Thưởng Nam treo người giấy mới do Ngu Tri Bạch làm cho mình lên khóa kéo cặp sách.
Mỗi khi bước đi, khóa kéo lắc lư thì người giấy cũng nhấp nhô theo.
Nụ cười trên khuôn mặt nó rạng rỡ hơn nhiều so với lúc mới trao vào tay Thưởng Nam.-Đây là lần đầu tiên Thưởng Nam trở lại trường sau khi bị bắt cóc, người trong lớp thấy thì lập tức bu quanh bàn học của cậu.
Trong đó có Trương Hỗ tỏ ra phấn khích nhất, cậu ta nằm dài lên bàn Thưởng Nam, cẩn thận quan sát từ trái qua phải, sau khi xác nhận Thưởng Nam không thiếu tay thiếu chân, cậu ta mới ngồi xuống bắt đầu mắng Lỗ Dương thậm tệ: “Tên ngốc này đúng là bị thù hận che mắt mất rồi!”
Lớp phó học tập nói: " Cậu ta không còn ở đây nữa cũng tốt, bình thường đều bị ức chế chết mất.”
Lớp phó thể chất tiếp lời: "Từ giờ chúng ta muốn chơi cái gì thì chơi cái đó.”
Thưởng Nam nhìn vẻ mặt mọi người như vừa được giải thoát khỏi áp bức, cảm thấy bọn họ có chút dễ thương.Tuy trường cấp ba Xương Dục là một trường quý tộc tư thục, ngoài một số ít học sinh được tuyển vào nhờ thành tích xuất sắc, phần còn lại đều đến từ những gia đình giàu có hoặc quyền thế, nhưng giàu sang cũng có ba bảy loại khác nhau.
Mặc dù Lỗ Dương vô liêm sỉ, nhưng gia đình hắn có tiền có quyền.
Với tầm ảnh hưởng như vậy nên những người có thể đắc tội với hắn sẽ không tự chuốc rắc rối, còn những người không thể đắc tội thì lại càng không dám gây chuyện.
Dù nhà hắn không bằng gia đình của Thưởng Nam, nhưng Thưởng Nam luôn sống khiêm tốn không phô trương, mà Lỗ Dương cũng đủ khôn ngoan nên chưa từng gây chuyện với cậu.Sau khi bọn họ xì xào lên án Lỗ Dương không có mặt, lớp phó bỗng nhiên dừng lại, hỏi: " Không phải chứ, tôi để ý hôm nay cậu đến trường cùng với Ngu Tri Bạch, tại sao vậy?
Các cậu không đi chung đường mà?”
Lúc khai giảng, học sinh phải điền vào bảng thông tin cá nhân, ngoài tên, số điện thoại và các thông tin liên lạc khác, còn có địa chỉ nhà.
Đa số người trong lớp đều sống ở các khu biệt thự lớn nhỏ trong trung tâm thành phố, chỉ có tên của Ngu Tri Bạch là gắn liền với: Khu dân cư Hạnh Phúc.Trong mắt họ, Khu dân cư Hạnh Phúc chẳng khác nào một khu ổ chuột, Thưởng Nam không tới mức đi học còn tiện đường đi qua bãi rác.Mặc dù bọn họ cũng quý Ngu Tri Bạch, vì cậu ấy là một học sinh giỏi, học lực xuất sắc nhưng lại không bao giờ kiêu căng.
Nếu có ai hỏi cậu ta điều gì, cậu ta luôn sẵn lòng giúp đỡ.Nhưng dù sao cũng không phải người cùng một thế giới.Họ có thể giao tiếp với người như Ngu Tri Bạch, nhưng sẽ không bao giờ xây dựng mối quan hệ sâu sắc.Thưởng Nam chống cằm, tay nghịch bút, giọng điệu thoải mái: "Tôi với cậu ấy là bạn tốt, nên chúng tôi đi học cùng nhau.”
