Lãng Mạn Anh Trai Ác Ma Nói Yêu Tôi

Anh Trai Ác Ma Nói Yêu Tôi
Chương 160: Muốn Gặp Anh Ngay Lập Tức!


Tác giả: Lãnh Mặc Ngưng Hàng Hương

Dịch giả: Sam Mạc Anh

"Con không làm!

Con không làm!

Con không làm!

Chị đang nói dối!

Chị đang nói dối!

Là chị tự lăn xuống!

Con không hề đẩy chị!

Chị muốn gài bẫy con!

Đổ tội cho con!"

Hải Nhạc hoảng hốt lắc đầu.Hải Hoan cười một cách thê thảm, mắt ngấn lệ nhìn mẹ, nói: "Mẹ, đây chính là đứa con gái ngoan mà mẹ đã sinh ra đấy!

Con tự lăn xuống ư?

Con không muốn sống nữa sao?

Nó vậy mà dám nói bậy!

Mẹ biết con đã cẩn thận bảo vệ đứa bé này như thế nào, sợ nó xảy ra sơ suất gì.

Mẹ biết con khao khát có đứa bé này đến nhường nào, mẹ biết mà!

Con sẽ dùng con mình để hãm hại Nhạc Nhạc sao?

Để đổ tội cho Nhạc Nhạc sao?

Mẹ có tin không?

Mẹ có tin không?

Con chỉ gọi nó xuống ăn cơm, nhưng nó lại nguyền rủa con của con chết đi.

Con chỉ nói vài câu, nó liền liên tục lay con, còn nói muốn con chết đi nữa!

Mẹ, Hoan Hoan có phải sắp chết rồi không?

Hoan Hoan có phải sẽ rời xa mẹ và đứa bé không?

Mẹ, mẹ phải cứu con, nó là con của con và anh Thư Dật!"

Trên mặt Hải Hoan lấm tấm mồ hôi vì đau đớn.

Cô ta thật không ngờ lại đau đến thế, đau đến mức cô ta sắp ngất đi rồi."

Sẽ không đâu!

Sẽ không đâu!

Con sẽ không sao!

Mẹ không cho phép con có chuyện gì!

Trong bụng con vẫn còn giọt máu của Tạ gia!

Mẹ sẽ không để con đi đâu cả!

Con phải kiên trì lên!"

Mẹ Hải Nhạc vừa khóc vừa nói.Bà ngẩng đầu lên, giận dữ gầm lên với Hải Nhạc: "Nhạc Nhạc!

Con thật sự quá làm mẹ thất vọng!

Chị con dù có sai đến mấy, con cũng không được đối xử với chị như thế!

Không được đối xử với đứa bé trong bụng chị như thế!

Mày không phải con của mẹ, mẹ không có đứa con độc ác như mày!

Cút đi!

Cút đi!

Mẹ không muốn nhìn thấy mày nữa!"

Hải Nhạc sững sờ.

Cô nghẹn lời: "Mẹ... con không làm, con thật sự không làm!

Tại sao mẹ không tin con?"

Tim cô tan nát.

Không ngờ mẹ lại tin chị gái mà hiểu lầm cô!"

Mẹ, thường ngày Nhạc Nhạc còn không nỡ giẫm chết một con kiến!

Con sẽ hại đứa bé đó sao?

Mẹ!"

Mẹ không tin cô.

Hải Nhạc không kìm được mà bật khóc nức nở.Tại sao mẹ không thể tin cô chứ?

Rõ ràng là chị gái muốn gài bẫy cô!

Muốn dồn cô vào chỗ chết!"

Mẹ, thôi đi, con cũng không muốn truy cứu Nhạc Nhạc.

Có lẽ nó chỉ lỡ tay thôi.

Nó chỉ vì quá tức giận, có thể không cố ý làm vậy, chỉ là vì quá kích động nên lỡ tay đẩy con thôi.

Mẹ, con cũng có lỗi, không nên tranh cãi với nó ở cầu thang.

Mẹ, con không chịu được nữa rồi.

Con thật sự không chịu nổi!

Mẹ, con không muốn chết, không muốn chết!"

Trì Hải Hoan rên rỉ nói, từng hạt mồ hôi lớn lăn trên trán, sắc mặt cũng trắng bệch như tờ giấy, trông cô ta thật sự vô cùng đáng thương, như một người đang cận kề cái chết.Mẹ Hải Nhạc không đành lòng nhìn nữa, vừa khóc vừa hỏi ba Tạ: "Sao họ vẫn chưa đến?

Chẳng lẽ phải nhìn Hoan Hoan chết trước mặt chúng ta sao?

Chúng ta tự đưa con bé đi có được không?

Được không?"

"Không được, chắc sắp đến rồi."

Ba Tạ cũng sốt ruột nói.Mẹ Hải Nhạc ngẩng đầu lên, lớn tiếng với Hải Nhạc: "Nhạc Nhạc!

Nếu chị con mà có mệnh hệ gì!

Mẹ sẽ không bao giờ tha thứ cho con!"

Hải Nhạc trợn trừng đôi mắt đẫm lệ.

Cô thật sự không dám tin mẹ lại có thể nói ra câu đó.

Cô nức nở, đưa tay che miệng, rồi quay người chạy vọt về phòng mình, tuyệt vọng gục xuống giường, khóc đến khản cả giọng.Mẹ thật sự nghĩ là cô đã đẩy chị ấy!

Cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được nữa rồi!Trong tiếng khóc, Hải Nhạc nghe thấy tiếng còi xe cứu thương gào thét đến gần, tiếng ồn ào hỗn loạn ở dưới lầu, rồi xe cứu thương lại gào thét đi xa.Tim cô thật sự rất đau.

Cô có lỗi với chị ấy ở đâu chứ?

Thứ gì cô có cô đều sẵn lòng chia sẻ với chị ấy, trừ Tạ Thư Dật!

Nhưng chị ấy, sao lại có thể hãm hại cô như thế?

Hận cô đến mức này sao?

Hãm hại cô bằng chính đứa con trong bụng mình sao?Đến cả mẹ cũng không tin cô!

Chắc ba cũng nghĩ cô đã đẩy chị ấy rồi!Hải Nhạc thật sự có cảm giác muốn chết!Đau đớn đến mức không muốn sống nữa!Vậy còn Thư Dật, anh ấy có tin mình không?Thư Dật, Thư Dật, anh đang ở đâu?

Em cần anh!

Em cần anh!Cô thật sự muốn được nhìn thấy hắn ngay lập tức!Hải Nhạc không kìm được lấy điện thoại, gọi cho Tạ Thư Dật.

Khi nghe thấy giọng hắn gọi tên cô, nước mắt cô tuôn ra như một dòng sông vỡ đê."

Thư Dật, anh về đi!

Về đi, em muốn gặp anh ngay lập tức!

Ngay lập tức!"

Cô khóc lóc nói."

Sao vậy?

Xảy ra chuyện gì sao?"

Tạ Thư Dật ở đầu dây bên kia hoảng hốt hỏi lại."

