Chào mừng bạn trở lại!

Nếu đây là lần đầu tiên bạn đến với diễn đàn vui lòng đăng ký tài khoản mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Nếu đã là thành viên vui lòng đăng nhập.

,br/>

Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký thành viên!

Dịch Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ

Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 255: Vợ chồng bị hại vì scandal khi mới gặp nhau (1)



Lúc này, Thẩm Nghiên không còn bài xích việc đến chăm sóc người đàn ông này nữa.

Cứ coi như cô đến chăm sóc anh đẹp trai vậy.

Đường nét trên gương mặt anh ta đều đúng gu thẩm mỹ của cô, đã đến rồi, người cô chăm sóc là anh ta thì cũng không thiệt thòi gì.

Trần Bình cứ tưởng là vì có anh ta ở đây nên hai vợ chồng mới không tiện nói chuyện, nên thấy họ không nói gì, anh ta liền tự nói, rồi định chuồn êm.

"Vậy em để chị dâu ở đây chăm sóc anh ấy, có việc gì thì cứ gọi em, em đi trước nhé."

Nói xong, anh ta ba chân bốn cẳng chạy mất.

Lúc đóng cửa phòng bệnh, anh ta còn lẩm bẩm, đúng là vợ của đoàn trưởng Lục, lúc nãy, trong phòng bệnh căng thẳng như vậy mà chị dâu vẫn bình tĩnh, anh ta thì không chịu nổi bầu không khí kỳ quái đó rồi.

Nên vẫn là chuồn cho nhanh.

Đợi Trần Bình đi rồi, một lúc lâu sau, Lục Tuân mới nhìn sang cánh tay Thẩm Nghiên.

"Tay bị sao vậy?" Giọng anh hơi khàn, cứ như chỉ là hỏi bâng quơ.

Thẩm Nghiên hơi bất ngờ, không ngờ câu đầu tiên anh hỏi lại là hỏi tay cô.

Cô cúi đầu nhìn cánh tay đang bó bột, thản nhiên nói: "Bị lợn giẫm phải."

Rồi cô thấy trên mặt Lục Tuân có vẻ kinh ngạc, anh hơi trợn mắt nhìn cô, như đang chờ đợi cô giải thích.

Nhưng Thẩm Nghiên không nói thêm gì nữa.

Chắc là thấy nằm không thoải mái, Lục Tuân cố gắng chống tay ngồi dậy.

Đúng lúc Thẩm Nghiên có chút cải thiện ấn tượng về anh, tưởng anh sẽ nói gì đó để quan tâm cô, thì lại nghe thấy anh đ.â.m chọt.

"Em định dùng một tay để chăm sóc tôi?"

Thẩm Nghiên: "..."

Cô lập tức rút lại những suy nghĩ tốt đẹp vừa rồi.

Đẹp trai thì có ích gì?

Lại còn đ.â.m chọt người khác.

"Thế không thì sao? Anh còn muốn tôi chăm sóc anh kiểu gì?" Thẩm Nghiên khoanh tay, rồi cũng tìm một chỗ ngồi xuống.

Lúc này, đến lượt Lục Tuân không biết trả lời thế nào, dù sao anh vốn không định để Thẩm Nghiên đến chăm sóc mình.

Việc cô đến đây đã khiến anh rất bất ngờ rồi.

Càng bất ngờ hơn là, Thẩm Nghiên trước đây vừa nhìn thấy anh là mê trai đầu thai, ánh mắt nhìn anh mang đầy mục đích.

Nên cho dù biết cô có đôi mắt rất đẹp, nhưng Lục Tuân không thích nhìn, vì ánh mắt cô nhìn người khác khiến anh thấy rất khó chịu.

Nhưng hôm nay, nhìn ánh mắt cô, anh không còn cảm giác đó nữa, đôi mắt sáng ngời, còn có chút tò mò và thích thú, nhưng lại không có vẻ chán ghét như trước.

Cứ như thể, trước đây có thứ gì đó che phủ đôi mắt này, nhưng giờ lớp vải đen đó đã biến mất, đôi mắt này cũng trở nên đẹp hơn.

Anh không khỏi tò mò, mấy tháng nay, cô đã trải qua những chuyện gì?

