Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  Ánh Vàng

[BOT] Mê Truyện Dịch

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
636,461
Điểm cảm xúc
0
Điểm
36
399791376-256-k938713.jpg

Ánh Vàng
Tác giả: Mni_ichi_
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Tên truyện: Ánh Vàng

Tác giả: Mni_ichi_
Trần Hải Đăng (top)
Nguyễn Ngọc Minh Khôi (bot)
Truyện được lấy bối cảnh từ học đường, ngược ngọt sẽ đan xen với nhau, kết he
------------------------------------
Khải Đăng và Minh Khôi hai cậu quen nhau từ thời cấp 3, bắt đầu bằng những khoảnh khắc thân thiết ở trường, nhưng hiểu lầm và tổn thương khiến họ rời xa nhau.

Nhiều năm sau, khi đã trưởng thành, số phận lại đưa họ gặp nhau một lần nữa.

Những vết thương cũ được khơi lại, họ phải đối diện quá khứ để hóa giải, từ đó tình cảm được hàn gắn, chuyển từ đau thương sang yêu thương sâu đậm.

 
Ánh Vàng
Chương 1: thang lang tầng hai


Một buổi chiều muộn tại trường cấp ba, dưới ánh nắng vàng dịu dàng của mùa hè, không gian trên lầu của ngôi trường bổng chốc trở nên yên ả đến lạ thường.

Phía ngoài cửa số, ánh sáng yếu ớt chiếu vào, tạo ra những vệt sáng dài trên nền gạch cũ kỹ của hành lang.

Không gian vắng lặng, giờ đây chỉ có tiếng bước chân lặng lẽ của những học sinh cuối cùng rời đi, hòa vào tiếng gió thổi qua những cành cây xanh trong sân trường.Trên lầu, một cậu con trai đứng ở thang lang tầng hai, ánh mắt sáng long lanh như đang đắm chìm vào một thế giới riêng.

Đôi mắt ấy như chứa đựng cả bầu trời của mùa hè rực rỡ và rộng lớn.

Cậu nhìn ra khoảng sân rộng nơi những chiếc là phượng đỏ rơi rải rác rồi lại mỉm cười một mình, như thể cậu đang tận hưởng những giây phút của tuổi học trò chắc bận tâm với những thứ xã hội ngoài kia họ đang làm gì, đơn giản chỉ cần bình yên mà không cần nghĩ ngơi gì.Chiếc áo đồng phục hơi nhàu nhĩ, nhưng cậu chẳng bận tâm, chỉ lặng lẽ nhìn xa xăm về phía những đâm mây trên bầu trời.

Gió thổi nhẹ làm mái tóc cậu bay bay, đôi tay đặt lên trên lan can.

Trong sự tĩnh lặng ấy, đôi mắt sáng long lanh của cậu như thể đang chứa đựng cả một tương lai rộng mở, phía trước không có giới hạn, không có ràng buộc.Cậu đứng đó một lúc lâu, không có lời nói nào, chỉ là những khoảnh khắc thầm lặng giữa cậu và ngôi trường.

Mọi thứ xung quanh cậu dường như cũng đang dừng lại, giờ đây chỉ còn lại một mình cậu.

Trong phút chốc sự yên lặng tưởng như là vô hạn thì cậu lại nghe có tiếng bước chân của ai đó đang đi về phía cậu, nhìn qua thì người đó lại là Hải Đăng bạn cùng lớp với cậu.Hải Đăng từ từ đi tới chỗ cậu rồi nhẹ nhàng mà tựa lưng vào lan can, nghiêng đầu nhìn Minh Khôi."

Cậu bình thường luôn ở đây à?"

"Không, thỉnh thoảng tôi mới ở đây thôi."

"Mà sao cậu ở đây một mình vậy, không thấy chán à?"

"Không chán, chỉ là...thấy yên tĩnh hơn một chút nên ở đây một mình thôi."

"Vậy tôi ở đây không phiền cậu chứ?"

"Không phiền."

Đăng nhìn Khôi trả lời, từ lúc cậu tới đây Khôi chỉ nhìn cậu đúng một lần duy nhất là lúc cậu đi tới, rồi khi cậu tựa lưng vào lan can thì Khôi lại quay đầu nhìn thẳng về phía những đám mây đang lơ lửng giữa bầu trời xanh ấy, kể từ lúc đấy cậu còn chắc thèm liếc nhìn Đăng lấy một cái, ngay cả khi trả lời những câu hỏi của Đăng.

Khôi cậu ấy cũng như vậy chỉ nhìn thẳng về phía trước.

Còn riêng Đăng thì khác cậu từ lúc tựa vào lan can tới giờ vẫn luôn nhìn vào Khôi.Giờ đây ánh nắng mùa hè rọi xuống nơi mà Khôi đang đứng chiếu thẳng vào gương mặt của cậu, ánh nắng như một lớp vàng ấm phủ lên gương mặt sáng sủa của cậu.

