Dịch Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ

Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 380: Chú có đánh mông thím không? (2)



Lục Tuân lại cũng đi theo.

Giữa hai người không có thêm lời thoại nào, hầu như đều là Thẩm Nghiên chỉ huy, Lục Tuân làm theo, còn giúp nhóm lửa.

Rõ ràng không nói gì, nhưng dường như rất ăn ý.

Mà sắp đến giờ tan làm, trong đại đội mới có tin tức truyền về, mọi người mới biết được, Bạch Tương vậy mà đã rời đi rồi.

Hơn nữa, trước đó suất học đại học công nông binh trong đại đội là dành cho cô ta.

Biết được tin này, Tiết Vĩnh Thanh hoàn toàn ngây người.

Anh ta còn đang mơ mộng mình có thể rời đi về thành phố, kết quả bất ngờ bị thông báo rằng suất học đã được định đoạt rồi.

Hơn nữa hiện tại Bạch Tương cũng đã đi rồi.

Bởi vì ngày thường Bạch Tương ở điểm thanh niên trí thức rất ít nói, không có cảm giác tồn tại, cho nên dù rời đi cả một đêm, mọi người cũng không cảm thấy có gì không đúng.

Thậm chí còn không hỏi han gì, bị Ôn Thành Lan qua loa lừa gạt cho qua chuyện.

Đợi đến khi trong đại đội truyền đến tin tức, mọi người mới kịp phản ứng.

Thì ra là hôm qua đã rời đi rồi?

Ôn Thành Lan và Thẩm Nghiên thì ẩn mình sau chiến công.

Chuyện này khiến đám thanh niên trí thức ở điểm thanh niên trí thức ủ rũ mất mấy ngày.

Đặc biệt là Tiết Vĩnh Thanh, nghe nói sau đó còn bị ốm một trận, chuyện này rốt cuộc có thể nói là công cốc.

Nghe được tin này, Thẩm Nghiên chỉ khẽ nhếch môi cười, đứng sau xem kịch vui.

Tối đến giờ đi ngủ, mấy đứa nhỏ lại đòi sang ngủ với Thẩm Nghiên.

Thực ra Thẩm Nghiên không ngại, nhưng bốn đứa trẻ thực sự quá ồn ào, cuối cùng mấy đứa nhỏ bị mẹ Thẩm dỗ dành đi.

Lúc rời khỏi phòng Thẩm Nghiên, bọn trẻ còn hướng về phía cô với ánh mắt đầy ẩn ý.

Thẩm Nghiên cảm thấy mình sắp không còn mặt mũi gặp ai nữa, ánh mắt mẹ cô vừa rồi nhìn cô, rõ ràng là hiểu lầm gì đó.

Vẫn như thường lệ, không đợi Lục Tuân vào, Thẩm Nghiên đã nằm xuống trước.

Chỉ là Lục Tuân lúc này sau khi vào phòng, nhìn cô một lúc lâu, rồi mới do dự hỏi:

Diệu Diệu Thần Kỳ

"Em, không lau người nữa à?"

"Hả?" Thẩm Nghiên lúc đầu chưa kịp phản ứng, sau đó mới nhớ ra, trước đây mỗi ngày cô đều phải lau đùi cho cậu, nhưng tối nay lại quên mất, lúc này cũng không tiện tiếp tục nữa.

Bèn chỉ đành ngượng ngùng đáp: "Lau chứ, vừa nãy quên mất."

Lục Tuân ừ một tiếng, lại đi ra ngoài, hình như cũng nhìn ra sự lúng túng của cô.

Đợi đến khi hai người cùng nằm trên một chiếc giường, bầu không khí tối nay dường như còn ngượng ngùng hơn cả tối qua.

Dù sao tối qua còn tâm sự, nhưng tối nay hình như không còn gì để nói nữa.

Chỉ là lúc này Lục Tuân lại mở lời trước.

"Anh kể cho em nghe tình hình bên quân đội nhé?"

"Được ạ!"

Bản thân Thẩm Nghiên cũng rất tò mò, kiếp trước cô đã từng đến đảo, nhưng hòn đảo thời đại này chưa được xây dựng khai phá, cô chưa từng thấy qua.

"Trước đây lúc bọn anh mới đến đảo, trên đó chỉ có vài hộ gia đình, cơ bản đều trong tình trạng hoang phế, người sống trên đảo không nhiều, bọn anh bắt đầu xây dựng đảo, xây nhà cửa, còn có đủ loại công trình, khai hoang trồng trọt, còn phải làm nơi huấn luyện, rất nhiều thứ đều là từ không đến có.

Sau đó đợi đến khi bên này ổn định, liền bắt đầu xây nhà ở cho gia đình, có thể đón vợ con đến, rồi dần dần, bắt đầu có một cộng đồng hoàn chỉnh, trên đảo còn có ngân hàng tín dụng, tiện cho cuộc sống của gia quyến trên đảo.

Một số loại rau quả gì đó, đều do người dân địa phương trồng, rồi mang đến cửa hàng cung tiêu của bọn anh để đổi, sau đó hình thành một điểm bán rau, rồi dần dần, có trường tiểu học, con cái trong khu tập thể đến tuổi sẽ đến đó học, hiện tại mấy hòn đảo xung quanh bọn anh đã dần dần phát triển, nếu muốn mua một số đồ vật hiếm có thì vẫn phải vào thành phố mua, đi tàu khoảng một hai tiếng, em mới đến, lúc đó có thể sẽ không quen, lúc anh mới đến thì bị say sóng..."
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 381: Hay là thử xem anh có được không (1)



Anh chậm rãi kể về cuộc sống trên đảo, phần lớn là về cuộc sống của các gia quyến trên đảo, mỗi nơi đều có công việc, những chị dâu có chút học vấn đều có thể đi ứng tuyển.

Nhưng thực ra rất nhiều chị dâu phải đợi đến khi con cái lớn hơn một chút, có thể yên tâm giao cho người khác chăm sóc, mới đi làm.

Hoặc là những người chưa có con mới đi làm, một khi đã có con, muốn đi làm lại rất khó, sẽ không yên tâm về con cái.

"Vậy anh thấy em có nên đi làm không?" Thẩm Nghiên thăm dò hỏi.

Chỉ sợ Lục Tuân có tư tưởng gia trưởng, cho rằng phụ nữ thì nên ở nhà chăm sóc chồng con.

Câu trả lời của Lục Tuân cũng không làm cô thất vọng.

