Dịch Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ

Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 400: Thịt heo luộc ăn Tết rồi (2)



Đôi khi Thẩm Nghiên cũng không biết giải thích thế nào với mấy bà thím này, cô thật sự không cảm thấy thiệt thòi.

Nhưng những người này đều cảm thấy Thẩm Nghiên còn trẻ, hơi ngốc nghếch, cứ thế dạy dỗ cô ở ngoài một hồi lâu, thịt heo trong tay sắp đông cứng rồi, mới luyến tiếc về nhà.

Thẩm Nghiên bất lực lắc đầu, về đến nhà mọi người đều bận rộn, đây là lần đầu tiên Thẩm Nghiên cảm nhận được không khí đón Tết náo nhiệt như vậy.

Ví dụ như ngày nhận được thịt heo, nhà cô chuẩn bị gói bánh chẻo, sau đó xếp bánh lên mẹt, để ở ngoài cho tự đông cứng, đúng là tủ lạnh tự nhiên, món bánh chẻo đông lạnh cứ thế hoàn thành.

Sau đó là dọn dẹp nhà cửa, trong nhà ngoài ngõ, đều phải dọn dẹp sạch sẽ.

Diệu Diệu Thần Kỳ

Năm nay có Thẩm Nghiên, mẹ Thẩm bận rộn từ trong ra ngoài, dán câu đối và tranh Tết, nhìn vô cùng vui mắt.

Trước Tết bận rộn mua sắm đồ Tết, cả nhà đều tất bật.

Đến ngày Tết, Thẩm Nghiên cùng mẹ Thẩm, mấy người anh trai giúp làm thịt gà, làm thịt thỏ, cả nhà chuẩn bị đón một năm mới thật vui vẻ.

Năm nay đối với nhà họ Thẩm mà nói là một năm khác biệt, đối với Thẩm Nghiên cũng có ý nghĩa đặc biệt.

Trước đây đều là cô đón Tết một mình, nhưng năm nay lại có nhiều người thân như vậy ở bên cạnh.

Thẩm Trường An cũng được nghỉ về nhà vào ngày ba mươi, nhà máy chính thức được nghỉ, Tết được nghỉ ba ngày, có thể ở nhà quây quần bên gia đình.

Mấy tháng nay ở nhà máy, được sư phụ và quản đốc yêu quý, cuộc sống của Thẩm Trường An ở nhà máy thực phẩm cứ như cá gặp nước.

Cộng thêm việc trong tay thường xuyên có công thức, khiến mọi người không dám coi thường anh.

Người trẻ tuổi lại còn có thiên phú, thợ làm bánh ngọt thích nhất là những người học trò có thiên phú như vậy, nghe nói cậu ấy rất được săn đón trong nhà máy.

Lúc này về nhà, cậu cũng mang theo không ít bánh ngọt được chia trong nhà máy, đây đều là phúc lợi Tết của công nhân.

Còn có dầu ăn và một cân đường trắng, đãi ngộ này đã được coi là không tệ rồi.

Lúc về nhà, Thẩm Trường An còn mua thêm mấy cân thịt heo ở chợ đen trong thị trấn, còn có thêm một dẻ sườn, thịt trong nhà lúc này nhiều hẳn.

Một phần sườn được dùng để hầm canh sườn, phần còn lại thì làm sườn xào chua ngọt, trước đó có dự trữ cà chua, vừa hay có thể dùng để làm sườn xào chua ngọt.

Sau đó là một nồi lớn thịt heo hầm cải thảo đơn giản, bánh chẻo, còn có mỗi người một viên thịt viên chiên, bữa cơm tất niên cứ thế đơn giản trôi qua.

Đối với Thẩm Nghiên mà nói, bữa ăn hiện tại quả thực không thể so sánh với những món cô từng ăn trước đây, nhưng những món ăn giản dị mộc mạc này lại mang theo hơi thở cuộc sống nồng đậm.

Cả nhà quây quần bên nhau, ba Thẩm còn lấy rượu Lục Tuân mua trước đó ra, gọi mấy đứa con trai cùng nhau ăn thịt uống rượu.

Mấy người đàn ông có rượu có đồ nhắm, uống chưa được mấy chén đã bắt đầu nói nhảm.

Mẹ Thẩm gọi bọn trẻ và Thẩm Nghiên sang một bên ăn, để cho mấy bố con bọn họ bồi dưỡng tình cảm.

Ba Thẩm hôm nay rõ ràng tâm trạng rất tốt, khuôn mặt vì uống rượu nên đỏ bừng, ánh mắt cũng mang theo men say.

Năm nay ông đã trở thành trưởng thôn, gánh nặng trên vai càng thêm nặng nề, nhưng cũng càng có động lực hơn.

Con trai có tiền đồ, ngoại trừ việc vẫn chưa lấy vợ, thì những chuyện khác đều không có gì để chê, con gái cũng đã lấy chồng, con rể lại tốt, cháu trai cũng khỏe mạnh đáng yêu, ba Thẩm cảm thấy mình là người chiến thắng trong cuộc sống rồi.

"Qua năm mới rồi, các con cũng không còn nhỏ nữa, thằng Ba, anh Cả con năm nay lại không ở nhà, nhưng bố vẫn phải nói với con, con cũng lớn rồi, nên tìm đối tượng đi là vừa, nếu có thể tìm được đối tượng ở thành phố, sau này các con có thể đến thành phố sinh sống..."

"Còn cả thằng Tư nữa, con cũng phải nhanh lên, em gái con đều đã kết hôn rồi, nếu gặp được người phù hợp, thì nói với gia đình, để mẹ con đi hỏi cưới cho, bố bây giờ cũng bận, mấy đứa hiểu chuyện một chút, đừng để bố phải lo lắng!"

Mấy anh em nhìn nhau, anh hai đã kết hôn có chút hả hê.

Cứ thích nhìn mấy đứa em trai bị giáo huấn thế nào.

Vừa nghĩ như vậy, ba Thẩm đã bắt đầu chỉ mặt anh.
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 401: Ba Thẩm lắm lời lại dài dòng (1)



"Còn cả thằng Hai nữa, anh đừng tưởng anh kết hôn sinh con rồi là tôi không nói được anh nhé, việc đồng áng anh phải làm, việc nhà cũng phải chia sẻ nhiều hơn, đừng để vợ anh vất vả quá, học hỏi mấy đứa em trai của anh xem, đứa nào đứa nấy, cả ngày lanh lợi biết bao nhiêu, anh cũng phải học hỏi đấy."

Thẩm Trường Thanh: "..."

Bố anh đây là đang nói bóng gió anh không thông minh sao?

Phải không?

Thực ra ba Thẩm đã hơi say rồi, sau khi say, ông nói rất nhiều, ngay cả con ch.ó chạy qua cũng bị ông lải nhải vài câu.

