- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #11
[Đam] Sau Khi Thiếu Gia Giả Về Thôn- Hỉ Thủy Mộc
Chương 10
Chương 10
Chương 10Bệnh viện.Trình Dã nửa nằm dựa vào giường bệnh, tay trái truyền dịch, tay phải cầm điện thoại mượn được.
Hắn nhập số điện thoại đã thuộc lòng trong đầu, cân nhắc gõ xuống mấy chữ.【Tôi là Trình Dã.】Hắn nghĩ phải một lúc lâu đối phương mới trả lời, không ngờ vừa gửi đi chưa đầy một phút đã nhận được hồi âm.【?】Nhìn thấy dấu “?”, Trình Dã cười.Hắn nhìn bình truyền dịch còn hơn nửa chai, chống chân lên, gọi điện thoại đi.Đầu dây bên kia dường như không ngờ hắn sẽ gọi điện, do dự rất lâu mới nhấc máy.Giọng Giang Thời truyền qua ống nghe có chút rè rè, “Alo?”
Trình Dã nói: “Là tôi.”
Đương nhiên Giang Thời biết là hắn, y liếc nhìn bạn cùng phòng đang lồng vỏ chăn cho mình, cầm điện thoại ra khỏi ký túc xá.Lúc này hành lang không có mấy người, chỉ có vài nam sinh ôm chậu đi về phía phòng nước ở cuối hành lang.Giang Thời dựa vào bức tường xám xịt, “Cậu gọi cho tôi làm gì?
Không đúng, cậu lấy điện thoại ở đâu ra?”
Giọng Trình Dã vẫn trầm thấp, đều đều, “Điện thoại mượn, muốn hỏi anh nhập học thế nào rồi.”
Giang Thời thầm nghĩ, mối quan hệ của họ đã tốt đến mức này rồi sao?Nhưng Trình Dã hỏi quá tự nhiên, tự nhiên đến mức ý nghĩ này chỉ thoáng qua trong đầu Giang Thời một giây, rồi y bị hắn dẫn dắt.“Cũng được thôi...”
Giang Thời đá đá góc tường, một bên là tiếng nô đùa của mấy nam sinh trong phòng nước, một bên là tiếng thở nhẹ nhàng của Trình Dã.Trái tim y vốn đã xao động suốt một ngày vì đổi chỗ ở bỗng nhiên từ từ bình tĩnh lại.
Trình Dã hỏi y: “Là dì Giang đưa anh đến à?
Được xếp vào lớp nào?
Có ai bắt nạt anh không?”
Giang Thời nói: “Cậu còn lảm nhảm hơn cả mẹ tôi.”
Trình Dã không nói nữa, lặng lẽ chờ Giang Thời.Giang Thời tự mình lúng túng một lúc, cuối cùng cũng mở miệng, “Trường các cậu vừa nhỏ vừa nát, nhìn là thấy khó chịu, bảy tám người chen chúc trong một phòng, ngay cả nhà vệ sinh cũng không có...”
Trên hành lang không biết ai vứt một cây bút, bị y dùng mũi chân giẫm lên, nghiền nát từng chút một, giọng điệu mang theo sự bất mãn than phiền, mày cau lại, là sự dựa dẫm mà chính y cũng không nhận ra.Trình Dã nghe y than vãn từ lúc vào trường, than vãn về môi trường, than vãn về thầy cô bạn bè, cho đến khi nghe y nói về việc bạn cùng phòng lồng vỏ chăn cho mình thì sắc mặt hắn cuối cùng cũng thay đổi.“Anh để người khác lồng vỏ chăn cho anh à?”
Giang Thời rất là đương nhiên, “Thế chứ sao?
Tôi đâu có biết làm.”
Trình Dã: “Anh không biết thì để người ta lồng cho anh à?”
Giang Thời: “...”
Y nói: “Trình Dã, cậu bị điên thì mau đi chữa đi.”
“...”
Trình Dã nói: “Cuối tuần tôi được nghỉ, lúc đó sẽ đến tìm anh.”
Giang Thời cảm thấy mối quan hệ của y và Trình Dã cũng không tốt lắm, thực sự không hiểu hắn tìm mình làm gì.Y há miệng vừa định nói chuyện, Trình Dã lại mở miệng, “Gà nướng ở đây rất ngon, ông chủ nướng lửa nhỏ, nướng đến khi vỏ ngoài giòn tan, bên trong mềm mọng, xương cũng giòn rụm.
