Lãng Mạn [Annyeongz] THAY ĐỔI BỘ PHIM, CHỊ ĐANG TRỐN TRÁNH EM SAO? [Wonyoung x Yujin]

[Annyeongz] Thay Đổi Bộ Phim, Chị Đang Trốn Tránh Em Sao? [Wonyoung X Yujin]
Chương 20: Vết sẹo


Cuối cùng cũng đến giờ nghỉ giải lao, Wonyoung kiếm một góc nào có ghế rồi ngồi xuống.

Nàng với tay lấy chai nước cạnh chiếc bàn, uống một ngụm để giải khát.Leeseo tiến đến ngồi cạnh Wonyoung, nàng thấy thế thì cũng nhích qua chút cho em ngồi."

Chị vất vả rồi""Không sao, dù gì cũng là công việc.

Chị cũng dần quen rồi"Bấy lâu nay phải ở lại bệnh viện để chăm sóc cho Yujin, khiến Wonyoung phải tập làm quen lại với công việc hiện tại của mình.

"Mấy ngày hôm nay bệnh dạ dày của chị có bị tái phát không đấy?"

"Là.. làm gì có" Như bị nói trúng tim đen, nàng giật mình."

Biết ngay mà" "Chị Wonyoung, em đã dặn là không được ăn uống bậy bạ rồi cơ mà""Rồi rồi, nhưng chị vẫn uống thuốc điều độ nha" Nàng khẳng định chắc nịch."

Chị gái à, uống thuốc điều độ không đồng nghĩa với việc chị được ăn uống bậy bạ đâu"Ủa câu này hơi quen quen.."

Chị mà cứ như thế là lâu hết bệnh lắm" Bị nói nãy giờ đủ rồi, đến lượt Wonyoung trêu lại."

Mà này Leeseo, cô gái hồi sáng đi với em là sao vậy?"

"Bạn gái em à""!?"

"Bạn.. gái gì chứ...

Không phải như chị nghĩ đâu"Wonyoung ngồi vắt chéo chân, tay chống cằm, cười."

Vậy ư?

Nhưng mà chị đã nói gì nữa đâu.

Em căng thẳng thế nhóc""Chị... thật là-"Leeseo chẳng biết nên giải thích như thế nào cho đúng, mà có giải thích thì chắc gì cái người kia thèm nghe.

Nói chuyện với em xong, Wonyoung quyết định đi dạo ở ngoài khu trường quay một xíu để hít thở không khí.Bắt gặp được Sung Jae đứng gần chỗ mình không xa, nàng tính lờ đi.

Nhưng..."

Ê ủa, là em phải chứ?"

"Mình không nhìn nên không thấy anh ta, cũng không nghe anh ta nốt" Nàng thì thầm, quay người lẻn đi."

Ấy ấyy" Sung Jae chạy lại vỗ vai nàng."

Em đi đâu mà vội vậy, không chào anh luôn sao""Wonyoung"Thôi rồi.., đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh.Nàng chẳng còn cách nào khác, không lẽ không chào hỏi người ta đàng hoàng được.

Trong khi họ còn là tiền bối của mình.

"Chào anh""Rồi đó, thế thả đi được chưa ạ??"

"Nghe chẳng thành tâm tẹo nào, nghe như anh đang bắt ép em vậy""Anh xem là như vậy cũng được""Làm gì gấp gáp vậy, nói chuyện với anh một lúc đi" "Tch- Tôi với anh có gì để nói đâu?"

"Lại chỗ chiếc ghế kia ngồi đi" Sung Jae lấy tay chỉ một góc ghế."

Ừm, nhưng nói trước là anh không được ngồi cạnh tôi đâu"Wonyoung liếc mắt nhìn anh, nàng chẳng muốn dây dưa gì với anh ta.

Tại anh ta là người bắt chuyện trước.Phải chi không cùng làm trong ngành, nàng đã có thể hiển nhiên từ chối rồi.Suy nghĩ thì thế thôi, làm sao có thể thay đổi được gì.

"Có chuyện gì à?

Đột nhiên lại muốn nói chuyện với em""Chuyện gì to tát đâu, anh chỉ muốn hỏi tay em bị gì mà để lại sẹo đấy" "Sẹo ư!?"

Wonyoung nhìn xuống bàn tay của mình, đúng là có vết sẹo."

Chỉ là vết sẹo nhỏ thôi, anh không cần phải để tâm" Tay nàng nắm chặt lại, đôi mắt có phần rũ xuống."

Gì vậy, sao trong mặt em có phần buồn thế" Sung Jae khá bối rối, bình thường anh không nhìn thấy vẻ mặt này của Wonyoung."

Tào lao, tôi đâu có buồn" Nàng thở dài, điều chỉnh lại cảm xúc."

Hửm, thế thì vết sẹo đó là sao?"

"..."

"Em im lặng như vậy, hẳn là có liên quan đến Yujin nhỉ" Bị đoán trúng tim đen, Wonyoung có chút giật mình.

Nàng không biết nên nói gì tiếp theo."

Cứ nói với anh đi, có làm sao đâu" "Nói với anh thì giải quyết được gì" "..."

"Cái con nhóc này..-" "Haizz, em không muốn nói thì anh cũng không ép em" Sung Jae bất lực, cũng đúng, nói ra cũng chẳng giải quyết được gì."

Bị như thế rồi thì bôi thuốc cho đừng để lại sẹo" Anh lấy chai thuốc trong túi quần của mình ra, sao đó lấy một ít rồi bôi lên vết sẹo của nàng.

Wonyoung cũng không nói gì, ngồi yên nhìn anh ấy bôi thuốc cho mình, đôi khi cũng đảo mắt nhìn mây trời."

Xong rồi đó"Sung Jae đợi một hồi, nhưng lại chẳng nghe Wonyoung nói gì mà chỉ nhìn anh chăm chăm."

Không tính cảm ơn anh à?"

"..."

"Cảm ơn.."

"Nhưng mà đừng có nghĩ là tôi ưa anh đó nha, mơ đi""Biết nói vậy đau lòng lắm không..?"

________________Chương sau sốp sẽ hé lộ về việc vì sao trong lòng bàn tay của Wonyoung có vết sẹo nhaa 🤗Vì vậy đừng đọc chùa nữaaa 😤 tin sốp nấp gầm giường mấy bà rồi nửa đêm kéo chân khônggg!!!
 
