Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ

Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 110: Tìm bà thím lắm chuyện để buôn dưa lê (2)



Sau đó, cả nhà chuẩn bị ăn cơm.

Ăn cơm xong thì đi làm việc, Thẩm Nghiên vẫn dẫn hai đứa cháu đi cùng, còn có mấy đứa trẻ trong thôn vừa nhìn thấy Thẩm Nghiên đã lẽo đẽo theo sau cô.

Lúc này, Ôn Thành Lan cũng đã đến, hai người gặp nhau trên đường.

"Tiểu Nghiên!" Ôn Thành Lan nhiệt tình chào hỏi.

Nhìn dáng vẻ này của cô gái, Thẩm Nghiên không khỏi bật cười.

Hôm qua còn gọi là đồng chí Thẩm, hôm nay đã đổi thành Tiểu Nghiên rồi.

Nhưng Thẩm Nghiên vẫn đáp lại, rồi nhìn hai b.í.m tóc tết to của cô ta, lúc chạy bộ cứ lắc lư qua lại.

Lúc ra khỏi nhà, trời còn chưa có nắng, nhưng Ôn Thành Lan đã che chắn kín mít rồi.

Đến nơi, cô ta cùng mọi người đi đến chuồng heo. Thẩm Nghiên chú ý đến cuốn sách trên tay cô ta, liền hỏi: "Sách gì vậy?"

"Tớ nhìn thấy ở hiệu sách trên trấn, định là nếu ở chuồng heo không có việc gì làm thì chúng ta có thể đọc."

Thẩm Nghiên gật đầu, rồi nghĩ đến việc, khoảng một, hai năm nữa sẽ khôi phục kỳ thi tuyển sinh đại học, bèn giả vờ như vô tình nói: "Tớ thấy cậu rảnh rỗi thì lấy sách giáo khoa cấp ba ra xem lại cũng tốt."

Ban đầu, Ôn Thành Lan không hiểu ý cô: "Hửm? Sách giáo khoa cấp ba á? Bây giờ đại học còn chưa khôi phục, học hành làm gì chứ? Theo tớ, có bằng cấp ba là tốt rồi. Mà hình như cậu chưa học hết cấp ba đúng không?"

Thẩm Nghiên gật đầu: "Ừ, tớ học được một nửa."

Lúc đó, không biết vì sao mà nguyên chủ không muốn đến trường nữa.

Cộng thêm việc lúc đó trường học cũng hỗn loạn nên sau này Thẩm Nghiên không đi học nữa, chỉ học đến lớp mười.

Nhưng bây giờ nếu cô muốn học lại kiến thức cấp ba thì cũng không khó lắm.

"Vậy thì tớ tốt hơn cậu một chút, tớ học xong rồi. Bây giờ cũng không thể thi đại học, cậu học để làm gì? Dù sao thì bây giờ nhà máy tuyển công nhân cũng chỉ cần bằng cấp hai, cấp ba là được rồi."

Thẩm Nghiên bất đắc dĩ, chuyện này một chốc cũng không giải thích rõ ràng được, nên cô đành nói: "Tớ vẫn muốn học, ai mà nói trước được điều gì chứ? Hay là cậu dạy tớ nhé?"

"Cũng được!" Ôn Thành Lan đồng ý ngay, dù sao thì chỉ cần không bắt cô ta đi làm việc là được, làm gì cũng tốt.

Theo sau là một đám trẻ con, Thẩm Nghiên có cảm giác như trường mẫu giáo chuồng heo sắp khai giảng vậy.

Đến chuồng heo, mấy bà thím đã bắt đầu làm việc rồi.

Ngay cả Cẩu Đản và mấy đứa trẻ khác cũng tranh nhau phụ giúp, nhiều người cùng làm như vậy, hiệu suất quả thực rất đáng kinh ngạc.

Chỉ trong chốc lát, chuồng heo đã được dọn dẹp sạch sẽ, lũ heo cũng đã được ăn uống no nê.

Buổi sáng, lũ heo vẫn ăn thêm quả dại, nhưng vì hiện tại vẫn chưa bắt đầu đánh bắt cá tôm, nên chỉ có thể bổ sung vitamin bằng cách này trước.

Làm xong việc, hai giáo viên nuôi heo bắt đầu dạy học cho bọn trẻ.

Dạy được một tiếng thì cho bọn trẻ nghỉ ngơi một lát.

Chắc là có kinh nghiệm từ trước nên lúc này bọn trẻ đều rất phối hợp, học hành rất nghiêm túc.

Ban đầu, Ôn Thành Lan cứ tưởng chỉ là giảng giải kiến thức cho bọn trẻ, nhưng sau đó mới phát hiện, những gì Thẩm Nghiên nói hoàn toàn khác với những gì cô ta nghĩ.

Thẩm Nghiên vừa giảng đạo lý cho bọn trẻ, vừa lồng ghép kiến thức vào.

Bọn trẻ không hề hay biết mà đã bị cuốn vào câu chuyện của Thẩm Nghiên.

Đến khi hoàn hồn lại thì kiến thức đã in sâu vào đầu óc rồi.

Thảo nào bọn trẻ đều nhìn Thẩm Nghiên với ánh mắt ngưỡng mộ như vậy.

Lúc này, Ôn Thành Lan càng cảm thấy, Thẩm Nghiên có những điểm mà cô ta chưa khám phá ra, cứ như một cuốn sách, càng đọc càng thấy bất ngờ, dường như có thứ gì đó luôn thu hút người khác tiếp tục đọc, tiếp tục khám phá.

Thẩm Nghiên chính là có sức hút như vậy.
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 111: Chuyện do một tờ mười tệ gây ra (1)



Thẩm Nghiên không biết rằng, sau khi cô nói xong, tiết học sau sẽ do Ôn Thành Lan dạy. Ôn Thành Lan học toán khá hơn, nên cô ta dạy bọn trẻ tính toán.

Về phần tính toán, vì có Thẩm Nghiên làm ví dụ, Ôn Thành Lan biết dùng điểm công và tiền để thay thế, mấy đứa trẻ cũng nhanh chóng nắm được kiến thức.

Còn ở ngoài đồng ruộng, hôm nay bà Thẩm cũng bắt đầu xuống đất làm việc, nhưng chỉ là cùng mấy bà cụ khác ngồi nhổ cỏ, công việc rất nhẹ nhàng.