Thỏ béo lúc này cũng ở trong phòng với mọi người, nó đang ôm một củ cà rốt gặm, hôm nay nhà bọn họ ăn Tết, thỏ béo cũng ăn Tết.

Một củ cà rốt to đùng, gặm đến địa lão thiên hoang.

Thẩm Nghiên vốn tưởng rằng mình ngồi sang chỗ khác rồi, bố sẽ không nói đến cô nữa, không ngờ cách xa như vậy, bố cô vẫn nói một câu: "Tiểu Nghiên à, năm nay con biểu hiện rất tốt, bố phải khen con, năm sau chúng ta tiếp tục cố gắng, sinh thêm nhiều heo, còn bản thân con, muốn đi theo chồng thì đi, không muốn đi thì ở nhà bố nuôi!"

Nghe những lời này của ba Thẩm, Thẩm Nghiên cũng không biết nói gì cho phải, chỉ đành đáp lại từ xa: "Vâng ạ, bố! Năm sau hai bố con mình cùng cố gắng!"

Hai bố con hò hét với nhau từ xa, nhìn đến nỗi mẹ Thẩm cũng muốn bật cười.

"Thôi nào, ăn cơm đi, đừng để ý đến bố con, cứ uống say vào là nói nhiều, lại còn dài dòng."

Lời châm chọc đến từ người đầu ấp tay gối.

Thẩm Nghiên cố nén cười, hai đứa cháu cũng bụm miệng, kết quả không ngờ bị ông nội kéo đến trước mặt, dạy dỗ một trận, năm sau đại đội biết đâu sẽ có trường tiểu học riêng.

Đến lúc đó hai đứa nhỏ cũng phải đi học.

Trước đây học theo Thẩm Nghiên mấy tháng, bọn trẻ rõ ràng đã có tiến bộ.

Ba Thẩm thích bọn trẻ con học hành, chỉ có học mới có tương lai.

Cả nhà ăn bữa cơm tất niên náo nhiệt, ăn xong, ba Thẩm được dìu vào phòng nghỉ ngơi.

Mấy anh em giúp dọn dẹp chiến trường, dọn bàn rửa bát, phân công rất rõ ràng.

Hai đứa nhỏ thay quần áo mới, người trong nhà mỗi người cho một bao lì xì, lúc này thật ra mới chỉ nửa chiều.

Diệu Diệu Thần Kỳ

Nhưng trời bên ngoài đã sắp tối.

Mấy đứa nhỏ nhận được bao lì xì, liền vui vẻ chạy ra ngoài.

"Đừng có tiêu hoang đấy nhé!" Mẹ Thẩm còn không quên dặn dò phía sau.

Thẩm Nghiên còn muốn giúp đỡ, nhưng bị mẹ Thẩm đuổi ra ngoài, thế là Thẩm Nghiên mang theo hai quả lê đông lạnh ra ngoài tìm Ôn Thành Lan.

Kể từ sau khi Bạch Tương rời đi, không khí ở điểm thanh niên trí thức rõ ràng không còn tốt như trước nữa.

Nhưng chuyện này cũng không liên quan đến Ôn Thành Lan, cô cứ sống cuộc sống của mình là được.

Vì quan hệ với La Quân Hoa cũng khá tốt, Ôn Thành Lan cũng bảo cô học cùng mình, bây giờ điểm thanh niên trí thức chỉ còn lại hai nữ thanh niên trí thức.

Nghe nói Lý Tiêu Tiêu cũng bị khống chế, về kết cục của cô ta, không ai biết.

Chắc cũng có liên quan đến nhà Vương Hữu Tài?

Còn mấy nam thanh niên trí thức, bây giờ bọn họ đã sớm không ưa Tiết Vĩnh Thanh rồi.

Tuy vẫn ở chung dưới một mái nhà, nhưng mọi người đều không thích anh ta.

Người này tâm tư quá nhiều, trước đây còn "mập mờ" với phụ nữ, làm hỏng danh tiếng của mọi người.

Lúc Thẩm Nghiên đến tìm, Ôn Thành Lan cũng vừa ăn cơm tối với La Quân Hoa xong, bây giờ nam nữ thanh niên trí thức đều ăn riêng, gần đây nhà Ôn Thành Lan gửi không ít đồ đến, lúc Thẩm Nghiên đến tìm bọn họ, liền được mời ngồi lên giường đất.

Mấy cô gái thời gian này cũng đã quen thân, có gì nói nấy, không biết sao lại nhắc đến người nhà của mình.
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 402: Ba Thẩm lắm lời lại dài dòng (2)



Bây giờ mọi người đều không thể về thành phố, sau khi Bạch Tương về rồi, La Quân Hoa càng thêm hoang mang.

Cho nên lúc Ôn Thành Lan đề nghị học cùng nhau, cô mới không từ chối, mà đồng ý học theo.

Chủ yếu là không học, cô cũng không biết mình nên làm gì.

"Haiz, qua Tết là tớ hai mươi tuổi rồi, cậu nói xem chúng ta còn có thể về thành phố không?"

Thẩm Nghiên nhìn dáng vẻ ủ rũ của cô, cũng có chút bất lực, dù sao cô không thể nói thẳng với cô ấy là có thể về được.

Nhưng cô lại nói đến một chuyện khác.

"Các cậu còn nhớ chuyện mấy tháng trước tớ đi chăm sóc chồng tớ không?"

"Nhớ chứ, sao vậy?" Ôn Thành Lan tò mò nhìn cô.

Ngay cả La Quân Hoa cũng nhìn cô, không hiểu sao Thẩm Nghiên lại đột nhiên nhắc đến chuyện này.

"Hình như tớ chưa từng kể với các cậu, chính là trên đường đi tớ có gặp một cặp vợ chồng, trước đây họ đều là giáo viên."

Câu sau Thẩm Nghiên nói rất nhỏ.

La Quân Hoa hít một hơi thật sâu, phải biết là lúc này những người được gọi là giáo sư, giáo viên, đều bị gán cho cái mác "đồ xấu xa".

Cuộc sống sẽ không dễ dàng gì.

"Họ là..." La Quân Hoa cảm thấy có chút khó tin, Thẩm Nghiên liền gật đầu.

"Ừm, họ đã về thành phố rồi, mấy hôm trước tôi có xem thư, hình như là họ sắp có việc làm rồi."

Nói rất ẩn ý, nhưng mọi người đều hiểu.

Mắt cô ấy lúc này sáng rực, nhìn Thẩm Nghiên, dường như muốn nhận được câu trả lời chắc chắn từ miệng cô.

Thẩm Nghiên quả thực cũng không làm cô ấy thất vọng, nghiêm túc gật đầu trước mặt cô ấy.

