- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 436,343
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #61
Anh Em Song Sinh Hoán Đổi Cuộc Sống
Chương 60: Thì ra, yêu một người là loại cảm giác này
Chương 60: Thì ra, yêu một người là loại cảm giác này
Liên tục bảy ngày.Nhiều lần đánh dấu.Giản Văn Khê ngồi trên ghế, nhớ đến lời Chương Hách vừa nói, trong lòng chợt nóng lên.Vốn là người lạnh lùng, vậy mà giờ đây, anh cũng cảm thấy xao động.Trước đây, anh chưa từng nghĩ về chuyện này rõ ràng như lúc này.Có lẽ vì không cam lòng chấp nhận thân phận Omega yếu ớt, anh vẫn luôn né tránh suy nghĩ ấy.
Dù cơ thể khao khát đến tột cùng, anh vẫn kiềm chế rất tốt.
Nhưng cách duy nhất để giải quyết triệt để vấn đề này... thật sự quá...Ngay cả khi anh đồng ý, liệu Chu Đĩnh có chấp nhận không?Bọn họ vốn dĩ không phải tình nhân.
Ngay cả đánh dấu tạm thời cũng đã để lại ảnh hưởng mãnh liệt như vậy, huống hồ là đánh dấu vĩnh viễn.Vẫn nên cẩn thận thì hơn.Anh mím môi, nhìn ra ngoài cửa sổ."
Trực tiếp trở về?"
Chu Đĩnh hỏi.Giản Văn Khê suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Anh có bận không?"
Chu Đĩnh thoáng sững lại, vội đáp: "Không bận."
Giản Văn Khê nhìn về phía bờ bên kia bờ sông, chậm rãi nói: "Tôi nghe nói Kim Viên cách đây không xa."
Chu Đĩnh đáp: "Cậu muốn đi sao?
Cũng chỉ mất khoảng nửa tiếng đi xe."
Giản Văn Khê gật đầu: "Tôi muốn xem thử, anh đi cùng tôi đi."
Hai chữ "đi cùng" khiến Chu Đĩnh cảm thấy rất vui, nhưng hắn vẫn giữ vẻ dè dặt, gật đầu đáp: "Được."
Kim Viên nằm ven sông Long Thủy, non nước hữu tình, là một trong những điểm du lịch quan trọng nhất của Hoa Thành.Hiện tại đang là ngày làm việc, trời lại lạnh, khu du lịch gần như không có ai.Cả hai đeo khẩu trang, mua vé rồi bước vào khu tham quan.Họ men theo bờ sông Long Thủy đi về phía nam.
Thi thoảng có du khách lướt qua.
Đi chưa được mười phút, một nam sinh bất chợt đuổi theo, cầm điện thoại hỏi: "Xin hỏi..."
Giản Văn Khê quay lại nhìn cậu ấy.Nam sinh trông thấy gương mặt thanh tú của anh, liền sững sờ mất mấy giây."
Anh là Giản Văn Minh đúng không?"
Cậu ấy lấy hết can đảm hỏi.Sau đó lại quay sang Chu Đĩnh: "Thầy Chu Đĩnh?"
Chu Đĩnh mỉm cười nói: "Chúng tôi không phải."
Vừa nghe thấy giọng hắn, ánh mắt nam sinh bỗng sáng rực: "Là các anh, chắc chắn là các anh!
Em nhận ra giọng nói của thầy!"
Nói xong, cậu ấy lập tức kích động vẫy tay gọi bạn bè phía sau: "Là bọn họ!
Đúng là bọn họ!"
Sáu nam sinh nghe tiếng gọi liền lập tức chạy tới."
Cả ký túc xá chúng em đều theo dõi 《 Tinh Nguyệt Chi Chiến 》!"
Giản Văn Khê hỏi: "Hôm nay không phải Chủ nhật, các em không đi học sao?"
"Mỗi sáng nay bọn em không có tiết, nên rủ nhau ra ngoài chơi."
Mấy nam sinh phấn khích nói: "Vừa thấy hai anh bước vào, bọn em liền nhận ra ngay!
Quần áo các anh mặc giống hệt lúc livestream!"
"Anh Giản có đôi mắt phượng rất dễ nhận ra, còn thầy Chu thì đặc biệt nổi bật nhờ chiều cao!"