Vừa nhổ cỏ vừa có thể trò chuyện.

Hôm nay, thấy bà Thẩm quay lại, mọi người đều đến tìm bà ấy nói chuyện.

Nhưng cũng có vài người hôm qua đã trò chuyện với bà Thẩm, nhìn vẻ mặt này của bà ấy, mọi người đều ngầm hiểu mà đi đến chỗ khác nhổ cỏ.

Họ biết bà Thẩm sắp bắt đầu "khoe khoang" mình tốt đẹp như thế nào, mọi người không muốn nghe, nên đã rời đi trước.

Nhưng cũng có vài người không biết chuyện, cứ thế trò chuyện, rồi nói đến chuyện Thẩm Nghiên kết hôn.

Nói là keo kiệt quá.

Bà Thẩm liền kể chuyện mình đã cho Thẩm Nghiên một tờ mười tệ.

Những người xung quanh không biết chuyện, đều khen bà Thẩm hào phóng, nhưng thực ra trong lòng đều bán tín bán nghi.

Hàng xóm với nhau bao nhiêu năm rồi, ai mà không hiểu ai chứ?

Người keo kiệt như bà Thẩm mà cũng cho hẳn một tờ mười tệ?

Trước đây, khi đến dự tiệc ở trong thôn, nghe nói bà ấy chỉ mừng có một hào, còn dẫn cả nhà đi ăn.

Chuyện này lúc đó rất nổi tiếng trong thôn.

Bởi vậy nên, bao nhiêu năm trôi qua, mọi người đều nghi ngờ việc bà Thẩm đột nhiên hào phóng như vậy.

Nhưng nghi ngờ thì nghi ngờ, cũng không ai lên tiếng vạch trần trước mặt bà ấy.

Lúc này, Trương Thúy Hoa đi đến, vừa nghe thấy bà Thẩm tự luyến như vậy, liền cười phá lên.

Mấy bà thím đều khó hiểu nhìn bà ta.

"Thúy Hoa, cô cười là có ý gì?"

"Đúng đấy, cô coi thường bà chị già này à?"

Trương Thúy Hoa không được lòng người trong thôn cho lắm, nhưng bà ta miệng mồm lắm chuyện, bị nhiều người chỉ mặt mắng như vậy, bà ta cũng không để tâm.

Vẫn cười tủm tỉm nhìn bà Thẩm, rồi nói: "Bà Thẩm, số tiền này bà thật sự cho rồi sao? Ai trong đại đội này mà không biết bà keo kiệt chứ? Bà mà hào phóng như vậy sao?"

Tiền mình bỏ ra, vậy mà còn bị người khác nghi ngờ, bà Thẩm không tức giận mới lạ.

Lúc này, bà ấy chống nạnh, tức giận mắng Trương Thúy Hoa: "Trương Thúy Hoa, bà già cảnh cáo cô, cô còn dám nói linh tinh nữa, tin là tôi đút cho cô ăn phân heo không? Tôi thấy cô ghen tị với tôi đấy, bà già tôi có tiền, cho cháu gái mười tệ thì làm sao? Tôi thương cháu gái đấy, sao nào, cô ghen tị à!"

Sức chiến đấu của bà Thẩm quả nhiên không phải dạng vừa, lúc này bà ấy chống nạnh phun một tràng vào mặt người ta.

Trương Thúy Hoa cũng không chịu thua: "Phụt! Bà tự mình đưa tiền cho người ta, xong lại bảo người ta đòi lại, hành vi vô liêm sỉ như vậy, chỉ có bà già bà mới làm ra được."

"Cô nói ai đòi tiền? Cô nói ai vô liêm sỉ hả? Nào, hôm nay cô không nói rõ ràng cho tôi, tôi nhất định phải đến tìm bà chủ nhiệm phụ nữ của xã để nói chuyện cho ra lẽ."

Bà Thẩm cũng tức giận lắm rồi, lúc này bà ấy đứng dậy, hai người đấu võ mồm với nhau.

Trương Thúy Hoa: "Vậy thì bà cứ đi đi, ai không đi là cháu trai đấy. Tôi nói cho bà biết, con bé Thẩm Nghiên nhà đó căn bản không lấy được số tiền này, nếu bà không tin thì chúng ta đi hỏi cho rõ ràng!"
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 112: Chuyện do một tờ mười tệ gây ra (2)



Dù sao thì Trương Thúy Hoa cũng không tin bà Thẩm thật sự mạnh tay như vậy.

"Đi thì đi!" Bà Thẩm cũng không hề sợ hãi, nói là muốn dẫn người đến chuồng heo để hỏi rõ Thẩm Nghiên.

Đại đội trưởng Lưu Trường Căn nhìn đám phụ nữ này, đang cãi nhau ầm ĩ, vậy mà bỏ bê cả công việc, cứ thế ném đồ đạc xuống đất, đứng dậy bỏ đi.

Ông ấy liền gọi đám bà thím gây chuyện này lại.

"Làm gì đấy? Làm gì đấy? Còn ra cái thể thống gì nữa? Bây giờ là lúc nào rồi? Giờ làm việc, các người muốn làm phản à?"

Bà Thẩm liền lau nước mắt.

"Lão Lưu, ông phải làm chủ cho bà già này. Tôi cho cháu gái mười tệ tiền mừng, hôm qua mọi người đều biết cả. Ai ngờ hôm nay đến làm việc, lại nghe con Thúy Hoa này nói xấu sau lưng tôi, nói tôi keo kiệt, đòi lại tiền mừng của cháu gái, tôi là người như vậy sao?"

Mọi người thầm nghĩ trong lòng: Bà đúng là người như vậy.

Sau đó, họ lại nghe thấy bà Thẩm khóc lóc nói: "Tôi hoàn toàn không phải người như vậy, dù sao cũng là cháu gái ruột của mình, sao có thể keo kiệt như vậy được. Này, giờ mọi người đều không tin tôi, vì vậy tôi phải đến chuồng heo hỏi rõ cháu gái tôi."

Lưu Trường Căn cạn lời với đám bà thím này.

Nhưng tuổi tác của những người này có người còn lớn hơn ông ấy, vai vế cũng lớn hơn, rất nhiều lúc ông ấy phải nhường nhịn, cũng không thể kích động họ, nếu không sợ họ xảy ra chuyện gì lại đổ lên đầu ông ấy.