Em muốn gặp anh, em muốn gặp anh ngay lập tức!

Nếu không gặp được anh, em thật sự sẽ chết mất!

Anh mau về đi, Nhạc Nhạc rất muốn gặp anh!"

Tạ Hải Nhạc vừa khóc vừa cúp máy.Tạ Thư Dật nhận được cuộc gọi khó hiểu này, trong lòng vô cùng lo lắng.

Nhạc Nhạc của hắn chắc chắn đã gặp chuyện không hay rồi.

Tạ Thư Dật nói với Đế Uy và mấy người bạn một tiếng, rồi vội vàng chạy về nhà.

Khi hắn xông thẳng lên lầu, mở cửa phòng Hải Nhạc, cô đang ôm chặt cánh tay, vai run bần bật vì khóc.Hắn vội vàng chạy đến trước mặt cô, lo lắng hỏi: "Nhạc Nhạc, em sao thế?"

Hải Nhạc ngẩng đầu lên, thấy là Tạ Thư Dật, cô đứng dậy, lao vào lòng hắn, òa khóc nức nở."

Em không làm, em thật sự không đẩy chị ấy.

Anh phải tin em!

Thư Dật, anh phải tin em!

Ba và mẹ đều không tin em!

Em thật sự chỉ muốn chết đi thôi, muốn chết đi!"

Hải Nhạc vừa khóc lóc, vừa ôm chặt lấy Tạ Thư Dật, như ôm chặt lấy một khúc gỗ trôi trên biển.Tạ Thư Dật không kìm được mà siết chặt lấy Hải Nhạc, trong lòng nặng trĩu.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Lại là chuyện liên quan đến Hải Hoan sao?"

Đừng vội, đừng vội.

Từ từ nói."

Tạ Thư Dật nhẹ nhàng vuốt lưng cô, an ủi."

Chị Hải Hoan, chị ấy muốn hãm hại em!

Muốn dùng đứa bé trong bụng để hãm hại em!

Chúng em đi đến cầu thang, chị ấy hỏi em có biết người chị ấy hận nhất là ai không.

Em nói không biết, rồi, em hoàn toàn không động đến một ngón tay, chị ấy đã tự lăn xuống cầu thang.

Chị ấy nói với mẹ là em đã đẩy chị ấy!

Mẹ lại tin chị ấy!

Thư Dật, Thư Dật, em không làm, em thật sự không làm!

Anh phải tin em!

Nếu ngay cả anh cũng không tin em!

Em thật sự, thật sự... em sẽ đau khổ mà chết mất!

Em không hiểu tại sao chị ấy lại đối xử với em như vậy!

Thư Dật, anh phải tin em!"

Hải Nhạc vừa khóc vừa nói năng lộn xộn, không đầu không cuối.Trì Hải Hoan này, cô ta lại làm gì vậy?

Thật không ngờ, lại có thể nghĩ ra cách này.

Tạ Thư Dật thầm nguyền rủa cô ta chết đi cho rồi!Xem ra, hắn đã đoán đúng, đứa bé đó không phải con hắn!Nhưng, hắn vẫn đánh giá thấp cô ta!

Không ngờ Trì Hải Hoan lại dám dùng chiêu bẩn thỉu như thế này, dùng một đứa bé vốn dĩ đã định bỏ đi để hãm hại Hải Nhạc!Có phải vì hắn đã quá vội vàng, "đánh rắn động cỏ", nên mới khiến Hải Hoan làm như vậy không?Tạ Thư Dật không kìm được mà siết chặt Hải Nhạc hơn."

Anh tin em!

Nhạc Nhạc!

Anh tin em!

Em tuyệt đối không bao giờ làm chuyện đó!

Chỉ có loại người như Trì Hải Hoan mới có thể làm ra chuyện này!"

Tạ Thư Dật liên tục nói.Hải Nhạc ngẩng đầu lên, trợn tròn đôi mắt đã sưng đỏ vì khóc, không chắc chắn hỏi: "Anh không phải đang lừa em đấy chứ?

Anh thật sự tin em sao?"

Tạ Thư Dật gật đầu dứt khoát: "Đúng vậy, Nhạc Nhạc, anh tin em!

Anh tin em!

Em sẽ không làm thế đâu!

Cô ta có thai, em đã chọn từ bỏ.

Em lương thiện như vậy, nhẫn nhịn như vậy, làm sao có thể đẩy cô ta xuống lầu?

Anh sẽ đi tìm ba và dì để thanh minh cho em!"

Hải Nhạc buồn bã lắc đầu: "Mẹ không nghe em nói, sao có thể nghe lời anh, người không hề có mặt ở đó?

Mẹ chắc chắn sẽ nghĩ mẹ đã tận mắt thấy, là em đã đẩy chị ấy xuống!

Lần này, mẹ sẽ tin chị Hải Hoan mà không tin em!"

Tạ Thư Dật không ngừng hôn lên trán cô, nói: "Cho dù tất cả mọi người không tin em, anh vẫn tin em!

Thật sự!

Anh sẽ tin em dù thế nào đi nữa!

Em sẽ không làm thế đâu!

Anh tin em!

Anh sẽ luôn ở bên cạnh em, sẽ cho em sức mạnh!

Đừng sợ hãi, đừng sợ hãi, được không!

Có anh ở đây rồi!

Đừng sợ!"

Hải Nhạc ngây người nhìn hắn, nước mắt lại trào ra khỏi khóe mắt.Cô lại một lần nữa siết chặt Tạ Thư Dật, cảm động nói: "Thư Dật, Thư Dật, cảm ơn anh, cảm ơn anh đã tin em.

Chỉ cần anh tin em, em có chết cũng không hối tiếc!"
 
Anh Trai Ác Ma Nói Yêu Tôi
Chương 161: Kiếp Sau Chỉ Yêu Em!


Tác giả: Lãnh Mặc Ngưng Hàng Hương

Dịch giả: Sam Mạc Anh

"Ngốc ạ, đừng nói dại thế chứ!"

Tạ Thư Dật siết chặt Hải Nhạc, mong vòng tay của mình có thể xua tan nỗi sợ trong lòng cô.Hải Nhạc cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Cô lặng lẽ nép vào lòng Tạ Thư Dật, đếm từng nhịp tim của hắn.Khoảnh khắc đó, cô đưa ra một quyết định trong lòng."

Thư Dật, cảm ơn anh.

Em không sao rồi.

Chúng ta xuống ăn chút gì nhé?

Em thấy đói rồi."

Hải Nhạc ngẩng đầu nhìn hắn.Tạ Thư Dật hôn lên trán cô, dịu dàng nói: "Được, chúng ta xuống ăn cơm."

Cô muốn ăn cơm là chuyện tốt, hắn chỉ sợ cô vì buồn bã mà bỏ ăn thôi.Hai người nắm tay nhau đi xuống lầu.Vú La và Tiểu Thiến đang nói chuyện gì đó, thấy hai người đi xuống thì im bặt.

Vú La lo lắng nhìn Hải Nhạc, không nhịn được lên tiếng: "Cô chủ, cô không sao chứ?"

