Dù rằng những thành viên còn lại trong nhóm chẳng ai dám hó hé nửa lời, nhưng nghe phong thanh đâu đó vẫn có những lời đồn đoán to nhỏ.
Sau vài ngày nằm nghỉ trên bệnh viện, Yến quay trở lại trường học.
Cô sinh viên trẻ lấy lại được tỉnh táo, thậm chí còn trông khỏe khoắn, tỉnh táo hơn trước khiến cho Ngọc thở phào nhẹ nhõm.
Họ chỉ hỏi han nhau mấy câu rồi cùng thống nhất đưa kí ức kia vào quên lãng, bởi nó quá đáng sợ để kể lại thêm lần nữa.
Trên tầng bốn, căn phòng được thay khóa, kể cả cầu thang lên đó cũng phải rào lại cẩn thận.
Tại kí túc xá, chiều nay Yến và Ngọc không có tiết, trong phòng chỉ còn mỗi mình hai bạn trẻ.
Trời bên ngoài nhiều mây, âm u, chẳng thấy nổi một tia nắng.
Ngọc đoán rằng sắp mưa, vội rời khỏi giường, ra ban công thu quần áo vào.
Cô không để ý đến Yến, vì đinh ninh cho rằng bạn mình đang ngủ trên giường.
Đến khi cửa ban công mở ra, lấp ló sau áo quần đang treo trên giăng, gió thổi đung đưa qua lại, Ngọc thấy bóng lưng Yến.
Thoáng chốc, cô sởn da gà vì cảm giác khung cảnh này rất quen thuộc.
Bất chợt, đoàng!
Sấm chớp đánh giật một cái trên tầng không, rồi sau đó còn gầm gừ như con dã thú đang lăm le đe dọa.
Cả người Ngọc như hạ nhiệt, lạnh toát.
Cô lí nhí gọi tên đối phương: “Yến…
Yến ơi?”
Ngọc chẳng hiểu sao, khi này mình chỉ toàn nghĩ đến chuyện ma quái hôm nọ.
Yến quay đầu, gương mặt trắng bệch, ánh mắt vô hồn lại nhìn chòng chọc vào cô.
“Tại sao… mày… không cứu tao?”
Một cánh tay khô quắt xuyên qua giăng phơi, vươn đến siết chặt vào cổ Ngọc, bóp chặt đến mức cô không thể thở nổi.
Móng tay nó dài, đâm đến rách da thịt cô, máu rỉ xuống thấm vào cổ áo.
Ngọc ú ớ không nói nên lời, gấp rút quờ quạng rồi cào cấu vào cánh tay kia.
Yến nhanh như chớp xuất hiện trong tầm mắt Ngọc, ánh mắt đỏ lừ long lên, miệng bị kéo rộng, nơi khóe môi vẫn còn thấy được nước bọt đang sùi lên vàng đặc.
Dáng vẻ ấy rất giống đêm trăng hôm nọ, nó khắc sâu vào tâm trí cô.
Yến hét lên, chói tai đến mức tưởng chừng làm người ta rách màng nhĩ.
“Tại sao mày không cứu tao?!!”
Bật dậy, thở hổn hển, mồ hôi túa ra thấm ướt lưng áo.
Ngọc nhận ra là cô đang ngủ, và bên ngoài gió bấc nổi lên, đập vào cửa kính như báo hiệu một cơn mưa lớn đang đến.
Cô lật đật xuống giường, bật đèn phòng, ánh sáng cho Ngọc lấy lại chút bình tĩnh, cô liếc sang giường của Yến.
Yến ở trong chăn, nhịp thở vẫn đều đặn, xem chừng là đang ngủ.
Trong lòng của Ngọc dịu lại chút đỉnh, mọi thứ vẫn ổn thỏa mà.
Từ chiều cho đến tối, kể từ khi Yến ngủ dậy, Ngọc luôn lén lút quan sát nét mặt bạn mình.
Dù biết chỉ là một cơn ác mộng, nhưng chỉ đến khi thấy Yến vẫn bình thường thì thần kinh của cô mới thực sự thả lỏng.
Tới chừng nửa đêm, tất cả bốn cô nàng đều đã lên giường, tắt đèn đi ngủ.
Sự yên tĩnh lặng lẽ chiếm lĩnh cả căn phòng, chỉ “ken két” một tiếng cựa mình thôi cũng đủ để khuếch tán vang vọng.
Ngọc muốn ngủ, nhưng lại chẳng được.
Cô cứ trằn trọc, tự trách mình ban chiều đã ngủ quá nhiều, để giờ đẫy giấc.
Bóng tối làm Ngọc hơi ngại, vì cô chẳng biết được khuất khỏi tầm mắt mình, có thứ gì đang tồn tại, chuyển động ngang dọc hay chăng.
Nhất là sau cái đêm định mệnh kia, Ngọc lại càng nhạy cảm.
Hức… hức…
Nỉ non ở tầng dưới giường, một tiếng khóc thê lương khe khẽ phát ra.