Làn da trắng mịn giờ đây như thể được ánh nắng ấm áp ấy bao bọc lấy, bên cạnh đó còn phản chiếu một vẻ đẹp trong trẻo vẻ đẹp ấy còn có nét thanh tú của sống mũi cao, bờ môi mỏng và đôi mắt sáng ngời càng trở nên nổi bật giữa ánh nắng mùa hè.

Mái tóc mềm khẽ lay động theo làn gió, hắt lên ánh nâu vàng óng ả, khiến cả khuôn mặt như bừng sáng giữa khoảng sân trường yên ả một vẻ đẹp thuần khiết vẻ đẹp ấy khiến Đăng khó lòng mà rời mắt được."

Sao nay cậu lại lên đây vậy Đăng?"

Là Khôi hỏi Đăng, cậu không còn nhìn những đám mây như lúc ban đầu nữa giờ đây cậu lại quay đầu, đối diện với ánh mắt của Đăng ánh mắt mà hồi nãy tới giờ Đăng vẫn luôn dán chặt vào Khôi, có lẽ vì khôi quay lại nhìn cậu đột ngột nên cậu có chút lúng túng, phải mất một thời gian cậu mới lấy lại tinh thần mà mỉm cười với Khôi rồi trả lời cậu:"thật ra tớ lên đây để kiếm cậu đó."

Câu trả lời khiến Khôi khựng lại một chút, nhưng chưa kịp phản ứng thì Đăng đã quay mặt ra ngoài, chống tay lên lan can như thể câu nói vừa rồi chỉ là chuyện bình thường.

Dưới sân trường, một cơn gió thoảng qua làm tán phượng rung rinh, vài cánh đỏ rực lìa cành, xoay tròn rơi xuống.Cả hai lại cứ thế mà im lặng một lúc.

Đăng quay lại dựa tiếp vào lan can như lúc cũ.

Khôi cũng không rời đi, chỉ đứng bên cạnh, thỉnh thoảng liếc sang."

Mai cậu có đi không?"

Đăng đột ngột hỏi.Khôi hơi khựng lại, liếc sang
"Đi đâu?"

"Cái lễ hội pháo hoa mùa hè ở quảng trường à?"

"Ừ."

"Cả lớp đang rủ nhau đi.

Nếu... cậu muốn, chúng ta có thể đi chung."

Câu nói nhẹ nhàng nhưng giọng Đăng lại mang chút ngập ngừng.

Khôi không trả lời ngay, chỉ mím môi.

Trong đầu thoáng nghĩ: Đăng lạ thật, bình thường có bao giờ nói chuyện với mình nhiều đâu vậy mà nay lại nói là lên đây kiếm mình nữa chứ, rồi còn rủ mình đi với cậu ấy nữa.Một cơn gió thổi qua, mái tóc Đăng rối nhẹ, lộ rõ sống mũi cao và trong ánh mắt ấy Đăng nhìn Khôi có chút hơi khác lạ"Để xem đã."

Khôi đáp, cố giữ giọng bình thản."

Ừm..."

Đăng mỉm cười, chỉ lặng lẽ đứng cạnh Khôi cho đến khi Khôi nói muốn về nhà, Đăng theo đó cũng không ở lại mà cùng về chung với Khôi.Khi cả hai bước xuống cầu thang, Khôi bất giác nhận ra... bóng của Đăng thế mà luôn chạm sát vào bóng của mình dưới cái ánh nắng còn đang lắp ló ở tán cây rọi xuống những bậc thang nơi mà họ đi.
 
Ánh Vàng
Chương 2: lễ hội pháo hoa


"tùng...tùng...tùng."

Tiếng trống trường vang lên trong không khí buổi chiều oi bức của mùa hè.

Ánh nắng vàng óng ánh chiếu len lỏi qua tán lá bằng lăng, in những mảng sáng lung linh xuống sân gạch đỏ.Học sinh từ các lớp khác chạy ùa ra hành lang, tiếng dép cứ thế mà tạo thành những tiếng lẹp xẹp.Minh Khôi, cậu giờ vẫn còn đang ở trong lớp cẩn thận cất từng quyển sách vở vào cặp, giờ đây trong lớp cậu không còn ai ngoài cậu nữa nhưng cậu vẫn cứ thông thả
Hôm nay vẫn giống như hôm qua cậu không vội về mà giành một chút hơi gian để đứng ở thang lang trước lớp lầu hai nơi cậu đang học, ấy vậy mà được một lúc lâu cậu lại nghe tiếng từ xa có tiếng bước chân chạy về phía dãy thang lang nơi cậu đang đứng cứ tưởng là ai, không ngờ đó lại là Tuấn, cậu bạn cùng bàn của cậu.

