(Nỏot: Niên hạ nên chỉnh sửa lại xưng hô một chút cho phù hợp ha)Chương 3+4Trình Dã vừa đi, trong nhà chỉ còn lại Giang Thời và Giang Tuyết.Gió thổi qua cánh cửa không đóng chặt tạo thành tiếng rít, bên cạnh lửa than phát ra tiếng nổ lách tách nhỏ, cả hai đều không nói gì.Cuối cùng Giang Tuyết không nhịn được thở dài một hơi, kéo một chiếc ghế lại ngồi trước mặt Giang Thời.
Ánh mắt bà lướt qua chân y hỏi, “Chân có đau không?”
Giang Thời vô thức kéo ống quần đã vén lên xuống, che kín mắt cá chân sưng tấy.“Không đau, chỉ nhìn có vẻ đáng sợ thôi.”
Không khí lại chìm vào im lặng, ngón tay Giang Thời cạy cạy vào đường may quần.Thật là ngượng, ai đó cứu y với.Lách tách ——Bên tai truyền đến tiếng than củi lại nổ lách tách, Giang Tuyết mở lời.Giang Thời không biết tiếng địa phương ở đây, bà cố gắng dùng tiếng phổ thông để nói chuyện với y nhưng bà không được học hành, cũng không học tiếng phổ thông, vừa mở miệng đã mang giọng địa phương nặng trĩu, nói chuyện nghe rất lạ lùng.“Mẹ biết hai ngày nay con không vui.
Nói thật, ai gặp chuyện này cũng sẽ không vui.
Rõ ràng lỗi là của chúng ta, nhưng cuối cùng lại phải để các con gánh chịu hậu quả.”
“Có chỗ nào không hài lòng thì con có thể nói với mẹ, nếu thật sự không quen, muốn đi cũng có thể nói, nhưng đừng đùa giỡn với sự an toàn của bản thân.
Trong núi đó không có một ai, không chỉ có chó hoang mà có thể còn có cả sói.
Nếu hôm nay con không gặp Trình Dã, xảy ra chuyện thì phải làm sao?”
Giang Thời cạy cạy đường may quần từng chút một, đầu ngón tay bị vải quần jean mài đến hơi đỏ.Y thường xuyên đối mặt với sự nịnh bợ và tiếp cận có mục đích của người khác, dù là chán ghét hay có cầu xin gì, tất cả đều được che đậy dưới một lớp vỏ bọc giả tạo, vì vậy y cũng quen với việc dùng những chiếc gai nhọn để cào rách lớp vỏ bọc giả tạo đó.Lòng tốt giản dị và nồng nhiệt như Giang Tuyết là lần đầu tiên y gặp.Không ai dạy Giang Thời phải đối mặt như thế nào.Hiếm khi y nảy sinh tâm lý phạm lỗi, đầu hơi cúi xuống, “Xin lỗi.”
Y vừa cúi đầu, sau gáy dưới ánh đèn hiện ra một đoạn da trắng mịn màng, những sợi tóc màu nâu nhẹ nhàng rủ xuống bên má, trên chiếc áo đen lấm tấm vài chỗ bùn đất.Không còn cái khí chất cao ngạo như lúc mới gặp, toàn thân ẩm ướt, bẩn thỉu.Lòng Giang Tuyết càng mềm hơn, bà muốn đưa tay xoa đầu Giang Thời, nhưng nghĩ đến mối quan hệ hiện tại của hai người, cuối cùng vẫn không động đậy.“Vậy con có thể nói cho mẹ biết, con ra phố làm gì không?”
Giang Thời nhích mông, chiếc ghế dưới thân y phát ra tiếng kẽo kẹt theo động tác của y.
Y đặt chân phải lên chiếc ghế đẩu nhỏ bên cạnh, vén tay áo lên lộ ra những nốt ban đỏ dày đặc cho Giang Tuyết xem.“Bị dị ứng, đi mua thuốc.”
...
Khi Giang Tuyết nhìn thấy ảnh của Giang Thời lần đầu tiên, bà vẫn khó tin rằng mình có thể sinh ra một đứa con trai đẹp đến vậy.Nhưng ngũ quan của Giang Thời rất giống bà và người chồng đã mất, gần như là tổng hòa tất cả những ưu điểm của cả hai người.
Nếu đứng cạnh nhau, người khác chắc chắn sẽ ngạc nhiên trước vẻ ngoài của Giang Thời, nhưng sẽ không nghi ngờ y không phải con ruột của bà.Lần đầu gặp Giang Thời là ở Giang Thành phồn hoa, bà đã ngồi xe lửa gần hai ngày, vừa xuống xe liền đi gặp y, toàn thân nhăn nhúm, lộn xộn.Thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi đang đợi bà trong nhà hàng.
Bên ngoài rất lạnh, nhưng bên trong lại ấm áp như mùa hè.
