Chương 26Thiếu niên gần mười tám tuổi cơ thể nóng như lửa, đầu ngón tay mang theo lớp chai mỏng, khi cọ xát qua vùng eo nhạy cảm, vừa tê vừa ngứa.Giang Thời bắt đầu hối hận vì đã để Trình Dã bôi thuốc cho mình.Y vùi mặt vào gối, không biết là nóng hay là gì, trên người toát ra một lớp mồ hôi mỏng.“Cậu xong chưa vậy?”
Y không kìm được hỏi.Phía sau không ai trả lời y.Các bạn cùng phòng bưng chậu đi vào nhà vệ sinh, tiếng nói chuyện dần xa, tiếng thở phía sau trở nên rõ ràng.Khi đầu ngón tay thô ráp cọ từ trái sang phải, lọt vào hõm eo trũng xuống, Giang Thời rùng mình, lật người ngồi dậy.Trên áo y dính một cục thuốc mỡ trắng không cẩn thận dính vào, khóe mắt vương vệt đỏ, đưa tay kéo áo xuống:“Không bôi nữa.”
Trình Dã không nói gì.Ánh sáng lờ mờ, khuôn mặt hắn ẩn mình trong bóng tối bị màn đêm nuốt chửng, cơ thể hơi khom, toàn thân căng thẳng.Nhìn thấy đoạn da trắng nõn lại bị quần áo che phủ, thiếu niên như một con cá trượt khỏi lòng bàn tay hắn, ngay giây trước khi Giang Thời lật người xuống giường, Trình Dã đưa tay giữ chặt vai y, giọng nói khàn khàn: “Đi đâu?”
Hơi nóng từ lòng bàn tay xuyên qua lớp áo mỏng truyền đến vai, vòng eo ẩn dưới lớp áo vẫn còn khẽ run rẩy, Giang Thời lắp bắp: “Cậu, cậu quản tôi đi đâu, bôi, bôi xong thì mau đi đi, cứ bám riết trên giường tôi làm gì...”
Nói rồi y vén chiếc chăn che giường định xuống, kết quả tay vừa động đã bị người ta nắm gáy kéo lại.Bàn tay to lớn kẹp lấy gáy y mang theo một lực áp đảo, Giang Thời không có chút cơ hội phản kháng nào, cứ thế bị kéo ngược trở lại.Bóng tối lại bao trùm giường, hai chàng trai chen chúc trong không gian chật hẹp, ngực áp lưng, hơi thở hòa quyện vào nhau.Giang Thời mở mắt nhìn về phía sau.Y không nhìn rõ biểu cảm của Trình Dã, chỉ có thể gọi tên hắn, “Trình Dã?”
Trình Dã đột nhiên đưa tay che mặt Giang Thời.Hắn dịch người ra xa một chút, vài giây sau mới mở miệng, giọng nói rất căng thẳng:“Áo anh dính thuốc rồi.”
Mặt Giang Thời nhỏ, bàn tay to lớn của Trình Dã gần như che hết mặt y, hơi thở phả vào lòng bàn tay: “Cái... cái gì?”
Trình Dã buông tay, cúi người xuống giường.
Ngay khoảnh khắc xuống giường, hắn cởi áo khoác đồng phục buộc ngang hông rồi kéo chăn ra.Ánh sáng đột ngột bật lên khiến Giang Thời nheo mắt lại, giây tiếp theo, trước mắt đã bị bóng tối bao phủ.Trình Dã đứng trước mặt Giang Thời cúi người xuống, kéo vạt áo phía sau y lên cho y xem, quả nhiên trên đó dính một cục thuốc mỡ trắng.Hắn lấy khăn giấy lau sạch thuốc mỡ, tay vẫn nắm một góc áo Giang Thời:“Áo bẩn rồi, cởi ra tôi giặt cho.”
Bây giờ Giang Thời chỉ cần ở gần Trình Dã là cảm thấy toàn thân không thoải mái, y vô thức từ chối: “Không cần giặt đâu, lau đi là được rồi.”
Trình Dã không buông tay, chiếc áo thun đen được vén lên một góc để lộ một chút màu trắng mơ hồ.Cảm giác chạm dưới tay lúc nãy vẫn còn rõ ràng, chất liệu vải thô ráp của chiếc quần đồng phục khiến hắn khó chịu.Hắn buông tay, lùi lại một bước tạo khoảng cách an toàn cho thiếu niên, gân xanh trên mu bàn tay hắn nổi lên từng đợt vì kiềm nén đến cực điểm.Trình Dã giấu tay vào trong chiếc áo khoác buộc ngang eo, cùng với những rung động nào đó.
Dã thú thu lại hàm răng đang thèm thuồng, sóng dữ cuộn trào trở lại yên bình.Bờ vai căng thẳng của hắn từ từ thả lỏng, chỉ có giọng nói vẫn khàn khàn: “Vừa nãy tôi không cẩn thận làm dính lên đó, tiện thể tôi cũng đi giặt đồ, cho tôi giặt cùng luôn.”
Giang Thời nghi ngờ nhìn hắn.Trình Dã im lặng đứng đó, vừa ngốc vừa to con như thể mọi chuyện vừa xảy ra trên giường được che bởi chăn chỉ là ảo giác của hắn.Thấy y lâu không nói gì, Trình Dã quay người vào tủ của mình lấy ra hai bộ quần áo bẩn: “Nếu không giặt thì tôi đi đây, bác sĩ nói thuốc mỡ đó thân nhiệt cao sẽ bị chảy ra, lúc đó anh mặc đồ lăn trên giường, nói không chừng sẽ dính lung tung hết.”
Giang Thời vẫn không nói gì.Trình Dã bưng chậu đi ra ngoài, đến cửa hắn dừng lại.
Cùng lúc đó, giọng Giang Thời vang lên.“Này!”
...
Lúc này là giờ cao điểm giặt giũ buổi tối, so với phòng giặt ồn ào, nhà vệ sinh ở phía bên kia lại yên tĩnh.Vòi nước ở cửa bị hỏng, nhỏ giọt tí tách.
