Cơn buồn ngủ còn chưa tan của Thưởng Nam lúc này đã hoàn toàn biến mất, mắt cậu mở to, "Sao cậu lại ăn cả chúng nó nữa?”
Ngu Tri Bạch cong môi cười: "Không phạm pháp đâu.”
“……”
"Đi thôi, đưa bà đến bệnh viện," Thưởng Nam ngồi dậy, bước qua người Ngu Tri Bạch, "Tình trạng của bà rất tệ, nên đến bệnh viện khám thử.”
Ngu Tri Bạch cũng đứng dậy, một lúc sau mới đáp lại lời Thưởng Nam, "Sắp chết rồi, vẫn cần đi bác sĩ sao?”
"Chính vì sắp chết nên mới cần đi."
Thưởng Nam cảm thấy Ngu Tri Bạch còn nhiều điều phải học hỏi ở phương diện này.
Cậu ta bắt chước con người, nhưng chỉ từ góc nhìn của mình mà quan sát những thứ bề ngoài cũng như tuân theo những quy tắc bề mặt.Thưởng Nam cởi áo, trên lưng có một cái rãnh mỹ nhân xinh đẹp, da trắng như ngọc nổi bật trong căn phòng tối tăm.Ngu Tri Bạch đứng ở phía sau, đưa tay chạm một cái.Thưởng Nam mải mê suy nghĩ, quên mất sự hiện diện của Ngu Tri Bạch, khi bị ngón tay lạnh như băng của đối phương chạm vào, cậu khẽ co người lại, nhanh chóng mặc áo len vào, ánh mắt có chút bối rối, " Cậu không thay đồ à?”
Ngu Tri Bạch kéo áo qua đầu ngay trước mặt Thưởng Nam,mái tóc bị cổ áo làm rối.
Thật ra tóc của cậu ta có hơi dài, nhìn cũng cứng hơn tóc của Thưởng Nam, rũ xuống trán tạo nên một sự hỗn loạn lại kỳ quặc."
Lần tới là khi nào?”
“Cái gì?
"Thưởng Nam nhất thời không kịp phản ứng."
Đêm qua cậu nói lần sau tiếp tục, vậy lần sau là khi nào?"
Ngu Tri Bạch mặc áo sơ mi và áo khoác, cổ áo vẫn còn nhăn bên trong.Ngu Xương Nguyệt từng nói vẻ đẹp nằm ở cốt cách chứ không ở vẻ ngoài, người giấy cũng vậy, một tác phẩm hoàn hảo tất nhiên phải có bộ khung xương hoàn hảo.
Bộ xương của con người thường có đủ mọi vấn đề, như hộp sọ quá to gây cảm giác mất cân đối, hay cột sống cong vẹo cứng đơ.
Mỗi lần Ngu Tri Bạch làm người giấy đều chú trọng đến cấu tạo của bộ xương, ngược lại, vẻ bề ngoài lại không quan trọng bằng.Thưởng Nam là độc nhất vô nhị, Ngu Tri Bạch nghĩ, cậu ta không thể nào làm ra một bộ khung xương đẹp như của Thưởng Nam.Nghe câu hỏi của Ngu Tri Bạch, Thưởng Nam thoáng ngẩn ngơ, sau đó mới nhớ ra mình đã nói "lần sau tiếp tục" vào tối qua.
Thật ra, cậu chỉ buột miệng nói vậy thôi…Nhưng nhìn vẻ nghiêm túc của Ngu Tri Bạch, Thưởng Nam đăm chiêu một lúc, "Là lần sau.”
Ngu Tri Bạch: "......”
Thưởng Nam nhìn Ngu Tri Bạch, bỗng nhiên một câu hỏi nảy ra trong đầu, "Ngu Tri Bạch, cái đó của cậu... cơ bụng của cậu là tập luyện hay tự làm ra?”
Nếu là tự làm ra, Thưởng Nam nghĩ thực ra Ngu Tri Bạch cũng khá chú ý đến ngoại hình của mình, làm ra đúng tám múi, đường nét rõ ràng, cơ bắp cân đối mà không quá to, mang theo sự trẻ trung và khỏe khoắn đặc trưng của nam sinh trẻ tuổi.Ngu Tri Bạch chớp chớp mắt: "Tôi vốn đã như vậy.”
