- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,599
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #131
[Đam Mỹ/Trans] Đồng Tước Tỏa Kim Thoa - Thế Vị Chử Trà
Chương 128
Chương 128
Khi Kiều Tùng vừa mới đi lính, Đoạn Diệp Lâm đã nổi tiếng xa gần.
Anh gặp Đoạn Diệp Lâm lần đầu tiên, kích động đến mức mặt đỏ bừng, anh coi Đoạn Diệp Lâm là anh hùng của mình.Tín đồ nguyện bỏ mạng vì anh hùng, chỉ cần anh hùng vẫn mãi tồn tại đẹp đẽ ở đó.Cho nên Kiều Tùng không hề động đậy.Đoạn Diệp Lâm liền hung dữ lên: “Giờ đây là tôi ra lệnh cho cậu, Kiều Tùng, đến mệnh lệnh của tôi cậu cũng không nghe nữa sao?”
Kiều Tùng cứng cổ: “Không được, Tư lệnh!
Bảo tôi bỏ lại ngài, trừ phi ngài cho tôi một viên đạn!”
“Cậu…”
Đoàng đoàng đoàng!Bọn họ không kịp nói thêm vài câu, những kẻ điên ở phía đối diện đã bắt đầu buông thả sự cuồng hoan của chúng, còn nghe thấy tiếng chúng cười nói hét lớn: “Giết!
Giết!”
“Giết bọn chúng!
Ông đây sẽ được tự do!”
“Chết đi, đều chết hết, hahahaha!!!”
Thật sự không biết Chương Tu Minh tìm được những ác ma này ở đâu, từng tên một thấy máu là đỏ mắt, giống như quỷ ăn thịt người vậy, thậm chí thật sự có vài kẻ tay không còn vũ khí liền nhào đến cắn cổ người khác.“A”Cho dù là binh sĩ đã được huấn luyện có trật tự, từng nhìn kẻ thù ở trên chiến trường bền bỉ không ngã, cũng chưa từng thấy bọn tội phạm giết người nào mà cùng hung cực ác đến vậy, nhìn những thủ đoạn tàn nhẫn này mà tê dại cả người.Huống hồ đâu chỉ một tên, mấy tên, mà là một bầy.Bọn họ đâu biết được, những tên phạm nhân này có kẻ giết chết cha mẹ vợ con, có kẻ ăn sống thịt người, có kẻ hiếp dâm bóc lột, có kẻ phanh thây chặt xác, đều là một lũ điên loạn, bị giam giữ nhiều năm như vậy, sớm đã khát máu thành tính, giờ đây kẻ nào kẻ đó giết đến đỏ cả mắt.Càng đáng hận là, kẻ địch ác như vậy mà hung tợn lên, đến người mình chúng cũng đánh, căn bản giống như bịt mắt đánh không phân địch ta.Đoạn Diệp Lâm bắn viên đạn cuối cùng trong nòng, viên đạn nhắm chuẩn vào đầu một tên hung đồ đang định cắm con dao găm vào ngực một thương binh, bắn xong hắn ném súng sang một bên.Những ác đồ còn lại vừa nhìn thấy Đoạn Diệp Lâm liền hưng phấn: “Ở đó à!
Giết hắn thôi!
Chúng ta sẽ giàu có!”
Đoạn Diệp Lâm không hề sợ hãi, ngược lại còn trầm ổn dặn dò những người khác: “Những người khác lo cho mình trước!
Không phải lo cho tôi!”
Kiều Tùng cắn răng cầm súng muốn xông lên phía trước làm bia sống cho Đoạn Diệp Lâm, lại bị hắn móc lấy chân ngã xuống, sau đó bị đánh ngất, rồi được đặt yên ổn ở một bên.“Xin lỗi, Kiều Tùng, cậu còn rất trẻ.”
Đoạn Diệp Lâm chỉnh thẳng lại mũ cho anh.Những tên tội phạm ở phía xa cười càng điên cuồng: “Rút?