Trình Dã ngửa đầu, đáy mắt phản chiếu ánh đèn lờ mờ.Chiếc áo khoác đồng phục hắn buộc ngang hông đã được cởi ra treo trên cửa buồng vệ sinh, trong tay hắn là một chiếc áo thun đen không thuộc về hắn.Trên chiếc áo thun vương vấn hơi ấm của người khác, pha lẫn mùi hương ấm áp không rõ tên, trong không gian chật hẹp hun cho hắn lòng dạ bất an.Trình Dã nắm lấy cổ áo từ từ vuốt ve, ngửa đầu thở dốc, tiếng thở hòa lẫn với tiếng nước nhỏ giọt từ cửa tan vào màn đêm vô tận.Nhưng thời gian trôi đi, việc vuốt ve đơn thuần đã không còn thỏa mãn hắn.Trình Dã cúi đầu xuống.Yết hầu hắn liên tục lên xuống, mồ hôi từ khóe trán lăn xuống trượt vào áo, chất lỏng lại thấm ra từ những nơi khác.Chiếc áo bị hắn nắm đến nhăn nhúm, dưới tay vẫn còn vương vấn cảm giác của đoạn eo đó, chỉ cần lực mạnh hơn một chút, nó sẽ run lên trong lòng bàn tay hắn.Rất thích hợp để bị đè xuống, thậm chí quần cũng bị cởi ra, vỗ vỗ, xoa xoa, ngậm lấy, cắn nhẹ, dỗ dành ăn vào.Lớn quá, thiếu gia kiêu kỳ chắc chắn sẽ không ăn nổi.Nghĩ đến đây, Trình Dã nhắm mắt lại.Chiếc áo bị hắn chà xát trong tay.So với tay, Trình Dã muốn đặt nó vào những nơi khác để chà xát hơn.
Dùng chiếc áo dính đầy hương thơm cơ thể thiếu niên che lên nó, mùi hương hòa quyện, sau đó dán vào nơi bị thuốc trắng dính lấy.Và sau đó, chiếc áo này sẽ trở lại trên người thiếu niên, bọc lấy cơ thể mảnh mai dẻo dai của thiếu niên, một lần nữa cảm nhận được hơi ấm và mùi hương mềm mại nhất trên người y.Nhưng Trình Dã vẫn không nỡ.Giang Thời quá sạch sẽ, hắn không muốn y phải chịu đựng dục vọng dơ bẩn của người khác khi y không biết gì.Một tiếng “Rầm!”, vài chàng trai đẩy cửa bước vào.Căn phòng bên cạnh “xoạt” một tiếng được mở ra, tiếng nói chuyện của các chàng trai lấn át tiếng nước chảy và tiếng thở dốc ban đầu trong đêm.Trong góc xa nhất, Trình Dã úp áo lên mặt, chóp mũi đẩy lớp vải đen lên một đường cong thẳng tắp.Hắn há miệng ngậm lấy mảnh vải ở cổ áo, khiến màu đen trở nên đậm hơn.Nhớt nhát, ẩm ướt…Khiến hơi thở của hắn ngày càng nặng nề hơn.Hắn nhắm mắt khịt mũi như chó, ngửi hơi thở còn sót lại trên đó, miệng bị vải che kín, chỉ có thể không ngừng gọi tên đó trong lòng.Giang Thời…Giang Thời rùng mình một cái.Bạn cùng phòng đóng cửa sổ lại, xoa xoa cánh tay lạnh buốt:“Mẹ kiếp!
Gió rồi, xem ra tối nay sẽ mưa.”
Cậu ta nói xong không lâu, bên ngoài đã vang lên tiếng mưa rơi lách tách.Giang Thời ăn được một nửa bữa tối Trình Dã mang về, quay đầu nhìn về phía cửa ký túc xá.Chỉ giặt quần áo thôi mà, lâu vậy rồi, sao Trình Dã vẫn chưa về?Ăn xong cơm y lấy áo khoác bên cạnh mặc vào, bưng chậu cũng đi đến phòng giặt.Lúc này phòng giặt không có mấy người, mưa bay vào từ hành lang, vài chàng trai la lớn “Đậu má” rồi nhanh chóng vụt qua Giang Thời.Bên trong có hai chàng trai đang giặt giũ, một người đang giặt quần áo, tiếc là không phải Trình Dã.Giang Thời nhìn quanh, trong lòng thấy lạ, vừa quay đầu lại Trình Dã bưng một cái chậu từ bên ngoài đi vào.Tóc hắn hơi ướt, trên mặt còn vương những hạt nước, ánh mắt sâu thẳm, thần thái lộ ra chút thỏa mãn, nhìn thấy Giang Thời ở bên trong cũng sững sờ một giây.“Sao anh lại đến đây?”
Lời này nói ra…Giang Thời bưng chậu: “Đây là nhà cậu mở à?
Chỉ mình cậu được đến, người khác đánh răng rửa mặt cũng không được sao.”
Trình Dã lọc bỏ những thông tin vô ích: “Anh vẫn chưa khỏi sốt, trời đang mưa mà chạy đến làm gì?
Nếu muốn giặt giũ tôi sẽ lấy nước về ký túc xá cho anh.”
Nước nóng Trình Dã lấy vẫn còn nửa bình, Giang Thời không muốn thừa nhận mình đến có mục đích khác.
Y mặt lạnh lùng bưng chậu của mình đi đến góc:“Cậu quản tôi làm gì.”
