Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ánh Trăng Treo Ngoài Cửa Sổ

Ánh Trăng Treo Ngoài Cửa Sổ
Chương 30



Ngụy Tể bị đình chức.

Tin này chỉ mất một đêm để thấm sâu vào từng ngóc ngách triều đình, phủ quan, lầu gác.

Và ngay sáng hôm sau, đã có bảy bản tấu dâng lên — sáu người ứng cử thay thế Ngụy Tể, một người xin… khôi phục chức cho lão.

Người cuối cùng, là Thượng thư bộ Hộ — đồng minh thân tín nhất của Ngụy Tể.

Trong tấu viết:

“Kẻ nữ tử tự xưng Ngụy Uyển không có hộ tịch, không có chứng minh thân phận, lời tố cáo không đủ căn cứ.”

“Việc đình chức đại thần dựa trên lời một nữ y cùng một ‘người đã chết’ — e là bất cẩn.”

Trong cung, hoàng hậu chỉ lặng lẽ cười nhạt.

“Không phải họ không tin sự thật.

Mà là họ không muốn tin.

Vì nếu tin, họ sẽ mất chỗ dựa.

Mà ai lại muốn tự c.h.ặ.t c.h.â.n mình?”

Ta đứng bên, lòng trĩu nặng.

Không vì sợ, mà vì biết — c*ộc chiến này còn lâu mới kết thúc.

Ba ngày sau yến thọ, Lộ Dẫn đưa ta một mật báo:

“Có kẻ âm thầm điều tra ngươi.

Lần theo từ nhà y tổ của ngươi đến cả những lần ngươi xuất hành không qua trạm.

Cả thân thế của Hạ Du… cũng bị lật lên tra.”

Ta khựng người.

“Ý ngươi là…”

“— Họ không thể đánh ngươi vì lý,

nên sẽ đánh bằng gốc.”

Quả nhiên, sáng hôm sau, có người dâng sớ:

“Lâm Thanh Dao tuy lập công, nhưng thân thế không rõ ràng.

Từng rời cung tự do, quan hệ không minh bạch với Tể tướng.

Xin tra xét lại lệnh bài Nội cung và tư cách hành y của nàng.”

Người ký tên… là một chức quan bộ Lễ, vốn không có thù riêng.

Chỉ là kẻ đứng theo gió.

Buổi chiều, ta được truyền đến gặp Nghiêm Bắc Lục.

Hắn không ở thư phòng.

Mà đứng chờ ta… trên sân thượng phủ Tể tướng, giữa gió đầu mùa.

“Ngươi biết chuyện rồi?” hắn hỏi.

Ta gật.

Hắn không nói nhiều, chỉ đặt trước mặt ta một phong thư chưa niêm:

“Là văn thư xin ngươi rời kinh ba tháng.

Danh nghĩa: ra ngoài thành chữa bệnh cho một quý nhân.

Nhưng thực chất… là bảo vệ ngươi.”

Ta nhìn hắn, ánh mắt lặng lẽ:

“Ngươi nghĩ ta muốn trốn?”

Hắn không đáp.

Chỉ nhìn ta rất lâu, giọng khàn khàn:

“Ta chỉ sợ… lần này, không ai ra tay đe dọa.

Mà là một nhát d.a.o thật.

Không cảnh báo. Không báo trước.”

Ta im lặng thật lâu, cuối cùng lắc đầu:

“Ngươi có thể bảo vệ ta khỏi một nhát dao.

liliii

Nhưng không thể bảo vệ mọi người từng vì ta mà bị thương.”

“Nếu ta rút lui, thì những điều ta làm — chỉ là cái cớ để người ta dìm ta.”

“Ta không đi.”

Gió nổi lên.

Chiếc phong thư chưa niêm kia bị gió thổi qua, mép giấy tung lên…

nhưng không ai buộc lại.

Nghiêm Bắc Lục quay đi, khẽ cười:

“Biết ngươi sẽ nói vậy.

Nhưng vẫn viết sẵn.

Vì một phần trong ta… vẫn hy vọng ngươi sẽ chọn an toàn.”

