Dịch Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ

Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 360: Bị đưa đi (2)



Thế là Thẩm Nghiên nhìn cô ta một cái: "Chẳng lẽ chị chỉ muốn tôi giới thiệu đối tượng cho chị nên mới không cấu kết với Trần Dũng để hại tôi?"

Thẩm Hoa Hoa ngượng ngùng dậm chân, rồi nói: "Tôi là loại người như vậy sao? Đây không phải là vì muốn tốt cho cô sao, cô nghĩ mà xem, đến lúc đó chúng ta cùng đi theo quân đội, hai chị em còn có thể chăm sóc lẫn nhau."

Thẩm Nghiên cười khẩy vài tiếng.

Dù sao cũng không nói gì nữa.

Thẩm Nghiên đại khái cũng biết người này đang nghĩ gì rồi.

"Thôi được rồi, đừng làm phiền tôi nữa, không thấy nhiều chuyện như vậy sao?"

Thẩm Hoa Hoa bỗng nhiên trở nên mặt dày mày dạn, cười hì hì.

"Không sao, không sao, chẳng phải có chồng cô ở đây sao? Anh ấy sẽ giải quyết, cô xem, vẫn nên tìm người lính mà gả, an toàn biết bao!"

Vẻ mặt mê trai của cô ta khiến Thẩm Nghiên nổi da gà.

Diệu Diệu Thần Kỳ

Thẩm Hoa Hoa này! Sao bây giờ lại không bình thường như vậy?

Trước đây cô ta chỉ đáng ghét, bây giờ thì thật sự phiền phức, cứ như miếng dán chó, người không biết còn tưởng hai chị em họ có quan hệ tốt lắm, cứ bám dính lấy Thẩm Nghiên mãi.

Mẹ Thẩm vừa thấy đồng chí công an muốn đưa Lý Tiêu Tiêu và Trần Dũng đi, lúc này bà cũng tiến lên nói với đồng chí công an vài câu.

"Đồng chí công an, con gái tôi là người nhà của quân nhân, gần đây còn giúp đại đội mở trại nuôi heo, tư tưởng giác ngộ chắc chắn là không có vấn đề gì, nhưng anh xem, một người nhà của quân nhân mà bị những người này hãm hại, nếu không phải con gái tôi nhanh trí, bảo con trai út giả trang thì sau này danh tiếng của con gái tôi coi như hỏng thật rồi, các anh nhất định không thể tha cho những kẻ cặn bã này.

Ngay cả người trong đại đội mà chúng cũng dám tính kế hãm hại, thật là đáng thất vọng! Con rể tôi là quân nhân, ở ngoài bảo vệ đất nước, kết quả vợ ở nhà lại bị người ta hãm hại, chuyện này, phiền các anh nhất định phải báo cáo lên trên, trừng trị nghiêm minh những người này!"

Mẹ Thẩm tuy bình thường tính tình thẳng thắn, nói chuyện cũng lớn tiếng, nhưng bà không phải là kẻ ngốc, lúc này bà đương nhiên biết nói gì để đối phương coi trọng.

Hơn nữa, bây giờ con gái và con rể cũng đã đăng ký kết hôn rồi, sau này đều là người một nhà.

Thỉnh thoảng cũng phải mượn danh tiếng của anh một chút, coi như là hồ giả hổ uy, nhưng những lời bà nói cũng rất có lý.

Mẹ Thẩm biết, dù ở thời đại nào thì quân nhân cũng đều được người ta tôn trọng, mà lúc này nói ra danh tiếng của Lục Tuân, người cấp trên nhất định sẽ xử lý chuyện này một cách thận trọng.

Quả nhiên, thấy vẻ mặt hai đồng chí công an nghiêm túc hẳn lên.

Huống chi vừa rồi Lục Tuân cũng đã nói những lời tương tự, mọi người sẽ càng coi trọng việc xử lý chuyện này.

Nhất định không thể để đồng chí quân giải phóng thất vọng về năng lực phá án của hệ thống công an họ.

Vì vậy, chuyện này phải nói với lãnh đạo cấp trên, xử lý thật tốt đẹp.

Thế là mấy người họ chào mẹ Thẩm, nói rằng sẽ xử lý nghiêm túc vấn đề này, rồi áp giải người đi.

Lưu Trường Căn cả đêm không ngủ, lúc này sắc mặt ông tối sầm lại, nhưng lúc này người trong đại đội đều đang ở đây, trẻ con cũng trèo trên cây nghe ngóng.

Ông đương nhiên phải nói vài câu.

"Bà con ơi, tôi rất sốc và đau lòng trước những chuyện xảy ra ở đại đội Bình Khẩu chúng ta! Không ngờ bên cạnh chúng ta lại có một tên gián điệp ẩn náu sâu như vậy, đây cũng là do tôi xử lý công việc không tốt, nhưng tôi muốn nói với mọi người rằng, lần này chúng ta đã làm rất đúng! Trước đại nghĩa dân tộc, cho dù người này là người thân của chúng ta, chúng ta cũng không thể mềm lòng!

Ngoài ra, mong rằng sau này mọi người có thể đoàn kết hơn nữa, chúng ta là một đại đội, đừng suốt ngày nghĩ đến chuyện hãm hại người khác, mọi người cũng đã thấy kết cục của những kẻ hãm hại người khác rồi đấy, mong rằng mọi người cũng có thể cảnh tỉnh, sống cho tốt. Chỉ cần trồng trọt tốt, sống tốt thì hơn tất cả mọi thứ!"
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 361: Vết nhơ của Anh Tư (1)



"Nói hay lắm!" Dân làng bên dưới đồng loạt vỗ tay, ngay cả những đứa trẻ đang nằm trên cây lúc này cũng hào hứng vỗ tay.

Lục Cẩn Dương đang nằm trên cây, hai tay vẫn ôm chặt lấy thân cây, lúc này thấy mọi người vỗ tay, nó cũng vỗ tay theo.

Nó ôm chặt thân cây, khó khăn lắm mới vỗ tay được, dường như bị bầu không khí ở đây lây nhiễm, lúc này nó cảm thấy trèo cây cũng không còn đáng sợ nữa.

Lưu Trường Căn nói xong, hít sâu một hơi, lớn tiếng quát: "Tất cả ra ruộng làm việc cho tôi! Sắp đến mùa thu hoạch rồi! Còn đứng đây làm gì nữa?"

Được rồi!

Vẫn là vị đại đội trưởng thiết diện vô tư đó.

Mọi người sáng sớm đến đây xem náo nhiệt, tin tức hot như vậy mà vẫn chưa tiêu hóa hết.

Thế mà đã bị Lưu Trường Căn gọi đi làm việc rồi.

Mọi người đành phải tiếc nuối đi đến nhà kho lấy dụng cụ, rồi xuống ruộng làm việc.

