Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ẩn Tình Trong Án - Đưa Tôi Đến Hà Lan

Ẩn Tình Trong Án - Đưa Tôi Đến Hà Lan
Chương 90: Lời khai của Diệp Thuyên



Trên thực tế, chỉ cần là người nổi tiếng, dù là nhà văn, ngôi sao hay chính trị gia, họ cũng sẽ nhận được những bức thư hâm dọa. Đặc biệt với công nghệ tiên tiến ngày nay, những người gửi thư hâm dọa không còn chỉ giới hạn ở thư từ. Một số ít thậm chí còn gửi thư hâm dọa qua email hoặc tin nhắn.

Lâm Hinh hỏi: "Cô Diệp, ngoài những lá thư này, cô có bao giờ nhận được thư hâm dọa qua email hay tin nhắn không?"

Diệp Thuyên nhướng mày suy nghĩ một lát rồi nói: "Tôi không nhận được, Lệ Thanh cũng chưa từng nói với tôi."

Cảnh sát Lư liếc nhìn Diệp Thuyên, hỏi: "Cô còn giữ thư hâm dọa đó không?"

"Không, chúng tôi không giữ chúng. Nhưng bức thư không được viết tay mà là cắt ghép các chữ. Chữ trong thư được đánh trên máy tính rồi cắt dán gửi đến nhà Lệ Thanh." Diệp Thuyên nói.

Nhóm Lãnh Du hiểu ra, hành động cắt dán chữ này vừa nhìn đã biết là không muốn người khác đoán được kiểu chữ của mình.

Nếu đã vậy, Dương Lệ Thanh nhất định biết người đó, thậm chí còn thân thiết, nếu không hắn cũng không cần mất nhiều công phu như vậy.

Lãnh Du hỏi tiếp: "Thư được để trong phong bì?"

Diệp Thuyên gật đầu nói: "Phải nhưng trên đó không dán tem."

Lãnh Du nói: "Vậy thì không phải qua bưu điện mà nó được chuyển tận tay hoặc do người khác chuyển đến hộp thư nhà Dương Lệ Thanh. Cô Diệp, cô có biết hôm qua nhà Dương Lệ Thanh bị cháy không?"

Diệp Thuyên trợn tròn mắt không thốt nên lời, sau đó nàng cụp mắt nói: "Việc nhà bị cháy cũng không gì lạ. Dù sao đồ đạc của Lệ Thanh đều nằm ở đó, chị ấy cũng sống đó nhiều năm. Vậy nên ở đó có thể sẽ có chứng cứ mà các sếp muốn tìm, hung thủ cũng thừa biết chuyện đó nên mới đốt nó."

Lãnh Du nhìn kỹ khuôn mặt của nàng, cô cảm thấy Diệp Thuyên rất khác với nhận định của mình. Ban đầu cô tưởng Diệp Thuyên là một người chỉ biết sướt mướt nhưng hiện tại nhìn nàng thong thả trả lời, cô lại thấy đây là người trầm tính hơn bất kỳ người nào.

Nếu nàng thật sự không phải hung thủ, Lãnh Du thật lòng khâm phục cho tâm trạng bình tĩnh và lập luận rõ ràng lúc này của nàng, bởi đây không phải là một việc dễ dàng.

Đồng thời, mọi người cũng rất quan tâm đ ến nội dung của bức thư. Vì vậy, Lâm Hinh bèn hỏi: "Cô Diệp, cô có nhớ trong thư người gửi đã viết gì cho cô không?"

Diệp Thuyên ngước mắt nhìn Lâm Hinh, gật đầu, nghiến răng đáp: "Nhớ chứ. Nội dung chỉ có mấy chữ, nếu hai người không chia tay thì đừng trách tôi sẽ giết cô."

Khi Diệp Thuyên nhắc đến nội dung bức thư, trong mắt hiện rõ hận thù.

Lâm Hinh liếc nhìn Lãnh Du rồi hỏi tiếp: "Bức thư được gửi đến nhà của Dương Lệ Thanh. Vậy từ cô đó có phải ám chỉ Dương Lệ Thanh không?"

Diệp Thuyên nói: "Có lẽ là vậy. Vì trên thư không ghi địa chỉ nhưng lại nằm trong hộp thư của nhà chị ấy nên chắc chắn là đưa chị thành ra chúng tôi mới nghĩ là fan cuồng gửi."

Lãnh Du đang ngồi ở một bên đột nhiên nói: "Trong khoảng thời gian này, có phải chỉ có mình nhà họ Triệu biết các cô đang quen nhau?"

Diệp Thuyên quay đầu về phía Lãnh Du, khẳng định: "Phải, ban đầu chúng tôi còn tưởng chuyện của mình bị truyền thông biết. Bởi dù sao truyền thông và người hâm mộ luôn thích quan tâm đ ến đời sống tình cảm của người khác. Lúc đó chúng tôi nghĩ có lẽ giấy không gói được lửa nhưng chỉ không biết đã bị lộ lúc nào. Bây giờ tôi ngẫm lại, ngoài bên đoàn phim thì người biết rõ chuyện này nhất chỉ có phía nhà họ Triệu, ngoài ra chẳng còn ai."

Lúc này, cảnh sát Lư ngắt lời, hỏi: "Đoàn phim cũng biết quan hệ của hai người sao?"

Diệp Thuyên kể lại sau nhiều ngày vào đoàn phim, có đêm Dương Lệ Thanh đã tỏ tình với mình. Khi kể chuyện này nết mặt nàng dịu dàng như nhớ về khoảng thời gian ngọt ngào ấy. Nàng kể: "Sau khi tôi nhận kịch bản Đêm Tối, Lệ Thanh thường đến đoàn phim hai buổi một tuần nhưng rồi tần suất đến của chị tăng lên. Hơn nữa, sau khi chúng tôi yêu nhau, chị cũng không còn lấy cớ tìm đạo diễn để gặp tôi mà chị bay thẳng đến chỗ tôi. Chị là người phụ nữ vừa táo bạo lại cẩn thận, chị luôn biết rõ mình muốn gì. Ban đầu tôi không hiểu nhưng sau đó cũng nhận ra. Thật ra đoàn phim cũng biết chị quan tâm tôi nhưng bọn họ không dám nói thẳng mà chỉ bàn tán sau lưng. Chuyện này tôi cũng vô tình nghe vậy cho nên, đoàn phim hẳn đã đoán được quan hệ của chúng tôi."

Khi Diệp Thuyên kể, giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng, nét mặt say sưa, trông rất vui vẻ, hạnh phúc. Cả ba có thể cảm nhận được nàng thực sự yêu Dương Lệ Thanh.

Ngay cả một người đàn ông thô lỗ như cảnh sát Lư cũng cảm nhận được tình yêu chân thành của họ nhưng điều đó đã bị kẻ sát nhân tàn nhẫn cướp đi.

Ông nói: "Cô Diệp, chúng tôi không có ý chạm vào nỗi đau của cô nhưng vụ án vẫn cần phải điều tra."

Diệp Thuyên hồi thần, nhìn vẻ mặt áy náy của cảnh sát Lư, giọng lạnh lùng trở lại: "Các sếp có gì muốn hỏi cứ hỏi."

Cảnh sát Lư tiếp tục: "Được, vậy Tạ Xảo Nhu biết cô khi Dương Lệ Thanh đến phim trường đúng không?"

Trong đầu Diệp Thuyên lập tức hiện lên khuôn mặt còn nét trẻ con của Tạ Xảo Nhu, nói: "Phải, lúc đó em ấy là trợ lý riêng của Lệ Thanh nên hay đi cùng chị. Xảo Nhu rất lễ phép nên tôi rất thích em ấy. Hoặc có thể vì yêu Lệ Thanh nên tôi thương chị thương cả những người quanh chị."

Mặc dù lời của Diệp Thuyên có thể chứng minh rằng cuộc trò chuyện ngày hôm qua của Tạ Xảo Nhu với họ không phải là giả, nhưng rất khó để đảm bảo hai người không thảo luận trước. Vì vậy, nhóm Lâm Hinh vẫn còn nghi ngờ về khẩu cung của cô.

Lâm Hinh bèn nói: "Chúng tôi muốn biết mấy hôm Dương Lệ Thanh bị sát hại, cô đã ở đâu?"

Diệp Thuyên trả lời rành mạch: "Vì Đêm Tối đang trong thời gian quay, tôi cần phải ở trong đoàn mọi lúc để có thể kịp thời sửa kịch bản nên tôi luôn ở đoàn. Chuyện này, các sếp có thể xác nhận với phía đoàn phim. Ngày chị bị sát hại, đến giữa trưa xem tin tôi mới biết. Hôm sau tôi vội vàng bay về thành phố Phương cũng là ngày cảnh sát Lâm bắt gặp tôi ở ngoài nhà xác."

Lãnh Du nhấp ngụm nước, hỏi: "Cô Diệp, hai người đang yêu nhau mà mấy tiếng trước khi cô ấy bị sát hai, hai cô không liên lạc sao?"

Khi nghe câu này, Diệp Thuyên tiếc nuối nói: "Đêm trước khi chị mất, tôi có gọi cho chị. Chị nói chị về thành phố Phương rồi, đợi tôi về đây, hai đứa sẽ ở chung. Tôi biết chị ở biệt thự của mình, khi đó chị còn bảo tính mua vài món nội thất nhưng chưa kịp đã bị hung thủ sát hại. Vì chị không có chìa khóa nhà tôi nên chị tạm ở đó, cũng thuận tiện cho công việc. Tôi có bảo chị ở khách sạn nhưng chị nói ở đâu chị cũng ngủ được nên không cần dọn đến dọn lui chi phiền phức."

Diệp Thuyên dừng lại rồi nói tiếp: "Sáng hôm sau khi tôi đến trường quay có nhắn tin cho chị nhưng chị không trả lại. Lúc đó tôi nghĩ có lẽ chị chưa tỉnh nên không quấy rầy, nào ngờ đến lúc đọc tin mới biết chị đã bị mưu sát."

Khi nói, sắc mặt Diệp Thuyên đau khổ. Nhóm Lâm Hinh biết khi hay tin chắc chắn nàng cũng không thể bình tĩnh, dù sao đó cũng là người thương, đặc biệt là cách thức sát hại của hung thủ quá dã man, nàng không vỡ òa cũng đã rất đáng khâm phục.

"Nếu... nếu chị ấy ở khách sạn, có lẽ đã không gặp phải cảnh này." Diệp Thuyên nghẹn ngào nói.

Lúc này, ngoại trừ tiếng nức nở của Diệp Thuyên, ba người còn lại trong phòng đều bày tỏ sự thương cảm đối với hoàn cảnh bi thảm mà nàng gặp phải. Lâm Hinh thở dài, vỗ nhẹ vai nàng, đợi cho đến khi nàng ngừng khóc mới tiếp tục thẩm vấn.

Cảnh sát Lư hỏi: "Cô Diệp, cô nói Dương Lệ Thanh đang làm việc trong biệt thự. Theo những gì cảnh sát Lâm nói với tôi ngày hôm đó, buổi ký tặng sách của Dương Lệ Thanh diễn ra vào hai tháng trước, lúc này cô ấy hẳn không nên nhanh chóng bắt tay vào sáng tác tác phẩm mới?"

Diệp Thuyên nói: "Tôi biết chuyện chị sáng tác tác phẩm mới nhưng chị không nói sẽ viết lúc nào. Sau đó, khi chị đến thành phố Phương, chị mới nói cho tôi biết."

Lâm Hinh nghe thấy vội hỏi: "Dương Lệ Thanh có nói với cô về nội dung của quyển mới không?"

Diệp Thuyên gật đầu nói: "Cụ thể thì tôi không rõ nhưng chị có nói bộ trước là kết buồn nên bộ này chị muốn viết kết đẹp mà.... vai chính của truyện sẽ là tôi."

Càng nói, nàng càng lí nhí, đến cuối không còn nghe thấy.

Lãnh Du nghe xong, đột nhiên đứng dậy đi đến bên bàn chất đầy sách của Diệp Thuyên, hỏi: "Cô Diệp, bộ sưu tập của cô có Đêm Tối không?"

Diệp Thuyên đứng dậy đi đến trước bàn, lấy cuốn Đêm Tối ra đưa cho cô. Lãnh Du cầm cuốn sách trong tay, lật đi lật lại như đang tìm kiếm thứ gì đó.

Ba người còn lại rất kinh ngạc khi nhìn thấy cô như vậy, ngay lúc Lâm Hinh đang định hỏi thì Lãnh Du đột nhiên đóng sách lại, nói: "Nạn nhân của truyện là một họa sĩ nổi tiếng!"

Ngay lập tức, cô hỏi Diệp Thuyên: "Cô Diệp, cô có biết thân phận của họa sĩ truyện tranh chuyên xuất bản truyện của Dương Lệ Thanh không?"

Diệp Thuyên nhìn cô, bối rối hỏi: "Họa sĩ truyện tranh? Tôi không biết cả Lệ Thanh cũng nói rằng chị chưa bao giờ biết danh tính của họa sĩ đã vẽ tác phẩm của mình."

Dương Lệ Thanh không biết danh tính của họa sĩ truyện tranh, vậy có nghĩa là cô chưa bao giờ tiếp xúc với họa sĩ? Cô chỉ bán bản quyền cho hãng phim chứ chưa bao giờ thực sự thương lượng với người này?

Vậy tất cả suy luận của họ có phải nên bỏ đi?

Khi hung thủ đến biệt thự của Dương Lệ Thanh, có lẽ hắn không đến với danh nghĩa công việc mà thực sự là đến thăm? Nếu đúng như vậy thì hung thủ hẳn không biết nạn nhân.

Vậy hắn rốt cuộc là ai? Vì sao Dương Lệ Thanh lại không đề phòng hắn?

Đúng lúc mọi người đang bối rối thì điện thoại của Cảnh sát Lư vang lên, thấy là của Phòng Pháp y, ông mở loa ngoài, chỉ nghe thấy: "Cảnh sát Lư, chúng tôi phát hiện vết rách và trầy ở đầu móng ngón trỏ tay phải Dương Lệ Thanh. Vết trầy này có lẽ lúc còn sống nạn nhân đã liên tục khảy vào thứ gì đó."

Cảnh sát Lư sửng sốt.

Cách đây không lâu, họ tìm thấy một cây bút trong biệt thự mà Dương Lệ Thanh vừa mua, hiện tại lại là vết xước trên móng ngón trỏ của cô.

Vết xước này tượng trưng cho điều gì?

Hơn hết, cô đã khảy vào thứ gì?

Dương Lệ Thanh, rốt cuộc cô muốn truyền đạt thông điệp gì cho chúng tôi?
 
Ẩn Tình Trong Án - Đưa Tôi Đến Hà Lan
Chương 91: Móng tay



Sau khi cảnh sát Lư nhận điện thoại, chỉ trong vài giây, vẻ mặt của ông từ bình tĩnh chuyển sang ngạc nhiên, sau đó là bối rối, rồi trầm tư. Cuộc gọi vừa rồi thật sự là một tin chấn động khó lý giải.

Khi Lãnh Du nhìn thấy ông che điện thoại, cô quay lại, nháy mắt với ông. Cảnh sát Lư lập tức hiểu ý, im lặng.

Bây giờ Diệp Thuyên vẫn đang là nghi phạm, dù tình huống thế nào cũng không thể lộ ra trước mặt nàng, tránh tin tức lọt ra ngoài.

Dù nàng không phải hung thủ nhưng rất có thể nàng có quan hệ mật thiết với hung thủ. Dựa trên điều này, cảnh sát phải cẩn thận với nàng.

Lãnh Du lại quay đầu nhìn Diệp Thuyên, cố gắng chuyển hướng sự chú ý của nàng, cô hỏi: "Cô Diệp, cô thật sự không biết thân phận của họa sĩ truyện tranh sao?"

Diệp Thuyên lắc đầu nói: "Tôi thật sự không biết." Sau đó nàng hỏi: "Sao vậy? Nạn nhân trong Đêm Tối có liên quan đến tay họa sĩ này sao?"

Lãnh Du nói: "Chúng tôi không biết, nhưng chúng tôi có lý do để nghi ngờ tay họa sĩ truyện tranh này, cũng giống như chúng tôi có lý do để nghi ngờ cô. Nếu cô không biết danh tính của họa sĩ truyện tranh, vậy việc tìm ra hung thủ lại khó càng khó."