Trình Dã thấy y mặc áo khoác chỉnh tề nêm không khuyên y quay về, đi qua đóng cửa sổ bên cạnh rồi đứng cạnh Giang Thời bắt đầu giặt quần áo.Giang Thời bóp kem đánh răng, quay đầu nhìn một cái luôn cảm thấy chiếc áo thun của mình trong chậu của Trình Dã trông nhăn nhúm, còn chưa kịp nhìn kỹ, nước đã chảy xuống.Chàng trai vò quần áo của y mấy lần, còn của mình thì vò hai cái là xong.Giang Thời cũng rửa mặt đánh răng một cách chậm rãi, ánh mắt cứ lén nhìn sang chỗ Trình Dã, đợi hắn giặt xong rồi y mới chịu rửa mặt xong.Ba người vừa ở trong đã đi rồi, trong phòng giặt chỉ còn lại hai người họ.Trình Dã nhìn Giang Thời.Lúc này Giang Thời lại nhớ ra mình sắp giận, bèn bưng chậu của mình đụng vào vai Trình Dã một cái, sắc mặt khó chịu, “Cho tôi đi nhờ một chút.”
So với việc bị đụng ra, Trình Dã lại giống như chủ động nhường đường cho y hơn.
Hắn nhìn Giang Thời đi đến cửa, thu gom quần áo đã giặt sạch vào chậu rồi gọi y.“Giang Thời.”
Giọng nói trầm thấp hòa vào tiếng mưa, thêm một chút gợi cảm khó tả:“Giúp tôi một việc.”
...
Mưa rơi ào ào, Giang Thời đứng ở cửa phòng giặt, sau lưng cánh cửa lớn đóng chặt, hành lang không có một học sinh nào.Y cúi đầu đá vào tường một cái.Rốt cuộc ai là thiếu gia ai là vệ sĩ?
Cứ động một chút là bảo y giúp đỡ, trông y giống người dễ sai bảo vậy sao?Bên ngoài là tiếng mưa, bên trong cũng là tiếng nước chảy ào ào.Họ đến muộn, lúc này đã không còn nước nóng nữa rồi.Giang Thời lại đá vào góc tường một cái.Trình Dã điên thật, trời lạnh như vậy, lại còn mưa nữa, nhất định phải tắm làm gì chứ.“Này!”
Y hét vào cửa, “Cậu xong chưa vậy?
Bên ngoài lạnh chết đi được.”
Giang Thời vừa dứt lời, cửa phòng giặt đã bị kéo ra.
Trên người Trình Dã mặc chiếc áo thun vừa nãy, bao phủ một lớp hơi nước lạnh buốt, cái lạnh ập đến mặt còn lạnh hơn cả mưa bên ngoài.Hắn cụp mắt xuống, tóc vẫn còn nhỏ nước, dường như có chút bất lực, “Năm phút cũng không đợi được sao?”
Giang Thời lẩm bẩm, “Đâu phải tôi tự nguyện...”
Trình Dã bưng chậu, sự bồn chồn vô tận cuộn trào trong cơ thể hắn đã được nước lạnh cuốn trôi sạch sẽ, hắn thu lại những chiếc răng nanh đangngứa ngáy muốn làm gì đó, hắn lại trở nên vô hại.“Là lỗi của tôi, thực sự không tìm thấy ai nên mới dám làm phiền anh.”
Giang Thời là người ăn mềm không ăn cứng điển hình, Trình Dã nói vậy y lại thấy mình hơi quá đáng.Người ta giúp mình giặt quần áo, đến cả canh cửa mình cũng không chịu.Nhưng nhận lỗi thì không thể nhận lỗi được, Giang Thời bưng cái chậu nhỏ của mình mặt lạnh lùng đẩy Trình Dã một cái:“Cậu đứng xa tôi ra đi, người lạnh như băng ấy.”
Trình Dã nghe lời đứng xa y ra.Mưa bay vào từ hành lang rơi trên vai hắn.Giang Thời: “...”
“Trình Dã cậu là heo à, bị mưa ướt cũng không biết đi vào trong một chút.”
Trình Dã lại dịch vào trong một chút.Giang Thời cảm thấy hắn ngốc đến mức không thể cứu chữa.
...
Trận mưa sau tiết Thanh Minh khiến cơ thể Giang Thời vốn đã sốt cao càng thêm tồi tệ.Ngày hôm sau thức dậy, y không may bị cảm lạnh.
Trên bàn đặt một gói khăn giấy, thỉnh thoảng lại hít khụt khịt.Hiệu quả thuốc của trạm xá trường cực kỳ kém, uống một ngày, triệu chứng của Giang Thời không hề thuyên giảm, sau buổi tự học tối, Trình Dã trèo tường ra ngoài mua thuốc cho y.Mặc dù trừ cuối tuần trường học không cho học sinh nội trú ra ngoài, nhưng quản lý không quá nghiêm, bức tường thấp nhất đã bị học sinh giẫm đến sập cũng không ai quản.Trình Dã chống vào bức tường thấp mà trèo ra ngoài.Hắn đi đến phòng khám bên ngoài mua thuốc cảm lạnh trước, xách thuốc nhưng không vội quay về mà đi dọc theo đèn đường vào bên trong.Đi được một đoạn, đường càng ngày càng hẹp, đến cuối cùng ngay cả đèn đường cũng không có.Trình Dã né người bước vào một con hẻm tối đen.Mặt đường hẻm lởm chởm, khắp nơi là rác rưởi và mùi khai nồng nặc, thỉnh thoảng còn có vài con mèo hoang chạy vụt qua chân hắn.Trình Dã đi đến trước một tòa nhà dân cư cũ nát, lên tầng hai, đến căn phòng trong cùng.Ánh đèn lọt ra từ khe cửa, bên trong truyền đến tiếng ngáy trời long đất lở.Hắn gõ cửa.Người bên trong không có bất kỳ phản ứng nào.Trình Dã kiên nhẫn gõ thêm lần nữa, tiếng ngáy bên trong dừng lại:“Ai vậy?
Đêm hôm khuya khoắt làm phiền bố mày ngủ à.”
“Tôi.”
Cửa im lặng một giây, vang lên tiếng “Đệt” ngắn gọn, rồi là tiếng sột soạt, ngay sau đó, cửa mở ra.Bên trong cánh cửa là một thanh niên nhuộm tóc vàng, nhìn dáng vẻ cũng chỉ mười tám mười chín tuổi, trên người mặc một chiếc áo ba lỗ, bên dưới là quần đùi rộng thùng thình.Lưu Mãn dụi mắt, nặn ra một nụ cười với Trình Dã: “Anh Trình, anh đến nhanh ghê, em mới xuống tàu chưa bao lâu.”
