Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Anh Tần, Chỉ Là Kết Hôn Chớp Nhoáng Thôi

Anh Tần, Chỉ Là Kết Hôn Chớp Nhoáng Thôi
Chương 25: Chương 25


“Ý cậu là, cậu ch** n**c miếng lên người Tần Trí Thành à?”

Mắt Đỗ Tân sáng rực lên: “Khá lắm con bé này, làm được bao nhiêu chuyện người ta muốn làm mà không làm được.”

“…”

Diệp Tuyền bất đắc dĩ: “Đây là điểm chính sao?”

“Không phải à?” Đỗ Tân vui vẻ, thậm chí còn bắt đầu tưởng tượng ra khung cảnh tuyệt đẹp đó.

Diệp Tuyền thật sự không thể liên kết khung cảnh đó với những từ như mộng ảo, tuyệt đẹp được.

Cô, ngủ một giấc, chảy cả nước miếng lên vai Tần Trí Thành – một kẻ cực kỳ ưa sạch sẽ.

Đây thật sự là động thổ trên đầu thái tuế rồi.

Đỗ Tân vỗ vai cô: “Ôi chao, đừng bi quan như vậy, cứ theo kiểu ‘tam tự kinh’ là được rồi.”

“Tam tự kinh gì?”

“Anh ta không nhắc, cậu không nói. Anh ta phát hiện, cậu kinh ngạc ‘sao lại thế, thật kỳ lạ’, anh ta thở dài lắc đầu, cậu bất lực tỏ vẻ khó xử.”

“…Lương tâm của Diệp Tuyền đang đấu tranh: “Không hay lắm nhỉ?”

“Có gì mà không hay, cậu tưởng anh ta thật sự không phát hiện à? Đầu cậu đã dựa vào rồi mà anh ta còn không biết, đó thuần túy là giả ngốc đấy. Anh ta đã giả ngốc rồi, cậu cũng giả vờ, đấu pháp của cao thủ, giả ngốc giả ngơ cho qua chuyện!”

Đỗ Tân dạy nửa ngày, Diệp Tuyền lơ mơ bị tẩy não.

Không lâu sau Hướng Thần đến một chuyến.

“Đây là thuốc cảm, đây là canh nóng súp nóng.” Hướng Thần vừa đặt lên bàn ăn vừa nói: “Tiện đường ghé qua, mang đến cho Giám đốc Diệp một chuyến, chú ý nghỉ ngơi.”

Diệp Tuyền cảm động: “Bạn bè như vậy, còn cầu gì hơn.”

Đỗ Tân đang nấu nước lê cho cô trong bếp đi ra, nhìn Hướng Thần: “Tiện đường? Hay là Tần Trí Thành bảo cậu đến.”

Hướng Thần vội vàng nói: “…Tiện đường!”

Nhìn vẻ mặt chột dạ của anh ta, hai chị em nhìn nhau, biết là Tần Trí Thành bảo anh ta đến rồi.

Nếu đã biết thì không thể giả vờ không biết.

Diệp Tuyền im lặng một lát rồi gửi cho đối phương một tin nhắn.

[Diệp Tuyền: Cảm ơn sếp Tần.]

Một lúc lâu sau đối phương trả lời.

[Tần Diêm Vương: Ngủ ngon.]

Diệp Tuyền uống cạn chai thuốc cảm nhỏ đó, vị rất thanh ngọt, không đắng, không chát.



Ngày hôm sau.

Là lần cuối cùng Thẩm Bồi Diên đại diện Trí Hoa đến Tần Hòa để kết nối dự án trước đó.

Anh ôm tài liệu bước vào Tần Hòa, trong điện thoại là tin nhắn của Tôn Bội Bội.

[Tôn Bội Bội: Hôm nay em đi dạo phố với mẹ, đợi tối anh về cùng ăn cơm.]

Đây chỉ là lời ám chỉ của Tôn Bội Bội, nhắc nhở anh hôm nay phải chia tay với Diệp Tuyền.

Cô ta quen dùng chiêu này, uy h**p mềm.

“Trưởng phòng Thẩm, mấy ngày nay có phải anh quá lao tâm khổ tứ rồi không, sao trông mệt mỏi nhiều vậy?” Nhân viên Tần Hòa khẽ hỏi.

“Vậy à?” Thẩm Bồi Diên khẽ sững người.

Mấy ngày nay Tôn Bội Bội tuy đã yên ổn hơn nhiều nhưng nghén rất nặng, thường xuyên nôn mửa, ngoài công việc anh đành phải ở bên chăm sóc, ngày đêm đảo lộn, quả thật là thân tâm mệt mỏi.

Anh vô thức xoa xoa những sợi râu lún phún trên cằm, trước khi Diệp Tuyền ra bắt gặp, anh ta vào nhà vệ sinh cạo râu rồi lại sửa sang lại bản thân.

Thẩm Bồi Diên gõ cửa văn phòng Diệp Tuyền.

Cô mặc chiếc váy dài sang trọng, đang xử lý tài liệu, ngẩng đầu thấy anh đến, rất dịu dàng khẽ nói một câu: “Đợi em ở phòng họp bên cạnh.”

Tóc mái rũ xuống trước tai, sống mũi cao thẳng tinh tế, vầng trán trơn bóng đầy đặn, ba phần dịu dàng, là vẻ đẹp rạng rỡ, là vẻ đẹp động lòng người.

Chỉ cần nhìn thấy cô, Thẩm Bồi Diên chỉ cảm thấy bao nhiêu mệt mỏi mấy ngày nay đều tan biến hết.

Anh và Diệp Tuyền là tri kỷ tâm giao.

Cô hiểu tham vọng của anh, anh hiểu khát vọng của cô, họ mới là người có thể giúp nhau cùng tiến bộ.

Lúc ngồi trong phòng nghỉ anh cởi cúc cổ áo, nhắm mắt day day thái dương, thân thể tùy ý dựa ra sau, lười biếng lại mệt mỏi.

Diệp Tuyền đang bận, anh đợi gần nửa tiếng đồng hồ.

Thẩm Bồi Diên tay chống cằm, mí mắt khẽ nhấc lên rồi lại cụp xuống, sắp ngủ gật.

Hai nhân viên đẩy cửa bước vào, nhìn thấy anh thì kinh ngạc.

“Trưởng phòng Thẩm.”

Thẩm Bồi Diên cười nhẹ: “Chào mọi người.”

“Giám đốc Diệp chắc đang bận, anh đợi một chút.”

“Đúng vậy đúng vậy, Giám đốc Diệp gần đây rất bận, cảm cúm cũng không kịp nghỉ ngơi, vừa giành được một dự án lớn, đang tranh thủ từng giây từng phút.”

Dự án lớn?

Thẩm Bồi Diên khẽ gật đầu, cũng không nói gì thêm.

Anh không đợi trong phòng nghỉ nữa, gọi điện thoại cho Tiểu Trần đến nhận tài liệu anh ta mang đến.

Dự án chính thức kết thúc, Tiểu Trần hỏi: “Vẫn chưa đợi được chị dâu à?”

Thẩm Bồi Diên cụp mắt, lật xem tài liệu, kiểm tra lại một lần nữa để lát nữa về ký tên: “Cô ấy bận.”

Lại đợi nửa tiếng đồng hồ mà Diệp Tuyền vẫn chưa ra.

Tiểu Trần hơi sốt ruột: “Hay là chúng ta về trước, lần sau có thời gian lại đến thăm chị dâu, cái này trước khi tan làm phải nộp cho phó tổng rồi, anh Bồi Diên.”

Thẩm Bồi Diên nhìn về phía văn phòng Diệp Tuyền từ xa: “Được.”

Anh đi theo Tiểu Trần ra ngoài, đến cổng lớn vừa hay đụng phải một chiếc Hồng Kỳ, cửa sau bên phải có Tổng giám đốc Vương của Sức khỏe Đông Thụy bước xuống.

