Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ẩn Tình Trong Án - Đưa Tôi Đến Hà Lan

Ẩn Tình Trong Án - Đưa Tôi Đến Hà Lan
Chương 100: Cô bé dưới tán cây



Lãnh Du đen mặt ôm nó ra khỏi người Lâm Hinh. Mập Mạp vừa rời khỏi cái ôm ấm thì liên tục giãy giụa, Lãnh Du chỉ lạnh lùng đặt nó xuống đất, còn đá nhẹ vào nó.

Mập Mạp bước quanh các nàng, nó kêu liên tục rồi lăn lộn trên đất để thu hút sự chú ý của cả hai.

Lâm Hinh bật cười nhìn nó còn Lãnh Du thì không quan tâm.

"Ở đây không có con mèo cái nào đâu, mày chơi ở đây làm gì." Lãnh Du tức giận nói.

Lâm Hinh vừa định lên tiếng thì chợt nghe tiếng mèo kêu từ xa. Mập Mạp nghe thấy thì đứng lên, nó thấy một con mèo trắng, chuông trên cổ nó vang leng keng.

Mập Mạp dựng tai lên nghe, nó vừa chú ý con mèo trắng, vừa tập trung nghe tiếng nó kêu.

"Con mèo này có lẽ có chủ, trông đẹp vậy mà." Lâm Hinh nhìn con mèo trắng nói.

"Có lẽ vậy." Lãnh Du chưa nói xong, Mập Mạp đã bất ngờ lao về phía mèo trắng.

"Nó làm gì vậy?" Lâm Hinh vội đứng lên.

"Em đợi chút xem." Lãnh Du nắm tay Lâm Hinh, bĩu môi nhìn chỗ khác.

Cô bé tóc ngắn đang đứng dưới góc cây nhìn mèo trắng, có vẻ bé là chủ của nó nên mang nó đến công viên đi dạo.

Mập Mạp đến gần mèo trắng, ngửi vài cái, đầu hai con mèo dính vào nhau nhưng lại không có ý đùa giỡn.

"Hai con mèo không biết nhau chỉ ngửi mùi thôi đã chuẩn bị chơi với nhau." Lâm Hinh nói.

"Vậy thì chưa chắc, em nhìn miệng con mèo trắng kìa." Lãnh Du vừa chỉ vừa nói.

Lâm Hình thấy miệng nó đang ngậm hoa, nếu không chú ý sẽ không nhìn thấy. Bây giờ, nghe Lãnh Du nhắc, nàng có thể thấy được đó là bông hồng đỏ!

"Con mèo trắng đang mang sứ mệnh trên người. Sau khi hai đứa trò chuyện, có lẽ sẽ không giỡn nữa. Chúng ta ngồi xem diễn biến tiếp theo." Lãnh Du cười nói.

Cô kéo tay Lâm Hinh đến gốc cây kia, thấy con bé tóc ngắn không nhìn các nàng mà chỉ tập trung vào hướng mèo trắng rời đi.

Lãnh Du nhìn con bé rồi chớp mắt nhìn Lâm Hinh, thủ thỉ: "Chị khờ thật, sao hồi đó không nghĩ ra cách cua gái kiểu này."

"Chị mà biết cách cua người ta?" Lâm Hinh lườm nói.

Lãnh Du cười không đáp. Lâm Hinh lại hỏi: "Hồi đó, xích xe đạp của em có phải do chị sửa không?"

"Ừm." Lãnh Du gật đầu.

Lâm Hinh ôm chặt tay cô, hai người cùng đi theo hướng mèo trắng.

Các nàng thấy con mèo từ từ đi về phía băng ghế khác, Mập Mạp theo đuôi phía sau. Trên ghế là cô bé tóc dài vừa bị té, em đang ngồi đó đọc sách.

Trên đùi là khăn tay mà bạn vừa tặng em.

Con mèo nhảy lên đến cạnh cô bé. Em bị nó dọa nhưng vừa thấy là mèo trắng thì sáng mắt, ngẩng đầu nhìn xung quanh nhưng chưa thấy người em muốn gặp.

