Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Ảnh Đế Biết Đọc Tâm? Làm Sao Lại Phát Cuồng Vì Tôi

[BOT] Mê Truyện Dịch
Ảnh Đế Biết Đọc Tâm? Làm Sao Lại Phát Cuồng Vì Tôi
Chương 105: Người này là ai cơ chứ?



Khi nhìn rõ gương mặt của Giang Trì Ấp, Ôn Thời không còn kìm nén nổi, trong lòng hét to: "Dọa chết tôi rồi!" rồi không thể nhịn được mà đấm một cú vào vai anh.

"Đã bảo với anh bao nhiêu lần rồi, đừng xuất hiện bất thình lình mà dọa em!"

Giang Trì Ấp nắm lấy tay cô, có phần bất đắc dĩ: "Anh đã cẩn thận lắm rồi, ai ngờ em vẫn bị dọa."

"Người bình thường ai chẳng bị dọa chứ!" Ôn Thời bực bội nói.

Nhìn cô như vậy, Giang Trì Ấp cũng cảm thấy có lỗi, dịu giọng dỗ dành cô: "Là anh không đúng, không nên đến vào lúc này, em đánh anh vài cái để hả giận được không?"

Ôn Thời không khách sáo mà đấm anh thêm một cú: "Là anh sai!"

"Phải, là anh sai." Giang Trì Ấp thuận tay kéo luôn tay còn lại của cô, nhẹ giọng nói: "Chúng ta đi ra ngoài trước nhé?"

Ôn Thời gật đầu, sau đó mới sực nhớ: "Anh đâu chọn nhà ma, sao lại vào đây làm gì?"

"Anh lo em sẽ bị dọa, nên muốn đến xem tình hình của em." Giang Trì Ấp vừa kéo cô đi vừa nói.

Ôn Thời hừ một tiếng: "Trước khi anh đến, em có bị dọa gì đâu!"

Nếu anh mà làm NPC trong nhà ma, chắc chắn mức độ đáng sợ của nơi này sẽ được nâng lên vài bậc, thậm chí có thể lọt vào danh sách những nhà ma đáng sợ nhất thế giới.

Nghe cô nghĩ thầm trong bụng, Giang Trì Ấp không nhịn được bật cười khẽ.

"Anh cười cái gì thế!" Ôn Thời tưởng anh đang cười nhạo mình, liền nổi cáu.

"Anh không có cười em." Giang Trì Ấp vội vàng giải thích.

"Anh rõ ràng là đang cười em!"

Hai người cứ như học sinh tiểu học, đấu khẩu qua lại, trong khi khán giả trong phòng livestream thì đã bị màn ngọt ngào này làm cho phát cuồng.

Camera trong nhà ma được bật ở chế độ nhìn đêm, khán giả có thể thấy mọi thứ rất rõ ràng, tất nhiên không bỏ lỡ những cử chỉ nhỏ giữa hai người. Thậm chí, họ có thể nhìn thấy rõ ràng hai người vẫn nắm tay nhau từ nãy đến giờ.

Đặc biệt là những khán giả trong phòng livestream của Giang Trì Ấp, vì anh không mang theo thiết bị livestream khi vào nhà ma, họ phải chuyển sang kênh chung để xem toàn cảnh. Họ có thể thấy rõ lúc Giang Trì Ấp nghe thấy tiếng hét, anh lo lắng đến mức nào, hốt hoảng tìm Ôn Thời suốt một lúc lâu mới thấy cô.

Anh còn sợ mình dọa cô, cố gắng hít thở sâu để ổn định tinh thần trước khi đến gần cô.

Sự cưng chiều hiện rõ trên gương mặt anh khi anh nhẹ nhàng dỗ dành Ôn Thời, không thể nào che giấu được.

[Tôi chỉ muốn nói rằng, nếu điều này không phải là yêu thì còn gì nữa!]

[Mọi người ơi, ngọt đến phát điên rồi!]

[Hai người này không kết hôn thì chắc khó mà kết thúc!]

[Tôi nghi ngờ mình đang xem show hẹn hò, không đúng, còn ngọt hơn cả show hẹn hò!]

[Nhìn cái bình hoa ngốc nghếch kia kìa, có vẻ như cô ấy còn chưa nhận ra điều gì cả.]

[Lúc trước ai dám nói cô ấy sống đời tư hỗn loạn chứ, rõ ràng đôi mắt kia trong sáng đến ngây ngô!]

...

Chạy một hồi, Ôn Thời không biết mình đã chạy đến đâu, hai người đành phải từ từ tìm đường ra.

Quẹo qua một khúc cua, đột nhiên một NPC mặc bộ đồ tù nhân màu trắng, đầu bị trùm bao bố, trên bao còn có đinh, bất ngờ nhảy ra với một chiếc rìu dài, hét lớn về phía hai người.

Nhưng cả hai trước mắt vẫn không hề có chút phản ứng.

Giang Trì Ấp thật sự không sợ, còn Ôn Thời thì tâm trí đang đặt vào việc nói qua lại với anh nên không còn cảm nhận được không khí đáng sợ nữa.

"Vất vả cho cậu rồi." Giang Trì Ấp gật đầu với NPC.

NPC cầm rìu lúng túng, hạ rìu xuống, ngượng ngùng nói: "Tôi, tôi sẽ đi ngay đây."

Ôn Thời lập tức bật cười, cũng gật đầu với anh ta: "Cậu vất vả rồi." Cô đưa tay lên mặt chỉ chỉ: "Bộ dạng này của cậu, thực sự cũng khá đáng sợ đấy."

NPC càng cảm thấy khó xử, bất lực vẫy tay chào hai người rồi nhanh chóng biến mất sau tấm màn đen.

[Ha ha ha, cười chết mất thôi!]

[Có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng của nhân viên rồi.]

[NPC: Hai người này vào danh sách đen mãi mãi!]

[NPC: Chưa thấy ai chơi nhàm chán như vậy!]

...

Giữa những tiếng cười của cư dân mạng, cuối cùng Ôn Thời và Giang Trì Ấp cũng tìm được lối ra, ánh sáng dần sáng lên, hai người cuối cùng cũng được thấy ánh sáng mặt trời.

"Tiểu Thời, cuối cùng cậu cũng ra rồi!" Hồ Tiểu Ngọc nhìn thấy hai người, liền vui mừng chạy đến.

Ôn Thời nhìn thấy Dịch Hàn cũng đứng một bên, cười nói: "Hai người ra cũng nhanh nhỉ."

"Khi đó tớ hoảng quá, chỉ biết cắm đầu chạy, kết quả là chạy thẳng ra ngoài luôn." Hồ Tiểu Ngọc áy náy nói: "Ra ngoài rồi tớ mới nhận ra mình nắm nhầm người, xin lỗi đã bỏ cậu lại trong đó một mình."

