Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ánh Trăng Treo Ngoài Cửa Sổ

Ánh Trăng Treo Ngoài Cửa Sổ
Chương 20



Từ ma ma cắn môi.

Hồi lâu sau, mới thốt ra:

“Là… Nội thị phủ gửi lệnh xuống. Không qua tay Trung cung, không thông qua hoàng hậu.”

Ta liếc nhìn Lộ Dẫn, ánh mắt hắn vẫn lạnh lẽo như cũ, nhưng đã có tia nghi hoặc.

“Ngoài ma ma ra, còn ai từng hầu trong điện này?”

Từ ma ma chần chừ, cuối cùng nói:

“Còn… còn một người. Tên là Tiểu Thược. Là tiểu cung nữ theo hầu Chiêu nghi từ trước khi vào cung.”

“Giờ ở đâu?”

“… Biến mất sau đêm người mất thai.”

Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y trong tay áo.

Ba năm trước, một cung nữ biến mất, không ai điều tra.

Một phi tử mất con, không ai truy cứu.

Một y lệnh sai lệch, không ai tra hỏi.

Còn bây giờ — chỉ là xé từng lớp mạng nhện cũ, đã thấy bụi m.á.u vương đầy.

Chúng ta vào phòng bên, nơi từng là chỗ nghỉ của Trầm chiêu nghi.

Trong rương tủ cũ, có một hòm thuốc đã khóa.

Lộ Dẫn mở khóa, để ta kiểm tra bên trong.

Một bản chép tay đơn thuốc nằm giữa các cuộn giấy.

Ta mở ra — từng vị quen thuộc, từng nét chữ rõ ràng.

Chỉ có điều… cuối đơn, có thêm một dòng mực nhòe:

“Đơn này không dùng. Người có thai rồi.”

Ngay bên dưới, một nét gạch chéo mạnh, bút mực đậm đến rách giấy.

Ta khựng lại.

Lộ Dẫn nghiêng người nhìn sang, thấp giọng:

“Ngươi thấy gì?”

Ta chậm rãi đáp:

“Có ai đó… từng muốn cứu đứa bé này.”

“Nhưng rồi… có kẻ khác, quyết xóa sạch cả ý niệm đó.”

Hắn không nói, chỉ lặng lẽ cầm lấy mảnh giấy kia, cất vào túi lụa đen bên người.

Khi ra khỏi điện, ta ngoái nhìn lại một lần nữa.

liliii

Tố Nghi điện dưới ánh chiều như phủ sương mỏng — vẫn yên ắng, vẫn đẹp, vẫn sạch.

Nhưng ta biết, dưới lớp sàn đá kia, dưới hương trầm kia… là một nỗi oan chưa từng được nói thành lời.

Hồ sơ ghi rằng: Tiểu Thược, cung nữ hạng ba, Điện Tố Nghi, tử vong do ngã giếng — thi thể không còn.

Lý do: trời mưa, nước dâng, cuốn mất xác.

Ký tên người báo tử: Từ ma ma.

Nhưng hồ sơ này… không có dấu triện của Nội thị phủ.

Không có ai c.h.ế.t trong cung mà được ghi nhận như thế.

Trừ khi, cái chết ấy được sắp đặt từ trước.

Ta cùng Lộ Dẫn lục lại danh sách cung nhân chuyển đi khỏi Điện Tố Nghi ngay sau biến cố năm ấy. Trong sổ, có một tên rất lạ:

Lục Tiểu Nha — chuyển đến giặt y phục trong viện Thái y.

Ta nhìn Lộ Dẫn, hắn gật đầu:

“Đi.”

Xưởng giặt nằm sau viện dược, nơi ít ai để ý đến. Người ra vào toàn là tiểu cung nữ, người già, hoặc nô tỳ từng phạm lỗi. Không ai nhìn mặt nhau kỹ, càng không ai hỏi chuyện ai.

Chúng ta cải trang, chờ đến cuối canh hai.

Một cô gái nhỏ, tay mang sọt vải ướt, mặt che nửa dưới bằng khăn thô. Ánh đèn dầu hắt lên gò má xanh xao.

Ta khẽ gọi:

“Tiểu Thược.”

Nàng khựng lại. Một thoáng. Rất khẽ.

Nhưng cái run trong tay đã phản bội tất cả.

Lộ Dẫn bước ra trước, chắn nàng lại. Ta đi vòng ra sau.

“Lục Tiểu Nha,” ta gọi khẽ, “giếng năm đó không sâu đến mức cuốn mất xác.”

“… Còn sống mà bị khai tử, đau hơn gấp bội.”

Nàng từ từ quay đầu, mắt đỏ hoe, nước thấm vào khăn vải, giọng nghẹn:

“Các người… là ai?”

Ta khom người:

“Người muốn tìm sự thật năm ấy. Và muốn biết: ai đã khiến đứa bé trong bụng Trầm chiêu nghi không kịp lớn lên.”

Tiểu Thược im lặng rất lâu. Cuối cùng, nàng run run lấy từ vạt áo trong một mảnh lụa ố màu.

Trên đó là… một bức vẽ non tay của thai nhi chưa thành hình, và một dòng chữ nguệch ngoạc:

“Nương nương nói: nếu là con của người đó, ta sẽ giữ.”

“Người đó” — là ai, không khó đoán.

Người duy nhất Trầm Chiêu Nghi từng sủng ái, từng đắc tội hậu cung vì dám giữ một tình cảm duy nhất.

Người đó, rất có thể… là Nghiêm Bắc Lục.

Tiểu Thược bật khóc.

“Ta không thể để đứa bé bị xóa sạch như vậy.

Không ai tin ta. Không ai muốn giữ nó.

Trừ nương nương, và… một vị y đồng tên Đỗ Lương.”

Ta giật mình. Lộ Dẫn cau mày.

Tiểu Thược ngẩng đầu:

“Hắn từng là y đồng bị đuổi, nhưng vẫn lén giúp ta giấu thuốc dưỡng thai cho nương nương.

Hắn nói… hắn nợ Tể tướng một mạng, nên không thể cứu đứa trẻ công khai.

Chỉ dám cứu trong bóng tối.”

Ta đứng lặng. Trong đầu chỉ còn một câu lặp đi lặp lại:

"Nếu là con của người đó… ta sẽ giữ."

Khi rời xưởng giặt, gió lạnh thổi buốt cả lòng bàn tay.

Lộ Dẫn đột ngột nói:

“Nếu đứa bé ấy thật sự là của Nghiêm Bắc Lục, ngươi sẽ làm gì?”

Ta nhìn thẳng phía trước, giọng trầm xuống:

“Nếu thật… thì người đang sống trong triều hôm nay,

vốn đã từng g.i.ế.c chính cốt nhục của mình… mà không hề biết.”
 
Ánh Trăng Treo Ngoài Cửa Sổ
Chương 21



Chiều hôm ấy, trời đổ cơn mưa bất chợt.

Trong Diên Thọ cung, ánh sáng qua rèm trúc đổ thành từng vệt lặng lẽ.

Hoàng hậu khoác áo lông mỏng, tay cầm tấu chương chưa đọc, giọng nói vang lên không lớn — nhưng từng chữ như rơi xuống nền đá lạnh:

“Truyền… Trầm Chiêu Nghi hồi cung.”

Nội thị quỳ gối nhận lệnh, sắc mặt đổi hẳn.

Từ sau vụ sảy thai ba năm trước, Trầm thị bị đưa đến biệt viện phía tây, danh là ‘tĩnh dưỡng’, thực chất là giam lỏng.

Không ai còn nhắc đến nàng.

Không ai nghĩ nàng có ngày được gọi trở lại chính cung.

Nhưng hôm nay, lệnh ban ra từ miệng hoàng hậu, người người không dám trái.

Một ngày sau, Trầm Chiêu Nghi hồi cung.

Vẫn là y phục màu thanh lam như năm nào, vẫn dáng điềm đạm, vẫn nụ cười mơ hồ như sương mai.

Nhưng ánh mắt nàng — không còn vô tri.