Ngọc cứng người, nhận ra chất giọng này vì đó là người mà cô thân nhất – Yến.
Cô dè dặt, quay người chúi đầu xuống, nhìn vào bên trong giường, thì thào hỏi thăm: “Yến, sao thế?
Còn chưa ngủ à?”
“Hức…
Ngọc…”
Yến thút thít, chẳng chịu trả lời cho cô biết rằng mình bị sao.
Điều đó khiến Ngọc càng thêm lo lắng, không biết có phải là gặp chuyện nữa chăng.
Yến cứ khóc, tiếng khóc làm cho ai nghe phải buồn rười rượi, giống như là một người đã trải qua chuyện gì đó bi thương đến cùng cực.
Nhưng đối với Ngọc, cô càng ngày càng thấy sợ, bởi vì Yến trước giờ chưa từng khóc lóc tức tưởi như thế này.
Ngọc nghẹn lại, cảm giác như có thứ gì đó vô hình bóp nghẹt lấy mình, một bàn tay xương xẩu khô quắt chẳng hạn?
“Tại sao…”
Phá tan dòng suy nghĩ miên man của Ngọc, Yến lên tiếng.
Ngọc lạnh sống lưng, tưởng chừng mình có thể đoán được được câu tiếp theo đối phương sẽ nói.
“Tại sao mày không cứu tao?”
Choàng tỉnh, ánh sáng lùa vào qua cửa sổ ban công, hắt lên mặt Ngọc khiến cô vô thức chau mày lại.
Chưa định hình được chuyện gì xảy ra, một người bạn cùng phòng đã xông vào mà la toáng lên.
Hiện giờ mới là tinh mơ, ai nấy đều đang ngái ngủ.
“Dậy dậy, nhanh lên!
Ra đây đi.
Con Yến nó tự nhiên ngủ ở chỗ cầu thang lên tầng 4 kia.”
Ngọc cùng người còn lại nghe xong thì nghệch mặt, cuối cùng vẫn chạy ra xem tình hình thế nào.
May sao còn sớm, chưa mấy ai dậy, chỉ có một vài nữ sinh bắt gặp mới đến báo cho phòng họ.
Yến ngủ yên nơi cửa vào tầng bốn, nó vẫn khóa chặt thế nên cô nàng mới không thể vào được.
Họ thở phào nhẹ nhõm, Ngọc xung phong cõng Yến về kí túc.
Cho đến khi vừa mới nhấc nhẹ Yến lên, ống tay áo dài trượt xuống, ai nấy đều thảng thốt.
Chạy dọc cánh tay là những vết bầm tím, có nơi chuyển đen, những vết bầm ấy có hình thù giống như bàn tay ai đó nắm lấy Yến.
Cả đám lần lượt kiểm tra, tứ chi đều không ngoại lệ.
Vì sợ quản lí kí túc lại trách phạt, họ lẳng lặng đi cô sinh viên trẻ kia về kí túc, xem như chẳng có gì xảy ra.
Kể từ hôm ấy trở đi, Yến thi thoảng lại như người mất hồn, cứ lờ đờ, thi thoảng lại tự nói chuyện với một người vô hình nào đó bên cạnh.
Đến tối, cô lại khóc, có khi chỉ là sụt sịt vài tiếng, lâu lâu thì rên rỉ đến thê lương.
Bạn cùng phòng của Yến, ngoại trừ Ngọc ra, ban đầu cũng là lo lắng, sợ hãi, cứ liên tục kề cạnh chăm sóc.
Nhưng cô sinh viên trẻ ấy bệnh tình chẳng hề huyên giảm, thậm chí đôi khi còn nặng hơn.
Họ bắt đầu nản, chán ghét ra mặt, thế là lần lượt chuyển ra ở riêng.
Căn phòng kí túc ấy, tất thảy các sinh viên đều đồn nhau rằng có một con điên khờ tên Yến, và bạn của nó – Ngọc.
Cuối cùng hai người bị cô lập, tách biệt khỏi tất cả.
“Sau đấy, Yến tự tử ạ…”
Nước mắt rơm rớm, Ngọc lại vội lau đi rồi nói tiếp: “Nhưng em chắc chắn, em đã thấy con ma đó!
Nó ám lấy Yến, nó dẫn Yến lại gần căn phòng tầng bốn, em đã thấy, chắc chắn!”
“Tại sao em lại biết nó muốn giết em?”
Liễn hỏi tới, anh thấy trong mắt cô dấy lên sự sợ hãi, kinh hoàng.
Ngọc nuốt khan: “Tại vì trong mơ, em đã thấy nó trong hình hài của Yến, nó muốn đẩy em xuống như cách đã từng.”
Liễn nhớ về cuộc trò chuyện chớp nhoáng của mình với Thế Vũ, anh hỏi tiếp: “Trước đây em có biết Yến từng gây thù với ai không?”