Nhưng khi nhìn thấy Thẩm Trường Chinh, họ vẫn không quên hỏi một câu: "Thẩm Trường Chinh, tối qua thật sự là cậu giả gái à?"

Thẩm Trường Chinh:...

Chuyện chính chủ còn chưa lên tiếng, đám chị em bạn dì của mẹ Thẩm - trong đó có bà Vương Tiểu Hà - nghe mọi người trêu chọc thì cười hớn hở: "Còn giả được nữa sao? Nó mặc cái áo sơ mi hoa to của Thẩm Nghiên, ngồi ngay trong chuồng heo đấy! Mấy bà không biết chứ, tối hôm qua trời tối om, thằng Trần Dũng chẳng thấy gì, cứ thế nhào tới ôm chầm lấy người ta, nghe nói còn sờ n.g.ự.c lão Tứ nhà họ Thẩm nữa chứ!"

Xung quanh lập tức vang lên một tràng cười nghiêng ngả, nhất là tiếng cười của mấy bà thím, nghe cứ gọi là ma mị.

Thẩm Trường Chinh không ngờ chuyện này lại trở thành vết nhơ trong đời mình, lại còn bị cả đội sản xuất cười nhạo! Anh chàng ai oán nhìn Thẩm Nghiên. Cô nàng nào dám nhìn lại, lảng tránh ánh mắt, ngước lên nhìn trời...

Trong lòng cô đang áy náy lắm chứ! Dù sao thì anh Tứ cũng vì giúp cô mới ra nông nỗi này. Cô cũng không ngờ chuyện này lại trở thành nỗi nhục của Thẩm Trường Chinh, lỡ sau này anh ấy không lấy được vợ thì ngại c.h.ế.t mất!

Lục Tuân nhìn thấy cảnh anh em tình thâm này thì không khỏi mỉm cười.

Mẹ Trần Dũng thì cứ khóc lóc om sòm, mắng Thẩm Nghiên là hồ ly tinh các kiểu. Mẹ Thẩm đang vui vẻ định về nhà, nghe thấy thế thì xù lông ngay lập tức.

"Phui! Không phải tại thằng con trời đánh của bà hãm hại con gái tôi thì nó bị bắt đi rồi à? Bà dám nói con gái tôi là hồ ly tinh? Bây giờ là xã hội mới rồi, không có chuyện mê tín dị đoan đâu nhé! Bà mà còn dám nói bậy bạ, cẩn thận tôi cho bà ăn tát! Còn để tôi nghe thấy bà nói xấu con gái tôi nữa, tôi sẽ cầm d.a.o đứng đầu giường bà ban đêm, xem bà còn dám nói năng lung tung, bịa đặt vu oan cho con gái tôi không!"

Nói xong, bà hừ một tiếng rồi hùng hổ bỏ đi.

Khí thế của mẹ Thẩm đúng là không phải dạng vừa đâu! Nghe thấy bà dọa cầm d.a.o đứng đầu giường, mẹ Trần Dũng sợ mất mật, lắp bắp mãi chẳng nói được câu nào.

Mẹ Thẩm lấy dụng cụ xong, thấy Thẩm Nghiên vẫn còn đứng ngoài, liền dặn dò: "Hai đứa về nhà đi, mẹ với ba con và anh con đi làm trước. Mấy đứa nhỏ ở nhà nhờ hai đứa trông nom nhé."

"Vâng ạ, mẹ!"

Thẩm Nghiên đáp lời, rồi mới quay sang nhìn Lục Tuân.

"Giờ mình về à?"

Lục Tuân gật đầu: "Ừ, về nhà thôi!"

Chuyện đã được giải quyết xong xuôi, phần còn lại là việc của đội sản xuất, Lưu Trường Căn sẽ lo liệu ổn thỏa, họ không cần phải lo lắng nữa.

Diệu Diệu Thần Kỳ

Thế là anh chống gậy, để Thẩm Nghiên dìu về nhà.

Mấy đứa nhỏ lúc này cũng đã trèo xuống khỏi cây. Nhị Đản vừa nhìn thấy Lục Tuân, mắt sáng rực lên.
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 362: Vết nhơ của Anh Tư (2)



"Chú út đẹp trai quá! Cô, cô thật có mắt nhìn người!"

Không biết thằng bé này học ở đâu ra cái câu nịnh nọt đó nữa.

Mặt Thẩm Nghiên đỏ bừng vì ngại.

"Thôi nào, về nhà thôi! Nhìn mấy đứa xem, nghịch ngợm quá chừng!"

Mới có nửa ngày mà quần áo của mấy đứa nhỏ đã lấm lem hết cả rồi.

"Cô ngại ngùng rồi phải không?" Nhị Đản, đứa trẻ vô cùng thật thà, buột miệng hỏi.

Thẩm Nghiên: "..."

Trời đất ơi!

Ngay cả Lục Tuân lúc này cũng nghiêng đầu, ung dung nhìn cô chằm chằm.

"Không có, ai nói cô ngại chứ! Thôi, về nhà nào! Dạo này cô không ở nhà, có phải mấy đứa lười học rồi không?" Thẩm Nghiên bắt đầu chuyển chủ đề một cách gượng gạo.

"Vâng ạ!" Vừa nghe thấy cô định kiểm tra bài tập, Nhị Đản lập tức thôi giở trò.

Đại Đản nãy giờ im thin thít, lúc này đang len lén núp phía sau, lấy tay che miệng cười, vẻ mặt sùng bái nhìn Lục Tuân.

Bọn trẻ đều thấy người chú út này thật lợi hại, nhất là bộ quân phục thẳng thớm, đẹp hơn hẳn mấy bộ quần áo bằng vải Terylene kia.

Trẻ con thời này đều có cái nhìn đặc biệt về các chú công an và bộ đội giải phóng quân. Trong mắt chúng, những người này chính là những người đẹp trai nhất.

Lục Cẩn Dương bị bỏ lại phía sau, có chút không cam lòng, dậm chân tại chỗ.

Cậu bé chen vào giữa Lục Tuân và Thẩm Nghiên, nắm lấy tay hai người, vẻ mặt ngưỡng mộ nhìn Thẩm Nghiên.

"Thím ơi, lúc nãy thím bắt gián điệp sao không b.ắ.n s.ú.n.g ạ? Kiểu "bằng bằng bằng" ấy ạ? Cháu xem phim thấy toàn "bằng bằng bằng"!"

Đứa trẻ tò mò, gián điệp ngoài đời thực hình như không giống với gián điệp trên phim.

Nó còn tưởng sẽ được chứng kiến cảnh đánh nhau cơ.

Thẩm Nghiên trầm ngâm một lát rồi nói: "Cháu xem này, xung quanh có nhiều người thế kia, Tiểu Dương cũng ở trên cây nữa, nếu b.ắ.n s.ú.n.g sẽ làm người ta bị thương. Vì vậy, chú của cháu đã dùng cách khác. Cháu xem, thế này chẳng phải cũng bắt được gián điệp rồi sao?"