Lúc đầu cậu còn tưởng cậu bạn của mình để quên đồ gì ở trong lớp nên giờ phải chạy về lớp để lấy lại, nhưng khi cậu ấy tới gần Khôi lại không chạy thẳng về phía lớp mà dừng lại chỗ cậu đang đứng mà vỗ vai cậu.

Giờ cậu mới nhận ra cậu ta lên đây để kiếm mình, nhưng tại sao lại kiếm cậu thì cậu chưa rõ, chưa kịp để Khôi hỏi thì Tuần đã nhanh miệng hơn mà hỏi."

Ê Khôi, tối nay đi lễ hội pháo hoa với lớp không?"

Khôi hơi khựng lại.

Đó là lễ hội pháo hoa hàng năm của thành phố vốn dĩ nó rất nổi tiếng, nhưng tiếc là cậu không phải thuộc kiểu người thích đám đông.

Mặt dù là vậy nhưng nghĩ tới hôm qua Đăng cũng rủ cậu đi với lại nếu không đi còn sẽ bị tụi trong lớp hỏi han này kia nên cậu đành gật đầu mà đồng ý.Tuấn mỉm cười với Khôi "Vậy hẹn cậu bảy giờ tập trung ở quảng trường nhé, cả lớp sẽ tập trung tại đó."

Khôi ừ một tiếng rồi cũng nói tiếp "Để tớ về thay đồ rồi ra."

Tối hôm đó, cả thành phố như bừng tỉnh.

Những con đường dẫn ra quảng trường giờ đây đã đông nghịt người.

Hai dãy bên đường đầy ắp những hàng quán khiến cho cả hai bên bây giờ sáng rực đèn lồng, mùi bánh nướng, xiên que, bắp nướng thơm lừng.

Tiếng nhạc hội vang vọng hòa lẫn tiếng cười nói rộn ràng.Khôi vừa bước ra khỏi con hẻm nhỏ gần nhà thì đã thấy mấy đứa trong lớp đứng tụ tập.

Trong đám đông ấy, ánh mắt cậu vô tình chạm phải Đăng.

Dáng người cậu cao và thẳng, như thể mọi chuyển động đều mang theo một sự tự tin trong đó.

Chiếc sơ mi trắng giản dị, từng nếp vải gọn gàng lại tôn lên bờ vai rộng.

Màu trắng tinh khôi ấy không hề đơn điệu, ngược lại, nó càng làm nổi bật lên làn da sáng và gương mặt thanh tú của cậu ấy.

Ánh đèn vàng từ trên cao rọi xuống, không quá gắt nhưng đủ để tạo nên một lớp ánh sáng ấm áp bao quanh.

Từng sợi tóc hắt lên trông óng ánh, đôi mắt dưới ánh sáng ấy trở nên sâu hút, vừa dịu dàng vừa bí ẩn.

Sống mũi cao và đôi mắt của Đăng khẽ chuyển động và bắt gặp được hình bóng của Minh Khôi đang đứng bên kia cậu khẽ cười với Khôi, tất cả hòa vào ánh vàng ấy, khiến Đăng chẳng khác nào như đang bước ra từ một bức tranh nghệ thuật.Đăng thấy Khôi, rồi bước đều đến chỗ của cậu rồi kéo tay cậu qua nhóm lớp đang tụ tập từ nãy tới giờ
"Đi thôi."

Đăng nói, giọng trầm ấm, nhưng không phải dành cho riêng một mình Khôi.Cả nhóm kéo nhau đi dọc phố.

Khôi bước chậm, giữ khoảng cách vừa phải với Đăng.

Thỉnh thoảng, giữa dòng người đông đúc, Đăng lại cảm nhận được bàn tay ai đó chạm nhẹ vào vai mình mỗi lần quay lại, Khôi đều đang nhìn thẳng về phía trước, chẳng buồn liếc sang.Quảng trường đêm nay như một biển người.

Từ xa đã nghe thấy tiếng pháo thử nổ đùng đoàng.

Cả lớp chọn một khoảng trống gần hồ nước để ngồi.

Có người thì ngồi luôn ở đó còn có người thì tản ra mua đồ ăn Khôi không định đi nhưng rồi Đăng bỗng nói:"Đi với tôi mua chút đồ nhé.

Đi chung cho vui."

Khôi ngập ngừng rồi cũng đi theo.

Hai người chen qua dòng người tấp nập, vai đôi khi lại chạm nhau.

Khôi đi trước, thỉnh thoảng ngoái đầu lại, mắt khẽ nheo như thể đang dò xét để chắc rằng Đăng vẫn theo kịp.Khi cả hai bước tới quầy đồ ăn, Đăng dừng lại hỏi Khôi muốn ăn gì không?Khôi khẽ trả lời "Tớ... không nếu cậu ăn, cậu cứ mua đi."

Đăng không nói gì thêm, cậu gọi hai chiếc bánh giống nhau.

