Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Anh Tần, Chỉ Là Kết Hôn Chớp Nhoáng Thôi

Anh Tần, Chỉ Là Kết Hôn Chớp Nhoáng Thôi
Chương 15: Chương 15


Hôm nay nhà họ Tần mời đầu bếp 3 sao ở Bắc Bình, đầu bếp là ba anh em, mỗi người một sở trường, làm một bữa tiệc rau củ quý hiếm.

Nấm trúc xào, canh nấm với trân đào, đậu phụ cá nấm truffle trắng, cơm gạo lứt hoa sữa, món chính là cơm risotto tôm hùm măng tây không chê vào đâu được.

Bánh ngọt kiểu dáng mới lạ, đứa bé ba bốn tuổi kia rất thích, vừa ăn vừa lắc lư cái đầu: “Bồi Bồi thích.”

Đó là cháu trai của Tần Trí Thành.

Từ nhỏ đã ngậm thìa vàng lớn lên, ngay cả bát ăn lúc này cũng là bát vàng nạm đá quý, cộng thêm trang phục sang trọng quý phái, thật giống như một cậu ấm quý tộc bước ra từ Hồng Lâu Mộng.

Mấy vị trưởng bối đều thích cậu bé, ôn tồn trêu chọc: “Bồi Bồi có gì là không thích? Đồ ăn ngon là Bồi Bồi đều thích hết!”

Bồi Bồi cười, để lộ hai chiếc răng nanh nhỏ, một đứa trẻ ngây thơ đáng yêu lại ngoan ngoãn hiểu chuyện.

Mắt Diệp Tuyền khẽ cong lên.

Lớn lên trong gia đình như vậy, vô lo vô nghĩ, lại có thể cảm nhận được nhiều tình yêu thương, chắc hẳn sẽ rất hạnh phúc.

Trong cuộc đời cô rất ít có những khoảnh khắc tình thân như vậy, không bố không mẹ, sáu tuổi đã bị bỏ rơi ở chùa, mỗi ngày làm việc vặt, thắp hương, gánh nước, lớn lên ở đó đến 10 tuổi mới được một vị sư thầy tốt bụng đưa đến trường học.

Trong ký ức của cô dường như không có sự tồn tại của bố mẹ.

Lần đầu tiên trong đời cô cảm nhận được sự ấm áp là nhờ vị sư thầy đó.

Lần đầu tiên cảm nhận được tình yêu, là nhờ Thẩm Bồi Diên.

Nghĩ đến đây, nụ cười trên môi Diệp Tuyền nhạt đi, từ từ cúi đầu xuống.

“Chị thật xinh đẹp.”

Giọng nói trẻ con ngọng nghịu không biết từ đâu đột nhiên vang lên, cô cúi đầu nhìn ra sau bàn, Bồi Bồi với đôi mắt to tròn đen láy, khen ngợi cô.

“Tần Bồi.” Tần Trí Thành gọi cậu bé: “Lễ phép đâu rồi.”

Bồi Bồi rõ ràng không biết gọi cô là gì, đôi mày nhỏ nhíu lại như con sâu, cười ngọt ngào: “Chị.”

Diệp Tuyền khựng lại, cười.

Vẻ mặt Tần Trí Thành bên cạnh dường như có chút không ổn.

“Ôi chao.” Bà Chu cười không khép được miệng: “Đây không phải là gọi sai vai vế rồi sao, Bồi Bồi gọi Trí Thành là chú, gọi Tiểu Tuyền là chị.”

Các vị khách khác thuận thế nói theo: “Đúng vậy, dù sao cũng nên gọi là dì, hoặc là…” Bà ấy nửa đùa nửa thật: “thím.”

Bồi Bồi gọi: “Thím.”

Diệp Tuyền ngẩn người: “Không phải đâu.”

Tần Trí Thành gọi cậu bé lại: “Đừng gọi lung tung.”

Bồi Bồi ngoan ngoãn chạy vào lòng Tần Trí Thành.

Nụ cười của bà Chu không giảm, sửa lại: “Không được nói bậy, Tiểu Tuyền đang có bạn trai, danh tiết của con gái quan trọng lắm.”

Các vị khách phản ứng lại, gật đầu cười nói phải.

Ăn cơm xong Diệp Tuyền mới mang chiếc túi đó trả lại cho bà Chu.

Bà Chu bất đắc dĩ: “Không đắt đâu, hàng nhái mua ở Paris đấy, nếu cháu không nhận dì sẽ không vui đâu Tiểu Tuyền Tuyền.”

Bà Chu làm sao có thể mua hàng nhái, chẳng qua là lời nói để dỗ cô nhận lấy mà thôi.

Nhưng nếu là vài trăm nghìn, cô có lẽ còn có thể tự lừa mình rằng bao năm nay vất vả có công, nhận lấy cho xong.

Nhưng vài trăm triệu thì…quá nặng.

“Dì, cháu thật sự không thể nhận.” Diệp Tuyền nói: “Cái này đối với cháu quả thật quá quý giá.”

Diệp Tuyền vẫn luôn rất đồng tình với một câu nói.

Trên đời không có bữa trưa nào miễn phí, dù là lẩu cay hay Michelin thì đều có giá niêm yết rõ ràng.

Cô đã ăn đồ ăn cao cấp của người ta thì phải trả lại một phần tương xứng để bù đắp chi phí bữa ăn.

Túi xách vài triệu cô phải trả rất lâu.

“Tiểu Tuyền, đời người sống ở trên đời không cần phải tính toán mọi việc quá rõ ràng đâu.” Bà Chu hạ giọng: “Chiếc túi này chỉ là một chút tấm lòng của dì, dì không cần cháu báo đáp gì cả, giống như ngày trước cháu vì Trí Thành mà suýt mất mạng, cũng không phải là để cầu xin gì ở nó, phải không?”

Diệp Tuyền im lặng vài giây: “Dạ có cầu xin.”

Bà Chu: “Cầu xin gì?”

“Cầu xin sếp Tần có dũng có mưu, là người có tình có nghĩa, làm việc dưới trướng anh ấy, cháu cầu xin sự yên tâm.” Diệp Tuyền thẳng thắn.

Bà Chu cười: “Vậy thì dì cũng cầu xin cháu trọng tình trọng nghĩa, tặng túi cho cháu cũng coi như là cho bản thân dì một sự yên lòng. Năm đó cháu giúp Trí Thành, ân tình to lớn, nhà họ Tần không quên được, một chiếc túi thôi, căn bản không đáng một phần vạn tình nghĩa của cháu đâu.”

“Được rồi, cháu biết dì thích người thẳng thắn, túi đừng có đẩy qua đẩy lại nữa, cứ vậy đi.”

Diệp Tuyền xách chiếc túi đó, lặng lẽ đứng yên.

“Đừng đứng ngây ra đó nữa, lát nữa Tiểu Bảo nhìn thấy lại tưởng dì bắt nạt cháu.” Bà Chu ôm lấy eo cô, vẫn cười thoải mái như cũ nhưng giọng điệu lại trở nên nghiêm túc hơn lúc nãy: “Dì thật sự coi cháu như người nhà rồi, tặng một món quà cho người thân, dì vui vẻ tự nguyện, biết không?”

Diệp Tuyền từ trong phòng đi ra đụng phải Tần Trí Thành.

Tần Trí Thành cụp mắt, nhìn thấy chiếc túi đó vẫn còn trong tay cô liền đã hiểu rõ.

Vẫn phải là mẹ ruột.

Bà Chu đắc ý cười với anh, ôn tồn nói: “Đưa Tiểu Tuyền lên lầu đi, dưới sân ồn ào quá, hai đứa lên trên cho yên tĩnh.”

Trên lầu, Bồi Bồi đang chơi Lego, những mảnh nhỏ xếp đầy đất, bộ Lego khổng lồ đã ghép được hơn một nửa, kiểu dáng vô cùng khoa trương, giống như một loại tàu vũ trụ nào đó.

Đứa trẻ mới mấy tuổi mà lại chơi giỏi đến vậy, Diệp Tuyền ngồi xổm xuống bên cạnh cậu bé: “Bồi Bồi đang ghép gì vậy?”

“Millennium Falcon.” Bồi Bồi ngoan ngoãn trả lời.

Cậu bé giống như một người lớn thu nhỏ, ngoan đến không thể tả, Diệp Tuyền khẽ xoa đầu cậu bé, Bồi Bồi ngẩng đầu nhìn cô.

“Chị giống chú.”

“Ừm?”

“Chú cũng thích xoa đầu em.” Bồi Bồi dùng bàn tay nhỏ bé bụ bẫm cũng xoa đầu mình.

Diệp Tuyền cười: “Vì Bồi Bồi rất đáng yêu nên mọi người đều thích Bồi Bồi.”

Bồi Bồi chớp mắt, như hiểu như không gật đầu, rồi lại thu lại ánh mắt mày mò Lego.

Diệp Tuyền cũng ngồi cùng cậu bé, giúp cậu bé chọn mảnh ghép.