Mà sâu thẳm như người đã nhìn qua một lần mất mát, rồi học được cách lặng thinh.

Ta đứng sau bình phong, chứng kiến mọi lời nói đều nhẹ như gió, nhưng ẩn trong đó là cả một cơn bão chưa nổi.

Hoàng hậu không vòng vo.

Chỉ hỏi một câu:

“Đứa trẻ năm đó… là con của ai?”

Trầm Chiêu Nghi thoáng ngẩng đầu.

Đôi mắt nàng, không tránh né.

Chỉ khẽ nhìn về phía bức rèm nơi ta đứng — như thể biết rất rõ có ai đang nghe.

Một lúc lâu, nàng đáp:

“Là con của thần thiếp.”

“Không ai ép. Không ai sai.

Là thần thiếp tự mang nó trong lòng… và cũng tự chịu mất.”

Hoàng hậu chậm rãi đặt chén trà xuống.

“Trẫm không hỏi ngươi sinh nó thế nào.

Trẫm hỏi… người kia là ai.”

Không gian như đóng băng.

Ta nắm chặt bàn tay dưới ống tay áo.

Ngay cả Lộ Dẫn, đứng cạnh cũng khẽ cau mày.

Bởi cái tên kia — dù chưa được nói ra — nhưng mọi người trong cung đều từng thầm đoán.

Trầm Chiêu Nghi cười, một nụ cười nhẹ đến mức đau lòng.

“Người ấy… có lẽ đến giờ vẫn chưa từng biết.”

“Năm đó, hắn bị thương, thần thiếp cứu hắn ở bờ tường phía tây hậu cung.

Đêm ấy có tuyết. Hắn không biết tên ta.

Ta cũng không giữ lại gì… ngoài một đứa bé chưa kịp thành hình.”

“Sau đó, hắn vào triều làm quan.

Còn ta… trở lại làm phi tử trong một ván cờ.”

“Thần thiếp không hối hận.”

Nàng ngẩng đầu, đôi mắt ươn ướt nhưng không rơi lệ:

“Chỉ là tiếc…

rằng người ấy, đến giờ vẫn không biết mình từng có một đứa con.”

Ta bước ra khỏi rèm.

Trầm Chiêu Nghi thoáng sững người khi thấy ta, nhưng không tỏ vẻ bất ngờ.

Hoàng hậu nhìn hai chúng ta, giọng trầm:

“Vậy từ giờ, chuyện này… giao cho Lâm đại phu.”

“Tra — xem kẻ nào đã đánh đổi đứa bé ấy để giữ một chiếc ghế.

Và tra — xem kẻ nào năm xưa biết rõ… mà vẫn làm thinh.”

Trầm Chiêu Nghi khẽ cúi đầu.

Còn ta, chỉ thì thầm một câu trong lòng:

“Nghiêm Bắc Lục…

ngươi có từng mơ thấy một đứa trẻ không?”

Đêm đó, kinh thành chìm trong sương dày.

Ta đứng trước phủ Tể tướng, lần đầu tiên không đợi người mời.

Chỉ trình thẻ bài hoàng hậu trao, ánh mắt thị vệ đổi hẳn.

Không phải tôn kính.

Mà là e dè.

Bởi người cầm được thẻ bài này… không còn là một nữ y vô danh.

Hắn ở trong thư phòng, vẫn như cũ — ánh đèn vàng ấm, mực chưa khô, tấu chương chất thành chồng.

Nhưng khi ta bước vào, hắn ngẩng lên.

Ánh mắt gặp ta, phút chốc, lặng như nước hồ không gợn.

“Lại là ngươi.”

Ta không trả lễ, cũng không vòng vo.

Chỉ hỏi thẳng:

“Ba năm trước, huynh có từng bị thương… ở bờ tường phía tây hậu cung, trong đêm tuyết rơi?”

Ánh mắt hắn khựng lại.

Sự im lặng ấy, kéo dài đúng ba nhịp thở.

Cuối cùng, hắn nói:

“… Có.”

Một chữ, rất nhẹ. Nhưng như một lưỡi d.a.o cắt rạch lòng ta.

Ta siết c.h.ặ.t t.a.y trong tay áo, tiếp tục:

“Huynh từng được cứu đấy, huynh có nhớ người đã cứu mình là ai không?”

Hắn nhìn ta thật lâu, không chớp mắt.

“Không thấy rõ mặt.”

“… Nhưng là một nữ tử.”

“Đúng.”

“Huynh… chưa từng tìm nàng?”

“Ta không biết nên tìm ai. Cũng không biết nàng có muốn bị tìm không.”

Giọng hắn vẫn rất bình thản. Nhưng có điều gì đó trong ánh mắt… đang lay động.

liliii

Ta gằn giọng, nhẹ như gió, nhưng từng chữ như tạc vào tim:

“Vậy huynh có biết… nàng từng mang thai con của ngươi?”

Nghiêm Bắc Lục thoáng lùi nửa bước.
 
Ánh Trăng Treo Ngoài Cửa Sổ
Chương 22



Ánh đèn trong phòng vụt lay động theo gió.

Hắn đứng lặng giữa ánh sáng chao nghiêng, gương mặt trắng bệch như lần đầu ta gặp hắn trên giường bệnh năm nào.

“… Nàng nói gì?”

Ta chậm rãi bước lên một bước:

“Người cứu huynh là Trầm Chiêu Nghi. Đêm tuyết rơi, nàng đưa ngươi vào điện, giấu thương tích, dưỡng trong ba ngày.”

“Nàng giữ kín, không cầu ơn, không đòi danh.

Và sau đó… mang thai.”

“Đứa trẻ… không giữ được.”

“Không phải vì nàng yếu.

Mà vì thuốc bị đổi.

Vì có người sợ… đứa trẻ ấy có dòng m.á.u không nên tồn tại.”

Hắn ngồi xuống, như không còn đứng nổi nữa.

Gió ngoài cửa thổi mạnh, hất tung một xấp tấu chương rơi tán loạn.

Ta không đợi hắn trả lời.

liliii

Chỉ để lại một câu:

“Huynh là người thông minh, đừng làm ra vẻ không biết.”

“Nàng chưa từng trách huynh.

Nhưng ta… không muốn thấy một đứa bé c.h.ế.t đi rồi vẫn bị lãng quên như một cơn gió lạc mùa.”

Ta quay đi, rời khỏi phủ, trời đã bắt đầu có mưa.

Ta từng nghĩ… khi nói ra, lòng mình sẽ bình an.

Nhưng không.

Tim ta, từng nhịp như gõ vào hư không.

Phía sau, không có tiếng bước chân đuổi theo.

Không ai giữ lại.

Không có lời nào gọi tên ta.

Chỉ có tiếng mưa rơi — tí tách trên phiến đá — lặng như nước mắt chưa kịp rơi của một người từng có con…

mà chưa từng hay biết.

Ngày hôm sau, trời không mưa.

Gió đầu hạ thổi qua từng mái ngói đỏ thẫm, mang theo mùi hoa quế nở sớm. Kinh thành vẫn tĩnh lặng, không ai biết, trong hậu cung… một người sắp gặp lại kẻ từng đi qua đời nàng như một trận tuyết đầu đông, để lại lạnh, rồi tan.

Trầm Chiêu Nghi vẫn sống trong tẩm điện cũ, được hoàng hậu cho phép dọn về.

Không còn trang sức, không còn tùy nữ hầu hạ.

Chỉ có một mình nàng, và một chậu hoa mai nở muộn trên bàn đá.

Khi bước vào, Nghiêm Bắc Lục không nói lời nào.

Còn nàng, chỉ lặng lẽ rót một chén trà, đẩy về phía trước, rồi ngẩng đầu:

“Ngươi đến rồi.”

Hắn đứng im, rất lâu mới cất tiếng:

“Là ta… đã quên.”

Trầm Chiêu Nghi cười nhẹ, cúi đầu vuốt v e cánh mai đã rụng một nửa:

“Không, ngươi không quên. Ngươi chỉ chưa bao giờ biết rõ.”