Còn chuyện cô nói bị lợn giẫm gãy tay, theo anh biết, cô không phải là người thích nuôi lợn, vậy có phải là cô đi trêu chọc lợn, rồi bị lợn giẫm phải không?

Thẩm Nghiên bây giờ cũng lanh lợi hơn trước rất nhiều.

Lục Tuân nhận ra mình đang nghĩ gì, anh ho khan một tiếng, rồi nhìn Thẩm Nghiên: "Tôi không cần chăm sóc gì nhiều đâu, đợi tôi xuống giường được là em có thể về rồi."

Thẩm Nghiên lại nhướng mày, có phải anh sợ cô bám dính không chịu đi không?

Nên cô không khách khí đáp: "Anh yên tâm, anh khỏi bệnh là tôi về ngay."
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 256: Vợ chồng bị hại vì scandal khi mới gặp nhau (2)



Thẩm Nghiên cũng không hề có ý định ở lại đây, hay là đi theo chồng, điều này khiến Lục Tuân vừa ngạc nhiên vừa khó chịu.

Anh chỉ cho rằng mình không quen với người phụ nữ trước mặt, nên cũng không nói ra sự khó chịu trong lòng.

Nhưng giờ cô đã đến rồi, chỉ cần chăm sóc anh đến khi nào anh có thể tự đi lại được là nhiệm vụ của cô hoàn thành, đến lúc đó, dù Thẩm Nghiên có về hay không, anh cũng sẽ đưa cô về.

"Thôi, anh ngủ đi, tôi không làm phiền anh nữa." Nói xong, Thẩm Nghiên quay người định ra ngoài.

"Em định đi đâu?" Lục Tuân hơi căng thẳng hỏi, cứ như sợ Thẩm Nghiên đi làm chuyện xấu vậy.

Thẩm Nghiên hình như nghe ra ý trong lời nói của anh, cô quay đầu trừng mắt nhìn anh: "Tôi đi hỏi bác sĩ xem khi nào anh khỏi bệnh, được chưa?"

Nói xong, cô quay người rời đi, Lục Tuân nhìn bóng lưng cô, ánh mắt tối sầm lại.

Theo bản năng, anh không tin Thẩm Nghiên là người như vậy, cô ta luôn lười biếng, tham ăn, ở nhà còn bắt nạt hai đứa trẻ, sao có thể tốt bụng như vậy được?

Nhưng Thẩm Nghiên đúng là đi tìm bác sĩ, ra ngoài, cô hỏi Trần Bình, rồi tìm đến phòng làm việc của bác sĩ, hỏi về tình hình sức khỏe của Lục Tuân, sau đó, cô lấy củ nhân sâm ra.

"Đây là nhân sâm cháu đào được ở quê, cháu muốn hỏi, có thể cho người bệnh ăn được không ạ?"

"Cũng được, nhân sâm có tác dụng bồi bổ, nhưng giai đoạn đầu cũng không nên bồi bổ quá nhiều, bình thường cắt mấy lát pha trà uống là được."

"Vâng ạ, cháu biết rồi, cảm ơn bác sĩ."

"Không có gì." Bác sĩ Uông là người quen cũ của chính ủy Cao và tham mưu trưởng, dạo này, ông thường xuyên nghe thấy y tá bàn tán về vợ của đoàn trưởng Lục, nói cô ta lười biếng, tham ăn,... tóm lại là tai tiếng không tốt.

Nhưng hôm nay gặp Thẩm Nghiên, ông lại thấy cô không hề giống với những gì người ta nói.

Vợ của đoàn trưởng Lục rất lễ phép, lại còn quan tâm đến anh ta, không chỉ mang củ nhân sâm từ quê đến, mà vừa xuống tàu đã vội vàng đến bệnh viện thăm, còn hỏi han về bệnh tình của anh ta, người vợ như vậy đã rất tốt rồi.

Xem ra, chắc là do mấy cô y tá kia ghen tị, nên mới bôi nhọ vợ của đoàn trưởng Lục.

Thẩm Nghiên không ngờ, danh tiếng của cô đang dần được cải thiện.

Nhất là sau này, Trần Bình còn tuyên truyền trong bộ đội là chị dâu yêu đoàn trưởng Lục tha thiết.

