Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đam Mỹ] Xuyên Qua Thế Giới Thú Nhân Làm Sao Sống Đây

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
442,990
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
279186513-256-k537410.jpg

[Đam Mỹ] Xuyên Qua Thế Giới Thú Nhân Làm Sao Sống Đây
Tác giả: HuynhNghMo
Thể loại: Huyền ảo
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Tên truyện: xuyên qua thế giới thú nhân làm sao sống đây.

Tác giả: Huynh Nghị Mèo.

Thể loại: xuyên không, đam mỹ, dị giới, thú nhân, sinh tử, 1×1, HE.

Nhân vật chính: Trạch Lôi - Tạ Phi Tags: 1×1chủthụdịgiớisinhtửthúnhânxuyênkhôngđammỹ​
 
[Đam Mỹ] Xuyên Qua Thế Giới Thú Nhân Làm Sao Sống Đây
Văn án


Tạ Phi chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường, nhưng trong lòng lại có hoài bão lớn, đó là kiếm thật nhiều tiền.Cuộc sống đưa đẩy, khiến hắn không ngừng nghĩ cho tương lai.Khi nhỏ Tạ Phi bị cha mẹ bỏ rơi, tàn nhẫn mang hắn để trước cửa nhà trẻ mồ côi.

Sống cực khổ từ nhỏ, hắn càng trân trọng cuộc sống này, nhân lúc tuổi còn trẻ cố gắng kiếm tiền, mai sau về già hắn sẽ sống hạnh phúc hơn.Nhưng tiền còn chưa kiếm được, Tạ Phi lại gặp vận xui rủi, chính là bị cục gạch chết tiệt đập trúng, mỗi lần nghĩ tới hắn đều không kìm nổi nước mắt, khóc ròng rã cả dòng sông.Cứ tưởng thế là chết rồi, ai ngờ hắn vừa mở mắt, thấy mình vẫn còn nguyên vẹn, chưa vui mừng bao lâu hắn lại gặp cú sốc lớn.Tạ Phi gặp một con sư tử, vẻ mặt con sư tử còn hết sức hung ác, nhìn chằm chằm hắn không rời mắt.

Không những như thế, hắn lại chứng kiến cảnh kinh dị hơn nữa.

Con sư tử đó, đứng trước mặt hắn, cư nhiên biến thành người....Cái gì hắn xuyên đến thế giới thú nhân, còn là giống cái yếu ớt, đều này hắn khó mà chấp nhận.Nhưng sau khi Tạ Phi thấy thế giới quá nguy hiểm, đâu đâu cũng là mãnh thú yêu quái nguy hiểm không khác gì trong tivi.

Hắn liền quyết định muốn sống sót thì phải làm một giống cái ngoan ngoãn, để thuận lợi tìm một cái đùi to mà ôm.

Mà người hắn chọn không ai khác là con sư tử to xác lần đầu hắn gặp.

Thế là hành trình diễn ra, có bé thụ muốn sống sót liền dùng sức theo đuổi cái đùi lớn của mình.
 
[Đam Mỹ] Xuyên Qua Thế Giới Thú Nhân Làm Sao Sống Đây
Chương 1 - Xuyên qua


Đánh xong dòng văn bản cuối, Tạ Phi ngã người trên ghế, nở một nụ cười thoả mãn.

Cuối cùng cũng xong, tay hắn đã có cảm giác tê rần, nhức mỏi.

Mai chính là ngày phát lương cuối tháng, Tạ Phi không thể kiềm chế niềm hạnh phúc của mình, tiếng cười cứ thế thoát ra khỏi miệng, kéo lên ánh mắt hoài nghi của mọi người.Nhưng rất nhanh mọi người trở lại vị trí của mình, việc này không phải lần đầu diễn ra vào cuối tháng, nếu không diễn ra ai nấy mới hoài nghi.

Ngày mai chính là ngày phát lương, Tạ Phi liền quyết định đi taxi.

Đứng chen chúc ở xe buýt nhiều ngày, hắn đã muốn tự thưởng cho bản thân.

Đứng lên lề đường vừa vui mừng mà mở điện thoại ra, ngay trên trời có con chim cứ lượn lờ trên vai hắn.

Trong lòng Tạ Phi liền tính toán, nghi ngờ con chim này có vấn đề.

May hắn nhanh trí lách qua, không bộ đồng phục hôm nay liền ám mùi hôi của nó.Tạ Phi còn đang chìm đắm trong sự thông minh của mình, chưa định thần được đã nghe được một giọng hét kêu lên không ngừng nghỉ: "Tránh ra, tránh ra nhanh!"

Tạ Phi ngơ ngác nhìn xung quanh, hắn không thấy gì hết.

Đợi ngẩn đầu, hắn bị ánh nắng làm cho chói mắt, mơ mơ màn màn nhìn thấy ông lão trên sân thượng, thấy ông liên tục làm động tác xua tay.Chưa kịp phản ứng lại Tạ Phi tự cảm thấy đầu mình bị cái gì đập trúng, cảm giác đau đầu choáng váng.

Hắn gục người xuống, mắt mơ hồ nặng trĩu híp lại trước cảnh xe cứu thương đang chạy tới.Trước khi mất ý thức hoàn toàn, Tạ Phi mới chợt nhận ra là ông chú hồi nãy kêu hắn né ra khỏi cái cục gạch khốn khiếp dám đập đầu hắn....Ánh nắng xuyên qua những lá cây chiếu khắp khu rừng, tạo thành các tia sáng, những chiếc lá được chiếu sáng lay động nhẹ nhàng theo gió, khiến cho khu rừng lại tăng thêm phần mộng ảo.

Tiếng sột soạt của những con vật chạy quanh, cứ vang dội bên tai, khiến cho Tạ Phi đang mê mang dần lấy lại ý thức, tuy rằng vẫn muốn nằm tiếp nhưng hắn vẫn cố mở mắt ra.

Vừa mở mắt ngồi dậy, Tạ Phi đã muốn ngây cả người, đập vào là những cây cối to lớn dị thường, lá cây dày đậm đặc, phía dưới là bãi cỏ xanh tốt, lâu lâu sẽ có những con vật nhỏ quái dị chạy qua.

Bây giờ trong lòng Tạ Phi hết sức phun trào, chỉ thấy khu rừng này đặc biệt âm u, tâm hồn hắn hết sức sợ hãi.

Nhưng cũng vui vẻ khi thấy mình vẫn còn sống, tay hắn nhẹ nhàng đưa lên đỉnh đầu, sờ thử thì không thấy miệng vết thương, cả người thoải mái năng động.

Tạ Phi không khỏi có một tia kì quặc nổi trong lòng, nhớ rằng mình đã bị cục gạch rơi xuống đầu, sao không có xuất hiện vết thương gì.Nhìn lại xung quanh, Tạ Phi không hiểu sao mình ở lại đây, nhưng nếu mình vẫn còn sống lại, thì hắn quyết định phải ra được cái khu rừng này để về được nhà.

Tạ Phi ngồi bật dậy, trong lòng ý chí kiên cường phải về được nhà, áp chế xuống nổi sợ.

Xung quanh chỉ có mình hắn, cô độc một mình trong rừng, ai thấy mà cũng không sợ không.

Tuy cũng có tia nắng mặt trời chiếu rọi, nhưng hắn chỉ biết đây là rừng núi, rừng rập đấy lỡ có dã thú heo rừng thì sao, bay xác à.

Xoa nhẹ cái bụng đang kêu rột rột, Tạ Phi quyết phải tìm thứ gì ăn trước mới, chưa bị mãnh thú ăn thì chắc hắn đã chết vì đói.

Tạ Phi đi theo con đường sinh trưởng của cây, là nương theo hướng bắc, càng đi càng khó dấu sự kinh ngạc trên mặt.Khu rừng này là cái quỷ gì vậy, các ngươi từng thấy bông hoa xinh đẹp nào cao 20-30 cm chưa, rất muốn sờ thử đúng không.

Lúc nhìn thấy Tạ Phi cũng tò mò, thử chạm vào.

Nhưng các ngươi thầm may mắn cho mình vì không sờ được nó đi, bởi vì hắn đã thử nghiệm.Nó cư nhiên có hàm răng sắc nhọn, mở mồm to ra toàn là nước dãi, nó đợi con mồi đi tới rồi mới nuốt chửng.

Tạ Phi lúc đó hồn muốn bay đi luôn, hắn đang đứng gần bông hoa ăn thịt người đó đấy.

Nghĩ chỉ muốn sờ một chút, nhưng cũng may Tạ Phi đi chậm không thì người trong bụng nó giờ là mình a.Hai ngày sau.Tạ Phi đã đi lòng vòng trong rừng đã được hai ngày rồi, hắn nghĩ mình đúng thật là may mắn quá a, không gặp bất kì con mãnh thú nào hết.Nhưng không chạm mặt nó chứ không phải không thấy nó.

Trong 2 ngày, hắn đã mở rộng kiến thức, cái khu rừng này nó không khác gì cái rừng nguyên thủy biến dị, con gì con nấy to gấp đôi ở đời hắn thấy.May Tạ Phi đi trong rừng vẫn thấy được một số trái cây giống chỗ mình, hắn vui mừng vặt hết vào áo khoác mà mang đi, thời gian qua nhờ chúng mà hắn không chết đói.

Trái cây ăn rồi cũng hết, Tạ Phi vừa đói vừa khát lê thân đi tìm thức ăn.

Bất chợt trước mắt thấy một con thỏ chạy qua, con thỏ tuy đã biến dị to hơn nhưng hắn vẫn nhận ra nó, đang đói bụng nên quyết phải bắt được.

Tạ Phi đuổi theo con thỏ chạy rất lâu, cứ tưởng sắp mất dấu rồi, thì đập vào mắt là một dòng sông chảy dài, hắn vui mừng mặc kệ con thỏ đó mà chạy thẳng xuống sông uống nước.Đã hai ngày rồi Tạ Phi chưa uống được giọt nước nào, cả người lại mồ hôi nhầy nhụa, sớm đã muốn tìm dòng sông.

Tạ Phi vui mừng về quyết định đúng đắn của mình, giờ chỉ cần bắt cá và nướng ăn là được rồi.

