Lãng Mạn [Annyeongz] THAY ĐỔI BỘ PHIM, CHỊ ĐANG TRỐN TRÁNH EM SAO? [Wonyoung x Yujin]

[BOT] Wattpad

Ban Quản Trị
25/9/25
86,614
0
0
394586752-256-k469101.jpg

[Annyeongz] Thay Đổi Bộ Phim, Chị Đang Trốn Tránh Em Sao? [Wonyoung X Yujin]
Tác giả: rinajunk_8095
Thể loại: Lãng mạn
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Do bị tai nạn mà mất đi-Yujin là cô gái xuyên không vào một bộ phim mà mình đang xem dở, do chưa xem hết bộ phim nên cô không biết được cái kết.

Chỉ biết Wonyoung là vợ/chồng hợp pháp nhưng chưa kết hôn của mình.

Yujin biết trước được việc Wonyoung không thích mình, còn đang có âm mưu hãm hại mình.

Càng ngày càng tiếp xúc, Wonyoung nhìn ra được sự khác thường của Yujin.

Nàng thấy cô đăng muốn trốn tránh mình, càng xa càng tốt...!
❗Mình sẽ đăng chương mới 1 trong 2 sau đây [t4 hoặc t5].

Nếu trễ thì sẽ là [t7]🥰
Còn bận thì mình sẽ thông báo dời lịch ra chương mới =)) Tags: annyeongzbachhopgirlloveivelangmanwonyoungwonyoungyujinyujin​
 
[Annyeongz] Thay Đổi Bộ Phim, Chị Đang Trốn Tránh Em Sao? [Wonyoung X Yujin]
Chương 1: Bị liệt?


Cách xưng hô (dẫn truyện):- Yujin: cô.

- Wonyoung: nàng.

Yujin lớn tuổi hơn Wonyoung nên xưng hô là chị/em và ngược lại.

.

.

.

.

.

.

Trên giường có một cô gái bỗng nhiên bật dậy, trên trán lẫn lưng đều đang thấm đẫm mồ hôi, như đã trải qua một cơn ác mộng."

Gì vậy, bộ đồ trên người của mình... là đang ở trong bệnh viện sao?"

"Mình nhớ... mình đã chết rồi kia mà!"

Cô lấy tay sờ lên mặt của mình, thấy cấu trúc mặt có hơi khác so với bình thường, đó không phải là do cô đang bị thương vì hầu như không có vết thương nào ở trên mặt cả.

Liền đưa tay vớ lấy chiếc gương đang đặt ở cạnh tủ.

Soi thử."

Gương mặt này, đâu phải là mặt của mình"Nhưng nhìn có chút quen thuộc, có lẽ như đã từng nhìn thấy ở đâu rồi.

Phải rồi, chính là bộ phim đang cày gần đây, thảo nào trông có chút thân thuộc.

Vậy là... mình đã xuyên không vào bộ phim này.Nếu không nhằm, người đang nằm trên giường bệnh - cũng chính là người mà nàng đang xuyên không.

Tên là Yujin.

Yujin, cái tên này cũng không khiến cho cô bất ngờ.

Vì ở thế giới trước khi cô xuyên không thì đã tên là Yujin rồi, thật trùng hợp."

Aizz..-" - Cô bỗng có chút đau, liền thốt lên.Chân... sao thế này, vừa đau nhưng lại vừa không cảm nhận được gì.

Yujin chợt nhớ ra, tình cảnh mình đang mắc phải chính là lúc cô bị tai nạn xe, dẫn đến chân bị liệt tạm thời.

Sau lại xuyên không vào đúng thời điểm này vậy!Bỗng trở nên hoảng loạn, Yujin vốn không thể tin mình lại vừa xuyên không lại bị liệt chân tạm thời.

Tâm can liền trở nên rối bời vô cùng, thật khó có thể chấp nhận.

Vì việc bị tai nạn xe mà ở thế giới trước, cô cũng đã qua đời.

Nhưng việc Yujin không thể lường trước được chính là việc cô bị xuyên không vào bộ phim mình đang xem dở.Trong lúc bị cuốn vào những suy tư tiêu cực, cánh cửa phòng bệnh chợt mở. *Cạch*Có một người phụ nữ bước vào, trông rất trẻ, và đặc biệt là rất...

đẹp.

Người ấy nhìn Yujin với ánh mặt vừa lạnh xen lẫn chút đau xót, nhưng có lẽ cảm xúc phía sau Yujin đã đoán nhầm rồi.

Không hề có chút đau xót hay thương cảm nào.Lưng có chút lạnh, mồ hôi dường như cũng ngừng chảy.

Nếu nhớ không nhầm, người ở trước mặt mình tên là Wonyoung, là Jang Wonyoung!!!Cái tên này, Wonyoung không phải là cô gái đã lên kế hoạch cho vụ tai nạn xe lần này sao.

Đúng vậy, vụ tai nạn đã khiến chân của Yujin bị liệt tạm thời.

Ký ức của bộ phim liền xuất hiện lại trong đầu của nàng, Yujin càng trở nên hoảng loạn hơn, bỗng nhiên nước trào ra từ khóe mắt.Wonyoung thở dài, đi đến bên cạnh giường bệnh của Yujin.

Nàng nói với giọng không nhạt không lạnh."

Em biết là chị chưa chấp nhận được việc chân bị liệt tạm thời, nhưng điều đó vốn dĩ đã diễn ra, chị hãy cố gắng vượt qua... em tin dần chị sẽ chấp nhận"Gì chứ!

Lời nói này không nên để một người có vẻ bề ngoài ngây thơ như Wonyoung nói ra.

Vốn dĩ cô không tin!

Đúng hẳn là chẳng dám tin!!!!Yujin liếc mắt nhìn sang Wonyoung, thấy khóe môi nàng cong lên một khoảng nhẹ, nhưng sắc mặt vẫn tỏ ra lo lắng cho cô.

Hah - nếu không xem trước bộ phim, Yujin chắc sẽ không nhìn ra được nụ cười ẩn chứa đầy mưu mô của Wonyoung.

Cô có nên ghê tởm cô ấy?

Hay vốn dĩ WonYoung đã khinh bỉ, ghê tởm Yujin."

Sau thế chị Yujin, trên mặt em dính gì à?"

"Không có gì..."

"..."

"Chị nhìn em chăm chú vậy"Yujin không trả lời, cô không biết phải trả lời nàng như thế nào."

Do em xinh, nên chị mới nhìn"Vô thức nói ra, bây giờ Yujin mới nhận ra câu mình vừa thốt ra khỏi miệng.

Hai người họ trên danh nghĩa là hôn phu - vợ, chồng với nhau.

Nhưng đơn thuần những việc trong quá khứ mà Yujin chưa xem đến trong bộ phim thì cô không thể biết được, họ đã trải qua những gì.

Câu nói Yujin vừa nói có vẻ sẽ khiến cho người ngây thơ, vô tội trước mặt mình không được thoải.

_______________________Từ ngữ của mình vẫn còn hạn chế, nếu có chỗ nào không được hay hoặc có sai sót mong mọi người thông cảm♡
 
[Annyeongz] Thay Đổi Bộ Phim, Chị Đang Trốn Tránh Em Sao? [Wonyoung X Yujin]
Chương 2: Em sẽ nhẹ nhàng


Nghe được câu đó, Wonyoung khẽ nhướm mày, trên mặt không tỏ ra sắc nét nào."

Chị- vừa nói gì!?"

Có họa điên Yujin mới nói lại câu đó.

Tạm thời cô chỉ muốn yên ổn vượt qua được cơn "khó chịu" mà mình đang phải hứng chịu.

Chính xác là "bệnh" liệt chân tạm thời của mình."

Xin lỗi... không có gì, chị vừa nói nhảm thôi, đừng để ý""Chị...-""Xin lỗi vì đã chen ngang, chúng tôi đã có kết quả" một vị bác sĩ đi vào và nói.Hai người họ im lặng."

Tình hình chân của cô Yujin không phải là không thể phục hồi, chúng tôi đã kiểm tra sơ qua.

Khoảng trong vòng 1 năm, có thể đi lại được""Cứ kiên trì ở lại bệnh viện truyền nước biển, sau vài tháng nữa thôi là có thể tập vật lý trị liệu" vị bác sĩ đó giải thích.Nước còn đang đọng trên khóe mắt của Yujin lại biến mất, không ngờ lại nhanh như vậy.

Có được gọi là lật mặt không!

Đó là tin tốt đối với cô."

Chúng tôi đến báo cáo như vậy, xin phép ra ngoài trước" nói rồi, 2 vị bác sĩ đó đi ra khỏi phòng, trả lại không gian cho cả 2 vợ, chồng.Yujin cười nhẹ, mặt có chút vui.

Tâm trạng cũng đỡ hơn trước lúc xuyên không nhiều."

Em nói rồi mà, chị không cần phải buồn rầu suốt vài tuần liền như vậy đâu"Yujin ngước mặt lên đối mắt với Wonyoung, chúa ơi.

Thật sự chẳng muốn đoán cảm xúc lúc này của nàng."

Em ra ngoài một chút cho chị nghỉ ngơi nhé, cần gì cứ gọi cho em"Wonyoung bước ra và đóng cửa nhẹ.

Chỉ lúc này, Yujin mới thở phào nhẹ nhõm, dường như đã thoát khỏi thứ gì đí đáng sợ. ***Yujin liếc nhìn bàn cạnh giường bệnh của mình.

Thấy có dĩa táo đang đặt trên đó cùng con dao, cô vớ tay lấy cả hai thứ.

Cầm dao gọt táo.

Do vụ việc bị tai nạn, nên tay của Yujin cũng có chút đau.

Cô gọt không cẩn thận.

Trúng tay rồi...Một đường không quá dài, không sâu.

Yujin thấy chiếc hộp y tế đặt cách đó không xa, nhưng đối với đôi chân hiện tại của cô.

Việc đó khó như trên trời.Không tự mình làm thì ai sẽ giúp được mình đây.

Yujin tự lực cánh sinh, dùng lực tay bám vào những vật xung quanh trong phòng để tiến tới chỗ để hộp y tế.

"Aa...-"Nghe có tiếng người quen thuộc, Wonyoung đợi ở ngoài phòng cũng đi vào xem tình hình của Yujin.

Liền thấy cô nằm dưới sàn."

Yujin, chị bị làm sao vậy?"

Nàng vừa nói, vừa chạy lại đỡ cô dậy, giọng có chút hốt hoảng.Có thật sự là đang lo lắng cho cô không vậy!?

"Tay còn bị thương, làm sao vậy" "Chỉ là gọt táo không cẩn thận nên bị thương, chị tính lấy hộp y tế..."

Wonyoung khẽ chau mày, bình thường Yujin không gọt táo bao giờ, chỉ để mọi người làm giúp.

Nhưng hôm nay lại tự nguyện làm, còn khiến cả tay của mình bị thương.

Lẽ ra cô phải la hét hay làm ầm lên như mọi khi.Yujin không thấy Wonyoung nói gì, nhìn qua nàng thì thấy đang trầm tư suy nghĩ gì đó.

Cái con người này, không phải là đang tính kế gì đó với cô chứ!?"

Chị, nếu chị muốn ăn táo sao không bảo với em.

Tự làm như vậy.. bị thương rồi kìa""..."

"Để em giúp chị xử lí vết thương"Yujin bất ngờ, nhưng pha chút hoảng loạn.

Ai biết được trong lúc băng bó cho cô, Wonyoung lại vô tình thêm thuốc độc vào.

Tính hại cô chết bằng cách này... cũng không phải quá đơn giản với nàng sao.Nhìn thấy biểu cảm đó của cô, Wonyoung cũng tỏ ra bất ngờ nhưng không thể hiện ra cho Yujin biết."

Chị là đang sợ gì vậy?"

Nàng cười nhẹ, trong lời nói có xen lẫn chút ý trêu chọc."

Chị..."

Cái giọng nói này, nghe giống giọng của một thiên thần, vừa xinh đẹp lại vừa dễ thương.

Nếu cô không xem được bộ phim, thật không biết người con gái ở trước mặt mình là ác ma đội lốt thiên thần.

Quá khó để tin.Trong lúc Yujin bận mãi mê suy nghĩ, Wonyoung cầm hộp y tế, dùng thuốc bôi lên cho cô.

"Đ- Đau..."

"Ngoan, ngồi im nhé.

Em sẽ nhẹ nhàng""..."

Bàn tay lúc này của Wonyoung rất khéo léo và nhẹ nhàng.

Nắng chiếu vào khung cửa sổ của căn phòng, vô tình chiếu vào khuôn mặt lúc này của nàng.

Thật đẹp... phải nói là tuyệt sắc!Đối với người vốn cũng có bệnh như nàng, ốm yếu, xanh xao,... nhưng khuôn mặt cũng không kém phần đặc sắc.

Thì Wonyoung, có lẽ người vợ này của cô quá đỗi xinh đẹp.Sao Yujin lại phải khen Wonyoung chứ, nàng là người cô muốn tránh né nhất.Chuyện gì ra chuyện đó, ai lại không bị vẻ đẹp thu hút.

Wonyoung đẹp như vậy, cô khen quả không sai.

Nhan sắc này mà để mọi người thấy, không biết đã có bao nhiêu người bị lừa.

__________________________*Tiểu cảnh ngắn (không liên quan đến cốt truyện): "Wonyoung, chị biết em ghét chị.

Nhưng đừng như vậy mà bỏ độc vô thuốc hại chị.

Nó không giống em đâu""Chị nói gì vậy, em yêu chị còn không hết nữa mà""Chị không tin!"

Cái con người này sao hôm nay lại cứng rắn, thẳng thắn như vậy.

Wonyoung thở dài.

Nàng hôn nhẹ vào tay của YuJin, cười cười nói."

Vậy đã được chưa ạ?"

"..."

Cô ngại ngùng không biết phải nói gì.

Xem ra, dỗ cô ny là Yujin cũng rất đơn giản đối với WonYoung.***Chưa biết ai là chồng, ai là vợ đâu😎
 
[Annyeongz] Thay Đổi Bộ Phim, Chị Đang Trốn Tránh Em Sao? [Wonyoung X Yujin]
Chương 3: Hôm nay có chút lạ


"Em băng bó xong rồi, lần sau nếu có bị thương thì hãy nói em.

Em sẽ giúp chị""... chị cảm ơn"Giúp ư, lần sau nếu có, Yujin chắc chắn sẽ muốn tự lực cánh sinh hơn.

Việc nhờ một người có tâm đang tính kế với cô, chuyện đó là bất khả.

Yujin vẫn còn muốn giữ mạng."

Vậy em lấy giúp chị quyển sách nhé, chị muốn đọc sách một chút.

Dù gì cũng đang rảnh, không bận rộn gì""Được, để em đi lấy giúp chị"Wonyoung sắc mặt có chút... khinh bỉ!

Ha, vốn dĩ chị ta vẫn luôn là như vậy, sao mình có thể vì vài hành động khác thường của chị ta mà đoán lầm chị ta có chút khác biệt chứ.

Chị ta vẫn sẽ luôn không thay đổi - đó vốn là bản tính của con người.

Wonyoung tiến đến chọn một quyển sách, rồi đi đến bên cạnh giường của Yujin.

Đưa cho cô ấy."

Chị cảm ơn""Chị đừng khách sáo, cần gì thì cứ gọi em" Nói rồi, nàng đi ra khỏi phòng.

Để lại không gian yên tĩnh cho một người nào đó.

.

.

.

.

.

*Reng reng reng Tiếng chuông điện thoại của Yujin vang lên.

Điện thoại nằm khá xa, không được tiện tay của cô chi lắm, phải vươn tay dài hết mức mới lấy được."

Alo, Yujin à.

Cậu vẫn khỏe chứ" một giọng nói truyền đến tai cô, nghe có chút quen thuộc."

Cậu là..."

"Tớ là Rei đây, đừng nói là mới có 1 tuần chưa gặp lại là cậu quên tớ luôn rồi nhé.

Đồ não cá vàng"À, ra là Rei.

Là bạn thân của cô, mối quan hệ của họ trong phim khá tốt.

Từ lúc ở lại viện cho tới giờ, trừ Wonyoung ra, thì ắt hẳn Rei là người đến thăm cô nhiều nhất.Ba mẹ cô đâu mà lại không đến thăm cô?

Hai người họ bận rất nhiều việc ở công ty nên ít khi đến thăm Yujin được.

Vì lí do đó Rei sợ Yujin cô đơn, gặp khó khăn trong việc di chuyển nên thường xuyên đến thăm cô.

Mỗi lần đến thăm đều mua quà cho cô.Yujin biết Rei không phải là người xấu, không hề tính toán, lên mưu kế với cô.

Khác hẳn với Wonyoung, vốn dĩ cũng không cần nghi ngờ Rei."

Ừm, tớ nói như vậy là nhớ cậu đó.

Sao hôm nay không đến thăm tớ?

Biết tớ đợi cậu đến thăm tớ lâu như thế nào không hả" - Yujin cười vui vẻ, trả lời lại."

Xin lỗi cậu nhé Yujin, chẳng qua là hôm nay tớ có tiết sinh hoạt cuối giờ nên sẽ đến trễ" - Rei giải thích, đồng thời cũng bất ngờ."

Hở, cuối tiết rồi còn phải ở lại sinh hoạt á" "Ừ, không biết vì sao nữa.

Nhưng có lẽ là sẽ họp về mấy buổi tư vấn gì đó á"Do Yujin và Rei học khác ngành nghề.

Ngành của Yujin chỉ cần học 4 năm là đã ra trường, còn ngành của Rei phải học 5 năm mới được ra trường.

Vì phải còn 1 năm nữa Rei mới được rời xa mái trường của mình, thì Yujin đã đi làm rồi."

Tớ phải vô tiết rồi, chút nữa tớ đến thăm cậu sau nhé"-------------------*1h sau tại bệnh viện.

Rei đã có mặt tại bệnh viện, nơi mà Yujin đang dưỡng thương."

Mà hôm nay cậu cũng lạ nha, mọi khi nói chuyện với tớ thì cọc cằn, không muốn tớ đến thăm cậu này nọ, tớ gọi điện đang nói giữa chừng thì ngắt máy.

Bộ... hôm nay ai nhập cậu à?

Sao tính tình thì dễ mà nói chuyện cũng dễ nghe hơn hẳn" - Rei thắc mắc vì hành động kì lạ của Yujin.Rei không nói thì cô cũng quên mất.

Trong phim Yujin đối xử với Rei khá tệ, ngược lại lại quan tâm Wonyoung hơn, mê nhan sắc của nàng ấy như điếu đổ.

Trời ạ!

Yujin, người tốt thật ra đang ở trước mặt mày mà sao mày không nhận ra vậy, thậm chí mày còn đối xử tệ bạc với Rei nữa."

Chẳng qua là tớ thấy tớ chưa đối xử với cậu tốt, nên tớ muốn bù đắp th-"...."

Cậu làm gì vậy?"

Rei lấy tay áp vào trán của Yujin."

Hở, trán có nóng đâu nhỉ" "Này này, tớ hoàn toàn có tỉnh táo đấy nhé!"

"Là cậu thật sao Yujin.. thật sự tớ chẳng tin được""Có thôi nghi ngờ tớ không hả, tin tớ đuổi cậu về luôn không" Yujin giận dỗi, cô không thể tin cô bạn của mình dám nghi ngờ mình."

Hehe tớ xin lỗi, cậu đừng giận nữa.

Tớ có mua kem cho cậu nè, món cậu thích luôn á nha.

Tụi mình cùng ăn đi" - Rei đưa túi kem ra cho Yujin."

Hm, tạm tha cho cậu đó""Thật ra cậu chỉ đang muốn ăn kem thôi chứ gì" "Haha"Yujin lấy ray xé túi kem ra, chuẩn bị đưa vào miệng để thưởng thức.

Ủa, sao vậy nè.

Rõ ràng là mình đã đưa kem vào miệng rồi mà.Lúc này có một bàn tay đang nắm lấy cổ tay đang giữ kem của Yujin.

