Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ

Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 60: Trao đổi sức lao động lấy kẹo (2)



"Được! Vậy cháu sẽ cố gắng." Thẩm Nghiên cũng cười đáp.

Hai người họ đến đây, trò chuyện với Thẩm Nghiên một hồi, cũng thay đổi cái nhìn về cô, Thẩm Nghiên bây giờ béo ú, khuôn mặt tròn trịa, nhìn trông có vẻ thân thiện hơn?

Khiến hai người họ ở đây trò chuyện với cô hồi lâu, bỗng chốc kéo gần khoảng cách giữa ba người.

Ngay cả Thẩm Nghiên cũng không dám tin, vừa rồi mình vậy mà lại nói nói cười cười với mấy thanh niên trí thức này.

Hơn nữa, họ hình như cũng không có ý chê bai mình, thật hiếm thấy.

Hai người này là số ít những người bày tỏ thiện chí với cô trong làng.

Thẩm Nghiên nghĩ, nếu sau này tiếp xúc, thấy tính cách các thứ đều ổn, thì kết bạn cũng không tồi.

Nếu không, cô chẳng có bạn bè gì trong làng.

Thẩm Nghiên vừa nghĩ vừa vui vẻ tiễn hai người họ rời đi.

Sau đó, lại có mấy đứa trẻ đeo gùi đến, Thẩm Nghiên nhìn thấy, liền gọi với theo mấy đứa trẻ: "Mấy đứa lại đây, chị muốn nhờ mấy đứa giúp một việc."

Lời của Thẩm Nghiên khiến mấy đứa trẻ dừng bước, rồi cảnh giác nhìn cô.

Cậu bé dẫn đầu gầy gầy, da cũng rất đen, rõ ràng là thường xuyên phơi nắng, quan trọng hơn là, trên mặt cậu bé còn có một vết sẹo, dài khoảng ba phân, quần áo trên người cũng vá đầy những miếng vá, Thẩm Nghiên nhận ra đây là Cẩu Đản, đứa trẻ nghèo trong làng.

Hình như mỗi cuốn tiểu thuyết về thời đại này đều có một đứa trẻ đáng thương tên là Cẩu Đản, sau đó nữ chính sẽ ra tay giúp đỡ, như vị cứu tinh, cứu vớt cả cuộc đời của đứa trẻ này?

Nhưng chuyện này tạm thời không nằm trong phạm vi suy nghĩ của Thẩm Nghiên...Bây giờ cô chỉ đơn giản là muốn bọn trẻ giúp mình làm việc thôi.

Hai ông cháu nương tựa lẫn nhau, nhưng vì sức khỏe của ông cụ ngày càng kém, bây giờ đều dựa vào đứa trẻ này kiếm điểm công.

Nhưng một đứa trẻ có thể kiếm được bao nhiêu điểm công chứ? Căn bản không nuôi nổi gia đình, vì vậy chỉ có thể nhắm vào những thanh niên trí thức mới đến.

Cậu bé này cũng khá lanh lợi, dẫn theo mấy đứa trẻ, giúp thanh niên trí thức nhặt củi gì đó, kiếm ít tiền, nuôi sống gia đình.

Bây giờ Thẩm Nghiên cũng định nhờ chúng giúp đỡ, nhưng thù lao chỉ có kẹo.

Lúc nghe thấy Thẩm Nghiên nói chuyện, trong mắt Cẩu Đản vẫn tràn đầy vẻ cảnh giác.

Nhưng nghe nói Thẩm Nghiên muốn nhờ mình giúp đỡ, nghĩ đến chuyện khách đến nhà không gà cũng vịt, nên Cẩu Đản vẫn đi tới, đứng yên trước mặt Thẩm Nghiên.

"Giúp việc gì ạ?" Đôi mắt của cậu bé đen láy, rất lanh lợi, vừa nhìn là biết là đứa trẻ thông minh.

Lúc này nhìn Thẩm Nghiên, giọng nói có chút khô khan.

"Mấy đứa có thể giúp chị lên núi hái ít quả không? Quả gì cũng được, không cần nhiều, chỉ cần nửa gùi thôi, chị cho mấy đứa ba viên kẹo." Vừa nói, Thẩm Nghiên vừa lấy ba viên kẹo từ trong gùi ra đưa cho cậu bé.

Kẹo hoa quả được bọc trong giấy kẹo, đối với trẻ con mà nói, là sự cám dỗ không thể chối từ.

Cẩu Đản và mấy đứa trẻ khác đều nhìn chằm chằm vào mấy viên kẹo này.

"Thật sự chỉ cần hái quả là được ạ?"

Thẩm Nghiên gật đầu: "Đúng vậy, chỉ cần quả là được, quả gì cũng được.

"Vâng ạ." Nói xong, mấy đứa trẻ liền chạy biến, vậy mà không lấy kẹo.

Thẩm Nghiên lập tức hiểu ý của cậu bé này.

Đây là định tiền trao cháo múc sao?

Thẩm Nghiên có chút buồn cười nhìn bóng lưng mấy đứa trẻ rời đi.

Không ngờ Cẩu Đản còn nhỏ như vậy, nhưng lại biết không ít chuyện, hơn nữa còn có đầu óc kinh doanh.

Đứa trẻ này thật lanh lợi.

Nhìn thấy cậu bé có thể tập hợp những đứa trẻ có hoàn cảnh khó khăn trong làng lại với nhau, là biết sau này lớn lên chắc chắn không phải dạng vừa.
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 61: Mỗi người một lợi ích (1)



Thẩm Nghiên không phải đợi lâu, liền thấy mấy đứa trẻ đeo gùi quả đầy ắp trở về, còn nhiều hơn cô dự kiến.

Nơi này dựa vào núi, nên không có gì khác, nhưng quả thì rất nhiều.

Nhưng đa phần đều là quả dại, cũng không được chăm sóc, nên rất chua, chỉ có mấy đứa trẻ trong làng thi thoảng hái ăn cho vui.

Lúc này, nửa gùi toàn là quả do mấy đứa trẻ này hái, nhìn có vẻ nhiều.

Mắt của mấy đứa trẻ đều sáng long lanh, tuy lúc này trên trán đều là mồ hôi, khuôn mặt cũng đỏ ửng, nhưng ánh mắt lại vô cùng sáng.

Cẩu Đản lúc này đứng trước mặt Thẩm Nghiên, có chút dè dặt hỏi: "Chị, chị xem những thứ này được không ạ?"