"Cậu đoán không sai đâu, rất có thể, chúng ta học hành bấy lâu nay, sắp có đất dụng võ rồi!"

Những lời sau không cần Thẩm Nghiên nói rõ ra, bọn họ cũng đã hiểu.

Diệu Diệu Thần Kỳ

Mắt ba cô gái đều sáng rực, tràn đầy mong đợi vào tương lai.

"Nếu vậy, Quân Hoa cậu cũng đừng nghe lời người nhà, vội vàng gả mình đi, lấy chồng rồi làm sao thoải mái bằng một mình chứ?"

"Nói cũng đúng!" La Quân Hoa quyết định cho mình thêm chút thời gian, đợi thêm chút nữa, biết đâu sẽ có tin tức mình mong muốn?

Nói xong, mấy cô gái cũng đều mở lòng hơn, rồi mấy người cùng nhau chơi bài trên giường, đây là bộ bài trước đó Thẩm Nghiên tự làm, mấy người bắt đầu chơi "đấu địa chủ", chơi vài ván, rồi mới dựa vào giường đất vừa ăn vừa nói chuyện.

La Quân Hoa thở phào nhẹ nhõm: "Thật ra mấy hôm trước có thím trong đại đội đến giới thiệu đối tượng cho tớ, điều kiện nhà trai cũng bình thường, nhưng người cũng không tệ, trước đây tớ cũng từng tiếp xúc với anh ta, cộng thêm việc điểm thanh niên trí thức chúng ta xảy ra nhiều chuyện như vậy, thật ra lúc đó tớ có chút động lòng muốn đồng ý."

Ôn Thành Lan có chút ngạc nhiên nhìn cô ấy.

"Sao trước đây cậu không nói chuyện này?"

Cô ấy thật sự chưa từng nghe nói, La Quân Hoa giấu tin này rất kỹ, cho dù bây giờ đã nói ra chuyện này, mọi người hình như cũng không có ấn tượng gì với người đàn ông mà cô ấy nhắc đến, càng không biết hai người đã quen biết nhau từ lúc nào.

"Đúng vậy, trước đây không phải là mình vẫn chưa suy nghĩ kỹ sao? Cho nên mới không nói gì, nói thật, trước đây anh ấy vẫn luôn đối xử rất tốt với tớ, thường xuyên giúp tớ làm việc các kiểu, thật ra lúc đó cũng giống như suy nghĩ của nhiều người, cũng cảm thấy như vậy cũng không tệ."

Thẩm Nghiên lại cau mày.

Sao những lời này càng nghe càng quen thuộc, hơn nữa còn mang theo một cảm giác quen thuộc.

Sau đó, Thẩm Nghiên liền nhìn về phía Ôn Thành Lan.
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 403: Chiêu trò quen thuộc (1)



"Cậu có thấy quen không?"

"Ừm, chiêu trò này quả thật rất quen thuộc."

Hai người nhìn nhau, ừm, cảm giác này không thể nhầm lẫn được.

Ngược lại La Quân Hoa có chút mơ màng.

"Có ý gì?" Sao những lời hai người này nói cô càng ngày càng nghe không hiểu vậy?

"Tớ nhớ trước đây, Tiểu Lan cũng từng gặp chuyện như vậy, nhưng cuối cùng cậu ấy đã từ chối đối phương."

"Hả?" La Quân Hoa thật sự bị nói đến choáng váng, "Hai cậu đang nói chuyện giúp làm việc đồng áng sao?"

Diệu Diệu Thần Kỳ

"Đúng vậy, sau đó tớ nói cho cậu biết, đến lúc đó các thím xung quanh sẽ bắt đầu ghép đôi, nói là người ta giúp cậu làm việc các kiểu, dùng đạo đức để ép buộc, cậu sẽ phải cưới đối phương."

Thẩm Nghiên nói cũng không phải là nói chuyện giật típ, chuyện này quả thật không ít.

Dù sao người trong thôn đều thấy nam thanh niên trí thức giúp cậu làm việc, hai người không chừng đang lén lút tìm hiểu nhau, đến lúc đó cậu muốn cãi cũng không giải thích rõ ràng được.

"Không thể nào?" La Quân Hoa bị nói đến mức sợ hãi.

Dù sao cô cũng không nghĩ người ta xấu xa đến vậy, nhưng nghe Thẩm Nghiên nói như vậy, cô lại có chút sợ hãi.

"Đối phương bắt đầu từ lúc nào? Bây giờ trời lạnh rồi, muốn giúp cậu làm việc cũng không ai nhìn thấy, gần đây có giúp cậu gánh nước các kiểu không?"

La Quân Hoa lắc đầu: "Chuyện này thật sự không có, trước đây lúc ra đồng kiếm công điểm, đúng là thường xuyên giúp tớ làm việc, nhưng mà sau đó thì không có nữa."

"Cậu thấy chưa!" Ôn Thành Lan vỗ đùi, vẻ mặt như đã đoán trước được câu trả lời.

"Tớ nói cho cậu biết, người đàn ông như vậy chỉ là đang diễn trước mặt mọi người, để cậu tưởng anh ta là người siêng năng, đợi đến khi cậu lấy anh ta rồi, cậu sẽ biết, sự siêng năng này chỉ là bề ngoài, cố tình làm cho người ngoài xem, đợi đến khi cậu về nhà chồng, đối phương sẽ lộ nguyên hình."

Chuyện này Ôn Thành Lan thật sự đã từng trải qua một lần, nhưng lúc đó đối phương là đang nhắm vào tiền của nhà cô ấy, nghĩ rằng thanh niên trí thức đến từ thành phố thì nhà giàu, nên bị dòm ngó.

May mà lúc đó cô ấy nhanh trí, nói mình bị bệnh, không thể kết hôn, mới dập tắt ý định của những người này.

Nếu không thì với một cô gái xinh xắn như cô ấy sống một mình ở nông thôn, biết bao nhiêu người đàn ông thèm muốn, còn có rất nhiều người chê con gái nông thôn, một lòng muốn lấy vợ ở thành phố.

Chẳng phải là đang nhắm vào cô ấy - con cừu béo này sao?

Cuối cùng nếu không phải cô ấy thông minh, chắc đã kết hôn từ lâu, con cái cũng đã sinh được mấy đứa rồi.

Cho nên sau chuyện đó, cô ấy thật sự sợ hãi.

La Quân Hoa nghe xong, cả người cũng run lên, không ngờ bên trong lại có nhiều mưu mô như vậy.

"Vậy thì may quá, sau này tớ nên tránh xa anh ta một chút thì hơn!"

Nói thật, Thẩm Nghiên rất vui, ít nhất những cô gái này đầu óc đều tỉnh táo, không có ai cuồng yêu.