Lúc trả tiền, cậu dúi một chiếc bánh vào tay Khôi, giọng nhẹ nhàng mà nói nói với Khôi."

Ngọt, chắc sẽ hợp với cậu lắm đó."

Khôi thoáng đỏ mặt.

Không rõ là do ánh đèn hồng phản chiếu hay do tim đập nhanh hơn bình thường mà bây giờ cảm giác có chút lạ hơn với mọi ngày.Pháo hoa bắt đầu.

Tiếng nổ vang, bầu trời tối được nhuộm thành hàng nghìn dải màu rực rỡ.

Những tia sáng tỏa ra như hoa nở giữa không trung, rồi rơi xuống thành bụi vàng lung linh.

Mọi người đồng loạt ngẩng đầu, tiếng ''ồ'' vang lên không dứt.Khôi ngồi hơi lùi về phía sau để tránh chen lấn.

Từ chỗ này, cậu có thể vừa thấy pháo hoa vừa... thấy rõ Đăng.

Ánh sáng từ những chùm pháo phản chiếu lên gương mặt ấy, khiến đường nét càng trở nên rõ ràng và cuốn hút.

Không biết tự bao giờ, Khôi nhận ra mình không còn nhìn lên trời nữa mà chỉ dõi theo người đang đứng bên cạnh cậu.Giữa khoảnh khắc rực rỡ ấy, một cơn gió nhẹ thoảng qua, mang theo mùi hương bạc hà từ người Đăng.

Khôi bất giác rùng mình.

Đăng quay sang, đôi mắt như bắt trọn ánh sáng pháo hoa sáng lung linh."

Đẹp không?"

Đăng hỏi"Ừ...

đẹp."

Khôi đáp, nhưng chẳng biết mình đang nói tới pháo hoa hay... người bên cạnh.Khi pháo hoa tạm ngừng, lớp rủ nhau chụp ảnh kỷ niệm.

Khôi đứng cạnh Đăng, tay vô tình đặt sau lưng cậu như để giữ thăng bằng.

Khoảng cách gần đến mức Khôi còn nghe được tiếng nhịp tim Đăng đang đập.

Tấm ảnh ấy được chụp ngay khoảnh khắc pháo hoa bừng sáng phía sau và Khôi biết, đây sẽ là một bức ảnh mà cậu không dám nhìn quá lâu.Trên đường về, mọi người vẫn ríu rít trò chuyện.

Khôi định tách ra về trước thì Đăng bất ngờ kéo tay cậu lại."

Cậu về à, để tôi đưa cậu về."

"Không cần đâu, nhà tớ gần đây lắm."

"Trời Tối rồi, để tôi đưa cậu về."

Giọng Đăng cứ như thể không cho phép cậu từ chối.

Khôi chỉ đành đồng ý để Đăng đưa cậu về.

Con đường nhỏ yên tĩnh, chỉ nghe tiếng bước chân xen lẫn vào đó là những tiếng dế kêu như thể đây là một buổi hoà tấu của chúng khi về ban đêm.

Khi đến nhà, Đăng dừng lại, khẽ nghiêng đầu."ngủ ngon nhé."

Khôi khựng lại vài giây rồi khẽ đáp"Ừ... tối nay cậu cũng ngủ ngon nha."

Đăng mỉm cười rồi quay đi, bóng lưng cao lớn dần khuất sau ánh đèn đường.

Khôi đứng đó một lúc lâu mới bước vào nhà.

Trong tay cậu, vỏ hộp của chiếc bánh kem giờ đã lạnh ngắt, nhưng trong lòng thì lại khác...một thứ ấm áp khó tả.
 
Ánh Vàng
Chương 3: lời trêu ghẹo trong gió


Tiếng trống vào tiết vang lên, nhưng trong lớp vẫn còn lác đác vài nhóm học sinh đang ríu rít nói chuyện.

Ánh nắng của buổi sáng mùa hè xuyên qua ô cửa sổ vừa ấm áp lại có một chút gì đó, chúng vẽ lên những vệt sáng dài trên sàn gạch, nhảy múa cùng với những hạt bụi li ti lơ lửng.

Khôi ngồi ở bàn cuối, có một chút lơ đãng mà chống cằm nhìn ra khoảng sân trường, trong đầu chẳng mấy bận tâm vào những tiếng ồn xung quanh cậu có rất nhiều câu hỏi muốn nói nhưng cậu lại không dám bày tỏ.Thật ra kể từ khi hôm lễ hội pháo hoa về tới này, Đăng đối xử với cậu khác hẳn với trước kia.

Hải Đăng cậu ấy không còn giữ vẻ lạnh lùng xa cách với cậu như lúc trước nữa, mà ngược lại, thường xuyên chủ động tìm đến Khôi để trò chuyện.