Trình Dã bước vào phòng, đóng cửa lại rồi khoá trái, hỏi: “Chuyện sao rồi?”
Lưu Mãn vừa xuống tàu là lăn ra ngủ, giờ bị Trình Dã gọi dậy mới cảm thấy khát khô cả cổ, đói meo bụng.
Gã tu liền ba cốc nước rồi mới đỡ hơn một chút: “Chuyện đó thì yên tâm đi, chắc chắn xong xuôi rồi.
Em làm việc, anh còn không yên tâm à?”
Nói rồi Lưu Mãn đặt cốc nước xuống, chổng mông quỳ bên giường vén ga trải giường lên, kéo ra hai cái bao tải to đùng từ bên trong.Gã vỗ vỗ bao tải:“Đã mua theo lời anh dặn rồi.”
Trình Dã nhét thuốc vào túi áo, ngồi xổm xuống kéo khóa bao tải ra, để lộ đủ loại phụ kiện nhỏ bên trong.Lưu Mãn bên cạnh hắn châm một điếu thuốc:“Không phải em nói chứ, mấy thứ này màu mè hoa lá cành, trông đẹp đẽ tinh xảo, khỏi nói mấy cô gái nhỏ thích đến mức nào, quan trọng là giá lấy từ bên kia còn rẻ nữa chứ.”
“Anh đúng là thiên tài, sao lại nghĩ ra cách kiếm tiền hay vậy?”
Trình Dã không để ý đến gã, hắn cúi đầu lật lật.
May mà thẩm mỹ của Lưu Mãn cũng khá ổn, những thứ mua đều rất hợp với gu thẩm mỹ của các cô gái nhỏ bây giờ.Lật lật, ánh mắt hắn chợt dừng lại,lôi ra một sợi dây đỏ mảnh từ bên trong.Đó là một chiếc vòng chân, kiểu dáng rất đơn giản, trên sợi dây đỏ có hai hạt cườm, ở giữa treo một bông ngọc lan nở hé.Trình Dã giơ vòng chân lên soi ra ánh sáng, ngọc lan được chạm khắc từ ngọc, màu sắc ấm áp, cánh hoa phía dưới nở hé, e ấp lộ ra chiếc chuông nhỏ nằm ở giữa.Hắn lắc lắc, ngọc lan khẽ rung, chuông cũng rung theo.Keng keng—Lưu Mãn nghiêng đầu nhìn một cái: “Thứ này là đắt nhất trong đó, riêng tiền nhập đã mấy trăm tệ rồi, em định dùng nó làm bảo bối trấn tiệm của chúng ta.”
Trình Dã lại nắm chiếc vòng chân trong lòng bàn tay, bỏ vào túi:“Tôi mang đi.”
Lưu Mãn: “??”
“Không phải chứ anh, anh định mang bảo bối trấn tiệm của chúng ta đi đâu vậy?”
Trình Dã nói: “Tặng người.”
Lưu Mãn hút hai hơi thuốc:“Em hiểu rồi, khách hàng lớn, có phải là đại gia tương lai của chúng ta không?”
“Không phải.”
Trình Dã xem xong kéo khóa lại, rồi nhét túi vào gầm giường:“Ngày mai cậu liên hệ với Tiểu Lục, theo như chúng ta đã nói trước đó, đồ các cậu bán, tiền tôi chi, tiền lời chúng ta chia.”
Lưu Mãn và mấy người kia vốn là những tên lưu manh trên phố, học hành không được, kiếm tiền cũng không có khả năng.
Lúc Trình Dã mới học cấp ba vì tính cách mà đắc tội với mấy người trong lớp, những người đó đã gọi một đám côn đồ đến đánh hắn, bị Lưu Mãn và Tiểu Lục nhìn thấy bèn tham gia vào trận chiến.Ba người vốn không liên quan gì nhau cứ thế qua lại rồi quen thân.Trông Trình Dã có vẻ có năng lực hơn họ nhiều, hai người kia cũng sẵn lòng nghe lời Trình Dã, lần này Trình Dã kiếm tiền lại chịu mang theo bọn họ, đương nhiên Lưu Mãn vui mừng khôn xiết.Gã vừa sợ làm hỏng việc vừa không kìm được mơ ước tương lai:“Nếu không phải có anh thì em còn không biết mấy thứ này mua từ nơi khác lại có thể rẻ đến thế.
Anh nói xem sau này chúng ta dựa vào bán mấy món đồ nhỏ này có phát tài không?”
“Không phát được đâu.”
Trình Dã nói: “Đây chỉ là kế tạm thời thôi.”
Những mặt hàng nhỏ này đã thịnh hành ở những nơi khác từ lâu rồi, Lâm Thành quá lạc hậu, về mặt kinh tế kém xa những nơi khác rất nhiều, những thứ đang thịnh hành cũng vậy nên mới để Trình Dã có kẽ hở này.Nhưng ngay cả Lâm Thành lạc hậu, trên đường phố cũng bắt đầu lần lượt xuất hiện một số cửa hàng đồ mỹ nghệ, những thứ này sẽ sớm mất đi sự mới mẻ.Trình Dã muốn kiếm tiền lớn, nhưng thứ hắn thiếu nhất là khoản đầu tư ban đầu để kiếm tiền lớn.Lưu Mãn nghe không hiểu, nhưng gã tin tưởng một điều, đi theo Trình Dã làm thì chắc chắn không sai.“Không sao đâu anh, anh bảo em làm gì em làm nấy, em theo anh đi.”
Nói rồi gã “chậc” một tiếng, “Tiểu Lục làm gì thế không biết, không phải em bảo nó chín giờ tối đến tìm em sao, giờ này gần mười một giờ rồi mà sao không thấy động tĩnh gì cả?”