Giang Thời mặc áo trắng quần đen, một bộ trang phục giản dị không thể hơn, nhìn từ xa, y giống như đóa mộc lan trắng tinh khôi lặng lẽ nở rộ trong mùa đông lạnh giá.Nhưng mộc lan nên treo cao trên cành được chăm sóc cẩn thận, chứ không phải theo bà từ mây xanh lún vào vũng lầy.Bà vừa cảm thấy có lỗi với Tống Kiến An, vừa cảm thấy có lỗi với Giang Thời.Là bà vô dụng, để Tống Kiến An phải chịu khổ hơn mười năm theo bà, cuối cùng lại để Giang Thời đã hưởng phúc hơn mười năm, phải quay về chịu khổ cùng bà.So với việc chưa từng có được, việc có được rồi lại mất đi mới là điều khó chấp nhận nhất.Nhưng bà không thể trách ai, chỉ có thể tự trách mình, trách bà khi xưa đã không trông chừng tốt con mình.Và bây giờ, đứa con mà bà khó khăn lắm mới nhận lại, mới ở dưới mắt bà vài ngày đã nổi đầy mụn đỏ khắp người.Mắt Giang Tuyết lập tức đỏ hoe.Trên người bà thiếu đi cái khí chất dịu dàng mà Giang Thời vẫn hình dung về phụ nữ, ngược lại mang theo sự mạnh mẽ của vùng quê.
Vừa giây trước còn đỏ hoe mắt, giây sau đã vỗ bốp một cái vào đầu Giang Thời.“Cái đồ ngốc này!
Bị bệnh sao không nói với mẹ?!”
Giang Thời bị bà vỗ một cái, đầu lệch sang một bên, trước mắt nhất thời tối sầm lại.
Khi y hoàn hồn thì Giang Tuyết đã cầm ấm nước đi đun nước sôi cho y uống thuốc rồi.Giang Tuyết cao chưa đầy mét rưỡi, trông cũng gầy gò nhưng sức lực rất lớn, hành động nhanh nhẹn như gió.
Bà kéo cửa ra ngoài, một tay nhấc tấm ván đậy lu nước lên, cúi người múc nước.Gió lạnh từ bên ngoài ùa vào, Giang Thời ngồi trong căn nhà cũ nát, không hiểu sao lại bật cười.Trình Dã thức dậy rất sớm, khi hắn dậy thì lũ gà trong sân còn chưa gáy.Hắn không bật đèn mà mò mẫm trong bóng tối tìm bật lửa, thắp sáng chiếc đèn dầu trên tủ bên cạnh.Ánh sáng yếu ớt từ bấc đèn nhỏ trỗi dậy, ngọn nến nhảy múa chiếu sáng khuôn mặt hắn.Hắn cầm đèn ra khỏi phòng.
Phòng khách trống rỗng, chỉ có những câu đối chữ trắng nền đỏ hơi cong mép còn dán trên tường và cạnh cửa.
Những lá bùa xanh đỏ sặc sỡ chưa được xé vẫn treo lủng lẳng từ xà ngang giữa cửa, trong không khí dường như vẫn còn vương vấn mùi tro hương.Trình Dã đi qua phòng khách, đến gian bếp bên ngoài.Hắn mượn ánh đèn dầu bắt đầu nhóm lửa, rồi đun nước rửa mặt.Chiếc chậu là chậu men sứ đã dùng không biết bao nhiêu năm, đặt trên một cái kệ gỗ, trên kệ có một tấm gương vỡ nửa.Trình Dã vội vàng lau mặt, nhìn nửa tấm gương đó, cúi người xuống.
Trong ánh lửa nhảy nhót, hắn gạt mái tóc hơi dài sang một bên, để lộ đôi mắt dài và đen thẳm.Sau tai dường như vẫn còn vương vấn cảm giác hơi thở của thiếu niên, ấm áp, lại mang theo một mùi hương không tên.Ngay cả khi nói chuyện cũng vậy, âm sắc lạnh lùng nhưng âm cuối lại cong lên, khiến sự lạnh lẽo bỗng thêm một chút hương vị quyến rũ.Trình Dã đưa tay chạm vào sau tai, đặt khăn rửa mặt xuống, bắt đầu lục lọi tủ đồ.Giang Thời bị tiếng gà gáy chó sủa đánh thức.Tháng Hai thời tiết vẫn lạnh, y hoàn toàn không muốn dậy, chỉ có thể bất lực và điên tiết kéo chăn trùm kín đầu.Ba phút sau, Giang Thời thua cuộc trước lũ gà trống trong sân nhà Giang Tuyết.Người thì đã tỉnh, nhưng y không muốn dậy, đưa một tay ra khỏi chăn mò chiếc điện thoại bên cạnh gối, định chơi trò xếp hình một lúc rồi mới dậy.Lúc đó phần mềm QQ mới ra mắt chưa được bao lâu, Giang Thời lại có tiền, hoàn toàn không quan tâm tốn bao nhiêu lưu lượng, ngày nào cũng cầm điện thoại treo máy để lên cấp.Khoảng thời gian đến thôn Khê Liễu, y không có tâm trạng chơi điện thoại, tự nhiên cũng quên tắt lưu lượng.Nhìn thấy phần mềm quen thuộc này, Giang Thời do dự một lát, cuối cùng vẫn bấm vào.Bên trong có hàng chục tin nhắn, có những tin nhắn mượn danh quan tâm để dò hỏi chuyện của y và Tống Kiến An, cũng có những tin nhắn ngấm ngầm chế giễu y.