"Các người xem bây giờ là mấy giờ rồi? Nhiều người ồn ào như vậy là sao? Muốn hỏi rõ ràng đúng không? Tôi sẽ cho người đi gọi Thẩm Nghiên đến đây."

Nói rồi, ông ấy bảo một cô gái bên cạnh đi gọi Thẩm Nghiên.

Lúc cô gái này đi gọi người, Thẩm Nghiên đang trò chuyện với mấy bà thím, còn giúp họ khâu đế giày, người thời này quả thực có thể nói là nghệ nhân.

Nhìn những mũi kim trên đế giày vừa dày vừa đều, trông thật sự rất thỏa mãn.

Thấy có người vội vàng chạy đến gọi Thẩm Nghiên, mọi người đều nhìn sang.

Biết được bà nội gọi mình, trong lòng Thẩm Nghiên liền hiểu rõ.

"Mấy bác ơi, cháu, cháu đi một lát." Trên mặt Thẩm Nghiên liền hiện lên vẻ mặt buồn bã.

Mọi người vừa nhìn thấy vẻ mặt này của cô, liền nhìn nhau.

Có chuyện gì sao?

Vì vậy, mọi người đều đồng loạt bỏ đồ trong tay xuống, rồi đứng dậy nói: "Có chuyện gì vậy? Chúng ta cũng đi xem thử. Nếu bà nội con dám bắt nạt cháu, bà Vương này sẽ bênh vực cháu."

Bà Vương ra vẻ nghĩa hiệp, khiến Thẩm Nghiên cứng đờ khóe miệng, nhưng vẫn phải tỏ ra cảm động.

"Bà Vương, bà còn tốt với cháu hơn cả bà nội cháu nữa." Nói xong, Thẩm Nghiên lau nước mắt không tồn tại ở khóe mắt.

Bà Vương này tuy nói năng đao to búa lớn, nhưng thực ra chỉ là muốn hóng hớt thôi.

Thẩm Nghiên rất hiểu bà thím này.

Những bà thím này ngày thường không có việc gì làm, cứ hễ chỗ nào có chuyện vui là lại chạy đến.

Không cần ai gọi cả.

Thấy Thẩm Nghiên nói vậy, những người khác cũng nhao nhao đứng dậy, ra sức bênh vực Thẩm Nghiên, khiến cô phải ép ra vài giọt nước mắt.

Sau đó, cô dẫn mọi người đến chỗ ruộng.

Thẩm Nghiên và Ôn Thành Lan đi trước, cô ra vẻ nhu nhược, ấm ức.
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 113: Cắn ngược lại (1)



Mấy bà thím đi theo sau thì lại hùng hổ, như thể muốn đi đánh nhau vậy.

Không ít người ở ngoài ruộng nghe thấy động tĩnh, chỉ muốn lập tức bay đến hiện trường để hóng hớt.

Tiếc là cán bộ ghi điểm vẫn đang canh chừng ở đó.

Nếu rời đi chắc chắn sẽ bị trừ điểm công.

Mọi người do dự giữa việc hóng hớt và bị trừ điểm công, cuối cùng đã dứt khoát lựa chọn bị trừ điểm công.

Có bà Vương và mấy người này ở đó, chắc chắn sẽ rất náo nhiệt.

Vì vậy, từng người từng người lần lượt đi về phía Thẩm Nghiên và những người khác.

Mẹ Thẩm rõ ràng cũng nhận ra, tình hình này, chắc chắn sẽ không có chuyện gì tốt đẹp xảy ra.

Bà liền bỏ dụng cụ trong tay xuống, rồi nói với con dâu Lý Ngọc Mai: "Ngọc Mai, con trông chừng giúp mẹ, nếu lát nữa cán bộ ghi điểm tìm mẹ thì nói là mẹ đi vệ sinh."

Nói xong, bà đã chạy biến.

Lý Ngọc Mai còn chưa kịp gọi bà lại.

Thực ra, lúc nãy cô ấy định nói là, có thể dẫn cô ấy theo cùng không?

Nhưng lúc này người ta đã chạy mất rồi, cô ấy cũng chỉ đành thôi.

Mẹ Thẩm chạy nhanh theo sau, Thẩm Nghiên không hề biết là đã có mấy nhóm người đi theo sau mình.

Lúc này, cô vẫn đang nghĩ xem lát nữa phải ứng phó thế nào. Dù sao thì số tiền này cô thật sự không lấy, chỉ sợ bác dâu Cả vu oan cho cô, dù sao tối qua cũng chỉ có người nhà, không có người ngoài làm chứng, nhưng Thẩm Nghiên cũng không sợ.

Thật ra, chuyện hôm nay cũng không phải là do cô muốn gây sự.

Mười tệ này, có hay không với Thẩm Nghiên mà nói cũng không quan trọng, cô chỉ là không muốn bà Thẩm vừa cho xong đã bị con dâu lấy mất.

Đến lúc đó, người khác đều được tiếng thơm, chỉ có mình là bị mang tiếng xấu, sau này nếu có chuyện gì xảy ra, họ sẽ lôi chuyện mười tệ hôm nay ra để đào bới quá khứ.

Nào là trước đây tôi tốt với cô thế nào, cô lấy chồng, tôi còn cho cô hẳn mười tệ, vậy mà cô lại đối xử với tôi như thế này...

Thẩm Nghiên có thể không cần số tiền này, nhưng cô phải giải thích rõ ràng cho mọi người biết.

Còn về những chuyện sẽ xảy ra sau đó, Thẩm Nghiên cũng không biết.

Sáng nay chưa ăn no, lúc này cô có chút cáu kỉnh.

Đến nơi, Thẩm Nghiên đã che giấu cảm xúc trong mắt, rồi tiến lên với vẻ mặt ấm ức: "Bà nội, bà gọi cháu đến đây làm gì ạ?"

Cô ra vẻ như không biết chuyện gì, bà Thẩm vừa cãi nhau với người ta xong, vẫn còn đang tức giận, lúc này thấy Thẩm Nghiên cũng không có vẻ mặt gì tốt đẹp, liền quát: "Con bé Nghiên, hôm qua bà có phải đã cho con một tờ mười tệ làm quà cưới không?"