Gã vừa dứt lời, cửa đã bị đập ầm ầm, “Anh Mãn, mau mở cửa!”
Lưu Mãn lê dép kéo cửa ra:“Lóng ngóng cái gì mà lóng ngóng, như gọi hồn vậy hả?”
Tiểu Lục vội vàng chen vào:“Em đệt?
Xảy ra chuyện rồi, anh biết em vừa nghe thấy...”
Nói rồi cậu ta nhìn thấy Trình Dã đứng bên trong, lập tức trợn tròn mắt:“Anh Trình sao anh lại ở đây?!”
Lưu Mãn tát một cái vào đầu cậu ta: “Sao anh Trình không thể ở đây được?”
“Không phải...”
Tiểu Lục ôm đầu;“Xảy ra chuyện rồi!”
Cậu ta nói: “Em vừa trên đường đến đây, thấy mấy người đang ngồi xổm ở cổng trường, em tò mò bèn đến hỏi một tiếng, anh đoán họ đang làm gì?”
Cậu ta liếc nhìn Trình Dã:“Họ đang rình anh Trình đấy.
Anh, anh đắc tội với ai vậy?”
Trình Dã đứng dậy kéo khóa áo khoác đồng phục lên, không hề bất ngờ khi có người rình mình:“Không liên quan đến các cậu, nhớ kỹ lời tôi nói là được, tôi về trước đây.”
Suy nghĩ một lát, hắn đọc cho hai người một số điện thoại: “Có việc thì nhắn tin vào số này, cứ nói tìm Trình Dã, còn lại đừng nói gì cả.”
Lưu Mãn có hơi không yên tâm: “Anh cứ thế đi sao?
Hay là em với Tiểu Lục đưa anh về nhé?”
“Không cần.”
Trình Dã nói: “Tôi đã nắm rõ tình hình rồi.”
Hắn đi theo con đường cũ trở về, khoảng mười phút thì đến cổng trường.Trước cổng có mấy hàng quán ăn vặt, lác đác vài học sinh trèo tường ra ngoài đứng, bảo vệ đang ngủ gật trong phòng trực, nhìn thấy cũng không quản lắm.Còn ở bồn hoa bên phải cổng chính có mấy thanh niên đang ngồi xổm hút thuốc, họ quan sát các học sinh ở cổng, tụm lại với nhau không biết đang nói gì.Đột nhiên, một trong số họ nhìn về phía Trình Dã.Ánh mắt gã khựng lại rồi đưa tay đẩy người bên cạnh.Trình Dã quay đi mua một phần thịt giòn vừa chiên ở hàng ăn vặt.Hắn cầm đồ ăn đi vòng qua cổng chính của trường, mấy thanh niên đang ngồi xổm trên bồn hoa nhìn nhau rồi đi theo sau hắn.Trình Dã rất cao, bước chân nhanh, chỉ trong vài cái nháy mắt người đã biến mất.“Đại ca.”
Một người gọi tên kẻ cầm đầu: “Hình như nó biến mất rồi.”
Thanh niên cầm đầu phun một bãi nước bọt xuống đất: “Hoảng cái gì, chắc chắn nó trèo tường từ phía sau ra, bây giờ chắc chắn phải trèo về, cứ đi thẳng đến bức tường đó.”
Họ đến bên bức tường thấp bị giẫm bẹp, cây cối ở góc tường đổ bóng râm, một chút ánh sáng lọt ra từ bức tường, trên tường im ắng, chỉ có gió thổi lá cây lay động.Một bóng người cũng không có.Thanh niên đứng phía trước nhíu mày, còn chưa kịp nói gì, phía sau truyền đến tiếng bước chân giẫm lên cành khô.Tim gã vô cớ thịch một cái, quay đầu nhìn về phía sau.Chàng trai mà họ đã theo suốt quãng đường không biết đã đi vòng ra phía sau từ khi nào, bóng cây che khuất thân hình hắn, trên người còn mang theo mùi thơm của thịt giòn.“Chúng mày tìm tao à?”
_Hoắc Tịch trở về Giang Thành giận dỗi ở trường học mấy ngày mới chịu đi chơi.
Chỉ cần hắn ta muốn chơi, tự có người ở bên hắn chơi.
Trong phòng riêng vẫn là cảnh đèn xanh rượu đỏ, nam nam nữ nữ chen chúc nhau, cô phục vụ xinh đẹp cúi đầu rót cho hắn một ly rượu.Hoắc Tịch không giữ hình tượng dựa vào ghế sofa, liếc nhìn cậu trai trẻ rót rượu bên cạnh, kẹp cằm cậu ta nâng mặt lên.Ánh đèn mờ ảo, cậu trai có đôi mắt rất giống Giang Thời.Cậu ta biết lợi thế của mình, đối mặt với ánh mắt đánh giá của Hoắc Tịch, vô tội chớp mắt với hắn: “Cậu Hoắc, sao vậy ạ?”
Lực tay của Hoắc Tịch tăng thêm, vài giây sau buông tay cười một tiếng:“Trông được đấy, lại đây uống vài ly với tôi.”
Tên tóc vàng lại nhân cơ hội chen vào cạnh hắn, cái chân bị gãy lần trước của gã còn chưa lành hẳn, đi lại tập tễnh, mặt cười hề hề:“Cậu Hoắc, phục vụ mới tuyển không tệ chứ?
Đặc biệt sắp xếp cho anh đấy.”
Hoắc Tịch ôm cậu trai không nói gì.Tên tóc vàng lại nói: “Theo lời anh dặn, tôi đã sớm phái người ngồi xổm ở cổng trường rồi, chỉ cần thằng nhóc tên Trình Dã kia dám ra ngoài, tôi dám đảm bảo nó cười đi khóc về.”
“Dám tranh người với cậu Hoắc nhà ta, cũng không nhìn xem nó là thân phận gì.”
Hoắc Tịch cúi đầu cắn miếng nho cậu trai đưa tới, hừ lạnh một tiếng: “Nó ư?