Là bàn tay của Wonyoung.

Cô nhìn Wonyoung.

Ánh mắt khó hiểu hỏi "Em làm gì vậy?

Sao lại nắm lấy tay chị"Wonyoung trả lại cô bằng ánh mắt lạnh, đôi lông mày có chút nhíu lại.

Đương nhiên là nàng không vui chút nào."

Đang bệnh, bác sĩ bảo là không được ăn đồ lạnh rồi mà""Bệnh?

Ý em là việc chị bị liệt chân tạm thời à.

Nó có liên quan đến chuyện chị ăn kem sao""Chị có đang giả vờ ngốc không đấy, bác sĩ nói những gì là chị không nhớ?"

Thật sự là Yujin không nhớ, cô chỉ xuyên không vào bộ phim thôi mà.

Làm sao biết được những chi tiết này.

Dù gì cũng chỉ là không ăn kem, miễn không ảnh hưởng đến bệnh tình hiện tại của cô, cô điều sẽ tiết chế lại."

Có lẽ tớ không ăn được rồi, xin lỗi cậu nhé Rei" - Yujin quay sang người bạn thân của mình xin lỗi."

Không sao đâu mà, lỗi của tớ vì tớ không biết cậu không ăn được đồ lạnh"Ở một góc khác, khóe miệng của Wonyoung cong nhẹ, dường như có ý cười.

Quả nhiên người kì lạ nhất vẫn là Yujin, đúng thật cô rất mê mẩn nàng, nhưng lời nói của Wonyoung nói cô hầu như rất ít nghe theo.

Nhưng hôm nay lại khác.Thật chất là chẳng có lời dặn nào của bác sĩ cả, chỉ là do Wonyoung bịa đặt ra thôi.

Nàng không ngờ lời nói dối của mình lại được Yujin tin đến vậy._________________________Thật ra mình không biết phải dùng từ ngữ xưng hô trong truyện gì cho Rei nên nghe có hơi bị lập từ😂
 
[Annyeongz] Thay Đổi Bộ Phim, Chị Đang Trốn Tránh Em Sao? [Wonyoung X Yujin]
Chương 4: Đắng và Ngọt


.

.

.

.

.

*2h trôi qua.

Rei ra ngoài đi ăn, để lại Yujin một mình nằm trong phòng.*Cạch Tiếng mở cửa, Wonyoung bước vào phòng bệnh với một bát thuốc trên tay.

"Đến giờ uống thuốc rồi, chị mau uống thuốc đi ạ" Gì đây?

Sao bác sĩ không mang thuốc đến cho cô, mà phải để Wonyoung mang đến.

Nếu là Wonyoung, cô có chết cũng không muốn uống.

Mà.. có uống cũng... chết.

Nhưng nếu từ chối thẳng thì chẳng phải sẽ làm nàng ấy nghi ngờ hay sao.

Trong khi Yujin đang rơi vào trầm tư, Wonyoung liếc nhìn khuôn mặt của cô.

Thấy được vẻ bối rối, trong như muốn từ chối nhưng lại không dám nói.

Đợi một hồi lâu, không thấy Yujin có động tĩnh gì.

Nàng mới lên tiếng.

"Chị sao vậy?

Phải uống thuốc đúng giờ thì mới hết bệnh nhanh được chứ.

Uống thuốc xong còn phải ăn để bồi bổ nữa, chị nhìn chị xem, từ lúc ở viện đến giờ xuống kí hơn hẳn đấy, mặt đã xanh xao rồi còn tính gầy đến đâu nữa" Kì lạ, mọi khi Wonyoung đưa thuốc cho cô, cô vẫn uống như bình thường.

Đây là lần đầu nàng thấy cô có vẻ mặt như vậy."... chị muốn đi vệ sinh" Yujin kiếm cớ để trả lời lại.

"Được, vậy em giúp chị" "Không cần!

Chị có thể tự đi được" Cô từ chối nàng, không phải là sợ nàng âm mưu hại cô.

Mà là do cô xấu hổ, không muốn để cho Wonyoung thấy bộ dạng đó của mình.

"Chị.. chắc chứ.

Chân của chị..."

Lúc này Yujin mới nhận ra, cô quên mất là đôi chân của mình hiện không đi được.

Haizz - Yujin ơi là Yujin, lấy lí do này ra chẳng phải tự mình làm khổ mình sao.

"Thế chị có đi vệ sinh không?

Có thì em giúp chị" "Không cần nữa, chị không muốn đi nữa rồi" "Hửm!?"

Vòng vo nãy giờ, ruốt cuộc cũng quay lại từ đầu.

Biết không còn đường để lui, Yujin nhận lấy chiếc bát trong tay Wonyoung.

Hah- lỡ rồi, nếu trong chiếc bát này có độc, chắc cũng không phải là loại độc nhất đâu nhỉ.

Cùng lắm là nhập viện, à.. hiện tại cũng đang ở bệnh viện còn gì.

Chị ta có chút kì lạ, hôm nay bị gì vậy.

Nghi ngờ trong đó có độc sao?Thật ra trước đó Wonyoung đã nhận ra sự khác thường của cô, nên nàng đã tráo bát thuốc độc với bát thuốc bình thường.

Hiện giờ trong tay của Yujin, đó là bát thuốc bình thường, không có độc.

Là tính hạ độc cô đó!!

Là thật đóo!!!!

Nhưng lượng độc này không nhiều để khiến người khác chԑt người.

Yujin đã phòng vệ trước nàng.

Wonyoung không ngờ cô thật sự đã nghi ngờ mình.

Đó là lí do vì sao biểu hiện hôm nay của cô ấy hết sức kì lạ sao?

Nếu là vậy, không phải nàng nên tạo lòng tin, lấy lòng cô sao.

Việc đó sẽ giúp Yujin buông lỏng cảnh giác hơn.

Cũng giúp cho nàng dễ dàng hành động hơn.

"Chị lại sợ thuốc đắng sao?

Đừng lo, em có chuẩn bị sẵn đồ ngọt cho chị rồi đây" Đâu phải mình sợ thuốc đắng đâu chứ.

Cái đồ ngây thơ này..- Yujin nhìn bát thuốc hồi lâu, sau cùng thở dài một tiếng, nhắm mắt lại và uống.

Điều cô cầu nguyện lúc này là mình đừng chết quá sớm.

Cô còn rất trẻ cơ mà.

Ặc..- Sao mà đắng quá vậy nè.

Yujin ho sặc sụa. ...

"Ưm..-" Gì vậy, kẹo này mềm và ngọt đến vậy sao?

Khoan đã, kẹo ngọt thì không nói, nhưng mà kẹo này mềm quá mức rồi.

Yujin vừa mới nhắm mắt để uống thuốc, giờ đây cô mới mở mắt ra để xem tình hình.

Yujin bất ngờ, tình huống lúc này.. có chút ngượng ngùng?

Wonyoung - người căm ghét cô, bây giờ lại đang hôn cô!!!!Wonyoung truyền kẹo cho Yujin qua nụ hôn đó, đó là lí do vì sao mà nụ hôn đó có vị ngọt đến vậy.

Yujin hoang mang không biết chuyện gì đang diễn ra.

Cô sực tỉnh và đẩy Wonyoung ra.

"Chị?

Sao vậy, không thích sao?"

Nàng thắc mắc hỏi.

"Jang Wonyoung, em hôn chị?"

"Ừm, sao đấy ạ?"

Nàng bất ngờ khi cô gọi đầy đủ tên của cô, mọi khi cô không bao giờ gọi."

Chị quên chúng ta là vợ chồng hợp pháp nhưng chưa kết hôn à.

Em hôn chị là bình thường mà.

Với lại, những lần trước không phải chị đều muốn em hôn chị sao?"

Wonyoung đáp trả lại cô không chút do dự.

What!?

Những lần trước á!

Mình đều bắt em ấy hôn mình.

Yujin, mày đúng là đáng bị trời đánh.

Trong phim mình là kẻ sở khanh, biến thái đến vậy ư.

Có phải là nữ 9 nữa không vậy, nghe như là kẻ tồi ấy.

Còn đụng vào người không nên đụng.

"Từ hôm nay, em.. không cần làm thế nữa đâu" Yujin có chút xấu hổ nói.

"Hửm?"

Wonyoung không nghe nhầm đấy chứ.

Hôm nay nàng đưa đúng thuốc cho Yujin mà, đâu phải là thuốc làm giảm trí nhớ hay mất trí, cô đâu thể nào uống nhầm thuốc mà thay đổi như vậy được.

Mà có thay đổi cũng đừng nhanh như thế.

Ai mà theo kịp chứ.

_________________________ Mn có muốn mình viết tiểu cảnh ngắn khi kết thúc 1 chương không? (giống cuối chương 2) Nếu muốn thì mn bình luận cho mình biết nha, tùy chương mình sẽ viếtt🌷 Cảm ơn mn đã ủng hộ và chờ đợi mình ra chương mới🥰😚
 
[Annyeongz] Thay Đổi Bộ Phim, Chị Đang Trốn Tránh Em Sao? [Wonyoung X Yujin]
Chương 5: Đốt nến hộ em🧨


Quả là càng kì lạ.

Yujin từ trước đến nay trong mắt nàng cô là người thô lỗ, tính tình nóng nảy, khó chiều, là người hay nhờ vả người khác, có việc nhỏ cũng kêu ca, luôn muốn người ta phải nghe theo mình,..

Nay lại thay đổi 180°, à không, thay đổi 360° mới đúng.

Tính tình trở nên điềm tĩnh, nhạy bén, không còn nhờ vả người khác, việc gì cũng tự làm tự chịu, không kêu ca um sùm,...

Quái lạ!!!!

Trái lại, Yujin lại nghĩ nàng là một người không đáng để mình bận tâm, cô không muốn dính líu bất kì điều gì đến Wonyoung.

Đơn thuần chỉ là muốn yên ổn sống tiếp.

Cô biết chỉ có Rei là người mình nên tin tưởng ngay lúc này, bởi vì Rei là người bạn rất đáng tin cậy đối với cô.Sau một khoảng im lặng, Wonyoung lên tiếng hỏi cô.

"Sắp tới là sinh nhật của em, chị có muốn đến dự không ạ?"

Sinh nhật!?

Xuyên không đến giờ, Yujin bây giờ mới nhận ra là đã đến tình tiết sinh nhật của Wonyoung.

Ở sự kiện lần này, cô biết chắc chắn có chuyện chẳng lành.

Nhưng lại không nhớ rõ được, là vì cô đã lỡ tua nhanh qua đoạn này..

Trời ạ, những đoạn bỏ lỡ bây giờ mình lại cần.

Biết vậy đã xem hết rồi, không nên bỏ qua quá vội vã.Thật ra cũng không có gì to tát, theo Yujin nhớ sơ xài thì sự kiện sinh nhật lần này của Wonyoung không gây ảnh hưởng gì đến mình.

Nói tóm lại là cô chẳng gặp bất kì nguy hiểm nào.

Ủa vậy không lẽ - người gặp nguy hiểm lại là..

Wonyoung ư!!

Hay là Rei, hay chỉ là một nhân vật quần chúng nào đó mà cô không hề để tâm.----------------------(Đến ngày sinh nhật của Wonyoung)

Yujin và Wonyoung đi chung xe, bác tài xế mở cửa xe sau và mời hai người họ vào.

Wonyoung đẩy xe lăn và đỡ cô vào chỗ ngồi.

Bước lên xe, hai người họ ngồi cách xa nhau,.. nhưng là Yujin ngồi giữ khoảng cách với nàng.

Cô ngồi đến phía cạnh cửa sổ, còn Wonyoung thì vẫn ngồi bình thường - không cách xa hay lại gần.

Bỗng nhiên cô liếc sang nhìn người kế bên cạnh mình, không biết từ khi nào mà Wonyoung đã nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Cũng không quá lạ, nàng là người có tiếng trong giới giải trí nên công việc rất bận, hẳn cũng rất mệt.

Yujin lấy tay đỡ đầu của nàng - Wonyoung gật gù ngủ nên sắp ngã, cũng may là cô kịp thời nhìn thấy và đỡ cho nàng.

Lấy tay đỡ như vậy hoài cũng không phải là cách hay, Yujin để đầu của nàng tựa vào vai của mình.

Còn mình thì im lặng mặc cho nàng ngủ say.

Chắc không phải là do bị cuốn hút bởi nhan sắc tựa như thiên thần này mà mình giúp đỡ em ấy đâu.

Dù gì lúc mình bị liệt nằm ở trên giường, em ấy cũng đã hoãn lại công việc để chăm sóc cho mình.

Tuy không được xem là chăm sóc cho lắm, hay cho cùng là Wonyoung chỉ đang lợi dụng để dễ tiếp cận cô thôi.

Vì nàng mà Yujin phải nằm viện rồi còn gì.

.

.

.

.

.

.

(Đến buổi tiệc sinh nhật)

Nơi đây hoành tráng đến nỗi khiến cô phải bất ngờ.

Trước khi Yujin mất và được xuyên không đến đây, cô cũng chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường.

Wonyoung giúp cô đẩy xe lăn vào.

"Em cứ đi tiếp khách đi, để chị tự đẩy xe là được rồi" "Không được đâu, sao em có thể bỏ chị ở lại được" "Vậy thì phiền em lắm, em cứ đi đi.

Chị tự lo được" Gì đây, nghe như muốn đuổi khéo người ta đi vậy.

Không phải đuổi khéo nữa mà là đuổi thẳng luôn đấy chứ!

Wonyoung có chút bất ngờ, nàng đáp lại "Thôi được, có chuyện gì thì chị cứ gọi em nhé" Nói rồi, nàng xoay người rời đi.

Lúc này Yujin mới thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cô cũng được hưởng thức buổi tiệc này một cách trọn vẹn.

Cô đẩy xe đến một bàn lớn, ở đó có rất nhiều đồ ăn.

Yujin với lấy một chiếc bánh vị việt quất để ăn, cô rất thích vị này.

"Yujin?

Có phải là em không?"

Một giọng nam phát ra từ phía sau.

Cô quay đầu lại nhìn xem đó là ai.

"Anh là..-" "Anh là Sung Jae, em còn nhớ anh không?

Anh nghe nói em bị tai nạn xe chấn thương ở chân nên tạm không đi được" Sung Jae, cô nghe cái tên này rất quen thuộc.

Phải rồi, trong phim anh ấy là người yêu của Yujin.

Vì lí do vướng víu vào vụ hợp đồng phu nhân vợ chồng gì đó với Wonyoung nên cả hai đã chia tay.

Tuy trong phim cô rất mê mẫn nhan sắc của nàng, bắt nàng làm đủ thứ mình muốn.

Nhưng suy cho cùng cô cũng chỉ xem Wonyoung là em gái của mình.

Mà nàng cũng chẳng thích gì cô.

Mấy cái mối quan hệ này đúng thật là rắc rối ghê nơi!!

Giờ Yujin chẳng quan tâm, cô chỉ muốn sống yên ổn.

"Lâu rồi anh không gặp em, em vẫn sống ổn chứ?"

"Vâng, chỉ là việc đi lại hơi khó khăn một chút" Sung Jae rót một ly rượu cho cô, mời cô uống cùng với mình.

"Em nâng với anh một ly nhé" "Ừm" Từ xa, có một người đang dùng ánh mắt khó chịu nhìn hai người bọn họ.

Chỉ có hai người họ không biết là mình bị nhìn như vậy.

"Tch - Gì mà cười nói vui vẻ như vậy, rõ ràng là đã chia tay rồi mà, thế mà còn mặt mũi đến gặp sao?"

Nàng mặt mày khó coi vô cùng. {Ủa chị đã là cái gì với người ta đâu mà ghen😀} Nhưng Wonyoung không thể đi lại chỗ của Yujin được vì nàng đang bận tiếp khách.

Còn cô thì đang hưởng thụ buổi tiệc, cũng hiếm khi được thoải mái như vậy mà.

.

.

.

.

.

.

.

(Đến giờ đốt nến)

Yujin cảm thấy có gì đó rất lạ, rõ ràng cô nhớ có chuyện gì đó xảy ra mà.

Sao bây giờ lại không thấy??

Bỗng bị đau đầu dữ dỗi, cô lấy tay xoa xoa thái dương của mình.

Liền nhận ra được điều sắp xảy ra.

Yujin đẩy xe đến bên cạnh Wonyoung, nói với nàng.

"Wonyoung" "Sao vậy ạ?"

"..."

"Chị gọi em sao lại không nói gì rồi?"

"Hay là em để chị đốt nến đi" "Hửm!?"

Nàng không nghe nhầm đấy chứ, sinh nhật của nàng lại đi để Yujin đốt nến ư?

Wonyoung lúc này lại mặt lạnh cùng với cơn khó chịu trong người, nàng thật sự muốn chửi cái người đang ngồi xe lăn trước mặt mình một trận ra trò.

Vì vốn dĩ nàng cũng chả ưa gì người đang ở đối diện nhìn mình.___________________________

Tiểu cảnh ngắn🌷: "Hay là em để chị đốt nến đi được không?

"Hả?

Chị muốn đốt nến ạ" "Ừm đúng rồi" Yujin nhìn bánh kem của Wonyoung, sau đó lại quay ra nhìn nàng.

"Nếu chị muốn thì được thôi, em sẵn lòng để chị đốt nến cho em!!"

Nàng hào hứng liền đưa cho Yujin que lửa.

"Thật ra là bả đang sĩ vợ thì có!!!!"

Sung Jae nhìn cảnh này chắc chắn phải khó chịu rồi, phải khịa liền thôi 🙂)___________________________Tác giả có lời mún nói:

- Những tên mình đặt cho nhân vật phụ, quần chúng này nọ là do mình đặt random (vd như nhân vật tên Sung Jae) nên nếu có trùng tên với nghệ sĩ, ca sĩ,... thì mong mọi người thông cảm bỏ qua.

Vì đây cũng chỉ là fic thoi, không dựa vào mà phỏng đoán tính cách, con người thật của họ nha.

Zui vẻ zui vẻ🥰- Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, do tuần này đăng trễ nên mình có viết dài thêm chút😳😚 tuy là mình hong biết nó có dài hong nữa 🙂)*Cũng cảm ơn mấy bạn cutii đã bình luận, mình đều trả lời lạii hết và mình rất zuii lun🥰🔥
 
[Annyeongz] Thay Đổi Bộ Phim, Chị Đang Trốn Tránh Em Sao? [Wonyoung X Yujin]
Chương 6: Bị thương rồi


Nàng suy nghĩ một chút, nhưng cũng thở dài đành thuận theo ý cô muốn.

Đưa que lửa cho Yujin để cô đốt nến.

Do bánh kem 2 tầng khá cao nhưng trọng lượng không quá nặng, cô lại đang ngồi xe lăn nên không thể với tới để đốt, Wonyoung cầm bánh kem lên và để xuống nơi thấp hơn.

"Em tránh ra đi, xa xa một chút" "Chị nói vậy là sao?"

"Chị nói thì em làm đi, đừng có hỏi chị" Cô không có kiên nhẫn.

Wonyoung giật mình nhẹ, biểu cảm kiên quyết với sợ hãi này là gì đây?

Nàng chưa thấy bao giờ đấy.

Lại tính làm gì mà lại có cái khuôn mặt như vậy.

Nàng tránh ra như lời Yujin nói.

Cô thấy vậy nên lấy que lửa đốt vào cây nến.

ĐÙNGGG!!!

Có một vụ cháy kèm theo một vụ nổ không quá to tại ngay chiếc bánh kem sinh nhật của Wonyoung khiến nàng tròn mắt vì bất ngờ.

Yujin?

Không phải lúc nãy cô là người đứng gần đó nhất sao?

Cô có bị gì không?

Hàng loạt câu hỏi trong đầu, Wonyoung không thèm để tâm nữa.

Liền chạy đến chỗ Yujin xem cô có bị sao không.

"Yujin.

Chị tỉnh lại đi, mau gọi xe cứu thương.