Trước đó Thẩm Nghiên đã nói rồi, quả gì cũng được, nên chúng hái đủ loại quả.

Nhưng Cẩu Đản vẫn chọn những quả ngon hơn, cố gắng không lấy quả bị hỏng.

Trước đây đã từng xảy ra chuyện, có người nhờ chúng giúp đỡ, nhưng sau khi chúng giúp đỡ xong, người lớn lại bắt đầu chê bai đủ kiểu, sau đó lấy đồ đi, nhưng không trả công cho chúng.

Chính là vì chúng là trẻ con.

Người lớn nói trở mặt là trở mặt.

Chuyện như vậy đã xảy ra mấy lần, nhưng Cẩu Đản vẫn chọn tin tưởng người khác.

Ví dụ như vừa rồi, cậu bé không lấy kẹo trước, mà là đợi sau khi hoàn thành, mới lấy thù lao thuộc về mình.

Đây là quy tắc trong lòng của một đứa trẻ như cậu.

Nhưng lúc này nhìn Thẩm Nghiên, thật ra cậu cũng có chút lo lắng, con gái nhà kế toán này, có khi nào trở mặt không, trước đây từng nghe nói, cô ta rất hung dữ, còn ăn thịt trẻ con...

"Được, mấy đứa hoàn thành rất tốt, quả cũng đều là quả ngon."

Vừa nói, Thẩm Nghiên vừa lấy bốn viên kẹo từ trong túi ra.

"Này, cho mấy đứa, thêm một viên coi như là phần thưởng thêm."

Nói xong liền đặt vào tay Cẩu Đản.

Lúc được một bàn tay mềm mại nắm lấy, Cẩu Đản có chút ngẩn người.

Nhưng trong tay cậu lúc này đã có bốn viên kẹo tỏa ra mùi thơm ngọt ngào.

Cậu bé có chút cảm động.

Đây là lần đầu tiên có người cho cậu thêm phần thưởng.

Lúc này nhìn Thẩm Nghiên, cậu cũng không cảm thấy cô ta xấu xa gì.

Liền cười nói: "Cảm, cảm ơn chị Thẩm ạ."

Lúc được gọi là chị Thẩm, Thẩm Nghiên có chút sững sờ.

Trong trí nhớ, nguyên chủ thật sự chưa từng được ai gọi như vậy.

Lúc này, nghe thấy Cẩu Đản và mấy đứa trẻ nói cảm ơn với mình, Thẩm Nghiên có một cảm giác kỳ lạ, cảm thấy trong lòng tràn đầy ấm áp...

"Không có gì phải cảm ơn, chị trả công, mấy đứa bỏ sức lao động, đây gọi là mỗi người một lợi ích." Thẩm Nghiên cười xoa đầu mấy đứa trẻ, rồi thấy mấy đứa đến một bên chia đồ.

Thẩm Nghiên cũng không đuổi người, tự mình xách gùi lên, đổ hết quả xuống đất, rồi chọn mấy quả, trực tiếp cho vào máng lợn.

Thẩm Nghiên thấy một con lợn chậm rãi đi tới, rồi ngửi ngửi trong máng, sau đó tiến lên ăn một miếng.

Cô không biết có phải mình nhìn nhầm hay không, vậy mà lại nhìn thấy vẻ mặt hài lòng trên mặt con lợn này.

Rất nhanh, quả đã bị ăn hết.

Anh lợn còn nhìn Thẩm Nghiên với vẻ mặt chưa thỏa mãn, hình như đang đợi cô lấy thêm.

Chuyện này...

Sau khi xác định lợn thích ăn, Thẩm Nghiên lại lấy thêm mấy quả, băm nhỏ ra cho mấy con lợn ăn.
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 62: Mỗi người một lợi ích (2)



Mấy đứa trẻ nhìn thấy bóng dáng mũm mĩm của Thẩm Nghiên đang ngồi xổm một bên băm nhỏ số quả chúng vừa mang đến.

Chúng tò mò đến gần, rồi nhìn thấy Thẩm Nghiên cho mấy con lợn ăn hết số quả đó.

Lợn còn ăn ngon lành.

Mấy đứa trẻ đều ngậm kẹo trong miệng, vẻ mặt say mê, chỉ có Cẩu Đản là không ăn, mà giấu đi.

Chắc là do vừa rồi tiếp xúc, nên cậu bé không còn sợ Thẩm Nghiên nữa, thấy cô đang bận rộn, liền không nhịn được đến gần, rồi tò mò hỏi: "Chị Thẩm, chị cho lợn ăn quả ạ?"

Thẩm Nghiên cũng rất kiên nhẫn đáp: "Đúng vậy, mấy con lợn này cũng giống như mấy đứa, cần bổ sung đủ loại dinh dưỡng mới có thể béo lên được."

Mấy đứa trẻ đều rất chăm chú, hỏi Thẩm Nghiên loại quả này có dinh dưỡng gì.

Thẩm Nghiên liền bẻ ngón tay đếm cho mấy đứa nghe, vitamin, khoáng chất, chất xơ gì đó.

Mấy đứa trẻ không hiểu, nhưng Thẩm Nghiên nói với chúng, cũng giống như chúng phải ăn thịt và rau vậy, như vậy mới có thể dinh dưỡng cân bằng.

"Chị Thẩm, chị biết nhiều thật đấy!" Người nói là một bé gái, có thể thấy rõ là thiếu dinh dưỡng, nhưng đôi mắt cũng rất sáng.

Thẩm Nghiên nhận ra bé gái này tên là Miêu Hoa, vì đi theo mẹ ruột tái giá, nhưng ba dượng không chào đón cô bé lắm, thường xuyên không được ăn no, nên mới chơi với Cẩu Đản và mấy đứa trẻ này.

Lúc này nhìn Thẩm Nghiên với ánh mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ và khao khát.

Thẩm Nghiên cũng biết trẻ con thời này, cơ hội được đi học rất ít.

Cộng thêm mười năm đó vẫn chưa qua đi.

Ngay cả đến những năm tám mươi, chín mươi, vẫn còn có người không coi trọng giáo dục, nên trong làng, những đứa trẻ nhỏ như vậy, không phải là cả ngày chạy nhảy trong làng, thì cũng đã bắt đầu giúp đỡ gia đình làm việc.

Dù là theo sau người lớn nhặt bông lúa hay đi cắt cỏ lợn, đều là những việc vừa sức, chuyện này rất phổ biến trong làng.