Uống nước đủ rồi thì xuống bắt cá, đừng tưởng hắn không bắt được, từ nhỏ sống ở nhà trẻ dưới quê nên đối với mấy chuyện vặn vãnh này không làm khó hắn.Trước khi Tạ Phi xuống nước thì hắn tìm một cái cây dài, có đầu nhọn, rồi nhanh nhảy bay xuống nước.

Hắn bắt xong được mấy con cá thì vứt thẳng lên bờ, cởi quần áo xong liền tắm rửa một trận cho thoải mái.

Đợi lúc Tạ Phi tắm xong cũng đã chiều tối, hắn leo lên bờ để nhanh chóng nhóm lửa nướng cá, vác áo quần đã giặt phơi quanh đó.

Các ngươi nghĩ hắn trần truồng hết chứ gì, không có đâu, tuy Tạ Phi là đàn ông thường ở nhà không mặc áo quần nhưng đây là rừng rập, đi qua đi lại vật đó lắc lư trước gió thì không hay lắm.

Gần đó có ngay một cái cây biến dị, lá vừa dài vừa to đủ để quấn quanh hông, che được bộ phận trọng yếu xong, hắn thỏa mãn vỗ đùi hai cái.

Tạ Phi đi quanh nhặt củi, mỗi lần cúi xuống là để lộ cặp đùi trắng nõn, hai chân dài thon gọn thẳng tắp, bờ mông săn chắc như ẩn như hiện trong chiếc lá cây, thân trên để trần lộ ra thân mình mảnh khảnh, hai điểm hồng phơi bày trong gió.Làn da trắng nõn tôn lên sự quyết rũ của thân hình này, nếu ai hỏi hắn sao da hắn lại trắng thế thì hắn xin phép trả lời là do gen di truyền, từ nhỏ hắn chơi cái gì cũng khó đen được.

Tạ Phi cũng là đàn ông, nhưng trắng quá thì không được, nên hắn thường ra ngoài trời không che chắn gì để đen tự nhiên.

Khi hắn đen được một chút thì hài lòng, nhưng ở trong nhà 2-3 bữa lại trắng ra lại, lòng không khỏi phun trào, đi tìm bác sĩ thì bảo gen di truyền, thế là hắn cũng kệ a.

Nhặt đủ số củi rồi, Tạ Phi lại lấy bật lửa ở trong túi quần hồi nãy, tuy có hơi ẩm ướt, nhưng vẫn dùng được, không chắc hắn khóc cả dòng sông.Tuy coi tivi nhiều, thấy người ta dùng đá xoa xoa là lên lửa, nhưng hắn thì không, ai thần thánh để biết nhưng chắc chắn không phải hắn.

Trong túi có bật lửa là bởi vì Tạ Phi thường hay hút thuốc, nhưng không nhiều đến mức nghiện khi nào cũng cần.Lửa dần dần bốc lên, Tạ phi đã rửa sạch con cá chỉ cần mang lên nướng là được.

Trong lúc nướng, Tạ Phi có suy nghĩ vu vơ mấy điều, chỗ rừng rập này quá mức khác biệt trong nhận thức của hắn, không lẽ hắn xuyên không, thời đại phát triển nên truyện xuyên không rất phổ biến, hắn cũng từng đọc qua.

Nhưng nếu xuyên thật thì hắn xuyên đến cái nơi quỷ dị nào đây, toàn mãnh thú quái dị không khác gì bọn yêu quái trong tivi, lòng hắn mách bảo là như thế.

Bên thế giới kia hắn không có gì lưu luyến, đi làm chỉ lo kiếm tiền, rồi về nhà, bạn thân thì cũng không, nếu không về được thì Tạ Phi cũng không buồn lắm, sống phải lo nghĩ cái này cái kia hắn sớm đã mệt mỏi.

Không thì sống ở đây cho thoải mái một chút cũng được, trong rừng rậm này hắn nghĩ chắc chắn cũng có người, chỉ cần mình thấy thì phải quyết đi theo để sống tốt một chút, chứ sống tự tại ở nơi hẻo lánh này một mình chắc hắn tổn thọ.

Tạ Phi nhìn trên trời chim bay lượn trên trời kêu khặc khặc, nghe vào tai hắn không khác gì tiếng của mấy ông chú già, hắn rùng mình một cái tiếp tục nướng cá.

Buổi đêm xuống, Tạ Phi ngồi ăn cá gần đống lửa, vừa ăn vừa đề phòng khắp nơi lo sợ có mãnh thú.

Tuy hai ngày nay hắn bình an nhưng giờ thì ai biết biết giờ phút này thế nào.

Phải thừa nhận giờ phút này mà có con mãnh thú nào nhảy ra hắn cũng không thể làm gì được nó, thậm chí là là cả người mềm nhũn không chạy được.

Vì thế trong lòng ai kia chỉ mong gặp được người nào đó rồi bám theo hắn để sống an toàn.

Trong lúc hắn nhai miếng cá cuối cùng cho vào miệng, thì bờ cỏ đối diện hắn vang lên tiếng sột soạt, Tạ Phi nghi hoặc ngẩn đầu lên, thì thấy một đôi mắt sáng ngời nhìn hắn chằm chằm, thân mình từ bụi cỏ dần dần lộ ra.

Là một con sư tử má ơi, hắn muốn khóc quá đi, chỉ mới ăn no mà đã là mồi cho mãnh thú rồi.

Tạ Phi và con sư tử mắt đối mắt nhau, cả hai đều không động đậy chờ nhìn xem hành động của đối phương.

Ai nghĩ thế nào thì nghĩ chứ sự thật chả phải thế, từ lúc hắn thấy con sư tử đó là đã mềm nhũn cả người, không có sức lực mà chạy.

Hắn thầm nghĩ mình toi mạng ở đây rồi, thì thấy con sư tử to đùng đùng mắt hắn chưa rời một giây đây cư nhiên biến thành người.

Ai lại đập đầu hắn phát đi, rằng đây là sự thật, trên đời này cư nhiên có yêu quái.

Khi hắn ở thế giới kia, ai mà nói trên đời này có yêu quái chắc hắn sẽ khinh bỉ gã thật lâu.

Không biết có phải quá sợ hãi hay không, mà gan Tạ Phi tự nhiên phình to bất chợt, vui vẻ kinh ngạc chạy đến bên con sư tử mới biến thành người kia.

Cư nhiên yêu quái đều ngon trai, này là cao 2m đi, tóc màu bạc bóng loáng, vẻ mặt góc cạnh tuấn tú pha chút lạnh lùng.Hắn nhìn xuống dưới 8 múi săn chắc, miệng nhịn không được xém chút nhỏ dãi, tay nâng nhẹ lên có chút run run, chỉ cách một chút nữa là đụng tới rồi.

Nhưng Tạ Phi lại rụt tay lại về chỗ cũ, sợ mình lại ra hành động quái dở gì sẽ chọc giận con sư tử này, lòng cũng nhịn xuống nổi ham muốn.

Dù biết thế nhưng hắn vẫn tò mò nhìn quanh tên yêu quái này, không ngăn nổi bản tính tò mò có sẵn trong người, tên yêu quái này có một tấm vải quấn quanh hông thôi nhỉ, trần trụi thế này thì dụ hoặc lắm.
 
[Đam Mỹ] Xuyên Qua Thế Giới Thú Nhân Làm Sao Sống Đây
Chương 2 - Thú nhân?? giống cái??


Trạch Lôi trong lúc đi săn ngửi được mùi giống cái, thầm nghĩ giống cái nào mà ở trong rừng một mình chứ, chắc có thú nhân đi cùng.

Nhưng y theo mùi giống cái mà tìm kiếm, không ngửi thấy mùi thú nhân nào, khiến y không khỏi lo lắng cho giống nào đó.

Ở dị giới, giống cái thường mảnh mai yếu đuối, cần được bảo vệ dưới sự che chở của thú nhân, khả năng mang thai của giống cái rất thấp nên càng được quý trọng.Việc có giống cái đi trong rừng một mình, không khác gì sự sỉ nhục cho các thú nhân, ai lại có thể bỏ rơi giống cái ở rừng rập nguy hiểm thế này cơ chứ.Trạch Lôi nương theo mùi giống cái để lại, bay trên trời cao với đôi cánh to dài nhìn mà khắp mọi nơi.

Đến gần một con sông thì mùi càng nồng đậm nên y quyết định xuống xem thử, đứng bên bụi rậm y từ từ nhìn xem, quả nhiên là một giống cái.Trạch Lôi thoáng cái ngây người, giống cái này thế mà trần trụi khắp người, ngồi bên đống lửa tự nhiên nướng cá ăn, mỗi động tác liếm môi hay nhướng mày đều hết sức câu dẫn Trạch Lôi.

Trạch Lôi lại lần nữa oán hận thú nhân nào mà lại để giống cái thế này ở rừng một mình, y quyết phải đấu với thú nhân đó một trận.

Mà giống cái này lại rất xinh đẹp mảnh mai, mày kiếm, mắt phượng xếch lên, đuôi mắt trái có một nốt ruồi nhỏ nhìn hết sức quyết rũ, mũi cao, môi mỏng, da lại trắng, đúng thật là gu giống cái của y.

Nhìn xong toàn diện, Trạch Lôi xác định lần cuối là giống cái này chỉ ở một mình, thân mình chuẩn bị bước ra, thì thấy giống cái này đã thấy mình, cũng nhẹ nhàng lộ diện.

Đang định chào hỏi thử, Trạch lôi lại phát hiện ra khuôn mặc giống cái rất tuyệt vọng, nhìn y chằm chằm không chớp mắt, còn có xu hướng muốn khóc.

Trạch Lôi cũng bắt đầu luống cuống, nhưng ở hình thái thú nhân lại không biểu lộ ra, giống cái này cư nhiên lại sợ hình thú của y, phải biết trong bộ lạc có biết bao nhiêu giống cái thấy hình thú y đều rất dũng mãnh, xứng đáng được sự yêu thích của giống cái.

Phát hiện giống cái sợ hình thú của mình, Trạch Lôi liền biến lại thành người, trong lòng thầm nghĩ hình thú mình có ngày cũng bị ghét.