Ta bước lên một bước, đứng bên cạnh hắn:

“Nếu hôm nay là ngươi bị đẩy ra khỏi triều đình,

ngươi có đi không?”

Hắn ngẩng nhìn ta, lần đầu không đáp bằng lời.

Chỉ lẳng lặng gật đầu — rồi lại lắc.

Gió giữa sân thượng thổi tung tà áo.

Mà trong lòng, ta biết rõ hơn ai hết:

Trận chiến này… không còn chỗ cho người đứng ngoài.

Đêm ấy, hoàng hậu triệu ta vào tĩnh điện không người.

Không mang theo thị nữ.

Không đốt đèn lớn.

Chỉ một ngọn nến thấp, và một cuộn danh sách được lặng lẽ trải ra.

Trên đó là hơn hai mươi cái tên — toàn nữ y, y đồng từng phục vụ trong hậu cung suốt mười năm qua.

Bên cạnh mỗi tên, chỉ có một dòng lý do rời cung:

“Đánh rơi thảo dược.”

“Chẩn sai mạch.”

“Không đúng y lệnh.”

“Tự xin thôi chức vì gia bệnh.”

Nhưng khi ta đọc đến dòng thứ mười bảy, hoàng hậu khẽ nói:

“Ngươi thấy gì không?”

Ta ngẩng đầu:

“Phần lớn rời đi vào cùng một năm.

Cùng nửa đầu năm Thái Hòa thứ mười hai — cũng là năm… Lục tần mất.”

Nàng gật.

Ánh nến hắt bóng mi dài của nàng lên vách, như cánh chim mỏi:

“Họ không phạm lỗi.

Mà là thấy được điều không nên thấy.”

Trong số đó, có một cái tên khiến ta sững người:

Dư thị — từng là y đồng của Trình Dụ.

Cách đây hai năm, bà bị ghi ‘chẩn sai dẫn đến phi tử sảy thai’, bị phạt rồi buộc rời cung. Nhưng theo hồ sơ Hạ Du điều tra được… phi tử đó không hề mang thai.

Bị ép rời cung… vì nói thật.

Sáng hôm sau, ta cùng Lộ Dẫn âm thầm rời cung, đi về thôn Phù Nghi — nơi Dư thị đang ở ẩn trong một am nhỏ.

Người phụ nữ ấy, tóc đã hoa râm, mắt hơi mờ, nhưng tay vẫn còn vững khi sắc thuốc.

Khi ta nói ra danh tính và mục đích chuyến đi, bà lặng đi một lát, rồi cười rất nhẹ:

“Ta tưởng… cả đời này sẽ không có ai hỏi lại.”

Ta quỳ xuống trước thềm, cúi người:

“Chúng ta cần lời chứng của bà.

Không phải vì thù.

Mà vì những người như bà… không thể bị coi là câm mãi được.”

Dư thị bước vào nhà, từ dưới ván giường lôi ra một cuốn sổ mỏng.

Bên trong là bản chép tay đơn thuốc dành cho Lục tần ba ngày trước khi bà mất.

Mực nhòe đi theo năm tháng, nhưng vẫn còn nhận ra được tên vị thuốc bị thêm vào — hồng diệp tán.

Một loại thuốc nhẹ, dùng lâu sẽ gây mất m.á.u mạn tính.

Không gây c.h.ế.t lập tức.

Chỉ khiến người yếu dần… rồi kiệt.

“Ta không biết ai ra lệnh.

Nhưng người đưa thuốc… là một y đồng trẻ, họ Tạ,

từng được Trình Dụ tiến cử.”

“Ta hỏi sao lại thêm vị ấy, hắn bảo:

‘Có người dặn — chỉ cần để người ấy không còn sinh khí.’”
 
Ánh Trăng Treo Ngoài Cửa Sổ
Chương 31



Ngụy Tể bị đình chức.

Tin này chỉ mất một đêm để thấm sâu vào từng ngóc ngách triều đình, phủ quan, lầu gác.

Và ngay sáng hôm sau, đã có bảy bản tấu dâng lên — sáu người ứng cử thay thế Ngụy Tể, một người xin… khôi phục chức cho lão.