Thật ra cô muốn nói vậy để thu hút sự chú ý của Diệp Thuyên, nếu quá trình bắt giữ hung thủ kéo dài và Diệp Thuyên không phải hung thủ thực sự thì nàng nhất định sẽ cảm thấy lo lắng. Nếu nàng thực sự sát hại Dương Lệ Thanh, thì nàng sẽ có những cảm xúc khác.

Diệp Thuyên cắn chặt môi, nhỏ giọng nói: "Nhưng chúng tôi thật sự không biết thân phận của người này. Sếp à, nếu như tôi biết, tôi nhất định sẽ nói với cô."

Lãnh Du quan sát nét mặt của cô, sau đó lấy điện thoại di động từ trong túi ra, đưa tấm ảnh cho Diệp Thuyên, hỏi: "Cô biết cây bút này không?" Sau đó, cô chăm chú nhìn sắc mặt của Diệp Thuyên.

Diệp Thuyên thấy cây bút, sắc mặt thay đổi, hỏi: "Các cô tìm thấy nó trên người Lệ Thanh? Đây là bút tôi tặng cho chị ấy, có điều tôi không biết chị ấy luôn mang theo bên mình."

Nàng không phủ nhận cây bút này là do chính nàng đưa.

Lãnh Du lắc đầu nói: "Chúng tôi không tìm thấy nó trên người cô ấy, chúng tôi tìm thấy nó trên bãi cỏ của căn biệt thự ở thành phố Phương."

"Không đâu, Lệ Thanh sẽ không tùy tiện đánh rơi đồ đâu." Diệp Thuyên đáp ngay.

Lãnh Du gật đầu đồng ý: "Tôi cũng không tin cô ấy sẽ bất cẩn đánh rơi nó. Hơn nữa, cây bút này là do cô Diệp tặng. Chúng tôi nghi ngờ cô ấy đã ném nó ra ngoài cửa sổ vào ngày bị sát hại."

Điều Lãnh Du muốn biết chính là những lời vừa rồi của Diệp Thuyên. Theo lời nàng, cô càng chắc chắn Dương Lệ Thanh thật sự tự mình ném bút đi. Như vậy, cô chắc chắn muốn dùng nó nhằm để lại manh mối thậm chí tên của hung thủ cho cảnh sát.

Lãnh Du thấy chỉ có thể hỏi đến đây bèn nói: "Cô Diệp, nếu cô có thông tin gì khác nhớ ra, phiền cô liên hệ với cảnh sát Lư. Chúng tôi hy vọng cô có thể hợp tác với chúng tôi nhiều nhất có thể để cảnh sát có thể mau chóng tìm ra kẻ thủ ác, sớm trả lại công bằng cho Dương Lệ Thanh."

Sau đó, ba người rời khỏi nhà Diệp Thuyên, cảnh sát Lư vội vàng lái xe về phía bệnh viện.

Lâm Hinh thấy hướng đường thay đổi, hỏi: "Cảnh sát Lư, vừa rồi là điện thoại của pháp y sao?"

Cảnh sát Lư gật đầu giải thích: "Phải. Phòng pháp y tìm thấy vài vết xước trên ngón trỏ bên phải của Dương Lệ Thanh, như thể cô ấy đã khảy thứ gì đó."

Lãnh Du nghe vậy cau mày nói: "Chúng ta đi nhà xác nhìn xem. Nếu vết xước lộ rõ thì có lẽ cô ấy đã cạo vào v*t c*ng nhưng vật đó là gì?"

Lâm Hinh đột nhiên nói: "Vết xước này là do Dương Lệ Thanh giãy dụa để lại hay là cố ý để lại?"

Lãnh Du nói: "Nếu như còn sót lại trước khi giằng co thì có thể còn có biểu bì của hung thủ giấu trong móng tay. Dù thế nào chúng ta cũng phải đến nhà xác một chuyến."

Thấy còn cách bệnh viện rất xa, Lãnh Du lấy điện thoại di động ra gọi cho Tiêu Trình. Cô cũng mở loa ngoài đợi anh bắt máy.

Lãnh Du hỏi: "Bên các anh có tra được gì về phòng làm việc Thiêu Thân không?"

Tiêu Trình đáp: "Dạ sếp, chúng tôi đã tìm được địa chỉ và gặp người phụ trách ở đó, nhưng vẫn chưa tìm ra danh tính họa sĩ."

Lãnh Du "Ừm" hỏi: "Bọn họ có tổng cộng bao nhiêu họa sĩ?"

Tiêu Trình cho biết: "Tuy studio của họ nhỏ nhưng họ có tới 18 họa sĩ. Mỗi người lại mang một phong cách khác nhau và họ luôn làm việc tại nhà. Thường ngày ngoài email liên hệ, nhân viên phòng làm việc hiếm khi gặp được bọn họ."

Khi anh nói lời này, ba người trong xe đều cảm thấy chuyện đang dần trở nên phức tạp hơn. Vì 18 họa sĩ này đều làm việc độc lập, ngoại trừ thẻ căn cước được nộp khi ký hợp đồng với hãng phim, họ có thể sống rải rác khắp nơi mà không phải chỉ ở thành phố Dương. Ngoài ra, có khả năng bọn họ không phải người trong nước, thậm chí thân phận cũng là giả.

Nếu một trong những người này là hung thủ thì hắn có thể đã bỏ đi từ lâu.

Tuy nhiên, các tác phẩm của Dương Lệ Thanh cực kỳ nổi tiếng cho nên hiện tại họ chỉ biết họa sĩ hợp tác với Dương Lệ Thanh có nickname Yêu Tinh.

Hiện tại, đây là tất cả những gì Tiêu Trình có thể tìm được.

Sau đó, Tiêu Trình lại nói: "Sếp à, chúng tôi vẫn đang tìm kiếm Yêu Tinh. Xưởng vẽ sẽ cung cấp thông tin thêm cho chúng ta, có điều, chúng tôi lo hắn đã trốn thoát."

Lãnh Du thở dài nói: "Nhưng vẫn phải tiếp tục điều tra, chỉ cần còn một chút hi vọng, chúng ta nhất định phải theo đuổi đến cùng."

Sau khi nhận được tin này, ba người đều bất lực. Nếu hung thủ thật sự trốn thoát, họ muốn tìm hắn cũng không phải đơn giản.

Hơn nữa, vụ án này nhiều khả năng sẽ trở thành án treo, nghĩ vậy, ba người càng chán nản.

Lúc này trong xe im lặng, không một ai lên tiếng. Kẻ sát nhân quá xảo quyệt, bọn họ không tài nào nắm bắt được.

Một lúc lâu sau, cảnh sát Lư phá vỡ sự im lặng, ông nói: "Chúng ta cứ đến phòng pháp y xem trước, có khi lại có thêm manh mối mới. Dù sao hung thủ gây án cũng không thể hoàn hảo mà nạn nhân lại là tiểu thuyết gia, có lẽ cô ấy có cách riêng để chúng ta tìm ra thủ phạm."

Mãi cho đến khi cảnh sát Lư lái xe ra khỏi ngoại ô, rẽ thêm vài vòng nữa, cả ba mới đến bệnh viện Thành phố.

Khi bọn họ vội vã đến nhà xác, họ chỉ thấy một số nhân viên y tế đang cẩn thận kiểm tra thi thể của Dương Lệ Thanh. Pháp y thấy ba người đến, vội vàng chào đón rồi vào thẳng vấn đề: "Mọi người nhìn chỗ này xem."

Cảnh sát Lư bước vào trước, ông bước đến chỗ thi thể của Dương Lệ Thanh, theo chỉ dẫn của bác sĩ pháp y, ông nhìn thấy vết xước trên móng tay trỏ của cô.

Những vết xước không rõ ràng nhưng nếu để ý kỹ, vẫn có thể thấy chúng trên ngón tay. Cảnh sát Lư ngẩng đầu hỏi: "Trong móng có chứa gì không?"

Pháp y cho biết: "Chúng tôi vẫn đang điều tra. Tuy nhiên, có vẻ như không có dấu vết của biểu bì, hơn nữa họ..." Ông chỉ vào các nhân viên y tế đang cẩn thận kiểm tra thi thể của Dương Lệ Thanh, nói tiếp: "Họ vẫn chưa phát hiện vết trầy nào trên người nạn nhân, ngoài một số vết thương nhẹ và dây thừng. Chúng tôi tin rằng trong lúc giằng co, hung thủ không để lại dấu vết nào trên người nạn nhân."

Lâm Hinh và Lãnh Du cũng nhìn vết xước trên móng tay. Lãnh Du sờ sờ cằm, cau mày suy nghĩ.

Pháp y một lần nữa bước đến bên tay phải của Dương Lệ Thanh, ông tiếp tục tìm kiếm bất kỳ dấu vết nào có thể giúp họ phá án.

Qua rất lâu, pháp y hét lên: "Mau đến xem!"

Cả ba vội vàng xông đến, pháp y chỉ vào đốm đen nhỏ trong móng tay của Dương Lệ Thanh, nói: "Mọi người xem đây là gì."

Lâm Hinh cúi xuống, nhìn kỹ. Nàng trông thấy một thứ màu đen dính trong móng tay cô nhưng nó là gì, sao lại xuất hiện ở đây?

Vì trên móng tay phát hiện đốm đen nhỏ, mọi người lại thấy được tia hy vọng. Lâm Hinh chỉ vào một móng khác, hét lên: "Ở đây cũng có!"

Pháp y lấy dụng cụ ra, cạo những đốm đen nhỏ dính trên móng tay. Ông đặt cái chấm đen nhỏ lên ngón trỏ của mình, mọi người dùng mắt thường nhìn chằm chằm vào ngón trỏ của ông nói: "Cái chấm đen nhỏ này hình như là mảnh vụn từ đâu rơi ra. Chắc chắn nạn nhân đã cào vào thứ gì đó màu đen. Phần lớn mảnh vụn này dính vào tay cô nhưng đang bay mất trong quá trình di chuyển thi thể."

Tuy đây cũng được xem là điểm đột phá nhưng kết hợp với những manh mối khác thì nó trong lại quá vụn vặt. Ba người cũng vì thế tiếp tục rơi vào mê mang.

Trên đường về Sở, cảnh sát Lư nói: "Mấy chấm đen đó không giống mực khô, tôi còn tưởng đó là mực từ cây bút."

Lâm Hinh chống cằm nói: "Đó nhìn cũng không giống lớp sơn bị bong. Dù sao chúng ta cũng không phát hiện góc nào ở nhà cô ấy sơn màu đen."

"Nếu không nhờ pháp y Trần cẩn thận, chúng ta cũng không biết móng tay của cô ấy lại có thứ này. Tuy tạm thời chưa nghĩ ra nhưng tôi tin đó chắc chắn là manh mối quan trọng." Cảnh sát Lư nói.

Lúc này, Lãnh Du im lặng bèn lên tiếng hỏi: "Cảnh sát Lư, cái laptop kia thế nào rồi? Đã có ai đến sửa chưa?"

Cảnh sát Lư đáp: "Theo lời cậu Dũng thì nó đang được sửa."

Lãnh Du ngồi ghế phụ quay đầu nhìn Lâm Hinh, nói: "Dương Lệ Thanh là nhà văn, laptop như sinh mệnh của cổ, chắc chắn cổ luôn mang theo bên mình. Tôi nghi ngờ, trong đó vẫn còn lưu giữ một vài thứ quan trọng."

Lâm Hinh nhìn thấy rõ được một manh mối khác trong câu nói và ánh mắt của Lãnh Du nhưng nàng vẫn chưa thể biết rõ.

Sau đó, nàng nghe cô nói: "Nếu laptop chứa đựng tác phẩm mới của cô ấy thì đây có thể làm động cơ. Nếu laptop có một chút manh mối nào, chúng ta có thể sẽ tìm ra được thủ phạm. Tôi nghĩ chúng ta cần xem lại chiếc laptop đó."
 
Ẩn Tình Trong Án - Đưa Tôi Đến Hà Lan
Chương 92: Thì ra là vậy



Cảnh sát Lư đang lái xe, nghe Lãnh Du nói vậy bèn bảo: "Cảnh sát Lãnh, ổ cứng của máy không bị hư cho nên nhân viên sẽ copy dữ liệu sang máy khác. Tối nay mọi việc mới hoàn thành, bây giờ các cô muốn về khách sạn hay muốn về Sở?"

Lãnh Du và Lâm Hinh đồng thanh nói: "Về Sở."

Dứt lời, cả hai đã nhìn nhau mỉm cười, xóa tan cảm giác bực bội mấy ngày tra án vừa qua.

Cảnh sát Lư nói: "Được vậy chúng ta về Sở."

Khi cả ba quay lại, cảnh sát Lư bước vào trước. Lâm Hinh kéo nhẹ góc áo của Lãnh Du, hỏi: "Ban nãy chị nói vậy có phải chị cũng thấy trong laptop có thể có manh mối mới không?"

Lãnh Du gật đầu đồng ý: "Phải, chỉ là chị chưa nghĩ ra là manh mối nào. Em xem Dương Lệ Thanh bị sát hại ở biệt thự mà ở đó ngoài bàn ghế với laptop thì chẳng có gì. Nếu bút máy bị cổ ném ra ngoài, vậy chắc cổ muốn truyền tải thông điệp nào đó cho chúng ta cộng thêm trong phòng không có vết mực nào. Thành ra chị nghĩ, dù cô ấy muốn để lại manh mối trên bàn ghế, cổ cũng biết hung thủ sẽ xóa đi nên chỗ duy nhất có thể nhắn nhủ không bị chú ý chính là cái laptop."

Lâm Hinh thì thầm: "Nhưng chắc chắn hung thủ cũng biết chuyện đó nên mới phá hư nó."

Lãnh Du nói: "Ừm, nhưng dấu vết trên bề mặt laptop sẽ không biến mất chỉ vì nó bị hư."

Sau khi hai người lặng lẽ thảo luận một lúc, các nàng đi đến một căn phòng nhỏ tối tăm. Bên trong chứa đầy máy tính, chỉ chừa lại một khoảng trống nhỏ, cậu kỹ thuật viên đang ngồi đó, nhìn chằm chằm vào màn hình, sao chép dữ liệu.

Sau khi Lâm Hinh nhìn quanh phòng, nàng nói với cảnh sát Lư đang đứng ở một bên: "Đèn phòng này bị hư à?"

Cảnh sát Lư cười gượng nói: "Ừ, ở đây chỉ chứa máy tính bị lỗi và một ít đồ linh tinh. Bình thường không có ai đến đây nên tạm thời chúng tôi chưa sửa đèn phòng. Còn cậu ta...." Ông liếc nhìn cậu nhân viên rồi nói: "Cần tập trung cao độ nên tôi mới bảo cậu ấy đến đây."

Lãnh Du liếc nhìn cậu chàng, cô chỉ thấy ánh sáng xanh từ màn hình hắc lên mặc cậu tạo cảm giác u tối.

Lúc này sắc trời đã tối, cảnh sát Lư nói: "Tôi đến nhà ăn mua vài món về, xem ra chúng ta phải ở đây đêm nay."

Nói xong, ông mở cửa bước ra ngoài, căn phòng nhỏ quay về vẻ tĩnh lặng.

Lâm Hinh nhìn cậu nhân viên đang làm việc chăm chỉ, nàng quyết định không làm phiền cậu. Nàng đi tới cửa sổ trong góc phòng, nhìn ra bên ngoài, nàng ngửi thấy mùi thơm nhẹ quen thuộc, Lãnh Du đang đứng cạnh bên.

Hai người im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, thời gian trôi qua, chốc lát trời đã tối hẳn.

Lãnh Du nhẹ giọng nói: "Cái đêm Dương Lệ Thanh bị giết, ánh trăng cũng đẹp như đêm nay, tâm trạng của cổ có lẽ cũng giống màn đêm này. Cô ấy đã bắt đầu viết tác phẩm mới, nữ chính là người yêu Diệp Thuyên của cổ. Nhân vật của mình dựa vào người mình yêu, tâm trạng khi sáng tác ấy chắc chắn hạnh phúc biết bao."

Lâm Hinh quay đầu nhìn mặt cô, đáp: "Đáng tiếc hạnh phúc ấy không kéo dài lâu. Cổ còn chưa chờ tác phẩm xuất bản đã bị sát hại. Nếu hung thủ thật sự là Diệp Thuyên..." Nàng ngừng lại rồi tiếp tục: "Nếu thật là cô ấy thì kiếp này Dương Lệ Thanh phải xui tám đời mới yêu phải kẻ như vậy. Nếu không phải thì cô ấy đã chẳng thể cho người yêu thưởng thức tác phẩm mới của mình."