Anh đưa tay, chủ động chào hỏi: “Tổng giám đốc Vương.”

Đối phương nhìn anh vài giây, cười: “Trưởng phòng Thẩm của Trí Hoa, tôi nhớ không nhầm chứ?”

“Làm phiền ngài còn nhớ, tôi rất vinh dự.”

Thẩm Bồi Diên cười tiến lên bắt tay đối phương.

Tổng giám đốc Vương nắm tay anh không buông, quay đầu nhìn Tần Trí Thành từ bên trái bước xuống: “Đây chính là cổ phiếu tiềm năng mà tôi đã nói với anh đấy, tuổi còn trẻ mà thật sự có thực lực, dự án chip năm ngoái chính là do cậu ấy một tay lo liệu, hậu sinh khả úy.”

Ánh mắt Thẩm Bồi Diên và Tần Trí Thành giao nhau trên không trung.

Thẩm Bồi Diên lên tiếng với anh: “Sếp Tần.”

Tần Trí Thành lạnh nhạt gật đầu.

“Chắc không cần giới thiệu nữa nhỉ? Hai người chắc là người quen cũ rồi.” Tổng giám đốc Vương nói: “Bạn trai của Giám đốc Diệp, lần trước tôi gặp Giám đốc Diệp còn hỏi cô ấy hai người có phải sắp có tin vui rồi không.”

Nụ cười của Thẩm Bồi Diên càng thêm sâu: “Cảm ơn ngài còn nhớ đến.”

“Tất nhiên.” Tổng giám đốc Vương vỗ vai anh, cảm thán: “Giám đốc Diệp đúng là một cô gái tốt, cậu phải trân trọng, nếu không, phía sau tôi đây còn nhiều người chờ lắm đấy.”

Không biết là tình cờ hay sao, người đứng sau Tổng giám đốc Vương chính là Tần Trí Thành.

Thẩm Bồi Diên vẫn chỉ cười: “Lời Tổng giám đốc Vương nói tất nhiên đúng, tuy tôi và Tiểu Tuyền ở bên nhau nhiều năm nhưng vẫn hiểu rằng, là tôi trèo cao với cô ấy.”

“Đúng vậy, Giám đốc Diệp của chúng ta cũng là một tài năng xuất chúng, bao nhiêu năm nay đã làm bao nhiêu dự án, một bước lên mây, cậu nhóc này thật sự trúng số độc đắc rồi.”

Tần Trí Thành: “Tổng giám đốc Vương, thời gian không còn nhiều nữa.”

“Ồ ồ, xem tôi này, hễ nói chuyện là dễ nói nhiều, không nói nữa Trưởng phòng Thẩm, chúng tôi còn có việc phải bận.”

Thẩm Bồi Diên đóng cửa xe giúp họ, tiễn họ rời đi: “Đi thong thả.”

Tiểu Trần bên cạnh quay đầu nhìn bóng lưng Tần Trí Thành, nhỏ giọng lẩm bẩm: “…Vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy sếp Tần gần như vậy, quả thật đẹp trai.”

Thẩm Bồi Diên nghiêng đầu nhìn anh ta: “Cái gì?”

“Tôi nói sếp Tần, cách đây không lâu đi tham dự một hội nghị diễn đàn sức khỏe châu Á, làm đại biểu lên phát biểu, còn nổi tiếng trên mạng nữa, bên dưới một đống fan nữ nói đẹp trai.”

Thẩm Bồi Diên: “Sao tôi lại không biết.”

“Chỉ một thời gian ngắn thôi, sau đó từ từ cũng không còn tin tức gì nữa, vì cư dân mạng cũng không moi ra được gì khác, những thông tin liên quan đến anh ấy đều mang tính y học rất cao, thỉnh thoảng chỉ có vài bức ảnh, lâu dần tất nhiên cũng không còn nổi nữa.”

Thẩm Bồi Diên từng nghe một câu nói.

Giới giải trí hiện nay những người bạn nghe nói gia thế tốt, đó đều không phải là thực sự tốt nhất, những gia đình quyền quý thực sự đều sợ người khác biết nên phải giấu đi, vì liên quan đến nhiều nội dung nhạy cảm, cũng không dễ dàng cho người khác điều tra ra.

Người như Tần Trí Thành, đi đến vị trí như hiện tại, phía sau chắc chắn ẩn giấu không ít bí mật.

Người nói vô tình, người nghe hữu ý.

Mí mắt Thẩm Bồi Diên cụp xuống, không hiểu sao, trong tai đột nhiên lại vang lên câu nói đó—— một bước lên mây.

Diệp Tuyền, một bước lên mây.

Cùng đi làm bao nhiêu năm như anh, lại thẳng tiến lên giám đốc.

Giọng anh rất nhạt: “Tiểu Trần, cậu về trước đi, tôi có chút việc, đi tìm Diệp Tuyền một chuyến.”
 
Anh Tần, Chỉ Là Kết Hôn Chớp Nhoáng Thôi
Chương 26: Chương 26


Lúc Thẩm Bồi Diên quay lại tìm Diệp Tuyền, cô vừa hay mang báo cáo đã làm xong đến cho Tần Trí Thành.

Tần Trí Thành cởi áo khoác định treo lên thì bị Diệp Tuyền tiện tay nhận lấy.

Kết quả, nói qua nói lại, Diệp Tuyền cũng quên mất chuyện mình đang ôm áo vest của anh, cứ ôm như vậy mấy phút liền.

Cho đến khi xem xong báo cáo, xác nhận không có sai sót, Tần Trí Thành ký tên.

Lúc đưa lại tài liệu cho cô, Tần Trí Thành ngẩng đầu: “Ôm không mệt à?”

Diệp Tuyền ngẩn người, lúc này mới phản ứng lại.

Hơn nữa chiếc áo vest này, vừa hay chính là chiếc hôm qua cô ch** n**c miếng lên, cô suy nghĩ rồi chủ động nhận tội: “Sếp Tần, chiếc áo này…”

“Không phải chiếc hôm qua.”

Đối phương đã ngắt lời cô trước.

Diệp Tuyền: “Vậy chiếc hôm qua có thể đưa cho tôi, tôi đi giặt sạch…”

Tần Trí Thành lại lạnh nhạt ngắt lời: “Vứt đi rồi.”

Vứt đi rồi à.

Diệp Tuyền nghĩ cũng phải, người ưa sạch sẽ như anh, chắc chắn sẽ vứt đi.

“Tôi sẽ bồi thường cho anh một chiếc mới.”

Tần Trí Thành không trả lời, coi như ngầm chấp nhận.

Đợi Diệp Tuyền ra ngoài, Hướng Thần còn thắc mắc, sao chiếc áo này lại không phải chiếc hôm qua? Rõ ràng là nó mà.

Sáng nay lúc anh nhận lấy còn thấy trong túi có danh thiếp của vị giám đốc khu công nghiệp hôm qua.

Sếp Tần cũng quá không đàng hoàng rồi.

Cứ thế mà lừa Giám đốc Diệp một chiếc áo.

Người làm công như họ kiếm tiền có dễ dàng không?

Một chiếc áo vest đặt may của sếp Tần, người làm công nửa năm làm không công.

Có lẽ là ánh mắt của Hướng Thần mang theo vẻ oán trách quá nồng đậm, Tần Trí Thành nhận ra: “Có ý kiến?”

“…Giá áo của anh đối với Giám đốc Diệp mà nói, có phải hơi quá đắt không.” Hướng Thần liều chết can gián: “Để Giám đốc Diệp bồi thường một chiếc, đau lòng chết mất.”

Tần Trí Thành lại không có biểu cảm gì.

“Cô ấy có tiền đó.”

Hướng Thần không hiểu.

Diệp Tuyền quả thật có tiền đó.

Sau khi bán chiếc túi Thẩm Bồi Diên tặng, tiêu một ít, mua một ít quỹ, lại gửi tiết kiệm một phần, vừa hay còn hơn ba vạn chưa tiêu, có thể mua cho Tần Trí Thành một chiếc áo vest kiểu dáng tương tự.