Chính vì phổ biến, nên Thẩm Nghiên mới giống như người khác biệt trong làng.

Lúc này, Thẩm Nghiên nhìn thấy mấy đôi mắt trước mặt đều chớp chớp nhìn mình, liền cười nói: "Đúng vậy, nên phải đọc sách biết chữ, lý do chị biết nhiều chuyện như vậy, là vì chị đã đọc được trong sách."

Trong mắt mấy đứa trẻ đều có sự khao khát.

"Vậy lợn chỉ cần ăn quả dại là có thể béo lên sao? Nếu có thể béo lên, sau này cháu cũng hái quả dại cho lợn ăn, để nó béo khỏe." Một đứa trẻ khác tên là Đại Quân đột nhiên hỏi.

Thẩm Nghiên không ngờ ánh mắt đứa trẻ này lại sáng long lanh như vậy, cho dù cô không cho phần thưởng, vậy mà nó vẫn muốn đi hái quả cho lợn ăn.

Cô không khỏi bật cười: "Không cần đâu, thi thoảng hái là được rồi, chị sẽ nói với đội trưởng, đến lúc đó sẽ tính thành điểm công cho mấy đứa."

Mấy đứa trẻ nghe nói còn có điểm công, mắt càng sáng hơn.

"Thật ạ? Vậy còn cần thứ gì nữa không ạ? Bọn cháu đều có thể kiếm được."

Hận không thể kiếm hết những thứ Thẩm Nghiên muốn mới thôi.

Thẩm Nghiên bật cười: "Thứ này thì không cần, còn những thứ khác, chị phải nói với đội trưởng đã."

Bây giờ người quản lý trong làng là đội trưởng, cô muốn nuôi mấy con lợn này cho béo, đương nhiên phải nói rõ tình hình với đội trưởng.

Còn có nguyên liệu cần thiết, cũng không phải chỉ dựa vào một mình cô là có thể giải quyết được.

Mấy đứa trẻ đều gật đầu, ra vẻ sau này chị Thẩm có việc gì cứ việc sai bảo, khiến Thẩm Nghiên không khỏi buồn cười.

Quả đều được băm nhỏ, ngay cả vỏ cũng cho lợn ăn.

Mấy con lợn này cũng không kén ăn, ăn ngon lành.

Mấy đứa trẻ còn phải làm việc khác, liền lần lượt bỏ đi.

Thẩm Nghiên cảm thấy thỉnh thoảng có mấy đứa trẻ đến đây cũng khá thú vị.

Liền vui vẻ tiễn mấy đứa trẻ, còn bảo chúng có thời gian thì đến đây chơi.

Bọn trẻ vui vẻ đồng ý.
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 63: Xin thêm người (1)



Đợi đến khi chạy xa rồi, Miêu Hoa mới thở dài: "Tớ thấy trước đây chúng ta nghe lời mấy bác gái trong làng, hiểu lầm chị Thẩm rồi."

Cẩu Đản im lặng hồi lâu, trong tay vẫn nắm chặt viên kẹo vừa chia được.

Bốn viên kẹo, ba người chia nhau.

Viên còn lại được chia thành ba phần nhỏ, mấy đứa chia nhau ăn.

Chỉ có Cẩu Đản là không nỡ ăn, cứ nắm chặt trong tay.

Lúc này nghe thấy Miêu Hoa nói vậy, cậu bé do dự một lát, rồi nghiêm túc gật đầu.

"Ừ, tớ cũng thấy vậy, trước đây chúng ta đã hiểu lầm chị Thẩm rồi, rõ ràng chị ấy là người tốt."

Mấy đứa trẻ vì một viên kẹo, cộng thêm việc vừa rồi trò chuyện vui vẻ với Thẩm Nghiên, bây giờ đã xếp Thẩm Nghiên vào nhóm người tốt.

Đương nhiên, những điều này Thẩm Nghiên không hề biết.

Lúc này, cô đang tính toán xem nên nói chuyện với đội trưởng như thế nào, thấy cũng sắp đến giờ tan ca, Thẩm Nghiên dọn dẹp chuồng lợn sạch sẽ, sau đó khóa cửa chuồng lợn, đề phòng mấy con lợn này chạy ra ngoài, rồi thay rơm khô vào chỗ ngủ của lợn.

Tuy đây đều là những việc đơn giản, nhưng Thẩm Nghiên bây giờ vẫn là một người béo gần hai trăm cân, lúc làm những việc này vẫn có chút khó khăn.

Động tác đương nhiên cũng chậm hơn nhiều, cộng thêm việc Thẩm Nghiên thật ra cũng không giỏi lắm, bận rộn một hồi, cũng mất hơn nửa tiếng.

Thẩm Nghiên ở trong chuồng lợn lâu, luôn có cảm giác như trên người mình cũng dính mùi.

Cả người khó chịu, nhưng lúc này tìm đội trưởng là quan trọng hơn, Thẩm Nghiên cũng không còn chê bai gì nữa.

Cô cất giấy bút vào gùi, rồi ra khỏi chuồng lợn.

Nhưng không ngờ, vừa đi ra ngoài không bao lâu, đã gặp đội trưởng đến đây kiểm tra tình hình.

Đội trưởng nhìn thấy Thẩm Nghiên, cứ tưởng cô trốn việc.

Nào ngờ câu đầu tiên Thẩm Nghiên nói với ông ta là: "Đội trưởng, cháu đang định đến tìm chú, không ngờ chú lại đến đây, chú đến xem tình hình chuồng lợn ạ?"

Vừa rồi nhìn thấy vẻ mặt của đội trưởng, trong lòng Thẩm Nghiên cũng đoán ra được đôi chút, lúc này đương nhiên phải ra tay trước.

Quả nhiên, đội trưởng nghe cô nói vậy, sắc mặt cũng khá hơn đôi chút.

"Ồ? Tìm chú? Có chuyện gì sao?"

Tuy Lưu Trường Căn nói vậy, nhưng vẫn bước về phía chuồng lợn để xem.

Rõ ràng là, nếu không đến xem thì ông ta vẫn không yên tâm.

Thẩm Nghiên nhìn thấy hành động này của ông ta, trong lòng cũng rất bất đắc dĩ.

Chỉ đành đi theo Lưu Trường Căn về chuồng lợn.