Duy nhất chỉ có Trương Trì là gửi hơn chục tin nhắn.Cậu ta sợ chạm vào nỗi buồn của Giang Thời, thậm chí không dám gọi điện thoại, chỉ có thể lén lút gửi những tin nhắn súp gà cho tâm hồn trên QQ.Giang Thời đọc mà thấy cạn lời, gõ chữ trả lời cậu ta.[Bố mày vẫn khỏe re, ăn ngon ngủ kỹ, không chết không tàn tật.]Y không xem những tin nhắn bóng gió của người khác, vừa định thoát ra thì phát hiện danh bạ có thêm +1.Giang Thời bấm vào, thấy có thêm một lời mời kết bạn, trên đó chỉ có ba chữ:
Tống Kiến An.Đứa trẻ bị ôm nhầm với y, đứa con ruột thật sự của nhà họ Tống.Giang Thời không biểu cảm nhìn chằm chằm cái tên đó vài giây, cuối cùng bấm chấp nhận.Hai phút sau, đối phương gửi tin nhắn đến.Tống Kiến An: [Chào cậu.]Giang Thời nghĩ bụng, hắn ta cũng thật lịch sự.Y không biết đối phương muốn làm gì, bèn trả lời lại một chữ “Chào”.Tống Kiến An: [Mẹ tôi để lại cho cậu đồ đó, cậu đã xem chưa?]Giang Thời chậm rãi gõ [?] gửi qua.Tống Kiến An: [Chưa thấy sao?
Chắc mẹ tôi bận quá quên mất rồi, cậu nói lại với bà ấy nhé.]Không đợi Giang Thời trả lời, tin nhắn của hắn ta cứ tới tấp.Tống Kiến An: [Trường số một ngày 26 khai giảng, bài tập hè tôi đã tổng hợp thành danh sách, lát nữa sẽ gửi cho cậu.
Tuy cậu mới chuyển đến không cần làm bài tập hè, nhưng học mà không tư duy thì không thông, tư duy mà không học thì tốn công.
Còn mười ngày nữa, tôi tin cậu có thể hoàn thành bài tập hè.]Giang Thời: “...”
Tống Kiến An: [Tôi đã tìm hiểu về Trường số ba Giang Thành, học cũng khá tốt, tài nguyên giáo dục cũng tốt hơn trường số một nhưng giáo trình hoàn toàn khác với trường số một Lâm Thành.]Tống Kiến An: [Tôi sẽ tổng hợp giáo trình và tiến độ của trường số một Lâm Thành gửi cho cậu, đổi lại, tôi hy vọng cậu cũng gửi cho tôi giáo trình tổng hợp của trường số ba Giang Thành, như vậy mới có thể giúp chúng ta hòa nhập tốt hơn vào môi trường học tập mới.]Giang Thời xem đi xem lại tin nhắn vài lần, đọc xong mà hoa cả mắt.Hắn ta muốn y làm gì cơ?Tống Kiến An đợi rất lâu vẫn không thấy Giang Thời trả lời, không nhịn được gõ tin nhắn giục.Tống Kiến An: [Sao vậy?
Khó xử lắm sao?
Tôi biết, tài liệu học tập rất riêng tư, muốn cậu cung cấp những thứ riêng tư như vậy quả thực rất khó xử, nhưng tôi đảm bảo với cậu, tôi tuyệt đối không tiết lộ ra ngoài.]Tống Kiến An: [Những thứ mà tôi nhờ mẹ tôi, tức là mẹ cậu chuyển cho cậu là những bảo bối mà tôi đã cất giữ bấy lâu nay.
Tôi nghe họ nói thành tích của cậu cũng khá, xem xong bảo bối của tôi, tôi tin cậu tới trường số một chắc chắn sẽ theo kịp tiến độ.][...]Giang Thời gõ chữ.[Ai nói với cậu thành tích của tôi khá?]Bên kia do dự một lát.Tống Kiến An: [À?
Không phải sao?]Giang Thời không biểu cảm.Tống Kiến An: [Không sao cả, có gì không hiểu cậu có thể hỏi tôi, tôi là á khoa.]Giang Thời và Tống Kiến An chỉ gặp nhau một lần duy nhất.
Cảnh tượng lúc đó rất hỗn loạn, tâm trạng y cũng rất hỗn loạn, hoàn toàn không kịp quan sát đối phương là người như thế nào.
