Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đang Edit] Game Kinh Dị Nhưng Là 18+

[Đang Edit] Game Kinh Dị Nhưng Là 18+
Chương 50: "Tớ cũng muốn giúp cậu sướng."


Môi sáp đến gần âm vật, đầu tiên là thở nhẹ, khiến đùi Trần Kiều không tự chủ co giật.

Sau đó đầu lưỡi của Thi Diệc Thanh vói vào, liếm một cái thật mạnh."

Ha ưm!"

Trần Kiều ngửa đầu ra sau, điểm nhạy cảm lâu ngày không được chăm sóc cuối cùng cũng được xoa dịu, khoái cảm mãnh liệt hơn bao giờ hết.Trước khi cô kịp thích nghi hoàn toàn với khoái cảm mãnh liệt, Thi Diệc Thanh bắt đầu tập trung vào điểm nhạy cảm cứng rắn, lưỡi anh liên tục ra vào.Cô thở hổn hển, không chịu nổi sự kích thích dữ dội, cơ thể bất giác né tránh, cố gắng khép chặt hai chân: "Từ từ đã, Thi Diệc Thanh, a, chậm thôi...

Kích thích quá, ha a..."

Nhận thấy phản ứng của cô, Thi Diệc Thanh ấn đùi cô xuống, động tác không những không chậm lại mà còn tăng tốc.Những ngón tay ra vào âm đạo liên tục thay đổi kiểu, những động tác nhẹ nhàng, mềm mại trước đó của Thi Diệc Thanh nhường chỗ cho những động tác mạnh mẽ, nhanh chóng, mỗi lần vào đều đập mạnh vào những điểm nhạy cảm bên trong âm đạo.Dâm thủy bên trong lỗ nhỏ ọc ọc dưới những cú thúc mạnh mẽ từ ngón tay cậu, thậm chí còn bắn tung tóe và nhỏ giọt xuống gốc đùi cô, nơi bị ép mở ra.

Trần Kiều không còn đường thoát, buộc phải dang rộng hai chân chịu đựng sự tấn công bất ngờ.Tóc tai cô rơi tán loạn, lắc đầu, vừa như chống cự vừa như nghênh đón, mặt mũi ửng hồng, hô hấp dồn dập, giọng nói nhuốm đầy khoái cảm: "Sướng quá ha a a, mèo nhỏ thích lắm, hu hu, sướng...

Ha ưm, muốn, muốn ra...

A ưm!"

Trần Kiều ngẩng cổ lên, trước mắt trắng xóa, hoàn toàn bị khoái cảm lấn át, hông cô không tự chủ được nhấc lên, thân dưới co giật.Lỗ thịt non nớt bên trong âm đạo co thắt nhanh chóng, sự co thắt dữ dội và căng cứng của thành âm đạo gần như đẩy ngón tay Thi Diệc Thanh ra ngoài.

Những dòng chất lỏng trong suốt, tinh khiết tuôn ra từ phần thịt hồng đậm, chảy dọc theo ngón tay đến tận khuỷu tay.Cảnh tượng này khiến Thi Diệc Thanh cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Cậu rút ra ngón tay, nhưng huyệt khẩu vẫn lưu luyến níu kéo, phát ra tiếng "phụt" đầy khiêu gợi khi cậu rút tay ra hoàn toàn.Sau đó, cậu nhẹ nhàng xoa bóp âm vật, cố gắng kéo dài khoái cảm, đầu lưỡi liếm mút ở lối vào, tạo ra tiếng chụt chụt, như thể cậu đang hôn lên cô bé của Trần Kiều.Mãi một lúc lâu sau, Trần Kiều mới hoàn hồn.

Cô ngồi dậy nhìn, khăn trải giường ướt một mảng lớn, tất cả đều là dâm thủy cô phun ra.

"Tớ...

Lên đỉnh nhanh vậy sao?"

Trần Kiều có chút khó tin.Thi Diệc Thanh gật đầu, hôn lên đùi trong của cô, mỉm cười thì thầm: "Sướng không?"

Những lời này tuy là câu hỏi, nhưng thực chất không phải dò hỏi, mà là đắc ý tranh công.Trần Kiều kéo cậu lên, khen ngợi không ngớt lời: "Sướng lắm luôn!

Cậu đỉnh thật đó!"

Lời khích lệ thẳng thắn khiến cậu trai rất hài lòng, cười ngây ngô hai tiếng.Trần Kiều lau vệt nước trên môi cậu, sau đó nhéo lỗ tai cậu, muốn dùng động tác này để lấy lại bình tĩnh, nhưng cuối cùng vẫn không thể kiềm chế.Cô không nhịn được hỏi: "Rốt cuộc cậu tập luyện ở đâu thế, sao tiến bộ nhanh như vậy?

Lần trước đã rất sướng, còn lần này thì..."

Vốn từ nghèo nàn, cô không biết nên diễn tả như thế nào, chỉ có thể tóm tắt ngắn gọn: "Cảm giác sướng gần chết..."

Lời này nghe như ca ngợi và khẳng định thuần túy, nhưng Thi Diệc Thanh vẫn vội vàng mở miệng giải thích, để tránh sinh ra hiểu lầm: "Tớ không làm chuyện gì mờ ám đâu!

Tuần trước tớ, ừm..."

Âm tiết cuối kéo dài, như thể cậu đang vô cùng xấu hổ về những gì mình sắp nói, hai má đỏ bừng, ánh mắt bắt đầu đảo quanh.Nhưng cuối cùng cậu vẫn nói ra, dù hơi lắp bắp: "Tớ muốn làm cậu sướng, cho nên tuần trước đã tìm hiểu một chút...

Dùng miệng như thế nào...

Tớ đã xem rất nhiều tài liệu..."

Thật ra cậu cân nhắc đến kích cỡ thằng em nhà mình, nếu sau phó bản, hai người phải làm tình với cơ thể trong hiện thực hoặc cơ thể đã thành niên, ít nhất cậu cũng phải biết cách mang đến khoái cảm cho cô, giúp cô nới lỏng, không thể làm đau cô.Nhưng điều cậu không ngờ là những kỹ năng mình vừa học lại hữu ích trong đời thực nhanh đến vậy.Trần Kiều: "..."

Cô hít sâu, cố gắng kìm chế nhưng vô dụng, đột nhiên đè Thi Diệc Thanh lên giường, vùi đầu vào ngực cậu cọ loạn khiến cậu ngứa ngáy.Lỗ tai Trần Kiều đỏ bừng, nhỏ giọng lẩm bẩm: "A a a a a!

Tớ phát điên mất thôi...

Thi Diệc Thanh, cậu đáng yêu chết đi được, tớ muốn cưới cậu về nhà..."

"Cưới?"

Đồng tử Thi Diệc Thanh co lại, nói năng lộn xộn: "Nhưng chúng ta không thể cưới nhau được...

A không phải, không phải tớ không muốn cưới cậu, mà là chúng ta chưa đủ tuổi..."

"Phụt."

Trần Kiều cười ra tiếng, ôm mặt cậu: "Không phải cưới thật đâu, nếu không tớ đã phạm tội trùng hôn tội mấy chục lần rồi."

Thi Diệc Thanh: "?"

Cậu truy hỏi: "Khoan đã, cậu nói rõ ra đi, mấy chục người đó là ai?"

Lúc này Trần Kiều mới nhận ra mình nói sai.

Cô an ủi hôn lên trán Thi Diệc Thanh đang gato: "Mấy người đó chỉ là chồng ảo thôi.

Hơn nữa, bọn họ hoàn toàn không phải đối thủ của cậu, cậu đáng yêu hơn bọn họ nhiều!"

Thi Diệc Thanh được khen thì cảm thấy mỹ mãn, tuy không vừa lòng với từ "đáng yêu" này, nhưng tóm lại vẫn là khen.Cậu rất thích bầu không khí hiện tại giữa hai người, nhưng cơn đau âm ỉ ở phần dưới nhắc nhở rằng vẫn còn chuyện chưa xong.Ngay lúc cậu đang suy nghĩ xem nên nói gì cho đúng trọng tâm, Trần Kiều đột nhiên nắm lấy thằng nhỏ, Thi Diệc Thanh không đề phòng rên một tiếng: "Ưm..."