“Chuyện giữa ta và ngươi… chưa từng bắt đầu.

Ta cứu ngươi, là vì không đành lòng.

Còn giữ đứa bé ấy… là vì ta muốn có một điều thuộc về riêng ta.”

Hắn siết tay.

“Ta đáng lẽ phải biết.”

“Biết để làm gì?” nàng ngẩng lên, ánh mắt dịu dàng, nhưng không còn ấm:

“Ngươi là Tể tướng.

Còn ta… chỉ là một phi tần được ban cho trong một ván cờ hôn phối.”

“Lúc ta mất con, ngươi đang tranh luận giữa triều vì một đạo sắc lệnh.

Lúc ta bị đưa đi, ngươi đang bàn chính sự về biên giới.”

“Nếu hôm nay ta nói — ta oán ngươi. Ngươi gánh nổi sao?”

Hắn không trả lời.

Chỉ bước đến, chậm rãi quỳ xuống trước mặt nàng.

Giọng run:

“Cho ta một cơ hội… để chuộc lại.”

“Ta không cần ngươi chuộc.” Trầm Chiêu Nghi lắc đầu, giọng nhẹ như gió sớm:

“Ta chỉ mong… ngươi nhớ đến nó.”

“Nó không tên, không mặt, chưa từng được sinh ra.

Nhưng là con ta.

Cũng là… một phần m.á.u trong ngươi.”

Lúc hắn ra khỏi điện, không ai đi theo.

Không xe ngựa, không lọng che, không thị vệ.

Chỉ là một người đàn ông mặc quan bào, đi rất chậm dưới hành lang gạch đỏ, lưng như đã gập xuống một phần.

Và phía sau, một nữ nhân tự rót chén trà nguội, tự nhìn hoa mai rụng bên bàn, không rơi lệ.

Chỉ thì thầm một mình:

“Chỉ cần ngươi nhớ, là đủ rồi.

Không cần quay lại.”
 
Ánh Trăng Treo Ngoài Cửa Sổ
Chương 23



Tối hôm ấy, ta nhận được một mảnh giấy giấu trong sách thuốc — không đề tên, không dấu lạ, chỉ ghi một dòng:

“Ngươi tra lầm hướng rồi.”

Chữ viết xiêu vẹo, như vội, nhưng không giả.

Ta ngồi dưới đèn, đọc đi đọc lại, câu chữ không dài, nhưng như ngón tay lạnh chạm vào gáy.

“Lầm hướng”… nghĩa là sao?

Ta điều tra dược thất, tra Trầm Chiêu Nghi, lần theo Tiểu Thược, bóc tách từng lớp trong hồ sơ y án cũ. Tất cả đều dẫn về một người — Ngụy Tể.

Nhưng nếu “lầm hướng”, thì kẻ kia… đang đứng ở đâu?

Lộ Dẫn đến ngay trong đêm.

Ta đưa hắn xem mảnh giấy. Hắn xem xong, trầm mặc.

“Giấy này… không phải từ trong cung,” hắn nói. “Là loại giấy lụa dùng trong thư viện của phủ Tả tướng.”

Tay ta siết chặt.

“Tả tướng… là người từng đề bạt Nghiêm Bắc Lục năm đầu tiên vào triều.”

Lộ Dẫn gật đầu, ánh mắt sắc lạnh:

“Nếu lần này không phải Ngụy Tể ra tay…

thì có thể là một người cùng phe, nhưng âm thầm muốn đẩy Tể tướng ngã trước khi thế lực đủ mạnh.”

Ta cảm thấy lạnh gáy. Không vì mưu tính ngoài kia, mà vì có một ai đó trong bóng tối, vẫn dõi theo từng bước đi của ta — và nhẫn nại chỉ điểm.

Hắn không muốn ta sai đường.

Nhưng cũng không muốn chính mình lộ mặt.

Sáng hôm sau, bản kiểm kê mới của Thái y viện được trình lên. Trong đó có một dấu vết lạ:

Một loại thuốc dưỡng khí, được gia thêm phụ dược lạ từ hai tháng trước.

Mỗi tháng chỉ dùng trong cung hoàng hậu.

Người phụ trách phối — là một y quan đã được điều từ viện ngoại vào gần đây.

Tên hắn: Dương Thanh.

Ta lật lại sổ cũ. Tên Dương Thanh từng xuất hiện trong một bản danh sách y đồng phụ tá… dưới quyền Trình Dụ.

Không thể là trùng hợp.

Hắn là người của Trình Dụ.

Trình Dụ là người từng biết rõ đơn thuốc hoàng hậu bị sửa, nhưng im lặng.

Mà giờ, người của hắn lại là người nắm thuốc của hoàng hậu hiện tại.

Ta đến phòng dược, không báo trước.

Dương Thanh đang phân loại thảo dược, thấy ta thì chững lại, sau đó hành lễ:

“Lâm phó y lệnh.”

“Gọi ngươi đến đây, là do ai tiến cử?”

“Là… viện chính cũ.”

Ta gật đầu. Không để lộ gì. Nhưng tay đã khẽ lướt qua mâm dược.

Một loại rễ màu nâu xám, có mùi hăng nhẹ — không nằm trong bất kỳ phương thuốc nào được kê cho hoàng hậu.

“Thứ này dùng để làm gì?” ta hỏi.

Dương Thanh hơi khựng, rồi đáp:

“Là… vị bổ khí phụ trợ, giúp giảm bốc hỏa.”

“Ngươi chắc?”

“… Có ghi chép.”

Ta cầm lên, đưa gần sát ánh đèn.

Lúc này, Lộ Dẫn từ ngoài bước vào, giọng lạnh:

“Không cần soi nữa. Thứ đó là tán huyết hoán giả — dùng lâu sẽ khiến khí huyết hoàng hậu chậm phục hồi.”

Dương Thanh biến sắc.

Ta nhìn thẳng vào mắt hắn:

“Ngươi là người của ai?”

“Là Trình Dụ, hay… một bàn tay khác, giấu sau mặt nạ cũ?”

Hắn không trả lời.

Nhưng tay… đã run.

Trình Dụ sống ở ngoại thành phía nam, trong một viện thuốc nhỏ có tên "Tĩnh An".

Ta từng đến đây.

Lần đầu, là để tin tưởng.

Lần này, là để nghi ngờ.

Hắn đón ta nơi cổng, không bất ngờ.

“Ta biết ngươi sẽ quay lại.”

Ta không khách sáo, không vòng vo:

“Dương Thanh — y quan phụ trách dược cho hoàng hậu, là người ngươi từng dùng trong Thái y viện.”

Hắn gật đầu.

“Là ta tiến cử hắn.”

liliii

“Và ngươi biết,” ta nhìn thẳng vào mắt hắn, “trong thuốc có một vị tán huyết hoán giả bị lén thêm vào.”

Trình Dụ im lặng.

Ta cười nhạt:

“Vẫn không nói?”

Hắn chậm rãi đi vào phòng, tay châm trà, động tác thong thả như không hề có d.a.o kề cổ.

Một lát sau, hắn mới khẽ đáp:

“Ngươi nghĩ ta phản hoàng hậu sao?”

Ta không đáp.

Hắn nhìn vào chén trà trong tay, ánh mắt xa xăm:

“Ba năm trước, ta im lặng… vì không đủ quyền để cứu.”

“Giờ đây, ta vẫn im lặng…

vì quyền ta có được, chỉ khi giữ miệng đúng lúc.”

“Ngươi không hiểu đâu, Thanh Dao.

Ngươi nghĩ mình đang đưa sự thật ra ánh sáng,

nhưng ngươi có biết không…”

Hắn ngẩng lên, ánh mắt tối như vực sâu:

“Sự thật, nếu không được một kẻ mạnh đứng sau bảo vệ,

sẽ chỉ trở thành mồi lửa —

thiêu luôn cả người nói ra.”

Ta đứng lặng.

Một lúc sau, ta hỏi khẽ:

“Vậy ngươi để mặc thuốc bị đổi? Để hoàng hậu uống từng ngày?”