"Nếu chị không ra, bọn tôi đã định vào trong tìm chị rồi." Dịch Hàn bước tới nói.

Anh liếc nhìn Giang Trì Ấp, cười hỏi: "Giáo sư Giang sao lại ở đây?" Nói xong, ánh mắt anh ta liền dừng lại ở hai bàn tay đang nắm chặt của họ.

Ôn Thời nhìn theo ánh mắt của anh ta, mới nhận ra mình vẫn đang nắm tay Giang Trì Ấp, liền vội vàng rút tay lại.

Giang Trì Ấp cảm thấy tay mình trống rỗng, trong lòng cũng trống trải theo, anh không vui liếc nhìn Dịch Hàn một cái, rồi nhét tay vào túi quần, không thèm trả lời câu hỏi của anh ta.

Anh chẳng có nghĩa vụ gì phải giải thích với một người không liên quan.

"Coi như đã xong nhà ma rồi." Anh quay sang nói với Ôn Thời: "Đi sang khu trò chơi khác thôi."

Ôn Thời chợt nhớ ra, tiếp theo họ có chung các dự án như xe điện đụng, vượt thác và tàu lửa.

"Đi vượt thác nhé?" Dịch Hàn xen vào: "Hình như tôi cũng chọn dự án này chung với hai người."

Hồ Tiểu Ngọc không nhận ra điều gì bất thường, tiếc nuối nói: "Tôi lại không được đi cùng rồi." Nói xong, cô vẫy tay chào ba người: "Vậy tôi đi dự án khác trước nhé."

Thế là chỉ còn ba người ở lại.

"Không còn sớm nữa, đi ăn chút gì trước nhé?" Dịch Hàn mỉm cười đề nghị.

Ôn Thời liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay: "Không ngờ đã hơn mười hai giờ rồi, hay chúng ta đi ăn gì đó trước đi?" Cô ngước lên hỏi Giang Trì Ấp.

Giang Trì Ấp gật đầu đồng ý, rồi nhìn sang Dịch Hàn, không hiểu người này từ đâu tới.

Dịch Hàn cũng nhìn lại anh, cảm thấy anh thật chướng mắt.

Gần đây, nếu nói ai là người được chú ý nhiều nhất, thì chắc chắn đó là Ôn Thời. Lúc đến đây, đội ngũ của Dịch Hàn đã dặn cậu cố gắng tiếp cận Ôn Thời, dựa vào cô để thu hút sự chú ý, mua vài lượt lên hot search.

Lúc đầu, Dịch Hàn còn có chút ngại ngùng, nhưng khi nhìn thấy Ôn Thời, cậu lại không thể rời mắt.

Dù anh có nói ra ngoài rằng mình thích các cô gái dễ thương, nhưng anh hiểu rõ bản thân mình hơn ai hết, anh thích kiểu người phụ nữ lạnh lùng, kiêu sa, và Ôn Thời hoàn toàn phù hợp với gu của anh, thậm chí còn hoàn hảo hơn những gì anh tưởng tượng.

Chưa kể cô còn có danh tiếng và gia thế, đúng là bắn trúng tim anh một cách chuẩn xác.

Nếu không phải còn giữ được lý trí, anh đã muốn ôm lấy eo của Ôn Thời và hét lên: "Chị ơi, em muốn làm cún con của chị!"

Đàn ông ai mà không hiểu nhau, cái sự chiếm hữu của Giang Trì Ấp dường như sắp được viết rõ ràng lên mặt rồi, nhưng nhìn vẻ mặt của Ôn Thời thì dường như cô chẳng mấy quan tâm đến anh ấy.

Dịch Hàn không tin mình, một người trẻ trung và đẹp trai, lại thua một ông già!

"Ông già" Giang Trì Ấp vẫn chưa biết rằng mình vừa nhận một mũi tên găm vào đầu gối, anh hỏi Ôn Thời: "Em có muốn ăn gì không?"
 
Ảnh Đế Biết Đọc Tâm? Làm Sao Lại Phát Cuồng Vì Tôi
Chương 106: Giây tiếp theo liền tan vỡ



Đối với Ôn Thời, không có chuyện gì cản được niềm vui ăn uống, lời vừa nói ra chỉ khiến cô càng đói hơn.

"Đi thôi, đi ăn gì đó rồi nghỉ ngơi một chút." Cô vội vàng thúc giục Giang Trì Ấp và Dịch Hàn rời đi.

Ba người họ đến khu vực nghỉ ngơi kiêm khu ẩm thực của công viên giải trí.

Hứa Triết Nguyên, Bạch Lê và Kim Nguyên Thanh đang ăn cơm, thấy họ liền gọi lại ngồi chung.

"Đồ ăn ở đây cũng tạm ổn." Bạch Lê nói với ba người.

Kim Nguyên Thanh thì than thở: "Thật mệt chết cái thân già này rồi, Tiểu Ngọc và Dư Hi lại đi chơi mấy trò chơi, tôi thật ghen tị với sức sống của bọn họ."

"Kim ca, vậy anh phải ăn nhiều một chút, lát nữa chúng ta còn đi chơi tàu lượn siêu tốc nữa đấy!" Hứa Tuấn Triết cười nói.

Kim Nguyên Thanh kêu lên một tiếng rồi phẫn nộ nhét một miếng cơm vào miệng.

"Vậy tôi đi xem có món gì ngon không." Ôn Thời không thể chờ đợi thêm, nhìn về phía cửa sổ nhà hàng.

Giang Trì Ấp theo sát cô: "Anh đi cùng em."

Dịch Hàn gật đầu chào ba người ngồi đó: "Vậy tôi cũng đi xem thử."

Bạch Lê nhìn theo Dịch Hàn, thấy cậu ta đi bên cạnh Ôn Thời, trong lòng không khỏi cảm thấy ghen tị: Ôn Thời thật được lòng người.

Cô cảm thấy, dường như mình mới là người đáng lẽ phải được yêu thương, bao quanh bởi ánh hào quang.

Có lẽ đó chỉ là cảm giác sai lầm.

Ôn Thời dạo quanh các quầy hàng, cuối cùng chọn một phần ăn dành cho trẻ em.

Giang Trì Ấp nhìn cái bánh hamburger và ly coca trong đĩa của cô, có chút bất lực. Đây đúng là khẩu vị của học sinh tiểu học.

Dịch Hàn cũng nhướn mày, chị đại này thật là có sở thích độc đáo.

Khi họ mang thức ăn trở lại, ba người kia cũng gần ăn xong.

"Ăn nhiều quá rồi, tôi phải đi dạo chút đây." Kim Nguyên Thanh xoa bụng đứng dậy.

Hứa Tuấn Triết cũng đứng dậy theo: "Kim ca, chúng ta đi chơi trò bắn súng đi, tôi mời!"