Dù sao trước việc về thành phố, mọi chuyện khác đều phải nhường bước.

Đặc biệt là một khi đã kết hôn, sau này nếu có cơ hội về thành phố, hộ khẩu của họ sẽ ở nông thôn.

Xuống nông thôn thì dễ, người đến, hộ khẩu cũng theo đến.

Nhưng nếu đã ổn định cuộc sống ở nông thôn, đến lúc đó muốn từ nông thôn trở về thành phố sẽ rất khó khăn.

Huống chi, còn chưa biết có người đàn ông kéo chân phía sau hay không, nếu người đàn ông này cả nhà đều kéo chân, lại còn là loại ma cà rồng, thì cả đời cứ thế bị hủy hoại.

Thẩm Nghiên chỉ nói như vậy, hai người liền hiểu được mối quan hệ tuyệt vời trong đó, rồi dứt khoát từ bỏ.

Thấy mọi người đều tỉnh táo như vậy, cô cũng thấy yên tâm, dù sao chuyện này, người ngoài cũng chỉ có thể nói đôi ba câu, nếu người ta không nghe, thì cũng hết cách.

Thanh niên trí thức xuống nông thôn đều muốn về thành phố, Thẩm Nghiên bây giờ không thể nói ra, nhưng tin rằng hơn một năm sau, khi bọn họ biết được tin tức, nhất định sẽ không hối hận vì quyết định của mình lúc này.

"Thật tốt, nếu chúng ta có thể về thành phố thì tốt rồi, hai cậu không biết đâu, lúc tớ mới đến đây, ngày nào cũng mơ về thành phố, mơ thấy những thứ ở thành phố, kết quả vừa tỉnh dậy là phải ra đồng làm việc, cảm giác đó đúng là ác mộng."
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 404: Chiêu trò quen thuộc (2)



Nhắc đến lúc mới xuống nông thôn, những ngày tháng đó quả thực là dày vò.

Nhưng đã nhiều năm trôi qua, mọi người cũng đã kiên trì vượt qua.

Tuy nhiên, La Quân Hoa không muốn cả đời mình cứ sống mãi ở nơi này, cô ấy hy vọng mình có quyền lựa chọn, chứ không phải là người bị động.

"Tớ cũng không quen, nhưng cũng không có ý định gì về việc về thành phố, dù sao cuộc sống ở thành phố cũng vậy thôi, chỉ có điều ở nông thôn phải ra đồng làm việc, rất mệt."

Lúc mới đến, thật ra ai cũng không quen, chẳng phải đều cắn răng kiên trì sao?

"Yên tâm đi, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, chúng ta cứ học cho tốt là được." Thẩm Nghiên tiếp thêm năng lượng cho hai người, sau đó mấy cô gái vừa ăn vừa nói chuyện trên giường đất.

Nói chuyện một lúc lâu, Thẩm Nghiên thấy cũng muộn rồi, liền chào tạm biệt hai người, vừa ra khỏi cửa đã thấy Tiết Vĩnh Thanh, anh ta nhìn Thẩm Nghiên với ánh mắt có chút kỳ lạ.

Nhưng Thẩm Nghiên không để ý đến anh ta, vì anh Ba cô đã đến đón cô rồi.

Nhìn thấy Tiết Vĩnh Thanh, Thẩm Nghiên cũng đoán được sự không cam lòng trong lòng người này.

Dù sao vốn dĩ có một cơ hội về thành phố sắp đến gần ngay trước mắt, chỉ vì Thẩm Nghiên, nên đã bỏ lỡ.

Kết quả Bạch Tương cũng về thành phố rồi.

Mỗi lần nghĩ đến chuyện này, chắc hẳn Tiết Vĩnh Thanh đều nghiến răng nghiến lợi?

Diệu Diệu Thần Kỳ

Nhưng gạo đã nấu thành cơm, anh ta có tức giận cũng vô ích.

Không thể thay đổi được bất kỳ kết quả nào.

Thẩm Nghiên cười tươi nhìn Thẩm Trường An đến đón mình.

"Anh Ba, sao anh lại đến đón em vậy?"

"Mẹ nói muộn vậy rồi mà em vẫn chưa về, không yên tâm, nên anh đến đây, đi thôi, về nhà nhanh lên, ngoài này lạnh lắm."

"Vâng ạ!" Nói rồi, hai anh em dẫm lên tuyết dày đặc, từng bước từng bước về nhà.

Nhưng đi được nửa đường, Thẩm Trường An vẫn nhắc nhở một câu: "Em gái, sau này ra ngoài phải cẩn thận một chút, vừa rồi anh thấy cái tên họ Tiết kia cứ nhìn em mãi, không biết lại đang ủ mưu gì nữa, chắc vẫn còn ghen ghét chuyện em thả Bạch Tương về thành phố."

Thẩm Nghiên gật đầu, nhỏ giọng nói: "Em biết rồi anh Ba."

Trên đầu hai người đều đội mũ, Thẩm Nghiên còn quàng thêm khăn, nhưng ngoài trời thật sự quá lạnh, hai người tăng tốc độ về nhà.

Về đến nhà, mẹ Thẩm đã nấu nước gừng đợi sẵn.

"Nhanh lên, uống một bát nước gừng, rồi ngâm chân cho ấm, ngủ ngon nhé!"

"Con biết rồi, mẹ!"

Buổi tối, vì ba Thẩm uống rượu, mẹ Thẩm bảo Thẩm Trường Chinh đi ngủ cùng ông, còn bà ôm gối sang phòng con gái ngủ.

Thẩm Nghiên cũng không biết nói gì cho phải: "Mẹ, mẹ còn chê bố sao?"

"Đúng là chê rồi, uống nhiều rượu như vậy, con tưởng mùi này dễ ngửi chắc?"

Thẩm Nghiên nghĩ cũng đúng: "Vẫn là con ngoan, con gái thơm tho."

"Phải đấy, cho nên mẹ mới bảo anh Tư con đi ngủ với bố con, đỡ phải say xỉn, nửa đêm xảy ra chuyện gì."

Người say rượu, không dám để ông ấy ở một mình.

Miệng thì chê bai, nhưng thật ra vẫn rất quan tâm, Thẩm Nghiên chỉ mỉm cười.

Vốn dĩ cô đã mơ màng sắp ngủ, bỗng cảm thấy mẹ Thẩm huých vào tay mình.

Thẩm Nghiên lập tức tỉnh dậy: "Mẹ, sao vậy ạ?"
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 405: Vấn đề có thể sinh đôi (1)



Thẩm Nghiên nghe thấy mẹ Thẩm đột nhiên hạ giọng, có chút thần thần bí bí hỏi: "Trước đây mẹ vẫn luôn không hỏi con, con với Tiểu Lục đã ăn cơm chưa?"