Hải Nhạc cười: "Con không sao, vú La.

Con đói rồi, con muốn ăn cơm."

"Được, để tôi mang lên ngay."

Vú La và Tiểu Thiến cùng rời đi, rất nhanh đã mang thức ăn ra.Hai người ngồi vào bàn, yên lặng ăn cơm.Một lúc lâu sau, Hải Nhạc nói: "Thư Dật, ăn cơm xong, anh gọi điện cho ba, xem Hải Hoan ở bệnh viện nào, rồi anh đến đó xem thế nào, sau đó về kể cho em nghe nhé?"

Tạ Thư Dật nhìn cô, rồi gật đầu.Và trong lúc Tạ Thư Dật đến bệnh viện, Hải Nhạc đã thu dọn tất cả đồ đạc của mình vào vali.

Cô sẽ không ở lại ngôi nhà này nữa.

Ba và mẹ đều hiểu lầm cô, làm sao cô có thể đối diện với họ?Cô không muốn đối mặt với gương mặt đáng ghét của Trì Hải Hoan, cô thật sự không muốn nhìn thấy cô ta nữa, dù chỉ một lần!Chỉ là, cô thật sự không nỡ rời xa Tạ Thư Dật, thật sự rất không nỡ!Rất nhanh, Tạ Thư Dật trở về từ bệnh viện, vẻ mặt nặng trĩu: "Tình trạng của cô ta có vẻ không ổn.

Có lẽ vì bỏ lỡ thời gian tốt nhất để nạo phá thai, nên bị mất máu quá nhiều, khi vào bệnh viện thì đã hôn mê rồi.

Lúc anh đến, ca phẫu thuật vẫn chưa kết thúc."

Hải Nhạc cắn môi, cười khổ: "Tại sao chị ấy lại phải khổ sở thế chứ?

Hại người mà chẳng lợi mình, thân thể lại phải chịu đau đớn lớn như vậy."

"Nhạc Nhạc, không phải lỗi của em, em không cần phải cảm thấy áy náy.

Tất cả đều là do cô ta tự chuốc lấy đau khổ.

Dù ba và dì không tin em, anh vẫn tin em."

Tạ Thư Dật an ủi."

Ừm, em biết rồi.

Anh bận rộn cả ngày rồi, đi tắm rồi nghỉ ngơi cho khỏe."

"Được."

Tạ Thư Dật gật đầu.

Hôm nay hắn đúng là mồ hôi ướt đẫm toàn thân, mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, khiến hắn toát cả mồ hôi lạnh.

Đúng như Hải Nhạc nói, Trì Hải Hoan làm vậy, đúng là hại người chẳng lợi mình.Khi Tạ Thư Dật từ phòng tắm bước ra, lại thấy Hải Nhạc đang nằm sấp trên giường hắn, xem album ảnh.

Hải Nhạc nghe tiếng mở cửa, ngẩng đầu lên cười với hắn."

Tắm xong rồi à?"

"Nhạc Nhạc, em đến từ lúc nào vậy?"

Tạ Thư Dật nhìn mình chỉ quấn độc chiếc khăn tắm, có chút ngại ngùng, vì Hải Nhạc rất ít khi vào phòng hắn.Hắn vội vàng chạy đến tủ quần áo lấy một bộ đồ ngủ, định quay lại phòng tắm để thay.

Hải Nhạc nói: "Anh lại đây xem, lại đây xem.

Bức ảnh này của anh ngốc quá, kiểu tóc buồn cười thật, haha."

"Đâu?

Bức nào?"

Tạ Thư Dật không kìm được mà ghé sát lại xem.Đó là bức ảnh hắn chụp năm mười sáu tuổi.

Rõ ràng rất ngầu mà, chỉ là kiểu tóc lúc đó nhìn bây giờ, ừm, có chút quê mùa thì phải."

Ừm, bây giờ nhìn đúng là hơi buồn cười thật."

"Anh xem bức này nữa, bức này nữa.

Mắt anh hình như không mở được, nhìn cũng buồn cười nữa."

Hải Nhạc khúc khích cười.Tạ Thư Dật nhìn Hải Nhạc đang ngọ nguậy đôi chân nhỏ, rồi ánh mắt vô tình liếc đến nửa thân trên của cô.

Vì cô đang nằm sấp, hắn không thể thấy toàn bộ, nhưng cũng thấy được một nửa.

Lòng xao xuyến, hắn vội vàng dời mắt, đứng dậy."

Em phát hiện ra, chúng ta chưa từng chụp ảnh chung.

Em chưa bao giờ xuất hiện trong album ảnh của anh."

Hải Nhạc thấy Tạ Thư Dật đứng dậy, cô cũng trở mình ngồi dậy, vươn tay kéo hắn ngồi xuống bên cạnh."

Không sao, sau này anh sẽ chụp thật nhiều ảnh chung với em, làm riêng một album chỉ để đựng ảnh của hai chúng ta."

"Được."

Hải Nhạc gật đầu.

Như chợt nhớ ra điều gì, cô nói với hắn: "Lâu lắm rồi em không nghe anh kéo vĩ cầm.

Tối nay anh kéo một bản cho em nghe được không?"

"Ơ... em muốn anh kéo đàn trong bộ dạng này à?"

Tạ Thư Dật nhìn chiếc khăn tắm trên người mình.

"Để anh đi thay đồ đã."

"Có gì đâu chứ?

Cần gì phải bảnh bao, chỉnh tề?

Em muốn nghe ngay bây giờ cơ.

Nha anh, em muốn nghe ngay bây giờ."

Hải Nhạc liên tục làm nũng."

Được rồi."

Tạ Thư Dật đồng ý.

Cô muốn hắn làm gì, hắn đều sẽ đồng ý, nhất là lúc này, hắn cũng muốn cô quên đi những chuyện không vui.Tạ Thư Dật lấy cây đàn violon, đặt lên vai trái, thử qua âm thanh, rồi nhắm mắt, suy nghĩ một lát, bắt đầu kéo đàn.

Giai điệu du dương cứ thế tuôn chảy từ cây đàn violon trong tay hắn.Hải Nhạc nhận ra đó là bản "Niềm vui của tình yêu".

Giai điệu vui tươi và ngọt ngào, cứ như những lời yêu thương thủ thỉ của các cặp đôi đang yêu nhau.

Có lẽ, trong lòng Tạ Thư Dật, bản nhạc này rất phù hợp với hiện tại của hai người họ.Hải Nhạc nhìn Tạ Thư Dật, ánh mắt tràn ngập tình yêu và sự ngưỡng mộ.

Tư thế và vẻ mặt của hắn khi kéo vĩ cầm thật sự rất ngầu, rất đẹp trai.

Dù trên người chỉ quấn chiếc khăn tắm, nhưng trông hắn vẫn vô cùng tao nhã.Cô muốn khắc sâu hình ảnh này của hắn vào trong tâm trí!