"Được đấy!"

Bạch Lê nhìn Ôn Thời và Giang Trì Ấp, ngồi ở đây chỉ cảm thấy thêm ngại nên cô ấy cũng vội đứng dậy: "Tôi cũng đi cùng, dù sao lát nữa cũng phải đi tàu lượn."

Ôn Thời cắn một miếng hamburger, nghe vậy liền ngạc nhiên nói: "Chị Bạch cũng đi tàu lượn à? Giỏi quá!"

"Hiếm khi đến đây, nên muốn thử thách bản thân một chút." Bạch Lê cười đáp, "Lát nữa em có thể đến chơi."

Thật lạ, với tính cách của cô, cô không hài hước như Ôn Thời, cũng không nói nhiều như Hồ Tiểu Ngọc, rõ ràng là người nổi tiếng nhất, nhưng lại cảm thấy như mình không có sức ảnh hưởng gì.

Nhưng Ôn Thời dường như luôn bắt được câu nói của cô ấy, chủ động đưa cô ấy vào các cuộc trò chuyện, không bao giờ phớt lờ cô ấy.

"Không, không, em không có dũng khí như chị Bạch." Ôn Thời vội vàng lắc đầu.

Bạch Lê cũng không thực sự muốn kéo cô theo, chỉ cười vẫy tay: "Vậy lát nữa gặp."

"Lát nữa gặp."

Sau khi mọi người rời đi, Ôn Thời hoàn toàn chìm vào thức ăn, thậm chí không biết nước sốt đã dính lên mặt.

Giang Trì Ấp lấy một tờ giấy lau đưa cho cô: "Dính lên mặt rồi."

"Ở đâu?" Ôn Thời nhận lấy, nhưng không biết phải lau chỗ nào.

Giang Trì Ấp đành phải lấy thêm một tờ giấy khác, tự tay lau giúp cô.

Ôn Thời tự lấy giấy lau lại, cười với anh, rồi lại tiếp tục ăn chiếc hamburger.

Nhìn dáng vẻ ngây ngô dễ thương của cô, Giang Trì Ấp không khỏi mỉm cười, cảm thấy cả khẩu vị của mình cũng tốt lên vài phần.

Còn Dịch Hàn thì ngồi đối diện với Ôn Thời, đang ăn một cách máy móc, trong lòng đã bắt đầu cảm thấy thất vọng.

Một chị đại lạnh lùng cao ngạo, sao lại ăn uống ngây ngô thế này, phản ứng cũng rất chậm chạp.

Quá lệch lạc so với tưởng tượng, anh ta bắt đầu thấy vỡ mộng, anh muốn ôm chị gái làm nũng, chứ không phải để chị gái ôm anh làm nũng!

Nhưng Dịch Hàn không ngờ, còn có điều khiến cậu thất vọng hơn.

Sau khi ăn xong, mấy người họ rời khỏi khu nghỉ ngơi, Ôn Thời bị xe kem thu hút, nhưng lại bị Giang Trì Ấp giữ chặt đầu.

"Em vừa ăn nhiều lắm rồi, nếu ăn thêm đồ lạnh nữa, lát nữa sẽ không thoải mái đâu." Giang Trì Ấp tự cảm thấy mệt mỏi, chuyện làm bạn trai còn chưa tới đâu, đã phải lo lắng như một ông bố già rồi.

"Chút nữa tiêu hóa hết rồi mà, em không ăn nhiều, chỉ ăn một cây kem ốc quế nhỏ thôi." Cô đưa một ngón tay ra, "Chỉ một cây thôi mà!"

"Không được!" Giang Trì Ấp từ chối, rồi lôi đầu cô kéo sang đường khác.

Ôn Thời không giằng được tay anh, có chút gấp: "Giang Trì Ấp, anh đừng quá đáng, thả em ra ngay!"

"Thả em ra thì được, nhưng ăn kem thì không." Giang Trì Ấp cúi đầu nhìn cô.

Ôn Thời trừng mắt nhìn anh: "Không phải có thuốc tiêu hóa sao, em thấy anh đã cất đi rồi!"

Giang Trì Ấp cười, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cô: "Em đúng là cái gì cũng để ý nhỉ?"

Ôn Thời mím môi, mặt đỏ lên, hận chính mình miệng quá nhanh, sao lại tự khai ra trước mặt anh chứ.

Nói gì thì nói, chẳng qua là giúp cô cất thuốc thôi, tại sao lại phải nói mờ ám như vậy!

Giang Trì Ấp thấy đã đủ, bèn buông tay khỏi đầu cô: "Không trêu em nữa. Chơi xong trò kia, để em ăn hai cây cũng được?"

"Thật sao?" Cơn giận của Ôn Thời lập tức tan biến, "Vậy mình nhanh đi chơi trò phiêu lưu đi!"

Cô còn không quên quay đầu gọi Dịch Hàn: "Cậu nhanh lên nào!"

"Ừm, đến đây."

Dịch Hàn giờ đã hoàn toàn tê liệt. Cậu ta cảm thấy người phụ nữ mà mình từng ngưỡng mộ – một chị đại lạnh lùng – sao lại biến thành một cô gái nhỏ ngọt ngào thế này? Không thể nào mạnh mẽ và bá đạo hơn chút sao? Sao không đá ngay ông già đó ra khỏi cuộc đời cô cho rồi! Cậu ta vẫn còn muốn ăn kem do chị đại mua cơ mà, đáng ghét!

Còn khán giả trong phòng livestream thì lại điềm tĩnh hơn nhiều. Khi họ ăn cơm, micro đã bị tắt, giờ cũng chưa mở lại. Khán giả không biết Ôn Thời và Giang Trì Ấp đã nói gì, nhưng điều đó không ngăn được việc họ quan sát mối quan hệ lôi kéo giữa hai người, khiến ai cũng cảm thấy vô cùng phấn khích.

Khán giả đã theo dõi từ đầu, nên đã hiểu rất rõ về Ôn Thời.

[Tôi cược một gói bánh cay, chắc chắn hai người này lại cãi nhau vì ăn uống như mấy đứa học sinh tiểu học.]

[Sao mọi người không tưởng tượng là cô ấy đang ghen vì Giang Trì Ấp hay gì đó nhỉ?]

[Thôi đi, trong đầu Ôn Thời ngoài ăn uống và diễn xuất ra thì chắc chẳng còn chỗ cho điều gì khác đâu.]

[Haha, qua lời của các bạn, tôi có thể cảm nhận được nỗi tuyệt vọng của Giang Trì Ấp.]

[Còn vẻ mặt của Dịch Hàn cũng thật hài hước, trông như vừa phát hiện ra mình bị lừa đảo vậy.]

[Chắc là nhận ra cái trán của mình đang sáng bóng, như đèn pha chiếu sáng ấy, haha.]