Biến thành người xong, giống cái trước mặt này lại thay vào vẻ vui mừng, tìm tòi, rồi bước đi đến gần mình mà quan sát từ trên xuống dưới, ánh mắt thèm khát dừng lên cơ ngực, cũng khiến y một trận rùng mình.

Tạ Phi nhìn quanh nhìn dọc cho đủ, quanh mặt sang lo lắng hỏi Trạch Lôi với vẻ mặt khát khao: "Ngươi là yêu quái hả?"

Tuy không biết giống cái trước mặt nói y là yêu quái là sao, nhưng vẫn thật thà lắc đầu: "Ta không biết ngươi nói yêu quái là sao nhưng ta là thú nhân."

"Thú nhân là sao?"

Hắn vẻ mặc mơ hồ hỏi lại.

"Ngươi thế mà lại không biết!"

Hắn nghe xong lắc đầu vẻ mặc vẫn mờ mịt như cũ.

Trạch Lôi không nghĩ giống cái này lại không biết những thứ cơ bản như thế, nhưng sâu trong xương cốt thú nhân lại có tính chiều theo giống cái nên y vẫn trả lời.

"Thú nhân là ta, là người có thể hóa thú!"

Trạch Lôi chỉ vào y sau đó chỉ vào Tạ Phi, "Còn ngươi là giống cái có thể sinh con!"

Tạ Phi nghe xong câu, trong đầu như đoàng một phát, hắn xuyên rồi, xuyên thật rôì.

Lúc trước nghĩ tới khả năng này, hắn vẫn chưa chắc chắn hoàn toàn, nhưng sau khi nghe lời thú nhân này thì hắn biết mình đã xuyên đến dị giới.Còn gặp cả người biết hóa thú gọi là thú nhân, thật sự là kì tích mà.

Từ khoan đã, người hóa thú là thú nhân mà hắn là hắn người thường không lẽ là giống cái.

Mà giống cái nghe như phái nữ còn phải sinh con, hắn đường đường là một đấng nam nhi làm sao vác bụng to được, tuy hắn là gay nhưng không muốn vác bụng đâu.

Suy nghĩ đi suy nghĩ lại, Tạ Phi liền phát hiện ra trọng điểm là hắn phải sống sót đã.

Nên trong lòng nảy lửa là phải đi theo thú nhân này để sống sót, dù là giống cái thì sao, không sống sót được thì có hay không cũng đâu quan trọng.

Thế nên ý Tạ Phi không ngần ngại quyết định sẽ làm một giống cái thật ngọt ngào, rồi dụ tên này mang mình đi là được rồi.Sau đó làm luôn giống cái của y là được, xem nếu y có dám bỏ hắn trong rừng rập này không.

Nghĩ xong kế hoạch, Tạ Phi ngẩn đầu lên nhìn y hỏi:
"Ngươi có thể đưa ta đi không?"

Hắn muốn bày bao nhiêu đau thương thì có bấy nhiêu đau thương.

Trạch Lôi im lặng nhìn giống cái trước mặt, bày ra bao nhiêu biểu tình khác nhau sau đó cất giọng nói trong trẻo lên, hỏi câu đó khiến y hơi ngạc nhiên."

Ngươi muốn theo ta về bộ lạc?"

Hắn gật đầu tỏ vẻ đúng rồi.

"Bộ lạc ngươi thì sao?"

Đối với giống cái bộ lạc rất quan trọng với mình, nên với quyết này y phải hỏi rõ.

"Bộ lạc ta xa lắm về không được, nên ta muốn theo về bộ lạc ngươi!"

"Xa lắm sao?

Ta có thể đưa ngươi về."

Tạ Phi nghe tưởng hắn không muốn mang mình về làm hắn càng lo lắng thêm.

Về được hắn đã về rồi, nhưng bây giờ phải theo y về cho bằng được.

"Ta muốn theo ngươi về, không được sao?"

"Được nhưng mà..."

Trạch Lôi vẫn lo về bộ lạc của hắn, nhưng nghe vào tai Tạ Phi chính là không muốn đem hắn về, hắn quyết định phải dùng biệt phát mạnh.

"Ta muốn theo ngươi về ngươi muốn biết tại sao không?"

Hắn nói theo hơi thở quyết rũ mình phả ra, thật ra hắn định dùng mĩ nam kế, chỉ cần có được thú nhân này là mình an toàn, đối với mị lực của bản thân Tạ Phi vẫn tin tưởng hoàn toàn.

"Tại sao?"

Y nhìn chằm chằm đôi mắt quyến rũ đó mà hỏi.

Tạ Phi nhún người lên, hai tay câu lấy cổ Trạch Lôi, miệng để bên tai y không ngừng phổi hơi vào.

"Bởi vì...ta muốn...làm giống cái của ngươi!"

Sợi dây trong đầu như muốn đứt pạch cái, Trạch Lôi không nghĩ đến giống cái trước mặt lại câu dẫn y.

Thú nhân nào chịu nổi chứ đừng nói đến y, cường bạo giống cái là chuyện lớn y nào dám a, nhưng thử chút tư vị chắc cũng không sao đâu ha.

"Ngươi muốn ta mang ngươi về để ngươi làm giống cái của ta?"

"Đúng vậy!"

Tạ Phi khẳng định nói."

Ta với ngươi mới gặp lần đầu."

"Ngươi có tin vào cái yêu từ cái nhìn đầu tiên không?"

Ai tin chứ hắn thì không, làm gì có ai yêu từ cái nhìn đầu tiên, nghe đã thấy không thật rồi.Bất quá, Tạ Phi hắn đây phải sống ở đây cả đời, nên tìm một thú nhân chỉ là chuyện sớm muộn.

Con sư tử trước mặt vừa ngon trai vừa có lợi, một tên gay như hắn đã sớm chảy dãi nước miếng, thầm nghĩ ăn được người có lợi là mình nên hắn không ngại.

Giống cái trước mặt thập phần xinh đẹp, quyến rũ lại dâng đến trước mặt mình nên không vào tội cưỡng bức đâu nhỉ, nếu giống cái này mà ở trong tộc thì rất nhiều thú nhân theo đuổi, nên y quyết định tẩu luôn cho đêm dài lắm mộng.
 
[Đam Mỹ] Xuyên Qua Thế Giới Thú Nhân Làm Sao Sống Đây
Chương 3 - Đêm khuya dưới trăng


Ánh trăng chiếu sáng khắp rừng rậm, dần dần tối đi sau những đám mây bay, cơn gió nhẹ lướt qua những lá cây kêu xào xạc, dường như tất cả đang ngại ngùng thay cho hai người quấn quýt nhau dưới đó.

Trạch Lôi nhẹ nhàng ôm Tạ Phi vào lòng, hôn nhẹ lên đôi môi mềm mại kia: "Ngươi muốn làm giống cái của ta, không hối hận chứ?"

"Ta sẽ không hối hận!"

Đến giờ phút này hắn hối hận thì làm được cái gì nữa a, với cả hắn không có gì hối hận với quyết định của mình cả.

Trạch Lôi nghe được câu trả lời thì rất vui mừng, phải biết giống cái ít ỏi, mà cưới được giống cái thì xem như thú nhân đó rất có bản lĩnh.

Nhiều thú nhân trong bộ lạc không có giống cái về với nhau cũng được, không ai bắt buộc thú nhân chỉ có thể cưới giống cái.Hai cơ thể trần trụi ôm nhau nãy giờ đã bắt đầu nóng lên, Tạ Phi biết tên đã lên cung thì không thể không bắn, với cả hắn cũng muốn, là một tên gay Tạ Phi đã muốn tìm một người đàn ông cho mình.

Nhưng do trong đầu chỉ nghĩ kiếm tiền kha khá cái đã rồi tính, tiền còn chưa kiếm đủ thì đã ngủm, rồi xuyên qua đây, nên một thân xử nam cũng mang theo.

Tạ Phi quyết định hôm nay phải phá thân, nên giành quyền chủ động trước.

Thân hình 1m75 trước mắt động đậy, đẩy nhẹ thú nhân này nằm xuống, cơ thể hắn nhẹ nhàng ngồi lên bụng thú nhân, đặt một nụ hôn xuống đôi môi trước mặt, chiếc lưỡi lặng lẽ cạy mở khoang miệng, có ý trêu đùa với lưỡi thú nhân, khi đã nếm đủ hương vị thì hắn quyết định rút lui.Trạch Lôi bị trêu đùa nãy giờ làm sao buông tha, tay nhẹ nhàng đặt trên gáy người ngồi trên, đẩy đầu đối phương về lại chỗ cũ.

Tạ Phi có hơi kinh ngạc muốn giãy giụa một chút nhưng với sức lực của con gà luộc là hắn làm sao sánh với thú nhân, thế là hắn vẫn phối hợp theo y.

Nụ hôn này có chút thô bạo, không nhẹ nhàng như lần đầu, lưỡi thú nhân tàn sát khắp khoang miệng hắn, đồng thời quấn lấy lưỡi Tạ Phi dây dưa không ngừng, dưỡng khí của hắn gần hết, khiến Tạ Phi khó thở."

Ư...ư...buô...buông...ra!"

Trạch Lôi như hiểu ý hắn dần dần buông lỏng, khi cả hai tách ra có sợi chỉ bạc kéo dài hai bên, đôi mắt nhìn nhau say đắm, đôi bên đều nhìn thấy dục vọng sâu trong nhau.Trạch Lôi nhịn không được nữa, ngồi dậy đè ngược người đối phương xuống.

Tạ Phi không kịp đề phòng kêu "a" một tiếng, chưa phản ứng lại thì đã thấy tên thú nhân này bắt đầu "ăn" hắn, gặm cằm hắn, xuống cổ liếm mút một chút, trượt xuống tiếp nữa dừng ở điểm hồng nhô lên trước ngực.

"Chụt...chụt..." y nhẹ nhàng liếm xung quanh xong, không khách khí dùng miệng cắn mút, y cảm thấy mùi vị rất ngon."

Ưm...!"

Tạ Phi không ngờ cơ thể mình nhạy cảm đến thế, có chút đau, nhưng cũng tê tê, cảm giác có chút sướng.Trong lúc y thưởng thức mỹ vị này, tay cũng không nhàn rỗi, từ từ lần mò xuống dưới, vuốt cây gậy có xu hướng đầu của hắn, xoa nắn cẩn thận.