Không kẻ nào thoát được, phải chết hết!”
Đoạn Diệp Lâm kéo chiếc chân gãy của mình chạy về phía sau, khập kha khập khiễng, những tên tội phạm thì cắm đầu liều mạng đuổi theo, một bên đuổi theo một bên nổ súng tứ tung.Liên tục mấy phát đạn bắn cách gót chân của Đoạn Diệp Lâm một tấc, nếu không phải những tên này chưa được trải qua huấn luyện bắn súng chuyên nghiệp, thì Đoạn Diệp Lâm lúc này đã bị bắn thành cái rổ đầy lỗ rồi.Một người địch một bầy, chẳng khác gì châu chấu đá xe, lo được chỗ này lại bỏ xót chỗ khác.Mãi cho đến khi Đoạn Diệp Lâm chạy được một đoạn xa, đám đồ tể mới chạy được đến vị trí cái xe bị lật, Đoạn Diệp Lâm đột ngột dừng lại, quay đầu, hắn vứt một thứ gì đó qua, một tiếng rơi vang lên.Bọn họ cúi đầu nhìn, là một cái bật lửa đang cháy.Ngọn lửa nhảy nhót không yên, nhô đầu ra hôn lên vết dầu trên mặt đất.Còn chưa đợi bọn chúng phản ứng lại, chiếc bật lửa bén lửa lên với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, đốt cháy những vết dầu rò rỉ trên mặt đất, một đường lan tới cả chiếc xe.Ngọn lửa bùng lên dữ dội như thẩm phán giáng lâm từ địa ngục, thiêu rát mắt bọn đồ tể, ngay sau đó, trong sắc mặt sợ hãi tột độ của chúng, chiếc xe đột nhiên phát nổ!Bọn tội phạm vây quanh chiếc xe thậm chí chỉ kịp nhấc một chân đã bị một làn sóng xung kích không cản lại được nổ bay ra!
Thịt vụn văng ra tứ phía như những quả bóng, rơi xuống đất, trên tường, trên sông với đủ loại hình dạng… tiếng tứ chi tươi non bị rách toạc, tiếng huyết tương phụt ra ngoài, kêu gào, thảm thiết.Cả bến cảng như được rửa qua bằng máu, máu tụ thành từng dòng tràn ra biển, nhuộm đỏ cả nước ven bờ.
Đến cả vầng trăng in trong nước cũng trở thành trăng máu.Địa ngục này không thua kém gì chiến trường.Những tên tội phạm đứng xa may mắn thoát được đều nhìn đến dại người, bọn chúng nuốt nuốt nước bọt, nhất thời có chút cố kỵ không dám xông lên bừa bãi, rụt rè khúm lúm, mày nhìn tao rồi tao nhìn mày.Cách ánh lửa, bọn chúng nhìn thấy Đoạn Diệp Lâm đứng sừng sững giữa biển lửa, bộ dáng đẫm máu nhìn chằm chằm bọn chúng, thật sự giống như một chiến thần giáng lâm, khiến tất cả phải kinh sợ.Mà chỉ có bản thân chiến thần mới biết, đây đã là chiêu cuối cùng rồi.Đột nhiên muốn hút thuốc, Đoạn Diệp Lâm nghĩ vậy.
Bởi vì từ sau khi gặp Hứa Hàng, hắn đã không còn hút thuốc nữa.Lửa cháy trên xe bừng bừng như vậy, cuộn theo cùng gió nóng ngày hè, mồ hôi chảy xuống, thấm vào vết thương, cảm giác tê nhói này quen thuộc vô cùng.
Giống như những năm tháng đó sống trong chiến hào, khoác vai dựa lưng với những chiến hữu, cho dù trước sau đều là kẻ địch nhưng vẫn có thể ăn rễ cây uống máu mà sống.So với giờ đây, hình như cũng không khác gì.Có lẽ khi đó còn tốt hơn bây giờ một chút, đàn ông mà, cho dù chết trên chiến trường cũng cảm thấy đó là cái chết xứng đáng.Trong đám tội phạm, cũng chẳng có mấy kẻ thông minh.