"Đúng ạ! Chú giỏi quá!"

"Nếu là tớ, tớ sẽ cầm s.ú.n.g "tằng tằng tằng" b.ắ.n hết bọn chúng!" Tiểu Béo vênh váo nói.

Có thể thấy, đứa trẻ này ở nhà chắc chắn được nuông chiều quá mức, mới mấy tuổi đầu mà đã mập ú rồi.

Cứ đà này phát triển tiếp, có thể tưởng tượng ra sau này thằng bé sẽ như thế nào.

Cái dáng vẻ mũm mĩm của Tiểu Béo này chính là "miếng mồi ngon" của bọn buôn người.

Tuy nhiên, Thẩm Nghiên vẫn luôn cho rằng trẻ con không nên quá béo, bình thường vẫn nên vận động nhiều một chút.

Mấy người vừa đi vừa cười nói. Mấy đứa trẻ nghe Tiểu Béo khoác lác, Tiểu Béo liền kể chuyện ở nhà được ông nội cưng chiều thế nào, còn được dẫn đi bộ đội xem các chiến sĩ b.ắ.n súng, vừa kể vừa khoa tay múa chân với Đại Đản, khiến mấy đứa trẻ khác ghen tị ch** n**c miếng.

Hình như b.ắ.n s.ú.n.g vui lắm thì phải?

Về đến nhà, Thẩm Nghiên bảo mấy đứa trẻ tự thu dọn đồ đạc. Lục Cẩn Dương và Tiểu Béo đều là những đứa trẻ được cưng chiều từ bé, đến việc lau người cũng phải nhờ Thẩm Nghiên giúp.

"Thím ơi, thím tốt nhất! Thím giúp cháu với, cháu vẫn còn là em bé mà!"

Diệu Diệu Thần Kỳ

Lục Cẩn Dương bắt đầu mè nheo, ngay cả vẻ mặt nghiêm nghị của Lục Tuân cũng không sợ.

Thẩm Nghiên không hề chiều chuộng những tật xấu này của bọn trẻ.

"Cháu xem Nhị Đản cũng biết tự lau người rồi kìa, việc gì cũng tự làm, thím sẽ không giúp cháu đâu!"
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 363: Không có lợi không dậy sớm (1)



Dạo này, Lục Cẩn Dương cũng đã hiểu rõ Thẩm Nghiên rồi, biết rằng những lời cô nói ra cơ bản là không có đường lui.

Cuối cùng, cậu bé chỉ có thể bĩu môi, vụng về lau người.

Đại Đản rõ ràng tuổi còn nhỏ hơn hai đứa kia, nhưng lại đặc biệt hiểu chuyện. Thấy hai cậu em vụng về, bé còn tận tình chỉ dạy, phải gấp khăn mặt lại, rồi lau mặt, sau đó lau cổ.

Trông y như một ông anh cả.

Còn Nhị Đản thì thẳng thắn hơn.

"Haha, Tiểu Dương, Tiểu Béo, hai cậu ngốc quá! Tớ với anh trai đều biết tự tắm rửa, tự mặc quần áo rồi. Bọn tớ còn biết cắt cỏ cho heo nữa, bọn tớ giỏi nhất! Cô ơi, cô nói có đúng không?"

"Đúng rồi, mấy đứa đều rất giỏi!" Thẩm Nghiên khen ngợi.

Lục Cẩn Dương nhìn anh em Đại Đản với vẻ mặt ngưỡng mộ.

Diệu Diệu Thần Kỳ

Trước kia ở nhà, mọi thứ đều có người chuẩn bị sẵn sàng cho chúng, ngay cả ăn cơm cũng phải có người đút.

Kết quả là đến đây, không ai chiều chuộng chúng nữa, việc gì cũng phải tự làm, chẳng trách chúng không quen.

Nhưng bọn trẻ phải tự học cách thử sức, một lần không được thì tập nhiều lần, rồi cũng sẽ học được thôi.

Lần đầu tiên chăm sóc Lục Cẩn Dương, Thẩm Nghiên đã nhận ra sức khỏe của cậu bé có vẻ không tốt, sắc mặt vàng vọt, trông như bị suy dinh dưỡng, làn da thì trắng trẻo, nhìn là kiểu gia đình không nỡ cho con ra ngoài phơi nắng. Trẻ con như vậy càng dễ ốm yếu vì sức đề kháng quá kém.

Trẻ con cần được phơi nắng nhiều để bổ sung canxi, ra mồ hôi các kiểu thì mới lớn nhanh được.

Lúc này, Thẩm Nghiên đã sắp xếp cho Lục Tuân ngồi ở chỗ râm mát dưới mái hiên, lấy một chiếc ghế ngồi cạnh anh, rồi nhỏ giọng hỏi: "Thế nào? Em để Tiểu Dương tự làm vậy, anh sẽ không ngăn cản chứ?"

"Không." Lục Tuân vẫn trả lời ngắn gọn như vậy, nhưng cũng thể hiện rõ thái độ của mình.

"Người nhà trước giờ vẫn luôn bảo vệ nó quá mức, thật ra điều này không hề có lợi cho sự trưởng thành của nó. Như vậy là tốt rồi!"

Hiếm khi anh nói một câu dài như vậy.

"Vậy thì tốt. Em còn sợ anh trách em ngược đãi thằng bé đấy!"

Lục Tuân mỉm cười, nhìn mấy đứa trẻ lại bắt đầu chơi đùa, hất hàm về phía Tiểu Béo: "Tiểu Béo cũng nên tập thể dục nhiều vào, béo quá!"

"Phụt..." Thẩm Nghiên bật cười.

"Tiểu Béo mà biết anh chê nó như vậy chắc sẽ buồn lắm đấy!"

Lục Tuân chẳng hề bận tâm.

"Anh nói toàn sự thật. Đợi về nhà rồi, ông nội sẽ cảm ơn chúng ta." Họ đã giúp ông đưa cháu trai đi, còn giúp chăm sóc thằng bé, sau này thằng bé nhất định sẽ trở nên vô cùng khỏe mạnh!

"Mấy đứa kia, đừng nghịch nước nữa, lại đây uống nước nào!"

Thẩm Nghiên nhìn mấy đứa nhỏ lau người xong lại bắt đầu chơi trò té nước, cũng chỉ biết bất lực.

Cô gọi chúng lại, rồi rót nước sôi để nguội, thêm chút đường trắng, mấy đứa trẻ uống ngon lành.

Anh em Đại Đản, Nhị Đản cứ như chủ nhà, chuẩn bị dẫn khách đi làm quen với đám bạn, rồi cùng nhau đi thám hiểm. Toàn là con trai, da dày thịt béo, Thẩm Nghiên cũng mặc kệ chúng.

Cô chỉ dặn dò bọn trẻ đừng chạy ra sau núi và ra bờ sông là được.