"Tớ cũng muốn giúp cậu sướng."

Cô ngẩng đầu nhìn cậu, đôi mắt lấp lánh, chủ động ngồi lên người cậu, mời gọi: "Cắm vào đây đi, bé mèo khóc rồi..."

Ai từ chối nổi đây?

Thi Diệc Thanh đỡ eo cô định tiến vào, đột nhiên nhớ ra chuyện quan trọng: "Khoan đã, bao cao su!"

Gì mà không bắn vào trong sẽ không dính bầu, Thi Diệc Thanh hiểu rõ điều đó chỉ là bậy bạ, cho dù không bắn vào trong, tuyến tiền liệt vẫn tồn tại tinh dịch, cậu không dám đánh cược vào khả năng đó....

Nhắc mới nhớ, lần trước Trần Kiều xử lý thế nào, cô uống thuốc sao?

Thuốc tránh thai khẩn cấp không tốt cho cơ thể..."

À."

Trần Kiều sửng sốt: "Tí thì quên."

Cô lục lọi gối, lôi ra một chồng bao cao su đủ kích cỡ: "Tớ không biết cậu size gì, tớ đoán có khi cậu cũng chẳng biết, cho nên mua mỗi loại một hộp..."

Thi Diệc Thanh: "..."

Trần Kiều trang bị đầy đủ hết khiến cậu hơi chấn động.Giờ phút này, đột nhiên cậu cảm thấy mình giống như con cá mắc câu, sắp bị cô nấu chín ăn luôn...Nhưng là bị cái miệng nhỏ phía dưới ăn, cho nên cậu không hề kháng cự, ngược lại còn vui vẻ chịu đựng.Cậu mở bao, đeo vào, ấn đầu dương vật vào lỗ nhỏ, rồi từ từ tiến vào âm đạo.-------------------------------------Tất cả chương mỗi chương đủ 20 bình chọn mình sẽ lên full phần phó bản tiếp theo nha các mom.

Hãy bình chọn để tui có động lực lấp hố nhoé :3
 
[Đang Edit] Game Kinh Dị Nhưng Là 18+
Chương 51: "Chịch tớ."


Dù đã nới lỏng bằng ba ngón tay và bôi trơn nhiều, nhưng thằng em quá cỡ của Thi Diệc Thanh vẫn tiến vào có chút gian nan.Trần Kiều cảm thấy âm đạo dần giãn ra, hai chân cô mềm nhũn.

Trong lòng không khỏi cảm thấy may mắn vì không chọn tư thế nữ trên, nếu cô mềm chân khuỵu xuống, cả hai sẽ ngất xỉu vì đau.Dương vật chậm rãi tiến vào được hai phần ba nhưng chưa có dấu hiệu dừng lại, cô nhíu mày, có chút không thoải mái.Không đợi cô mở miệng, Thi Diệc Thanh vẫn luôn chú ý đến biểu cảm của cô cũng hiểu được.Cậu liếc xuống, ước lượng độ sâu rồi từ từ rút ra: "Tiến đến đây trước."

Lần này, cậu không vụng về đâm vào cho đến khi chạm đáy như ở phó bản, thay vào đó, cậu kiểm soát lực chỉ đâm vào thật nông, mỗi lần lại đâm sâu hơn một chút so với lần trước, đảm bảo không làm cô đau.Khi cậu ra vào, lối đi dần thích nghi với vật cứng, tiết ra nhiều dâm dịch hơn, lỗ nhỏ phát ra tiếng nước òm ọp òm ọp.Nhịp độ không nhẹ không sâu ngược lại khơi dậy một cơn ngứa ngáy sâu thẳm trong âm đạo cô, lúc này Trần Kiều cực kỳ khao khát cậu hung hăng cắm vào.Vẻ mặt cô đã hoàn toàn giãn ra, chủ động ôm lấy vai cậu: "Ưm...

Sâu hơn chút nữa..."

Thi Diệc Thanh đột nhiên nổi lên ý xấu, cậu quyết tâm trả đũa trò trêu chọc vừa rồi của Trần Kiều.Côn thịt chẳng những không tiến sâu hơn mà còn rút hẳn ra, mỗi lần đều chỉ trượt vào chút xíu rồi ra ngoài.

Thi Diệc Thanh nắm lấy dương vật, thong thả cọ xát giữa hai chân cô, quy đầu cọ từ môi âm hộ đến âm vật, như thể muốn dàn đều dâm thủy ướt át giữa hai chân cô.Cô bé không được thỏa mãn càng thêm đói khát, Trần Kiều tức giận cào cậu: "Cắm vào lẹ đi, ha..."

Âm thanh từ đuôi chuyển thành tiếng động nhẹ nhàng, run rẩy theo từng chuyển động của cậu.Dương vật đi vào càng sâu, nhưng vẫn chưa chạm đến đáy.

Phật thịt non mềm mại quấn chặt lấy côn thịt, căng mọng ướt át, như đang ngâm mình trong suối nước nóng trên núi.

Yết hầu Thi Diệc Thanh lăn lộn, cố kìm nén ham muốn thúc mạnh hơn.Cậu cúi người hôn cổ Trần Kiều, để lại những quả dâu tây li ti quanh nốt ruồi nhỏ, thân dưới khẽ chuyển động theo nhịp điệu."

Ha a...

Sướng quá..."

Trần Kiều bắt lấy tay cậu, đặt lên ngực mình, ánh mắt mê ly: "Hưm, nơi này cũng muốn..."

Hình như cô rất thích được sờ ngực.

Ý nghĩ này chợt lóe, môi Thi Diệc Thanh chạm vào trước ngực Trần Kiều.Một bên núm vú đã bị mút đến sưng tấy, cậu nhẹ nhàng hôn lên, nắm lấy bầu ngực còn lại rồi mút nhẹ."

Ha ưm..."

Trần Kiều nhắm mắt hưởng thụ, từng bộ phận nhạy cảm trên cơ thể đang được chăm sóc dịu dàng.

Cảm giác lên đỉnh vừa rồi cứ như bị dòng nước lũ cuồn cuộn nuốt chửng trong cơn bão dữ dội, nhưng giờ chỉ còn là một cơn mưa phùn nhẹ nhàng, khoái cảm tuôn trào như dòng nước nhỏ, tụ lại thành sông, mực nước dâng lên từ từ, chậm rãi nhưng chắc chắn, cuối cùng phủ kín đầu cô."

A!"

Bỗng nhiên cô sợ hãi kêu một tiếng, là Thi Diệc Thanh nắm chặt đùi cô đột nhiên dùng sức cắm vào, trứng dái đập vào đáy chậu phát ra tiếng "bốp" vang dội."

Vào sâu rồi."

Thi Diệc Thanh chạm vào môi âm hộ đã bị xoắn lại của cô, rồi dừng lại.Cậu nghiêng người tìm môi Trần Kiều, vừa định tranh công vừa định đòi hôn: "Không đau, đúng chứ?"

Trần Kiều mở mắt nhìn cậu, cả khuôn mặt như tràn ngập ý "khen tui đi, khen tui đi mò", thậm chí cô còn mơ hồ thấy một cái đuôi đang đung đưa như cánh quạt.Thật sự rất giống chó con, Trần Kiều nghĩ thầm.

Cô ôm mặt Thi Diệc Thanh, trước tiên hôn lên chóp mũi cậu một cái, sau đó là má, mắt, trán, cuối cùng là môi, nhẹ nhàng dán lên: "Cậu làm tốt lắm."

Thi Diệc Thanh bất mãn rướn môi, muốn hôn sâu hơn, nhưng Trần Kiều đã giữ chặt cằm cậu.Cô nhẹ nhàng cắn môi dưới cậu, ngậm lấy mút vào, hai chân vòng quanh eo cậu, một cử chỉ mãnh liệt đầy khiêu gợi.Đôi môi sưng tấy vì hôn hé mở, nhỏ giọng phun ra hai chữ, gần như không thành tiếng, nhưng Thi Diệc Thanh vẫn nghe thấy rõ ràng.Cô nói: "Chịch tớ."

