Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ảnh Hậu Pháo Hôi Chỉ Muốn Giải Nghệ

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczPA96dKATO4o4BJrFl-KUFQZYX1ldfxqHXc_CuqdVRWiIykoo3SZQsKDl9Tc0GgIr11t8w8DNKpvloAbBeZv2Nju-cFyTycGktbcW8hJH60clqTS_7jylKVQG1YnQ-jOfSBUPGLzA5HYgjQao33wvhX=w215-h322-s-no-gm

Ảnh Hậu Pháo Hôi Chỉ Muốn Giải Nghệ
Tác giả: Mộc Mộc Miêu
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Nữ Cường, Hài Hước, Sủng, Hệ Thống
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Đang mải mê kiếm tiền, ngày nhận giải Ảnh hậu, Cố Tây Khê còn đang tính toán đến mức cát-xê sắp tăng vọt thì lại xuyên vào một quyển tiểu thuyết về giới giải trí, trở thành nữ phụ pháo hôi tai tiếng, bị mọi người tránh như tránh tà, còn bị trói định với một hệ thống pháo hôi.

Hệ thống nói với cô: Cô phải đóng vai nữ phụ pháo hôi này, đạt được thành tích không có người hâm mộ nào, rồi rút khỏi giới giải trí.

Cố Tây Khê mê tiền như mạng: Ngươi mơ đẹp quá!

Hệ thống: Tôi cho cô một trăm tỷ.

Cố Tây Khê: Vâng, thưa hệ thống baba.

Mang theo mục đích rút khỏi giới giải trí, Cố Tây Khê hoàn toàn buông thả bản thân.

Trong chương trình hẹn hò, người khác hát hò nhảy múa khoe tài năng, cô thì tay không bẻ gạch.

Đọc bình luận của anti-fan, những ngôi sao khác bị chửi đến phát khóc, Cố Tây Khê lại chửi anti-fan đến phát khóc.

Anti-fan bình luận: Cố Tây Khê đúng là thân hình xe tăng, sao còn dám ra làm ngôi sao nữ?

Cố Tây Khê: Rác rưởi còn thành tinh được, bà đây làm ngôi sao nữ thì có gì mà không đúng chứ.

Trong chương trình tấu hài, Cố Tây Khê bị mọi người chế giễu là anti-fan nhiều, danh tiếng kém, ngoài mặt mũi và vóc dáng thì chẳng có gì.

Cố Tây Khê nói: Không khéo thật chứ? Anti-fan của tôi bảo tôi xấu xí, vóc dáng kém, các người có muốn đánh nhau với anti-fan của tôi không?

Sau một thời gian buông thả bản thân.

Cố Tây Khê hỏi hệ thống: Người hâm mộ của tôi chạy hết rồi chứ? Có thể lấy tiền rút khỏi giới giải trí chưa?

Hệ thống: [Tây Khê cố lên! Mẹ sẽ bình chọn cho con!]

Cố Tây Khê: ???

Cô lại nhìn vào nhóm anti-fan của mình.

Từng anti-fan lần lượt chuyển từ hắc sang hâm mộ, tranh nhau chỉnh sửa ảnh cho cô, giúp cô đăng lên quảng trường.

Cô tự chửi mình một câu, còn bị đá ra khỏi nhóm.

Người quản lý còn mang đến "Tin dữ": Tây Khê, cô giỏi lắm, cô được đề cử giải Nữ chính xuất sắc nhất của giải Kim Tượng năm nay rồi, các thương hiệu xa xỉ đã gửi hợp đồng muốn hợp tác với cô đấy!!

Cố Tây Khê: Tôi có bỏ lỡ tình tiết nào không nhỉ ???​
 
Ảnh Hậu Pháo Hôi Chỉ Muốn Giải Nghệ
Chương 1: Chương 1



Lễ trao giải Kim Tượng 2021.

Cố Tây Khê diện một chiếc váy dài cúp n.g.ự.c màu đen bằng lụa, làn da cô trắng ngần, chiếc váy dài đơn giản này lại càng tôn lên ưu điểm của cô, làm nổi bật làn da trắng hồng.

Khi người dẫn chương trình cầm tấm thẻ, hướng về phía micro nói: “Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của giải Kim Tượng năm nay là——Cố Tây Khê trong phim 《Chuyện xưa Tây Bắc》”, ống kính đặc tả chiếu vào khuôn mặt Cố Tây Khê.

Cô lộ vẻ vừa kinh ngạc vừa vui mừng, hốc mắt đỏ hoe, đứng dậy cúi đầu chào những người đồng nghiệp xung quanh, sau đó xách váy bước lên bục.

Trên đường đi ngang qua kẻ thù không đội trời chung là Tạ Vân Diệu, Cố Tây Khê thản nhiên liếc nhìn, hài lòng nhìn thấy đôi tay nắm chặt và khóe môi mím chặt của kẻ thù.

Ngay từ nửa tháng trước, Cố Tây Khê đã biết mình sẽ giành được giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của giải Kim Tượng năm nay.

Cô có đủ lý do để đắc ý, một đứa trẻ mồ côi, tự mình phấn đấu để trở thành Ảnh hậu trong giới giải trí, Cố Tây Khê rất có vốn liếng, cũng có tư cách để tự hào.

Khi cô cầm chiếc cúp trên tay, đối mặt với micro, trong lòng tính toán xem sau khi nhận giải thì thù lao có thể tăng lên bao nhiêu, Cố Tây Khê vừa nói vừa tràn đầy cảm xúc: “Vào nghề nhiều năm, hôm nay tôi có thể nhận được giải thưởng này, tôi cảm thấy mình c.h.ế.t cũng không hối tiếc.”

Vừa dứt lời.

Cố Tây Khê liền nhìn thấy vẻ kinh hoàng của mọi người bên dưới.

Có người hét lớn: “Nhanh tránh ra!”

Cố Tây Khê sửng sốt, nghe thấy tiếng động phía trên, cô liền ngẩng đầu nhìn lên, chiếc đèn chùm tinh xảo lộng lẫy rơi xuống đầu Cố Tây Khê.

Trong nháy mắt, trời đất quay cuồng, trời đất tối sầm.

Tối hôm đó, tin tức nữ diễn viên Cố Tây Khê giành được giải Ảnh hậu và tin tức Cố Tây Khê không may qua đời cùng lúc lên hot search trên Weibo.

“Chị Hứa, làm phiền chị đánh thêm chút phấn bắt sáng lên mặt Tây Khê nhà chúng ta, lát nữa cô ấy phải nhảy ba lê, phải đẹp một chút.” Bùi Tiền cười tươi nói với chuyên gia trang điểm.

Cố Tây Khê mở to đôi mắt vô hồn, đờ đẫn nhìn vào chiếc gương trước mặt, trong gương, cô mặc một bộ váy ba lê màu trắng, xương quai xanh sâu hoắm trên cổ, có thể nuôi cá vàng, vòng eo thon thả, xinh đẹp như tiên nữ.

[Chúc mừng ký chủ đã liên kết với hệ thống Chân Thiện Mỹ của chúng tôi.]

“Tôi thực sự đã c.h.ế.t sao?” Trong đầu Cố Tây Khê ong ong, cô vô thức đưa tay về phía nơi chiếc đèn chùm vừa rơi xuống thì bị Bùi Tiền bên cạnh gạt tay ra: “Đừng sờ, chị Hứa vất vả lắm mới trang điểm đẹp cho em như vậy, em không được phá hỏng lớp trang điểm.”

[Đúng vậy, ký chủ đã chết.]

“Tôi vất vả lắm mới giành được giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, sao lại c.h.ế.t chứ?”

“Trước đây tôi cầu nguyện rất nhiều, cầu xin trở nên giàu có, không thành hiện thực, cầu xin trở thành tiểu thư nhà giàu lưu lạc nơi dân gian, cũng không thành hiện thực, tôi chỉ nói một câu c.h.ế.t cũng không hối tiếc, thế mà các người lại cho tôi c.h.ế.t thật?!”

[Cái này thì, chỉ là ngoài ý muốn, không liên quan đến chúng tôi. Hệ thống Chân Thiện Mỹ của chúng tôi là vì thế giới 《Kiều Kiều Thê Ảnh hậu bỏ trốn》 này thiếu một vai pháo hôi, mới tìm đến cô để thay thế.]

“Pháo hôi? Tôi vất vả lắm mới trở thành Ảnh hậu, muốn tôi làm pháo hôi, tôi không làm!”

[Nếu thành công, sẽ có tiền thưởng một trăm tỷ.]

“Một diễn viên giỏi không nên kén vai, nghề nào cũng không cao quý hay thấp hèn, vai diễn cũng vậy. Tôi tin rằng tôi có thể đóng tốt vai này. Sếp à, cần tôi làm gì sao?”

[...]

Hệ thống Chân Thiện Mỹ im lặng trong chốc lát, không biết là vì sự vô liêm sỉ của Cố Tây Khê mà không nói nên lời, hay là vì phản ứng nhanh nhạy của cô mà kinh ngạc.

[Cô có hai lựa chọn, một là đi theo cốt truyện gốc, khi số lượng người hâm mộ bằng 0 thì có thể rút khỏi giới giải trí; hai là thay đổi con đường cuộc đời của pháo hôi, tìm được mười người bạn chân thành trong giới giải trí; bất kể đạt được mục tiêu nào, chúng tôi cũng sẽ thưởng cho cô một trăm tỷ, sẽ trao đổi bằng cách hợp pháp hợp lý.]

Hệ thống Chân Thiện Mỹ cho rằng Cố Tây Khê sẽ chọn cách thứ hai. Rốt cuộc, khi tìm người, họ cũng đã điều tra một phen, sự chân thành của Cố Tây Khê đối với diễn xuất được giới giải trí công nhận, khi quay phim 《Nữ diễn viên ba lê》, cô có thể khổ luyện ba lê trong ba tháng để nhập vai, làm hỏng hàng chục đôi giày ba lê; khi quay phim 《Tay đấm》, cô đã che giấu thân phận, đi đánh quyền Anh ngầm, bị gãy xương sườn mấy lần, sau bao gian khổ, đã giành được đai vàng tại sàn đấu quyền Anh ngầm, thậm chí còn suýt được đội tuyển quyền Anh quốc gia mời đi thi đấu chuyên nghiệp.