[Đội đạo diễn, nhanh chóng mở micro của họ đi nào!]

Sau đó, họ đi qua gần hết công viên, đến khu công viên nước. Thời tiết đã lạnh, nơi này trở nên khá vắng vẻ, chỉ có ba người họ chơi trò thác nước mạo hiểm.

Chương trình chuẩn bị sẵn cho họ áo mưa dày. Ôn Thời còn mặc hai lớp áo mưa, vừa mặc vừa hậm hực nói: "Phải cho Ngô Hoà Bình chơi trò này mới đúng, không cho mặc áo mưa luôn!"

Giang Trì Ấp mỉm cười: "Em ngồi phía sau nhé."

Dịch Hàn cũng cười: "Tôi với Ấp ca sẽ ngồi trước để chắn nước cho chị."

"Được thôi." Ôn Thời cười đáp lại hai người.

Phải nói rằng, giờ cô cảm thấy mình đúng là đang được cưng chiều như một "bảo bối" vậy.

Giang Trì Ấp chỉ cười, chỉnh lại mũ áo mưa cho cô.
 
Ảnh Đế Biết Đọc Tâm? Làm Sao Lại Phát Cuồng Vì Tôi
Chương 107: Cô đùa, anh cười



Trò chơi thác nước mạo hiểm nhẹ nhàng hơn nhiều so với trò tàu lượn, chỉ có hai đoạn dốc xuống khá kí.ch thí.ch.

Ôn Thời ngồi ở phía sau, khi trượt qua dốc lớn đầu tiên, cô hét lên phấn khích, rồi trở nên cực kỳ vui vẻ: "Ôi, trò này kí.ch thí.ch thật đấy! Tôi hối hận vì đã ngồi sau rồi!"

Giang Trì Ấp quay lại nhìn cô vui vẻ, mỉm cười: "Chúng ta có thể chơi lại lần nữa nếu em muốn."

"Nếu là một mình tôi thì thôi." Nếu thật sự một mình chơi lại lần nữa, Ôn Thời vẫn có chút sợ.

Giang Trì Ấp cười nhìn cô, nói “Anh sẽ đi cùng em”

“Thật sao!” Ôn Thời kích động nói: “Vậy lát nữa chúng ta chơi lại một lần!”

[“Anh sẽ đi cùng em” – câu nói của Giang Trì Ấp thật là ngọt ngào!]

[Tôi cảm thấy giờ Ấp ca ngày càng giỏi trong việc thả thính rồi đấy.]

[Nhìn cái cách Ôn Thời vui mừng kìa, có khi bị sói bắt đi mà còn không biết.]

[Điều gì khiến chú cún con hóa thân thành sói đây, nói to lên cho tôi nghe xem nào!]

[Hai người này đã xảy ra chuyện gì mà tôi không biết nhỉ!]

So với không khí vui vẻ trong bình luận, Dịch Hàn lại đang cảm thấy chán nản vô cùng.

Tại sao? Tại sao tính cách của Ôn Thời lại là cô bé ngốc đáng yêu cơ chứ? Người ta nói “tướng do tâm sinh,” thế nhưng điều này chẳng đúng gì với cô ta cả! Cậu thề sẽ ăn chay ba năm, chỉ để cầu mong một linh hồn thật sự của một "chị đại" nhập vào cô ấy!

Khi chuyến đầu tiên kết thúc, Ôn Thời được bọc kỹ trong áo mưa nên hầu như không bị ướt. Sau khi lau qua người, cô lại cùng Giang Trì Ấp trở về điểm xuất phát để chơi tiếp. Dịch Hàn không theo họ, cậu ta cảm thấy quá tổn thương và tạm thời không muốn nhìn thấy mặt Ôn Thời.

Ngồi ở hàng đầu tiên, Ôn Thời càng thấy trò này thú vị hơn, cô hò hét như một đứa trẻ con. Khi dòng nước tạt qua, cô ríu rít nói chuyện với Giang Trì Ấp. Cô còn hướng về phía máy quay nói lớn với đạo diễn: "Tôi đã hiểu lầm ông rồi, đạo diễn ơi! Trò này thực sự rất vui! Thế nên, ông cứ chơi trò tháp rơi tự do của mình đi nhé." Cuối câu cô không quên cười lớn kiểu phản diện ba tiếng "ha ha ha."

Giang Trì Ấp bật cười vì câu nói của cô, còn khán giả thì cười không ngớt, liên tục @ vào đạo diễn trong bình luận.

Sau khi chơi xong lần này, Ôn Thời bị ướt một chút. Nhân viên chương trình liền đưa cho cô một chiếc khăn lớn rồi đẩy cô vào phòng sấy khô. Giang Trì Ấp cũng được chăm sóc như vậy, cả hai đứng cạnh nhau trong phòng máy sấy rộng rãi.

Ôn Thời khẽ hắng giọng, Giang Trì Ấp lập tức hỏi: “Em không thoải mái à?”

“Không, chỉ là hét to quá nên cổ họng hơi rát thôi.” Ôn Thời cười, trong lòng thầm nghĩ: [Sao anh ấy lại lo lắng thế nhỉ, làm như em yếu đuối lắm vậy!]

Giang Trì Ấp cũng cười, chỉ vào tóc cô: “Em lau tóc đi.”

Ôn Thời sờ lên mái tóc ướt của mình, lấy khăn lau loạn xạ, khiến tóc cô rối tung lên. Giang Trì Ấp nhìn không chịu nổi, bèn đưa tay chỉnh lại cho cô.

“Làm gì thế?” Ôn Thời né tránh tay anh, nhăn mặt: “Đừng làm rối kiểu tóc của em.”

Giang Trì Ấp thầm cười thầm, nếu cái cô gọi là kiểu tóc là một cái tổ quạ thì anh cũng đành chấp nhận vậy.

Máy sấy hoạt động rất tốt, hai người nhanh chóng khô ráo hoàn toàn. Tuy nhiên, Giang Trì Ấp vẫn không yên tâm, bèn vào cửa hàng gần đó mua hai bộ quần áo thể thao cho cả hai thay.

Khi họ mặc đồ giống nhau bước ra từ phòng thay đồ, bình luận ngay lập tức tràn ngập tiếng “tặc lưỡi.”

[Giang Trì Ấp thật là thâm hiểm, lừa Ôn Thời mặc đồ đôi cùng anh ấy!]

Thực ra Giang Trì Ấp không hề có ý nghĩ đó, nhưng Ôn Thời khi nhìn vào gương thấy mình và Giang Trì Ấp mặc đồ giống nhau lại cảm thấy hơi kỳ quặc. Chỉ có hai người họ mặc đồ như thế, liệu có quá nổi bật không nhỉ? Họ sẽ không nghĩ đây là đồ đôi chứ?