Tuân lệnh.

Thi Diệc Thanh hít sâu một hơi, điều chỉnh vị trí, sau đó theo như yêu cầu của cô, bắt đầu nhanh chóng thọc vào rút ra.Nhờ có bao cao su, các đường gân trên dương vật mờ đi, Trần Kiều nghĩ như vậy sẽ giảm bớt khoái cảm, tránh bị choáng ngợp quá nhanh.Nhưng cậu em của Thi Diệc Thanh thật sự quá thô, mỗi lần tiến vào, thứ cứng rắn này đều dựa vào thể tích và độ cứng của mình mạnh mẽ tách môi âm hộ ra, thậm chí còn khiến chúng phồng lên.Mỗi cú thúc đều tác động vào âm vật và các đầu dây thần kinh xung quanh, biến khoái cảm từ nhỏ giọt thành thác nước.

Lông mu thô ráp ở gốc dương vật thỉnh thoảng lại cọ xát vào âm vật, khiến cô rên rỉ khe khẽ: "A ưm!"

Từ môi âm hộ đến tận sâu bên trong, một khoái cảm tê tái chạy dọc sống lưng, cả đùi Trần Kiều vô thức run lên.Đầu cô choáng váng, tai tràn ngập những âm thanh dâm đãng, tiếng nước khi giao hợp, tiếng tinh hoàn của Thi Diệc Thanh vỗ vào phần dưới cơ thể cô mỗi khi cậu đẩy sâu vào, tiếng thở hổn hển cùng rên rỉ của cả hai, lấp đầy căn phòng với bầu không khí gợi tình.Thi Diệc Thanh đâm rút không ngừng nghỉ, khiến ngực Trần Kiều rung lên dữ dội, có hơi đau.

Cô dùng tay ôm lấy chúng, cố gắng ngăn chúng run rẩy, nhưng Thi Diệc Thanh lại coi đó là lời mời gọi để cậu tiếp tục vuốt ve nhấm nháp.Cậu tiếp tục thúc mạnh vào cô bé, cúi đầu ngậm lấy một bên núm vú, nhẹ nhàng dùng răng cọ xát vào nhũ thịt."

A ưm ưm...

Ưm ha..."

Sướng quá, da đầu Trần Kiều tê dại, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ như mèo kêu: "Chậm thôi...

Ư ư, nhanh quá...

Sắp bị, sắp bị chịch nát rồi...

Ha a!"

Cơ thể cô đột nhiên co giật, một dòng dịch tuôn ra từ sâu trong âm hộ, Thi Diệc Thanh không kịp trở tay, dương vật trực tiếp nghênh đón đợt dâm thủy này, dòng nước dồi dào bắn tung tóe khắp nơi giữa hai chân họ, thậm chí còn làm ướt đẫm hai quả bóng nặng nề ở gốc dương vật, khiến chúng nhỏ giọt xuống.Trần Kiều khụt khịt một tiếng, nước mắt không tự giác chảy xuống, thân dưới liên tục co rút, thỉnh thoảng lại phun nước, Thi Diệc Thanh vẫn cắm trong lỗ nhỏ, không cho nước dâm chảy ra.Cô khóc lóc đẩy cậu: "Rút, ưm...

Ra ngoài, hức hức..."

Thi Diệc Thanh thong thả rút ra, cô vừa mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, cây gậy thịt lại mạnh mẽ cắm vào cái phụt.

Trần Kiều thét chói tai ôm lấy tay cậu, không biết là muốn đẩy cậu ra hay muốn cậu tiếp tục hung hăng đ* mình.Cứ mỗi lần dâm thủy phun ra từ âm hộ, côn thịt lại đâm mạnh vào, ép nước dâm ra khỏi khe hở, khiến chỗ giao hợp bắn tung tóe.Trần Kiều kêu không thành tiếng, gần như phê đến thăng thiên, đùi và mông co giật, mắt trợn ngược, mặt ướt đẫm, không biết vì nước mắt hay mồ hôi.Cuối cùng dương vật cũng ngừng thọc vào rút ra, dần dần mềm nhũn trong âm đạo, Thi Diệc Thanh đã bị những cơn co thắt dữ dội của âm đạo ép phải xuất tinh.Cả người cậu mồ hôi đầm đìa, thở hổn hển một lúc rồi mới từ từ rút dương vật ra, tháo bao cao su ném vào thùng rác cạnh giường.Nhìn sang Trần Kiều, vẫn là vẻ mặt thất thần, hô hấp dồn dập, ngực phập phồng kịch liệt.Thi Diệc Thanh nhích sang một bên, nằm xuống ôm lấy Trần Kiều vẫn còn đắm chìm trong dư âm của cực khoái, hôn lên những giọt nước mắt trên mặt cô.Qua hai ba phút, Trần Kiều mới hoàn hồn.Rõ ràng con quái vật cứng ngắc đã được rút ra, nhưng cảm giác bị kéo căng và đâm thúc vẫn còn vương vấn trong âm đạo, xúc cảm tê dại vì những cú nắc mạnh mẽ vẫn còn đó.Cô thử khép lại chân, phát hiện chân đã mềm nhũn giống như sợi mì, không ngừng run rẩy, sau đó, một dòng dâm thủy lại chảy ra."

Đồ khốn..."

Trần Kiều mang theo tiếng khóc nức nở mắng, nước mắt rơm rớm khiến Thi Diệc Thanh hoảng hốt.Nhưng cô đột nhiên nín khóc, mỉm cười: "Ha ha, nhưng sướng thật."

"He he."

Thi Diệc Thanh cũng cười ngây ngô: "Chúng ta làm thêm hiệp nữa nhé?"

Trần Kiều: "..."

Cô nhanh chóng đứng dậy xuống giường, nghiêng ngả lảo đảo vài bước suýt nữa té ngã, nhưng vẫn kiên trì đẩy Thi Diệc Thanh đang định đi tới đỡ mình: "Đừng tới đây!

Tớ không làm nữa!

Tớ muốn về nhà!"

-Sau một hồi khuyên bảo, cuối cùng Thi Diệc Thanh hứa hẹn không làm nữa mới thành công giữ được Trần Kiều ở lại.Trần Kiều bò lên giường, nhìn xuống giữa hai chân mình, có chút oan ức: "Lúc cắm vào đúng là không đau, nhưng bị chịch sưng lên mới thấy đau..."

Cô cảm thấy bước đi của mình hơi loạng choạng, tự hỏi liệu có phải bé mèo tội nghiệp đã bị trầy da không.Thi Diệc Thanh khiêm tốn nhận sai: "Thật xin lỗi, lần sau tớ sẽ nhẹ một chút."

Trần Kiều cảnh giác: "Lần sau của cậu không phải sáng mai chứ?

Sáng mai cậu định cắm vào nhân lúc tớ còn chưa tỉnh à?"

"..."

Thi Diệc Thanh có chút bất đắc dĩ: "Rốt cuộc hình ảnh của tớ trong mắt cậu thế nào vậy."

"Là ngu ngốc đáng yêu."

Trần Kiều véo má cậu, bồi thường cho một nụ hôn: "Mau ôm tớ đi tắm."

-------------------------------------Tất cả chương mỗi chương đủ 20 bình chọn mình sẽ lên full phần phó bản tiếp theo nha các mom.

Hãy bình chọn để tui có động lực lấp hố nhoé :3
 
[Đang Edit] Game Kinh Dị Nhưng Là 18+
Chương 52: Kết thúc kỳ nghỉ đông


Trần Kiều khẽ mở mắt, ánh nắng ấm áp xuyên qua khe hở của rèm cửa rọi xuống gương mặt, hơi chói khiến cô nheo mắt lại.Bên cạnh, Thi Diệc Thanh vẫn còn say ngủ, chiếc chăn bị cậu quấn loạn thành một đống, gần như bao trọn lấy cả người, khiến người ta lo liệu có bị ngạt thở không.Trần Kiều hơi chột dạ, tám phần là do cô mà ra, bởi cô vốn có thói quen ngủ hay đạp chăn.Cô liếc nhìn đồng hồ, mới tám giờ sáng.