Những người xung quanh ai nấy đều có vẻ mặt khác nhau, nhưng sau câu trả lời của Thưởng Nam, nụ cười của họ dành cho Ngu Tri Bạch bỗng trở nên chân thành hơn nhiều.Đợi bọn họ tản đi, giáo viên chủ nhiệm lại gọi người đến bảo Thưởng Nam đến văn phòng.Mấy hôm nay Trương Tuyết Lệ cũng bị cấp trên phê bình thậm tệ vì chuyện của học sinh, cô đã thức mấy đêm liền viết báo cáo kiểm điểm, quầng thâm dưới mắt rõ ràng đến mức không thể che giấu.Thấy Thưởng Nam tiến vào, cô rót cho cậu một cốc nước, sau khi ngồi xuống thì thở dài hỏi: "Sức khỏe em ổn chứ?”
Thưởng Nam cầm cốc giấy dùng một lần, nước nóng truyền qua lớp vỏ mỏng vào lòng bàn tay cậu.
Cậu lắc đầu, nói: "Không sao, lúc mới vào viện có hơi khó chịu, giờ đỡ nhiều rồi.”
Ngoài Ngu Tri Bạch ra, Thưởng Nam sẽ không nói với ai rằng mình còn chẳng bị rách dù chỉ là một miếng da.Quả nhiên chân mày Trương Tuyết Lệ nhíu chặt hơn,"Nói thật, việc Lỗ Dương làm như vậy với em khiến tất cả mọi người đều bất ngờ, nhưng trước khi chuyện xảy ra, em ấy đã làm thủ tục chuyển trường nên trường chúng ta không có quyền xử phạt em ấy nữa.”
Điều này Thưởng Nam cũng biết, cậu gật đầu, rồi thắc mắc: "Vậy cô gọi em đến đây là muốn nói chuyện gì ạ?”
"Chủ yếu là muốn tìm em tâm sự chuyện khác," Trương Tuyết Lệ trông có vẻ nhẹ nhõm hơn trước, "Trước khi em gặp chuyện không may, có học sinh đặt một mẩu giấy trên bàn cô, viết rằng em và bạn Ngu Tri Bạch đang yêu nhau.
Cô gọi em lên đây để hỏi liệu chuyện này có đúng không, hay chỉ là tin đồn thất thiệt?”
Thưởng Nam chậm chạp không trả lời, bởi vì đúng là có chuyện này.Trương Tuyết Lệ đã làm giáo viên bao năm, cô nhìn là biết được sự thay đổi trong nét mặt của Thưởng Nam.
Cô hắng giọng, nói: "Mặc dù trường chúng ta có chính sách khá thoáng về vấn đề này, nhưng cô vẫn muốn nhắc em, thời điểm hiện tại, học tập vẫn là quan trọng nhất.”
"Đặc biệt là bạn Ngu Tri Bạch, hoàn cảnh gia đình em ấy, cô nghĩ em cũng biết rõ, học hành là lối thoát duy nhất của em ấy.”
Trương Tuyết Lệ mong rằng Thưởng Nam sẽ không ảnh hưởng đến Ngu Tri Bạch.Nhưng cô không biết, người mong Ngu Tri Bạch có cuộc sống suôn sẻ nhất trên thế giới này chính là Thưởng Nam.Thưởng Nam đáp: "Em biết rồi.”
Nhìn dáng vẻ không mấy tin tưởng của Trương Tuyết Lệ, như thể muốn cậu viết một bản cam kết, Thưởng Nam im lặng giây lát rồi giơ tay cam đoan: "Em hứa, em cũng sẽ chăm chỉ học tập, không kéo chân bạn Ngu Tri Bạch, chúng em sẽ cùng nhau tiến bộ, cùng nhau xây dựng quê hương tươi đẹp, trở thành rường cột của Phường Hồi Nam, góp phần làm cho khu vực này ngày càng phồn thịnh.”
Bộ dạng nghiêm túc của cậu làm Trương Tuyết Lệ bật cười, sau khi cười xong, cô nói: "Được rồi, vậy chúng ta đặt mục tiêu là tiến lên hai trăm hạng trong kỳ thi tháng tới nhé, được không?”
Cô nói xong rồi nhanh chóng bổ sung trước khi Thưởng Nam kịp trả lời: "Đừng bảo cô không cho hai em cơ hội, nếu đã quyết tâm thì phải hành động, không thì sao chứng minh được em thật lòng thích người ta?”
Thưởng Nam: "Thế sao cô không bảo Ngu Tri Bạch chứng minh cậu ấy thật lòng thích em?”