[Annyeongz] Thay Đổi Bộ Phim, Chị Đang Trốn Tránh Em Sao? [Wonyoung X Yujin]
Chương 21: Không nỡ


Sau khi Sung Jae bôi thuốc cho Wonyoung xong, anh cũng để cho nàng không gian riêng tư một mình.Wonyoung có chút thở dài, đưa tay lên trời rồi nhìn vào lòng bàn tay mình.

Có chút lâu..Vết sẹo này.. dù anh ta có biết chuyện gì đã xảy ra, cũng không thể làm được gì.

*Hồi tưởng của Wonyoung*

"Haizz, cuối cùng cũng xong việc rồi, hôm nay về muộn , có vẻ không đi thăm được chị Yujin"Wonyoung có ghé cửa hàng tiện lợi để mua một ly thủy tinh cacao nóng.

Ly thủy tinh mới chịu nha, tại nhìn sang đó.

"Aaa, muốn đến quáa.

Nhưng có lẽ giờ này chị ấy đã ngủ rồi"Đồng hồ cũng chỉ đỉnh điểm 11h khuya, nàng cũng có dặn Yujin là bệnh thì nên ngủ sớm."

Do mình thôi, bảo chị ấy ngủ sớm rồi.

Đành chịu vậy.."

"Mai lại đến thăm chị ấy sau cũng được..."

Nói thì nói thế thôi, thật ra là Wonyoung đang nhớ cô lắm.

Mà nhớ thì phải gặp nhau liền mới hết nhớ được, đúng không?Nàng đang thui thủi vừa đi dạo vừa uống ly cacao nóng, ly cacao nóng rất hợp với trời về đêm như thế này.Đang đi thì có giọng nói phát ra, nàng quay đầu lại nhìn."

Wonyoung phải chứ, chúng ta nói chuyện một chút nhé""!?"

"Hai bác là.. ba mẹ của chị Yujin"Đã giờ này rồi, hai người họ gặp nàng là có chuyện gì để nói được chứ!?

Trong lòng nàng lúc này không được an tâm.Ba của Yujin mở lời.

"Theo hợp đồng, còn 3 tháng nữa là tới 1 năm""Lúc đó mong con hãy tránh xa Yujin ra""Con cũng đã làm rất tốt theo bảng hợp đồng, chúng ta thấy rất mãn nguyện"Wonyoung lúc này mới nhớ ra, chỉ còn chưa đầy 3 tháng, không bao lâu nữa là tròn một năm.

Chính là lúc hợp đồng giữa nàng và Yujin kết thúc, hai người hai ngã, đường ai nấy đi."

Chắc hẳn con sẽ không quên việc đó đâu nhỉ""Dạ vâng, con nhớ mà.. sao có thể quên được" Nàng trả lời nhưng đôi mắt có phần tránh né, không dám nhìn trực diện với đôi mắt của ba mẹ cô."

Cảm ơn con vì thời gian qua, vất vả cho con nhiều rồi Wonyoung" Ba Yujin nói xong thì liền đưa cho nàng một phong bì, trong đó có chút tiền theo thỏa thuận hợp đồng đề ra."

Được rồi, giờ này cũng trễ.

Chúng ta chỉ đến đưa cho con trước một nửa theo thỏa thuận""Hẹn gặp lại con nhé, mình về thôi ông" Mẹ Yujin chào tạm biệt Wonyoung, nắm tay ba Yujin đi về phía xe đã đậu sẵn....Wonyoung không nói gì, nàng rơi vào trầm tư.

Trên tay vẫn còn cầm phong bì và ly cacao nóng.

Nhưng tay cầm ly cacao bóp mạnh đến nỗi khiến nó vỡ ra, mảnh thủy tinh nhỏ xước ngang lòng bàn tay nàng.

Khiến nó để lại sẹo.Đó là lí do vì sao Wonyoung không muốn nói cụ thể về vụ vết sẹo với những ai hỏi nàng.

Nàng chỉ trả lời qua loa là mình gọt trái cây nên bất cẩn thôi.Nhưng mà Wonyoung ơi là Wonyoung, chẳng ai gọt trái cây mà bị xước vào lòng bàn tay cả..Vì hầu hết chỉ bị thương ở đầu ngón tay hoặc ở tay thôi.

*Kết thúc hồi tưởng*

Nàng lấy ra trong túi chiếc phong bì mà ba mẹ Yujin đã đưa cho mình.

Nhìn vào nó, Wonyoung mắt rũ xuống xen lẫn mệt mỏi.

Trên tay cầm phong bì cũng có chút nặng nề.

Không phải là vì nó quá nặng, mà là vì có thứ gì đó khiến Wonyoung cầm không vững.Phong bì này mình có đáng để nhận không..?Đáng lẽ ra, người luôn chịu tổn thương nhất là chị, người luôn chịu đau vì em cũng là chị, người chịu bất công nhất vẫn luôn là chị mà.Nghĩ đến đây, mắt nàng có chút cay cay.Nhưng tại sao.. chị vẫn quyết định... bước vào cuộc đời em như vậy..?Em đã hại chị..Đã làm chị buồn, đã làm phật lòng chị rồi kia mà!??Tại sao vậy?

Đừng cứ bảo vệ cho em, bao dung, dung túng cho em nữa..

được không?...Chị càng làm như thế, em càng không nỡ rời xa chị..-

________________Hậu trường🎥 {chương 21}:"Ê nhưng mà phong bì này nhiều tiền thật á mọi người" Wonyoung cầm phong bì của ba mẹ Yujin đưa rồi mở ra xem thử."

Công nhận đạo diễn cũng chịu chi ghê" Liz cũng gật đầu đồng ý với Wonyoung."

Nghe bảo trong đó có tận 30tr ấy" Rei trả lời."

Em nói thật hả em, cho chị xin chút đỉnh đi" Gaeul nghe thế, chòm qua người Wonyoung xem thử."

Chị đi mà xin tác giả á, tác giả đầu tư vào mà" Yujin lấy tay chỉ vô tác giả."

Xin lỗi ạ, này là.. tiền giả!!"

"..."

"Rồi mời đoàn nhà mình di chuyển lên núi giúp em nha" Leeseo cười trừ, bất lực trước câu trả lời của tác giả.

________________Bonus🎬:"Chúc mừng sinh nhật em nhé, Wonyoung" Yujin trên tay cầm một chiếc bánh nhỏ."

Ôii em tui, nay lại lớn thêm một tuổi nữa rồi..."

Gaeul tay chấm nước mắt."