Thẩm Nghiên rụt rè một chút, rồi gật đầu: "Dạ, cho rồi ạ."

Nghe cô nói vậy, bà Thẩm liền đắc ý.

"Nghe thấy chưa? Cháu gái tôi đã nói là tôi cho rồi, mấy người ngoài này còn không tin!"

Nói xong, bà ấy mới phát hiện ra vẻ mặt của mọi người có chút kỳ lạ.

Hửm?

Bà ấy nhìn Thẩm Nghiên với ánh mắt nghi ngờ, rồi nghe thấy Trương Thúy Hoa cười khẩy một tiếng.

"Nhìn bà lúc nãy hung dữ chưa kìa, người không biết còn tưởng con bé này không phải cháu gái bà ấy chứ? Hung dữ như vậy, nhìn xem, dọa đến mức người ta không dám nói gì rồi kìa."

Mọi người nghe bà ta nói vậy, rồi nhìn Thẩm Nghiên, đúng là cô có vẻ mặt sợ hãi thật.

"Cháu gái tôi xưa nay vốn đanh đá, có gì mà phải sợ..." Bà Thẩm vừa nói vừa nhìn biểu cảm của Thẩm Nghiên, bỗng nhiên nghẹn lời.

Khoan đã, không phải nói là cháu gái đanh đá sao?
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 114: Cắn ngược lại một cái (2)



Trước đây, Thẩm Nghiên cứ như pháo nổ, vậy mà giờ lại nhu mì như chim cút.

"Đấy bà xem, bà dọa cháu gái bà sợ rồi kìa, biết đâu số tiền này bà không đưa cho người ta, lúc đó chỉ là dọa con bé thôi."

Lúc này, Thẩm Nghiên đứng ra, vội vàng giải thích thay bà Thẩm: "Không phải đâu ạ, không phải đâu ạ, bà nội thật sự có đưa tiền cho cháu, chỉ là sau đó lại đòi lại thôi ạ."

Câu nói sau tuy nhỏ, nhưng những người xung quanh đều nghe rõ.

Ngay cả bà Thẩm cũng trợn tròn mắt, nhìn Thẩm Nghiên với vẻ mặt không dám tin.

"Nghiên à, cháu nói gì vậy? Bà đòi tiền lúc nào?"

Bà Thẩm vừa tức giận, giọng nói cũng lớn hơn.

Những người xung quanh đều nghe rõ mồn một.

Lúc này, Lưu Tú Anh đang đứng trong đám đông liền đứng ngồi không yên.

Bà ta vội vàng chạy ra, cố gắng làm hòa.

"Ôi chao, Tiểu Nghiên, tiền bà nội cho cháu làm quà cưới, sao có thể đòi lại được chứ? Con bé này, nói dối cũng phải nói cho hợp lý một chút chứ?" Bà ta ra vẻ là một người trưởng bối tốt, khiến người ta không nhìn ra chút sơ hở nào.

Nghe con dâu cả nói vậy, bà Thẩm liền gật đầu lia lịa.

"Đúng đấy, con bé này sao lại nói linh tinh vậy? Dù bà có keo kiệt thì cũng không đến mức đòi lại quà cưới của cháu gái chứ?"

Thẩm Nghiên gật đầu: "Vậy bà nội cứ coi như cháu nói sai đi ạ."

Cô ra vẻ bà nói gì cháu cũng nghe theo, càng khiến mọi người thêm tò mò.

"Các người làm vậy khác gì ép buộc con bé chứ? Tôi thấy là, cả nhà các người thấy Thẩm Nghiên dễ bắt nạt nên mới nói vậy, cuối cùng lại được tiếng thơm." Bà Vương đứng bên cạnh, coi như đã hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện.

Cộng thêm việc sáng nay đến chuồng heo, thấy sắc mặt Thẩm Nghiên không tốt lắm, bà hỏi thì cô cũng không nói.

Hóa ra là vì chuyện này?

"Thẩm Nghiên, cháu nói với bà Vương xem, số tiền này là ai đòi?"

Thẩm Nghiên nhanh chóng liếc nhìn Lưu Tú Anh, rồi cúi đầu xuống.

Ánh mắt này đã nói lên tất cả.

"Cái gì? Con đi đòi tiền của Tiểu Nghiên sao?" Bà Thẩm nhìn con dâu với vẻ mặt không dám tin.

Lưu Tú Anh liền lắc đầu với vẻ mặt vô tội: "Mẹ, mẹ còn không hiểu con là người như thế nào sao? Mẹ đã nói là tiền của mẹ đưa cho con bé rồi, con đã không để tâm đến chuyện này nữa."

Nói xong, bà ta còn tỏ ra ấm ức.

Thẩm Nghiên ra vẻ mặt không dám tin.

"Bác dâu cả, rõ ràng là tối qua bác đến nhà cháu, bảo cháu đừng có mơ tưởng đến đồ của bà nội, tiền phòng thân của bà nội đều là của nhà bác cả, bảo cháu đưa mười tệ ra đây, nói hôm nay cho cháu năm xu, một hào là coi trọng cháu lắm rồi."

Nói xong, Thẩm Nghiên còn thút thít, tuy không có nước mắt, nhưng diễn xuất rất đạt.

Lưu Tú Anh rõ ràng cũng đã tính toán kỹ, dù sao tối qua cũng không có ai nhìn thấy, cứ chối bay chối biến là được.

Chuyện mười tệ này, chỉ có thể để Thẩm Nghiên tự gánh chịu.

"Con bé này, nói linh tinh gì vậy? Sao bác dâu Cả lại đi so đo với một đứa trẻ như cháu chứ? Hơn nữa, bác cũng chưa từng nói những lời đó, cháu đừng phá hoại sự hòa thuận của nhà chúng ta."

Lúc này, những người xung quanh đều xì xào bàn tán, người thì tin Thẩm Nghiên, người thì cho rằng Lưu Tú Anh là trưởng bối, chắc chắn sẽ không làm vậy.

Bà Thẩm chỉ hận không thể xử lý con dâu cả ngay tại chỗ.

Nói năng cái kiểu gì vậy?