Khi em lại cúi đầu bèn thấy con mèo ngậm hoa hồng đặt lên sách, cô bé cầm hoa ngửi. Tuy chỉ mới mười tuổi nhưng em cũng hiểu ý nghĩa của hoa hồng chính là tình yêu.

Lâm Hinh nhìn vậy, quay đầu nhìn Lãnh Du, thấy cô mỉm cười. Có phải các nàng vừa gặp một buổi tỏ tình giản dị không?

Cô bé tóc dài cúi xuống thủ với mèo trắng như đang dặn dò nó. Khi ngẩng đầu, em thấy Mập Mạp phía sau mèo trắng, em cũng xoa đầu nó, dặn dò gì đó.

Sau đó mèo trắng rời đi, chạy về phía bụi cây. Cô bé cũng gấp sách, lặng lẽ đi theo. Đến gần một gốc cây, em phát hiện bạn tóc ngắn đang ngồi đó, vuốt v e mèo trắng.

Cô bé vẫn chưa biết có người đến. Khi ngẩng đầu, em bất ngờ thấy bé tóc dài đang đứng cách đó không xa. Thấy vậy, em hốt hoảng ôm mèo quay lưng bỏ đi.

Bé tóc dài vội đuổi theo nhưng do vừa bị té, em phải ngồi xuống xoa mắt cá chân. Không nghe tiếng ai sau lưng, em tóc ngắn quay lại. Thấy đối phương đang ôm chân, em chậm rãi bước tới.

"Cậu không sao chứ?" Em khẽ hỏi.

"Mình không sao." Bé tóc dài ngước nhìn rồi nhẹ nhàng dùng tay áo lau bụi trên mặt đối phương.

Cô bé tóc ngắn ngạc nhiên lùi về sau. Bé tóc dài cau mày, nói: "Cậu tránh mặt mình nhưng vẫn gửi hoa hồng cho mình."

Bé gái tóc ngắn cúi đầu, im lặng.

Giữa lúc hai em đang im lặng , tiếng giày vang lên phía sau. Một người phụ nữ cao gầy, mặc đồ trắng bước tới. Đôi giày cao gót đỏ nổi bật dưới chân. Cô liếc nhìn cả hai, rồi nói với cô bé tóc dài: "Bé Tuyết, có phải con lại bắt nạt bạn không?"

Cô bé tóc ngắn nhìn người đến lại nhìn cặp kính râm của nàng, vội đứng lên nói: "Dạ không phải, Thiên Thuyết không bắt nạt con...." Dừng lại một chút, em chào: "Con chào dì Tô."

Dì Tô gật đầu đáp: "Thay dì chào dì Nhan của con."

Sau đó, nàng lấy cây bút máy trong túi ra, đưa cho cô bé tóc ngắn, bảo: "Dạo này bút máy của dì Nhan hỏng rồi, con nhớ đưa cái này cho dì."

Cô bé gật đầu nhận bút máy. Sau khi nhìn Thiên Tuyết thì xoay người rời đi.

Người phụ nữ buồn buồn nhìn cô bé đi xa, sau đó, nàng ngồi xuống, dịu dàng nói với đứa cháu: "Bé Tuyết, chuyện hôm nay chỉ có con và cô biết thôi nha con."

Cô bé gật đầu đáp: "Dạ con biết rồi. Con biết con phải bảo vệ bạn ấy, không thể để ba mẹ biết bạn và cô gặp nhau."

Người phụ nữ mỉm cười xoa đầu rồi nắm tay em, nói: "Mình về thôi con."

Phía xa, Lãnh Du và Lâm Hinh nhìn ba người rời đi, cảm thấy hai đứa nhỏ quá đáng yêu nhưng người phụ nữ xuất hiện đã ngắt ngang cuộc trò chuyện của hai đứa.

Lúc này, Mập Mạp cũng đi đến.

"Đi thôi, chúng ta đi mua đồ cho nó và mua luôn đồ dùng hằng ngày cho chị." Lâm Hinh ôm tay Lãnh Du nói.