Tạ phi là một tên xử nam, làm sao chịu được kích thích lớn thế này, mệnh căn dưới sự kích thích đã dựng thẳng, chịu sự lên xuống liên tục, rất nhanh hắn chịu không nổi mà phóng thích, cảm giác thật thoải mái quá đi.

Thấy Tạ Phi sướng xong rồi thì nên đến lượt y nhỉ, tay Trạch Lôi sờ bờ mông săn chắc, luồn vào một khe hở trong đó mà tìm kiếm một điểm.Dư vị cao trào chưa đi dứt, hắn liền thấy nơi bí hoa của mình truyền đến cảm giác dị thường, phía dưới bị một vật thể lạ xâm nhập từ từ thăm dò khắp nơi, một ngón tay rồi đến ba ngón ra vào liên tục nhằm nới lỏng nơi đó cho hắn.Trong lúc mở rộng, ngón tay như có như không lướt qua một điểm khiến hắn run rẩy không thôi, ngón chân co lại, trong lòng thầm nhủ "mẹ nó, sướng quá đi."

Trạch Lôi luôn để ý đến biểu tình của hắn thì tự khắc không bỏ qua, ngón tay không biết cố ý hay sao luôn chọt vào điểm đó của Tạ Phi, mệnh căn mềm nhũn nhanh chóng ngẩn cao đầu lần nữa.

Nới lỏng đã được rồi, Trạch Lôi nhanh chóng nâng chân Tạ Phi lên vai mình, vứt miếng da thú quấn hông ra một bên, vật dữ tợn phía dưới lộ ra nguyên hình.

Tạ Phi định liếc mắt nhìn xuống một chút, nhưng vừa nhìn xong, cúc hắn liền muốn co lại như cũ, to như thế hắn chắc sống được không đó, giờ hắn thối lui có được không.

Từ nãy giờ, y nhịn cũng cực khổ, ai lại muốn bầu bạn mình lần đầu đau đâu, nên y đã tận lực phụ trách nới lỏng đã hoàn thành, giờ là đến giây phút sung sướng của y.

"Ngoan nào, ta sẽ nhẹ nhàng."

Trạch Lôi đặt đại gia hỏa của mình nơi cửa động, nhẹ nhành đặt nụ hôn xuống đôi môi mềm mại kia với lời trấn an.

Được đôi một quen thuộc hôn lên, Tạ Phi dần thả lỏng, cùng lúc ấy thân thể như bị chẻ đôi, hắn trợn to mắt ra, cảm giác đau đớn truyền từ nơi dưới lên, đau thế này chắc chắn đã đổ máu, hắn thật muốn khóc quá đi.

Mệnh căn mới vào được một nửa, một nửa vẫn ở ngoài không vào được, Trạch Lôi cũng khó chịu lắm, bị kẹp cứng như thế có chút đau, ba ngón tay vẫn không so nổi với đại gia hỏa của y được.

Thấy người dưới thân vẻ mặt đau đớn như muốn khóc, y cúi người xuống dỗ dành: "Không sao đâu, chịu chút nữa là được!"

Hắn nghe xong mà muốn chửi ầm lên, đau thế này ai chịu nổi.

Vì muốn giảm bớt sự đau đớn cho Tạ Phi, Trạch Lôi hôn vào môi của Tạ Phi dời sự chú ý, miệng lưỡi giao nhau, nước miếng không chịu sự khống chế của chủ nhân mà chảy ra khỏi miệng lăn xuống chiếc cổ mảnh khảnh tạo nên khung cảnh xinh đẹp.

Tay Trạch Lôi tiếp tục xoa nắn phân thân của đối phương, thấy Tạ Phi đã thả lỏng, nhanh chóng phát lệnh mệnh căng đi thẳng hết vào trong.Đau đớn hơn nhiều lần trước, Tạ Phi la lớn lên, thầm oán hận tên thú nhân này, lần đầu khi nào cũng đau thế sao.Được vách tường nóng ấm bao quanh, Trạch Lôi thở ra một hơi thỏa mãn bắt đầu ma sát ra vào.Lúc đầu biên độ nhẹ hắn dần dần tiếp thu, cảm giác đau đớn biến mất thay vào một khoái cảm khác thường, nhưng cảm giác này chưa hưởng thụ xong thì khoái cảm khác lại đánh úp vào: "Ngươi...a...ưm...cha...chậm một chút...!"

Nhưng Trạch Lôi vẫn không nghe, điên cuồng đâm chọt vào mọi ngóc ngách, y như có như không đâm trúng một điểm khiến hắn la lên, sung sướng từ điểm đó lan tỏa khắp người.

Trạch Lôi biết liền dùng súc va chạm vào điểm đấy, tiếng bạch bạch vang vọng khắp khu rừng, y được kẹp cả người như thăng hoa, sau vài lần trừu sáp mạnh mẽ, Trạch Lôi run rẩy ôm chặt Tạ Lôi vào lòng, hai người hôn môi triền miên, đồng thời một luồng nhiệt phóng thích vào cơ thể hắn.

Tạ Phi cảm nhận chất lỏng ở trong người mình, thở nhẹ nhỏm, cả người hắn bủn rủn vô lực, tuy sướng thật nhưng hắn đã hết tinh lực rồi, đang định đẩy người trước ngực ra thì Tạ Phi cảm nhận vật trong thân lại cứng rắn, mở tròn to mắt mà trừng người trước ngực: "Ngươi vẫn còn cứng được!?"

Trạch Lôi vuốt mặt Tạ Phi, thì thào nói: "Lần nữa thôi nhá!"

Hắn nghĩ lần cuối thôi cho qua nhưng sự thật đâu phải như thế, tiếng bạch bạch vang vọng khắp rừng không ngừng lại trong một thời gian ngắn.

"Mẹ nó, tên thú nhân na...Này... buông...ta ra...a...ưm!"

"Lần nữa thôi!"

"Không...buông...a...ha...ra...ưm..."
 
[Đam Mỹ] Xuyên Qua Thế Giới Thú Nhân Làm Sao Sống Đây
Chương 4 - Trở về bộ lạc


Lần cuối cùng Trạch Lôi phóng thích thì hắn đã ngất đi, cơ thể không còn sức mặc y làm gì thì làm.

Lúc tỉnh dậy, Tạ Phi thấy mình cơ thể đau nhức cực kì, nhất là phần hông trở xuống, nhớ tới chuyện làm hôm qua của mình, mặt không khỏi dần đỏ lên.

Trạch Lôi thấy người trong lòng động đậy, khẽ mở mắt, ôm hông hắn hỏi: "Ngươi tỉnh rồi à?"

"Ừm, ngươi buông ta ra đi, làm gì ôm chặt thế."

"Ngươi là nói ngươi muốn làm giống cái của ta mà không phải sao, ta ôm ngươi một chút thì có sao!"

Nghe y nói lời này, hắn á khẩu không nói được gì bởi nó là sự thật.Bây giờ, Tạ Phi mới nhìn quanh nơi mình đang ở, là một cái sơn động lớn a.

"Trong lúc ta ngất đi ngươi đưa ta đến chỗ này?"

"Trong rừng rậm buổi đêm có dã thú, ta phải bảo đảm an toàn cho ngươi nên tìm sơn động gần nhất ở đó."

Ta khinh, nếu mà sợ thú dữ thì đã không đánh dã chiến một hồi ở đó.

Tạ phi cũng phát hiện ra mình đã được tẩy rửa sạch người, thầm nghĩ tên thú nhân này còn có nhân tính.Trạch Lôi đang hưởng thụ cảm giác ôm giống cái là thế nào, thì y chợt nhớ ra một chuyện, bọn y đã làm chuyện bầu bạn nên làm mà vẫn chưa biết tên nhau."

À mà ngươi tên gì vậy?

Ta còn chưa biết tên ngươi!"

Lúc nghe câu này, Tạ Phi nghĩ mình đúng thật là quả quyết, chưa biết tên đối phương mà đã dân cúc tới cửa, a cái mặt già này, tuy hắn mới 25 tuổi thôi."

Ta tên Tạ Phi, còn ngươi?"

"Ta là Trạch Lôi!"

Trạch Lôi đáp lại."

Lát nữa ta theo ngươi về bộ lạc đúng không?"

Trạch Lôi nghe xong liền ôm chặt Tạ Phi càng chặt, cả mặt dụi vào người hắn nói: "Đúng rồi, ta mang ngươi về để đại vu tổ chức nghi thức bầu bạn, về sau ngươi sẽ là giống cái chính thức của ta!"

A thì ra là thế, về sau hắn sẽ có một người đàn ông cho riêng mình.

Trong lúc suy nghĩ miên man, hắn không để ý cái đầu của con sư tử nào đang chiếm tiện nghi hắn.

Lúc Tạ Phi phát hiện, sợ hắn lại đói khát lần nữa nên mạnh tay đẩy y ra tự mình đứng lên.

Do động tác nhanh chóng ngồi dậy của hắn, mà nơi phía sau đau ê ẩm khiến hắn phải trừng to mắt với con sư tử này.

Biết mình không thể chiếm được tiện nghi, Trạch Lôi cũng theo mà ngồi dậy, thấy Tạ Phi trừng mắt nhìn mình, y chỉ thấy hắn đáng yêu thôi.

Không ngờ một ngày nào đó y lại có được một giống cái xinh đẹp, lần đầu gặp mặt quyết phải làm được bầu bạn của y a, đám trong bộ lạc mà biết được y một lần đi săn mà hốt được giống cái chắc chắn đỏ cả mắt, nghĩ đến đây tâm tình Trạch Lôi vui vẻ cực kì.

Đứng dậy thấy mình không mảnh vải che thân khiến hắn ôm người lại, rồi chợt nhớ tới quần áo của hắn ở bờ sông hôm qua, đó là tài sản duy nhất hắn còn trên đời,hắn không muốn quấn da thú đâu a.

"Trạch Lôi, quần áo của ta ngươi có mang theo không?"

"Ý ngươi nói là cái này."

Y vừa nói vừa mang bộ quần áo của hắn qua, hắn vừa nhìn rồi lấy tới mặc lên người, không ngại ánh mắt của tên thú nhân nào đó.