Chỉ lờ mờ nhớ lại khuôn mặt hơi đen của đối phương, dung mạo khá thanh tú, ngồi đối diện y im lặng ôm một cuốn sổ từ vựng để học thuộc lòng.Lúc đó y còn nghĩ anh chàng này làm màu, bây giờ xem ra, đúng là trong ngoài như một.Tống Kiến An nói đi nói lại, trong từng câu chữ chỉ có khát khao kiến thức, thậm chí còn nghi ngờ Giang Thời đang giữ riêng những tài liệu học tập quý giá, nên không muốn nói cho hắn ta biết tiến độ học tập của trường số ba.Giang Thời là một học sinh dở tệ, làm sao biết được cái quái gì gọi là trọng tâm và tiến độ học tập.
Sau khi thấy hắn ta gửi một loạt tin nhắn, y không nhịn được hỏi.[Cậu không hận tôi sao?]Lần này đến lượt Tống Kiến An trả lời [?].Tống Kiến An: [Tại sao tôi phải hận cậu?]Tống Kiến An: [Đây chỉ là tai nạn, không ai cố ý làm vậy, tại sao phải trách cậu?
Hơn nữa, trước đây khi ở thôn Khê Liễu tôi còn có thể yên tâm học, bây giờ đến Giang Thành, ngày nào cũng phải đi gặp gỡ người này người kia và tham gia đủ loại tiệc tùng linh tinh, rút ngắn đáng kể thời gian học của tôi.]Tống Kiến An: [Không trách thành tích của cậu không tốt.]Giang Thời: “...”
Không cần thiết, thật sự.Khi Tống Kiến An không biết lần thứ mấy nghi ngờ y giấu riêng tài liệu học tập, Giang Thời đau đầu đẩy số liên lạc của Trương Trì cho hắn ta.Giang Thời: [Thành tích của cậu ta cũng được, cậu hỏi cậu ta ấy.]Nghĩ một chút, y bổ sung.Giang Thời: [Đến đó rồi, có gì không hiểu cậu có thể hỏi cậu ta, nếu bị người khác bắt nạt, cũng có thể tìm cậu ta.]Cứ như vậy, lần chạm trán đầu tiên giữa Giang Thời và vị cậu ấm thật này đã kết thúc trong một cuộc thảo luận học thuật vô cùng "thánh thiện".Ánh sáng trong những ngôi nhà gỗ thường không tốt lắm, dù bên ngoài trời đã sáng rõ, trong nhà cũng chỉ có một tia sáng mỏng manh lọt vào từ bệ cửa sổ.Giang Thời đặt điện thoại xuống, nhìn chằm chằm vào tia sáng mỏng manh đó một lúc, cơn buồn ngủ lại ập đến.Trước khi nhắm mắt, một suy nghĩ lóe lên trong đầu y.Tống Kiến An học hành chăm chỉ như vậy mà cũng chỉ đứng á khoa, vậy đứng đầu khoa là ai?Trình Dã canh thời gian rất chuẩn, khi hắn đến thì Giang Tuyết gần như vừa định ra ngoài.Sương sớm rất dày, trời lất phất mưa phùn.
Giang Tuyết khoác cái gùi lên lưng, đang định dắt trâu đi cày ruộng thì Trình Dã từ con đường nhỏ bên cạnh đi tới.Trong tay hắn xách một con gà, con gà đã bị hắn làm thịt, nhổ lông sạch sẽ, còn chưa kịp mổ bụng.Thấy Giang Tuyết, hắn đứng yên tại chỗ chào bà, “Dì Giang.”
Giang Tuyết nghe tiếng quay đầu lại, đầu tiên là giật mình một chút vì mái tóc bỗng nhiên ngắn đi của hắn, sau đó mới chú ý đến con gà hắn đang xách trên tay.“Ôi!
Không phải chứ, dì bảo cháu đến ăn cơm, chứ không phải bảo cháu mang đồ ăn đến.
Cháu mang gà đến làm gì?”
Trình Dã nói, “Con cuối cùng trong nhà rồi, để lại cũng chẳng dùng làm gì.”
Đoạn mắt cá chân gầy guộc đó cứ lung lay trong giấc mơ của Trình Dã suốt đêm, hắn chỉ cần một tay là có thể ôm trọn, gầy quá, cần phải bồi bổ.Giang Tuyết trừng mắt nhìn hắn, “Mang về ngay, đâu phải nhà dì không có gà.”
Trình Dã không lên tiếng.Tính cách hắn vốn dĩ luôn như vậy, từ nhỏ đã lạnh lùng, có chuyện gì cũng không nói ra, dù gặp phải biến cố lớn đến thế nào cũng chỉ một mình âm thầm gánh chịu.Giang Tuyết mượn cớ Giang Thời mà gọi Trình Dã đến ăn cơm, cũng là vì thương hắn một mình, không ngờ hắn lại xách gà đến.Nói thêm nữa bà sợ chạm vào nỗi buồn của Trình Dã, đành phải nhận lấy con gà, “Trên nồi có hấp khoai lang và bánh bao rồi, cháu đi lấy mà ăn, Giang Thời còn đang ngủ, lát nữa cháu gọi nó dậy đắp thuốc lá.”