Lãnh Du quay người nhìn đôi mắt sáng ngời của Lâm Hinh, cô nhẹ nhàng yêu thương nắm lấy tay nàng, nói: "Lâm Hinh, nếu Diệp Thuyên là hung thủ, chị không thể tưởng tượng ra cô ấy làm sao xuống tay được."

Lâm Hinh nhìn vào đôi mắt yêu thương của Lãnh Du, nàng hiểu ý của cô. Nếu hai người đã thật lòng yêu nhau, làm sao họ có thể nhẫn tâm tổn thương người đó, thậm chí là sát hại.

Nàng chạm vào má Lãnh Du, nói: "Cho nên em rất mong cô ấy không phải là hung thủ. Nhưng tất cả manh mối hiện đang chỉ vào phía cổ. Nếu cô ấy thật sự là hung thủ, chúng ta cũng không thể làm gì khác."

Lãnh Du thở dài nói: "Nạn nhân trong Đêm Tối là họa sĩ truyện tranh, Dương Lệ Thanh cho người đó chết thảm, vậy mà sách mới là lấy Diệp Thuyên là nữ chính, còn muốn viết kết vui, chỉ nhiêu đó cũng thấy cô ấy yêu Diệp Thuyên nhường nào. Lúc này, Diệp Thuyên cũng không cao bay xa chạy nên chị không biết cô ấy có phải hung thủ không. Hơn nữa họa sĩ có bút danh Yêu Tinh cũng rất đáng ngờ, chúng ta vẫn chưa biết đó là ai."

Lúc này, cửa phòng mở ra, mùi thức ăn xộc vào mũi. Lãnh Du và Lâm Hinh buông tay nhau, đi tới. Hai người nhìn cảnh sát Lư, thấy ông đang xách túi thức ăn nên bước tới giúp.

Ba người tìm cái bàn gần đó, bày đồ ăn lên bàn. Cả ba vừa mở túi, cậu nhân viên đột nhiên đứng dậy nói: "Xong rồi!"

Lâm Hinh đi về phía trước, thấy cậu chàng đang mở folder, bên trong có hai văn bản, một bản tên Diệp Thuyên, một bản tên Yêu Tinh.

Thấy nhiệm vụ đã xong, cậu ta vội bước sang một bên. Lâm Hinh mở hai tài liệu và thấy rằng cả hai đều có hơn hai mươi trang.

Nàng bối rối, tại sao lại có hai tài liệu giống nhau? Mà một bản còn có tên Yêu Tinh? Chẳng lẽ là tên họa sĩ kia làm thật sao?

Nàng biết Diệp Thuyên chắc chắn là tác phẩm mà Dương Lệ Thanh đã viết khi còn sống, nhưng còn Yêu Tinh thì sao?

Cả Lãnh Du và cảnh sát Lư cũng thắc mắc không kém.

Sau đó, cảnh sát Lư gọi cho Dũng vào bảo cậu tiếp đón cậu nhân viên kia. Sau đó, cả ba người tiếp tục ở trong phòng, in hai văn bản ra.

Lâm Hinh nhìn laptop vừa ăn vừa đọc. Nàng đọc rất nhanh, sau đó bắt đầu sắp xếp lại các manh mối.

Chốc lát, nàng nói: "Văn bản Diệp Thuyên quả nhiên lấy Diệp Thuyên làm hình mẫu, cả nghề nghiệp là biên kịch cũng giống cô ấy. Nhưng Yêu Tinh thì nữ chính lại bị đổi thành họa sĩ truyện tranh. Nội dung hai quyển giống nhau, chỉ khác mỗi tên với nghề nghiệp."

Lãnh Du nghe xong cũng đáp: "Hung thủ quả nhiên rất yêu Dương Lệ Thanh nhưng tình yêu này đầy b3nh hoạn. Chúng ta không đoán sai, đây là vụ án vì tình. Hung thủ là người yêu Dương Lệ Thanh, chỉ là chúng ta không biết thân phận của hắn lại là họa sĩ truyện tranh. Đêm cô ấy bị sát hại, hung thủ đến nhà cô, không phải vì chuyện công tác mà lấy cớ người quen đến. Đúng lúc hắn thấy Dương Lệ Thanh đang viết tiểu thuyết, vì hai người quen biết nhau nên không loại trừ khả năng, cô ấy bảo hẳn đọc sơ tiểu thuyết của mình."

Lâm Hinh tiếp lời: "Cho nên, động cơ của hắn có phải vì ghen tuông cộng thêm việc biết Diệp Thuyên là nữ chính tác phẩm mới còn là kết đẹp, trong khi nạn nhân của Đêm Tối lại kết thảm nên nổi điên không? Cũng vì thế nên hung thủ ép nạn nhân viết bộ Yêu Tinh, ngoan cố sửa tên và nghề nghiệp giống với mình?"

Lãnh Du: "Có lẽ là vậy. Nhưng nếu Diệp Thuyên không nói dối chúng ta thì hai người họ hoàn toàn không biết thân phận thật của tay họa sĩ này. Vậy Dương Lệ Thanh cũng không biết nạn nhân Đêm Tối mình viết lại trùng khớp với nghề nghiệp thật của hung thủ, mà hung thủ lại xem mình như nạn nhân của quyển truyện nên mới có hành vi điên cuồng. Điều này cũng chứng minh được chúng ta đã đúng khi cho rằng kẻ này là tên sát nhân bi3n thái cuồng sát!"

Cảnh sát Lư cũng góp lời: "Ha! Vậy mà còn ảo tưởng mình là nhân vật trong truyện, tên này đúng là bi3n thái hết chỗ nói, đã vậy còn có chứng vọng tưởng. Từ việc hai bộ truyện giống như đúc cũng đủ biết hắn muốn mình trở thành vai chính của bộ Diệp Thuyên đến cỡ nào. Rốt cuộc là kẻ nào mới có thể ảo tưởng đến vậy, hắn rốt cuộc đã nghĩ cái gì!"

Lãnh Du lạnh lùng đáp: "Đố kỵ là khởi nguồn của tội ác."

"Nhưng kẻ này là ai?" Lâm Hinh ngẩng đầu hỏi.

Lãnh Du cúi đầu, thấy gương mặt trắng nõn của nàng dưới ánh sáng màn hình càng phát sáng. Khóe môi còn dính hạt cơm, Lãnh Du cười, xoa môi nàng.

Khi cô ngừng lại, trong đầu chợt nảy ra ý.

Hạt cơm ở khóe môi....

Vậy có phải laptop cũng có vết bẩn không?

Cây bút và dấu vết trên móng tay trỏ, hai thứ này có liên quan với nhau không? Trong đầu Lãnh Du có vô số suy nghĩ nảy lên, nếu cô đoán đúng, vậy thì Dương Lệ Thanh rất thông minh, Lãnh Du không ngờ cô lại dùng cách này để để lại manh mối. Nó có thể là tên của hung thủ không?

Lâm Hinh nhìn thấy Lãnh Du ngơ ngác nhìn mình bèn hỏi: "Chuyện gì vậy?"

Đôi mắt của Lãnh Du sáng lên. Cô nói: "Tôi không chắc nhưng tôi nghĩ tôi biết Dương Lệ Thanh muốn nói gì với chúng ta rồi." Sau đó, cô nhìn cảnh sát Lư, tiếp tục: "Cảnh sát Lư, bây giờ tôi muốn xem laptop của Dương Lệ Thanh!"

Ba người vội vàng đi đến căn phòng nhỏ đặt laptop của Dương Lệ Thanh, sau khi bật đèn trong phòng, Lãnh Du vội vàng nhìn vào bàn phím.

Chiếc laptop màu đen, nhưng bàn phím màu trắng.

Lãnh Du cẩn thận quan sát chữ trên bàn phím, sau đó chỉ vào đó, nói: "Hai người xem, bàn phím trắng chữ cái đen nhưng có vài chữ đã mờ. Mà chữ đen này có giống với các mảnh vụn trên móng tay Dương Lệ Thanh không? Thứ mà cô ấy cào chính là các chữ cái trên bàn phím nên chúng ta cần phải xem đó là những chữ nào. Vì chúng rất có thể là tên của hung thủ."

Lúc này, cảnh sát Lư mới nói: "Nếu thật vậy thì hẳn lúc hung thủ yêu cầu cô ấy đổi tên, Dương Lệ Thanh đã biết mình gặp nguy hiểm nên nhân lúc đó để lại manh mối này."

Thế là, ba người lấy giấy bút, bắt đầu ghi chép các chữ cái bị mờ.

Viết xong, bọn họ sửng sốt nhìn tờ giấy.

Các chữ trên tờ giấy là: I, O, A, H, J, N, G, Z, 2

Đây là cái gì? Có chữ cái và có số nữa?

Lãnh Du bèn nhìn lại bàn phím, thấy trên bàn phím A, I, J có viết số 2 mờ nhỏ. Nếu không nhìn kỹ sẽ không nhìn thấy, số 2 đó được viết bằng bút máy, vết mực vẫn còn lem.

Bút máy, vết bám...

Thì ra là vậy.
 
Ẩn Tình Trong Án - Đưa Tôi Đến Hà Lan
Chương 93: Chính là cô



Sau khi ba người nhìn thấy chữ cái trên tờ giấy, cả ba ngồi nhíu mày suy tư. Lãnh Du không ngừng ghép chữ nhưng con số 2 này có nghĩa là gì?

Lúc này, điện thoại của cảnh sát Lư vang lên, ông lấy điện thoại ra xem. Ban đầu ông thắc mắc khi thấy số lạ nhưng sau khi nghe gương mặt lại giật mình.

Cùng lúc đó, Lãnh Du và Lâm Hinh nằm dài trên bàn nhìn từ giấy vẽ nguệch ngoạc của mình, kêu lên: "Thì ra là vậy."

Có điều, một người kích động, một người lạnh lùng.

Sau khi cảnh sát Lư cúp máy, ông thở dài nói: "Quả nhiên như manh mối để lại."

Ba người nhìn mặt nhau, đều thấy rõ chân dung kẻ thủ ác trong đôi mắt nhau.

8 giờ 30 tối, trong phòng khách của một căn biệt thự, một người đàn ông đang ngồi trên sofa, tay cầm điện thoại. Anh vừa gọi cho một ai đó.

Sau khi gác máy, nét mặt anh bối rối, đau đớn, xen lẫn với phẫn nộ, bàng hoàng khiến biết mọi thứ như đã đoán. Nếu bảo là đoán thì tốt hơn nên nói anh đã biết từ sớm. Nhưng anh vẫn không thể chấp nhận được sự thật đã rõ ràng ngay trước mắt.

Nếu anh cẩn thận hơn thì chị Dương mà mình yêu quý sẽ không bị thảm sát. Nếu ngày đó anh không đi công tác, có phải chuyện này đã không xảy ra?

Hôm hay tin Dương Lệ Thanh bị sát hại, anh đã hoài nghi một người, bằng không anh cũng sẽ chẳng lập lờ với cảnh sát Lâm.

Anh muốn bản thân điều tra rõ trước khi cảnh sát bắt người. Nhưng sự thật trước mắt, băng khoăng, trăn trở nửa tiếng, anh cũng quyết gọi cho cảnh sát Lư.

"Cảnh sát Lư, phiền ông phái người đến nhà họ Triệu, tôi đã biết hung thủ là ai."

Khi cả người anh chìm vào bóng tối, cửa phòng khách mở ra, Triệu Gia Quân ngước mặt nhìn người nọ, nghẹn ngào hỏi: "Em về rồi à?"

Triệu Gia Tinh nghe giọng anh nghẹn ngào, nhíu mày hỏi: "Anh hai sao vậy? Sao nay anh tan làm sớm vậy?"

Triệu Gia Quân chăm chú nhìn nàng, thấy nàng vẫn còn bình thường lại nhìn túi trong tay nàng, hỏi: "Em mua thuốc cho mẹ rồi?"

Triệu Gia Tinh nhìn túi, đáp: "Nãy anh dặn nên em ghé bệnh viện mua."

Lúc nay, anh đứng lên, cầm quyển sổ đó, nói: "Em cầm đi."

Triệu Gia Tinh kinh ngạc nhìn quyển sổ, phòng bị hỏi: "Anh lấy nó ở đâu?"

Triệu Gia Quân không bỏ sót bất kỳ biểu cảm nào của em mình. Anh nói: "Em làm rơi nó ở biệt thự của Dương Lệ Thanh ở thành phố Dương."

"Anh hai, anh nói gì vậy?" Triệu Gia Tinh lùi bước.

Triệu Gia Quân thấy vậy cũng không tiến lên, chỉ lạnh lùng nói: "Đêm đó em vội rời khỏi chợ Đông bay đến thành phố Phương, em đã để quên hộ chiếu. Lúc đó, anh nhờ má Trương giữ cho em."

Triệu Gia Tinh bỗng ngập ngừng. Nhìn thấy nàng như vậy, Triệu Gia Quân cảm thấy như đang ở trong hầm băng, anh nói: "Có phải em muốn hỏi sao sau đó em không tìm thấy không?"

Anh giận cười nói: "Vì anh đã giữ nó thay em. Em mất hộ chiếu sẽ không thể bỏ trốn. Em còn mắng má Trương vì chuyện này. Nói đi sao em lại phải vội vã đi như vậy?"

Càng nói đến cuối, giọng anh càng sắc bén, lạnh lùng.

Triệu Gia Tinh biến sắc, cười bảo: "Anh hai biết hết rồi đúng không?"

Triệu Gia Quân ném cuốn hộ chiếu, chất vấn: "Anh tưởng em buông rồi! Anh tưởng em bình thường rồi! Khi em về, em biết anh vui thế nào không nhưng có nằm mơ anh cũng không ngờ em giết chị Dương! Nếu biết em làm vậy anh đưa em về đây làm gì!"

Câu cuối như đang tự trách bản thân đã kéo em gái về nước để rồi nàng gây ra đại họa.

Triệu Gia Quân thấy em vẫn tươi cười nhìn mình, đến lúc này anh vẫn không tin, cô em mà mình hết lòng yêu thương lại là kẻ cuồng sát.

Anh nhớ đến thi thể của Dương Lệ Thanh, anh lại nhìn Triệu Gia Tinh trước mặt, trái tim anh càng lạnh giá.

Triệu Gia Tinh làm lơ anh mình, nàng vào phòng bếp. Khi vào, nàng đã trông thấy quyển truyện tranh và tiểu thuyết Yêu Tinh của riêng mình.

Nàng vội bước đến muốn giành lại nhưng Triệu Gia Quân đã nhanh chóng ấn chặt lấy nó.

Triệu Gia Tinh nổ giận nói: "Anh buông ra!"

Triệu Gia Quân thấy tay nàng nổi gân xanh, hỏi: "Em học võ ở nước ngoài? Vậy nên chị Dương mới dễ dàng bị em bắt giữ, còn không có sức phản kháng. Có phải là vì em học võ không?"

"Lúc trước anh hai luôn nói em ốm yếu, giờ anh lại giận vì em học võ?" Triệu Gia Tinh nhướng mày hỏi.

Thật ra, đến tận lúc này, nàng vẫn chưa trực tiếp trả lời câu hỏi của Triệu Gia Quân.

"Triệu Gia Tinh! Vì sao em lại đốt nhà của chị Dương?" Triệu Gia Quân hỏi tiếp.

Triệu Gia Tinh thấy không lấy được tiểu thuyết thì buông tay, đáp: "Là đám côn đồ đốt, sao anh hai nói em? Em thương chỉ vậy sao em nỡ?"

Sau đó, nàng đến trước mặt anh, ngẩng đầu hỏi: "Chẳng lẽ, anh hai theo dõi em?"

Triệu Gia Quân nhìn thấy nàng không có ý hối cãi, còn mỉm cười khiến người khác hoảng sợ. Anh thấy nàng nâng tay lên bèn bắt lấy cổ tay nàng, hỏi: "Em tưởng anh sẽ tin em như hồi nhỏ?"

Anh giữ chặt tay Triệu Gia Tinh, thấy tay nàng run nhẹ, anh nói: "Thằng Tuyền nói em kêu tụi nó đốt nhà chị Dương. Cả người em còn dám giết thì sao bây giờ lại sợ?"