Mấy cậu nhóc ồn ào chạy đi xa, đi xa rồi mà vẫn còn nghe thấy giọng nói đầy tự hào của Nhị Đản.

"Nhà tớ trước kia có một con thỏ tinh, mang về cho bọn tớ nhiều thỏ lắm, ở trên núi sau đấy, tớ dẫn các cậu đi xem, nó còn biết tìm đồ ăn ngon cho bọn tớ nữa!"

Tuy nhiên, rất nhanh sau đó vang lên giọng nói của Lục Cẩn Dương: "Tớ không muốn xem thỏ tinh, tớ muốn bắt gián điệp!"

Tiểu Béo lúc này cũng vội vàng giơ tay: "Tớ cũng muốn bắt gián điệp!"

Mấy đứa trẻ vừa chứng kiến cảnh tượng nảy lửa như vậy, nhất thời hơi bị cuồng.

Thêm vào đó, chuyện này lại xảy ra ngay trong thôn, anh em Đại Đản nghĩ đến việc nhà bí thư chi bộ giấu cục đen, sau này không biết còn giấu những thứ gì khác nữa, dưới sự thôi thúc của trí tò mò, mấy đứa trẻ đồng ý ngay.

Thế là chúng chạy về phía nhà Vương Hữu Tài. Vừa rồi trong thôn náo loạn cả lên, lúc này mọi người bị đại đội trưởng hối thúc ra đồng làm việc, xung quanh chẳng còn ai.

Điều này lại tạo điều kiện cho mấy đứa trẻ.
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 364: Không có lợi không dậy sớm (2)



Sau đó, bọn trẻ lại gặp Cẩu Đản và mấy đứa khác. Nghe nói chúng định đi thám hiểm tìm kho báu, mấy đứa trẻ này cũng nhập bọn theo sau.

Chuyện vừa rồi khiến chúng có chút hưng phấn, mấy đứa nhỏ lại nghe Tiểu Béo kể trên phim người ta bắt gián điệp như thế nào, hận không thể tự mình ra tay góp sức, thế là đội ngũ lại hùng hậu thêm vài phần.

Bọn trẻ bắt đầu lục soát xung quanh sân nhà Vương Hữu Tài. "Phía sau có một con sông, biết đâu người ta giấu kho báu dưới nước!"

"Vậy chúng ta đi mò đi!"

"Nhưng chúng ta không có dụng cụ!"

Mấy đứa trẻ thi nhau bàn tán, chỉ có Nhị Đản là nhanh trí hơn chút, còn biết bảo mấy đứa lớn hơn xuống nước, nó ngăn Tiểu Béo đang định xuống nước.

"Cậu lùn quá, xuống nước là bị nước sông nhấn chìm ngay!"

Tiểu Béo: "..."

Nói chuyện thì nói chuyện, sao lại công kích cá nhân thế?

Mấy đứa trẻ đều chạy đi mất, trong nhà bỗng chốc vắng tanh, người lớn đều xuống ruộng làm việc cả rồi.

Thẩm Nghiên cũng định ra trang trại nuôi heo xem tình hình.

Nhưng cô vừa đứng dậy, Lục Tuân đã lên tiếng hỏi: "Em định ra ngoài à?"

"Vâng, em ra trang trại nuôi heo!"

"Vậy anh đi cùng em."

Thế là Thẩm Nghiên đội một chiếc mũ rơm, dẫn Lục Tuân thong thả ra khỏi nhà.

Đến nơi, mấy bà cụ Vương lúc nãy còn ở dưới gốc cây giờ đã đi đâu mất. Sắp đến mùa thu hoạch, mọi người đều bận rộn cả rồi.

Ngay cả những người lớn tuổi như các bà cũng phải xuống ruộng làm việc.

Trẻ con ba, bốn tuổi cũng phải lẽo đẽo theo sau người lớn đi nhặt bông lúa.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Nghiên đến đây mà không thấy ai, đúng là hơi không quen.

Hình như Ôn Thành Lan đã biết trước cô sẽ đến, đã đợi sẵn ở đó từ sớm.

"Tiểu Nghiên, tớ biết ngay là cậu sẽ đến mà. Chúc mừng, chúc mừng nhé! Lấy giấy chứng nhận rồi!"

Thẩm Nghiên: "..."

Diệu Diệu Thần Kỳ

Lời chúc mừng này hình như hơi ngại ngùng.

Nhưng cô vẫn nói lời cảm ơn.

Sau đó, cô nghe thấy Ôn Thành Lan nắm tay mình, kéo vào chuồng heo, rồi hỏi với vẻ mặt thần bí: "Đúng rồi, sáng nay nhiều chuyện quá, tớ chưa kịp hỏi cậu, cậu không sao chứ? Nghe nói tối qua Tiết Vĩnh Thanh cũng có mặt?"

Thẩm Nghiên gật đầu: "Đúng là có mặt. Lúc đó anh ta còn cầm chổi định đến cứu tớ nữa."

Nghe cô nói vậy, Ôn Thành Lan lập tức trợn tròn mắt.

"Thôi đi, loại người đó vô lợi bất khởi sớm, cậu thực sự thấy chuyện này trùng hợp đến vậy sao?"

Thẩm Nghiên cũng đang nghĩ đến vấn đề này.

Vào trong chuồng heo, cô mới thấy Bạch Tương mặt mày tái mét đứng trong đó, tay cầm chổi đang dọn chuồng.

Thẩm Nghiên mỉm cười chào Bạch Tương, rồi thấy sắc mặt cô ấy càng thêm tái nhợt, còn có vẻ muốn nói lại thôi nhìn mình.

"Sao vậy Bạch Tương? Có chuyện gì à?"

Ôn Thành Lan có chút kỳ lạ nhìn cô ấy.

Bạch Tương nhìn hai người, hít sâu một hơi, rồi kể lại chuyện lúc trước đã nói với Tiết Vĩnh Thanh.

"Trước kia chẳng phải tớ đã nói với cậu rồi sao? Sau khi nghe lén được chuyện của Trần Dũng và Thẩm Hoa Hoa, tớ về nhà thì vừa lúc gặp anh Tiết Vĩnh Thanh, liền kể chuyện này cho anh ấy nghe. Lúc đó, cũng chính anh ấy bảo tớ đừng nói với cậu, nên tớ nghi ngờ, thật ra anh ta muốn đi cứu cậu..."

Thẩm Nghiên: "???"
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 365: Suất học đại học Công Nông Binh 1



"Hửm? Vậy nghĩa là, lúc đó người này đã muốn cậu đừng nói cho tớ biết kế hoạch của Trần Dũng, vậy mà anh ta còn muốn đi cứu tớ..." Thẩm Nghiên nhíu mày lẩm bẩm, trong lòng đang suy nghĩ, mục đích của Tiết Vĩnh Thanh khi làm vậy là gì?

Chẳng lẽ là muốn thấy cô bị người ta hãm hại?