Tần Trí Thành bưng trà nóng vào, ung dung ngồi xuống, đưa cho cô một ly, nghe thấy Diệp Tuyền hỏi anh: “Sếp Tần, món quà hối lộ của tôi anh nhận chưa?”

Tần Trí Thành khẽ sững người: “Cái gì.”

Diệp Tuyền nhắc nhở: “Quả cam.”

“Ồ.” Tần Trí Thành uống một ngụm trà: “Ăn rồi.”

Điện thoại của Diệp Tuyền đột nhiên reo lên một tiếng, là tin nhắn của Thẩm Bồi Diên, cô qua loa đối phó một câu rồi đóng màn hình điện thoại lại, ngẩng đầu hỏi lại: “Ý là, anh nhận rồi phải không.”

“Không có.” Tần Trí Thành mặt không đổi sắc.

Diệp Tuyền nghi ngờ: “Lúc nãy không phải anh nói ăn rồi sao?”

“Chưa ăn.” Tần Trí Thành mặt dày mày dạn lạnh nhạt nói: “Không hiểu cô đang nói gì.”

“…??”

Anh ta đang làm gì vậy, công khai chơi xấu à?

Vừa nãy rõ ràng còn nói mình ăn rồi mà.

Diệp Tuyền nhìn Bồi Bồi bên cạnh, không nhịn được nói thêm: “Sếp Tần, có trẻ con ở đây, anh không được nói dối.”

Tần Trí Thành từ tốn đặt tách trà xuống: “Nói tôi nói dối, có bằng chứng không?”

“Có, Bồi Bồi là bằng chứng! Tai của Bồi Bồi là bằng chứng!”

Một cánh tay nhỏ bé bụ bẫm nào đó nghĩa hiệp giơ lên.

“Trước khi cháu có khả năng tự chăm sóc bản thân, bằng chứng của cháu không có hiệu lực.” Tần Trí Thành mở mắt nói dối.

Một lớn một nhỏ đều không mấy phục nhìn anh.

Tần Trí Thành nhướng mày: “Có ý kiến?”

Diệp Tuyền cười mà như không cười: “Không dám.”

Nhớ lại sô cô la đều ở chỗ chú, Bồi Bồi tức giận phùng má: “Không có.”

Tần Trí Thành ung dung tự tại gật đầu: “Chơi đi.”

“…”

Cái miệng này của anh không chỉ xấu mà còn biết chơi trò xảo quyệt.

Diệp Tuyền mỉm cười: “Vâng, sếp Tần.”

Bồi Bồi bĩu môi: “Vâng, chú.”

Bà Chu giữa chừng cùng một vị khách mang canh đến, từ xa, qua lan can đã nhìn thấy ba người bên trong.

Diệp Tuyền ngồi xổm trên đất, cùng Bồi Bồi chọn mảnh ghép, gương mặt nghiêng dịu dàng như ngọc, làn da trắng nõn mịn màng nổi bật dưới ánh sáng, chiếc váy dài màu đen càng làm tăng thêm vẻ dịu dàng của cô, lúc cười nhẹ, trên má còn có vết má lúm đồng tiền không rõ ràng lắm.

Tần Trí Thành ngồi bên cạnh họ, mắt cụp xuống, kiên nhẫn lắng nghe cuộc trò chuyện của hai người.

Cảnh này rất đẹp mắt, rất ấm áp.

Bà Chu cười rộ lên.

Vị khách khẽ nói: “Có phải đang nghĩ, nếu đứa bé này làm con dâu của mình thì tốt biết mấy không? Cô gái này trông cũng không tệ, tiếc là gia thế chắc không được tốt lắm, nếu không cũng không đến mức chưa từng nghe qua tên tuổi nhà họ Diệp. Hơn nữa còn có bạn trai rồi, rắc rối đấy.”

Bà Chu vẫn cười.

“Không vội, con cháu tự có phúc của con cháu.”

Đến lúc Diệp Tuyền rời đi, là Tần Trí Thành tiễn.

Hai người lên xe, Bồi Bồi còn vẫy tay chào tạm biệt cô.

Lúc Diệp Tuyền đáp lại cậu bé, Tần Trí Thành bên cạnh đột nhiên giơ tay đặt l*n đ*nh đầu cô.

Cảm giác ấm áp đè xuống, hơi thở thanh mát của anh ập đến.

Cô ngẩn người, quay lại, Tần Trí Thành nhặt nửa chiếc lá rơi không biết từ lúc nào trên đỉnh đầu cô xuống, giọng nói trầm thấp: “Trên đầu cô có thứ gì đó rơi xuống.”

Ngoài xe, giọng nói trong trẻo của Bồi Bồi vang lên.

“Chú xoa đầu dì rồi! Chú thích dì!”
 
Anh Tần, Chỉ Là Kết Hôn Chớp Nhoáng Thôi
Chương 16: Chương 16


Lời của trẻ con chỉ là nói bừa.

Mọi người cười cho qua, đều không để ý.

Tần Trí Thành chu đáo đưa áo khoác cho Diệp Tuyền, đợi cô phủ lên chân rồi mới lái xe ra đường lớn.

Bữa tối vừa rồi rất ngon.

Chỉ là khẩu phần quá ít, Diệp Tuyền chưa ăn no.

Đang suy nghĩ về nhà nấu bát mì thì giọng Tần Trí Thành lạnh nhạt vang lên: “Đói không?”

Diệp Tuyền vô thức trả lời thật: “Hơi đói.”

Phản ứng lại là Tần Trí Thành đang hỏi, cô im lặng hai giây rồi bổ sung: “Cũng được, thật ra cũng đã no rồi.”

Tần Trí Thành không nói gì, một lát sau lái xe đến ngoài con hẻm đường Bách Triều.

Xe không vào được hẻm, Tần Trí Thành đi đỗ xe, Diệp Tuyền xuống xe trước, vào quán ăn Nhật ở cuối hẻm.

Đây là nơi cô và Tần Trí Thành thường xuyên đến, hai năm trước hai người đi ra ngoài công tác hoặc làm việc, tám mươi phần trăm đều đến quán này. Quán của một người bạn của Tần Trí Thành từng du học ở Nhật mở.

Cô vào quán, chủ quán nhìn cô, nhướng mày: “Lâu rồi không đến, vẫn như cũ chứ?”

Diệp Tuyền cười gật đầu.

Không lâu sau, Tần Trí Thành liền xuất hiện cùng với nồi lẩu Sukiyaki.

Nồi lẩu bốc hơi nghi ngút, thịt bò được chiên xào tỏa ra mùi sữa thơm nồng, hai người ngồi đối diện nhau, Tần Trí Thành rót cho cô một tách trà ấm.

“Đúng rồi, sếp Tần, chiếc túi đó tôi nhận rồi.” Diệp Tuyền nghĩ vẫn nên nói một tiếng.

Tần Trí Thành gật đầu, không có phản ứng gì thêm: “Vốn dĩ là của cô.”

Nhưng Diệp Tuyền lại không định mang đến công ty, dù sao thứ này thật sự có chút phô trương, khó tránh khỏi sẽ gây ra những rắc rối không cần thiết… Ừm, hình như đã gây ra rồi.

Đối phương dường như biết cô đang nghĩ gì, lạnh nhạt lên tiếng: “Cô xử lý thế nào cũng được, nhưng có một điều, Diệp Tuyền, tôi hy vọng thứ này sẽ không trở thành gánh nặng của cô.”

Diệp Tuyền ngẩn người.

“Cô không cần để ý người khác sẽ nghĩ thế nào, bởi vì đây không phải là cô trộm được, cũng không phải là cô cướp được. Cô sở hữu nó, chính là chủ nhân của nó.”

Giọng nói của anh luôn rất ổn định, mang theo một sự bình tĩnh chắc chắn chiến thắng. Diệp Tuyền từng nghĩ nếu giọng nói của anh dùng để giảng bài nghe tiếng Anh hoặc làm blog thuần tiếng Anh, tốc độ học tiếng Anh của cô năm đó chắc chắn sẽ nhanh hơn rất nhiều.

Đi theo sau anh nhiều năm, Diệp Tuyền nhận ra anh là một người đàn ông vô cùng có sức hút.

Sức hút này không phải là phụ nữ nhìn đàn ông mà là một sự ngưỡng mộ của học sinh đối với giáo viên.

Anh thành công không phải không có lý do.

Diệp Tuyền khẽ gật đầu: “Tôi hiểu rồi, sếp Tần.”

Chủ quán ngồi lại, nhiệt tình hàn huyên với Tần Trí Thành: “Tôi nói hai người này, đến đây thật sự chỉ để ăn thôi à, không uống chút gì sao?”

Tần Trí Thành bình thản: “Phải đưa cô ấy về nhà.”

Chủ quán nhếch môi: “Viện cớ, lần trước cậu với Hứa Nhàn đến đây vẫn uống đấy thôi.”

Tần Trí Thành vẫn giữ vẻ mặt vô cảm: “Đó là để không phải đưa cô ấy về nhà.”

Lời này chọc trúng điểm cười của chủ quán, khoác vai anh cười không ngớt.