“Ta dặn Dương Thanh chỉ gia giảm liều, không đủ để gây hại.”

“Không đủ để gây hại,” ta lặp lại, “nhưng đủ để kéo dài sự yếu ớt, đủ để hoàng hậu không thể mang thai lần nữa.”

Trình Dụ không phủ nhận.

Ta siết chặt tay.

“Ngươi nói giữ im lặng là vì không có sức. Nhưng giờ ngươi có sức rồi, lại dùng nó… để giúp kẻ khác kéo hoàng hậu xuống.”

“… Vì ai?”
 
Ánh Trăng Treo Ngoài Cửa Sổ
Chương 24



Hắn nhìn ta. Một lúc lâu sau, giọng rất khẽ:

“Vì có người từng cứu ta,

và con nàng… đã không còn.”

Tim ta chợt khựng lại.

“Ngươi… vì Trầm Chiêu Nghi?”

Hắn không gật, cũng không lắc đầu.

Chỉ khẽ nhắm mắt.

Ta hít sâu một hơi, giọng trầm xuống:

“Ngươi đang dùng sự sống còn của một người đàn bà khác, để trả món nợ cho một người từng yêu ngươi.”

“… Ngươi nghĩ Trầm Chiêu Nghi muốn điều đó sao?”

Ta không chờ hắn trả lời. Chỉ quay đi, gió thổi tung áo.

Sau lưng là tiếng trà nguội đổ xuống đất, vỡ tan không vang lớn — nhưng đủ để biết:

Người trước mặt ta, từng là một thầy thuốc.

Giờ… chỉ là một kẻ chọn phe mà quên mất người cần được chữa lành nhất.

Sáng hôm sau, ta trở lại Diên Thọ cung.

Trên tay là bản tấu trình viết suốt đêm, kèm theo một mẫu thuốc đã được Viện Giám Dược xác nhận: có chứa tán huyết hoán giả, liều thấp, nhưng dùng dài ngày sẽ gây tổn thương t* c*ng, làm suy mạch m.á.u âm thầm.

Người chịu ảnh hưởng — chính là hoàng hậu.

Hoàng hậu ngồi phía sau màn trúc, tay cầm sổ thêu dở dang, chỉ khẽ ngẩng đầu khi thấy ta bước vào.

“Có kết quả?”

Ta dâng tấu, quỳ xuống, dập trán.

“Thần xin nhận lỗi — vì từng tin nhầm người.”

Nàng không hỏi là ai.

Chỉ mở tấu ra, đọc chậm, từng dòng một.

Một lúc sau, nàng đặt bút xuống, mắt khẽ khép lại:

“… Là Trình Dụ.”

“Dạ.”

“Và hắn… vì Trầm Chiêu Nghi.”

“Vì nàng… và đứa trẻ chưa từng được chào đời.”

Hoàng hậu ngồi rất lâu không nói. Mãi sau, nàng mới cất tiếng:

“Trẫm không giận vì có người vì tình mà che giấu.

Chỉ giận… là có người nghĩ mình được quyền quyết định ai được sống, ai nên yếu.”

Ánh mắt nàng lúc ấy sắc như gươm lụa, không mang oán hận, chỉ là sự thất vọng không thể nói thành lời.

“Truyền lệnh,” nàng nói, giọng không lớn, “thu lại lệnh bài của Trình Dụ, điều tra lại toàn bộ đơn thuốc hắn từng phê qua ba năm nay.”

“Và chuyển tấu này… lên cho Thánh thượng.”

Ta khẽ ngẩng đầu:

“Thần có một thỉnh cầu.”

Nàng nhìn ta.

“Xin… giữ mạng Trình Dụ.”

Hoàng hậu im lặng. Mãi sau, nàng cười rất nhẹ:

“Vẫn muốn cứu hắn?”

Ta không né tránh:

“Không phải vì tình.

Mà vì tội hắn không ở tay, mà ở… lựa chọn im lặng.”

“Chém một người như vậy… không bằng để hắn sống, nhìn thấy chính sự im lặng của mình đã khiến bao kẻ khác phải trả giá.”

Chiều hôm ấy, tin tức lan khắp hậu cung:

Trình Dụ bị thu chức.

Dương Thanh bị bắt giữ.

Tất cả đơn thuốc từng có dấu tay Trình Dụ trong vòng ba năm sẽ bị kiểm tra lại từng bản một.

Không ai tưởng được — người từng được hoàng hậu tha mạng, từng được Nghiêm Tể tướng ngầm bảo hộ…

giờ lại gục vì một lời khai của một nữ y nhỏ tên Lâm Thanh Dao.

Còn ta… đứng trên bậc thềm của Diên Thọ cung, ngẩng đầu nhìn trời trong xanh đầu hạ.

Trong tim không mừng.

liliii

Chỉ là… một phần nhẹ đi. Một phần đau thêm.

Bởi ta biết rõ hơn ai hết:

Sự thật, một khi được đưa ra ánh sáng…

luôn mang theo cái giá.

Tin Trình Dụ bị thu chức, chưa đến nửa ngày đã lan đến tiền triều.

Một vài tấu chương ẩn ý lập tức được dâng lên: có người nghi ngờ hoàng hậu vượt quyền, có kẻ lấy cớ “nội cung không nên ảnh hưởng đại cục” mà ngấm ngầm đ.â.m thọc từ phía sau.

Tấu chương không nhắc tên ai, nhưng ngòi bút chỉ về một hướng:

Lâm Thanh Dao.

Ngày thứ ba sau khi tấu dâng lên, Thánh thượng hạ chỉ:

“Người cung phụng thuốc trong hậu cung cần được kiểm lại thân phận, tránh để chuyện riêng xen vào việc chung.”

Câu chữ uyển chuyển.

Nhưng ai cũng hiểu:

Hoàng hậu có thể bị rút lại quyền tuyển dụng y quan.

Còn Lâm Thanh Dao… có thể bị tước lệnh bài, trục xuất khỏi cung.

Chiều hôm đó, một buổi nghị chính lâm thời được tổ chức trong điện Vĩnh Thọ.

Và bất ngờ nhất là — Nghiêm Bắc Lục đích thân đến dự.

Ta không được vào chính điện.

Chỉ đứng dưới mái hành lang xa, nghe tiếng gió lùa qua kẽ cột, mang theo từng mảnh âm thanh vỡ vụn từ bên trong.

Cho đến khi, một giọng nói quen thuộc, trầm tĩnh, vang lên — không lớn, nhưng vững chãi:

“Lâm Thanh Dao — không phải y quan, nhưng đã cứu hoàng hậu, giữ mạng hoàng gia, phát hiện sai lệch trong dược lệnh.”

“Nếu kẻ như vậy bị phế bỏ vì hai chữ ‘tư tâm’, vậy chẳng phải từ nay… những ai biết sự thật sẽ không còn dám lên tiếng?”

Bên trong im lặng một nhịp.

Rồi một đại thần lên tiếng, giọng mang theo ý mỉa mai:

“Nghiêm đại nhân bảo vệ nàng như thế, chẳng lẽ là có… tư tình?”

Lúc ấy, Nghiêm Bắc Lục đáp mà không hề do dự:

“Nếu có tư tình, ta đã đưa nàng đi khỏi kinh thành từ ba năm trước.

Nhưng không.

Ta để nàng ở lại — để chứng minh nàng đủ tư cách đứng giữa ánh sáng, không cần ai che chở.”

Câu nói vừa dứt, bên trong không ai dám nói thêm.

Bởi lần đầu tiên, vị Tể tướng thiên triều — người vốn giữ mọi thứ trong tay áo, đứng sau lớp sương mỏng…

đã chọn đứng ra phía trước.

Vì một người.

Vì một nữ y.

Vì Lâm Thanh Dao.
 
Ánh Trăng Treo Ngoài Cửa Sổ
Chương 25



Khi hắn bước ra khỏi điện, gió chiều nghiêng nghiêng.

Ta không trốn, cũng không lùi.