Với học sinh trong kỳ nghỉ đông thì đây vẫn tính là sớm, nhưng chiếc bụng trống rỗng không cho phép cô nằm ì thêm ngủ tiếp.Xuống giường đi được mấy bước, cô nhận ra chỗ giữa hai chân tuy đã hết sưng nhưng bước đi vẫn có chút kỳ lạ.

Cơn tức bỗng dâng lên, cô đá ngay một cú vào chân Thi Diệc Thanh đang ngủ say."?!"

Thi Diệc Thanh giật mình như cá chép bật lên, ngồi phắt dậy, đảo mắt nhìn quanh: "...

Sao thế?

Có chuyện gì à?"

Trần Kiều điềm nhiên đáp: "Tớ muốn xuống giường, vô tình giẫm trúng cậu thôi."

"Ồ..."

Cậu thở phào, rồi lại hỏi: "Cậu đỡ hơn chưa?

Còn khó chịu không?

Cậu muốn vào nhà tắm à, tớ bế cậu đi nhé?"

Nghe vậy, cơn giận của Trần Kiều dịu đi đôi chút.Tối qua xong chuyện, cô đứng còn chẳng vững, chính cậu đã bế cô vào phòng tắm.

Khi cô chê bồn tắm khách sạn chẳng ra gì, thậm chí cậu còn đứng cạnh làm "tay vịn" cho cô suốt cả lúc tắm.

Dù mặt đỏ bừng, cơ thể căng cứng, nhưng cậu vẫn giữ đúng lời hứa, không hề làm thêm điều gì.Dù vậy, Trần Kiều cũng chẳng định áy náy cho nỗi khổ của cậu, bởi thủ phạm khiến hai chân cô sưng tấy chính là người này."

Không cần, giờ tớ cũng không thấy khó chịu nữa."

Cô nói: "Cậu muốn ăn gì?

Tớ gọi đồ ăn ngoài, ăn xong thì về."

"Gấp thế à?"

Thi Diệc Thanh hơi tiếc nuối, muốn nán lại với cô lâu hơn, bèn đề nghị: "Hay là mười một giờ hãy về?"

Ánh mắt Trần Kiều khẽ liếc xuống, đúng ngay chỗ chiếc lều nhỏ đang nhô lên giữa chăn, chẳng cần nói đã đủ ý tứ.Thi Diệc Thanh vội kéo chăn che lại, vành tai hơi đỏ: "Chỉ là phản ứng sinh lý buổi sáng thôi, không phải định làm gì cậu đâu!"

"Ồ..."

Trần Kiều kéo dài giọng, đầy vẻ không tin.Cậu còn định giải thích tiếp thì nghe cô nói: "Nhưng tớ lại sợ mình không nhịn được."

Hả?

Có chuyện tốt thế này sao?

Không những không sợ, Thi Diệc Thanh còn tràn đầy mong đợi: "Không sao, tớ không ngại."

Trần Kiều nhìn cậu mấy giây, cậu tưởng mình sắp thành công, định nhân cơ hội tiến thêm bước nữa thì bị cô lạnh lùng gạt tay ra, tung đòn kết liễu: "Còn ba ngày nữa là khai giảng, cậu đã làm xong bài tập Tết chưa?"

"..."

Bé chưa làm xong.Người chưa hoàn thành bài tập thì không xứng đáng hưởng thêm phút giây nhàn rỗi nào.

Ăn xong, trả phòng, Thi Diệc Thanh đưa Trần Kiều lên taxi rồi lủi thủi về nhà làm bài tập.Giữa lúc đang cắm cúi viết, cậu nhận được tin nhắn mới từ Trần Kiều:【Lên trường rồi, tớ nghĩ chúng ta nên giữ khoảng cách.】Đọc xong, tâm trạng cậu càng ủ rũ.Ngày khai giảng.Hai mắt Thi Diệc Thanh lộ rõ quầng thâm.Vì một ý chí cạnh tranh kỳ lạ nào đó, cậu tự nhủ lần này nhất định sẽ không để đến sau khai giảng mới nộp bài.

Thế là mấy ngày liền cậu cắm đầu viết, cuối cùng cũng hoàn thành toàn bộ bài tập Tết.Trên bục giảng, thầy đang tổng kết kỳ nghỉ và không quên "động viên" cả lớp: "Sang năm là các em vào lớp 12 rồi, phải biết trân trọng thời gian quý báu..."

Thi Diệc Thanh chống cằm, lòng thấy bứt rứt khó tả, bất giác liếc về phía trước bên phải, nơi Trần Kiều ngồi.

Sáng nay, khi cậu đến trường, cô đã ngồi vào chỗ.

Thấy cậu, cô chỉ khẽ gật đầu lịch sự, với lời "Chào buổi sáng" của cậu thì không có phản hồi gì.Cả buổi sáng, cô không nói với cậu lấy một câu.Mọi thứ như quay lại trước kỳ nghỉ đông, cậu chỉ có thể lặng lẽ nhìn bóng lưng cô.

Cô dường như vẫn chỉ là "một bạn học không mấy thân thiết" mà thôi.Thế nhưng mới ba ngày trước, cô còn hôn mình, khen mình đáng yêu, thậm chí còn nói muốn cưới mình...Thi Diệc Thanh bắt đầu hoài nghi, chẳng lẽ mọi chuyện gần đây chỉ là tưởng tượng của mình sao?Cậu kéo tay áo lên, những vết cào lúc Trần Kiều lên đỉnh để lại trên cánh tay đã đóng vảy nhưng vẫn chưa tan hết, nhắc cậu rằng đó không phải là một giấc mộng xuân.Giữ khoảng cách thì giữ khoảng cách, nhưng đâu cần tuyệt tình đến thế.

Ở trường, họ hoàn toàn có thể coi nhau như bạn bình thường mà, thời nay nam nữ có bạn khác giới cũng đâu có gì lạ?Mấy hôm nay cậu bận rộn làm bài, nhưng vẫn mong được gặp lại cô khi khai giảng.

Không ngờ, gặp rồi lại còn khó chịu hơn cả không gặp.

Ít ra nhắn tin, cô vẫn trả lời "Chào buổi sáng" cơ mà...

Giờ thì trong lòng cậu chát đắng như uống một bình nước chanh không đường.Đang mải suy nghĩ thì chuông ra chơi vang lên.Bạn bàn trước, Tống Tư Vân lấy ra một cuốn truyện tranh rồi trò chuyện với Trần Kiều.

Thi Diệc Thanh lập tức khẽ nghiêng người, giả vờ ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ nhưng tai thì dỏng lên nghe lén.Hai cô nàng trò chuyện sôi nổi, toàn những câu kiểu "chú cún này là nhất", "dễ thương muốn xỉu"...

Khiến cậu chẳng hiểu gì, lại càng bực.Đang nói chuyện, Tống Tư Vân bỗng để ý cổ áo Trần Kiều: "Không phải cậu không thích mặc áo cổ cao sao, sao hôm nay lại diện áo len cao cổ thế này?"

Cô ấy thuận tay kéo nhẹ cổ áo Trần Kiều: "Để tớ gấp lại, như vậy sẽ không cọ vào cổ..."

Lời còn chưa dứt, Tống Tư Vân chết lặng.Dưới lớp cổ áo, làn da trắng mịn của Trần Kiều chi chít những dấu hôn tím đỏ.

Một học sinh cấp ba thời nay, chịu ảnh hưởng của văn hóa mạng, chỉ nhìn thoáng qua cũng nhận ra ngay.Thi Diệc Thanh đang nghe lén cũng co người lại.

Vài hôm trước, Trần Kiều đã mắng cậu trên WeChat, hỏi cậu có phải chó không mà cắn khắp người cô thành một đống bầm tím.Tống Tư Vân sững sờ vài giây rồi nhanh chóng thả tay, kéo cổ áo lại:
"Ôi xin lỗi nhé!

Tớ không biết..."

Cô ấy hơi đỏ mặt, luống cuống không biết nói gì.Ngược lại, Trần Kiều vẫn thản nhiên, phẩy tay: "Không sao đâu."