Một thằng nhà quê chân đất cũng xứng tranh người với tôi, tôi chỉ thấy nó chướng mắt thôi.”
“Đương nhiên, đương nhiên...”
Tên tóc vàng thừa biết lần này cuối cùng cũng nịnh đúng chỗ, lập tức niềm nở nói: “Anh cứ yên tâm, người tôi tìm rất đáng tin cậy, nếu không có gì bất ngờ, hai ngày nữa sẽ mang tin vui về.”
Như thể để chứng thực lời gã nói, giây tiếp theo điện thoại của gã reo lên.Tên tóc vàng rút điện thoại ra, nhìn thấy hiển thị cuộc gọi đến, mặt lộ vẻ vui mừng: “Nói Tào Tháo Tào Tháo đến, cậu Hoắc xem, họ đến báo tin mừng cho tôi rồi.”
Ánh mắt Hoắc Tịch dừng lại trên điện thoại của gã, tên tóc vàng rất có ý tứ bật loa ngoài.“Ông chủ, xảy ra chuyện rồi!”
Sắc mặt tên tóc vàng cứng lại, ngước mắt nhìn về phía Hoắc Tịch.
Người sau cụp mắt xuống, cười như không cười nhìn gã.Đầu dây bên kia tiếp lời: “Tôi làm theo lời anh dặn, tìm mấy người ngồi xổm ở cổng trường rình thằng nhóc họ Trình kia, kết quả thằng nhóc đó ranh mãnh lắm, nó lật ngược lại rình chúng tôi...”
Nói rồi người bên kia nuốt nước bọt, giọng nói mang theo chút sợ hãi, “Một mình nó đánh bốn người, cánh tay một người trong số đó bị nó vặn gãy, mấy anh em về nói, Trình Dã bảo nó nhắn một câu, nói là gửi cho một người tên là Hoắc Tịch.”
Tim tên tóc vàng đập thình thịch, ngay cả Hoắc Tịch cũng không dám nhìn, vội vàng nói: “Cái gì Hoắc Tịch, mày đừng nói bậy!”
Người đối diện là một tên côn đồ do tên tóc vàng tùy tiện tìm ở Lâm Thành, hắn ta chỉ biết mỗi tên tóc vàng, nghe gã nói vậy, cũng chỉ nghi hoặc nói: “À?
Tôi không nhớ nhầm mà, nó nói là cái tên này, không có người này sao?”
Tên tóc vàng vừa định phủ nhận, Hoắc Tịch đã mở miệng, “Để nó nói.”
Không cần nghĩ cũng biết chắc chắn không phải lời hay ý đẹp, tên tóc vàng do dự: “Cậu Hoắc, cái này...”
Hoắc Tịch đẩy cậu trai dựa vào lòng ra, nhìn chằm chằm điện thoại:“Tôi nói rồi, để nó nói.”
Tiếng ồn ào xung quanh không biết đã dần dừng lại từ lúc nào, căn phòng riêng rất yên tĩnh, giọng nói từ điện thoại rất rõ ràng.“Thằng nhóc họ Trình kia nói, nếu muốn dùng cách này để nó rời xa Giang Thời, thì anh chắc sẽ thất vọng rồi.
Nó còn nói...”
Bên kia do dự một lát, rồi tiếp lời: “Nó nói, trừ khi nó chết, nếu không bên cạnh Giang Thời sẽ mãi mãi có một người tên là Trình Dã.”
Theo tiếng chữ cuối cùng rơi xuống, căn phòng riêng chìm vào sự tĩnh lặng chết chóc.Tên tóc vàng run rẩy sợ hãi cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn về phía Hoắc Tịch.
Đối phương không nói gì, nghiêng đầu châm một điếu thuốc.Hắn ngậm điếu thuốc, nâng ly rượu lên, vỗ vỗ vào mặt cậu trai ngồi cạnh:“Uống đi.”
Cậu trai nhìn ly rượu đầy ắp, sắc mặt hơi tái nhợt, giọng nói yếu ớt: “Cậu Hoắc, cái này nhiều quá...”
Hoắc Tịch lấy ví ra, rút một xấp tiền nhét vào cổ áo cậu trai: “Đủ không?”
Trọng lượng xấp tiền không nhẹ, cậu trai cắn răng, bưng rượu uống.Hoắc Tịch thấy cậu ta uống chậm, dập tắt điếu thuốc, véo cằm cậu ta, nâng tay đổ thẳng rượu vào.Cậu trai bị sặc mấy ngụm, đôi mắt đẹp đó nổi lên một lớp sương nước, trông không còn giống Giang Thời nữa.Uống xong rượu, Hoắc Tịch lại gần cậu trai, dịu dàng lau nước mắt ở khóe mắt cậu ta:“Đừng khóc nữa, khóc là không giống nó nữa rồi.”
Động tác và ngữ điệu của hắn đều rất dịu dàng, chỉ có ánh mắt như một con rắn độc lạnh lẽo, từ từ lướt qua đôi mắt của cậu trai, trong sự mê luyến còn kèm theo sự căm ghét, khiến cậu trai rùng mình một cái.Hoắc Tịch như không cảm thấy gì, từ từ cười: “Không sao, rất nhanh là có thể gặp mặt thôi.”
Mùng 10 tháng 4 là sinh nhật của bà cụ Tống.Bà là người duy nhất trong gia đình họ Tống đối xử tốt với Giang Thời, quan tâm y như một người bà thực sự, hỏi y ăn có ngon không, sống có vui vẻ không.Chỉ tiếc là sức khỏe bà cụ Tống không được tốt, quanh năm tĩnh dưỡng ở biệt thự, Giang Thời chỉ có thể gặp bà một hai lần vào những ngày nghỉ.Lần này là sinh nhật tám mươi của bà, dù không phải bà ruột, Giang Thời vẫn xin nghỉ về mừng thọ bà.Giang Thời đi ra bến xe, Trình Dã trốn học đưa y đi.Chàng trai mặc đồng phục học sinh, tay xách túi của Giang Thời, bộ đồ đen trắng rất nổi bật trong dòng người vội vã qua lại.Giang Thời lấy túi trong tay hắn: “Tôi đâu phải đứa trẻ ba tuổi, đáng để cậu nghỉ học đưa tôi đi sao?”