Ban đầu Khôi nghĩ đó có thể chỉ là sự trùng hợp, nhưng càng ngày sự "trùng hợp" ấy xuất hiện quá nhiều, khiến cậu có chút bối rối.Sáng hôm nay cũng vậy, khi Khôi vừa mới đặt cặp xuống bàn thì quay qua đã thấy Đăng từ từ đi đến chỗ cậu, đặt một hộp sữa lên bàn cậu."

Cậu mau uống đi.

Sáng nay cậu vào lớp tớ thấy mặt cậu hơi mệt nên cho cậu đó."

Khôi có chút hơi ngạc nhiên, mà liếc nhìn hộp sữa vẫn còn mát lạnh."

Tớ không sao đâu…" chưa kịp để Khôi nói xong thì Đăng đã đảo mắt tỏ ra vẻ bất mãn mà thở dài, rồi nói "Không sao thì càng uống.

Nhanh mau uống đi, cái này tôi mua cho cậu đó."

Đăng nói với giọng như thể không cho phép Khôi được từ chối, ánh mắt của Đăng khi nhìn cậu có chút nghiêm nhưng nếu nhìn kĩ lại thì khóe môi cậu ấy đang khẽ nhếch lên.

Khiến cho Minh Khôi có chút chột dạ mà chần chừ một chút, rồi cũng nhận lấy hộp sữa mà uống Hành động nhỏ này lại lọt vào mắt của mấy đứa bạn cùng lớp.

Chỉ vài phút sau, tiếng xì xào bắt đầu vang lên"Ê, tụi bây thấy không?

Đăng mua sữa cho Khôi kìa!"

"Chà… chăm nhau thế này, không nói thì ai tin chỉ là bạn bè nhỉ?"

Có đứa còn lại khoát vai Khôi rồi giọng trêu chọc, vừa nói vừa liếc nhìn Đăng xem phản ứng của cậu như thế nào "Cẩn thận nha Khôi, coi chừng người ta tỏ tình cậu thiệt đó."

Giọng nói trêu ghẹo vang lên, kèm theo mấy tiếng cười khúc khích.Khôi đỏ mặt, cúi xuống hút sữa như muốn trốn luôn trong chiếc hộp giấy nhỏ bé ấy.

Cậu không dám ngẩng đầu lên, nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt của Đăng đang nhìn mình.

Bất ngờ, Đăng quay lại nhìn mấy đứa bạn trong lớp, giọng bình thản, không chút khó chịu nói đủ to để cả lớp có thể nghe thấy.

"Ghép thì ghép, nhưng tụi bây nhớ giữ im lặng, đừng làm Khôi ngại đó nha."

Câu nói tưởng chừng là bình thường nhưng lại khiến không khí như ngưng lại khoảng mấy nhịp.

Vài đứa bạn con trợn tròn mắt, rồi phá lên cười to hơn."

Ôi trời, vậy là…

Đăng không phủ nhận luôn nha!"

"Ê vậy là lớp mình nay có couple rồi, còn là couple real nữa!"

Khôi càng ngày càng cúi thấp đầu hơn, tai nóng bừng.

Trong lòng vừa lúng túng lại vừa có một chút cảm giác… khó gọi tên.

Không hẳn là khó chịu, mà có gì đó mềm mại, ấm ấm len lỏi vào tim cậu.Giờ ra chơi, Khôi định xuống căn-tin mua bánh mì thì Đăng chặn cậu ở ngay cửa lớp."

Đi đâu?"

Đăng hỏi cậu"Tớ đi xuống căn-tin."

"Không cần xuống nữa đâu, tớ mua cho cậu rồi nè."

Khôi giơ ra một túi bánh mì nóng hổi, mùi thơm lan tỏa."

Sao cậu… lại mua cho tôi vậy!"

Khôi hơi khựng lại ngơ ngác mà hỏi cậu."

Tôi biết cậu sẽ đói nên mua về cho cậu đó."

Câu nói nhẹ nhàng nhưng lại khiến tim Khôi lỡ một nhịp.

Cậu chưa từng nghĩ rằng Đăng lại để ý đến mình như vậy.Hai người rủ nhau cùng ngồi ở bậc thềm ngoài hành lang ăn bánh, gió mùa hè thổi nhè nhẹ.

Sân trường phía dưới ồn ào tiếng học sinh chơi đùa, tiếng bóng nảy, tiếng hò reo.

Giữa tiếng ồn ấy cho ta một cảm giác phấn khích, nhưng bên cạnh sự ồn ào ấy thì bên cạnh đó có một không gian nơi mà Đăng và Khôi ngồi lại như thế đang tách biệt với mọi người, nó yên tĩnh đến lạ thường.Khôi định cắn thêm miếng nữa thì phát hiện khóe môi Đăng dính một chút vụn bánh.

Cậu định nhắc nhưng rồi ngập ngừng, không biết mở lời thế nào.