"Không có nên hay không nên, em muốn đi làm thì đi, không muốn thì cũng không ép, dù cho chúng ta có con, nếu em không muốn chăm sóc, cùng lắm thì nhờ chị dâu trong quân đội giúp đỡ chăm sóc, đến lúc đó đưa chút tiền công cho người ta, rất nhiều chị dâu sẵn lòng, còn em, nếu vui vẻ thì đi làm, không vui vẻ thì không đi cũng được."

Lục Tuân cũng không nói đến chuyện để mẹ anh đến chăm sóc Thẩm Nghiên, dù sao với tính cách của mẹ anh, đến lúc đó mà đối đầu với Thẩm Nghiên, không chừng sẽ là một trận gà bay chó sủa, thà rằng đừng đến thêm phiền phức còn hơn.

"Vậy anh phải một mình nuôi gia đình à?"

"Chẳng phải chuyện bình thường sao?" Lục Tuân nói như lẽ đương nhiên.

"Em lấy anh, chẳng lẽ là để làm bà v.ú sao? Tuyệt đối không thể như thế được!" Cuối cùng Lục Tuân lại nói thêm một câu như vậy.

Sắc mặt Thẩm Nghiên cũng khá hơn không ít, bất kể trong lòng anh nghĩ như thế nào, ít nhất thái độ hiện tại của anh vẫn có thể chấp nhận được.

Nhưng lúc này Lục Tuân lại khẽ ho một tiếng, rồi nói thêm một câu: "Tuy nhiên, nếu em vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng, anh sẽ không ép em."

Thẩm Nghiên vốn đang nghĩ đến chuyện khác, còn chưa kịp phản ứng, sau đó thấy ánh mắt lảng tránh của anh, mới hiểu được câu nói này của anh rốt cuộc là có ý gì.

Mặt cô hơi nóng lên, nhưng may là lúc này chưa bật đèn, trong phòng tối om, không nhìn rõ lắm.

Cô rất nhanh đã tiêu hóa xong câu nói của Lục Tuân, đột nhiên chống người ngồi dậy.

"Cho dù bây giờ đã chuẩn bị sẵn sàng, thì chân của anh, cũng không được đâu!"

Thẩm Nghiên cố ý nói như vậy, cô chống tay lên giường nhìn Lục Tuân, rồi ánh mắt còn cố ý vô tình liếc nhìn xuống đùi anh.

Lục Tuân trừng mắt nhìn người phụ nữ to gan lớn mật này, người phụ nữ này rốt cuộc làm sao có thể nói ra những lời như vậy?

Trước đây rõ ràng là động một chút là đỏ mặt?

Bây giờ lại không đỏ mặt nữa? Còn biết trêu chọc anh?

Cũng không biết có phải bị ánh mắt của cô nhìn hay không, Lục Tuân đột nhiên lật người đè cô xuống giường, trong ánh mắt ngơ ngác của Thẩm Nghiên, cậu khàn giọng hỏi: "Hay là thử xem anh có được không?"

Thẩm Nghiên lập tức nhận thua, đưa tay nhỏ đẩy người đàn ông đang đè trên người mình.

"Hehe... chuyện này thì không cần đâu, bây giờ anh vẫn nên dưỡng thương cho tốt đi!"

"Ý là, sau khi anh dưỡng thương xong là được rồi?"

Ánh mắt Lục Tuân càng thêm sâu thẳm, nhìn Thẩm Nghiên cũng thêm vài phần nguy hiểm.

Thẩm Nghiên bây giờ chỉ thấy hối hận, sao lúc nãy mình lại mạnh miệng thế chứ, giờ thì hay rồi!

"Đúng, đúng không?"

"Được!" Lục Tuân nói rồi chống người ngồi dậy, nằm lại chỗ cũ, Thẩm Nghiên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ sau này không được tùy tiện trêu chọc người đàn ông này nữa.

Kết quả là hơi thở còn chưa kịp thở ra hết, Lục Tuân lại quay lại, lúc này cơ thể không chạm vào Thẩm Nghiên, nhưng ánh mắt đã nhìn thẳng vào cô.

Diệu Diệu Thần Kỳ

Thẩm Nghiên bắt đầu ấp úng.

"Anh, anh đây là..."

"Bây giờ anh đang dưỡng thương không làm gì được, vậy thì thu chút lợi tức, chắc là vẫn được chứ?"

"Cái, cái gì...?" Lợi tức?

Thẩm Nghiên trợn tròn mắt, không thể tin nổi nhìn người đàn ông trước mặt, cảm giác trên môi chân thật đến vậy, môi người đàn ông rõ ràng rất mỏng, nhưng lại mềm mại đến bất ngờ.
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 382: Hay là thử xem anh có được không (2)



Lục Tuân kỳ thực cũng không ngờ bản thân sẽ xúc động hôn lên, sau khi hôn lên, cũng không có bất kỳ kỹ xảo nào, cứ thế ngây ngốc nhìn, ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung.

Thẩm Nghiên mở to mắt, cô bắt đầu cảm nhận cảm giác trên môi mình, rồi rời đi, lại chạm vào, cứ như đang chơi một món đồ chơi thú vị nào đó.

Thẩm Nghiên tức giận, coi cô là đồ chơi chắc? Hôn một cái thì thôi đi, sao lại còn hôn thêm mấy cái nữa, mỗi lần đều chỉ như chuồn chuồn lướt nước, chạm nhẹ rồi rời đi.

"Rốt cuộc anh có biết hôn không vậy?"

Rồi trong ánh mắt ngơ ngác của Lục Tuân, Thẩm Nghiên hai tay vòng lên cổ cậu, kéo anh lại gần mình, rồi hôn lên.

Sau khi hôn lên, vẻ mặt Thẩm Nghiên có chút lúng túng.

Chết tiệt!

Cô cũng đâu có kinh nghiệm gì?

Nhưng may là xem cũng không ít, nên vụng về học theo những bộ phim truyền hình điện ảnh mình đã xem, hôn lên môi anh mấy cái.

Lục Tuân thật ra muốn cười, lúc đầu còn tưởng Thẩm Nghiên có nhiều kinh nghiệm lắm, kết quả cũng chẳng khác gì gà mờ.

Anh cũng không vạch trần, ngược lại còn để mặc cô hôn, sau đó học theo dáng vẻ của cô, cũng tự mình lĩnh ngộ, dần dần về sau, đến lượt anh nắm quyền chủ động.

Về sau, hơi thở trở nên nặng nề hơn, động tác m*t mát cũng mạnh bạo hơn, Thẩm Nghiên bị ép ngửa đầu ra sau, bây giờ lại bắt đầu hối hận muốn chạy trốn.