Một người phụ nữ yêu thích nghề “Diễn xuất.” như vậy, sao có thể rút khỏi giới giải trí được?

Lựa chọn thứ hai này, vẫn là Chân Thiện Mỹ vất vả lắm mới giành được cho Cố Tây Khê.

Chân Thiện Mỹ cho rằng, Cố Tây Khê chắc chắn sẽ chọn cách thứ hai, mười người bạn chân thành khó đến mức nào chứ?

“Được, tôi chọn rút khỏi giới giải trí.” Cố Tây Khê đưa ra lựa chọn dứt khoát.

[Tôi biết là cô sẽ chọn ở lại——Khoan đã, cô nói gì cơ?]

“Tôi nói tôi muốn chọn rút khỏi giới giải trí.” Cố Tây Khê nhắm mắt lại, mặc cho chị Hứa phủ phấn bắt sáng lên mặt cô: “Cuốn 《Kiều kiều thê》 này vừa khéo tôi đã đọc rồi, vai diễn này của tôi trong giới giải trí khắp nơi đều ghép đôi với các ngôi sao nam, tạo tin đồn tình cảm, anti-fan đầy trời, muốn rút khỏi giới giải trí thì chỉ là chuyện trong phút chốc.”

[Cô, cô không cân nhắc lại sao? Diễn xuất không phải là ước mơ của cô sao?]

Hệ thống Chân Thiện Mỹ choáng váng.

Cố Tây Khê không nhịn được cười, cô mở mắt ra, nhìn thấy chính mình tỏa sáng rực rỡ trong gương: “Không, kiếm tiền mới là ước mơ của tôi. Tôi vào giới giải trí là để kiếm tiền, kiếp trước tôi vất vả năm sáu năm mới kiếm được chưa đến một trăm triệu, bây giờ chỉ cần rút khỏi giới giải trí, tôi sẽ có một trăm tỷ, tại sao tôi lại không làm?”

Hệ thống Chân Thiện Mỹ bị lời nói này của Cố Tây Khê làm cho chấn động.

[Cô hãy suy nghĩ kỹ đi, thực ra yêu cầu thứ hai cũng không khó, vẫn có thể tiếp tục sự nghiệp trong giới giải trí của cô.]

Cố Tây Khê trong lòng thầm lắc đầu: “Thật ngây thơ, trong giới giải trí mà tìm bạn chân thành, xem nhiều tin tức giải trí quá rồi phải không, đứa trẻ ngốc. Trong giới giải trí làm gì có bạn chân thành.”
 
Ảnh Hậu Pháo Hôi Chỉ Muốn Giải Nghệ
Chương 2: Chương 2



Hệ thống Chân Thiện Mỹ ngây thơ trong sáng đột nhiên bị sụp đổ thế giới quan.

[Được rồi, nếu đã như vậy, vậy thì cô hãy rút khỏi giới giải trí đi. Số lượng người hâm mộ sẽ hiển thị trên Weibo của cô, chỉ có mình cô có thể nhìn thấy, khi số lượng người hâm mộ bằng 0 thì cô đã đạt được điều kiện rút khỏi giới giải trí.]

Hệ thống Chân Thiện Mỹ nói xong câu này thì biến mất.

Có lẽ là đi tự kỷ rồi.

“Tây Khê của chúng ta thật xinh đẹp.” Bùi Tiền đánh giá Cố Tây Khê từ trên xuống dưới, mùi nước hoa nồng nặc trên người anh ta khiến Cố Tây Khê vô thức lùi lại phía sau.

Bùi Tiền không để ý đến điều này, anh ta là một người quản lý vô dụng, dưới trướng chỉ có một mình Cố Tây Khê, vì vậy mặc dù Cố Tây Khê bị coi là ung nhọt trong giới, bị người hâm mộ mắng chửi không ngớt, Bùi Tiền vẫn kiên định đứng về phía Cố Tây Khê.

“Chị Hứa, vất vả cho chị rồi, chị ra ngoài nghỉ ngơi trước đi.” Bùi Tiền nói xong liền đuổi chị Hứa đi, đóng cửa lại, vẻ mặt căng thẳng nhìn Cố Tây Khê: “Tây Khê, lần này 《Tình yêu một tuần》 là CASE cuối cùng của chúng ta rồi, năm nghệ sĩ nữ phải PK để loại một người, em phải nắm bắt cơ hội, thể hiện tốt. Em nhảy ba lê không tệ, người hâm mộ chắc chắn sẽ bình chọn cho em.”

Cố Tây Khê ậm ừ đáp một tiếng, cô cũng hiểu rõ tình hình hiện tại, chương trình 《Tình yêu một tuần》 này trong nguyên tác có thời lượng không ngắn, nam nữ chính chính là định tình trong chương trình này.

Hiện tại tổ chương trình mời năm nghệ sĩ nam và nữ tham gia, ban đầu mỗi nghệ sĩ sẽ ghi hình tài năng của mình để phát sóng trên nền tảng Bạc Hà, thông qua bình chọn để loại một người, tám nghệ sĩ còn lại sẽ được sắp xếp đến một nơi để cùng chung sống bảy ngày bảy đêm.

Chương trình có lượng người xem luôn rất cao, đã tạo nên không ít cặp đôi, vì vậy, trong giới giải trí, đây là một chương trình rất được săn đón.

Theo lý mà nói, một chương trình tốt như vậy sẽ không đến lượt “Cố Tây Khê” tham gia, ai mà không biết “Cố Tây Khê” là người phụ nữ vừa gặp đã ghét, vừa gặp đàn ông đã quyến rũ, trong giới giải trí ai cũng tránh không kịp, tuy nhiên có lẽ là chương trình muốn tăng lượng người xem và độ hot nên đã mời “Cố Tây Khê” đến làm pháo hôi. Dù sao thì loại ai cũng là loại, vừa khéo loại “Cố Tây Khê” còn có thể thuận theo dư luận.

“Anh yên tâm đi, em nhất định sẽ thể hiện tốt.” Cố Tây Khê bình tĩnh nói.

Cô vừa dứt lời, bên ngoài đã có tiếng gõ cửa.

“Cô Cố, đến lượt cô rồi.” Nhân viên nhắc nhở.

Cố Tây Khê đáp một tiếng đã biết, lấy điện thoại ra, xem số lượng người hâm mộ trên Weibo, trên danh nghĩa cô có hơn ba triệu người hâm mộ nhưng trong mắt Cố Tây Khê, người hâm mộ thực sự của cô chỉ có 500 người.

500 người hâm mộ thực sự, Cố Tây Khê càng tự tin hơn, muốn rút khỏi giới giải trí chẳng phải chỉ là chuyện trong phút chốc sao.

Cô mặc trang phục ba lê, xuất hiện trong phòng phát sóng trực tiếp.

Đạo diễn và những người khác đều không khỏi sửng sốt, mắt sáng lên.

—— Không nói gì khác, nhan sắc của Cố Tây Khê quả thực không thể chê vào đâu được. Khuôn mặt này thực sự quá đẹp.

Người phía trước là người hâm mộ của Cố Tây Khê đúng không, Cố Tây Khê loại người nhân phẩm bại hoại, không nói gì khác, nếu cô ta tham gia chương trình, chúng tôi sẽ đi khiếu nại chương trình. Nam thần nhà chúng tôi tuyệt đối không thể để loại phụ nữ như Cố Tây Khê làm hại được.

—— Cố Tây Khê cút khỏi giới giải trí. Cố Tây Khê c.h.ế.t đi!

Nữ minh tinh biểu diễn trước vừa đi, những lời khen ngợi nhan sắc và tài năng trên màn hình phát trực tiếp lập tức bị thay thế bằng đủ loại lời mắng chửi Cố Tây Khê.

Nhân viên nhìn vào không khỏi cau mày.

Cô ta ngước mắt nhìn Cố Tây Khê, thấy cô nhấc váy lên chào, trong lòng thầm nghĩ, trong số rất nhiều ngôi sao nữ, Cố Tây Khê vẫn là người đẹp nhất, chỉ có điều người này thực sự quá biết gây chuyện. Nếu không thì chỉ dựa vào khuôn mặt này, chương trình này cũng có thể nâng đỡ thêm một cặp đôi hot.

“Cô Cố, cô mặc như vậy là để biểu diễn ba lê sao?” Đạo diễn cầm micro, hỏi.

Cố Tây Khê liếc nhìn người quản lý đang căng thẳng bên cạnh, lắc đầu: “Không, tôi không nhảy ba lê.”

Đạo diễn và Bùi Tiền đều ngây người.

“Vậy cô muốn biểu diễn cái gì?” Đạo diễn bối rối hỏi.

Cố Tây Khê hắng giọng, dứt khoát nói: “Thử thách đập vỡ gạch bằng tay không.”

Giọng nói vừa dứt, phòng phát sóng trực tiếp trong nháy mắt trở nên yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của mọi người.

Đạo diễn Trần làm đạo diễn nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên nghe thấy một ngôi sao nữ nói rằng mình muốn biểu diễn đập vỡ gạch bằng tay không, ông ta không thể tin được mà lặp lại: “Cô nói lại lần nữa xem.”

“Tôi nói tôi muốn biểu diễn đập vỡ gạch bằng tay không. Không biết các anh có thể cung cấp đạo cụ không?” Cố Tây Khê bình tĩnh nói.

Nhảy ba lê cái gì chứ, đập vỡ gạch đi, cô không tin năm trăm người hâm mộ kia có thể không chạy mất!

—— XSWL, Cố Tây Khê nghiêm túc sao? Đập vỡ gạch bằng tay không, cô ta mặc như vậy mà lại đến để đập vỡ gạch sao.

—— Cố tình gây sự chú ý, loại phụ nữ như Cố Tây Khê chỉ biết những trò vặt vãnh này, lát nữa tôi nhất định phải bình chọn cho người khác, để Cố Tây Khê cút khỏi chương trình này.

“Có thể thì có thể.” Đạo diễn sửng sốt nhìn về phía nhân viên đạo cụ.

Cái gì cũng có trong phim trường này, tìm vài viên gạch đỏ thực sự không phải vấn đề gì.