Chở chị ấy đến bệnh viện" Giọng nói lúc này của nàng có chút thả lỏng, không gằng giọng khó chịu hay bị cưỡng ép như mọi khi.

Trên cánh tay của cô bị bỏng, nhưng nặng hay không thì chưa biết.

Nhìn cũng khá đáng sợ.

Cô nghe Wonyoung gọi tên mình, liền muốn đáp lại rằng "Chị vẫn ổn" nhưng lại không thể, cô quá mệt.

Vừa mệt vừa chóng mặt.

Chỉ muốn nhắm mắt ngủ một giấc.

"Chị gắng lên, xe sẽ đến nhanh thôi.

Đừng ngủ!"

Nàng lúc này tỏ vẻ lo lắng.

Sự lo lắng này.. là thật hay giả vậy?

Cô chẳng nhìn ra rõ được nữa rồi.

Yujin không mở mắt nổi nữa, hơi thở cũng có phần gấp gáp.

Lúc này xe cứu thương đến, bọn họ đều đưa cô lên xe.

Wonyoung cũng đi theo, buổi tiệc sinh nhật này xem như cũng bị hoãn lại.

.

.

.

.

.

.

Đến bệnh viện, nàng ngồi ở ngoài đợi Yujin đang được bác sĩ kiểm tra ở bên trong.

Cũng có chút hồi hộp, nàng cũng chẳng biết vì sao mình lại lo cho cô đến vậy.

Bác sĩ bước ra từ phòng bệnh của Yujin, Wonyoung chạy lại hỏi tình hình.

"Bác sĩ, cô ấy sao rồi?"

"Haiz, tại sao cô ấy lại bị bỏng nặng đến vậy?

Người nhà không để mắt đến ư, rõ ràng cô ấy đã có bệnh nền.

Bác sĩ khác không dặn là đừng để cô ấy gặp chuyện gì quá kích động à?"

"Bệnh nền!?

Chị ấy có bệnh nền ư, đó là gì?"

"Là bệnh tim" "..."

"Người nhà nhớ là phải mỗi ngày bôi thuốc cho cô ấy hai lần và thay băng một lần để vết thương mau lành" "Cảm ơn bác sĩ" Tôi sẽ không để cho chị chԑt dễ dàng như thế đâu.

Nếu có chԑt, thì hãy chԑt dưới tay tôi.

Có như vậy, tôi mới cảm thấy mãn nguyện.

Wonyoung ngồi đến bên cạnh giường bệnh nơi mà Yujin đang nằm, nhìn vết bỏng trên tay của cô, nàng không khỏi có chút đau lòng.

Dù gì Wonyoung cũng là con người mà, nàng đâu phải là robot đâu mà không có cảm xúc.

Nàng đau lắm chứ, vừa đau vừa xót.

Nhưng những oán hận trong lòng chưa được giải vây, nàng biết phải làm sao để thương cảm cho cô đây.

.

.

.

.

(2 ngày sau trôi qua)

Cuối cùng Yujin cũng mở mắt, cô mệt đến nỗi ngủ thiếp đi, không ngờ lại lâu hơn mình nghĩ.

"!!!"

Vừa mới dậy đập ngay vào mắt cô là một con dao, điều đó khiến Yujin giật mình.

Người cầm con dao lại là người cô đã cứu ở buổi tiệc sinh nhật - Wonyoung.

Yujin cất giọng nói khá nhỏ xen lẫn có chút hoảng loạn "Em đang làm gì vậy?"

Ê, đừng nói cô vừa làm chuyện tốt mà lại bị người ta ám sát lại nha!!

"Sao chị có vẻ bất ngờ vậy, em chỉ là đang gọt táo đợi chị tỉnh dậy mà ăn thôi" Nàng bình thản trả lời, trong lòng cũng có đôi chút vui vì Yujin đã tỉnh.

"Làm chị cứ tưởng.."

"Chị ăn gì không để em đi mua" "Không cần đâu, chị muốn nghỉ ngơi một chút nữa.

Em ra ngoài đi" "Vậy chị nghỉ ngơi đi, em có điện thoại nên ra ngoài nghe" "Ừm..-" Ở cùng với Wonyoung nhiều quá riết cô mắc bệnh ảo giác luôn, nhìn gì cũng nảy sinh nghi ngờ với nàng.

Lúc này, ba mẹ của Yujin cũng đến để thăm cô.

Vì nghe nói cô bị bỏng vì vụ cháy ở buổi tiệc của Wonyoung.

Mẹ cô cất tiếng hỏi thăm, có phần lo lắng "Trời ơi, con bị bỏng gì mà nặng quá vậy?

Ba Yujin thấy vết bỏng trên tay của cô "Vết bỏng con xem nhìn nó còn ghê hơn cái bản mặt của con nữa đó" "Ba lại trêu con nữa rồi đúng không" Yujin biết ba là một người rất thương cô, ba thương cô hơn cả mẹ cô thương mình.

Nhưng do công việc của cả hai rất bận.

Ông ấy nói vậy chỉ muốn cô không suy nghĩ tiêu cực.

"Con ráng khỏe bệnh, khỏe rồi muốn gì ba cũng sẽ cho con" Lời nói này của ông khiến Yujin suy nghĩ, một lúc lâu cô lên tiếng.

"Ba mẹ, con muốn khẩn cầu một chuyện.

Không biết ba mẹ sẽ đồng ý?"

"Hửm?

Con cứ nói đi" "Con muốn sau này nếu ba mẹ có mua quà cho con thì đừng mua nữa được không, thay vào đó ba mẹ quy ra thành tiền cho con để con có thể bỏ vào tài khoản tiết kiệm riêng của con" Cả hai nghe đều này đều rất bất ngờ, bình thường Yujin rất thích được ba mẹ cô mua quà cho hơn là cho tiền.

"Con gái... con đứng gần vụ nổ đó bộ bị nó nổ muốn thay đổi cái não của con luôn rồi à..-" Ba Yujin mặt ngơ nói với cô.

"Kìa ba, sao ba nỡ nói với con gái mình như vậy" "Thôi ba nó, đừng chọc nó nữa.

Nếu con gái muốn như vậy thì ba mẹ đành đồng ý cho con" "Mẹ là tuyệt nhất!!!"

"Này này, còn ba thì sao?

Ba không tuyệt hả?"

"Ba lớn rồi còn ghen tị với cả mẹ nữa cơ.

Hết nói nổi ba luôn" Trong phòng bệnh bỗng ngập tràn tiếng cười đùa.

Wonyoung ở ngoài nghe thấy, nàng vừa nhờ cô bạn thân của mình - Liz, điều tra vụ có người cày bom nhỏ vào bánh kem.

Nàng biết chắc chắn Yujin sẽ không tự hại mình mà cày bom vào như vậy, vì Wonyoung biết cô không bao giờ có ý xấu với nàng.

Chỉ là do chính mình tự khó chịu với người ta thôi."

Nhưng mà sao con lại muốn có tiền tiết kiệm riêng vậy?"

Ba cô liền tò mò hỏi "Tiền tiết kiệm riêng?

Con.. muốn đi du lịch thôi" "Thật ra là... con muốn đi đâu đó thật xa, thật lâu.

Đến lúc đó, ba mẹ hay bất kì ai sẽ không còn nhìn thấy con nữa..-" Lời nói này của Yujin càng lúc càng nhỏ, có chút nghẹn lại.

Cô không muốn ba mẹ mình nghe thấy sẽ lo lắng cho mình.Nhưng cô đâu biết được lời nói nhỏ ấy, lại được một người khác đứng ngoài cửa nghe thấy.

Đó là Wonyoung, tai nàng khá thính đấy nha!

Là vì sao phải làm vậy?

Chẳng lẽ là vì muốn trốn tránh tôi?_________________________

Tiểu cảnh ngắn🌷:

Khi nhìn thấy Yujin tỉnh dậy, Wonyoung liền vui mừng, mắt cô sáng rỡ luôn mà.

"Chị!!!

Chị ăn gì không để em đi mua, chắc hẳn chị đói rồi" "Chị không ăn đâu, chị muốn nghỉ ngơi thêm chút nữa.

Em ra ngoài đi" "Em ra ngoài đi?

Em ra ngoài đi á hả..

Ch - Chị muốn đuổi em đi sao?"

Mặt mày nhỏ nhìn đáng thương vô cùng.

"Ừm đúng rồi, em ý kiến gì?"

"Không - Không, em không có ý kiến, chỉ là.."

Nàng có chút tiếc nuối vì cô không giữ mình lại mà đuổi đi.

"Em còn dám nói nữa?"

Yujin nhìn cô với vẻ khó chịu, chắc chắn là đang giận rồi.

Kì này lại bị giận nữa rồi - Wonyoung lủi thủi đi ra khỏi phòng bệnh.{Bị phũ là còn nhẹ😤}_________________________ Vậy đủ dài chưa mọi ngườii😂

Tiểu cảnh ngắn có thể nhiều khi mình viết sẽ hơi khó hiểu, sốp cố tình á hehe 🙂)
 
[Annyeongz] Thay Đổi Bộ Phim, Chị Đang Trốn Tránh Em Sao? [Wonyoung X Yujin]
Chương 7: Tình địch?


Liz với Wonyoung là bạn thân nên sẽ xưng hô là: mày/tao.

Thật ra là mình tính để hai người đó xưng hô kiểu khác nhưng sợ bị trùng nhiều với bị trùng kiểu xưng hô giữa Yujin và Rei.

Nên mọi người thông cảm.

------------------------------- "Haizz-" Yujin nằm trên giường bệnh thở dài, lúc này cô thật sự muốn xuống giường.

Tìm kiếm người xung quanh để nhờ sự giúp đỡ nhưng lại không thấy ai.Loay hoay một hồi, Yujin cũng đã ngồi lên được chiếc xe lăn, cô đẩy bánh đến bên cửa sổ, nơi đang có ánh nắng mặt trời chiếu vào.

Ra là cô muốn phơi nắng cho dễ chịu một chút.

Wonyoung đi vào nhưng Yujin lại không để ý, vì nàng không gây ra bất kì tiếng động nào.

Nhìn con người trước mặt đang phơi nắng, có vẻ quá gầy rồi, mặt mày cũng xanh xao hơn trước rất nhiều.

Từ ngày bị bỏng đến nay, cô ít ăn hơn hẳn.

Nếu là Wonyoung đến đưa đồ ăn cho cô, cô đợi nàng ấy ra khỏi phòng thì liền vứt đi.

Yujin vừa ngồi phơi nắng, vừa nghĩ ngợi gì đó.

Trước đấy cô nhận được một thông báo từ hệ thống của bộ phim là không được để Wonyoung chԑt bởi vì nàng là nhân vật chính trong phim.

Nếu để nàng chԑt đồng nghĩa với việc phim sẽ đi đến hồi kết, mà kết phim rồi thì tức có nghĩa là Yujin cũng sẽ biến mất. ...

Vì thế cô mới chọn việc tiết kiệm tiền để đi đến một nơi xa, thật xa, à không,.. phải là rất rất xa.

Kế hoạch tuy đơn giản mà hiệu quả nhất.

.

.

.

.

. *Cạch Tiếng mở cửa, có người bước vào.

Là Sung Jae.

Trên tay anh có cầm một bó hoa với một túi hoa quả, toàn là loại mà hồi trước khi anh và Yujin còn yêu nhau, cô đều rất thích ăn.

Nghe có tiếng động, Yujin ngoảnh mặt lại nhìn.

Cô cứ nghĩ đó là Wonyoung, may ra là không phải.

Lúc này nàng mới thật sự bước vào nè!!

Đi cùng với Wonyoung ở phía sau là Liz.

Liz từng là bạn học cùng trường nhưng khác lớp của cả hai, tiện có việc nên cũng đến thăm cô.

Vừa suy nghĩ xong là hiện ngay trước mặt.

"Chào em Yujin, bữa giờ anh bận nên không đến thăm em được.

Nay anh đến có mang ít hoa quả, em ăn mau lấy lại sức nhé" Anh nói rồi liền đi đến chỗ cô đang ngồi.

"Em đang phơi nắng à?

Ăn chút trái cây nha, anh có mua việt quất mà em thích" Sung Jae vừa nói vừa cầm trên tay hộp việt quất, để cho cô tùy ý bốc ăn.

"Cảm ơn anh Jae, anh vẫn tốt với em quá" Yujin lấy vài trái bỏ vào miệng, vị nó thế nào nhỉ?

Không quá ngọt mà còn có chút vị chua nhẹ, cô thích hương vị này của nó.

Hai người cười nói vui vẻ.

Khiến hai con người còn lại không thể không nhìn.

"Lụm con mắt lên, mày liếc người ta muốn rớt rồi kìa!"

Liz nhìn sang Wonyoung nói.

"Tch, thấy ngứa thì liếc nhìn thôi" "Ngứa thì đừng nhìn" "..."

Bị cô bạn thân nói đúng quá rồi, đâu thể cãi được.

"Có nghe nói về vụ tai nạn rồi, nhưng tao không ngờ vết thương nặng hơn tao tưởng.

Nhìn vết bỏng có vẻ đáng sợ đó" Liz nhìn tay của Yujin, không khỏi co chút nổi da gà.

"Ừm, vì chị ấy cứu tao.

Nên tao đương nhiên cũng có chút tiếc thương" Vẫn là điều nàng không ngờ nhất là "tiểu thư" như Yujin lại xông pha ra lãnh đạn thay cho mình.

Con cưng của bố mẹ đó nha.Cũng may Wonyoung là hôn phu, vợ chồng hợp pháp với Yujin.

Không là bị nhai đầu hồi nào không hay rồi.

Nhưng vì nàng mà cô phải lãnh vết vừa thương nặng vừa xấu xí đến vậy, còn có cả bị bệnh nền mà không biết là có còn đang quan tâm hay đến không.

"Haizz"Sầu não nãy giờ quay ra vẫn là đôi kia còn đang chim chuột trước mặt mình.

Cái này là ngứa mắt thật rồi!

"Ây do xin lỗi vì chen ngang, nhưng mà anh tránh ra để tôi bôi thuốc cho chị ấy được không" Wonyoung tiến lại chỗ hai người họ đang đứng, vô duyên xen vào như vậy đấy.

"Vậy em để đó anh bôi thuốc cho Yujin" Sung Jae lên tiếng muốn giúp đỡ nàng.

"Ấy ấy, không phiền anh vậy đâu mà" "Hahaha, không phiền không phiền đâu.

Dù gì anh cũng đang rảnh" Anh vẫn niềm nở trả lời, trên mặt có chút vui.

Sung Jae nghĩ là Wonyoung đang tạo cơ hội cho cả hai, nên ghé sát lại chỗ nàng nói "Em đang tạo cơ hội cho anh gắn kết lại tình cảm với Yujin đúng không?

Cảm ơn lòng tốt của em" Lúc này Wonyoung thật sự nhíu mày rồi, nàng tỏ vẻ khó chịu "Ai thèm giúp đỡ anh, ai thèm tạo cơ hội cho anh với chị ấy" "Haha nhưng mà thật sự anh không cần đâu.

Anh muốn tự tiếp cận cô ấy bằng thực lực của mình cơ" Sung Jae nói câu đó như đang muốn đổ thêm dầu vào lửa.

"Anh bị hâm à?

Anh đang xen vào chuyện hôn phu của cả hai bọn tôi đó.

Đồ không biết giữ mình trong sạch, không tự thấy xấu hổ sao!?"

"Ái chà, mồm miệng em cũng khá quá nhỉ.

Nguồn cảm hứng nào khiến em mắng anh bằng những câu chửi đó" Có chút bất ngờ, anh tò mò hỏi nàng.

Wonyoung không trả lời, đánh mắt sang nhìn Yujin.

Thấy cô ấy đang ngồi vừa phơi nắng vừa ăn trái cây.

Trong lòng có chút bồn chồn khó tả.

Sung Jae cũng nhìn theo ánh mắt của nàng.

"Ồ, ra vậy.

Là vì Yujin sao?

Anh cứ nghĩ em ghét con bé" "..."

"Bọn tôi là hôn phu của nhau, sao tôi có thể ghét chị ấy" "Mà liên quan gì đến anh, chuyện của tôi thì đừng tò mò" Ánh mắt nàng vẫn nhìn Yujin.

"Chuyện của em liên quan đến cô ấy thì cũng là chuyện của anh.

Dù gì anh với cô ấy cũng đã là người yêu" "Hah, anh bị hâm nặng rồi.

Để tôi nhắc cho anh nhớ rõ, hai người đã chia tay rồi" Wonyoung tỏ vẻ khinh bỉ, trong lòng có chút hiếu thắng. ...Sung Jae im lặng, suy nghĩ, sau đó ghé sát vào tai nàng nói "Anh bắt đầu thấy em có chút thú vị rồi đó, không tệ đâu" Wonyoung đẩy mạnh anh ra.

Tưởng dễ đụng đến nàng sao!?"

Biến đi, đồ hâm!"

______________________Câu đố vui🥰:

Tiếp theo Sung Jae sẽ làm gì?

a) Theo đuổi lại Yujin.

b) Theo đuổi Wonyoung.

c) Gây sự tiếp với Wonyoung.

d) Đáp án khác. {Chọn đi hẹ hẹ 🙂) chọn đi cho sốp zui😤} ______________________Có ai thắc mắc bà Liz đâu mà sao không thấy lên tiếng không😂 tại bả để cho nhỏ bạn mình cãi vậy á 🙂)) thấy hay nên đứng xem rồi😎

Sốp xem lại mình viết thì thấy miệng của Wonyoung cãi cũng đỉnh thật😇 Ko đỉnh là mất vợ như chơii😳 • Sốp mún thông báo lịch ra chương mới, sợ mọi người sẽ hong biết.

Mình sẽ đăng chương mới 1 trong 2 sau đây [t4 hoặc t5].

Nếu trễ thì sẽ là [t7]🥰🚫Hong được xem chùa óoo nhaa, sốp bùn😤😭
 
[Annyeongz] Thay Đổi Bộ Phim, Chị Đang Trốn Tránh Em Sao? [Wonyoung X Yujin]
Chương 8: Bôi thuốc & Điều tra


Yujin thấy Sung Jae và Wonyoung làm gì đó khá lâu, nên cô quay sang hỏi.

"Hai người thì thầm to nhỏ cái gì vậy?"

Nghe Yujin hỏi, anh liền lấy chai thuốc trên tay Wonyoung và đi đến chỗ cô.

Làm nàng đứng ngơ ngác chưa kịp hiểu gì.

"Không tính đến chỗ vị hôn phu của mày à, không lo cho vợ mày là coi chừng bị anh ta cướp hồi nào không hay đấy" Liz lấy tay đặt nhẹ lên vai Wonyoung khiến nàng tỉnh lại.

"Sao đấy!?

Mọi hôm thông minh lắm mà, nay nhắc đến vợ mình thì lại đứng đơ người ra" "Mày im liền, hợp đồng hôn phu của tao với chị ta chỉ là 1 năm thôi.

Khi chị ta đi đứng lại được cũng là lúc hết hạn hợp đồng" Wonyoung giải thích cho cô bạn của mình hiểu.

"..."

"Ừm hưm, vậy tóm lại là mày tính để cho anh ta bôi thuốc luôn chứ gì" "Cứ đứng xem anh ta làm đã, tao mà xen vào chưa chắc gì chị ta đã cho" Nàng khoanh tay đứng nhìn.

Liz có chút bất ngờ "Không phải mọi khi cô ấy mê mẩn nhan sắc của mày?

Sao không lấy ra mà xài đi.

Kể cả mấy cái chiêu dùng bách phát bách trúng của mày nữa?

Moi ra hết đi" "Haizz, dạo gần đây chị ta rất lạ.

Tao lại gần thì có ánh mắt dè chừng tao, đến cả tao hôn mà chị ta còn không cho nữa" Trong khi hai người bạn thân đang bàn tán thì đột nhiên có giọng nói phát ra khiến cả hai quay ra nhìn.

"Đau..!