Giang Trì Ấp nghe được suy nghĩ trong lòng cô, ngước lên nhìn cô một cái, có chút ngạc nhiên, thì ra cô cũng không hoàn toàn “đầu gỗ” như anh nghĩ.

Anh cố tình hỏi: “Sao vậy, có vấn đề gì với quần áo à?”

“Không, không có gì.” Ôn Thời lắc đầu.

Chuyện này mà nói ra thì thật xấu hổ, người ta nghĩ gì thì cứ để họ nghĩ, dù sao cô cũng không mất đi một miếng thịt nào.

“Đi chơi trò khác nhé.” Giang Trì Ấp đút tay vào túi, cười nhìn cô.

Ôn Thời gật đầu: “Đi thôi!”

Hai người cùng đi tới khu vực xe điện đụng, nhưng lại chẳng gặp ai.

“Chơi cái này mà có hai người thì có gì vui chứ.” Ôn Thời nhìn sân chơi trống không, có chút thất vọng.

Giang Trì Ấp liếc nhìn về phía các nhân viên đoàn làm phim: “Mọi người cũng ra chơi cho thoải mái đi?”

Chơi hai người thì quả thực không có hiệu quả chương trình. Các nhân viên bàn bạc với nhau rồi quyết định cho sáu người, ngoại trừ quay phim cùng tham gia cùng. Lúc này, khu vực mới trở nên nhộn nhịp hơn.

“Để tôi cho mọi người thấy kỹ năng lái xe của tôi!” Ôn Thời ngồi lên xe điện đụng, hô lớn về phía mọi người.

Ban đầu, các nhân viên còn hơi ngượng ngùng, nhưng không thể không bị sự tự nhiên của Ôn Thời kéo theo. Cô lái xe điện như thể đang đánh trận, liên tục lao vào các xe khác, khiến họ la hét không ngừng.

Thấy cô chơi vui vẻ như vậy, mọi người dần dần thoải mái hơn, chẳng mấy chốc sân chơi tràn ngập tiếng la hét và tiếng cười.

Thậm chí, họ còn vây kín Ôn Thời ở giữa, khiến cô tức giận hét lớn: “Mấy người chơi xấu quá!”

Cuối cùng, Giang Trì Ấp phải lao vào giải vây cho cô.

Ôn Thời tìm được một khe hở để chạy thoát, ngay lập tức cô bắt đầu "trả thù" điên cuồng các nhân viên, khiến sân chơi lại rộn lên tiếng la hét mới.

Các nhân viên bị cô tông trúng đến chóng cả mặt, còn cô thì như một con ngựa hoang thoát cương, chơi đùa vui vẻ nhất.

Một nhân viên quay sang hét với Giang Trì Ấp: “Giang láo sư, anh quản cô ấy đi chứ!”

Giang Trì Ấp chẳng hề tham gia, anh đậu xe một bên, cười nhìn cô nghịch ngợm. Khi bị gọi tên, anh chỉ nhún vai, tặng họ một ánh mắt bất lực.

Nhân viên vừa gọi lại khiến Ôn Thời chú ý. Cô phát hiện anh nãy giờ toàn trốn làm biếng, liền hét to một tiếng rồi trực tiếp lái xe lao thẳng về phía anh.

Ngay sau đó, Giang Trì Ấp đã cho cô thấy kỹ thuật lái xe thực sự là như thế nào. Anh điều khiển xe một cách linh hoạt, quay vòng đẹp mắt, khiến cô không tài nào đụng trúng xe anh, ngược lại còn bị anh tông cho hoa mắt chóng mặt.

Sau một hồi la hét, cuối cùng cô cũng chơi chán, giơ tay đầu hàng: “Đủ rồi, đủ rồi, thêm nữa tôi nôn mất!”

Lúc này Giang Trì Ấp mới dừng xe, liếc nhìn cô: “Còn muốn đụng anh nữa không?”

Ôn Thời hừ một tiếng với anh, mắt cô hơi nheo lại, nhân lúc anh không để ý, cô bất ngờ quay xe, cuối cùng cũng đụng trúng anh.

Giang Trì Ấp cười thầm trong lòng, nhưng bên ngoài vẫn phải làm bộ ngạc nhiên: “Em chơi ăn gian rồi!”

“Chưa nghe câu binh bất yếm trá à?” Ôn Thời đắc ý lè lưỡi trêu anh.

Nụ cười trên mặt Giang Trì Ấp cuối cùng cũng không giữ được nữa, anh bật cười, ánh mắt tràn đầy yêu chiều.

[Anh ấy cưng chiều quá, quá ngọt rồi!]

[Ôn Thời ngốc nghếch này căn bản không nhận ra Giang Trì Ấp đang chiều chuộng cô ấy.]

[Tôi làm fan của Giang Trì Ấp bao năm nay, chưa từng thấy anh ấy dịu dàng thế này, hôm nay đúng là mở mang tầm mắt!]

[Haha, gần đây tôi thích nhất là xem fan của Giang Trì Ấp bị choáng váng.]

[Fan của Giang Trì Ấp: Rốt cuộc anh còn bao nhiêu điều mà chúng tôi chưa biết đây!]

[Haha, tôi vốn không hay cười đâu, trừ khi nhịn không nổi...]
 
Ảnh Đế Biết Đọc Tâm? Làm Sao Lại Phát Cuồng Vì Tôi
Chương 108: Hiệu ứng cánh bướm?



Khi đến khu vực tàu lửa mini, Ôn Thời và Giang Trì Ấp gặp Bạch Lê ngay tại cổng.

Bạch Lê nhìn hai người trong bộ quần áo cùng kiểu dáng, không biết nói gì nữa.

Trước đây, cô còn lo lắng khi đứng cạnh họ, bản thân sẽ trở nên kém sắc, càng trở nên mờ nhạt.

Nhưng bây giờ cô lại lo lắng mình sẽ trở thành chiếc bóng đèn quá sáng, làm chói mắt khán giả mất!

Cô đúng là không nên đến đây sớm như vậy, thực ra ngay từ đầu cô không nên chọn tàu lửa mini, giờ cô thà chọn nhảy tự do còn hơn!

“Chị Bạch!”

Bạch Lê muốn rời đi cũng không kịp nữa, Ôn Thời đã nhìn thấy cô và bước về phía cô.

Cô chỉ còn cách mỉm cười, chào Ôn Thời và gọi Giang Trì Ấp: “Giang lão sư.”

Giang Trì Ấp khẽ gật đầu với cô.

Ôn Thời nhìn hai người họ khá xa cách với nhau, trong lòng có chút bồn chồn khó hiểu. Nếu không phải do cô là con bướm vỗ cánh làm xáo trộn, có lẽ giờ này họ đã ngọt ngào bên nhau rồi.

Con bướm vỗ cánh? Cô đang nói đến hiệu ứng cánh bướm sao?