Cái gì mà đồ của bà ấy đều là của nhà họ.
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 115: Cái thứ vô liêm sỉ! (1)



Nhưng bà ta còn chưa nói xong, mẹ Thẩm đã chạy đến. Thấy nhiều người bắt nạt con gái rượu của mình như vậy, nhất là khi thấy vành mắt con gái đỏ hoe, ra vẻ bị oan ức lắm, mẹ Thẩm càng thêm tức giận.

"Tôi khinh! Chị dâu cả, chị là trưởng bối, đúng là không cần mặt mũi nữa rồi. Tối qua chị đến nhà tôi, cả nhà đều nhìn thấy, những lời chị nói tôi vẫn có thể nhắc lại cho chị nghe đấy. Sao nào? Lấy được tiền rồi, muốn đổ hết lên đầu con gái tôi à? Không có cửa đâu. Mười tệ này tôi không tiếc, nhưng dù sao cũng là bà nội cho cháu gái, chuyện này không có gì sai cả.

"Nhưng chị không nên, không bao giờ nên tính kế tiền của mẹ. Mẹ vẫn còn sống sờ sờ ra đây mà chị đã ăn chia khó coi như vậy, nếu mẹ mất đi rồi, có phải chị cũng sẽ đoạn tuyệt quan hệ với mấy anh em, không qua lại với nhau nữa không?"

Mẹ Thẩm nói một tràng, những người có mặt đều im lặng.

"Mẹ, đừng nói nữa, vì để bà nội sống tốt hơn ở nhà bác cả, chúng ta đừng truy cứu nữa được không ạ? Mẹ xem, bây giờ bác dâu Cả không thừa nhận chuyện này, ai biết sau này bác ấy có đối xử với bà nội tệ hơn không? Thôi, bỏ đi."

"Con ranh con này nói gì vậy? Cái gì mà tôi đối xử với bà cụ không tốt?" Lưu Tú Anh vốn là người sĩ diện, lại sợ trong thôn đồn đại bà ta hà khắc với mẹ chồng, lúc này bà ta tức giận đến mức đứng ra mắng.

Thẩm Nghiên không thèm để ý đến bà ta, mà nhìn bà Thẩm: "Bà nội, cháu biết bà thương cháu nhất mà, hôm qua lúc bà cho cháu tiền, chắc chắn là thật lòng muốn cho cháu, cháu biết tấm lòng của bà, là cháu hiểu lầm bà rồi. Là bác dâu Cả cố ý phá hoại quan hệ giữa chúng ta, cháu đều hiểu cả."

Mười tệ này, Thẩm Nghiên muốn chính là bà Thẩm tin rằng cô không lấy số tiền này.

Chỉ cần bà Thẩm tin tưởng, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.

Nhất là, Thẩm Nghiên biết bà Thẩm cũng là người sĩ diện, cô khen bà ấy trước mặt bao nhiêu người như vậy, trong lòng bà Thẩm chắc chắn sẽ thấy ấm áp. Dù lúc này bà ấy không nhớ ra, nhưng sau này nghĩ lại, chắc chắn sẽ biết chuyện này là do con dâu mình làm.

"Bà nội, hôm qua sau khi bà về nhà, có phải bác dâu Cả đã nói với bà là số tiền này nhiều quá không ạ?"

Bà Thẩm theo bản năng gật đầu.

Thẩm Nghiên ra vẻ đã hiểu.

"Thảo nào tối qua bà ấy lại cầm đèn pin đến nhà cháu, hóa ra là vội vã đến lấy lại mười tệ đó."

Lúc này, bà Thẩm cũng phản ứng lại, quay đầu trừng mắt nhìn con dâu, mụ đàn bà thiển cận.

"Ôi chao, tôi đã nói rồi mà, tối qua thấy Lưu Tú Anh ra khỏi nhà, còn tưởng bà ta đi làm gì, không ngờ lại đi đòi tiền lúc trời tối như vậy. Đúng là trưởng bối tài giỏi!"

"Thật mất mặt! Bà cụ còn chưa c.h.ế.t mà bà ta đã muốn chiếm hết đồ đạc rồi."

Mọi người xung quanh xì xào bàn tán, càng thêm khẳng định chuyện Lưu Tú Anh đã lấy số tiền đó.

Bà Thẩm tức giận đến mức chỉ muốn đánh thức đứa con dâu vô dụng này, sau đó nhìn dáng vẻ đáng thương của Thẩm Nghiên.

"Lại đây, bà cho cháu thêm, lần này cho trước mặt bao nhiêu người, xem ai dám đến lấy tiền của cocháun."

Nói rồi, bà lục lọi trên người hồi lâu, lấy từ trong đế giày ra một tờ mười tệ, định đưa cho Thẩm Nghiên.

...

Thẩm Nghiên im lặng.

Nói thật, cô không muốn nhận lắm.

Cô thật sự không nhận: "Bà ơi, cháu biết, bà sống ở nhà bác cả cũng không dễ dàng, phải nhìn sắc mặt của con trai, con dâu, tấm lòng của bà cháu xin nhận, số tiền này thì thôi, bà cứ đưa cho bác dâu Cả đi. Bà ơi, bà xem, bác dâu Cả còn đang trừng mắt với cháu kìa!"

Thẩm Nghiên vừa nói vừa núp sau lưng mẹ Thẩm. Mẹ Thẩm vỗ vai con gái, lúc nãy khi mọi người quay đầu nhìn sang, đều thấy cảnh tượng Lưu Tú Anh trừng mắt với cô.

"Ôi chao, con bé Thẩm Nghiên này thật sự hiểu chuyện, còn sợ bà nội ở nhà con trai bị ấm ức, không muốn nhận tiền nữa."

"Đúng vậy, đứa trẻ hiểu chuyện như vậy, chỉ lấy có mười tệ mà cũng bị người ta đòi lại, đúng là chuyện lạ đời."

Lúc này, sắc mặt bà Thẩm cũng không tốt lắm.

Đương nhiên là vẻ mặt này dành cho Lưu Tú Anh rồi.
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 116: Thứ gì mà mất mặt thế này! (2)



Mình còn chưa c.h.ế.t mà con dâu đã dám cho mình ăn quả đắng rồi.

Vậy đến lúc mình già hơn, chẳng phải mình sẽ phải sống dựa vào lòng tốt của con dâu sao?

Nghĩ đến ngày đó, sắc mặt bà Thẩm cũng vô cùng khó coi.