Ban đầu Lưu Trường Căn còn tưởng Thẩm Nghiên sẽ ngăn cản mình, dù sao thì theo ông ta thấy, công việc ở chuồng lợn rất bẩn, con bé nhà họ Thẩm này chắc chắn không chịu được khổ.

Chỉ là không ngờ, khi sắp đến chuồng lợn, vậy mà cũng không ngửi thấy mùi hăng hắc như mọi khi.

Đương nhiên, nếu nói hoàn toàn không có mùi thì cũng không thể.

Nhưng mùi đúng là đã giảm đi không ít, điều này khiến Lưu Trường Căn rất ngạc nhiên.

Đến trong chuồng lợn, nhìn thấy mấy con lợn trong chuồng, còn có xung quanh được dọn dẹp sạch sẽ, Lưu Trường Căn có chút không thể tin nổi nhìn xung quanh.

Sau đó, ông ta không chắc chắn, đi dạo quanh một vòng, đúng là chuồng lợn đã được dọn dẹp sạch sẽ, rơm rạ cũng đều là mới.

Trong máng ăn cũng là cỏ lợn tươi.

Xem ra, con bé béo nhà họ Thẩm này, đúng là đã dọn dẹp chuồng lợn đâu ra đấy.

Thẩm Nghiên đương nhiên rất tự tin với những việc mình đã làm.
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 64: Xin thêm người (2)



Huống chi lúc này Lưu Trường Căn đích thân đến thị sát, sau khi đi cùng ông ta một vòng, cô còn không quên kể công.

"Đội trưởng, chú xem cháu làm tốt chứ?"

Tuy Lưu Trường Căn vẫn nghiêm mặt, nhưng lúc này sắc mặt rõ ràng đã dịu đi không ít.

Rồi nhìn Thẩm Nghiên, nhíu mày hỏi: "Đúng rồi, vừa rồi cháu nói muốn tìm chú là có chuyện gì vậy?"

Không biết vì sao, cứ nhắc đến chuyện của Thẩm Nghiên, ông ta luôn có cảm giác chẳng có chuyện gì tốt đẹp.

Quả nhiên, ông ta nghe thấy Thẩm Nghiên cười lấy cuốn sổ trong gùi ra, rồi lật đến trang vừa mở lúc nãy, cứ thế đưa đến trước mặt Lưu Trường Căn.

"Đội trưởng, chú xem, đây là thực đơn cháu đã lên cho mấy con lợn của đội sản xuất chúng ta, còn có một số điều cần chú ý trong cuộc sống, chỉ là muốn thực hiện những điều này, cần chú hỗ trợ thêm người ạ."

Lời này của cô nói rất uyển chuyển, nhưng cũng đã nói ra yêu cầu của mình.

Lông mày của đội trưởng vẫn luôn nhíu chặt, lúc này nhận lấy cuốn sổ của Thẩm Nghiên, cũng không nói gì, trước tiên cúi đầu xem.

Nhưng xem xong cái gọi là thực đơn ở phía trước, phía sau còn có giải thích, một số nguyên lý gì đó.

Đội trưởng biết chữ không nhiều, bình thường những thứ này đều đưa cho bí thư chi bộ xem.

Nhưng xem hồi lâu, ông ta cũng hiểu được ý mà Thẩm Nghiên viết trên đó.

Nói đơn giản chính là, muốn lợn béo, thì phải cho ăn nhiều thứ, thức ăn phải bổ dưỡng.

Không ngờ quả dại trên núi này cũng có dinh dưỡng?

Thật kỳ lạ.

"Số quả dại này cũng là để cho lợn ăn sao?" Lưu Trường Căn ngẩng đầu lên, vừa lúc nhìn thấy cỏ lợn và một đống quả để bên cạnh, liền hỏi Thẩm Nghiên.

Thẩm Nghiên không giấu giếm, gật đầu.

"Vâng ạ, trong quả này cũng có rất nhiều dinh dưỡng, nhưng vì quá chua, nên không ít người không thích, cứ để trên núi cũng bị hỏng, chi bằng cho vào bụng lợn, như vậy còn có thể béo lên."

Đối với những lời Thẩm Nghiên nói, Lưu Trường Căn không nói là tin hay không tin.

Chỉ nhìn cuốn sổ một cái, rồi tiếp tục hỏi: "Vậy tôm cá, những thứ này cháu cũng muốn à?"

"Vâng ạ, còn có cả thức ăn thừa của nhà, hoặc là thứ gì đó, đều được ạ."

Nhưng điều này không thực tế lắm, bây giờ nhà nào cũng sống tằn tiện, làm gì có thức ăn thừa.

Cho dù có thì cũng để dành cho gà ăn rồi.

"Những thứ này cũng không khó kiếm, nhưng phải tìm người đi kiếm." Lưu Trường Căn nói ra suy nghĩ của mình.

Thẩm Nghiên gật đầu: "Vâng ạ, cháu thấy trong làng có không ít đứa trẻ cũng không có việc gì làm, chi bằng cho chúng mấy điểm công, để bọn trẻ giúp đỡ, còn tôm cá dưới sông, chỉ cần thả lưới là được."

Còn những thứ khác, thật ra cũng không cần thiết lắm.

Lưu Trường Căn cũng cảm thấy đề nghị này rất hay.

"Cá thì có thể không nhiều lắm đâu, người trong làng rảnh rỗi cũng sẽ đi bắt cá, không thể nào đưa hết cho cháu để nuôi lợn được."

Thẩm Nghiên gật đầu, chuyện này cô cũng biết, thứ cô muốn là tôm cua, hoặc là vỏ ốc, những thứ này đều có thể xay thành bột.

Nhưng mà...

Lúc này, Thẩm Nghiên nhìn thấy Lưu Trường Căn có vẻ sắp đồng ý, liền được đằng chân lân đằng đầu gối nói ra yêu cầu của mình.

"Cái đó, đội trưởng, cháu có thể nhờ thêm một người đến giúp không ạ?"

Sắc mặt của Lưu Trường Căn lập tức sa sầm.

Rõ ràng là ông ta không đồng ý việc nuôi lợn mà cần đến hai người.
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 65: Dạy trẻ con học chữ (1)



Thẩm Nghiên vừa nhìn thấy vẻ mặt này của ông ta, liền vội vàng nói: "Đội trưởng, chú nghe cháu nói đã, công việc ở chuồng lợn này, thật ra cũng không khó, một mình cháu cũng có thể làm được, nhưng sau này nếu có tôm cá gì đó, những thứ này cũng cần có người xử lý chứ?