"Lúc ta chuẩn bị mang ngươi đi thì thấy quần áo ngươi treo gần đó nên lại xem thử, ta rất ngạc nhiên với loại vải này, vừa mềm vừa mỏng không như vải da thú thô cứng, nên ta mang theo nghĩ nó đối với ngươi rất có ích."

"Tất nhiên, đây là bộ quần áo duy nhất của ta!"

"Bộ lạc ngươi có thể làm ra loại áo quần này sao?"

"Có thể xem là thế đi."

Là máy móc làm nhưng con người chế tạo ra máy móc mới làm được ấy nhỉ.Nghe xong Trạch Lôi có phần vui mừng, nếu trong tộc cải tạo được vấn đề áo quần như này không phải sẽ tốt hơn sao: "Tạ Phi, thế ngươi có biết làm không?"

Hắn lắc đầu tỏ vẻ không biết, cái này phải dụng cụ như nào như nào hắn cũng không biết.

Thấy Tạ Phi lắc đầu, y cũng không hỏi nữa, nhìn vải này y cũng biết rất khó làm nên cũng không mong đợi.

Trạch Lôi đứng ra ngoài cửa sơn động, thấy không còn sớm nữa cũng đến lúc phải về.

Y biến về hình thú, một con sư tử to lớn đứng trước cửa động, đôi cánh to dài tùy thời vương rộng, bờ lông trắng dày xõa đung đưa, trước ngực còn có một nhóm lông đen.

Lúc thấy Trạch Lôi biến về hình thú của mình, Tạ duy nhìn mà trợn tròn to mắt.

Bà nó, đây là người đàn ông của ta sao, có cần ngầu như thế không."

Tạ Phi, ngươi leo lên lưng ta để ta chở ngươi về."

"Ta lại đây!"

Hiện giờ hắn hận không thể lập tức bay qua đó, nhưng do phía dưới không cho phép, Tạ Phi lại không muốn nói với Trạch Lôi, thế cái mặt già này biết bỏ đâu.Leo lên lưng Trạch Lôi xong, y liền xuất canh bay lượng trên trời, Tạ Phi không kịp đề phòng, giật người hai cái rồi ôm chắc cái đầu sư tử.Nhìn từ trên cao xuống, hắn cảm thán không thôi, đúng là rất đẹp nhưng hắn lại thích con sư tử trước mặt hơn, nhất là bộ lông nó, dụi vô người rất thích, cảm giác thật mềm mại Tạ Phi khó cưỡng lại với một số động vật có lông đặt biệt là lông dày thế này.

Suốt dọc đường, Trạch Lôi có hơi lo lắng cho Tạ Phi, sợ hắn như lần đầu gặp mặt, sợ hình thú của y.

Trạch Lôi cũng thương tâm lắm ai lại muốn giống cái nhà mình sợ hình thú mình cơ chứ.

Nhưng cả quảng đường, Tạ Phi đặc biệt hưng phấn, chỉ ngồi trên lưng chơi với bộ lông của y, chơi xong liền thỏa mãn dụi dụi.

Trạch Lôi nhìn mà hưng phấn không thôi, này là bắt đầu tiếp nhận hình hình thú của y đi.

Vì vui vẻ nên y bay lượn càng nhanh, khiến mấy lần Tạ Phi phải giật ôm chặt người y, khiến hắn oán giận không thôi với con sư tử dưới thân mình.

Mà Trạch Lôi không biết, lần đầu Tạ Phi thấy hình thú của y sợ hãi là do nghĩ y là mãnh thú, còn bây giờ biết y là thú nhân của mình cho nên thích làm gì thì làm.Hai người trong lúc trở về, Trạch Lôi có nói về bộ lạc của y, của tộc người khác, chỉ cần Tạ Phi hỏi thì y sẽ trả lời.
 
[Đam Mỹ] Xuyên Qua Thế Giới Thú Nhân Làm Sao Sống Đây
Chương 5 - Bộ Lạc


Trên đường trở về, Tạ Phi được Trạch Lôi nói rất nhiều về bộ lạc của y, khiến hắn cũng hiểu đại đại khái nơi này.

Thú nhân mạnh mẽ, có sức chiến đấu cao trong bộ lạc sẽ đảm nhiệm vai trò đi săn.

Còn giống cái a, tất nhiên là yếu ớt, làm mấy việc lặt vặt trong tộc, nhà ai mà có giống cái là được thú nhân cưng chiều như trứng.

Tạ Phi cũng nghĩ bây giờ mình cũng là giống cái, có cả thú nhân làm bầu bạn luôn rồi, không lẽ về bộ lạc hắn hết ăn lại nằm như thế, Tạ Phi đối với việc này thật sự không quen, thôi kệ vào bộ lạc trước rồi tính.

"Trạch Lôi ngươi bay lâu như vậy thì gần tới chưa?"

"Sắp rồi, phía trước nữa là tới."

Trạch Lôi trả lời."

Ừm!"

Nói rồi hắn lại ôm đầu thú nhân dưới thân mà dụi dụi vào mặt, hắn thật thích hình thú của Trạch Lôi a, thích quá giờ làm sao đây.

Trạch Lôi thấy giống cái nhà mình dụi lấy người y, rồi cười ha hả một mình, khiến y hơi phấn khích.

"Tạ Phi a, ngươi cười cái gì vậy?"

Hắn chôn mặt trong đám lông dày mà trả lời: "Ta thích hình thú của ngươi, lông vừa dày vừa đẹp!"

"Ngươi thích hình thú của ta, vậy có thích ta không?"

Dù Tạ Phi đã nói rất thích y, nhưng y thấy vẫn hỏi lại cho chắc."

Tất nhiên là thích, không thích thì làm sao cùng ngươi làm chuyện đó, với lại thú nhân của ta đẹp trai thế này ta còn hãnh diện a!"

Nghe Tạ Phi chính miệng thừa nhận lần nữa, còn khen y đi, y có đôi phần vui mừng mà bay nhanh hơn trước, làm ít phút sau là đến được bộ lạc .Đứng trước cửa bộ lạc, hắn cảm thán không thôi, từ giờ trở đi hắn sẽ sống ở đây.

"Đi, ta đưa người vào."

"Ừm."

Hắn gật nhẹ đầu cùng Trạch Lôi vào tộc.Vừa vào trong hắn liền tròn to mắt, mẹ ơi toàn thú nhân bay lượn trên trời, hình thú to khỏe, còn có con đang bay đến hướng bọn hắn.

Trong đó có một thú nhân kiến hắn chú ý, phải nói là hình thú của thú nhân đó khiến hắn chú ý mới đúng.

Các ngươi từng thấy con rắn nào biết bay trên trời chưa, không hình như là mãng xà.

Tạ Phi nhìn mà không chớp mắt, có chút hưng phấn muốn sờ thử.

Trạch Lôi nhìn giống cái nhà mình đặt biệt hưng phần khi thấy Mộc Nhĩ, mặt không khỏi đen lại.

"Zô Trạch Lôi, ngươi đi săn làm gì cả đêm không về, ta còn tưởng ngươi trong lúc săn ngủ quên trong đó đấy!"

Người nói chính là Mộc Nhĩ vừa cùng đám bạn hạ cánh xuống.

Vì chuyện hồi nãy mặt y có chút đen nhưng vẫn trả lời: "Hôm qua ta đi săn liền thấy giống cái bị lạc trong rừng nên cứu mang về bộ lạc."

"Giống cái!"

Cả đám cùng nhau đáp, đối với họ giống cái trân quý ở trong rừng một mình là rất nguy hiểm, may được Trạch Lôi cứu về.

Thế là bây giờ bộ lạc mình lại có thêm một giống cái, vậy bọn họ lại có thêm một cơ hội.

Mộc Nhĩ nãy giờ nói chuyện với Trạch Lôi tự khắc cũng thấy Tạ Phi phía sau, giống cái này cũng quá đẹp đi, đứng phía sau Trạch Lôi tạo cảm giác nhỏ bé, cần được bảo vệ khiến thú nhân ở đây càng thêm cho mình một cơ hội.

"Chào mọi người, ta là Tạ Phi!"

Thấy ai nấy cuối cùng cũng chú ý hắn, Tạ Phi liền bước ra chào hỏi.

Giọng hắn vừa vang lên, các thú nhân liền muốn bắt giống cái này về nuôi a.

Mặt Trạch Lôi không khỏi đã đen mà còn đen hơn, liếc nhìn từng người ở đây, nhưng đâu phải ai cũng hiểu ý Trạch Lôi."

Chào ngươi, ta là Mộc Nhĩ còn đây là Bạch Tân với Bạch Lân."

Hai thú nhân kia được giới thiệu không khỏi đỏ mặt nhìn giống cái trước mặt.

Tạ Phi tất nhiên không để ý ai đỏ mặt vì hắn, bởi lòng hắn bây giờ chỉ muốn Bạch Nhĩ biến về hình thú để sờ một chút.

Hai người Bạch Tân với Bạch Lân là anh em nên đều là báo, hắn không hứng thú lắm .Đúng lúc này, có một người đi ra từ nhà gỗ gần đó, thấy bọn hắn liền nhanh chân đi tới.

"A, tộc mình có giống cái mới hả, chào ngươi ta là Tiêu Vũ."

"Ta là Tạ Phi."

Ấn tượng của hắn đối với người này là mái tóc đỏ rực, khuôn mặt thanh tú, dáng người mảnh khảnh a, thì chắc là giống cái.

"Bây giờ ngươi tới bộ lạc ta, vậy thì ở nhà ai nhỉ!"

Tiêu Vũ giả vờ nhìn quanh qua đám thú nhân mong đợi nhìn mình, liền cười cười, nói lên tan nát cõi lòng."

Nhà ai cũng được mà không phải các ngươi!"

"Tại sao lại thế?"

Bạch Lân lên tiếng hỏi."

Bởi vì các ngươi đều là thú nhân, để con người ta ở nhà các ngươi thế không phải bị ăn hết sao!"

Nói xong liếc xéo lại một lượt cho chúng thầm bỏ ý định, nhất là Mộc Nhĩ.

"Cũng đúng, giống cái độc thân ai lại ở với thú nhân đúng không Trạch Lôi!"

Mộc Nhĩ nói xong còn đụng nhẹ vai của Trạch Lôi.