“Thấy chưa Diệp Tuyền, cô tưởng người này là một quý ông lịch lãm à, thật ra chỉ là là một tên khốn thôi, một bụng đầy ý đồ xấu xa…”

Diệp Tuyền cong môi cười nhẹ, trong lòng thầm đồng ý.

“Ê, tôi nói, cậu thật sự ghét Hứa Nhàn đến vậy à? Dù sao con gái người ta cũng lớn lên cùng cậu từ nhỏ, cậu đến cả đưa người ta về nhà cũng không muốn sao?”

“Chỉ là không muốn lãng phí thời gian vào những người không cần thiết.”

Tần Trí Thành lại rót thêm trà nóng vào tách cho cô.

Chủ quán nhìn hành động của anh: “Vậy cậu thấy ai là người mà cậu cho là cần thiết?”

Diệp Tuyền đang ăn sushi, bị chủ quán nhìn chằm chằm. Sushi nướng vừa tới, một miếng cắn xuống, nước sốt bị giữ lại bung ra.

Tần Trí Thành tùy ý đưa đĩa sushi đó đến trước mặt Diệp Tuyền, nghiêng đầu nhìn chủ quán: “Dù sao cũng không phải là cậu.”

Chủ quán cười khinh bỉ.

Ăn no thỏa mãn, Diệp Tuyền cảm thấy cả người tràn đầy năng lượng.

Tối hôm đó được Tần Trí Thành đưa về đến dưới lầu cô cũng khẽ nói: “Sếp Tần, câu nói hôm nay của anh tôi rất đồng cảm, cái gì của tôi thì cuối cùng vẫn là của tôi.”

Im lặng vài giây, cô tiếp tục: “Cho nên dự án đó tôi cũng sẽ tiếp tục tranh giành.”

Tần Trí Thành lặng lẽ nhìn cô: “Vì cái gì.”

Trong cơn gió đêm yên tĩnh, Diệp Tuyền dừng lại, không nói lý do: “Tóm lại, tôi nhất định phải có được.”

“Không cầu xin sếp Tần có thể thiên vị tôi, chỉ hy vọng sếp Tần có thể đối xử công bằng.”



Sau khi chào tạm biệt Tần Trí Thành, Diệp Tuyền quay người lên lầu.

Thang máy vừa đến tầng, cửa mở, Diệp Tuyền đột nhiên bị người ta ôm chặt lấy, mùi rượu nồng nặc bao trùm lấy cô.

“…Thẩm Bồi Diên!”

Thẩm Bồi Diên ôm chặt eo cô, đặt cằm lên vai cô, giọng nói như người say rượu lẩm bẩm: “Em đi đâu vậy? Tuyền Tuyền.”

“Buông tay.”

Thẩm Bồi Diên như không nghe thấy, ôm cô càng chặt hơn, chỉ còn lại những lời nói mê sảng: “…Tuyền Tuyền.”

Diệp Tuyền không chịu nổi, dùng sức đẩy anh ta ra.

Thẩm Bồi Diên va vào tường, thân hình cao lớn từ từ dựa vào đó, tóc mái che khuất mắt, cả người chìm vào vẻ suy sụp.

Diệp Tuyền khẽ nhíu mày: “Anh đang làm gì vậy.”

Im lặng một lúc, anh từ từ ngẩng đầu, đáy mắt đỏ hoe, cười rất nhạt.

“Nhớ em.” Anh nói.

Thẩm Bồi Diên hôm nay đi bàn dự án, uống rất nhiều rượu.

Anh cuối cùng cũng gặp được vị tổng giám đốc của Sức khỏe Đông Thụy đó, cùng bàn, anh đã dùng rất nhiều cách cố gắng nói chuyện với đối phương nhưng đều không thành công.

Tiệc rượu diễn ra được một nửa, Tổng giám đốc Vương và Tổng giám đốc Lý đến phòng hút thuốc.

Anh cũng cầm thuốc đi tới, chưa đến gần đã nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người.

“Trưởng phòng Thẩm bên phải đó chính là người yêu của Diệp Tuyền à?”

“Đúng vậy, có phải trông trai tài gái sắc, rất xứng đôi đúng không?”

Tổng giám đốc Vương cười đầy ẩn ý: “Không địch lại được.”

Tổng giám đốc Lý cũng cười: “Không phải chứ, nhưng chủ yếu là con gái nhà người ta thích ai mới là quan trọng.”

“Sai rồi.” Tổng giám đốc Vương gạt tàn thuốc, hút một hơi: “Thích làm sao so được với thực tế, Giám đốc và Tổng giám đốc chỉ khác nhau một chữ nhưng cách xa ngàn dặm huống chi là Trưởng phòng. Lão Lý cứ xem đi, nếu người họ Tần kia thật sự động lòng muốn giành, thì cái vị họ Thẩm này không có cửa thắng đâu.”



Không có cửa thắng.

Bốn chữ này tối nay vẫn luôn quanh quẩn trong đầu Thẩm Bồi Diên, đến giờ vẫn như còn văng vẳng bên tai.

Anh nhìn Diệp Tuyền, người đã cùng anh đi qua 8 năm thanh xuân, yết hầu khẽ động, quyến luyến đưa tay khẽ v.uốt ve môi cô.

Sự phản kháng trong mắt Diệp Tuyền không hề che giấu, đưa tay định đẩy anh ra nhưng Thẩm Bồi Diên lại trực tiếp nắm ngược tay cô lại.

Anh vừa giữ chặt cô vừa lấy chìa khóa của cô từ trong túi ra mở cửa, cứ thế ép cô vào cửa.

“Anh làm gì vậy?” Diệp Tuyền lạnh lùng nhìn anh: “Say rượu làm càn à?”

“Không đâu…” Thẩm Bồi Diên khẽ đáp, giọng nói quyến luyến: “Tuyền Tuyền không thích anh say rượu làm càn nên anh sẽ không làm vậy… Anh chỉ muốn gặp em thôi.”

Anh cong môi, cầm những loại trái cây mình mua đưa cho cô xem: “Mang cho em dâu tây em thích nhất đây.”

“Hơn nữa anh rất ngoan, em nói không cho anh giữ chìa khóa, anh đã thật sự trả lại cho em rồi.”

“Anh không có lén giữ chìa khóa của em, em có muốn xem không?”

Anh bây giờ giống như một kẻ điên không ngôn ngữ lộn xộn.

Điện thoại reo lên tiếng thông báo tin nhắn, Diệp Tuyền lại đưa tay định đẩy anh.

Nhưng sức lực nam nữ chênh lệch quá lớn, cô căn bản không đẩy nổi Thẩm Bồi Diên một chút nào.

Thẩm Bồi Diên lại ấn tay cô xuống, giọng nói hạ thấp như trẻ con: “Không được.”

Diệp Tuyền thật sự bị anh làm cho tức điên: “Anh bị bệnh à?”

Thẩm Bồi Diên dường như rất thích dáng vẻ cô nổi giận với mình, từ từ nhìn một lúc, cười, giọng nói dịu dàng: “Ừm, em nói có thì là có.”

“Tối nay anh ngủ ở phòng khách được không, đừng đuổi anh đi, Tuyền Tuyền.” Giọng anh hạ thấp, thật giống như lời cầu xin của trẻ con: “Anh chỉ ngoan ngoãn ngủ ở phòng khách, không chạm vào em…”

Diệp Tuyền bình tĩnh nói: “Trước tiên buông tay ra, hành vi thô lỗ của anh thật sự rất đáng ghét.”

Thẩm Bồi Diên lập tức ngoan ngoãn buông tay.

“Muốn ở lại đây cũng được.” Vẻ mặt Diệp Tuyền bình tĩnh: “Nhưng đừng làm phiền em, ngày mai em còn phải đi làm.”

Thẩm Bồi Diên chân thành cười: “Được.”

Anh say đến mức này rồi còn định vào bếp rửa dâu tây cho Diệp Tuyền ăn.

Diệp Tuyền ngồi ở phòng khách nhìn bóng dáng anh trong bếp, chụp một bức ảnh rồi đăng lên trang cá nhân, chặn nhóm công việc.

Trong ảnh, anh mặc đồ đen, vẻ mặt lười biếng dịu dàng, tay chống lên đảo bếp, một tay rửa sạch dâu tây, mắt hơi cụp xuống, d** tai bên ngoài rất đỏ, giống như vừa làm chuyện gì đó kịch liệt xong.

[
 
Anh Tần, Chỉ Là Kết Hôn Chớp Nhoáng Thôi
Chương 17: Chương 17


Sáng sớm hôm sau, Diệp Tuyền tỉnh dậy.

Trên bàn ăn là bữa sáng Thẩm Bồi Diên đã chuẩn bị.

Diệp Tuyền cũng không thèm để ý đến anh, tự mình thu dọn đồ đạc.

“Tỉnh rồi à?”

Anh cười dịu dàng: “Muốn ăn cháo hay uống sữa.”

Diệp Tuyền lười biếng không thèm để ý đến anh, cứ để anh ta độc diễn một mình ở đó.

Không nghe thấy câu trả lời, Thẩm Bồi Diên hâm nóng cả cháo và sữa.

