói hộ để mọi chuyện êm đẹp.- ... – Kisugi cũng ngơ ngác theo.

Đó hẳn phải là chuyện gì đó khó nói lắm.- ... anh có chắc chắn về chuyện này hay không vậy?

Nhỡ đâu đi nhầm đường thì... – Yuzuru ngập ngừng nói.- Không sao đâu, anh có cái này mà. – Izawa vừa nói vừa đưa cho hai đứa kia xem chiếc vòng tay của mình, kết cấu khá đặc biệt, là một chiếc vòng được tạo thành từ nhiều sợi dây màu đỏ thắt lại và có những chiếc chuông nhỏ trên đó.

Izawa nói tiếp – Nó sẽ dẫn chúng ta đi đúng hướng.

Còn chần chừ gì nữa nào, còn không thì... xuất phát thôi!- HẾT TẬP 2 -
 
Back
Top Bottom