Trương Tuyết Lệ không nhịn được, gõ nhẹ lên đầu Thưởng Nam: "Ngốc à, người ta học giỏi như thế mà còn yêu sớm với em, chẳng đủ thích em rồi sao?”
Thưởng Nam nghĩ thầm: Đây là thao túng tâm lý, em sẽ không bị thao túng đâu.-Buổi chiều, Thưởng Nam gục xuống bàn ngủ trưa.Ngoài trời, nửa bầu trời bị bao phủ bởi những đám mây xám dày đặc, nửa còn lại hiện ra một mẩu nhỏ như móng tay, trông như một mảnh vảy vàng của cá chép dính trên nền mây bông tối màu.Lớp phó sinh hoạt nhắn trong nhóm: "Tuần sau đi dã ngoại ở hồ Kim Tử, ai muốn ăn gì thì cứ nói, dù không chắc tôi sẽ mua cho các cậu

”Trương Hỗ: Mua lươn, tôi muốn ăn lươn nướng!Bạn học Giáp: Tôi muốn ăn tôm say!Bạn B: "Nếu nướng thì tôi muốn đặt thịt bò Wagyu nướng, đừng nướng trên tấm sắt, mua rồi cắt thành từng miếng nhỏ xiên lên que nướng…”
Bạn học Bính: "Gà rán gà rán gà rán gà rán, bên ngoài phải giòn, bên trong phải mềm, nói chung là phải ngon đấy, lớp phó sinh hoạt nhìn tôi đi!”
Lớp phó sinh hoạt: "Nhìn mẹ cậu ấy.”
Nhóm lớp bùng nổ ha ha ha với câu nói bậy của lớp phó sinh hoạt, rồi bỗng nhiên xuất hiện câu trả lời phá đội hình của Ngu Tri Bạch:Ngu Tri Bạch: "Có sườn cừu nướng không?
Thưởng Nam thích ăn.”
Có người lướt qua đoạn tin nhắn trò chuyện, nhìn thấy liền bấm vào trích dẫn tin này: "Mẹ ơi, có phải ý như tôi hiểu không?”
Tiếp theo lại là "Mẹ ơi, là ý như tôi hiểu sao?"
Đội hình chỉnh tề, Ngu Tri Bạch tắt điện thoại di động, không nhìn nữa, cậu ta không có gì muốn ăn, cậu ta chỉ nói ra Thưởng Nam thích ăn vậy mà những người này lại ngạc nhiên.Thưởng Nam không biết bên ngoài có chuyện gì xảy ra.
Lúc tỉnh dậy cậu vẫn còn mơ màng, thầy dạy Toán trên bục giảng tỏ rõ vẻ khó chịu.
Cậu vội vã cầm bút lên, giả vờ viết mấy nét vào bài thi.Trương Hỗ ngồi trước quay lại, giơ quyển bài tập lên, trông có vẻ như đang muốn hỏi Thưởng Nam bài tập nào đó, nhưng lại mở miệng: "Cậu với Ngu Tri Bạch bên nhau rồi à?”
"À... cái gì cơ?"
Thưởng Nam vẫn còn ngơ ngác, chưa hoàn toàn tỉnh táo sau giấc ngủ trưa dài."
Ngu Tri Bạch vừa nói một câu rất thú vị trong nhóm lớp đấy, cậu có thể vào xem."
Trương Hỗ cắn đầu bút, nhíu mày rồi quay lại.
Nếu Thưởng Nam không phải là một trong những người liên quan đến câu chuyện này, thì có khi cậu ta cũng bị hù doạ giống mọi người rồi.Thưởng Nam lén lấy điện thoại ra, tin nhắn trong nhóm lớp quá nhiều, cậu lười xem, trực tiếp tìm kiếm lịch sử tin nhắn của Ngu Tri Bạch.Chỉ nói một câu - - "Có sườn cừu nướng không?
Thưởng Nam thích ăn.”
Thưởng Nam đọc xong, mặt đầy dấu chấm hỏi, có gì đâu mà?