Trong khoảnh khắc lưỡng lự ấy, Đăng quay sang, bắt gặp ánh mắt của Khôi đang nhìn mình, cậu mới hỏi Khôi rằng: "Sao nhìn tớ vậy?"

"À… không có gì.

Chỉ là… miệng cậu dính vụn bánh kìa."

Đăng khẽ khựng lại, rồi cúi đầu cười.

Hắn cũng chỉ đưa tay lau qua loa, nhưng vẫn để lại một chút vụn nhỏ.

Khôi bối rối, cuối cùng lấy can đảm đưa tay chạm nhẹ vào khóe môi của Đăng, rồi phủi đi.

Khoảnh khắc ấy, cả hai đều im lặng.

Gió lùa qua hành lang, mang theo tiếng ve đang kêu, Minh Khôi giờ đây tim đập rất nhanh như thế chỉ nó một chút lơ là thì trái tim của cậu sẽ bay ra khỏi lòng ngực cậu vậy.Buổi chiều tan học, cả lớp kéo nhau ra cổng trường.

Vài người vẫn không bỏ qua cơ hội trêu chọ"Đăng, đưa Khôi về nhà hả?"

"Chắc đúng rồi, trai đẹp đưa trai đẹp về, chuẩn không cần chỉnh!"

Khôi muốn phản bác lại, nhưng chưa kịp mở miệng ra thì Đăng đã đáp."

Ừ, tớ đưa cậu ấy về á."

Câu trả lời ngắn gọn nhưng chắc nịch.

Không cần hỏi ý kiến của Khôi, Đăng bước ngang, khẽ nắm lấy quai cặp của Khôi mà kéo đi.

Khôi hơi khựng nhưng vẫn mặc kệ cho Đăng kéo cậu đi, không hiểu sao lại không nở đẩy Đăng ra.Trên đường về, nắng chiều vàng ươm, trải dài trên mặt đường.

Hai người đi song song, bóng hình cứ thế mà in xuống mặt đất, gần như chạm vào nhau.

Đăng thỉnh thoảng còn nghiêng đầu hỏi vài câu về bài tập, còn Khôi thì trả lời ngắn gọn, nhưng trong lòng lại rối bời.Khi đến gần nhà Khôi, Đăng bất ngờ nói:"À Khôi này… nếu tụi bạn trêu ghép đôi nữa, cậu có thấy phiền không?"

Khôi thoáng ngạc nhiên, rồi cũng lắc đầu."

Không…

Tớ chỉ hơi ngại thôi."

Đăng im lặng vài giây, rồi khẽ cười."

Tốt.

Vậy để họ trêu tiếp vậy."

Câu nói ấy khiến Khôi đứng khựng trước cổng nhà, còn Đăng thì lại thong thả bước đi, để lại một khoảng lặng cùng với tiếng tim đập trong lồng ngực Khôi, không thể đập như bình thường lại ngay được.
 
Ánh Vàng
Chương 4: thư viện


Vẫn là tiếng trống trường quen thuộc vang lên báo hiệu một ngày học mới lại bắt đầu như mọi hôm, chỉ có một điều khác lạ là sáng hôm nay khi Khôi bước vào lớp, mọi người lại đổ dồn ánh mắt nhìn về phía cậu rồi cười mặc dù còn chưa hiểu truyện gì đang xảy ra cho đến khi đi ngang qua bàn của Đăng thì có mấy đứa nhìn nhau rồi khẽ cười, lúc này cậu mới bất giác mà ngợ ra rằng tụi trong lớp đang trêu ghẹo ghép đôi cậu và Đăng khiến mặt cậu đỏ bừng, cúi gằm mặt xuống mà đi tới chỗ ngồi của bản thân thật nhanh.

Khôi chẳng dám nhìn thẳng vào ai, mặc dù hôm qua cậu có trả lời với Đăng rằng là cậu không thấy phiền khi bị ghép đôi nhưng trong lòng vẫn âm ỉ bực bội xen lẫn với ngượng ngùng.

Cậu ghét cảm giác này, ghét việc bị đem ra làm trò đùa khi mới sáng ra đã có nhiều ánh mắt nhìn ngó cậu rồi chỉ trỏ mà cười, và ghét hơn cả là bản thân lại chẳng thể phản ứng gì ngoài việc lúng túng trốn tránh.Đăng thì khác.

Trước những hành động trêu ghẹo ấy cậu vẫn điềm nhiên như chẳng hề nghe thấy gì.

Thỉnh thoảng Đăng còn quay đầu xuống, ánh mắt lặng lẽ dừng lại ở Minh Khôi .

Ánh nhìn mang theo chút dịu dàng khó tả, cứ như chỉ dành riêng cho một người.

Khóe môi khẽ nhếch lên rồi cũng hiện lên một nụ cười mỏng mơ hồ nhưng lại ẩn chứa tình ý.Khôi bất giác ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt ấy thì khựng lại.