Rồi sao nữa?

Đối với anh ta thì có lợi ích gì?

Hay là người này còn muốn lợi dụng cô điều gì đó?

Lúc này, Thẩm Nghiên đột nhiên nhìn về phía Ôn Thành Lan, thăm dò hỏi: "Cậu vẫn chưa nói với Bạch Tương chuyện cậu được đi học đại học Công Nông Binh à?"

Ôn Thành Lan lắc đầu.

Bạch Tương vẻ mặt kinh ngạc!

"Cái, cái gì mà Công Nông Binh?" Giọng nói của cô ấy lúc này đã cao hơn vài phần.

Rõ ràng là hoàn toàn không biết gì về chuyện này.

Diệu Diệu Thần Kỳ

Thẩm Nghiên biết chắc thông báo cũng sắp được gửi đến rồi, nên cũng không giấu giếm nữa.

"Nói đơn giản là, Ôn Thành Lan có suất học đại học Công Nông Binh, nhưng lúc đó thấy cậu bị Tiết Vĩnh Thanh lừa gạt, nên muốn cậu rời khỏi nơi này, thoát khỏi anh ta!"

Cô không hề có ý định che giấu, dù sao thì ban đầu khi hai người định nhường suất học này cho Bạch Tương cũng chính là vì suy nghĩ này.

Bạch Tương không ngờ rằng, mối quan hệ của cô với hai người cũng không tính là tốt, vậy mà họ lại có thể nhường cho cô một suất hồi thành quý giá như vậy.

Cô vừa kinh ngạc vừa cảm động.

Lúc này, nước mắt cứ thế lăn dài trên má Bạch Tương.

Cô ôm chầm lấy hai người, nhỏ giọng nói bên tai họ: "Cảm ơn hai người! Thực sự cảm ơn hai người rất nhiều!"

Cô cũng không biết mình đã cố gắng chống đỡ suốt thời gian qua như thế nào nữa. Ngay lúc cô đã tuyệt vọng, sắp sửa thỏa hiệp với hiện thực, thì cuộc sống lại cho cô một bất ngờ lớn đến vậy.

Và người mang đến bất ngờ cho cô, lại chính là hai cô gái này. Có lẽ Thẩm Nghiên và Ôn Thành Lan sẽ không bao giờ biết được, quyết định nhỏ bé này của họ đã cứu vớt cả cuộc đời một cô gái.

Tâm trạng Bạch Tương vô cùng phức tạp, muốn nói thêm điều gì đó, nhưng lúc này mới cảm thấy ngôn ngữ thật nghèo nàn.

Cô chỉ có thể yếu ớt nói đi nói lại hai chữ "cảm ơn".

Thẩm Nghiên không giỏi ứng phó với những tình huống cảm động thế này, vội vàng an ủi: "Thôi nào, thôi nào, đã nói cảm ơn nhiều rồi đấy. Chắc khoảng thời gian này sẽ có tin tức thôi, trước đó, cậu vẫn phải giữ bình tĩnh, đừng để lộ tin tức này ra ngoài."

Dù sao thì chuyện này liên quan đến việc được hồi hương, ai cũng thấy rõ sự cạnh tranh cho suất này khốc liệt đến mức nào.

Dạo này, trừ Lý Tiêu Tiêu cứ liên tục tự tìm đường chết, những người khác ở điểm thanh niên trí thức đều rất ngoan ngoãn, chăm chỉ làm việc, không dám làm gì sai trái. Mọi người làm vậy là vì cái gì?

Chẳng phải là vì muốn gây ấn tượng với đại đội trưởng, để sau này được hồi hương sao?

Nếu để họ biết suất này đã thuộc về Bạch Tương rồi, không biết chừng họ sẽ làm ra chuyện tố cáo lẫn nhau.

Chuyện thế này cũng không phải chưa từng xảy ra.

Thẩm Nghiên không bao giờ thử thách lòng người, bởi vì lòng người thay đổi trong nháy mắt.

Bạch Tương nghiêm túc đáp ứng.

"Tớ biết rồi, tớ nhất định sẽ giữ bí mật chuyện này."

"Ừm, nhưng sau khi về rồi, cũng đừng quên học thêm kiến thức cấp ba đấy nhé, cậu biết chưa?"

Bạch Tương vẫn gật đầu lia lịa.

Lục Tuân lúc này đang đứng ngoài, từ xa nhìn thấy cảnh tượng mấy cô gái ôm nhau khóc vì chuyện gì đó.

Anh cũng không tiện vào quấy rầy, cứ đứng ngoài đợi, tiện thể quan sát nơi này.

Chuồng heo này có thể thấy là mới xây, xem ra là do Thẩm Nghiên đề xuất. Nhìn cô ấy quản lý một chuồng heo nhỏ ngăn nắp, đâu ra đấy, trông cũng ra dáng lắm.
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 366: Suất học đại học Công Nông Binh 2



Nhưng ngay sau đó, anh lại nghĩ đến việc Thẩm Nghiên chính vì trang trại nuôi heo này mà không theo anh đến đơn vị, trong lòng không khỏi cảm thấy bất lực.

Trong mắt Thẩm Nghiên, có lẽ anh còn không bằng mấy con heo.

Sau khi mọi chuyện trong chuồng heo đã được nói rõ, Thẩm Nghiên ít nhiều cũng đoán được lý do Tiết Vĩnh Thanh xuất hiện ở đây tối qua.

Chắc là anh ta muốn lấy chuyện này để lập công, đến lúc đó, đội sản xuất thấy anh ta ngăn chặn được một vở kịch, bảo vệ danh tiếng cho Thẩm Nghiên, chắc chắn sẽ có phần thưởng.

Diệu Diệu Thần Kỳ

Suất học đại học Công Nông Binh chính là phần thưởng mà anh ta muốn có được.

Nhưng bây giờ, do Thẩm Nghiên đã biết trước kế hoạch, dẫn đến kế hoạch thất bại, màn anh hùng cứu mỹ nhân của anh ta đương nhiên cũng không còn tác dụng.

Thẩm Nghiên thấy chuyện này thật nực cười.

Đến lúc đó, không biết Tiết Vĩnh Thanh khi biết suất học mà anh ta tốn bao tâm cơ muốn có được lại bị người khác dễ dàng nhường cho người khác như vậy, thì trong lòng sẽ có cảm giác gì?

Nhưng đó không phải là chuyện của Thẩm Nghiên nữa.

Sau khi an ủi Bạch Tương xong, rõ ràng là cô gái này đã thoải mái hơn rất nhiều. Cô và Ôn Thành Lan lại ra chỗ khác nói chuyện.

Lúc này, Thẩm Nghiên nhỏ giọng nói: "Tớ đại khái đã biết Tiết Vĩnh Thanh tối qua đến đây là để làm gì rồi!"

"Làm gì?"