Sao mọi người lại nghĩ quá như vậy chứ!Vừa rồi Trương Hỗ nói chuyện với Thưởng Nam, không hề tránh mặt Ngu Tri Bạch, nhưng Ngu Tri Bạch đợi Thưởng Nam xác nhận xong mới lên tiếng hỏi: "Cậu để ý lắm à?”
"Không," Thưởng Nam phủ nhận ngay lập tức rồi cất điện thoại đi.
"Tôi không để ý, chỉ là hơi tò mò.”
Ngu Tri Bạch nghiêm túc quan sát nét mặt của Thưởng Nam.
Đôi mắt của cậu ta không giống mắt người, ánh nhìn chằm chằm, đen như mực, giống như một cái móc nhỏ sắc bén, khiến từng sợi lông tơ trên mặt người đối diện đều run lên.Thưởng Nam cảm nhận rõ ràng khuôn mặt mình đang nóng lên, càng ngày càng nóng, cho đến khi đạt đến ngưỡng phỏng tay, cậu không kìm được mà hỏi: "Cậu đang xem tôi có nói dối không đấy à?”
"Không," Ngu Tri Bạch rũ mắt xuống, ánh tầm mắt nóng bỏng bị che khuất đi hơn phân nửa: "Khi không có việc gì, tôi muốn nhìn cậu, chắc là vì tôi thích cậu quá nhiều.”
Thưởng Nam cảm thấy câu nói này cũng có sức sát thương rất lớn.
“Cậu ta học ở đâu vậy?”[14: Không cần học đâu, bản năng của mọi loài đều như vậy mà, chỉ có loài người các cậu mới cần học cách đối xử tốt với người khác.]-Chuyện của Thưởng Nam và Ngu Tri Bạch không thể gọi là tình yêu ngầm, có lẽ mọi người đều nhận ra.
Trước đây Thưởng Nam từng theo đuổi Ngu Tri Bạch rầm rộ, giờ đột nhiên cả hai gần gũi như thế, chắc chắn là đang yêu nhau.Vì nể mặt Thưởng Nam, các bạn trong lớp đột nhiên cũng thân thiết với Ngu Tri Bạch hơn trước, nhưng Ngu Tri Bạch vẫn như xưa, chỉ có thái độ đặc biệt với Thưởng Nam, hơn nữa vô cùng rõ ràng.Dù vậy, chỉ số "hắc hóa" của Ngu Tri Bạch vẫn không thay đổi, thậm chí còn dao động rõ rệt vào giữa đêm.Thưởng Nam không thể nhìn ra điều gì từ nét mặt của Ngu Tri Bạch, đôi lần cậu nghi ngờ liệu Ngu Tri Bạch có khả năng thay đổi biểu cảm tùy ý hay không, hoặc là cậu ấy có tự làm cho mình hay khôngChỉ số hắc hóa dao động liên tục trong vài đêm, khiến Thưởng Nam không thể ngồi yên.
Trong giờ tự học buổi tối, cậu viết một tờ giấy chuyển cho Ngu Tri Bạch: "Ngày mai là thứ Sáu, Trương Tuyết Lệ bảo sáng mai có mưa bão, không cần đến trường học.
Tôi sợ quá, tối nay tôi có thể qua nhà cậu ngủ không?”
Cậu không có ý gì khác.Toàn bộ tâm trí cậu đều tập trung vào việc chỉ số hắc hóa sinh ra dị thường vào ban đêm, cậu muốn biết Ngu Tri Bạch làm gì vào thời điểm đó.Một lát sau, tờ giấy từ trên bàn Ngu Tri Bạch bò đến lòng bàn tay Thưởng Nam.
- Sợ cái gì?Sao lại nói nhảm nhiều như vậy?
Thưởng Nam viết trên giấy: Tôi sợ sét đánh.Ngu Tri Bạch nói được.Sau giờ tự học buổi tối, các học sinh đổ ra cổng trường, đa phần là học sinh lớp 12 vẫn còn ở lại.
Thưởng Nam cúi đầu cài khuy áo khoác.
Cậu sợ lạnh, mùa đông ở phường Hồi Nam không chỉ lạnh mà còn ẩm ướt.