Công việc xử lý cũng rất tốn công sức, một mình cháu chắc chắn không làm xuể, chi bằng để thanh niên trí thức trong làng đến giúp, chú cũng biết đấy, có một số nữ thanh niên trí thức cả ngày cũng không kiếm được mấy điểm công, chi bằng để họ đến chuồng lợn nuôi lợn, cũng đỡ phải để người khác nói đội sản xuất chúng ta bắt nạt thanh niên trí thức xuống nông thôn đúng không ạ?"

Thẩm Nghiên thao thao bất tuyệt, vừa mở miệng đã là một tràng đạo lý, nói đến mức Lưu Trường Căn đối diện cũng mơ hồ.

Nhưng nghe cô nói xong, ông ta lại cảm thấy cách này cũng không phải là không thể thực hiện được.

Chỉ là nhìn vẻ mặt nịnh nọt của Thẩm Nghiên, đúng là thuận mắt hơn trước đây nhiều, nhưng cho dù như vậy, Lưu Trường Căn cũng không định đồng ý ngay.

Mà là nghiêm mặt nhìn Thẩm Nghiên: "Chuyện này chú phải bàn bạc với bí thư chi bộ đã, được rồi, cuốn sổ này chú cũng muốn mang đi, chuyện này vẫn nên hỏi bí thư chi bộ thì hơn."

Nói xong liền bỏ đi.

Thẩm Nghiên nhìn bóng lưng vênh váo của ông cụ, trong lòng biết chắc là có hy vọng rồi.

Haiz!

Cuối cùng!

Sau này có người đến giúp mình làm việc rồi!

Thẩm Nghiên vui vẻ nghĩ.

Nhiều thêm một người = mình ít việc hơn!

Điều này khiến cô cảm thấy, không còn chuyện nào nhàn hạ hơn việc nuôi lợn này nữa.

Nhưng nói đến nhàn hạ, thật ra làm người ghi điểm cũng không tồi, chỉ là Thẩm Nghiên chê công việc đó không có tương lai.

Hơn nữa còn phải canh ở nhà kho mỗi ngày, đợi người đến mượn dụng cụ, cũng rất phiền phức.

Vì vậy, hiện tại nuôi lợn vẫn rất tốt, đương nhiên, sau này nếu có người đến giúp đỡ thì càng tốt hơn.

Lúc này vừa hay không có việc gì làm, Thẩm Nghiên thu dọn đồ đạc, chuẩn bị về nhà.

Lúc này cách giờ tan ca cũng không còn bao lâu nữa.

Bây giờ trong tay không có điện thoại, cũng không có đồng hồ, muốn xem giờ cũng khó.

Thẩm Nghiên chỉ có thể nhìn mặt trời trên cao để phán đoán bây giờ là mấy giờ.

Về đến nhà, Thẩm Nghiên trước tiên nấu cơm tối, vừa cho gạo vào nồi, tiếng chuông tan ca đã vang lên.

Một lúc sau, mẹ Thẩm và những người khác cũng lần lượt trở về.

Thẩm Nghiên để sẵn nước đun sôi để nguội ngoài sân, để mọi người tan ca về có thể uống.

Hai đứa nhỏ lúc này cũng mặt đỏ bừng trở về.

Trẻ con trong làng chính là như vậy, cả ngày không có việc gì làm là chạy khắp làng, chẳng thấy nóng nực gì, chạy đến mức ướt đẫm mồ hôi, mặt mũi đỏ bừng.

"Nhị Đản, đừng uống nước giếng, uống nước trên bàn kia kìa." Thẩm Nghiên vừa nhìn thấy Nhị Đản thở hổn hển định đi uống nước giếng, liền vội vàng lên tiếng ngăn cản.

"Cô ơi, nước giếng mát!"

Bọn trẻ chơi mệt rồi, lúc này cũng biết nóng, về đến nhà là muốn uống nước lạnh.

Nhưng dưới ánh mắt giận dữ của Thẩm Nghiên, cuối cùng chúng vẫn miễn cưỡng uống nước trên bàn.

Uống được ngụm nước có vị mặn, chúng nhíu mày.

"Cô ơi, mặn ạ."

Thẩm Nghiên thản nhiên nói: "Ừ, mặn đấy, để bổ sung muối cho hai đứa."

Làm việc ngoài đồng đổ nhiều mồ hôi như vậy, nên Thẩm Nghiên chỉ có thể pha nước muối cho mọi người uống.

Hai đứa nhỏ tuy miệng thì chê bai, nhưng vẫn uống hết một bát.

Vừa lúc này, mọi người trong nhà đều đã về.

Mọi người đều tự giác ra giếng nước ngoài sân rửa tay rửa chân, rồi dùng khăn lau mồ hôi trên người.

Mẹ Thẩm vừa rồi đã gặp Ba Thẩm, biết hai cha con xuống núi thuận lợi, lúc này tâm trạng cũng rất tốt.

Vừa về đến nhà, nhìn thấy Thẩm Nghiên đang bận rộn trong bếp, bà liền vội vàng đuổi cô ra ngoài.
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 66: Dạy trẻ con học chữ (2)



"Con ra ngoài ngồi đi, mẹ với chị dâu Hai làm là được rồi."

"Vâng ạ."

Cuối cùng Thẩm Nghiên chỉ đành đi ra ngoài, chủ yếu là lúc cô ở trong bếp, luôn có cảm giác nhà bếp không chứa nổi mình, không xoay người được.

Rõ ràng nhà bếp trông cũng không nhỏ mà...

Thẩm Nghiên ra ngoài, nhìn thấy hai đứa nhỏ đang chơi đùa bên cạnh, liền tìm một cành cây, rồi đi về phía hai đứa.

"Đại Đản, Nhị Đản, lại đây, cô dạy hai đứa học chữ."

Hai đứa trẻ đều ngoan ngoãn đi tới.

Thẩm Nghiên bảo hai đứa ngồi bên cạnh mình, rồi dùng cành cây trên tay viết xuống đất.

Miệng còn không ngừng kể những điển tích về chữ Hán này.

Trước tiên, cô vẽ hình ba ngọn núi trên mặt đất: "Hai đứa xem, cái này giống cái gì?"

Đại Đản rất lanh lợi, vừa nhìn đã nhận ra, ba hình tam giác này giống như ngọn núi.