Chị ơi, ý là nó bị giả trân á..-" Leeseo thấy hàng động đó của Gaeul liền không khỏi không cảm thán.

_________________Mới ngày nào sốp bắt đầu viết fic này cho đến nay thì cũng đã đến ngày sinh nhật của chị pé Wonyoung rồi.Nhanh nhỉ, fic này đã được hơn 20 chương là nhờ sự ủng hộ của mọi người đó.

Cam xa mi taaa, iu các bạn đọc giả vì đã luôn chờ đợi sốp ra chương mới🥰Dù gì đi nữa cũng chúc mừng sinh nhật Wonyoung nhé, mãi là thiên thần bé nhỏ của mọi người🥳🎂🎉 [31.08.2025]Nhân tiện thì chị pé nhập ngũ có zui hong?

Chị cứ việc ngủ, còn lại để em bảo vệ chị😎🔥

(Ảnh sốp lụm trên fb)
 
[Annyeongz] Thay Đổi Bộ Phim, Chị Đang Trốn Tránh Em Sao? [Wonyoung X Yujin]
Chương 22: Nhường cho chị


Wonyoung có chút uể oải khi nhớ lại chuyện cũ, tuy nhìn mệt mỏi là vậy, nhưng nàng vẫn không bày tỏ trước mặt mọi người.Nhất là với Yujin."

Nghỉ ngơi như vậy là được rồi, mình nên về lại trường quay""Hẳn là mọi người đang đợi"Mọi người có chút thắc mắc vì sao Wonyoung lại đi khá lâu thường ngày.

Nhưng cũng chẳng ai hỏi, nghĩ rằng nàng cần nghỉ ngơi nhiều nên mới đi đâu đó.

[Thời gian dần trôi]

"Haizzz cuối cùng cũng tan làm""Đi làm gì mà toàn suy nghĩ đến chuyện đi về không vậy thím"Liz đi theo Wonyoung, còn Leeseo thì đi ở phía sau.

"Ai là thím của mày, mà đi làm không nghĩ đến chuyện đi về thì còn nghĩ đến chuyện gì được nữa"Phải rồi, đi làm hay đi học thì ai ai cũng mong tới giờ ra về nhất mà."

Nghĩ đến việc đi làm có tiền đi" "Nói giỏi ha, thế mày có ham được ra về không?"

"Ngu gì không ham, có vậy cũng hỏi"Wonyoung cười nhẹ, nhún vai "Thì như nhau thôi" "... hết cãi lại mày" Liz đành chịu thua."

Hửm, em nhắn tin cho ai đấy Leeseo" Wonyoung thấy em cầm điện thoại nên hỏi."

Dạ, em nhắn cho người thân tới chở em về" "À rồi, có phải là người con gái có khuôn mặt ngầu lòi hồi sáng đúng không?"

"Hả.. dạ... chị Liz nói đúng rồi" Leeseo gật đầu đồng ý, chẳng phủ nhận."

Người yêu em hả?"

Cái câu này mới phủ nhận nè.."..."

"Em đã bảo không phải rồi mà..-"Vừa đi vừa tám chuyện, không biết từ bao giờ cả ba đã có mặt ở dưới sảnh công ty.Có một chiếc xe hơi đậu gần đó."

Aa, đó là xe của người thân em đấy.

Tạm biệt mọi người nhé, em xin phép về trước""Ừm, về cẩn thận nha" Leeseo cúi đầu chào Wonyoung và Liz xong rồi bước lên xe.Sau cùng thì cả hai cũng tự ai về nhà nấy.Wonyoung chưa muốn về nhà, nàng đang lái xe xem có nên mua chút đồ ăn gì không."

Chị ấy có thể thích ăn gì nhỉ?"

.

.

.

.

.

.

.

.Yujin ngồi nhìn đồng hồ, thời gian dần trôi.

Cô nghĩ rằng, liệu hôm nay Wonyoung có đến thăm mình không?

Nghe nói lịch trình của nàng gần đây cũng khá bận rộn.*Cạch"Ta daa!

Xem em có gì chị nè""Em có ghé cửa hàng mua ít đồ ăn cho chị và em đấy" Wonyoung tay thì cầm túi đồ, tay còn lại thì vẫy chào Yujin.Cô thì vui vì nàng ghé thăm mình, liền hỏi."

Em mua gì đó" "Dạ một phần cháo, một phần mì ý và tráng miệng là bánh tart ạ""Em còn có mua sữa mà chị thích nữa""Nghe có vẻ ngon đó, thế món chính thì chị ăn gì?"

"Chị Yujin hả, đương nhiên là cháo rồi.

Em sẽ ăn mì ý" Biết ngay mà, cô đoán trước được thế nào Wonyoung cũng sẽ cho mình ăn cháo.

Nhưng nàng đâu biết rằng Yujin ngán món đó lắm rồi, kể từ lúc cô nằm trong bệnh viện cho đến giờ."

Em..

đổi cho chị được không?"

"Đổi?

Ý của chị là..."

Wonyoung có chút nhướn mày.

Yujin nhìn biểu cảm của nàng, nên thôi đổi quyết định "À.. không có gì đâu..."

Wonyoung thấy cô ấp úng liền hiểu ra vấn đề.

"Chị muốn ăn mì ý sao không nói với em, em sẽ nhường cho chị mà""Thật không vậy..?"

"Ừm, em nói thật mà""Chẳng qua là em không biết nên mua gì cho chị Yujin nên mới mua cháo thôi"Lúc này Yujin mới thở phào nhẹ nhõm, cứ tưởng cô lại làm gì không vừa ý với nàng."

Cảm ơn em" "Ngốc quá, đồ của em, em liền sẽ nhường cho chị""Để em giúp chị dọn ra rồi tụi mình cùng ăn" Nàng đi lại chiếc bàn gần đó, dọn thức ăn ra.

Còn Yujin thì tranh thủ ngồi lên xe lăn để đẩy đến đó."

Ấy, sao chị không đợi em dọn ra xong rồi lại giúp chị""Có gì đâu mà, Wonyoung cũng đã vất vả rồi, không phải sao?"

Cô không muốn làm phiền tới nàng, dù gì nàng đi làm cũng đã mệt rồi.

Với lại, giữ khoảng cách.. không được quá thân thiết sẽ tốt hơn...