"Tôi không giống những người giấy kia, tôi giống như cậu, sẽ lớn lên, sẽ già đi, cuối cùng cũng sẽ chết."
Ngu Tri Bạch nắm tay Thưởng Nam, đặt lên bụng mình, " Cậu thích à?”
Ngu Tri Bạch là người giấy do chính tay Ngu Xương Nguyệt làm ra, lấy đi tia thần thức cuối cùng của con người Ngu Tri Bạch và một giọt máu từ tim của bà ấy.
Các giai đoạn trong cuộc đời con người thì cậu ra cũng đều có, vì thế mà thất tình lục dục của con người cậu ta cũng có, chỉ là cần được dẫn dắt và học hỏi.
Một con quái vật chỉ hành động theo bản năng sẽ chỉ phá hủy thế giới này.Ngu Xương Nguyệt đã cố gắng hết sức để biến cậu ta thành con người.“Ồ, thật ra tôi nghĩ, nếu được thì cậu có thể tạo cho tôi hai múi bụng nữa.”
Thưởng Nam có chút thất vọng.“Nam Nam hiện tại đã rất hoàn hảo rồi.”
Ngu Tri Bạch nói.Ngu Tri Bạch không giỏi nói vòng vo, cậu ta nghĩ gì thì nói nấy.
Thưởng Nam nhìn đối phương, đôi tai từ từ nóng lên, ánh mắt lảng tránh không dám đối diện trực tiếp.
“Đi thôi, đi thăm bà ngoại.”
-Ngu Xương Nguyệt đã tỉnh dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ nơi ánh sáng ảm đạm hắt vào.
Ngu Tri Bạch đã làm bữa sáng cho bà, còn Thưởng Nam thì giúp bà thay đồ, đỡ bà ra khỏi phòng.
Tối qua Ngu Xương Nguyệt đã bị một phen hoảng hồn, sắc mặt không mấy tốt.
Bà không ăn uống gì và cũng không dành cho Ngu Tri Bạch chút thiện cảm nào.
Thưởng Nam cảm thấy lòng mình chua xót lúc nhìn thấy Ngu Tri Bạch vào phòng tìm chai giữ nhiệt, áo khoác, ghi chép chuẩn đoán, dù là một con quái vật nhưng bản năng vẫn biết rằng mình cần phải chăm sóc tốt cho Ngu Xương Nguyệt.
“Đi thôi.”
Ra khỏi cửa, Ngu Tri Bạch tự nhiên đứng ở bậc thang dưới cúi người xuống — Ngu Xương Nguyệt không thể tự đi xa cũng không thể tự xuống cầu thang, cần có người cõng mới xuống được.Ngu Xương Nguyệt vẫn còn giận Ngu Tri Bạch, dù biết rằng có giận cũng chẳng ích gì.Thưởng Nam nhìn thấy Ngu Tri Bạch vẫn giữ nguyên tư thế cũ, nhẹ nhàng chọc một cái, “Để tôi cõng bà xuống, cậu gọi xe trước đi.”
“Được rồi.”
Ngu Tri Bạch xách một đống đồ mà không ngoái đầu lại, bước đi.Thưởng Nam nhìn thoáng qua biểu cảm của Ngu Xương Nguyệt, rõ ràng bà còn giận hơn.Con người đúng là một loài sinh vật phức tạp lại khó hiểu.Bệnh viện lúc nào cũng đông đúc, càng là bệnh viện có nhiều bác sĩ giỏi, lại càng đứng đầu về lượt tranh giành.
Thưởng Nam ở trén cúi đầu nhìn vào danh sách đăng ký khám… không còn số khám nào nữa.Suy nghĩ một lúc, cậu chỉ còn cách gọi điện cho người có ghi chú “trợ lý riêng” trong điện thoại.Đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh, “Tôi sẽ sắp xếp ngay cho cậu.”