Mặt Thẩm Nghiên "xoẹt" một cái liền đỏ bừng.

Dù sao đây cũng là mẹ ruột, mẹ ruột đột nhiên hỏi vấn đề riêng tư như vậy, cô hoàn toàn không chuẩn bị tâm lý trước, hơn nữa, cô và Lục Tuân tuy ngủ chung trên một chiếc giường, nhưng cũng không làm gì cả.

Nhưng lúc này, Thẩm Nghiên lại nhớ đến một chuyện, trước đây cô vẫn luôn không hiểu, nhưng bây giờ hình như đã hiểu ra đôi chút.

"Cho nên, trước đây mẹ vẫn luôn nhìn chằm chằm vào bụng con, là để xem con có mang thai hay không?"

Thẩm Nghiên cảm thấy không thể nào?

Nhưng hình như trước đây đúng là như vậy, sau khi Lục Tuân rời đi một tháng, mẹ Thẩm vẫn luôn nhìn chằm chằm vào bụng cô, cộng thêm việc lúc đó kinh nguyệt của cô không đều, vẫn đang uống thuốc của thầy Từ để điều hòa.

Khoảng thời gian đó, mẹ cô cứ như đang coi cô là gấu trúc con mà bảo vệ.

Mãi đến sau này khi cô có kinh nguyệt, mẹ cô mới không nhìn chằm chằm nữa, lúc đó vì heo mẹ trong trại heo sắp sinh, nên Thẩm Nghiên dành phần lớn thời gian để ý đến bên đó, không ngờ, mẹ cô lúc đó nhìn cô vậy mà là vì muốn xem cô có mang thai hay không?

Mẹ Thẩm bị con gái nói như vậy, cũng ngượng ngùng ho khan một tiếng.

Thật ra tâm trạng bà cũng khá phức tạp, một mặt lo lắng người trẻ không kiềm chế được, cơ thể con gái còn chưa khỏe hẳn, đã mang thai, sẽ tạo gánh nặng rất lớn cho cơ thể.

Mặt khác lại sợ con rể có ý kiến gì với mình nếu bà lên tiếng.

Diệu Diệu Thần Kỳ

"Mẹ đây không phải là lo lắng cho con sao? Sợ con còn trẻ đã có con, đến lúc đó chịu khổ chịu tội chẳng phải là con sao, may mà con không có, nhưng mà con trả lời mẹ trước đi, hai đứa con đã "ăn cơm" chưa?"

Thẩm Nghiên: "..."

Chuyện này cứ nói mãi không xong sao?

"Mẹ, sao mẹ cứ hỏi chuyện này mãi vậy?"

"Mẹ đây không phải là quan tâm con sao? Sinh con cũng không cần vội, con phải nói với Tiểu Lục, nó lớn hơn con mấy tuổi đấy, bây giờ con vẫn còn là trẻ con, sinh con sớm quá không tốt đâu, con xem mẹ này, sinh sớm, để lại một đống bệnh, chúng ta không vội, sinh muộn một chút cũng không sao!"

Sau khi ngượng ngùng, Thẩm Nghiên cảm thấy trong lòng ấm áp, dù sao kiếp trước, ngay cả chuyện đến kỳ kinh nguyệt, đều là do các mẹ ở cô nhi viện dạy, nhưng bây giờ, cô đã kết hôn, mẹ ở bên cạnh sẽ quan tâm đến cô, có muốn sinh con hay không, còn quan tâm đến vấn đề sức khỏe của cô.

Vì trước đây thầy Từ đã nói rồi, hai năm nay Thẩm Nghiên không thích hợp để mang thai, lúc trước rơi xuống sông, có thể nhặt về được một mạng đã là may mắn lắm rồi, hàn khí xâm nhập vào cơ thể, bệnh này rất nghiêm trọng, cần phải bồi bổ cơ thể, sau này sinh con mới không bị hành hạ.

Thẩm Nghiên đương nhiên không thể lấy sức khỏe của mình ra đùa.

"Mẹ, chuyện thầy Từ nói con nhớ kỹ rồi, trước đây con đã nói rõ với Lục Tuân rồi, anh ấy cũng nói tôn trọng ý kiến của con."

Lục Tuân thậm chí còn viết thư về kinh đô, hỏi một vị bác sĩ quen biết, phương thuốc điều trị cơ bản giống với của thầy Từ, sau đó Thẩm Nghiên vẫn luôn uống thuốc theo đơn của thầy Từ.

"Vậy à, vậy thì được, mẹ chỉ sợ con không nói với Tiểu Lục, sinh con sớm quá hại sức khỏe, đợi sau khi cơ thể con khỏe lại rồi hãy nói."

Thẩm Nghiên ừ ừ đáp lại vài câu, sợ mẹ Thẩm lại hỏi những vấn đề ngượng ngùng như vậy, không ngờ mẹ Thẩm đã tự mình chuyển chủ đề.

"Tiểu Lục người này mẹ thấy cũng không tệ, đến nhà còn thường xuyên giúp con làm việc, cũng hiếu thuận với người lớn, con nói không sinh con trước, người ta còn có thể viết thư về kinh đô hỏi bác sĩ giúp con, chứng tỏ trong lòng vẫn có con, lúc trước mẹ còn vì chuyện đó mà áy náy với nó, nhưng bây giờ thấy hai đứa con sống tốt như vậy, chúng ta là người lớn cũng yên tâm rồi."

"Mẹ, con gái mẹ vốn dĩ cũng không tệ mà? Nếu không thì lúc con đi chăm sóc Lục Tuân, người ta đã sớm đuổi con ra rồi."

Thẩm Nghiên bất mãn lầm bầm.

Kết quả bị mẹ Thẩm đánh một cái vào tay.

"Con bé này, nói gì vậy? Tiểu Lục là người có trách nhiệm, cho dù hai đứa không có tình cảm, nhưng mẹ nghĩ, nó sẽ đối xử tốt với con cả đời, bây giờ biết bao nhiêu người, không có tình cảm cũng sống với nhau cả đời, như vậy cũng tốt rồi."

Thẩm Nghiên biết, trong quan niệm của người xưa, chính là có thể sống được thì cứ sống, sống với ai mà chẳng được, cứ thế mơ mơ hồ hồ, cả đời trôi qua.

Lúc đó kết hôn làm gì có chuyện nói đến tình cảm hay không, trong đại đội bọn họ, còn có không ít người vừa sinh ra đã bị bế đến làm con dâu nuôi từ bé.

Mọi người chẳng phải cũng sống với nhau cả đời sao?