Người cuối cùng, là Thượng thư bộ Hộ — đồng minh thân tín nhất của Ngụy Tể.

Trong tấu viết:

“Kẻ nữ tử tự xưng Ngụy Uyển không có hộ tịch, không có chứng minh thân phận, lời tố cáo không đủ căn cứ.”

“Việc đình chức đại thần dựa trên lời một nữ y cùng một ‘người đã chết’ — e là bất cẩn.”

Trong cung, hoàng hậu chỉ lặng lẽ cười nhạt.

“Không phải họ không tin sự thật.

Mà là họ không muốn tin.

Vì nếu tin, họ sẽ mất chỗ dựa.

Mà ai lại muốn tự c.h.ặ.t c.h.â.n mình?”

Ta đứng bên, lòng trĩu nặng.

Không vì sợ, mà vì biết — c*ộc chiến này còn lâu mới kết thúc.

Ba ngày sau yến thọ, Lộ Dẫn đưa ta một mật báo:

“Có kẻ âm thầm điều tra ngươi.

Lần theo từ nhà y tổ của ngươi đến cả những lần ngươi xuất hành không qua trạm.

Cả thân thế của Hạ Du… cũng bị lật lên tra.”

Ta khựng người.

“Ý ngươi là…”

“— Họ không thể đánh ngươi vì lý,

nên sẽ đánh bằng gốc.”

Quả nhiên, sáng hôm sau, có người dâng sớ:

liliii

“Lâm Thanh Dao tuy lập công, nhưng thân thế không rõ ràng.

Từng rời cung tự do, quan hệ không minh bạch với Tể tướng.

Xin tra xét lại lệnh bài Nội cung và tư cách hành y của nàng.”

Người ký tên… là một chức quan bộ Lễ, vốn không có thù riêng.

Chỉ là kẻ đứng theo gió.

Buổi chiều, ta được truyền đến gặp Nghiêm Bắc Lục.

Hắn không ở thư phòng.

Mà đứng chờ ta… trên sân thượng phủ Tể tướng, giữa gió đầu mùa.

“Ngươi biết chuyện rồi?” hắn hỏi.

Ta gật.

Hắn không nói nhiều, chỉ đặt trước mặt ta một phong thư chưa niêm:

“Là văn thư xin ngươi rời kinh ba tháng.

Danh nghĩa: ra ngoài thành chữa bệnh cho một quý nhân.

Nhưng thực chất… là bảo vệ ngươi.”

Ta nhìn hắn, ánh mắt lặng lẽ:

“Ngươi nghĩ ta muốn trốn?”

Hắn không đáp.

Chỉ nhìn ta rất lâu, giọng khàn khàn:

“Ta chỉ sợ… lần này, không ai ra tay đe dọa.

Mà là một nhát d.a.o thật.

Không cảnh báo. Không báo trước.”

Ta im lặng thật lâu, cuối cùng lắc đầu:

“Ngươi có thể bảo vệ ta khỏi một nhát dao.

Nhưng không thể bảo vệ mọi người từng vì ta mà bị thương.”

“Nếu ta rút lui, thì những điều ta làm — chỉ là cái cớ để người ta dìm ta.”

“Ta không đi.”

Gió nổi lên.

Chiếc phong thư chưa niêm kia bị gió thổi qua, mép giấy tung lên…

nhưng không ai buộc lại.

Nghiêm Bắc Lục quay đi, khẽ cười:

“Biết ngươi sẽ nói vậy.

Nhưng vẫn viết sẵn.

Vì một phần trong ta… vẫn hy vọng ngươi sẽ chọn an toàn.”

Ta bước lên một bước, đứng bên cạnh hắn:

“Nếu hôm nay là ngươi bị đẩy ra khỏi triều đình,

ngươi có đi không?”

Hắn ngẩng nhìn ta, lần đầu không đáp bằng lời.

Chỉ lẳng lặng gật đầu — rồi lại lắc.

Gió giữa sân thượng thổi tung tà áo.

Mà trong lòng, ta biết rõ hơn ai hết:

Trận chiến này… không còn chỗ cho người đứng ngoài.