Khi cậu chủ nhờ vả, đừng nói là sắp xếp bác sĩ, ngay cả bảo anh ta đi thi đại học y cũng chẳng thành vấn đề.Chiếc taxi quay đầu hướng về bệnh viện tư Tây Châu phường Hồi Nam.
Bệnh viện tư Tây Châu là sản nghiệp của nhà họ Thưởng, họ không chỉ thuê các chuyên gia trong nước mà cả các bác sĩ hàng đầu thế giới.
Nhà họ Thưởng rất giàu có nên có thể trả những khoản thù lao cao ngất.
Nhưng những người đủ khả năng đến khám tại đây không phải lúc nào cũng đông, vì vậy mỗi tháng mà bệnh viện đều tổ chức khám bệnh miễn phí, vào ngày đó đều có những người trời chưa sáng đã đi xếp hàng.Nghe tin cậu chủ đến viện trưởng vội vàng mang theo một đoàn người từ văn phòng chạy xuống, đồng thời gọi điện cho khoa nội lão khoa và khoa phục hồi chức năng.
Lúc bệnh nhân chưa tới, một đám người đã đứng đợi sẵn ở bãi đỗ xe bệnh viện.Khi taxi dừng lại, lúc đầu họ nghĩ Ngu Tri Bạch là cậu chủ, nhưng khi nhìn kỹ thì thấy không giống lắm.
Cậu chủ không thể nào đi đôi giày vải mỏng như thế.
Họ tiếp tục dõi mắt tìm, cho đến khi thấy Thưởng Nam cõng Ngu Xương Nguyệt, họ mới nhận ra đó chính là cậu.Xe đẩy được đẩy tới, Thưởng Nam đặt Ngu Xương Nguyệt lên.
Bà chưa từng trải qua cảnh tượng long trọng như vậy, sợ tới mức định đứng dậy.
Ngu Tri Bạch nhanh hơn Thưởng Nam một bước, nắm chặt tay bà không nói một lời, Ngu Xương Nguyệt mới bình tĩnh lại.Bệnh viện tư có dịch vụ và kỹ thuật điều trị hàng đầu, huống chi đây lại là bệnh viện của gia đình cậu chủ, từ trên xuống dưới đều tiếp đón Ngu Xương Nguyệt rất nhiệt tình.Họ làm tất cả các kiểm tra.
Viện trưởng cầm một xấp báo cáo dày cũng như kết quả kiểm tra nói với Thưởng Nam và Ngu Tri Bạch: “Tình trạng của bà không tốt, bị suy dinh dưỡng, loãng xương, và có thể do hen suyễn dẫn đến bệnh phổi tắc nghẽn mãn tính…”
“Nếu bắt đầu điều trị và chăm sóc từ bây giờ, bà cụ có thể sống thêm nhiều năm nữa.”
Thưởng Nam liếc nhìn Ngu Tri Bạch, cậu ta hoàn toàn không hiểu những thứ này, đang vô thức cắn móng tay, biểu hiện rõ sự lo lắng dù chính cậu ta cũng không biết tại sao.“Chữa đi.”
Thưởng Nam nói.Viện trưởng hỏi: “Xin phép được hỏi, cậu và bà cụ có quan hệ gì?”
“Bà là bà ngoại của tôi.”
Thưởng Nam đáp.Ngu Tri Bạch từ từ ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn Thưởng Nam.
Viện trưởng đã đi lo sắp xếp bác sĩ điều trị chính và các thủ tục nhập viện.
Sau một lúc lâu, Ngu Tri Bạch nói: “Cảm ơn.”[14: Giá trị hắc hóa giảm 20, hiện tại là 40.]“ Kế tiếp để bà ngoại nằm viện, tôi sẽ thuê hộ lý chăm sóc, mỗi tuần chúng ta sẽ đến thăm một lần.
Đợi khi bà khá hơn, bà có thể xuất viện.”
Thưởng Nam nói với Ngu Tri Bạch về sắp xếp của mình.
“
Sau này, cậu, bà ngoại, và cả Ngu Tiểu Vũ cùng nhóm bạn của cô bé, mọi người có thể đến sống ở nhà tôi.
Ở đó rộng rãi, giao thông tiện lợi, có lợi cho bệnh của bà.”