Còn về kích cỡ, trước đây lúc đi công tác cùng anh, Diệp Tuyền không biết đã mua giúp anh bao nhiêu lần, tất nhiên nắm rõ như lòng bàn tay.

Diệp Tuyền vừa tìm trong danh sách WeChat của người thợ may vest thủ công đó vừa ngẩng đầu thì đụng phải Thẩm Bồi Diên đang đứng ngoài cửa.

“Có phải quên mất anh rồi không?” Anh dựa vào tường, hai tay khoanh lại, giọng nói có chút bất đắc dĩ, đầu mày cũng nhướng lên.

“Không có.” Diệp Tuyền cất điện thoại đi: “Vốn dĩ định qua tìm anh đây.”

Thẩm Bồi Diên liếc nhìn về phía đó: “Em là giám đốc, còn phải cầm áo cho sếp à?”

“Giám đốc không phải cũng là người làm công sao?” Giọng Diệp Tuyền bình thản: “Là người làm công thì phải có ý tứ.”

Cô nhìn anh ngang nhiên quét mắt khắp công ty: “Dự án đã kết thúc rồi, sau này đừng gặp nhau ở công ty nữa.”

Thẩm Bồi Diên có thể ngang nhiên vào Tần Hòa như vậy, một là vì trong thời gian dự án có thẻ ra vào, hai là vì anh là bạn trai của Diệp Tuyền, bao năm nay đã rất thân thiết với nhân viên lễ tân và các phòng ban, ai cũng nể mặt anh, cho dù có lúc quên mang thẻ ra vào cũng sẽ cho anh vào.

Thẩm Bồi Diên đến Tần Hòa thong thả như về nhà mình vậy.

Im lặng vài giây, Thẩm Bồi Diên gật đầu: “Được, có phải em bị cảm không?”

“Sắp khỏi rồi.”

Hai người vừa nói vừa đi vào phòng nghỉ.

“Dù bận đến đâu cũng phải chú ý kết hợp làm việc và nghỉ ngơi, Tuyền Tuyền.” Thẩm Bồi Diên giả vờ vô tình nhắc đến: “Mà này, sao gần đây em đột nhiên bận rộn như vậy?”

“Nhận một dự án.” Diệp Tuyền uống nước nóng anh đặt sẵn trên bàn.

Thân thể đang định ngồi xuống của Thẩm Bồi Diên hơi khựng lại, đứng dậy nhận lấy cốc nước của cô đi đến máy lọc nước lấy thêm, quay lưng lại, giọng nói không rõ ràng: “Dự án nào?”

“Bí mật công ty, không thể tiết lộ.”

Thẩm Bồi Diên đưa cốc nước cho cô, cười dịu dàng: “Anh cũng không được sao?”

Diệp Tuyền uống nước, ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt rất nhạt.

Thẩm Bồi Diên hai tay giơ lên đầu hàng: “Là anh nói sai, anh xin lỗi.”

“Cho nên cuối năm nay chắc sẽ rất bận.” Diệp Tuyền thổi nước nóng: “Không phải anh nói muốn nói chuyện với em sao? Nói chuyện gì.”

Thẩm Bồi Diên im lặng một lúc lâu, lắc đầu, ngồi xổm xuống trước mặt cô.

“Không có gì, chỉ là muốn nói chuyện xem ngày kỷ niệm của chúng ta định đi đâu.”

Diệp Tuyền day day trán: “Để sau đi, gần đây em bận quá.”

“Được.” Thẩm Bồi Diên dịu dàng đáp: “Tối nay đến chỗ anh nhé? Giúp em thư giãn một chút.”

Diệp Tuyền im lặng không nói.

Thẩm Bồi Diên cũng chỉ bất đắc dĩ cong môi, cúi đầu định hôn lên trán cô.

Diệp Tuyền đột nhiên lạnh lùng lên tiếng.

“Đúng rồi.”

“Chồng của Bội Bội hình như chịu đến thăm cô ấy rồi, em thấy trang cá nhân của cô ấy đăng ảnh.”

Trán Thẩm Bồi Diên giật nhẹ: “Đăng gì vậy.”

“Cũng không có gì, chỉ là ảnh chồng cô ấy nắm tay cô ấy, rất ấm áp.” Diệp Tuyền từ từ mở mắt, nhìn chằm chằm vào hình ảnh hai người phản chiếu trên màn hình tivi đã tắt: “Tuy chồng cô ấy không ra gì nhưng đến nước này rồi, chỉ có thể nói là tôn trọng số phận của người khác.”

Thẩm Bồi Diên cười nhẹ, không có phản ứng gì nhiều.

Cô dừng lại hai giây, nói: “Nhìn kỹ, tay anh và tay chồng cô ấy trông cũng khá giống nhau đấy.”

Thân thể Thẩm Bồi Diên khựng lại: “Vậy thì thật trùng hợp.”

Diệp Tuyền gật đầu: “Không chừng là thích kiểu người như anh đấy, hồi đại học hình như cô ấy rất thích nhìn anh thì phải, mỗi lần em đi hẹn hò với anh cô ấy đều muốn đi cùng.”

Thẩm Bồi Diên vẫn cười nhưng lại từ từ cúi đầu xuống, che đi cảm xúc trong mắt.

Diệp Tuyền lấy lại thẻ ra vào của anh.

Dự án đã kết thúc, Thẩm Bồi Diên tất nhiên không có lý do gì để giữ lại thẻ này nữa.

Đợi anh ta đi rồi Diệp Tuyền gửi tin nhắn cho quản lý bộ phận lễ tân.

[Làm theo quy định, sau này không có thẻ ra vào, dù là ai cũng không được cho vào.]

Sau khi ra ngoài, Thẩm Bồi Diên mở trang cá nhân của Tôn Bội Bội.

Không có trạng thái mới.

Thẩm Bồi Diên cũng không vội đi, lại đặt cà phê cho phòng ban.

Con người là vậy, sẽ mất cảnh giác với người quen.

Trong lúc các nhân viên cảm ơn, anh nhìn thấy trọng tâm dự án họ đang làm—— siêu âm.

Trở lại phòng bệnh, Thẩm Bồi Diên ngay lập tức rút điện thoại của Tôn Bội Bội, xóa hết những bức ảnh chỉ Diệp Tuyền mới có thể xem được.

“Anh làm gì vậy…” Tôn Bội Bội hoảng hốt lại có chút không cam lòng, định ngăn anh: “Không phải hai người đã chia tay rồi sao, tại sao còn không cho em đăng ảnh, chỉ cho phép cô ta đăng ảnh làm em ghen à…”

“Chưa chia tay.”

Thẩm Bồi Diên xóa sạch bức ảnh cuối cùng, mặt không cảm xúc, tồi tệ một cách thẳng thắn, ném điện thoại lên giường: “Cũng tạm thời sẽ không chia tay.”

Tôn Bội Bội cả người cứng đờ.

“Ý gì?”

“Diệp Tuyền làm dự án siêu âm, không chia tay với cô ấy anh mới có khả năng giành được dự án này, giành được vị trí giám đốc Trí Hoa.” Thẩm Bồi Diên lạnh nhạt nói.

Tôn Bội Bội đứng đó, từ từ cảm nhận được hơi lạnh lan tỏa từ lòng bàn chân.

Thẩm Bồi Diên: “Cho nên, anh cần em cùng anh ổn định mẹ trước.”

Tôn Bội Bội hiểu ra: “Muốn em cùng anh lừa mẹ, nói hai người đã chia tay rồi phải không?”

Vẻ mặt Thẩm Bồi Diên rất nhạt: “Phải.”

Nếu là bình thường Tôn Bội Bội chắc sẽ lập tức rơi nước mắt, tủi thân vô cùng.

Nhưng hôm qua cô ta lật xem điện thoại của Thẩm Bồi Diên, thấy anh đang xem vé máy bay đi Ý.