"Anh hùng cứu mỹ nhân đấy!" Thẩm Nghiên nheo mắt cười.

Ôn Thành Lan khinh bỉ nói: "Chỉ bằng anh ta ấy à? Còn anh hùng cứu mỹ nhân? Với cái dáng vẻ yếu ớt đó, chưa chắc đã cứu được người, mà có khi còn bị đánh cho bẹp dí trước!"

Thẩm Nghiên: "..."

Nói toạc ra sự thật thế làm gì không biết!

"Khụ khụ, nhưng mà cậu nói xem, nếu người này biết suất học mà anh ta tốn bao tâm cơ muốn có được cuối cùng lại thành công cốc, thì sẽ có phản ứng gì?"

Thẩm Nghiên nói với vẻ hả hê.

Ngay cả Ôn Thành Lan cũng bật cười: "Đáng đời! Người này cứ thích tính kế người khác cơ! Tớ cũng đang mong chờ biểu cảm của anh ta lúc đó đấy!"

Sau khi nói xong chuyện của Tiết Vĩnh Thanh, Ôn Thành Lan lập tức biến thành bà tám.

"Mà này, anh nhà cậu, nhìn tốt hơn Trần Dũng nhiều đấy, à không, phải nói là tốt hơn hẳn đám đàn ông khác trong đội sản xuất của chúng ta!"

Nói xong, cô còn không quên giơ ngón tay cái với Thẩm Nghiên.

"Bảo sao người ta nói "hữu duyên thiên lý năng tương ngộ", đúng là cơ hội trùng hợp, anh trai cậu lại đưa chồng cậu đến tận trước mặt cậu!"

Thẩm Nghiên: "..."

Cô bất ngờ đỏ mặt.

"Cậu đang nói gì vậy? Đây mà là duyên phận á? Cậu không nhìn xem lúc đó tớ ra nông nỗi nào à?"

"Đúng vậy, chính vì đã thấy dáng vẻ lúc đó của cậu mà vẫn chịu trách nhiệm, người đàn ông này vừa nhìn là biết có trách nhiệm, loại đàn ông này đáng để lấy!"

Thẩm Nghiên liếc xéo cô, không biết có phải vì ở gần mấy bà cụ Vương nhiều quá nên Ôn Thành Lan mới trở nên thế này không?

Nhiều chuyện quá!

Hơn nữa...

"Nếu tớ nhớ không nhầm thì, Tiểu Lan này, cậu vẫn chưa có người yêu đúng không? Một người chưa có người yêu mà nói những lời này, có hợp lý không vậy?"

Ôn Thành Lan lập tức phản bác: "Không có người yêu thì sao? Nhưng tớ nghe các bà các thím trong thôn buôn chuyện cũng nhiều rồi đấy. Nói cho cậu biết, nhà nào chồng đánh vợ, tớ đều biết tuốt.

Tớ hiểu nhiều lắm, đàn ông tốt hay không, cứ nhìn xem người ta có trách nhiệm không là biết. Còn nữa, sau khi kết hôn rồi, em không thể cái gì cũng tự làm! Thật là chiều hư bọn họ, từng người một, cứ như ông tướng, làm như thể phụ nữ chúng ta ngày nào cũng không làm việc ấy? Tại sao đều là làm việc cả ngày, về nhà còn phải hầu hạ anh ta?"

Thẩm Nghiên nhìn dáng vẻ phẫn nộ của cô, bỗng nhiên... im lặng.
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 367: Cảm giác anh nhà cậu từng giết người trên chiến trường (1)



Giờ thì cô tin rồi, cô gái này đúng là kinh nghiệm thực chiến thì không có, nhưng lý thuyết thì đầy mình.

Cô giơ ngón tay cái với Ôn Thành Lan.

"Tớ phục cậu rồi!"

"Không cần cậu phục, tớ muốn cậu nhớ kỹ, sau này không được ngốc nghếch, ở nhà chỉ biết làm việc, biết chưa?"

"Rõ!"

Thẩm Nghiên nghiêm túc đáp.

Ở trang trại nuôi heo một lúc, thấy tâm trạng của heo nái có vẻ rất tốt, Thẩm Nghiên yên tâm.

Sau đó, thấy cũng không còn sớm nữa, phải về nhà nấu cơm, nên Thẩm Nghiên định dẫn Lục Tuân về.

Đợi đến lúc trở nên tỉnh táo, cô mới phát hiện Lục Tuân vẫn luôn ngồi một mình bên ngoài.

Sau đó, cô mới nhớ ra, kéo Ôn Thành Lan đến ngồi cùng anh để làm quen.

Ôn Thành Lan vừa rồi còn mạnh bạo, ra dáng chị cả tâm lý bao nhiêu, thì bây giờ lại rụt rè bấy nhiêu.

Diệu Diệu Thần Kỳ

Bạch Tương, cô nàng thỏ trắng, càng sợ hãi hơn, hận không thể cuộn mình thành một cục.

Quả thực là khí thế của Lục Tuân quá mạnh mẽ.

Khiến người ta có chút... không tự chủ được mà sợ hãi.

Ôn Thành Lan còn lén lút kéo Thẩm Nghiên sang một bên, nhỏ giọng hỏi: "Cảm giác anh nhà cậu từng g.i.ế.c người trên chiến trường!"

Cái khí thế này, chỉ cần ngồi cạnh cũng thấy sợ hãi, cứ như Diêm Vương sống vậy.

Giờ cô ấy có chút đồng cảm với Thẩm Nghiên rồi.

Không biết sống chung với người như vậy thì cảm giác thế nào nhỉ?

Chắc ngày nào cũng nơm nớp lo sợ?

"Thế thì sao?" Thẩm Nghiên lại không sợ Lục Tuân đến vậy. Cô thấy Lục Tuân bị thương cứ như con hổ đã thu hết móng vuốt, chẳng có gì đáng sợ cả!

Vì vậy, lúc này thấy Ôn Thành Lan sợ hãi như vậy, cô có chút tò mò muốn xem cô ấy định nói gì.

Rồi cô nghe thấy Ôn Thành Lan, người vừa rồi còn khuyên cô sau này đừng cắm đầu cắm cổ làm việc, đừng hầu hạ đàn ông như ông tướng, bỗng nhiên thay đổi 180 độ, vẻ mặt đầy ẩn ý khuyên nhủ: "Haiz, Tiểu Nghiên à, tớ rút lại lời nói vừa rồi. Tớ thấy, nếu sau này cậu theo anh ấy đến đơn vị, không có việc làm, thì việc nhà mình có thể làm thì cứ làm, đàn ông cũng không dễ dàng gì!"

Thẩm Nghiên: "Cậu có nghe thấy mình đang nói gì không vậy?"

Rồi cô lại nghe thấy Ôn Thành Lan nói: "Tớ chủ yếu là sợ, cậu bảo anh ấy làm việc, lỡ người ta nổi giận, đánh cậu thì sao? Thể hình của cậu, cũng không chịu nổi một đòn của người ta đâu?"

