- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 431,640
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #71
[Đam Xn] Bạn Trai Tôi Không Phải Là Người
Chương 45-1
Chương 45-1
Sau khi được kéo dậy, Thưởng Nam cảm thấy có chút khó hiểu, nhưng dù vì lý do gì thì với cậu, đây đều là chuyện tốt.
Cái việc quỳ gối này, dù đầu gối có quỳ đến nát, cậu cũng không bao giờ quen nổi.
“Em vừa được điểm tối đa trong bài kiểm tra đột xuất.”
Thưởng Nam không quên mục đích chính khi đến tìm Lục Cập, làm cho Lục Cập vui lên, biến mọi việc tốt thành động lực để giảm đi giá trị hắc hoá.Lục Cập đưa tay đẩy cây hoa violet đang mọc um tùm trong hành lang ra bên ngoài cây cột, phía dưới là những bông hoa đậu hà lan màu tím trắng nở rộ, hắn nghe Thưởng Nam nói rồi nhẹ giọng hỏi: “Muốn quà gì không?”
“Em cũng chẳng muốn gì, chỉ báo cho anh vui thôi.”
Trong lòng Thưởng Nam đang nghĩ đến một chuyện khác.
“Anh à, tuần sau là sinh nhật anh rồi, anh muốn quà gì không?”
“Anh sao?”
Lục Cập không ngừng giọng, “Anh không có gì muốn cả.”
Thưởng Nam nghĩ đến mấy món quà, chẳng qua là mua vài món trang sức hay làm một món đồ thủ công gì đó.
Thực tế thì cậu cũng không có nhiều tiền, mỗi tháng sống ở nhà họ Lục, cậu có năm vạn tệ tiền tiêu vặt, đối với cậu đây đã là con số khá lớn.
Trong thế giới cũ của cậu, sinh viên mới ra trường rất khó kiếm được công việc có thu nhập cao như vậy.Hương phu nhân từng nhắc sơ qua về tiền tiêu vặt hàng tháng của người nhà họ Lục, chia theo độ tuổi, cao nhất là bảy chữ số, thấp nhất cũng là sáu chữ số, chưa kể những khoản riêng mà cha mẹ bổ sung thêm cho các con.
Dù vậy, không phải lúc nào cũng tiết kiệm được số tiền này.
Bất kể khi nào cần nhờ ai làm gì, có thể cho thêm chút tiền boa thì sẽ cho một ít.
Nhưng Thưởng Nam lại không mấy để tâm đến những thứ ngoài thân này, cậu ra tay rất hào phóng nên chẳng tích cóp được bao nhiêu.Dù nhiều hay ít, dường như cũng không đủ để mua một món quà thích hợp cho Lục Cập.“Thứ anh muốn,” Lục Cập nhìn những cánh hoa vương khắp nơi, “chắc là em không muốn cho đâu.”
“Sao có thể chứ?”
Thưởng Nam nhìn Lục Cập.
“Anh muốn gì, em nhất định sẽ tìm cách làm cho anh.”
Lục Cập mỉm cười,”Em không có cách nào cho đâu.”
Thưởng Nam lập tức đáp, “Vậy thì em sẽ nghĩ cách để tặng cho anh.”
“Làm cho anh một cái bánh đi.”
Lục Cập không nói rõ thứ hắn thật sự muốn là gì.
Hắn sẵn sàng chờ, đợi Thưởng Nam trưởng thành hơn một chút.
Trước khi trưởng thành, lời nói không bằng hành động, nói nhiều cũng vô nghĩa.Thưởng Nam vừa đi vừa đá những cánh hoa dưới chân, nhìn chúng bay lên rồi rơi xuống trên mũi giày, “Bánh vị gì?”
“Em thích gì thì làm cái đó.”
Ở nhà họ Lục, các bậc trưởng bối không tổ chức sinh nhật đặc biệt cho con cháu, ngoại trừ lễ trưởng thành, mà thực ra lễ trưởng thành cũng không giống một sinh nhật, nó giống một buổi tiệc thương mại do nhà họ Lục chủ trì hơn.Cũng đã nhiều năm Lục Cập không còn tổ chức sinh nhật, mặc kệ là ai, dù là Lục Thân hay Lục Cập, hoặc là bất kỳ ai khác, hắn đều không quan tâm mấy tới sinh nhật.Dù sao, ngày sinh của hắn cũng chính là ngày giỗ của hắn.
Buổi sáng sinh nhật tuổi 26 của Lục Cập, bên ngoài phủ một làn sương trắng xóa nhưng không lạnh, dù sao cũng là mùa hè rồi.Khi Thưởng Nam tỉnh dậy, trên đầu giường có một tấm thiệp: “Tiểu Nam, anh và Lục Hương ra ngoài làm việc, em ở nhà ăn uống đàng hoàng nhé.”
Rõ ràng tấm thiệp là của Lục Cập để lại, hắn và Lục Hương đều đã ra ngoài không ở trong nhà, chẳng trách trong nhà im ắng đến vậy.Ngồi thừ một lúc, Thưởng Nam mới bò dậy, chạy ngay xuống bếp lấy bữa ăn đầu tiên trong ngăn tủ cho mấy chú chó.