Chỉ đứng đó, tay khẽ siết lại, mắt nhìn thẳng.

Hắn dừng lại trước mặt ta, ánh mắt hơi mỏi, nhưng trong sâu thẳm… là một tia dịu dàng không còn giấu nữa.

“Nàng nghe thấy rồi.”

“Nghe thấy rồi.”

“Vậy nàng nghĩ sao?”

Ta đáp:

“Năm xưa huynh im lặng để ta một mình đi vào chỗ chết.

Bây giờ… ta không ngờ, huynh lại mở miệng để ta được ở lại.”

Hắn hơi mím môi, cười nhẹ:

“Ta không giỏi giữ người. Nhưng…

lần này, nếu nàng vẫn muốn đi, ta sẽ cản.”

liliii

“Không phải vì quyền.

Mà vì ta đã hiểu — nàng không cần được cứu,

nàng chỉ cần… được tin.”

Gió nổi lên một cơn nhẹ, cuốn tóc ta vướng vào áo hắn.

Hắn không né.

Ta cũng không gỡ.

Chỉ lặng yên đứng giữa sân điện, trước bao ánh mắt mập mờ dõi tới, mà lòng lại… an ổn như thể thế gian đã yên.

Chiều hôm ấy, Diên Thọ cung không thắp đèn.

Hoàng hậu triệu ta đến — không qua nội thị, không theo nghi lễ.

Chỉ là một tờ giấy nhắn nhỏ, được gấp gọn trong bao thuốc đã dùng.

Ta hiểu.

Người không gọi ta với tư cách “thần y” hay “người tra án” nữa.

Mà là một người duy nhất nàng có thể nói chuyện thật lòng.

Điện rất yên tĩnh.

Bên ngoài, tán ngọc lan nở muộn, rơi từng cánh xuống thềm đá trắng.

Hoàng hậu ngồi bên bàn trà, áo không đính ngọc, đầu không cài trâm.

Nàng nhìn ta đến, rồi khẽ gật:

“Ngồi đi.”

Ta cúi đầu, ngồi vào chiếc ghế gỗ tròn bên cạnh. Một khoảng cách vừa đủ — không xa đến lạnh lùng, cũng không gần đến thất lễ.

Một lúc lâu, nàng mới lên tiếng:

“Ta từng nghĩ… chỉ cần giữ vị trí, giữ mặt mũi, giữ sự im lặng, thì có thể đổi được an ổn lâu dài.”

“Nhưng sau cùng, vẫn sai.”

Giọng nàng không run, không hận, nhưng ẩn trong đó là một nỗi cô độc sâu không đáy. Ta hiểu. Bởi chỉ có nữ nhân mới hiểu những khoảng tối mà một nữ nhân trong quyền lực phải đối mặt.

Nàng rót trà, tay hơi run, nhưng vẫn giữ vững tách.

“Lần này… ta muốn ngươi giúp ta giữ một việc.”

“Là việc gì?”

Nàng đưa tay, từ trong hộp gấm lấy ra một phong thư cũ. Giấy đã ngả màu, nhưng dấu niêm vẫn còn nguyên. Trên đó chỉ ghi ba chữ:

“Di chiếu dự bị.”

Tim ta chợt lặng.

“Đây là…”

“Là thứ ta để lại… nếu một ngày ta không còn, để người khác khỏi đem thân thể ta ra làm cái cớ đoạt vị.”

Ta không nói.

Bởi lúc này, mọi lời an ủi đều vô nghĩa. Chỉ có yên lặng mới đủ kính trọng.

Nàng nhìn thẳng ta, giọng nhẹ như mưa cuối xuân:

“Ta không tin nhiều người. Nhưng ta tin ngươi… sẽ không vì danh, vì lợi, mà đưa nó ra sai thời điểm.”

“Nếu có một ngày, triều đình loạn, hậu cung vỡ, mà ngươi vẫn còn sống — hãy giao nó cho người xứng đáng giữ ngai.”

Ta nhận lấy phong thư, hai tay run nhẹ.

Không phải vì sợ.

Mà vì ta biết — tay ta giờ đang giữ một phần mệnh mạch của cả thiên hạ.

Trước khi rời cung, nàng gọi ta lại:

“Lâm Thanh Dao.”

“Có thần.”

“Ta luôn nghĩ, trong cung… không có ai là bạn.”

“… Nhưng nếu có một người, thì có lẽ, đó là ngươi.”

Ra khỏi Diên Thọ cung, trời đã sẩm tối.

Gió qua vai áo, thấm vào hộp thư trong tay.

Mỗi bước chân đi qua hành lang ngọc thạch, ta đều cảm thấy rất rõ:

Từ giờ, ta không còn là người đứng giữa công lý và sai lầm nữa.

Mà là người đang giữ bí mật c*ối cùng của một nữ nhân sống trên ngôi cao nhất… nhưng cũng cô độc nhất.

Ta mang phong thư trở về Tĩnh Phong viện, đặt vào hộp gỗ được khóa ba tầng, bên dưới bệ lò hương.

Không dám mở. Không dám xem.

Chỉ biết — một khi đã mở ra, một phần giang sơn sẽ thay đổi.

Sáng hôm sau, ta nhận được một mảnh giấy lặng lẽ nhét dưới cửa.

Không có người gửi. Không chữ ký.

Chỉ một dòng:

“Trong di chiếu có một tên. Đã từng xuất hiện ở đơn thuốc của hoàng hậu.”

Tay ta khựng lại. Ngay lập tức mở ra bản chép tay đơn thuốc cũ — lần hoàng hậu động thai đầu tiên, năm Trình Dụ còn phụ trách.

Từng vị thuốc quen thuộc. Nhưng đến vị cuối cùng, ta ngẩn người.

Ngọc trân tiêu.

Một loại dược liệu quý, vốn không cần thiết cho dưỡng thai, càng không nên xuất hiện trong thuốc an thần.
 
Ánh Trăng Treo Ngoài Cửa Sổ
Chương 26



Ghi chú bên cạnh nét mực mờ:

“Chuyển từ phủ Ngụy, đích thân dâng lên.”

Tim ta như bị ai gõ mạnh.

Phủ Ngụy.

Là phủ của Ngụy Tể — người ta vẫn tưởng là chủ mưu mọi chuyện.

Nhưng theo những gì hoàng hậu nói trong di chiếu... có một người khác, từng thay mặt Ngụy phủ mang thuốc vào cung.

Người đó là:

Ngụy Uyển — thứ nữ của Ngụy Tể, từng là thị nữ thân cận bên cạnh Chiêu nghi Trầm thị.

Ta thầm đọc lại từng đoạn trong trí nhớ:

“Nếu một ngày ta không còn, hãy tìm lại cái tên Ngụy Uyển.

Năm xưa, nàng không chỉ mang thuốc… mà còn mang một tờ tấu phiếu chưa từng được trình.”

Ta ngồi lặng. Mồ hôi lạnh rịn ra sau lưng.

Một tờ tấu phiếu chưa được trình — nghĩa là một chỉ dụ hoặc phản tố từng bị giấu.

Và người giữ nó… là một thị nữ vốn không ai để ý, từng bị ghi là “mất tích” sau đêm Trầm Chiêu Nghi sảy thai.

Ta lập tức dặn Hạ Du:

“Tra toàn bộ người từng ra vào cung năm đó mang họ Ngụy.

Tập trung vào những kẻ có quan hệ họ hàng xa với Ngụy phủ, nhất là nữ tử bị ghi ‘rời cung vì bệnh’ hoặc ‘biến mất không rõ lý do’.”

“Và điều tra xem:

trong các tiệm thuốc dân gian gần ngoại thành…

có ai từng bán ngọc trân tiêu — nhưng không qua kiểm kê kho quốc dược.”

Hạ Du gật đầu đi ngay.

Còn ta… đứng trước giá thuốc, tay chạm vào từng túi dược, lòng chỉ còn một ý niệm:

Nếu ta đoán không sai…

Kẻ đứng sau chuyện đổi thuốc hoàng hậu, hại thai Trầm Chiêu Nghi, thậm chí điều khiển Trình Dụ —

có thể chưa bao giờ là Ngụy Tể.