Đêm ấy, hoàng hậu triệu ta vào tĩnh điện không người.

Không mang theo thị nữ.

Không đốt đèn lớn.

Chỉ một ngọn nến thấp, và một cuộn danh sách được lặng lẽ trải ra.

Trên đó là hơn hai mươi cái tên — toàn nữ y, y đồng từng phục vụ trong hậu cung suốt mười năm qua.

Bên cạnh mỗi tên, chỉ có một dòng lý do rời cung:

“Đánh rơi thảo dược.”

“Chẩn sai mạch.”

“Không đúng y lệnh.”

“Tự xin thôi chức vì gia bệnh.”

Nhưng khi ta đọc đến dòng thứ mười bảy, hoàng hậu khẽ nói:

“Ngươi thấy gì không?”

Ta ngẩng đầu:

“Phần lớn rời đi vào cùng một năm.

Cùng nửa đầu năm Thái Hòa thứ mười hai — cũng là năm… Lục tần mất.”

Nàng gật.

Ánh nến hắt bóng mi dài của nàng lên vách, như cánh chim mỏi:

“Họ không phạm lỗi.

Mà là thấy được điều không nên thấy.”
 
Ánh Trăng Treo Ngoài Cửa Sổ
Chương 32



Trong số đó, có một cái tên khiến ta sững người:

Dư thị — từng là y đồng của Trình Dụ.

Cách đây hai năm, bà bị ghi ‘chẩn sai dẫn đến phi tử sảy thai’, bị phạt rồi buộc rời cung. Nhưng theo hồ sơ Hạ Du điều tra được… phi tử đó không hề mang thai.

Bị ép rời cung… vì nói thật.

Sáng hôm sau, ta cùng Lộ Dẫn âm thầm rời cung, đi về thôn Phù Nghi — nơi Dư thị đang ở ẩn trong một am nhỏ.

Người phụ nữ ấy, tóc đã hoa râm, mắt hơi mờ, nhưng tay vẫn còn vững khi sắc thuốc.

Khi ta nói ra danh tính và mục đích chuyến đi, bà lặng đi một lát, rồi cười rất nhẹ:

“Ta tưởng… cả đời này sẽ không có ai hỏi lại.”

Ta quỳ xuống trước thềm, cúi người:

“Chúng ta cần lời chứng của bà.

Không phải vì thù.

Mà vì những người như bà… không thể bị coi là câm mãi được.”

Dư thị bước vào nhà, từ dưới ván giường lôi ra một cuốn sổ mỏng.

Bên trong là bản chép tay đơn thuốc dành cho Lục tần ba ngày trước khi bà mất.

Mực nhòe đi theo năm tháng, nhưng vẫn còn nhận ra được tên vị thuốc bị thêm vào — hồng diệp tán.

Một loại thuốc nhẹ, dùng lâu sẽ gây mất m.á.u mạn tính.

Không gây c.h.ế.t lập tức.

Chỉ khiến người yếu dần… rồi kiệt.

“Ta không biết ai ra lệnh.

Nhưng người đưa thuốc… là một y đồng trẻ, họ Tạ,

từng được Trình Dụ tiến cử.”

“Ta hỏi sao lại thêm vị ấy, hắn bảo:

liliii

‘Có người dặn — chỉ cần để người ấy không còn sinh khí.’”

Ta siết chặt cuốn sổ, hít sâu một hơi.

Lộ Dẫn khẽ nói:

“Tạ y đồng… hiện đang là phó viện phó Thái y viện.”

“Nếu có nhân chứng,

hắn sẽ là đinh c*ối cùng đóng vào nắp quan tài của Ngụy Tể.”

Chúng ta cáo từ.

Trước khi rời khỏi thôn, Dư thị đứng bên gốc đào khô, nhìn theo bóng ta, khẽ nói:

“Nếu lần này lật được,

xin hãy…

cho những người từng nói thật được ghi tên lại trong sách.”

Ta quay đầu lại, gật thật chậm:

“Sách có thể viết sai.

Nhưng người cầm bút… không nên lặp lại điều đó lần thứ hai.”