“Khi chúng ta thi lên đại học, có thể đưa bà đi cùng.
Lúc không có lớp, chúng ta có thể hẹn hò, nếu có thể, chúng ta sẽ cùng bà đi dạo ở quảng trường.”
Ngu Tri Bạch lại gần Thưởng Nam, cắn một cái vào má cậu hơi mạnh một chút.
Đôi mắt Ngu Tri Bạch vốn có màu hổ phách lại một lần nữa loang ra, nhưng cảm giác mà sắc hổ phách lan tỏa ra có vẻ lãng mạn hơn màu đen rất nhiều, như ánh hoàng hôn buông xuống mặt hồ.“Tôi yêu cậu.
"Ngu Tri Bạch thốt ra.Thưởng Nam hơi sửng sốt, “Tôi cũng vậy.”
Không nói đến tình yêu, cậu thực sự thích người giấy này.Ngu Tri Bạch rũ mắt xuống, mí mắt tái nhợt che đi rất nhiều ác niệm, "Tôi còn muốn ăn thịt cậu."
Bỏ qua động cơ của cậu ta thì biểu cảm trông rất tủi thân.“Vậy thì cứ tiếp tục nghĩ đi.”
Thưởng Nam đứng dậy, để lại Ngu Tri Bạch trong hành lang.Ngu Xương Nguyệt lần này cực kỳ phối hợp, bệnh viện đã sắp xếp cho bà ở trong phòng VIP tốt nhất, có đủ hệ thống sưởi, hai phòng ngủ và một phòng khách, một phòng là để hộ lý ở lại tiện chăm sóc bệnh nhân.
Chăn bông và áo khoác của bà được xếp gọn gàng trong tủ, hiện tại bà chỉ mặc bộ đồ bệnh nhân mỏng manh, trông càng gầy gò và đen đúa hơn.
Nhìn thấy Thưởng Nam bước vào, bà lẩm bẩm một câu, “Lãng phí.”
Thưởng Nam xé một tờ giấy từ trong ba lô, viết số điện thoại của mình rồi đặt trên tủ đầu giường.
Cậu quay sang hộ lý, “Có chuyện gì hãy gọi cho tôi.”
Sau khi hộ lý nhận tờ giấy, Thưởng Nam mới quay lại nói chuyện với Ngu Xương Nguyệt, “Bà phối hợp điều trị cho tốt.
Đợi Ngu Tri Bạch đỗ đại học, cậu ấy sẽ mua cho bà một căn nhà lớn.”
Dù Ngu Xương Nguyệt không nói gì, Thưởng Nam vẫn nhìn thấy một chút mong đợi trên gương mặt bà.
Ngu Xương Nguyệt, Ngu Xá, và bây giờ thêm cả Thưởng Nam đều là những người mà Ngu Tri Bạch yêu thương nhất.
Dù cậu ta không hiểu vì sao mình lại yêu quý hai người trước, nhưng hễ họ có bất cứ chuyện gì, Ngu Tri Bạch luôn là người lo lắng đầu tiên, và cũng là tác nhân dễ khiến cậu ta hắc hoá.
Vì vậy mà Thưởng Nam hy vọng Ngu Xương Nguyệt có thể sống tốt.Lúc bước ra khỏi cửa, Ngu Xương Nguyệt gọi Thưởng Nam lại.
Bà ho vài tiếng rồi nói: "Mặc thêm áo vào, đừng chỉ chú trọng phong cách mà quên mất ấm áp.”
Thưởng Nam chớp mắt: "Vậy Ngu Tri Bạch thì sao?”
"Nó đâu phải con người, mặc ít hay nhiều có gì khác nhau?"
Ngu Xương Nguyệt tựa đầu vào thành giường, vẫn không quên nói móc đứa cháu cưng của mình.Thưởng Nam nói tiếng tạm biệt, đóng cửa lại.Khoảnh khắc khép cửa, cậu bỗng nhiên cảm khái.