Nhưng con gái ruột của mình, mẹ Thẩm đương nhiên hy vọng con bé có thể gặp được người mình thích, cùng chồng đầu bạc răng long, cuộc sống như vậy cũng dễ chịu hơn đôi chút.
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 406: Vấn đề có thể sinh đôi (2)



"Con biết rồi mẹ, con thấy bây giờ mẹ có con rể rồi là quên con gái luôn."

"Con bé này, Tiểu Lục tốt, con cũng tốt, hai đứa sống tốt, mẹ với bố con mới yên tâm được."

Mẹ Thẩm đánh yêu vào mu bàn tay Thẩm Nghiên, sau đó lại khẽ thở dài.

"Cảm giác như con mới sinh ra còn bé xíu, nháy mắt đã lấy chồng rồi, thêm hai năm nữa có con, mẹ sẽ đến đảo chăm cháu cho con."

Thẩm Nghiên: "..."

Cô cũng không biết giải thích thế nào với mẹ, cô không định sinh con sớm như vậy.

Nhưng thấy mẹ Thẩm lúc này đang vui vẻ, Thẩm Nghiên liền không nói gì.

"Vâng ạ, mẹ cũng phải chăm sóc tốt cho bản thân mình, sau này con định sinh mười đứa tám đứa, đến lúc đó đều phải nhờ mẹ chăm sóc hết."

"Đi đi đi, nói gì vậy? Sinh hai đứa là được rồi, có trai có gái là tốt nhất, sinh nhiều như vậy để làm gì?" Mẹ Thẩm ghét bỏ đẩy Thẩm Nghiên ra xa.

Thẩm Nghiên bị lời nói của mẹ Thẩm chọc cười muốn chết.

Cô mặt dày tiếp tục nhích lại gần.

"Có ích chứ mẹ, mẹ nghĩ mà xem, đợi đến khi con già rồi, từng đứa con đến hiếu thuận với con, con cứ thế nằm thắng thôi?"

"Con nằm mơ đi."

Diệu Diệu Thần Kỳ

Thẩm Nghiên cũng nghiêm túc lại: "Thôi được rồi, con chỉ nói đùa thôi, con sinh một đứa là được rồi, ai dám sinh nhiều chứ, con sợ đau lắm!"

"Phải đấy, phụ nữ chúng ta sinh con chính là bước qua một cửa ải sinh tử, lúc trước mẹ sinh hai đứa con song sinh, sau đó đêm nào cũng không ngủ được, trở mình cũng phải nhờ bố con giúp đỡ, ban ngày lại phải ra đồng làm việc, ngày tháng đó thật sự không dễ dàng gì, cho nên chúng ta sinh ít một chút, con cái khỏe mạnh hiểu chuyện là được rồi, cũng không mong con cái làm nên nghiệp lớn gì."

Thẩm Nghiên bỗng nhiên cứng đờ người.

Vì lời vừa rồi của mẹ Thẩm.

"Đúng rồi mẹ, mẹ nói con với anh Tư là song sinh, đến lúc đó không phải con cũng sẽ sinh đôi sao?"

Mẹ Thẩm hình như cũng kịp phản ứng.

Có chút do dự nhìn Thẩm Nghiên: "Chuyện này, chắc không trùng hợp như vậy đâu?"

Rồi lại trúng số?

"Ôi chao, thôi được rồi, chuyện này còn chưa đâu vào đâu, con chắc là còn chưa ăn cơm với Tiểu Lục, đã nghĩ đến những chuyện này rồi."

Thẩm Nghiên: !!!

Thì ra mẹ cô cái gì cũng biết?

Vậy hỏi một đống câu hỏi đó?

Rốt cuộc là vì cái gì?

Mẹ Thẩm lại ôm Thẩm Nghiên vào lòng, rồi vỗ vỗ chăn của cô.

"Thôi nào, ngủ đi, chúng ta nằm quay lưng vào nhau, như vậy sẽ ấm hơn."

Nói xong, mẹ Thẩm xoay người không để ý đến Thẩm Nghiên nữa.

Chỉ còn lại mình Thẩm Nghiên ngây người tại chỗ.

Cho nên, nói chuyện cả buổi tối là có ý gì?

Chỉ là nói chuyện phiếm thôi sao?

Nhưng bây giờ cô thật sự có chút sợ hãi, chẳng lẽ lần đầu mang thai sẽ là song thai sao?
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 407: Ngày tốt không nên đánh trẻ con (1)



... Nghĩ đến cảnh đó, Thẩm Nghiên liền thấy sợ, cuối cùng tự ép mình không nghĩ nữa, xoay người, nằm quay lưng vào mẹ Thẩm.

Ngủ như vậy quả nhiên ấm áp hơn, ngoài cửa sổ còn có tiếng nhà người ta đốt pháo, đêm nay chắc chắn là một đêm không yên bình.

Sáng hôm sau, trời còn chưa sáng, mẹ Thẩm đã dậy rồi.

Bận rộn một hồi, những người khác trong nhà cũng dậy.

Sáng sớm, nhà cô luộc bánh chẻo, sau đó còn làm thêm mì, đương nhiên là mì làm từ bột mì thô, ăn hơi xót cổ họng, nhưng có bánh chẻo ăn kèm, mỗi người đều ăn rất ngon miệng.

Ăn xong, mọi người bắt đầu đi chúc Tết nhau trong thôn.

Nhà bọn họ còn chưa ra khỏi cửa, đã có không ít người mang đồ đến chúc Tết.

Năm nay nhờ có Thẩm Nghiên, nhà nào cũng được chia thêm thịt, ai nấy đều vui vẻ, ngày hôm sau đến chúc Tết đều mang theo chút quà, sau đó mẹ Thẩm cũng phải tặng quà lại.

Đôi khi có thể là một túi kẹo, cứ thế chuyển qua chuyển lại, cuối cùng lại quay về tay người tặng ban đầu.

Nhưng Tết mà, chủ yếu là không khí này.

Bọn trẻ sáng sớm đã mặc quần áo mới đi chúc Tết khắp nơi.

Người lớn tốt bụng thì cho mỗi đứa một hai hào, gom góp lại, bọn trẻ có thể mua pháo chơi rồi.

Ba Thẩm và mẹ Thẩm năm nay hào phóng hơn một chút, cho mỗi đứa nhỏ một hào, cho Thẩm Nghiên một đồng, rồi Thẩm Nghiên dẫn hai đứa cháu đến thị trấn mua đồ.

Mùng một Tết, bọn trẻ đều có tiền, đội ngũ vốn chỉ có vài người, bỗng chốc bành trướng.

Thẩm Nghiên cứ thế trở thành đại ca của đám nhóc này.