Thi Diệc Thanh cứ nghĩ cô sẽ quay lại liếc mình một cái, nhưng không.

Từ đầu đến cuối, cô chưa từng nhìn cậu lấy một lần.-------------------------------------Tất cả chương mỗi chương đủ 20 bình chọn mình sẽ lên full phần phó bản tiếp theo nha các mom.

Hãy bình chọn để tui có động lực lấp hố nhoé :3
 
[Đang Edit] Game Kinh Dị Nhưng Là 18+
Chương 53: Lời đồn trong trường học


Thi Diệc Thanh bị phớt lờ suốt, vừa tức vừa tủi, cả bụng toàn là ấm ức.Cậu muốn tìm Trần Kiều nói chuyện, nhưng cô và Tống Tư Vân lại quấn nhau như thể sinh ra đã là đôi bạn dính liền, không chỉ cùng nhau đi ăn trưa trong giờ nghỉ, ngay cả đi vệ sinh cũng phải đi chung.

Cậu căn bản không tìm nổi cơ hội để nói với cô một câu.Mãi đến một giờ rưỡi trưa, cậu mới chặn được Trần Kiều đang từ nhà ăn quay lại lớp ở hành lang.Thi Diệc Thanh mở miệng đi thẳng vào vấn đề: "Sao cậu lại phớt lờ tớ?

Sáng nay tớ chào cậu, cậu cũng không để ý."

Trần Kiều nhìn trái nhìn phải, chắc chắn xung quanh không có ai mới nói:
"Không phải đã nói rồi sao?

Ở trường phải giữ khoảng cách."

"Nhưng đâu cần phải đến mức này chứ?"

Thi Diệc Thanh rất khó hiểu, còn xen lẫn vài phần ấm ức: "Tớ tưởng cậu nói là giữ khoảng cách của bạn bè bình thường, không làm mấy hành động thân mật thôi mà."

Trần Kiều thoáng hiện chút ngạc nhiên trên mặt: "Cậu thật sự không biết à?"

Thi Diệc Thanh: "Biết gì cơ?"

Trần Kiều nói: "Những lời đồn trong trường về tớ."

"Lời đồn gì?"

Thi Diệc Thanh chưa từng nghe qua, xưa nay cậu vốn chẳng quan tâm đến mấy chuyện tám nhảm.Trần Kiều thở dài: "Tớ cũng không rõ bây giờ nó đã biến tướng đến mức nào rồi, cậu tự đi hỏi thì biết."

Cô như chợt nhớ ra gì đó, trên mặt hiện lên một nụ cười nửa như trào phúng: "Nếu cậu không giữ khoảng cách với tớ, thì trong vòng ba ngày chắc sẽ biến thành kẻ đổ vỏ, đầu đội nón xanh hay hiệp sĩ ánh xanh gì đó đấy.

Tóm lại, vì danh tiếng của cậu, tốt nhất nên tránh xa tớ ra."

Kẻ đổ vỏ?

Đầu đội nón xanh?

Thi Diệc Thanh đầy dấu hỏi, đang định hỏi tiếp thì Trần Kiều đã gạt tay cậu ra, quay người trở lại lớp.Thi Diệc Thanh mơ hồ đứng ở hành lang một lúc.Vậy ra lý do Trần Kiều tránh né cậu ở trường là vì có những lời đồn không rõ nguồn gốc về cô, cô nghĩ làm thế là vì tốt cho mình, muốn mình tránh xa?Cậu quay người, nhìn vào lớp học qua khung cửa sổ.

Bên trong đã có không ít bạn học, tụm ba tụm bảy nói chuyện.

Không thấy Tống Tư Vân đâu, chắc chưa đến, còn Trần Kiều thì ngồi một mình ở chỗ, đang cúi đầu xem điện thoại.Bất chợt Thi Diệc Thanh nhận ra, từ khi vào cấp ba đến giờ, dường như ngoài Tống Tư Vân, cậu chưa từng thấy Trần Kiều nói chuyện với bạn cùng lớp nào khác.

Cô như một kẻ ở rìa tập thể, bị tất cả mọi người cô lập, gạt ra ngoài.Là vì lời đồn kia sao?Nhưng lời đồn quan trọng đến thế ư?

Không phải con người nên được đánh giá qua sự tiếp xúc thực tế sao?

Cậu và Trần Kiều đã cùng nhau trải qua bao nhiêu thứ trong phó bản, nói thế nào cũng là cùng vào sinh ra tử, gần như có thể giao phó cả mạng sống.

Quan hệ như vậy lẽ nào lại thay đổi chỉ vì vài câu đồn thổi?Hơn nữa, Trần Kiều nghĩ cậu sẽ để ý à?

Để ý đến mấy lời đồn đó?

Để ý đến cái gọi là danh tiếng?

Cô cho rằng cậu sẽ vì những chuyện chẳng đáng này mà thay đổi cách đối xử với cô sao?Thi Diệc Thanh thấy hơi tủi thân, cảm giác bị nghi ngờ khiến lòng chua xót, cổ họng như nghẹn lại, ngực cũng có chút khó chịu.Cậu sải bước vào lớp, ngồi xuống ghế của Tống Tư Vân.Cảm giác có người bên cạnh, Trần Kiều ngẩng đầu: "Tư Vân, cậu xem cái này nè- hửm?

Thi Diệc Thanh, sao cậu..."

"Tớ không để ý."

Thi Diệc Thanh cắt ngang lời cô, khẽ nói: "Tớ không biết là lời đồn gì, cũng chẳng muốn biết, tớ không quan tâm.

Dù là về cậu, về tớ hay về cả hai chúng ta, thì cũng chẳng sao hết."

Cậu liếc xuống màn hình điện thoại của cô.

Đó là một video trên Douyin, một chú thỏ trắng lông xù đang ăn dâu tây, ăn đến mức lông quanh miệng đỏ lòm, trông như hiện trường án mạng.Rõ ràng mấy hôm trước Trần Kiều vẫn chia sẻ mấy video này cho cậu xem, vậy mà từ sau khi khai giảng, chỉ có Tống Tư Vân mới được xem...

Nghĩ đến đây, Thi Diệc Thanh bỗng thấy tức giận như một bà vợ phát hiện chồng ngoại tình."

Từ giờ cậu cũng chia sẻ với tớ đi.

Mấy thứ cậu thấy hay, thú vị, ở trường hay ở đâu cũng vậy, nói hết với tớ."

Cậu nhỏ giọng nói, hỏi lại như để chắc chắn: "Tớ cũng là bạn của cậu, đúng không?"

Trần Kiều nhìn Thi Diệc Thanh, bỗng nở nụ cười.Ngón tay cô khẽ động, rất muốn xoa đầu cậu, nhưng cuối cùng vẫn kìm lại, chỉ đáp: "Ừm, tớ biết rồi."..."

Vậy rốt cuộc lời đồn kia là gì?"

Thi Diệc Thanh hỏi.Tiết tự học buổi tối đã kết thúc, Tống Tư Vân, người cả ngày quấn lấy Trần Kiều là học sinh ngoại trú nên đã về nhà từ sớm.

Cuối cùng cậu cũng có thời gian được ở riêng với cô.Hai người đi trên con đường về ký túc xá, Trần Kiều kéo cậu rẽ vào một lối nhỏ, gọi là "lối nhỏ" thì không đúng, đây thực ra là bãi đỗ xe ngầm dưới tòa hành chính, đi đường này sẽ gần hơn.

Nhưng trong lòng Thi Diệc Thanh lại thầm mong con đường này càng dài càng tốt.Trần Kiều đeo balo đi bên cạnh, nghe cậu hỏi thì liếc sang: "Không phải cậu nói không để ý, cũng không muốn biết sao?"

"Tớ chỉ tò mò, tò mò chút xíu thôi mà."

Thi Diệc Thanh nói xong lại gãi đầu, sửa lời: "...

Được rồi, thật ra chuyện về cậu tớ đều muốn biết."

"..."

Trần Kiều im lặng vài giây.Dưới ánh đèn vàng vọt, Thi Diệc Thanh thấy mặt cô hơi đỏ.