Nếu thật sự ép anh đến đường cùng, anh mang Diệp Tuyền bỏ đi cũng không phải là không thể.

“Được.”

Cô ta cắn môi, nuốt xuống nỗi chua xót trong cổ họng, dịu dàng: “Em đồng ý.”

Thẩm Bồi Diên vốn tưởng cô ta chắc chắn sẽ từ chối, khẽ sững người, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt Tôn Bội Bội, im lặng.

“Chỉ cần anh vui là được, em nguyện ý thay anh lừa mẹ.” Tôn Bội Bội ngoan ngoãn cúi đầu: “Em mãi mãi đứng về phía anh, anh cứ yên tâm làm việc của mình, thực hiện hoài bão lớn lao của anh, em đều hiểu, em không vội, có thể đợi…”

Không khí im lặng bao trùm.

Hơi thở của người con gái nhẹ nhàng, lúc cúi đầu lông mi khẽ rũ xuống, giống như chịu đựng nỗi oan ức vô cùng lớn nhưng lại không nói một lời, chỉ nghĩ cho anh.

Thẩm Bồi Diên ngẩng đầu, xoa xoa đầu cô ta.

“Làm em tủi thân rồi.”

Hành động dỗ dành thân mật như vậy trước đây chưa từng có.

Hơi thở Tôn Bội Bội nhẹ đi, mừng rỡ khôn xiết.

Cô ta từ từ tiến lên, nhẹ nhàng nắm lấy tay Thẩm Bồi Diên: “Không tủi thân.”

Thẩm Bồi Diên không buông ra nữa.

Vài giây sau, mười ngón tay đan vào nhau, như đang bù đắp cho cô ta.

Quả thật giống như lời mẹ Thẩm nói, cô ta đóng vai dịu dàng, mẹ Thẩm đóng vai ác, một lỏng một chặt, cộng thêm Tôn Bội Bội lại dịu dàng yếu đuối, người đàn ông nào có thể chống đỡ được đòn tấn công như vậy?

Đợi đứa bé sinh ra, biết mở miệng gọi bố.

Trái tim anh ta cũng sẽ hoàn toàn ở lại, không bay đi đâu được nữa.

Đến lúc đó, cái gì Diệp Tuyền Vương Tuyền, chẳng qua chỉ là mây khói thoảng qua…
 
Anh Tần, Chỉ Là Kết Hôn Chớp Nhoáng Thôi
Chương 27: Chương 27


Dự án chính thức được phê duyệt, Diệp Tuyền bận rộn mấy ngày.

Cảm cúm sắp khỏi, cô xin nghỉ một ngày, sáng sớm lái xe lên núi.

Đường núi quanh co khó đi nhưng may mà Diệp Tuyền đến thường xuyên, quen đường nên lên núi dễ dàng, giữa đường còn giúp một người hỏi đường chỉ phương hướng.

Cỏ cây um tùm, chùa chiền san sát, những chiếc lá xanh vàng phủ đầy tuyết dày, rơi lả tả xuống đất, bốn giờ sáng trước cổng đã có người tình nguyện quét tuyết, đây chính là chùa Linh Tuyền.

Chùa Linh Tuyền vị trí hẻo lánh, quy mô chùa cũng không lớn, ngoài những người ở gần và dân làng dưới núi biết đến, du khách ở xa rất ít khi đến.

Sau khi cô vào, vừa hay kịp buổi tụng kinh sáng.

Kết thúc, cô lại cùng mấy người tình nguyện quét dọn.

Sư thầy Tuệ Giác đang làm việc bên ngoài, cô đi tới nhận lấy gáo nước trong tay đối phương: “Để con làm cho, thưa sư phụ.”

Sư thầy Tuệ Giác chắp tay đi ra.

Diệp Tuyền làm xong thì thấy sư thầy Tuệ Giác lại đi thắp hương, liền lại đi theo giúp đỡ.

Sư thầy Tuệ Giác liếc nhìn cô một cái, Diệp Tuyền cười tủm tỉm.

Đạo không nói tuổi, Diệp Tuyền không biết sư thầy Tuệ Giác năm nay bao nhiêu tuổi, nhưng trông cũng khoảng sáu bảy mươi, dáng người trung bình, giữa hai hàng lông mày toát lên vẻ phóng khoáng.

Hai mươi năm trước, Diệp Tuyền chính là được ông cho một miếng cơm mới sống sót qua ngày tuyết lớn đó.

Lúc đó sư thầy Tuệ Giác vẫn chưa thoát tục như bây giờ, cũng sẽ nói chuyện với cô, thậm chí còn lấy hoa quả cúng cho cô ăn, khen cô là một cô bé có linh tính.

Hiện tại Diệp Tuyền gặp ông ba lần, đều không nghe thấy ông nói một lời nào.

Tuy nhiên hôm nay lúc thấy Diệp Tuyền quét dọn lại lén ăn quýt, ông khẽ đánh vào tay cô.

“Nhất tâm bất loạn.”

Bốn chữ ngắn gọn, răn dạy cô phải chuyên tâm làm việc.

Ông đối với Diệp Tuyền mà nói, như thầy, như ông, Diệp Tuyền lập tức ngoan ngoãn đứng thẳng, để lộ chút nụ cười con gái hiếm có: “Vâng, thưa sư phụ.”

Buổi chiều sư thầy Tuệ Giác lại vào đại điện lễ Phật, Diệp Tuyền lại đi theo, quỳ trên đệm thành tâm lễ bái, hai tay chắp lại, nhắm mắt tụng thầm tâm kinh.

“Sư thầy Tuệ Giác có ở đây không?”

Ngoài điện, giọng nữ vang lên.

Mấy người tình nguyện bên ngoài ôn tồn đáp lại: “Mời quý vị đợi một chút, sư thầy Tuệ Giác đang ở trong tụng kinh.”

Diệp Tuyền không chút xao nhãng tụng tâm kinh đến hết rồi đứng dậy nhường đường cho những người hành hương phía sau, cô cũng không quay đầu lại mà đi thẳng ra sân sau.

Sân sau trồng cây sa la cổ thụ, Diệp Tuyền chưa đến gần đã thấy một đứa bé bụ bẫm đứng ở đó, ăn mặc giống như bước ra từ tranh tết, đội mũ quả dưa viền vàng có đính ngọc phỉ thúy cổ.

Ngoài Bồi Bồi, còn có thể là ai?

“Tuyền— Dì.”

Bồi Bồi cũng nhìn thấy cô, ngọt ngào gọi.

Giúp việc dẫn Bồi Bồi theo nhận ra cô, cười: “Cô Diệp.”

“Bồi Bồi đây là theo dì Chu đến lễ Phật à?” Diệp Tuyền đi tới ngồi xổm xuống, đưa quả quýt đã cúng cho cậu bé, bàn tay nhỏ bé bụ bẫm nhận lấy từ tay cô, còn mềm mại nói một tiếng cảm ơn.

“Vâng, bà chủ trước nay vẫn có thói quen này.” Giúp việc nói: “Bà chủ và sếp Tần quanh năm đều đến.”

Diệp Tuyền khẽ cười gật đầu, những lời khách sáo lịch sự đến đây là hết.

Bồi Bồi vốn đang nắm tay giúp việc, lúc này lại nắm lấy tay áo cô, đôi mắt to tròn đen láy nhìn tha thiết, khuôn mặt thật giống như Crayon Shin-chan, bụ bẫm đến mức nói chuyện sắp ch** n**c miếng: “Dì chơi với con.”

“Bồi Bồi.” Giúp việc gọi: “Không được bất lịch sự.”

Diệp Tuyền véo má Bồi Bồi: “Quýt có cần dì bóc cho không?”

Bồi Bồi gật đầu: “Cần ạ.”

“Bồi Bồi.”

Bất ngờ một giọng nữ lạnh lùng vang lên: “Đến đây với dì.”