Ngọc suy ngẫm, cuối cùng vẫn lắc đầu: “Dạ…
Yến cứ như người mất hồn, đâm ra người trong phòng, bạn trong lớp đều kinh sợ, chán ghét.
Nhưng, chúng em chưa từng gây thù với ai đâu…”
Căn phòng lạnh toát, hơi lạnh từ sàn nhà xộc lên khiến Ngọc thấy ớn trong người, cô ngọ nguậy chân, chẳng biết nói gì thêm.
Liễn suy tư trong chốc lát, rồi anh đứng dậy rồi vỗ nhẹ vai Ngọc như an ủi.
Đoạn, anh cất lời: “Em yên tâm, tôi sẽ có cách.”
Bờ vai Ngọc vẫn run, thoáng còn nghe thấy tiếng sụt sùi.
Cô ngước mắt lên nhìn Liễn, trong veo và lấp lánh như tìm được vị cứu tinh của đời mình vậy.
Ngọc đã kể nhiều, lại chẳng ai tin cô.
Thế mà Liễn không một câu nào phán xét, khiến cho cô có cảm giác anh rất khác biệt.
Liễn bước khỏi trường, nắng trên đỉnh đầu gắt gao làm anh phải nheo mắt.
Hôm nay không xuất hiện ở khu khai quật di tích, chẳng biết cậu Nguyên kia làm việc thế nào rồi, có bị quản lí Kim mắng cho trận nào không.
Nhớ đến cậu, anh lại vô thức nở nụ cười.
Thôi thì giờ cũng chưa gấp, ghé qua xem xét tình hình một chuyến.
Liễn cứ thế vào bãi đỗ xe của trường, mảy may không biết rằng nơi tòa nhà cao tầng kia, có một ánh mắt thù hằn đang chằm chằm sau gáy anh như muốn ăn tươi nuốt sống.
Nó sáng lên, rồi vụt tắt.
Nguyên loáng thoáng có nghe về việc Liễn tạm vắng mặt, thế là cậu phải tổng hợp công việc mang về nhà cho anh xử lí, đồng thời cũng sẽ đỡ đần một vài thứ nằm trong khả năng của cậu.
Và tất nhiên, khối lượng việc nhiều lên đáng kể, nó làm Nguyên tất bật từ ngày này sang ngày khác.
Thậm chí, trưa hôm nay cậu còn quên cả ăn, chỉ mải mê giấy tờ với sổ sách.
Nguyên ngồi vào chỗ Liễn đang ngồi, cứ thế lạch cạch bàn phím máy tính, tai còn đeo tai nghe, cậu tập trung đến độ chẳng biết bên cạnh mình có người xuất hiện.
Anh nhìn vào màn hình đang nhảy chữ của Nguyên, tay rơi xuống vai cậu đánh cái “bộp” khiến Nguyên giật thót, lật đật tháo tai nghe ra.
“Anh, anh à…?
Anh đến từ khi nào thế?”
“Mới thôi, em chăm chú làm việc quá nên chẳng để ý gì cả.
Mà nhé, chỗ này sai này.”
Anh khom nhẹ người xuống, tay vươn ra chỉ vào màn hình máy tính, phần thông số này có lẽ cậu làm hơi vội nên mới nhầm lẫn.
Nguyên đáp lại rồi lật đật chỉnh sửa, sau khi bấm lưu thì tựa mình vào lưng ghế thả lỏng.
Liễn cũng kéo đến một chiếc ghế ngồi bên cạnh cậu, chân bắt chéo.
“Anh ạ, chuyện sao rồi?”
Nguyên cất giọng hỏi, cậu đã nghe về chuyện một nữ sinh nhảy lầu, và trùng hợp hơn đó là ngôi trường mà cậu đang theo học.
Chỉ mấy ngày nữa thôi, Nguyên sẽ phải kết thức khóa thực tập và quay về làm luận văn tốt nghiệp.
Khi nghe Liễn kể ra, cậu đã sốc đến mức mồm miệng há hốc.
Nghe Nguyên hỏi vậy, anh mới tuần tự kể lại những gì mình nghe được từ Ngọc cho cậu nghe, về một cô gái ở trong căn phòng trên tầng cao nhất của kí túc xá.
Nguyên chăm chú nghe, đăm chiêu như hồi tưởng lại chuyện cũ, lát sau mới lên tiếng: “À, em nhớ rồi, mà nó không cụ thể lắm.
Họ cứ truyền tai nhau về một cô gái nhảy lầu nơi căn phòng đấy, nhưng cô tên gì, học ngành nào, người ở đâu, thì chẳng ai biết.”
Ban nãy Liễn có hỏi qua Ngọc, nhưng cô cũng bất lực mà lắc đầu.
Trên đường đi, anh chủ động gọi điện thoại cho hiệu trưởng trường, kết quả là ông mới lên chức chưa lâu nên không có thông tin hữu ích gì.
Nếu đã chết trong khuôn viên của trường thì sẽ chẳng thể bước ra ngoài, tuy vậy thì để tìm kiếm là điều rất khó khăn, chi bằng…