Liền nói với giọng trẻ con: "Cô ơi, là núi ạ."

"Đúng rồi, hai đứa xem, đây là núi, nên chữ 'núi' chính là do ba ngọn núi tạo thành."

Hai đứa trẻ nghiêng đầu, vẻ mặt ngây thơ nhìn hình vẽ trên mặt đất, còn có chữ viết tương ứng bên cạnh.

"Cô ơi, ba nét sổ thẳng chính là núi ạ."

"Đúng rồi."

Lúc này, Thẩm Nghiên rất kiên nhẫn.

Mẹ Thẩm trong bếp nhìn thấy, vẻ mặt đầy hài lòng.

"Con xem, mới có mấy ngày thôi, hai đứa nhỏ đã quấn quýt cô chúng rồi."

Lý Ngọc Mai nghe thấy câu này, cũng nhìn ra sân, rồi nhìn thấy bóng lưng Thẩm Nghiên đang kiên nhẫn dạy hai đứa nhỏ.

Nói thật, cô ta thật sự không thể nào liên hệ với cô em chồng trước đây.

Thay đổi quá lớn.

Trước đây, hai đứa con của cô ta, không biết bị Thẩm Nghiên ghét bỏ thế nào, còn cho rằng hai đứa cháu này đã cướp đi sự yêu thương vốn thuộc về cô ta.

Dù sao thì, trông cũng không phải là người dễ gần.

Nhưng lúc này, nhìn thấy Thẩm Nghiên kiên nhẫn với hai đứa nhỏ như vậy, lại nghe thấy mẹ Thẩm nói lúc trước, Thẩm Nghiên còn học với những người ở trong trại cải tạo trong làng, hơn nữa còn là học sinh cấp ba trong làng, lúc này có thể dạy hai đứa con của cô ta, thật ra trong lòng cô ta cũng rất vui.

Cái nhìn về Thẩm Nghiên cũng thay đổi đôi chút.

Nếu cô em chồng này có thể luôn đối xử tốt với con mình, cô ta cũng không ngại đối xử tốt với cô ấy hơn một chút.

Lý Ngọc Mai vừa nghĩ vừa cười phụ họa theo lời của mẹ Thẩm.

"Đúng vậy đấy, mới có mấy ngày, buổi tối lúc đi ngủ còn đòi ngủ với cô cơ."

Nhưng Lý Ngọc Mai không đồng ý.

Chủ yếu là sợ Thẩm Nghiên ngủ tướng xấu, đến lúc đó đè lên hai đứa con của cô ta, chắc chắn sẽ khiến bọn trẻ bị thương.

Vì vậy cô ta không đồng ý.

Nhưng những lời này lọt vào tai mẹ Thẩm, bà vẫn rất vui.

Bây giờ trong nhà ngày nào cũng vui vẻ hòa thuận, bà thật sự rất hài lòng.

Động tác trên tay cũng nhanh hơn vài phần.

Lúc này, hai đứa nhỏ cũng cầm một cành cây, vẽ trên đất.

Nhưng bọn trẻ còn nhỏ, cầm cành cây trên tay không có lực, chữ viết ra cũng xiêu xiêu vẹo vẹo.

Thẩm Nghiên ở bên cạnh hướng dẫn hai đứa cách cầm bút, rồi bảo chúng luyện tập thêm.

Hôm qua lên trấn, cô đã mua giấy bút, còn có truyện tranh, có thể từ từ dạy vỡ lòng cho hai đứa nhỏ.
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 67: Gà đẻ trứng vất vả, gà gà thở dài (1)



Trẻ con trong làng đến tuổi đi học, rất nhiều gia đình không coi trọng việc học, nên rất nhiều đứa trẻ đến bảy tám tuổi vẫn còn ở nhà.

Bây giờ Thẩm Nghiên đã đến đây, cũng có thời gian, liền dạy thêm cho hai đứa nhỏ.

Đến lúc đi học, chúng cũng có thể nắm bắt kiến thức ở trường học tốt hơn.

Mãi đến khi ăn cơm, hai đứa nhỏ đã nhận biết được một số chữ cái đơn giản.

Trên bàn ăn, chúng còn không quên khoe khoang với người lớn trong nhà.

"Mẹ ơi, con biết viết ba chữ rồi."

"Ba ơi, con biết viết chữ rồi đấy, ba có biết chữ 'núi' viết như thế nào không?"

Nhìn hai đứa nhỏ ríu rít, nụ cười trên môi Lý Ngọc Mai cũng chân thật hơn vài phần.

Thẩm Trường Thanh nhìn hai đứa nhỏ, cũng không nhịn được cười, rồi phụ họa theo: "Ba không biết, Đại Đản, Nhị Đản, hai đứa học xong rồi, đến lúc đó dạy cho ba nhé."

Lúc này, hai đứa nhỏ càng thêm hăng hái, liên tục gật đầu.

"Ba yên tâm, con nhất định sẽ học hành chăm chỉ, đến lúc đó con sẽ dạy cho ba."

Mấy đứa trẻ được khơi dậy niềm yêu thích đọc sách biết chữ.

Ngay cả mẹ Thẩm lúc này cũng lên tiếng.

"Bà cũng không biết chữ, hai đứa phải học hành cho tốt, đến lúc đó việc dạy chữ cho cả nhà cứ giao cho hai đứa."

Vừa nói xong, Đại Đản và Nhị Đản bỗng cảm thấy trách nhiệm trên vai mình nặng nề hơn vài phần.

Khuôn mặt tươi cười trở nên nghiêm túc, trịnh trọng đồng ý.

"Ông bà cứ yên tâm, cứ giao cho bọn cháu."

Ba Thẩm lúc này cũng liên tục nói mấy chữ "tốt".

Cả nhà vui vẻ ăn bữa tối.

Mẹ Thẩm cũng thấy gần đây Thẩm Nghiên ăn ít đi, sắc mặt rõ ràng kém hơn nhiều, nên lúc trước bà vẫn luôn không nỡ cho dầu ăn, lúc này trong thức ăn cho không ít dầu, còn có cả váng mỡ.

Bà vẫn không quên dặn dò Thẩm Nghiên ăn nhiều một chút.

Tay nghề nấu nướng của mẹ Thẩm thật ra rất khá, nhưng bất đắc dĩ là, thời đại này, mọi người đã quen tiết kiệm, dầu ăn trong thức ăn cũng không nhiều, muốn nấu cho ngon thì chắc chắn là không có.