Diệp Tuyền ngẩng đầu nhìn, là Hứa Nhàn.

Có thể thấy Bồi Bồi hơi không tình nguyện, vì quả quýt vẫn còn trong tay Diệp Tuyền, nhưng vẫn cúi đầu như một quả bóng hơi nhỏ phóng tới, chạy nhanh như bay: “Bồi Bồi đến đây, dì Hứa Nhàn.”

Hứa Nhàn không thèm nhìn Diệp Tuyền, cúi đầu dặn dò cậu bé: “Lúc nãy không phải đã nói với con rồi sao, không được ăn đồ của người lạ cho.”

“Cô Diệp không phải người lạ, cô Diệp là khách quý của bà chủ, cũng là nhân viên công ty của sếp Tần…” Giúp việc tưởng hai người không quen biết, giải thích một chút, nếu không lại có vẻ mình quá thất trách.

“Bồi Bồi có chuyện gì cô chịu trách nhiệm được không?” Giọng Hứa Nhàn lạnh nhạt: “Lần trước thằng bé ăn mơ ở ngoài nôn hai ngày, cô không biết sao.”

“…”

Giúp việc im bặt.

Cô Hứa vốn là bác sĩ, nói năng có uy tín, huống chi, xem tình hình hiện tại, e là sau này sẽ vào nhà làm chủ, bà đâu dám đắc tội.

Diệp Tuyền tất nhiên cũng nhận ra, vị bác sĩ Hứa Nhàn này đâu phải lo lắng cho Bồi Bồi, rõ ràng là không ưa cô.

Cô không muốn tranh giành gì với ai ở nơi cửa Phật thanh tịnh, nghiêng đầu vẫy tay với Bồi Bồi, cười: “Lát nữa dì còn có buổi tụng kinh tối, đi trước nhé.”

Lời vừa nói xong, mẹ Tần và Tần Trí Thành trong điện đã đi ra.

Bà Chu vừa nhìn thấy cô, mắt đột nhiên sáng lên.

“Tiểu Tuyền Tuyền!”

Nụ cười của Diệp Tuyền cứng lại trên môi.

Xong rồi, cuối cùng cũng không trốn được.

Ánh mắt Tần Trí Thành dừng lại trên dáng người mảnh khảnh của cô, lạnh nhạt dừng lại vài giây.

——

“Tiểu Tuyền lại cũng thường xuyên đến đây à? Vậy thì tốt quá, sau này chúng ta có thể đi cùng nhau, cũng đỡ hơn cháu một mình lên đây, đường núi xa xôi, xung quanh lại vắng vẻ.”

Bà Chu nắm tay cô nói không ngớt, rồi lại nhíu mày: “Xem tay cháu lạnh ngắt này, ngoài trời tuyết tan đang lạnh lắm, sao lại mặc mỏng như vậy.”

Diệp Tuyền ôn tồn nói: “Lúc nãy đang làm việc, cháu thấy nóng nên cởi áo khoác ra.”

Bà Chu bảo tài xế mang áo phao trên xe đến, nhất quyết bắt cô mặc vào.

Ý chỉ của bà Chu không thể làm trái, Diệp Tuyền đành phải mặc vào.

Cô khoác chiếc áo phao dài màu đen dày cộm đó, đứng cạnh Bồi Bồi cũng đang mặc đồ cồng kềnh.

Bồi Bồi dang rộng hai tay, đi lắc lư, nhìn bóng mình trên đất: “Dì ơi, Bồi Bồi là chim cánh cụt.”

Diệp Tuyền cười, cũng dang rộng hai tay, học theo điệu bộ đi hai bước: “Bây giờ có hai con rồi.”

Ở nhà không có ai trêu Bồi Bồi như vậy, cậu bé toe toét cười, dáng vẻ vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu.

Tần Trí Thành cười nhạt.

Sắc mặt Hứa Nhàn bên cạnh càng thêm lạnh, cụp mắt xuống, gửi tin nhắn cho tài xế của mình.

Buổi tụng kinh tối kết thúc, Diệp Tuyền định xuống núi.

Bà Chu vốn đề nghị: “Vậy thì chúng ta cùng đi nhé, cháu đừng một mình xuống núi, không an toàn chút nào.”

Hứa Nhàn lại nói: “Dì, cháu còn muốn ở lại xem cây bồ đề sau sân nữa.”

“Vậy à.” Bà Chu nghe vậy suy nghĩ một lúc: “Vậy thì thế này đi, mẹ ở lại với Tiểu Nhàn xem, để Trí Thành đi xe của Tiểu Tuyền.”

Hứa Nhàn ngẩn người: “…À.”

“Được, vậy thì cứ thế, vừa hay lúc đến không phải cháu nói muốn thử cơm chay ở đây sao.” Bà Chu quyết định xong, vẫy tay gọi hai người: “Hai đứa yên tâm đi đi, trên đường cẩn thận, đêm tối khó đi.”

Diệp Tuyền im lặng một lúc, đang định nói mình không sao thì Tần Trí Thành đã lạnh nhạt nói: “Đi thôi.”

Cô cũng đành phải gật đầu.

Trước khi rời đi, Diệp Tuyền không quên cúi đầu lạy vị sư thầy vẫn đang tụng kinh trong điện thờ.

Cách quá xa, Tần Trí Thành chỉ tưởng cô đang lạy tượng Phật vàng trong điện.

Cô nhắm mắt, tụng thầm, vẻ mặt thành kính.

Chiếc áo phao rộng thùng thình nửa che nửa hở trên thân hình mảnh khảnh của cô, cô búi tóc rất gọn gàng, rũ xuống sau gáy thành búi thấp, khuôn mặt thanh tú như viên ngọc trai sáng ngời, lấp lánh trong đêm tối.

Xinh đẹp, quyến rũ, lộng lẫy.

Một nét xuân giữa mùa đông tuyết lạnh giá rét.

Khoảnh khắc cô mở mắt, Tần Trí Thành đưa tay đặt l*n đ*nh đầu cô.

Họ vừa hay đứng dưới gốc cây bồ đề cổ thụ khổng lồ ngàn năm tuổi đó, lá rơi lả tả, Diệp Tuyền không để ý: “Lại có lá cây à?”

Đêm tĩnh lặng, giọng nói của anh theo gió lọt vào tai Diệp Tuyền.

“Ừm.”

Tần Trí Thành thu tay lại, nắm chặt lòng bàn tay trống không.

Trên đường xuống núi đột nhiên gặp một chiếc Hồng Kỳ chặn đường.
 
Anh Tần, Chỉ Là Kết Hôn Chớp Nhoáng Thôi
Chương 28: Chương 28


Đối phương đến không có ý tốt, từng bước ép sát.

Diệp Tuyền khẽ nhíu mày, nghi ngờ ở nơi hoang vu vắng vẻ này là ai lại làm như vậy.

Giây tiếp theo, Tần Trí Thành ngồi ở ghế phụ từ từ ngẩng đầu, ánh mắt chạm vào tài xế đối diện.

Ánh mắt anh bình tĩnh nhưng lại mang theo khí thế áp đảo trời đất.

Đối phương nhìn rõ mặt anh, bất giác nắm chặt vô lăng, từ từ lùi xe lại, cuối cùng nhường đường cho họ.

Có thể dùng Hồng Kỳ chặn đường, tất nhiên là vị bác sĩ Hứa Nhàn đi cùng đó.

Diệp Tuyền lập tức hiểu ra.

Nếu không phải có Tần Trí Thành ở đây, tối nay cô chắc chắn sẽ phải chịu trận.

Mấy cô gái cùng bước chân ra xã hội, quả thực ai cũng tâm cơ kín đáo, thủ đoạn thì tàn nhẫn.

Giữa đường mà bắt người thì còn man rợ hơn cả thổ phỉ.



Diệp Tuyền đưa Tần Trí Thành đến biệt viện Tây Giao, lúc định xuống xe, Tần Trí Thành ấn ba lần, đều không mở được dây an toàn.