Tất cả bọn chúng đều không ở ngoài sân, thời tiết nóng bức khiến lũ chó lớn dễ bị cảm nắng nên chỉ cần nắng hơi ló dạng là chúng đã vội vã chui vào nhà.Khi Thưởng Nam xuống tầng, bọn chúng đồng loạt ngẩng đầu nhìn.
Cậu lần lượt đổ thức ăn chó và thịt bò mà Hương phu nhân đã nấu sẵn vào từng bát, lũ chó đã chảy nước miếng ròng ròng.Trong phòng này chỉ có một người làm bếp mà mọi người vẫn gọi là chú Lực, một người cao gầy nhất trong số đầu bếp nhà họ Lục, mỗi ngày đều chăm chỉ luyện tập nâng tạ nhưng điều đó không ngăn chú khám phá về ẩm thực.“Tiểu Nam?”
Chú Lực vừa thay đồng phục, vừa đi vào bếp vừa đội mũ, “Sáng nay muốn ăn gì?
Hương phu nhân bảo tối qua cháu có nhắc muốn ăn hoành thánh, vậy hoành thánh hải sản nhé?
Sáng nay có mẻ tôm tươi vừa tới, để chú ra lấy một ít.”
“Dạ được,” Thưởng Nam không kén ăn, chỉ kén tay nghề nấu, “Chú biết làm bánh ngọt không ạ?”
Chú Lực nhíu mày, “Bánh à?
Làm thì chú biết, nhưng không chuyên lắm.
Bánh thì ở bếp chính có cô Hoa Mai giỏi nhất, cô ấy tham gia không ít cuộc thi quốc tế, muốn ăn loại nào cô ấy đều làm được.”
Thưởng Nam gật đầu, “Vâng.”
Nhờ lời gợi ý của chú Lực, ăn sáng xong Thưởng Nam liền đi thẳng đến bếp chính.Cô Hoa Mai đang chỉ đạo học trò làm bánh pudding, trên bàn bày đầy những đĩa nhỏ, có vài cái là thành phẩm nhưng trông chưa đạt, một nam sinh ngồi ở cuối bàn đang thưởng thức những món chưa đạt chuẩn đó, mỗi đĩa chỉ một miếng nhỏ, cậu ăn gọn gàng chẳng chút khó khăn.Thấy có người vào, cậu liền đứng dậy, “Cậu chủ Tiểu Nam?”
Người bên Lục Cập chưa từng đến bếp chính bao giờ, nếu có gì cần ăn đều do chú Lực đến lấy.“Tôi muốn làm một chiếc bánh...
Chú Lực bảo tôi đến tìm cô Hoa Mai.”
Thưởng Nam nhìn quanh bếp, ai cũng trông rất trẻ, họ đang tất bật chuẩn bị bữa sáng, nhưng vừa thấy Thưởng Nam là có người tới tiếp đón ngay.“Để tôi đưa cậu đi tìm cô giáo.”
Hoa Mai đang vẽ sốt việt quất lên đĩa, nghe có người gọi tên mình, cô liền đứng dậy, “Làm bánh sao?
Em muốn tự tay làm à?”
“Phải, hôm nay là sinh nhật anh trai em, em muốn tự tay làm bánh tặng anh ấy.”
“Cô giáo…”
Đó là tiếng của một học trò cô Hoa Mai, bánh sinh nhật chẳng cần đến cô phải đích thân chỉ dạy, cậu ta cũng có thể làm được.
Nhưng lời chưa dứt, Hoa Mai đã đeo găng tay vào, “Cậu chủ, đi theo tôi nhé.”
Thưởng Nam được mặc tạp dề và đội mũ dùng một lần, nói muốn tự tay làm thì sẽ phải tự tay làm thật, đến cái muỗng cô Hoa Mai cũng không giúp lấy.“Khuấy theo một chiều thôi.”
“50 gram, nhiều hơn 1 gram rồi.”
“Cậu chủ, tôi nói là cái muỗng cán đỏ, không phải cái màu đỏ rượu này.”
“Khuôn có đường kính 20 cm, cái này 18 cm đấy, cậu chủ yêu quý của tôi ơi.”
Hoa Mai gần 30 tuổi, nhưng nhìn bên ngoài không thể đoán được tuổi thật của cô.
Mái tóc được búi gọn trong chiếc mũ, cổ áo đồng phục trắng dựng lên, lộ ra một chút hình xăm sặc sỡ trên cổ với vài cánh hoa mai.“Tự lấy trái cây mình muốn đi.”
Thưởng Nam ngắm nhìn kho lạnh đầy hoa quả rực rỡ muôn màu, đứng trước một rổ quả xanh rất đẹp, cậu cúi xuống định lấy một quả.
Chưa kịp chạm vào thì tiếng Hoa Mai vang lên bên cạnh: “Quả sung không hợp cho bánh hôm nay, thử lấy việt quất với anh đào, hoặc có thể cân nhắc nho xanh hay dâu tây.”
Mỗi bước Thưởng Nam làm đều phải đợi Hoa Mai gật đầu mới tiếp tục.