Khắc thật sâu!Kết thúc bản nhạc, Tạ Thư Dật hạ vĩ cầm xuống, cúi đầu cảm ơn.Hải Nhạc không kìm được vỗ tay: "Hay quá, thật sự rất hay."

Rồi cô đứng dậy, đi về phía Tạ Thư Dật, nhẹ nhàng cầm lấy cây vĩ cầm trên tay hắn, cẩn thận đặt vào hộp đàn, rồi quay người nói với hắn: "Anh có biết không?

Em yêu anh của hiện tại nhất, yêu nhất Tạ Thư Dật chỉ kéo vĩ cầm cho một mình em nghe!"

"Ừm, anh biết."

Tạ Thư Dật gật đầu, ra vẻ tự hào."

Em rất vui, rất vui, nhưng không biết phải diễn tả niềm vui trong lòng thế nào.

Hồi còn nhỏ, em đã từng nghĩ, khi nào anh sẽ kéo vĩ cầm cho một mình em nghe?

Em cứ giữ mãi điều ước đó trong lòng.

Không ngờ, nó đã trở thành sự thật.

Anh chỉ kéo cho một mình em nghe.

Em rất vui, thật sự rất vui."

Hải Nhạc nghẹn lời nói."

Ngốc ạ, sao không nói sớm?

Nếu biết em thích nghe, trước đây anh đã kéo cho em nghe mỗi ngày rồi."

Tạ Thư Dật vừa xúc động, vừa có chút xót xa."

Không sao, tối nay cũng không muộn.

Dù sao, em vẫn muốn cảm ơn anh.

Anh nói xem, em phải cảm ơn anh thế nào đây?"

Hải Nhạc nói."

Đồ ngốc, đúng là đồ ngốc mà.

Cảm ơn gì chứ?

Sau này anh sẽ kéo cho em nghe mỗi tối."

Tạ Thư Dật đáp."

Nhưng, em vẫn muốn cảm ơn anh."

Hải Nhạc nói.Cô đứng ngây người nhìn Tạ Thư Dật, lần đầu tiên chủ động kiễng chân, hôn lên môi hắn, rồi luồn chiếc lưỡi nhỏ nhắn vào môi hắn, tha thiết mời gọi hắn cùng hòa quyện.Tạ Thư Dật có chút không dám tin Hải Nhạc lại chủ động hôn mình.

Hắn nín thở cảm nhận sự chủ động rụt rè của cô.

Nụ hôn hỗn loạn, không có quy tắc của cô khiến hắn không kìm được giành lại thế chủ động.Hải Nhạc cũng hồi đáp mãnh liệt, như thể dồn hết mọi thứ trong cô để đáp lại hắn.

Sự đáp lại của Hải Nhạc đã khơi dậy tất cả sự dịu dàng trong lòng Tạ Thư Dật.

Trời ạ!

Nhạc Nhạc của hắn, Nhạc Nhạc của hắn thật sự khiến hắn yêu đến điên cuồng!Tạ Thư Dật ôm Hải Nhạc chặt hơn, hôn sâu hơn, như một đứa trẻ tham lam nếm, mút, say sưa tận hưởng vị ngọt ngào trong miệng cô.

Hắn bá đạo chiếm lấy cô, cứ như thể cô là người phụ nữ duy nhất trên đời này, chỉ thuộc về một mình hắn.Cô thật ngọt, thật ngọt, cứ như một chiếc bánh kem bơ thơm ngon, khiến hắn không thể rời khỏi đôi môi ngọt ngào ấy."

Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc của anh, em thật ngọt ngào, thật không thể tin nổi."

Tạ Thư Dật buông nụ hôn kiểu Pháp, giọng khàn đặc nói với Hải Nhạc.Sự khao khát của hắn dành cho cô không còn là một nụ hôn đơn thuần nữa.

Hắn muốn nhiều hơn, nhiều hơn nữa...Tạ Thư Dật không kìm được thở dốc, đặt lên mặt và cổ cô những nụ hôn như mưa.Hải Nhạc không trả lời hắn.

Cô cũng không thể trả lời bởi vì đã bị nụ hôn của hắn hôn đến đầu óc choáng váng, trống rỗng.

Cô chỉ biết rằng, trên thế giới này, chỉ còn lại hắn và cô.Đêm nay, Hải Nhạc không hề từ chối những nụ hôn táo bạo hơn của Tạ Thư Dật.

Để mặc hắn say mê, đôi môi nóng hổi lướt từ dái tai xuống xương quai xanh của cô, nhẹ nhàng liếm, mút, để lại những vết hôn đỏ ửng.Và đêm nay, bàn tay nhỏ nhắn của Hải Nhạc cũng nhẹ nhàng, dịu dàng vuốt ve cơ bắp trần trụi trên lưng hắn, như đang ngầm đồng ý, hay đúng hơn là đang mời gọi hắn làm những hành động táo bạo hơn.Bàn tay Tạ Thư Dật không kìm được đưa vào trong áo ngủ của Hải Nhạc.

Hắn kinh ngạc phát hiện cô bên trong không mặc gì.

Bàn tay hắn như được cổ vũ, từ từ bao trọn sự đầy đặn của cô.Hải Nhạc khẽ nấc lên một tiếng, cơ thể cũng run rẩy theo.

Tạ Thư Dật dừng lại, sợ cô không thích, hắn đành rụt tay lại, khẽ thở dài.

Khi nào cô mới có thể chấp nhận sự thân mật hơn cả nụ hôn đây?Hải Nhạc nghi hoặc mở mắt ra.

Trong mắt cô, lấp lánh một làn nước mờ ảo vì sự say mê."

Dật, anh có yêu em không?"

Hải Nhạc nhìn hắn, hỏi.Lần đầu tiên, Hải Nhạc chỉ gọi tên hắn bằng một chữ.

Chữ "Dật" vang lên bên tai Tạ Thư Dật còn hay hơn bất cứ điều gì."

Nhạc Nhạc, đừng nghi ngờ tình yêu của anh dành cho em.

Anh yêu em, anh chỉ yêu một mình em, và kiếp sau anh cũng chỉ yêu em!

Kiếp sau nữa anh cũng chỉ yêu em!

Anh sẽ yêu em mãi mãi, không bao giờ thay đổi!"

Tạ Thư Dật kiên quyết, dứt khoát nói.Hải Nhạc nghe hắn nói vậy, trên mặt hiện lên vẻ mặt hạnh phúc như đang mơ."

Dật, kiếp này anh yêu em, thế là đủ rồi.

Cảm ơn anh đã yêu em."

Đôi mắt cô càng lấp lánh hơn, và đó là ánh lệ.Hải Nhạc đưa tay, nắm lấy bàn tay to lớn của Tạ Thư Dật, vẫn đặt trên ngực mình, với nụ cười ngọt ngào nhưng ngượng ngùng nhìn hắn.Trái tim Tạ Thư Dật, vì hành động này của Hải Nhạc, mà đập thình thịch, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Ý của cô là, hắn có thể sao?Tạ Thư Dật không thể rời mắt khỏi Hải Nhạc trước mặt.