Dây an toàn hỏng đã lâu, Diệp Tuyền vẫn quên chưa sửa, ngượng ngùng: “Để tôi.”

Cô nghiêng người qua giúp anh tháo dây an toàn.

Tần Trí Thành bất động, lặng lẽ nhìn động tác của cô cho đến khoảnh khắc Diệp Tuyền tháo xong, ngẩng đầu.

Mới phát hiện ánh mắt của Tần Trí Thành vẫn đang nhìn mình.

Ánh mắt anh nhìn cô, luôn mang theo một sự xâm chiếm bình tĩnh.

Giống như, từ từ tính kế, luộc ếch bằng nước ấm, chờ đợi khoảnh khắc dưa chín cuống rụng.

Cô cảm thấy không ổn, lùi người lại, tay lại đụng vào vô lăng, động đến vết thương sau lưng, không nhịn được, khẽ nhíu mày.

“Hoảng cái gì.”

Tần Trí Thành đỡ lấy thân hình đang cử động lung tung của cô: “Như thể tôi sẽ ăn thịt cô vậy.”

Diệp Tuyền nhớ lại những lời nói tục tĩu vô tình nghe được ở phòng trà công ty.

Đàn ông càng tỏ ra đứng đắn càng có một mặt khác.

Là hormone nam tính mà thiếu niên không thể sánh bằng, là khả năng kiểm soát mạnh mẽ, là sức hút giới tính.

Giống như sợi dây thừng thấm nước, nhẹ nhàng dễ dàng, chỉ cần dùng chút sức là có thể trói chặt khiến phụ nữ hồn bay phách lạc.

Một chút sơ sẩy.

Sẽ bị lửa thiêu thân.

Cô gạt bỏ những suy nghĩ lung tung đó ra khỏi đầu, ổn định lại tinh thần: “Không sao.”

Tần Trí Thành nhìn phía sau vai cô: “Còn đau à?”

“Chỉ là vô tình động đến.” Diệp Tuyền nói thật: “Sắp khỏi rồi.”

Đường nét khuôn mặt Tần Trí Thành được ánh đèn trần xe vàng úa chiếu xuống tạo thành bóng, anh buông tay đang giữ cánh tay Diệp Tuyền ra, nhưng Diệp Tuyền vẫn cảm thấy vùng da đó nóng rực.

Thật giống như bị lửa thiêu, dư âm mạnh mẽ.

Nóng, ngứa.

“Chuyện hôm nay sẽ không xảy ra lần thứ hai, xin lỗi.”

Anh không nói rõ nhưng Diệp Tuyền hiểu.

Diệp Tuyền gật đầu: “Bên bác sĩ Hứa chắc là hiểu lầm rồi.”

“Không hiểu lầm.” Là giọng nói trầm thấp khàn khàn của anh.

Lại khiến Diệp Tuyền nhất thời nghẹn lời.

Điều cô muốn nói là, cô Hứa có thể sẽ hiểu lầm hai người có quan hệ mờ ám.

Nhưng ý anh là gì?

Nhưng dù là gì thì chủ đề này cũng không tiện tiếp tục nữa, chủ đề nam nữ một khi đã đi quá sâu sẽ không bao giờ quay lại vị trí ban đầu được nữa.

“Đúng rồi.” Diệp Tuyền nhớ ra: “Chiếc áo phao này.”

Tần Trí Thành nhìn cô: “Mặc đi, chim cánh cụt.”

“…” Diệp Tuyền cong môi: “Vâng, tạm biệt, chú của chim cánh cụt.”

Tần Trí Thành nhướng mày: “Gọi sai vai vế rồi.”

“Không sai vai vế, tôi và Bồi Bồi cùng vai vế, anh một mình một vai vế.” Cô cười mà như không cười.

Tần Trí Thành vẫn giữ vẻ mặt vô cảm.

Lại lặp lại: “Thật sự sai vai vế rồi.”

Diệp Tuyền không hiểu ý anh lặp lại một lần nữa là gì, Tần Trí Thành cũng không có ý định giải thích, xuống xe rời đi.

Diệp Tuyền nhìn theo cho đến khi anh biến mất sau biệt viện, gió thổi lá cây xào xạc, rải xuống mặt đất một mảng ánh trăng lốm đốm.

Cô thu lại ánh mắt, lắc lắc cổ tay, rũ bỏ chút cảm giác khó chịu cuối cùng.

Nhắm mắt, từ từ.

Một lát sau, lại nhìn về phía chiếc chuông gió dưới mái hiên sân lớn.

Tinh xảo, đẹp đẽ, một chiếc chuông gió thôi cũng có thể bằng thu nhập mười mấy năm của một gia đình bình thường.

Bao nhiêu người muốn xem mà không được, cứ thế tùy tiện treo ngoài cửa để nghe tiếng kêu.

Còn cô, cũng chỉ là dừng lại trong chốc lát, lặng lẽ ngắm một cái.

Người thật sự sở hữu chiếc chuông gió này, sở hữu sự giàu sang này, không phải là cô.

Cô lái xe rời đi.

Trở về căn hộ của mình, sống cuộc sống cơm áo gạo tiền.

Lúc này, Diệp Tuyền sao có thể ngờ được, một tháng sau cô sẽ ngồi trong nhà họ Tần, một lần nữa ngắm nhìn chiếc chuông gió này.

Hơn nữa, với thân phận đã kết hôn.

——

Trăng sáng vằng vặc, buổi tụng kinh sắp kết thúc.

Bà Chu ôm Bồi Bồi trong lòng, đút quýt cho cậu bé ăn.

“Bà nội, dì và chú đi đâu mất rồi.” Miệng nhỏ của Bồi Bồi nhét đầy, đầu óc nhỏ bé vẫn còn nhớ nhiều chuyện lắm.

Bà Chu bật cười: “Họ đều đi làm rồi.”

“Vâng, Bồi Bồi không làm phiền—”

Bồi Bồi nghịch ngợm bàn tay nhỏ bé bụ bẫm của mình, ngoan ngoãn vô cùng.

Bà Chu nhìn đứa cháu ngoan ngoãn, đau lòng thở dài: “Thương cho Bồi Bồi của bà quá, còn nhỏ tuổi, bố mẹ đã không ở bên cạnh.”

Hứa Nhàn ôn tồn khuyên giải: “Anh cả chị dâu ở nước ngoài cũng bận rộn công việc, đợi có cơ hội chắc chắn sẽ về.”

“Đúng vậy, mọi chuyện đều tốt, dì cũng yên tâm rồi, gia đình hòa thuận thì mọi việc đều tốt đẹp, mọi người đều khỏe mạnh là hơn hết.” Bà Chu cười cười: “Cháu cũng là dì nhìn lớn lên, Tiểu Nhàn, dì xem con như con gái ruột của mình vậy, tất nhiên cũng hy vọng cháu có cuộc sống tốt đẹp.”

Hứa Nhàn xấu hổ cúi đầu.

“Dĩ nhiên, còn có Tiểu Tuyền.” Giọng nói đầy ẩn ý của bà Chu thoảng qua tai cô: “Nó bao năm nay cũng theo Trí Thành chịu khổ rồi, dì cũng hy vọng nó được bình an, nếu nó thật sự có chuyện gì, người đau lòng không chỉ có dì mà còn cả Tần Hòa nữa.”

Nụ cười của Hứa Nhàn dừng lại trên môi.

Một lúc lâu sau cô gật đầu.

“Vâng, cô Diệp Tuyền trông có vẻ là người có phúc khí, nhất định sẽ bình an vô sự.”

Buổi tụng kinh kết thúc, ánh mắt bà Chu dịu dàng, đặt đứa bé trong lòng xuống, vỗ nhẹ vào mông cậu bé.

“Đi đi, lạy một cái đi.”

Bồi Bồi chân ngắn cũn cỡn chạy lon ton qua.