Lãnh Du nghe vậy, hiểu ý bèn hôn lên má nàng nói: "Vậy chị cũng phải mua thêm một bộ đặt ở nhà mình."

Thế là hai người đến siêu thị gần đó, Lâm Hinh vào mua vật dụng hằng ngày, còn Lãnh Du vào cửa hàng thú nuôi mua đồ cho Mập Mạp.

Sau đó, các nàng gặp lại trước cửa siêu thị. Lãnh Du thấy Lâm Hinh mua thêm rau và thịt bèn cười khẽ hỏi: "Đêm nay em tính tự mình nấu cơm?"

"Ừm, em học được một thời gian rồi nên đã đến lúc cho chị thử tài nghệ. Không ăn được chị cũng đừng trách em đó." Dứt lời, cả hai cùng đi bộ về nhà.

Lãnh Du cười nói: "Chỉ cần em nấu thì món nào cũng ngon."

Về nhà, Lãnh Du sắp xếp lại đồ cho Mập Mạp và cả đồ dùng của mình rồi mới vào bếp.

Cô chỉ đứng ở cửa nhìn bóng lưng của Lâm Hinh.

Tuy Lâm Hinh vẫn chưa nấu thành thạo nhưng xào rau xào thịt không làm khó được nàng, Lãnh Du tươi cười hạnh phúc nhìn người yêu bận rộn.

Cô rất bất ngờ khi Lâm Hinh chịu xuống bếp vì mình.

Trên bàn ăn, Lãnh Du nếm thử thịt xào, cô cảm thấy tay nghề của nàng đã tiến bộ rất nhiều. Cô nhận thấy ánh mắt mong đợi của Lâm Hinh bèn cúi đầu nói: "Miếng thịt này mặn quá."

Quả nhiên, Lâm Hinh lập tức ăn thử. Sau khi thử xong, nàng thấy mùi vị rất ổn thì thắc mắc: "Em thấy ăn ok mà, đâu có mặn đâu?"

Lãnh Du thấy dáng vẻ bối rối của nàng thì cười hôn nàng nói: "Chị ghẹo thôi, em nấu ăn ngon lắm."

Lâm Hinh thấy vậy nhíu mày nói: "Sao chị cứ thích trêu em."

Lãnh Du gắp thức ăn cho nàng, đáp: "Em đừng tự ti tay nghề của mình. Chỉ cần em nấu thì món nào cũng ngon."

Lâm Hinh ăn cơm, nghe vậy trong lòng ngọt ngào.

Ăn uống xong, hai người cùng nằm dài trên ghế sofa xem TV. Lâm Hinh gối đầu lên đùi Lãnh Du, còn Mập Mạp thì ung dung nằm trên bụng nàng, Lâm Hinh duỗi tay vuốt v e nó.

"Cuối tuần này mình đi du lịch ngắn ngày nha em?" Lãnh Du vừa vuốt tóc nàng vừa nói.

"Dạ được." Lâm Hinh ngẩng đầu, nhìn cô.

"Vậy chị muốn đi đâu?" Lâm Hinh cười hỏi, ánh mắt đầy chờ mong.

"Em thấy sao nếu mình đi suối nước nóng? Ở thành phố Dương có một chỗ suối nước nóng đẹp lắm." Lãnh Du đề nghị.

"Được! Nhưng... còn Mập Mạp thì sao?" Lâm Hinh chỉ tay về phía con mèo đang lim dim trên bụng mình.

"Để chị gửi nó qua chỗ Hoàng Lâm. Nhà cậu ấy có nuôi thú cưng, gửi tạm vài hôm chắc không sao." Lãnh Du nói tỉnh bơ, không chút do dự bán đứng bạn thân.

Mập Mạp như nghe hiểu, nó kêu "meo meo" phản đối. Lãnh Du lập tức liếc nó, nheo mắt, nói: "Mày kêu cái gì? Có người nuôi còn đòi hỏi gì nữa?"

Mập Mạp tròn mắt nhìn cô, mặt như sắp bị đày ra hoang đảo, u oán không nói thành lời.