Bọn chúng bắt đầu thì thầm to nhỏ: “Hắn ta đã không còn đạn, chúng ta cùng xông lên đi!”
“Đừng manh động!
Lỡ như hắn còn gì đó như lựu đạn thì sao?”
“Nếu hắn mà còn vũ khí, thì cũng không đến mức cho cả cái xe đang làm lá chắn này nổ!”
“Mẹ nó, tóm lại nếu như thất bại, quay về cũng là chết, không bằng trước khi chết tiện kéo theo cái đệm lưng!
Cùng chết!”
Những tên tội phạm còn lại tụm thành vòng tròn dè dặt tiến lên từng bước về phía Đoạn Diệp Lâm.
Ánh lửa xông thẳng lên trời, Đoạn Diệp Lâm đứng ngược sáng, thiết cốt chính trực, lạnh lùng nhìn âm mưu của đám hề kia.Hắn càng kiên cường, mấy tên tội phạm còn lại càng sợ hãi.Cuối cùng cũng tiến đến khoảng cách nằm trong đường bắn, bọn chúng không dám tiến thêm bước nào nữa.
Tên đi đầu loạng choạng run rẩy cầm súng lên, nuốt nuốt nước bọt, ấn chốt an toàn.Trước khi gã nổ súng còn nhìn quanh trái phải, chỉ sợ còn có cặm bẫy khác.Không có nhỉ, không có.
Chỉ cần nổ phát súng này, sau phát này, bọn họ sẽ không còn là tử tù nữa, bọn họ có thể tự do triệt để.Tên tội phạm cầm súng căng thẳng, sợ hãi lại hưng phấn, máu và mồ hôi hoà lẫn trên mặt, gã nhếch miệng lộ ra một nụ cười quỷ dị.“Đi gặp Diêm vương đi.”
Đoạn Diệp Lâm đứng ở đó nhìn nòng súng đen ngòm xa xa kia, lòng nghĩ, lấy khoảng cách và tần suất run tay của người này tính, phát súng kia khả năng không bắn trúng được.Nhưng sau một phát súng này, thì phát tiếp theo sẽ phải làm sao đây?Những người bên cạnh đã nằm trên đất không còn sức bò dậy, đến Kiều Tùng cũng ngất đi rồi.
Ở đằng xa có một chiếc tàu vận tải, trên đó ghi vận tải lương thực và dầu ăn.
Nếu như những dầu ăn đó vẫn còn thì khả năng sẽ tạo được thành một vụ nổ không nhỏ, nhân cơ hội đó nhảy xuống sống, có lẽ sẽ giành được một cơ hội sống.Hắn không thể chết ở đây được, nếu hắn chết, Thiếu Đường càng không thể sống.Hắn thở ra một hơi dài, cử động bên chân bị gãy, cắn chặt răng, dự định xông lên một trận.
Vì thế hắn thử khom lưng xuống, bày ra tư thế chuẩn bị xông lên, nòng súng kia cũng hạ xuống theo động tác của hắn.Còi súng sắp được bóp, đao chặt đầu đã treo trên đỉnh đầu.Một giọt mồ hôi nóng lăn xuống, yết hầu của Đoạn Diệp Lâm lên xuống, hắn thầm đếm ngược cho mình ở trong lòng.Ba, nòng súng đã bắt đầu cầm chắc rồi.Hai, sói đói đã nhắm chặt con mồi.Một, chân đạp mạnh ra sau.Đoàng!Hết chương 128.Trời ơi, đột nhiên nhớ đến câu "tình yêu là thuốc kích thích duy nhất hợp pháp trên sàn thi đấu", sếp Đoạn không còn thì Thiếu Đường sẽ khó sống, nên ảnh phải cố sống sót trở về hic.