“Cô cần mấy viên gạch?” Đạo diễn nhìn mấy viên gạch đỏ được tìm đến trước mặt Cố Tây Khê, vẻ mặt trở nên phức tạp.

“Ba viên đi.” Cố Tây Khê bình tĩnh nói.

Nhân viên vội vàng xếp ba viên gạch lại, phải nói rằng, lúc này sự tò mò của tất cả mọi người đều bị Cố Tây Khê khơi dậy.

Cố Tây Khê hít một hơi thật sâu, máy quay hướng thẳng vào mặt cô.

Chỉ thấy cô hít một hơi thật sâu, hét lên một tiếng, tát một cái vào ba viên gạch.

Ba viên gạch—— nguyên vẹn không chút tổn hại.

Cố Tây Khê đứng dậy, bình tĩnh: “Thử thách thất bại.”
 
Ảnh Hậu Pháo Hôi Chỉ Muốn Giải Nghệ
Chương 3: Chương 3



Cả phòng livestream đều sững sờ.

Màn hình bình luận cũng như bị dừng lại trong chốc lát.

Sau một lúc, vô số bình luận tràn ra như nước vỡ bờ.

— Mẹ kiếp, tôi cười c.h.ế.t mất, cô Cố muốn đi theo con đường diễn viên hài sao? Thật sự quá buồn cười.

—— Vừa rồi thấy cô ấy khí thế hừng hực, tôi còn tưởng Cố Tây Khê giấu nghề, kết quả lại thất bại thảm hại?! Cô ấy làm sao mà có thể nghiêm túc đến buồn cười như vậy.

—— Các người đều là thủy quân đúng không, có gì buồn cười ở đây. Cho dù Cố Tây Khê có làm như vậy, cũng tuyệt đối không thể để cô ta tham gia chương trình này.

—— Fan hâm mộ phía trước đừng kích động quá, chúng tôi cũng không muốn Cố Tây Khê tham gia chương trình này nhưng mà, chính là—— không được rồi, tôi không nhịn được nữa, ha ha ha…

Trong phòng livestream, đạo diễn Trần nhéo mạnh vào đùi mình, mới nhịn được cười, ông cố gắng tỏ ra nghiêm túc nhìn Cố Tây Khê: “Cô thử thách thất bại rồi?”

“Đây là sự thật hiển nhiên, cần phải nhắc lại sao?” Cố Tây Khê bình tĩnh nói.

“Nhưng mà vừa rồi không phải cô nói muốn biểu diễn không dùng tay đập vỡ gạch sao?” Đạo diễn Trần viết đầy vẻ ngơ ngác trên mặt.

Cố Tây Khê nhướng mắt, trong đôi mắt màu hổ phách nhàn nhạt: “Tôi nói là thử thách mà.”

“Đúng vậy.”

“Đã là thử thách thì sẽ có lúc thất bại, không phải sao? Edison cũng không phải một lần là phát minh ra bóng đèn thành công.” Cố Tây Khê nói.

Đạo diễn Trần há hốc mồm, nhất thời không biết nên phản bác thế nào, ông thậm chí còn thấy lời Cố Tây Khê nói rất có lý, đúng là, thử thách nào có thể thành công trăm phần trăm nhưng hình như có chỗ nào đó không đúng.

Lúc này, ống kính hướng về phía đạo diễn Trần.

Trong chốc lát, khán giả đều bị biểu cảm của đạo diễn chọc cười.

—— Xong rồi xong rồi, đạo diễn này bị nói đến ngây người rồi, có ai tạt nước cho ông ấy tỉnh lại đi.

—— Cố Tây Khê nói có gì sai sao? Tôi thấy rất có lý.

Cuối cùng đạo diễn Trần không nói nên lời, chỉ có thể gật đầu, để Cố Tây Khê ra ngoài.

Lên xe bảo mẫu, Bùi Tiền đầy vẻ tuyệt vọng.

“Tây Khê, chúng ta không phải đã nói là biểu diễn ba lê sao? Sao em lại chạy đi đập gạch? Hơn nữa còn thất bại nữa.” Bùi Tiền đau khổ nói.

Cố Tây Khê lấy gương ra, dặm lại phấn: “Lão Bùi, anh nghĩ thoáng ra đi. Chúng ta đến chương trình này vốn là để làm bia đỡ đạn, biểu diễn cái gì chẳng được.”

“Nhưng mà, nếu em nhảy ba lê, biết đâu lại có thể cứu vãn được.” Bùi Tiền không cam lòng.

Cố Tây Khê “Bốp” một tiếng đóng hộp phấn lại, quay đầu, cười nói với Bùi Tiền: “Anh nghĩ nhiều rồi. Thôi, anh đưa em về nhà đi.”

Bùi Tiền liếc Cố Tây Khê một cái, bất đắc dĩ nổ máy, đạp ga, hướng về phía khu Vân Viên nơi Cố Tây Khê ở.

Trên đường đi, Bùi Tiền lải nhải không ngừng.

“Tây Khê, đây là CASE cuối cùng của chúng ta rồi, lần này mà hỏng bét thì sau này chúng ta sẽ không còn việc làm nữa. Công ty cũng không có tài nguyên nào cho em đâu.”

Cố Tây Khê thuận miệng nói: “Vậy không phải càng tốt sao?”

“Hả?” Bùi Tiền không thể tin nổi nhìn Cố Tây Khê.

Cố Tây Khê ho một tiếng, kéo dây an toàn: “Ý em là, chuyện này không thể vội được. Biết đâu sẽ có chuyển biến. Lão Bùi, anh cũng đừng quá lo lắng. Hay là anh xem công ty có thể sắp xếp cho anh dẫn dắt nghệ sĩ nào khác không.”

Cô giải nghệ chỉ là chuyện mấy ngày nữa thôi, Bùi Tiền này, mặc dù Cố Tây Khê thực sự chỉ quen anh ta được vài tiếng đồng hồ nhưng Cố Tây Khê có thể nhận ra Bùi Tiền là người không tệ.

Ít nhất thì anh ta chưa từng khuyên “Cố Tây Khê.” dùng thân thể để đổi lấy tài nguyên.

Những người quản lý như vậy trong ngành này đếm trên đầu ngón tay.

“Ai, anh cũng muốn lắm chứ.” Bùi Tiền thở dài: “Nhưng anh chỉ mới vào nghề, lại không có tài nguyên và mối quan hệ, làm gì có ai chịu để anh dẫn dắt.”

Quả thực là như vậy, Cố Tây Khê nghĩ thầm, điều quan trọng nhất của người quản lý chính là tài nguyên và mối quan hệ, nếu không thì các ngôi sao đã không muốn tìm đến những quản lý lâu năm, bởi bọn họ có mối quan hệ và tài nguyên trong tay, những lời mời quảng cáo, vai diễn và chương trình mà người khác cầu xin không được, họ đều có thể có được. Còn người quản lý nhỏ nếu muốn giúp nghệ sĩ có được tài nguyên thì phải cầu xin ông nọ bà kia, chưa chắc đã làm được.

“Lão Bùi, anh cũng không còn trẻ nữa, trước đây anh làm gì?” Cố Tây Khê thuận miệng hỏi.

“Anh à, trước đây làm nhiều lắm, năm 13 tuổi bán áo bông ở Quảng Châu, phá sản, năm 15 ở Trùng Khánh bán trà mát, đóng cửa, năm 18 anh nghĩ làm ăn không được, vậy thì mình chơi cổ phiếu, kết quả bị cắt tiết.” Bùi Tiền nói đến chuyện cũ, thì không khỏi rưng rưng nước mắt.

Cố Tây Khê giật giật khóe môi, Quảng Châu bán áo bông, Trùng Khánh bán trà mát, năm 18 chơi cổ phiếu, người đàn ông này chẳng trách lại thảm hại như vậy, đầu óc không được bình thường.

“Đầu óc gì mà không được bình thường?” Bùi Tiền trợn tròn mắt nhìn Cố Tây Khê.

Cố Tây Khê thấy anh ta quay đầu lại, trong lòng giật mình, vội vàng nói: “Anh nhìn đường đi, em không nói anh đầu óc không được bình thường, em là, em là——” Cô vỗ tay, giọng điệu chắc nịch nói: “Em nói tên anh không được bình thường.”

“Tên anh sao lại không được bình thường?” Bùi Tiền quay đầu nhìn tình hình giao thông.

Cố Tây Khê nghiêm mặt nói bừa: “Anh xem này, anh họ Bùi, tên là Tiền, ghép lại thành Bùi Tiền, bù tiền, bù tiền, nghe là biết không kiếm được tiền, anh nói có đúng không?”

Bùi Tiền đột nhiên ngây người, đồng thời anh ta lại cảm thấy như được khai sáng.

Vấn đề làm anh ta băn khoăn nhiều năm nay đột nhiên được giải quyết.

“Hóa ra là do tên không đúng.” Bùi Tiền vỗ đùi: “Anh cứ tự hỏi, sao mình làm ăn gì cũng lỗ. Tây Khê, em thật thông minh.”

Cố Tây Khê giật giật khóe môi, nhất thời không biết nên làm gì.

Phòng tổng thống khách sạn Vạn Hòa.

Ngôi sao trẻ đang nổi tiếng Lưu Dung Dung ngồi xuống ghế sofa, thoát khỏi phòng livestream của “Yêu nhau một tuần”, Lưu Dung Dung lại đi chạy một thông cáo, mãi đến mười một giờ mới về.

Cô mệt mỏi cởi áo khoác trên người, hỏi người quản lý Lâm Phương: “Chị Lâm, hot search sắp xếp xong chưa?”

Lưu Dung Dung quyết tâm phải giành được chương trình “Tuần Lễ tình yêu” này, ngay từ trước khi quay, cô đã dặn người quản lý Lâm Phương sắp xếp cho cô một hot search. Để tham gia chương trình, Lưu Dung Dung đã đặc biệt đi học opera, cô không chỉ muốn giành được chương trình mà còn muốn giành được vị trí đầu tiên trong cuộc bình chọn.
 
Ảnh Hậu Pháo Hôi Chỉ Muốn Giải Nghệ
Chương 4: Chương 4



“Đã sắp xếp xong rồi nhưng mà...” Sắc mặt Lâm Phương có chút kỳ lạ.