Đương nhiên, lúc này, hai nhân vật chính vẫn chưa biết chuyện này.

Thẩm Nghiên vào phòng bệnh, rồi lấy chậu đi lấy nước.

Lấy nước xong, cô lại cầm phích nước nóng đi lấy thêm nước sôi.

Lục Tuân ngồi dựa vào đầu giường, nhìn Thẩm Nghiên bận rộn, không biết cô đang làm gì.

Thẩm Nghiên còn đến phòng thuốc nhờ người ta cắt nhân sâm thành lát.

Người đó vừa nhìn thấy củ nhân sâm đã tấm tắc khen.

"Đồng chí, đây là đồ tốt đấy. Chuẩn bị cho người bệnh à?"

"Vâng ạ, đây là nhân sâm cháu tự đào được ở núi sau nhà, vừa lúc có người nhà bị ốm, cháu mang đến cho anh ấy pha trà uống bồi bổ."

"Tốt đấy, tốt đấy. Nhưng cô là người nhà của bệnh nhân nào vậy? Trước giờ hình như tôi chưa gặp cô?" Bác sĩ Dương cười hỏi.

Thẩm Nghiên cũng không giấu giếm: "Cháu là vợ của Lục Tuân, hôm nay cháu mới đến."

"Hóa ra là vợ của đoàn trưởng Lục à, đoàn trưởng Lục đúng là có phúc. Mà nhân sâm này, nếu cô tiện thì có thể dùng để hầm canh, hầm canh gà cũng rất bổ dưỡng."

"Vâng ạ, cháu biết rồi, cảm ơn bác sĩ."

"Không có gì."

Sau đó, Thẩm Nghiên cầm nhân sâm đã được cắt lát lên tầng, rồi pha nước ấm cho Lục Tuân uống, Lục Tuân thấy nhân sâm trong cốc, anh có hơi bất ngờ.

"Đây là nhân sâm em đến phòng thuốc lấy à?"
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 257: Xoa bóp (1)



"Không phải đi xin ở phòng thuốc, bác sĩ nói pha nước cho anh uống là vừa." Thẩm Nghiên lắc lắc chiếc lọ trong tay.

Giọng cô có phần lạnh nhạt, điều này khiến Lục Tuân ngạc nhiên, không ngờ cô thật sự đi tìm bác sĩ, anh nhớ đến chuyện vừa rồi mình hiểu lầm cô, định nói gì đó, nhưng Thẩm Nghiên không thèm để ý đến anh, cứ như đang làm nhiệm vụ, khiến anh cũng chùn bước.

Lưng anh hơi ngứa, anh khó khăn xoay người trên giường.

Thẩm Nghiên nhìn anh, rồi đổ nước vào chậu, lúc nãy trong chậu đã có nước lạnh, giờ cô đổ thêm nước nóng vào, điều chỉnh nhiệt độ đến khi vừa phải, rồi bảo Lục Tuân nằm nghiêng.

"Làm gì?" Lục Tuân cảnh giác nhìn cô.

"Lau người cho anh!" Thẩm Nghiên trợn trắng mắt với anh.

Thái độ vừa rồi của Lục Tuân, cô biết ngay là anh ta lại tưởng cô mê trai rồi.

Cô là người như vậy sao?

Nhưng thấy Thẩm Nghiên định lau người cho mình, Lục Tuân có chút xấu hổ, nói thật thì, bị thương bao nhiêu ngày nay, anh cứ nằm nguyên một tư thế, lưng đúng là hơi ngứa.

Mấy ngày đầu, anh hôn mê, Trần Bình cứ tưởng y tá sẽ lau người cho anh, còn y tá thì nghĩ, mấy anh lính nhiệt tình này chắc chắn sẽ giúp lãnh đạo lau người, ai cũng nghĩ người kia sẽ làm, kết quả là không ai làm.

Chuyện này đúng là hành hạ Lục Tuân.

Nhưng anh ta lại miệng cứng, trước đây, anh từng gọi Trần Bình đến lau người cho mình một lần, nhưng lau xong, bản thân Trần Bình cũng ướt đẫm mồ hôi, lại còn luống cuống tay chân.

Anh thậm chí còn cảm thấy mình như một phế nhân, chỉ có thể nằm trên giường mặc người ta xử lý.