Giang Trì Ấp khẽ nhíu mày, chẳng lẽ cô nghĩ rằng vì cô mà anh không đến với Bạch Lê?

Thế này là sao đây?

Bất kể cô nghĩ gì, Giang Trì Ấp biết rõ rằng, cho dù không Ôn lão sư Thời, anh cũng không thể có cảm tình với Bạch Lê. Anh thậm chí còn chưa bao giờ để ý kỹ xem đối phương trông như thế nào!

Nhưng dường như anh cũng chưa từng nói điều này cho cô biết.

Sau khi chào hỏi xong, cả ba người lên tàu lửa mini.

Nhưng kết quả không như họ nghĩ, tàu lửa mini không phải là tàu du lịch tham quan, mà là phiên bản nhẹ của tàu lượn siêu tốc, tốc độ không nhanh lắm nhưng có những khúc cua rất gắt, thậm chí còn có đoạn chạy qua các hầm mỏ tối om.

Ngồi trên chiếc tàu lửa kiểu dáng như xe mỏ, cảm giác trải nghiệm rất chân thực, vừa thú vị vừa kí.ch thí.ch. Chạy hết một vòng, Ôn Thời còn muốn chơi thêm một vòng nữa.

Tuy nhiên, điểm cuối cách điểm xuất phát xa hàng vạn dặm, Ôn Thời đã đi đến mỏi chân, cuối cùng đành từ bỏ.

“Mọi người còn trò chơi nào chưa hoàn thành không?” Ôn Thời đã hoàn thành hết các trò chơi của mình nên hỏi hai người kia.

Giang Trì Ấp đáp: “Còn đu quay lớn.”

“Em... em cũng còn đu quay lớn.” Bạch Lê cười có vẻ hơi gượng gạo.

Ôn Thời cười đầy vẻ thích thú: “Vậy hai người đi nhanh đi, tôi sẽ đợi ở điểm tập kết!”

Cô vừa nói xong liền định đi ngay, nhưng bị Giang Trì Ấp ngăn lại: “Em không muốn ăn kem nữa sao?”

“Anh không nói thì em quên mất!” Ôn Thời chơi vui quá mà quên mất chuyện kem.

Giang Trì Ấp liền nói: “Đi thôi, anh đưa em đi mua kem.” Nói xong, anh quay sang nhìn Bạch Lê.

Bạch Lê lập tức hiểu ý ánh mắt của anh, vội vàng nói: “Vậy... vậy hai người đi trước đi, tôi sẽ tự qua đó.”

“Chẳng phải hai người đi cùng nhau sao? Để tôi tự đi mua kem...”

Ôn Thời còn chưa nói hết câu đã bị Giang Trì Ấp đẩy vai, dẫn đi: “Đi thôi.”

“Anh làm vậy không hay đâu!” Ôn Thời nhìn Bạch Lê đang rời đi một mình, khẽ nắm lấy mic, nói nhỏ: “Trò này nguy hiểm như vậy, anh không định đi cùng chiếu cố cô ấy sao?”

Giang Trì Ấp cúi xuống nhìn cô, ánh mắt hơi không vui: “Có cả đống nhân viên đi cùng cô ấy, còn cần anh phải quan tâm cô ấy à?”

Nghe giọng điệu không ổn, Ôn Thời nhanh tay chụp lấy mic của anh, hạ giọng: “Anh nói nhỏ thôi được không!”

Giang Trì Ấp liếc nhìn quay phim đang bám theo, nghiêng người che chắn cho cô, rồi dùng ánh mắt cảnh báo quay phim đừng đi theo.

Anh là nhà đầu tư lớn nhất, là người được mời đến để giữ chân chương trình, nên tất nhiên quay phim không dám làm khó, không dám bám theo nữa.

“Ôn lão sư, anh phát hiện ra em rất thích đẩy anh cho người khác.” Giang Trì Ấp nói với giọng điệu đấy chắc chắn.

Ôn Thời ngỡ ngàng: "Em khi nào... Không đúng, anh nói thế là có ý gì?"

“Ý gì ư?” Giang Trì Ấp ghé sát lại vài phần, nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô: "Em thích ghép anh với Bạch Lê đến vậy à?"

Nhìn vào ánh mắt sâu thẳm, u tối của Giang Trì Ấp, Ôn Thời nhận ra anh không vui.

Cô chớp mắt liên tục, trong lòng nghĩ: [Em nào có ghép anh với Bạch Lê, chỉ nghĩ thế trong lòng thôi, làm sao anh lại biết được chứ?]

Ôn Thời nuốt nước bọt, hạ giọng, đầy chột dạ: "Em đâu có, anh đừng nhạy cảm quá."

Giang Trì Ấp biết rõ cô đang nói dối, không nhịn được liền véo má cô: "Thật sao?"

Vì quá chột dạ, Ôn Thời quên cả vùng vẫy: "Thật, thật mà!" Cô định gật đầu, nhưng vì bị anh véo má nên chỉ có thể nhìn anh bằng ánh mắt ngơ ngác.

Vẻ mặt đáng thương của cô làm Giang Trì Ấp nguôi đi ba phần cơn giận, anh cố nhịn cười rồi nói: “Thấy em biết điều thế, lát nữa sẽ cho em ăn một cây kem to.”

Ôn Thời cuối cùng cũng thoát khỏi tay anh, hậm hực nói: "Em muốn ăn gì thì ăn, cần gì anh quản!"

“Em biết không, biểu hiện bây giờ của em gọi là gì không?” Giang Trì Ấp nheo mắt cười nhìn cô: "Gọi là tức giận vì xấu hổ đấy!"

Từ lúc nãy, khán giả trong phòng trực tiếp chỉ thấy Ôn Thời giữ chặt mic của mình, còn Giang Trì Ấp thì nói câu “nhiều nhân viên đi theo thế này…” rồi mic cũng bị cô giữ kín.

Sau đó, máy quay chỉ chiếu lưng của Giang Trì Ấp, không ai biết họ đã làm gì cho đến khi nghe được hai câu đối thoại cuối cùng.

[Lại là cãi nhau vì đồ ăn à?]

[Cãi nhau? Sao các cậu không nghĩ táo bạo hơn, chẳng phải là đang hôn nhau theo cách khác sao?]

[Giang Trì Ấp vừa nói câu "nhiều nhân viên đi theo thế", rồi sau đó lại che mất máy quay, haha…]

[Mình còn thấy Giang Trì Ấp dùng ánh mắt ép lui cả cameraman nữa, haha…]

[Haha… chắc chắn có gì đó xảy ra mà không cho chúng ta thấy hoặc nghe rồi!]

[Có gì mà tôi, người dùng VIP, không được thấy nhỉ!]

[Giữa chốn đông người còn thế, chứ nếu là ở trong phòng kín hai người thì… hehe.]