Lúc nãy sao mình lại tự tìm đường c.h.ế.t thế chứ?

Đàn ông quả nhiên không chịu được khiêu khích, huống chi lúc nãy mình còn dám nghi ngờ người đàn ông này không được.

Giờ thì hay rồi!

Lục Tuân đích thân chứng minh cho cô thấy, anh thật sự rất được!

Diệu Diệu Thần Kỳ

Trong không khí thoang thoảng mùi hương ngọt ngào, xen lẫn chút hơi thở ái muội, cuối cùng Thẩm Nghiên vẫn cắn anh một cái, rồi đẩy anh ra.

"Ngủ đi!" Cô hung dữ nói với Lục Tuân, rồi xoay người không thèm để ý đến anh nữa.

Lục Tuân hai mắt đỏ ngầu, nhìn bóng lưng rõ ràng đang chạy trối c.h.ế.t của người phụ nữ, khẽ cười thành tiếng.

Trên môi vẫn còn cảm giác đau nhói lúc nãy bị Thẩm Nghiên cắn, thực ra cũng không đau lắm, lúc này sờ lên, có chút tê tê ngứa ngứa.

Lợi tức như vậy cũng không tệ!

Thẩm Nghiên quay lưng lại, tim vẫn đập thình thịch, mãi không thể bình tĩnh lại được.

Rõ ràng lúc nãy vẫn còn tốt đẹp, sao về sau lại biến thành giống như trẻ con đánh nhau vậy?

Quả nhiên, hiếu thắng không tốt!

Còn có một điều, người đàn ông này có chút nguy hiểm, vừa rồi Thẩm Nghiên đã cảm nhận được, cho nên mới kịp thời ngăn chặn, nếu không thì hậu quả có thể sẽ rất nghiêm trọng.

Cô thề, sau này sẽ không bao giờ tùy tiện trêu chọc Lục Tuân nữa.

Đợi đến khi chân anh khỏi rồi, có lẽ ngày tháng của cô sẽ không còn dễ chịu như vậy nữa.

Cũng không biết qua bao lâu, Lục Tuân nằm thẳng trên giường, cảm nhận được tiếng thở nhẹ nhàng bên cạnh, biết người bên kia đã ngủ say, liền nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.

Quả nhiên, Thẩm Nghiên tự mình tìm một tư thế thoải mái dựa vào người anh, anh phải mất một lúc lâu mới có thể kìm nén được sự xao động trong người.

Đột nhiên anh tràn đầy hy vọng vào cuộc sống sau này của hai người.

Rõ ràng là một người nhát gan, vậy mà mỗi lần đều phải giả vờ như mình rất có kinh nghiệm, thật sự không biết nên nói gì cho phải, mà bản thân anh cũng vậy, ý chí kiên cường mà anh luôn tự hào, trước mặt Thẩm Nghiên đều tan thành mây khói, căn bản không còn tồn tại!

Sáng hôm sau, mọi người trong thôn đều ra đồng làm việc, Thẩm Nghiên đang định ra ngoài thì xe của quân đội tiến vào thôn.

Xã viên trong đại đội nhìn thấy xe của quân đội, theo bản năng đều thấy căng thẳng.

Dù sao gần đây đã xảy ra quá nhiều chuyện, nói thật, mọi người đều chưa hoàn hồn.
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 383: Trong thôn còn có kho báu (1)



Tuy nhiên, người hôm nay đến là tìm Lục Tuân.

Mấy người này là đồng đội của Lục Tuân, trước đây đã quen biết, nhận được mệnh lệnh từ cấp trên xuống đây.

Xe đến đầu thôn thì dừng lại, tìm được nhà họ Thẩm, đứng ở cửa nói chuyện với Lục Tuân vài câu rồi mới vào nhà.

"Về Vương Hữu Tài, hiện tại cả nhà ông ta đã bị khống chế, chúng tôi chỉ tìm thấy một số ít thư từ trong nhà, không loại trừ trước đó còn có những thứ khác, nhưng không chắc chắn là đã bị tiêu hủy hay chưa, hơn nữa, tình hình gia đình nhà này chắc chắn không chỉ như những gì mọi người thấy?"

Thẩm Nghiên vừa rót nước ra, mấy người liền đứng ở trong sân.

Lục Tuân lập tức nghe ra vấn đề không đúng.

"Ý cậu là, nhà bọn họ chắc chắn còn giấu thứ gì đó?"

"Ừm, hơn nữa theo lời con dâu Vương Hữu Tài vô tình để lộ ra, thì có khả năng nhà Vương Hữu Tài còn giấu rất nhiều châu báu."

Lục Tuân dường như không hề ngạc nhiên.

Đồng đội Lý Lập Quốc lúc này tiếp tục nói: "Hơn nữa, trong thôn các cậu, chắc chắn còn giấu thứ gì đó, cho nên người này mới luôn mai phục ở chỗ này, chỉ là vẫn luôn không tìm thấy..."

Lục Tuân nghe vậy lập tức nhìn về phía Thẩm Nghiên.

Lý Lập Quốc cũng nhìn về phía Thẩm Nghiên, chào cô một cái, rồi mới hỏi:

"Chị dâu, mọi người ở đại đội có nghe được tin tức gì không?"

Thẩm Nghiên lắc đầu, dù sao trước đây cô cũng không quen biết nhà Vương Hữu Tài lắm.

Nhưng mà...

"Chuyện này thì tôi chưa từng nghe nói, nhưng mà lúc trước khi bầu trưởng thôn, Vương Hữu Tài này luôn tỏ ra rất khiêm tốn, còn chủ động giao một số quyền lực thực sự cho đại đội trưởng, trông giống như là người không tranh giành quyền lợi."

"Đúng vậy, người này có thể che giấu tốt như vậy, có liên quan rất lớn đến sự cẩn trọng của ông ta, tối qua tôi đã thẩm vấn, nhưng miệng ông ta rất kín, hỏi gì cũng không chịu nói, hơn nữa, tôi nghi ngờ, người này còn có đường lui!"

Đương nhiên, bây giờ đã bị bắt rồi, cho dù có đường lui, bọn họ cũng sẽ chặn đường lui của ông ta lại.

Lúc này, người nhà họ Thẩm nghe nói có người của quân đội đến nhà, đều đã chạy về.

Diệu Diệu Thần Kỳ

Vốn dĩ Lý Lập Quốc đến đây là để điều tra vụ án này, biết đâu trong thôn sẽ có phát hiện gì đó.