Cuối cùng, anh cũng không gọi ai đến lau người cho mình nữa.

Nhưng lúc này trời nóng, anh lại nằm nguyên một tư thế, rất dễ bị lở loét, nên Thẩm Nghiên mới phải giúp anh dọn dẹp trong khi tay còn đang bị thương.

Thậm chí, một mình cô không làm được, cô còn gọi Trần Bình đến.

"Cậu giúp anh ấy lật người, tôi lau lưng cho anh ấy."

"Hả?" Trần Bình bị gọi vào phòng, vẫn còn mơ mơ màng màng.

Nhưng anh ta vẫn làm theo lời Thẩm Nghiên, giúp Lục Tuân nằm nghiêng.

Rõ ràng là sắc mặt Lục Tuân đã đen như đ.í.t nồi, nhưng Thẩm Nghiên cứ như không nhìn thấy.

Cô đứng bên cạnh chỉ huy, Lục Tuân cứ như một con búp bê vải, nằm trên giường mặc cho họ xử lý, còn cô thì như mụ phù thủy, chậm rãi lau lưng cho anh.

Quần áo bệnh nhân ướt đẫm mồ hôi, khô rồi lại ướt, giờ đã ngả vàng.

"Cởi áo anh ấy ra!" Thẩm Nghiên nói với giọng điệu bá đạo.

Trần Bình thấy khó xử.

Chẳng lẽ chị dâu không thấy, tay đoàn trưởng Lục đang nắm chặt, như thể muốn đ.ấ.m người sao?

Bây giờ, đoàn trưởng Lục đang bị thương, chắc sẽ không làm gì, nhưng khi anh ấy khỏi bệnh, chắc chắn Trần Bình sẽ ăn no đòn.

Thẩm Nghiên biết rõ Lục Tuân, giờ phút này, anh ta đang nhìn cô với vẻ mặt hầm hầm, như thể cô thiếu nợ anh ta mấy triệu vậy, cô coi như không thấy, cơn giận của Lục Tuân chỉ có thể biểu diễn cho người mù xem.

Nhưng cô cũng sợ anh ta tức chết, nên không để anh cứng đầu nữa, Thẩm Nghiên giải thích: "Lưng anh phải thường xuyên lật người, nếu không sẽ bị lở loét, đau lắm đấy, da sẽ bị hoại tử. Anh xem, anh mấy ngày rồi không lau người, có phải lưng vừa ngứa vừa đau không?"

Lục Tuân vốn định nói gì đó, nhưng nghe Thẩm Nghiên nói vậy, anh cũng im bặt.

Dù sao cô nói cũng đúng.

Lưng anh đúng là vừa ngứa vừa đau, dạo này, bệnh viện quân khu tiếp nhận không ít bệnh nhân, nhân lực thiếu hụt, nên mọi người khi chăm sóc bệnh nhân, khó tránh khỏi có sơ sót, Lục Tuân lại miệng cứng, mỗi lần nói chuyện cũng không chịu nói tử tế, nên đành tự làm tự chịu.

Nghe Thẩm Nghiên nói vậy, anh cũng không phản kháng nữa.
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 258: Xoa bóp (2)



Lúc này, anh ta làm ra vẻ nằm im chịu trận, Thẩm Nghiên không có nhiều thời gian để đoán tâm tư của anh ta, thấy anh ta phối hợp, Trần Bình cũng giúp cởi áo anh ta ra, có mấy chỗ trên lưng đúng là bị sưng đỏ, cộng thêm việc không chịu lật người, cảm giác chỗ này m.á.u không lưu thông được.

Tay phải lành lặn của Thẩm Nghiên rất khỏe, sau khi bảo Trần Bình vắt khô khăn mặt, cô bắt đầu lau lưng cho Lục Tuân.

Cô lau mạnh đến mức Lục Tuân phải cau mày, lúc đầu thì đau, nhưng sau khi đau lại có cảm giác dễ chịu, cảm giác này rất khó diễn tả.

Nhất là khi Thẩm Nghiên còn lấy quạt ra quạt, anh bỗng thấy mát mẻ, cũng không còn khó chịu nữa.

Không biết có phải anh ta tưởng bở không.