Vì Tết đến, người ở thị trấn khá đông, Thẩm Nghiên cũng sợ bọn trẻ bị lạc, nên trên đường đi cứ dặn đi dặn lại: "Lát nữa các cháu nhất định phải nắm c.h.ặ.t t.a.y người bên cạnh, nhìn rõ xem bên cạnh mình có những ai, nếu có ai bị lạc thì phải nói ngay, chúng ta không được bỏ sót một ai, biết chưa?"

"Báo cáo thủ trưởng! Bọn cháu biết rồi ạ!" Nhị Đản bắt đầu làm trò.

Bọn trẻ xung quanh nhìn thấy cảnh này, cũng học theo Nhị Đản, chào Thẩm Nghiên, ra hiệu là mình đã biết, trên đường đi, đứa này nắm tay đứa kia, ai nấy đều nhìn xem bên cạnh mình có những ai, còn không quên học theo dáng vẻ của Thẩm Nghiên lúc nãy, dặn dò bạn nhỏ bên cạnh không được chạy lung tung.

Cẩu Đản và Miêu Hoa cũng cùng đến, năm nay trước khi vào đông, bọn họ không còn quả dại để hái nữa, liền bắt đầu đi nhặt củi, giúp thanh niên trí thức ở điểm thanh niên trí thức nhặt củi, sau đó mỗi lần lấy năm xu, mấy đứa nhỏ này mỗi ngày tan làm liền đi nhặt củi, khoảng thời gian này cũng kiếm được không ít tiền.

Chỉ có điều mọi người đều giấu giấu giếm giếm, thậm chí Miêu Hoa còn sợ tiền của mình bị bố dượng lấy mất, nên đã lén lút tìm đến Thẩm Nghiên, đưa số tiền này cho cô giữ hộ.

Rồi đến Tết, Thẩm Nghiên liền đưa tiền cho cô bé.

"Lát nữa mua đồ ăn ngon nhé, ăn vào bụng mình mới là của mình."

Thẩm Nghiên nhìn cô bé bây giờ vẫn mặc quần áo vá víu, giày vải trên chân cũng được khâu đi khâu lại, nhìn cứ như là thủng lỗ chỗ.

Nhưng cho dù là vậy, Miêu Hoa nhận được khoản tiền khổng lồ gửi ở chỗ Thẩm Nghiên, vẫn không nhịn được nở nụ cười ngọt ngào.

"Cảm ơn chị Thẩm Nghiên, lát nữa em mời chị ăn kẹo nhé!"

"Được!" Thẩm Nghiên không từ chối, những đứa trẻ này đều biết ơn, dù kiếm được nhiều hay ít, bọn chúng vẫn luôn biết ơn cô, cho dù trong mắt Thẩm Nghiên đây chỉ là một việc nhỏ.

Diệu Diệu Thần Kỳ

Nhưng lại đủ để những đứa trẻ này ghi nhớ thật lâu.

Trên đường đi, bọn trẻ ríu rít nói chuyện, trời tuyết rơi, mọi người cũng không thấy lạnh, vừa đi vừa đá đá vào những viên đá bên đường, lại nắm một nắm tuyết, cứ như là rất náo nhiệt, mọi người cứ thế trong bầu không khí này đi đến thị trấn.

Thị trấn lúc này quả nhiên rất náo nhiệt, đặc biệt là cửa hàng cung tiêu, có đứa trẻ trong tay có mấy hào, đã nóng lòng muốn đến cửa hàng cung tiêu tiêu xài một phen.

Tuy số tiền này thật ra cũng không mua được mấy viên kẹo, nhưng mọi người đều rất nghiêm túc lựa chọn, có đứa trẻ mua kẹo mỡ lợn, vì kẹo này có dầu, giấy gói kẹo còn có thể l.i.ế.m l**m lớp dầu mỡ bên trên, ăn một viên kẹo này vào cảm thấy cả người ấm áp hơn không ít.
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 408: Ngày tốt không nên đánh trẻ con (2)



Lúc này Thẩm Nghiên giống như cô giáo mẫu giáo, phía sau dẫn theo một đám trẻ con, trong tay đứa nào cũng cầm dây thừng, cứ như xâu quả bầu vậy, cảnh tượng này cũng thu hút sự chú ý của mọi người.

Thực sự là... có chút kỳ quặc.

Hơn nữa cô gái dẫn đầu có ngoại hình rất xinh đẹp, khuôn mặt tròn trịa, chiếc khăn quàng cổ màu đỏ che khuất nửa khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt sáng trong veo, cô rất nghiêm túc dặn dò bọn trẻ, không được chạy lung tung, bảo mọi người nắm lấy dây thừng.

"Lát nữa mọi người mua xong thì ra ngoài nhé, cô sẽ thưởng kẹo cho, ai đến trước được trước đấy!"

Thẩm Nghiên vừa nói xong, bọn trẻ vui mừng đến mức nhảy cẫng lên.

"Vâng ạ, chị Thẩm Nghiên, lát nữa bọn em sẽ ra ngay."

Thẩm Nghiên đứng ở cửa hàng cung tiêu, nhìn một đám trẻ con đi vào, lượn lờ trước quầy kính, dường như đang do dự không biết nên mua kẹo gì.

Có đứa bắt đầu giục người bên cạnh: "Mua nhanh lên, mua xong chúng ta phải đi tìm chị Thẩm Nghiên!"

Bọn trẻ đều rất tự giác, Thẩm Nghiên đứng ở cửa, vừa hay có thể nhìn thấy bọn chúng.

Đúng lúc lũ trẻ sắp sửa ùa ra, có một người phụ nữ đi ngang qua chỗ Thẩm Nghiên. Chị ta vừa đi vừa giận dữ vỗ vào m.ô.n.g đứa bé đang bám vai mình:

"Cái đồ khỉ con này! Mẹ đã nói bao nhiêu lần rồi, tiền mẹ cho không phải để con tiêu hoang, vậy mà con lại dám lấy mua pháo! Đồ phá gia chi tử!"

Vừa mắng xong, chị ta lại giáng thêm một cái tát vào m.ô.n.g đứa nhỏ.

Diệu Diệu Thần Kỳ

Cảnh tượng này thật ra cũng chẳng có gì lạ. Xung quanh đó, đâu đâu cũng vang lên tiếng cha mẹ mắng con cái vì tội tiêu tiền hoang phí.

Thẩm Nghiên cũng chẳng để tâm lắm. Chỉ là khi người phụ nữ kia đi ngang qua, cô bỗng thấy đứa bé nằm sấp trên vai chị ta có vẻ ngoan ngoãn quá mức.

Dù sao thì trước đây, mỗi lần mẹ Thẩm đánh Nhị Đản, cậu bé sẽ khóc ré lên, như muốn cả làng biết mình bị ăn đòn vậy.

Vì thế, nhìn đứa trẻ này bị đánh mà vẫn im re, cô không khỏi thấy hơi kỳ lạ.