Lâm Hinh hơi lo, quay sang hỏi: "Chị chắc Hoàng Lâm lo được cho nó không đó?"

"Yên tâm, cùng lắm thì cho nó đói một bữa thôi." Lãnh Du nhún vai, nói tỉnh như không.

"Không phải... ý em là, nhà Hoàng Lâm nuôi chó mà. Em sợ Mập Mạp bị bắt nạt."

"Không sao, chưa chắc nó không bắt nạt lại con chó đâu. Để chị nhắn cho Hoàng Lâm, nhờ cậu ấy trông giùm." Lãnh Du lấy điện thoại nhắn ngay.

Lúc Lãnh Du bận nhắn tin, Lâm Hinh cúi đầu nhìn con mèo mập đang nằm uể oải trên bụng mình. Thấy gương mặt nó đầy vẻ khổ sở, nàng bật cười, cào nhẹ vào cái mũi to của nó: "Có hai ngày thôi, ráng chịu chút nha."

Mập Mạp rúc đầu vào tay nàng, rên khe khẽ: "Meo...."

Nó nghĩ thầm, lòng tràn ngập bi ai. Làm mèo gì mà khổ dữ vậy trời...
 
Ẩn Tình Trong Án - Đưa Tôi Đến Hà Lan
Chương 101: Kỳ nghỉ (Hoàn)



Sáng thứ bảy, Lãnh Du mang quần áo, lái xe đến dưới chung cư Lâm Hinh đón nàng. Hôm nay, các nàng lên kế hoạch cho chuyến du lịch suối nước nóng hai ngày một đêm.

Khi Lãnh Du đến, cô thấy nàng một tay ôm Mập Mạp, một tay xách một chiếc vali nhỏ. Lãnh Du xuống xe, chất vali vào cốp xe, đồng thời trừng Mập Mạp.

Mập Mạp bị Lãnh Du trừng, nó nhanh chóng rụt đầu lại, lao thẳng vào lòng Lâm Hinh, cái chuông trên cổ kêu leng keng. Cách đây vài hôm các nàng thấy cái chuông treo trên cổ con mèo trắng nên cả hai quyết định sắm một cái cho Mập Mạp. Lãnh Du hài lòng nhếch môi nói: "Hai ngày này không bị nó quấy rầy, chúng ta có thể vui vẻ rồi."

"Có nó cũng vui mà." Lâm Hinh vừa nói vừa ngồi vào xe, để lại Lãnh Du với vẻ mặt ngơ ngác

Vợ cô bị con mèo mập này cướp mất rồi? Ẻm cảm thấy ở chung với nó rất vui?

Lãnh Du mím môi ngồi vào ghế lái, thấy cô vào, Mập Mạp vội quay đầu về phía cửa sổ, mông hướng về phía Lãnh Du, đuôi cong lên, không dám quẹt cô.

Dù vậy, Mập Mạp vẫn vểnh tai lên nghe động tĩnh của Lãnh Du, nó sợ cô không vui sẽ đá mình ra khỏi xe. Nó chỉ biết mấy hôm nay mình chọc cô không vui nhưng vẫn không rõ nguyên nhân là gì, nó nghĩ tốt nhất không nên chọc cô thêm.

Lâm Hinh ôm Mập Mạp vào lòng, lắng nghe tiếng gừ của nó, tay xoa nhẹ đầu nó. Lãnh Du nhìn cả hai, nói: "Chị check rồi, suối nước nóng chúng ta sắp tới không cho phép thú cưng nên mình thật sự không thể đưa Mập Mạp theo."

"Em biết, hai ngày này chỉ đành để nó chịu cô đơn." Lâm Hinh nhìn Mập Mạp, nàng thấy đôi mắt đen tròn của nó đang nhìn mình. Trong không gian xe, đôi mắt nó rất to, rất dễ thương.

Mặc dù các nàng nuôi nó chưa lâu nhưng cũng không nỡ gửi nó cho người khác nuôi ít hôm. Cả Lãnh Du cũng vậy, dù không thích nó nhưng cô vẫn lo lắng.