Thứ hai là đến thăm Lục Tuân, nghe nói trước đây anh bị thương, lúc này thấy người nhà họ Thẩm đều đã về, liền hỏi lại vấn đề vừa rồi một lần nữa.

Ba Thẩm có lẽ đã quen với việc con rể là sĩ quan, lúc này nhìn thấy Lý Lập Quốc, liền có thêm vài phần thân thiết.

Nghe thấy lời của đối phương, ông cau mày suy nghĩ rất lâu.

Mọi người trong nhà đều không quấy rầy ông, mẹ Thẩm thậm chí còn lấy một chiếc ghế cho ông ngồi xuống từ từ nghĩ.

Qua một lúc lâu, ba Thẩm mới mở miệng nói: "Nếu cậu nhắc đến chuyện này, tôi liền nhớ đến hồi còn rất nhỏ, người trong thôn quả thực có nói, ở chỗ chúng tôi có đồ mà bọn Nhật Bản để lại, lúc đó mọi người đều rất kích động, ban đầu, cũng không phải là không có ai từng có ý định với chỗ châu báu này, dù sao mọi người đều không có cơm ăn, nhưng hình như tìm rất lâu cũng không thấy, cuối cùng cũng chỉ đành từ bỏ, mọi người chỉ coi đó như một câu chuyện cười mà kể ra, rốt cuộc có thật sự có châu báu hay không, thì không ai biết!"

Chuyện này cũng dễ hiểu thôi, dù sao vừa nghe nói có kho báu, thời đó lại thường xuyên xảy ra chiến tranh, ai mà biết được bọn Nhật đã giấu những thứ gì ở đây?

Chỉ là mọi người cứ tìm đi tìm lại, cả núi sau cũng lật tung lên hết rồi, vẫn không tìm thấy, chẳng phải là hết hy vọng rồi sao?

Tin tức này về sau vẫn luôn được nhắc đến, nhưng đã không còn ai đi tìm nữa.

Ai ngờ được, bây giờ có khi thật sự có kho báu?

Nếu tin tức này bị người trong đại đội biết được, chắc hẳn núi sau sẽ bị lật tung lên mất.

"Bây giờ xem ra, tin tức này là thật hay giả cũng chưa biết được, bên chúng tôi để chắc chắn, vẫn định phái người đến đây khai quật một chút, nếu thật sự không có gì thì chúng tôi sẽ nhanh chóng rút lui, sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của mọi người."

"Tôi hiểu tôi hiểu, đại đội chúng tôi đến lúc đó nhất định sẽ cố gắng phối hợp với quân đội."
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 384: Trong thôn còn có kho báu (2)



Ba Thẩm gật đầu đáp.

Sau đó lại nói thêm vài câu, Lý Lập Quốc nói mình còn phải ở đây thêm một thời gian nữa, đến lúc đó rảnh rỗi sẽ lại đến thăm Lục Tuân.

Nhưng cuối cùng vẫn bị gia đình giữ lại ăn cơm.

Buổi trưa, mẹ Thẩm cũng làm vài món ngon để chiêu đãi đối phương, sau đó Lưu Trường Căn - đại đội trưởng cũng đến.

Cũng giống như ba Thẩm, đều nói sẽ phối hợp thật tốt với công việc của quân đội.

Trong thôn bây giờ xảy ra chuyện như vậy, tuy đã tìm ra gián điệp, nhưng dù sao cũng là bị tìm thấy ở đại đội bọn họ, trong một khoảng thời gian dài, đại đội bọn họ chắc chắn sẽ trở thành mục tiêu bị giám sát.

Tuy nhiên, sau khi ăn cơm xong, Lưu Trường Căn vẫn dè dặt hỏi: "Cái kia, đồng chí Lý, tôi muốn hỏi một chút, Vương Hữu Tài có khai ra, trong đại đội chúng tôi còn có đồng bọn của ông ta không?"

Bây giờ khiến cho mọi người đều hoang mang lo sợ, người trong đại đội đều âm thầm quan sát người bên cạnh mình, tuy nói sự cảnh giác này là một chuyện tốt.

Nhưng đều là người trong cùng một đại đội, mọi người đều nghi ngờ lẫn nhau, đây cũng không phải là chuyện tốt.

Cho nên ông mới muốn hỏi, Vương Hữu Tài đã khai ra những gì, có phải có đồng bọn hay không.

"Đại đội trưởng Lưu, liên quan đến một số việc, tôi không tiện tiết lộ, nhưng có một điều tôi có thể khẳng định, một khi chúng tôi thẩm vấn ra được điều gì, người của quân đội sẽ lập tức ra tay, cho nên ngài không cần lo lắng, để cho bà con yên tâm, vấn đề này không lớn, đã có người của quân đội chúng tôi ở đây rồi!"

Anh ta mỉm cười an ủi Lưu Trường Căn.

"Đúng đúng đúng, chúng tôi vẫn luôn tin tưởng quốc gia, tin tưởng quân đội!" Nhận được câu trả lời của anh ta, Lưu Trường Căn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, xem ra chiều nay phải họp dân làng cho rõ ràng mới được.

Ngày nào cũng vậy, nhìn ai cũng giống gián điệp.

Đặc biệt là bây giờ, cãi nhau ngoài ruộng, động một tí là nói tôi nghi ngờ ông là gián điệp, tôi phải báo công an bắt ông lại.

Bầu không khí như vậy thật sự khiến người ta hoang mang lo lắng, vẫn là phải nhanh chóng dẹp yên chuyện này mới được.

Lý Lập Quốc ăn cơm xong liền xin phép cáo từ, lần này, người nhà họ Thẩm cũng không giữ lại nữa.

Dù sao người ta xuống đây là để điều tra vụ án, lúc này vụ án đã điều tra xong, công việc lại nhiều, đương nhiên phải quay về.

Tiễn Lý Lập Quốc xong, Lưu Trường Căn cũng khoanh tay rời đi với tâm trạng rất tốt.

Đợi mọi người đi khỏi, người nhà mới ngồi xuống nói chuyện này.

"Ông à, ông nói xem núi sau nhà chúng ta có thật sự có kho báu không?" Mẹ Thẩm vẻ mặt thần bí ghé sát vào ba Thẩm hỏi.

Hỏi đến nỗi ba Thẩm bất lực: "Bà hỏi tôi, tôi hỏi ai bây giờ? Hay là thắp cho bố tôi nén nhang hỏi xem, bảo ông ấy tối nay báo mộng cho tôi?"

"Phui phui phui, ông đang nói gì vậy?" mẹ Thẩm lập tức bỏ đi với vẻ mặt ghét bỏ.