Trình Dã nào chỉ muốn đưa y đi, hắn hoàn toàn muốn đi cùng Giang Thời luôn, chỉ tiếc là dù hắn nói thế nào, Giang Thời cũng không đồng ý.Hắn mở miệng định làm một cuộc vật lộn cuối cùng, lời còn chưa nói ra Giang Thời đã trừng mắt trước:“Cậu im đi, tôi nói cho cậu biết, không thể nào!”
Trình Dã: “Tại sao?”
Cái này còn phải hỏi tại sao sao?“Tôi đi mừng thọ bà tôi, cậu đi theo tôi làm gì?”
“Bảo vệ anh.”
Giang Thời: “...”
Giang Thời đá Trình Dã một cái: “Mau về học đi.”
Nói xong xách túi định qua cửa kiểm soát an ninh, vừa đi được hai bước đã bị Trình Dã kéo lại.
Ánh mắt chàng trai tối sầm, trong miệng có rất nhiều lời muốn nói, nhưng ấp ủ mãi chỉ thốt ra được hai chữ:“Hoắc Tịch...”
Giang Thời biết hắn đang lo lắng điều gì:“Yên tâm đi, Hoắc Tịch sẽ không làm gì tôi đâu.
Hơn nữa, mai sinh nhật xong tôi về ngay, có chuyện gì mà lo chứ?”
Trình Dã không muốn y đi.Giang Thời trừng mắt nhìn hắn.Trình Dã không tình nguyện buông tay.Giang Thời không biết Trình Dã đang lo lắng điều gì, Hoắc Tịch đối với y chỉ là một tên thần kinh hơi điên rồ thôi, nhiều lắm thì cũng chỉ làm y ghê tởm chứ không đến mức làm gì y.Gần hai mươi tiếng đồng hồ trên chuyến tàu màu xanh lá cây đã khiến Giang Thời mệt mỏi rã rời, lúc lên tàu và lúc xuống tàu hoàn toàn khác nhau.Cặp sách của y rất nặng, bên trong đựng một hộp dưa cải Giang Tuyết bảo y mang cho Tống Kiến An, đồ của y thì không nhiều lắm.Trương Trì đã đợi sẵn ở ngoài ga, nhìn thấy Giang Thời thì lập tức lao tới ôm chầm lấy người anh em tốt của mình một cái ôm đã lâu không gặp.“Nhớ chết bố mày rồi, ở cái nơi khỉ ho cò gáy đó, dạo này chắc mày sống khổ sở lắm nhỉ?”
Cậu ta nâng mặt Giang Thời lên, định xem khuôn mặt tiều tụy vì gian khổ của người anh em trong thời gian qua.Trương Trì nâng mặt: “??”
Trừ việc ngồi tàu lâu trông có vẻ hơi tiều tụy ra, sao trông người anh em của cậu ta lại hồng hào, cái mặt nhỏ nhắn mềm mại như thể bóp ra nước vậy chứ?Trương Trì thật sự đưa tay bóp bóp, rất mềm, lại còn mập lên một chút.Cậu ta không tin kéo tay Giang Thời ra, muốn xem những vết chai sạn do phong sương nghèo khó tạo nên trên tay y.Ừm...
Mười ngón tay trắng nõn hoàn toàn không dính nước bẩn chút nào.Kịch bản này sao lại khác với những gì cậu ta tưởng tượng chứ?Giang Thời đẩy cậu ta ra: “Động tay động chân làm gì?
Chưa gặp bố mày bao giờ à?”
Trương Trì có chút nghi ngờ cuộc đời: “Bố, bố bên đó sống thế nào rồi?”
Giang Thời ngáp một cái mệt mỏi, “Cũng được.”
Y theo Trương Trì lên xe, phát hiện ghế sau còn có một người ngồi.Tống Kiến An gấp cuốn từ điển trong tay lại, hơn một tháng trôi qua, mặt hắn ta vẫn đen nhẻm: “Giang Thời, buổi tối tốt lành.”
Giang Thời khựng lại một chút, “Sao cậu lại ở đây?”
Trương Trì trả lời trước, “Cậu ấy biết tôi đến đón cậu, nên đi theo cùng.”
Thôi được rồi…Giang Thời rúc vào ghế sau, việc đầu tiên là đưa cái gánh nặng trong túi cho Tống Kiến An:“Này, mẹ cậu...
à không, mẹ ruột tôi bảo tôi mang cho cậu.”
Tống Kiến An hơi bất ngờ nhận lấy cái hộp cậu đưa, hắn mở nắp, còn chưa nhìn thấy đồ bên trong, mùi quen thuộc đã bay tới trước.Hắn lộ ra nụ cười trẻ con:“Tôi rất thích cái này, cảm ơn cậu đã mang đến từ xa.”
Giang Thời liếc nhìn hắn:“Không có gì, tiện tay thôi.”
Trương Trì ngồi ghế phụ lái bảo tài xế lái xe đến điểm đến:“Tôi đã đặt khách sạn rồi, đi lâu vậy rồi, chắc hẳn rất nhớ món ăn Giang Thành nhỉ?”
Nghĩ đến những món ăn không dầu mỡ, không nhạt nhẽo đó, Giang Thời nói cũng không nhớ đến vậy.Y khoanh tay nhắm mắt định chợp mắt một lát, một cuộc điện thoại lạ gọi đến.Xem xét tiền lệ của Hoắc Tịch lần trước, Giang Thời lập tức cúp máy.Giây tiếp theo, một tin nhắn gửi đến điện thoại cậu, vỏn vẹn bốn chữ.[Tôi là Trình Dã.]Giang Thời: “...”
Khi điện thoại gọi lại, y bắt máy.Giờ này tan học buổi tối, Trình Dã đứng ở hành lang, xung quanh là tiếng ồn ào:“Đến chưa?”