"Chúng ta ăn thôi"

_________________Hậu trường🎥:"Chúc mừng sinh nhật chị nhé, Yujin""Chị tham gia TT Studio có vui không ạ?"

Lần này đến lượt Wonyoung cầm trên tay chiếc bánh kem để tặng cho cô."

Vui chứ, thật sự rất vui là đằng khác""Ahyeon rất dễ thương, em ấy hài hước và hòa đồng" Yujin hài lòng vì ngày hôm đó, nó rất tuyệt."

Thế còn em?

Em có dễ thương không?"

"Em luôn là dễ thương nhất đối với chị""Hì hì, câu trả lời của chị đúng ý em muốn rồi.

Nào, chúng ta mang bánh ra thổi nến và khai tiệc đi, bụng em đói meo rồi""Ừm, đi thôi.

Không bệnh đau dạ dày của em lại tái phát thì khổ lắm"

_________________Những chương tiếp theo sẽ thú vị lắm áa🤭😳

Thấy sốp siêng khum??Chúc mừng sinh nhật chị lớn An Yujin nhoaaa, hãy luôn tỏa sáng như ánh mặt trời và luôn thả hint về Annyeongz thật nhìu nhé🥳🎂🎉 [01.09.2025]
 
[Annyeongz] Thay Đổi Bộ Phim, Chị Đang Trốn Tránh Em Sao? [Wonyoung X Yujin]
Chương 23: Bực bội


Thời gian như thế cũng trôi qua, cả hai cứ thân thiết như vậy.

Nhưng nếu nói thân thiết quá thì cũng không đúng.

Cũng được 2 tháng rồi...

Hôm nay là ngày nghỉ của Wonyoung, nàng lại ghé cửa hàng tiện lợi để mua chút thức ăn"Ồ, Wonyoung đấy ư.

Nay con lại ghé à""Dạ vâng, còn bánh đó không ạ?"

"Còn chứ, lúc nào cũng chừa lại cho con.

Ta biết con sẽ ghé mà""Con cảm ơn bà"Wonyoung hay đến đây thường xuyên, vì vậy bà chủ cũng nhớ đến nàng.Biết sao bây giờ, là do Wonyoung quá nổi bật.

Nàng thường hay đeo khẩu trang và đội mũ mỗi khi ra ngoài để tránh bị người khác để ý.Nhưng bà chủ ở đây rất thân thiện, hiền lành, tốt tính nên mỗi khi chỉ có một mình nàng với bà chủ thì Wonyoung thoải mái tháo hết mấy thứ vướng víu đó ra.Hồi đợt trước nàng có đến đây mua thức ăn, nhưng khi kiểm tra lại túi áo khoác thì mới phát hiện ra mình để ví tiền ở nhà.Bà chủ rất dễ thương, còn cho nàng nợ rồi trả sau cũng được.

Wonyoung có hỏi rằng "Bà không sợ cháu sẽ không quay lại trả tiền cho ư?"

"Nếu là thế thì cũng có đáng bao nhiêu đâu.

Cháu cứ lấy ăn trước đi, kẻo đói""Cháu là diễn viên có tiếng đúng không, hẳn là đói rồi nhỉ" Bà cụ cười rồi nói."

Sao bà lại biết ạ!??"

"Có gì đâu mà ngạc nhiên, tuổi ta bây giờ đã trải qua biết bao nhiêu rồi mà còn không nhận ra được sao"Kể từ đó, Wonyoung hay lui tới cửa hàng của bà cụ mỗi khi nhà chẳng còn gì để ăn, hay đơn giản là nàng lười xuống bếp để nấu.Mỗi lần đến đây, nàng cũng hay nói chuyện với bà cụ.

Buôn những chuyện cả hai đã từng trải.

Wonyoung lúc này lựa một hộp thức ăn nhanh, sau đó đi thanh toán rồi tới lò vi sóng để hâm lại cho nóng.

Vừa ăn vừa ngắm dòng người, xe cộ đi lại tấp nấp.

Nàng mới cảm nhận được không khí trong đây im lặng và ấm áp đến chừng nào.

...

"Cháu ăn xong rồi, xin phép bà cháu về""Ừm về cẩn thận nhé, rảnh thì cứ ghé qua chỗ bà""Vâng, chúc bà buôn may bán đắt ạ" Wonyoung vẫy tay chào tạm biệt, trong lòng có chút vui.

Nhìn nàng hớn hở lắm."

Được rồi, hôm nay là ngày nghỉ, ghé chị Yujin thăm chị ấy thôi""Mình có mua bánh vị mà chị ấy thích, chắc chị ấy sẽ rất vui cho mà xem" Wonyoung tâm trạng rất tốt, nàng lái xe một mạch đến bệnh viện.Đang đi trên đường thì bỗng nhiên chuông điện thoại reo, trên màn hình hiển thị tên, là Sung Jae gọi điện cho nàng.Sắc mặt đang vui vẻ trở nên tối sầm lại.

Miệng đang cười liền nhăn nhó.Gì đây, chưa gì thấy tên thôi là đã không muốn bắt máy nghe rồi..Hay là tắt đi?

Mà làm vậy có sao không ta?

Lỡ có chuyện gì quan trọng thật thì tính sao nhỉ?Mà với anh ta thì hẳn không có chuyện gì quan trọng đâu.Thôi kệ, không tắt máy thì khỏi cần nghe là được.

*Brum brum brum

*Brum brum brum...

*Brum brum brum brum...

Tiếng chuông điện thoại cứ kêu mãi làm nàng phát cáu, đành cầm lên bấm nghe."

Chậc!

Cái tên dở hơi này, anh làm cái quái quỷ gì mà cứ gọi cho tôi suốt thế!?"

"Tôi đã không nghe máy thì thôi đi, anh còn điện suốt""Cái đồ dai như đỉa, nhây vừa thôi chứ!!!"

"Tôi là con người chứ không phải là quỷ, cũng biết mệt""Ngày nghỉ của tôi có hạn thưa anh, mong anh thông cảm""À thôi, ý là khỏi điện nữa luôn được không?"

"Phiền chết đi được ấy, anh biết không anh Sung Jae""Vậy nha, bái bai và để hôm khác gặp lại"Nói xong thì Wonyoung liền cụp máy, không kịp để người kia có cơ hội được mở miệng.".. cái gì vậy trời""Sao nay miệng lưỡi thẳng thắn dữ""Ai chọc ghẹo nhóc đó hay sao mà nóng hơn cả cái lò vi sóng vậy""Chưa gì hết mà mới nghe máy đã chửi người ta um sùm rồi..."