Họ học theo cách xưng hô của các thí sinh khác trong chương trình.Sáu người đều vô cùng phấn khích.Giản Văn Minh ngoài đời vẫn lạnh lùng y như trên TV, nhưng Chu Đĩnh lại có vẻ thân thiện hơn.Chỉ là... cả hai đều rất cao, trông còn cao hơn cả trên màn ảnh.Đặc biệt là Chu Đĩnh, chẳng phải thầy ấy cao quá mức rồi sao?Nhưng mà, hai người họ thật sự rất đẹp trai.
Dù đeo khẩu trang, chỉ lộ ra đôi mắt và hàng chân mày cũng đủ khiến người ta cảm thấy khác biệt.
Từ phong cách ăn mặc đến khí chất, cả hai đều không giống người bình thường.
Nhìn qua đã thấy toát lên vẻ chỉn chu, tinh tế, như không vướng chút bụi trần.
Sau khi chụp ảnh chung, họ tiếp tục đi sâu vào khu tham quan.Cũng may hôm nay trời lạnh, lượng du khách không nhiều.
Họ đi qua cây cầu bắc ngang sông Long Thủy, tiến đến cổng Kim Viên.Người kiểm vé nhìn chằm chằm bọn họ một lúc lâu nhưng không nói gì.Bước vào bên trong, tiếng nước chảy róc rách vang lên bên tai.Khu vườn rất rộng, tựa lưng vào núi.
Vừa bước vào, trước mặt đã là một rừng trúc xanh mướt, hơi lạnh phả vào người."
Rẽ phải có thể tham quan nơi ở cũ của Kim Nhạn Nô và chùa Long Thủy bên cạnh."
Chu Đĩnh nói.Giản Văn Khê hỏi: "Anh từng đến đây rồi à?"
Chu Đĩnh gật đầu:"Trước đây tôi từng đưa mẹ đến một lần.
Chùa Long Thủy hương khói rất thịnh, vào dịp lễ tết lúc nào cũng đông kín người."
Cả hai men theo con đường đá gập ghềnh, vòng qua sườn núi, đi ngang chùa Long Thủy rồi mới đến nơi ở cũ của Kim Nhạn Nô.Nơi này nằm ngay bên bờ nước.
Cạnh đó là một hồ nước sâu thẳm, bên vách đá cao có một thác nước dài đổ xuống, hơi nước phả vào người mát lạnh.Xuyên qua hành lang gỗ đỏ, họ bước vào gian nhà cổ.Vừa vào trong, đập vào mắt họ là một bức tranh treo trên bức tường đối diện cửa.Chính là bức họa mà anh từng tìm thấy trên mạng - Kim Nhạn Nô khoác áo đỏ thẫm, đầu đội mũ khảm ngọc trai.Trên bức tường phía đông còn khắc lại những câu chuyện về cuộc đời ông: cưỡi ngựa vượt đường xa, dự yến tiệc cùng Hàn Tông Thái, cắt tóc đi tu, rồi lại hoàn tục...Kim Nhạn Nô, tên thật là Kim A, tự Nhạn Nô."
Thà làm cánh chim nhạn tự do mà chết, còn hơn làm chim hạc bị nhốt trong lồng."
Giản Văn Khê ngẩng đầu, lặng lẽ đọc hết những dòng chữ trên bích họa, chăm chú ngắm từng câu thơ ông từng viết.Từ cổng phía tây của khu nhà, họ bước ra ngoài, men theo bậc đá hẹp đi lên, liền thấy mấy tấm bia đá cao lớn sừng sững trước mặt."
Những bia đá này vốn được dát vàng, nhưng về sau lớp vàng trên bề mặt đều bị cạo đi hết, nên mới loang lổ thế này."
Chu Đĩnh nói.Bên cạnh tấm bia đen có khắc lại cuộc đời của Kim Nhạn Nô.Đi xuyên qua rừng đá, trước mắt họ là một phần mộ lớn, được bao quanh bởi những phiến đá chuyên dụng.
Trước mộ có hai cây bách cổ thụ, phải hai người ôm mới xuể.
Cành khô vươn dài, lá vẫn xanh um tươi tốt.Giản Văn Khê đi quanh phần mộ một vòng, cuối cùng ngồi xuống ghế đá bên cạnh.Chu Đĩnh cũng ngồi xuống bên anh, hỏi:"Bọn họ mời cậu đóng vai Kim Nhạn Nô sao?"
Giản Văn Khê gật đầu."
Một nhân vật lịch sử khá nổi tiếng."