Mà là người từng sống dưới quyền ông ta… và giấu mình dưới thân phận yếu thế nhất.

Một thứ nữ.

Một cung nữ.

Một bóng người không ai nhắc tới — nhưng đã làm rung chuyển cả hậu cung bằng một nắm thuốc và một tờ giấy không ai nhìn thấy.

Ngụy Uyển — thứ nữ của Ngụy Tể, từng là cung nữ theo hầu Trầm Chiêu Nghi trước khi nàng vào cung.

Sổ cung ghi nàng c.h.ế.t vì bệnh phong hàn, mất ở tuổi mười tám.

Thi thể được đưa về quê mai táng, không qua lễ tang cung quy.

Một cái c.h.ế.t quá yên lặng.

Quá nhẹ.

Giống như chưa từng tồn tại.

Hạ Du mang về danh sách các cửa hàng dược gần cổng nam thành.

Trong đó có một tiệm thuốc nhỏ tên Hồi Xuân Đường, từng nhập ngọc trân tiêu ba năm trước — cùng thời điểm đơn thuốc hoàng hậu được ghi có vị đó.

Chủ tiệm là một lão phụ mù một mắt, bảo rằng đơn hàng do một nữ tử họ Ngụy đặt, nhưng không để lại tên.

“Ngươi có nhớ mặt người đó không?” ta hỏi.

Ông gật đầu:

“Không nhớ rõ, nhưng nhớ nàng có một đặc điểm:

lỗ tai trái đeo khuyên bạch ngọc hình lá liễu.”

Tay ta khựng lại.

Bởi Trầm Chiêu Nghi… từng đeo đôi khuyên đó. Nhưng nàng chỉ có một chiếc.

Chiếc còn lại — nàng từng nói, “bị một nha đầu đánh rơi hộ, chẳng đòi lại được.”

Ta quay sang Lộ Dẫn, khẽ nói:

“Có khả năng… Ngụy Uyển chưa chết.

Mà đang sống dưới một thân phận khác — ẩn trong dân gian, dưới cái tên mới.”

liliii

“Giả chết?” hắn nhíu mày.

“Không phải giả c.h.ế.t — mà là bị đưa đi.

Người sắp xếp có thể là Ngụy Tể, nhưng cũng có thể… là chính nàng.”

“Vì nàng mang theo thứ không ai được phép giữ —

một tấu phiếu chưa từng trình.”

Chúng ta dò ngược lại danh sách các cung nhân từng "về quê vì bệnh".

Có một cái tên rất gần: Ngụy Thược Nhi — xuất cung cùng năm với cái c.h.ế.t của Ngụy Uyển, được ghi là "cháu họ xa".

Địa chỉ cuối cùng nàng sống: huyện Thanh Đàm, sát biên thành.

Ba ngày sau, ta và Lộ Dẫn lên đường.

Tới Thanh Đàm, hỏi thăm khắp trấn, cuối cùng tìm được một nhà thầy thuốc tên Cố di nương, chuyên chữa bệnh nữ nhi, tiếng tăm không lớn, nhưng rất đắt khách.

Khi bước vào, ta cảm nhận được sự khác thường.

Căn nhà quá sạch sẽ. Gỗ dùng để kê thuốc đều là gỗ lê trắng — loại gỗ mà cung nữ Trầm điện từng dùng làm giá treo y phục.

Khăn vải thêu hình lá liễu.

Góc bàn còn treo một chiếc khuyên bạch ngọc… y hệt lời ông chủ tiệm thuốc từng tả.

Chủ nhà ra tiếp. Là một nữ tử trạc ba mươi, mặt tròn, dáng dịu dàng.

Ta chưa vội nói gì, chỉ chắp tay:

“Xin hỏi… Cố di nương có phải từng tên là Ngụy Uyển không?”

Nàng thoáng khựng lại.

Không phủ nhận.

Không xoay người bỏ đi.

Chỉ ngồi xuống, rót trà, ngước lên nhìn ta:

“Ta đã chờ ngày này… suốt ba năm.”
 
Ánh Trăng Treo Ngoài Cửa Sổ
Chương 27



Gian nhà nhỏ ở huyện Thanh Đàm lặng ngắt như tờ.

Ngoài cửa, nắng nghiêng vàng lên tán cây quế.

Bên trong, chỉ có một chén trà cũ, và lời của một người từng "chết" trong sổ bộ hậu cung.

Ngụy Uyển nhìn ta và Lộ Dẫn, ánh mắt không oán giận, không van cầu.

Chỉ có một mỏi mệt đã thành quen.

Nàng lên tiếng, giọng trầm, như kể về người khác:

“Năm đó, ta theo tỷ tỷ vào cung. Trầm tỷ vẫn chưa được phong vị, chỉ là cung nữ của Diên Thọ điện.”

“Ta theo hầu, mang tiếng là thứ nữ Ngụy gia, nhưng không ai coi trọng. Ngụy Tể chỉ cho ta một thân phận thấp, vì không muốn người khác biết... ta từng biết rõ những thứ không nên biết.”

Ta nhíu mày:

“Là gì?”

Nàng đáp chậm:

“Tay Ngụy Tể... đã từng hạ độc một phi tần để đổi vị trí cho người của mình.”

“Người đó… là mẫu thân của hoàng hậu hiện tại.”

Ta sững người.

Lộ Dẫn siết tay:

“Ngươi có chứng cứ?”

Ngụy Uyển lấy ra một bọc vải cũ, bên trong là một bản sao tấu phiếu. Giấy ố vàng, nét chữ xiêu vẹo — nhưng không thể nhầm.

Nội dung: Tố cáo Ngụy Tể từng ngấm ngầm sai người đổi thuốc của một cung tần họ Lục, khiến thai nhi không giữ được, sức khỏe yếu dần rồi mất sớm.

Người dâng tấu: Lâm thị — y quan nội cung, sư phụ Trình Dụ.

Tấu chưa bao giờ được trình lên.

Bị đánh tráo.

Rơi vào tay Ngụy Tể — rồi biến mất.

Ngụy Uyển cúi đầu, giọng khàn khàn:

“Năm đó, ta được Lâm đại phu giao giữ bản sao này.

Nhưng khi tỷ tỷ bắt đầu mang thai, ta biết nếu không làm gì, đứa bé sẽ không sống sót.”

“Ta lặng lẽ sao lại một bản, dự tính dùng nó làm điều kiện: nếu người muốn giết, thì ta sẽ công khai nó.”

“Ta không ngờ… người đó chính là cha ta.”

Câu cuối cùng rơi xuống, gian phòng lặng như tờ.

Gió lay nhẹ bức màn mỏng, ánh nắng lấp lóa trên khuyên tai bạch ngọc.

Nàng nói tiếp:

“Ta biết mình không thể giữ mạng nếu tiếp tục sống trong cung.

Thế nên, ta giả chết.

Dùng danh nghĩa ‘Ngụy Thược Nhi’, rời cung dưới danh nghĩa một người khác.”

“Ta không làm lớn chuyện.

Vì ta biết, một tờ giấy này… nếu rơi vào tay kẻ không đúng, sẽ không cứu ai cả.

Chỉ khiến người c.h.ế.t thêm.”

“Nhưng giờ… ta giao nó cho các ngươi.”

Ánh mắt nàng rơi vào tay ta, trầm tĩnh mà kiên định:

“Giao cho người dám giữ. Dám vạch. Dám chịu hậu quả.

Không phải vì báo thù, mà vì — nếu sự thật không được nói ra,

thì sẽ lại có một nữ nhân khác, một đứa trẻ khác, c.h.ế.t đi… như chưa từng tồn tại.”

Ta nhận lấy tấu phiếu, hai tay hơi run.

Không phải vì sợ.

Mà vì biết, từ khoảnh khắc này…

Mũi d.a.o c*ối cùng — đã chỉ thẳng vào tim Ngụy Tể.