Một thoáng bối rối hiện rõ trong mắt, tim của cậu vậy mà lại đập nhanh hơn, vừa muốn né tránh nhưng lại chẳng thể rời đi cứ như bị hút chặt vào ánh mắt của Đăng.Trong tiết học môn Toán hôm nay, thầy giáo có trả bài kiểm tra của tuần trước.

Khôi nhận được bài rồi nhìn số điểm đỏ chói nằm ở góc, lòng rơi xuống tận đáy.

Cậu biết bản thân vốn chẳng giỏi môn này là bao, dù đã cố gắng nhưng mỗi lần ngồi vào bàn học, các con số cứ như thể có chân mà nhảy múa rối loạn, chính vì như vậy nên căn bản cậu học mãi mà chả ra vào đầu.

Đang trong lúc buồn bã, thầy bỗng gọi tên Khôi đứng lên hỏi vài câu cơ bản.

Khôi lắp bắp mãi không trả lời được, mồ hôi lạnh cứ thế mà chảy trên thái dương.

Một vài tiếng xì xào vang lên, vài người còn bật cười khúc khích.Thầy thở dài, gõ nhẹ phấn lên bảng.

"Minh Khôi, em lo mà học đi còn vài tuần nữa là thi cuối kì rồi vậy mà điểm số chả ra đâu."

"À…

Hải Đăng."

Nghe thầy gọi tên mình, Đăng ngẩng đầu lên "Em học tốt môn toán nên thầy muốn em dành thời gian kèm học cho Khôi.

Em tận dụng vào buổi chiều lên thư viện trường mà học không thì hẹn riêng mà học, hai em thấy sao."

Hải Đăng nghe thấy nói vậy thì cười vui vẻ mà gật đầu "dạ được ạ, em sẽ kèm cho bạn Minh Khôi."

Cả lớp ồ lên khe khẽ, tiếng cười nén lại vang khắp nơi.

Ánh mắt ai nấy đều đổ dồn về phía Đăng rồi từ từ chuyển ánh mắt nhìn vào Khôi chờ câu trả lời của cậu, mặt Khôi nóng ran, cậu ấp úng định từ chối nhưng lại bắt gặp ánh nhìn nghiêm nghị của thầy, đành gật đầu nhỏ xíu."

Vậy quyết định vậy nhé."

Thầy mỉm cười rồi quay mặt vè hướng bảng mà bắt đầu cho một bài học mới.Minh Khôi gục xuống bàn, tay siết chặt cây lấy cây bút bây giờ trong đầu cậu chỉ biết gào thét lên.

Tại sao chứ, trong lớp có biết bao nhiêu người giỏi toán vậy mà thầy lại chọn Đăng chứ?

Không phải do cậu ghét Đăng nhưng sau tất cả những lời trêu chọc ấy, việc phải học cùng với nhau chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa.

Bây giờ cậu chỉ muốn sống yên ổn trôi qua quãng thời gian cấp ba thôi vậy tại sao mọi thứ lại thành ra như thế này chứ?Một buổi sáng bất ổn cuối cùng cũng đã trải qua Đăng cũng có dặn cậu chiều mát phải lên trường học và buổi chiều hôm đó, khi mặt trời đã bớt gắt đi vài phần trong có vẻ mát mẻ hơn, Khôi miễn cưỡng mà xách cặp đến thư viện của trường.

Bên trong không gian mát rượi, hương giấy cũ hòa cùng mùi gỗ quen thuộc tạo cảm giác tĩnh lặng và bình yên, như thể đang lạc vào một không giác an nhiê .

Ánh sáng vàng nhẹ rọi qua khung cửa kính, hắt lên từng dãy bàn ghế ngay ngắn.

Minh Khôi chọn một góc khuất, đặt cặp xuống, cố gắng làm ra vẻ đang chăm chú lật sách để mọi người không để ý nhiều, trong lòng thì đang cầu mong rằng Hải Đăng hãy quên mất lời dặn của thầy Phong đi hoặc không thì hôm nay nhà cậu ấy sẽ có việc không đi được.Nhưng chưa đầy mười phút sau, tiếng bước chân vững vàng vang của ai đó đang di chuyển tới.

Khôi bất giác ngẩng đầu, trái tim chợt hẫng đi một nhịp.

Đăng đứng đó, dáng người cao gầy trong bộ đồng phục trắng xanh, ánh mắt đen sâu thẳm như chứa cả một bầu trời lặng lẽ."

Ngồi đây à?"

Đăng hỏi khẽ, giọng bình thản nhưng mang theo chút gì đó khiến người ta khó từ chối.Khôi cắn môi, khẽ gật đầu.Đăng kéo ghế ngồi đối diện, thản nhiên mở tập sách Toán "Cậu có mang bài kiểm tra hồi sáng thầy phát ra không, có thì đưa cho tôi."

"Có nhưng mà để làm gì?"

Minh lúng túng trả lời rồi hỏi."