Thẩm Nghiên lập tức trợn tròn mắt.

"Thôi đi, người mà anh trai tớ tìm cho tớ, là loại người sẽ đánh vợ sao? Chắc chắn là không rồi! Hơn nữa, bây giờ bọn tớ còn chưa ngủ chung nữa kìa, chuyện sau này còn chưa biết thế nào, cậu đừng lo lắng lung tung nữa!"

Lúc này, Ôn Thành Lan lại như nghe được bí mật động trời gì đó, trố mắt nhìn Thẩm Nghiên.

Nhưng Thẩm Nghiên không để ý đến cô ấy, mà quay sang nhìn Lục Tuân: "Chúng ta về thôi anh?"

"Được!"

Khóe miệng Lục Tuân lúc này hiện lên ý cười, cứ như vừa rồi không nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người.

Sau đó, dưới sự dìu đỡ của Thẩm Nghiên, anh tập tễnh về nhà.

Về đến nhà, Thẩm Nghiên ra vườn rau phía sau hái rau, rồi đặt ngay trước mặt Lục Tuân.

"Anh biết nhặt rau chứ? Anh nhặt rau giúp em nhé, em đi nấu cơm!"

"Được!" Lục Tuân nhìn đống rau trước mặt, sảng khoái nhận lời.

Thẩm Nghiên cũng không để ý đến biểu cảm của anh, đặt giỏ rau xuống rồi đi nấu cơm.
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 368: Cảm giác anh nhà cậu từng giết người trên chiến trường (2)



Sau đó, Thẩm Nghiên lại sai Lục Tuân nhóm lửa. Anh ngồi trên ghế, vừa ngẩng đầu lên đã có thể nhìn thấy bóng dáng Thẩm Nghiên đang bận rộn bên bếp lò.

Khóe miệng anh vẫn luôn hiện lên nụ cười nhàn nhạt, Thẩm Nghiên đang tập trung xào rau, cũng không để ý.

Đến trưa, khi cả nhà về đến nhà, Lục Tuân đã bày bát đũa lên bàn.

Mẹ Thẩm vừa vào cửa đã nhìn thấy cảnh tượng trong sân, không khỏi mỉm cười.

"Tiểu Lục à, vất vả cho con rồi!"

"Mẹ, đều là Tiểu Nghiên làm, con chỉ phụ một tay thôi ạ."

"Lâu lắm rồi mới được về nhà là thấy cơm nước đã dọn sẵn thế này!" Lý Ngọc Mai không khỏi cảm thán.

Trước kia, bà vẫn luôn chê em chồng không ra gì, ở nhà lười biếng, ăn không ngồi rồi.

Nhưng bây giờ, nhìn thấy Thẩm Nghiên đã nấu nướng xong xuôi, bọn họ vừa về đến nhà chỉ cần rửa tay là có thể ăn cơm, bà vẫn cảm thấy rất vui vẻ.

Dù sao thì đã vất vả cả buổi sáng, lưng ai nấy cũng sắp không thẳng nổi rồi.

Về đến nhà là có thể ăn cơm nóng sốt, lại không cần phải tự mình bận rộn, đúng là hạnh phúc quá đỗi.

Mọi người đang rửa tay rửa chân bên giếng nước, thấy mấy đứa trẻ vẫn chưa về, mẹ Thẩm liền đứng ở cửa lớn, hướng về phía trong thôn và núi sau hô to: "Đại Đản, Nhị Đản, về nhà ăn cơm!"

Nếu lắng tai nghe kỹ còn có thể nghe thấy nhà khác trong thôn cũng đang gọi con về ăn cơm.

Quả nhiên không bao lâu sau, mấy đứa trẻ đã trở về, đứa nào đứa nấy người lấm lem bùn đất, mặt đỏ bừng. Mẹ Thẩm đưa cho chúng một chiếc khăn mặt, để chúng tự lau chùi.

Sau đó, cả nhà cùng ngồi vào bàn ăn cơm.

Những món Thẩm Nghiên nấu rất đơn giản, hôm nay có món đậu đũa xào lạp xưởng. Lạp xưởng được mua lúc từ Dương Thành về, là đặc sản của vùng đó.

Ngoài ra còn có cà chua xào trứng. Trứng thì chỉ có vài quả, nhưng vì cho thêm tương đậu nhà làm, sau khi đánh tan trứng vào, trông có vẻ nhiều hơn, mỗi người một muôi, ăn rất đưa cơm.

Cuối cùng là một món rau xào. Món ăn tuy chỉ có vài loại, nhưng khẩu phần không ít, đều là một bát tô lớn.

Mấy đứa trẻ vừa ngồi vào bàn đã cắm cúi ăn cơm, nhất là món trứng xào tương đậu, thơm phức, ăn rất đưa cơm.

Còn có món lạp xưởng, tuy lạp xưởng không nhiều, nhưng vì lạp xưởng có dầu mỡ, nên ai cũng thích, ngay cả đậu đũa cũng thấm dầu mỡ.

Chắc là cũng nhập gia tùy tục, trước kia Lục Cẩn Dương còn không quen đồ ăn ở nông thôn, thậm chí còn phải dỗ dành mới chịu ăn, vậy mà bây giờ đã biết tự ăn rồi.

Tiểu Béo thì càng khỏi phải nói, ăn uống còn vui vẻ hơn.

Còn chuyện kén ăn á?

Không hề có nhé! Chơi đùa cả buổi sáng, bụng đã sớm đói meo rồi.

Chẳng cần ai phải nhắc nhở, bọn trẻ tự động ăn cơm ngon lành.

Thêm vào đó, có anh em Đại Đản, Nhị Đản làm gương, bọn trẻ cũng có thể học, tự giác ăn cơm.

Lúc này, Lục Tuân không khỏi ngẩng đầu nhìn Thẩm Nghiên, Thẩm Nghiên thì lại hướng anh nở nụ cười đắc ý.

Lục Tuân không nói gì, nhưng trong mắt lại có chút ý cười.

Xem ra đồng chí Thẩm Nghiên rất có bí quyết dạy con!

Cả nhà ăn cơm xong, mẹ Thẩm mới bắt đầu nói đến chuyện của đám thanh niên trí thức, rồi không biết sao lại nhắc đến Tiết Vĩnh Thanh.

Diệu Diệu Thần Kỳ

"Người này chắc chắn không có ý tốt. Con đoán xem sau chuyện tối qua, hôm nay anh ta nói gì về mình sau lưng? Anh ta nói mình thấy có gì đó không ổn nên mới đi cứu người, nói năng cứ gọi là tình cảm chân thành, người không biết còn tưởng anh ta là người tốt gì đó! Hứ! Cứ làm như ai cũng không biết ấy, óc bã đậu đội mũ mới, giả vờ làm người tốt!"