Giang Thời không xương rúc vào ghế sau:“Đến rồi đến rồi, cậu lấy điện thoại ở đâu ra vậy?”
“Mượn.”
Trình Dã lại hỏi:“Ai đến đón anh?”
“Trương Trì.”
Giang Thời nói: “Sao mà cậu hỏi nhiều vậy, phiền không?”
Tống Kiến An và Trương Trì đều nhìn về phía y.Giang Thời không nhận ra:“Cả ngày hỏi hỏi hỏi, như một bà già vậy, cậu không phiền tôi cũng phiền rồi.”
Trình Dã cũng không tức giận, ngược lại còn cười một tiếng: “Thế đã chê tôi phiền rồi sao?”
Giang Thời đã đi xe cả ngày nên tâm trạng vốn không tốt, mặt ủ rũ.Trình Dã nói: “Cái điện thoại này tôi sẽ cầm hai ngày này, có việc thì cứ nhắn tin và gọi điện cho tôi.
Muốn ăn gì thì cứ mua, tôi nhét năm trăm tệ vào túi anh rồi.”
Giang Thời ngây người lập tức ngồi thẳng dậy, quả nhiên lấy ra một xấp tiền mặt từ ngăn kẹp sách trong cặp, “Cậu lấy tiền ở đâu ra vậy?”
“Kiếm được.”
Trình Dã nói: “Đều cho anh hết rồi.”
Giang Thời há miệng, cảm thấy hơi lạ:“Tôi tự có tiền mà.”
“Sợ anh không đủ dùng.”
Giang Thời nghĩ, mẹ y còn chưa sợ y không đủ dùng.
Y có ngốc đến mấy cũng nhận ra thái độ của Trình Dã đối với mình có chút không đúng, nhưng còn chưa kịp hỏi Trình Dã đã mở miệng: “Không phải trước đã nói rồi sao, anh giúp tôi trả nợ, cho tôi đi học, tiền tôi kiếm được sau này đều cho anh.”
Hắn chậm rãi bổ sung, “Mặc dù không có viết thỏa thuận, nhưng tôi là người giữ chữ tín, đã nói cho anh thì nhất định sẽ cho anh.”
Giang Thời lại trở nên không chắc chắn:“Chỉ vì tôi giúp cậu trả nợ thôi sao?”
Trình Dã nói qua điện thoại: “Giang Thời, anh là người tốt.”
Giang Thời không ngờ có ngày mình lại bị người khác phát thẻ người tốt, mãi đến khi cúp điện thoại vẫn còn hơi mơ hồ.Ánh mắt Trương Trì lén lút lướt qua, “Ai vậy?
Còn cho mày tiền nữa.”
Giang Thời nhét năm trăm tệ đó vào túi, nói mơ hồ: “Một người bạn.”
“Bạn cho cậu nhiều tiền vậy sao?”
Giang Thời đạp vào lưng ghế của cậu ta từ phía sau:“Lo mà lái xe đi, sao lắm lời thế.”
Trương Trì: “...”
Cậu ta ngồi ghế phụ lái.Mặc dù là đến mừng thọ bà cụ Tống, nhưng Giang Thời không về nhà họ Tống mà ở cùng Trương Trì.Ăn xong cơm, Tống Kiến An muốn về, trước khi đi, hắn hỏi Giang Thời:“Thật sự không về sao?”
“Không về đâu.”
Giang Thời nói: “Chưa chắc họ đã chào đón tôi đâu, tôi không đi gây thêm phiền phức nữa.”
Y không muốn về, Tống Kiến An hiểu ra phần nào, không khuyên nữa, ôm lọ dưa cải của y mà đi.
Ngày hôm sau, Giang Thành nắng đẹp.Giang Thời hiếm khi không ngủ nướng, trời vừa sáng đã dậy rồi.Lúc đi y không mang nhiều quần áo, sau này đi học cũng không mua đồ mới, bên dưới mặc một chiếc quần bò trông hơi cũ, bên trên là chiếc áo khoác Trình Dã mua cho y.Trương Trì vừa nhìn vừa lau nước mắt, “Anh em, hay là mua cho mày ít quần áo đi?”
Giang Thời nói: “Cút đi.”
Trương Trì rất muốn đưa tiền cho người anh em, tiếc là lòng người anh em lạnh như sắt.Cậu ta theo Giang Thời vội vã đến bữa tiệc, so với Giang Thời, vẻ mặt của cậu ta trông lo lắng hơn.“Mày chuẩn bị tâm lý chưa?”
Giang Thời nghiêng mặt nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, đối diện với những ngọn núi lớn ở Lâm Thành sau hơn một tháng đột nhiên trở nên phồn hoa, y còn có chút không quen.“Chuẩn bị gì?”
“Ôi chao!”
Trương Trì nói: “Mày đi mừng thọ, lát nữa chẳng phải là cậu chủ thật và cậu chù giả cùng đứng chung một sân khấu sao, chưa kể người khác sẽ nhìn mày nói mày thế nào, ngay cả đám người trước đây hay nhắm vào mày, họ có thể yên phận ngồi yên được sao?”
Giang Thời thờ ơ, “Liên quan gì đến tao, có phải tao đến gặp họ đâu.”
“Kẻ không giày không sợ người có giày, bây giờ tao chính là kẻ không giày đó.”
Trương Trì lặng lẽ giơ ngón cái lên với y.Chiếc xe từ từ chạy đến cổng biệt thự nhà họ Tống, bảo vệ ở cổng nhận ra Trương Trì, liền trực tiếp cho cậu ta vào.Lúc này không có mấy khách, Tôn Uyển Vân đang đứng ở cổng sắp xếp cách bài trí hoa, chiếc xe dừng trước mặt, ánh mắt bà ta di chuyển, nhìn thấy một bóng người quen thuộc mở cửa xe đứng trước mặt bà ta.Giang Thời nở nụ cười, chào bà ta một tiếng Hi rồi nói: “Lâu rồi không gặp.”