Nhưng khi tay Thẩm Nghiên sắp lướt đến m.ô.n.g anh, Lục Tuân đã nhanh tay nắm lấy cổ tay cô.

Rồi anh nghiến răng nghiến lợi nói: "Để Trần Bình làm."

"Ồ!" Thẩm Nghiên cũng không định tự mình làm.

Nên nhiệm vụ sau đó được giao cho Trần Bình, có cô làm mẫu, Trần Bình cũng lau rất mạnh tay.

Thẩm Nghiên cố nhịn cười, đúng là, Trần Bình trông không giống như đang lau người, mà giống như đang tắm kỳ hơn.

Kỳ cọ đến mức Lục Tuân phải kêu lên.

Thẩm Nghiên thấy mắt cá chân của anh cũng có mấy chỗ sưng đỏ, cô bảo Trần Bình lau giúp, rồi đi ra ngoài.

Cô đi tìm bác sĩ kê thuốc, sau khi lau sạch sẽ thì bôi thuốc, can thiệp kịp thời, sẽ không có vấn đề gì lớn.

Nhưng Thẩm Nghiên vừa ra khỏi phòng bệnh, Lục Tuân đã nghiến răng nghiến lợi nhìn Trần Bình.

"Trần Bình! Cậu có thể nhẹ tay một chút không?"

"Hả? Đoàn trưởng, sao được ạ? Lúc nãy, chị dâu cũng lau cho anh như vậy, anh cũng không kêu đau, sao em vừa lau là anh đã chê?"

Không biết Trần Bình là đang giả ngu hay là thật sự ngu ngốc.

Lục Tuân bó tay với cậu lính này.

"Cô ấy cũng không mạnh tay như cậu, tóm lại là cậu nhẹ tay một chút!"

Lục Tuân có lý do để nghi ngờ Trần Bình đang trả thù cá nhân, nhưng anh không có chứng cứ.

Trần Bình cũng nhẹ tay hơn, nhưng đợi đến khi Thẩm Nghiên cầm thuốc mỡ vào, Trần Bình liền mách lẻo.

"Chị dâu, hay là chị lau cho anh ấy đi, lúc nãy, đoàn trưởng Lục chê em lau mạnh tay." Giọng Trần Bình vô cùng ấm ức.

Lúc này, Lục Tuân đang quay lưng về phía Thẩm Nghiên, nhưng không cần quay đầu lại, anh cũng biết cô đang cười thầm anh.

Thẩm Nghiên đúng là đang cười.

Cô không ngờ Lục Tuân lại dễ thương như vậy.

Lúc nãy, cô còn tưởng anh ta không thấy đau.

Thì ra là miệng cứng, không chịu nói trước mặt cô, kết quả, cô vừa đi là anh ta đã không chịu nổi.

Hừ! Cho anh ta miệng cứng, phải cho anh ta nếm mùi đau khổ mới được.

Nhưng cô không hề biểu hiện ra ngoài mặt, vì Thẩm Nghiên thấy trên lưng anh ta chi chít vết thương, cô vẫn nể mặt anh ta.

"Vậy để tôi làm cho, tay tôi không mạnh lắm đâu."

Nói xong, cô nhận lấy khăn mặt từ tay Trần Bình, nhẹ nhàng lau, đây là lần thứ hai lau người rồi, cũng không cần lau mạnh tay nữa, lau sạch sẽ là có thể bôi thuốc.

Lúc Thẩm Nghiên đi ra ngoài, Trần Bình đã thay quần cho Lục Tuân xong.
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 259: Quả nhiên người phụ nữ này có động cơ không trong sáng (1)



"Anh bế anh ấy, tôi trải lại giường."

Thế là Lục Tuân được bế công chúa.

Rồi Thẩm Nghiên trải lại giường cho anh, đặt anh nằm xuống, bôi thuốc cho anh.

Thuốc bôi lên vết thương, mát lạnh, khiến Lục Tuân rùng mình.

Nhưng ngay sau đó là cảm giác dễ chịu, anh thấy thoải mái hơn hẳn.

Cảm giác nhớp nháp trước đó cũng biến mất.

Lần này cũng không đổ mồ hôi nữa, những chỗ sưng đỏ đều được bôi thuốc, giờ thì không còn khó chịu nữa.