Triệu Gia Tinh giãy giụa bất thành bèn cười đáp: "Thì ra là thằng bảo vệ của anh. Em đốt nhà không phải vì sợ mà vì ở đó chứa đầy hơi thở của Diệp Thuyên. Em không chịu được nên đốt nó thôi."

Triệu Gia Quân khó tin, anh ném tay nàng xuống, nói: "Sao em phải làm vậy? Họ thật lòng yêu nhau!"

"Ai bảo chị ấy từ chối em lần nữa làm chi." Triệu Gia Tinh không để ý nói.

Triệu Gia Quân kinh ngạc hỏi lại: "Em nói cái gì?"

Triệu Gia Tinh hừ, đáp: "Cái ngày chị ấy thông báo kết hôn ở nhà mình, em chưa bao giờ thấy chị ấy hạnh phúc như vậy. Em không hiểu em kém con Diệp Thuyên kia chỗ nào? Em không đẹp bằng nó sao? Em không dịu dàng bằng nó chắc? Em ở bên chị ấy còn lâu hơn nó mà sao chị ấy chẳng bao giờ để ý em."

"Anh hai chưa yêu ai nên đâu biết cảm giác này? À không, anh có yêu chứ, anh yêu cô cảnh sát họ Lãnh mà người ta có yêu anh đâu. Nếu cổ yêu người khác, anh không muốn giết cổ sao? Em ghét nhìn thấy họ yêu nhau, em ghét con Diệp Thuyên đó nhưng có ghét nó thế nào thì Lệ Thanh cũng sẽ không thích em. Nếu em giết nó mà Lệ Thanh biết sẽ càng hận em nên em chỉ đành giết Lệ Thanh. Em không có thì con Diệp Thuyên kia cũng đừng hòng có được." Triệu Gia Tinh chậm rãi nói.

Đến lúc này, nàng mới thừa nhận mình là kẻ sát nhân.

Triệu Gia Quân nghe nàng kể mà lòng đau đớn, phẫn nộ. Anh không rõ cô em ốm yếu ngày nào của mình sao lại trở nên cực đoan như vậy.

Anh không thể tiếp lời.

Triệu Gia Tinh cười nói tiếp: "Anh hai, bệnh của em sao dễ trị được. Lòng em chỉ có mỗi Lệ Thanh nhưng chị ấy lại muốn yêu người khác, không phải có câu muốn chữa bệnh phải chữa từ gốc sao? Nên nhân lúc chị ấy còn ở chợ Đông, em tìm chỉ, tỏ tình, hy vọng chị sẽ chịu lời nhưng anh biết chị ấy nói gì không?"

Đôi mắt Triệu Gia Quân ngập nước nhìn nàng. Triệu Gia Tinh chỉ nhìn anh mình lại tiếp tục đắm chìm trong câu chuyện: "Em và chỉ uống vài ly, em nói em yêu chị, trước đến giờ em vẫn luôn yêu chị. Nhưng chị ấy nói chị chỉ xem em như em gái, xem em như người thân. Rõ ràng là chị ấy yêu em nhưng chị không dám nói nên mới xem em như em gái. Anh nói có phải chị ấy đang ngại không?"

Triệu Gia Quân nhìn sắc mặt say mê của Triệu Gia Tinh, anh thốt lên: "Em điên rồi!"

"Em điên thì sao? Lần đầu Lệ Thanh rời khỏi nhà mình, em đã năn nỉ chị ấy ở lại, cuối cùng không phải chỉ cũng ở lại mấy năm sao? Đây không yêu thì là gì? Sau đó, anh biết vì sao chị ấy muốn rời đi không?" Triệu Gia Tinh cười hỏi.

Triệu Gia Quân nhìn nàng, lúc lâu sau, gật đầu.

Triệu Gia Tinh cười đáp: "Anh hai biết nhiều chuyện thật đó, anh nghe lén được hay Lệ Thanh nói anh nghe?"

Triệu Gia Quân: "Anh vô tình nghe chị ấy nói với ba mẹ."

Triệu Gia Tinh hiểu rõ, đáp: "Ra vậy. Khó trách hai ổng bả đẩy em ra nước ngoài, thì ra là Lệ Thanh nói cho ổng bả biết. Nhưng nhà mình thương em thật, còn tìm bác sĩ tâm lý cho em để em sớm khỏi bệnh. Nhưng em đâu có mắc bệnh thường. Năm 15 tuổi, lúc chị ấy từ chối lên giường với em, em đã dùng cái chết uy h**p nhưng bất thành."

Nói rồi Triệu Gia Tinh xoa ống tay áo nói: "Anh xem vết thương trên tay em, đây không phải là minh chứng tinh yêu của em sao?"

Triệu Gia Quân nhìn thoáng tay nàng, giật mình khi thấy ở đó loang lổ vết thương.

"Cho nên anh thấy em hết bệnh rồi? Khi em nhớ chỉ, em cứa tay mình một cái. Mỗi một vết là mỗi nỗi nhớ của em. Nhưng em thấy mình thật đúng là diễn viên xuất sắc có thể giấu được cả nhà, cả anh còn sẵn lòng đưa em về."

Triệu Gia Quân nhìn vết thương của nàng, nhớ đến cảnh nàng phanh thây Dương Lệ Thanh, anh chợt hiểu vì sao nàng lại to gan đến vậy. Nàng có thể làm vậy với chínhmình thì sao không thể ra tay với người khác?

Nhưng còn rất nhiều chuyện Triệu Gia Quân khó hiểu, anh còn muốn hỏi tiếp thì chuông cửa vang lên.

Trong màn đêm tĩnh lặng, tiếng chuông vang lên như xen ngang bầu không khí u tối.

Triệu Gia Tinh vội nhìn cửa, nàng biết người đến không phải người nhà. Ba mẹ họ đang không ở đây, thằng em thì đang bận công tác, vậy người đến là...

Khi Triệu Gia Tinh quay đầu nhìn Triệu Gia Quân, thấy nét mặt hối hận của anh nhìn mình. Cửa nhà mở ra, vài cảnh sát bước vào.

Triệu Gia Tinh bị bắt.
 
Ẩn Tình Trong Án - Đưa Tôi Đến Hà Lan
Chương 94: Bệnh không nhẹ



Khi Triệu Gia Quân trơ mắt nhìn người em gái thân yêu của mình bị cảnh sát bắt đi, anh không biết bản thân đang làm gì. Anh bất lực ngồi xuống ghế, gục đầu vào hai tay.

Dương Lệ Thanh và Triệu Gia Tinh đều là người thân của anh. Một người anh xem là chị, một người là em ruột anh.

Khi chứng kiến hai người rời đi, anh cảm thấy thế giới như sụp đổ, đặc biệt anh còn chính tay giao em gái mình cho cảnh sát.

Tâm lý và tâm trạng này của Triệu Gia Quân có thể sẽ ám ảnh anh cả đời nhưng anh nào còn có cách khác?

Thật lâu sau, anh bước lên phòng Triệu Gia Tinh ở lầu trên, anh nhìn vết cạy cửa trước cửa. Vốn anh không muốn tìm hiểu đời tư của em gái nhưng chị Dương chết quá thảm, lại thêm báo cáo từ bảo vệ đã khiến anh nghi ngờ em nên anh chỉ đành từng bước tìm hiểu sự thật.

Anh lừa ba mẹ để họ không ở đây vì lo họ sẽ không thể chấp nhận sự thật. Anh cũng lừa em trai rời đi vì sợ nó làm hỏng chuyện, cuối cùng anh mới lừa em gái đi mua thuốc.

Nhưng anh không ngờ Triệu Gia Tinh lại không hoài nghi việc anh lừa dối, liệu có phải em cũng tin tưởng người anh hai này?

Nhưng bản thân lại....

Nghĩ vậy, Triệu Gia Quân ngã quỵ xuống đất bật khóc.

6 giờ tối, Triệu Gia Quân gọi thợ mở khóa đến. Vì Triệu Gia Tinh mang chìa khóa phòng nên anh chỉ đành gọi thợ đến cạy cửa.

Mãi đến khi anh thấy em mình rời đi, anh mới bảo thợ phá cửa.

Phá khóa xong, anh bước vào phòng. Bài trí trong phòng vẫn như lúc nhỏ. Sau khi Triệu Gia Tinh về, nàng vẫn không thay đổi thứ gì.

Nhưng... vì sao em của anh lại xa lạ đến vậy? Tất cả trong phòng đều là bài trí của nàng và Dương Lệ Thanh.

Triệu Gia Quân tìm thấy một hộp sắc ở đáy giường. Anh chưa từng thấy chiếc hộp này, sau một lúc do dự, anh quyết định mở ra bèn thấy xấp ảnh nằm bên trong.

Đợi thợ khóa rời đi, anh mới bắt đầu ngồi lại xem từng tấm. Phần lớn trong số đó là ảnh cũ, hơn nữa chúng đều thuộc về Dương Lệ Thanh.

Tình cảm của Triệu Gia Tinh và Dương Lệ Thanh rất tốt nên có ảnh chụp của cô cũng là lẽ thường, hơn nữa chụp người mình thương không có gì bất ổn.

Triệu Gia Quân nhìn ảnh chụp, anh nhớ về khoảng thời gian của từng bức ảnh. Và rồi, anh trông thấy trong chồng ảnh có một tấm ảnh n*d* của Dương Lệ Thanh.

Anh vội lấy tấm ảnh ra, bức ảnh rất mờ như bị chụp lén. Hơn nữa, Dương Lệ Thanh không nhìn vào ống kính, khung cảnh giống như trong phòng tắm.

Triệu Gia Tinh chụp lén chị Dương?

Triệu Gia Quân hoảng sợ, anh không rõ nhiều năm qua em mình rốt cuộc đã nghĩ gì, vì sao chỉ mới tí tuổi đã có hành vi chụp lén?

Sau khi kinh ngạc, cảm giác hối hận lại trồi lên. Nếu năm đó anh nhận ra sớm, có lẽ còn có thể cứu vãn.

Nhưng thật sự cứu vãn được sao?

Hành vi của Triệu Gia Tinh là bệnh, hơn nữa bệnh còn nặng hơn mình tưởng, thậm chí đến mức cuồng sát như hôm nay.

Triệu Gia Quân tự hỏi, nhưng tất cả là lỗi của Triệu Gia Tinh hết sao?

Năm đó, khi cả nhà phát hiện bệnh tình của Triệu Gia Tinh đã không ngần ngại đẩy nàng ra nước ngoài còn ở ký túc xá của trường. Tuy đã mời bác sĩ tâm lý nhưng liệu đây cũng có phải là nguyên nhân thúc đẩy nàng đến bước này?

Để rồi dẫn đến kết cục như hôm nay?

Trong hộp ngoài xấp ảnh, Triệu Gia Quân còn phát hiện một quyển tiểu thuyết, anh vội đọc nó thì nhận ra nó rất giống phong cách viết của Dương Lệ Thanh.

Vì anh thích tiểu thuyết của Dương Lệ Thanh nên trong nhà có đủ bộ truyện của cô. Anh biết rõ cách viết của cô và giờ anh lại thấy một quyển có nội dung anh chưa từng đọc, vậy Triệu Gia Tinh lấy nó từ đâu?

Ngoài đêm Dương Lệ Thanh bị sát hại, Triệu Gia Tinh có được quyển này thì anh không nghĩ ra được nàng có nó bằng cách nào.

Tựa truyện tên Yêu Tinh, Triệu Gia Quân biết rõ cái tên này vì đây là họa sĩ đã hợp tác với Dương Lệ Thanh trong nhiều dự án.

Anh vội tìm tiếp trong hộp, cuối cùng cũng nhận ra một chồng truyện và một chiếc nhẫn. Triệu Gia Quân nhận ra chiếc nhẫn này từng xuất hiện trên ngón áp út của Dương Lệ Thanh khi cô đến nhà tuyên bố kết hôn.

Anh chăm chú nhìn nhẫn thấy có khắc chữ Dương và anh đoán chiếc trên tay Diệp Thuyên có khắc chữ Diệp.

Triệu Gia Quân đặt nhẫn xuống, bắt đầu đọc truyện. Anh nhìn vào phần chữ ký Yêu Tình. Nét chữ này giống với nét chữ của Triệu Gia Tinh nên anh đoán thân phận tay họa sĩ kia chính là nàng.

Đến bây giờ, không ai biết thân phận của người họa sĩ vẽ các truyện của Dương Lệ Thanh lại chính là Triệu Gia Tinh. Đột nhiên, Triệu Gia Quân cảm thấy em gái của mình quá xa lạ.

Hai chữ Tinh cũng giống nhau, lần này anh chắc chắn người sát hại Dương Lệ Thanh chính là em mình nhưng nàng trở thành họa sĩ từ khi nào?

Anh biết em gái thích vẽ, thậm chí còn vẽ rất nhiều tranh chân dung của Dương Lệ Thanh nhưng không ngờ nàng lại mang thêm một thân phận khác.

Triệu Gia Quân ngồi bệt xuống đất, mắt ửng đỏ nhìn chứng cứ trong tay mình. Anh nắm chặt tay, hận mình không thể quay ngược thời gian, quay về lúc chuỗi bi kịch này chưa bắt đầu.

Nhưng thế giới này đâu phải cổ tích, đâu có phép thuật quay ngược thời gian. Anh chỉ bất lực khi lương tâm liên tục hối thúc chính mình nhanh chóng tố cáo em gái với cảnh sát.

Hết rồi, hết thật rồi.

Triệu Gia Quân chờ Triệu Gia Tinh về nhà để chất vấn nhưng thứ anh nhận được chỉ là sự lạnh nhạt từ nàng. Điều này như gáo nước lạnh tạt thẳng vào người anh.

Trong phòng thẩm vấn ở Cục cảnh sát thuộc chợ Đông, Triệu Gia Tinh thờ ơ ngồi trên ghế. Một anh cảnh sát đang canh giữ nàng, anh hơi khó tin khi cô gái xinh đẹp trước mặt lại là hung thủ của vụ thảm sát Cú.

Bọn họ ngồi yên trong phòng thẩm vấn vài tiếng thì Triệu Gia Tinh cười hỏi: "Anh đứng hoài không thấy mệt sao? Nếu không anh ra ngoài nghỉ ngơi chút đi."

Nhưng anh chàng đang làm việc, bên ngoài còn có hai người canh gác nên anh không thể tùy tiện rời đi. Cấp trên đã ra lệnh kẻ trong phòng là tên sát nhân cuồng sát, bọn họ phải nghiêm túc canh chừng.

Vậy nên anh chỉ im lặng nhìn nàng.

Triệu Gia Tinh thấy vậy cười nói tiếp: "Anh cứ yên tâm, tôi sẽ không bỏ trốn. Tôi đâu có ngu đến vậy. Tôi biết chúng ta đang chờ cô cảnh sát mặt lạnh Lãnh Du, cô nàng mà anh hai tôi thích."

Lãnh Du là người mà cả Cục cảnh sát sợ hãi vì cô ma đầu này vốn có tiếng lạnh lùng lại thêm thông minh tài trí nên không ai trong Cục muốn đắc tội cô.

Nhưng người trước mặt lại nhẹ nhàng gọi tên cô, thật đúng là điếc không sợ súng.

Ngoài phòng thẩm vấn, Triệu Gia Quân nhìn cô em gái của mình. Anh không chỉ nhìn mà còn nghe nàng nói. Lúc anh nghe thấy nàng bâng quơ như vậy, lòng anh lại càng đau hơn.

Khi anh tập trung nhìn Triệu Gia Tinh, tiếng bước chân từ xa chợt vang lên. Anh quay đầu lại, bắt gặp Lãnh Du và nàng cảnh sát Lâm đi cùng cô vài lần.

Lãnh Du chỉ gật đầu chào hỏi rồi cùng Lâm Hinh vào phòng thẩm vấn.

Khi Lãnh Du bước vào, hai người trong phòng đều cảm nhận được khí chất lạnh lùng của cô. Anh cảnh sát gật đầu chào cả hai rồi bước ra ngoài.

Lúc này, ba người phụ nữ trong phòng ngồi đối diện nhau.

Lãnh Du nhìn chằm chằm vào Triệu Gia Tinh, đoạn hỏi: "Cô là Triệu Gia Tinh?"