Giang Tuyết lẩm bẩm, “Thằng bé này còn bị dị ứng nữa, tối qua dì đã thay chăn cho nó rồi, không biết hôm nay đã đỡ hơn chưa.”
Trình Dã khẽ liếc mắt.Giang Tuyết nhìn hắn rồi lại cười, “Đừng nói chứ, cháu cắt tóc ngắn dì nhìn còn hơi không quen.”
Không còn mái tóc che phủ, khuôn mặt với đường nét rõ ràng của Trình Dã hiện ra hoàn toàn, lông mày sâu, đôi mắt rất đen, khi nhìn sang, luôn có cảm giác ẩn chứa sự trầm mặc và đè nén.Giang Tuyết hỏi hắn, “Tự cháu cắt à?”
Trình Dã “vâng” một tiếng.“Thảo nào, nhìn lởm chởm lồi lõm, sao tự dưng lại nghĩ đến việc cắt tóc vậy?”
Sau tai lại truyền đến tiếng thở nhẹ nhàng, hơi thở phả vào sau gáy, lướt qua tai hắn, rồi dừng lại trên vai.“Cậu cũng thật là lập dị.”
Trình Dã nói.“Không đẹp.”
_Khi Giang Thời mở mắt ra lần nữa thì đã là mười giờ sáng.Y nắm chặt một góc chăn, ngồi dậy từ chiếc chăn cưới màu đỏ tươi.
Những nốt ban đỏ trên cánh tay sau một đêm đã giảm đi rất nhiều, chỉ còn lại một chút vết hồng nhạt, như những bông mai nở trên tuyết.
Chiếc chăn này là Giang Tuyết mượn của hàng xóm tối qua.
Cặp vợ chồng kia mới cưới chưa được bao lâu, chiếc chăn cưới chất liệu rất tốt, nhưng qua tuần trăng mật thì chẳng ai đắp nữa, liền tiện tay cho Giang Thời mượn.Khi nhìn thấy chữ "Hỷ" to tướng trên chiếc chăn đỏ chói, trong lòng Giang Thời cực kỳ không muốn, nhưng Giang Tuyết không biết lấy đâu ra sức lực kỳ quái, kéo y một cái, nhét y vào trong chăn.Giang Thời bất lực, chỉ đành lăn lộn một đêm trong chiếc chăn đỏ như một cô dâu mới.
Và lúc này y ngồi trong chăn, tóc tai bù xù, má ửng hồng vì ngủ, đôi mắt mơ màng, như quả vải tuyết trắng đã bóc vỏ.
Màu đỏ chói mắt, màu trắng cũng chói mắt.Giang Thời mất một lúc mới từ từ tỉnh táo và đứng dậy.Hôm nay trời vẫn lạnh, chiếc áo khoác lông vũ hôm qua của y đã bẩn, vì thế y chỉ đành tùy tiện kiếm một chiếc áo hoodie dày mặc vào.Vừa mở cửa, không thấy Giang Tuyết đâu, ngược lại thấy một bóng lưng cao lớn đang ngồi xổm trước cửa nhà mình.Nghe thấy động tĩnh, người đang quay lưng về phía Giang Thời quay lại, đôi mắt đen dài, lạnh lùng và sắc bén lập tức đối diện với y.Không còn mái tóc che chắn, vài giây sau Giang Thời mới nhận ra người này là ai, y không chắc chắn lắm mà gọi một tiếng, “Trình Dã?”
Trình Dã đặt con dao thái rau xuống, ánh mắt lướt qua mặt Giang Thời, rồi lại cụp mắt xuống, hàng mi dài và thẳng che đi cảm xúc trong đáy mắt, cả người trông có vẻ đặc biệt thật thà và đờ đẫn, “Ừm, là tôi.”
Giang Thời không ngờ hắn thật sự đến, y nhìn ra phía sau Trình Dã, phát hiện anh chàng này đang mổ bụng gà.“...”
Còn tự nhiên hơn cả chủ nhà.Trình Dã rửa sạch tay, vào nhà bưng khoai lang và bánh bao vẫn còn nóng ra, “Dì Giang nói đây là bữa sáng.”
Hắn tìm một chiếc ghế cho Giang Thời ngồi xuống, nhìn y dùng những ngón tay trắng nõn thon dài chọn ra một củ khoai lang đẹp nhất, rồi quay người vào nhà lấy thuốc lá mà Giang Tuyết đã mang đến từ sáng.Thuốc lá đã được làm thành dạng cao dán, chỉ cần dán lên là được.Lúc này sương đã tan, mưa cũng đã tạnh.