Ba ngày sau khi trở về từ thôn Phù Nghi, ta trình lên hoàng hậu cuốn sổ tay của Dư thị. Nét chữ của bà run nhưng chắc, bên trong ghi rõ từng vị thuốc, cả tên Tạ y đồng và ngày tháng phát thuốc.

Hoàng hậu không nói một lời, chỉ lặng lẽ đốt một nén nhang đặt bên cạnh sổ thuốc, như để tiễn vong linh Lục tần đã mất mười sáu năm.

Nghiêm Bắc Lục đến vào giờ Hợi, cùng ta và Lộ Dẫn ngồi bàn lại một lần cuối.

Hắn nói thẳng: “Nếu chỉ có lời chứng, quan văn phe Ngụy vẫn sẽ gạt đi. Ta cần để hắn tự lộ mặt.”

Lộ Dẫn gật đầu, đặt lên bàn một bản sao đơn thuốc gần đây: “Vừa khớp. Tạ y đồng hiện đã ba lần thêm vị thuốc tương tự vào đơn của các phi tần mang thai, đều bị sảy.”

Hoàng hậu nhìn hai chúng ta, giọng trầm mà dứt khoát: “Được. Vậy thì mời hắn… chẩn mạch cho ta.”

Sáng hôm sau, chiếu thư được truyền xuống từ Diên Thọ cung: Hoàng hậu cảm thấy thể trạng chưa hoàn toàn hồi phục sau yến thọ, muốn đích thân mời Tạ phó viện phó tới bắt mạch, kê đơn.

Tạ thị vốn nổi danh "thận trọng", chưa từng để lộ sơ hở. Hắn đến đúng giờ, hành lễ đủ phép, bắt mạch xong thì ghi đơn tại chỗ, dâng lên trước mặt hoàng hậu, miệng nói: “Thần dâng tấu đơn này, gồm các vị bổ khí điều huyết, giúp nương nương yên giấc, an thần.”

Ta cầm lấy xem, thoáng cau mày.

Hồng diệp tán — lại một lần nữa.

Tựa như cái bóng không rời khỏi bàn tay hắn.

Lộ Dẫn không ra mặt. Nghiêm Bắc Lục cũng không nói gì. Chỉ có hoàng hậu, sau khi xem xong đơn thuốc, chậm rãi đặt lên bàn, giọng bình thản:

“Phó viện phó, khanh chắc chắn đây là toa thuốc thích hợp cho ta?”

Tạ thị hơi khựng lại một chút, rồi lập tức đáp: “Hồi bẩm nương nương, là thuốc dưỡng tâm điều khí, đã cân nhắc thể trạng người.”

Nàng gật đầu: “Vậy nếu bản cung cho người tra ngược trong kho, thấy dược liệu này vốn chưa từng được cấp vào viện cung mấy tháng nay… thì khanh giải thích thế nào?”

Tạ thị thoáng biến sắc.

Ta bước ra một bước, trải cuốn sổ thuốc của Dư thị lên bàn, tay không run:

“Thưa nương nương, đây là đơn thuốc ba ngày trước khi Lục tần mất. Cũng có hồng diệp tán. Và cũng được viết tay bởi một người họ Tạ.”

Tạ thị lùi nửa bước. Môi mím chặt.

Lúc ấy, hoàng hậu mới nhẹ nhàng nói: “Tạ phó viện phó, nếu khanh muốn giữ chức, xin trả lời thật — khanh viết đơn này vì y lý, hay vì chỉ thị?”

Gương mặt hắn trắng bệch.

Một lúc sau, gối quỳ xuống sàn, giọng nghẹn: “Là… có người dặn.”

Nghiêm Bắc Lục bước ra từ sau bình phong, ánh mắt lạnh như sắt:

“Là ai?”

Hắn run rẩy: “Là Ngụy… là đại nhân Ngụy Tể năm đó, sai thần thêm vào… chỉ chút thôi, không gây c.h.ế.t người, chỉ khiến người yếu…”

Giọng nói hắn càng lúc càng nhỏ. Bàn tay hắn… run đến không thể chắp lại.

Hoàng hậu quay sang ta, mắt không còn ánh sáng dịu dàng thường thấy:

“Thanh Dao, chuyện đến nước này… ngươi nghĩ sao?”