Chu Đĩnh nói.Giản Văn Khê im lặng, chỉ lặng lẽ ngồi đó một lúc lâu.Thật kỳ diệu.Nhân vật từng thực sự tồn tại trong lịch sử vẫn rất khác so với nhân vật hư cấu.Hơn một ngàn năm trước, có lẽ Kim Nhạn Nô cũng từng bước qua con đường này.Anh quyết định nhận vai.Lấy điện thoại ra, anh nhắn cho Thường Tĩnh một tin: "Ngày mai dẫn tôi đến gặp đạo diễn Đường."
Gửi tin xong, anh đứng dậy, tựa vào lan can nhìn dòng sông Long Thủy."
Tuyết rơi."
Giản Văn Khê nói.
"Anh xem kìa."
Chu Đĩnh cũng đứng lên, nhìn ra mặt nước.
Quả nhiên, tuyết bắt đầu rơi.
Tuy không nhiều, chỉ là những bông tuyết nhỏ bay lất phất trong không trung, nhưng vẫn khiến người ta cảm nhận được cái lạnh của trời đông."
Lạnh không?"
Chu Đĩnh hỏi."
Tôi thấy phía dưới có quán ăn, chúng ta ăn một bữa rồi về đi."
Giản Văn Khê nói.Chu Đĩnh gật đầu: "Được."
Hắn có thể cảm nhận được sự thay đổi nơi Giản Văn Minh - cậu ấy bắt đầu chấp nhận ở bên hắn.Vẫn là bên nhau.Vậy là đủ rồi.Hai người xuống dưới ăn một bát mì.
Vừa bỏ khẩu trang ra, họ liền không giấu được nữa.Họ còn chưa kịp rời đi, nhưng hành trình đến Kim Viên của cả hai đã lan truyền khắp mạng xã hội.[Chẳng lẽ hai người này thực sự đang yêu nhau?
Tôi không tin được!][Tuy tôi cũng hay đẩy thuyền họ trên mạng, nhưng chỉ là theo phong trào thôi.
Trước giờ vẫn nghĩ đó chỉ là chiêu trò của chương trình.
Ai ngờ lại là thật sao?][Cũng đâu có ảnh chụp thân mật gì, chỉ là cùng nhau ăn cơm thôi mà, có gì đáng nói?][Đúng đó, chẳng qua là sống chung phòng, cùng nhau ra ngoài lúc nửa đêm, đến sáng mới về.
Giờ cũng chỉ là cùng nhau ăn một bữa cơm, dạo một vòng điểm du lịch thôi.][Ha ha ha, thuyền này ngày càng chắc rồi, biết làm sao đây?][Chỉ có mỗi tôi quan tâm đến chuyện họ dạo Kim Viên thôi sao?][Kim Viên thì sao?][Kim Viên là nơi an nghỉ của Kim Nhạn Nô đấy.
Trên mạng vẫn đang lan truyền tin Giản Văn Minh sẽ vào vai Kim Nhạn Nô mà?][Không thể nào, Giản Văn Minh nhanh vậy đã nhận đóng phim cổ trang vương triều rồi sao?][Cậu ấy thực sự thăng cấp rồi.
Nhưng diễn xuất có đủ ổn không?][Trên sân khấu đã có thể hóa thân xuất sắc, biết đâu diễn xuất của cậu ấy cũng đột phá thì sao?][Vậy chẳng lẽ Giản Văn Minh bị hồn xuyên rồi?
Từ văn học mạng xuyên về, Nữu Hỗ Lộc Văn Minh trở lại!][Phim cổ trang vương triều ngày càng xuống cấp.
Trước thì mời Cố Vân Tương, giờ lại đến Giản Văn Minh.
Đây là muốn biến kinh điển thành phim thương mại sao?
Ngày xưa phim vương triều đỉnh cao bao nhiêu, giờ cứ chọn diễn viên theo độ nổi tiếng.][Nhưng nói đi cũng phải nói lại, diễn xuất của Cố Vân Tương đâu có tệ?
Nổi tiếng không có nghĩa là diễn dở.][Nếu Giản Văn Minh đóng Kim Nhạn Nô, chẳng phải sẽ có cảnh chung với Cố Vân Tương sao?][Trên sân khấu từng áp đảo Cố Vân Tương, rồi vào phim lại bị lép vế, vậy cũng coi như công bằng.][Hai người họ thật sự từ sân khấu đối đầu đến cả phim vương triều rồi sao?