Nhìn Thẩm Nghiên bận rộn đến mức mồ hôi nhễ nhại, Lục Tuân lại thấy lúng túng.

Người phụ nữ này, từ lúc xuất hiện đến giờ, dường như luôn khiến anh thay đổi cách nhìn, thậm chí anh suýt thì quên mất trước đây cô là người thế nào.

Buổi chiều, Thẩm Trường Bá đến.

Hôm nay, anh bận việc bên ngoài, rồi nghĩ đến chuyện em gái chắc cũng sắp đến, anh cứ thấp thỏm không yên, sợ Thẩm Nghiên đến đây rồi sẽ gây sự, đến lúc đó không phải đến chăm sóc người bệnh, mà là đến chọc tức người bệnh.

Nên anh cứ lo lắng mãi.

Làm xong việc, anh lập tức đến bệnh viện quân khu, đến bệnh viện, anh thấy mọi người nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ.

Không biết họ đang bàn tán gì, Thẩm Trường Bá giật thót tim.

Chẳng lẽ em gái anh vừa đến đã gây chuyện rồi?

Anh bước nhanh hơn.

Đến phòng bệnh của Lục Tuân, anh đứng trước cửa, gõ cửa, không đợi người bên trong trả lời, anh đã đẩy cửa bước vào.

Rồi anh choáng váng trước cảnh tượng trước mắt.

Lúc này, Thẩm Nghiên đang đỡ Lục Tuân xoay người, cơ thể hai người khó tránh khỏi gần gũi, Thẩm Nghiên đang bó bột một tay, quan trọng là, tay còn lại cầm quạt, vừa rồi nếu như Thẩm Trường Bá không nhìn nhầm, em gái anh ấy, vừa rồi đang... đánh... vào m.ô.n.g Lục Tuân?

Không phải chứ? Không phải chứ?

Mới mấy tháng không gặp mà...

Em gái anh đã hổ báo thế này rồi sao?

Thực ra, lúc nãy, Thẩm Nghiên đang giúp Lục Tuân tập lật người, đồng thời hướng dẫn anh cách phối hợp tay chân khi xoay người. Bởi vì vết thương ở ngực, Lục Tuân cử động khá khó khăn nên cần có người hỗ trợ bên cạnh.

Chỉ là lúc nãy Lục Tuân không chịu hợp tác, Thẩm Nghiên mới vỗ vào m.ô.n.g anh thôi.

Lục Tuân lúc này xấu hổ đến mức chỉ muốn mình có thể đứng dậy ngay lập tức để đuổi cô gái phiền phức này về nhà.

Mông anh vẫn còn hơi sưng đỏ, mặc dù đã bôi thuốc và đỡ hơn một chút nhưng vẫn còn hơi đau rát.

Kết quả là Thẩm Nghiên lại vỗ mạnh như vậy...

"Ặc... hình như anh đến không đúng lúc?"

Lục Tuân ngượng ngùng, còn Thẩm Nghiên thì chẳng ngại ngùng gì cả.

Cô nàng còn thản nhiên nhìn Thẩm Trường Bá:

"Anh, anh đến rồi ạ?"

"Ừ, em đến đây khi nào vậy?" Thẩm Trường Bá đưa tay lên mũi, cố gắng chuyển chủ đề một cách cứng nhắc.

"Em đến từ trưa rồi ạ."

"Đã gửi điện báo về nhà báo bình an chưa?" Thẩm Trường Bá nhìn cô em gái thay đổi nhiều đến vậy, ánh mắt cứ dán chặt vào cô không rời.

Thẩm Nghiên gật đầu: "Em đã gửi lúc trên đường đến đây rồi ạ."

Thẩm Trường Bá cũng nhìn thấy tay cô: "Tay em làm sao vậy? Bị thương rồi sao còn đến đây?"

Với tính cách tiểu thư của cô em gái này, nếu tay bị bó bột thế này, chắc chắn cô nàng đã viện cớ để không phải đến chăm sóc người khác rồi.

Lục Tuân lúc này cũng đang chờ đợi câu trả lời của Thẩm Nghiên. Anh nghĩ chắc chắn cô nàng đang muốn nhân cơ hội này để xin đi theo bộ đội cùng anh.
 
Back
Top Bottom