"Bố, sao bố lại mê tín dị đoan vậy?" Thẩm Trường Chinh cau mày hỏi.

"Thì mẹ con hỏi tôi như vậy, tôi không phải đi hỏi bố tôi mới biết được sao, không thì hỏi ông bà nội con!"

Thẩm Nghiên: "..."

Diệu Diệu Thần Kỳ

Thật hoang đường!

"Ông ơi, trước đây chỗ đào kho báu là ở đâu ạ?" Nhị Đản vẻ mặt tò mò nhìn ba Thẩm.

"Ông ơi, ông nói xem chúng ta có thể đi đào thử không ạ?" Lục Cẩn Dương ở bên cạnh cũng ngọt ngào gọi.

Tiểu Bàn - cậu bé mập mạp này cũng không chịu thua kém, giơ bàn tay nhỏ mũm mĩm của mình lên, giọng nói non nớt: "Bắt gián điệp! Tìm kho báu!"

Ba Thẩm: "..."
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 385: Hỏi thỏ tìm kho báu (1)



Cũng không biết mấy đứa nhỏ này rốt cuộc nghe được tin tức từ đâu, tưởng kho báu là trò đùa chắc?

"Cháu tưởng kho báu là nhân sâm à, muốn tìm là tìm được ngay sao!"

"Ông ơi, cháu nói nhỏ cho ông nghe nhé, núi sau nhất định có kho báu, còn có cả dưới sông gần nhà trưởng thôn nữa, đội của chúng cháu đã đi khảo sát rồi!" Đại Đản vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nói.

Nhưng xin thứ lỗi cho Thẩm Nghiên, nhìn thấy mấy đứa nhỏ nghiêm túc nói hươu nói vượn như vậy, cô vẫn không nhịn được cười.

Mấy đứa nhỏ này thật buồn cười, cũng không biết học ở đâu ra, còn lập đội nữa chứ.

Ba Thẩm nhìn mấy đứa nhỏ cũng không khỏi thấy buồn cười.

"Vậy các cháu nói xem, các cháu đã phát hiện ra gì?"

"Chúng cháu phát hiện, dưới sông có thứ gì đó, chúng cháu còn xuống mò nữa, có một chỗ đá nhiều hơn những chỗ khác, chúng cháu cảm thấy chắc chắn là đang che giấu thứ gì đó."

Mấy đứa nhỏ bắt đầu tranh nhau giơ tay phát biểu ý kiến.

Người lớn thực ra cũng chỉ nghe cho vui, nhưng nói tới nói lui, sắc mặt mọi người đều trở nên có chút khác thường.

"Hay lắm! Đại Đản Nhị Đản! Hai anh em cháu nói là không đến gần sông mà, lại còn dẫn Tiểu Dương với Tiểu Bàn đi, xem ta có đánh các cháu không!" Mẹ Thẩm nói xong liền cầm lấy cây chổi ở góc tường, bắt đầu đuổi theo mấy đứa nhỏ chạy khắp sân.

"Bà ơi, bọn cháu đang đi tìm kho báu! Kho báu! Bọn cháu không phải đi chơi nước!" Bị đuổi theo, Nhị Đản vẫn không từ bỏ giải thích với mẹ Thẩm.

Nhưng Mẹ Thẩm không nghe, đuổi theo bốn đứa nhỏ chạy khắp sân, hai anh em Đại Đản và Nhị Đản thì có kinh nghiệm rồi, nhưng hai đứa còn lại, một đứa quá gầy yếu, một đứa quá mập chạy không nổi, chẳng mấy chốc đã bị mẹ Thẩm tóm được, đánh mấy cái vào mông, không đau.

Nhưng hai đứa nhỏ vẫn học theo Đại Đản và Nhị Đản khóc ầm lên.

Lập tức trong sân vang lên tiếng khóc cười của mấy đứa nhỏ, còn có tiếng mẹ Thẩm mắng mỏ, cùng với tiếng Thẩm Trường Thanh giúp hòa giải.

Chỉ có mấy người trong nhà vẫn đang nhìn nhau.

"Chuyện Đại Đản vừa nói, hình như có chút khả nghi!" Thẩm Nghiên có chút do dự nói, nói xong lại nhìn về phía Lục Tuân.

Lục Tuân trầm ngâm một lúc cũng gật đầu: "Đúng vậy, một số phát hiện của trẻ con cũng không phải là không có lý."

Diệu Diệu Thần Kỳ

"Vậy, hay là tối nay chúng ta nhân lúc mọi người nghỉ ngơi, đi xem sao?" Thẩm Nghiên đề nghị.

Ba Thẩm nhìn cô với vẻ không đồng ý: "Tiểu Lục bây giờ như thế này, con cũng nỡ sai bảo người ta, muốn xem thì bảo anh Tư con chiều nay đi xem, nói với đại đội trưởng một tiếng là được!"

Dù sao càng che giấu, sự tò mò của dân làng sẽ càng mãnh liệt.

Thà làm như vậy, còn hơn là cứ giấu giấu diếm diếm.

"Anh thấy được đấy!" Thẩm Trường Chinh có chút hào hứng.

Thẩm Nghiên bất lực nhìn người anh Tư này, sau chuyện lần trước, lần này Thẩm Nghiên về nghe nói Vương Hồng Hạnh đã tìm được đối tượng rồi.

Chắc cũng biết hai người không thể nào đến được với nhau, nên Thẩm Trường Chinh cũng không biểu hiện gì khác thường, vẫn cứ sống như bình thường, nhưng Thẩm Nghiên vẫn nhìn ra anh có chút không ổn.

Hiếm khi thấy anh hứng thú với chuyện này như vậy.

Thế là chuyện này tạm thời cứ quyết định như vậy.

Buổi trưa mọi người đều về phòng nghỉ ngơi, Thẩm Nghiên lúc này cũng chẳng còn để ý đến chuyện ngượng ngùng nữa, trong phòng chỉ có hai người, cô liền nói đơn giản với Lục Tuân về chuyện núi sau có một con thỏ rất linh, biết đâu có thể có manh mối gì đó.

Nghe Thẩm Nghiên nói nhân sâm đào cho mình đều là do thỏ giúp tìm, Lục Tuân có cảm giác thế giới này thật huyền ảo.

Thần kỳ quá rồi đấy!

Cậu còn đang nghĩ, Thẩm Nghiên đã tốn bao nhiêu công sức để đào củ nhân sâm này chứ?

Chưa bao giờ nghĩ đến lại đơn giản như vậy.