Nhưng để Giản Văn Minh vào vai người đàn ông đẹp nhất Vương Triều Kim Đà, không biết tạo hình có bị Cố Vân Tương lấn át không.
Phong Vương của Cố Vân Tương thật sự quá xuất sắc.]Cố Vân Tương đang quay phim thì thấy tên Giản Văn Minh lại leo lên hot search.Hơn một tháng nay, tần suất Giản Văn Minh lên hot search nhiều đến mức khiến người ta phát bực.Mỗ Lãng[1] cuối năm chạy KPI sao?
Sao lại chạy dữ vậy?[1] Mỗ Lãng: ám chỉ WeiboHắn ta liếc nhìn bảng hot search."
Chu Đĩnh - Giản Văn Minh cùng du ngoạn Kim Viên."
"Anh Vân, chuẩn bị quay."
Nghe vậy, Cố Vân Tương đặt điện thoại xuống, đứng dậy, tà áo dài khẽ tung bay.Hôm nay, hắn ta phải quay một cảnh chạy chân trần trên băng.Bên ngoài trời rất lạnh, tuyết rơi lất phất.Nhưng tuyết quá mỏng, đoàn phim phải dùng máy tạo tuyết để bông tuyết rơi dày đặc hơn.Giữa nền tuyết trắng xóa, mái tóc dài của Cố Vân Tương rối tung, đôi chân trần giẫm lên mặt băng lạnh buốt.Bàn chân đau đớn, hắn ta ngẩng đầu lên, bông tuyết rơi xuống phủ đầy cả người."
Anh Vân, chân có lạnh quá không?"
Phó đạo diễn hỏi.Cố Vân Tương lắc đầu: "Bắt đầu đi."
Gần đây hắn ta quay phim như điên, mà quay lại vô cùng thuận lợi.Diễn xuất của hắn ta ngày càng nhập tâm, đến mức khiến người xem cũng bị cuốn hút.Có lẽ tất cả là nhờ vào cảm giác khổ đau và phẫn uất mà hắn ta có được từ 《Tinh Nguyệt Chi Chiến》- nhờ vào sự nôn nóng, ghen tị, oán hận mà Giản Văn Minh mang đến cho hắn ta.Hắn cũng giống như Phong Vương Kỳ Lạc, muốn hủy diệt tất cả, dù có phải kéo chính mình xuống theo.Có lẽ hắn ta không nên tranh cao thấp trên sân khấu nữa.
Giờ đây, hắn ta không còn là một thần tượng, mà là một diễn viên thực thụ - một diễn viên đã được công nhận, thậm chí còn đoạt giải thưởng Nam chính điện ảnh xuất sắc nhất.
Trong mắt công chúng, công việc chính của hắn ta là diễn xuất.Chỉ cần giữ vững vị trí trong giới phim ảnh, dù từng thua Giản Văn Minh trên sân khấu tuyển chọn tài năng, có lẽ cũng chẳng ai còn để tâm nữa.Chiến trường của hắn ta, chính là nơi này.Cố Vân Tương chạy chân trần trên băng, tà áo trắng nhuốm máu tung bay.
Tuyết lớn rơi đầy trời, hình ảnh vừa thoát tục vừa bi thương, khiến toàn bộ nhân viên xung quanh đều sững sờ.Nếu nói đến vẻ đẹp người đàn ông thời cổ đại, có lẽ chính là như thế này.Cảnh quay này được đoàn phim đăng lên mạng, rất nhanh đã leo lên hot search.Phong Vương Kỳ Lạc - vị hoàng đế Omega duy nhất trong lịch sử, từ một Vương gia nhàn rỗi bước lên ngai vàng, từ kẻ trên vạn người trở thành một bạo quân tính khí thất thường.
Giữa vương triều Kim Đà, Kim Nhạn Nô giống như hai đóa hoa đẹp nhất giữa chốn hoàng cung.[Nam thần cổ trang hàng đầu, Omega đẹp nhất lịch sử, gương mặt xuất sắc nhất trong giới giải trí - không ai phản đối chứ?][Gương mặt xuất sắc nhất giới giải trí?
Chắc chắn Giản Văn Minh không phục.][Nếu xét về phong cách hiện đại, hai người này đúng là ngang tài ngang sức.
Có lúc Cố Vân Tương chiếm ưu thế, có lúc Giản Văn Minh nổi bật hơn.