Lưu Dung Dung nghi hoặc nhìn cô ta: “Đưa điện thoại cho tôi xem nào.”

Lâm Phương đưa điện thoại qua, Lưu Dung Dung mở Weibo ra, hot search của cô nằm ở vị trí thứ ba từ dưới đếm lên, Lưu Dung Dung nở một nụ cười: “Không tệ, thực ra tôi đã sớm thấy hot search của chúng ta mua quá cao, dễ bị người ta phát hiện, bây giờ mua ở vị trí thứ ba từ dưới đếm lên, rồi từ từ leo lên, cũng tự nhiên hơn.”

Cô vừa nói vừa lướt màn hình.

Khi nhìn thấy hot search thứ tư - Cố Tây Khê khiêu chiến, nụ cười của Lưu Dung Dung tắt ngúm: “Cố Tây Khê cũng mua hot search sao?”

“Chắc không phải do họ mua đâu, cô xem thử đi.” Lâm Phương nói.

Lưu Dung Dung hừ một tiếng trong lòng, Cố Tây Khê mua hot search tám phần lại muốn khoe nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành của cô ta rồi nhưng mà, ê-kíp chương trình đã sớm ám chỉ Cố Tây Khê sẽ bị loại, Cố Tây Khê giãy giụa như vậy thì có ích gì.

Mang theo suy nghĩ như thế.

Lưu Dung Dung mở video ghi hình của Cố Tây Khê.

Khi cô ta thấy Cố Tây Khê nghiêm mặt nói rằng muốn thử thách dùng tay không đập vỡ gạch, Lưu Dung Dung buột miệng thốt lên: “Cô ta điên rồi sao?”

Một nữ nghệ sĩ lại đi thử thách dùng tay không đập vỡ gạch.

“Không phải vậy đâu, thực ra cô ấy...” Lâm Phương muốn giải thích vài câu, Lưu Dung Dung liếc cô ta một cái, nói: “Chị đừng nói, tôi tự xem.”

Cô ta muốn xem xem Cố Tây Khê bán thuốc gì trong hồ lô.

Lưu Dung Dung cầm cốc nước bên cạnh, vừa uống nước vừa xem video.

Trong video, Cố Tây Khê nghiêm mặt đập một phát vào viên gạch, sau đó hùng hồn nói: “Thử thách thất bại.”

“Khụ khụ khụ.” Lưu Dung Dung sặc nước ho không ngừng, mặt đỏ bừng, cô ta đặt cốc nước xuống, luống cuống lấy vài tờ giấy ăn lau mặt.

Lâm Phương ở bên cạnh nhịn cười: “Vừa nãy tôi định nhắc cô, xem video này thì đừng uống nước.”

Lưu Dung Dung trợn mắt với Lâm Phương nhưng cô ta cũng không nhịn được bật cười.

Hai người phụ nữ ăn mặc chỉn chu trong phòng cười đến độ không thẳng nổi lưng.

Bình tĩnh lại, Lưu Dung Dung mới chống hông, nói với Lâm Phương: “Tôi đổi ý rồi. Chúng ta phải giữ Cố Tây Khê lại, Cố Tây Khê ở trong chương trình sẽ không trở thành đối thủ của tôi, chỉ trở thành vật làm nền cho tôi thôi. Ngược lại, Lâm Miểu tuyệt đối không thể để cô ta ở lại trong chương trình.”

“Vậy chúng ta?” Lâm Phương có chút hiểu ra, nhìn Lưu Dung Dung đầy ẩn ý.

Lưu Dung Dung khẽ gật đầu.

Lâm Phương hiểu ý, cô ta lập tức đi liên lạc với người hâm mộ của Lưu Dung Dung, bảo họ đi bình chọn cho Cố Tây Khê. Mỗi người có hai phiếu bình chọn, đã bình chọn cho Lưu Dung Dung rồi thì đương nhiên còn thừa một phiếu, phiếu này cho ai chẳng được, chi bằng cho một Cố Tây Khê không có sức sát thương thì hơn.

Thật khéo, ba nữ minh tinh khác cũng có suy nghĩ giống Lưu Dung Dung.

Nửa đêm.

Đội ngũ nhân viên của chương trình “Tuần Lễ tình yêu” vẫn đang tăng ca làm việc.

Với những người làm chương trình tạp kỹ, tăng ca đến ba bốn giờ sáng là chuyện thường, thức trắng đêm cũng không phải chuyện lạ.

Đạo diễn Trần Kiên Cường đang cúi người bàn bạc với mấy PD xem ngày mai ai phụ trách theo chân ngôi sao nào thì tổ trưởng tổ quản lý nghệ sĩ phụ trách liên lạc với nghệ sĩ đi tới, sắc mặt kỳ lạ.

“Sao vậy?” Trần Kiên Cường hỏi.

Tổ trưởng Đằng Vị Bình nói: “Bình chọn ở hậu trường đã kết thúc.”

“Ồ, kết quả thế nào? Bên nữ nghệ sĩ ai được nhất?” Trần Kiên Cường thuận miệng hỏi, ông ta không hỏi bên nam nghệ sĩ là vì lần này “Tuần Lễ tình yêu” đã mời được Ảnh đế Tam Kim Tạ Thanh Từ, Ảnh đế này từ một thần tượng hàng đầu chuyển sang đóng phim chưa đầy hai năm đã giành được nhiều giải thưởng, là nhân vật lớn trong giới, fan vô số. Có đối phương ở đây thì không thể có chuyện người khác giành được vị trí đầu tiên.

“Cố Tây Khê.” Đằng Vị Bình nói.

“Cố Tây Khê à, cái gì?” Trần Kiên Cường đột ngột ngẩng đầu lên: “Anh nói ai được nhất?”

“Cô Cố Tây Khê đập gạch ấy.” Sự kinh ngạc của Đằng Vị Bình không hề kém Trần Kiên Cường.

“Có phải gian lận phiếu không?” Trần Kiên Cường nhíu mày, trong lòng không vui.

“Không thể nào. Chúng tôi đã kiểm tra rồi, IP đều phân tán, không có khả năng gian lận phiếu.” Đằng Vị Bình nói.

Trần Kiên Cường im lặng một lát: “Ý anh muốn nói với tôi rằng, Cố Tây Khê được fan đưa lên vị trí đầu tiên? Anh thấy chuyện này có ai tin không?”

Đằng Vị Bình do dự, cẩn thận nói: “Thực ra tôi cũng không tin.”

Trần Kiên Cường nhìn Đằng Vị Bình bằng ánh mắt c.h.ế.t chóc.

Đằng Vị Bình cũng rất bất lực.

Nhưng chuyện này, đúng là sự thật, hơn nữa sáng ngày mai họ còn phải gọi điện thông báo cho người quản lý.



“Ầm ầm ầm ~”

Sáng sớm, Cố Tây Khê đang say giấc nồng, mơ màng đếm đến một trăm tỷ thì bị tiếng đập cửa ầm ĩ đánh thức.

Cô cau mày, kéo chăn che tiếng ồn.

Nhưng người đập cửa dường như không bỏ cuộc.

Giãy giụa một lúc, Cố Tây Khê đành phải mở cửa với khuôn mặt ngái ngủ.

Vừa mở cửa, cô đã nghe thấy tiếng hét của Bùi Tiền: “Tây Khê!”

Cố Tây Khê giật mình tỉnh ngủ, che tai nhìn Bùi Tiền: “Anh, anh làm gì vậy? Chúng ta không có việc gì, sao anh tìm em sớm thế?”

“Ai nói em không có việc. Chúng ta thắng PK rồi! Còn là hạng nhất!” Bùi Tiền phấn khích đến mức mặt đỏ bừng, chỉ muốn cầm loa tuyên truyền chuyện này.

“Cái gì?!” Cố Tây Khê bị “Tin tốt” này làm cho choáng váng.

Với màn trình diễn của cô hôm qua, mà còn giành được hạng nhất?

“Thật mà, anh cũng không tin nhưng em tự xem Weibo đi.” Bùi Tiền nói. Cố Tây Khê vội vàng quay người vào phòng ngủ, khi cô mở Weibo, nhìn thấy Weibo của “Tuần lễ tình yêu”, thì trước mắt lập tức tối sầm.

“Nồng nhiệt chào đón Cố Tây Khê, Lưu Dung Dung, Thái Điềm Tâm, Triệu Vân Linh gia nhập đại gia đình “Tuần lễ tình yêu”, bảy ngày bảy đêm tiếp theo xin hãy chỉ bảo nhiều hơn @Cố Tây Khê@...”

Bên dưới là ảnh chụp màn hình kết quả bình chọn.

Cố Tây Khê với 9.655.036 phiếu bỏ xa bốn người còn lại.

Phần bình luận đã phát điên.

~ Chắc chắn là có gian lận, chị gái Lâm Miểu của chúng tôi hát hay như vậy, tại sao số phiếu lại thấp hơn Cố Tây Khê?

~ Lầu trên, chúng ta đã xem quá nhiều người hát hò nhảy múa rồi, đập gạch thì đây là lần đầu tiên thấy. Thành thật mà nói, tôi đã bình chọn cho Cố Tây Khê, tôi muốn xem cô ấy còn có thể mang đến bất ngờ gì cho chúng ta trong chương trình?

~ Không nói gì khác, video tối qua của Cố Tây Khê thực sự rất buồn cười, buồn cười hơn nhiều so với tiểu phẩm Tết. Tết năm nay nếu không có chiêu này của cô ấy, tôi sẽ không xem.

~ Ban đầu tôi cứ nghĩ Cố Tây Khê chỉ biết gây scandal, không ngờ còn có mặt hài hước này, đây là ngôi sao nữ sao? Yêu rồi yêu rồi.
 
Ảnh Hậu Pháo Hôi Chỉ Muốn Giải Nghệ
Chương 5: Chương 5



Cố Tây Khê cầm điện thoại, biểu cảm nứt toác, tay cô run rẩy, hồi hộp mở danh sách người hâm mộ Weibo của mình, một, mười, trăm, nghìn, không ngờ chỉ sau một đêm đã tăng thêm 503 người hâm mộ.