Cậu bé đứng ngoài điện, chân định bước vào trong nhưng ngưỡng cửa quá cao, suýt nữa thì vấp phải.

Một vị sư thầy đưa tay đỡ lấy cậu bé.

Bồi Bồi ngẩng đầu nhìn đối phương toe toét cười.

Sư thầy Tuệ Giác chỉ buông tay cậu bé ra, hai tay chắp lại, lặng lẽ rời đi.

Bồi Bồi cũng không đuổi theo, cứ đứng ở đó, cúi đầu lạy theo bóng lưng sư thầy Tuệ Giác.

“Ông cố, Bồi Bồi đến thăm ông ạ.”

Sư thầy Tuệ Giác không đáp lại, lòng thanh tịnh đi về phía trước.

Bóng áo cà sa màu vàng đất đó rời đi, thoát tục trần gian.

Giúp việc cảm thán: “Ông cụ nhà ta cũng thật nhẫn tâm, hai mươi năm trước nói xuất gia là xuất gia, bao năm nay bà và sếp Tần đến bao nhiêu lần mà một lần cũng không thèm để ý, bây giờ đến cả chắt nội cũng không nhận, còn luôn nói cái gì mà duyên trần đời này đã dứt, sao có thể thật sự dứt được… Trong người sếp Tần nhà ta còn chảy dòng máu của ông ấy mà.”

Giúp việc từ nhỏ đã ở bên cạnh bà Chu, đến nay cũng đã gần bốn mươi năm, lúc này thật sự không nhịn được, mới nói lời bất bình sai trái.

Bà Chu khẽ trừng mắt: “Những lời này đừng để tôi nghe thấy lần nữa.”

Giúp việc: “…Vâng.”

Hứa Nhàn bên cạnh nghe thấy cũng không nói tiếng nào.

Bồi Bồi lạy xong, tự mình ngoan ngoãn đứng dậy, phủi đất trên trán, rồi lại phủi đất trên đầu gối.

“Sư thầy Tuệ Giác có ơn với ta.” Giọng bà Chu rất nhạt: “Năm đó ta gả vào nhà họ Tần chịu đủ mọi giày vò, ngay cả người đó cũng chưa từng giúp đỡ ta một chút nào, nếu không phải sư thầy Tuệ Giác trước khi xuất gia đích thân giúp ta cắt đứt mối duyên này, ta e là còn phải ở trong cái hang cọp ăn thịt người không chớp mắt của nhà họ Tần cho đến chết.”

“Đời này chúng ta đều phải nhớ ơn ông ấy.”

“Cho nên dù ông ấy là ai, cũng đều là ân nhân của chúng ta.”

Bồi Bồi chạy nhanh về bên cạnh bà Chu, bà lại khôi phục vẻ mặt dịu dàng tươi cười: “Ôi chao, xem đứa cháu ngoan nhà ai mà lại đáng yêu thế này.”

Bồi Bồi lớn tiếng: “Nhà bà nội ạ!”

Bà Chu cười không ngớt.

Ánh mắt Hứa Nhàn dừng lại ở nơi sư thầy Tuệ Giác vừa rời đi, trong lòng có những suy nghĩ.

Sau khi trở về, cô liền sắp xếp người, quyên góp cho chùa Linh Tuyền bảy con số, và ghi tên——

“Tần Trí Thành – Hứa Nhàn”.
 
Anh Tần, Chỉ Là Kết Hôn Chớp Nhoáng Thôi
Chương 29: Chương 29


Mười ngày sau, vết bầm của Diệp Tuyền cuối cùng cũng khỏi.

Cảm cúm khỏi, vết thương viêm ruột thừa cũng đã lành.

Diệp Tuyền cảm thấy mình xuống đất có thể đi thêm 3 cây số nữa.

Mà lúc này dự án siêu âm cũng chính thức được phê duyệt, cô làm tổng phụ trách dự án, Đường Hồng làm phó phụ trách, dẫn dắt đội ngũ và các nhà nghiên cứu chính thức vào cuộc.

Hệ thống siêu âm cao cấp chủ yếu dành cho lĩnh vực phụ khoa và tim mạch, hiện tại trên thị trường trong nước đã có hai hệ thống siêu âm hoàn thiện và được đưa vào thị trường thành công, mà Tần Hòa nếu muốn mở ra con đường này bắt buộc phải khai phá con đường mới.

Tần Hòa trước đây vẫn luôn nghiên cứu về hình ảnh quang âm, cố gắng mở ra con đường mới cho hệ thống siêu âm từ sự thay đổi này.

Và dù đi con đường nào cũng đều phải liên kết với phần mềm phân tích đo lường siêu âm tim, hiện tại tuy có nhiều công ty y tế và công ty phần mềm trong nước đang làm nhưng hệ thống siêu âm làm tốt nhất tất nhiên là Trí Hoa.

Vì vậy, Tần Hòa và Trí Hoa đạt được hợp tác dường như đã trở thành chuyện chắc chắn.

Diệp Tuyền lại án binh bất động, không hề hé lộ bất kỳ thông tin nào về việc Tần Hòa sẽ làm siêu âm.

Cô không vội nhưng bên Thẩm Bồi Diên đã sốt ruột rồi.

Vị trí giám đốc mà Thẩm Bồi Diên thèm muốn tất nhiên cũng có rất nhiều người nhòm ngó.

Anh ta đã đi tìm tổng giám đốc, câu trả lời nhận được là…

“Tuy bây giờ vẫn chưa có kết luận cuối cùng nhưng chuyện Giám đốc Diệp làm dự án siêu âm thì cả giới đều đã biết rồi, lần trước Tổng giám đốc Triệu uống rượu còn nhắc đến với tôi nữa… Chuyện rõ ràng như ban ngày này chúng ta luôn phải tránh hiềm nghi một chút, cậu nói có đúng không.”

Dự án siêu âm này của Tần Hòa, đối tác hợp tác hàng đầu chính là Trí Hoa.

Nếu đã là chuyện chắc chắn, tổng giám đốc tất nhiên nghĩ nhiều việc không bằng ít việc, đổi người khác làm.

“Nhưng dự án này từ rất sớm đã nói là tôi làm, nửa năm nay tôi cũng đã chuẩn bị rất nhiều, bây giờ đổi người…” Thẩm Bồi Diên im lặng: “Nếu ngài lo lắng người đàm phán hợp tác đối diện là Diệp Tuyền, ngài yên tâm, cô ấy trước nay đều làm việc công bằng.”

“Tiểu Thẩm à, không phải là để tôi yên tâm, mà là phải để cả ngành y tế trong nước yên tâm.”

Tổng giám đốc nói năng thấm thía: “Dự án này lớn đến mức nào cậu không thể không biết, đối phương nếu đã để Giám đốc Diệp làm, chính là nói rõ với tôi, muốn tôi đổi người khác đến kết nối với họ.”

“Tôi ngược lại muốn hỏi cậu, có phải đã đắc tội với ai không, sao dự án của phòng Nghiên cứu và Phát triển lại đột nhiên đến lượt Giám đốc Diệp làm.”

Thẩm Bồi Diên im lặng.

“Nghe tôi nói, cậu còn trẻ, sau này còn nhiều cơ hội, không cần phải vội vàng với một dự án này…” Tổng giám đốc thở dài: “Lần này dự án này cứ giao cho người khác làm trước, cậu bận rộn bao nhiêu năm nay, vừa hay nhân lúc này nghỉ ngơi một chút.”

Thẩm Bồi Diên không có phản ứng.

“Tiểu Thẩm?”

Thẩm Bồi Diên ngẩng đầu, cười dịu dàng: “Vâng, tôi biết rồi.”

Tổng giám đốc vỗ vai anh: “Đứa trẻ ngoan, cá nhân tôi vẫn rất coi trọng cậu.”

Thẩm Bồi Diên trở lại văn phòng của mình, cửa phòng đóng chặt, giây tiếp theo liền ném vỡ chiếc cốc trên tay, anh lạnh mặt, vẻ mặt âm u, hai tay chống lên bàn làm việc.