Mái tóc cô hơi rối sau những cái vuốt ve của hắn, đôi mắt thì long lanh, mờ ảo vì say đắm.

Trên khuôn mặt trắng nõn, hai vầng ửng hồng vẫn còn chưa tan.

Tạ Thư Dật biết, đó là dư vị của nụ hôn nồng cháy vừa rồi.

Đôi môi anh đào của cô cũng bị hắn hôn đến đỏ và sưng lên, trông có chút nhếch nhác.

Nhưng chính lúc này, cô lại toát ra một vẻ quyến rũ và mê hồn không ai sánh bằng.

Đúng thế, vẻ đẹp mê hồn ấy pha lẫn sự trong sáng, thuần khiết.

Một cô gái như vậy, làm sao hắn có thể không yêu?

Làm sao hắn có thể không khao khát có được trọn vẹn cả con người cô?Đúng vậy, hắn muốn cô hoàn toàn thuộc về hắn, từ thể xác đến tâm hồn, hoàn toàn là của riêng hắn!"

Nhạc Nhạc, em chắc chắn không?"

Giọng Tạ Thư Dật khàn đặc vì dục vọng.
 
Anh Trai Ác Ma Nói Yêu Tôi
Chương 162: Lần Này, Sẽ không Như Thế Nữa (18+)


Tác giả: Lãnh Mặc Ngưng Hàng Hương

Dịch giả: Sam Mạc Anh

Hải Nhạc khẽ cong môi, gật đầu với hắn.Thư Dật vui sướng tột độ, siết chặt lấy cô, lại một lần nữa hôn cô một cách nồng nhiệt.

Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc của hắn, hắn thề, hắn thật sự suốt đời suốt kiếp chỉ yêu một mình cô!Một bàn tay hắn mạnh mẽ vuốt ve lưng cô, trong khi bàn tay còn lại vội vàng cởi từng chiếc cúc trên áo ngủ của cô.

Hải Nhạc xấu hổ, khoanh tay che lấy vòng một đầy đặn, nhỏ giọng nói: "Anh tắt đèn được không?

Người ta ngại."

Tạ Thư Dật mê mẩn nhìn Hải Nhạc trước mặt.

Cô gần như hoàn hảo như nữ thần Vệ Nữ, vừa ngây thơ, e ấp như trà xuân mới hái, thuần khiết như thiên thần, vừa quyến rũ như một trái đào chín mọng, cám dỗ chết người như đóa hoa anh túc lay động trong gió, thôi thúc hắn phạm tội.Nhạc Nhạc hoàn hảo như thế này, là của hắn, là của hắn!Hắn đã chờ đợi khoảnh khắc này, chờ đợi bao lâu rồi?"

Không, đừng tắt đèn.

Anh muốn nhìn em, nhìn toàn bộ con người em.

Anh muốn ngắm nhìn từng tấc da thịt của em."

Giọng Tạ Thư Dật khản đặc.Hắn đưa hai tay, mạnh mẽ kéo hai tay Hải Nhạc đang khoanh trước ngực cô xuống.

Hình dáng mềm mại, xinh đẹp mà hắn hằng mơ ước được chạm vào hiện ra trọn vẹn trước mắt.

Trên đó, nụ hoa nhỏ nhắn, hồng hào, dường như sắp sửa hé nở dưới ánh mắt nóng bỏng của hắn."

Đừng mà!"

Mặt Hải Nhạc đã đỏ như son, cô chỉ muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống khi trần trụi trước mặt Tạ Thư Dật."

Hải Nhạc, em đẹp lắm, thật sự rất đẹp.

Đẹp đến mức anh không dám chạm vào.

Nếu anh có tài vẽ tranh như Jack, anh sẽ dùng bút vẽ lại vẻ đẹp của em.

Nhạc Nhạc, em là đóa hồng của anh, là nữ thần của anh.

Anh sẵn sàng làm mọi thứ vì em, chỉ cần để em thuộc về anh."

Tạ Thư Dật chưa bao giờ nghĩ rằng Nhạc Nhạc của hắn lại có một thân hình gợi cảm, khiến máu nóng trong người hắn sôi sục đến thế.Nghe Tạ Thư Dật nói những lời sâu sắc như vậy, Hải Nhạc không kìm được mở đôi mắt đang e ấp, khẽ nói với hắn: "Anh không cần phải làm bất cứ điều gì vì em.

Tình yêu anh dành cho em, đã đủ để em muốn thuộc về anh.

Em nguyện ý trở thành của anh, vì em cũng muốn anh thuộc về em."

Đây là những lời táo bạo nhất mà cô từng nói.

Nhưng, đối diện với người đang yêu cô sâu đậm đến thế, làm sao cô có thể không thổ lộ lòng mình?Tạ Thư Dật nhìn sâu vào mắt cô, như thể nhìn thẳng vào linh hồn cô."

Nhạc Nhạc, anh sẽ là của em, chỉ thuộc về một mình em.

Giống như em chỉ thuộc về một mình anh."

Tạ Thư Dật khẽ thở dài, kéo Hải Nhạc lại gần, ôm vào lòng, rồi vòng tay cô quanh eo hắn.

"Điều anh muốn làm nhất bây giờ, là hôn lên từng tấc da thịt của em."

Hắn lại hôn lên môi cô, còn bàn tay mạnh mẽ bao lấy vòng một mềm mại, non nớt của cô, tùy ý xoa nắn.

Cảm giác mềm mại, trơn láng ấy đã đánh thức con thú nhỏ mang tên dục vọng trong lòng hắn.

Khi nó tỉnh giấc, mang theo sự hung dữ cuồn cuộn, chạy khắp toàn thân Tạ Thư Dật, khiến hắn như bốc hỏa.

Tạ Thư Dật rên lên một tiếng, kết thúc nụ hôn nồng cháy, rồi dời đôi môi nóng bỏng của mình lên đỉnh ngực cô, với lòng sùng kính mà tôn thờ, để lại trên đó những vết hôn đỏ như dâu tây.

Khát, thật sự rất khát.

Hắn không kìm được khao khát mút, nuốt lấy nụ hoa nhỏ e ấp của cô, như thể đó là suối nguồn ngọt ngào có thể giải cơn khát, là nguồn sống của hắn.Một cơn sóng tình xa lạ ập đến với Hải Nhạc, toàn thân cô nóng bừng không rõ lý do, bứt rứt cựa quậy, còn cổ họng thì phát ra những tiếng rên rỉ ngắt quãng.

Cô có chút sợ hãi, bởi ám ảnh từ sinh nhật tuổi mười sáu vẫn còn đó, nhưng cũng có chút mong chờ, vì cô thật sự rất muốn trở thành của hắn.

Cô nguyện ý dâng hiến tất cả những gì mình có cho hắn.Tạ Thư Dật cảm nhận được tình cảm của Hải Nhạc, tay hắn cũng không hề nhàn rỗi, vuốt ve từ trên xuống dưới, mãi đến tận hông cô.

Đáng tiếc vẫn còn một lớp vải lót.

Hắn kéo mép ren của chiếc quần nhỏ, cuộn xuống.