[Nói một câu thôi, hãy kể cụ thể cho mình nghe cái "hehe" đó là gì!]

[SOS, đây không phải là xe dành cho trẻ em đâu!]

...

Trong một loạt bình luận "hehe", hai người cuối cùng cũng trở lại bình thường và đi mua kem.

Ôn Thời cũng có được một cây kem ốc quế to như mong đợi.

Giang Trì Ấp thấy cô ăn vui vẻ thì cũng mỉm cười, nói: "Ở đây cách điểm tập trung khá xa, nhưng khá gần đu quay lớn, có muốn đi xem không?"

Ôn Thời nhìn cái đu quay lớn ở không xa, nghe thấy tiếng la hét từ đó, cô bỗng hứng thú, gật đầu với anh: "Được thôi."

Một cây kem đã thành công dụ được người, Giang Trì Ấp thật muốn cười trong lòng.

Khi họ đến nơi, đu quay vừa dừng lại, Hứa Tuấn Triết đang dìu Bạch Lê bước xuống, cả hai người đều bước đi lảo đảo, sắc mặt tái nhợt.

“Hai người không sao chứ?” Ôn Thời vừa nói lời quan tâm, nhưng nụ cười đầy vẻ hả hê thì chẳng hề giấu được.

Nhìn thấy cô ăn kem trong dáng vẻ thư thái, Hứa Tuấn Triết và Bạch Lê đỏ mắt liếc nhìn nhau, rồi cùng đồng tình xông đến kéo cô: “Tiểu Thời, không đi một lần thì uổng lắm đấy!”

“Đúng vậy, Tiểu Thời, bình thường chúng ta bận việc, không có thời gian đến công viên giải trí, đến đây rồi thì phải chơi cho đã chứ!” Bạch Lê cũng đẩy cô.

“Em không muốn, em không muốn, Giang lão sư cứu em với!” Ôn Thời không thể thoát khỏi hai người kia, chỉ có thể quay đầu cầu cứu Giang Trì Ấp.

Giang Trì Ấp đưa tay ra, nhưng lại lấy cây kem trong tay cô xuống, đưa cho nhân viên đứng bên: “Đợi lát nữa em ăn tiếp.”

“Giang Trì Ấp!” Ôn Thời tức giận hét lên.
 
Ảnh Đế Biết Đọc Tâm? Làm Sao Lại Phát Cuồng Vì Tôi
Chương 109: Góc nhìn thứ nhất



[Hahaha, không ngờ cảnh "đấu khẩu" mà tôi mong đợi lại diễn ra thế này!]

[Tôi chỉ có thể nói là... tuyệt quá! Hahaha]

[Cảm giác thật kí.ch th.ích, nhưng tôi thích xem lắm!]

[Cái cô "bình hoa" đó luôn thích vui sướng trên nỗi đau người khác, lần này thì gặp quả báo rồi nhé, hahaha.]

[Cô ấy trông có vẻ sợ thật, như vậy có quá đáng không?]

[Rõ ràng là đang đùa mà, đừng nói mấy lời phá hỏng không khí nữa!]

Bạch Lê và Hứa Tuấn Triết đúng là đang đùa, chỉ đẩy Ôn Thời tới cạnh đu quay thôi, chứ không ép cô lên đó.

Ôn Thời nhìn đu quay, đột nhiên cảm thấy hứng thú, bèn hỏi Bạch Lê: “Có vui không?”

“Cũng được, rất kí.ch th.ích,” Bạch Lê trả lời nghiêm túc, không còn trêu chọc cô nữa.

Ôn Thời cắn môi, “Thế thì, đã đến đây rồi mà…”

[Hahaha, lần đầu tiên tôi thấy ai dùng câu "đã đến đây rồi" để tự động viên mình!]

[Cười chết mất, Ôn Thời đúng là cây hài rồi!]

[Chắc chắn Giang Trì Ấp đã dự đoán được phản ứng của cô ấy, mới giúp cô giữ lại kem trước đó, hahaha.]

Không chỉ đám đông trên mạng cười phá lên, mà mọi người ở hiện trường cũng cười không ngớt trước câu nói của cô.

Ôn Thời không hiểu tại sao mọi người lại cười, bèn quay sang lườm họ một cái, khiến đám người cười càng lớn hơn.

Giang Trì Ấp cũng cười mỉm, nắm lấy cánh tay cô: “Lên đi, anh sẽ cùng em.”

Ôn Thời theo anh ngồi lên, nhìn vào ống kính rồi nói với nhân viên: “Các anh lấy điện thoại hoặc máy GoPro ra đi, tôi sẽ livestream cho mọi người góc nhìn thứ nhất của chiếc đu quay lớn này!”

Nhân viên thấy cô hợp tác tốt, tạo hiệu ứng chương trình hay như vậy thì lập tức tìm thiết bị kết nối mạng cho cô, đồng thời đồng bộ vào phòng phát trực tiếp để cô livestream từ góc nhìn thứ nhất khi chơi đu quay.

Ôn Thời nhìn vào máy quay, cười cười: “Tôi đối tốt với các bạn quá rồi, sao chỉ có mình tôi vui thế này, mọi người cùng tôi ‘cất cánh’ nhé!”

[Tôi đã từng xem góc nhìn thứ nhất rồi, chỉ nhìn thôi mà tôi cũng muốn nôn luôn!]

[Khônggg! Tôi chỉ chơi xích đu mà đã chóng mặt rồi!]

[Ôn Thời chỉ đang muốn trêu chúng ta thôi!]

[Người phụ nữ này thật là xấu xa, nhưng tôi yêu cô ấy quá!]

[Hahaha, tôi chưa bao giờ chơi đu quay lớn, may quá có cơ hội cảm nhận đây!]



Họ chơi loại đu quay lớn siêu hạng, có thể quay 360 độ, gần như hất người chơi lên trời, cảm giác chẳng khác gì thật sự bay lên.

Ôn Thời chỉ hét lên vài tiếng sợ hãi lúc đầu, sau đó hoàn toàn chìm đắm trong trải nghiệm, vui vẻ hò reo: “Wow, góc nhìn này đẹp quá!” Cô còn không quên hỏi khán giả trong phòng livestream: “Các bạn có thấy không?”

Khán giả tràn ngập những biểu tượng nôn, có người còn hét lên: [Tôi hứa là không đánh chết cô đâu!]

Và rồi trò chơi kết thúc trong tiếng cười của Ôn Thời.

Khi xuống máy, cô có chút loạng choạng như bước trên đám mây, chân bước không vững, Giang Trì Ấp bèn đưa tay ra đỡ cô.

Ôn Thời nhìn anh, “Anh trông như chẳng có chút cảm giác gì vậy?”

Giang Trì Ấp đáp: “Chắc là do anh đóng phim dùng dây cáp nhiều rồi, nên cũng không cảm thấy gì.”