Đại Lệ Lệ thân là mẹ chưa bao giờ quan tâm đến cậu, nhưng Ngu Xương Nguyệt, một bà lão chỉ mới gặp vài lần lại nhắc cậu mặc thêm áo.Đến lúc này, Thưởng Nam có một loại ảo giác như cậu và Ngu Tri Bạch đang nương tựa vào nhau trong thế giới rộng lớn này.-
Chủ nhật họ sẽ đi dã ngoại ở hồ Kim Tử, kéo dài hai ngày một đêm, do giáo viên chủ nhiệm dẫn đoàn.
Nhưng thức ăn phải tự mua vì giáo viên chủ nhiệm đã lớn tuổi, không rõ khẩu vị của bọn họ.Nhưng với một nhóm cậu ấm cô chiêu chẳng thiếu tiền, ai cũng nhờ người mang thức ăn đến khu biệt thự hồ Kim Tử.
Trương Tuyết Lệ thuê hẳn một căn biệt thự cho mọi người thư giãn.
Tháng sau không chỉ có kỳ thi tháng, mà còn là kỳ thi cuối kỳ, Trương Tuyết Lệ muốn họ chuẩn bị tốt nhất cho kỳ thi này.Thực ra đối với họ mà nói thì cấp ba không phải là giai đoạn bắt buộc phải trải qua.
Chỉ cần họ muốn thì có thể học theo cách nào cũng được, càng nhiều tiền, càng có quyền, thì lựa chọn trong cuộc sống càng phong phú.Sáng sớm, xe buýt đã đỗ trước cổng khu biệt thự.
Thưởng Nam là người cuối cùng xuống xe, khi cậu nhảy xuống, Ngu Tri Bạch theo phản xạ đưa tay ra đón cậu.Cổ của Trương Hỗ vươn dài hơn cả cổ của mấy con thiên nga đen ở hồ Kim Tử, "Wow, tôi dập đầu thiệt luôn~”Khu biệt thự này gần như không còn cư dân chính thức nào nữa, đã trở thành một nơi giải trí với đủ loại hình dịch vụ như khách sạn, nhà hàng tư nhân, khu vui chơi... không thiếu thứ gì.Biệt thự gần hồ, cỏ lau và bụi cỏ bên hồ vào mùa đông đều đã khô vàng, bãi cỏ cũng nửa vàng nửa xanh, nhìn thảm vô cùng.Thưởng Nam và Ngu Tri Bạch, còn có Trương Hỗ được phân công đến công tác đốt than chuẩn bị vỉ nướng.Ngu Tri Bạch tỉ mỉ gắp từng khối than bỏ vào lò nướng, động tác trông rất thành thục, còn Thưởng Nam thì có vẻ lạ lẫm.
Cậu ngồi xổm bên cạnh Ngu Tri Bạch, khẽ hỏi: " Cậu sợ lửa không?”
“Sợ.
"Ngu Tri Bạch trả lời rất dứt khoát lưu loát.Thưởng Nam tiến lại gần hơn, "Lửa có thể thiêu đốt cậu không?”
Ngu Tri Bạch cụp mắt, cậu ta không ngần ngại tiết lộ điểm yếu của mình với Thưởng Nam, "Có, chỉ là cần một chút thời gian.”
Cậu ta khác với những người giấy bình thường như Ngu Tiểu Vũ hay tài xế béo.
Những người giấy ấy chỉ cần chạm lửa là sẽ cháy ngay, nhưng để thiêu đốt Ngu Tri Bạch cần thời gian và khó khăn hơn nhiều.
Nếu bị cháy, quá trình phục hồi cũng sẽ rất gian nan.
Cậu ta giống như con người, cần thời gian để chữa lành, dù vẻ ngoài có phục hồi như chưa từng bị thương, nhưng phần bên trong vẫn cần thời gian để lành lại.Thưởng Nam nhìn động tác của Ngu Tri Bạch, suy nghĩ một lúc rồi giơ tay ra, "Để tôi làm cho.”
Nếu đã bị thương, vậy vẫn là cách xa lửa một chút đi.Lửa than nhanh chóng cháy lên, sưởi ấm bọn họ trong ngày đông lạnh giá.