Cậu không thích để 14 tăng nhiệt độ cơ thể mình, vì một lần trước đó, 14 thấy thân nhiệt của cậu quá thấp nên lén lút tăng nhiệt, nhưng lại làm không đúng mức, khiến Thưởng Nam bị đánh thức khỏi giấc ngủ vì nóng.
Từ đó, cậu cấm 14 điều chỉnh nhiệt độ cho mình.Khi đến cổng trường, Ngu Tri Bạch đặt chiếc bịt tai lông mềm lên tai Thưởng Nam, trắng muốt, mỗi bên có một cái tai thỏ.
Thưởng Nam sờ sờ, hỏi: "Của cậu à?”
Ngu Tri Bạch lắc đầu, "Tối hôm qua tôi làm."
Bên ngoài lỗ tai Thưởng Nam lạnh đến đỏ bừng, cậu ta nhìn thấy."
Ơ~làm~cái ~ gì~ ở~đây~” Giọng nói kéo dài của Trương Hỗ vang lên từ xa.
Cậu ta nhanh chóng đến gần hai người vì đang cưỡi chiếc xe máy điện màu đen trông rất ngầu.Cậu len lỏi qua đám đông, dừng lại bên cạnh hai người, ánh mắt dừng trên chiếc bịt tai của Thưởng Nam.
" Đậu má cái này đẹp quá, mua ở đâu vậy?
Tôi cũng muốn mua một cái, sắp bị lạnh nứt ra rồi.”
Thưởng Nam không thể nói là Ngu Tri Bạch làm cho mình.
"Bà ngoại của Ngu Tri Bạch làm.”
Trương Hỗ tỏ vẻ thất vọng, cậu ta biết bà ngoại của Ngu Tri Bạch đã lớn tuổi.
"Thôi được rồi, vậy tôi đi đây, hai cậu đi đường cẩn thận nhé.”
Sau khi Trương Hỗ đi, Ngu Tri Bạch nắm tay Thưởng Nam.
"Đi thôi, về nhà nào.”
Đi bộ về nhà Ngu Tri Bạch mất hơn nửa tiếng.Con đường thẳng tắp kéo dài mãi không thấy điểm dừng, đường hầm Hồng Thạch không biết ẩn mình ở đâu.
Một chiếc xe từ xa chạy lại, dừng ngay trước mặt họ, tài xế mập mạp hạ kính xe xuống.
"Lên xe nào, Tiểu Bạch!”
“A!
Còn có bạn trai của Tiểu Bạch nữa!”
Nếu bỏ qua việc hắn là một người giấy, được làm khá qua loa, có vài chỗ còn chưa cắt tỉa gọn gàng, thì đối phương trông vẫn khá dễ mến.Lần này, hắn lái nhanh hơn lần trước một chút.
Trên xe, Ngu Tri Bạch nói với Thưởng Nam: "Chiếc bịt tai này, tôi làm theo mẫu mà Ngu Xá từng mua cho tôi.”
Thưởng Nam từng gặp Ngu Xá một lần, ở trong đường hầm.Hôm nay cậu lại gặp cô ấy một lần nữa.
Khi xe chạy vào đường hầm, họ gặp tình huống giống lần trước.
Đèn chiếu sáng chập chờn vài lần, trong màn sương mờ ảo, Ngu Xá mặc váy đỏ từ xa tới gần, ép dừng xe bọn họ.Nếu không biết trước đối phương không có ác ý và còn là mẹ của Ngu Tri Bạch, thì có khi Thưởng Nam đã bị cảnh tượng này làm cho đứng tim – lần gặp này còn đáng sợ hơn lần trước.Ngu Xá đứng ngay bên ngoài cửa sổ, ngay chỗ Thưởng Nam đang ngồi.
Cô đưa tay lên gõ cửa, nhưng trước khi cô chạm vào, Thưởng Nam đã nhanh chóng hạ cửa kính xuống.
Cậu cố lờ đi nhịp tim đang đập loạn xạ nở một nụ cười rạng rỡ, "Chào buổi tối, cô ạ.”
Ngu Xá không có khuôn mặt méo mó của ác quỷ, cũng không đẫm máu hay thiếu tay chân.
Trái lại, cô rất đẹp, mặt trứng ngỗng cực kỳ hoàn hảo, đường nét không quá sắc sảo nhưng dịu dàng như một bông hoa dại vừa chớm nở trên núi.