Anh nhẹ tay thôi" Yujin bất giác lên tiếng vì đau, thì ra là Sung Jae - anh ấy đang bôi thuốc cho cô.

"X- Xin lỗi em, anh không cố ý làm em đau.

Anh không biết là lúc đó anh dùng lực mạnh.."

Chậc chậc, có việc thoa thuốc thôi mà cũng không xong.

Vậy mà lúc trước làm người yêu với nhau được, sao hay thế?

Anh ta rõ ràng là vô dụng.

Wonyoung lúc này đi lại, giật lấy chai thuốc trên tay của anh.

"Né ra, để tôi làm.

Anh nhìn mà học hỏi đi" Nàng bắt đầu bôi thuốc cho Yujin, nhẹ nhàng hết sức có thể.

Nhưng có vẻ vẫn không tránh được việc bị đau, cũng đúng, do vết bỏng khá nặng mà.

"A, đau!!"

"Nằm im, đừng động, sẽ càng thêm đau.

Ráng một chút, em bôi xong là sẽ hết đau" Thứ Wonyoung muốn Sung Jae học hỏi chính là kĩ năng ăn nói ngon ngọt, biết dỗ dành người yêu...

Ê ủa, gì vậy?

Sao nay Wonyoung nhẹ nhàng với cô thế, không có quen nha.

Nay lại còn dùng ánh mắt trìu mến nhìn cô nữa.

"Chị, sau này việc bôi thuốc cho chị cứ để em đi.

Đừng để cho cái đồ hâm ấy..

à nhầm, anh ấy làm" Nàng đưa ánh mắt lạnh liếc sang Sung Jae.

"Èo ơi, tôi thấy đó nha" Anh ta lập tức trả lời.

"Anh thấy tôi vẫn kệ anh đấy" Nàng căn bản không thèm để ý.

Thật ra là đưa cho ai Yujin cũng không an tâm.

"Anh thấy đưa cho em làm mới là không an toàn đấy" "Chứ anh nghĩ đưa cho anh là an toàn hả" *Hai người này đích thị là chó với mèo khi gặp nhau* Liz cũng thở dài, những lời nói này muốn nói lắm nhưng chỉ dám nghĩ trong đầu.

"Stop!

Dừng lại, hai người còn tính cãi với nhau đến khi nào" Yujin buộc phải lên tiếng can ngăn, nếu không hai con người này còn tính cãi đến bao lâu đây.

"Chị quyết định rồi, Rei sẽ là người giúp chị bôi thuốc.

Không cần phiền đến hai người đâu" "!!!"

Cãi nhau một hồi, rốt cuộc kết quả là Yujin không chọn ai trong hai người họ.

Trả lại không gian riêng tư cho Yujin, cả ba bước ra khỏi phòng bệnh.

Wonyoung và Liz cùng nhau đi dạo ở khu công viên gần bệnh viện, gió thổi cũng đâu đến nỗi lạnh, nhưng sao bầu không khí lại yên tĩnh đến lạnh lẽo.

"Ê, nói gì coi!

Nãy giờ cứ im lặng suốt vậy" Buộc phải phá vỡ bầu không khí này thôi.

"Chậc, mày không im lặng được à.

Cứ bắt tao phải nói ư?"

"Mà cái người tên là Sung Jae đó.. mày quen à?"

"Tch- quen cái đỗi gì với anh ta, mày không biết đâu, anh ta là đồ bị hâm đó.

Tao còn cảm giác anh ta có chút biến thái, mưu mô, xảo trá" Nàng tuôn một loạt câu chửi anh ấy.

"Làm gì mà chửi người ta nặng nề như vậy, chẳng phải cũng đang tự nói bản thân sao?"

Liz cười khinh nhìn Wonyoung.

"Mày nói cái gì đó, im liền!

Nhiều lúc tao tự hỏi mày có phải là bạn tao không, quái gì cũng bênh người ngoài" "Ừ ừ mày được, mày nhờ vả tao cái kiểu đó à, bạn thân!?" ...

"Nhắc mới nhớ, chuyện tiệc sinh nhật của tao.

Mày điều tra đến đâu rồi?

Cô bạn luật sư" Liz hiện tại đang làm luật sư, nhưng vô nghề mới được một năm nên chưa vững hoàn toàn.

Một năm thôi mà cũng giải quyết được chút vụ án rồi đó.

"Hừm, tao thấy vụ này có vẻ khó?"

"Khó!?"

Wonyoung nhìn cô bạn mình đứng khoanh tay như đang gặp bế tắc.

Gì vậy trời!?

Nhờ vả không đồng nghĩa là trưng bộ mặt đó ra là nàng giúp được đâu.

"Đã kiểm tra hiện trường kĩ chưa?

Mọi ngóc ngách ấy," Nàng thắc mắc liền hỏi.

"Chưa" Trả lời dứt khoát.

"Sao mày giải quyết được mấy vụ án đợt trước hay vậy?"

Nàng bất lực thở dài.

.

.

.

.

.

.

[1 tuần trôi qua]

Wonyoung đang đi đến quán coffee mà lúc nãy nhắn tin, Liz hẹn nàng ra đó.

Bước vào quán, nàng ngồi thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cứ đâm đâm nghĩ đến việc của Sung Jae với Yujin mãi.

Tại sao mình lại phải chen ngang vào chuyện của anh ta với chị ấy chứ?

Đó vốn dĩ đâu phải là chuyện của mình.

Việc của mình là phải trả thù cơ mà..- Mình... cũng đúng thật là kì lạ.

Không lẽ mình thích Yujin?

Không phải không phải, chắc chắn là chỉ cảm kích vì chị ta đã cứu mình.

Không được dễ động lòng!!

Nàng liền bỏ mọi suy nghĩ trong đầu, muốn đưa tâm trí trở về thực tại.

Nãy giờ bay bổng hơi nhiều rồi.

"Haizzzz"

"A!

Đauu, Liz!?

Mày đến hồi nào vậy" Wonyoung ngước nhìn vì cảm nhận rõ có người vừa mới kí đầu nàng một cú rõ đau.

"Làm gì mà cứ thở dài mãi thế.

Nghe mắc mệt, tao kí vậy là còn nhẹ" "Chậc- mày được lắm" Nàng lấy tay sờ lên cục u "Aizz- Này mà nhẹ cái nỗi gì, đau thấy ớn" "Mày bỏ cái tính không tặc lưỡi thì cũng chậc chậc vài cái đi, mỗi lần tao gặp mày là tao điều phải nghe.

Nó như là thương hiệu của mày rồi đó, Wonyoung" "Được rồi được rồi, tại thói quen khó bỏ thôi.

Có kết quả chưa?

Vụ điều tra tao nhờ mày ấy" Nàng vừa xoa xoa cái cục u trên đầu, vừa hỏi.

"Có mới hẹn mày ra, vảnh cái tay lên mà nghe cho rõ, tao không nói lại đâu.

Đừng có mà sốc nhé" Liz cần theo đống tài liệu trên tay.

"..."

_________________________ Tiểu cảnh ngắn🌷:

"Mày dám kí đầu tao!?"

Wonyoung nhăn nhó.

"Sao không dám, mày ý kiến cái gì" "Oaa không chịu đâu, cái đầu này của tao chỉ cho chị Yujin kí thôi, mày kí riết tao thành kẻ ngốc.

Không nhận ra được chị ấy nữa, làm sao tao để cho chị ấy kí được" "..."

"Mày đứng im, cấm cử động.

Tao kí cho mày mất trí luôn!!!"

Liz lấy tay kè cổ Wonyoung.

"Oái oáii, đại ka tha lỗi đi, chừa rồi chừa rồiii màa"

__________________________ Tình bạn bè này thật khiến sốp cảm động ấy nhầm cảm lạnh🥰🤧 Thật ra là sốp viết chương này vào thời điểm khuya nên dự định lúc đầu là khá ngắn, kiểu sẽ không được dài như hiện tại.

Không hiểu sao ngồi viết chút xíu cái ra dài vậyy😳 Sốp thương mấy bạn nên spoil trước là chương sau vừa zui vừa hay lắm á nên mọi người bình chọn cho sốp nhìu nhìu đi rùi sốp up chương mới sớm cho heheh😘 đảm bảo hong thất zọng😤 Vì vậy hong được xem chùa áa nhaaa😖 iu mấy bợn nhìu lắm hihi
 
[Annyeongz] Thay Đổi Bộ Phim, Chị Đang Trốn Tránh Em Sao? [Wonyoung X Yujin]
Chương 9: Mâu thuẫn


.

.

.

.

"Rồi chừng nào mày mới nói, hết ăn xong rồi tới uống.

Cái đồ ham ăn thất uống, cầu trời cho mày mập như cái lu để lăn chứ khỏi đi" Wonyoung bực bội, trừng mắt nhìn cô bạn thân của mình ngồi ăn uống tỉnh bơ.

"Ê nói gì hả, tao cũng là bạn thân mày nha.

Ít ra phải để tao ăn no rồi mới nói được chứ" Liz trách móc lại nàng vì dám nói những lời xấu xa với mình.

"Haizz tao không giỡn nữa đâu, mày nói nhanh đi" Nàng chán nản lấy tay xoa xoa trán.

"Bớt thở dài hộ tao được không, nghe mắc mệt chết đi được" "Ê ê, không được dùng vũ lực, cấm manh động nghe chưa" Liz lấy tay đỡ cú đấm của Wonyoung, khi nghe câu nói vừa nãy của bạn mình thốt ra là nàng chỉ muốn đấm cho Liz một cái thật đau, thật mạnh.

"Rồi rồi, nói đây.

Tao đang nghi người cày bom vào bánh kem của mày là..."

"Là ai?

Sao nói đến đây mày khựng lại rồi" Nàng nhăn mặt khó hiểu...."

Là..

Yujin" "!!!!"

What!??

"Tao không nghe nhầm đấy chứ" Liz gật đầu "Đúng, mày không nghe nhầm đâu.

Cái người đang nằm ở bệnh viện tưởng như là người cứu mày một mạng, nhưng lại là người hại mày đấy" "Tao không tin, mày có bằng chứng không" Wonyoung đứng bật dậy, có chút mất kiểm soát.

"Nhớ cái hôm tao gặp bế tắc trong vụ án không, mày đưa ra đề nghị bảo tao đi kiểm tra lại hiện trường.

Tao có đi xem lại kĩ thì phát hiện có một sợi tóc ở đó" "Sao đó mày lấy tóc đi kiểm định và có kết quả là giống của chị ta?"

Nàng không cần đợi cô bạn mình nói hết liền biết được câu trả lời.

"...ừm, tao không ngờ chỉ cần kiểm kĩ lại thì..-" Wonyoung đang đứng bỗng nhiên ngã xuống ghế, nàng không muốn tin đây là sự thật.Là lừa dối!

Thì ra chị đã lừa dối tôi.

Đồ dối trá!!!Muốn đi nói chuyện cho ra lẽ thì bị Liz nắm lấy cổ tay.

"Mày tính đi đâu?

Tính làm gì?"

"Mày bỏ tay ra!!

Tao phải đi nói chuyện với chị ta" Nàng thật sự đang rất bực bội.

"Con này, tao đã nói đó chỉ là sự nghi ngờ của tao thôi.

Chưa chắc đó là sự thậ-" Chưa kịp nói dứt câu, Wonyoung hất tay Liz ra.

Rồi chạy đi đến bệnh viện.

Nàng căn bản là không thèm nghe hết.

"Cái con nhỏ bạn trời đánh này..

Chậc, tao hết nói nổi mày"

---------------------- (Tại bệnh viện) Nàng mở cửa mạnh xông vào phòng bệnh, tiến thẳng đến giường nơi mà Yujin đang nằm.

"Hự..

Wonyoung, em- làm gì vậy hả..!?"

Wonyoung đang dùng tay của mình bóp vào cổ của cô, nàng đang thật sự đang không còn tỉnh táo?

"Sao chị lại dám làm vậy với tôi?

Tôi đã làm gì chị" "Bỏ tay ra!

Em tính giết chị chết sao!?"

"Tôi không tính giết chị, chị đã tính giết tôi.

Chị xem tôi là trò đùa à" "Em nói nhảm gì đấy hả.

Bỏ tay ra nhanh.."

Tay nàng dùng lực càng lúc càng mạnh.

Đây không phải là cuộc thi đọ sức, Yujin biết mình nên làm gì ngay lúc này."

Aa!

Chị, chị dám cắn vào tay tôi" Wonyoung trừng mắt nhìn cô, lại là ánh mắt lạnh y như lúc đầu cô nhìn thấy.

"Khụ khụ.. ruốt cuộc mọi chuyện là sao...

Em bị cái quái gì đấy hả!?"

"Chị hay lắm, giỏi, tuyệt vời.

Chị đi làm diễn viên được rồi đó, có tiềm năng" "Em là đang ám chỉ điều gì?"

Yujin tò mò, là vì việc gì mà đang yên đang lành lại bị như vậy.

"Chị còn giả vờ được à, chính chị là người cày bom vào bánh kem của tôi"What!

Wonyoung nói như thế là sao, mình có làm gì đâu.

Cứu thiên thần nhỏ của tui mà cũng bị kết vào tội mưu sát hả!?"

Em đừng có nói bậy.

Chị không có làm" "Đúng rồi, tại vì có ai tự làm tự nhận đâu"Tim cô lúc này đau lắm, đau là vì có bệnh hay là..

đau vì em ấy không tin cô?Wonyoung tức giận lắm, sao lại đối xử với nàng như vậy.

Nàng quyết tâm hôm nay phải bắt cô khai ra được vì sao lại làm vậy, với tay lấy chiếc dao trên bàn, đe dọa Yujin.

"Nói, tại sao chị lại làm như vậy!

Mau khai ra, không thì đừng trách, có phải là tính giết tôi triệt khẩu luôn đúng không?"

"Đã bảo là tôi không có làm.

Tai em có vấn đề à, hay thật sự là não em có vấn đề!?"

Yujin lúc này lớn tiếng rồi, rõ ràng là không có làm, sao cứ đổ lỗi cho cô.

"Thay đổi cách xưng hô.

Bây giờ chị mới chịu lộ bộ mặt đó à" "Chị đúng là ngoan cố, rõ rành rành như thế mà còn không chịu nhận" Người thì cho rằng mình là đúng, người thì cho rằng mình không làm gì sai.

Hai người không ai chịu nhường ai, giằng co mãi, rõ ràng là Wonyoung đang cầm dao, rất nguy hiểm.

Nhưng nàng lại không để ý, lưỡi dao va phải vết bỏng của Yujin khiến máu chảy ra.

"Chị...

E- em.. không cố ý"

CHÁT

Tiếng rõ to, chắc hẳn là rất đau.

Đúng vậy, không phải là Yujin tát nàng.

Mà là ba mẹ của cô, họ vừa đến để thăm con gái nhỏ của mình thì thấy được cảnh tượng này.

"Wonyoung con làm cái gì đấy hả!!

Tính hại con gái ta sao!?"

Ông rất tức giận, liền không cảnh báo một lời nào mà chạy lại tát thẳng vào mặt nàng.

"Con quá lắm rồi đó, con gái ta đã cứu con vậy mà con lại làm nó bị thương càng thêm bị thương" Mẹ cô cũng rất xót.

"Hôm nay ta không dạy cho con một bài học thì không được" Ông giọng lớn tiếng nói.

"Ba, dừng tay lại đi!!" ..."

Yujin.. con sao vậy?"

"Em ấy đã nói là em ấy không cố ý, lúc nãy ba cũng nghe rõ rồi mà đúng không" Cô nhìn thẳng mắt ông, nghiêm túc nói.

"Nhưng mà tay con.."

"Không sao, ba mà đánh em ấy nữa là con giận ba" "..."

"Chỉ là chị thất vọng về em lắm, vì em không chọn tin tưởng chị" Cô nói với người ba của mình xong, cũng quay sang nói với Wonyoung.

"Em..-" "Rồi rồi, ba sẽ không đánh đâu.

Chưa gì hết là bênh nhau tới tấp rồi, ba còn không làm lại mày được nữa đó con gái ngốc" Ông kí đầu Yujin một cái, cũng can ngăn lời nói của nàng.

"Ui da, sao ba nỡ đối xử với bệnh nhân như vậy" Cô ôm đầu, trách móc ba của mình.

Wonyoung lùi từ từ rồi quay lưng bước ra khỏi cửa phòng bệnh.

Nàng vẫn đứng đó, đứng đó..

để lắng nghe lời họ nói.

"Mà sao con tha cho con bé dễ dàng vậy?

Đừng có mà cứ dung túng cho nó, coi chừng nó hại con nữa đấy" "Ba không được nói như thế, chuyện của con với em ấy,.. chỉ là hiện tại chưa được giải quyết.

Cô biết chứ, biết được Wonyoung không tin mình cũng là chuyện dễ hiểu thôi.

Nhưng vì thế mà để chuyện bị xé to ra cũng không hay.

Yujin không muốn nàng bị ấn tượng xấu trong mắt ba mẹ mình. ..."

Alo, Liz đó hả.

Tối nay đến nhà tao đi, có chuyện cần nói" Nàng bấm số gọi cho cô bạn thân của mình, xong thì cũng liền bước đi ra về._______________________ Cái liên kết fb với wattpad bị khùm rùi hả mọi người🤨

Mọi người thấy sốp uy tín hong, chương này quá zuii.

Mấy nay mình bắt đầu khá bận rùi, nhưng mà vẫn sẽ cố gắng ra chương mới đều đều nha.

Nếu không bị flop thì tuần sau có thể sốp sẽ ra 2 chương á :>
 
[Annyeongz] Thay Đổi Bộ Phim, Chị Đang Trốn Tránh Em Sao? [Wonyoung X Yujin]
Chương 10: Có chút động lòng trong cơn say


Mấy nay mưa quá không đi đâu được nên sốp ở nhà viết chương mới rồi đăng sớm cho mọi người đọc lun🥰 Ok zo truyện!_______________

.

.

.

.

.

.

"Cái con này, mày có thôi đi không?💢" Tình cảnh lúc này là một Wonyoung đang nằm gục trên bàn say khướt vì uống rượu.

Vừa uống vừa than vãn với cô bạn.

Nàng điện thoại với Liz bảo đến nhà mình có chuyện, cứ ngỡ là chuyện gì quan trọng.

Hóa ra là rủ đến nhà để nhậu..

Bó tay!

"Ngưng uống ngay cho tao!!

Từ ngày mai mày có lịch trình rồi đó" Nàng nhờ Liz nói với quản lý sắp xếp lịch trình mới cho mình.

Wonyoung muốn tự mình vùi đầu vào công việc để quên đi chuyện này.

"Liz nói xem, tao cứ ngỡ là Yujin đã thay đổi nên có chút động lòng với chị ấy hic" "Động lòng!?"

Mày thích chị Yujin?"

"... có lẽ" "Đừng uống nữa được không??"

Người ta nói quả không sai, có nồng độ cồn trong người là tự khắc cái miệng sẽ nói ra sự thật.

"Mày để tao uống đi, tao mệt mỏi lắm rồi..

Chị ấy còn qua lại với cái tên hâm Sung Jae kia.

Ruốt cuộc tao đã làm gì sai hả.

Mày nói tao nghe đi... hic" "... mày tồi tệ thật đấy Wonyoung.

Mày mệt nhưng chị ấy cũng biết mệt vậy, chị ấy cũng đâu có làm gì sai?"

"Tự nhiên đang yên đang lành mày đập banh cửa vào bóp cổ chị ấy..

Đã nói là chưa chắc là sự thật rồi, có một sợi tóc thôi mà mày quay ra trách chị Yujin" Liz giải thích tận tình cho nàng nghe, hi vọng cái người ngốc không biết suy nghĩ này chịu thông não.

" Tao bảo mày ngưng uống nghe chưa!!

Uống một ly nữa tao giết mày ngay tại đây trước" "Đến cả mày là bạn thân tao cũng muốn giết tao, mày cũng tệ y như chị ấy.."