"Đã được nói gì đâu nhỉ..-"

Đúng là mấy tháng rồi nhưng vẫn không thay đổi.Thôi thì nhìn nhóc đấy phát cáu như vậy cũng vui.

"Ủa khoan, nhóc đó mới nói mình là quỷ à..?"

.

.

.

.

.

.Wonyoung cuối cùng cũng đã đến bệnh viện, nàng gửi xe rồi mở cửa bước ra.

"Mới sáng sớm gặp quái quỷ gì đâu""Bực cả mình"Việc hồi nãy Sung Jae cứ gọi điện cho mình suốt còn làm nàng bực bội.Đi được một lúc thì cũng tới phòng bệnh của Yujin.

Nàng với lấy tay nắm cửa mở ra.

"!?"

"Chị Yujin, chị đang làm gì thế?"

_______________Một ngày vui vẻ nhé, tuần sau chúng ta sẽ gặp lại nhau
 
[Annyeongz] Thay Đổi Bộ Phim, Chị Đang Trốn Tránh Em Sao? [Wonyoung X Yujin]
Chương 24: Khoảng cách vô hình


"Wonyoung..-""Chị làm như vậy có biết là nguy hiểm lắm không?"

Cảnh trước mắt mà Wonyoung thấy là Yujin đang vật vả xuống giường, cô còn chống cả chân dưới nền sàn.Nhìn đôi chân gầy yếu kia, nàng sợ cô khi chưa kịp bước xuống thì sẽ ngã quỵ mất.

Wonyoung vội chạy lại đỡ cô.

"Chị có bị thương ở đâu không?"

"Nào, em bình tĩnh đi đã.

Chị còn chưa kịp làm gì nữa mà" Yujin trấn an cho nàng."

Đừng lo lắng, chị sẽ ổn thôi"Wonyoung lúc đầu không chịu bỏ tay của mình ra khỏi cô, nhưng sau một hồi bị Yujin thuyết phục, nàng cũng đồng ý."

Chị.. có chắc là-""Sẽ được thôi.. chị muốn thử""Dù gì bác sĩ cũng bảo chị nên thử đi lại"Yujin lấy chân đặt dưới sàn, cô bắt đầu cử động các khớp cơ chân.

Xong rồi mới quyết định đi.Wonyoung đứng ở đó lo lắng nhìn về phía cô, nếu có việc gì không hay xảy ra.

Nàng mới có thể kịp thời ứng trợ.

...

!?

"Wonyoung em nhìn xem, chị đi được rồi!

Tuy có chút đau, nhưng vẫn ổn""Thật ư..!?"

Nàng cũng không tin vào mắt mình."

Chúc mừng chị nhé..."

"Nhưng có lẽ chân chị vẫn còn yếu, chưa đi lại gì được nhiều đâu" Cô quay sang nhìn nàng."...

Wonyoung, em làm sao vậy?"

Yujin thấy được một nỗi u buồn xen lẫn một cảm xúc gì đó khó miêu tả trong mắt nàng.

Tuy trên khuôn mặt vẫn nở nụ cười dịu dàng."

A...

à.. chắc là do lúc nãy quên ăn sáng""Hửm, sao giờ này lại chưa ăn sáng.

Em nên ăn sáng trước khi đến đây chứ""Em đi ăn đi, chị sẽ đợi""...

được ạ, vậy chị nhớ đi đứng cẩn thận"Rõ ràng là đã ghé cửa hàng tiện lợi để ăn sáng trước đó rồi, tại sao mình lại nói dối..?

.

.

.

.

.

.

.

.Những ngày sau cũng trôi, nhưng không biết vì sao kể từ lần mà Yujin bắt đầu đi lại được, cô thấy biểu hiện của Wonyoung rất lạ.

Khác với ngày thường nhiều lắm.Mỗi khi Yujin muốn đi tới bên Wonyoung, nàng lại tránh né.

Có lần cô có hỏi vì sao lại làm như thế, nàng cũng toàn trả lời không đúng trọng tâm, cùng lắm là đánh trống lảng.

...

Hôm nay Wonyoung đến thăm Yujin, nàng tỏ ra vẻ bình thường.

Còn cầm theo một cốc cacao nóng mình vừa mới mua để uống.Yujin thấy Wonyoung đến, cô liền đi chậm rãi đến ngồi cạnh nàng, vì nàng đang ngồi trên một chiếc ghế sofa nhỏ cách đó không xa."

Em uống gì thế?"

Wonyoung thoạt đầu chẳng để ý rằng Yujin đến ngồi, nhưng nghe cô cất tiếng hỏi.

Nàng mới quay sang nhìn thì thấy cô đang ngồi cạnh mình."

À em uống cacao nóng, ngon lắm" Wonyoung vừa trả lời vừa dịch người qua chỗ khác."

Vậy ư, em thích uống nóng hơn uống lạnh à?"

Yujin liếc thấy hành động đó của Wonyoung, cô cũng dịch người qua kế cạnh nàng."

Vâng, uống nóng sẽ không làm cho cổ em đau rát.

Vì em đang có lịch quay"Trả lời xong một câu thì Wonyoung cũng dịch người sang, còn Yujin thì hỏi xong một câu cũng nhích người lại ngồi kế nàng.

Cả hai cứ như thế cho đến khi Wonyoung không còn chỗ để dịch nữa."

Em còn tính dịch người sang chỗ khác đến khi nào?"

"..."

Nàng không trả lời, căn bản là chẳng biết nên biện minh cái gì cho hành động đó của chính mình."

Sao em cứ tránh né chị suốt vậy?"

"Em có tránh né chị đâu, chẳng phải em vẫn luôn ở đây sao?"

"Em thanh minh cũng giỏi ha, nhưng mấy ngày nay em lạ lắm.

Không giống em bình thường""Có gì mà lạ chứ, mà chắc chị suy nghĩ nhiều thôi""Không có, chị là chị còn em là em.

Chỉ có chị mới biết chị có nghĩ nhiều hay không" "Vậy em là em, chỉ có em mới hiểu được là em có bình thường hay không" Wonyoung mắt có chút lạnh."

Em..!!?"

"Rốt cuộc là em bị làm sao?"

"Không chịu nói rõ cho chị, chị hiểu được ư?"

"Sao tính cách em thất thường thế!?