Ngoài cửa có người gõ cửa: “Trưởng phòng Thẩm, anh không sao chứ?”

“Không sao.”

Im lặng vài giây, anh bình thản nói: “Vô tình làm vỡ cốc.”

Một lát sau cửa được mở ra, người vào là Tiểu Trần.

Tiểu Trần khóa trái cửa phòng, dựa vào cửa nhìn anh: “Anh.”

Thẩm Bồi Diên ngẩng đầu nhìn anh ta một thoáng: “Tôi thật sự không sao.”

Tiểu Trần im lặng một lúc lâu, rồi bước tới.

“Anh và chị dâu rốt cuộc làm sao vậy.”

“Dựa theo tính cách của chị dâu, không thể nào không biết anh muốn làm dự án siêu âm này. Theo lý mà nói, chị ấy nên là người hy vọng anh lên vị trí giám đốc Trí Hoa nhất, bây giờ lại đột nhiên chiếm lấy vị trí này, có phải anh làm chị ấy tức giận không?”

Thẩm Bồi Diên suy nghĩ, lắc đầu: “Không đâu.”

Diệp Tuyền là một người rất lý trí.

Cho dù thật sự vì anh không đến bệnh viện cùng cô làm phẫu thuật, cũng sẽ không lấy chuyện lớn như vậy ra để giận dỗi với mình.

Tiểu Trần im lặng một lát, rồi lại nói: “Vậy thì chỉ còn lại một đáp án thôi.”

“Gì.”

“Chị dâu cũng bị ép làm dự án này.” Tiểu Trần nói bóng gió: “Người đó, rất có thể hy vọng nhìn thấy cảnh hai người đấu đá nội bộ, rồi… ngư ông đắc lợi.”

Thẩm Bồi Diên cụp mắt, trong đầu hiện lên khuôn mặt Tần Trí Thành.

“Dù thế nào đi nữa, dự án này anh cũng phải giành lại được, anh ạ.”

“Bao năm qua anh đã chịu đựng nhiều thế nào em đều thấy cả. Nếu bỏ lỡ cơ hội lần này, không biết phải chờ đến bao giờ mới có lần tiếp theo… Chỉ khi anh đứng ở vị trí càng cao, bọn họ mới phải kiêng dè anh, những người dòm ngó chị dâu mới biết sợ mà thu lại tham vọng… Anh, người kia là một đối thủ rất đáng gờm, nếu hắn cứ chen ngang giữa anh và chị dâu, cả đời này hai người cũng chẳng thể kết hôn được!”

Nghe thấy từ kết hôn, mí mắt Thẩm Bồi Diên giật nhẹ.

Một lúc lâu sau, anh ta nói.

“Phải.”

Tiểu Trần vẫn tự mình nói, không nhận ra sự khác thường của anh: Hồi đó là hai người giúp em, em mới có thể ở lại Trí Hoa. Hai người đưa em về nhà ăn tết, làm bánh chẻo cho em ăn, đó là cái tết đầu tiên em ở Bắc Bình… Bao nhiêu năm nay rồi, em thật sự coi hai người như anh trai và chị dâu ruột.”

Cậu ta nói đến đây, khẽ thở dài: “Em thật lòng hy vọng, trong đời này có thể được thấy hai người kết hôn.”

Thẩm Bồi Diên cụp mắt, lần này im lặng còn lâu hơn.

Giọng anh khàn khàn.

“Ừm.”

Hình ảnh phản chiếu trong cốc cà phê trên bàn, là Diệp Tuyền mặc chiếc áo khoác đỏ rực năm đó.

Cô nói câu “tiễn cũ đón xuân, gió xuân mang hơi ấm”, cô giơ câu đối tự tay viết khoe với anh, cô từng nói: “Năm đỏ bên nhau đến bạc đầu.”

Trong bánh chẻo là đồng xu cô lén nhét vào, trước khi ra ngoài mặc áo khoác, bên trong là bùa bình an và bao lì xì cô đặt sẵn.

Cô nói, bảo anh và Tiểu Trần về sớm, cô đã học làm bánh chẻo hình thỏi vàng.

Dưới lầu chung cư trẻ con nô đùa, tiếng pháo nổ vang, trong nhà đèn lồng đỏ treo cao, không khí tết ấm cúng.

Anh dịu dàng đáp lại, Tiểu Trần đi trước bấm thang máy, trước khi rời đi anh không biết động lòng gì, đột nhiên quay đầu ôm lấy Diệp Tuyền đang định đóng cửa, đặt một nụ hôn sâu lên trán cô.

Diệp Tuyền trách móc: “…Thẩm Bồi Diên! Kem nền của em.”

Tiểu Trần che miệng cười trộm: “Em đưa anh đến trung tâm thương mại bồi thường cho chị dâu một cái đắt hơn!”

Thẩm Bồi Diên cười cong cả mắt: “Đợi anh về, Tuyền Tuyền.”

Trong ấn tượng, là dáng vẻ Diệp Tuyền che trán vẫy tay bảo anh mau đi.

Anh đưa tay lên, muốn chạm vào.

Trước mắt lại chỉ còn một cốc cà phê.

Môi khẽ mấp máy, anh im lặng, tim như bị một mũi kim đột nhiên đâm qua.



Mấy ngày nay Diệp Tuyền và Đường Hồng vẫn luôn bận rộn trong phòng nghiên cứu.

Tôn Bội Bội lại không biết mệt mỏi mà liên tục đăng những dòng trạng thái khoe khoang tình cảm một cách kín đáo.

Có lúc chỉ là một vạt áo của Thẩm Bồi Diên, có lúc là cúc áo của Thẩm Bồi Diên.

Thật ra muốn đoán cũng không khó.

Bộ vest là Diệp Tuyền nhận thưởng cuối năm hai năm trước đã bỏ ra một số tiền lớn đặt may cho anh, cúc áo cũng là mẫu Cartier phát hành vào dịp lễ Tình nhân.

Có lần Diệp Tuyền chỉ nhấn thích một cái, sau đó Tôn Bội Bội liền xóa ngay.

“Giám đốc Diệp.”

Đường Hồng đi tới đưa cho cô cốc cà phê hạt phỉ: “Không thêm đường.”

“Cảm ơn nhiều.”

Diệp Tuyền nhận lấy, đứng bên cửa sổ nhìn khung cảnh bên ngoài.

Hôm nay là đêm Giáng sinh, mùa đông ở Bắc Bình, không khí bao trùm một lớp hương sô cô la nồng đậm, không khí cổ điển đậm đặc.

“Tôi chắc phải đi sớm một tiếng, đưa con gái đi ăn set đồ ăn giới hạn, nó mè nheo mấy ngày rồi, khó khăn lắm mới đặt được.” Đường Hồng cười: “Chúng ta cũng không biết bây giờ trẻ con thích những gì, Loppy gì đó? Còn có gấu bơ gì đó nữa.”

Đường Hồng còn chọc vào cốc cà phê của cô: “Này, đây chính là con gấu nhỏ đó.”

Diệp Tuyền nhìn chú gấu vàng nhỏ in trên vỏ cốc, khẽ nhếch môi: “Quả thật rất đáng yêu.”

Lúc Diệp Tuyền cười, hai bên má có chút má lúm đồng tiền, bình thường không để ý, lúc này đến gần mới thấy.

Da trắng xinh đẹp, môi đỏ răng trắng, lúc cười còn có chút vẻ dịu dàng của con gái, ngay cả Đường Hồng cũng không khỏi cảm thán, mỹ nhân quả thật dễ thu hút ánh nhìn hơn.

“Giám đốc Diệp, cho phép tôi nhiều chuyện một câu.” Đường Hồng hỏi: “Cô và Trưởng phòng Thẩm của Trí Hoa có phải đã chia tay rồi không.”

Nghe vậy, ánh mắt Diệp Tuyền nhìn về phía cô ta.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back