Thẩm Nghiên "phụt" một tiếng bật cười.

Cười mãi, cười đến mức không nhịn được nữa.

Sau đó, những người khác trong nhà hỏi cô đang cười gì, rồi cũng cười theo ha hả, khiến cả sân vang đầy tiếng cười.
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 369: Tiễn Bạch Tương (1)



Mấy đứa trẻ cũng không biết người lớn đang cười gì, nhưng tiếng cười có sức lan tỏa, cười mãi, chúng cũng cười theo.

Đợi đến khi Thẩm Nghiên cười đủ rồi, mới lên tiếng nói: "Mẹ, mẹ nói đúng lắm, người này đúng là giả vờ làm người tốt! Thật ra Tiết Vĩnh Thanh đã biết chuyện Trần Dũng định hãm hại con từ trước rồi, lúc trước không nói, là vì định đợi đến khi sự việc bại lộ, sẽ ra tay anh hùng cứu mỹ nhân, đến lúc đó sẽ có được suất học đại học Công Nông Binh!"

Mọi người trong sân nghe cô nói vậy, đều sững sờ.

"Cái gì? Anh ta đã biết trước rồi sao? Cố ý không nói?"

Mẹ Thẩm vừa nghe đã xù lông.

Người này chẳng phải là cố ý sao?

Là đang đợi Thẩm Nghiên bị xâm hại, rồi mới xuất hiện, hứ!

Diệu Diệu Thần Kỳ

Chuyện này không nghĩ thì thôi, vừa nghĩ đến, mẹ Thẩm lại thấy một bụng tức tối.

Lúc này, bà đứng dậy, hận không thể đi tìm anh ta tính sổ.

Nhưng cuối cùng vẫn bị Thẩm Nghiên giữ lại.

"Thôi mẹ, bây giờ chúng ta không có chứng cứ, đi cũng vô ích. Nhưng mà người này muốn có được suất học đại học Công Nông Binh, e là phải thất vọng rồi!"

Mấy người anh trai lúc đầu đang rửa bát, có người đang dọn dẹp bàn, lúc này nghe thấy Thẩm Nghiên nói vậy, cũng đều bỏ đồ xuống, ra vẻ chỉ cần mẹ ra lệnh một tiếng là sẵn sàng đi đánh nhau với anh ta.

Nhưng cuối cùng mọi người đều bình tĩnh lại.

"Đúng rồi, suất học này chẳng phải đã cho người khác rồi sao?"

"Không phải sao, dù sao thì người này có tính kế thế nào cũng không đến lượt anh ta đâu, kịch hay còn ở phía sau, mọi người cứ chờ xem đi!"

Thế là cả nhà lại vui vẻ trở lại, mọi người cùng nhau lên án hành vi không bằng cầm thú của Tiết Vĩnh Thanh.

Lục Tuân nãy giờ vẫn luôn quan sát sự tương tác của gia đình này, ví dụ như cả nhà cùng nhau cười vui vẻ, rồi lại đồng lòng đấu tranh chống kẻ thù, khiến anh nhìn thấy được một gia đình thực sự.

Chất phác, ấm áp!

Anh cảm thấy ở nơi này, tâm hồn mình cũng trở nên bình yên.

Mọi người đang nói chuyện thì buổi chiều, Bạch Tương nhận được giấy báo hồi thành.

Vì đã được Thẩm Nghiên báo trước, nên cô cũng không quá ngạc nhiên, chỉ là vẫn rất vui mừng.

Vừa lúc Thẩm Nghiên thấy cô nhận được thư, cô luôn cảm thấy Bạch Tương ở lại đây có thể sẽ đêm dài lắm mộng, nhất là vào lúc này, nên đã trực tiếp dẫn cô đi tìm đại đội trưởng xin giấy giới thiệu, sau đó bảo cô về thu dọn đồ đạc.

"Cậu mang theo những thứ quan trọng là được, còn những thứ không quan trọng lắm, sau này cậu viết thư cho bọn tớ địa chỉ, rồi bọn tớ sẽ gửi đồ về cho cậu. Đi trước đi, đừng trì hoãn nữa."

Chủ yếu là vì dạo này trong thôn có quá nhiều chuyện.

Thêm vào đó, Tiết Vĩnh Thanh vẫn còn đang nhăm nhe kia kìa, cứ để mọi người tưởng rằng suất học đại học Công Nông Binh vẫn chưa có thông báo đi!

Sợ rằng đến lúc đó Tiết Vĩnh Thanh biết được, lại đến dây dưa, thậm chí chó cùng rứt giậu, làm ra chuyện gì với Bạch Tương thì nguy!

Ôn Thành Lan cũng hiểu rõ những điều mờ ám trong chuyện này, lúc này cũng không quan tâm gì khác, nhân lúc điểm thanh niên trí thức không có ai, giúp Bạch Tương thu dọn đồ đạc quý giá, rồi bảo cô đến thị trấn mua vé tàu, nhanh chóng hồi thành.

Nếu không mua được vé tàu thì cứ ở nhà khách một đêm, dù sao thì cũng phải rời khỏi đây.

Tin tức này chắc chắn cũng không giấu được bao lâu, quan trọng là người này phải rời đi ngay bây giờ mới đúng.

Tuy ban đầu Bạch Tương vẫn chưa hiểu rõ, nhưng thấy Thẩm Nghiên lo lắng như vậy, cô cũng lo lắng theo.

Cô ngoan ngoãn làm theo, thu dọn đồ đạc xong, đi đường vòng tránh những người trong đội sản xuất đang xuống ruộng, đi về phía thị trấn.

Cô rời đi trong im lặng, còn Ôn Thành Lan dọn dẹp một chút, tạo ra hiện trường giả Bạch Tương chưa rời đi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô nhìn Thẩm Nghiên, đột nhiên hỏi: "Cậu có phải cảm thấy, nếu Bạch Tương ở lại, sẽ còn xảy ra chuyện gì đó không?"

Lúc này Bạch Tương không có ở đây, Thẩm Nghiên cũng không giấu giếm nữa.

"Đúng vậy, Tiết Vĩnh Thanh này vừa nhìn là biết không phải người tốt, không đạt được mục đích sẽ không bỏ cuộc. Nếu biết suất học đã cho Bạch Tương, khó đảm bảo người này sẽ không làm gì Bạch Tương. Đến lúc đó, bị ép buộc, Bạch Tương chỉ có thể ở lại thôn, mà người được đi học đại học Công Nông Binh có thể sẽ biến thành anh ta."

Đây không phải là Thẩm Nghiên cố ý nghĩ xấu cho người khác, nhưng trước lợi ích, chuyện này làm sao nói trước được?

Không xảy ra thì tốt nhất, nhưng lỡ như xảy ra thì sao?

Chỉ là rời đi trước để tránh rủi ro thôi, dù sao cũng phải đi, đi sớm một chút cũng tốt.
 
Back
Top