Anh dùng khăn lau tay, nhìn Diệp Tuyền, cười không chút cảm xúc, không hề báo trước khẽ nói: “Tuyền Tuyền, em không biết anh yêu em nhiều đến mức nào đâu.”

Tình yêu của Thẩm Bồi Diên dành cho cô là điều không cần nghi ngờ.

Nếu có thể, Thẩm Bồi Diên tình nguyện moi cả trái tim mình ra, chỉ cần Diệp Tuyền muốn xem.

“Anh đưa em đến công ty nhé?”

Diệp Tuyền lấy giày cao gót từ tủ giày ra: “Không cần, em tự lái xe.”

Thẩm Bồi Diên thành thạo nhận lấy đôi giày đó, bảo cô ngồi xuống rồi nửa ngồi xổm đi giày cho cô. Anh làm gì cũng rất cẩn thận, dịu dàng và chu đáo, cũng ngay lập tức nhận ra đôi giày này là cô mới mua.

“Mới mua à? Quả thật đẹp hơn đôi anh tặng.” Anh khẽ nói: “Là lỗi của anh, gần đây công việc bận quá, không để ý đến Tuyền Tuyền. Đợi em có thời gian anh đưa em đi mua được không?”

“Những thứ như giày dép, nếu đã có cái vừa ý rồi thì em sẽ không xem đôi khác nữa.”

Diệp Tuyền bình thản đứng dậy, rời đi.

Sau khi cô đi, căn phòng lại trở nên yên tĩnh.

Thẩm Bồi Diên vẫn giữ tư thế đó, nửa ngồi xổm trên đất một lúc lâu không động đậy.

Một lúc lâu sau anh ngẩng đầu nhìn chiếc túi ở huyền quan.

Chiếc túi Birkin trắng quen thuộc.

Diệp Tuyền không trả lại, thậm chí còn mang ra ngoài.

Anh đứng dậy, đi đến trước chiếc túi đó.

Đột nhiên nhớ lại chiếc túi mình mua cho Diệp Tuyền nhưng tìm rất nhiều nơi vẫn không tìm thấy.

Cả phòng khách dường như chỉ còn lại chiếc túi này, vừa chói mắt vừa chướng mắt.

Thẩm Bồi Diên im lặng một lúc, châm một điếu thuốc, nhìn chiếc bật lửa đang cháy trong tay như có điều suy nghĩ.

Cho đến khi anh mở điện thoại, lướt xem trang cá nhân của Diệp Tuyền tối qua.

Ánh mắt Thẩm Bồi Diên lập tức trở nên dịu dàng, khóe môi khẽ cong lên cười.

Thay áo khoác ra ngoài.

Lúc lái xe rời đi anh quay đầu nhìn chằm chằm vào vị trí Tần Trí Thành đưa Diệp Tuyền đến tối qua vài giây, thờ ơ thu lại ánh mắt.



Quá trình cạnh tranh của toàn bộ dự án siêu âm diễn ra công bằng và minh bạch.

Hội đồng quản trị tham gia quyết định.

Đối thủ của Diệp Tuyền không phải là Đường Hồng mà là toàn bộ phòng ban do Đường Hồng lãnh đạo.

Cơ hội thắng không biết bao nhiêu nhưng Diệp Tuyền tất nhiên sẽ cố gắng hết sức.

Cứ như vậy ngày đêm cố gắng gần một tuần, đề án cuối cùng cũng được nộp, thứ hai tuần sau sẽ có kết quả.

Đường Hồng giả vờ hào phóng bắt tay với cô trước mặt mọi người, cười nói: “Giám đốc Diệp, hữu nghị là trên hết, thi đấu chỉ là phụ thôi.”

Diệp Tuyền lạnh nhạt đối phó, lịch sự bắt tay lại: “Cạnh tranh nội bộ lành mạnh tất nhiên có lợi cho công ty.”

Đường Hồng trong lòng cười lạnh, chê bai cô giả tạo rỗng tuếch: “Giám đốc Diệp cũng không cần phải nâng tầm vấn đề lên như vậy, đúng là làm lãnh đạo quen rồi, nói năng cũng ra vẻ khác hẳn.”

Diệp Tuyền cũng cười: “Vậy thì tôi nói chút gì đó cho ra dáng lãnh đạo nhé, cô không thắng nổi tôi đâu.”

Sắc mặt Đường Hồng đột nhiên lạnh đi.

Hướng Thần ở đằng kia khẽ “chậc” một tiếng: “Nói ra thì lại không vui.”

Mấy nhân viên đều cúi đầu, cười khúc khích.

Sắc mặt Đường Hồng càng thêm khó coi, cũng không tiện phản bác.

Có thể ngồi ở vị trí trợ lý đặc biệt này, Hướng Thần tất nhiên cũng không phải dạng vừa, tốt nghiệp thạc sĩ chuyên ngành dược ở Đức, gia đình cũng mở nhà máy dược phẩm, không dễ đắc tội.

Nói cách khác, những người có thể ở lại công ty này đa số đều không phải người bình thường.

Hoặc là có gia thế, hoặc là có thực lực.

Câu này thật ra không sai.

Diệp Tuyền trở lại chỗ làm, lặng lẽ hắt hơi hai cái, đầu cũng hơi choáng váng.

Cảm cúm lại nặng thêm.

Cô xé gói thuốc, trực tiếp đổ vào miệng uống rồi lại uống một ngụm nước lớn.

Mặt phồng lên, nhìn thấy Tần Trí Thành đang ở trong văn phòng đối diện, người đàn ông trưởng thành với khí chất xa cách, như không thể với tới.

Cô phản ứng chậm nửa nhịp, quên cả nuốt xuống.

Cho đến khi vị thuốc vừa ngọt vừa đắng lan tỏa trong khoang miệng, cô khẽ nhíu mày, mới vội vàng nuốt xuống.

Diệp Tuyền quay người, lại rót nửa cốc nước uống ừng ực.

Mà cùng lúc đó, người đàn ông bên kia cũng từ từ nhướng mí mắt nhìn về phía cô.



Tôn Bội Bội lại gọi điện thoại kể khổ.

Không biết là cuộc gọi thứ bao nhiêu.

Diệp Tuyền đi cùng cô ta đến khám thai.

Tôn Bội Bội còn hơi ngại ngùng: “Thật xin lỗi, Tuyền Tuyền, còn làm phiền cậu đi cùng tớ.”

“Không sao, nên làm mà.”

Diệp Tuyền cười cười, đây không phải là cô ôm đồm việc, dù sao thì đây cũng là con của bạn trai cô mà…

Kết quả khám thai cho thấy các chỉ số phát triển đều rất tốt.

Diệp Tuyền chụp một bức ảnh gửi cho Thẩm Bồi Diên.

Bên kia chắc là bị dọa sợ, một lúc lâu sau mới trả lời cô.

[Thẩm Bồi Diên: Sao vậy? Tuyền Tuyền.]

[Diệp Tuyền: Con của Bội Bội, một sinh linh bé nhỏ, gửi cho anh xem.]

[Thẩm Bồi Diên: Ồ.]

[Diệp Tuyền: Cảm giác thế nào?]

[Thẩm Bồi Diên: Không có cảm giác gì, anh không thích trẻ con, em biết mà. Tất nhiên em và con của chúng ta là ngoại lệ.]

Diệp Tuyền không chút cảm xúc cất điện thoại vào túi, đỡ Tôn Bội Bội từ nhà vệ sinh đi ra.

Tôn Bội Bội nghén nặng, nôn mấy lần, hơi khó khăn ngồi xuống ghế dài trong bệnh viện.

Diệp Tuyền đi mua nước khoáng cho cô ta, giả vờ rất quan tâm: “Nước ấm pha loãng, uống chút đi.”

Tôn Bội Bội nhận lấy, khẽ sụt sịt mũi, giọng điệu hơi thay đổi.

“Tuyền Tuyền.”

“Ừm?”

Tôn Bội Bội sắp khóc đến nơi: “Tớ căn bản không đáng để cậu đối xử tốt với tớ như vậy.”

Diệp Tuyền đưa khăn giấy cho cô ấy: “Đang yên đang lành, sao lại khóc?”

Tôn Bội Bội ngập ngừng muốn nói, nước mắt chớp chớp rơi xuống: “…Tớ vẫn luôn giấu cậu một chuyện, không dám nói cho cậu biết, nhưng mà… cậu đối xử tốt với tớ quá, tớ không nói ra trong lòng không yên.”

Diệp Tuyền không biết cô ta định giở trò gì, hạ giọng dỗ dành: “Không sao, cậu nói đi, có tớ ở đây.”

“Thật ra, tớ đến Bắc Bình là để ép chồng tớ kết hôn.”

“Anh ấy vẫn luôn có một người bạn gái chưa chia tay, vì người phụ nữ này anh ấy mới bỏ rơi tớ đến Bắc Bình.”

Cô ta vừa nói vừa lau nước mắt: “Nhưng mà tớ không phải là người thứ ba, người phụ nữ đó mới là người thứ ba.”

Mí mắt Diệp Tuyền giật nhẹ, khựng lại, nhìn cô ta.

“Ý gì.”