Ta đáp, từng chữ như đinh đóng:

“Thần nghĩ — đã đến lúc không cần tra nữa.”

“Chỉ cần tuyên.”
 
Ánh Trăng Treo Ngoài Cửa Sổ
Chương 33



Sáng sớm hôm đó, điện Vĩnh Minh chật kín. Không phải yến tiệc, không phải lễ phong vị, mà là một buổi “hội nghị đối chất đặc biệt” do chính Thánh thượng phê chuẩn, có mặt toàn bộ tam công cửu khanh, lục bộ đại thần, và ba nhân vật trung tâm: hoàng hậu, Nghiêm Bắc Lục và Ngụy Tể.

Trên điện, ánh nắng lọc qua lớp sa mỏng, chiếu lên gương mặt lạnh lùng của hoàng hậu. Bên cạnh nàng, ta ngồi ở hàng thấp, tay cầm bản sao tấu phiếu cũ, phía sau là Ngụy Uyển, sắc mặt bình thản như chưa từng giả c.h.ế.t suốt ba năm.

Ngụy Tể được đưa tới chậm một khắc. Dù đã bị đình chức, lão vẫn mặc triều phục đen, bước lên điện với dáng đi quen thuộc, đầu hơi cúi, không tỏ rõ sợ hãi cũng không hối lỗi. Lão khom người hành lễ, rồi cất giọng khàn khàn: “Vi thần tuân chỉ, đến nghe đối chất.”

Thánh thượng chỉ phất tay: “Nói đi.

liliii

Hoàng hậu đứng dậy, không mang lễ nghi rườm rà, chỉ rút từ tay áo một cuộn lụa, mở ra. “Năm Thái Hòa thứ mười hai, Lục tần — mẫu thân trẫm — đột ngột băng hà vì khí hư huyết hạ. Nhưng trong đơn thuốc có vị hồng diệp tán, vốn không nên có trong đơn của phụ nhân đang mang thai. Theo lời khai của Dư thị, người kê đơn ấy là Tạ y đồng, dưới quyền Trình Dụ, nhưng nhận lệnh từ Ngụy đại nhân.”

Tạ thị quỳ ngay bên dưới, run giọng: “Thần… thần không dám nói dối. Là thật. Là thần được Ngụy đại nhân ra mật lệnh.”

Một tiếng “ồ” vang lên trong điện. Có người nhíu mày, có người nhìn sang Ngụy Tể, nhưng lão vẫn không đổi sắc. Đợi mọi tiếng bàn tán lắng xuống, lão mới thản nhiên nói: “Một lời nói của một người bị giáng chức, một bản tấu không có triện ngọc, một đơn thuốc mười sáu năm trước… đủ để phán tội thần?”

Nghiêm Bắc Lục bước ra đúng lúc, ánh mắt sắc như băng: “Không chỉ một. Ngoài Dư thị, còn có Ngụy Uyển — người từng bị ghi ‘đã chết’, nay trở về mang theo bản sao tấu phiếu của Lâm thị, y quan nội cung năm ấy. Bản tấu chưa từng được trình lên vì bị phong tỏa trước cổng điện.” Hắn ngừng một nhịp, rồi quay sang: “Ngươi dám phủ nhận cả điều đó?”

Ngụy Uyển tiến lên một bước, tay cầm bản sao, cúi đầu: “Thần nữ tận mắt thấy mẫu thân hoàng hậu bị hạ thuốc, từng tìm cách dâng tấu, nhưng bị người của Ngụy phủ ngăn cản. Hôm nay… mới có thể nói thật.”

Không khí trên điện đặc quánh lại.

Ngụy Tể im lặng một lúc lâu, rồi ngẩng đầu.

Lão cười.

Một nụ cười khiến cả đại điện lạnh đi một tầng.

“Thần chỉ có một câu,” lão nói, “Nếu hôm nay các người muốn tru lão thần, được thôi. Nhưng từ ngày mai — nửa triều văn không còn người đứng, ba cánh quân không còn hậu viện, bảy đại thương gia sẽ rút vốn khỏi cung tế.”