Khi họ đến gần nhà Hoàng Lâm, Lãnh Du dừng xe rồi cùng Lâm Hinh và Mập Mạp đi đến nơi ở của cô bạn thân.

Hoàng Lâm là dân của thành phố Dương nên cô sống cùng ba mẹ, hai người cũng thích chó, trong nhà cô có nuôi một con chó lớn màu vàng.

Khi Lãnh Du nhấn chuông cửa, Hoàng Lâm ra mở cửa, sau lưng là tiếng chó sủa. Mập Mạp rúc trong lòng Lâm Hinh, nó lặng lẽ nhìn thấy một con chó lớn màu vàng đang nhìn mình.

Hoàng Lâm nhìn Mập Mạp rồi đưa tay ôm lấy nó.

Mập Mạp vừa được ôm đã giãy giụa, meo meo muốn thoát khỏi tay Hoàng Lâm. Lâm Hinh hết cách chỉ đành đứng xa ra miễn nó lưu luyến cô.

Mà Hoàng Lâm cũng rất giỏi nuôi mèo, chỉ chốc lát Mập Mạp đã nằm ngoan trong lòng nàng.

Lãnh Du không khỏi trợn mắt nhìn nó, mắng: "Con mèo xấu này! Gặp ai cũng dính lấy."

Hoàng Lâm bật cười đáp: "Sao mình thấy hình như nó không thích cậu?"

Lãnh Du lạnh lùng nói: "Ai mà biết nhưng hai hôm này làm phiền cậu."

Hoàng Lâm gật đầu, cô nhìn Lâm Hinh đứng ở cửa rồi chớp mắt với Lãnh Du nói: "Hai cậu có thể vui vẻ đi hẹn hò, để lại bà cô già này chăm sóc con gái cưng cho hai cậu."

Lâm Hinh áy náy cười, bảo: "Làm phiền cậu. Nếu khi nào cậu đi chơi với người yêu thì bọn mình sẽ trông con cưng giúp cậu."

"Không cần đâu, chó nhà cậu ấy có ba mẹ nuôi. Hơn nữa, cậu ấy đang ế, chuyện này mốt mình nói sau." Lãnh Du nói rồi dẫn Lâm Hinh đi.

Hoàng Lâm ngơ ngác nhìn hai người rời đi. Sau đó, cô lấy điện thoại nhắn tin cho Hoa Mai.

Một lúc sau, Hoa Mai nhắn lại: "!!!!!!"

Hoàng Lâm nhìn thấy, cười gửi: "Đây là chuyện vui mà lần trước chị đã nói."

Sau khi lên xe, Lãnh Du và Lâm Hinh khởi hành về phía bắc thành phố Dương. Lãnh Du lái xe suốt hai tiếng đồng hồ mới tới chân núi.

Càng tiến sâu vào đường núi, hai bên đường cây cối mọc càng cao vút. Từ xa, Lâm Hinh đã thấy con đường uốn lượn dẫn lên cao. Nàng nhìn cảnh vật hoang sơ, cảm thấy như ngoài các nàng ra chẳng còn ai.

"Nơi này vốn là rừng tự nhiên, sau mới được phát triển thành khu nghỉ dưỡng. Bên trong có một suối nước nóng khá lớn. Tuy hằng năm có du khách đến tắm, nhưng vì cách xa trung tâm nên vẫn còn khá vắng." Lãnh Du vừa lái xe vừa giải thích.

"Ừm, đường mới trải nhựa sạch sẽ. Khu này chắc là một dự án lớn. Không biết họ phải mất bao lâu mới hoàn thành nó." Lâm Hinh nhìn ra cửa sổ, trầm ngâm.

Sau thêm khoảng bốn mươi lăm phút lái xe, họ đến một bãi đất trống, nơi đã có hơn mười chiếc xe đậu, chắc là của những du khách khác.

