- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #121
[Đam Mỹ/Trans] Đồng Tước Tỏa Kim Thoa - Thế Vị Chử Trà
Chương 118
Chương 118
Người trong Hạc Minh dược đường đợi đến khi đóng cửa cũng không đợi được Hứa Hàng quay lại, phái mấy dược đồ đi tìm, mà chỉ tìm được hòm thuốc rớt vỡ cùng mấy kim châm bị hỏng.Sau đó bọn họ hô lớn gọi nhỏ kéo nhau xông đến mách với Tiểu Đồng Quan.Không quá nửa tiếng sau, đã bắt được một cậu bé về, không cần dùng hình đã lập tức có gì khai bằng hết.Sắc mặt của Đoạn Diệp Lâm đen như quỷ, nếu không phải dùng lý trí gồng lấy, hắn khả năng đã muốn lên nòng súng bắn chết cái thằng ranh con này rồi.“Cút!”
Một chữ được rít ra từ kẽ răng hắn.Kiều Tùng ở ngoài cửa cầm điện báo mới chạy vào: “Tư lệnh!
Bên trên có lệnh, muốn ngài…”
Anh vừa bước vào cửa đã cảm thấy bầu không khí có chút không đúng, nghẹn một cái, “Một… một lát nữa tôi lại vào báo cáo.”
“Đứng lại!
Nói luôn đi!”
“Vâng!
Tham mưu trưởng muốn ngài trong vòng ba ngày phải đến Thượng Hải báo cáo công tác!”
Báo cáo công tác?
Thú vị rồi đây.Mỗi năm đều sẽ có hai lần phải đến Thượng Hải báo cáo công tác với tổng bộ, chuyện này không phải hiếm lạ, báo cáo công tác thường sẽ không cho phép dẫn binh theo, chỉ là bến Thượng Hải là địa bàn của Chương Nghiêu Thần, tương đương với đầm rồng hang hổ, không thể không phòng bị.Càng huống hồ, cho dù Đoạn Diệp Lâm có dẫn binh, cũng chẳng ai dám nói gì.Nhưng lần này thì khác.Dạo trước chiến báo đến từ Quan Tây, muốn mượn binh từ thành Hạ Châu, nếu như muốn họ trả binh cũng phải đến tháng sau mới về tới nơi.Nếu đổi là trước đây, Đoạn Diệp Lâm cũng chẳng để tâm mệnh lệnh, đợi binh lính về đủ rồi mới xuất phát.
Nhưng giờ không được, Chương Tu Minh đã bắt Hứa Hàng đi rồi, hắn không đợi được đến lúc đủ lính rồi mới đi.Chỉ có thể đơn thương độc mã giết lên trên trận thôi.“Lần này, lão ta coi như là ra đúng chiêu rồi.”
Khớp ngón tay của Đoạn Diệp Lâm khục khục vang lên.“Tư lệnh, ngài đừng manh động, giờ trong Tiểu Đồng Quan nhiều nhất chỉ có ba mươi người, lần này ngài đi, lành ít dữ nhiều.”
Đoạn Diệp Lâm hít sâu: “Tôi biết.”
“Ngài đi chuyến này, không biết thành Hạ Châu sẽ bị đám người Nhật quậy đến mức nào đâu!”
“Tôi biết.”
“Nếu Hạ Châu loạn thật, thì cả trung bộ sẽ xong đời luôn!”
“Tôi biết.”
“Tư lệnh…”
“Kiều Tùng.”
Đoạn Diệp Lâm đội mũ quân trang đứng dậy, ánh mắt kiên định, “Đoạn Diệp Lâm tôi từ khi sinh ra đã định sẵn phải cống hiến vì quốc gia, bảy tuổi luyện súng, mười hai tuổi nhập ngũ, mười sáu tuổi lên chiến trường, hai mươi tư tuổi làm quân trưởng, ba mươi tuổi lên chức Tư lệnh.
Sau lưng tôi có bốn lỗ đạn, trước ngực có mười ba vết dao chém, tứ chi không biết bao lần gãy rồi nối lại.
Tất cả những điều này, đều vì níu lấy sự bình yên cho Trung Quốc.
Tất cả trong quá khứ, tôi tự hỏi lòng mình cúc cung tận tủy, nhưng giờ đây nhắc đến chúng, không phải vì muốn lấy công lao làm tự cao tự đại, chỉ là nếu có thể đánh đổi… thì để tôi hồ đồ một lần, đổi lấy một người là em ấy.”
Cổ họng Kiều Tùng nghẹn lại, dường như bị nhét cả quả táo tàu trong đó, nuốt chẳng thể xuống được, thật sự không thoải mái.Thật ra đáp án này của Đoạn Diệp Lâm, anh đã sớm dự đoán được, hỏi nhiều thêm vài câu cũng là uổng phí mà thôi.Cuối cùng anh dơ tay kính lễ: “…
Vậy xin Tư lệnh phân phó.”
“Lập tức cấp báo cho Chiến Châu quay trở lại, thay tôi tọa trấn thành Hạ Châu.
Liên hệ Kiều Tứ thúc, bảo chú ấy phái hết tất cả những người có thể đưa cho tôi đến đây, hành tẩu giang hồ cũng được, chỉ cần có thể đánh đấm.
Cuối cùng lại tìm vài phụ nữ, huấn luyện một chút, nghĩ cách trà trộn vào lãnh sự quán canh chừng nhất cử nhất động của bọn họ.”