Đây, đây là muốn mạng của cô mà.

“Tây Khê, đừng ngây ra nữa, chúng ta nhanh chóng thu dọn đồ đạc, anh đã mua vé máy bay, chiều nay chúng ta phải bay đến Vân Nam rồi.” Bùi Tiền nói nhanh.

Cố Tây Khê c.h.ế.t lặng thu dọn vài bộ quần áo và đồ chăm sóc da rồi cùng Bùi Tiền đến Vân Nam.

Trên máy bay, Bùi Tiền vẫn vui vẻ nói với Cố Tây Khê: “Tây Khê, tối qua em nói đúng rồi.”

“Tối qua em nói gì?” Cố Tây Khê nhìn bầu trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ, chán nản.

“Em nói anh phải đi đổi tên.” Bùi Tiền phấn khích vỗ đùi: “Em đừng nói, đúng là chuẩn thật, sáng nay anh vừa đi đổi tên, chiều em đã được chương trình chọn.”

???

Cố Tây Khê đột nhiên quay đầu nhìn Bùi Tiền: “Anh nói gì?”

“Anh đổi tên rồi.” Bùi Tiền vui vẻ nói: “Sau này anh sẽ gọi là Bùi Bất Liễu. Anh tin rằng, với sự hỗ trợ của cái tên này, anh nhất định có thể bồi dưỡng em thành ảnh hậu!”

Ảnh hậu tiền nhiệm Cố Tây Khê không nói nên lời.

Mặc dù trong khoảnh khắc vừa rồi cô nghi ngờ Bùi Tiền phản bội mình nhưng nghĩ kỹ lại, phải tin vào khoa học mới được, làm sao có thể đổi tên là có thể đổi vận được chứ.

Đại Lý, Vân Nam.

Đang là mùa hè, sân nhỏ mà đoàn làm phim chọn đặc biệt mát mẻ nhưng cũng vì nơi này hẻo lánh.

Sau khi xuống máy bay, Cố Tây Khê và Bùi Tiền ngồi xe hai tiếng mới đến nơi.

Bùi Tiền dặn dò cô: “Tây Khê, em nhất định phải nắm bắt cơ hội này, chúng ta có thể nổi tiếng hay không, phải xem chương trình này rồi. Tạ Thanh Từ.” Nói đến đây, vẻ mặt anh ta hiện lên vẻ muốn nói lại thôi, rồi liếc nhìn Cố Tây Khê, tiếp tục nói: “Chúng ta không dám nghĩ đến, ba nghệ sĩ nam khác tùy tiện xào CP với ai cũng được.”

“Em biết rồi.” Cố Tây Khê nói.

Mặc dù lần đầu rút khỏi giới giải trí thất bại nhưng Cố Tây Khê không từ bỏ, muốn lấy lòng người hâm mộ không dễ, muốn đắc tội với người hâm mộ thì còn gì dễ hơn. Chương trình này không phải là chương trình hẹn hò sao, cô sẽ phát huy hết bản tính “nữ vương” của mình.

Đoàn làm phim chắc chắn sẽ cắt giảm bớt đất diễn của cô.

Đến khi chương trình phát sóng, chắc hẳn số người hâm mộ của cô sẽ giảm đi rất nhiều.

Cố Tây Khê xách vali đến cửa sân.

PD quay phim đi theo sau cô.

Khi cô đẩy cửa sân vào, những người đã đến trong sân nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại, mười mấy đôi mắt nhìn chằm chằm vào Cố Tây Khê.

Trong mắt họ không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.

Hôm nay Cố Tây Khê mặc rất đơn giản, một chiếc áo sơ mi trắng, bên dưới là quần đùi, đôi chân dài thon thả, không tì vết, buộc tóc đuôi ngựa cao, trông trẻ trung tràn đầy sức sống, đặc biệt bắt mắt.

Lưu Dung Dung nở một nụ cười rạng rỡ: “Tây Khê đến rồi.”

Cô ta chạy đến, kéo lấy vali trên tay Cố Tây Khê: “Trên đường vất vả lắm phải không.”

Cố Tây Khê liếc nhìn máy quay, cười nói: “Không vất vả, mọi người đều đến đông đủ rồi sao? Tôi có phải là người đến muộn nhất không?”

“Không phải.” Tần Lãng sờ gáy, cười sảng khoái: “Bên chúng tôi Tạ Thanh Từ có việc phải ngày kia mới đến.”

Khi Tần Lãng nói lời này, ánh mắt của mọi người đều vô tình chú ý đến Cố Tây Khê.

Lúc trước Cố Tây Khê xào CP, người nổi tiếng nhất chính là Tạ Thanh Từ, lúc đó Tạ Thanh Từ vẫn là lưu lượng IDOL, ảnh chụp tin đồn lan truyền, tối hôm đó Weibo đã sụp đổ, bảy mươi triệu người hâm mộ chạy đến trang của Cố Tây Khê điên cuồng mắng chửi. Cuối cùng Tạ Thanh Từ đã đăng một bài Weibo: Nửa đêm làm gì mà mơ giữa ban ngày vậy?

Một câu đã chấm dứt cuộc bạo loạn của người hâm mộ, cũng khiến Cố Tây Khê trở thành trò cười.

Trong giới ai mà không nói Cố Tây Khê là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga.

Một người nổi tiếng như Tạ Thanh Từ, có tài có sắc lại có gia thế tốt như vậy, làm sao có thể coi trọng một Cố Tây Khê chỉ có khuôn mặt.

“Ồ.” Cố Tây Khê tùy tiện gật đầu.

Phản ứng lạnh nhạt của cô khiến mọi người đều sửng sốt.

Lúc này, đạo diễn Trần ra mặt chủ trì quá trình, ông cầm trên tay một chồng thẻ, nói với mọi người: “Bây giờ mọi người đã đến đông đủ, vậy chúng ta hãy sắp xếp chỗ ở trước nhé, căn nhà này có bốn phòng, hai người một phòng, các bạn muốn bốc thăm hay tự do kết hợp?”

“Tự do kết hợp đi.” Trước khi những người khác kịp lên tiếng, Tần Lãng đã mở lời.

Bến phía đám người Lưu Dung Dung cũng đành phải nuốt lời xuống, dù sao thì ngoài Tạ Thanh Từ ra, Tần Lãng là người có phiên vị lớn nhất ở đây, đương nhiên phải nể mặt Tần Lãng.

“Vậy các bạn định ở cùng ai?” Đạo diễn Trần hỏi đầy ẩn ý.

Đoạn sắp xếp chỗ ở này lại có thể cắt ghép thành một cảnh phim hấp dẫn.

Dù sao thì việc ai ở với ai, ai không ở với ai, đều thể hiện rất rõ ràng mối quan hệ giữa họ.

Nếu là bình thường thì có lẽ không sao nhưng lần này lại có thêm Cố Tây Khê.

Ba nữ nghệ sĩ Lưu Dung Dung đều không muốn ở cùng Cố Tây Khê, cần Cố Tây Khê làm nền là một chuyện, nhưng bị cô lấn át lại là chuyện khác.

“Chị Vân Linh, em ở cùng chị nhé.” Thái Điềm Tâm ôm lấy cánh tay của Triệu Vân Linh, cười ngọt ngào.

“Được.” Triệu Vân Linh lập tức đồng ý, mặc dù bị gọi là chị có hơi khó chịu nhưng dù sao cũng tốt hơn là ở cùng Cố Tây Khê.

Nụ cười của Lưu Dung Dung cứng đờ, ánh mắt nhìn về phía Cố Tây Khê.

Cố Tây Khê nở một nụ cười với cô ta: “Chị Dung Dung, mong chị chỉ bảo nhiều hơn.”

Sau khi định phòng xong, mọi người phải mang đồ vào phòng và dọn dẹp một chút.

Buổi ghi hình sẽ chính thức bắt đầu vào ngày mai.

Cố Tây Khê làm sao không nhận ra Lưu Dung Dung không thích ở cùng mình nhưng cô cũng không để bụng, trực tiếp xách vali vào phòng.

Bên trong phòng được bài trí khá hiện đại, hai chiếc giường rộng một mét năm được đặt ở hai bên phòng, ở giữa là hai tủ đầu giường, mỗi góc tường có hai tủ quần áo, Cố Tây Khê tùy tiện chọn một tủ quần áo, cô mang không nhiều đồ đạc, chỉ mất vài phút là dọn xong.

Còn Lưu Dung Dung mang theo tận bảy chiếc vali, Cố Tây Khê không định giả vờ thân thiện, giúp cô ta dọn dẹp mà trực tiếp đi ra ngoài.

Lưu Dung Dung vừa dọn đồ vừa lẩm bẩm trong lòng, sao mình lại xui xẻo đến mức trở thành bạn cùng phòng với Cố Tây Khê chứ?

Đang lẩm bẩm, Lưu Dung Dung đột nhiên nhìn thấy có thứ gì đó chạy vụt qua bên cạnh vali.
 
Ảnh Hậu Pháo Hôi Chỉ Muốn Giải Nghệ
Chương 6: Chương 6



Cố Tây Khê vừa cầm một chai sữa đu đủ trong đại sảnh thì nghe thấy tiếng hét thảm từ trong phòng, cô lập tức nhận ra tiếng hét này phát ra từ phòng mình, thế là vội vàng đặt chai sữa xuống, chạy vào phòng.

“Có chuột kìa!” Thấy Cố Tây Khê, Lưu Dung Dung như nhìn thấy người thân, lao về phía Cố Tây Khê, hai chân quấn chặt lấy eo cô.

Con chuột đó còn không sợ người, chạy đến trước mặt Cố Tây Khê kêu chít chít.

PD phía sau sợ đến mặt cắt không còn giọt máu.

Cố Tây Khê mắt nhanh tay lẹ, trực tiếp cầm lấy thứ gì đó ở bên cạnh, không kịp nhìn rõ đó là thứ gì, liền đập vào con chuột.

FIRST BLOOD!

Máu b.ắ.n tung tóe.

Lưu Dung Dung vẫn đang hét chói tai, Cố Tây Khê kéo cô ta xuống nhưng không kéo được, cho nên đành bất đắc dĩ nói: “Tôi đã đánh c.h.ế.t con chuột rồi.”