“Tớ với chồng quen nhau từ nhỏ, quen nhau gần 20 năm rồi.” Tôn Bội Bội nước mắt lưng tròng: “Hơn nữa hồi cấp ba, tớ đã là của anh ấy rồi.”

Nghe vậy, không khí đột nhiên lạnh đi.

Diệp Tuyền cả người cứng đờ ở đó.

Trong đầu cô như nghe thấy một tiếng “ong” thật lớn, tiếng nổ vang dội, đến mức quên cả mình đang ở đâu, đứng yên bất động.

Tôn Bội Bội sinh ra ở một huyện nhỏ.

Nhưng mẹ cô ta là người giúp việc nhà họ Thẩm nên từ khi biết chuyện Tôn Bội Bội đã ở trên gác xép nhà họ Thẩm.

Thẩm Bồi Diên lịch sự nho nhã, lại vô cùng đẹp trai, từ nhỏ đã rất được chú ý.

Cô ta thường xuyên chạy xuống lầu trộm nhìn anh, lén nhặt những cây bút màu nước anh vứt đi cất giữ, lén trốn trong góc nhìn anh dẫn rất nhiều bạn bè đến nhà chơi.

Cô ta là con gái người giúp việc, không có tư cách chơi cùng con cái chủ nhà.

Nhưng mẹ Thẩm rất tốt bụng.

Thấy Tôn Bội Bội trạc tuổi Thẩm Bồi Diên, liền quyết định cho hai người học cùng trường, coi như có người trông nom lẫn nhau.

Tôn Bội Bội có cơ hội được gần gũi Thẩm Bồi Diên hơn.

Những năm qua cô ta vẫn luôn âm thầm đi theo sau Thẩm Bồi Diên, bao gồm cả cấp hai, cả cấp ba.

Năm mười tám tuổi, vào một ngày hè Tôn Bội Bội cuối cùng cũng có được anh.

Đó là một mùa hè rất oi bức, con người cũng trở nên bồn chồn, bố mẹ đều không có nhà. Áo hai dây, quần đùi ngắn, cô ta vừa tắm xong, người ướt sũng, đối diện với Thẩm Bồi Diên đang ngồi ở phòng khách.

Tôn Bội Bội đỏ mặt nhưng không đi vào nhà, nói kẹp tóc của mình bị mất, quỳ trên đất cúi người tìm dưới gầm bàn phòng khách.

Thẩm Bồi Diên dù trầm ổn đến đâu cũng chỉ mới mười tám tuổi, trẻ người non dạ, mang trong mình sự bốc đồng giới tính của những chàng trai ở độ tuổi đó.

Tay chân thon thả của cô ta trắng nõn, đuôi tóc rịn nước.

Sau đó…cô ta đã được như ý.

Cô ta bị Thẩm Bồi Diên đè dưới thân, mặt bị gối ôm che lại.

Không thở được, cũng rất đau, nhưng Tôn Bội Bội lại vô cùng quyến luyến, tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, mỗi tế bào trên người đều đang reo hò vui sướng.

Đó là kết quả sau vô số lần cô ta quyến rũ, cô ta cam tâm tình nguyện.

Kết thúc không có sự dịu dàng, Thẩm Bồi Diên lau ngón tay, giọng nói rất lạnh nhạt và bình tĩnh: “Là cô tự nguyện, không phải tôi ép buộc cô.”

Tôn Bội Bội gật đầu, giọng khàn khàn, níu lấy vạt áo anh: “Bồi Diên…”

Thẩm Bồi Diên rút vạt áo lại, mặt không cảm xúc.

“Không được nói với bất kỳ ai chuyện gì đã xảy ra giữa chúng ta.”

Cô ta tưởng rằng mình đã có được Thẩm Bồi Diên, nhưng sau này mới phát hiện không phải vậy.

Thẩm Bồi Diên ghét bỏ cô ta, ở trường vẫn không cho phép cô ta nói là quen biết mình.

Nhưng họ vẫn làm chuyện đó, Thẩm Bồi Diên mỗi lần đều che mặt cô ta lại, chắc là không muốn nhìn thấy mặt cô ta.

Cô ta giống như những hầu gái thời xưa, chỉ dùng để giải tỏa.

Có lẽ người đàn ông này bên ngoài luôn phải tỏ ra cao quý thánh thiện nên khi về nhà anh cần một mặt tối để giải tỏa. Mà Tôn Bội Bội chính là người phù hợp nhất, vì cô ta không hé răng nửa lời, cũng không bám lấy anh.

Sau này lên đại học Thẩm Bồi Diên không còn để ý đến cô ta nữa.

Tôn Bội Bội không hiểu tại sao.

Liên lạc thế nào cũng không được, đến tìm anh, vẻ mặt anh rất lạnh lùng hỏi cô ta có chuyện gì.

Sau đó cô ta mới biết, Thẩm Bồi Diên đã có bạn gái.

Hơn nữa người bạn gái này còn là bạn cùng phòng của cô ta, Diệp Tuyền.

Tôn Bội Bội ban đầu rất thích Diệp Tuyền, vì cô ấy rất dịu dàng, lại nhiệt tình cởi mở, đối xử tốt với mình.

Nhưng tại sao cô ấy lại quyến rũ Thẩm Bồi Diên?

Tôn Bội Bội ôm sách tan học, đeo kính gọng đen quê mùa, mặc chiếc áo hoodie màu vàng đã bạc phếch, lần nào cũng nhìn thấy cặp đôi đó.

Diệp Tuyền mặc chiếc váy màu trắng hạnh nhân mà cô ta không bao giờ dám mặc, xinh đẹp rạng rỡ, khoác tay bạn trai cười nói vui vẻ.

Thẩm Bồi Diên dịu dàng nắm tay cô ấy, tình cảm trong mắt anh dành cho cô ấy chưa bao giờ che giấu.

Họ rất nổi tiếng, vì đều là những nhân vật nổi bật của trường.

Mọi người đều thích Diệp Tuyền, mọi người đều nói Diệp Tuyền dịu dàng.

Ngay cả Thẩm Bồi Diên cũng thường xuyên đến đón Diệp Tuyền tan học, đối xử rất thân mật, cũng rất tự nhiên.

Mỗi lần Tôn Bội Bội đều âm thầm đi theo họ, thấy Thẩm Bồi Diên mua kẹo hồ lô cho Diệp Tuyền, cô ta cũng tự đi mua một que, thấy Thẩm Bồi Diên mua váy cho Diệp Tuyền, cô ta cũng dành tiền đi mua một chiếc giống hệt nhưng không mặc.

Điều duy nhất Tôn Bội Bội có thể tiếp tục tìm thấy liên quan đến Thẩm Bồi Diên…chính là Diệp Tuyền.

Cô ta bắt đầu dò hỏi Diệp Tuyền đủ mọi chuyện về Thẩm Bồi Diên.

“Hôm nay hai cậu đi ăn gì thế?”

“Tuyền Tuyền cậu thích ăn cay như vậy, bạn trai cậu lại không ăn được cay à?”

“Không phải chứ, bạn trai cậu lạnh lùng như vậy mà lại thích uống trà sữa trân châu, tớ sốc quá…”

Mỗi lần nhìn nụ cười hạnh phúc của Diệp Tuyền, Tôn Bội Bội đều cảm thấy rất chói mắt.

Nếu không phải là cô ấy, Thẩm Bồi Diên vẫn sẽ là của mình.

Sau này, kỳ nghỉ hè năm hai đại học, họ lại trở về Thượng Hải nghỉ hè.

Tôn Bội Bội lại có thể sớm tối ở bên Thẩm Bồi Diên.

Đêm đó cô ta mặc chiếc váy giống hệt của Diệp Tuyền, lại xuất hiện bên cạnh Thẩm Bồi Diên.

Thẩm Bồi Diên lạnh lùng nhìn cô ta, bảo cô ta cút đi.

Nhưng Tôn Bội Bội không để ý.

Cô ta có thể phục vụ anh, có thể làm công cụ giải tỏa, thậm chí có thể làm người thay thế, chỉ cần anh muốn, họ sẽ vẫn như trước đây, luôn ở bên nhau, dù có bị gối ôm che mặt cũng không sao.

Sau đó kỳ nghỉ hè kết thúc, Thẩm Bồi Diên và Diệp Tuyền ở trường cãi nhau.

Cô ta cuối cùng cũng có cơ hội chen chân vào.

Diệp Tuyền bên này vừa tức giận leo lên lầu ký túc xá, Tôn Bội Bội đã xuống lầu ký túc xá.

Thẩm Bồi Diên cũng tức giận, mặt lạnh như băng, đứng đó không đi.

Cảm nhận được một vòng tay mềm mại ôm lấy anh từ phía sau, Thẩm Bồi Diên sững người, giọng nói dịu lại: “Đây là lần đầu tiên em chịu nhún nhường với anh.”

Tôn Bội Bội im lặng một lúc lâu, lên tiếng: “Là em, Bồi Diên.”

Thẩm Bồi Diên im lặng.

Có lẽ là ngày hôm đó họ cãi nhau thật sự rất gay gắt, Thẩm Bồi Diên đưa cô ta đến khách sạn.
 