Chị thật sự chẳng thể hiểu nổi" Yujin bắt đầu mất kiên nhẫn, cô vuốt tóc tỏ vẻ tức giận.Wonyoung vốn giỏi kiềm nén cảm xúc, nhưng không biết vì lí do nào mà hôm nay nàng lại mất kiểm soát "Chị không hiểu là đúng rồi""Tại chị có bao giờ nghĩ đến một việc gì đó đến nơi đến chốn đâu?"

"Chị có từng nghĩ đến một việc nào đó dù có tốt đẹp cũng sẽ đến hồi kết chưa?"

"... em đang nói gì vậy Wonyoung?

Chị không hiểu""Hah- Chắc hẳn là chưa rồi đúng chứ""Em đang nói cái gì thế!?"

"Chị Yujin, chị thật sự không biết à.

Hay chị chỉ đang giả vờ như quên nó?"

"Ý của em là gì?"

Wonyoung"

"..."

_________________

Mấy nay sốp cũng khá bận, nhưng vẫn sẽ gắng ra đều chương mới.

Một ngày tốt lành nhé, chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi
 
[Annyeongz] Thay Đổi Bộ Phim, Chị Đang Trốn Tránh Em Sao? [Wonyoung X Yujin]
Chương 25: Im lặng nặng nề


Phòng bệnh chìm trong một bầu không khí im lặng đến mức ngay cả tiếng kim giây đồng hồ cũng nghe rõ mồn một.Wonyoung cúi đầu, bàn tay siết chặt ly cacao giờ đã nguội lạnh.

Nàng không dám nhìn vào mắt Yujin, vì biết rằng nếu đối diện, bản thân sẽ khó mà giữ được sự bình tĩnh.Yujin vẫn nhìn chằm chằm vào nàng, đôi mắt sâu thẳm chất chứa vô vàn câu hỏi nhưng lại chẳng nhận được câu trả lời nào."

Em đang giấu chị điều gì sao?

Có thể nói thẳng với chị mà.."

Cô cất giọng, khẽ run vì vừa giận vừa lo lắng."...

Em, chị sẽ không muốn biết đâu" Nàng đáp nhỏ, nhưng sự hờ hững trong lời nói như một nhát dao cắt vào tim cô."

Vậy tại sao từ hôm đó đến giờ, em cứ lẩn tránh chị?"

Yujin tiến thêm một bước, nhưng Wonyoung lại vô thức lùi lại."..."

"Đừng đến gần em" Nàng buột miệng.Yujin khựng lại, như thể vừa nghe thấy một câu gì đó không thể chấp nhận nổi "Wonyoung... em vừa nói gì?"

"Em bảo chị đừng đến gần em nữa!"

Nàng bật lên, giọng run rẩy nhưng ánh mắt đầy kiên quyết."...

Tại sao?

Em ghét chị rồi sao?

Chị đáng ghét đến thế ư?"

"Không phải thế""Vậy thì là gì!?

Em bảo chị phải hiểu, nhưng em có cho chị cơ hội để hiểu đâu!"

Yujin gắt lên, hơi thở gấp gáp."

Em rõ ràng là không còn yêu thương chị nữa, nên mới cố tránh né chị"Wonyoung cắn môi, nàng có chút sợ, sợ rằng nếu buông ra hết nỗi lòng, mọi thứ sẽ sụp đổ."

Chúng ta... không nên quá gần nhau""Sẽ chẳng có kết quả tốt đẹp đâu"Câu nói ấy vang lên như sét đánh ngang tai....Yujin bật cười khổ, nhưng trong mắt ánh lên sự tuyệt vọng."

Vậy ra thứ em muốn cho chị hiểu chỉ có như vậy.."

"Chị đã tin tưởng em đến thế mà..?

Wonyoung""Em không thể chọn tin tưởng chị sao?"

Nàng quay đầu một cái, đôi mắt có phần rũ xuống vì buồn "... em xin lỗi, em không..-"Chưa kịp đợi Wonyoung nói hết câu, cô đã lên tiếng."

Tại sao..- Em là đồ tồi""!!?"

Nàng bất ngờ, quay sang nhìn Yujin.Không ai nói thêm gì nữa.

Căn phòng bỗng trở thành chiến trường vô hình - nơi mà những lời chưa nói ra lại càng khiến cả hai bị tổn thương.Wonyoung đứng dậy, vội vàng lấy cớ: "Em về trước đây"

Nàng quay lưng bỏ đi, bỏ lại cô ngồi bất động.Bàn tay Yujin vô thức nắm chặt lại, trong lòng dâng trào một nỗi đau khó diễn tả thành lời.Cánh cửa dần khép, để lại phía sau là một sự im lặng nặng nề đến ngột ngạt.Tim mình..

đau quá...Nếu lí do là vì em mà đau như vậy..- Thì thà lấy lí do bị bệnh đau tim còn hơn...Em thay đổi rồi..-Đồ tồi tệ...Tôi ghét em!!!

Thiên thần nhỏ à.

______________Không ngờ là fic lại được đến tận 25 chương, mong mọi người vẫn còn ủng hộ cho sốp🥰Tối tốt lành nhé, tuần sau chúng ta sẽ gặp lại nhau
 
[Annyeongz] Thay Đổi Bộ Phim, Chị Đang Trốn Tránh Em Sao? [Wonyoung X Yujin]
Chương 26: Ngòi nổ


Một tuần trôi qua kể từ lần cãi vã hôm đó.Wonyoung vẫn ghé bệnh viện, nhưng khác hẳn ngày trước, nàng không còn đến sớm hay nấn ná thật lâu nữa.

Thay vào đó, nàng đến cùng nhóm quản lý, lấy cớ bận lịch quay hoặc họp báo để nhanh chóng rời đi.

Wonyoung vẫn chăm lo cho Yujin, vẫn mua đồ ăn, vẫn nhắc nhở cô nghỉ ngơi… nhưng tất cả đều diễn ra một cách quá “đúng mực”.

Không còn sự thân mật,.. cũng chẳng còn những ánh mắt nồng ấm...Yujin nhìn thấy hết, cảm nhận hết.

Mỗi ngày cô đều thấy khoảng cách ấy rõ ràng hơn.

Cô đã từng nghĩ chỉ cần kiên nhẫn, Wonyoung sẽ quay lại như trước. ...

Nhưng càng chờ đợi, sự lạnh lùng ấy càng biến thành một bức tường vô hình..Chiều hôm ấy, bệnh viện có đông người hơn thường lệ.