CHÁT"Tỉnh chưa, không thì tao cho thêm mấy cái tát nữa" Đi so sánh người khác với mình, Liz tát vậy là còn nhẹ.

"Rồi rồi.. tao đang buồn mà mày an ủi kiểu gì vậy..."

Wonyoung lấy tay sờ má đang ửng đỏ vì bị đánh, nàng thấy đau chứ, nhưng chỗ khác còn đang đau hơn.

"Ngồi đó, tao đi pha nước giải rượu cho" ...Liz cầm ly nước tiến đến chỗ nàng, đẩy ly nước vừa mới pha đến bên cạnh cho Wonyoung.

"Uống nhanh, không tao cho thêm cái tát" "Hic..

Làm gì mà dữ như bà chằn vậy, uống liền nè.."

Nàng cầm ly nước uống hết.

Mày mà không say là tao đấm cho mấy cái thật rồi.

Phải nhịn phải nhịn, con này không chấp kẻ say.

"Liz mày nói xem, nếu chị ấy muốn hại tao như vậy thì bảo vệ tao làm gì..

Cả việc bảo vệ tao khỏi ba mẹ chị ấy nữa...-" "Im liền, mày có thôi cái tính chưa hiểu rõ chuyện gì mà quay ra trách người khác không?"

"Ý mày... là sao?"

"Nói rồi mà bị điếc không nghe à, tao nói là chưa chắc chị Yujin là người làm chuyện đó với mày đâu.

Vậy nên mày đừng có bắt chị ấy chịu trách nhiệm nữa" Cô bạn thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng con nhỏ ngốc này cũng chịu lắng nghe mình nói, chịu thông não rồi.

"Cái gì!!

Chị ấy dám làm bậy với tao sao.. mày còn hùa theo bảo chị ấy không chịu trách nhiệm với tao hic-" "..."

CHÁTCú tát này khiến nàng lăn ra ngủ luôn.

Chậc chậc, cứ nghĩ ruốt cuộc cũng chịu hiểu chuyện.

Nhưng thật ra với một kẻ đang say rượu thì chẳng hiểu được cái gì.

Thôi thì cứ để nàng ngủ một chút đi đã, không thì bị lải nhải đến mệt mất.

Ngủ đi rồi sáng còn đi làm.. mày cứ như vậy thì tao cũng xót chết mất.[Sáng hôm sau]Wonyoung ngồi dậy, nàng cảm thấy đầu có chút nhức.

Nhớ lại những chuyện tối qua, không biết trong lúc say khướt mình có nói gì kì cục không.

"Dậy rồi à" Liz bước ra khỏi nhà tắm, cô vừa vệ sinh cá nhân xong.

"Ừm.."

"Mày suy nghĩ lại chuyện của chị Yujin chưa, tao thấy vụ này không có liên quan đến chị ấy đâu" "Mày nói vậy là sao?"

"Trên tóc ở hiện trường có vết vân tay khác.."

"!?"

Vụ này vẫn còn nhiều ẩn khúc lắm.

"Vậy mà tao lại cứ khăng khăng đổ lỗi cho chị Yujin.."

Wonyoung cúi đầu suy nghĩ, vì muốn tránh mặt cô nên nàng mới quyết quay lại làm những công việc ở ngành giải trí.

"Tao cản mày mà mày đâu có chịu nghe, ai cản lại cái đồ cứng đầu như mày nổi chứ" "Không phải là lúc quay ra trách tao đâu mà" Nàng rời khỏi giường, tiến vào nhà tắm để rửa mặt.

"Đi mà xin lỗi người ta đi, mày tính để cái tên Sung Jae cướp tay trên à" "Chắc chắn là phải xin lỗi rồi"

.

.

.

.

.

Trước khi đi làm thì Wonyoung có ghé bệnh viện để thăm Yujin, sẵn để xin lỗi cô ấy luôn.Nhưng kết quả là?Yujin còn không thèm nhìn mặt nàng, tình huống lúc đó khiến người ngoài cuộc như Rei cũng cảm thấy bối rối khó hiểu.

Wonyoung bất lực thở dài, cuối cùng cũng đành chịu mà quay đầu bước ra khỏi cửa phòng.

Thôi thì nghĩ cách nào đó để xin lỗi cô sau vậy....Biên tập đưa cho nàng kịch bản mới, xem xét sơ qua thử.Có kịch bản trong tay rồi nhưng tâm hồn Wonyoung cứ bay bổng ở đâu đó, không thèm chú ý đến, mắt còn chả chịu đập vào tờ giấy để đọc chữ.

Thứ làm cho nàng dày vò tâm trí nãy giờ là làm sao để xin lỗi Yujin, để cô bỏ qua cho mình đây.

Tại lúc đó hành động của mình cũng quá đáng, hành xử không đúng.

"AAAAAAAAA!

RUỐT CUỘC TÔI PHẢI LÀM SAO MỚI ĐƯỢC ĐÂYYY!!!!"

Tất cả mọi người trong trường quay đều quay ra nhìn Wonyoung.

"...

Wonyoung sao em lại hét lên vậy" "Em bệnh sao?

Có bị mệt hay gì không?"

"Nếu mệt thì cứ nghỉ ngơi đi, bọn tôi biết em vất vả rồi" Hét lên vô cớ như vậy, thật muốn kiếm cái lỗ chui xuống quá.

Phải nói là quê thật sự!![Thời gian thấm thoắt trôi qua] Cuối cùng nàng cũng làm xong việc cho ngày hôm nay.

"Haizz, Liz ơi giúp tao" Wonyoung không nghĩ ra được cách gì để xin lỗi Yujin nên đành rút điện thoại ra bấm số để gọi cho Liz.

Nàng chỉ hi vọng cô bạn thân mình có cách để bày cho mình.

Xin lỗi bình thường thì cô lại nói qua loa là "Chị đâu có giận em đâu, với lại em không có lỗi sao lại xin lỗi chị", thế mà chẳng thèm nhìn mặt nàng.

"Tao thì có cách rồi đó, nhưng mà tao cần mày làm một điều" "Điều gì??"

"Mặt dày" ...________________________ Tiểu cảnh ngắn🌷:

"Không ấy tao nghỉ làm được không" "Mắc gì mày mới xin vô làm lại mà đòi nghỉ?

Khùng à" "Tao phải nghỉ!!

Chị Yujin chắc hẳn sẽ rất nhớ tao luôn, vì tao đi làm lâu như vậy, chị ấy không gặp tao sẽ rất nhớ tao" Wonyoung mơ mộng, chấp tay lại đưa lên má, nhắm mắt tưởng tượng.

"... nhỏ này bị khùng hết cứu" Liz đành bất lực không biết nói gì._______________________ Sốp đang nghĩ đến việc viết thêm couple phụ là Gaeul x Leeseo Tại sốp cũng sẽ chèn couple phụ của fic này sang cho fic mới lun áa😳 mọi người thấy couple phụ này oki không?🤔_______________________ Chương sau mọi người sẽ được biết Wonyoung mặt dày đến mức nào🤗 để xem kế hoạch của Liz là gì nhaa Bữa giờ sốp hơi bận nên nhìu khi hong có thời gian để viết chương mới, bởi zạy toàn viết buổi khuya 🙂) sốp hứa danh dự là chương sau sẽ zuii
 
[Annyeongz] Thay Đổi Bộ Phim, Chị Đang Trốn Tránh Em Sao? [Wonyoung X Yujin]
Chương 11: Mặt dày xin lỗi chị


"Sao!!

Đồng ý thì tao bày kế cho, không thì thôi tự nghĩ cách đi nha" "Ê khoan.. tao đồng ý" Thấy Liz định cúp máy, Wonyoung đành đồng ý.

Đành cái gì nữa, phải là đồng ý luôn.

Nhưng chỉ là có chút hơi do dự.

Có nên tin tưởng con bạn này của mình không ta?

Sợ nó hại mình ghê.

Nó mà hại mình cái gì thì chắc mình sẽ liều đấm nó chết!!

Đấu tranh tư tưởng nổ ra vậy đó, suy nghĩ một chút thì cũng nghe theo thôi.

Tại chính mình cũng có còn cách nào nữa đâu, mình không cứu được mình thì nhờ người khác cứu thôi.

Mà nhờ thì phải nghe theo.

.

.

.

.

.

.

.

Đứng nói chuyện điện thoại một hồi thì bất chợt có một giọt mưa rơi xuống trúng vai áo của nàng.

Hôm nay trời mưa ư?

Nàng lại quên mang ô.

Hay lắm!

Wonyoung chạy nhanh vì mưa đã bắt đầu rơi nặng hạt, nàng vừa chạy vừa cười thầm.

Đi ngang mà thấy cảnh này có ai nghĩ là nàng bị gì không ta...

[Tại bệnh viện] Chạy dưới mưa một hồi thì Wonyoung cũng đã đến bệnh viện, nàng mở cửa phòng của Yujin rồi bước vào.

Yujin nghe tiếng mở cửa nhưng chẳng thèm ngước lên nhìn nàng, vì cô biết chắc chắn Wonyoung sẽ đến.

Lúc này cô chỉ đang chăm chăm dán mắt của mình vào cuốn sách đang đọc.Còn nàng thì đi đến bên giường bệnh của cô, đứng nhìn Yujin một hồi nhìn cô đọc sách.

Cảm thấy có chút khó chịu khi bị người khác nhìn, cô lên tiếng "Em có thôi nhìn tôi được không?"

"...

được rồi, đã có ai bôi thuốc cho chị chưa?"

Nhìn cánh tay của Yujin, nàng xót lắm.

"Chưa..-" "Vậy để em lấy thuốc bôi cho chị" Nói rồi Wonyoung quay đi lấy thuốc cho cô, nhưng đi được vài bước thì nàng liền ngã xuống đất.

Lúc này Yujin mới nhìn thấy nàng ngất xỉu dưới đất, tay mới bỏ cuốn sách lên bàn.

"Wonyoung!

Em bị làm sao vậy!?"

Không thấy nàng trả lời, Yujin mới hốt hoảng tìm cách xuống giường.

Cô lên xe lăn rồi đẩy bánh đến bên chỗ nàng.

Cô lấy tay sờ lên trán của Wonyoung "Sốt rồi"

------------------ "Um,... mình đang ở đâu vậy nè" "Tỉnh rồi à?"

Yujin thấy nàng mở mắt nên hỏi thăm.

"Chị!?

Em đang ở trên giường chị à" Nàng ngồi bật dậy.

"Nằm xuống đi, em bị sốt rồi.

Nghỉ ngơi trước đã" Wonyoung cũng không nói gì, ngoan ngoãn nằm xuống.

Nhưng mà là nằm sấp, lấy tay chống cằm.

"Chị là đang lo cho em sao?"

"Ảo tưởng, tôi mà thèm lo cho cái đồ ngốc như em sao" "Vậy à, sao chị đối tốt với em thế" "Em.. biết lo cho bản thân hộ tôi đi.

Làm cái gì mà đến đây với cái bộ dạng ướt sũng hả" Wonyoung lật người lại nằm ngước nhìn trần nhà, suy nghĩ đôi chút.

"Em đến vội như vậy là để chăm sóc cho chị đó" Nàng vỗ ngực tự hào.

"Chăm sóc cho tôi?

Em nhìn lại đi, ai mới là chăm sóc ai.

Giờ em bệnh tôi phải chăm sóc cho em" "Chị đâu cần phải chăm sóc cho em đâu, em tự biết chăm sóc mà" "Để em một mình như vậy, tôi không yên tâm" Đúng vậy, sao có thể để cho thiên thần nhỏ của cô một mình được chứ.

Lỡ có chuyện gì thì sao?

Haizz, để một mình rất rấtt không yên tâm.

"Chị ơi.. em mệt quá, đau đầu nữa.

Em bị sốt rồi à..."

Wonyoung lấy tay sờ trán thử.

"Khỏi sờ, em bị sốt 39°.

Lo mà an phận nằm nghỉ ngơi đi, không là tôi giết em tiếp đó" Cô nói vậy là sao, đang nói xéo đến nàng ư!?

"Chị Yujin... em- xin lỗi chị mà" "Khỏi nha, tôi không có rảnh nghe lời xin lỗi của bệnh nhân đâu.

Nên em khỏi có xin lỗi" "Kìa chị.. chị bỏ qua cho bệnh nhân này một lần đi" "Không là không!

Em khỏi năn nỉ nữa" "Đii màaaaaaa" Wonyoung nắm lấy tay của Yujin lắc qua lắc lại năn nỉ cô.

Nhìn cũng yêu phết ha.

Ý là đáng yêu á hả, không nha, là đáng bị như vậy.

"Em có thật sự là đang bị sốt không đấy, còn khỏe gớm" "Ui da, em đau rồi nè..-" "!?

Em đau ở đâu, có bị làm sao không, có cần gọi bác sĩ không?"

Yujin bối rối không biết nên làm gì.

"Em đau ở đây nè" Wonyoung lấy tay của cô đặt ngay ở vị trí trái tim nàng đang đập.

"Tôi thấy nó còn đập mà, có ngừng đập đâu mà sao em có vấn đề dữ vậy" "..."

"Có đó, tại chị cứ xưng hô như thế làm em buồn lắm" "Xưng hô cái gì mà em buồn, tôi đã làm gì đâu?"

"Đó đó!!

Là cái kiểu xưng hô đó đó!!!!"

"Em cứ đó đó, làm sao tôi hiểu được" Nàng cũng cạn lời thật, không ngờ Yujin ngốc như vậy.

Bị bệnh rồi mà cũng không yên, nàng làm biếng giải thích nên nói thẳng ra.

"Sao chị lại xưng tôi với em?

Bình thường chị xưng chị với em mà" "Nay đổi gió chút, em đừng có ý kiến"

...

"Wonyoung, dậy ăn cháo đường rồi uống thuốc đi cho khỏi bệnh" Yujin bưng tô cháo đến giường, đánh thức nàng dậy.

Từ nãy đến giờ đắp khăn ấm cho em ấy mà chỉ hạ sốt có chút xíu, xem ra phải uống thuốc rồi.

"Ưm...- Không chịu đâu, em mệt lắm, muốn nghỉ ngơi cơ.."

Nàng kéo chăn đến đầu.

"Em trốn cái gì, đi ra đây ăn nhanh" Yujin kéo chăn của nàng ra.

Wonyoung kéo chăn lại, than vãn "Aa, cháo đường thì có gì ngon chứ, ngán chết đi được mà.."

"Em không ăn nổi đâu...-" "Lí do lí trấu cũng giỏi đó, nói tóm gọn là em cũng phải ăn" "Chúng ta thỏa thuận đi, nếu em ăn hết thì chị phải tha lỗi cho em" "Không!!"

"... thế nếu em ăn thì chị đùng có xưng hô như vậy nữa được không" Wonyoung nắm chặt cái chăn, sợ cô sẽ không đồng ý.

"Haiz, thôi được.

Em ăn nhanh đi kẻo nguội, ăn xong chị sẽ lấy thuốc cho em uống" "Vâng!!

Em ăn liền đây" "Eoo, công nhận là cháo đường dở tệệ.

Em sẽ không bao giờ thích nổi cái món này"Đồ ngốc, nhìn em như vậy sao chị nỡ từ chối được chứ.

Tuy tâm có độc thật, nhưng đôi lúc em cũng thật sự ra dáng một thiên thần nhỏ đáng yêu của chị.______________________Tiểu cảnh ngắn🌷:"Kế hoạch này của mày ổn không đó Liz?"

"Yên tâm, muốn dỗ dành được người yêu thì phải mặt dày.

Tao kinh nghiệm đầy mình, mày phải tin tao" Cô bạn vỗ ngực đầy tự hào. {Cảnh vỗ ngực này quen ha😀} "Mày có yêu ai bao giờ đâu mà kinh nghiệm đầy với chả mình" "..."______________________ Mấy bữa nay tui mún bệnh òi 🙁(

Thật ra là hồi lúc tui bị sốt ba mẹ cũng hay cho tui ăn cháo đường á, mà tui thấy dở thật😀 nhưng vẫn gắng ăn..

Thấy chưa, lần này sốp uy tín thật nhaaa

Mọi người đội mũ sẵn ii, chương sau tui bẻ lái ngược cho nèe🤗
 
[Annyeongz] Thay Đổi Bộ Phim, Chị Đang Trốn Tránh Em Sao? [Wonyoung X Yujin]
Chương 12: Ghen rồi!


Wonyoung ăn xong thì Yujin đưa thuốc cho nàng uống để hạ sốt, sau đó bắt nàng đi ngủ.

"Oaaa không chịu, em không ngủ nữa đâu.

Em không buồn ngủ" "Nghe lời đi, đi ngủ" "Chị ơi hôm nay trời đẹp, hay là em đẩy xe cho chị rồi hai tụi mình đi ngắm hoa nha" "Đừng có đang chuyện này đá sang chuyện khác, đi ngủ ngay cho chị" "Nhưng mà..-" "Đi ngủ liền!!"

"Em biết rồi mà.."

Wonyoung kéo chăn đi ngủ trong sự khó chịu, vì nàng không buồn ngủ mà bị ép đi ngủ.Bởi vậy mới có cô nàng đang nằm ngủ ngon lành.

Nói không buồn ngủ, vậy mà kéo chăn nhắm mắt có chút xíu là ngủ đã đời.

"Ngủ ngon lành như vậy, thế mà bảo không buồn ngủ" Yujin lắc đầu ngao ngán, cô lấy cuốn sách đang đọc dở mở ra xem tiếp.

.

.

.

.

.*Cạch Tiếng cửa phòng mở, Sung Jae bước vào.

Trên tay anh lại xách thêm một túi đồ ăn.

"Chào em Yujin, em ăn gì chưa.

Anh có mua một chút đồ ăn và trái cây cho em" "Cảm ơn anh, lần nào đến thăm em anh cũng đều mua.

Phiền anh quá" "Không phiền đâu mà" Anh liếc nhìn sang giường của Yujin, thấy có một bóng người quen thuộc, liền cất tiếng.

"Ể!?

Con bé nằm trên giường của em có phải là con bé cứng đầu, hở ra là cãi nhau với anh không, nay bị sao mà phải chiếm luôn cái giường của em vậy?"

"À là do-" "Anh nói ai cứng đầu hả!?

Cái đồ hâm Sung Jae kia" Nàng đang ngủ thì nghe được liền bật dậy.

"Wonyoung, em dậy rồi ư" Yujin bất ngờ.

"À con nhóc cứng đầu, có phải là đang bị sốt không.

Dán nguyên miếng hạ sốt trên đầu" "Anh ngon nói lại lần nữa, ai là đồ cứng đầu hả" "Haha, anh không có đôi co với em đâu.

Nay anh đến là dẫn chị ấy đi dạo ở khuôn viên bệnh viện.

Khuôn viên bệnh viện có rất nhiều loại cây trồng, còn có cả hoa nữa.

Nơi đó khiến Yujin cảm thấy dễ chịu hơn, như được giải tỏa mọi áp lực trong người.

"Gì chứ!?

Anh đừng có mơ, tôi mới là người dẫn chị đi mới đúng" "Không, em ở đây.

Nghỉ ngơi cho chị, anh ấy dẫn chị đi được rồi" Cô lên tiếng từ chối nàng.

"Nhưng.. em khỏe rồi mà chị" "Chưa được đâu, mới nghỉ ngơi có chút xíu mà khỏe cái gì.

Nằm đó đi" "Vậy bọn anh đi nha, bai bai bé cứng đầu.

Ở lại nghỉ ngơi cho khỏe" Nói rồi Sung Jae đẩy xe lăn cùng Yujin ra khỏi phòng, cũng không quên vẫy tay chào tạm biệt nàng.

What!?

Thế là ở một mình luôn thật à, gì mà cô đơn dữ.

Wonyoung vắt tay lên trán, nhìn trần nhà.

Bệnh nhân mà không được ưu ái cái gì hết, chán chết.Thì là bệnh nhân nên mới bị bắt ở lại đó..