Hải Nhạc giật mình, theo phản xạ giữ chặt lấy tay Tạ Thư Dật."

Nhạc Nhạc, đừng sợ.

Anh tuyệt đối sẽ không làm tổn thương em.

Lần này, sẽ khác."

Tạ Thư Dật nhẹ nhàng hôn lên tai cô, khẽ thì thầm bên tai.

"Thư giãn đi, thả lỏng nào.

Hãy tự nhủ với mình, chúng ta yêu nhau, nên đây là chuyện thân mật tự nhiên và tất yếu phải xảy ra.

Là chuyện chỉ những người yêu nhau mới làm.

Em sẽ cảm nhận được tình yêu của anh.

Anh sẽ rất dịu dàng, rất dịu dàng.

Em đừng sợ."

Hải Nhạc không kìm được siết chặt lấy Tạ Thư Dật, nhỏ giọng nói: "Anh phải thật dịu dàng, em sợ đau lắm.

Lần trước, đau lắm, rất đau."

Tạ Thư Dật cảm thấy vô cùng tội lỗi, hôn khẽ lên má cô, giọng nghẹn ngào: "Anh xin lỗi, bảo bối.

Lần này, sẽ không như vậy nữa."

Bàn tay hắn từ từ tuột chiếc quần nhỏ xuống khỏi chân cô, rồi nhẹ nhàng lướt đến khu vườn bí ẩn chưa từng có ai chạm vào.

Lần này, hắn nhất định phải xóa bỏ nỗi sợ hãi trong lòng cô.Khi ngón tay hắn chạm vào cánh hoa, Hải Nhạc không tự chủ được khẽ nấc lên một tiếng, toàn thân cứng đờ.

Đôi tay cô siết chặt lấy Tạ Thư Dật, cô sợ hãi, thật sự có chút sợ hãi chuyện sắp xảy ra.Tạ Thư Dật biết cô vẫn còn sợ hãi.

Hắn hận sự khốn nạn của mình trước đây đã khiến cô phải lo sợ đến thế.

Hắn lại càng hôn cô dịu dàng hơn, thật sự hôn lên từng tấc da thịt.

Hải Nhạc từ nỗi sợ hãi ban đầu dần chìm vào sự dịu dàng và xót xa của hắn.

Trong lòng cũng dâng lên một khao khát kỳ lạ.

Cô không biết mình khao khát điều gì, chỉ có thể phát ra những tiếng rên rỉ nho nhỏ trong cổ họng.Khi Tạ Thư Dật cảm nhận được Hải Nhạc đang say đắm, ngón tay hắn trượt vào lối nhỏ ẩm ướt và nóng bỏng của cô.

Hải Nhạc khẽ kêu lên một tiếng, suýt chút nữa bật nhảy lên."

Suỵt, bảo bối, anh đang yêu em, hãy để anh yêu em."

Tạ Thư Dật cố gắng kìm nén cơn ham muốn đang bốc cháy trong lòng, dịu dàng nói với Hải Nhạc.

Ngón tay hắn uyển chuyển, khuấy lên một ngọn lửa cuồn cuộn trong cơ thể cô.Cô thật sự rất chặt chẽ, rất ngọt ngào.

Hắn thật sự muốn vùi sâu vào cơ thể cô, yêu cô thật mãnh liệt, yêu cô đến điên cuồng.

Nhưng hắn muốn cô cảm nhận được hạnh phúc, vì vậy hắn phải cố gắng kìm nén khao khát của mình, để mang đến cho cô niềm vui trước.Trên mặt Tạ Thư Dật đã lấm tấm những giọt mồ hôi li ti như đầu kim.

Hắn liên tục hít vào thở ra, chuyên tâm muốn mang đến cho Hải Nhạc cảm giác tốt nhất.Còn Hải Nhạc nãy giờ vẫn bứt rứt vặn vẹo, thở hổn hển nói với Thư Dật: "Em... em... thấy kỳ lạ quá, khó chịu lắm."

Tạ Thư Dật nhìn Hải Nhạc.

Hắn không tin có cô gái nào lại ngọt ngào và quyến rũ như cô.

Đôi mắt cô lim dim, môi anh đào hé mở, dáng vẻ thở dốc của cô thật sự rất gợi cảm, rất mê hồn."

Lát nữa em sẽ thoải mái, sẽ rất hạnh phúc."

Tạ Thư Dật lẩm bẩm, cúi đầu, lại một lần nữa hôn lên môi cô, say sưa hút lấy mật ngọt trong miệng cô để làm dịu ngọn lửa dục vọng đang bốc cháy trong lòng.Tạ Thư Dật không kìm được tăng tốc độ của ngón tay.

"Ô..."

Hải Nhạc khẽ nhíu mày.

Cô cảm thấy một luồng điện của đau đớn và khoái cảm đan xen, va đập vào mạch máu, va đập vào đại não, khiến mọi suy nghĩ của cô đều tan tác.

Những tiếng rên rỉ rời rạc, không trọn vẹn thoát ra khỏi miệng cô.Và tiếng rên ngọt ngào của cô càng kích thích khao khát của Tạ Thư Dật hơn.

Hắn khao khát cô đến mức nơi nào đó trên cơ thể cũng bắt đầu đau nhói.

Tạ Thư Dật cũng đau khổ rên lên.

Ngón tay hắn càng lúc càng nhanh hơn.

Không được, hắn phải nhanh chóng đưa cô lên đỉnh điểm.

Nếu không, hắn sẽ chết trong sự đau khổ vì dục vọng không được giải tỏa mất.Hải Nhạc chỉ có thể thở hổn hển, mồ hôi đầm đìa, ôm chặt lấy Tạ Thư Dật, đến mức móng tay cắm sâu vào cánh tay hắn mà cũng không hề hay biết."

Ưm... dừng lại đi...

Em xin anh... tha cho em... em nóng quá...

Thư Dật... em nóng quá... khó chịu lắm rồi..."

Hải Nhạc không kìm được lắc đầu, nhắm nghiền mắt.

Mái tóc mềm mại của cô cũng lay động theo, tạo nên một vẻ đẹp đầy phong tình.

Từ miệng cô không ngừng thoát ra những tiếng rên rỉ ngọt ngào, mềm mại, đầy mê hoặc.

Lúc thì cô nhíu chặt mày, lúc thì lại giãn ra.

Trên trán và đuôi tóc cũng lấm tấm những giọt mồ hôi."

Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc của anh, em có biết không?

Trông em thật ngọt ngào, thật xinh đẹp, thật mê hồn.

Anh thật sự, thật sự muốn nuốt chửng em vào bụng."

Tạ Thư Dật bị vẻ mặt chìm đắm trong dục vọng của cô kích thích đến gần như phát điên.Hải Nhạc từ từ mở mắt, hàng mi cong vút lay động đầy quyến rũ.

Đôi mắt trong veo long lanh ánh nhìn khao khát đầy mơ màng, khiến cô càng thêm gợi cảm.