Ta trở về kinh thành ngay trong đêm.

Trời mưa, đường trơn trượt, nhưng tay ta vẫn giữ chặt hộp gỗ chứa tấu phiếu — bản sao từ Ngụy Uyển, nét chữ đã phai nhưng lời lẽ vẫn như dao.

Ta biết, khi đã mở hộp này ra…

sẽ không còn ai trong sạch.

Không còn ai được phép im lặng.

Sáng hôm sau, ta vào cung, thẳng đến Diên Thọ điện.

Hoàng hậu chờ ta bên hiên, ánh mắt không ngạc nhiên, như đã biết ngày này sẽ đến.

Ta quỳ, dâng hộp gỗ lên bằng hai tay.

Nàng mở ra.

Đọc.

Từng chữ một.

Không bỏ sót.

Khi tay nàng chạm đến dòng cuối cùng, ngón tay siết nhẹ, như muốn bóp nát cả giấy.

Rồi, rất khẽ, nàng hỏi:

“Có bao nhiêu người biết chuyện này?”

Ta đáp:

“Thần, Lộ Dẫn, và Ngụy Uyển.”

Nàng gật đầu.

“Ngụy Uyển… vẫn còn sống sao?”

“Vẫn sống, nhưng không muốn về cung. Chỉ muốn bảo vệ một phần sự thật cuối cùng mà thôi.”

Nàng im lặng, một lúc lâu mới nói:

“Ta từng muốn nhân từ.

Nhưng hôm nay, trẫm chỉ thấy — nếu không ra tay, sẽ còn người khác chết.”

Chiều cùng ngày, ta được mời đến phủ Tể tướng.

Không báo trước.

liliii

Nhưng người mở cửa… lại chính là Nghiêm Bắc Lục.

Hắn nhìn ta, ánh mắt sâu và trầm hơn mọi lần gặp trước.

“Ngươi mang đến rồi.”

“Phải.”

Hắn không hỏi ta có chắc không.

Chỉ mời ta vào thư phòng, nơi đã từng trải qua biết bao trận gió chính sự.

Nơi đã từng chứng kiến hắn cứu người…

và cả những lần hắn làm ngơ trước sự thật.

Ta đặt tấu phiếu lên bàn, không nói gì thêm.

Hắn xem, rất nhanh.

Rồi chậm rãi đứng dậy, quay lưng lại, nhìn ra cửa sổ.

“Một khi đưa ra, sẽ không chỉ hạ được Ngụy Tể.”

“Ta biết.”

“Hắn là rường cột của một nửa triều thần. Nếu đổ, sẽ kéo theo không ít người.”

“Ta cũng biết.”

Hắn quay lại.

Ánh mắt không còn là vị Tể tướng cân nhắc hơn thiệt.

Mà là một người đang cân một cán cân khác: đúng – sai.

Rồi hắn nói:

“Ngươi đã dám giữ.

Vậy để ta là người… dám đẩy.”
 
Ánh Trăng Treo Ngoài Cửa Sổ
Chương 28



Tối hôm đó, triều đình đột nhiên ban chỉ:

Mở lại hồ sơ cái chết của Lục tần — mẫu thân hoàng hậu.

Đích thân Nghiêm Tể tướng tra xét.

Toàn triều chấn động.

Bởi ai cũng biết: cái chết ấy vốn được coi là “vì bệnh.”

Nhưng một khi lật lại… nghĩa là có ai đó đã che giấu.

Và kẻ che giấu… là ai, không cần nói cũng rõ.

Ngay trong đêm triều đình ban chỉ tra lại cái c.h.ế.t của Lục tần, phủ Ngụy lập tức đóng kín cổng. Không ai ra, không ai vào.

Ngụy Tể không thượng triều sáng hôm sau, lý do ghi lại: “trọng bệnh.”

Nhưng ai cũng hiểu — kẻ lão thật sự muốn giết… vẫn còn đang sống.

Sáng sớm, khi ta vừa rời Tĩnh Phong viện để đến Viện Giám dược xác nhận lại tấu phiếu, Hạ Du bị ám toán.

Một lưỡi d.a.o tẩm độc, cắm thẳng vào vai trái, suýt trúng động mạch.

Khi ta đến nơi, hắn đã ngất. Máu nhuộm đỏ vạt áo, mặt trắng bệch như giấy.

Ta lập tức băng bó, trấn kinh.

Lộ Dẫn đến sau, chỉ liếc một cái đã đoán được:

“Không phải trộm. Không phải thích khách.

Mục tiêu là… dằn mặt.”

“Vì sao không g.i.ế.c thẳng?” ta hỏi.

Hắn siết nắm tay:

“Vì muốn để ngươi hiểu:

nếu ngươi tiếp tục, người tiếp theo… không còn may mắn như thế.”

Chiều cùng ngày, một thị vệ quen trong nội điện đưa ta một mảnh lụa nhỏ, được gấp kỹ, giấu trong đáy túi thuốc cũ.

Chữ viết nghiêng nghiêng, chỉ ba câu:

“Muốn sống, thì câm miệng.”

“Muốn mọi người sống, thì rời khỏi cung.”

“Đừng buộc ta ra tay lần nữa.”

Không tên.

Không dấu.

Nhưng nét bút run — như của một người từng nắm quyền rất lâu… và lần đầu thật sự sợ mất.

Ngụy Tể đã phản đòn.

Và hắn đánh vào nơi đau nhất: mạng sống những người ta yêu quý.

Tối hôm đó, Nghiêm Bắc Lục đến gặp ta.

Không lời báo trước. Không mang thị vệ.

Chỉ mình hắn, bước vào Tĩnh Phong viện, như bước vào một khoảng ký ức đầy gió xưa.

Ta đang thay thuốc cho Hạ Du. Hắn đứng sau rất lâu mới lên tiếng:

“Hắn ra tay rồi.”

Ta gật.

Hắn nhìn ta, rất lâu, ánh mắt không còn che giấu gì nữa:

“Nàng có thể lùi.

Chỉ cần gật đầu… ta sẽ lập tức đưa nàng ra khỏi kinh thành, khỏi cả cái lưới này.”

“Chúng ta có thể đi.”

Ta không quay lại.

Chỉ rửa tay bằng nước cỏ gừng, tay hơi run:

“Nếu ta đi, sẽ có người khác chết.

Nếu ta im, thì ba năm qua… tất cả những gì ta đấu tranh sẽ hóa vô nghĩa.”

“Nghiêm Bắc Lục… ta không phải đang muốn thắng.

Ta chỉ muốn giữ lại một phần lẽ phải.

Cho những người đã chết, và những người vẫn sống.”

Hắn lặng thinh.

Một lúc sau, hắn đến gần, cúi xuống thật thấp, như người bình thường không phải Tể tướng, không phải quân cờ quyền lực, chỉ là một nam nhân đứng trước người mình tin.

“Vậy nàng ở lại.

Ta sẽ không đưa nàng đi nữa.

Nhưng từ hôm nay — ai muốn lấy mạng nàng…

phải bước qua ta.”

Ba ngày sau vụ ám sát Hạ Du, hoàng hậu âm thầm ra chỉ lệnh:

liliii

Phong tỏa Diên Thọ cung. Không tiếp khách. Không thượng điện. Không nhận tấu.

Không một ai hiểu vì sao Trung cung lại tự đóng cửa đúng lúc triều đình đang nổi sóng.

Nhưng chỉ có ba người được triệu vào — bằng đường ngầm phía sau lầu sách.

Ba người đó là:

Lâm Thanh Dao, người đang giữ chứng cứ cuối cùng.

Nghiêm Bắc Lục, người nắm thực quyền triều chính.

Lộ Dẫn, người của Vô Cung Ti — tay gươm trong bóng tối của hoàng hậu.

Trong tĩnh thất Diên Thọ cung, đèn chỉ thắp một ngọn.

Hoàng hậu ngồi giữa, sắc mặt lạnh như nước trong hồ đá.

Sau lưng nàng, là một bức bình phong vẽ cảnh mai rụng trong tuyết — trắng, lạnh, và tuyệt vọng.