Triệu Gia Tinh nghiêng đầu nhìn cô, sau đó lại nhìn Lâm Hinh. Sau khi hất cằm với Lâm Hinh, nàng cười đáp: "Cô ta biết tôi. Chúng ta từng gặp nhau ở nhà xác rồi, có đúng không cảnh sát Lâm?"

Ánh mắt Lãnh Du chợt sắc bén, cô lạnh lùng nói: "Cô Triệu, đến lúc này cô còn giỡn được thì không biết sau khi bị tuyên án, cô có còn cười nổi không."

Triệu Gia Tinh ngừng cười, ánh mắt lạnh lùng, hỏi tiếp: "Cảnh sát Lãnh, sao cô đoán được là do tôi làm? Khi tôi vào đây, tôi nghe nói, tất cả là do cô đoán."

Lãnh Du đã gặp qua rất nhiều hung thủ, có những kẻ tính cách cực đoan hơn Triệu Gia Tinh nhưng đây là lần đầu cô gặp một kẻ dám can đảm hỏi mình cách phá án.

Lâm Hinh ngồi bên đáp: "Cô Triệu, cô tưởng Dương Lệ Thanh bị ngu hả? Manh mối cô ấy để lại đủ để chúng tôi phá án. Khi cô sát hại cổ, có phải cũng không ngờ chính mình cũng đang bị tính kế?"

Triệu Gia Tinh sửng sốt một lúc thì cười, trầm trồ: "À, thì ra là vậy. Xem ra chị ấy còn để ý tôi lắm, cuối cùng cũng chịu làm gì đó cho tôi. Nội hành động cố gắng để lại manh mối này thôi cũng đủ thấy chị ấy thương tôi cỡ nào mà thật ra tôi cũng biết tình cảm của chỉ."

Lời nói của Triệu Gia Tinh vang lên khiến người nghe rùng mình. Suy nghĩ của người này sao lại khác hẳn người bình thường, cô ta rốt cuộc nghĩ về Dương Lệ Thanh như thế nào?

Dù Dương Lệ Thanh làm gì, nàng luôn xem đó là cô đang thể hiện tình yêu với mình. Người bình thường ai nghĩ được đến đó?

Triệu Gia Tinh rốt cuộc có tình cảm với Dương Lệ Thanh không?

Lâm Hinh chỉ thở dài trước cô gái mắc bệnh không nhẹ này.
 
Ẩn Tình Trong Án - Đưa Tôi Đến Hà Lan
Chương 95: Yếu đuối



Lãnh Du chỉ khoanh tay im lặng. Cô thật sự không muốn có bất kỳ dính dáng nào với tên sát nhân không nói lý này.

Chờ nàng nói xong, Lãnh Du mới hỏi: "Cô cho Dương Lệ Thanh bao lâu để viết quyển Yêu Tinh kia?"

Triệu Gia Tinh nghe vậy, kinh ngạc hỏi lại: "Làm sao các người biết về quyển truyện đó?"

Lãnh Du cong môi cười, đáp: "Cô sơ ý quá. Cô tưởng máy tính hư rồi thì chúng tôi không khôi phục được dữ liệu?"

Nàng thật sự không biết chuyện này bởi nàng không phải chuyên viên máy tính.

Lãnh Du thấy nàng không đáp, nói tiếp: "Nhưng những chuyện này không quan trọng. Chỉ là cô hẳn không ngờ Dương Lệ Thanh nhân lúc sửa nội dung truyện đã để lại manh mối trên laptop."

Lâm Hinh tiếp lời: "Cô chỉ đắm chìm vào nhân vật trong Yêu Tinh lại không nghĩ cô ấy vốn là tác giả trinh thám, đầu óc nhanh nhạy hơn cô, mưu kế cũng hơn cô nên chỉ cần vài ngày chúng tôi đã tìm thấy cô."

Tuy Triệu Gia Tinh nhìn các nàng nhưng nàng lại đang nhớ Dương Lệ Thanh để lại manh mối vào lúc nào sao mình lại không nhận ra?

Nàng thừa nhận đầu mình không nhảy số nhanh bằng Dương Lệ Thanh nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nàng vẫn không cam tâm khi bị quay vòng vòng bèn đáp: "Chiếc laptop đó có gì đặc biệt, chẳng lẽ mấy người đang dọa tôi?"

Lãnh Du cười lạnh, nói: "Thôi, thấy cô gấp vậy, chúng tôi cũng không dối gạt cô."

Cô ngừng lại, nói tiếp: "Cô bảo nạn nhân sửa lại Diệp Thuyên nhưng cô có biết lúc sửa, cô ấy đã dùng móng tay cào mạnh vào bàn phím? Cô ấy đã dùng các chữ cái trong tên cô để chúng tôi tìm ra. Và tên lót của cô xuất hiện số 2, cô ấy đã dùng bút máy viết số 2 vào đó nhằm ám chỉ là đứa con thứ 2 của nhà họ Triệu. Nên rốt cuộc là cô ấy thông minh hay cô thông minh?"

"Bốp bốp bốp."

Triệu Gia Tinh liên tục vỗ tay. Lâm Hinh điên người trước hành động này, nàng chưa từng thấy kẻ nào vô sĩ đến vậy.

Lãnh Du vẫn lạnh nhạt nhìn nàng, đợi nàng vỗ tay xong, cô mới cúi người, nhìn thẳng vào Triệu Gia Tinh, nói: "Tôi biết thật ra cô cũng đang sợ lắm."

Triệu Gia Tinh cười hỏi: "Tôi sợ chuyện gì? Trước gì tôi chưa từng biết sợ là gì."

Lãnh Du ừm rồi nói: "Có phải cô sợ Dương Lệ Thanh thuộc về người khác không? Cô càng sợ Dương Lệ Thanh sẽ bỏ rơi cô, đúng không?"

Triệu Gia Tinh giật mình, cố nén nỗi sợ trong lòng, phản bác: "Chị ấy đã sớm bỏ rơi tôi, từ đó đến giờ không phải tôi cũng đang sống sao?"

Lãnh Du gật đầu đồng tình: "Ừm, cô sống nhưng sống như cái xác không hồn, sống vậy cô thấy thế nào? Cảm giác cả đời đã quyết định sẽ ở bên Dương Lệ Thanh trông thế nào? Khi cô liên tục chuẩn bị cho nó, có phải đã bỏ lỡ rất nhiều chuyện tốt không?"

Triệu Gia Tinh nháy mắt giận dữ, hỏi lại: "Cô muốn nói gì?"

Lãnh Du ngã lưng vào ghế, đáp: "Lúc cô biết tin Dương Lệ Thanh sắp kết hôn, đêm nào cô cũng đứng ngoài cửa sổ nhà cô ấy ở chợ Đông, nghe lén hai người nói chuyện, nghe lén cuộc sống viên mãn của các nàng. Lúc đó, có phải cô sợ hơn nữa không?"

Triệu Gia Tinh nhắm chặt mắt, cơ thể khẽ run.

Lãnh Du không cho nàng cơ hội để hoãn, tiếp tục: "Khi cô thấy người cô yêu yêu người khác thì không nhịn được muốn biết họ làm gì nên đã núp ngoài cửa sổ nhà Dương Lệ Thanh. Cô nghe thấy kế hoạch của các nàng. Cô nghe Dương Lệ Thanh đã mua biệt thự ở quê Diệp Thuyên, biết cô ấy muốn đến thành phố Phương, cũng biết cô ấy sẽ ra mắt quyển tiếp theo mới mà Diệp Thuyên là nữ chính và kết truyện thì viên mãn. Khi người cô hết mực yêu thương đang hoàn toàn yêu người khác, nó như kíp nổ nổ tung nỗi sợ của cô, có đúng không? Cô sợ từ nay Dương Lệ Thanh sẽ không còn quan tâm đ ến mình."

"Nên cô gửi thư đe dọa người ta, hy vọng hai người chia tay để mình thừa cơ nhảy vào. Nhưng đời không như là mơ, tình cảm của cả hai lại càng thêm sâu đậm." Lãnh Du vừa từ từ bóc trần nội tâm của Triệu Gia Tinh vừa nhìn thẳng vào nàng.

Giờ phút này, Triệu Gia Tinh kinh hãi trước một kẻ đã đoán trúng tim đen của mình. Mắt nàng đỏ ửng, nàng nghiến răng đáp: "Tôi không biết sao chị ta lại say mê con nhỏ đó đến vậy. Chắc chắn là nó mê hoặc Lệ Thanh nên chị ấy mới bằng lòng cho nó làm nữ chính của tác phẩm mới. Vậy mà trong Đêm Tối, chị ấy sẵn sàng giết tôi! Vì sao chị ấy yêu thương nó hết mực mà lại hận tôi sâu đậm!"

Càng nói, giọng điệu nàng càng cuồng loạn.

Lâm Hinh nghe lời oán hận của nàng bèn nói: "Cô Triệu, Dương Lệ Thanh vốn không biết cô là Yêu Tinh. Sao cô ấy biết được cô là tác giả truyện tranh của mình mà cô nói cô ấy giết cô!"

Triệu Gia Tinh quay đầu nhìn Lâm Hinh đáp: "Cô chưa yêu ai thì cô biết cái gì?"

Lâm Hinh theo phản xạ quay đầu nhìn Lãnh Du, nàng không đáp chỉ nói: "Cô mới là kẻ không hiểu thế nào là yêu! Hành vi của cô chỉ có điên cuồng và ích kỷ!"

Triệu Gia Tinh đáp: "Tôi ích kỷ chỗ nào? Tôi chỉ muốn khắc sâu chị vào người tôi. Tôi thương chị đến vậy, còn muốn cùng chị sống nốt quãng đời còn lại nhưng chị ấy lại yêu kẻ khác. Cô chỉ tôi xem, tôi nên làm gì! Nếu tôi không chia rẽ họ thì tôi sống kiểu gì!"

Lãnh Du tiếp lời: "Cô Triệu, tôi không ngại nói với cô. Tôi cũng không phải kẻ vĩ đại khi yêu, cũng không thể ngóng nhìn và chúc phúc người tôi yêu khi ngày mai người ta lấy chồng. Nhưng không vì thế mà tôi tổn thương người đó. Vậy còn cô? Tình cảm của cô không phải là yêu, nó chỉ chứa đầy sự ích kỷ, phẫn nộ, điên cuồn và ái kỷ. Bằng không cô sẽ không bị nỗi sợ nuốt chửng để ra tay sát hại người cô yêu."

"Cô Triệu, suốt đời này cô tìm đủ mọi cách để Dương Lệ Thanh yêu mình. Nhưng cô nghe đây, Dương Lệ Thanh cũng thương cô chỉ là không thương cô như tình cảm đôi lứa. Cô ấy thương cô như người chị thương em nhưng chính tình cảm của cô mới là thứ đẩy cô ấy ra xa. Có điều, tôi vào đây không phải để dạy đời cô nên cô bắt đầu trả lời những câu tôi hỏi."

Triệu Gia Tinh đặt tay lên bàn, vạch tay áo nói: "Cô nói tôi không biết thế nào là yêu, vậy mấy người xem mấy vết thương này là sao?"

Lãnh Du và Lâm Hinh nhìn vết thương chằng chịt trên tay nàng, có sâu có cạn nhưng đều trông rất đáng sợ. Và các cô cũng chú ý đến vết thương trên ngón áp út tay trái của nàng, vết thương hoàn toàn giống trên tay Dương Lệ Thanh.

Lâm Hinh chỉ vào vết thương hỏi: "Cô còn muốn buộc chặt Dương Lệ Thanh sau khi cô ấy chết?"

Triệu Gia Tinh ngắm nghía ngón áp út, cười nói: "Cô giỏi thật, đoán trúng bốc tâm tư tôi. Chính xác, nếu ngón tay của chúng tôi đều có dấu này thì xuống dưới đó, chị chắc chắn có thể dựa vào nó để nhận ra tôi. Tuy chúng tôi không thể yêu nhau lúc sống nhưng lúc chết thì có thể bên nhau."

Nàng vừa nói vừa vuốt v e vết thương trên ngón áp út.

Kẻ này rốt cuộc bi3n thái thế nào mà còn kỹ đến chuyện sau khi chết.

Triệu Gia Tinh nhìn chằm chằm hai người trước mặt, nói tiếp: "Nhưng các cô biết không? Khi tôi đến thành phố Phương, tôi đã tỏ tình với chị nhưng chị ấy vẫn từ chối, còn tuyên bố nếu tôi tiếp tục quầy rầy cuộc sống của chỉ và Diệp Thuyên thì chị sẽ cao bay xa chạy. Tôi không cam tâm nên đã bắt lấy chị ấy dùng dao khoéo ngón tay chị. Lúc đó, chị ấy đau đến tái mặt còn tôi sung sướng. Tôi nói 'chị nhịn chút nha, chỉ đau chút thôi rồi em cũng sẽ cắt tay mình. Vậy thì chết rồi, bọn mình sẽ yêu nhau, chị chịu không chị?".

Nghe nàng nói vậy, Lâm Hinh sôi máu.

Triệu Gia Tinh nói rồi thì nhớ đến chuyện khác bèn hỏi: "À phải rồi, bây giờ con Diệp Thuyên kia đâu? Người yêu chết có phải con nhỏ đau khổ lắm không? Nếu đau khổ thiệt thì không ổn đâu vì lúc nó chết có khi còn đau khổ hơn."

Nói rồi, nàng cười nhìn Lãnh Du: "Vì lúc đó nó chỉ có thể ngóng nhìn tôi và Lệ Thanh yêu nhau, haha."

Lãnh Du lạnh lùng nhìn nàng, cô cảm thấy ở cùng với người này khiến mình quá bực bội nên quyết định đả kích lòng tin của nàng. Cô nói: "Diệp Thuyên cứng rắn hơn cô nhiều, cô ấy có buồn. Vì Dương Lệ Thanh là người yêu của cô nhưng cô ấy không yếu đuối như cô, không có được thì giết người ta. Khó trách Dương Lệ Thanh chướng mắt cô mà chọn Diệp Thuyên. Vì trong lòng cổ, Diệp Thuyên rất đặc biệt, là báu vật độc nhất vô nhị. So với cô, đúng là một trời một vực."

Triệu Gia Tinh sửng sốt lẩm bẩm: "Tôi đang muốn nhìn thấy nó đau khổ, tôi còn đang tính ít hôm nữa rảnh bay đến thành phố Phương xem nó đau khổ cỡ nào."

Lâm Hinh đập bàn, quát: "Triệu Gia Tinh, cô đủ rồi! Đừng có tiếp tục lảm nhảm!"

Lãnh Du giữ tay Lâm Hinh lại, bình tĩnh nói với Triệu Gia Tinh: "Người sống thì vẫn phải tiếp tục sống. Tuy Dương Lệ Thanh là mãi mãi của Diệp Thuyên nhưng cô ấy không yếu đuối nhưng cô. Cô ấy sẽ sống tiếp cuộc đời mình, không bao giờ dừng chân một chỗ. Diệp Thuyên rất đặc biệt, rất dịu dàng, ngoài Dương Lệ Thanh, cô ấy sẽ lại gặp một người yêu thương mình, rồi sẽ tiếp tục bước vào con đường tình yêu. Còn bản thân cô vốn cũng có cơ hội đó nhưng chính tay cô đã đạp đổ. Ngoài cảnh ngục tù chờ ngày tử hình, cô đã hoàn toàn mất đi tự do của chính mình."
 
Ẩn Tình Trong Án - Đưa Tôi Đến Hà Lan
Chương 96: Sao nàng lại đến đây?



Lãnh Du nói xong chỉ lạnh lùng nhìn Triệu Gia Tinh. Có điều Triệu Gia Tinh có lẽ không chú ý đến lời của cô bởi nàng đang chăm chú nhìn hành động kéo tay Lâm Hinh của cô

Nàng nhìn một lúc, cười hỏi: "Thì ra hai người đang yêu nhau."

Lâm Hinh giật mình nhưng nhanh chóng bình tĩnh trở lại. Nàng đáp: "Cô đừng nói sang chuyện khác. Bây giờ tôi hỏi, có phải cô phanh thây Dương Lệ Thanh là bị ảnh hưởng bởi nạn nhân trong cuối Đêm Tối không?"

Không chờ nàng đáp, hai người đã buông tay ra.