Anh Tần, Chỉ Là Kết Hôn Chớp Nhoáng Thôi
Chương 18: Chương 18


Thẩm Bồi Diên uống rất nhiều rượu.

Họ ngồi đối diện nhau trong khách sạn, Thẩm Bồi Diên không chạm vào cô ta, cũng không nhìn cô ta.

Tôn Bội Bội cứ thế ngồi cùng anh đến sáng.

Cô ta đi vào nhà vệ sinh c** q**n áo, mở cửa đứng trước mặt anh.

Thẩm Bồi Diên vẫn chỉ lạnh nhạt nhìn cô ta, không có phản ứng.

Cô ta nói: “Diệp Tuyền có thể, em cũng có thể.”

Thẩm Bồi Diên cười.

“Hai người không giống nhau.”

Tôn Bội Bội vội vàng chứng minh bản thân: “Nhưng chúng ta có thể giống nhau.”

Thẩm Bồi Diên vẫn không làm gì cô ta, đứng dậy nhặt quần áo dưới đất khoác lên người cô ta, giọng khàn khàn: “Về đi, hôm nay hai người còn phải học buổi sáng, đừng để Diệp Tuyền một mình lẻ loi.”

Câu nói này khiến sự mạnh mẽ của Tôn Bội Bội sụp đổ, cô ta buông bỏ tất cả lòng tự trọng ôm chặt lấy eo Thẩm Bồi Diên, không cho anh đi, dùng sức hôn anh, nhưng Thẩm Bồi Diên không có phản ứng với cô ta.

Cô ta ngẩng đầu lên mới phát hiện mắt Thẩm Bồi Diên đỏ hoe.

Tôn Bội Bội sững người.

Sau đó Tôn Bội Bội mới biết, ngày hôm đó Diệp Tuyền đã đề nghị chia tay với Thẩm Bồi Diên.

Khoảng thời gian chiến tranh lạnh ngắn ngủi đó đã cho Tôn Bội Bội thực sự có thời gian chen chân vào.

Cô ta thường xuyên mượn quần áo của Diệp Tuyền mặc rồi đến khách sạn, ôm cổ Thẩm Bồi Diên hôn anh.

Thẩm Bồi Diên không đẩy cô ta ra, thân thể lười biếng dựa vào cửa, hơi thở thơm ngát xộc vào mũi, ánh mắt anh dừng lại trên chiếc váy quen thuộc trên người cô ta, một lúc lâu sau lạnh nhạt nói: “Trên người em rất thơm.”

Tôn Bội Bội cuối cùng cũng cảm nhận được phản ứng của anh.

Ngày hôm đó họ quan hệ khi vẫn còn mặc quần áo.

Rất nhiều lần, váy cũng không thể mặc được nữa.

Sau khi trở về, Tôn Bội Bội viện cớ mượn Diệp Tuyền chiếc váy này, sau đó cô ta thường xuyên mượn quần áo của Diệp Tuyền, cuối cùng bằng nhiều hình thức khác nhau mà lấy đi.

Tôn Bội Bội cũng bắt đầu học theo cách ăn mặc của Diệp Tuyền, bắt đầu trang điểm, làm đẹp, tuy ngoại hình và xương cốt tầm thường nhưng trang điểm đã khiến cô ta xinh đẹp hơn trước rất nhiều.

Cô ta cũng rất không có giới hạn, đi học rất nhiều thứ không đứng đắn.

Thẩm Bồi Diên ban đầu từ chối.

Nhưng nhìn người có kiểu tóc, trang phục giống hệt Diệp Tuyền quỳ trên đất, phục tùng anh, anh không thể thực sự thờ ơ.

Ít nhất thì cơ thể anh thành thật hơn não bộ.

Có lần đầu tiên, sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba, lần thứ tư…

Sau đó, mối quan hệ này của họ kéo dài rất lâu, rất lâu, cho đến khi tốt nghiệp đại học vẫn chưa kết thúc.

Tôn Bội Bội ở lại Thượng Hải, vừa đi làm vừa dỗ dành mẹ Thẩm Bồi Diên vui vẻ, thỉnh thoảng còn bay đến Bắc Bình tìm Thẩm Bồi Diên, mỗi lần cô ta đều mang đến rất nhiều trò mới, làm một người tình chu đáo ngoan ngoãn, dịu dàng vâng lời.

Thẩm Bồi Diên cũng cho cô ta tiền.

Cô ta cầm số tiền đó và tiền lương của mình đi phẫu thuật thẩm mỹ, làm cho mình ngày càng xinh đẹp hơn.

Chỉ để khi gặp Thẩm Bồi Diên, ánh mắt anh lơ đãng nhìn cô ta, tùy tiện nói một câu: “Da em đẹp hơn rồi.”

Tôn Bội Bội cười, nắm lấy tay anh đưa vào trong áo mình.

Kích thước ở chỗ đó cũng khác rồi.

Vẻ mặt Thẩm Bồi Diên không chút ngạc nhiên, thái độ của anh đối với cô ta vẫn lạnh nhạt như cũ.

Anh dường như cũng không coi trọng chuyện tình cảm, ở bên Tôn Bội Bội chỉ là để được là chính mình. Làm những mặt tối không ai biết, mặt thật nhất của anh, không dịu dàng, không lịch lãm.

Thỉnh thoảng cãi nhau với Diệp Tuyền, Tôn Bội Bội – nơi trú ẩn dịu dàng này – sẽ luôn bao dung anh.

Vì vậy, tình trạng này đã kéo dài nhiều năm như vậy.

Cô ta yêu Thẩm Bồi Diên nhiều năm như vậy, lên kế hoạch nhiều năm như vậy chính là để bây giờ mang thai con của Thẩm Bồi Diên, thuận lý thành chương, trở thành vợ của Thẩm Bồi Diên.

Cho nên, Tôn Bội Bội quyết không cho phép Diệp Tuyền trở thành chướng ngại vật của mình.

Cô ta bóng gió kể xong câu chuyện, tự tô vẽ mình thành một cô gái từ nhỏ đã yêu anh hàng xóm, cam tâm tình nguyện có mối quan hệ lâu dài và ổn định với anh ta, chìm đắm trong tình yêu không thể tự thoát ra.

Diệp Tuyền lặng lẽ nghe hết tất cả.

Trong tiếng khóc nức nở của Tôn Bội Bội, cô viện cớ đi vào nhà vệ sinh.

Bước chân nặng trĩu như ngàn cân, như bị dính chặt, khoảnh khắc cô bước vào nhà vệ sinh, dạ dày cuộn trào, không ngừng nôn mửa.

Tay tê dại, cả người như bị nhấn chìm trong nước đến ngạt thở, tất cả những câu chuyện bí mật cuối cùng cũng bị phơi bày, tất cả tình yêu chân thành của Thẩm Bồi Diên bao năm qua đều được xây dựng trên sự lừa dối, tất cả đều là giả dối…

Chỉ có cô…bị lừa dối.

Chỉ có cô…là kẻ ngốc.

Làm kẻ ngốc hết lòng hết dạ cho Thẩm Bồi Diên suốt 8 năm trời.

Trời đất tối sầm, mọi thứ xung quanh đều chao đảo.

Thế giới nội tâm của Diệp Tuyền hoàn toàn sụp đổ, nhớ lại chàng trai đã kéo cô ra khỏi sự tự ti, nhớ lại Thẩm Bồi Diên đã dạy cô trưởng thành và tự tin, nhớ lại ánh mắt đau lòng của anh khi nghe nói cô là trẻ mồ côi, nói rằng anh sẽ là gia đình của cô.

Cô chống người rất lâu mới cuối cùng có thể nuốt xuống cơn đau như dao cắt ở cổ họng.

Vòi nước tự động ở bồn rửa tay mở ra, đưa tay lên, dòng nước mát lạnh lướt qua đầu ngón tay, làm đầu ngón tay lạnh buốt.

Cô mất năm phút để chấp nhận sự thật này để bản thân lấy lại lý trí.

Năm phút sau——

Cô từ nhà vệ sinh bước ra.

“Sao vậy Tuyền Tuyền, vào nhà vệ sinh lâu thế?”

“Nhận một cuộc điện thoại, Thẩm Bồi Diên hỏi tớ đang ở đâu.”

Đáy mắt Tôn Bội Bội tối sầm lại một thoáng: “Bạn trai cậu đối xử tốt với cậu thật đấy.”

Diệp Tuyền cười rất nhạt.

“Ai cũng nói thế.”

Cô vẫn cười nhưng mặt không cảm xúc, giống như những món đồ gốm sứ tinh xảo, lạnh lẽo.

Tôn Bội Bội không nhận ra sự khác thường của cô, chỉ tự mình xem phiếu kết quả xét nghiệm rồi lại lấy điện thoại ra.

Những tin nhắn gửi đi vẫn chưa có ai trả lời.

Bàn tay Tôn Bội Bội nắm chặt phiếu kết quả từ từ siết lại, móng tay hằn sâu trên giấy để lại vết lõm.



Chiều tối.

Thẩm Bồi Diên nhận điện thoại của Diệp Tuyền, từ công ty đi xuống.

Anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, không kịp mang theo gì cả, vội vàng từ trong cuộc họp đi ra.

Đợi vài phút, một chiếc Audi nháy đèn xuất hiện trong tầm mắt anh.

Chiếc xe đó lao tới vun vút, ga nhấn mạnh khiến lốp xe ma sát với mặt đường phát ra tiếng rít chói tai, trong đêm tối vang lên tiếng gầm rú dữ dội, mục tiêu rõ ràng.

Ngày càng đến gần anh.

Như thể sẽ mất kiểm soát mà đâm sầm vào, khiến anh tan xương nát thịt.

Thẩm Bồi Diên không động đậy, cứ đứng yên tại chỗ đối diện với Diệp Tuyền ở ghế lái.

Trong đêm tối, vẻ mặt cô bình tĩnh.

Bình tĩnh đến mức có chút trống rỗng.

Trong một khoảnh khắc nào đó, lòng Thẩm Bồi Diên trĩu nặng, như có thứ gì đó rất quan trọng đột nhiên biến mất, tách rời khỏi trái tim anh ta.

“Kétttt——”

Đầu xe dừng lại đột ngột cách anh ta hai gang tay.

Đèn pha chiếu sáng rực rỡ, thậm chí có thể chiếu rõ từng sợi lông tơ trên mặt anh ta, không nơi nào để trốn, tất cả đều bị phơi bày dưới ánh sáng.

Anh ta đưa tay che bớt ánh sáng, tóc ngắn bị gió thổi bay, bước tới: “Sao vậy, Tuyền Tuyền, vội vàng thế này…”

Diệp Tuyền nói với anh: “Tôn Bội Bội tự sát rồi.”

Thẩm Bồi Diên sững người.

Tôn Bội Bội tự sát rồi.

Sau ba tiếng đồng hồ Diệp Tuyền đưa cô ta về khách sạn.

Tôn Bội Bội gửi cho Thẩm Bồi Diên một bức ảnh.

Ảnh cắt cổ tay.

Nhưng Thẩm Bồi Diên không trả lời, Tôn Bội Bội liền tự gọi 120.

Cô ta nhìn dòng máu chảy dài từ cổ tay cuối cùng mới hài lòng nhắm mắt lại.



Lúc đưa Thẩm Bồi Diên đến bệnh viện, trong khoảng thời gian chờ đèn đỏ, Diệp Tuyền nhìn Thẩm Bồi Diên qua kính chiếu hậu.

Anh như người ngoài cuộc, không chút động lòng.

Trừ khoảnh khắc ngỡ ngàng ban đầu khi nghe tin, sau đó không còn bất kỳ phản ứng nào.

Diệp Tuyền nghĩ, rốt cuộc anh là người vô tình vô nghĩa thật sự hay là ngụy trang quá giỏi.

Nhưng dù là trường hợp nào trong hai trường hợp này, thì đều thể hiện bản chất của Thẩm Bồi Diên——

Máu lạnh.

Xuống xe, hai người đi vào phòng bệnh, Tôn Bội Bội mặt mày tái nhợt không còn chút huyết sắc.

Khoảnh khắc ánh mắt cô ta nhìn thấy Thẩm Bồi Diên, giống như lớp băng tan chảy, môi khẽ mấp máy, nước mắt trào ra từ khóe mắt.

Diệp Tuyền lặng lẽ nhìn.

Thì ra yêu sâu đậm đến vậy, rõ ràng đến vậy.

Tại sao trước đây cô lại không hề phát hiện ra nhỉ?
 
Anh Tần, Chỉ Là Kết Hôn Chớp Nhoáng Thôi
Chương 19: Chương 19


“Tại sao cậu lại khổ sở như vậy, chỉ vì một người đàn ông mà ra nông nỗi này.”

Diệp Tuyền bước tới.

Đôi môi khô khốc của Tôn Bội Bội khẽ động: “…Không có anh ấy tớ sẽ chết mất.”

Thẩm Bồi Diên đứng ở cửa, không vào.

“Tớ sẽ tìm anh ta giúp cậu, yên tâm, cậu nghỉ ngơi cho tốt.” Diệp Tuyền chu đáo đắp lại chăn cho cô ta: “Tớ và Bồi Diên ở ngoài canh chừng, có chuyện gì cứ gọi tụi tớ.”

Tôn Bội Bội nhìn cô: “Cảm ơn cậu, Tuyền Tuyền.”

Diệp Tuyền đi ra ngoài, cầm phiếu kết quả xét nghiệm tiện tay đưa cho Thẩm Bồi Diên: “May mà phát hiện kịp thời, cô ấy và đứa bé đều không sao.”

Thẩm Bồi Diên gật đầu, thái độ như không liên quan đến mình.

Điện thoại của Diệp Tuyền reo lên, cô nhận máy: “Alo, dì…”

Thẩm Bồi Diên đợi cô nói chuyện điện thoại xong mới lên tiếng hỏi: “Ai vậy, Tuyền Tuyền.”

“Mẹ anh.”

Thẩm Bồi Diên ngẩn người: “Cái gì?”

Diệp Tuyền nói: “Hôm nay dì gọi điện thoại đến, nói bảo chú mang cho em ít đồ nhưng em nói bạn em bên này có chút chuyện, chắc không qua lấy được, dì liền nói muốn đến Bắc Bình thăm chúng ta.”

Mí mắt Thẩm Bồi Diên khẽ giật nhẹ.

Mẹ anh trước nay không thích Diệp Tuyền.

Thời đại học đã không đồng ý cho hai người ở bên nhau, chỉ là khi đó nghĩ con trai chỉ chơi bời nên cũng không để tâm.

Sau khi tốt nghiệp, hai người vẫn bên nhau mấy năm, lúc đó mẹ Thẩm mới bắt đầu nghiêm túc để ý.

Nhà họ Thẩm là gia đình gia giáo, bố mẹ trong lòng vẫn giữ nếp nghĩ truyền thống, cho rằng con dâu nhà họ Thẩm không nên ra ngoài lộ diện.

Hơn nữa, Diệp Tuyền còn là trẻ mồ côi không bố không mẹ.

Trẻ con lớn lên trong hoàn cảnh như vậy không biết có vấn đề tâm lý gì không, ảnh hưởng đến việc nối dõi tông đường của nhà họ Thẩm.

Cho nên mẹ Thẩm vẫn luôn không thích Diệp Tuyền, càng đừng nói đến việc tặng đồ cho Diệp Tuyền.

Lần này đột nhiên gọi điện thoại cho Diệp Tuyền chẳng qua là vì cả anh và Tôn Bội Bội đều không nghe máy nên mới gọi đến đây xem tình hình.

Vừa nghe tin cháu nội cưng của mình gặp nguy hiểm liền vội vàng chạy đến.

Mẹ Thẩm tuy cũng không hài lòng về xuất thân của Tôn Bội Bội nhưng dù sao cũng là người lớn lên dưới mắt mình, bây giờ lại có con rồi, nói thế nào cũng hơn Diệp Tuyền.

Lần này đến e là muốn ép cưới.

Thẩm Bồi Diên khẽ nắm lấy cổ tay Diệp Tuyền, bất ngờ khẽ nói: “Tuyền Tuyền, chúng ta ra nước ngoài đi.”

Một câu nói vô duyên vô cớ, không đầu không cuối.

Diệp Tuyền gạt tay anh ra nhưng không đủ sức, cô nghi hoặc: “Anh đang nói gì vậy.”

“Đi du lịch, đi đâu em quyết định, ngày mai anh đưa em đi làm visa.” Thẩm Bồi Diên cố chấp nhưng dịu dàng nói lại: “Chỉ có hai chúng ta, được không.”

Tôn Bội Bội trong phòng bệnh yếu ớt ho khan hai tiếng.

“Y tá.” Cô ta khàn giọng hỏi rất nhỏ: “Con của tôi không sao chứ? Lúc nãy tôi chảy nhiều máu như vậy…”

“Yên tâm, mọi thứ đều bình thường.”

“Vậy thì tốt rồi…”

“Nếu đã lo lắng cho con của cô như vậy, sau này phải bảo vệ sức khỏe của mình, không được làm chuyện dại dột nữa.”

Giọng nói tủi thân xen lẫn tiếng khóc: “…Tôi cũng không còn cách nào khác, chồng tôi không cần tôi nữa.”

Ngoài phòng bệnh, Thẩm Bồi Diên vẫn nắm chặt tay Diệp Tuyền không chịu buông, nhưng lần này Diệp Tuyền đẩy một cái là ra.

“Sắp cuối năm rồi, còn rất nhiều việc phải làm. Hơn nữa bây giờ anh đi rồi không phải là nhường vị trí giám đốc Trí Hoa cho người khác sao?”

Thẩm Bồi Diên khựng lại, ngẩng đầu nhìn cô: “Em biết anh…”

Diệp Tuyền cũng nhìn anh: “Sao em lại không hiểu tham vọng của anh chứ.”

Thẩm Bồi Diên khẽ chao đảo, cúi đầu. Một lúc lâu sau, anh cười: “Anh biết ngay mà, em là người hiểu anh nhất trên đời này.”