Thưởng Nam quấn khăn quàng cổ, mặt bị sưởi tới đỏ bừng, còn Ngu Tri Bạch vẫn trắng bệch như trước không hề thay đổi — da của cậu ta không bị nóng tới đỏ mặt, nhưng lại có thể bị lửa thiêu cháy."
Này, đồ uống đây," Trương Hỗ mang đến hai ly nước màu xanh, "Có cồn đấy, không uống được thì đừng uống.”
Một vài người bưng những đĩa xiên que lớn đến, Thưởng Nam và Ngu Tri Bạch lập tức dọn chỗ.
Họ vào trong nhà, bên trong càng đông người hơn, ai cũng bận rộn việc của mình trừ một số người lười biếng chơi bài và uống rượu.Họ chơi rất cởi mở, đúng với hình ảnh mà người ta thường nghĩ về con nhà giàu.Thấy Thưởng Nam, bọn họ đứng lên thét to: "Thưởng Nam, lại đây chơi, Ngu Tri Bạch cũng đi cùng đi.”
“Chơi cái gì?
"Thưởng Nam đi tới cúi đầu nhìn."
Chỉ có đại mạo hiểm và siêu mạo hiểm thôi!"
Người trả lời tên là Chu Mạch, nam sinh rất cao rất gầy, mặt dài như cái dùi, cười rộ lên lộ ra một hàm răng trắng quá mức.Người bên cạnh thì hạ giọng, bí ẩn nói: "Nghe nói biệt thự số 11 gần đây có ma, vì vậy chúng tôi định chơi một trò thám hiểm.
Sử dụng chai này quay, quay sáu lần, ai bị miệng chai chỉ vào sẽ phải vào biệt thự số 11 đi một vòng, quay video suốt quá trình, về kiểm tra lại, dám không?”
Thưởng Nam không thích người khác hỏi mình có dám loại vấn đề này hay không, "Được."
Cậu đồng ý.Có tổng cộng mười người tham gia trò chơi, quay sáu lần, tức là sẽ có hai phần ba số người phải vào đó, chỉ có bốn người còn lại là "người sống sót.”
Trong khi chai đang quay, 14 nhanh chóng tìm kiếm thông tin về biệt thự số 11.[14: Chủ nhân căn biệt thự số 11 là Thưởng Hiên, ba của cậu, người đã uống rượu lái xe gây tai nạn chết người cách đây mười năm ở hầm Hồng Thạch.
Người bị đâm chết không ai khác chính là Ngu Xá.
Sau khi Ngu Xá chết, chủ của các biệt thự ở hồ Kim Tử đã giúp Thưởng Hiên dùng tiền giải quyết êm đẹp.
Thông tin bị giấu kín, thậm chí biển số xe của Thưởng Hiên trong bản tin cũng bị làm mờ.
Nhưng sau đó, một đêm, Thưởng Hiên đột ngột qua đời.
Có lời đồn rằng ông ta mộng du ngã xuống hồ.
Thực ra thì theo tài liệu mà tôi thu thập được, ba của cậu đã tự sát.
Từ đó, chủ của các biệt thự ở đây bắt đầu dọn đi hàng loạt, đặc biệt là những gia đình từng giúp Thưởng Hiên thoát tội, họ là những người bỏ đi đầu tiên.][14: Gần đây, đèn ở biệt thự số 11 đã tự dưng sáng vài lần, có người nói nhìn thấy bóng người di chuyển bên trong.
Tôi chưa thể xác minh liệu biệt thự này có thực sự bị ma ám hay không, nhưng nghi ngờ lớn là có liên quan đến Ngu Tri Bạch.]Giọng 14 nghe rất bình thản, nó luôn bình thản, chỉ trừ lần trước khi Thưởng Nam mua bánh ngọt là nó hơi mất bình tĩnh một lát.Chủ nhân của căn số 11 là Thưởng Hiên?
Là ba của cậu?Thưởng Nam biết chỉ khi cốt truyện tiến triển, cậu mới có thể nhận được thông tin chi tiết liên quan đến nó.
Nhưng khi biết ba mình đã đâm chết Ngu Xá, cậu vẫn rơi vào một khoảng khắc hoảng sợ.