Bất kể là thầy dạy ngành nào, lúc đứng lớp đều có phong thái như nhau cả.Dù điều hòa trong bếp để rất mát, Thưởng Nam vẫn toát mồ hôi.
Khi cậu dùng kẹp xếp từng quả việt quất lên, mồ hôi rịn xuống cằm rồi nhỏ trên mặt bàn bóng loáng.Một chiếc bánh phải mất sáu tiếng để hoàn thành, cậu ăn trưa ngay trong bếp, nhưng không ngồi cùng mọi người mà ngồi riêng một góc.
Mọi người trong bếp ăn cơm hộp, còn cậu ăn đồ của chủ nhân, phần nhỏ nhưng có đến chín món, một phần canh, và ba loại chính để chọn.Thưởng Nam chọn chiếc hộp gói ưng ý nhất, đưa cho Hoa Mai một phong bao lì xì rồi vui vẻ xách bánh rời khỏi bếp.Vừa thấy cậu đi, mọi người trong bếp như thở phào, thoải mái hơn hẳn.Thanh niên phụ bếp tháo mũ ra: “Đậu, cuối cùng cũng đi rồi, kiên nhẫn của cậu chủ này thật đáng sợ.
Cô Hoa nói kiểu gì mà cậu ấy vẫn chịu được thế?
Nếu là người khác thì đã bỏ việc mà mắng chửi từ lâu rồi.”
Có người hưởng ứng: “Tôi thấy khi cậu ấy xếp dâu tây, tay còn run nữa kìa, mệt như thế mà cậu ấy vẫn làm ra được một cái bánh, lại còn không xấu chút nào.”
“ Tình cảm của cậu ấy với Lục Cập tốt thật đấy.”
“Nếu là tôi, chắc sẽ nhờ các cậu làm giúp rồi nhận là mình làm.
Ai mà biết được đúng không, ha ha ha!”
Đầu bếp trưởng đứng một bên lau dao: “Sự kiên nhẫn đó, học gì cũng thành công, cậu bé này khá đấy.”
Thưởng Nam không hề để tâm đến sự nghiêm khắc của Hoa Mai.
Nếu không tự tay làm từng bước thì đâu còn là bánh do mình làm.
Nếu Hoa Mai chỉ qua loa để dỗ vui, chắc chắn chiếc bánh này không thể đẹp đến vậy.Đã chiều rồi, ánh nắng gay gắt đến trắng xóa.
Thưởng Nam vừa bước ra khỏi nhà chính, mồ hôi đã túa ra sau lưng.
Cậu muốn nhanh chóng trở về bên mình nhưng lại gặp Mạc Nguyên Nguyên, Hồ Điệp Lan và Tô Hạo ở khúc quanh.“Khéo ghê,” Mạc Nguyên Nguyên mặc đồ thể thao, có lẽ vừa từ sân bóng về.
Nhìn thấy chiếc bánh trên tay Thưởng Nam, cậu ta chợt nhớ đến buổi sáng Lục Kỳ Thanh có nhắc qua hôm nay là sinh nhật Lục Cập.“Bên các cậu không có bếp riêng sao?”
Tô Hạo nhỏ giọng hỏi, “Đi đường nóng thế này, phiền quá nhỉ.”
Hồ Điệp Lan ngồi xuống nhìn vào chiếc bánh trong hộp: “Bánh đẹp thật đấy, lúc ăn trưa tôi nghe mấy người trong bếp nói cậu đang làm bánh, Thưởng Nam, cậu giỏi quá.”
“Cậu tự làm đấy à?”
Mạc Nguyên Nguyên lộ ánh mắt kỳ quái khó hiểu, “Sao lại tự làm?
Làm một cái bánh có gì mà đáng để tự mình động tay?
Không bảo người trong bếp làm cho, lại còn keo kiệt như trước nữa chứ, định làm đồng nghiệp với họ sau này hả?”
Thưởng Nam lườm Mạc Nguyên Nguyên: “Liên quan gì đến cậu?”
“Cậu…”
Mạc Nguyên Nguyên bị câu nói đó chọc vào tim, mặt đen lại, Tô Hạo vội kéo cậu ta đi: “Đi thôi, anh Thanh đang đợi để chơi game, muộn rồi.”
Mạc Nguyên Nguyên bị Tô Hạo kéo đi, Hồ Điệp Lan bảo Thưởng Nam mai gặp lại trong lớp.Thưởng Nam quay đầu nhìn thoáng qua Mạc Nguyên Nguyên, thật ra trong môi trường nhà họ Lục như thế này, họ giống như những quả táo bị ép vào khuôn, trong điều kiện được cung cấp đủ dưỡng chất và ánh sáng, kích cỡ và hình dáng của họ đều phát triển theo cái khuôn định sẵn.Một năm trước, họ cùng đến nhà họ Lục, bỡ ngỡ và lúng túng trước chế độ phân cấp nghiêm ngặt, thấy xa lạ và khó chịu.
Nhưng một năm trôi qua, họ cũng đã trở thành một phần của hệ thống ấy, hưởng thụ cái quyền cao hơn người khác.-