“Lúc đó, ai lo an khang cho thiên tử?”

Tiếng cười của lão vang khắp chính điện, không lớn nhưng đủ khiến kẻ yếu gan phải rùng mình. Đây không còn là lời biện hộ, mà là lời uy h**p.

Nghiêm Bắc Lục không nhíu mày. Hắn đã đoán trước.

Hoàng hậu cũng không lay động. Nàng chỉ nhìn thẳng, ánh mắt sâu thẳm như nước giếng đáy cung:

“Nếu một đất nước phải dựa vào kẻ g.i.ế.c thai nhi, hại phi tần, đổi mạng người lấy ổn định… thì thiên hạ này giữ để làm gì?”

Thánh thượng trầm ngâm rất lâu. Cuối cùng, Người chỉ nói một câu

“Đình Ngụy Tể vào Thiên Lao, lập án điều tra, bãi toàn bộ chức vụ và quyền lực. Các bộ bị ảnh hưởng sẽ do Tể tướng tạm quyền giám sát.”

Gậy quyền của Ngụy Tể… chính thức bị rút.

Lão không phản kháng. Chỉ cúi đầu, ánh mắt xám tro, không hối hận, không cam lòng.

Ta đứng phía sau, nhìn theo bóng lưng lão bị đưa đi, lòng chỉ nghĩ một điều

Cuối cùng, một con thú bị nhốt cũng sẽ giãy. Nhưng khi không còn răng nanh, nó chỉ là một kẻ già nua mặc áo cũ, không ai sợ nữa.

Ba ngày sau buổi đối chất, ta được truyền đến ngự y phòng giữa giờ Thìn — danh nghĩa là kiểm kê lại thuốc lưu trữ. Nhưng khi vừa đến, người đón ta lại không phải thái y, mà là tổng quản nội thị dưới trướng Thánh thượng.

Ông cúi người nói nhỏ: “Bệ hạ muốn gặp cô nương. Không phải tra hỏi, chỉ là… muốn gặp người dám nói thật trong chính điện.”

Tim ta khựng lại. Không phải vì sợ, mà vì hiểu: ánh mắt của người ngồi trên ngai vàng không bao giờ chỉ là ‘muốn gặp’. Mỗi cái nhìn đều mang một ý định, dù là thử thăm hay thử lòng.

Buổi gặp diễn ra trong thư phòng phụ phía sau điện Minh Đức. Không có ai ngoài Thánh thượng. Người tuổi chưa quá bốn mươi, dáng cao, tay cầm một cuốn sách y học mà ta từng đọc. Khi ngẩng lên, ánh mắt Người sâu mà tĩnh.

“Lâm Thanh Dao.”
 
Ánh Trăng Treo Ngoài Cửa Sổ
Chương 34: Hoàn



“Có thần.”

Người lật một trang sách, hỏi: “Ngươi học y vì muốn chữa bệnh cho người, hay để vạch tội kẻ khác?”

Ta cúi đầu: “Thần học y để cứu người. Nhưng khi người bị hại mà không ai nói, thần buộc phải đứng ra.”

Người nhìn ta rất lâu, cuối cùng bật cười: “Khá lắm. Nữ tử không cần tranh quyền, chỉ cần biết giữ vững đạo, như thế… đã hơn vạn người rồi.”

“Trẫm không giữ ngươi lại. Nhưng cũng không muốn để một người như ngươi rời đi tay trắng.”

“Nếu có một ngày, hậu cung cần một người dám giữ lẽ phải — ngươi có dám ở lại?”

Ta không trả lời.

Vì ta biết, dù Người không ép buộc, nhưng ánh nhìn ấy… đã là một lệnh.

Đêm đó, hoàng hậu sai người gọi ta vào Diên Thọ cung, không qua hành lang chính, mà là lối đá sau vườn thạch lựu — con đường chỉ những người nàng tin mới được bước qua.

Nàng đang thêu. Mỗi mũi kim chậm, đều như thấm một chút thời gian.

“Thanh Dao,” nàng nói khẽ, “Ta biết Thánh thượng đã gặp ngươi.”