Nhưng mà con thỏ này, biết đâu có thể giúp được gì đó, nếu thật sự có cái gọi là kho báu.

"Ừm, anh thấy cách này vẫn khả thi, hay là chúng ta chiều nay đi xem sao."

Thẩm Nghiên nhìn thoáng qua chân anh.
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 386: Hỏi thỏ tìm kho báu (2)



"Anh chắc chắn với cái chân này mà muốn đi cùng em sao?"

Lục Tuân: "..."

Suýt chút nữa đã quên mất mình là người bị thương.

"Bên đó có một con dốc, anh chống gậy chắc cũng khó đi, cho nên vẫn là chiều nay em tự mình đi một chuyến, anh ở nhà đợi tin tức của em là được!"

Thẩm Nghiên dịu dàng an ủi.

"Thôi được!" Lục Tuân cũng không miễn cưỡng nữa, dù sao tình trạng chân anh hiện giờ thế nào, bản thân anh rất rõ ràng.

Mấy ngày nay đã đi lại nhiều rồi.

Mấy đứa nhỏ vẫn còn lẩm bẩm gì đó ở ngoài, cũng không biết giữa trưa không ngủ mà lẩm bẩm cái gì.

Buổi trưa hai người nghỉ ngơi một lát, Thẩm Nghiên dậy liền xách một cái giỏ, đi về phía núi sau.

Trên đường đi, đại đội trưởng nói trên loa phóng thanh, bảo mọi người đừng làm hoang mang, xung quanh đều là đồng chí tốt nhiều năm, đừng có động một tí là nói chuyện gián điệp gì đó, ảnh hưởng đến tình cảm của bà con.

Còn dân làng có nghe hay không thì thật sự không biết được.

Mấy đứa nhỏ vừa nghe nói Thẩm Nghiên muốn lên núi sau, cũng lon ton đi theo.

Ngay cả Tiểu Bàn vốn không thích vận động, gần đây cũng chạy tới chạy lui, thở hổn hển đi theo Thẩm Nghiên, dù Thẩm Nghiên bảo mấy đứa nhỏ đi chỗ khác chơi, nói leo núi hơi mệt, nhưng Tiểu Bàn vẫn kiên quyết đi theo cô.

Cuối cùng không còn cách nào khác, chỉ đành dẫn mấy đứa nhỏ cùng đi, đến nơi, Thẩm Nghiên liền bắt đầu gọi thỏ béo trong rừng.

Mấy đứa nhỏ cũng gọi theo với giọng trẻ con: "Thỏ thỏ! Thỏ thỏ, cậu ra đây đi!"

Cảnh tượng này thật sự đã gọi được thỏ béo ra.

Sau khi nhìn thấy Thẩm Nghiên, nó lập tức chạy đến bên cô với vẻ mặt phấn khích.

Nghe tiếng "chít chít", Thẩm Nghiên có thể đoán được, con thỏ này chắc lại đang mắng mình.

"Xin lỗi nhé, lâu rồi mới đến thăm mày, tao ra ngoài một chuyến, lần này tao đến tìm mày là muốn hỏi mày, mày có biết trên núi sau này chỗ nào có kho báu không?" Thẩm Nghiên hoàn toàn không coi con thỏ này là động vật.

Dù sao đây là một con vật rất có linh tính, lúc nói chuyện cô liền theo bản năng dùng giọng điệu giao tiếp với con người.

Chỉ có điều, cảnh tượng này trong mắt Lục Cẩn Dương và Tiểu Bàn có chút kỳ ảo.

"Cô đang nói chuyện với thỏ tiên sao?"

"Nó có hiểu được không?"

Nhị Đản lập tức nhìn hai người với vẻ mặt bất mãn: "Nó nghe hiểu được chứ, đây không phải là thỏ bình thường đâu, đây là thỏ ngọc mà Hằng Nga thường ôm đấy."

Nghe thấy câu này, Thẩm Nghiên: "..."

Nhóc con, cháu thật sự càng ngày càng nói hươu nói vượn.

Nhưng con thỏ này hình như cũng nghe hiểu, rồi kêu "chít chít", bảo mọi người đi theo nó.

"Nhị Đản, trông chừng Tiểu Bàn với Tiểu Dương nhé, cẩn thận đi theo cô, đừng có chạy lung tung!"

Diệu Diệu Thần Kỳ

Trong rừng không biết có còn bẫy thú gì đó không, nếu bọn trẻ dẫm phải, đến lúc đó sẽ phải chịu khổ.

Nhưng mấy đứa nhỏ này rõ ràng là không muốn rời đi.

Tiểu Bàn nhìn thấy con thỏ này vậy mà thật sự nghe hiểu tiếng người, liền phấn khích vỗ tay.

"Con thỏ này thật sự nghe hiểu tiếng người này!"

Mấy người đi về phía trước, rồi Thẩm Nghiên nhìn thấy, con thỏ này dẫn bọn họ đến dưới một gốc cây.

Rồi không nằm ngoài dự đoán, Thẩm Nghiên nhìn thấy một cây nhân sâm.
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 387: Thật sự tìm thấy rồi (1)



"Tôi không nói đến kho báu này!" Thẩm Nghiên bất lực nhìn con thỏ.

Thỏ béo vẫn không hiểu, liên tục nhảy vài cái tại chỗ.

Vẫn là Nhị Đản thông minh.

"Cô ơi, cô nói xem có phải nó muốn nói, kho báu ở ngay dưới gốc cây này không?"

"Hả?"

Thẩm Nghiên thật sự chưa từng nghĩ đến khả năng này.

Nhưng lúc này mà tùy tiện đào bới, với sức lực ít ỏi của cô, chắc đào đến tối cũng không được mấy phân đất.

Cuối cùng Thẩm Nghiên chỉ đành tạm thời từ bỏ.

Nhưng vẫn làm một dấu hiệu ở chỗ này.

"Được rồi, chúng ta biết rồi, lần sau lại đến, giờ chúng ta về nhà thôi!"

Biết Thẩm Nghiên muốn về nhà, thỏ béo liền đi theo bọn họ về nhà.

Bên cô không có thu hoạch gì, ngược lại bên Thẩm Trường Chinh lại có chút thu hoạch.

Chiều đi làm, ba Thẩm liền đến nói với đại đội trưởng một tiếng, sau đó Thẩm Trường Chinh được cho phép liền đi đào.

Dòng sông thỉnh thoảng nước chảy xiết, nhưng lúc này may mà nước không chảy xiết lắm, cộng thêm Thẩm Trường Chinh cũng biết bơi.