Xem em làm sai chỗ nào.

Học thì phải biết mình hổng kiến thức ở đâu mới sửa được."

Giọng điệu nghiêm túc nhưng bên trong lại mang lại mang chút trêu chọc."

H...hả sao lại là...em, tôi với cậu bằng nhau mà, sao cậu lại gọi tôi như vậy?"

Ánh mắt của Đăng cứ dán chặt vào Khôi nhìn bộ dạng ngại ngùng, lúng túng của cậu bây giờ chả khác nào là một chú thỏ con Đăng nhìn rồi khẽ nhép môi cười đáp ý "Mặc dù là bằng tuổi nhưng mà giờ tôi kèm học cho cậu thì tôi cũng đc coi là thầy rồi, còn bây giờ em là học trò của tôi."

Khôi nghe xong thì chả biết nói gì giờ cậu cạn lời rồi không còn cách nào khác, Minh Khôi đưa tờ giấy kiểm tra 4 điểm đỏ chói cho cậu ấy xem.

Đăng cầm lên mắt lướt nhanh qua từng dòng, ánh sáng xuyên qua khung cửa kính hắt xuống gương mặt hắn, làm nổi bật lên đường nét góc cạnh rõ ràng, sống mũi cao, hàng mi cong dài.

Khôi chợt thấy tim mình đập nhanh hơn, vội cúi xuống giả vờ ghi chép."

Chỗ này em nhầm công thức rồi nè " Đăng đặt ngón tay thon dài lên trang giấy, chỉ ra từng lỗi.

Giọng cậu trầm ấm, không hề mang ý chê bai, trái lại còn rất kiên nhẫn" Thực ra em không học kém tới mức làm bài thấp điểm như thế này đâu, có lẽ là do vội làm hoặc là lo lắng nên mới sai.

Lần sau em hãy tập trung lại và đừng căng thẳng rồi sẽ ổn thôi."

Nghe những lời ấy, Minh thoáng sững sờ.

Đây là lần đầu tiên cậu thấy Khôi nghiêm túc đến vậy, khác hẳn với hình tượng vẻ thờ ơ thường ngày của cậu.

Từng lời cậu nói như thể có sức nặng khiến Khôi buộc phải lắng nghe Đăng.Thời gian trôi qua trong sự yên tĩnh của thư viện, chỉ còn tiếng lật trang sách và giọng của Đăng trầm thấp vang lên đều đặn.

Khôi cũng dần quên đi sự ngượng ngùng của ban đầu hay vào đó là tập trung mà nghe giảng bài từ Đăng.

Khi Đăng cúi xuống chỉ vào vở khoảng cách giữa hai người rút ngắn đến mức Khôi có thể nghe rõ mùi hương dịu nhẹ từ tóc của cậu.Bất chợt, tay họ vô tình chạm vào nhau khi cùng với lấy một cây bút.

Khôi giật nảy tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực cậu vội rút tay lại, mặt đỏ bừng Đăng chỉ khẽ nhướng mày khóe môi nhếch thành một nụ cười khó đoán nhưng hắn vẫn không nói gì, tiếp tục giảng bài như không có chuyện gì xảy ra.Từ xa, có vài bạn học đi ngang qua cửa kính thư viện, thấy cảnh Đăng và Khôi hai người ngồi đối diện nhìn nhau mà chăm chú, cảnh tượng này đều lọt vào tầm nhìn mà liền rúc rích cười.

Một đứa còn vừa cười vừa nói:"Ê nhìn kìa, bảo sao nay thấy lớp hai đứa đó cứ ghép đôi."

Khôi cũng nghe thấy mà cúi gằm mặt xuống để chắn đi ánh mắt của Đăng lòng cũng lại dậy lên cảm giác khó tả.

Nhưng khác với sáng này thì lần này cậu lại cảm thấy không còn khó chịu hoàn toàn mà lại có gì đó âm ỉ, lạ lẫm đang len lỏi trong ngực, vừa bối rối, vừa ấm áp.Buổi học cuối cùng cũng đã kết thúc khi ánh hoàng hôn đã buông xuống ngoài cửa sổ.

Khôi thu dọn vở, lí nhí nói cảm ơn.

Đăng chỉ gật đầu, ánh mắt sâu lắng nhìn theo cậu.

Khoảnh khắc ấy, khôi bất giác nhận ra… có lẽ, Đăng không quá đáng sợ như trước đây cậu vẫn luôn nghĩ.Trên đường về, Khôi đưa tay lên ngực, nơi trái tim vẫn luôn đập nhanh đến lạ thường.

Cậu tự nhủ rằng tất cả chỉ là vì ngại ngùng, không có gì hơn nhưng tận sâu trong lòng, cậu biết rõ… mọi thứ đang dần thay đổi đi mặc dù bản thân chưa sẵn sàng thừa để đón nhận.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back