Xung quanh vẫn vang lên tiếng khóc của những đứa trẻ lẫn tiếng quở trách của cha mẹ. Thẩm Nghiên liếc nhìn người phụ nữ kia, thấy chị ta kéo áo bông lên che kín người đứa bé, ngăn cản ánh mắt dò xét của cô.

Cảm giác kỳ lạ càng lúc càng rõ ràng. Radar trên đầu Thẩm Nghiên như thể đang dựng đứng lên.

Cô hiểu rồi! Đây chính là kẻ buôn người! Quả nhiên, cứ đến dịp Tết là lũ buôn người lại rục rịch làm ăn.

Lũ khốn nạn! Cứ phải chọn ngày vui của người khác để cướp đi con cái của họ!

Chuyện này chẳng khác nào cơn ác mộng đối với một gia đình!

Trong đầu Thẩm Nghiên còn đang nghĩ cách xử lý thì cơ thể đã nhanh hơn một bước, tiến lên chặn đường người phụ nữ đang định rời đi.

"Ôi chao, chị gì ơi, sao chị lại đánh con thế? Trẻ con không nghe lời thì nói vài câu là được rồi, ngày vui thế này mà đánh nó làm gì!"

Thẩm Nghiên giả vờ như một người qua đường hay lo chuyện bao đồng, câu nói này thành công chặn bước người phụ nữ kia.

Mọi người xung quanh cũng tò mò nhìn về phía này. Tuy không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng hóng hớt thì ai mà chẳng thích.
 
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 409: Đứa bé này… hình như không phải con chị? (1)



Người phụ nữ không ngờ chỉ là đánh con mình thôi mà cũng có kẻ xen vào. Lúc này, ánh mắt chị ta nhìn Thẩm Nghiên đầy vẻ khó chịu.

"Cô là ai? Tôi đánh con tôi thì liên quan gì đến cô? Tránh ra!"

"Ấy, sao chị lại nói vậy? Chuyện này sao lại không liên quan đến tôi được? Nói cho chị biết, tôi làm ở Hội Liên hiệp Phụ nữ thành phố đấy! Bây giờ chúng ta phải nuôi dạy con cái theo khoa học, không còn cổ súy việc đánh trẻ nữa. Tư tưởng của chị rõ ràng là có vấn đề, tôi phải nói chuyện rõ ràng với chị mới được!"

Nói xong, Thẩm Nghiên kéo c.h.ặ.t t.a.y người phụ nữ lại. Mọi người xung quanh nghe thấy những lời ba hoa chích chòe của cô, lại còn nghe đến từ ‘Hội Liên hiệp Phụ nữ’, lại còn làm việc ở thành phố, thế này chẳng phải là cán bộ sao?

Nhìn Thẩm Nghiên ăn mặc chỉnh tề, nói năng dõng dạc, quả nhiên có phong thái lãnh đạo. Mọi người liền xúm lại.

"Tôi thấy cô này nói đúng đấy, ngày Tết ngày nhất, sao lại đánh con chứ?"

"Đúng vậy, có chuyện gì thì từ từ nói với trẻ con, sao lại đánh nó?"

"Nhìn chị là người nhà quê đúng không? Chứ như bọn tôi ở thành phố, có ai đánh con đâu, cưng chiều còn không hết."

Người phụ nữ ngơ ngác: "???"

Ơ hay, ban nãy cô ta thấy mấy người xung quanh đánh con thì mới làm theo, giờ lại quay ra dạy dỗ cô ta là sao?

Vấn đề là mọi người nghe nói đến lãnh đạo, biết đâu vị lãnh đạo này đang làm nhiệm vụ gì ở đây thì sao?

Ai nấy đều sợ mình làm gì sai, rồi bị lôi ra giáo dục.

Thế là, theo nguyên tắc c.h.ế.t bạn còn hơn c.h.ế.t tôi, mọi người bắt đầu đứng ra lên án người phụ nữ kia.

Trong đám đông, đồng bọn của kẻ buôn người đã ngớ ra.

Định bắt cóc một đứa trẻ thôi mà, sao lại nhảy ra một con nhỏ ngáng đường thế này?

Nhưng lúc này người quá đông, cho dù có muốn ra tay giúp đỡ, bọn chúng cũng khó mà hành động, đành phải rút lui trước.

Hiện trường chỉ còn lại người phụ nữ ôm đứa bé đứng chôn chân chịu trận, hứng chịu sự chỉ trích của mọi người.

Thẩm Nghiên thấy thời cơ đã chín muồi, bèn nhìn người phụ nữ với vẻ nghi ngờ: "Ơ kìa, sao đứa bé chị ôm nãy giờ chẳng có phản ứng gì thế? Đứa bé này… hình như không phải con chị?"

Diệu Diệu Thần Kỳ

Mọi người xung quanh: "???"

Đồng bọn của kẻ buôn người: "???"

Ơ này! Cô chuyển chủ đề nhanh quá đấy!

Mọi người còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý, Thẩm Nghiên đã lái câu chuyện sang một hướng khác.

Trong đám đông, có mấy bà thím hóng hớt chẳng sợ chuyện lớn, lập tức tiến lên vén áo bông che mặt đứa bé ra. Bên trong là một đứa trẻ bụ bẫm, mặt đỏ ửng, lay thế nào cũng không tỉnh.

Một bà thím liền kêu lên: "Ôi chao, lạ thật! Đứa bé này sao lay mãi không dậy? Mọi người mau đến xem!"

Câu nói này chẳng khác nào chọc vào tổ ong vò vẽ. Mấy người tò mò xung quanh xúm lại xem, quả nhiên thấy đứa trẻ này gọi thế nào cũng không tỉnh.

Lập tức, ánh mắt mọi người nhìn người phụ nữ kia trở nên kỳ lạ.

Thời buổi này, tuy nhà nào cũng đông con, nhưng đứa nào cũng là cục vàng cục bạc. Tuy không loại trừ có người chủ động cho hoặc bán con gái, nhưng con trai thì nhà nào cũng quý như vàng.

Giờ thấy đứa trẻ này được ôm trong lòng mà gọi mãi không tỉnh, ai nấy đều biết ngay, ngày Tết là thời điểm bọn buôn người hoạt động mạnh. Lúc con cái ra ngoài, nhà nào cũng dặn dò cẩn thận.

Ánh mắt mọi người nhìn người phụ nữ kia càng thêm kỳ quái.

"Mọi người mau giữ chị ta lại! Tôi nghi chị ta là kẻ buôn người!"

"Trời ơi, nguy hiểm quá! Mọi người trông chừng con cái cho kỹ! Bọn buôn người thật là lộng hành, giữa ban ngày ban mặt mà cũng dám bắt cóc trẻ con!"
 
Back
Top