Tạ Thư Dật thèm khát đến mức suýt nhỏ dãi, nhưng hắn vẫn phải cố kìm nén.Ôi, thật sự là thử thách giới hạn của hắn mà.Hải Nhạc cũng bối rối nhìn Tạ Thư Dật trước mặt.

Cô thấy trên trán hắn lấm tấm mồ hôi, vẻ mặt tràn đầy dục vọng không hề trông thô tục, ngược lại còn khiến vẻ tuấn tú của hắn càng trở nên quyến rũ khó cưỡng, khiến cô gần như nghẹt thở.

Hơn nữa, cô không thể chống lại sức hút nam tính đặc biệt toát ra từ hắn lúc này.

Cô yêu hắn, cô thật sự rất yêu hắn!

Yêu hắn đến mức không thể tưởng tượng được!Nghĩ đến tương lai của hai người, Hải Nhạc không kìm được có chút đau lòng.

Cô nhổm dậy, muốn hôn lên những giọt mồ hôi trên trán hắn.

Do thay đổi tư thế đột ngột, một cơn khoái cảm bất ngờ bùng nổ trong cơ thể.

Hải Nhạc không kìm được hét lên một tiếng, suýt chút nữa ngạt thở.

Toàn thân cô run lên, liên tục thở dốc gục vào ngực Tạ Thư Dật, từ bỏ ý định hôn lên trán hắn.Tạ Thư Dật thấy Hải Nhạc đã đạt đến cao trào, cơ thể xinh đẹp vẫn còn run rẩy, hắn quyết định không chờ đợi nữa, cũng không thể chờ đợi nữa.

Bởi phản ứng vừa e ấp vừa tự nhiên của cô còn khiến hắn máu nóng sôi sục hơn bất kỳ người phụ nữ từng trải nào.Hắn cúi đầu, như một đứa trẻ tham lam mút lấy nụ hoa của cô, rồi, giữ lấy hai chân cô, vòng lên eo hắn.Hải Nhạc yếu ớt nhìn Tạ Thư Dật, không biết hắn còn muốn làm gì nữa."

Nhạc Nhạc, anh vào nhé!"

Tạ Thư Dật nói, rồi dồn hết sức lực, đâm thẳng vào lối nhỏ của cô.Hải Nhạc chỉ cảm thấy cơ thể mình như bị căng ra, có chút nhói, nhưng không phải cơn đau như lần trước.

Cô cắn chặt môi, hai tay chống trên giường, chờ đợi cơn bão tố sắp đến.Thấy sắc mặt Hải Nhạc tái nhợt, môi cũng mất đi huyết sắc, Tạ Thư Dật cảm thấy đau lòng.

Hắn biết nỗi sợ hãi lần trước của cô vẫn còn.

Hắn ôm lấy cơ thể mảnh mai của cô, dịu dàng hôn lên trán, mũi, môi cô những nụ hôn như mưa đầy an ủi.

Chờ đến khi cơ thể cô hơi thả lỏng, không còn cứng đờ vì sợ hãi, hắn mới từ từ chuyển động cơ thể.

Tạ Thư Dật không ngừng thì thầm bên tai Hải Nhạc, nói những lời đường mật để an ủi, giúp cô từ từ đón nhận hắn.Khi Hải Nhạc dần thả lỏng dưới những lời thì thầm dịu dàng của hắn, Tạ Thư Dật cũng từ từ tăng tốc độ, trở nên cuồng nhiệt.

Sự ngọt ngào và chặt chẽ của cô khiến hắn gần như không còn lý trí.

Hắn liên tục tiến vào cô, mỗi lần đều rất sâu, xóa tan nỗi sợ hãi của Hải Nhạc, làm tan chảy sự kháng cự của cô.

Hải Nhạc không tự chủ được bám chặt vào bờ vai vạm vỡ của Tạ Thư Dật, uốn éo cơ thể theo nhịp điệu của hắn, đáp lại khao khát cuồng nhiệt của hắn."

Ôi, Nhạc Nhạc, trời ơi!

Em không biết anh yêu em nhiều đến mức nào đâu!

Anh thật sự sắp yêu em đến chết rồi!"

Tạ Thư Dật thở dốc nói."

Em cũng yêu anh, em cũng..."

Hải Nhạc chỉ biết lắc đầu cuồng loạn, mặc cho mái tóc bay loạn xạ sau gáy.

Cô chỉ biết giây phút này, cô yêu hắn, yêu đến tận xương tủy.

Móng tay cô cũng cắm sâu vào cơ bắp rắn chắc trên lưng Tạ Thư Dật.Tạ Thư Dật hôn lên làn da đẫm mồ hôi của Hải Nhạc, rủ rỉ bên tai cô:"Nhạc Nhạc, gọi anh là Dật, gọi anh là Dật.

Anh thích nghe em gọi anh là Dật.

Gọi đi."
 
Anh Trai Ác Ma Nói Yêu Tôi
Chương 163: Chấp Nhận Thử Thách (16+)


Tác giả: Lãnh Mặc Ngưng Hàng Hương

Dịch giả: Sam Mạc Anh

"Dật, Dật, cho em, cho em, em muốn, em muốn..."

Hải Nhạc kêu lên loạn xạ.

Cô thực ra không biết mình muốn gì, chỉ biết trong sâu thẳm lòng cô có một khoảng trống, một khao khát vô hình, đang rất cần Tạ Thư Dật lấp đầy."

Cho em, tất cả cho em.

Anh sẽ dâng hiến tất cả cho em.

Con người anh, là của em.

Trái tim anh, cũng là của em.

Anh dâng tất cả cho em!

Tất cả!"

Tạ Thư Dật cuồng nhiệt đáp lại cô."

Dật... a~... không được nữa... em không chịu nổi nữa..."

Cảm giác sung sướng mãnh liệt và chói lòa hơn lần trước, giáng xuống Hải Nhạc như một tia sét.

Ý thức mờ mịt khiến cô chỉ có thể hét lên trong cơn mê loạn, không thể suy nghĩ bất cứ điều gì nữa, chỉ còn biết cùng Tạ Thư Dật hòa vào làm một.Khi khoái cảm đạt đến đỉnh điểm, hơi thở Tạ Thư Dật trở nên rối loạn.

Động tác của hắn cũng ngày càng cuồng dã, cho đến giây phút cuối cùng, hắn mới phát ra một tiếng rống khàn khàn đầy vui sướng, bắn ra những dòng trắng đục nóng bỏng vào trong cơ thể Hải Nhạc, khiến cả hai lại một lần nữa bùng nổ những tia lửa cuồng nhiệt vì khoái cảm...Sau cơn ái ân nồng nhiệt, Tạ Thư Dật vẫn kiên quyết quấn chặt cơ thể mình với Hải Nhạc.

Hắn dang rộng vòng tay vững chãi, ôm cô vào lòng.Hải Nhạc lặng lẽ nép vào lòng hắn.

Trong lòng cô lúc này, chỉ có sự ngọt ngào và hạnh phúc, không hề có bất kỳ sự hối tiếc nào.Cô nhắm mắt, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của hắn, trong lòng vẫn còn hồi tưởng lại dư vị của cuộc ái ân nồng nàn.