"Lấy tờ mười tệ đó ra đây, đừng hòng lừa tôi, tiền của tôi tôi còn nhận ra, trên đó còn có chữ đấy." Bà Thẩm vừa nói vừa đưa tay về phía Lưu Tú Anh, ra vẻ không lấy được tiền thì không bỏ qua.

Lưu Tú Anh thật sự cảm thấy rất ấm ức.

Bà ta không ngờ rằng, tối qua Thẩm Nghiên hiền lành đưa tiền cho mình, vậy mà lại đi mách lẻo, giờ còn khiến cả thôn đều biết chuyện.

Lúc này, số tiền này vẫn đang nằm trong túi bà ta.

Chắc là do hành động sờ túi của bà ta quá rõ ràng.

Bà Thẩm trực tiếp tiến lên, lục lọi trong túi bà ta, quả nhiên tìm thấy tờ mười tệ quen thuộc đó.

Thế là mọi chuyện đã rõ ràng.

Bà Thẩm nhìn đứa con dâu ngày càng không ra gì này, tức đến mức n.g.ự.c phập phồng liên tục.

"Cô còn gì để nói nữa? Cô xem, trên tờ tiền này của tôi có chữ đấy, tôi không biết đã xem bao nhiêu lần rồi, rõ hơn ai hết. Không ngờ, tiền của tôi, tôi muốn cho ai thì cho, dù sao cũng không để lại cho nhà bác cả các người."

Chắc là đang tức giận, bà ấy nói thẳng ra câu này.

Nói xong, bà ấy còn muốn nhét cả số tiền vừa lấy từ trong giày ra và tờ mười tệ kia cho Thẩm Nghiên.

Nhưng đều bị Thẩm Nghiên từ chối.

"Thôi, bà ơi, bây giờ chân tướng đã rõ ràng rồi, tiền của bà, bà cứ giữ lấy đi, đừng nói những lời phẫn nộ này nữa." Thẩm Nghiên nói với giọng điệu mỉa mai.

Dù sao cô cũng không cần tiền, mọi người đều đã thấy rồi, sau đó Thẩm Nghiên liền bỏ chạy.

Cô thật sự không muốn tờ mười tệ này, tuy rằng cô muốn tiền, nhưng cũng không phải tiền nào cũng lấy.

Tuy chuyện này có chút khác biệt so với dự đoán của cô tối qua, nhưng nguồn gốc của số tiền này coi như đã được giải thích rõ ràng.

Như vậy, sau này bà Thẩm sẽ không lấy tờ mười tệ này ra nói nữa.

Những người xung quanh xì xào bàn tán, đều nói đến chuyện của Lưu Tú Anh, còn có việc Thẩm Nghiên hiểu chuyện như thế nào.

Chuyện này không liên quan đến cô nữa.

Mẹ Thẩm cũng hừ một tiếng: "Chị dâu cả, tôi thật sự không ngờ, chị lấy tiền rồi đưa cho mẹ thì thôi đi, vậy mà lại nuốt riêng."

Lưu Tú Anh nghẹn lời, nhưng vẫn cố chấp giải thích: "Tôi, tôi không phải là chưa kịp đưa lại sao?"

Lời này nói ra, mọi người đều không tin.

Bà Thẩm phụt một tiếng: "Thứ gì mà mất mặt thế này!"

Nói xong, bà ấy cũng tức giận bỏ đi. Trước đây, bà ấy đã tự luyến trong thôn, nói mình thương cháu gái đến mức nào, vậy mà mới được người ta khen một lúc, đã xảy ra chuyện này.

Thật sự khiến bà ấy tức chết.

Nhất là khi biết con dâu cả còn đang nhòm ngó tiền của mình, bà còn chưa c.h.ế.t mà nó đã nghĩ tiền của bà là của nó rồi.

Bà Thẩm cũng rất tức giận.
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 117: Chuyện đáng mừng (1)



"Thôi được rồi, ồn ào quá, còn muốn làm việc nữa không hả!?" Lưu Trường Căn đứng trên bờ ruộng, quát lớn.

Thấy không còn chuyện vui để xem nữa, mọi người liền tản ra.

Biết sao được, drama thì đã hóng xong rồi, nhưng cán bộ ghi điểm vẫn đang canh chừng kìa.

Không chừng lát nữa lại bị trừ điểm công.

Mọi người tuy đã giải tán, nhưng tiếng bàn tán vẫn không ngừng.

Mọi người vẫn rôm rả thảo luận.

Chủ yếu là nói về việc Thẩm Nghiên hiểu chuyện như thế nào, rồi bác dâu Cả thiếu tầm nhìn ra sao.

Con dâu của Lưu Tú Anh cũng nghe thấy những lời bàn tán này, chỉ muốn bóp c.h.ế.t bà mẹ chồng đồng đội heo này.

Đã đi đòi tiền rồi thì thôi, vậy mà lại không đưa tiền cho bà cụ, nếu đưa rồi thì làm sao xảy ra chuyện này được.

Giờ thì hay rồi, khiến cả đại đội xem trò cười.

Sau khi Thẩm Nghiên chạy đi, không ngờ lại có không ít người đi theo an ủi cô.

Thực ra, cô vốn không buồn lắm.

Nhưng vì bà Thẩm cứ luôn miệng nói bên ngoài là đã đưa tiền cho cô, nên Thẩm Nghiên mới đoán, có lẽ số tiền này là do bác dâu Cả tự ý đòi lại, không phải do bà Thẩm đòi lại.

Vậy thì cô không thể gánh tội này được!

Nói rõ mọi chuyện cũng tốt, số tiền này cô không lấy, mọi người đều đã thấy rõ ràng.

Chỉ là mọi người xung quanh cứ tưởng cô bị ấm ức, còn chạy đến an ủi cô, khiến Thẩm Nghiên dở khóc dở cười.

"Mẹ, con không sao, con chỉ muốn nói rõ ràng thôi. Không thể để bác dâu Cả đòi lại tiền của bà nội cho con, vậy mà bà nội còn nói với mọi người là con đã lấy số tiền này, như vậy chẳng phải con rất oan ức sao?"

Thấy trên mặt Thẩm Nghiên quả thực không có vẻ buồn bã, mẹ Thẩm mới yên tâm.