Cậu đưa tay định kéo cổ áo len của cô lên: "Mặt cậu đỏ cả rồi, sao không quàng khăn?

Kéo cổ áo lên chắn gió trước đã...

Á!

Sao cậu đánh tớ!"

Cậu ôm lấy mu bàn tay vừa bị đánh, đầy uất ức: "Tống Tư Vân kéo cổ áo cậu thì được, tại sao tớ lại bị đánh?

Cậu phân biệt đối xử thật đấy!"

Trần Kiều lại đập tay cậu một cái, tức tối nói: "Đồ ngốc!

Tớ đỏ mặt vì xấu hổ, không phải vì lạnh!"

"Ồ..."

Thật ra Thi Diệc Thanh vẫn không hiểu sao cô lại đỏ mặt, nhưng không khí bỗng trở nên khác lạ, khiến mặt cậu cũng đỏ theo.Cậu cảm thấy bầu không khí này hơi nguy hiểm, nhất là khi bây giờ họ đang ở bãi đỗ xe ngầm, xung quanh chẳng có ai, dường như rất thích hợp để xảy ra chuyện gì đó...

Thi Diệc Thanh lập tức chuyển chủ đề, hỏi: "Vậy rốt cuộc lời đồn kia là gì?"

-------------------------------------Tất cả chương mỗi chương đủ 20 bình chọn mình sẽ lên full phần phó bản tiếp theo nha các mom.

Hãy bình chọn để tui có động lực lấp hố nhoé :3
 
[Đang Edit] Game Kinh Dị Nhưng Là 18+
Chương 54: Về quá khứ


"Cậu cũng thật cố chấp..."

Trần Kiều khẽ lẩm bẩm.Thi Diệc Thanh vội vàng nói thêm:
"Thật ra cũng không phải tò mò lắm đâu.

Nếu cậu không muốn nói thì thôi."

"Thực ra không sao cả, vốn dĩ chẳng có gì đặc biệt."

Trần Kiều nhẹ nhàng nói: "Chỉ là vài tin đồn bậy bạ thường thấy thôi."

"Ồ..."

Nghe vậy, Thi Diệc Thanh lập tức mất hết hứng thú với cái gọi là "lời đồn" kia.Cậu hiểu rằng xã hội này vốn đầy ác ý với phụ nữ, nhất là những cô gái trẻ trung xinh đẹp.

Luôn có những kẻ dòm ngó, chỉ cần bắt được sơ hở là lợi dụng để công kích, nếu không có sơ hở thì sẽ tự dựng chuyện.Cậu từng thấy ở phần bình luận của các nữ blogger nổi tiếng, thường xuất hiện những kẻ úp mở rằng mình đã xem "clip nóng" của họ.

Ngay lập tức, hàng loạt kẻ ghê tởm khác sẽ như loài ăn xác thối, ngửi mùi là lao đến, một là xin "link", hai là chẳng cần biết thật giả vẫn đi khắp nơi rêu rao, biến đối phương thành "loại đàn bà hư hỏng" trong mắt thiên hạ.Một khi đã gán cho họ cái mác đó, mọi người sẽ như thể nắm được nhược điểm, tự cho mình quyền cao hơn, tha hồ sỉ nhục, giẫm đạp."

Cậu muốn ăn khuya không?"

Thi Diệc Thanh bỗng hỏi: "Tầng hai nhà ăn có một quầy bán lẩu cay trộn, mình đi ăn nhé?"

Trần Kiều khựng lại, quay đầu nhìn cậu: "Cậu không tò mò nữa à?"

"Cậu nói chỉ là mấy tin bậy bạ thường thấy thôi mà."

Thi Diệc Thanh lắc đầu: "Toàn mấy lời bịa đặt bẩn thỉu."

"Cậu không nghi ngờ là thật sao?

Không phải cậu cũng thấy rồi à, tớ còn đăng ảnh bán nude lên Twitter nữa."

Thi Diệc Thanh tròn mắt: "Cái gì mà nude?

Cậu gọi ảnh lộ nửa trên là nude à?

Thế chẳng phải tớ cũng thường xuyên đăng ảnh nude công khai lên vòng bạn bè sao?"

"Hả?"

Trần Kiều trợn tròn mắt: "Sao tớ chưa thấy bao giờ?

Cho tớ xem."

"Cậu chưa thấy à?"

Thi Diệc Thanh nghĩ lại, mấy tấm đó cậu đều để chế độ chỉ hiển thị ba ngày: "Muốn xem thì tớ gửi, nhưng cậu đã thấy bản gốc rồi mà, cần gì mấy cái đó?"

"Để làm gia vị khi tự sướng."

"..."

Mặt Thi Diệc Thanh đỏ bừng, trong đầu bất giác hiện lên hình ảnh Trần Kiều cầm ảnh của mình...Trần Kiều: "À, nhân tiện tớ có thể đặt hàng không?"

Thi Diệc Thanh: "Đặt hàng?"

Trần Kiều: "Tớ muốn xem cậu mặc đồ cosplay gợi cảm chụp...

Ưm ưm ưm."

Cô bị bàn tay Thi Diệc Thanh chặn miệng.

Khi cậu buông ra, cô hiểu là ước muốn này tạm thời không thể thực hiện, chỉ khẽ thở dài....Khi đi đến dưới ký túc xá, xung quanh đã chẳng còn bóng học sinh nào.

Đêm đã xuống hẳn, khuôn viên yên ắng, gió lạnh từng đợt, trên cây chỉ còn vài chiếc lá úa lay động xào xạc.Ánh đèn đường phủ lên bóng hai người, kéo dài trên mặt đất, chồng chéo nhau theo từng bước chân.Trần Kiều đột nhiên lên tiếng, chẳng hề báo trước: "Chuyện đó bắt đầu từ hồi cấp hai."

Thực ra, cô không thích nhắc đến quá khứ, có những chuyện cô chưa từng nói với bất cứ ai, kể cả bố mẹ hay bạn bè.

Nhưng lúc này, khi Thi Diệc Thanh không hỏi nữa, cô lại bất chợt muốn kể.Thi Diệc Thanh quay sang, lắng nghe chăm chú."

Hồi cấp hai, tớ rất thích Anime, nên tham gia câu lạc bộ Anime của trường, thỉnh thoảng cũng cosplay, đăng ảnh lên mạng.

Không ngờ lại có người theo dõi."

"Tin đồn đó...

Ban đầu là do một người lạ trên mạng bịa ra.

Tên đó nói tớ bán thân, đăng ảnh để mời chào khách, còn khoe bỏ ra một nghìn tệ để ngủ với tớ."

Nghe đến đây, Thi Diệc Thanh đã siết chặt nắm đấm, nhưng giọng của cô lại bình thản đến lạ."

Không biết ai đã đem chuyện đó đăng lên diễn đàn trường, rồi lan ra khắp nơi.

Bọn con trai trong lớp bắt đầu nhìn tớ bằng ánh mắt xấu xa, còn cố ý nói mấy câu như một bát bánh bao bao nhiêu tiền, nếu tớ hỏi lại thì giả vờ bảo đang bàn chuyệnnhà ăn.

Tớ nói với giáo viên, nhưng họ chỉ nói người trong sạch thì không sợ lời đồn, bảo nếu không có tật thì đừng lo.

Còn mấy bạn gái nói chuyện với tớ cũng bị bịa thành "đồng nghiệp" của tớ, rồi ai cũng tránh xa."

Thi Diệc Thanh không biết nên nói gì.Ánh đèn rọi lên gương mặt cô, nửa sáng nửa tối, cậu không nhìn rõ biểu cảm, nhưng cũng chẳng muốn nghe tiếp, cậu chỉ muốn ôm cô vào lòng.Nhưng Trần Kiều lại nói: "Cậu biết không?

Tớ suýt giết người đấy."

Thi Diệc Thanh sững lại: "Suýt giết người?"

"Ừ.

Mưu sát không thành."

Cô lùi một bước, khuôn mặt hằn vào vùng sáng, trắng bệch như thiếu máu, như ma cà rồng lâu năm không thấy nắng."