Chiếc váy đỏ càng làm tôn lên vẻ rực rỡ của cô.Ngu Xá nhìn thấy Thưởng Nam, sửng sốt: " Cháu là......cháu là bạn tốt Tri Bạch nói sao?”
Người lái xe thò đầu ra, nói lớn: “A Xá A Xá, không phải bạn tốt, mà là bạn trai cơ.”
Ngu Xá cúi người xuống, khuôn mặt gần sát Thưởng Nam.
Ở khoảng cách gần, Thưởng Nam có thể cảm nhận rằng cô không phải là người – là một hồn ma.
Khuôn mặt cô không có chút sắc máu, thậm chí hơi xanh tím.
Đôi mắt cô đờ đẫn, lòng trắng đầy những tia máu, và đôi môi xanh xao, hệt như màu của người đã chết từ lâu.Ngu Tri Bạch đưa tay nắm lấy tay Thưởng Nam, kéo cậu lùi lại một chút, rồi nói với Ngu Xá: “ Cậu ấy là Thưởng Nam.”
Ngu Xá từ từ đứng thẳng người, mỉm cười nhẹ nhàng: “Lần đầu gặp mặt, nhưng cô không có gì tốt để tặng cháu, thật ngại quá.”
Cô chỉ có một hồn phách, có thể biến mất bất cứ lúc nào.
Cô cũng có thể rời đi bất kỳ lúc nào.Ngu Tri Bạch đưa cho cô một người giấy nhỏ rồi nói chúc ngủ ngon.
Sau đó bảo người lái xe rời đi.Cũng giống như ngày đó, Ngu Xá cầm người giấy nhìn về hướng bọn họ rời đi rất lâu."
Cô ấy rất đẹp," Thưởng Nam nói, "Chắc chắn cô ấy rất dịu dàng và tốt bụng.”
Ngu Tri Bạch ấn cửa sổ lên, giọng nói thản nhiên: "Tôi không nhớ rõ nữa."
Khi thấy Thưởng Nam nhìn cậu khó hiểu, Ngu Tri Bạch đưa ngón tay trỏ chạm vào thái dương, "Thật sự là không nhớ được.”
Cậu ta là một người giấy, vốn dĩ không thể có những cảm xúc yêu, ghét, buồn, vui ban đầu Ngu Tri Bạch mới có.
Khi Ngu Xương Nguyệt tạo ra cậu ta những cảm xúc của con người dần biến mất, những dục vọng chỉ có ở quái vật bắt đầu nảy nở trong cơ thể cậu ta.Cậu ta không nỡ rời xa Ngu Xá – đó là bản năng.
Ngu Xá không nỡ rời xa cậu ta – cũng là bản năng.
Dù tình cảm giữa họ từ nhiều năm trước đã trở nên mơ hồ.Đèn trong khu dân cư Hạnh Phúc sáng rực, chiếu sáng cả đám cỏ dại trong sân đến lấp lánh.Thưởng Nam bước xuống xe, theo phản xạ nắm lấy tay Ngu Tri Bạch, dù tay của đối phương lạnh như băng.Thưởng Nam nhìn về một góc bồn hoa, "Đó là thứ gì?”
Chỗ đó cỏ mọc tươi tốt xen lẫn giữa màu vàng úa và xanh tươi, đang khẽ rung động.
Không phải gió, vì gió không thể chỉ thổi vào một chỗ như thế.Tài xế cũng xuống xe, "Tôi đi xem.”
Hắn vừa nói vừa tiến lại gần, vì là người giấy nên hắn không sợ những điều kỳ lạ mà con người thường nói đến.
Chính bản thân hắn đã đủ quỷ dị rồi, còn sợ gì nữa...
Hắn nghĩ vậy rồi đưa tay vạch đám cỏ ra, thì bất ngờ có một khuôn mặt sưng phù của một người đàn ông lộ ra trước mắt hắn.“Á á á á á á!!!”
Người lái xe hét lên thảm thiết, nhưng vẫn không quên lấy tay che kín đám cỏ lại.
Hắn hoảng hốt chạy về, mặt tái mét: “Là một người!
Hù chết tôi luôn!”
Thưởng Nam: "......”