Yujin ngồi trên ghế tập vật lý trị liệu, nhìn thoáng qua thấy Wonyoung đang đứng cách đó không xa, bàn tay cầm điện thoại, dáng vẻ bận rộn nhưng ánh mắt lơ đãng.Thật muốn nói chuyện với em ấy.

Sao em lại quyết định tuyệt tình, im lặng như thế.

Ngay lúc đó, một cánh cửa phòng bật mở.

Người bác sĩ bước ra, cất giọng.

“Wonyoung, cô có thể vào hỗ trợ Yujin tập thêm một số động tác.

Chúng tôi nghĩ cô ấy cần một người quen thuộc ở bên để động viên”Yujin khẽ ngẩng đầu, trong mắt lóe lên có chút hy vọng.

Còn Wonyoung thoáng khựng lại, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu miễn cưỡng.Nàng bước đến, đặt điện thoại sang một bên rồi ngồi xuống cạnh Yujin.

Khoảnh khắc hai ánh mắt chạm nhau, cả hai lại một lần nữa bị kéo vào vòng xoáy cảm xúc hỗn loạn.“Đưa tay cho chị.”

Yujin nói, giọng nhẹ nhưng kiên quyết.Wonyoung chần chừ, rồi đưa tay ra.

Bàn tay nhỏ nhắn của nàng chạm vào bàn tay ấm áp kia của cô.

Cả hai đều cảm nhận rõ nhịp tim của mình đang rối loạn.Bác sĩ hướng dẫn một số động tác: “Yujin cần bước chậm rãi, Wonyoung thì cô chỉ cần dìu và giữ thăng bằng cho cô ấy.”

Họ nghe và làm theo.Yujin chống chân xuống nền, bước từng bước nặng nề nhưng chắc chắn.

Wonyoung dìu lấy cánh tay cô, nhưng ánh mắt luôn né tránh, không hề nhìn thẳng vào khuôn mặt người chị của mình..Đến bước thứ ba, Yujin khựng lại.

Cô không chịu nổi nữa.Sao cứ tránh né cô suốt vậy!?

Khó chịu rồi nha!“Wonyoung, nhìn chị.”

“…

Chúng ta đang tập, chị đừng…”

“Chị bảo em nhìn chị!”

Âm điệu đột ngột khiến Wonyoung giật mình, nàng buộc phải ngẩng lên.

Gương mặt Yujin hằn rõ sự kiên quyết xen lẫn nỗi đau.“Em còn định lẩn tránh chị đến bao giờ?

Tập đi bộ với chị cũng không chịu nhìn à?”

Wonyoung siết chặt môi, trong mắt ánh lên sự hoảng loạn.

Phía sau có vài y tá thoáng nhìn nhau, không khí căng thẳng khiến họ lặng lẽ rời khỏi phòng, nhường lại khoảng trống cho cả hai người.“Em không lẩn tránh.”

“Vậy thì cái gì?

Em đối xử với chị như một người xa lạ.

Em có biết chị khó chịu đến mức nào không?”

Yujin gần như gằn giọng.“Chị không hiểu đâu…”

“Đúng!

Chị không hiểu!

Vì em có bao giờ cho chị cơ hội để hiểu đâu?”

Âm thanh vọng khắp căn phòng nhỏ.

Yujin buông tay Wonyoung ra, đôi chân run rẩy loạng choạng.

Nàng thấy thế, vội vàng đỡ lấy cô, nhưng vừa chạm thì Yujin gạt tay ra.“Đừng chạm vào chị… nếu em thực sự muốn xa cách đến vậy.”

"Đừng vừa quan tâm vừa né tránh tỏ ra không biết nữa.."

Câu nói khiến tim Wonyoung thắt lại.

Nàng muốn giải thích, nhưng cổ họng nghẹn đắng nên thành ra chẳng nói được gì.Yujin nhìn nàng, ánh mắt lấp lánh bởi sự tổn thương “Wonyoung… chị chỉ cần em nói thật.

Dù là gì đi nữa, chị cũng muốn nghe từ em, không phải từ cái cách em lẩn tránh.”

“…

Em không thể.”

“Vì sao?”

“Vì nếu em nói ra… thì mọi thứ sẽ kết thúc.”

Không gian như ngừng lại.Yujin sững người, câu nói ấy như một nhát dao xoáy sâu.

Cô khẽ lùi lại, ánh mắt dần tối đi.

“Kết thúc…?

Ý em là cái gì kết thúc?"

Wonyoung im lặng, đôi mắt có chút buồn.Cả hai chìm trong khoảng lặng ngột ngạt.

Chỉ còn tiếng bước chân y tá từ xa vọng lại.“Em về đi.”

Yujin quay lưng, giọng dứt khoát.“Chị..-”“Chị bảo em về đi.

Hôm nay không cần đến nữa.”

Wonyoung đứng đó, đôi môi run run, nhưng cuối cùng vẫn xoay người bước ra.

Cánh cửa khép lại sau lưng nàng, để lại Yujin ngồi gục xuống ghế, đôi bàn tay run rẩy nắm chặt.

...

Nàng là một người vốn dĩ khó đoán, chẳng trách Yujin lại không nhìn được ra.

Thật chất rằng phía hai người họ, đối phương đều cảm thấy ai cũng có chút kì lạ, thậm chí có phần thay đổi rất nhiều.Không ai nhận ra được lúc này mình nên làm gì, mình đang nghĩ gì...

Trong mắt cả hai, nỗi đau đang lớn dần — như một ngòi nổ chỉ chờ bùng phát.

_______________
 
[Annyeongz] Thay Đổi Bộ Phim, Chị Đang Trốn Tránh Em Sao? [Wonyoung X Yujin]
Chương 27: Làm lành


Wonyoung trên đường đi về nhà, gương mặt hốc hác vì có nhiều khúc mắc.

Bỗng điện thoại rung lên, là tin nhắn của Liz:“Tao đang ở gần đây, ra uống chút gì đi.”

"Không có hứng thú để uống" Nàng nhắn lại."

Tao sẽ đợi mày ở quán cũ, nhớ đến đó""..."

Ban đầu nàng định từ chối tiếp, nhưng rồi lại nghĩ một mình cũng chẳng dễ chịu gì.Thế là Wonyoung đến quán nước cũ, nơi mà cả hai hay ghé đến để uống nước cùng nhau.

Thấy Liz đã ngồi sẵn trong quán cà phê, trước mặt là ly trà nóng nghi ngút khói.Liz nhìn nàng, thở dài:“Dạo này tao thấy mày cứ sao sao đấy, ổn không vậy?"