[10p trôi qua]*CạchNghe tiếng mở cửa, nàng bất ngờ ngồi bật dậy.

"Yujin?

Chị về rồi à, sao về sớm th-" "...!?"

"Tưởng thế nào, hóa ra cũng là đang suy tư về người yêu" "Tưởng gì, thì ra là cái lu" "Mày nói gì💢" Làm nàng mừng hụt, cứ nghĩ là Yujin sẽ đổi ý quay lại mời nàng đi cùng.

Ai ngờ người bước vào lại là Liz.

"Tao bày kế cho mày mà mày dám nói tao như vậy à?

Đồ đàn bà phản bội" "Đồ phản bội??

Tao không quan tâm, kệ mày.

Thứ tao quan tâm bây giờ là cái tên Sung Jae kia đang đi với chị Yujin!!!"

"Cứ suốt ngày Yujin rồi đến Sung Jae, tao nghe nhàm tai rồi đấy" "Gì!

Chị Yujin thì đúng rồi nhưng mày lôi theo anh ta vào là mày xàm" "Mày mới xàm" "Sao!?

Mày khó chịu à" Liz khoanh tay cười khẩy.

"Ừm... có một chút, à không, một chút thì ít quá.

Nhiều chút.."

Liz đi đến chỗ Wonyoung, lấy tay kí đầu nàng "Đồ ngốc, mày ghen rồi đó" "Ghen!?

Tao á!?"

Nàng tròn mắt vì bất ngờ.

"Làm cái gì mà bất ngờ dữ, lần đầu mày biết ghen à" "..."

"Mày kí tao hơi bị đau rồi đó" Ghen ư?

Tại sao vậy, tại sao mình lại làm thế?

Tại sao mình lại ghen?

Có là gì của chị ấy đâu mà phải ghen chứ..

Vô lý thật!!

"Có ghen thôi thì cần gì suy ngẫm" Liz kí đầu Wonyoung.

"A đau!

Mày đừng có lợi dụng coi" "Ừa ha, để mai mốt tao tiết chế lại, không là mày thành kẻ khờ thì mệt tao lắm" "💢💢" "Chị ấy chưa chịu tha lỗi cho tao, tao không biết nên làm gì.

Haizzz" "Đừng có thở dài nữa, mày quên tao dặn mày điều gì à?"

"Biết rồi biết rồi, mặt dày chứ gì, cấm kí đầu nữa" "Biết thì nhớ làm cho tốt đi" Liz đứng đó, có chút trầm ngâm, chắc là đang suy nghĩ chuyện gì.

Wonyoung liếc mắt qua thấy được nét mặt của cô bạn mình.

Nhưng lại thấy im lặng nên liền mở lời.

"Mày có chuyện gì muốn hỏi tao à?"

"..."

"Mày thích chị Yujin??"

Đúng, câu Liz muốn hỏi chính là như vậy.

Lần trước đúng thật là có hỏi rồi, nhưng lúc đó Wonyoung chỉ đơn thuần là đang say thôi, nàng chẳng nhớ gì đâu.

Liz muốn biết câu trả lời của người đang tỉnh táo.

"Chắc vậy... tao không biết nữa, nhưng cảm giác khác bình thường lắm" "Đồ khờ, mày thích người ta thật rồi đó" "!!!"

"Thích?

Thật à.."

"Nghĩ lại đi, mày nói có cảm giác khác mà.

Không lẽ không nhận ra được, chẳng qua là mày không dám thừa nhận" Đúng là khác thật, khi chị ấy đi với Sung Jae.

Mình có cảm giác khó chịu, khó chịu một cách kì lạ, nhưng lại chẳng làm được gì..

Liz bảo đó là do ghen.

Sao ghen lại khiến mình ngột ngạt, bức bối đến bực bội như thế.

Mình không muốn ghen..

Nó... khó chịu lắm-_______________________ Tui biết nếu bây giờ tui viết ngược là thế nào mọi người cũng sẽ live chửi tui um sùm hehe🤗 Mấy nay sốp bận học quáa nhưng mà vẫn ráng năng suất😤 Bắt đầu từ chương sau couple phụ sẽ từ từ xuất hiện nhaa🙂 Tuần này là sinh nhật của sốp nên thứ 7 sốp sẽ bonus chương mới cho cả nhà nhaa🥰 nhớ vào xem íii
 
[Annyeongz] Thay Đổi Bộ Phim, Chị Đang Trốn Tránh Em Sao? [Wonyoung X Yujin]
Chương 13: Trái tim hướng về chị


Do chương này sẽ có couple phụ nên cách xưng hô sẽ là:

Gaeul - cô

Leeseo - nàng hoặc em (tùy hen😂 nhưng chủ yếu tui vẫn dùng nàng😳) Mọi người đừng sợ bị rối, vì 2 couple này nếu có viết thì trong fic mình sẽ ghi rõ ràng để mọi người đọc dễ hiểu. (Kiểu như khi nào viết Yujin với Wonyoung, khi nào viết Gaeul với Leeseo)______________________

"Thích?

Ai cơ?"

Lúc này Yujin và Sung Jae cũng về, hai người họ đi dạo chỉ tầm hơn 15p thôi.

Vì cô sợ đi lâu lỡ như Wonyoung bị sốt lại thì không có ai ở đó để chăm cho nàng.

"Chị Yujin!?"

"Ủa, có phải là bạn của em không đồ cứng đầu" Anh bất ngờ hỏi.

"Rồi sao, anh đi vui quá ha" "Ừm đúng rồi, nhưng mà bây giờ cũng trễ rồi.

Anh xin phép về trước, ngày mai còn phải đi làm" "Chắc tao cũng phải về luôn đây, mày ở lại nhớ sớm khỏe bệnh nhé Wonyoung" Liz nhìn đồng hồ, nói lời tạm biệt xong liền ra về.

Sung Jae vẫy tay, trước khi đi còn không quên quay lại dặn dò với Wonyoung "Anh cũng có mua chút quà cho người bệnh là em đấy, nhớ xem" "Tch- Tôi có phải là con nít đâu chứ" "Em là con nít thật mà" Cô lên tiếng phản bác.

"Yujin, chị cũng nói em là con nít ư?

Chị hùa theo anh Jae" "Hùa gì chứ, chị chỉ nói đúng sự thật" "Chị không bênh em..-" Mặt nàng bắt đầu mếu rồi...

"Cấm khóc!!

Em khóc chị không biết dỗ" "Em khóc đâu... chị chẳng thèm quan tâm đến em" "Cấm khóc không đồng nghĩa với việc em được quyền nhõng nhẽo" "Cái đó cũng cấm luôn ạ??"

"Biết rồi còn hỏi" Làm gì cũng không cho.

Chưa bao giờ thấy người bệnh khổ đến thế.

Wonyoung có lẽ là người bệnh khổ nhất rồi.

...

[11h57p khuya] "Đã trễ tận giờ này?

Chắc là đã hết chuyến xe rồi.."

"Haizz, lẽ ra không nên ở lại lâu.

Đành đi bộ về vậy" Đang đi thì bỗng nhiên có một chiếc xe hơi, nhìn có vẻ sang trọng.

Chiếc xe chạy đến ngay chỗ nàng rồi ngừng lại hẳn, cửa kính xe mở xuống.

"Trễ như vậy rồi, sao em còn chưa về nữa vậy cô bé?"

"Em dự tiệc ở lại hơi lâu nên.. lỡ trễ chuyến xe cuối" "Đi giờ này nguy hiểm lắm, lên xe đi chị chở về nhà cho" Có chút nghi ngờ như không đáng kể, nàng vẫn bước lên xe của một cô gái đến cả tên mình còn không biết.

Thản nhiên lên xe như thế.. không sợ bị bắt đi hả ta?

"Cô bé, em tên là gì?"

"Dạ em là Leeseo ạ, còn chị xinh đẹp tên là gì?"

Chị xinh đẹp?

Phụt, không lẽ cười trước mặt em ấy.

"Chị tên Gaeul" "Lần sau em đừng về trễ, nếu không sẽ gặp phải phiền phức đó" "Vâng, em cảm ơn.

Chị tốt bụng quá!"

Gaeul liếc sang nhìn Leeseo, một người con gái nhỏ nhắn, dễ thương.

Đó chính là đánh giá nàng qua mắt của cô.

Công nhận rất nhỏ nhắn, dễ thương dễ thương dễ thương thật sự.

Thật đấy!

Cái gì quan trọng nhắc lại 3 lần!!!

"Em đang còn đi học à?

Nhìn em có vẻ giống sinh viên" "Vâng, em là sinh viên dược năm nhất ạ" Hỏi gì cũng trả lời, tính công khai hết danh tính luôn hả ta.

Con người nàng cũng thật thà quá rồi.

Xem chừng sau này dễ bị dụ.

"Sinh viên năm nhất dược à, cũng giỏi đấy" "Còn chị Gaeul học gì ạ?"

"Chị hiện đang là sinh viên năm cuối kinh doanh.

Sau khi học xong chị sẽ về công ty của ba chị để quản lí" "Oaaa, nghe oách quá luôn á chị!!

Chị Gaeul ngầu quá xá!!!"

Leeseo tròn mắt ngạc nhiên, bởi vì cô giỏi quá mà.

"Ừm, còn chị thấy em rất dễ thương" Cô lấy tay xoa đầu nàng.

Do đang lái xe nên phải nhìn đường, cô không biết được lúc này có một người đang ngại đỏ mặt.

Leeseo cảm nhận được Gaeul có chút mùi rượu, chắc hẳn là cũng vừa đi tiệc xong.

"Nhà em ở đâu?

Xa không?"

"Dạ nếu tính từ chỗ vừa nãy chị gặp em thì cách khoảng 3 cây ạ" "Giờ này chạy về nhà em chắc không kịp đâu, hay em ở nhà chị một đêm đi.

Nhà chị cũng gần đây, không quá xa" "..."

"Vâng ạ, để em gọi về cho gia đình bảo ở nhà bạn"Cũng đồng ý dễ dàng như thế à?

Lại còn nói dối với bố mẹ là ở nhà bạn nữa chứ.

Có nên tính là dễ tin người quá không ta. .

.

.

.

.

. [Ở một diễn biến khác] Trong phòng bệnh còn mở đèn, vì ở đó còn hai con người đang lời qua tiếng lại với nhau.

"Trễ rồi đi ngủ đi, ngủ sớm mới hết bệnh được" "Không!!"

"Em còn tính ở lại cái giường của chị đến bao giờ, đi ngủ nhanh!!!"

"Ở lại với chị cả đời cũng được mà?"

"Không được nói bậy, đi ngủ mau" "Chị đọc truyện cho em nghe đi rồi em đi ngủ" Wonyoung không thèm ngủ, cái gì mà cứ bắt nàng ngủ hoài, ngủ riết thôi.

Muốn biến nàng thành con heo ham ngủ à.

"Em là con nít hả?"

"Đúng vậy!

Hồi nãy chị cũng bảo em là con nít còn gì, em thừa nhận!!!"

Người bệnh đúng thật là khó chiều, rất khó nghe lời người khác.

Yujin cũng thôi không đôi co với nàng, chỉ cầm quyển sách lên rồi đọc cho Wonyoung nghe.

Nàng kéo chăn lại, nằm chăm chú nghe cô đọc.

Không hiểu sao lúc này tim nàng lại đập thình thịch.Là do mình thật sự biết yêu rồi.

Thật sự giành tình cảm của mình cho chị ấy.Trái tim của mình đã dần tiến tới chị ấy rồi.

Trái tim của em..

đã hướng về chị.Chị Yujin, liệu trái tim của chị có giống em không?Nó luôn đau khi em ghen vì chị, luôn đập mãnh liệt, luôn đập mạnh mẽ mỗi khi gặp chị.

Nhưng em.. lại không muốn thừa nhận..._______________________ Tác giả khum có gì muốn nói ngoại trừ cảm ơn mọi người để gửi lời chúc mừng sinh nhật đến tuii.

Thật sự tui rất là zuii lun😤 yêu mọi người nhìu lắm🥰
 
[Annyeongz] Thay Đổi Bộ Phim, Chị Đang Trốn Tránh Em Sao? [Wonyoung X Yujin]
Chương 14: Có ý với em


.

."

Bố mẹ em đồng ý không?"

"Dạ có ạ, họ cũng nói giống chị Gaeul là giờ này cũng trễ, nên ở lại nhà bạn thì tốt hơn" Leeseo cúp điện thoại.

"Vậy thì tốt rồi, có vẻ như bố mẹ rất quan tâm đến em" "..."

Không gian trên xe bỗng trở nên im lặng, có chút ngột ngạt.

Bầu không khí vui tươi khi nãy bị ngắt quãng bởi vì không ai lên tiếng.

"Sao chị tốt bụng thế?

Ai chị cũng thế ư?"

Câu hỏi này rõ ràng thật không được bình thường cho lắm.

"Nếu chị nói không thì Leeseo tin chị chứ" "... em không biết, nếu không thì chẳng có lí do gì chị phải giúp em, nó hoàn toàn chẳng có lợi cho chị" Gaeul nghe đến đây liền phanh xe lại, quay sang nhìn nàng.

Nhìn có chút lâu, Leeseo bị nhìn như vậy thì hỏi cô.

"Sao chị..-" "!!!"

Chưa kịp nói xong thì liền bị người đối diện đẩy xuống.

"Chị tính làm gì?"

Leeseo định đẩy Gaeul ra thì bị cô nắm lấy tay mình đè xuống, nói tóm gọn lại là bị khống chế hoàn toàn rồi đó.

Có chống cự cũng thành vô ích.

Ở tư thế này khiến nàng nghe mùi rượu sặc lên tới mũi, nồng đến vậy ư?

Hồi nãy ngồi ở ghế nghe mùi thoáng nhẹ thôi mà.

"Chị... say rồi, bỏ em ra" "Đừng lo, tửu lượng của chị rất tốt" "Leeseo à, chị không say và chị không cho đi mà chẳng thể nhận lại đâu" "!?"

"Đồ ngốc, rồi em sẽ hiểu ngay thôi" Gaeul cốc nhẹ đầu nàng.

"Được rồi, vào nhà đi.

Đến nhà chị rồi đó" Cô mở cửa cho Leeseo, mời em ấy vào trong.

"Nhà của chị Gaeul cũng to ghê, rộng rãi nữa""Cứ thoải mái nhé, nếu em đói thì cứ bảo chị.

Chị nấu gì đó cho em" "Chị giỡn đúng không ạ, giờ này mà chị còn mời em ăn" Gaeul cười cười, giơ ngón tay chỉ vào nàng.

"Tính vỗ béo em đó, cái đồ như em gầy lắm rồi" "Em ăn nhiều lắm đó, chẳng qua là do em khó tăng cân thôi" "Chẳng tin, cỡ như em thì ăn được bao nhiêu chứ, chị nuôi được" Nói rồi cô đi vào nhà tắm, để người còn lại ngồi ở ghế ngơ ngác.

Em ấy còn ngốc hơn cả Wonyoung..

- cái người còn chẳng nghĩ được cách làm lành với người ta.Hai con người đó chính là dính vào lưới tình khi nào mà cũng không hề hay biết.

[10p sau] *Cạch* tiếng cửa phòng tắm mở.

Leeseo đang ngồi xem laptop của mình, nghe tiếng cửa mở, nàng cũng ngừng gõ bàn phím mà quay sang nhìn Gaeul.

"Chị mới vừa đi tắm à?

Tắm khuya như vậy không tốt đâu, sẽ dễ bị đột quỵ đấy, còn mang theo cả bệnh nữa.

Vì vậy chị nê-" "Suỵt, chị chỉ lau người cho bớt mùi rượu thôi.

Không có tắm đâu" Nàng có chút ngại, vì chưa kịp nghe cô nói gì mà mình đã lên tiếng nói người ta rồi.

"Em đúng là học dược, nếu ai mà cưới em về thì ắt hẳn sẽ bị em càm ràm đến phát điên mất" "Chị nói thế sao này chắc chắn chị sẽ hối hận thôi" "Chị không hối hận, vì chị đâu thích em" "..."

"Chị không hối hận vì chị yêu em" "!!!"

"Đừng trêu em nữa" Gaeul bước đến chỗ nàng, chòm người lên xem Leeseo đang làm gì.

Thấy nàng đang bận với đống bài tập, liền mở lời.

"Cần chị giúp gì không?"

"Không ạ, chị học kinh doanh nhưng đây là bài tập về dược thì sao chị biết mà giúp em được" Xem ra cô bé nhỏ này vẫn còn tỉnh táo, cũng không ngu ngơ như vẻ bề ngoài đâu.

Vì cô vô tình nhìn thấy được bảng học lực của Leeseo khi nàng lướt chuột qua.

Nhưng khá nhanh nên không nhìn thấy rõ.

Gaeul tính dùng cớ giúp nàng làm bài để xem thử, nhưng chưa kịp đụng vô máy thì...Laptop đã bị người kia đóng lại.

"Đi ngủ thôi chị, trễ rồi.

Thức khuya quá không tốt đâu" "..."

Cô cũng không nói gì nữa, đành thở dài rồi nắm lấy tay nàng dắt đến phòng ngủ.Đương nhiên là để ngủ rồi.Quả nhiên là trông Leeseo rất giống vợ nhỏ, một cô vợ hay càm ràm và đưa ra những lí lẽ về sức khỏe hay thậm chí là đủ thứ bệnh.Nhưng bù lại cũng là một cô vợ nhỏ nhắn, xinh xắn và dễ thương hết phần thiên hạ.

Nếu so với độ dễ thương, Wonyoung là nhất thì Leeseo chắc chắn là thứ hai!! .

.

.

.

.

.

.

.[Sáng hôm sau tại bệnh viện] Wonyoung lim dim mở mắt dậy, ngồi dậy với tâm thế còn có chút lười biếng xen lẫn mệt mỏi.

Quay sang thấy Yujin đang ngủ gục ở giường của mình, tối qua cô thức khuya để chăm cho nàng vì đang yên đang lành thì Wonyoung bị sốt nhẹ lại.

Quá trời mệt rồi!!!Nhưng Yujin lại không than vãn, cô rất lo lắng cho nàng nên đã chăm sóc cho nàng từ tối cho đến giữa khuya mới lăn vào giấc ngủ.

Nhìn thấy cô ngủ ngon như vậy, Wonyoung nở nụ cười nhẹ.

Không tươi cũng không nhạt "Hẳn là rất mệt, chị vất vả vì em rồi" "Nghỉ ngơi cho tốt nhé, em muốn được có ngày nhìn thấy chị...

đi lại bằng châ-" Nói đến đây bỗng giọng nàng bị nghẹn lại, không thốt lên được rõ từng câu từng chữ trong câu nói đó.

Mình bị sao vậy nè... chính mình đã.. hại chị ấy mà Sao lại cảm thấy nặng nề, khó thở đến thế?

Nàng nhìn Yujin lúc lâu, tay bất giác đưa lên đặt lên đầu cô, xoa nhẹ.

Cảm giác này... có phải là em đang cảm thấy áy náy không?

Có phải thấy tội lỗi vì đã làm chị ra nông nổi này...

Điều đó cũng chẳng hiểu rõ nữa rồi..._____________________ Tiểu cảnh ngắn🌷: "Sao chị tốt bụng thế?

Ai chị cũng như thế à?"

"Nếu chị bảo không thì em tin chứ?"

"... em không biết" Gaeul nhìn thấy vẻ bối rối của nàng thì phì cười.

"Đồ ngốc ạ, chị chỉ đối tốt với mỗi một mình Leeseo thôi" "Vì Leeseo là người đặc biệt của chị" ____________________ Sốp cũng có dành tình yêu nhỏ bé đến với couple phụ🤗

Wonyoung à chị đã thấy hối hận chưaa 🙂) Spoil là chương sau sẽ ngược, à nhầm.. sẽ ngọt.

Chắc zậyy☺
 
[Annyeongz] Thay Đổi Bộ Phim, Chị Đang Trốn Tránh Em Sao? [Wonyoung X Yujin]
Chương 15: Ở lại cạnh chị lâu một chút..