Nhưng chưa biết Giản Văn Minh mặc cổ phục sẽ ra sao.][Hai người theo đuổi phong cách khác nhau.
Giản Văn Minh dù sao cũng là Alpha, nên có khí chất cứng cỏi, lạnh lùng hơn.
Tôi hơi mong chờ cậu ấy vào vai Kim Nhạn Nô, khi đó có thể cùng Cố Vân Tương đối diễn.
Cùng một đoàn phim, cùng một tác phẩm, ai mới là người tỏa sáng nhất, đến lúc đó sẽ rõ.][Vậy thì Giản Văn Minh áp lực lớn lắm, Kim Nhạn Nô vốn là người đàn ông tuấn tú nổi tiếng trong sử sách!][Nhưng mà, Cố Vân Tương đã hóa thân thành Phong Vương Kỳ Lạc.
Nếu xét trong giới phim ảnh hiện nay, có lẽ chỉ có nhan sắc của Giản Văn Minh mới đủ sức thuyết phục khi vào vai một nhân vật lịch sử có vẻ ngoài xuất chúng.]Một chiếc xe dừng lại dưới tòa nhà, Giản Văn Khê và Chu Đĩnh lần lượt bước xuống.Tổ chương trình đã đợi sẵn từ lâu.Người quay phim lập tức vác máy chạy ra, còn chưa kịp ra khỏi sảnh đã thấy Giản Văn Khê và Chu Đĩnh sóng vai đi tới."
Mau mở phát sóng trực tiếp!"
Trần Duệ vội vàng lên tiếng.
Trên màn hình livestream, hình ảnh Giản Văn Khê và Chu Đĩnh đột nhiên xuất hiện.[Hai người họ về rồi!][Vừa từ Kim Viên trở về sao?][Chỉ nhìn thấy hai người họ đi cùng nhau thôi mà cũng khiến tôi kích động, là sao đây?][Hai người này đứng cạnh nhau hợp quá, có thể kết hôn ngay tại chỗ không?][Làm sao đây, bây giờ nhìn họ thế nào cũng thấy ám muội.
Giản Văn Minh sao có thể giữ vẻ lãnh đạm như bình thường được, chắc chắn là đang giả vờ!
Còn Chu Đĩnh, hôm nay dịu dàng hơn hẳn, rõ ràng có chuyện!][Hahaha, không còn cách nào khác, gần đây hai người họ quá thân thiết rồi.
Ai nói không có gì chứ, tôi thì không tin.]Tới trước cửa phòng, Chu Đĩnh trực tiếp chắn trước ống kính: "Có hơi mệt, bọn tôi muốn nghỉ ngơi một chút, không cần quay nữa."
Bình luận bùng nổ.[Có hơi mệt?][Có hơi mệt!]Ba chữ này lập tức bị spam kín màn hình.Người quay phim bị đẩy ra ngoài, cánh cửa phòng đóng lại.
Bình luận trên livestream dày đặc đến mức không còn nhìn rõ hình ảnh.Sau khi đóng cửa, Chu Đĩnh lấy quần áo của mình đặt lên giường, sau đó quay sang "Giản Văn Minh", nói: "Nếu cậu không chê, có thể ngủ tạm trên giường tôi một lát."
Trên đường về, hắn thấy Giản Văn Minh thỉnh thoảng run lên, có vẻ như bị lạnh hoặc sắp phát tình.Giản Văn Khê cởi áo khoác, xoay đầu nhìn hắn."
Chương Hách cũng đã nói với tôi."
Chu Đĩnh chậm rãi lên tiếng: "Cậu ấy bảo cách này có thể có chút tác dụng."
Giản Văn Khê gật đầu: "Cảm ơn."
Chu Đĩnh trầm ngâm một lúc, cuối cùng vẫn mở miệng: "Tôi hỏi thế này, cậu đừng thấy tôi kỳ lạ...
Quần áo đã giặt rồi, có phải không còn tác dụng nữa không?"
Giản Văn Khê sững lại một chút, sắc mặt thoáng đỏ lên.
Nhìn thấy Chu Đĩnh vẫn đang chờ câu trả lời, anh liền đáp: "...
Có lẽ vậy."