Trạch Lôi im lặng nãy giờ, cuối cùng cũng lên tiếng: "Không, hắn sẽ ở cùng ta."

"Cái gì!!!"

Cả đám đồng loạt trả lời, đến Tiêu Vũ ngày thường ít bị đả kích cũng khiếp sợ không thôi.

"Không phải chứ Trạch Lôi, ngươi mang người về nhưng đâu phải người của ngươi!"

Bạch Lân bất mãn phản bác.Y đã thấy tụi này nhìn giống cái nhà mình với vẻ như muốn bắt hắn về, khiến Trạch chỉ muốn cận lực giấu Tạ Phi đi không cho ai thấy, chỉ một mình y được nhìn.

"Bởi vì hắn là giống cái của ta!"

Nói xong ôm hắn vào lòng cúi xuống hôn lên đôi môi mềm mại ấy, vị vẫn như trước nhỉ.

"Ngươi...Ngươi...đây là cường bạo giống cái không thể được!"

Mặt Bạch Lân đã đỏ rần, mấy người còn lại cũng cảm thấy ngại ngùng."

Ai nói ta cường bạo, ta danh chính ngôn thuận hôn xuống, với cả Tạ Phi cũng đâu phản kháng!"

Hắn nghe mà muốn đỡ trán, ta là người trong cuộc còn chưa bảo gì mà các ngươi đã thay ta quyết định a, ở nhà ai mà không được chứ, đối với hắn không quan trọng.

Lúc Trạch Lôi ôm hắn hôn xuống, hắn cũng khiếp sợ hơn bọn người Tiêu Vũ, nhưng hắn không phản kháng là bởi vì chuyện sớm muộn ai cũng biết, nên cũng hưởng thụ luôn cái hôn.

Mọi người nghe thấy cũng có lý, cuối cùng Tiêu Vũ lên tiếng hỏi Tạ Phi:
"Hắn nói ngươi là giống cái của mình là đúng hả?"

Hắn gật đầu xem như đúng rồi,Trạch Lôi thấy thế vui sướng trong lòng, lúc đó y cũng làm liều thôi, trong trong cũng sợ rằng Tạ Phi sẽ tức giận, nhưng không hắn thật sự nghe theo.Mộc Nhĩ cảm thán không thôi: "A Trạch Lôi, ngươi đi săn không về một đêm mà hốt được sống cái xinh đẹp, ta cũng muốn!"

"Không phải ngươi có Tiêu Vũ rồi à?"

Hai người nghe xong đồng thời biến sắc, mặt hơi cứng lại, vẫn là Tiêu Vũ phá tan cục diện."

Các ngươi nói tiếp đi, ta có việc cần làm, Tạ Phi nếu ngươi ở với Trạch Lôi thì gần nhà ta, có gì rảnh qua chơi!"

"Ừm, ta biết rồi ,ngươi đi đi!"

Hắn cũng muốn có hàng xóm như vậy, biết thời gian còn lại rất rảnh nên việc có bạn chỉ là chuyện sớm muộn.Nghe xong Tiêu Vũ chạy đi vọt về phía dòng suối.

Mộc Nhĩ mặt cũng hơi cứng ngắt nói câu ta đi săn rồi cũng chạy đi, hai người Bạch Tân với Bạch Lân không có việc gì cũng rời đi, chỉ là trước khi đi Bạch Lân nhìn Tạ Phi có hơi tiếc nuối.Tạ Phi hỏi "Bây giờ ta về nhà ngươi đúng không?"

"Đi, ta dẫn đường!"

Trạch Lôi trả lời."

Mộc Nhĩ và Tiêu Vũ họ làm sao thế" Hắn thấy lúc Trạch Lôi nói Bạch Nhĩ có Tiêu Vũ, vẻ mặc họ có chút cứng ngắt, không khỏi có chút tò mò."

Là Tiêu Vũ thích Mộc Nhĩ, mà không giám nói, Bạch Nhĩ cũng không bảo gì nên cứ mập mờ như thế!"

Thì ra là yêu đơn phương, cũng tội Tiêu Vũ mà thôi kệ lo chuyện mình trước a.

Tạ Phi thấy thiết kế nhà ở đây rất đơn giản, là làm bằng gỗ, nhưng được cái nhà rộng rất to, phòng ngủ có cái giường được lót da thú, hắn lại ngồi thử xem thế nào, thì thấy Trạch Lôi từ cửa vào đi đến gần hắn hôn ngấu nghiến, hắn cùng tùy thời mà đáp lại.

Hai người hôn xong buông ra không làm gì nữa, eo hắn còn đau lắm không chơi quá liều lượng được đâu.

Trạch Lôi cũng biết nên buông ra, tuy có hơi tiếc nuối, hắn nhìn vẻ tiếc nuối này mà phun trào không thôi, ai hôm qua chơi hắn như cầm thú đấy hả, giờ còn tỏ vẻ thương tâm a.
 
[Đam Mỹ] Xuyên Qua Thế Giới Thú Nhân Làm Sao Sống Đây
Chương 6 - Giống cái Kha Minh


Tạ Phi đi quanh nhà, nhìn đủ mọi thử lạ lẫm xung quanh, tham quan xong, hắn mới nhớ ra từ sáng giờ mình chưa ăn sáng, có chút đói bụng."

Trạch Lôi, nhà ngươi có gì ăn không?

Ta có chút đói!"

Trạch Lôi vẫn đang đắm chìm trong vui sướng, nghe hắn hỏi, không khỏi nghĩ đến mình thất trách, để giống cái của mình đói là lỗi của thú nhân."

A Tạ Phi, ta quên mất đi săn thú, giờ ta đi săn, trong bếp có ít trái cây, ngươi ăn cho đỡ đói chờ ta về được không?"

Tạ Phi suy nghĩ, trong lúc mình đợi Trạch Lôi đi săn thú về, có thể đi tham quan bộ lạc trước, cũng hợp tình hình lí."

Ngươi đi đi, cẩn thận chút, đừng để bị sao không ta thương tâm lắm!"

Hắn nói chậm rãi, kéo câu cuối thêm phần mờ ám.

"Ừ ta biết rồi, ta đi đây!"

Nói xong câu lại hôn chụt lên môi hắn một cái rồi mới đi.

Thấy Trạch Lôi hóa về hình thú bay đi xa, Tạ Phi mới vào phòng bếp lấy ít trái cây lên ăn.

Nhìn ngang nhìn dọc cũng chả biết trái gì, nhưng nghe Trạch Lôi nói ăn được hắn liền yên tâm.

Chọn quả to nhất trong đám, hắn bỏ trong miệng cắn một phát."

Ưm mùi vị rất ngon nha, chua chua ngọt ngọt đúng vị hắn thích."

Tạ Phi vừa ăn vừa đi ra khỏi cửa, đúng lúc gặp Tiêu Vũ gần đó.

"A Tạ Phi, bên này!"

Tiêu Vũ thấy hắn, liền ngoắc tay kêu qua, hắn cũng thuật thế đi qua.

Tiêu Vũ nhìn quanh, không thấy Trạch Lôi liền hỏi: "Trạch Lôi đi đâu rồi?"

"Y đi săn thú rồi."

Tạ Phi thuận miệng đáp."

À, vậy ngươi giờ đang đi đâu?"

"Ta định đi tham quan bộ lạc một chút, nếu ngươi rảnh thì dẫn ta đi được không?"

Có người dẫn đường còn hơn một đứa mù đường như hắn a.

"Ngươi muốn đi cùng ta là đúng rồi đấy, đi giờ ta dẫn ngươi đi!"

Tiêu Vũ muốn còn không được, làm thân được với giống cái mới, ai lại không thích.

Tạ Phi cũng cười cười đi theo.Hai ngươi đi đường nói chuyện không ngừng, ngươi hỏi ta trả lời.

Hắn nhìn mọi thứ xung quanh, quang cảnh ở đây quả thực rất đẹp, xa xa có một con suối, khi sáng hắn thấy ở xa nên không rõ, giờ lại gần hắn mới cảm thán hoàn toàn.

Con suối này chảy dọc từ trên kia xuống, nước rất trong, có mấy con cá nhảy tung tăng trong nước, hắn nhìn mà chảy cả nước dãi.

Xung quanh có nhiều cây cối, hương vị thiên nhiên trong lành, không như nơi hắn sống không khí ô nhiễm cực kì.Tiêu Vũ lại vỗ vai hắn: "Ngươi thấy nơi này đẹp không?"

"Ân, rất đẹp!"

Tạ Phi nhìn lên bầu trời trong xanh mà trả lời.Thưởng thức xong cảnh đẹp, Tạ Lôi liền chuyển mục tiêu qua mấy con cá gần đó, mắt như tỏa sáng nhìn chằm chằm không thôi.

"Tiêu Vũ, hay mình bắt mấy con cá đó về nướng ăn đi!"

"Mấy con cá đó hả?"

Tiêu Vũ chỉ chúng, chúng vẫn chưa biết gì mà nhảy múa tung tăng ."

Ừm đúng rồi !"

Hắn gật đầu nhưng ánh mắt không rời khỏi chúng nó.

"Nếu ngươi muốn ăn thì phải đợi thú nhân về đã!"

"Tại sao phải đợi họ về?"

Hắn nghi hoạt hỏi.

"Mấy con cá đó trơn lắm, giống cái càng không bắt được nên muốn ăn thì phải đợi thú nhân về bắt."

Tiểu Vũ chỉ vào chúng nó nói, đây cũng không phải lần đầu tiên cậu nghe có giống cái muốn bắt cá."

Ta có cách bắt được, mà không nhờ thú nhân đấy!"

"Cách gì?"

Tiêu Vũ ánh mắt tỏa sáng.

Cách đó không xa có mấy tiếng cười khanh khách vang lên, Tạ Phi đang định trả lời thì không khỏi nhíu mày.

Quay qua nhìn thì ra là ba giống cái, họ đang đi về phía hắn mà vẫn che miệng cười, trong đó một giống cái nhìn thấy rất xinh đẹp, nét đẹp hơi thiên về nữ giới, đứng trong ba người rất nổi bật."

Kha Minh, các ngươi cười cái gì?"