Những ngọn núi xa xa trong veo như một bức tranh thủy mặc vừa được gột rửa, Giang Thời chưa từng thấy cảnh sắc này, nhìn đến ngây người, đột nhiên một người bất ngờ ngồi xổm xuống trước mặt y.Cảnh tượng trước mắt không hiểu sao lại trùng khớp với đêm qua, chỉ là Trình Dã đã tự mình cắt tóc húi cua, những đường nét sâu sắc gần như sắc lạnh trên khuôn mặt hắn hiện ra hoàn toàn, đặc biệt là đôi mắt đó, đen sâu không thấy đáy, khi khóa chặt vào một người có cảm giác như bị một con thú hoang dã nhìn chằm chằm.Giây tiếp theo, Trình Dã chạm vào ống quần của Giang Thời, thật thà xin ý kiến y, “Tôi có thể vén nó lên được không?
Anh cần phải đắp thuốc rồi.”
Giọng điệu cứng nhắc, động tác rụt rè, lại trở về phong cách người thật thà mà Giang Thời quen thuộc.Trình Dã cao lớn như vậy, cứ thế ngồi xổm trước mặt Giang Thời, khiến Giang Thời luôn có cảm giác mình đang bắt nạt hắn.
“Không cần, tôi tự làm...”
Trình Dã trải miếng cao dán tự chế trên tay ra cho Giang Thời xem, “Bẩn.”
Một cục đen sì, tỏa ra một mùi khó tả.
Những ngón tay trắng mềm của cậu ấm đang cầm khoai lang, thật sự không thể nào chạm vào miếng cao dán trong tay Trình Dã.Giang Thời nhìn chằm chằm vào cái đầu lởm chởm của hắn, nghĩ:Trông người này có vẻ ngốc nghếch, hôm qua mình đối xử với cậu ta như vậy mà cũng không giận, hôm nay nhờ cậu ta giúp đắp thuốc chắc cũng không sao... nhỉ?Cậu ấm đã quen được phục vụ, một khi đã vượt qua được rào cản tâm lý, liền an tâm thoải mái duỗi chân ra, “Vậy cậu nhẹ tay thôi nhé.”
Trình Dã vén ống quần của Giang Thời lên.Y vừa mới dậy, chưa thay giày, cũng chưa đi tất, gót chân đặt trên đùi Trình Dã, lòng bàn chân căng cứng, da trắng đến mức có thể nhìn rõ những đường gân xanh bên dưới.Mắt cá chân của Giang Thời hôm qua đã được bác sĩ xoa bóp, hôm nay không còn sưng nhiều nữa, gió lạnh thổi qua, nổi lên một lớp phấn hồng nhạt.Trình Dã cúi đầu, yết hầu khẽ nuốt, đưa bàn tay không cầm cao dán áp vào lòng bàn chân Giang Thời, rồi khép lại.Ngón cái vừa vặn ấn vào mạch máu hơi lồi lên trên mu bàn chân, ngón tay cái miết nhẹ nhàng, không nặng không nhẹ.Giang Thời không cảm thấy có gì bất thường, chỉ thấy hơi ngứa, không kìm được dùng chân húc vào tay Trình Dã một cái, “Cậu làm nhanh lên, tôi ngứa.”
Trình Dã dán cao dán cho y.Ngay khoảnh khắc dán xong, bàn chân của thiếu niên như một con cá trượt khỏi lòng bàn tay hắn, Trình Dã chỉ nắm được một tay không khí.Trong không khí vẫn còn vương vấn chút hương thơm, đó là mùi tỏa ra từ da thịt, người bình thường không ngửi thấy được.
Trình Dã nắm chặt tay, lông mày hơi cụp xuống.Giang Thời xỏ chân vào đôi dép len mới của Giang Tuyết, lười biếng ngồi trên ghế, vừa ăn khoai lang vừa nhìn Trình Dã mổ bụng gà.
Nhìn một lúc ánh mắt y lại rơi vào cái đầu lởm chởm của hắn.“Này!”
Cậu gọi Trình Dã, “Cái đầu này của cậu ai cắt vậy?”
“Tôi tự cắt.”
Kỹ năng cũng khá tốt.Giang Thời ném vỏ khoai lang xuống đất, ngay lập tức bị một con gà trống to tướng tranh cướp.
Con gà trống ăn vỏ khoai lang của y vẫn chưa đủ, nó còn hau háu nhìn chằm chằm vào lòng gà trong bát bên cạnh Trình Dã.Giang Thời: “...”
Vốn cùng là gà, sao phải vội vàng tự hại lẫn nhau.Trình Dã đặt lòng gà trong bát lên cao, thấy Giang Thời nửa buổi chỉ ăn được nửa củ khoai lang, còn nấc cụt nữa, như thể bị nghẹn.Thế là hắn quay người rót cho Giang Thời một bát nước.Giang Thời cầm khoai lang, một tay bưng bát, ăn một miếng khoai lại uống một ngụm nước.