Dù sao thì tác dụng không nằm ở quần áo, mà là hơi thở lưu lại trên đó.Xét theo góc độ này mà nói, mặc quần áo của người khác có vẻ thật sự hiệu quả hơn quần áo đã giặt sạch.Vậy nên, nếu là quần áo mặc sát bên người...hẳn càng hữu dụng hơn.Vừa nghĩ đến đây, anh liền thấy Chu Đĩnh cởi áo khoác và áo len cổ cao, chỉ còn lại một chiếc áo thun trắng.
Chiếc áo ôm sát người, mơ hồ để lộ đường nét cơ ngực và cơ bụng.Alpha vốn có khung xương cao lớn, Chu Đĩnh tuy còn trẻ, vóc dáng mảnh mai, nhưng khi cởi áo ra, vẫn lộ rõ bờ vai rộng tựa Thái Bình Dương.Chu Đĩnh biết nếu bản thân càng tỏ ra bình thản, Giản Văn Khê sẽ càng đỡ ngượng ngùng, vì thế liền nói thẳng: "Cậu mặc quần áo của tôi đi."
Giản Văn Khê gật đầu, tim lỡ một nhịp, bắt đầu cởi áo của mình.Chu Đĩnh không nói gì, chỉ đơn giản cởi luôn chiếc áo thun bên trong, sau đó lấy một chiếc áo mới trên giường mặc vào.Phía dưới hắn không thay, sau khi mặc xong liền nói: "Cậu nghỉ ngơi cho tốt, tôi ra ngoài xem tình hình."
Tránh để người bên ngoài suy nghĩ lung tung, tổ chương trình lúc này cũng đang nóng ruột.Chu Đĩnh không quay đầu lại, trực tiếp cầm một chiếc áo khoác mới rồi mở cửa đi ra ngoài.Chỉ còn lại một mình Giản Văn Khê trong phòng.Nói không thấy ấm áp, là giả.Giản Văn Khê cởi từng lớp quần áo trên người, đến khi chỉ còn lại chiếc áo thun bên trong, anh chần chừ một chút, quay đầu nhìn chiếc áo thun trắng bị vứt bừa trên giường.Chu Đĩnh không gấp lại, chiếc áo cuộn thành một đống, đặt trên chiếc áo len cổ cao vừa cởi ra.Môi đỏ khẽ mím lại, Giản Văn Khê đưa tay cầm lấy chiếc áo, sau đó cởi áo thun của mình ra.Nửa thân trên trắng nõn lộ ra giữa không khí, hơi lạnh một chút.Anh đưa tay kéo giãn chiếc áo của Chu Đĩnh, chui đầu vào trong.Hương thơm nhàn nhạt thuộc về Chu Đĩnh ập đến, cơ thể như có ký ức với mùi hương này, bất giác run lên.Khoảnh khắc ấy, trong lòng chợt ấm áp.Anh dứt khoát mặc toàn bộ quần áo của Chu Đĩnh, sau đó chui vào giường của hắn, kéo chăn lên, hít một hơi thật sâu rồi nhắm mắt lại.Một luồng hơi nóng từ cổ lan dần lên, chỉ trong nháy mắt đã phủ kín khuôn mặt.Thật dễ chịu.Là một loại khoái cảm anh không thể kiểm soát.Đây là hơi thở của Chu Đĩnh.Chu Đĩnh đi dạo một vòng quanh tòa nhà, cuối cùng bước vào phòng nghỉ mà tổ chương trình chuẩn bị cho cố vấn của họ.Khép cửa lại, rốt cuộc cũng có thể yên tĩnh một chút.Hắn ngồi xuống ghế dài, hai tay hơi siết lại, đặt lên đầu gối.Nghĩ đến việc giờ phút này, có lẽ Giản Văn Minh đang mặc quần áo hắn vừa cởi ra, nằm trên chiếc giường mà hắn đã từng ngủ, quấn trong tấm chăn hắn từng đắp, khoác lên mình lớp vải mang theo hơi thở của hắn...
Chỉ nghĩ đến thôi, hắn đã cảm thấy có chút không chịu nổi.Chu Đĩnh siết chặt tay hơn, ngửa đầu tựa vào tường, khóe môi chậm rãi cong lên, lộ ra một nụ cười.Thì ra, yêu một người là loại cảm giác này...Dù chỉ là chút ám muội vụn vặt, cũng có thể khiến lòng người ngứa ngáy, tim đập mạnh vì kích động, hồi hộp, bất an mà hạnh phúc.Trong lòng rõ ràng có chút chua xót, nhưng lại ngọt đến mức run rẩy.