Hóa ra, hóa ra, nó lại đẹp đến nhường này, đẹp đến nỗi cô không muốn rời đi, chỉ muốn cùng hắn cứ quấn quýt bên nhau mãi mãi."

Nhạc Nhạc, anh hạnh phúc lắm, thật sự rất hạnh phúc."

Tạ Thư Dật vừa nói vừa thở dài nhẹ nhõm, hôn lên đỉnh đầu Hải Nhạc."

Em cũng vậy."

Bàn tay nhỏ của Hải Nhạc áp vào lồng ngực rộng lớn của Tạ Thư Dật, lưu luyến vuốt ve.

Qua đêm nay, cô sẽ không thể nép mình trong vòng tay hắn như thế này nữa!Bàn tay nhỏ nhắn của Hải Nhạc không ngừng vuốt ve khiến Tạ Thư Dật lòng rạo rực trở lại."

Em còn vuốt nữa, anh sẽ lại đè em xuống đấy."

Hải Nhạc đỏ mặt, nhưng cô không dừng lại mà vẫn tiếp tục vuốt ve.

Cô áp sát vào ngực hắn, nhẹ nhàng hôn, khẽ liếm lên làn da hắn, lúc này mang một chút vị mằn mặn, đó là vị mồ hôi của sự kịch liệt lúc nãy.

Một mùi đàn ông mạnh mẽ, cô rất thích mùi hương đó.

Cô cũng yêu từng tấc da thịt của hắn, cô cũng muốn hôn lên từng tấc da thịt của hắn."

Ah..."

Tạ Thư Dật không kìm được rên lên một tiếng đầy sảng khoái.

"Nhạc Nhạc, cô bé hư hỏng này.

Em đang thử thách sự tự chủ của anh à?"

"Ừm, em muốn thách anh đấy.

Anh có dám chấp nhận không?"

Hải Nhạc tiếp tục tạo dấu dâu tây trên ngực Tạ Thư Dật, càng hôn càng xuống thấp."

Ah... anh chấp nhận thử thách của em!"

Tạ Thư Dật lật người, đè Hải Nhạc xuống dưới, ánh mắt đầy ham muốn, nóng bỏng nhìn cô.Hải Nhạc dũng cảm và si mê nhìn Tạ Thư Dật.

Có lẽ, qua đêm nay, cô sẽ không thể nhìn hắn như vậy nữa.

Cô phải nhìn cho thỏa thích!"

Là anh nhìn lầm, hay anh nghĩ sai rồi?

Anh dám chắc là em đang quyến rũ anh."

Tạ Thư Dật xấu xa nói, vừa nói vừa liếm và cắn vào xương quai xanh của Hải Nhạc.Cảm giác tê dại và ngứa ran trên xương quai xanh khiến Hải Nhạc hít một hơi thật sâu.

Tạ Thư Dật lại càng hôn cô say sưa hơn."

Sao nào?

Còn dám thách thức anh không?"

Tạ Thư Dật hỏi."

Dám."

Hải Nhạc lẩm bẩm.Tình yêu của em, hãy để em buông thả một lần.

Em yêu anh, hãy để em ghi nhớ cơ thể anh, ghi nhớ tình yêu anh đã trao cho em!

Hải Nhạc bi thương gào thét trong lòng, nước mắt từ khóe mi từ từ trào ra.

Đôi chân cô từ từ quấn chặt lấy chân Tạ Thư Dật."

Xem ra, em thật sự đang quyến rũ anh."

Tạ Thư Dật thở dài một tiếng, hôn lên môi Hải Nhạc.

Hải Nhạc cũng bám chặt lấy vai Tạ Thư Dật, nồng nhiệt đáp lại nụ hôn của hắn.

Nụ hôn này, nồng nhiệt mà quấn quýt, tiếp tục châm ngòi cho ngọn lửa tình yêu nóng bỏng trong lòng họ.Hai người điên cuồng quấn quýt lấy nhau, điên cuồng đòi hỏi từ đối phương, rồi cùng chìm sâu vào sự hòa quyện của linh hồn và thể xác.

Họ va chạm vào linh hồn của đối phương một cách điên cuồng, tạo nên những tia lửa chói lòa.

Tia lửa thiêu đốt họ, cho đến khi cả hai thiêu rụi thành tro bụi...Khi chân trời hửng sáng, Hải Nhạc tỉnh dậy trong vòng tay Tạ Thư Dật.Cô quay đầu lại, nhìn gương mặt lúc ngủ của hắn.

Trong giấc mơ, hắn không còn vẻ sắc sảo như ban ngày, mà trong trẻo như một đứa trẻ.

Đôi mắt nhắm nghiền, đôi môi hơi hé mở, vẻ đẹp trai ấy khiến lòng Hải Nhạc đau nhói.

Cô lén lút hôn lên môi hắn như chuồn chuồn chạm nước.

Vừa chạm vào, cô đã không nỡ rời đi.Hải Nhạc nhẹ nhàng gỡ tay Tạ Thư Dật đang đặt trên ngực mình, rồi từ từ đẩy chân hắn đang gác trên người xuống.

Thấy Tạ Thư Dật trở mình, Hải Nhạc giật mình, tưởng hắn đã tỉnh, không ngờ hắn lại trở mình quay lưng về phía cô.

Hải Nhạc thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng rời khỏi giường.Đêm qua hai người đã điên cuồng suốt cả đêm, khiến cho Hải Nhạc giờ đây đau nhức khắp mình mẩy.

Hóa ra, muốn hạnh phúc thì cũng phải trả một cái giá nào đó.

Nhưng, thật đáng giá!

Hải Nhạc thầm nghĩ.Cơn đau nhức vẫn khiến cô không kìm được khẽ rên lên, Hải Nhạc vội vàng lấy tay che miệng, sợ đánh thức Tạ Thư Dật.Cô nhặt quần áo mà Tạ Thư Dật đã vứt xuống sàn, nhẹ nhàng mặc vào, rồi lưu luyến nhìn Tạ Thư Dật hồi lâu, nước mắt như những hạt ngọc đứt dây, lăn dài trên má.

Hải Nhạc cố nén lại để không khóc thành tiếng.Không nỡ xa anh, thật sự không nỡ xa anh.

Nếu có thể, em thật sự muốn cùng anh đi hết cuộc đời này, yêu nhau mãi mãi.

Nhưng, chúng ta thật sự không có duyên.

Thư Dật, tạm biệt.

Em sẽ yêu anh, yêu anh mãi mãi!Hải Nhạc không ngừng gào thét trong lòng.Ngắm nhìn thật lâu, muốn khắc ghi khuôn mặt hắn mãi mãi trong tim, cuối cùng Hải Nhạc vẫn không nỡ quay người đi.

Như một làn gió nhẹ, không phát ra một tiếng động nhỏ nào, cứ thế âm thầm rời khỏi phòng Tạ Thư Dật.
 
Back
Top Bottom