Tôi sẽ mang một con cho anh thử.”
Những lời từ chối của Giang Thời biến thành tiếng nước bọt nuốt xuống.“Ồ.”
Y khô khan đáp một tiếng, nói xong cảm thấy không lịch sự lắm, lại bổ sung, “Vậy cậu đi đường cẩn thận nhé.”
Trình Dã cười.Đến khi cúp điện thoại, khóe mày hắn vẫn còn vương vấn nụ cười chưa tan
.
Một người đàn ông khoảng ba mươi mấy tuổi xách hộp cơm từ ngoài vào, nhìn thấy nụ cười trên mặt hắn có chút lạ lẫm, “Vui vẻ thế, gọi điện về nhà à?”
“Cũng coi là vậy.”
Trình Dã xóa hết tin nhắn và nhật ký cuộc gọi của mình với Giang Thời, đưa điện thoại cho người đàn ông, “Cảm ơn anh Vương.”
Vương Cương nhận điện thoại, “Cảm ơn gì mà cảm ơn, phải nói cảm ơn là tôi cảm ơn cậu mới phải, nếu không có cậu, chắc tôi đã mất mạng rồi.”
Anh ta dựng bàn ăn trên giường bệnh lên, bày thức ăn trong hộp giữ nhiệt lên đó, “Chân giò hầm canh mà chị dâu vừa mua sáng nay đấy, mau uống nóng đi.”
Trình Dã cúi đầu ăn cơm.Dạo này hắn gầy đi rất nhiều, người vẫn cao nhưng bộ đồ bệnh nhân mặc trên người có vẻ hơi rộng, các cúc áo không cài hết, vừa cúi người là có thể nhìn thấy cơ bắp màu mật ong săn chắc và lớp gạc quấn quanh ngực.Trong phòng bệnh có bốn năm giường bệnh, lúc này đúng bữa cơm, xung quanh có rất nhiều người đến thăm, một đám người náo nhiệt vây quanh, ngược lại càng làm cho chiếc giường của Trình Dã trở nên lạnh lẽo khác thường.Vương Cương ngồi ở cuối giường châm một điếu thuốc.Đầu ngón tay khô gầy vàng vọt của anh ta kẹp điếu thuốc, đôi giày dính bụi than cọ vào sàn nhà tạo thành một vệt đen.“Trình Dã...”
Anh ta do dự nói, “Chuyện của cậu, cậu đã nói với người nhà chưa?”
Đôi mắt đen láy của thiếu niên nhìn về phía anh ta, rõ ràng mới mười bảy tuổi, nhưng Vương Cương vẫn bị đôi mắt đó nhìn đến nổi da gà.Tay anh ta run lên, tàn thuốc rơi xuống giường, lại được anh ta đưa tay gạt đi, “Tôi không có ý gì khác, chỉ là cậu còn nhỏ, bây giờ lại gặp phải chuyện như vậy, vẫn nên nói với người nhà thì tốt hơn.”
Dù sao Trình Dã cũng vì cứu anh ta mà bị thương, dù bây giờ Trình Dã không nói gì, nhưng sau này người nhà hắn biết, tìm anh ta đòi giải thích thì phiền phức lắm.Trình Dã cầm thìa đưa một miếng cơm vào miệng, “Trong nhà không có ai, nhà tôi chỉ có mình tôi.”
Vương Cương sững lại, “Vậy vừa nãy cậu...”
“Đó là bạn tôi...”
Miếng thịt mặn đến hơi đắng lăn trong miệng Trình Dã, bị hắn nuốt xuống mà không đổi sắc mặt, “Đó là bạn tôi.”
Hắn hỏi Vương Cương, “Trên đó nói sao?”
Nhắc đến chuyện này, Vương Cương lại muốn thở dài, “Người dẫn đội đã đi hỏi rồi, ông ấy nói sẽ cố gắng tranh thủ bồi thường cho cậu, nhưng cậu biết đấy, ở mỏ này ngày nào cũng có người bị thương, chắc là khó lắm.”
Anh ta cam đoan với Trình Dã, “Cậu yên tâm, cậu bị thương vì cứu tôi, chi phí nằm viện của cậu chắc chắn tôi sẽ trả.”
“Chỉ là tình hình nhà tôi cậu cũng biết, ba đứa con đều đang đi học, vợ tôi đi lại không tiện, việc nặng việc mệt đều không làm được, cả nhà già trẻ mấy miệng ăn đều trông vào tôi, nhiều hơn nữa chúng tôi thực sự có lòng mà không có lực.”