Ăn đến cuối còn một chút không muốn ăn, liền ném cho con gà trống to tướng đang đứng một bên dùng đôi mắt híp nhìn y.Con gà trống ngậm khoai lang chạy đi, Giang Thời vịn vào bức tường bên cạnh đứng dậy.Lúc này than không đáng giá lắm, Giang Tuyết đốt than củi trong nhà, giờ đang cháy bùng lên, Trình Dã cúi người trong căn bếp nhỏ hẹp đang thui gà.Giang Thời chầm chậm di chuyển đến cạnh cửa bếp, vịn vào khung cửa, nhìn căn bếp đen ngòm không muốn vào, chỉ thò nửa cái đầu vào, “Cậu đang làm gì vậy?”
Trình Dã giải thích cho y, “Thui sạch lông tơ trên mình gà, lát nữa mới ăn được.”
Giang Thời không thích ăn gà, so với thịt gà, y hứng thú hơn với Trình Dã đột nhiên xuất hiện.“Trình Dã.”
Y gọi tên hắn, “Cậu bao nhiêu tuổi rồi?”
Trình Dã nắm cổ gà lật mặt gà lại, trong tầm nhìn còn lại luôn có một khuôn mặt trắng như tuyết.“Mười bảy, hai tháng nữa là mười tám.”
Giang Thời, người vừa qua tuổi mười tám không lâu: “...”
Người này ăn cám mà lớn sao?
Mười bảy tuổi đã cao như vậy rồi?Toàn bộ trọng tâm của Giang Thời đều tựa vào cửa, ngược sáng quan sát Trình Dã bên trong.
Y lướt mắt từ mái tóc ngắn lởm chởm của hắn, rồi đến chiếc áo khoác đen mỏng manh, tay chân đều trần trụi.
Càng nhìn Giang Thời càng thấy bóng lưng hắn có chút quen thuộc, “Hình như chúng ta đã gặp nhau rồi?”
Trình Dã khẽ nghiêng đầu, “Gì cơ?”
Giang Thời nói, “Chính là hôm qua, ở một quán bún, có phải cậu bán rau mùi không?”
Da gà bị lửa than nướng co rút đột ngột, mỡ nhỏ xuống, ngọn lửa bùng lên ngay lập tức.
Trình Dã nghĩ đến bóng lưng lướt qua chớp nhoáng kia và bát bún không có gì cả.Giang Thời vẫn còn than phiền, “Quán đó lừa đảo chết đi được, làm bún chẳng ngon tí nào, hại tôi ăn vài miếng đã phải quay về rồi.”
Trình Dã vốn đã quên, Giang Thời vừa nói, hắn lập tức nhớ lại.Hắn ngồi ở vị trí Giang Thời từng ngồi, ăn bát bún y ăn thừa, hắn…“Này!
Gà của cậu cháy rồi.”
Trình Dã đột ngột buông tay, đầu gà chết không nhắm mắt rơi vào lửa than, cổ đen sì.Hắn cứng đờ chân tay nhấc con gà ra ngoài, cổ họng như bị lửa thui, nóng rát, sau tai hiện lên một vệt đỏ không mấy rõ ràng.Giang Thời không nhìn thấy vệt đỏ này, đã quen với phản ứng đờ đẫn của Trình Dã.
Y lại hỏi hắn, “Vậy cậu còn đi học không?”
“Tôi...”
Trình Dã vừa mở miệng giọng đã khản đặc, hắn quay mặt đi không dám nhìn Giang Thời nữa, nuốt nước bọt một cái mới nói: “Trước đây có học, học kỳ tới sẽ không đi nữa.”
Giang Thời đổi tư thế tiếp tục dựa, “Tại sao vậy?”
Cảm giác nóng rát sau tai dần tan biến, Trình Dã im lặng hai giây, “Không muốn đi.”
Giang Thời nhìn vẻ mặt cúi đầu ngoan ngoãn của hắn, tưởng rằng thành tích hắn không tốt nên không đi học nữa.“Cậu không đi học, vậy cậu định làm gì?”
Trình Dã vốn định đợi đến mùa xuân là ra ngoài làm thuê, hắn có sức lực, làm gì cũng được, nhưng bây giờ hắn đột nhiên lại không muốn đi đến vậy nữa.“Không biết.”
Giang Thời có chút cạn lời, mở miệng còn muốn nói gì đó thì giọng Giang Tuyết vang lên phía sau, “Đứng sớ rớ ở cửa làm gì đấy, chân bị thương rồi không chịu ngồi yên à?”
Chân Giang Tuyết toàn bùn đất, trên lưng đeo một cái gùi đầy rau lợn, trong tay còn dắt một con bò vàng.Con bò vàng rất ngoan, bà vừa buông tay là nó tự đi vào chuồng bò.
Giang Tuyết đặt rau lợn xuống kéo chiếc ghế mà Giang Thời vừa ngồi lại, cúi người thay giày.Giang Thời vừa vịn cửa quay người lại, Trình Dã đã lấy dép của Giang Tuyết ra rồi, tiện thể còn lấy cho Giang Thời một cái ghế.“...”