“Thật không?” Lưu Dung Dung quay đầu lại, nhìn thấy con chuột bị đè dưới viên gạch, lập tức thở phào nhẹ nhõm.

“Bây giờ cô có thể xuống khỏi người tôi được chưa?” Cố Tây Khê dang rộng hai tay, hỏi.

Lưu Dung Dung lúc này mới nhận ra mình đang treo trên người người ta, mặt đỏ bừng, vội vàng xuống: “Cảm ơn cô nhé. Cô cứu mạng tôi, sau này chúng ta sẽ là chị em khác cha khác mẹ.”

“Xin lỗi, tôi là con một.” Cố Tây Khê đáp.

Lưu Dung Dung nghiêm mặt nhìn Cố Tây Khê: “Em gái, bây giờ đã cho sinh con thứ hai rồi.”

Cố Tây Khê: “...”

Được rồi, cũng khá biết bắt kịp xu hướng thời đại.

Cố Tây Khê hắng giọng: “Tôi sẽ dọn sạch lũ chuột này. Nhưng mà, trong phòng lấy đâu ra viên gạch này vậy?”

Cô quay đầu nhìn PD.

PD lắc đầu, rõ ràng còn ngơ ngác hơn cô.

Cố Tây Khê đành gác lại chuyện này.

Tối hôm đó, bữa tối do đoàn làm phim chuẩn bị rất thịnh soạn, toàn là những món ăn đặc sản của Vân Nam, nào là gà hấp nồi đất Vân Nam, giăm bông Tuyên Uy, cá chép om nồi đất Đại Lý, món nào cũng thơm ngon hấp dẫn, có thể thấy đoàn làm phim đã bỏ ra rất nhiều tiền, mời hẳn đầu bếp đến làm.

Tần Lãng và những người khác đang giảm cân, chỉ có thể ăn hai ba miếng.

Ban đầu Cố Tây Khê cũng là một thành viên trong đội quân giảm cân, bởi vì trong giới giải trí, muốn làm ngôi sao nữ thì đừng hòng ăn no nhưng bây giờ cô không quan tâm nữa, giảm cân cái gì, bà đây sắp rời khỏi giới giải trí rồi, giảm cân làm gì, đương nhiên phải ăn thả ga.

Trước sự chứng kiến của mọi người, cô ăn hết hai bát cơm, gà hấp nồi đất, giăm bông gì cũng không tha.

Cuối cùng, Lưu Dung Dung không nhịn được nói nhỏ: “Đừng ăn nữa, ăn nữa thì ngày mai lên hình không đẹp đâu.”

Cố Tây Khê lúc này mới buông bát đũa.

Đạo diễn Trần và các nhân viên khác nhìn mà ngây như phỗng.

Thậm chí còn nghi ngờ Cố Tây Khê có phải biết những ngày sắp tới sẽ rất khó khăn nên mới ăn thả ga như vậy không?

“Ọc ọc.” Nhân viên bên cạnh liếc nhìn đạo diễn Trần.

Đạo diễn Trần ôm bụng, quay sang nói với người phụ trách hậu cần: “Nhân viên chúng ta có gà hấp nồi đất, giăm bông để ăn không?”

“Không có.” Nhân viên lắc đầu.

“Vậy chúng ta có gì?” Đạo diễn Trần nuốt nước bọt, ban đầu ông không đói lắm nhưng thấy Cố Tây Khê ăn ngon lành như vậy, cơn thèm ăn lại trỗi dậy, lúc này ông cảm thấy mình có thể ăn hết một bàn tiệc đầy đủ.

“Mì ăn liền?” Nhân viên do dự nói.

Đạo diễn Trần im lặng: “Cũng được.”

Không có tiệc đầy đủ thì mì ăn liền cũng có thể chống đói một ngày.

Đợi đến ngày mai, những ngày tháng sung sướng của Cố Tây Khê và những người khác sẽ chấm dứt.

Sáng sớm hôm sau, khi đám người Cố Tây Khê còn chưa tỉnh giấc thì họ đã nghe thấy tiếng nhạc “Chuyến bay của ong” sôi động và vui tươi từ bên ngoài, một nhóm người ngái ngủ đi ra khỏi phòng thì lập tức nhận một tin dữ.

“Đầu tiên, tôi rất vui được chào đón mọi người đến tham gia chương trình ghi hình “Tuần Lễ tình yêu” nhưng với tư cách là đạo diễn, tôi phải nói trước với mọi người một vài quy tắc. Trong bảy ngày bảy đêm của “Tuần Lễ tình yêu”, tám người các bạn phải tự lao động để kiếm thức ăn, nói cách khác, nếu không làm việc, các bạn sẽ không có gì để ăn.” Đạo diễn Trần cười một cách hòa ái nhưng những lời nói ra lại giống như địa chủ thời xưa.

Lưu Dung Dung che miệng, ánh mắt đầy kinh ngạc nhìn đạo diễn Trần: “Đạo diễn Trần, anh không đùa chứ? Chương trình của chúng ta không phải là chương trình hẹn hò sao?”

“Là chương trình hẹn hò nhưng hẹn hò và làm việc không mâu thuẫn với nhau.” Đạo diễn Trần nghiêm mặt nói, khóe miệng ông đã không kiềm chế được mà nhếch lên, rất tự hào vì mình nghĩ ra được ý tưởng hay như vậy. Yêu đương có gì lạ, bây giờ chương trình hẹn hò nhiều vô kể nhưng thêm vào cảnh làm việc ở nông thôn thì khác rồi.

Hãy tưởng tượng những ngôi sao thường ngày được nuông chiều, bỗng chốc chạy đến vùng nông thôn mặt hướng đất lưng hướng trời, mâu thuẫn, xung đột này, tỷ suất người xem chắc chắn sẽ tăng!

“Nhưng trong hợp đồng của chúng tôi không phải là...” Tần Lãng cau mày nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ mặt, cố gắng tỏ ra bình tĩnh.

“Chuyện này các quản lý của các bạn đều biết.” Đạo diễn Trần chớp mắt: “Là tôi cố ý bảo quản lý không được nói với các bạn. Thế nào? Có bất ngờ không, có ngoài ý muốn không?”

Nhìn khuôn mặt của đạo diễn Trần cố nhịn cười nhưng khóe miệng vẫn nhếch lên, mọi người nhất thời đều có súc động muốn ném dép vào người ông ta.

Có lẽ biết mọi người không hài lòng, phó đạo diễn bên cạnh liền lên tiếng hòa giải: “Quy tắc này tuy không thể vi phạm nhưng sáng nay chúng tôi thấy mọi người sáng sớm dậy không có sức làm việc nên đã chuẩn bị bữa sáng cho mọi người.”
 
Ảnh Hậu Pháo Hôi Chỉ Muốn Giải Nghệ
Chương 7: Chương 7



Lời nói của phó đạo diễn khiến sắc mặt mọi người khá hơn nhiều.

Phó đạo diễn bưng ra một cái chậu inox có nắp, đặt trước mặt mọi người.

Chậu còn chưa mở nắp, Cố Tây Khê đã ngửi thấy một mùi quen thuộc, cô khẽ động mũi: “Bên trong là khoai lang?”

“Cô, cô làm sao biết?” Phó đạo diễn ngây người, vô thức nhìn sang đạo diễn Trần.

Ban đầu họ sắp xếp là để bảy khách mời này thi đấu trước, chọn ra bốn người, sau đó đợi bốn người chiến thắng vui mừng mở chậu ra.

Lúc đó nhìn thấy trong chậu là khoai lang, biểu cảm của khách mời chắc chắn sẽ rất thú vị.

Nhưng không ngờ, vở kịch hay còn chưa bắt đầu, bí mật đã bị Cố Tây Khê vạch trần.

“Không phải là khoai lang thật chứ?” Trên mặt Thái Điềm Tâm lộ ra một nụ cười miễn cưỡng, tối qua cô sợ ăn nhiều sẽ béo nên chỉ ăn vài miếng cá, những thứ khác đều không dám ăn, cả đêm qua đã đói lắm rồi.

Nếu bữa sáng vẫn là khoai lang thì cả ngày hôm nay làm sao chịu đựng được?

Phó đạo diễn cười gượng mở nắp ra, bốn củ khoai lang mới ra lò, tỏa hương thơm ngào ngạt đập vào mắt mọi người.

Bốn củ khoai lang?

Cố Tây Khê hiểu ra: “Các người muốn chúng tôi PK?”

Đạo diễn Trần vừa định nói thì nghe thấy câu này lại nuốt xuống, ông bất lực nhìn Cố Tây Khê: “Đúng vậy, trong bảy người các bạn, Tần Lãng không cần PK nhưng sáu người còn lại, chia theo phòng, chơi kéo búa bao, người thắng sẽ được một củ khoai lang.”

Lưu Dung Dung và những người khác đột nhiên căng thẳng.

Khoai lang này tuy không ra gì nhưng dù sao cũng là lương thực chính mà, huống hồ họ đã đói lâu như vậy, đừng nói khoai lang, lúc này cho dù là một cái bánh bao cũng phải tranh.

Nhìn thấy mọi người hừng hực khí thế, đạo diễn Trần vừa rồi còn hơi thất vọng bỗng phấn chấn trở lại.

Ông ta đắc ý nhìn Cố Tây Khê, trong lòng nghĩ, Cố Tây Khê lúc này dù thông minh đến đâu cũng phải ngoan ngoãn làm theo kịch bản của họ.

“Nhóm nào lên trước?” Đạo diễn Trần hỏi mọi người.

Mọi người nhìn nhau, cuối cùng là hai nam minh tinh lên trước.

Tiếp theo là nhóm Thái Điềm Tâm và Triệu Vân Linh.

Sau khi thấy Thái Điềm Tâm lấy được khoai lang, lòng Lưu Dung Dung căng thẳng, cô ta nắm chặt tay, thở gấp, hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại rồi nở một nụ cười: “Em gái Tây Khê, đến lượt chúng ta rồi. Tôi không giỏi chơi kéo búa bao, có lẽ sẽ thua mất.”

Thái Điềm Tâm bên cạnh lén liếc mắt, đúng là một màn biểu diễn trà xanh.

Đây không phải là bán thảm sao?