Trình Dã liếc nhìn bình truyền dịch, đưa tay nhấn chuông gọi y tá, nghe Vương Cương nói nhiều như vậy, trên mặt hắn vẫn không có biểu cảm gì, như thể những chuyện này đều không liên quan đến hắn.Y tá đến rất nhanh, hắn đưa tay cho y tá rút kim, hỏi cô ấy: “Còn mấy ngày nữa thì tôi có thể xuất viện?”
“Tùy vào tình hình hồi phục, nếu hồi phục nhanh thì bốn năm ngày.”
Hôm nay mới là thứ Hai, bốn năm ngày thì kịp.Vương Cương dọn dẹp đĩa trống đã ăn xong của hắn, “Nếu không có gì nữa thì tôi về trước nhé, ngày mai tôi phải đi làm, tôi đã nói địa chỉ bệnh viện với vợ tôi rồi, đến lúc đó cô ấy sẽ đến đưa cơm cho cậu.”
Vương Cương đi rồi, người nhà của giường bệnh bên cạnh đang nói chuyện phiếm, nói xong liền ngồi sang giường của Trình Dã.
Hắn vén chăn xuống giường, đi vào nhà vệ sinh.Vệ sinh của nhà vệ sinh bệnh viện không được sạch sẽ lắm, mùi nước tiểu hôi hám hòa lẫn với mùi khói thuốc.Trình Dã đi vệ sinh xong, rửa tay rồi mới dựa vào cửa cúi đầu cởi cúc áo bệnh nhân.
Băng gạc quấn quanh eo hắn mấy vòng, dưới lớp băng gạc, một vết khâu dài gần mười centimet cuộn tròn như con rết.Môi hắn hơi tái nhợt, mỗi khi thở lại kéo theo cơn đau, chỉ khi trong đầu nhấm nháp cuộc trò chuyện chưa đầy mười phút với Giang Thời vừa rồi thì mới thấy dễ chịu hơn một chút.Giang Thời nghĩ Trình Dã nói cuối tuần là thứ Bảy, không ngờ thứ Sáu vừa tan học đã thấy hắn ở cửa tầng một.Một thằng con trai mặc bộ quần áo giống như lần đầu Giang Thời gặp hắn, quần áo vẫn ngắn một khúc, nhưng người hắn dường như gầy đi, bộ đồ vốn bó sát giờ trông hơi rộng thùng thình, trong tay xách mấy cái túi, đứng ngược sáng, lặng lẽ.Khoảnh khắc Giang Thời đi xuống lầu, hắn đã ngẩng mắt nhìn lên, ánh mắt khóa chặt vào y.
Nhưng hắn không nói gì, cũng không động đậy, cứ thế nhìn, chờ y phát hiện ra hắn.Giang Thời đang nói chuyện với bạn cùng phòng, vừa từ góc cua tầng hai đi xuống, trong lòng bỗng dưng rung động, ngẩng mắt nhìn về phía trước.Hoàng hôn vẽ lên những ngọn núi xa xa một màu cam ấm áp, những bông hoa mai ở đầu đường đang nở rực rỡ, Trình Dã thực hiện lời hứa của hắn, đến gặp y vào cuối tuần.Giang Thời vừa tiến lên một bước, Trình Dã đã nhấc chân đi đến trước mặt y, hắn đứng ở bậc thang cuối cùng, ngẩng đầu nhìn y.“Giang Thời.”
Giang Thời đã mặc đồng phục đen trắng của trường số một, thân hình gầy gò thẳng tắp, ánh sáng đặc biệt ưu ái y chiếu lên mặt y không nỡ rời đi.Cho đến khi y đứng trước mặt Trình Dã, cậu con trai cao lớn che hết ánh sáng, trên mặt Giang Thời bao phủ bóng của hắn.Giang Thời khẽ ngẩng đầu nhìn Trình Dã, “Cậu vào bằng cách nào?”
Trình Dã bước sang phải một bước, chắn dòng người bên cạnh, cách ly Giang Thời sang bên trái, “Bác bảo vệ quen tôi, thấy tôi thì cho tôi vào.”
Hắn lắc lắc túi đồ trong tay, “Tôi có đồ mang cho anh, có thể lên ký túc xá của anh không?”
Ký túc xá không có gì đáng giấu giếm, nghe Trình Dã muốn đến, Giang Thời không nghĩ nhiều chỉ nói: “Tôi phải hỏi bạn cùng phòng đã.”