Tiêu Vũ sớm đã không vừa mắt nhóm giống cái này, ỷ mình xinh đẹp nhất tộc mà kiêu căng, không xem giống cái khác ra gì, Kha Minh chính là giống cái Tạ Phi thấy xinh đẹp.

"Chuyện cười chứ gì nữa!"

Giống cái Lạc An bên phải cười nói, hai người kia cũng cười theo xem như tán thành.Lông mày Tạ Phi liền muốn nhíu lại thật chặt, sao hắn cứ cảm thấy ác ý của mấy giống cái này nhỉ, có phải do hắn đa nghi quá không.

"Chuyện cười gì?"

Vẫn là Tiêu Vũ lên tiếng phản bác, hắn cũng muốn nói lắm nhưng do không quen mấy người này, với lại chưa biết ý đồ của bọn họ.

"Còn chuyện gì nữa, thì là chuyện giống cái mà lại nghĩ mình có thể bắt được cá mà không cần thú nhân."

Lần này trả lời là giống cái An Kha bên trái.

"Nếu ta bắt được thì sao?"

Hắn xác nhận mấy giống cái này rõ ràng có địch ý với hắn, nhưng hắn không rõ mình đắc tội với ai khi nào."

Chỉ với ngươi?"

Kha Minh chỉ hắn.

"Kha Minh, ngươi không cần phải quá đáng như vậy!"

Tiêu Vũ chắn trước người hắn nói."

Ta quá đáng khi nào!"

Tiêu Vũ cười khẩy một cái, nói lớn: "Không phải ngươi ghen tị Tạ Phi được làm giống cái của Trạch Lôi sao?"

Sao lại có Trạch Lôi ở đây, với lại sao mấy giống cái này lại biết được hắn là người của Trạch Lôi, hắn nhớ mình sáng nay mới tới bộ lạc, còn chưa tới một ngày.Tạ Phi không biết, lúc hắn và Trạch Lôi vừa vào nhà mình, tin đồn ầm lên khắp bộ lạc, khiến nhiều người hâm mộ không thôi, nhưng nhiều người ái mộ Trạch Lôi cũng ganh ghét hắn, ví dụ như ai Kha Minh.

"Ta nào có ganh tỵ với hắn, Trạch Lôi cuối cùng sẽ thuộc về ta, còn hắn chỉ là Trạch Lôi tiện tay cứu trong rừng, cứ tưởng như thế là làm được giống cái của Trạch Lôi sao, đừng có mơ!"

"Ồ, Trạch Lôi sẽ thuộc về ngươi sao?"

Tạ Lôi thấy có người sỉ nhục mình không nói, mà lại muốn lấy người của hắn về bên mình, Tạ Phi nghe tới là càng chán ghét không thôi, người hắn mà cũng dám chiếm, gan phình rồi hay sao.

"Đúng, nên ngươi tránh xa Trạch Lôi ra, đừng bám lấy Trạch Lôi nữa!"

"Đúng, tránh xa người ta ra, bám riết không tha như thế xem có liêm sỉ không!"

Hai giống cái bên cạnh phụ họa.

"Ta có bám riết thì Trạch Lôi cũng là chuyện của ta, các ngươi cũng thử bám riết thử xem, xem Trạch Lôi có phải của các ngươi không?"

Hắn thầm nghĩ Trạch Lôi đúng là vận đào hoa, về phải hỏi y còn những ai không, hắn không muốn người của mình khi nào cũng bị thương nhớ đâu."

Ngươi nói Trạch Lôi là của ngươi, vậy bằng chứng đâu?"

"Ta cần gì phải cho các ngươi xem bằng chứng."

"Ngươi không mang ra thì chứng tỏ không có rồi, được có cái nói khoác lác!"

Mặt Kha Minh kinh bỉ nói."

Tạ Phi, không cần để ý đến bọn họ, chúng ta đi!"

Tiêu Vũ nó nói xong cầm tay hắn định kéo đi.

Tạ Phi kéo tay Tiêu Vũ lại: "Khoan đã, ta chưa cho bọn họ xem bằng chúng cứ mà!"

"Ngươi có?"

"Tất nhiên."

Hắn cười nói."

Vậy sao ngươi không đem ra cho bọn họ xem Tiêu Vũ nghi hoặc hỏi.

Bọn Kha Minh nghe hắn nói có chứng cứ liền nhìn chằm chằm hắn, trong lòng Kha Minh liền có điểm bất an.
 
[Đam Mỹ] Xuyên Qua Thế Giới Thú Nhân Làm Sao Sống Đây
Chương 7 - Giải quyết Kha Minh


"Ta chỉ sợ nói ra các ngươi sợ hết hồn!"

Hắn ra vẻ thần bí nói."

Có cái gì mà chúng ra phải sợ, ta chỉ sợ ngươi đưa ra chứng cớ giả thôi!"

"Sao mà giả được, giấu vết còn lưu lại trên người rất rõ ràng nữa là, các ngươi muốn xem thử không?"

Nói câu mờ mờ ám ám, rồi cười cười nhìn bọn họ.Nghe được câu này, ai còn không hiểu chính là ngu, Kha Minh cũng không ngoại lệ, mặt biến sắc tái nhợt.An Lạc bên cạnh sao chịu thua thiệt, liền hùng hồn phản bác: "Ngươi nói dối, các ngươi mới gặp nhau hôm qua, còn chưa cử hành nghi thức bầu bạn mà đã làm chuyện đó là không thể nào!"

"Sao lại không thể."

Nói rồi hắn đưa tay lên cởi hai cúc áo, chi chít dấu hôn trên ngực như được thoát mở phơi bày cho người ta xem.

Tiêu Vũ ở bên cạnh đỏ mặt không thôi, thầm nhủ rằng tên Trạch Lôi này ăn con người ta không còn cái gì nữa.

Kha Minh nãy giờ mặt đã trắng bệch, nhìn thấy dấu hôn đó lửa giận càng lan lên, hận người được Trạch Lôi yêu thương là mình mới phải, sao lại là tên giống cái ti tiện này được.

Kha Minh cậu là người xinh đẹp nhất tộc, được hưởng những thứ tốt nhất, những gì cậu không có được thì tên khác cũng không có được.

Nghĩ rồi giơ tay định tát vào mặt Tạ Phi, nhưng hắn đâu phải cái đậu hũ mềm thích đánh liền đánh được đâu.Lúc tay Kha Minh gần chạm vào mặt hắn, hắn liền nghiêng người né ra, đồng thời bồi thêm một cái tát vào mặt Kha Minh.

Hai người kia thấy thế, cũng lại định giáo huấn hắn, Tiêu Vũ thấy liền lại cản người: "Các ngươi định làm gì?"

"Hắn dám đánh Kha Minh, tất nhiên là lại đánh hắn!"

"Cái đó là Kha Minh tự làm tự chịu, ai bảo cậu ta định đánh Tạ Phi trước!"

Kha Minh ôm mặt, hét lớn lên nói: "Con tiện nhân kia, mày dám đánh tao, mày biết tao là ai không?"

Tạ Phi khinh bỉ nhìn Kha Minh: "Mày là ai tao đếch quan tâm, nhưng đụng tới người của tao thì mày coi chừng!"

Nói câu cuối cùng, ánh mặt hắn lạnh lùng nhìn Kha Minh, bỏ lại một câu "chúng ta đi" rồi cùng Tiêu Vũ trở về.

Bỏ lại ánh mắt đầu oán hận của ba người kia.Trên đường trở về, Tiêu Vũ vui vẻ không thôi, thầm than Tạ Phi mạnh bạo thật, là cậu cũng khó làm được.

"Tạ Phi, khi nãy ngươi tát Kha Mình mà ta nhìn đã con mắt, trong tộc Kha Minh ỷ lại mình xinh đẹp nhất tộc và là con của tộc trưởng mà không xem ai ra gì, giống cái bị cậu ta bắt nạt rất nhiều nhưng không dám phản kháng, nhiều thú nhân biết tính cách cậu ta như thế mà vẫn theo đuổi cậu ta."

"Thế có liên quan gì đến Trạch Lôi?"

Tạ Phi thắc mắc hỏi.Tiểu Vũ trả lời: "Tất nhiên là liên quan, Trạch Lôi là dũng sĩ của bộ lạc này, được nhiều giống cái theo đuổi, Kha Minh cũng thích Trạch Lôi nhưng Trạch Lôi không đáp lại.

Từ đó những giống cái theo đuổi Trạch Lôi liền có họa, không yên ổn với Kha Minh, Kha Minh cứ ngỡ giờ không có ai tranh với mình nữa thì ngươi nhảy ra, hắn không tức đến phọt máu mới lạ!"

"Bây giờ Trạch Lôi là người của ta, ta sẽ không cho phép giống cái nào muốn cướp y khỏi ta!"

Hắn nói với giọng điệu nghiệm túc.

Tiêu Vũ nhìn hơi ngỡ ngàng xíu, cậu cũng muốn có dũng khí này để theo đuổi Mộc Nhĩ, mang Mộc Nhĩ về bên cạnh mình a.

"Đến nhà ta rồi, ngươi về đi, cảm ơn ngươi hôm nay dẫn ta đi tham quan bộ lạc!"

Hắn cười ôn hòa nói.

"Không sao, không sao, nhà ta ở bên kia gần đây lắm!"

Nói xong Tiêu Vũ chỉ một căn nhà cách đó không xa.

"A thì ra là hàng xóm!"

"Hàng xóm là gì?"

Tiêu Vũ ngơ ngác hỏi."

Hàng xóm là gần nhà nhau, ngươi không biết sao?"

"Không, lần đầu ta nghe!"

Tiêu Vũ ngại ngùng lắc đầu.

"Thôi ngươi về đi, Trạch Lôi chắc sắp đi săn về rồi!"

"Ừm ta đi đây, có rảnh thì qua ta đi chơi""Ngươi đi cẩn thận."

Thấy người đã vào nhà rồi, Tạ Phi cũng vào nhà luôn, thầm nghĩ Trạch Lôi về đây chết với hắn.

Hoa cỏ bên ngoài nhiều thế này, không biết có mỗi mình hắn còn ai khác không, đã xác định được Trạch Lôi sẽ sống với mình cả đời thì hắn cũng không cho phép ai xen vào gia đình của hắn, tuyệt đối không được.
 