Triệu Gia Tinh nghe thấy nàng hỏi, cười đáp: "Chị ấy viết kết tôi thảm vậy mà. Ban đầu tôi giận lắm nhưng chưa đến nỗi muốn giết chị đâu. Mà chỉ tại bộ Diệp Thuyên thì kết vui còn bộ tôi thì tôi chết thảm. Chị ấy tổn thương tôi vậy nên tôi chỉ muốn đánh yêu chị thôi. Tôi trói chỉ lại vì chị ấy không chịu nghe tôi tỏ tình, hơn nữa còn yêu sâu đậm con kia nên tôi phải cho chị chịu chút khổ. Nhưng chị ấy cứng đầu đến mức tôi chỉ đành dùng biện pháp mạnh."

Cầm thú! Lâm Hinh thầm mắng.

Triệu Gia Tinh nhìn các nàng, thấy cả hai không có phản ứng đặc biệt trước lời của mình thì nàng lại càng muốn k1ch thích họ. Triệu Gia Tinh nghĩ rồi quyết định nói đoạn mình cho là hay nhất: "Nhưng tôi thấy không thú vị vì trong lòng chị vốn không có tôi. Vậy nên, tôi ném chị sang một bên, đưa laptop cho chị bảo chị mau chóng sửa lại đổi tên cho bộ mới."

Lâm Hinh nén giận hỏi: "Nên khi cô ấy bị cô trói vẫn có thể dùng tay sửa cốt truyện?"

Triệu Gia Tinh đáp: "Đương nhiên. Lúc chị đang sửa thì tôi ngồi ở bên đọc lại Đêm Tối. Càng đọc tôi càng điên người, sao mà tôi cam tâm khi chị viết tôi thành như vậy!"

Nói rồi Triệu Gia Tinh đứng lên rít gào: "Các người nói đi, sao chị nỡ nhẫn tâm sát hại tôi dã man! Tôi cũng nói vậy với chị nhưng đổi lại là đôi mắt bất ngờ của chị dành cho tôi. Sao chị lại không biết tôi là tác giả truyện tranh cho chị chứ! Vì sao chị lại không quan tâm tôi! Vì sao chị không biết gì về tôi hết!"

Lâm Hinh lập tức đứng lên, ghì chặt nàng vào ghế, nói: "Cô Triệu, cô còn nổi điên nữa thì tôi cho người còng cô vào ghế lại. Còn nữa, tôi nói cho biết Dương Lệ Thanh hoàn toàn không biết cô là Yêu Tinh, chỉ có mình cô là người nhập vai vào cốt chuyện. Cô đúng là..."

Nàng vốn muốn nói là tên tâm thần nhưng vì lịch sự, Lâm Hinh quyết định không nói. Nàng chỉ đứng phía sau ngăn Triệu Gia Tinh lại tiếp tục nổi điên.

Lãnh Du nhắc nhở: "Tiếp tục đi."

Triệu Gia Tinh nghỉ một lúc mới nói: "Lúc đó tôi giận lắm, trong đầu chỉ muốn thực hành cái cách giết người tàn nhẫn này để xem hiện thực trông nó thế nào."

Nàng vừa nói vừa cười để lộ hàm răng trắng như ác quỷ sẵn sàng nuốt chửng người sống.

Nàng nói tiếp: "Cho nên tôi đập đầu chỉ vào tường đến lúc chị ấy ngừng giãy giụa rồi mới chặt chỉ thành hai mảnh. Máu của chị chảy liên tục, cái mùi máu đó k1ch thích tôi làm tôi sung sướng. Nếu giết người sướng vậy thì mấy năm trước tôi đã năn nỉ anh hai cho tôi về để bắt đầu kế hoạch rồi. Đương nhiên, nếu chị ấy bằng lòng thì tôi đâu nỡ giết chị."

"Chắc cảnh sát mấy người biết rõ vụ Thược Dược Đen lắm đúng không? Tôi nghĩ mình hiểu tâm trạng của tên sát nhân năm đó. Sau khi hắn chặt người rồi thì rạch mặt. Chị ấy xinh đẹp nhưng không thích cười nên tôi rạch làm sao để nụ cười còn mãi trên mặt chị. Thật ra tôi còn muốn làm chuyện khác nhưng nói ra hai người đừng giận nha." Triệu Gia Tinh bi3n thái cười nói.

Lãnh Du lạnh lùng nhìn nàng, hoàn toàn làm lơ câu nói của nàng. Triệu Gia Tinh thấy không vui, đành thở dài kể tiếp: "Thì tôi chỉ muốn làm vài chuyện trên mặt chỉ thôi. Nếu mặt chị ấy đủ lớn thì tôi sẽ để lại vài ký hiệu trên đó. Thứ nhất là để xuống dưới tôi dễ nhận ra chị. Thứ hai là để ngoại trừ tôi ra thì không ai sẽ thích nó, cả Diệp Thuyên mà chị yêu sâu đậm. Đương nhiên không ai thích người có gương mặt đầy sẹo, đúng không? Nên chắc chắn, chị ấy sẽ lẻ loi dưới địa phủ, chờ đợi tôi đến để ở bên cạnh chị. Mọi người xem, tôi thương chị vậy đó, vừa nhìn đã biết tình yêu khắc cốt ghi tâm. Minh chứng là tôi không chê dung mạo xấu xí của chị vì tôi thương chị thật lòng, không phải thương ngoại hình của chị."

Lâm Hinh đứng sau khó hiểu nhìn Lãnh Du, chỉ thấy ánh mắt đối phương cũng hoảng sợ nhưng nhanh chóng che giấu.

Lãnh Du không muốn nghĩ nhiều đến lời của Triệu Gia Tinh, cô chỉ đáp: "Được, chúng tôi đã ghi lại hết khẩu cung của cô. Nếu cô còn muốn kể tiếp thì cứ khoe khoang với thẩm phán, xem họ có thưởng thức kiệt tác của cô không. Nếu họ thích, có khi cô còn được trả tự do."

Nói xong, cô đứng lên rời đi. Khi mở cửa, cô bèn nói với Triệu Gia Tinh: "Mấy lời này anh cô cũng đã nghe thấy, tôi không biết anh ấy có tha thứ cho cô không."

Triệu Gia Tinh nghe xong, chỉ vẫy tay tạm biệt như không quan tâm khiến Lâm Hinh cảm thấy rét lạnh.

Khi hai người ra ngoài, Lãnh Du thấy Triệu Gia Quân ngơ ngác đứng yên, đôi mắt đầy vẻ tuyệt vọng. Thấy các nàng ra, anh bỗng ngập ngừng không biết mở lời thế nào.

Lãnh Du bèn bắt chuyện: "Anh Triệu, chúng tôi có đôi lời muốn hỏi anh."

Triệu Gia Quân gật đầu, theo các nàng vào phòng họp.

Ba người ngồi vào ghế, Lãnh Du chớp mắt nhìn Lâm Hinh.

Lâm Hinh hiểu ý, mỉm cười nhưng khi nhìn Triệu Gia Quân, nàng bỗng nghiêm túc nói: "Anh Triệu, sếp Lư nói anh gọi đến tố giác? Khi đó, anh cũng hoài nghi em mình giết Dương Lệ Thanh?"

Triệu Gia Quân gật đầu đáp: "Xin lỗi cảnh sát Lâm. Hôm đó ở căn teen, tôi không cố ý gạt cô và sếp Lư, chỉ là tôi muốn tự mình điều tra."

Lâm Hinh nói: "Chúng tôi hiểu mà nhưng sao anh phát hiện được là do cô Triệu làm?"

Triệu Gia Quân cười đắng. Thế là anh quyết định nói chuyện giữa họ và Dương Lệ Thanh lúc nhỏ cùng với chiếc hộp mình tìm thấy.

Nếu các nàng không thẩm vấn Triệu Gia Tinh trước mà tìm thấy manh mối này có lẽ cả bọn sẽ nổi hết da gà. Nhưng hiện tại đã biết Triệu Gia Tinh có tâm lý vặn vẹo nên những lời Triệu Gia Quân nói cũng không ảnh hưởng nhiều.

Khi Triệu Gia Quân kể, nước mắt tràn trên khóe mi nhưng anh cố không khóc. Lãnh Du bước đến góc phòng, rót nước cho mọi người rồi ngồi xuống.

Triệu Gia Quân uống nước, nói tiếp: "Nếu em ấy không về thì mọi chuyện đã không xảy ra."

Lúc này, Lãnh Du mới nói: "Không đâu, cô ấy đã lên kết hoạch từ trước. Nếu cô ấy không về thì cũng sẽ tìm cơ hội ra tay với Dương Lệ Thanh."

Triệu Gia Quân ngơ ngác nhìn cô.

Lãnh Du thấy vậy bèn nói chuyện khác: "Anh Triệu, anh nên nghĩ xem nên nói chuyện này với gia đình thế nào. Trong một đêm, chuyện này sẽ khiến nhà anh long trời lỡ đất, anh nên nghĩ cách thu xếp ổn thỏa. Còn Triệu Gia Tinh, cô ấy sẽ không thể về được, vì cô ta đang là tội phạm nghiêm trọng bị cảnh sát bắt giữ."

Triệu Gia Quân gật đầu, đáp: "Tôi biết rồi."

Sau khi tiễn Triệu Gia Quân đi, Lâm Hinh quay đầu nói với Lãnh Du: "Em cứ tưởng anh ta là đồng phạm nhưng xem ra anh ta rất khác những gì em nghĩ. Sếp Lãnh à, người ta yêu chị sâu đậm vậy, chị không thấy áy náy sao?"

Lãnh Du nghe thấy bật cười. Cô nhìn vào mắt nàng, nghiêm túc đáp: "Anh ta đối với chị thế nào không quan trọng. Quan trọng là em thấy chị thế nào."

Lâm Hinh cười bước ra khỏi Sở, nàng quay đầu bảo: "Em đối với chị thế nào, chị chẳng lẽ không biết?"

Dứt lời bèn chấp tay ra sau đi về trước.

Lãnh Du mỉm cười đuổi theo. Cô hôn lên tay nàng, im lặng cùng nhau tản bộ.

Cô biết chứ, cô còn nhìn thấy rõ.

Sau khi bận rộn ở Sở xong, lúc này đã 5 giờ, hai người tìm một nhà hàng để ăn sáng.

Vì vụ án được phá, hai người ăn uống cũng ngon miệng hơn.

Lâm Hinh gọi cho cảnh sát Lư, kể lại toàn bộ mọi việc. Nàng nhìn tin nhắn của ông mà bật cười.

Lãnh Du tò mò nghiêng đầu nhìn Lâm Hinh, chỉ thấy tin nhắn viết: "Trời ơi, nhỏ đó điên rồi! Tôi tưởng vợ tôi dữ nhất đời mà bây giờ nghe cô nói tôi mới biết bà nào cũng có máu điên. Tóm lại tôi đã rút ra kết luận, không nên đắc tội với phái đẹp!"

Vì vụ án này, quan hệ của các nàng và cảnh sát Lư trở nên thân thiết hơn.

Sau khi vụ án của Cú khép lại, Lãnh Du và Lâm Hinh cùng trở về thành phố Dương. Sáng hôm sau, Lâm Hinh đọc báo thấy tin tức đều liên quan đến tiểu thư nhà họ Triệu giết người và thân phận thật của Yêu Tinh.

Báo chí viết sống động như thật còn kèm theo hình minh họa ở xung quanh hiện trường và bãi vứt rác càng khiến vụ án trở nên đáng sợ.

Tập đoàn họ Triệu cũng vì vụ án mà bị các nhà đầu tư rút vốn, cổ phiếu tụt giảm nghiêm trọng, từng việc từng việc tạo thêm áp lực cho nhà họ.

Ban đầu Triệu Gia Quân tính ra nước ngoài giải sầu vì chuyện của em gái nhưng thấy cổ phiếu xuống dốc, anh chỉ đành ở lại ổn định lòng tin của cổ đông.

Trong Cục Liên Bang ở thành phố Dương cũng đang bàn tán sôi nổi về vụ này. Mãi đến 3 giờ chiều, trong tổ mới nhận được cuộc điện thoại báo có cô gái muốn gặp sếp Lãnh và sếp Lâm.

Lúc này Lâm Hinh đang trong phòng Lãnh Du, sau khi Lãnh Du nghe máy, đồng ý, cô bèn nói với Lâm Hinh: "Diệp Thuyên đến."

Diệp Thuyên? Lâm Hinh kinh ngạc khi nghe tên này.

Sao nàng lại đến đây?
 
Ẩn Tình Trong Án - Đưa Tôi Đến Hà Lan
Chương 97: Cưng giỏi hay chị giỏi



Sau khi nhận được cuộc gọi, Lãnh Du và Lâm Hinh cùng xuống dưới sảnh. Các nàng thấy một cô gái mặc váy dài đen ngồi trên sô pha, bên cạnh là một cô cũng cùng mặc váy đen.

Khi Lâm Hinh đến gần, hai người nhìn nàng, sau đó lại nhìn Lãnh Du đi sau.

Hai người này là Diệp Thuyên và trợ lý của Dương Lệ Thanh, Tạ Xảo Nhu.

Diệp Thuyên mặc váy đen dài làm nổi bật làn da trắng nõn của nàng. Đôi mắt nàng vô cảm nhưng Lâm Hinh cảm giác được nàng như mất đi nửa linh hồn.

Trước nay nàng chưa từng bắt gặp ánh mắt như thế. Một đôi mắt chứa đầy tro tàn của sự mất mát, đôi mắt vốn lấp lánh nhưng vì biến cố đã trở nên tỉnh lặng, không còn sự sống bên trong.

Mà Tạ Xảo Nhu ngồi bên lại luôn túc trực cảnh Diệp Thuyên. Đôi mắt cô lộ rõ nét lo lắng. Ngàn dặm đi theo nàng đến đây, tâm ý của cô, Lâm Hinh và Lãnh Du vừa nhìn đã hiểu.

Sau khi bốn người nhìn nhau, Lâm Hinh lên tiếng trước: "Cô Diệp, hôm nay cô đến là có chuyện gì sao?"

Diệp Thuyên mím môi rồi đáp: "Tôi muốn đọc tác phẩm chưa hoàn thành của Lệ Thanh."

Nàng biết rõ hiện tại cảnh sát sẽ không giao ra chứng cứ liên quan đến vụ án nên nàng chỉ muốn đến đọc.

Lãnh Du đi đến nói: "Cô Diệp, chúng ta vào phòng khách trò chuyện?"

Diệp Thuyên gật đầu, sau đó theo sự dẫn đường của Lãnh Du, các nàng bước vào phòng khách.

Sau khi ngồi xuống, Lâm Hinh nói: "Cô Diệp, cô biết Triệu Gia Tinh còn chưa bị kết án nên..."

Diệp Thuyên vội đáp: "Tôi biết nên tôi chỉ muốn đọc nó thôi."

Lúc này Tạ Xỏa Nhu cũng góp lời: "Hai sếp à, Diệp Thuyên cũng chỉ muốn xem tác phẩm lúc sống của chị Dương, tôi nghĩ yêu cầu này cũng không quá đáng. Hơn nữa, quan hệ của hai người họ, chúng tôi mong hai sếp giúp đỡ."

Lãnh Du nhìn Tạ Xảo Nhu thấy đôi mắt khẩn cầu của nàng thì mỉm cười nói: "Chúng tôi đã khôi phục bản thảo của cô ấy nên có thể in ra. Có điều, các cô không thể mang nó đi, tòa án cần nó làm vật chứng, lỡ hai cô lộ ra ngoài...."

Nói rồi, cô im lặng nhìn Diệp Thuyên.

Diệp Thuyên gật đầu đáp: "Tôi hiểu mà."

Đêm các nàng phá án thật sự có in ra mấy bản, Lâm Hinh vào phòng tài liệu lấy bản thảo giao cho Diệp Thuyên. Sau đó các nàng đứng bên cạnh nhìn hai người.

Bản thảo chỉ có hai mươi mấy trang, tuy Diệp Thuyên cố tình đọc chậm nhưng rất nhanh đã hết. Nàng biết mình không thể chậm trễ cảnh sát nên khi xem nàng chỉ tập trung đọc, không nghĩ lung tung.

Lâm Hinh nhìn Diệp Thuyên thấy nàng chỉ im lặng nhíu mày, đến khúc cuối thì rưng rưng.

Tạ Xảo Nhu ở bên vội đưa khăn giấy cho nàng, trìu mến vỗ nhẹ lưng nàng an ủi.

Lãnh Du thấy rõ nhưng không nói lời nào.