.

.

.

"Ưm... trời sáng rồi à" Wonyoung giật mình nhanh chóng rút tay lại.

"Chị dậy rồi ư, có lẽ tối qua chị ngủ không được ngon đúng không" "Không hẳn" "Em xin lỗi, tại em nên phải để chị mệt mỏi rồi.."

Hôm nay lại là một ngày mưa hay là một ngày nắng gắt đây?

Chẳng tin là Wonyoung thốt ra được lời nói đó.

Nàng thật sự cũng đã thay đổi rồi??

"Đồ ngốc, không cần phải tự trách bản thân mình đâu.

Đó là do chị tự nguyện mà" Yujin nhìn thấy nàng vẫn còn ngồi rầu rĩ, cái con bé này chẳng thèm nghe người ta nói gì cả.

"Em lo mà hết bệnh đi, chị không cho em đu bám cái giường này của chị mãi đâu" "Em biết rồi..."

"Ăn gì?

Chị đi mua" "Ấy không, để em đi đi" "Đang lo cho cái chân của chị, không cần nha.

Chị tàn chứ không phế nên khỏi" "Đi đánh răng rửa mặt đi, chị mua về ăn rồi uống thuốc" "Vâng, chị đi cẩn thận" Yujin đẩy xe lăn ra khỏi cửa phòng, cửa vừa đóng thì Wonyoung mới rời khỏi giường tiến vào nhà vệ sinh.

.

.

.

.

.

.

. *Cốc cốc Có tiếng gõ cửa, nàng liền ra mở.

"Wonyoung em đợi chị có lâu không" "Xin lỗi em nhé, chị phải xếp hàng nên đi hơi lâu" "Không sao đâu ạ, chị cũng đang bệnh mà.

Em mới là người phải xin lỗi.."

"Haizz, chị đã nói là đừng xin lỗi chị nữa rồi.

Chẳng phải chị đã nói là sẽ không nghe lời xin lỗi từ bệnh nhân mà" Một lần nữa, Yujin lại nhận ra khuôn mặt có chút buồn bã pha lẫn cảm xúc khác có vẻ khó để diễn tả của Wonyoung.

"Tay em bị gì à?

Sao cứ đút vào trong túi quần thế" Nhìn ra được điểm bất thường, cô lên tiếng hỏi.

"... làm gì có, chỉ là.. em thích để như vậy-"

Wonyoung là diễn viên nổi trong giới giải trí, bình thường nàng che giấu cảm xúc rất tốt.

Sao hôm nay lại có chút lo lắng vậy.

Trên mặt còn thấy rõ được sự suy tư, như thể là đã gặp chuyện gì đó.

"Lấy tay ra cho chị" "Em đã bảo là không có gì mà..

đừng để tâm" "Chị nói là lấy tay ra cho chị xem" "Chị bị làm sao đấy.

Em nói là không sao mà" Dùng lời nói không được, Yujin trực tiếp đến nắm lấy tay của nàng, dùng lực mạnh để lấy tay ra khỏi túi quần. !!!

"Wonyoung... tay em bị gì vậy?

Sao lại chảy máu!?"

"..."

"Em nói gì đi, sao tay lại bị thương rồi" "Xin lỗi,.. nãy gọt táo cho chị không cẩn thận" "Trời ạ, phải chú ý vào chứ.

Nguy hiểm lắm đấy em biết không" Trong lòng lúc này nàng cũng vui lắm chứ, vui vì cô quan tâm, lo lắng, hỏi han mình.

Nhưng cũng có chút bồn chồn..

"Ngồi đó chị sát khuẩn vết thương cho em rồi ăn sáng sau" "Vâng ạ"

[Chiều hôm đó]

Ánh sáng chiếu vào ô cửa của căn phòng.

Phòng bệnh lúc này bỗng có hai bức tượng đẹp được khắc rất tỉ mỉ, rất chi tiết.

Không gian im lặng bất thường, không ai lên tiếng nói gì.

Hẳn là hai người xa lạ từ phương nào không quen biết.

Dường như còn có chút ngại ngùng khó nói, khó để mở lời.

Hai con người hoàn toàn khác nhau về ngoại hình, một người thì thân hình hoàn hảo, một người thì thân xác gầy gò.

Thứ khiến hai người họ có một điểm chung chính là cùng hướng nhìn về phía ngoài ô cửa sổ - nơi có ánh sáng chiếu vào.

Nhưng có điểm khác là có một người ngồi trên giường thỉnh thoảng lại liếc nhìn người còn lại ngồi trên xe lăn.

Lúc này nàng nên nói gì ta?

Không biết nữa.

Chỉ đơn giản là...

Muốn thời gian dừng lại ngay lúc này.

Cứ ngỡ như em đã xem trọng thời khắc ngay lúc này, rằng nó rất quan trọng vậy..

Muốn nói với cô ấy là "Em không muốn rời xa chị"?

Hay chỉ đơn thuần là nói "Em muốn ở cạnh chị" ...

Sao những lời nói đó lại khó bật thành tiếng đến vậy.

"Ngày mai là em phải đi làm rồi nhỉ.."

Yujin bỗng phát ra âm thanh.

"Ừm-" Wonyoung chẳng biết nên nói gì nữa, nàng chỉ gật đầu tán thành vì lời nói của cô đúng.

Khó nói đến vậy ư...

Hay là do mình không đủ can đảm..

Thời gian cũng lặng lẽ trôi, cả hai cứ như thế mà không nói gì nữa.

Đến tối thì Sung Jae hay tới thăm bệnh Yujin, anh ấy cũng nhìn thấy Wonyoung có điều gì đó khác lạ.

Nên cũng không trêu chọc nàng như mọi khi, chỉ chào hỏi vài câu.

Hôm nay Sung Jae đưa Yujin đi dạo ở khuôn viên bệnh viện.

Để lại một người trong lòng còn nhiều ẩn khuất chưa thể nói.

...

Nàng ngồi trằn trọc, không để ý tới xung quanh nhiều.

Mãi cho đến khi Sung Jae và Yujin quay trở lại phòng, gọi tên mình thì mới chợt nhận ra.

"Nay nhóc cứng đầu làm sao đấy?

Em có chuyện gì muốn nói à" Sung Jae tò mò hỏi chuyện.

".. anh giỡn mặt với tôi à!

Ai là đồ cứng đầu hả" "Hửm, cứ tưởng là có vấn đề gì.

Hóa ra là không phải, cũng tốt" Anh nói xong thì lấy tay đặt lên đầu của Wonyoung, trấn an nàng.

Cảnh tượng này bị người còn lại nhìn thấy nhưng chẳng dám lên tiếng.

Hai con người không đủ can đảm..

Hẳn đó chính là điểm chung của cả hai.

"Thôi nghỉ ngơi đi nhóc, nghe bảo mai em phải đi làm nhỉ.

Nhớ đừng có mà lười biếng đó" Sung Jae vẫy tay chào tạm biệt.

"Tch- ai lười biếng đâu chứ" "Anh ta mà không nằm trong giới giải trí là mình cũng chẳng nể anh ta" Wonyoung ngồi khoanh tay tỏ vẻ chán ghét, Yujin thì nhìn nàng nhưng hình như người kia lại không để ý đến.

Mãi lúc sau, nàng mới nhìn cô.

"..."

"Chị, cho em..

ôm chị một lúc...

được không?"

Wonyoung dang tay, cánh tay nhìn vững chắc, nhưng đôi bàn tay thì khẽ run nhẹ.

Run lên là vì vết thương ở tay, hay run lên vì sợ Yujin sẽ từ chối mình.

"..."

Yujin không trả lời, cô thích hành động hơn.

Lúc này cô mới cởi bỏ cảnh giác, ngã vào nơi có đôi bàn tay đang đón nhận mình.

Áp sát cơ thể gầy yếu vào lòng nàng.

Không biết từ bao giờ, Yujin đã ngủ quên.

Do cảm giác ấm áp mà lúc này Wonyoung mang lại, khiến cho cô thấy như mình được che chở.

Cảm giác...

Yên tâm đến kì lạ!

______________________ Đã có ai từng vì một thứ gì nhưng lại không thể làm hoặc không thể nói chưa?

Không đủ can đảm chính là rào cản của con người, nó là thứ ngăn cấm chúng ta tiến tới một thứ nào đó mới lạ.

Vì thế các bạn đọc giả hãy luôn dũng cảm nhaa, đừng có như Wonyoung với Yujin trong fic này của tuii☺😘
 
[Annyeongz] Thay Đổi Bộ Phim, Chị Đang Trốn Tránh Em Sao? [Wonyoung X Yujin]
Chương 16: Chuyện xa giường, chăn, gối


.

.

.

.[Buổi sáng]"Leeseo, sáng rồi dậy thôi em"Nàng xoay người, quay lưng đối với cô.

Kéo chăn ngủ mà không trả lời lại.Thật sự là còn rất buồn ngủ, nên làm biếng lên tiếng."

Haizz, hết nói.

Thức khuya làm đống bài đó cho cố vô""Rồi bây giờ dậy không nổi""Thế mà luôn miệng bảo mình phải ngủ sớm"Tối hôm qua nàng phải thức khuya để làm bài tập mà giáo viên bất ngờ giao cho.Gaeul kiên trì gọi Leeseo dậy, đợi mãi nhưng thấy nàng không có động tĩnh.

Kiểu này phải dùng chiêu rồi!Cô nằm đè lên người Leeseo, tay chống cằm.

"..."

Nàng nhăn mặt khó chịu vì cảm thấy có thứ gì đó đè mình, vừa nóng nực lại vừa có chút nặng nề.Thấy nặng là vì Leeseo gầy quá đó."

Ưm nóng quá,... em không dậy đâu.

Ngủ thêm xíu nữa thôi mà"Nàng với tay lấy con gấu bông đang nằm bên cạnh để ôm.

"Xem em còn ngủ đến khi nào""Gaeul nói hoài, để em ngủ đi-" Vẫn ở tư thế tay chống cằm đó, cô cười nhẹ nói."

Bé con, em mà không chịu dậy là chị hôn em đó nha"Lời nói chắc chắn không ăn thua nên Gaeul tiến sát lại mặt của Leeseo, tính hạ đôi môi của mình lên má nàng.

"!!!"

"Em dậy rồi đây ạ!"

"Như vậy có phải nhanh hơn không, ngoan lắm" Cô lấy tay xoa đầu nàng."

Chị cứ nghĩ là em sẽ không dậy luôn chứ""Gaeul, chị chơi xấu.."

Leeseo phụng phịu, mặt tỏ vẻ có chút không bằng lòng."..."

Gì đây?

Biểu cảm này cũng quá đáng yêu rồi đi, dễ thương hết sức!!!Cô nhìn thẳng vào mắt nàng, cười nói "Cái đó sao được tính là chơi xấu chứ""??"

Gaeul thấy Leeseo còn ngơ ngác như chưa hiểu chuyện, tiếp thêm câu nói nhằm trêu chọc nàng."

Vậy là chưa xấu được, em muốn chị chơi xấu thật sự cho em xem không?"

"Chị!

Thôi khỏi ạ!!

Em không có nhu cầu""Hm, vậy thì tốt.

Xem ra em vẫn còn tỉnh táo để hiểu ra vấn đề" Hiểu được câu nói đó khiến Leeseo ngại ngùng.

!!!

"Chị Gaeul, bỏ em xuống"Cô bế nàng mà không nói trước, Leeseo giật mình cộng thêm bất ngờ."

Yên nào, hẳn em còn mệt.

Cứ để chị giúp em đi"Thế là Gaeul bế Leeseo vào nhà tắm giúp nàng rửa mặt để tỉnh táo.Biết từ chối thế nào đây?

Bây giờ không còn ngại ngùng nữa, mà là ngại đỏ cả mặt rồi..Kết thúc một buổi sáng với bầu không khí vừa thẹn thùng vừa nóng đến kì lạ.

[Cũng là buổi sáng đó, nhưng tại bệnh viện]Cô bước đến cạnh giường, lấy tay lắc lư con người đang nằm trên giường ngủ."

Dậy mau!!!

Muốn ngày đi làm thứ hai bị trễ à""Ưm.."

"Dậy nhanh!"

"6 phút nữa thôi mà..

6 phút nữa là em sẽ dậy"Wonyoung lấy tay xua đuổi cô đi, rồi lấy chăn trùm kín quay cơ thể để ngủ tiếp.Ai đời lại phải trả giá 6 phút."

Em mà trễ là chị không chịu trách nhiệm nhé""Nae nae~ chị cứ kệ em đi ạ.."

Thứ nàng cần bây giờ là giấc ngủ, ai thèm để ý đến công việc đâu chứ.Không hiểu vì lí do gì mà tối Wonyoung lại bị khó ngủ, nàng nằm trằn trọc mãi mới vào giấc được."

Khò khò khò~""Ngủ say như chết vậy.."

"Đừng trách sao tôi dùng biện pháp mạnh với em"Yujin giật mạnh chăn của Wonyoung, khiến nàng té khỏi giường."

Auu..

đau""Cho chừa, kêu nãy giờ mà không chịu dậy""Phải đau thì em mới biết được, chị chỉ muốn tốt cho em thôi Wonyoung à""Chị!!

Chị làm như thế mà xem được à!?"

Yujin nhún vai "Không có xót cho em đâu, đừng hỏi vô ích""Chị..!!"

Wonyoung tức giận, bò lại lên giường."

Sao đây, em mà còn leo ngược lại lên giường thì chị lật chăn cho em té tiếp đó""Chị thật không phải con người""Mụ phù thủy độc ác, độc ác, độc ác!!"

"Em nói gì đó?"

"Dạ không.. em đã nói gì đâu"Nàng uể oải rời khỏi chiếc giường yêu quý, không phải tự nguyện mà do bị ép buộc.

Câu chuyện xa giường êm chăn, gối ấm là vậy.

Cùng câu chuyện nhưng cách kêu dậy lại khác nhau.

Một bên thì tình cảm biết bao nhiêu, bên còn lại thì.. cũng tình cũng cảm.

Nhưng tình thì ít mà cảm thì nhiều.

Cụ thể là cảm lạnh!!!

__________________Hậu trường📽️ {chương 16}:"Ê tính ra tác giả viết kịch bản cho mình kì ghê" Yujin vừa cầm kịch bản vừa phàn nàn."

Đúng đúng, không công bằng!!"

Wonyoung đồng tình với Yujin."

Sao lại không công bằng?"

Leeseo thắc mắc."

Hai vị đây tình cảm quá nhỉ, còn tụi này thì toàn gian nan trắc trở" Yujin tỏ vẻ không bằng lòng."

Đằng ấy vui nhưng bọn này không vui" Wonyoung rất rất đồng tình."

Ai biết gì đâu, em đi mà ý kiến với tác giả á" Gaeul khoanh tay chịu thôi.

_________________Chương này hơi ngắn chút🥺 nên là thứ 7 có chương mới nhaa🥰Hong biết sao nữa nhm tự nhiên sốp nghĩ ra được tình cảnh này thấy dethuowng quá nên viết vào fic lun🔥*Ai có ny mà gặp cảnh giống trong fic của tui viết bao giờ chưa?😳
 
[Annyeongz] Thay Đổi Bộ Phim, Chị Đang Trốn Tránh Em Sao? [Wonyoung X Yujin]
Chương 17: Y tá riêng?


Sau khi ăn sáng xong thì Wonyoung đến công ty để đi làm vì nàng đã khỏi bệnh.

Liz lái xe đến đón nàng.

.

.

.

.

.Nhận kịch bản và làm việc được hơn 1 tuần, lịch quay kín khiến Wonyoung khó lòng mà xoay xở.

Nàng cố gắng quay thật tốt để còn thời gian đến thăm Yujin.

Nhưng bù lại thì chỉ nhận lại được chút thời gian dư không quá nhiều.

Làm việc quá sức khiến nàng trở nên mệt mỏiYujin nhận thấy Wonyoung không khỏe, cũng có dặn dò đừng làm việc quá sức, nên để thời gian nghỉ ngơi.

Nhưng cái con người đó dễ gì mà chịu nghe lọt vô tai..[Tại công ty] "Mấy ngày nay tao thấy mày có vẻ mệt mỏi" Liz đi kế bên Wonyoung, hai người hẹn ăn trưa ở ngoài quán."

Tao ổn..

Mày không cần lo lắng quá đâu" Nàng lấy tay xoa vùng thái dương."

Là ổn dữ chưa?

Cái cơ thể mày như muốn ngã quỵ xuống bất cứ lúc nào""Nhìn mày bây giờ còn ghê hơn chị Yujin"Wonyoung không nói gì, tập trung ăn."

À mà đúng rồi, công ty mình có tuyển y tá riêng cho mày đó Wonyoung""Hửm!?

Sao lại tuyển y tá riêng cho tao" "Khùng à, có vậy cũng hỏi.

Mày đang đóng vai quan trọng mà, đạo diễn thấy mày không chịu để ý đến sức khỏe nên tuyển y tá riêng cho mày đó""Tch- Tao có phải là con nít đâu mà cần người khác chăm sóc sức khỏe hộ, ghét thật""À mà nếu người đó là chị Yujin thì cũng không hẳn là không thích" Wonyoung vừa nói vừa ăn."

Không hẳn là không thích?

Thích chết đi được mà bày đặt" Liz tỏ vẻ khinh bỉ.."

Giỏi rồi ha, mấy nay mày học đâu ra cái thói trêu tao đấy" "Tao biết trêu mày lâu rồi đồ khờ, giờ mới nhận ra à""Ê nha, đừng có được nước lấn tới""Nhưng mà tao cũng muốn biết y tá riêng của tao ghê" Nàng lấy tay chống cằm, suy nghĩ xem họ ra làm sao."

Chút ăn xong là biết ngay ấy mà"Wonyoung và Liz ăn uống no nê xong thì đi tính tiền, sau đó nàng quay lại công ty để xem kịch bản và tiếp tục buổi quay của mình.Đạo diễn chạy lại phía chỗ của nàng đang đứng, tay của anh còn nắm tay của một người khác kéo theo."

À quên giới thiệu đây là y tá riêng của em" "Tên là Leeseo"Anh đạo diễn nói xong thì quay ra phía Leeseo rồi nói.

"Còn đây là Wonyoung, là người em sẽ chăm sóc cho đó"{Tác giả có lời muốn nói, bình thường thì tui hay xưng hai người họ là "nàng".

Do bây giờ hai người này đã gặp nhau nên tui sẽ xưng Leeseo là "em", còn Wonyoung vẫn là "nàng" nha.

Làm như vậy để tránh nhầm lẫn}"Nhìn có vẻ nhỏ hơn cả em, anh có chắc là anh tuyển đúng người không?"

Wonyoung không tin vào mắt mình."

Ha ha, đúng là con bé có nhỏ hơn em.

Con bé chỉ mới là sinh viên dược năm nhất thôi, nhưng con bé rất giỏi, đạt nhiều thành tích xuất sắc" Đạo diễn giải thích cho nàng hiểu."

Phải rồi, đây cũng là ngày đầu con bé thực tập đấy.

Wonyoung, em xem đừng làm khó con bé đó nha" "Haiz, em biết rồi mà.

Em không phải là kẻ thích bắt nạt người khác như anh nghĩ đâu""Rồi rồi""Đây là lịch sinh hoạt của Wonyoung, Leeseo không biết gì thì cứ hỏi anh nhé" "Dạ vâng, em hiểu rồi cảm ơn anh" Dặn dò xong rồi thì đạo diễn cũng rời khỏi chỗ đó, chỉ còn Wonyoung và Leeseo đứng tại chỗ."..."

"Leeseo, vậy nhờ em kiểm tra giúp chị nhé.

Mấy bữa nay chị hay bị đau nhức""Vâng, chị ngồi ghế đi.

Để em kiếm tra cho ạ"

---------------------[Thời gian trôi qua]*Cạch "Chào chị, chị đang làm gì đó"Yujin không cần nhìn cũng biết là Wonyoung đến.