Đám cỏ vẫn tiếp tục rung động, rồi một cánh tay từ trong đám cỏ thò ra, tách đám cỏ ra làm đôi.
Tiếp đó, Lý Vinh Bình bò ra ngoài.Khuôn mặt gã trắng bệch, thịt trên mặt sưng phồng lên, trông to hơn lần Thưởng Nam gặp trước cửa nhà Ngu Tri Bạch.
So với hôm đó, gã đã hoàn toàn khác biệt.
Hốc mắt trũng sâu, ánh mắt đờ đẫn, môi khô nứt nẻ với những vết rách sâu.Thấy là Thưởng Nam và Ngu Tri Bạch, vẻ mặt Lý Vinh Bình nhất thời trở nên vô cùng phức tạp, môi mấp máy vài cái, chỉ chỉ bụi cỏ, nói: "Mèo mất rồi, tôi tới tìm mèo.”
Nói xong, không cần biết người khác có tin hay không, gã quay lưng đi về nhà mình.
Bước đi của gã trông cũng lạ lùng, vừa cứng nhắc vừa như đang lướt đi.Thẳng tới khi bóng dáng gã khuất hẳn, Thưởng Nam không nhịn được hắt xì một cái.
Cậu quay lại định kéo tay Ngu Tri Bạch nói về nhà thôi, vì cậu thấy lạnh quá.
Nhưng vừa xoay người, cậu đã thấy khuôn mặt trắng bệch của Ngu Tri Bạch, đôi môi đỏ thắm, và đôi mắt đen sâu thẳm đang chăm chú nhìn theo hướng Lý Vinh Bình vừa rời đi.Nhìn rõ sự thay đổi trên khuôn mặt của đối phương, hơi thở của Thưởng Nam như nghẹn lại.“Ngu Tri Bạch?
Tiểu Bạch?
"Thưởng Nam đánh bạo kéo ống tay áo Ngu Tri Bạch," Về nhà…”
Đôi mắt của Ngu Tri Bạch khẽ động, từ từ hạ mi, nhìn vào khuôn mặt ấm áp và mềm mại đang đeo bịt tai của Thưởng Nam.
Môi cậu cũng dần nhạt bớt.“Được.”
Thưởng Nam nghĩ, có lẽ sự thay đổi của Ngu Tri Bạch là vì rất ghét Lý Vinh Bình, bởi người đó từng tạt máu vào nhà cậu ta.Ngu Tiểu Vũ vẫn ngồi trên bậc thềm ở tầng một đợi Ngu Tri Bạch tan học về nhà.
Đường gấp trên đầu gối cô rất sâu, khi đứng dậy cần phải vỗ mạnh cho nó thẳng ra, cô cũng có lòng yêu cái đẹp.
“Thưởng Nam?!
Anh cũng đến à?!”
Khi gần xóa xong nếp gấp, cô ngẩng lên thấy Thưởng Nam đứng cùng với Ngu Tri Bạch.
Khuôn mặt cô rạng rỡ, muốn thét chói tai, nhưng kìm lại vì nể mặt Ngu Tri Bạch.“Muộn thế này, sao anh lại tới đây?
"Ngu Tiểu Vũ đi ở phía trước, hỏi.Thưởng Nam nói: "Đêm nay ở nhờ nhà em, được không?”
“Tất nhiên là được rồi!”
Hơn nữa, chuyện này cũng không đến lượt cô quyết định.
Đây là nhà của Tiểu Bạch mà.Nghĩ đến việc Thưởng Nam sẽ ở đây đêm nay, bước chân của Ngu Tiểu Vũ trở nên nhẹ bẫng như muốn bay lên.
Mấy ngày qua cô luôn sống trong sợ hãi, vì mấy đêm gần đây Tiểu Bạch luôn có những biểu hiện kỳ lạ: hoặc không ngủ, hoặc ra ngoài đi loanh quanh.
Cô thật sự lo lắng rằng nếu mình làm gì khiến Tiểu Bạch phật ý, có khi cậu ta sẽ xé cô ra mất.Thưởng Nam tới là tốt rồi, Tiểu Bạch ở bên Thưởng Nam sẽ là Tiểu Bạch tốt nhất.