Tuy nhiên, để phòng ngừa vạn nhất, ba Thẩm còn bảo Thẩm Trường Thanh giăng một tấm lưới ở phía hạ lưu, như vậy cho dù có bị nước cuốn trôi, vẫn có thể bị lưới giữ lại.

Thẩm Trường Chinh thì thấy không sao cả, đến nơi liền xắn quần lội xuống sông.

Tìm được chỗ mấy đứa nhỏ nói, anh liền bắt đầu mò mẫm, quả nhiên mò thấy một đống đá, hơn nữa chỗ này khá kín đáo, bên cạnh còn có một đám lau sậy, bình thường rất ít người đến đây.

Diệu Diệu Thần Kỳ

Anh mò mẫm một vòng, thấy mình càng lún càng sâu, dưới đáy hình như có thể mò ra được thứ gì đó, Thẩm Trường Chinh có chút kích động.

Bỏ hết đá bên trên ra, sau đó bắt đầu đào trong lớp bùn đất bên dưới, đồng thời dùng chân dò xét những chỗ khác dưới đáy.

Cuối cùng, chân anh hình như dẫm phải một v*t c*ng, giống như cái hộp, xác định được vị trí, Thẩm Trường Chinh liền chìm hẳn xuống nước, rồi đào thứ dưới lớp bùn đất lên.

Ba Thẩm cùng mấy người đang đứng đợi trên bờ nhìn thấy anh vớt lên một thứ gì đó, hình như còn có vẻ hơi vất vả, liền tiến lên kéo một cái.

Trước tiên kéo thứ đó lên, sau đó mới kéo Thẩm Trường Chinh lên, rồi mọi người mới nhìn thứ vừa vớt lên đó.

Bề mặt bị bùn đất bao phủ, nhưng vẫn có thể nhìn ra bên trong là thứ gì.

Hơi thở của mọi người đều nghẹn lại, "Chẳng lẽ đây thật sự là kho báu sao?"

Mọi người đều cảm thấy có chút khó tin, phía trên vậy mà còn có một ổ khóa.

"Về nhà trước đã, thằng Tư, con cũng về thay quần áo đi."

Vì muốn cho Lục Tuân xem, nên mấy người lại lặng lẽ quay về nhà họ Thẩm.

Vừa đúng lúc Thẩm Nghiên cũng vừa về đến nhà, không ngờ, vừa ngồi xuống chưa được bao lâu, đã thấy anh Tư cô ướt sũng nước trở về.

Quan trọng hơn là, trong tay mấy người còn xách theo một cái rương cỡ bằng cánh tay, hơn nữa nhìn dáng vẻ, trọng lượng cũng không nhỏ.

Thẩm Nghiên cũng bị dọa sợ, vội vàng đứng dậy.

"Thật sự tìm thấy rồi sao?" Cô không thể tin nổi nói.

Lục Tuân cũng đi ra, lúc này nhìn thấy rương báu cũng rất ngạc nhiên, ba Thẩm lấy một cái rìu, phá ổ khóa ra.

Mọi người đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc.

"Trời ơi!" Thẩm Nghiên có chút sững sờ, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy rõ ràng một rương vàng như vậy.

Thật sự là một rương vàng...

"Bên dưới chắc chắn còn có thứ gì đó!" Lục Tuân nói xong, liền trực tiếp lấy vàng ra, quả nhiên nhìn thấy bên dưới còn có một lớp giấy được bọc lại, phía trên viết chi chít những thứ gì đó, những tờ giấy này vì được niêm phong kỹ, nên vậy mà không hề bị ướt.
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 388: Thật sự tìm thấy rồi (2)



Chỉ có điều giấy đã hơi ẩm ướt, một số chữ viết phía trên cũng đã bị mờ.

Mọi người đều không xem những thứ này, chỉ có Lục Tuân sau khi xem xong, sắc mặt có chút ngưng trọng, liền nhìn về phía Lưu Trường Căn.

"Đại đội trưởng, có lẽ phải làm phiền ngài giúp tôi gọi một cuộc điện thoại!"

"Được! Vẫn gọi cho đồng chí Lý lần trước đến chứ?"

"Đúng vậy, đây là số điện thoại anh ấy đưa cho tôi trước đây, bảo bọn họ nhất định phải nhanh chóng đến đây một chuyến!"

"Được!" Nói xong Lưu Trường Căn liền đi.

Ba Thẩm cũng rất căng thẳng, nhưng không tiện hỏi, sợ mình hỏi phải những thứ không nên hỏi.

Thẩm Nghiên cũng nghĩ như vậy, ngược lại Thẩm Trường Chinh thay quần áo xong đi ra, nhìn thấy cảnh này liền ngạc nhiên một chút.

"Anh đã nói mà, sao lúc nãy vớt lên lại nặng như vậy, thì ra bên trong toàn là vàng!"

Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy nhiều vàng như vậy, nói thật, không động lòng là giả.

Đương nhiên, động lòng cũng không phải là của anh, chỉ là cảm thán một câu, đây phải bao nhiêu tiền chứ!

Vừa nói vừa tiến lên sờ một cái, không lấy được, sờ một cái vẫn được.

"Những thứ này đều phải nộp lên sao?"

"Ừm, anh Tư, lần này anh thật sự lập công rồi!" Lục Tuân nhìn anh nói.

"Hây, em chỉ là làm theo lời bọn trẻ nói đi vớt đồ thôi mà, sao có thể nói là lập công được!" Anh xua tay với vẻ không quan tâm, tuy anh khá thích tiền, nhưng chuyện này, chút công lao này cũng không đáng để tranh giành.

Lục Tuân cũng không nói tiếp, chuyện này rốt cuộc có lập công hay không, vẫn phải để quân đội quyết định, nhưng công lao này chắc chắn là không ít, ngay cả anh, chắc cũng được thơm lây.

Lúc này anh không khỏi liếc nhìn Thẩm Nghiên bên cạnh, bác cảm thấy cô vợ này có chút "vượng phu"...

Mấy người vẫn luôn chờ ở trong sân, Lưu Trường Căn cũng gọi điện thoại về, bên kia cũng sẽ đến với tốc độ nhanh nhất.

Đến chiều tối, xe của quân đội lại đến.

Chỉ có điều lần này số người đến đông hơn một chút.

Xe dừng lại, những người lính này liền đi về phía nhà họ Thẩm.

Những người đang làm ruộng lúc này cũng không bình tĩnh nổi nữa.