Ta gật.

Nàng đặt khung thêu xuống, ánh mắt dịu mà mỏi: “Bệ hạ không bao giờ nhìn ai hai lần… nếu không có ý lưu.”

“Ngươi thông minh, lại không tham lam. Chính vì thế… càng dễ bị giữ lại.”

liliii

Ta đáp: “Nếu người hỏi, thần không dám từ chối. Nhưng cũng không muốn ở lại nơi quyền lực rối ren này nữa.”

Nàng cười: “Ngươi còn trẻ, có nhiều chuyện chưa hiểu rõ. Lùi một bước, không phải lúc nào cũng là tự do.”

Sau một lúc im lặng, nàng rút từ trong hộp gỗ ra một bức thư đã niêm kín, giao tận tay ta.

“Nếu có một ngày… ta không còn ngồi đây, ngươi hãy đưa nó cho người kế vị.”

“Trong đó là điều duy nhất trẫm muốn để lại cho hậu cung này.”

Ta cất thư, không hỏi là gì. Vì ta biết, có những lời, không cần đọc — chỉ cần giữ.

Tối hôm sau, ta gặp lại Nghiêm Bắc Lục.

Hắn không mặc quan phục, chỉ áo chẽn đơn màu khói nhạt, đứng trước cửa viện Tĩnh Phong như một người đã gỡ xuống hết mọi danh vị.

“Nàng sắp rời đi?” hắn hỏi.

“Có thể.”

Hắn im lặng một lúc, rồi khẽ nói: “Nếu nàng ở lại, ta có thể xin cho nàng chức Ngự y trưởng viện. Không ai dám động vào nàng.”

Ta lắc đầu.

“Còn nếu rời đi,” hắn tiếp, “ta sẽ đưa nàng rời khỏi kinh bằng đường thương hội. Không ai biết, cũng chẳng dám cản.”

Ta vẫn lắc đầu.

Hắn nhìn ta rất lâu, cuối cùng chỉ thở ra một câu: “Ta không giữ được nàng ba năm trước. Lần này… ta không muốn mất nàng một lần nữa.”

Ta quay đi, không đáp. Vì nếu mở miệng, ta sợ mình sẽ không thể đi nổi.

Khi ta bước ra khỏi Tĩnh Phong viện, có gió đêm nhẹ lướt qua tay áo.

Bóng hắn in dài dưới ánh đèn lồ ng.

Không tiến. Cũng không đuổi.

Chỉ đứng đó — như tất cả những điều hắn từng không nói ra, mãi mãi đứng lại ở sau lưng ta.

Ta rời cung vào buổi sáng sớm, khi cổng thành còn chưa mở hẳn, và sương chưa tan hết khỏi mặt đất.

Không có kèn trống. Không có ai tiễn.

Chỉ có một hộp gỗ chứa thư của hoàng hậu. Một hộp thuốc nhỏ do chính tay ta pha chế suốt mấy năm. Và một chiếc khuyên bạch ngọc hình lá liễu… của Ngụy Uyển gửi lại.

Ngoài thành, có một chiếc xe chờ sẵn. Người đánh xe không quay đầu, chỉ nói: “Đường dài, cô nương ngồi cho vững.”

Ta không quay đầu lại. Vì ta biết, nếu ngoảnh lại, sẽ thấy những năm tháng mình từng sống trong đó — có máu, có nước mắt, có cả tình cảm không thể gọi tên.

Nhiều năm sau, người ta vẫn nhắc về một nữ y từng khiến cả hậu cung chấn động.

Có người nói nàng được gả cho Tể tướng, có người bảo nàng lập y quán nơi vùng xa, cả đời không về.

Cũng có người nói… nàng vẫn sống, lặng lẽ như một ngọn cỏ bên đường, nhưng lòng thì chưa từng thôi nhớ một người từng đứng dưới ánh đèn cung cấm, nói với nàng bằng giọng rất khẽ:

“Ta không giỏi giữ người. Nhưng nếu nàng muốn đi… ta sẽ cản.”

Chỉ tiếc rằng, ngày nàng đi, người ấy… không bước tới.
 
Back
Top Bottom