“Thật sao?” Ôn Thời hỏi rồi mới nhớ ra, hình như anh thích chơi mấy môn thể thao mạo hiểm, nên những thứ này với anh cũng chỉ là chuyện nhỏ.

Bởi vì là chuyện riêng tư của anh, cô cũng không tiện hỏi thêm.

Giang Trì Ấp cười nhẹ, đề nghị: “Lần sau anh dẫn em đi chơi nhảy bungee nhé?”

“Em á?” Ôn Thời lập tức lắc đầu: “Thôi thôi, em không chơi nổi đâu.”

“Em xem thường bản thân quá rồi. Trò đu quay kí.ch th.ích thế này mà em còn chơi vui vẻ, nhảy bungee còn thú vị hơn nữa,” Giang Trì Ấp cười cười, tiếp tục dụ dỗ cô.

Nhưng Ôn Thời vẫn lắc đầu, “Em không thích mấy môn thể thao mạo hiểm cho lắm.”

Nhảy bungee thì khác hẳn so với việc chơi trên mấy động cơ như này, Ôn Thời chủ yếu lo mẹ sẽ lo lắng.

Ánh mắt Giang Trì Ấp lóe lên, anh bỗng nhớ ra mẹ của cô, bà Tống cũng đang xem livestream. Nếu vì anh mà bà tức giận, nghĩ rằng anh dẫn Ôn Thời đi chơi những trò nguy hiểm thì sao?

Anh vội vàng sửa lại lời, cười nói: “Cũng tốt, tránh để dì Tống lo lắng.”

Thiết bị trong tay Ôn Thời đã hướng xuống mặt đất từ lâu, khán giả trong phòng livestream chỉ có thể nghe thấy cuộc trò chuyện giữa hai người họ.

[Tôi có cảm giác như chúng ta bị thừa thãi rồi!]

[Tôi lẽ ra nên ở dưới gầm xe…]

[Haha, chúng ta thực sự đã ở dưới lòng đất rồi!]

[Chỉ có mình tôi cảm thấy việc nghe lén thế này cũng khá kí.ch th.ích thôi sao?]

[Người ở trên, sở thích của bạn bị lộ rồi đấy!]



Cả bốn người bọn họ đã hoàn thành xong năm trò chơi của mình, cùng nhau đi đến điểm tập kết.

Tại điểm tập kết, ngoài họ ra, những người khác cũng đã đến nơi.

Nhìn Ôn Thời và Giang Trì Ấp đứng cạnh nhau, mặc đồ thể thao đôi giống nhau, mọi người đều cảm thấy có chút bối rối.

Thể hiện công khai thế này có ổn không?

Dịch Hàn liếc mắt qua một cái, cảm giác như mắt mình bị đau, hoàn toàn có thể miêu tả cảm giác đó là "đau lòng đến mức không thể chịu nổi."

Anh ta vẫn không thể hiểu nổi tại sao một người với vẻ ngoài của một "nữ vương" lại có thể ngây thơ đến mức không nhận ra mình đang bị lừa mặc đồ đôi.

Kim Nguyên Thanh thì chịu đựng cú sốc này tốt hơn, nhìn thấy họ tiến lại, cô hỏi: “Hai người đã chơi trò xe đụng chưa? Tôi đến mà không thấy hai người, nên chơi một mình rồi.”

“Chúng tôi chơi rồi.”

Ồ… Mọi người đều gật đầu, nhìn nhau và ngầm hiểu.

Thấy mọi người đã tập trung đầy đủ, Ôn Thời là người đầu tiên hỏi đạo diễn: “Bọn tôi đều chơi xong rồi, đến lượt đạo diễn chứ nhỉ?”

Mọi người cũng nhớ ra chuyện này, liền rộn ràng hưởng ứng!

Đạo diễn biết mình không thể tránh được, cũng chẳng phản kháng nữa, đành mặc mọi người kéo ông lên.

“Không thể để một mình tôi chơi, mọi người cũng phải chọn vài người chơi cùng tôi chứ!”

“Không được, đây là màn ‘ra mắt’ của đạo diễn mà,” Ôn Thời cười sửa lại câu nói, “à không, là phần thưởng đặc biệt cho ông chứ!”

Thế là đạo diễn bị mọi người đẩy lên trò chơi rơi tự do.

Dĩ nhiên trước đó họ đã kiểm tra rằng ông không có vấn đề về tim mạch hay bất kỳ bệnh gì. Nếu ông ấy đã ngồi lên, nghĩa là trong lòng cũng đã tự tin, nếu không đã bỏ qua từ lâu.

Một số nhân viên cũng muốn trải nghiệm nên cùng ông ngồi lên.

Cảm giác hồi hộp của trò rơi tự do có thể tưởng tượng được. Có năm người ngồi lên, nhưng họ hét vang như thể có hàng chục người. Tiếng hét vang lên theo từng cú đẩy lên trời và rơi xuống.

Không chỉ các khách mời cười đùa vui vẻ, mà khán giả cũng xem rất hứng thú.

Khi đạo diễn được đưa xuống khỏi máy, câu đầu tiên ông nói là: “Ôn Thời, tôi sắp thảo luận hủy hợp đồng với cô ngay đây!”

Ôn Thời lè lưỡi trêu chọc: “Chưa xong đâu, còn có tàu lượn siêu tốc, đu quay lớn, tàu cướp biển nữa mà…”

“Được rồi, được rồi, tôi sai rồi, tôi thua!” Đạo diễn hét lên.

Cảnh đạo diễn chịu thua khiến mọi người cười ầm lên.

Khi đạo diễn đã bình tĩnh lại, họ mới bắt đầu tính điểm. Trò chơi khó nhất được tính 3 điểm, trò chơi trung bình như tàu lượn mini được 2 điểm, còn các trò dễ như đu quay ngựa gỗ, xe đụng chỉ được 1 điểm.

Ôn Thời thu được 10 điểm, Hứa Tuấn Triết và Bạch Lê chơi những trò khó nên được nhiều điểm, nhưng Hồ Tiểu Ngọc và Du Hi thì ít hơn, tổng cộng mỗi người trung bình khoảng 10 điểm.

Chương trình thưởng mỗi điểm 50 tệ, cuối cùng họ nhận được khoảng 4.000 tệ, tiến thêm một bước gần hơn với bữa tiệc trên du thuyền.

Thời gian cũng đã đến chiều tối, họ đi ăn tối tại nhà hàng, sau đó khu vui chơi chuyển sang hoạt động ban đêm.

Lúc này khu vui chơi đã hoàn toàn mở cửa cho khách tham quan, họ lên tầng thượng của một tòa lâu đài để xem pháo hoa, rồi rời khỏi công viên, lên xe buýt trở về biệt thự.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back