Giang Thời và Giang Tuyết ngồi thành hàng ở cửa, Trình Dã trong nhà vo gạo nấu cơm.Giang Tuyết đang rửa tay, Giang Thời không nhịn được hỏi bà, “Cậu ta thật sự không phải con trai của mẹ với người khác sao?”
Sao lại còn nhiệt tình hơn cả con ruột này nữa.Giang Tuyết: “...”
Bàn tay ướt của Giang Tuyết vỗ bốp một cái vào đầu Giang Thời, “Đừng nói bậy.”
Nhìn bóng lưng bận rộn của Trình Dã, bà cũng dừng lại một chút, “Mẹ với Trình Dã cũng không thân lắm, trước đây mọi người đều nói nó lạnh lùng gì đó, mẹ thấy không phải vậy mà, người ta chỉ ít nói một chút thôi.”
Giang Tuyết càng nhìn càng hài lòng, “Con xem, siêng năng biết bao, sáng ra còn xách một con gà đến nữa.”
Giang Thời lúc này mới biết con gà buổi sáng là của nhà Trình Dã.Y càng nhìn càng thấy đối phương có vấn đề về đầu óc.Giang Tuyết về rồi, Trình Dã không ăn bữa trưa mà bỏ đi luôn.
Buổi chiều hắn còn có việc, không thể đợi bữa trưa này.Giang Tuyết thấy hắn thật sự có việc, bèn nhét hết bánh bao hấp vào lòng hắn, “Cầm đi mà ăn, chiều dì hầm gà, tối nhất định phải qua ăn cơm đấy.”
Bà đe dọa Trình Dã, “Nếu cháu không qua, chúng ta sẽ không ăn cơm nữa đâu.”
Giang Thời nói: “Cậu ta là hoàng đế à?
Ăn một bữa cơm còn phải đợi cậu ta...”
Tay Giang Tuyết lại đặt lên đầu Giang Thời.Giang Thời: “...”
Thấy y trợn tròn mắt bất phục, đáy mắt Trình Dã thoáng hiện ý cười, “Cháu biết rồi, tối nhất định sẽ qua.”
Trình Dã nhét một túi bánh bao vào người rồi đến bờ sông.
Lá liễu đã đâm chồi non, nước suối vẫn lạnh cắt da thịt.
_
Cao Tân Hòa, mặc áo da, mái tóc đỏ rực, đợi đến tê cả chân.
Thấy Trình Dã, hắn ta lẩm bẩm oán trách, “Đệt, anh giai, anh làm gì thế?
Đã hẹn mười giờ gặp, anh xem, đã mười hai giờ rồi này.”
Trình Dã ném một cái bánh bao cho hắn ta, “Có việc.”
Cao Tân Hòa có chút tiền đều dùng để dùng cho quần áo của hắn ta, hoặc là đi cua gái.
Cha mẹ hắn ta cũng không quản hắn ta, túi móc ra còn sạch hơn cả túi Trình Dã.Trình Dã đưa cho hắn ta một cái bánh bao, hắn ta lập tức hết giận, cùng Trình Dã đứng bên bờ sông cắn bánh bao nguội.
Hắn ta vừa cắn vừa đánh giá Trình Dã, “Tôi nói hôm nay nhìn anh sao mà lạ thế, anh cắt tóc à?”
“Anh cắt nó làm gì vậy, tôi còn định dẫn anh đi nhuộm tóc nữa chứ, cái màu xanh lá cây đang hot nhất dạo này ấy, đảm bảo mấy em gái nhìn thấy là không đi nổi nữa.”
Trình Dã nói: “Cút.”
Cao Tân Hòa: “...”
Hắn ta vươn cổ dài gần ba dặm, cuối cùng cũng nuốt trôi cái bánh bao, “Đúng rồi, chuyện anh bảo tôi hỏi trước đó, tôi đã đi hỏi rồi.
Bác cả của tôi họ định hai ngày nữa sẽ đi, bên nhà máy có người quen, đến đó là có thể đi làm luôn, một tháng ba bốn nghìn tệ đấy.”
Trình Dã cắn bánh bao, đưa tay về phía Cao Tân Hòa bên cạnh.Hắn không nói gì, nhưng Cao Tân Hòa biết hắn có ý gì, thế là từ trong túi móc ra một bao thuốc lá nhàu nát, cực kỳ trân trọng lấy ra một điếu đưa cho Trình Dã.“Anh giai, tôi trộm của bố tôi đấy, anh hút cẩn thận nhé.”
Trình Dã co chân ngồi bên bờ sông, cành liễu khẽ đung đưa trên đầu hắn.
Hắn kẹp điếu thuốc nhàu nát trong tay, há miệng nhả một làn khói, đôi mày mắt thâm trầm.Hắn cứ thế ngồi hút một điếu thuốc, mãi đến khi đầu thuốc đỏ rực chạm vào đầu ngón tay mới mở miệng.“Tôi không đi nữa.”
Hắn đi rồi, Giang Thời quên hắn thì sao?Hắn không muốn Giang Thời quên hắn.