Cô đang đọc sách để giết thời gian, nghe nàng đến thăm thì rời mắt khỏi sách.Cũng đã hơn 1 tuần rồi, mối quan hệ của cả hai cũng dần trở nên thoải mái hơn.

Không bị gò bó như lúc trước nữa."

Hôm nay thế nào?

Em quay có tốt không" "Vẫn vậy thôi chị" "A nhưng mà ở đoàn phim có tuyển y tá riêng cho em" Wonyoung vừa kể cho cô nghe vừa lấy thức ăn ra khỏi hộp mà lúc nãy nàng mới mua.

Nàng mua để cho Yujin ăn."

Ai thế?

Tên là gì?"

Cô tò mò liền hỏi."

Leeseo, con bé đó chỉ mới là sinh viên năm nhất thôi.

Không ngờ lại giỏi vậy""Thật à, chị cũng không ngờ đến đấy"Sao đây, sao lại cảm thấy trống rỗng đến vậy...Thấy Yujin im lặng không nói gì, Wonyoung múc một thìa cơm đến trước mặt cô."

Nào, há miệng ra.

Em bón cho chị ăn""Làm gì đấy, chị có phải là trẻ con đâu mà cần em phải bón cho chị""Tay chị chỉ khá hơn chút, để em giúp chị"Có bỏ độc vào đó không mà tự nhiên hôm nay lại tốt thế.

Chủ động bón cho ăn luôn cơ."

Thôi đi, chị không muốn làm phiền em đâu.

Dù gì em cũng đi làm mệt nhọc rồi""Không phiền, là do em tự nguyện""Em không thấy phiền thì thôi, chị đâu cần nghĩ là thấy phiền cho em"Yujin bất ngờ khi nghe được câu trả lời của Wonyoung."

Thỏ con, hôm nay em cũng sến súa quá nhỉ"Người bất ngờ phải là Wonyoung mới đúng.

Cô vừa gọi nàng là gì vậy?"

Đã là sến súa gì đâu.

Chị mới là người sến súa đó""Chị á hả!?

Hồi nào?"

"Sao mà chị biết được"Không nỡ từ chối tấm lòng của nàng, mỗi lần Wonyoung bón muỗng nào thì Yujin đều ăn hết ngon lành.Sau khi ăn xong, nàng lấy thuốc bôi cho cô.

"Tay chị đỡ nhiều rồi, may quá""Hửm?

Sao em lại thấy may""Thì.. cũng là lỗi tại em, tại em mà chị mới bị như vậy..."

Nàng buồn rầu trả lời."

Đồ ngốc, chị đã nói là không trách Wonyoung rồi mà""Em đâu cần phải thấy có lỗi""..."

"Hôm nay chị vui lắm, cảm ơn em vì đã chăm sóc cho chị" Yujin lảng qua chuyện khác."

Chị thấy sao?

Có phải là em chăm sóc cho chị tốt chứ""Rất tốt" "Đương nhiên, bởi vì em chính là y tá riêng của chị mà"

______________Mấy nay yên bình quá hen mọi người ☺Chương này hơi ngắn, để chương sau bù xíuu 🥺
 
[Annyeongz] Thay Đổi Bộ Phim, Chị Đang Trốn Tránh Em Sao? [Wonyoung X Yujin]
Chương 18: Quan tâm đến


Trời lúc này dần tối, Leeseo và Wonyoung cũng tan làm.

Wonyoung chạy đến bên cạnh Leeseo, khiến em quay lại nhìn nàng trong sự thắc mắc."

Sao chị lại chạy hối hả thế?"

"Nếu em tiện thì về chung với chị nhé""Sao hôm nay chị lại-""Hửm, vậy là Leeseo không có thiện cảm với chị à?"

"A đâu có.."

Nhìn em cuốn cuồn như thế, Wonyoung bật cười.

Tính ra Leeseo có vẻ cũng giống mình.Cảm giác hợp nhau kể cả khi hai người mới quen biết nhau chưa lâu."

Em ăn gì chưa?

Nếu chưa thì ăn với chị nhé, chị mời""Ấy!?

Chúng ta có thể share bill mà chị, chị không cần phải tốn kém thế đâu ạ" Nàng xua tay "Có gì mà tốn kém chứ, chị mời xem như tụi mình gắn kết sự thân thiết hơn đi""Vậy cũng được ạ""Với lại, chị nghĩ chị cũng thích em ở điểm nào đó""Hở?"

Wonyoung nắm tay kéo Leeseo đi theo mình, người kia thì không hiểu nàng nói gì.

[Tại quán ăn After Like] "Ngon không?

Quán ruột của chị đó""Ngon ạ, nhưng mà chị ơi.."

"Hửm, em nói đi" "... chị ăn bình tĩnh thôi ạ, em không dành ăn với chị Wonyoung đâu mà.."

Nàng ngước lên nhìn Leeseo, sau đó cũng đảo mắt một vòng ngó nghiêng xung quanh.

"Lâu lắm rồi chị mới được ăn uống thoải mái như vậy đó""Cụng ly đi em""Trời ạ..-"Em cũng bất lực, không biết nên nói gì.

Wonyoung tay thì cầm đôi đũa gắp thịt bò nhúng xuống lẩu, tay còn lại thì cầm ly rượu.

"Chị không được uống rượu""Đạo diễn đã bảo em là chăm sóc sức khỏe cho chị, em không để chị rượu chè đâu""Gì đây, em là cô bé hay càm ràm à.

Haha, lần đầu chị thấy em như thế đó"Leeseo bất ngờ, tuy chỉ đơn thuần là lời nói đùa.

Nhưng câu nói đó của Wonyoung làm em nhớ đến một người."

Em sao đấy?

Nếu không thích chị nói như vậy thì cho chị xin lỗi.."

"Dạ không""Chẳng qua là..."

"Chị nói làm em nhớ đến một người thôi""..."

"Leeseo có người để tương tư à""Hả, à vâng""!!!"

Nhận ra mình vừa phát ngôn sai, em lên tiếng bao biện lại lời nói của mình."

À dạ không, em làm gì có""Thôi khỏi chối, hỏi cho vui thôi chứ chị nhìn là biết rồi""??"

"Chị Wonyoung có người tương tư rồi?"

Nàng im lặng, trên tay vẫn còn cầm ly rượu.

Uống hết ly đó, mắt nàng nhìn xuống mặt bàn vì không muốn nhìn vào mắt Leeseo."

Không..."

"Làm gì có chứ""..."

Em cũng im lặng, không nói hay không trả lời lại.

Đơn giản vì em biết Wonyoung chắc chắn nói dối, chắc rằng nàng có người tương tư, có người trong lòng.

Nhưng tại sao lại không nói sự thật vậy, chị ruốt cuộc là làm sao đấy?

Cứ xem em là người dưng mà buôn chuyện thôi, nó khó với chị lắm à.'"Tay chị lúc trước bị thương à, em thấy có vết sẹo mờ""Em tò mò muốn biết lí do đấy""Leeseo cũng tinh mắt nhỉ""Haha.. chỉ là bất cẩn bị thương khi gọt trái cây thôi"Wonyoung, tuy chị là diễn viên.

Nhưng chị nói dối trước mặt em quá tệ."

Đừng nghĩ nhiều nữa, ăn mau còn về.

Không trễ" Wonyoung nhìn đồng hồ, lúc này đã đỉnh điểm 10h12 tối.Chỉ tính ngồi ăn với em ấy một chút, ai mà có ngờ ở lại lâu đâu chứ..

.

.

.

.

.

.[11h tối, tại nhà của Gaeul]"Em về rồi đây, chị ngủ chưa?"

Leeseo cất giày vào tủ."

Chị chưa ngủ sao, chị Gaeul" Vào tới nhà thấy đèn ở phòng khách còn mở, còn Gaeul đang ngồi ở ghế sofa bỗng đứng dậy tiến tới phía Leeseo."

Chịu về rồi đó hả" Cô khoanh tay đứng nhìn người đối diện mình."

Phụt!!"

"Em cười cái gì""Nhìn chị kìa, cứ tưởng là sẽ ngầu.."

Nàng lấy tay chỉ cô."

Cái chiều cao đó cộng thêm cái hành động của chị làm em không thể không cười""Tch- này nha, chị là đang mắng em vì em về muộn đấy" "Vậy mà em còn cười được ư"Bị đứa bé hơn mình trêu về chiều cao, Gaeul quê muốn độn thổ."

Rồi rồi, Leeseo biết lỗi rồi mà.

Chị lớn cứ càm ràm mãi thôi""Em nói thế là không công bằng cho chị rồi" Cô đưa tay vòng qua eo nàng."

Không công bằng?"

Leeseo chẳng hiểu cô đang nói gì."

Thôi, chị sẽ không nói ra đâu.

Vì chị thấy cũng ổn" "Hả??"

Gaeul càng nói càng làm Leeseo mất phương hướng, nàng cơ bản không hiểu được lời cô đang nói.Cơ mà hẳn ai cũng sẽ thắc mắc vì sao hai chúng tôi ở chung.

Bởi nhà của Gaeul gần trường học của Leeseo hơn, nhưng nhà của nàng lại xa trường.

Nên thay vì ở lại kí túc xá của trường thì Leeseo chọn ở lại nhà của Gaeul.

Dù gì ở kí túc xá cũng sẽ tốn bội tiền, thôi thì đã quen với người ta rồi, mặt dày xin ở nhờ luôn.

------------------Wonyoung bước đi trên hành lang của bệnh viện, rất tối.

Cũng may là có đèn chiếu sáng, nếu không cũng chẳng nhìn được gì.Nàng dừng lại ngay phòng bệnh, trên tấm bảng có ghi tên "Yujin".

Wonyoung đưa tay lên tay nắm cửa, nhưng đôi khi lại muốn rụt tay lại.

Do dự không dám mở.Đèn còn sáng, chị ấy chưa ngủ sao?Quyết định vẫn mở cửa.*CạchYujin theo thói quen tay bỏ sách xuống, quay sang nhìn."

Wonyoung đấy ư!?

Chị cứ ngỡ là em sẽ không ghé qua để thăm chị""Giờ này trễ vậy rồi mà"Wonyoung nhìn đồng hồ, đã 11h hơn rồi.

Đúng là trễ thật."

Nay trường quay bên chỗ em có tiệc, ở lại hơi trễ""Trời ạ, em ở lại trễ như thế sao không về hẳn nhà để nghỉ ngơi đi""Sao em bỏ chị một mình được" "Bình thường em cũng vậy mà""..."

Wonyoung cạn lời chưa biết nên trả lời ra sao thì Yujin lên tiếng."

Em có ăn cay không?"

"A!?

Dạ có, sao vậy chị" Nàng bất ngờ, tự nhiên lại hỏi câu đó.."

Chị pha sữa cho em nhé""Hả??"

Yujin bật cười khi nhìn thấy biểu cảm khó hiểu trên mặt của Wonyoung."

Thỏ con, em quên là em bị đau dạ dày à"Nói rồi cô kí nhẹ vào trán của nàng, sau đó leo lên xe lăn đẩy đi đến bên ống đun nước, cạnh đó có một lon sữa cỡ vừa."

Aa..

đau em" Giọng Wonyoung không lớn cũng không nhỏ, nàng đưa tay sờ trán.Mình bị đau dạ dày.. phải rồi.

Sao mình lại quên được nhỉ.Thế mà chị ấy vẫn nhớ.Haha, không thể tin rằng chỉ cần chị Yujin để ý đến bệnh nhỏ của mình, mình lại vui đến vậy.Hôm nay quyết định ghé thăm Yujin là một lựa chọn rất đúng đắn.

_________________Nay sốp đăng khuya nè, ao xem khuya thì cho sốp xin một cánh tay đii ☺🥰
 
[Annyeongz] Thay Đổi Bộ Phim, Chị Đang Trốn Tránh Em Sao? [Wonyoung X Yujin]
Chương 19: Cùng nhau


Nàng chợt mở mắt, quay sang nhìn Yujin.

Dụi dụi mắt vài cái, rồi đến cạnh cửa sổ kéo nhẹ rèm ra.

Wonyoung không kéo hết rèm, chỉ kéo một khoảng nhỏ.

Vì sợ kéo hết ánh sáng sẽ rọi vào phòng khiến cô tỉnh dậy.

Trời sáng rồi, có vẻ hôm nay là một ngày đẹp.Một lúc sau, nàng kéo rèm cửa lại.

Đứng bên cạnh Yujin nhìn cô ngủ ngon, tay nàng lại bất giác đưa lên mà xoa nhẹ đầu của người kia."

Hmm, không ngờ lúc ngủ trông chị ấy lại thoải mái đến thế"Tại sao vậy ta?Wonyoung xoay người rời khỏi phòng, đi xuống cổng của bệnh viện.

Tại đó có một chiếc xe hơi, nàng không thấy lạ khi thấy cảnh này.Thứ khiến Wonyoung thấy nghi ngờ là vì hôm nay chiếc xe có hơi khác mọi lần.Công ty mới đổi xe hả ta?

Giàu dữ.Cửa kính xe hạ xuống, một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện ngay trước mặt nàng."

Sung Jae!?"

"Này, em há hốc mồm là ý gì hả.

Ngạc nhiên lắm hả nhóc""Sao anh lại ở đây?

Rồi Liz bạn tôi đâu?"

Anh không nói gì, chỉ giơ ngón tay như đang ra hiệu.

Chỉ phía ghế đằng sau xe.

"Liz??"

"Lên xe đi, em không muốn bị trễ đâu ha" Anh mở cửa xe cho nàng.Wonyoung ngồi ghế sau cạnh Liz, liếc sang cô bạn của mình."

Anh ta là sao??"

"Sao là sao?

Rồi mắc mớ gì mới lên xe đã ăn nói cọc cằn""Tch- Ý tao hỏi là sao anh ta lại ở đây?"

"Ừ thì hỏi vậy đi, còn bày đặt sao với trăng.

Chả rõ ràng""Quên nói với mày, phim lần này mày diễn có sự góp mặt của anh ấy đó""Gì!!!"

"Suỵt!!!"

Liz lấy tay che miệng của Wonyoung lại.

"Nói nhỏ thôi má""Mắc gì che miệng tao, bỏ ra" Nàng hất nhẹ tay Liz."

Muốn la cho cả làng cả xóm nghe hả""Rồi có sao?

Sợ gì""Dây thần kinh xấu hổ của mày bị đứt à" "Cho nói lại" "Ngu gì nói"Trên đường đi hai người cứ cãi nhau như thế, nhưng đôi khi cũng có sự lên tiếng của người còn lại.

Vài phút trôi qua, bọn họ đã đến ngay sảnh công ty.

Wonyoung nhanh chóng mở cửa đi ra, nàng cảm thấy ngột ngạt, có chút không quen.Ngay lúc đó, có thêm một chiếc xe hơi khác cũng đậu ngay sảnh.

Người trên xe bước ra.

"Đó là Leeseo mà?"

"Em ấy đi với ai thế?"

Liz cũng tò mò hỏi Wonyoung."

Tao có biết đâu mà hỏi""..."

.

.

."

Được rồi, em biết rồi mà.

Chị Gaeul đi học cẩn thận" "Ừm, chị đi đây.

Khi nào ra về thì nhắn cho chị, chị đến đón em" "Vâng ạ, em sẽ nhắn"Gaeul vẫn tay chào tạm biệt em, Leeseo cũng cúi đầu chào. ..."

Giật cả mình!!"

"Mọi người làm gì mà đứng đây bất thình lình như ma vậy"Leeseo bị ba người kia dọa cho hết hồn, vừa quay qua tính bước vào công ty thì lại gặp phải tình huống này.."

Em vừa đi với ai đó??"

"Người yêu của em à, Leeseo""Gì đây, cặp uyên ương mới hả, thú vị nha""..."

Leeseo bất lực, không thèm nghe nữa, em né ba người mà mở cửa bước vào."

Ấy đợi đã, em đi nhanh thế" Cả ba đồng thanh, chạy sau lưng Leeseo.

"Ủa gì đây, đến cùng lúc luôn à.

Nay đi chung sao?"

Một người trong đoàn phim hỏi."

Hiếm khi thấy Wonyoung đi chung với Sung Jae nha" Đạo diễn thấy liền có chút kinh ngạc."

Haizz, mọi chuyện dài lắm..

à không, rất ngắn gọn" "Mà này Liz, hôm nay mày không đi làm à?

Sao lại đi cùng tao đến ngay công ty" Nàng chợt nhận ra cô bạn của mình vẫn đi theo mình từ nãy đến giờ."

À nay được nghỉ, không có vụ gì hết nên được xỏa" "Ừ nên vậy, mày làm ăn có ra hệ thống gì đâu" - Nói nhỏ."

Mày đang nói xấu tao đúng không?"

"Ai biết gì đâu, mà thôi.

Tao đi nhận kịch bản tiếp theo đây" "Đánh trống lảng nhanh dữ" Wonyoung bước đến chỗ chú biên kịch xem kịch bản cho tình huống mới của phim.Cầm tờ giấy với nhiều dòng chữ trên tay, nàng vừa lướt xem vừa nghe chú ấy giải thích."

Nữ chính thích nam tám, không những tỏ tình bị từ chối mà còn bị phũ""Trong khi đó nam chính lại thích nữ chính, nhưng nữ chính lại không nhận ra.

Cứ đâm đầu vào yêu nam tám""Nữ chính nhỏ tuổi hơn nam tám á?"

"Gì đây, cái kịch bản quái quỷ gì thế này!?"

"Nữ chính có phải là quá ngốc rồi không.

Sao lại không ý thức được việc mình bị nam tám từ chối""Rời đi là được rồi mà??"

"Tch- càng đọc càng khiến mình tức chết" Chú biên kịch và đạo diễn cũng chẳng nói gì, có lẽ cảnh này không mấy xa lạ.

Bọn họ đã thấy ở phần hậu trường khi Wonyoung quay các phim khác."

Mà nam tám là ai?"

Wonyoung có chút tò mò vì nàng chưa thấy mặt nam tám."

Là anh nè" Sung Jae bỗng lên tiếng khi thấy nàng hỏi."

Là anh?

Điên mất thôi.."

Nàng tỏ vẻ chán nản muốn từ chối, nhưng mà biết làm sao giờ.

Người trong ngành gặp nhau là bình thường.

Cái này là hữu duyên quá rồi, Wonyoung không thích cái sự tình cờ này.

"Được rồi, mọi người xem sơ qua kịch bản rồi.

Diễn thử nhé""Bắt đầu!"

.

.

.Wonyoung nhập tâm để diễn, cho dù nàng chẳng ưa cảnh này.

"Anh có biết em yêu anh nhiều lắm không?"

"Yêu nhiều đến vậy, sao anh lại không nhận ra, hả""Kang Wook"Lúc đầu anh không thèm để ý, quay lưng lại chuẩn bị bước ra khỏi cổng trường.

Nhưng khi nghe em ấy nói vậy, anh ngoảnh đầu lại.

"Tôi nhận ra tình cảm của em chứ"" Nhưng tôi không yêu em"Tôi đã thẳng thắn từ chối em rồi, không reo rắt tương tư cho em, đúng chứ?"

"Yoo na""Vì vậy đừng thích tôi nữa, không có kết quả đâu"

.

.

."

Cắt!!

Cả hai làm tốt lắm.

Xem diễn biến tiếp theo rồi diễn nha"Leeseo ngồi ghế ở phía ngoài nhìn hai người họ diễn, không ngừng vỗ tay mỗi khi diễn xong một cảnh nào đó.

Nhìn tận mắt mới thấy được rằng Wonyoung diễn rất hay, rất cảm xúc.

Không những vậy, nhan sắc thực sự rất đẹp nữa.

Chị ấy đẹp quá...Giống như một thiên thần vậy.Không những đẹp mà còn tỏa sáng.Đã có ai nói với chị như thế chưa?

___________________Mn sắp đi học trở lại ròi nhỉ!??😳🤧
 
Back
Top Bottom