“Anh trông chừng Bội Bội giúp em, đừng để cô ấy làm chuyện dại dột, chắc em phải đi liên lạc với người chồng bội bạc mất tích của cô ấy rồi.” Diệp Tuyền nói: “Vất vả cho anh, mấy ngày nay anh giúp em thường xuyên đến thăm cô ấy vài lần.”

Thẩm Bồi Diên gật đầu: “Được.”

Diệp Tuyền không nói gì thêm, quay người rời đi.

Nhìn bóng lưng cô, Thẩm Bồi Diên đột nhiên gọi.

“Diệp Tuyền.”

Diệp Tuyền không quay đầu lại.

“Anh yêu em.”

Anh khẽ nói: “Anh thật sự yêu em.”

Diệp Tuyền không dừng lại, đi thẳng về phía trước.

Trước đây cô chưa bao giờ nghi ngờ tấm chân tình của Thẩm Bồi Diên, chỉ cảm thấy chân tình thay đổi trong chớp mắt, đã quá hạn sử dụng, đã biến chất.

Nhưng bây giờ, sau khi biết được tất cả sự thật Diệp Tuyền mới hiểu ra.

Tấm chân tình đó của Thẩm Bồi Diên, từ trong ra ngoài đều đen tối.

Trái tim anh đen tối, tình yêu của anh cũng mục nát.

Tình yêu như vậy, Diệp Tuyền không thèm.

Điều cô muốn là, Thẩm Bồi Diên chết.

Chết một cách thật sự, hoàn toàn trong giới này, không còn chút cơ hội nào để lật ngược tình thế.

Tất cả những gì anh muốn…đều sẽ là bong bóng vỡ tan.

Đây chính là kết cục của kẻ bội bạc.



Mấy ngày đó Thẩm Bồi Diên thỉnh thoảng sẽ đến với Tôn Bội Bội, có lúc là Diệp Tuyền chủ động nhờ anh giúp mình trông nom Bội Bội, có lúc là anh ta tự đi.

Anh mở cửa, bước vào phòng bệnh.

Tôn Bội Bội trong phòng bệnh liền xuống giường ôm lấy eo anh.

“Bồi Diên, anh đến rồi.” Giọng cô ta mang theo vẻ vui mừng.

Thẩm Bồi Diên im lặng vài giây rồi đẩy tay cô ta ra: “Lên giường nằm đi, sức khỏe cô còn yếu lắm.”

Vết thương của Tôn Bội Bội chỉ trông đáng sợ chứ thật ra không sâu, hiện tại vết thương được băng bó đã đông lại, sớm đã có thể xuất viện. Nhưng cô ta vẫn không có sức lực dựa vào người anh: “Đau lắm, anh phải ôm em đi…”

Thẩm Bồi Diên cuối cùng im lặng đỡ cô ta, đưa cô ta lên giường bệnh.

“Mấy ngày trước em thật sự sợ lắm, anh cứ lúc gần lúc xa với em, em không có chút cảm giác an toàn nào mới làm chuyện như vậy, nhưng bây giờ em đã nghĩ thông suốt rồi, anh có chia tay với cô ấy hay không cũng không sao, em và con sẽ luôn ở phía sau anh…”

Y tá vào thay thuốc, nghe thấy lời nói kinh người này đã sớm quen rồi.

Ngày đầu tiên đến cô còn ngạc nhiên tại sao người đàn ông này lại có quan hệ với cả hai người phụ nữ, bây giờ đã sớm bình thản. Chỉ thầm chửi trong lòng một câu, đàn ông tồi nhiều vô kể, phải mở to mắt ra mà nhìn.

Thay thuốc xong y tá ra ngoài, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người họ.

Thẩm Bồi Diên ngồi trên ghế gọt lê cho cô ta.

Tôn Bội Bội một khắc cũng không chịu rời mắt khỏi mặt anh, trong mắt tràn đầy hạnh phúc: “Mấy ngày trước mẹ gọi điện thoại nói nhẫn cưới của chúng ta đặt làm xong rồi, khi nào anh rảnh thì anh với em về với xem thử.”

Bàn tay đang gọt lê của Thẩm Bồi Diên khựng lại.

“Không cần.” Anh nói: “Hôm nay bà ấy sẽ đến rồi.”

Tôn Bội Bội trong lòng bất ngờ, thậm chí còn có chút vui mừng. Lúc này mẹ Thẩm đột nhiên đến Bắc Bình, tất nhiên là để làm chỗ dựa cho cô ta, phía sau cô ta có người thì không sợ Thẩm Bồi Diên không chia tay được với Diệp Tuyền.

Nhưng bề ngoài cô ta vẫn dịu dàng mềm mại.

“…Vậy thì em phải mau chóng dưỡng thương cho tốt rồi đi hầu hạ mẹ.”

Thẩm Bồi Diên lạnh nhạt nói không rõ cảm xúc: “Cô là giúp việc của bà ấy à? Phải dùng từ ‘hầu hạ’ sao?”

Tôn Bội Bội không biết mình làm gì khiến anh không vui, mím môi: “Anh không thích thì em sẽ không nói như vậy nữa.”

“Ngủ đi.”

Thẩm Bồi Diên không có ý định nói chuyện nhiều với cô ta, đắp lại chăn cho cô ta.

Tôn Bội Bội cẩn thận nằm xuống, nhìn vẻ mặt anh, trong lòng âm thầm hối hận vì vừa rồi đã nói sai.

Buổi chiều, Thẩm Bồi Diên ra ngoài bệnh viện hút vài điếu thuốc.

Xác nhận món canh ngân nhĩ nóng đặt cho Diệp Tuyền đã được giao đến Tần Hòa, anh ta lại đứng yên tại chỗ một lúc.

Anh thật ra không muốn giao tiếp với Tôn Bội Bội lắm, dù sao mấy năm nay ngoài chuyện trên giường cũng không có gì để nói chuyện, hơn nữa anh và Tôn Bội Bội không phải cùng một loại người, không thể nói chuyện hợp nhau được.

Tôn Bội Bội gọi điện thoại bảo anh về, Thẩm Bồi Diên không còn cách nào khác, đành quay lại phòng bệnh.

Đi qua hành lang, đến phòng bệnh, khoảnh khắc mở cửa anh nhìn thấy người quen.

“Mẹ.” Anh gọi.

Mẹ Thẩm nhìn anh, vài giây sau, một cái tát rơi xuống mặt anh.

Mặt Thẩm Bồi Diên nghiêng sang một bên. Anh im lặng đưa tay lau vết máu ở khóe miệng.

Tôn Bội Bội hoảng hốt, vội vàng chạy xuống giường đến bên cạnh Thẩm Bồi Diên bảo vệ anh: “Dì… Dì, đừng đánh, bình tĩnh!”

Tài xế nhà họ Thẩm đúng lúc lui ra ngoài đóng cửa phòng bệnh lại.

“Con là loại đàn ông gì vậy, Thẩm Bồi Diên?”

Giọng mẹ Thẩm uy nghiêm, lạnh lùng chất vấn: “Lăng nhăng giữa hai người phụ nữ, hồi nhỏ mẹ dạy con lễ nghĩa liêm sỉ đều dạy cho chó ăn hết rồi à?!”

Mặt Thẩm Bồi Diên không cảm xúc.

Mẹ Thẩm nhìn Tôn Bội Bội đang đứng trước mặt anh: “Bội Bội nó là một người phụ nữ chưa chồng, vì con mà mang thai, bị người ta dị nghị, bây giờ lại một mình mang con đến Bắc Bình tìm con, còn con thì sao, vẫn dây dưa không dứt với Diệp Tuyền…”

Thẩm Bồi Diên vẫn không trả lời, mắt cụp xuống.

Tôn Bội Bội níu lấy tay áo anh, giọng nói hoảng loạn: “Bồi Diên, anh mau xin lỗi… Anh mau xin lỗi đi, đừng làm mẹ không vui.”

Thẩm Bồi Diên không động đậy.

“Xem kìa, Bội Bội, đây chính là người đàn ông mà con đã hy sinh, không có chút trách nhiệm và bản lĩnh nào.” Mẹ Thẩm mặt không cảm xúc: “Nếu đã như vậy, chỉ còn cách để Diệp Tuyền đến một chuyến thôi.”

“Mẹ đừng đi tìm cô ấy.”

Anh cuối cùng cũng lên tiếng, ngắt lời.

Thẩm Bồi Diên từ nhỏ đã rất khiêm tốn lịch sự, chưa bao giờ ngắt lời người lớn, đây là lần đầu tiên.

Cho nên, dù là mẹ Thẩm cũng dừng lại: “Vì Diệp Tuyền, đến cả mẹ con cũng muốn chống đối à?”

“Con sẽ chia tay.”

Cả phòng im lặng.

Giọng nói trầm thấp và lạnh lùng vang lên trong phòng bệnh.

Thẩm Bồi Diên lặng lẽ ngẩng đầu, không chút cảm xúc nhìn mẹ mình.

“Như vậy, mẹ đã hài lòng chưa?”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back