"Con nghĩ vậy là tốt rồi, mẹ còn sợ con buồn đấy. Không sao đâu, sau này nếu con muốn tiền, mẹ cho con, nhà mình không cần tiền của người khác."

Tuy Thẩm Nghiên đã nói vậy, nhưng mẹ Thẩm vẫn an ủi cô, ra vẻ sợ cô buồn.

Bà Vương đuổi theo, cũng nghe thấy lời Thẩm Nghiên nói: "Đúng đấy, con làm vậy là tốt rồi, đỡ phải để bà già đó ra ngoài khoe khoang bà ấy đối xử tốt với cháu gái như thế nào, cứ như ai mà không biết bà ấy keo kiệt lắm vậy."

Điều bà Vương không nói ra là, bà ấy còn nghi ngờ đây là do bà Thẩm bảo con dâu đi đòi tiền, chỉ là bà ấy giữ thể diện, nên mới đổ trách nhiệm cho con dâu.

Nhưng lời này bà ấy không tiện nói ra, nên cũng không nói thêm gì nữa.

Mẹ Thẩm quay lại ruộng làm việc, nhưng sắc mặt vẫn không tốt lắm, bà chị dâu này càng ngày càng không ra gì.

Đi được nửa đường, Thẩm Nghiên thấy đám trẻ vừa nãy đi nghỉ ngơi, lúc này đều tức giận chạy đến, Nhị Đản nhìn cô với vẻ mặt nguy hiểm, hỏi: "Cô ơi, ai bắt nạt cô, cháu đánh nó cho cô."

Thẩm Nghiên liếc nhìn cậu bé, cậu nhóc tuy nói năng ngọng nghịu, nhưng nắm chặt tay, khuôn mặt nhỏ nhắn gầy gò vì tức giận mà phồng lên.

Trông cũng đáng yêu.

Thẩm Nghiên véo má cậu bé một cái, khiến Nhị Đản đang tức giận bỗng nhiên phá công.

"Cô ơi, cô làm gì vậy?" Nhị Đản bất mãn nói.

Cậu bé đến để bênh vực cô, vậy mà lúc này cô lại còn trêu chọc cậu bé.
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 118: Chuyện đáng mừng (2)



"À, tại thấy Nhị Đản đáng yêu quá nên không nhịn được."

Thẩm Nghiên nhướng mày nhìn cậu bé, muốn xem cậu nhóc này sẽ nói gì.

Rồi cô nghe thấy Nhị Đản ngượng ngùng nói: "Thôi được rồi, nếu cô thích thì cháu miễn cưỡng cho cô véo thêm cái nữa vậy!"

Nói xong, cậu bé còn đưa mặt đến gần.

Lần này, Thẩm Nghiên thật sự không nhịn được cười ha hả.

Tiếng cười này quá ma quái, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.

Dưới ánh nắng, cô gái nhỏ nhắn, khuôn mặt tròn trịa không biết vì sao mà cười vui vẻ như vậy, mắt cong cong, khóe mắt còn vương nước mắt sinh lý vì cười to, dưới ánh nắng chiếu rọi, ánh lên tia sáng lấp lánh. Tuy vẫn là khuôn mặt khiến người ta không thích, nhưng lúc này, mọi người lại vô thức bỏ qua dáng người của cô.

Rồi bị tiếng cười của cô lây nhiễm.

Cẩu Đản và mấy đứa trẻ khác cũng đi theo sau, khi nhìn thấy cảnh này, bỗng nhiên có một suy nghĩ, chị Thẩm này thực ra không hề xấu, ngược lại, lúc nãy khi chị ấy cười, mọi người đều vô thức cảm thấy chị ấy có chút xinh đẹp.

Khiến người ta có cảm giác muốn thân cận.

Cười xong, Thẩm Nghiên mới nói với Nhị Đản: "Là bác dâu Cả, cũng chính là bà nội lớn của cháu bắt nạt cô đấy, Nhị Đản có muốn đòi lại công bằng cho cô không?"

Vừa nghe thấy là bà nội lớn, Nhị Đản lập tức im bặt, ấp úng hồi lâu mới nói: "Cô ơi, cháu tin là cô làm được, cháu vẫn còn nhỏ, không giúp được cô! Nhưng cô yên tâm, trong sách có nói, quân tử trả thù mười năm chưa muộn, đợi mười năm nữa cháu sẽ thay cô báo thù."

Thấy thái độ nhận thua ngay lập tức của cậu bé, Thẩm Nghiên lại bị chọc cười.

"Thôi được rồi, không trông chờ cháu đòi lại công bằng cho cô nữa. Giờ cũng đến giờ học rồi, đi học thôi!"

Nhìn mấy đứa trẻ theo sau, trên mặt đều là vẻ muốn bênh vực cô, Thẩm Nghiên không khỏi bật cười.

Nhị Đản dường như không phục khi Thẩm Nghiên nói cậu bé như vậy, lúc đi về phía chuồng heo, vẫn không quên cãi lại: "Cô ơi, đợi cháu lớn lên, khỏe mạnh rồi, cháu sẽ đòi lại công bằng cho cô."

"Được, vậy cô đợi đấy."

Thẩm Nghiên đồng ý ngay.

Mấy người đi về phía chuồng heo, bà Vương vẫn còn lải nhải bên cạnh. Đến chuồng heo, mọi người lại bắt đầu học bài dưới bóng cây.

Trong đó có mấy đứa trẻ học nhanh hơn, tuy cùng một môi trường giáo dục, nhưng khả năng tiếp thu của một số đứa trẻ tốt hơn những đứa khác.

Thẩm Nghiên đã phát hiện ra vài cây non tốt.

Lúc này, khi dạy học, cô còn cố ý dạy thêm, để mọi người dựa vào chữ này để mở rộng, nhận biết thêm nhiều chữ khác.

Cẩu Đản học rất nhanh, còn có Đại Đản, hai đứa trẻ này học bài vô cùng nghiêm túc, ngay cả khi Thẩm Nghiên nói có thể nghỉ ngơi, hai đứa vẫn cầm cành cây viết viết vẽ vẽ.

Buổi sáng chỉ học hai tiết, Thẩm Nghiên cũng không dám nói nhiều, sợ cổ họng không chịu nổi.