“…

Tao chỉ có chút.. mệt thôi.

Chắc là do tao làm việc nhiều quá" Wonyoung kéo nhẹ ghế, ngồi xuống.“Không phải mệt vì công việc.

Mày đang tự tạo một bức tường giữa chính mình với chị Yujin đó”

"...!?"

Wonyoung im lặng, ánh mắt dao động.

Liz tiếp tục nói “Tao biết mày sợ.

Sợ rằng nếu mày quá gần, sẽ đến lúc phải rời xa.

Nhưng mày nghĩ xem, chị Yujin có từng sợ không?

Dù chân còn yếu, chị ấy vẫn cố đứng dậy, đi từng bước""Vì sao ư?

Vì chị ấy muốn chứng minh với mày rằng mình vẫn ổn, rằng chị ấy có thể bước tiếp bên mày""Và điều tất thảy là muốn mày ở bên cạnh chị ấy"Wonyoung cúi gằm mặt, lòng đau nhói, nàng căn bản chưa từng hiểu đến cô..Chỉ nghĩ đến cho sự ích kỉ của bản thân.Liz đặt tay lên vai nàng, nói chậm rãi “Nếu mày cứ tiếp tục lẩn tránh, người tổn thương nhiều nhất không chỉ là chị Yujin… mà còn là chính bản thân mày""Tình cảm không phải lúc nào cũng dài lâu, nhưng ít nhất khi ở cạnh nhau, hãy thật lòng.

Đừng để sau này mày phải hối tiếc.”

Wonyoung khẽ gật, giọng có chút nghẹn ngào.

“…

Tao thật sự sợ, Liz à.

Tao sợ một ngày nào đó, mọi thứ sẽ không còn nữa.

Mối quan hệ của tao và chị ấy sẽ ra sao?

Tao.. không biết nữa...”

Nàng không biết nên làm gì cả.“Vậy hãy quan tâm chị Yujin khi mày còn bên cạnh chị ấy trước khi điều đó xảy ra" Liz mỉm cười dịu dàng.Khoảnh khắc ấy, trái tim Wonyoung như được gỡ bỏ phần nào gánh nặng.

Nàng đã thật sự hiểu ra lời nói của cô bạn mình."

Liz, cảm ơn mày nhé.

Tuy mày có hơi vô trách nhiệm nhưng mày vẫn mãi là bạn tốt của tao""Ê nha, tao vô trách nhiệm hồi nào mậy??"

.

.

.

.

.

.

.Trời về chiều tối, những tia nắng cuối ngày trải dài qua khung cửa sổ bệnh viện, loang vàng ấm áp.Wonyoung đứng lặng một hồi trước cánh cửa phòng Yujin, trong tay là túi giấy nhỏ chứa món ăn vặt mà chị từng thích – mấy chiếc bánh gạo cay nóng hổi từ quán ven đường.

Tay nàng khẽ run, lòng vừa hồi hộp vừa lo sợ.Haizz, không lẽ đã đến đây rồi mà lại không vào.Sau vài giây hít sâu, Wonyoung gõ nhẹ cửa.“Vào đi" Giọng Yujin vang lên, khàn khàn nhưng quen thuộc đến mức khiến tim nàng thắt lại.Cánh cửa mở ra, Yujin đang ngồi trên ghế tập, quàng chiếc áo khoác mỏng.

Vừa thấy bóng dáng Wonyoung, cô thoáng sững lại.

Trong mắt ánh lên nhiều cảm xúc đan xen khó nói..“Em…

đến rồi à?”

Yujin nói chậm rãi, cô chẳng tin vào mắt mình.“Vâng..”

Wonyoung bước vào, đặt túi giấy lên bàn.

“Em có mua chút đồ ăn.

Biết chị thích ăn cay nên ghé mua thử, xem có hợp khẩu vị với chị không"Cả hai im lặng vài giây.

Chỉ có tiếng kim giây đồng hồ nhích từng nhịp, như thúc giục họ phá tan khoảng cách.Không gian bỗng trĩu nặng.

Wonyoung cắn môi, đôi tay đặt trên đùi siết chặt.“Em…”

Nàng ngập ngừng, rồi hít sâu.“Em xin lỗi”Yujin hơi ngạc nhiên.

Đây là lần đầu tiên sau nhiều ngày nàng chịu nói ra lời thành thật.“Em xin lỗi vì đã lẩn tránh chị.

Vì đã làm chị tổn thương..-"Đôi mắt Yujin khẽ dao động.

Cô im lặng một lúc, rồi bất giác mỉm cười, nụ cười vừa dịu dàng vừa chua xót.“Ngốc quá" Cô đưa tay khẽ gõ lên trán nàng.Wonyoung khựng lại, rồi nhìn thẳng vào mắt Yujin.

Trong khoảnh khắc ấy, nàng nhận ra bao nhiêu ngày qua mình đã khiến chị tổn thương nhiều đến thế nào......

Yujin nhìn nàng, trong lòng như được trút bỏ một gánh nặng.

Cô khẽ thở dài, rồi mở rộng vòng tay “Vậy thì… lại đây.”

Wonyoung hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn bước tới, để bản thân ngã vào vòng tay Yujin.

Hơi ấm quen thuộc bao trùm lấy nàng, khiến những vết thương trong lòng dần được xoa dịu.Cô thì thầm bên tai Wonyoung “Có việc gì thì phải nói với chị, biết chưa?"

“Em hứa mà” Nàng đáp, giọng nghẹn lại.Yujin buông nhẹ nàng ra, ánh mắt tràn đầy ấm áp “Ăn thôi, kẻo nguội"Wonyoung bật cười khẽ, lần đầu tiên sau nhiều ngày, nụ cười ấy thật sự thoải mái.

Nàng mở túi giấy, hương cay nồng lan tỏa khắp phòng."

Nhưng mà nói trước, em chỉ được ăn một ít thôi nhé Wonyoung" "Vâng ạ, em biết rồi"Bầu không khí căng thẳng cuối cùng cũng tan dần, nhường chỗ cho sự ấm áp len lỏi trở lại.Ngoài cửa sổ, hoàng hôn phủ một màu vàng cam dịu nhẹ, như minh chứng rằng sau giông bão, ánh sáng cuối cùng vẫn sẽ đến.

_______________Sắp end thiệt rồi đó☺ tuần sau lại có chương mới nhé!
 
Back
Top Bottom