Cảm thấy gần đây đại đội bọn họ thường xuyên có người của quân đội đến, nhìn cứ thấy ghê ghê, sợ bọn họ đến mỗi lần là lại đến bắt người.

Nhưng lần này, những người này thật sự không phải đến bắt người.

Đến nhà họ Thẩm, mọi người liền đi thẳng vào vấn đề, Lục Tuân mở chiếc rương trên bàn ra cho mọi người xem.

Lý Lập Quốc nhìn thấy thứ này, cũng hít một hơi thật sâu.

Diệu Diệu Thần Kỳ

Sau đó, lãnh đạo quân đội nhìn thấy nội dung trên giấy, sắc mặt cũng thay đổi.

"Đây là bằng chứng rất quan trọng, còn về tin tức nói trên này, chúng tôi phải về điều tra thêm, đồng chí Tiểu Lục, làm tốt lắm!"

Lục Tuân cũng không nhận công: "Là mấy đứa nhỏ trong nhà phát hiện ra, sau đó nói với mọi người, anh Tư tôi mới đi kiểm tra, không ngờ thật sự tìm được, nhưng không chắc chắn còn có nữa hay không, nếu mọi người không yên tâm, chúng tôi có thể dẫn mọi người đến đó xem lại."

"Được, chúng tôi đến đây cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, vẫn nên đến đó xem sao!"

Thế là dân làng vừa chạy đến liền nhìn thấy, một đoàn người lại ồ ạt rời đi.

Dân làng đi theo phía sau, muốn xem rốt cuộc là đi làm gì, nhìn thấy vậy mà lại đi về hướng nhà Vương Hữu Tài, mọi người lại tiếp tục đi theo.

Đến nơi, sau khi Thẩm Trường Chinh nói với mấy người lính, mọi người đều xuống nước.

Bắt đầu tìm kiếm trong khu vực này.

Nhưng lần này lại không phát hiện thêm kho báu nào nữa.

Ngược lại phát hiện một cái hang dưới đáy, nhìn có vẻ không bình thường lắm...
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 389: Lục Tuân phải về quân đội rồi (1)



"Chờ đã, bên này có tình hình, mấy cậu lại đây."

Đã có người phát hiện ra vấn đề, lúc này Lý Lập Quốc định xuống đó, nhưng Lục Tuân vẫn có chút không yên tâm, cuối cùng vẫn bảo người ta buộc dây thừng vào người anh.

"Nhìn thì không có gì nguy hiểm, nhưng vẫn phải cẩn thận một chút, nếu có chuyện gì, cậu liền giật dây, người bên này sẽ xuống cứu cậu."

Lục Tuân không yên tâm dặn dò.

Chân anh hiện tại vẫn còn đang bị thương, tạm thời không thích hợp vận động mạnh như vậy, cuối cùng chỉ có thể đứng trên này chỉ huy.

Lý Lập Quốc ở dưới gật đầu, sau đó lặn xuống nước, bên cạnh đám lau sậy trên bờ, tìm thấy một cái lỗ, lúc đầu cứ thử mãi, nhưng thử rất lâu, cái lỗ này mới lõm vào được mười mấy phân, nhưng cũng có thể xác định, bên trong hình như bị thứ gì đó chặn lại.

Cho nên mọi người đều quan sát ở đây, có người đã xuống nước, mò mẫm bên trong.

Mãi đến khi người bên này đã chui vào được nửa người, mới lại lui ra, người bên ngoài vẫn luôn mở rộng cái lỗ này.

Đợi đến khi Lý Lập Quốc ướt sũng nước đi từ dưới nước lên, trong mắt có chút vui mừng.

"Bên trong quả thực có một cái hang, nhưng mà sau này chắc phải dùng đến dụng cụ rồi."

"Dụng cụ thì chúng tôi có, mọi người xem cần gì?"

Có dân làng nhiệt tình lúc này đã lấy dụng cụ trong tay mình ra.

Đây là lúc nãy đến xem náo nhiệt mang theo đấy.

"Được!" Lý Lập Quốc lấy dụng cụ rồi tiếp tục, lần này rất nhanh đã tìm thấy một cánh cửa dưới nước.

"Bên này có một cánh cửa, cảm giác đây là một đường hầm, không biết có phải thông đến nhà Vương Hữu Tài hay không, bây giờ tôi phá ra xem thử."

Diệu Diệu Thần Kỳ

"Chờ đã, tôi dẫn theo mấy người đến nhà ông ta lục soát, biết đâu ngôi nhà này còn có mật đạo gì đó."

Lục Tuân cũng sợ nếu thật sự có thứ gì đó, đến lúc đó những thứ này đều bị nước làm ướt hết.

"Được, vậy cậu đi đi, tôi ở đây chờ cậu!"

Lục Tuân cùng một nhóm người, thật sự cẩn thận lục soát nhà Vương Hữu Tài, chủ yếu là đường hầm này đã cho bọn họ một ý tưởng, nếu đi theo đường hầm này, thì sẽ đến phòng nào nhanh nhất.

Sau đó căn phòng đó sẽ trở thành đối tượng quan sát trọng điểm.

Vì vậy lần này, bọn họ rất nhanh đã xác định được căn phòng này.

Cũng tìm thấy mật thất, sau đó tìm thấy một số tài liệu và một chiếc radio trong mật thất.

Xem ra, nơi này là do bọn họ đào để chạy trốn, bên ngoài còn có vàng, một khi xảy ra chuyện gì, số vàng này đủ cho cả nhà bọn họ chạy ra nước ngoài, sau đó sống cuộc sống sung túc.

Phải nói là, Vương Hữu Tài quả thật đã suy tính rất xa, cũng rất chu toàn.

Nếu không nói ra, ai mà ngờ được người này lại có ý đồ như vậy?

Nhưng bây giờ cơ bản đã phá án rồi, tang vật cũng bị Lý Lập Quốc cùng một nhóm người mang đi.

Tiếp theo là chuyện của bọn họ, nhưng trước khi rời đi, Lục Tuân vẫn hỏi mấy đứa nhỏ.

"Chuyện lần này công lao lớn nhất là của các cháu, có muốn thứ gì không?"

Mấy đứa nhỏ vậy mà đều lắc đầu, rồi Nhị Đản liền nói với giọng trẻ con: "Nếu có tiền, có thể đưa cho cô không ạ?"

"Đúng đúng đúng, cháu muốn nuôi thím ạ." Lục Cẩn Dương cũng phụ họa theo, không hề quên chuyện mình đã đồng ý với Thẩm Nghiên lúc trước.
 
Back
Top