Khiến Thẩm Nghiên lúc này vô cùng nhớ nhung những món ngon của thời hiện đại.

Nhưng thời đại này cũng không phải là không có điểm tốt, ít nhất là rau bây giờ đều là do nhà tự trồng, không có thuốc trừ sâu, cũng không có ô nhiễm môi trường, rất tốt cho sức khỏe, hơn nữa hương vị cũng rất ngon.

Chỉ là có hơi ít thịt.

Thẩm Nghiên vẫn phải đi tìm thịt để ăn, con gà rừng lúc trước không biết có phải vì Thẩm Nghiên nói nếu không đẻ trứng sẽ bị g.i.ế.c thịt hay không, mà sáng nay vậy mà đã đẻ một quả trứng.

Buổi tối liền cho Thẩm Nghiên thêm một món.

Thẩm Nghiên không cần phải bổ sung protein, nên quả trứng luộc này liền xuất hiện trong bát của cô.

Bây giờ con gà này đã biết đẻ trứng rồi, đương nhiên chỉ có thể nuôi tiếp.

Trên bàn ăn, mẹ Thẩm nhìn thấy Thẩm Nghiên đang ăn trứng, liền cười nói: "Con gà này cũng thành tinh rồi, biết chúng ta muốn g.i.ế.c nó, sáng nay vậy mà lại đẻ trứng, tốt quá rồi, nếu mỗi ngày đẻ một quả trứng, còn có thể bồi bổ cho Tiểu Nghiên."

"Đúng vậy đấy, ban đầu anh còn định ăn thịt gà rừng cơ." Thẩm Trường Thanh có chút thất vọng nói.

Con gà đó lúc này yếu ớt đi đến đống rơm cạnh tường để trốn.

Nhà này toàn quỷ dữ, không đẻ trứng là muốn ăn thịt nó!

Gà gà ơi! Chỉ có thể cố gắng đẻ trứng thôi!

Gà đẻ trứng vất vả, gà gà thở dài.

Thẩm Nghiên không hề biết con gà này đã quyết tâm mỗi ngày đều phải đẻ trứng.

Lúc này, ăn một quả trứng, cô cũng có cảm giác no đôi chút.

Haiz!

Cái bụng này cứ như cái động không đáy vậy.

Bao nhiêu món ngon cũng không lấp đầy được.
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 68: Gà đẻ trứng vất vả, gà gà thở dài (2)



Tối qua Thẩm Nghiên lại mơ thấy ác mộng.

Cảm giác nửa đêm tỉnh dậy đói đến cồn cào, thật sự quá khó chịu.

Nhưng cách mạng vẫn chưa thành công, đồng chí vẫn cần phải nỗ lực.

Ăn cơm xong, đàn ông đi rửa bát, phụ nữ bắt đầu đi tắm.

Lúc này, sau khi cắt tóc ngắn, mỗi ngày Thẩm Nghiên đều có thể gội đầu, cũng không sợ gội xong tóc không khô.

Sau khi tắm rửa xong, Ba Thẩm đột nhiên lên tiếng.

"Lát nữa mọi người đến hết phòng ba."

Mọi người trong nhà đều nhìn nhau, không hiểu tại sao ông lại nghiêm túc như vậy, nhưng lúc này động tác của mọi người đều nhanh hơn.

Còn Thẩm Nghiên lúc này cũng về phòng mình, lấy củ nhân sâm đào được lúc sáng ra.

Trước tiên đến phòng của Ba Thẩm và mẹ Thẩm.

Nhìn thấy củ nhân sâm đào được lúc chiều, cho dù Ba Thẩm đã nói trước, mẹ Thẩm cũng có chút chuẩn bị tâm lý.

Nhưng khi nhìn thấy, bà vẫn rất kinh ngạc.

Huống chi là, bên cạnh còn có một cây nấm linh chi.

Cây nấm này trông có vẻ cũng có tuổi đời không nhỏ.

Lúc này, mấy người đều ngồi trong phòng.

Thẩm Trường Chinh vào trước, nhìn thấy vẻ mặt của mọi người đều rất nghiêm túc, trong lòng cũng giật thót một cái, nghĩ thầm chẳng lẽ lại có tin xấu gì sao?

Thẩm Trường An cũng đi vào, sau đó là Lý Ngọc Mai, cuối cùng là Thẩm Trường Thanh.

Hai đứa nhỏ bị đuổi ra ngoài trông cửa, nếu có người đến, phải gọi người trong phòng.

Lúc này, hai đứa nhỏ cứ như lính nhỏ trong phim vậy, nghiêm túc chào Thẩm Nghiên. Đồng thời nói mình sẽ hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc.

Thẩm Nghiên cũng yên tâm giao nhiệm vụ này cho hai đứa nhỏ.

Vào trong phòng, lúc này đã thắp đèn dầu, ánh đèn dầu leo lét tỏa ra thứ ánh sáng yếu ớt, mấy người ngồi đó, lúc này bóng của họ đều in trên tường, nhập nhằng, có thể thấy mấy bóng người đang ngồi ngay ngắn, như thể đang đợi lãnh đạo lên tiếng.

Ba Thẩm thấy mọi người đều đã đến đông đủ, lúc này cũng không im lặng nữa, mà lấy nhân sâm và nấm linh chi đào được hôm nay ra.

"Ba, ba đang cầm gì vậy?" Thẩm Trường Thanh có chút do dự hỏi.

Ban đầu, lúc Ba Thẩm lấy ra, chúng vẫn được bọc trong vải, vừa dứt lời, Ba Thẩm liền mở miếng vải ra.

Mọi người đều không khỏi vươn đầu về phía trước.

Nhưng chỉ trong chốc lát, mọi người đều hít vào một hơi.

Thẩm Trường Thanh càng thêm kinh ngạc đến mức không nói nên lời.

Thẩm Trường An lúc này kêu lên kinh ngạc, rồi nhanh chóng che miệng lại.

"Trời ơi, nhân sâm với nấm linh chi."

Mọi người sống ở đây, trước đây cũng từng nghe người già trong làng nói, trên núi sau có rất nhiều thứ quý, nhưng vì mấy năm trước, có người vào núi rồi không trở về nữa, mọi người nhìn thấy dấu chân hổ dưới đất, lúc này mọi người đều sợ hãi.

Sau đó, mọi người đều ra lệnh cấm không được vào núi sau, nhiều nhất cũng chỉ loanh quanh ở ngoài.