Tuy nhiên, Thái Điềm Tâm nghĩ Cố Tây Khê có vẻ cũng không dễ bắt nạt, xem ra hai người họ có thể xé nhau rồi!

“Cô không cần lo lắng.” Cố Tây Khê nở một nụ cười.

Cô nói đến đây thì dừng lại.

Đạo diễn Trần bên cạnh lập tức ra hiệu cho quay phim hướng ống kính vào Cố Tây Khê, ông có linh cảm đoạn này biết đâu lại là điểm bùng nổ.

Cố Tây Khê sẽ xé nát Lưu Dung Dung, hay cũng sẽ trà xanh đáp trả?

“Đạo diễn.” Cố Tây Khê đột nhiên nhìn về phía đạo diễn Trần.

Đạo diễn Trần sửng sốt, vội vàng thu lại vẻ mặt hóng hớt trên mặt, mỉm cười nói: “Sao vậy?”

“Là thế này, tôi muốn trực tiếp bỏ cuộc, nhường khoai lang cho Lưu Dung Dung.” Cố Tây Khê nói với vẻ mặt tươi cười, lời cô vừa dứt, mọi người trong phòng khách đều ngây người.

Đặc biệt là đạo diễn Trần.

Đây, đây là tình huống gì?

“Cô đã nghĩ kỹ chưa? Khoai lang này thật sự nhường cho Lưu Dung Dung, đã nói thì không được hối hận.” Đạo diễn Trần lấy lại tinh thần, nghi hoặc và khó hiểu hỏi lại Cố Tây Khê.

Lưu Dung Dung cũng khó tin nhìn cô.

“Tôi đã nghĩ kỹ rồi, sẽ không hối hận.” Cố Tây Khê gật đầu chắc nịch.

“Tây Khê, cô, cô...” Lưu Dung Dung có chút được sủng ái nhược kinh, đồng thời trong lòng cô ta cũng có chút áy náy, vừa rồi mình còn muốn dùng khổ nhục kế để đối phó với Cố Tây Khê: “Nhường khoai lang cho tôi, cô ăn gì?”

“Cô không cần lo lắng cho tôi.” Cố Tây Khê cầm lấy củ khoai lang, đưa cho Lưu Dung Dung, vẻ mặt nghiêm túc: “Chị Dung, tối qua cô không ăn gì, sáng nay nếu không ăn gì nữa thì làm sao chịu được?”

Lưu Dung Dung chỉ thấy củ khoai lang trên tay như nặng ngàn cân, nhất thời cô ta chỉ thấy sau lưng Cố Tây Khê như có ánh hào quang tỏa sáng.

Cố Tây Khê đúng là một người tốt.

“Đinh dong ~” Tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên.

Mọi người bừng tỉnh khỏi sự kinh ngạc thì nghe thấy bên ngoài cửa lớn có người hét lên: “Có ai ở nhà không? Đồ ăn giao tận nơi.”

“Đến đây.” Cố Tây Khê lập tức đi dép chạy ra ngoài.

PD tuy chưa phản ứng kịp nhưng vẫn kịp thời đi theo, mọi người cũng lần lượt đi theo.

“Đồ ăn của cô.” Người giao hàng cúi đầu, tay bấm điện thoại, vừa đưa hộp đồ ăn cho Cố Tây Khê, ngẩng đầu lên đã thấy một đám người dùng ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn anh ta.

Anh ta sợ đến mức lùi lại một bước, điện thoại suýt nữa rơi xuống: “Các người muốn làm gì?”

“Không có gì. Chúng tôi đang quay chương trình.” Cố Tây Khê nói: “Cảm ơn anh, lát nữa tôi sẽ đánh giá năm sao cho anh.”

“Cảm ơn cô.” Anh chàng giao hàng ngơ ngác rời đi.

Cố Tây Khê cầm hộp đồ ăn trên tay, quay đầu lại bắt gặp ánh mắt chăm chú của mọi người.

“Vừa rồi cô bỏ cuộc là vì...” Lưu Dung Dung nhìn đồ ăn của Cố Tây Khê, rồi lại ngẩng đầu nhìn Cố Tây Khê.

“Tôi gọi đồ ăn rồi.” Cố Tây Khê lắc lắc hộp đồ ăn trên tay: “Mì Vân Nam qua cầu, thêm trứng.”

Rắc ~

Có vẻ như có thứ gì đó vỡ tan trong nháy mắt.

Hạt giống tình bạn nhỏ của Lưu Dung Dung và Cố Tây Khê vừa mới nảy mầm đã bị hành động kỳ quặc của Cố Tây Khê b*p ch*t.
 
Ảnh Hậu Pháo Hôi Chỉ Muốn Giải Nghệ
Chương 8: Chương 8



“Sao cô lại gọi đồ ăn?” Đạo diễn Trần trợn tròn mắt.

Cố Tây Khê: “Anh có nói không được gọi đồ ăn không?”

“Tôi không nói sao?” Đạo diễn Trần hỏi ngược lại.

“Anh không nói.” Cố Tây Khê lý lẽ hùng hồn.

Phó đạo diễn bên cạnh nhỏ giọng nói: “Đạo diễn, chúng ta đúng là không có quy định không được gọi đồ ăn.”

“Nghe thấy chưa?” Cố Tây Khê ngẩng cao cằm, đấu với cô, đồ trẻ con.

“Đạo diễn, anh còn phải cảm ơn tôi nữa, nếu không phải tôi vá lỗ hổng này, anh sẽ gặp bao nhiêu rắc rối đấy.” Cố Tây Khê cười tươi rói, cô chớp mắt: “Anh biết lúc này anh nên làm gì không?”

“Làm gì?” Đạo diễn Trần cố nhịn lửa giận, hít một hơi thật sâu rồi hỏi.

“Tôi nghĩ ý cô ấy muốn chúng ta nên nói lời cảm ơn với cô ấy.” Phó đạo diễn nhắc nhở.

“Không cần khách sáo.” Cố Tây Khê gật đầu nhẹ, cầm đồ ăn đi vào nhà.

Trong nháy mắt, trong mắt Lưu Dung Dung và những người khác, hình ảnh của Cố Tây Khê trở nên cao lớn hơn hẳn, cũng đáng đập hơn hẳn.

Cô muốn gọi đồ ăn thì sao không gọi cả chúng tôi chứ!

Một ngày tươi đẹp bắt đầu bằng món mỳ qua cầu Vân Nam.

Mọi người tội nghiệp gặm khoai lang, Cố Tây Khê vui vẻ ăn mỳ với trứng.

Đúng là đồ ăn của cô đặc biệt ngon, khiến mọi người thèm muốn c.h.ế.t đi được.

Ngay cả đạo diễn Trần cũng lén ghi lại cửa hàng đồ ăn mang về của Cố Tây Khê, định trưa sẽ đặt hàng.

“Bây giờ mọi người đã ăn no rồi, có thể bắt đầu nhiệm vụ hôm nay.” Cuối cùng cũng đợi được đến khi Cố Tây Khê ăn xong, đạo diễn Trần nóng lòng đứng dậy, bây giờ ông đã nhận ra, Cố Tây Khê này là một kẻ cứng đầu, chưa chắc đã chọc được Lưu Dung Dung bọn họ nhưng chắc chắn có thể chọc ông.

Vì vậy, đạo diễn Trần nhất định phải giành lại một ván.

Nếu không, danh tiếng you know who của ông trong ngành sẽ đi về đâu.

“Nhiệm vụ của các bạn hôm nay là xuống ruộng làm việc, có hai lựa chọn, một là đến ruộng ngô để bẻ ngô, Vân Nam có một loại ngô trái cây đặc biệt ngọt, các bạn bẻ ngô có thể dùng làm bữa trưa và bữa tối, cũng có thể bán ngô cho đoàn làm phim, mười cân ngô ba đồng, đổi gạo, rau theo giá.”

“Còn một lựa chọn khác, đó là tự do phát huy trong phạm vi công việc đồng áng, đi đào nấm cũng được, đi câu cá cũng được, miễn là có thể đáp ứng nhu cầu ba bữa ăn của các bạn.”

Đạo diễn Trần nói xong, liếc nhìn Cố Tây Khê.

Phạm vi công việc đồng áng này là ông thêm vào tạm thời, chỉ sợ Cố Tây Khê nghĩ ra chủ ý gì đó, kiếm đủ tiền trong bảy ngày thì chương trình của họ còn quay thế nào được?

“Chúng ta vẫn nên đi bẻ ngô đi.” Cố Triệu Trung mặt như ngọc, khí chất ôn hòa, giọng nói của anh ta nhẹ nhàng vừa phải, ngay cả khi đưa ra đề nghị cũng không khiến người ta phản cảm: “Bẻ ngô việc này dễ, bảy người chúng ta, cộng lại, một ngày chắc chắn có thể bẻ được năm sáu chục cân. Số tiền này đủ chúng ta ăn rồi.”

“Vậy thì đi bẻ ngô.” Triệu Vân Linh nói.

Thực ra bảo họ đi làm việc khác, họ cũng không có năng lực đó. Vài ngôi sao này đều là những đứa trẻ lớn lên ở thành phố, đào nấm, câu cá gì đó, chỉ có thể diễn trong phim, chứ thực sự bắt tay vào làm, dựa vào đó để kiếm ăn là không thể.

“Tôi muốn đi câu cá.” Cố Tây Khê đột nhiên nói.

Mọi người ngẩn ra, ăn ý nhìn về phía đạo diễn Trần.

Đạo diễn Trần trong lòng thầm vui, câu cá tốt lắm, câu cá nhìn thì có vẻ nhàn nhưng bận rộn cả ngày cũng chưa chắc câu được một con cá, ông hắng giọng: “Được. Có ai đi cùng Cố Tây Khê không?”

Ánh mắt Lưu Dung Dung thoáng vẻ do dự.

Cuối cùng vẫn chọn đi bẻ ngô cùng Tần Lãng.

Cố Tây Khê cầm cần câu và mồi câu mà đoàn làm phim đưa đến, đi về phía một cái ao trong làng.

Đằng sau cô là một PD, những người khác đều đi theo Tần Lãng.