Một lúc lâu sau, Diệp Thuyên cũng đọc xong trang cuối, nàng vuốt v e một lúc thì trả lại cho Lâm Hinh.

Lâm Hinh nhận lấy, nói: "Cô Diệp, sau khi có phán quyết của tòa, chúng tôi sẽ gửi bản thảo này qua bưu điện cho cô."

Diệp Thuyên lau nước mắt, đôi mắt cũng có hồn hơn, đáp: "Cảm ơn hai sếp."

Lãnh Du ngồi một bên, bất ngờ nói: "Cô Diệp, người mất cũng đã mất rồi nhưng còn cô thì vẫn cần sống tiếp. Tiếp tục sa vào đau thương cũng không tốt cho cô, huống hồ đây cũng không phải điều Dương Lệ Thanh muốn thấy. Có đôi khi chuyện qua rồi cô cần phải buông tay để nghênh đón tương lai sáng hơn. Khi đó, có lẽ cô sẽ phát hiện ra người hoặc sự việc đáng để cô trân quý."

Dứt lời, cô nhìn Tạ Xảo Nhu, chỉ thấy đối phương chạm mắt mình rồi vội cúi đầu, để lộ bên tai đỏ ửng.

Diệp Thuyên biết Lãnh Du nói đúng nhưng Dương Lệ Thanh là tình yêu cả đời của nàng, nàng không biết liệu mình còn có thể mở lòng để yêu ai. Nhưng nàng không biết trước tương lai nên chỉ đành gật đầu đồng ý.

Bốn người ngồi lại trò chuyện về vụ án, Diệp Thuyên tức giận nói: "Tôi nhất định sẽ tham dự toàn bộ phiên thẩm án của Triệu Gia Tinh. Tôi muốn tận mắt chứng kiến thẩm phán và bồi thẩm đoàn định tội cô ta, đưa cô ta vào lao tù."

Tạ Xảo Nhu dịu dàng nói: "Em sẽ đi cùng chị."

Diệp Thuyên nhìn cô, thấy đôi mắt sưng đỏ và nét mặt mệt mỏi của cô bèn áy náy. Nàng nói: "Xảo Nhu, nếu em mệt, em không cần tất bật theo chị, em cũng cần được nghỉ ngơi."

Tạ Xảo Nhu lắc đầu, đáp: "Không đâu, em không mệt chút nào."

Sau vài câu, Diệp Thuyên tạm biệt hai người rồi cùng Tạ Xảo Nhu sóng vai rời đi.

"Sếp Lâm à, bây giờ chỉ mới bắt đầu. Chị thấy thi thể của Dương Lệ Thanh chắc chắn sẽ bị tranh giành. Diệp Thuyên hận nhà họ Triệu thấu xương nên cô ấy chắc chắn sẽ giành đến cùng. Còn nhà họ Triệu, chị thấy Triệu Gia Quân rất yêu quý chị Dương nên hẳn cũng không dễ từ bỏ, anh ta hẳn muốn an táng Dương Lệ Thanh ở phần mộ nhà họ." Lãnh Du nói.

Lâm Hinh tiếp lời: "Chuyện này không phải việc chúng ta có thể xử lý. Diệp Thuyên không phải người đơn giản, cô ấy trung trinh với người yêu, mà hai người mất nhau khi tình yêu đang nồng cháy. Cô ấy chắc chắn sẽ không từ bỏ mà thật ra em cũng mong cô ấy giành được hài cốt của người yêu."

Lãnh Du lại cười hỏi: "Lát nữa em có rảnh không?"

Lâm Hinh quay đầu hỏi lại: "Để làm gì?"

"Lâu rồi bọn mình chưa hẹn hò nên em nói đi?" Đôi mắt Lãnh Du sáng ngời chăm chú nhìn nàng.

Lâm Hinh nghĩ rồi đáp: "Được chứ, tối nay bọn mình có thể đi ăn một bữa."

Lãnh Du nhíu mày hỏi: "Ăn một bữa sao mà đủ?"

"Vậy chị muốn thế nào?" Lâm Hinh cong môi hỏi lại.

Lãnh Du nhìn đồng hồ. Bây giờ chỉ mới 6 giờ, trong Sở đã không còn ai, cô bèn kéo Lâm Hinh vào góc, đẩy nàng lên tường, hôn một lúc rồi hỏi: "Em còn nhớ cái hẹn lúc trước của bọn mình không?"

Lâm Hinh ôm eo cô, trán tựa trán, cười đáp: "Em không nhớ."

"Không nhớ cũng không sao, đêm nay chị bắt em nhớ ra." Lãnh Du cười, hôn lên cổ nàng.

Lâm Hinh bị giật mình, phần cổ còn cảm nhận đôi môi mềm của Lãnh Du khiến nàng mềm nhũn.

Nàng vội đẩy Lãnh Du ra, đỏ mặt nói: "Còn đang ở Sở mà!"

Lãnh Du cười khẽ, buông nàng ra trêu: "Bọn mình yêu nhau lâu vậy rồi mà em còn ngại? Vậy sau này phải làm sao?"

Khi nói ánh mắt của cô nhìn về phía Lâm Hinh cũng khác.

Lâm Hinh biết cô ám chỉ điều gì, giấc mơ trước kia lại xuất hiện. Gương mặt đã đỏ lại đỏ hơn, nàng lườm Lãnh Du, rời khỏi góc tối.

Lãnh Du không biết rằng khi Lâm Hinh nhớ lại cảnh đó đã tự động thêm vào vài tình tiết ngại ngùng. Nếu lúc này đang ở nhà, Lãnh Du chỉ cần làm vậy, nàng thấy mình chắc chắn sẽ mơ màng, buông tay chịu trói.

Sau khi ăn tối no, Lãnh Du nắm tay Lâm Hinh rời đi. Trên đường, cô hỏi: "Nếu không bọn mình đi tản bộ nha?"

"Dạ." Lâm Hinh kéo Lãnh Du đi dạo công viên.

Hai người đến đường chạy bộ, ánh trăng chiếu bóng các nàng xuống đất. Lâm Hinh ngẩng đầu nhìn trăng, cảm thán: "Trăng đêm nay đẹp quá."

Lãnh Du mỉm cười, ôm lấy eo nàng.

Dọc đường đi, không biết từ bao giờ, một bóng dáng nhỏ bé đã đi theo các nàng. Lâm Hinh nhìn cái bóng đi theo thì nhận là bóng mèo.

Lãnh Du thấy Lâm Hinh tập trung nhìn cũng nhìn theo, cô cũng nhìn thấy bóng mèo đó.

Con mèo kia không ngừng ngửa đầu nhìn các nàng, bóng mèo cũng theo đó lắc lư. Các nàng bước lên, con mèo bước theo, thế là hai người một mèo bắt đầu chơi bóng.

Đến một lúc sau, bóng mèo ngồi xuống, không chơi tiếp, cái đuôi lắc lư như đang cáu kỉnh.

Hai người cũng dừng bước, con mèo thấy vậy meo lên với giọng điệu nhão nhão.

Lâm Hinh cúi đầu nhìn bên phải, nàng nhận ra đây là con mèo xám mà mình từng gặp.

Mèo xám có sọc đen cuốn đuôi bên chân Lâm Hinh, đôi mắt nó to tròn nhìn nàng, trông rất ngốc.

"Lãnh Du, đây là con mèo lần trước em gặp!" Lâm Hinh ngồi xổm xuống vuốt lông nó.

Mèo xám có lẽ biết nàng không phải người xấu. Nó ngoan ngoãn cho nàng xoa đầu, còn cọ cọ vào tay nàng. Sau khi ngửi ngửi thì nó vươn tay ra li3m.

Lâm Hinh chợt thấy lòng bàn tay ngứa ngáy.

Lãnh Du cũng thấy hứng thú, ngồi cạnh Lâm Hinh, cùng nàng chơi mèo.

Con mèo như hiểu người, nó cảm nhận được Lãnh Du lạnh lùng nên khi cô đưa tay đến nó né, còn chu mông về phía cô.

Lãnh Du ngừng tay, sắc mặt khó chịu, đứng lên, nói: "Lâm Hinh, mình đi."

Lâm Hinh ngồi xổm trên đất bật cười, nàng nói với mèo xám: "Chỉ gọi tao rồi nên giờ bọn tao phải đi. Tạm biệt nha."

Vì thế hai người tay trong tay dần đi xa.

Mèo xám: ....

Nó thầm nghĩ trời lạnh như này, vất vả lắm mới kiếm được hai nhỏ khờ, cứ tưởng giả đáng yêu là được mang về nhà. Nào ngờ cái người lạnh lùng kia lại thông minh, khi đi còn dẫn theo người bên cạnh rồi cứ vậy bỏ đi?

Nghĩ vài giây, nó ngẩng đầu thấy hai người đã đi xa hơn.

Ê! Ê! Đợi chút coi!

Nó ra sức đuổi theo.

Khi Lãnh Du đi được một nửa thì thấy dưới chân có gì đó cọ. Cô cúi đầu thấy quả nhiên là con mèo xám. Lúc này, nó đang ra sức cọ chân cô lấy lòng, Lãnh Du thấy vậy mỉm cười đắc ý.

Cô thầm nghĩ: Rốt cuộc là mày giỏi hay tao giỏi? Cổ là vợ tao, tao nói một tiếng thì mày cũng chỉ dám kêu meo meo.

Còn mèo lại nghĩ: Kiếm cơm thì phải biết nịnh đúng người! Nịnh bà vợ không ổn rồi, phải nịnh bà này! Meo thì meo!

Một người một meo sợ là có thần giao cách cảm.

Một người hiểu tiếng mèo, một người hiểu tiếng người.
 
Ẩn Tình Trong Án - Đưa Tôi Đến Hà Lan
Chương 98: Răng long đầu bạc



Lãnh Du không quan tâm đ ến con mèo đang ra sức tỏ vẻ đáng yêu, cô nắm tay Lâm Hinh rời đi. Cô muốn phạt nó, ai bảo ban nãy nó dám chu mông về phía cô.

Con mèo liên tục cọ vào chân Lãnh Du. Khi cô ngừng lại, nó quyết định nằm lên hẳn mù bàn chân của cô.

Lãnh Du lắc nhẹ chân nhưng không bỏ được nó ra. Con mèo thấy cô làm lơ mình thì trong lòng vô cùng hối hận. Nó hết lăn qua lăn lại rồi bắt đầu thể hiện mình siêu dễ thương.

Lần này Lâm Hinh không đành lòng, nàng kéo tay áo Lãnh Du, nói: "Chị thấy nó đáng yêu chưa kìa, không mấy bọn mình nuôi nó nha?"

Lãnh Du cũng muốn nuôi nó nhưng cô nhớ đến dáng vẻ kiêu ngạo ban nãy của nó thì cô lại muốn phạt một phen. Bây giờ nghe Lâm Hinh nói, cô cũng gật đầu đồng ý.

Lâm Hinh cười ôm con mèo vào lòng, sau đó, vừa đi vừa trêu nó.

Lãnh Du thấy tay mình trống trơn chỉ còn lại hơi ấm của Lâm Hinh thì mím môi.

Cô bước vội đến cạnh Lâm Hinh, im lặng lạnh lùng nhìn về phía con mèo. Nó cũng hiểu chuyện, sợ chọc giận cô nên vội vùi đầu vào lòng Lâm Hinh làm nàng càng thương nó.

Hai người đi đến một cửa hàng. Lâm Hinh ôm mèo vào, Lãnh Du ngước nhìn thấy là một tiệm bán đồ cho thú cưng.

Thì ra Lâm Hinh mua đồ cho nó.

Quả nhiên, khi nàng ra, tay cầm theo cái túi đưa Lãnh Du, nói: "Chị cầm giúp em."

Lãnh Du ngơ ngác nhận túi, bên trong hơi nặng, cô cúi đầu nhìn thấy thấy thức ăn mèo và cát mèo. Cô lẩm bẩm: "Sao bây giờ con mèo này còn tốt số hơn cả mình. Có mèo rồi thì không cần vợ."

Đáng tiếc, Lâm Hinh không nghe thấy, nàng còn đang bận ôm nó về nhà. Lãnh Du chỉ đành đuổi theo sau, cô đặt con mèo xuống đất, rồi nắm tay Lâm Hinh, nói: "Nó có chân, nó tự đi được, không cần em ôm suốt đâu."

Lâm Hinh hơi bất ngờ, sau đó bật cười, trêu: "Lãnh Du, chị ghen với cả con mèo sao!"

Lãnh Du nghiêm túc gật đầu: "Nó có gì đặc biệt ngoài cái mập."

Con mèo vẫn đang hào hứng nhảy quay nhảy lại, nó muốn nhào đến cái túi trong tay Lãnh Du nhưng sợ cô giận nên chỉ yên lặng nhìn.

Lâm Hinh đứng dưới lầu chung cư, Lãnh Du giao túi cho nàng. Lâm Hinh nhận rồi nói với con mèo đứng bên cạnh: "Bọn mình lên lầu thôi."

Đoạn, nàng ngẩng đầu nói với Lãnh Du: "Em lên trước, chị nhớ về cẩn thận, ngủ ngon."

Lãnh Du thấy nàng nói vậy cũng ngại mặt dày lên cùng, cô chỉ đành gật đầu, đáp: "Ừm, chị biết rồi, em mau lên đi, ngủ ngon."

Đợi sau khi Lâm Hinh và mèo vào thang máy, Lãnh Du mới thở dài rời đi. Khi cô đi được hai bước thì nghe thấy tiếng bước chân, mùi hương nhạt truyền vào mũi, đôi tay vòng quay cổ mình. Lâm Hinh ôm cô, dịu dàng hỏi: "Chị còn muốn đi đâu? Đêm nay chị ở lại với em đi."

Tim Lãnh Du đập mạnh nhưng cô vẫn quan tâm đưa tay đỡ người Lâm Hinh không để nàng ngã. Khi cô quay lại, hai người bắt đầu hôn nhau.

Lâm Hinh vỗ nhẹ lưng cô, thủ thỉ: "Bọn mình về nhà thôi."

Lãnh Du thấy ấm lòng, cô theo Lâm Hinh vào thang máy, đáp: "Ừm, bọn mình về nhà."

Trong thang máy, Lâm Hinh tụt khỏi người Lãnh Du, thay vào đó nàng tươi cười ôm chặt lấy cô.

Lãnh Du nhìn vào cửa thang máy thấy, hai người dựa vào nhau, cảm giác hạnh phúc trước nay chưa từng có tràn ngập khắp người cô.

Vừa rồi nàng nói "về nhà".

Đây là hai chữ Lãnh Du muốn nghe hơn câu "em yêu chị".

Con mèo xám đứng kế bên ngơ ngác nhìn các nàng, trong miệng ch** n**c miếng. Sau đó nó vội li3m môi, cũng không biết nó đang nghĩ gì.

Hai người đi đến tầng lầu nhà Lâm Hinh, sau khi bước vào, nàng cho cát vào bồn rồi nói: "Mình đi tắm trước ha?"

Lãnh Du vào nhà nhưng đôi mắt vẫn chưa rời khỏi Lâm Hinh. Cô nghe vậy bèn ôm lấy nàng, nói: "Em muốn nuôi nó thì có tính đặt tên cho nó không?"

Lâm Hinh thấy ánh mắt nghiêm túc của Lãnh Du, cười bảo: "Em chưa bao giờ gặp cô nào nghiêm túc như chị, còn muốn đặt tên cho con mèo ngốc này."

Con mèo đang ăn nghe thấy bèn "meo" như kháng nghị nàng gọi mình ngốc.

Lâm Hinh làm lơ nó, chỉ hỏi Lãnh Du: "Vậy chị muốn đặt tên gì?"

Lãnh Du ngẫm nghĩ rồi đáp: "Nó là mèo cái lại còn tròn thì đặt là Béo Ú đi."

Lâm Hinh nhíu mày nói: "Nó không phải người sao lại đặt là Ú. Em thấy cứ gọi nó là Mập Mạp là được."

"Không được đâu, Mập Mạp nghe không hay." Lãnh Du cười, quẹt mũi Lâm Hinh.

"Béo Ú còn khó nghe hơn, em quyết định rồi, gọi là Mập Mạp." Lâm Hinh nói.

"Nếu không vậy đi, bọn mình đến trước mặt nó. Em gọi nó Mập Mạp, chị gọi nó Béo Ú. Nếu em gọi mà nó kêu thì đặt theo ý em, chịu không?" Lãnh Du đề nghị.