Y quay đầu lại nói với mấy nam sinh bên cạnh, “Tôi dẫn cậu ấy lên ký túc xá một lúc, các cậu không có ý kiến gì chứ?”
Mấy nam sinh bị ánh mắt lạnh lùng của Trình Dã nhìn một cái, lập tức lắc đầu như trống bỏi.
Cậu nam sinh ban đầu lồng vỏ chăn cho Giang Thời nhìn Trình Dã thêm hai lần, không nhịn được hỏi: “Cậu ấy là Trình Dã lớp A1 đúng không?”
Trình Dã không nói gì, Giang Thời kẹp giữa chỉ có thể trả lời, “Chắc là vậy, tôi cũng không rõ lắm.”
Y liếc nhìn giữa hai người, “Các cậu quen nhau à?”
“Không quen.”
Cậu nam sinh nói: “Chỉ nghe nói về cậu ấy, nghe nói hình như cậu ấy không học nữa, không ngờ lại gặp ở đây, hai người quen nhau à?”
Cặp sách ban đầu móc trên vai Giang Thời không biết từ lúc nào đã chạy sang tay Trình Dã, y đút hai tay vào túi, lười biếng đi bên cạnh Trình Dã.“Không thân lắm, người cùng làng thôi.”
Người cùng làng không thân lắm Trình Dã gọi tên Giang Thời.Giang Thời hất mí mắt nhìn hắn.Trình Dã hỏi y, “Ngày mai anh có về nhà không?”
Cuối tuần trường cấp ba ở đây không học, sau khi lăn lộn trên chiếc giường cứng như đá ở ký túc xá suốt một tuần, Giang Thời đặc biệt nhớ chiếc giường mềm mại Giang Tuyết trải cho y ở nhà.“Về thôi.”
Giang Thời nói: “Dù sao ở đây cũng chẳng có việc gì.”
Trình Dã móc từ trong túi ra một ly chè đậu xanh sữa dừa đưa cho Giang Thời, “Mua ở cổng trường, cho anh đấy.”
Xung quanh người qua lại tấp nập, y là một thằng con trai lớn, Giang Thời cảm thấy ăn cái này hơi mất mặt.“Tôi không muốn.”
“Vị xoài.”
“Vị gì tôi cũng không muốn.”
“Để nóng lên sẽ không ngon nữa.”
“Trình Dã, cậu không hiểu tiếng người à, tôi nói tôi không muốn!”
“Xin lỗi.”
Giang Thời muốn tức chết, “Xin lỗi!
Xin lỗi!
Cả ngày cậu chỉ biết nói xin lỗi thôi à?”
Trình Dã nói: “Vị xoài, tôi bảo ông chủ cho thêm gấp đôi.”
Giang Thời: “...”
Y đá vào bắp chân Trình Dã một cái.Mấy người bạn cùng phòng của Giang Thời nhìn người cùng làng mà Giang Thời nói là không thân quen lại đang đi theo sau y với một vết chân xám xịt trên bắp chân, còn bản thân Giang Thời thì đang cầm ly chè đậu xanh sữa dừa hung hăng múc một miếng vào miệng.Ăn đồ của Trình Dã, mà người bị mắng vẫn là Trình Dã.“Tôi đã nói tôi không muốn rồi, cậu còn đưa, nếu tôi bị người khác chế giễu thì cậu xong đời.”
Trong ánh mắt y mang theo vẻ sống động mà chính y cũng không biết.Trình Dã thật thà nói: “Ăn món mình thích tại sao phải bị chế giễu chứ?”
Giang Thời cắn thìa trừng mắt nhìn hắn, “Ai nói với cậu là tôi thích chứ?”
Trình Dã: “Rõ ràng là anh thích mà.”
Đã ăn mấy miếng rồi còn gì.Giang Thời hận không thể úp ngược ly chè đậu xanh sữa dừa lên đầu hắn.Cứ thế đi thẳng đến ký túc xá, Trình Dã đặt túi đồ lên bàn ký túc xá, từ trong đó lấy ra một bộ ga trải giường mới tinh.Giang Thời: “...”
Y hoàn toàn kinh ngạc, “Không phải chứ, cậu làm gì thế?”
Trình Dã nói: “Một tuần rồi, nên thay ga trải giường và vỏ chăn rồi.”____Edit có lời muốn nói: Hahahahahahahahahahahahaha