Xuống xe, một cơn gió lạnh lùa qua khiến Lâm Hinh rùng mình. Nàng khoanh tay bước về phía lan can bao quanh bãi xe. Dưới đó là một cánh rừng xanh mướt, từ đây có thể nhìn bao quát toàn bộ thành phố Dương.

Lãnh Du bước tới phía sau, nhẹ ôm lấy eo nàng, thì thầm bên tai: "Chắc người xây nơi này muốn tránh xa sự ồn ào náo nhiệt. Ở đây, người ta có thể tạm quên hết lo toan giống như cổ tích giữa đời thực."

Cô chỉ tay về phía khu nhà nghỉ cách đó không xa: "Em xem thiết kế ở đây theo phong cách châu Âu, giống mấy căn biệt thự trong truyện em hay đọc. Có thể người xây nơi này từng đi du học, bị mê mẩn bởi kiểu biệt thự cổ tích châu Âu."

Rồi cô khẽ cười, nói tiếp: "Nhưng mà người này chắc không đơn giản. Muốn xây khu nghỉ dưỡng ở nơi hẻo lánh thế này, chắc cũng thuộc dạng có địa vị. Không biết là họ muốn thể hiện bản thân, hay chỉ đơn giản là muốn tạo ra một chốn bình yên cho những ai giống mình, cần một nơi để trốn."

Lâm Hinh ngước nhìn khu nhà nghỉ, mái nhọn, ngói nâu đỏ, tường gạch đỏ. Dù đơn giản nhưng lại toát lên vẻ tinh tế.

"Chúng ta vào nhé?" Lãnh Du cúi đầu hỏi.

"Dạ." Lâm Hinh gật đầu, khoác tay cô đi vào sảnh khách sạn. Sảnh khách sạn không lộng lẫy như trong thành phố, nhưng được thiết kế hài hòa, độc đáo. Cây xanh được bố trí hợp lý, giữa sảnh còn có một đài phun nước nhỏ. Nơi đây toát lên nét yên tĩnh, tinh tế hiếm thấy. Còn có khá nhiều du khách nước ngoài đang trò chuyện vui vẻ.

Nhân viên ở đây đều là những người lịch thiệp, ăn mặc chỉnh tề. Dù nụ cười có phần xã giao, nhưng không ai tạo cảm giác khó chịu. Quả thực xứng danh khách sạn năm sao.

Sau khi nhận phòng xong, chuẩn bị rời khỏi quầy lễ tân, cả hai bất ngờ thấy một người phụ nữ cao ráo bước nhanh từ phía nhà hàng. Đôi giày cao gót đỏ nổi bật lập tức khiến Lãnh Du nhận ra, nàng chính là người phụ nữ họ từng thấy ở công viên.

Mái tóc đen dài được búi cao, gương mặt rạng rỡ, dáng đi tự tin, từng bước đều toát lên thần thái riêng biệt. Tuy mồ hôi lấm tấm trên trán, nhưng nụ cười lại rất dễ chịu, không hề gượng gạo hay kiểu cách.

Lãnh Du nhìn nàng, cô chú ý ánh mắt kính trọng từ nhân viên dành cho nàng. Cô nghĩ thầm: Cô này có thể là quản lý cấp cao của khách sạn, dù không phải thì cũng là sếp của họ.

Người phụ nữ gật đầu chào Lãnh Du và Lâm Hinh, nụ cười vẫn nhẹ nhàng không đổi: "Chào mừng hai cô đến với khách sạn của chúng tôi. Xin hỏi các cô đã nhận được phòng chưa?"

Câu hỏi đơn giản, nhưng giọng nói dịu dàng, chân thành, không hề gượng gạo khiến cả hai phải chú ý. Các cô luôn đinh ninh rằng nhân viên bên nghành dịch vụ dù có khen khách hàng nhưng vẫn nghe ra sự giả tạo nhưng cô nàng này lại tạo ra cảm giác chân thành khiến khách hàng như được tôn trọng.

Lãnh Du khẽ gật đầu. Người phụ nữ liếc nhìn hành lý họ mang theo, rồi nhỏ giọng nói với một nhân viên phục vụ gần đó: "Dẫn hai cô này về phòng. Nếu họ cần gì, cố gắng đáp ứng đầy đủ."