"Quyết định vậy đi!" Lâm Hinh đi đến trước mặt con mèo.

Con mèo đang ăn ngon thì thấy hai người bước đến. Nó hoảng sợ không biết hai người muốn làm gì.

Nó vừa muốn giữ đồ ăn vừa muốn lùi lại trông vô cùng buồn cười.

Lâm Hinh gọi nó Mập Mạp, kết quả con mèo xám chỉ ngơ ngác nhìn nàng, không nhúc nhích.

Lãnh Du cười thầm, cô lấy cái túi bên phải mình, lắc trước mặt nó, gọi: "Béo Ú!"

Kết quả, con mèo "meo" lên.

Lãnh Du nghe xong, hài lòng cười với Lâm Hinh. Lâm Hinh há to miệng, nàng nhìn túi trong Lãnh Du là khô bò mình đặt trên bàn. Lãnh Du lấy lúc nào?

Tên gian xảo này, nhân lúc mình đi gọi mèo, cô đã lấy khô bò gạt nó.

Lâm Hinh chỉ vào cô nói: "Đồ.... Đồ xấu xa!"

Lãnh Du nhướng mày nói: "Binh bất yếm trá."

Lâm Hinh tức giận mắng: "Được lắm, em đi tắm." Nói rồi đứng lên.

Lãnh Du thả túi khô bò xuống, ôm lấy Lâm Hinh, thủ thỉ: "Chị trêu em thôi, em nói gì mà chị không nghe em? Em thích đặt là Mập Mạp thì bọn mình gọi nó là Mập Mạp nha."

Ôm Lâm Hinh vào lòng, Lãnh Du không nhịn được, cúi đầu hôn nàng.

Lâm Hinh bị hôn mơ màng cũng đáp lại như muốn cô biết tình cảm sâu đậm của mình.

Hai người hôn một lúc, Lâm Hinh thở d ốc dựa vào lòng Lãnh Du, nàng ngửi mùi hương quen thuộc trên người cô. Nàng cũng cảm nhận được Lãnh Du đang ôm chặt lấy mình, bên tai là tiếng thở nhẹ của cô.

Các nàng chỉ cần đứng yên trước mặt nhau cũng cảm nhận được hơi ấm của mình.

Lúc này, hai người đều đang nhớ đến vụ thảm án nhưng không ai muốn nói. Hai trái tim kề bên nhau, cảm nhận nhịp đập của nhau.

Một lúc lâu, Lâm Hinh đưa Lãnh Du vào phòng tắm, còn mình thì vào phòng bên cạnh phòng bếp tắm.

Khi Lãnh Du tắm xong, cô thấy Lâm Hinh đứng bên cửa, khoanh tay ngắm cảnh đêm.

Lãnh Du ôm nàng từ phía sau, đầu tựa vào vai nàng hỏi: "Em đang nghĩ gì vậy?"

Lâm Hinh dựa vào người cô, đáp: "Em nghĩ kỹ rồi."

Lãnh Du thắc mắc hỏi lại: "Hửm?"

Lâm Hinh xoay người, tình cảm nói: "Em muốn mình thuộc về chị...."

Vừa dứt lời hai má nàng đỏ ửng, nàng vội vùi đầu vào cổ Lãnh Du.

Hai người im lặng một lúc, Lãnh Du khẽ ôm eo nàng. Khi Lâm Hinh ngẩng đầu lên, thấy đôi mắt cô dịu dàng như chứa đựng tất cả tình yêu của đời cô cho mình.

Giờ phút này, lời nói trở nên vô nghĩa, điều duy nhất ý nghĩa là trao đi đêm quý giá nhất của nhau.

Các nàng ôm lấy nhau, vừa nhẹ nhàng, vừa siết chặt. Cả hai không muốn để đối phương cảm thấy không ổn, các nàng chỉ muốn đêm đầu tiên mang đầy sự thỏa mãn và ngọt ngào.

Lãnh Du đè Lâm Hinh lên giường, vuốt v e mặt nàng. Cô đưa tay tắt đi đèn bàn, sau đó, cúi đầu hôn lên môi nàng.

Cô nhẹ nhàng cởi từng nút áo trên áo ngủ của Lâm Hinh rồi dịu dàng hôn xuống.

Tình d ục và tình yêu cuối cùng cũng bùng nổ đêm nay. Từng chiếc quần, chiếc áo rơi xuống giường, trong phòng vang lên tiếng thở d ốc và tiếng than nhẹ, nhiệt độ dần tăng cao khiến cả hai đổ mồ hôi.

Lâm Hinh cảm nhận được ngón tay của đối phương đang tiến đến gần. Nàng ôm chặt Lãnh Du để cô lưu lại những dấu vết yêu thương lên mình.

Lãnh Du thủ thỉ bên tai bằng tất cả dịu dàng cô có: "Lâm Hinh, chị yêu em."

Ngay khoảnh khắc này, Lâm Hinh cảm nhận được cô đang bên trong mình, vừa cẩn thận vừa dịu dàng như sợ làm mình đau.

Lãnh Du cúi đầu nhìn nàng, đôi mắt dạt dào tình cảm, trân trọng mà Lâm Hinh chưa từng bắt gặp.

Đây là lần đầu nàng cảm thấy chắc chắn rằng: Đời này nàng phải theo Lãnh Du, nàng muốn theo cô đến cuối đời, đến răng long đầu bạc.
 
Ẩn Tình Trong Án - Đưa Tôi Đến Hà Lan
Chương 99: Mèo háo sắc



Sáng hôm sau, mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào hai người đang nằm trên giường. Lãnh Du vừa động đậy đã thấy có người ôm lấy mình.

Cô mở mắt ra thấy Lâm Hinh đang nằm trong lòng mình, tay ôm eo cô đang ngủ. Khi cô muốn nhúc nhích, Lâm Hinh nhíu mày ôm chặt hơn, vẻ mặt vẫn đang say ngủ.

Lãnh Du mỉm cười lắc đầu, sau đó cô tập trung quan sát nét mặt của Lâm Hinh. Gương mặt bóng loáng mịn màng và đôi môi hồng đang nhếch lên khiến Lãnh Du không kìm được hôn nhẹ lên môi nàng. Cô lại mỉm cười nhớ đến đêm triền miên tối qua.

Lúc này, các nàng không mặc đồ, Lâm Hinh ôm lấy cô trông rất thân mật. Trước kia có nằm mơ Lãnh Du cũng không ngờ đến có ngày chuyện này trở thành thật.

Người cô yêu hơn mười năm đêm qua đã thật sự thuộc về cô. Đôi mắt Lãnh Du thẫn thờ nên khi Lâm Hinh tỉnh, nàng thấy cô như đang nhìn xa xăm.

"Chào buổi sáng." Giọng Lâm Hinh mềm mại phá vỡ bầu không khí yên lặng.

Lãnh Du ngừng ngẫm nghĩ. Cô cúi đầu nhìn đôi mắt sáng của nàng rồi khẽ kéo nàng vào lòng, cười hỏi: "Em tỉnh rồi?"

Lâm Hinh cúi đầu cọ vào lòng Lãnh Du. Lãnh Du cảm thấy ngứa vội đè nàng lại, vuốt v e mặt nàng.

"Lâm Hinh, em là của chị." Lãnh Du hôn lấy môi Lâm Hinh, nói ra điều cô có mơ cũng không dám.

"Nãy em thấy mặt chị nghiêm lại là vì nghĩ đến chuyện này sao?" Lâm Hinh cười, tình cảm hỏi.

Lãnh Du gật đầu đáp: "Ừm, chị còn muốn..." Nói rồi cô nắm tay Lâm Hinh. "Có phải chúng ta nên sống chung rồi không?"

Lâm Hinh mỉm cười, hôn lên má cô, nói: "Tối qua em mời chưa đủ rõ sao?"

Về khoảng phá án thì Lãnh Du rất tự tin nhưng về chuyện yêu đương thì cô lại sợ hãi không dám chắc. Trong vụ án, cô có thể đoán được hung thủ và nguyên nhân hắn ra tay. Nhưng trong tình yêu, đặc biệt là người con gái cô yêu hơn mười năm này, cô không dám đoán lung tung vì sợ bản thân sơ ý sẽ đánh mất nàng.

Lãnh Du cầm tay Lâm Hinh, hôn nhẹ lên tay nàng. Cô im lặng, mỉm cười, chăm chú nhìn nàng như không muốn bỏ lỡ bất kỳ biểu cảm nào.

Lâm Hinh ngại ngùng chìm vào đôi mắt chân tình của cô. Nàng nghĩ bây giờ cả hai không mặc quần áo, lại còn ôm nhau rất dễ xảy ra chuyện triền miên như tối qua.

Lâm Hinh giật mình, nàng vừa muốn lên tiếng thì bụng đã được vuốt v e.

"Mình làm thêm hiệp nha." Nói rồi, Lãnh Du cúi đầu Lâm Hinh.

Lâm Hinh muốn giãy giụa nhưng càng như vậy cơ thể hai người càng dính chặt nhau.

Lãnh Du liên tục hôn người dưới thân, sức lực dồi dào khiến Lâm Hinh nhận ra bên trong cô là con sói hoang đang chờ đợi con mồi sập bẫy. Nàng sa vào thế công này đến thế công khác khiến bản thân không có một cơ hội xoay người.

Lâm Hinh thậm chí cho rằng, Lãnh Du đang báo thù về vụ nàng tập kích cô bất ngờ tối qua.

Hai người mây mưa cho đến khi...

"Meo....."

Tiếng kêu này làm Lãnh Du ngừng tay ngay lập tức, cô xoay người lại thấy một đôi mắt to đang nhìn mình.

Lâm Hinh cũng nhìn thấy Mập Mạp đang ngồi dưới giường, không biết nó vào đây từ lúc nào.

Nàng nhớ lại mình còn đang nằm dưới thân Lãnh Du thì đỏ mặt, đấm cô: "Chị ngồi dậy mau."

Lãnh Du dịu dàng kéo chăn che người Lâm Hinh rồi mới nhìn cửa phòng.

Cửa phòng mở hé nên chắc Mập Mạp chui từ đó qua. Chẳng lẽ tối qua vội quá nên các cô quên đóng cửa?

Hai người lại cùng nghĩ rốt cuộc con mèo mập này đã nhìn bao lâu rồi?

Lâm Hinh tức giận mắng: "Tất cả là tại chị."

Lãnh Du mặc quần áo vào, cũng mặc cho Lâm Hinh rồi cười nói: "Dù sao nó nhìn cũng không hiểu đâu."

Lâm Hinh vỗ trán, sao trước giờ nàng không biết tên này không biết liêm sỉ.

Sau khi Lãnh Du xuống giường, cô hôn lên trán Lâm Hinh, bảo: "Em nằm ngoan trên giường đợi chị đi nấu bữa sáng."

Dứt lời cô nhìn Mập Mạp, lạnh lùng nói: "Còn mày ở đây, đừng quậy em ấy."

Lãnh Du bước vào phòng bếp. Khi mở tủ lạnh, cô chỉ thấy một ít rau thịt, cô mỉm cười vì biết Lâm Hinh đang bắt đầu học nấu ăn. Sau đó, cô lấy vài món bắt đầu làm cơm chiên.

Con mèo xám lại đến cọ chân cô, Lãnh Du khẽ thở dài, đi đến tủ khác, lấy thức ăn mèo cho nó: "Của mày nè."

Chốc lát sau, Lâm Hinh bước ra, nhìn người đang bận rộn trong phòng bếp và con mèo đang ăn, nàng chợt thấy hạnh phúc.

Nàng đến cạnh Lãnh Du, hôn lên má nàng, sau đó ngồi xuống xoa đầu Mập Mạp.

"Hôm nay trời đẹp, lát nữa chúng ta dẫn nó đi dạo, sẵn mua thêm vào món cho nó." Giọng Lãnh Du vang từ trong phòng bếp ra.

Lâm Hinh cười đáp: "Dạ."

Giải quyết xong bữa sáng, Lâm Hinh dọn dẹp chén đũa. Sau đó, nàng lại tìm bộ quần áo phù hợp cho Lãnh Du.

Lâm Hinh ôm Mập Mạp cùng Lãnh Du ra chung cư. Sau đó, hai người cùng nhau đi dạo công viên gần đó.

Mập Mạp nhìn cỏ xanh thì vội thoát khỏi cái ôm của Lâm Hinh, chạy lên đó chơi. Các nàng thấy nó vụt qua bụi cỏ chơi đùa với bọn trẻ con trong công viên.

Lãnh Du chỉ vào ghế dài, hỏi: "Bọn mình ngồi đó nha?"

Lâm Hinh gật đầu, hai người ngồi xuống ghế.

Lúc này là đầu xuân, tuy trời còn lạnh nhưng ánh nắng lại khiến không khí ấm áp. Lãnh Du nhẹ nhàng cho tay Lâm Hinh vào túi áo, chậm chạp làm ấm nó. Sau đó, cô ôm nàng, dịu dàng hỏi: "Còn lạnh không em?"

Lâm Hinh dựa vào lòng Lãnh Du, lắc đầu.

Hai người im lặng nhìn bọn trẻ đang chạy đùa. Lúc này bé gái tóc dài bị ngã, các bé trai bên cạnh đều ôm bụng cười to, không một ai đỡ bé.

Lâm Hinh đang muốn đứng dậy đã bị Lãnh Du giữ lại: "Em cứ chờ xem."

Bé gái ấm ức mếu máo muốn đứng lên nhưng vì đau lại bị ngã xuống. Lúc này, phía sau có một bé gái tóc ngắn chạy lại, đưa tay về phía em.

Bé tóc dài nắm tay bạn đứng lên sau đó được bạn lau vết bẩn trên mặt.

Bé tóc ngắn đưa khăn tay cho em, giọng như người lớn nói: "Sau này cậu nhớ phải cẩn thận, khăn này mình tặng cậu." Nói xong rồi rời đi để lại con bé ngơ ngác đứng nhìn.

Lâm Hinh và Lãnh Du thấy cảnh này, Lâm Hinh bèn kéo tay áo cô, hỏi: "Sao chị biết con bé tóc ngắn sẽ chạy đến?"

Lãnh Du cười đó: "Nãy chị chú ý, khi cả đám nhóc trêu chọc con bé kia thì chỉ có cô bé là không tham gia mà luôn nhìn vào bé tóc dài."

Giống như, từ nhỏ cô đã dõi theo Lâm Hinh.

Lâm Hinh thở dài đáp: "Bọn nhóc bây giờ đáng yêu quá."

Lãnh Du nhìn nàng, cười bảo: "Hồi nhỏ em té chị cũng đỡ em mà sao không thấy em bảo chị đáng yêu?"

Lâm Hinh lườm cô, đáp: "Chị đáng ghét thì có."

Lãnh Du cười hôn nàng, thủ thỉ: "Thế giờ chị còn đáng ghét hông?"

"Giờ thì còn ghét hơn chữ ghét." Lâm Hinh nhướng mày nói.

"Hửm? Là vì chị khiến em không xuống được giường sao?" Lãnh Du hỏi nhỏ.

Lâm Hinh đẩy cô, mắng: "Thì ra chị là người như vậy. Ngày thường thì như thanh niên nghiêm túc, bây giờ thì...."

Lãnh Du cười hôn nàng. Khi hai người hôn sâu, Lãnh Du ôm eo Lâm Hinh thì...

"Meo!"

Nữa! Lãnh Du muốn bóp ch ết con mèo mập này, lúc nào cũng xuất hiện ngay lúc không cần!

Hai người quay đầu nhìn lại, thấy nó ngồi xổm trên ghế, vẫy đuôi, mở to mắt nhìn.

Lãnh Du chỉ vào nó, nói: "Bây giờ chị bỏ nó đây luôn được không?"

Lâm Hinh bật cười, ngã vào lòng Lãnh Du, đáp: "Nó chỉ là con mèo thôi."

Nhưng Mập Mạp lại bất ngờ nhảy lên, chui vào lòng Lâm Hinh. Lãnh Du nhìn mà choáng váng, từ bao giờ mà cô phải giành vợ với con mèo.

Cô còn chưa phản ứng kịp thì Mập Mạp đã đưa chân đặt lên ngực Lâm Hinh.

Con mèo háo sắc này!

Lúc này, nó mở hé mắt, vừa thấy Lãnh Du đã nhắm mắt lại, giả ngủ!
 
Back
Top Bottom