Hồi đó, tin đồn lan truyền ầm ĩ, có một tên tưởng thật đưa tiền đòi ngủ với tớ.

Tớ từ chối, nhưng nó cứ bám riết.

Một hôm cuối tuần, nó lừa tớ đến trường muốn cưỡng bức tớ.

Nó chửi tớ là con đàn bà rẻ tiền, vừa bán thân vừa giả bộ đoan chính.

Tớ nói không phải, nói không muốn, nói hãy tha cho tớ, nhưng nó vẫn tiếp tục..."

Cổ họng Thi Diệc Thanh nghẹn lại, khó thở, muốn ngăn cô đừng kể nữa, nhưng vẫn lặng im nghe."...

Vậy nên tớ đâm nó."

Giọng cô nhẹ tênh: "Máu của loại rác rưởi đó lại mang một màu đỏ rất đẹp, cậu có thấy lạ không?"

"Đáng tiếc là tớ không có kinh nghiệm, ra tay quá nhẹ, tên đó chỉ phải khâu mấy mũi rồi chuyển trường...

Nhưng từ đó, đám con trai không dám nhìn tớ bằng ánh mắt đó nữa, cũng không dám nói bậy trước mặt tớ."

Cô dừng lại, rồi nói tiếp: "Nhưng giờ tớ sẽ không như thế nữa.

Nếu là bây giờ, tớ sẽ ra tay đến chết.

Nó đáng chết, đám người ở Quế Phục cũng đáng chết.

Dù là người thật hay NPC, loại rác rưởi đó đều phải chết."

Như cố ý muốn dọa cậu, Trần Kiều nở nụ cười hơi rợn người: "Nếu lúc đó trong lớp, cậu mà định ép tớ thì giờ chắc cậu cũng bị giết rồi đấy.

Nghe xong, có thấy tớ đáng sợ không?

Có sợ không?"

Đáng sợ ư?

Một chút cũng không, Thi Diệc Thanh nghĩ.Cô chỉ đang cố ra vẻ dữ tợn, nhưng trong mắt cậu, đó là một con mèo nhỏ từng bị tổn thương, xù lông để tự vệ.

Đến cuối, giọng cô còn vương chút nghèn nghẹn.Giờ thì cậu hiểu vì sao trong phó bản, Trần Kiều kiên quyết muốn giết đám lãnh đạo và giáo viên kia.

Khi vết thương tinh thần bị khơi lại, mấy ai có thể bình tĩnh được?Cậu chợt thấy hối hận vì khi ấy đã không ngăn cô một mình đối mặt với giáo viên chủ nhiệm.

Lúc đó, bên ngoài thì cô bình tĩnh, nhưng bên trong chắc vẫn sợ hãi lắm.

Cùng là trường học, cùng là chuyện bị xâm hại, chẳng khác nào ác mộng tái hiện...Cậu bước lên, kéo cô vào lòng, khẽ vỗ về sau lưng: "Cậu không làm gì sai cả.

Ở ngoài đời, cậu đã bảo vệ mình.

Trong phó bản, cậu cũng bảo vệ được nhiều người."

"Thật không?"

Giọng cô mỗi lúc một nghẹn: "Cậu không sợ tớ sao?

Không thấy tớ đáng sợ à?

Không nghĩ tớ bị thần kinh ư?"

"Cậu không hề đáng sợ, tớ sẽ không bao giờ sợ cậu."

Cậu cúi hôn lên trán cô, dịu giọng: "Chỉ có những kẻ mang ý đồ xấu mới sợ người khác phản kháng.

Tớ sẽ không bao giờ ép buộc cậu, nên cậu đâu có lý do gì để ra tay với tớ.

Thế thì tại sao tớ phải sợ?"

Trần Kiều siết chặt vòng tay, nước mắt lặng lẽ rơi.-------------------------------------Tất cả chương mỗi chương đủ 20 bình chọn mình sẽ lên full phần phó bản tiếp theo nha các mom.

Hãy bình chọn để tui có động lực lấp hố nhoé :3
 
[Đang Edit] Game Kinh Dị Nhưng Là 18+
Chương 55:【Ngôi nhà búp bê 1】Lên đường


Ngày khai giảng thứ ba, sáu giờ rưỡi chiều.Lẽ ra lúc này là giờ tự học sắp bắt đầu, nhưng Trần Kiều và Thi Diệc Thanh đều không ở trong lớp.

Hệ thống chỉ định địa điểm tập hợp vẫn là tầng tám tòa nhà thí nghiệm, hai người đi thang máy, đến nơi sớm hơn nửa tiếng.Trần Kiều trông như đã chuẩn bị rất chu đáo.

Cô đeo một chiếc ba lô to, tay còn xách theo một vật dài.Thi Diệc Thanh ngạc nhiên hỏi: "Cái đó là gì vậy?"

Trần Kiều kéo tấm vải bọc bên ngoài ra, "soạt" một tiếng, thanh đường đao trượt khỏi vỏ.

Lưỡi đao dài, ánh bạc sắc lạnh, mang theo cảm giác áp chế khiến người ta phải dè chừng.Cô thản nhiên nói: "Đao thuộc diện quản chế, đã mài bén."

Thi Diệc Thanh: "..."

Bỗng nhiên cảm thấy con dao gọt hoa quả gập bỏ túi của mình thật yếu ớt đáng thương.Trần Kiều lại móc từ túi áo khoác ra mấy con dao gập đa năng, đưa cho Thi Diệc Thanh hai cái: "Tớ không chắc mấy thứ này có mang vào được không, nhưng chuẩn bị vẫn hơn.

Cũng chẳng biết vào trong đó chúng ta sẽ đi cùng nhau hay bị tách ra..."

Cô bỗng khựng lại, rồi dò hỏi: "Cậu nhìn thấy không?

Cái trên vai cậu ấy..."

"Cái gì cơ?"

Thi Diệc Thanh đưa tay lên sờ vai mình, chạm phải một thứ cảm giác rất lạ, giống như một viên kẹo dẻo QQ cỡ lớn.Nhìn kỹ mới phát hiện đó là một con mắt.Thi Diệc Thanh im lặng.Con mắt ấy giãy giụa trong tay cậu vài cái, cậu lập tức buông ra.

Nó chầm chậm bay lên, lơ lửng trong không trung, đong đưa theo gió.Lâu lắm mới gặp lại thứ này, thậm chí Trần Kiều còn có chút hoài niệm: "Tớ cứ tưởng nó biến mất rồi, hóa ra chỉ lúc sắp vào phó bản mới xuất hiện sao?"

Cô liếc nhìn đồng hồ, 18:50, chỉ còn mười phút.

Nhịp tim cô bất giác nhanh hơn vài nhịp, khẽ thì thầm: "Còn mười phút nữa..."

Hai người cùng yên lặng.Ánh hoàng hôn dần lùi mất, ráng chiều nhuộm đậm sắc vàng óng pha đỏ thắm.

Thi Diệc Thanh và Trần Kiều đứng kề vai, lặng lẽ phóng tầm mắt xuống toàn cảnh khuôn viên trường.Xa xa, vài bạn nam trốn tiết tự học đang chơi bóng rổ ngoài sân.

Quả bóng nảy xuống nền vang "bộp bộp", dù cách xa vẫn nghe thấy lờ mờ.

Nhìn từ tầng tám, bóng dáng họ nhỏ bé như những con kiến.Trần Kiều chống hai tay lên lan can, làn kim loại lạnh buốt khiến ngón tay cô trắng bệch trong gió, nhưng cô chẳng bận tâm, chỉ khẽ nói: "Chúng ta sẽ sống sót."

Thi Diệc Thanh siết chặt tay cô, kiên định lặp lại: "Ừm, chúng ta sẽ sống sót."

Kim đồng hồ cuối cùng cũng nhảy đến 19:00.Bóng dáng cả hai lập tức bị luồng sáng trắng rực nuốt trọn.-【Đang tải phó bản...

Hoàn tất.】【Tên phó bản: Ngôi Nhà Búp Bê.】【Nhiệm vụ: Sống sót và trốn thoát thành công.】【Nhân vật: Bạn là một nữ sinh đại học.