Lúc Thẩm Nghiên nghỉ ngơi thì Ôn Thành Lan dạy, sau đó khi Thẩm Nghiên dạy học thì Ôn Thành Lan ngồi vắt chéo chân, trò chuyện với mấy bà thím, toàn nói về những chuyện buôn dưa lê mà họ tích góp được trong thời gian này, chỉ cần một nắm hạt dưa là có thể nắm được hết những chuyện này.

Ôn Thành Lan vô cùng hài lòng với cuộc sống như vậy.

Không cần phải dãi nắng dầm mưa, hơn nữa ngày nào cũng có thời gian rảnh rỗi để buôn chuyện, lại không phải làm việc nặng nhọc.

Nhâm nhi hạt dưa các thứ, cuộc sống này thật sự quá thoải mái.

Xuống nông thôn hơn một năm, đây mới là cuộc sống mà cô ta hằng mơ ước, cuối cùng cô ta cũng tìm được nơi chốn của mình trên mảnh đất này.

Thật đáng mừng.
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 119: Chia tiền (1)



Lúc trưa về nhà, mọi người không nhắc đến chuyện này nữa, nhưng nhà bác cả Thẩm lại bắt đầu cãi nhau.

Ban đầu, Thẩm Khánh Bình, bác cả của Thẩm Nghiên, không biết chuyện này, mãi đến khi về nhà, nghe thấy tiếng cãi vã trong nhà mới biết được đầu đuôi câu chuyện.

Khi biết được số tiền mẹ mình cho cháu gái lại bị vợ mình đòi lại, rồi nuốt riêng, cũng không nói tiếng nào, Thẩm Khánh Bình dường như không hề ngạc nhiên.

Đây là chuyện mà vợ ông ta có thể làm ra được, nhưng ông ta không ngờ chuyện này lại bị làm lớn chuyện.

Giờ thì cả thôn đều biết, bà bác cả này lại còn đến tận nhà đòi tiền, nói ra đúng là chuyện nực cười.

Vì vậy, sau khi về nhà, hai vợ chồng đã cãi nhau một trận lớn. Nhất là bà Thẩm, bà ấy vừa khóc vừa kêu gào, mình còn chưa c.h.ế.t mà con dâu đã nhòm ngó tiền của mình. Còn Thẩm Khánh Bình thì trách vợ không hiểu chuyện, tóm lại, nhà bác cả Thẩm cứ thế náo loạn cả lên.

Lưu Tú Anh vốn không phải người biết lý lẽ, lúc này nghe thấy cả nhà đều trách mắng mình, bà ta liền làm ầm lên.

Bà ta ngồi bệt xuống đất vừa khóc vừa kêu gào, nói nhà họ Thẩm không ra gì, nói mình từ khi gả đến đây, chưa từng được cầm một tờ mười tệ nào, vậy mà mẹ Thẩm lại cho con bé nhà bác Hai hẳn mười tệ. Rõ ràng là mình vô lý, vậy mà lại quay sang trách bà Thẩm thiên vị các thứ.

Trước đây, bà Thẩm có thứ gì tốt cũng đều mang về nhà, chuyện này thì bà ta tuyệt nhiên không nhắc đến.

Tóm lại, lời nói ra đều là trách móc bà Thẩm thiên vị.

Khiến bà Thẩm tức giận đến mức chỉ muốn bỏ nhà ra đi ngay lập tức.

Thẩm Nghiên không biết gì về vở kịch của nhà bác cả Thẩm.

Có lẽ cô đã đoán trước được chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng chuyện này thì có liên quan gì đến cô chứ?

Chỉ cần không ồn ào đến trước mặt cô thì cô mặc kệ.

Còn mẹ Thẩm thì vẫn rất tức giận, ăn cơm trưa cũng không cho bố Thẩm sắc mặt tốt.

Khiến bố Thẩm thấy rất ấm ức.

Nói cho cùng, chuyện này cũng đâu phải lỗi của ông ấy?

Ông ấy chỉ là bị giận cá c.h.é.m thớt thôi.

Thật sự quá oan uổng.

Tuy trong lòng ấm ức, nhưng lúc này bố Thẩm vẫn nhẹ nhàng giải thích: "Em xem, chuyện này không phải đã giải quyết xong rồi sao? Em nghĩ mà xem, giờ muốn ồn ào cũng là nhà anh cả ồn ào, liên quan gì đến nhà mình. Chỉ là mất một tờ mười tệ thôi mà, mẹ keo kiệt như vậy, em thử nghĩ xem, bà ấy có thể bỏ ra hẳn mười tệ, sau này chắc chắn sẽ lải nhải đến cả chục năm, thôi thì đừng lấy số tiền này nữa."

Sau khi bố Thẩm an ủi như vậy, sắc mặt mẹ Thẩm quả nhiên tốt hơn nhiều.

"Anh nói vậy cũng có lý..."

Thấy bà có vẻ nguôi giận, bố Thẩm thở phào nhẹ nhõm, rồi tiếp tục thêm dầu vào lửa, nói đến chuyện bào chế thuốc, sau đó mẹ Thẩm hoàn toàn hết giận.

Ban đầu, mẹ Thẩm cũng không phải vì mười tệ này, mà là vì Lưu Tú Anh, bà chị dâu này, quá trơ trẽn.

Thứ gì tốt cũng muốn vơ vét về nhà mình, bản thân lại chưa từng bỏ ra thứ gì, trên đời này làm gì có chuyện như vậy?

"Thôi được rồi, em không giận nữa, chỉ là thấy cạn lời, cạn lời với nhà anh."

Mẹ Thẩm liếc xéo chồng, bố Thẩm cũng thở phào nhẹ nhõm, biết chuyện này cứ thế chìm xuồng.

Thẩm Nghiên không hề hay biết về mâu thuẫn của bố mẹ, cuộc sống hàng ngày của cô vẫn là giảm cân, nuôi heo, dạy học.

Cuộc sống trôi qua thật sự rất thoải mái.

Còn bên kia, trước đây thầy lang Hứa đã đồng ý giúp cô tìm người mua.

Người bên đó cũng đã trả lời, chuyển thẳng tám trăm tệ cho cô.

Nhưng họ cũng yêu cầu một phần nấm linh chi.

Tám trăm tệ này là để mua củ nhân sâm và nửa cây nấm linh chi đó.

Nhà họ Thẩm rất hài lòng với mức giá này, liền đồng ý ngay.
 
Back
Top Bottom