[Đam Mỹ] Xuyên Qua Thế Giới Thú Nhân Làm Sao Sống Đây
Chương 8 - Lưu Manh


Lúc Trạch Lôi trở về đã là chiều tối, tay xách theo con mồi đã xử lý sạch sẽ mà vào nhà.

"Tạ Phi, ngươi đợi ta có lâu không?"

Y vào nhà liền thấy Tạ Phi ngồi ở nhà chính, cả người mềm nhũn dựa vào bàn nhìn y.

Tạ Phi nheo mắt nhìn y, trả lời: "Khi nãy ta cùng Tiêu Vũ đi tham quan bộ lạc, cũng mới về thôi."

"Vậy ta mang con mồi xuống bếp trước, nướng chín cho ngươi ăn nha!"

"Ngươi đi đi ta ngồi đây đợi."

Giọng của hắn có chút lãnh đạm, mắt vẫn không rời khỏi Trạch Lôi.

Trạch Lôi mang con mồi xuống bếp, trong đầu cứ cảm thấy Tạ Phi có gì đó sai sai, nhưng nghĩ đi nghĩ lại chắc Tạ Phi mới đến bộ lạc có phần không quen, nghĩ thấu đáo xong y tập trung vào nướng thịt.

Trực giác của Trạch Lôi rất đúng, Tạ Phi bây giờ có chút giận chó đánh mèo, hắn biết thế là không đúng, nhưng càng nghĩ đến hắn càng khó chịu không thôi.

Từ lúc đợi Trạch Lôi trở về, hắn chỉ ngồi nghĩ xem có cách gì, người ta nhìn vô là sẽ biết Trạch Lôi là người đã có chủ, ai biết rồi mà còn dám đến đập chậu cướp hoa của hắn nữa không a, mà nếu dám hắn chém bay xác luôn.

Lúc Trạch Lôi mang thức ăn lên, hắn mới hồi thần lại, cách cũng đã nghĩ xong, miệng cũng cười toe toét như cũ.

Trạch Lôi nhìn có chút ngẩn ngơ, tim đập mạnh, nghĩ giống cái nhà mình thật xinh đẹp."

Ưm Trạch Lôi, ngươi nướng thịt thơm thật!"

Tạ Phi ngửi ngửi mùi thịt nướng, hắn cảm thấy tay nghề Trạch Lôi rất chuẩn.Được bầu bạn mình khen, Trạch Lôi có chút vui sướng, tay thì gắp những miếng thịt mềm nhất cho Tạ Phi.

Mùi vị không tệ, tuy ăn chỉ cảm thấy có mỗi nguyên liệu là muối, thế hắn vẫn rất vừa lòng, cưới được thú nhân này thật tốt, thế hắn sẽ không để người "vợ" trước mặt đây bị người ta cướp mất đâu.

"Mà Trạch Lôi này, trước lúc gặp ta, ngươi rất được giống cái ở đây xem trọng đúng không?"

"Cũng được xem là thế đi!"

Y gật nhẹ đầu, tiếp tục phần ăn của mình.

"Vậy ngươi có từng thích ai trong đó không, ví dụ như Kha Minh chẳng hạn."

Hắn nheo mắt hỏi, nếu trước kia Trạch Lôi thích ai cũng được nhưng bây giờ đã là người của hắn rồi, dám nhớ thuơng người nào khác, Tạ Phi sợ mình sẽ không bình tĩnh nổi."

Trước kia không có giờ chỉ có mình ngươi!"

Trạch Lôi nhìn thẳng mắt hắn trả lời, sự yêu thương như tràn ngập trong đôi mắt.

Tim hắn có xu hướng đập càng ngày càng nhanh, hai tai đã đỏ bừng, mặt có chút thẹn thùng nhưng hắn vẫn nhìn thẳng lại mà đáp.

"Ngươi cũng là tình đầu của ta!"

Nói xong hắn cười say đắm mà lại gần câu lấy cổ Trạch Lôi mà hôn xuống.

Hai người hôn môi triền miên, lưỡi Trạch Lôi cạy mở khoang miệng, cố ý dây dưa với lưỡi hắn không buông, nước bọt hai bên như hòa nguyện với nhau.Đến khi Tạ Phi đã mềm nhũn cả người, ngã vào lòng y, thì Trạch Lôi mới buông ra, hai người đồng thời thở dồn dập, lấy lại hơi.Mà trong mắt Tạ Phi bây giờ toàn là hơi nước, nhìn hết sức câu dẫn Trạch lôi.

"Tạ Phi ngươi này là dụ dỗ ta!"

Giọng y hơi trầm đục nói.

"Thì sao, ngươi không thích à!"

"Ta sợ ta không nhịn được!"

Nói rồi hơi thở phả vô tai hắn có chút nhột, hắn rụt cổ lại nằm trong lòng người kia.Trạch Lôi có chút hưởng thụ với cái ôm này, không muốn buông ra.

Nhưng y không buông ra chứ Tạ Phi vẫn buông ra mà nhảy xuống, y có chút tiếc nuối."

Ta muốn đi tắm!"

"A để ta mang chén đũa xuống rồi đi nấu nước cho ngươi."

"Không cần đâu, ta tắm nước lạnh cũng được!"

Thật ra hắn muốn hạ hỏa cho mình.

"Không được, ngươi tắm nước lạnh cảm lạnh thì sao!"

Y biết giống cái mềm yếu, rất dễ nhiễm bệnh.

"Không sao, ta tắm nhiều quen rồi!"

Không đợi Trạch Lôi trả lời, đã lần đường vô tìm phòng tắm.

Trạch Lôi cũng hết cách để nói, cũng ra con sông ở đó mà tắm, thú nhân thường tắm ở sông trong lúc đi săn trước khi về nhà, nên phòng tắm ở nhà chỉ làm ra đặt biệt cho giống cái.

Lúc Tạ Phi tắm xong thì nhớ ra một chuyện, là hắn chỉ có một bộ quần áo, bây giờ đã ở đây thì phải hỏi Trạch Lôi tìm người may áo quần, đâu thể mặc một bộ mãi được đúng không.Thấy trên kệ có một tấm da thú, chắc để lau người, hắn lấy xuống lau khô người xong quấn quanh hông đi ra.Đi quanh nhà mà không thấy Trạch Lôi, khiến hắn có chút lo lắng."

A Trạch Lôi, ngươi đi đâu rồi?"

Hắn vừa tìm vừa lẩm nhẩm một mình.Tạ Phi tìm trong nhà không có, bèn ra ngoài cửa nhìn xem, ngó xung quanh cũng không thấy, thầm nghĩ tên này đi đâu mà không nói với mình.

Đúng lúc ấy, có hai tên thú nhân đang bay trên trời ,nhìn thấy hắn không khỏi mở to mắt, có giống cái nào ra ngoài đường mà trắng trợn thế không.

Làn da trắng nõn, gương mặt thanh tú, do mới tắm xong tóc có chút ướt nên vuốt lên, mấy sợi rũ xuống nhìn hết sức quyết rũ, nhất là đôi chân dài kia, thẳng tắp sừng sững ở đó.

Hai người nổi tâm tư lên, lại gần Tạ Phi.

"Zô, giống cái nhà ai đây, sao lại ở đây một mình, hay là đi theo mấy anh đây đi chơi một chút!"

Một tên trong đó xoa xoa tay tay mà nói, ánh mắt thèm thuồng nhìn vào chân hắn, tên kia cũng không kém.

Tạ Phi nhìn ánh mắt của chúng, mày không khỏi nhăn lại, đúng là thế giới nào cũng có lưu manh nhỉ, không ngờ có một ngày thằng con trai như hắn cũng bị người ta dâm dê, cũng khó tin thật."

Ta không quen các ngươi!"

Hắn lạnh giọng nói, có ý định vào nhà.

Hai tên kia sao có thể bỏ qua dễ dàng như thế, lại cầm vào tay hắn không buông.

"Không quen thì giờ chúng ta làm quen!"

"Tao bảo buông ra!"

Hắn nhấn mạnh từng chữ nói.

"Zô hung dữ thế hả?"

Nói rồi nhân cơ hội bóp mông hắn một cái mà cười khà khà.

Tạ Phi thế mà bị sàm sỡ, vì không thấy Trạch Lôi nên hắn đã có hơi giận, giờ gặp ngay dám người này thì hắn triệt sôi máu.

"Mẹ nó, tao bảo buông tay ra, còn thằng chó này nữa, mày biết mày mới bóp mông ai không hả?"

Hắn la lên chửi.

Tạ Phi cố vùng vẫy khỏi tay thú nhân kia, nhân cơ hộ lại đấm tên dám bóp mông hắn hồi nãy, nhưng thú nhân được sinh ra đã rất nhanh nhạy nên tất nhiên bắt được cú đấm của hắn, mặt bỡn cợt xoa tay hắn nói.

"Có chút bạo lực nhưng ta thích!"

Tạ Phi cố thoát khỏi cái nắm tay ghê tởm của gã mà chửi.

"Tao nhắc nhở tụi mày lần cuối, đừng đụng vào tao không thú nhân của tao sẽ không tha cho tụi mày!"

"Tụi này cứ muốn đụng vào thì sao, Hạng Đảng kéo người đi chúng ta hưởng thụ!"

Hạng Đảng lại cầm eo Tạ Phi lôi đi, gương mặt đầy vẻ thèm khát nhìn hắn, hắn không khỏi giấy lên cảm giác ghê tởm.

"Các ngươi buông ta ra, tụi chó chết này, bố mày sẽ nguyền rủa tụi mày!"

Hắn thầm mong Trạch Lôi trở về nhanh một chút.

Tên Hạng Đảng đã sớm nhịn không được hít hà hương thơm trên người hắn, đúng lúc này cả người gã như bị người ta túm đi, vứt mạnh vào cây khiến gã kêu "a" một cái.

Tạ Phi thấy người tới là Trạch Lôi không khỏi vui mừng: "Trạch Lôi cứu ta!"

Tên đằng trước đang vui vẻ vì bắt được con mồi, không biết tên nào nhảy ra phá hoạt kế hoạch của gã, gã đã nghe giọng nói khiến cho gã rùng mình một cái.

"Tao nghe nói ai muốn bắt giống cái của tao đi, hửm mày à!"
 
Back
Top Bottom