Ít nhất là trên bề mặt.】【Đặc điểm nhân vật:[Phong lưu đa tình]: Bạn đầy cuốn hút, không bị ràng buộc bởi quy tắc xã hội hay chuẩn mực đạo đức truyền thống, số tình yêu từng trải đã lên đến hai con số.[Tâm điểm chú ý]: Bạn luôn nổi bật, là trung tâm của đám đông, nhưng đôi khi cũng dễ trở thành cái gai trong mắt kẻ khác.[Xúc động]: Bạn thường hành động theo cảm xúc và ham muốn, chẳng màng hậu quả. [Dã tâm bừng bừng]: Bạn có tham vọng mạnh mẽ và sẵn sàng trả bất cứ giá nào để đạt được mục tiêu.[Vị thành niên]: Hệ thống phát hiện bạn chưa đủ tuổi trưởng thành, bởi vậy thêm thuộc tính này.

Là người chưa thành niên, bạn sẽ được luật lệ ưu ái.】【Lưu ý:1.

Chú ý chỉ số "Độ tương thích nhân vật" hiển thị trong tầm nhìn.

Nếu trong phân cảnh mở đầu, hành vi/lời nói không phù hợp khiến độ tương thích giảm xuống dưới 60, kịch bản có thể lệch khỏi tuyến chính và kích hoạt nhiệm vụ phụ nguy hiểm.2.

Hoàn thành nhiệm vụ theo đúng quy định.

Nếu bị xác định là vi phạm, bạn có thể bị kẹt vĩnh viễn trong phó bản.】Trần Kiều khẽ nôn khan, đầu óc quay cuồng.Lần dịch chuyển này dường như còn khó chịu hơn mấy lần trước, đầu cô như muốn nứt ra, trước mắt mờ ảo như bị màn sương dày che phủ."

Em ổn chứ, Kiều?"

Bên cạnh có người vỗ nhẹ lưng cô, giọng nói xa lạ, hình như đang gọi tên cô, nhưng phát âm rất kỳ.Cảm giác buồn nôn dần dịu, Trần Kiều nheo mắt, cố nhìn rõ gương mặt đối phương.Là một người đàn ông da trắng lạ hoắc, làn da nhợt nhạt như lâu rồi không gặp ánh mặt trời.

Anh ta gầy, đeo kính gọng đen che gần nửa khuôn mặt, tóc xoăn tít, rối bời trên đầu, hình tượng mọt sách kinh điển.Có vẻ trời đang đầu thu, lá cây bên đường ngả vàng, mặt đất lác đác một lớp lá rụng mỏng.

Gió thoảng qua hơi lành lạnh, Trần Kiều khẽ rùng mình.Cô cúi xuống nhìn trang phục của mình, một chiếc váy liền cổ khoét sâu, dây áo mảnh đến mức cô hoài nghi chỉ cần đi vài bước là đứt.

Tà váy chỉ đến giữa đùi, bảo sao lạnh thế.Chân cô đi đôi giày cao gót buộc dây, may mà gót không quá cao, ít ra không đến mức mới đi vài bước đã ngã.

Cánh tay khoác một chiếc túi Chanel mini, nhỏ đến nỗi chỉ vừa đủ nhét một chiếc điện thoại và hai thỏi son.

Trong tay trống trơn, những thứ đã chuẩn bị trước đó đều không mang vào được."

Cưng à, nếu em khó chịu thì có thể về, không nhất thiết phải đi với anh đâu."

Người đàn ông nói, còn đưa tay vén mấy sợi tóc lòa xòa trước trán cô ra sau tai.Trần Kiều khẽ sững người, nhưng không tránh né.

Kết hợp với đặc điểm [Phong lưu đa tình], cô đoán người này hẳn là bạn trai hoặc mập mờ của nhân vật mình đang đóng.Cô quan sát xung quanh, đây chắc là khu dân cư, phần lớn là biệt thự và nhà liền kề, mỗi nhà đều có sân vườn riêng.

Dựa vào vị trí mặt trời, cô đoán hiện tại đang là buổi sáng, nắng chiếu rực rỡ.Không xa đó đỗ một chiếc xe con, vài thanh niên trông như sinh viên đang chất hành lý vào cốp sau.Đi du lịch sao?"

Ừm...

Đúng là em hơi khó chịu, em về..."

Trần Kiều mới nói được nửa câu, chỉ số tương thích nhân vật trong tầm nhìn đã tụt dốc không phanh, buộc cô phải đổi giọng ngay: "...

Về cũng chẳng có việc gì, nên em sẽ đi cùng anh."

"Em yêu, em chu đáo quá..."

Người đàn ông nở nụ cười, định tiến lại gần hơn.Trần Kiều không muốn có tiếp xúc thân mật, liền giả vờ khẽ nghiêng chân, "ái" một tiếng: "A!

Đau quá, hình như em bị trẹo chân rồi."

"Hừ!

Tôi đã nói rồi, chúng ta phải đi xa, chẳng hiểu sao cậu lại đi giày cao gót."

Một cô gái trẻ đứng cách đó mấy mét bước tới.Cô ấy có mái tóc vàng, gương mặt thon dài, đôi má lấm tấm vài nốt tàn nhang, diện mạo vốn thanh tú nhưng vẻ mỉa mai cùng giọng nói chua chát đã phá hỏng phần nào khí chất.Cô ấy mặc bộ đồ thể thao màu hồng, khiến Trần Kiều chỉ muốn đổi đồ ngay lập tức.Cô gái tóc vàng liếc Trần Kiều một cái, rồi quay sang người đàn ông bên cạnh: "Isaac, mặc kệ cậu ta đi, để cậu ta khập khiễng mà đi."

"Đừng nói vậy, Heather."

Isaac tỏ vẻ lo lắng: "Tối qua Kiều uống nhiều quá nên giờ vẫn hơi choáng."

"Rồi rồi."

Heather đáp nhạt: Trước ngày xuất phát còn tiệc tùng tới tận sáng, say lăn ra đường không dậy nổi, đáng tin thật đấy."

Không lạ gì cơn choáng này, Trần Kiều xoa thái dương, thầm nghĩ, hóa ra tối qua nhân vật này uống rượu say bí tỉ.Nhưng Thi Diệc Thanh đâu?Cô đảo mắt nhìn quanh, tính cả mình là năm người, ngoài Heather, ba người còn lại đều là nam.Ngoài Isaac, hai người kia, một thấp bé mập mạp trông rất thân thiện, một cao lớn rắn rỏi, gương mặt điển trai, chắc hẳn là hot boy trong trường.

Nhưng chẳng ai giống Thi Diệc Thanh cả.Có lẽ trong phó bản này, bọn họ đang mang gương mặt của người khác?

Hoặc cậu không ở đây?"

Còn chờ gì nữa công chúa?

Muốn tụi này bế cậu đi à?"

Heather mỉa mai.Dù thế nào cũng phải xuất phát đã.Trần Kiều vừa khập khiễng vừa được Isaac dìu, tiến về phía chiếc xe.-------------------------------------Tất cả chương mỗi chương đủ 20 bình chọn mình sẽ lên full phần phó bản tiếp theo nha các mom.

Hãy bình chọn để tui có động lực lấp hố nhoé :3
 
[Đang Edit] Game Kinh Dị Nhưng Là 18+
THÔNG BÁO CHUYỂN NHÀ


Như đã nói từ trước, do việc sử dụng Wattpad không tiện nên mình đã quyết định chuyển nhà sang 2 nền tảng: Allin và Joyme.

- Đối với những bộ đã full, mình vẫn để nguyên trên Wattpad và reup sang Allin.

- Đối với những bộ chưa full, mình sẽ dừng đăng trên Wattpad và chuyển sang up ở 2 web trên với tiến độ như nhau, các mom có thể đọc ở 1 trong 2 web.Truy cập page để lấy link đọc truyện liền nha các mom: https://www.facebook.com/share/1DypdZg3bJ/?mibextid=wwXIfrCác mom có thể chuyển sang phần hội thoại để ấn vào link dẫn sang page luôn nhé.Nếu được thì cho tui xin 1 fl nha 🥰
 
Back
Top Bottom