Người sống ở đây, cũng ít nhiều nghe người trong làng nói cách phân biệt tuổi đời của nhân sâm.

Lúc này nhìn củ nhân sâm trước mặt, mấy anh em Thẩm Trường Thanh đã âm thầm đếm.

Nhưng càng đếm, mấy người càng thêm kinh ngạc.

Lý Ngọc Mai lúc này cũng không nói gì, trong mắt chỉ có sự nóng bỏng.

Nhân sâm với nấm linh chi là thứ tốt để cứu mạng.

Nếu có thể mang đi bán lấy tiền, chắc chắn sẽ được rất nhiều tiền.

Thẩm Trường Chinh lúc này mới bình tĩnh lại, nhìn Ba Thẩm và mẹ Thẩm hỏi: "Ba mẹ, những thứ này lấy ở đâu vậy? Con thấy hình như là mới đào lên không lâu đúng không?"

Trên đó còn dính đất, trông không giống như đã đào lên được bao lâu.
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 69: Họp gia đình (1)



Mẹ Thẩm gật đầu: "Đúng vậy, đây là do em gái con mới đào được sáng nay."

Mẹ Thẩm vừa nói vừa lấy củ nhân sâm có tuổi đời nhỏ hơn ra, rồi đưa đến trước mặt mọi người.

Lúc này, mọi người đều nhìn Thẩm Nghiên, chỉ có Thẩm Trường Chinh là nhíu mày.

"Em gái vào núi rồi à?"

Ánh mắt của anh dường như rất không đồng tình với việc Thẩm Nghiên vào núi, lúc này nhìn Thẩm Nghiên, dưới ánh mắt của anh, Thẩm Nghiên chỉ đành gật đầu.

"Em chỉ loanh quanh ở ngoài thôi, không vào sâu trong núi đâu, anh Tư yên tâm."

Nói xong còn cẩn thận quan sát sắc mặt của Thẩm Trường Chinh.

Nhưng lúc này sắc mặt của anh vẫn không tốt lắm.

"Vậy còn củ này thì sao?" Thẩm Trường An lúc này cũng hỏi ra thắc mắc của mình.

Ba Thẩm ho khan một tiếng, rồi lên tiếng nói: "Củ này là chiều nay, ba cùng Tiểu Nghiên đi đào."

"Thì ra chiều nay ba xin nghỉ là để đi đào thứ này sao?" Thẩm Trường Thanh có chút chậm tiêu, lúc này mới nói.

Rồi bị Lý Ngọc Mai hung hăng véo vào tay, trừng mắt nhìn anh.

Bây giờ là lúc nói chuyện này sao?

Trọng điểm bây giờ là nên xử lý những thứ này như thế nào.

Cuối cùng, Lý Ngọc Mai vẫn hỏi ra vấn đề mà mọi người không ngờ tới: "Vậy ba mẹ, hai người định xử lý thứ này như thế nào ạ?"

Tốt lắm, lúc này mới đi vào chủ đề chính.

Mẹ Thẩm không nói gì, đợi Ba Thẩm lên tiếng.

Ba Thẩm ho khan một tiếng, nhìn lướt qua mọi người rồi mới nói: "Khụ khụ, củ nhân sâm mà Tiểu Nghiên đào được lúc sáng, chúng ta đã xem rồi, tuổi đời không lớn bằng củ đào được lúc chiều."

Lúc này, mọi người đều vươn đầu về phía trước, chính là để nhìn kỹ sự khác biệt giữa hai củ nhân sâm này.

Ánh đèn dầu leo lét, in bóng lên tường, mấy cái đầu chụm lại với nhau, thỉnh thoảng có gió thổi vào, khiến những cái bóng này càng thêm kỳ quái.

Lúc này, mắt của mọi người đều nhìn chằm chằm vào hai "bảo bối" trước mặt.

Ba Thẩm thấy mọi người đều đã nhìn thấy nhân sâm, lúc này mới tiếp tục nói: "Ba người chúng ta cũng đã bàn bạc qua loa rồi, củ có tuổi đời lớn hơn, chúng ta sẽ giữ lại, đến lúc đó ba sẽ nhờ người chế biến, như vậy có thể bảo quản được, lúc nguy cấp còn có thể cứu mạng."

Mọi người có mặt đều gật đầu, rồi nghe thấy Ba Thẩm tiếp tục hạ giọng nói: "Còn củ có tuổi đời nhỏ hơn này, ba thấy cũng phải mười mấy năm rồi, ba định mang đến tỉnh thành bán, đến lúc đó số tiền bán được sẽ đưa cho mẹ con giữ, coi như là của chung năm anh em, đương nhiên, sau này nếu đứa nào cần số tiền này, cũng có thể lấy ra trước, nhưng nói trước, số tiền này là của chung mọi người, nên ai cần tiền, coi như là mượn của anh em khác, chuyện này mọi người đều không có ý kiến chứ?"

Lý Ngọc Mai nghĩ ngợi, tuy số tiền này phải chia thành nhiều phần như vậy, nhưng củ nhân sâm này, nói cho cùng là do em chồng đào được, lúc này cô ta cũng không tiện nói gì.

Đương nhiên, nếu củ nhân sâm này là do chồng cô ta đào được, vậy cô ta sẽ có ý kiến.

Nào ngờ, cô ta chưa kịp có ý kiến, thì chồng cô ta đã có ý kiến rồi.

Thẩm Trường Thanh lúc này mới giơ tay lên, rồi dưới ánh mắt của mấy anh em, nuốt nước bọt, nhỏ giọng nói: "Ba mẹ, củ nhân sâm này là do em gái đào được, số tiền này con không cần, cứ đưa cho em gái đi!"

Phụt!

Lý Ngọc Mai cảm thấy như có mũi tên đ.â.m vào tim mình, mà người đ.â.m chính là người đầu ấp tay gối với cô ta.

Cô ta sắp tức đến hộc m.á.u rồi!

Người đàn ông này!

Tại sao cứ vào những lúc quan trọng thế này, lại nói ra những lời không đúng lúc thế này!

Tức c.h.ế.t đi được!

Thẩm Nghiên nhìn ánh mắt khó xử của chị dâu Hai, nếu không phải lúc này có nhiều người đang nhìn chằm chằm như vậy, cô thật sự hận không thể nhào tới cắn anh Hai mình.
 
Back
Top Bottom