Ba cậu đã đâm chết mẹ của Ngu Tri Bạch, mẹ cậu lại điên cuồng nguyền rủa Ngu Tri Bạch.
Giờ phút này tâm trạng Thưởng Nam cực kỳ phức tạp.
Cậu biết mối hận thù của thế hệ trước không nên truyền sang thế hệ sau, nhưng nếu đổi lại là Ngu Tri Bạch, có lẽ cậu cũng khó lòng buông bỏ được.“Ngu Tri Bạch biết không?
"Thưởng Nam hỏi 14.[14: Biết tất cả.]"Ha ha ha, không có tôi!"
Nam sinh đã giải thích quy tắc cho Thưởng Nam trước đó nhảy cẫng lên phấn khích.
Cậu ta đọc tên từng người bị chiếc chai chỉ vào.Thưởng Nam có trong danh sách, nhưng không có Ngu Tri Bạch.Ngu Tri Bạch thấp giọng nói: "Tôi đi cùng cậu.”
“Ê, không được đâu nhé,” Nam sinh kia nghe thấy liền vội nói, “Nếu phá vỡ quy tắc thì trò chơi sẽ mất vui, tôi biết hai người thân nhau, nhưng trong lúc này không nên để tình cảm cá nhân xen vào, học sinh giỏi, hãy nể mặt chút đi.”
Vì nể Thưởng Nam, cậu ta giỡn với Ngu Tri Bạch bằng giọng điệu hết sức nhẹ nhàng.
“Tôi sẽ tự đi.”
Thưởng Nam mặc áo khoác đứng dậy cùng với Chu Mạch.
Ngoài họ còn có hai nam sinh và hai nữ sinh khác.
Hai nam sinh liếc nhìn nhau, kiên định nắm chặt tay nhau, còn hai nữ sinh thì đồng loạt trợn trắng mắt.Sáu người cùng nhau đi ra cửa sau.
Bên ngoài trời rất lạnh, Thưởng Nam vội quấn chặt áo khoác, buộc lại khăn quàng cổ.Hai nữ sinh đi ở giữa, một nữ sinh tóc dài cầm điện thoại di động quay video.
Ban đêm ở hồ Kim Tử thực ra rất nhộn nhịp, những chiếc xe sang liên tục lướt qua trên đường, đèn đuốc ở khu vui chơi sáng trưng.
Không chỉ có căn số 5 đang tổ chức tiệc nướng, trên đường đến căn số 11, họ còn thấy căn số 16 và số 9 cũng đang tổ chức tiệc, vô cùng sôi động.Lúc này, đầu óc Chu Mạch bị gió thổi cho tỉnh táo hẳn, hắn chửi thề: " Đệt, ai con mẹ nó lại đi bắt ma khi đang đi dã ngoại cơ chứ?”
Thưởng Nam thấy buồn cười nhưng cũng cảm thấy thú vị.
Cậu đút tay vào túi, chạm vào một vật cứng lạnh ngắt, lần theo hình dáng mà miêu tả, vật đó quấn chặt lấy ngón tay cậu.
Thưởng Nam lập tức nhận ra—là người giấy của Ngu Tri Bạch.Nó chui vào túi từ khi nào vậy?Xâm phạm quyền riêng tư có biết không?Chu Mạch mắng chửi đĩnh đạc xong, biết không còn đường lui nên cũng đành buông xuôi.
Càng đến gần căn số 11 hắn càng thấp thỏm, liếc nhìn Thưởng Nam đang rất ung dung: "Cậu không sợ à?”
Thưởng Nam suy nghĩ một lát: "Có chút sợ."
14 đã nói mỗi thế giới chỉ có một con quái vật, và quái vật của thế giới này đã là Ngu Tri Bạch nên sẽ không xuất hiện thêm sinh vật khác ngoài người giấy.
Nếu có xuất hiện người giấy cũng chẳng có gì đáng sợ.
Ngu Tri Bạch sẽ không làm hại cậu."
Quá ghê!"
Chu Mạch giơ ngón cái, không hổ danh là người giàu nhất lớp, gan con mẹ nó cũng lớn nhất!-