Nàng mở lời:

“Kẻ ra tay với Hạ Du, không chỉ muốn dằn mặt.

Mà là thử xem ta… có dám liều.”

“Ta hỏi các ngươi — nếu hiện tại lật Ngụy Tể, có chắc toàn bộ triều đình sẽ không rung chuyển?”

Nghiêm Bắc Lục đáp trước, giọng không nhanh không chậm:

“Sẽ rung.”

“Vậy ngươi vẫn muốn ra tay?”

Hắn gật.

“Vì rung lúc này… còn hơn để mục rỗng đến lúc ngã.”

Lộ Dẫn lấy ra một cuộn lụa nhỏ, mở ra giữa bàn.

Bên trong là sơ đồ nhân lực của Ngụy phủ, bao gồm các quan hệ ngầm với sáu phủ lớn, ba đội cấm vệ, và hai người trong Viện Thái sử.

“Chỉ cần lật hắn không gọn,” Lộ Dẫn nói, “sẽ loạn.”

“Người có thể thay thế hắn, chỉ có một — chính là Nghiêm đại nhân.”

Nghiêm Bắc Lục không nhìn sơ đồ.

Hắn nhìn ta.

“Ý của nàng là?”

Ta đáp chậm rãi:

“Ngụy Tể đáng chết. Nhưng nếu cái c.h.ế.t của hắn chỉ tạo ra một hố quyền lực,

thì ta chẳng khác gì là người kéo sập một bức tường mà không có mái chống.”

“Ta không muốn thắng bằng máu.

Mà muốn lột trần hắn giữa ánh sáng.

Cho thiên hạ thấy…

kẻ được gọi là ‘rường cột triều đình’ — đã từng bán đứng hậu cung, g.i.ế.c thai nhi, hạ độc mẫu phi.

Chứ không chỉ là một cái tên bị xử kín trong hồ sơ mật.”
 
Ánh Trăng Treo Ngoài Cửa Sổ
Chương 29



Hoàng hậu gật đầu.

“Vậy thì,” nàng nói, “ta sẽ mở một buổi yến thọ trước toàn cung, mời đủ các phi tần, đại thần hậu đài, người Ngụy phủ nâng đỡ.

Ngay trong yến ấy…

Ngụy Uyển sẽ xuất hiện.”

Ta ngẩng lên.

liliii

Nàng mỉm cười:

“Một người ‘đã chết’, nay trở lại,

cầm trong tay chứng cứ bị giấu ba năm,

đứng giữa chính điện mà hỏi:

Ai đã ra lệnh giết mẫu thân hoàng hậu?”

“Ván cờ đó…

ta muốn thiên hạ cùng chứng kiến.”

Không ai nói gì thêm.

Chỉ có tiếng gió rít khe cửa — như tiếng cười lạnh của những tháng năm câm lặng đang bị vạch mặt.

Và ta hiểu:

trận cuối đã đến.

Người nắm dao…

không phải hoàng hậu.

Không phải Tể tướng.

Mà là một nữ nhân từng bị xóa khỏi đời, nay trở lại — để đòi lại công lý cho chính mình.

Thọ yến tổ chức tại Ngọc Minh điện, nơi chỉ dành cho đại lễ hậu cung.

Lần gần nhất mở cửa đón đủ chư phi và đại thần, là ngày hoàng hậu đăng vị.

Lần này… lại là mừng thọ hoàng hậu ba mươi mốt tuổi.

Một con số chẳng ai mừng.

Một thời điểm chẳng ai mong.

Nhưng ai cũng đến.

Vì họ biết, không đến — là tự nhận có điều muốn giấu.

Ngụy Tể xuất hiện vào canh hai.

Vẫn áo triều đen thêu rồng mây, tay chống gậy ngọc, dáng đi hơi chậm hơn trước, nhưng ánh mắt vẫn không suy suyển.

Lão ngồi xuống hàng ghế đầu, bên cạnh vài đại thần phe cánh, mỉm cười như mọi việc đang diễn ra đúng ý mình.

Lúc đó, Nghiêm Bắc Lục cũng bước vào — y phục nhạt màu, không mang kiếm, nhưng mỗi bước như mang theo một cơn chấn động.

Hắn ngồi đối diện Ngụy Tể, không nói lời nào.

Ta đứng ở bên cạnh hoàng hậu, trong một góc không ai chú ý.

Trái tim đập từng nhịp rõ ràng, như gõ trống mở màn.

Sau ba tuần rượu, hoàng hậu đứng dậy, nâng chén ngọc:

“Bản cung cảm tạ chư vị hôm nay đến mừng.

Cũng nhân thọ yến này, có một người… từ phương xa quay về,

mang theo lễ vật vô cùng đặc biệt.”

“— Một mảnh ký ức, ba năm qua bị vùi trong đất lạnh.”

Tiếng nàng vừa dứt, mọi người đồng loạt ngẩng đầu.

Cửa điện hé mở.

Một nữ tử mặc áo vải thô bước vào, dáng đi không vội, không sợ hãi.

Mái tóc búi đơn giản, không châu ngọc, trên tai trái đeo một chiếc khuyên bạch ngọc hình lá liễu.

Ngụy Tể nhìn thấy nàng, sắc mặt trắng bệch như giấy.

Lưng hắn khựng lại một thoáng, như bị thứ gì đ.â.m xuyên qua.

“Ngụy Uyển…?”

“Ngươi… đã c.h.ế.t rồi…”

Nàng dừng bước giữa điện, rút từ tay áo một cuộn lụa vàng đã ngả màu, ngẩng đầu:

“Ba năm trước, hoàng hậu động thai, đơn thuốc bị đổi.

Người đổi — là người của Ngụy phủ.”

“Mười sáu năm trước, mẫu thân hoàng hậu — Lục tần — mất vì một toa thuốc sai, bị ghi là ‘sinh non vì yếu khí’.

Nhưng đơn gốc… đã bị giấu khỏi Thái y viện.”

“Ta — kẻ từng bị bịt miệng, hôm nay xin trả lại toàn bộ sự thật trước thiên hạ.”

Nói xong, nàng mở lụa. Tấu phiếu rơi xuống, mực cũ mờ đi, nhưng nét bút vẫn rõ.

Lúc ấy, trong điện không một ai dám thở mạnh.

Ngụy Tể bật dậy, mặt đỏ bừng:

“Đây là giả!

Chỉ là dàn dựng!

Một kẻ đã chết, thì lấy tư cách gì đứng đây nói lời vu vạ?!”

Hoàng hậu không thay đổi sắc mặt.

Chỉ nhấc chén trà lên, khẽ nói:

“Nếu là giả… thì sao tay ngươi lại run?”

Lão sững lại.

Quả thật — tay hắn đang run.

Không kiềm được. Không dừng được.

“Truyền chỉ!”

“Nghiêm Bắc Lục — tiếp nhận toàn bộ hồ sơ liên quan đến thuốc của hậu cung từ mười lăm năm trước đến nay.”

“Vô Cung Ti phối hợp tra xét.”

“Trong thời gian điều tra… Ngụy Tể đình chức, cách ly tại phủ, không được bước vào cung nửa bước.”

Lúc ấy, có kẻ run rẩy đứng dậy, định can gián.

Nhưng ánh mắt Nghiêm Bắc Lục liếc qua — chỉ một lần.

Không ai dám nói thêm lời nào.

Bởi họ biết:

Tể tướng đã chọn phe.

Và lần này, phe ấy — không phải Ngụy phủ.

Yến tan.

Ngụy Tể rời điện trong im lặng, bóng lưng cúi thấp, không còn là một rường cột, mà chỉ là một kẻ già nua rút lui khỏi ván cờ chính trị.

Còn ta… nhìn Ngụy Uyển đứng giữa sân điện, gió thổi tung vạt áo cũ.

Nàng không khóc, không cười.

Chỉ ngẩng đầu nhìn trời.

“Cuối cùng… ta cũng nói được rồi.
 
Back
Top Bottom