Dù sao thì chương trình này tuy có khâu lao động nhưng quan trọng hơn vẫn là “Tình yêu”, những ngôi sao nam nữ trẻ tuổi này cùng nhau làm việc,

Trong quá trình đó biết đâu lại nảy sinh tình yêu, rất rõ ràng, bên đó có nhiều điểm đáng xem hơn.

Tất nhiên còn một điểm nữa là địa vị của Cố Tây Khê quá thấp.

Cô là một ngôi sao hạng mười tám, chỉ cần một PD đi theo là đủ rồi, không cần nhiều người đi theo như vậy.

Cố Tây Khê cũng thích được thoải mái, trong lòng cô hiểu rõ nếu đi theo Tần Lãng bọn họ thì sẽ có thêm nhiều cảnh quay, nếu cô ở một mình, có khi chỉ còn lại hai cảnh quay, điều này vừa hợp ý Cố Tây Khê.

Đi đến ao, Cố Tây Khê mở chiếc ghế mang theo ra, buộc mồi vào cần câu, điều chỉnh lại độ dài của dây câu.

Những việc khác Cố Tây Khê chưa chắc đã nắm chắc nhưng việc câu cá này, cô làm rất dễ dàng. Hồi nhỏ ở cô nhi viện, thức ăn trong viện vừa ít vừa đạm bạc, lúc Cố Tây Khê thèm thịt sẽ chạy đi câu cá, cô dường như có sức hấp dẫn đặc biệt đối với động vật, vì vậy, mỗi lần thu hoạch đều không ít. Những con cá đó có thể nói là tự chui vào lưới.

“Bùm.” - Mồi câu rơi xuống ao nước xanh biếc, mặt nước gợn sóng, như thể một tấm gương bị vỡ.

Gió trong rừng tre thổi nhẹ, xào xạc.

Cố Tây Khê cầm cần câu, ngồi với tư thế lười biếng.

PD bên cạnh đều lo lắng thay cô, như vậy có thể câu được cá không?

Cố Tây Khê có phải là không định ăn cơm?

Tuy nhiên, bữa sáng hôm nay của cô là món mỳ Vân Nâm chắc cũng đủ no bụng rồi.

“Rắc rắc...” Tiếng lá tre bị giẫm nát truyền đến, Cố Tây Khê nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy một con mèo tam thể bước đi uyển chuyển đến gần, con mèo tam thể đó đầu tròn mặt rộng, hai mắt màu hổ phách, tròn xoe, bộ lông bóng mượt, lúc này con mèo dùng ánh mắt đánh giá từ trên xuống dưới Cố Tây Khê, ánh mắt đó rất linh hoạt.
 
Ảnh Hậu Pháo Hôi Chỉ Muốn Giải Nghệ
Chương 9: Chương 9



“Con mèo này ở đâu ra vậy?” Cố Tây Khê nhìn về phía PD hỏi.

PD lắc đầu, tỏ vẻ mình cũng không biết.

Cố Tây Khê hiểu rồi, không phải do ê-kíp chương trình sắp xếp, lại không đeo thẻ tên, chắc là mèo hoang.

Cô nhìn con mèo, con mèo lại kêu meo meo với cô mấy tiếng.

Cố Tây Khê ngáp một cái, mặt không biểu cảm quay đầu đi, chờ cá cắn câu.

Thái độ lạnh nhạt như vậy của cô rõ ràng đã chọc giận con mèo bản địa này.

Nó cũng có một cái tên quen thuộc - Mimi.

Mimi là bá chủ của ao ở đây, nơi này do nó chiếm giữ, những con mèo khác đều không được đến gần, ngay cả con người, trừ khi được nó cho phép, cũng không được đến gần ao này.

Nhưng hôm nay, đột nhiên có một vị khách không mời mà đến. Hơn nữa, vị khách không mời mà đến này lại còn không hề động lòng trước vẻ đẹp của Mimi!

Mimi tuy bá đạo nhưng Mimi là một con mèo biết lý lẽ.

Vì vậy, Mimi định dùng bản lĩnh của mình để khiến vị khách không mời mà đến này phải chuồn đi.

“Con mèo này sao lại thò đuôi xuống ao vậy?” PD kinh ngạc hỏi.

Cố Tây Khê liếc nhìn: “Mèo câu cá chứ sao.”

“Mèo câu cá?” PD vẻ mặt nghi hoặc.

Cố Tây Khê đồng cảm nhìn anh ta: “Anh là thế hệ 8x nhỉ?”

“Sao cô biết?” PD vô cùng kinh ngạc, anh ta sờ mặt mình: “Chẳng lẽ bây giờ tôi đã già đến mức có thể nhìn ra tuổi rồi sao?”

“Đây là nội dung trong sách giáo khoa tiểu học.” Cố Tây Khê lắc đầu, lại nhìn sang cái đầu trọc lóc của PD, lặng lẽ nuốt những lời định nói trở vào.

Thực ra dù không nhìn mặt thì cái đầu trọc này cũng có thể nhìn ra tuổi rồi.

“Xoạch xoạch.” Đột nhiên đuôi của Mimi rút ra khỏi ao, trên đầu đuôi của nó ngậm một con cá, con cá đó rơi bịch xuống đất, lập tức bị đập chết.

Mimi vẫy vẫy đuôi, thè cái lưỡi hồng hồng l.i.ế.m l**m móng vuốt, đôi mắt như hạt hạnh nhân nhìn về phía Cố Tây Khê, vẻ mặt rõ ràng rất đắc ý.

“Cố Tây Khê, hình như nó đang chế giễu cô đấy?” PD do dự nói.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, anh ta không dám tin rằng biểu cảm của một con mèo lại có thể sinh động như vậy.

Cái gì mà ba phần chế giễu bảy phần khinh thường, hoàn toàn là một biểu đồ hình quạt.

Cố Tây Khê không cho là vậy: “Sao có thể?”

Cô vừa quay đầu lại, liền thấy con mèo đó cúi đầu gặm thịt cá, còn nhìn cô với vẻ khinh thường, nụ cười trên mặt Cố Tây Khê lập tức biến mất.

Trong khoảnh khắc này, PD như cảm nhận được mùi thuốc s.ú.n.g giữa một người và một con mèo.

“Một con cá nhỏ mà đã đắc ý như vậy, hừ, chẳng ra gì.” Cố Tây Khê cười lạnh một tiếng, cong môi, cô cảm thấy cần câu trên tay có động tĩnh, thế là nói với con mèo nhỏ: “Mày nhìn cho kỹ nhé, tao sẽ cho mày biết thế nào là câu cá!”

Cô quay đầu lại, tay nắm cần câu, đột nhiên dùng sức kéo mạnh, một tia sáng trắng bạc xé ngang bầu trời.

Ngay sau đó, một con cá chép vàng nhảy tanh tách rơi xuống đất, con cá chép vàng đó dài khoảng bằng cánh tay, khóe miệng có hai sợi râu dài, sau khi lên bờ vẫn còn vùng vẫy dữ dội.

Cố Tây Khê rất hài lòng, hếch cằm về phía con mèo nhỏ.

Thịt cá trong miệng con mèo nhỏ rơi xuống đất, đôi mắt màu hổ phách của nó rõ ràng biểu lộ sự kinh ngạc trong lòng.

PD quay phim bên cạnh vô cùng phấn khích, vội vàng hướng ống kính về phía một người một mèo.

Lúc đầu, khi PD đến đây đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc hôm nay quay được những cảnh quay sẽ bị cắt bỏ nhưng bây giờ với đoạn video này, anh ta cảm thấy mình vẫn có thể giãy giụa thêm được.

Cố Tây Khê không để ý đến PD như được tiêm m.á.u gà.

Kiếp trước lăn lộn trong giới giải trí bốn năm, cô còn có thể không hiểu tình hình của giới giải trí sao?

Địa vị của cô trong số tất cả mọi người là thấp nhất, danh tiếng lại không tốt, đạo diễn sẽ không nỡ cho cô cảnh quay đâu.

Cố Tây Khê tiếp tục câu cá, tốc độ câu cá của cô rất nhanh, khoảng mười phút sau lại câu được một con cá rô.

Đến khi ba giờ trôi qua.

Trong thùng nước bên cạnh Cố Tây Khê đã đầy cá, cá lớn cá nhỏ cộng lại cũng phải được bảy tám con.

Còn con mèo nhỏ từ sau khi ăn xong con cá lúc nãy thì không bắt được con nào nữa.

Ước chừng cá câu được cũng đủ rồi, Cố Tây Khê ngồi xổm xuống, nói với con mèo đó: “Xin lỗitao đi, tao sẽ cho mày một con cá.”

“Meo!” Con mèo nhỏ khinh thường.

“Hai con cá.” Cố Tây Khê nói.

“Meo meo.” Mimi không dễ bị mua chuộc như vậy.

“Ba con cá.” Cố Tây Khê nói: “Còn trả lại con cá chép vàng đó cho mày.”

“Meo meo meo~” Mimi tiến đến bên cạnh Cố Tây Khê, thân mật cọ cọ vào bắp chân cô, hoàn toàn thể hiện cái gì gọi là chân lý.

PD quay phim giật giật khóe miệng.

Một lúc không biết nên cảm thán con mèo này không có cốt khí hay nên cảm thán một người một mèo này lại có thể giao tiếp trôi chảy như vậy.

“Được rồi.” Khóe miệng Cố Tây Khê cong lên rồi lại hạ xuống, cô dùng ngón tay đẩy con mèo nhỏ ra, lấy ba con cá ra đưa cho nó: “Ăn từ từ thôi, cẩn thận ăn no quá.”

“Meo meo.” Mimi phản đối, nó mới không làm chuyện ngốc nghếch như vậy.

Cố Tây Khê mặc dù không hiểu nó nói gì nhưng cũng đoán được đại khái từ vẻ mặt của con mèo.

Cô gật đầu: “Vậy thì tao yên tâm rồi. Đi trước đây, mai gặp lại.”

Cố Tây Khê vẫy tay với con mèo nhỏ, xách thùng nước và cần câu đi.

Mimi vô thức muốn đi theo nhưng đi được vài bước thì đột nhiên quay lại, nó không phải là loại mèo con tùy tiện về nhà người khác đâu, hừ!
 
Back
Top Bottom