Nàng có tác phong điềm đạm, khi chỉ đạo nhân viên cũng không mang cảm giác kiêu ngạo. Lãnh Du tự nhủ người này không đơn giản.

Cô nhìn lướt qua bảng tên của cô nàng họ Tô, bên trên có khắc ba chữ Su Qing Yu.

Sau đó, Lãnh Du và Lâm Hinh được dẫn lên phòng. Nhân viên cúi người, lễ phép hỏi: "Xin hỏi hai cô có yêu cầu nào khác không?"

Lâm Hinh mỉm cười đáp: "Không, cảm ơn cô."

Người phục vụ cúi chào rồi lặng lẽ rời đi.

Lâm Hinh đóng cửa lại, liếc nhìn Lãnh Du, trêu: "Cảnh sát Lãnh à, nghỉ ở đây chắc tốn của chị không ít tiền ha?"

Lãnh Du bật cười, kéo nàng vào lòng: "Chị chờ được ở riêng với em lâu lắm rồi đó. Cứ bị phá hoài chị khó chịu lắm rồi."

"Chị không đứng đắn gì hết!" Lâm Hinh đẩy nhẹ cô ra, giả vờ giận dỗi.

Nhưng Lãnh Du chỉ cười khẽ, bất ngờ cúi xuống bế nàng lên. Khi lưng Lâm Hinh vừa chạm vào nệm, đôi môi đỏ của nàng bị chiếm lấy. Lưỡi Lãnh Du nhanh chóng xâm chiếm, dẫn dắt nàng vào nụ hôn sâu nồng cháy.

Lâm Hinh choáng váng trong hơi thở dồn dập, nàng bị Lãnh Du ghì chặt không thể cử động. Nhưng nàng không muốn đẩy ra, thậm chí còn chủ động đón nhận.

Không có Mập Mạp quấy rối, Lãnh Du càng thêm "mãnh liệt". Cô như thể đã kìm nén từ lâu chỉ đợi bùng nổ trong phút giây này. Ngay khi tay cô lướt xuống cởi nút áo của Lâm Hinh...

"Reng reng... reng reng...."

Nhạc chuông điện thoại vang lên như gáo nước lạnh dội thẳng vào đầu hai người. Lãnh Du khựng lại, tay còn đang trong áo Lâm Hinh. Cô bực bội liếc điện thoại, là cuộc gọi của Hoàng Lâm.

Cô hỏi Lâm Hinh: "Là Hoàng Lâm gọi đến, mình nên nghe hay không?"

Lâm Hinh thở d ốc hỏi: "Cậu ấy gọi đến? Có phải Mập Mạp gặp chuyện gì không?"

Lãnh Du chỉ muốn ném điện thoại của mình xuống gầm giường, con mèo mập chết tiệt này dù cách xa hàng ngàn dặm cũng cố gắng phá hoại chuyện tốt của cô!

Cô tuyệt vọng mở loa ngoài, giọng Hoàng Lâm vang lên: "Lãnh Du, nãy mình gọi cho cậu nhưng không gọi được. Các cậu đến nơi chưa?"

"Chắc ban nãy trên núi nên tín hiệu không tốt. Chuyện gì vậy? Mập Mạp có chuyện gì sao?" Lãnh Du tức giận hỏi.

Giọng Hoàng Lâm đáp lại: "Mập Mạp? Mập Mạp không sao. Nhưng ban nãy bọn mình nhận được cuộc gọi báo ở bờ sông Thanh Hà vừa phát hiện một thi thể nam bị phân hủy nặng. Kỳ lạ hơn là áo của nạn nhân vài lỗ thủng."

Nghe thế hai người ngây người, các nàng nhìn nhau, bên tai còn vang tiếng Hoàng Lâm đang nói.

Sao lại trùng hợp như vậy? Khó khăn lắm các nàng mới được nghỉ phép cơ mà?

(Hết truyện)

---------------------------------------------------------------------------
 
Back
Top Bottom