Đoạn Diệp Lâm dặn dò rõ ràng từng việc một, đem mọi việc sắp xếp một cách thỏa đáng.Mà người giờ khắc này hắn đang tâm tâm niệm niệm, còn đang phiêu bạt trên biển, bất tỉnh nhân sự.Khi Hứa Hàng tỉnh lại, cảm thấy người cứ như trên mây, lên lên xuống xuống, hệt như người vùng vẫy trên biển vừa được vớt lên, y mở mắt lần nữa liền nhìn xung quanh căn phòng bày trí không tệ nhưng hơi chật này.Cái nhìn đầu tiên là nhìn ra cửa sổ, nhìn thấy biển nước mênh mông, nghĩ rằng mình đang trên thuyền rồi.Y cử động tay, còn có chút tê tê không có lực, động tác cũng không được nhanh nhẹn, khả năng tác dụng của thuốc vẫn còn chưa hết.“Đúng là kẻ điên.”
Hứa Hàng cười lạnh.Thật ra từ lúc cậu bé kia xuất hiện ở Hạc Minh dược đường, y đã biết là có vấn đề.Bên cạnh đường Thượng Cửu không phải là không có dược đường khác, vậy mà cứ phải chạy đến Hạc Minh dược đường xa xôi của y, huống hồ điểm danh là muốn Hứa Hàng, đây không có vấn đề thì cái gì mới có vấn đề?Trước đây trong Ỷ Viên, cố ý để Chương Tu Minh bắt gặp cảnh đó của mình và Đoạn Diệp Lâm, mục đích chính là muốn kích thích gã chĩa mũi kiếm lên, gã thật sự không làm Hứa Hàng thất vọng, tuy thủ đoạn của gã có chút quá khích hơn so với tưởng tượng của Hứa Hàng.Y khó khăn bước xuống giường, đi từng bước đến bên bàn, cố gắng rót cho mình một chén nước, uống từng ngụm nhỏ, sau đó mới thở ra một hơi thật dài.Bốn năm rồi, đây là lần đầu tiên y rời khỏi thành Hạ Châu, rời khỏi đôi cánh che chở của Đoạn Diệp Lâm, không biết giờ đây người đó biết chuyện sẽ có phản ứng ra sao.
Chí ít, hắn sẽ theo đến đây nhỉ?Nhất định sẽ.Hắn đã từng nói, tử sinh khế khoát, dữ tử thành thuyết.“Diệp Lâm…”
Hứa Hàng cắn môi, trong mắt có giày vò và áy náy, sau đó tất cả liền thóa thành sự bất lực, “…
Đây là lần cuối cùng em lợi dụng anh.”
Lần cuối cùng rồi!
Thật đấy.Trước cửa Kim Yến Đường, Thuyền Y lúc được lúc không gấp đèn lồng giấy, mãi cho đến khi mặt trời ngả xuống, nàng móc đồng hồ ra nhìn thời gian, đôi mày thanh thú nhướn lên.Một dược đồ của Hạc Minh dược đường chạy tới từ bên kia đường, ghé sát bên tai Thuyền Y nói câu gì đó, Thuyền Y gật đầu ra hiệu đã hiểu, vẫy vẫy tay cho dược đồ lui xuống.Nàng hít sâu một hơi rồi dùng sức niết mạnh đùi mình một cái, đau đến tê cả da đầu, nước mắt nước mũi cứ theo đó mà thi nhau chảy xuống.Nàng nhác thấy Thẩm Kinh Mặc đang ngồi ngẩn ra ôm mèo liền sụt sịt lao đến quỳ trước mặt y, kêu khóc: “Thẩm tiên sinh, ngài nhất định phải cứu đương gia nhà chúng em đấy!”
Thẩm Kinh Mặc bị dọa đánh rơi cả mèo, vội vàng đỡ nàng lên: “Có chuyện gì từ từ nói, em đừng khóc mà, Tiểu Hàng…
Tiểu Hàng sao rồi?”
“Đương gia vì bảo vệ ngài, không chịu giao ngài cho người của nhà họ Chương, giờ đã bị họ bắt đi rồi!”
Sắc mặt Thẩm Kinh Mặc đại biến, vội bắt lấy tay Thuyền Y: “Vậy em… vậy em mau dẫn tôi đi, người họ muốn bắt là tôi, giao tôi cho họ, Tiểu Hàng sẽ an toàn!”
Thuyền Y lại sụt sịt lớn hơn: “Không kịp rồi, chỉ sợ lúc này, thuyền đã chạy đến bến Thượng Hải rồi!
Đương gia nếu mà đến đó rồi, chúng em làm sao mà sống đây!”
“Tư lệnh, đúng, Đoạn Tư lệnh!”
Thẩm Kinh Mặc lại nhớ đến một ngọn cỏ cứu mạng, “Tư lệnh nhất định sẽ cứu Tiểu Hàng.”
Thuyền Y lại dội cho Thẩm Kinh Mặc một gáo nước lạnh: “Tư lệnh cho dù có bản lĩnh, nhưng Thượng Hải ở xa xôi như thế, nào có ai trợ giúp được, đi liệu có tác dụng gì không đây chứ?”
Này không được, kia cũng không xong, Thẩm Kinh Mặc như kiến bò chảo nóng, lòng như lửa đốt.Nhìn dáng vẻ không biết làm thế nào mới tốt của Thẩm Kinh Mặc, Thuyền Y lấy khăn tay ra lau nước mắt, sau đó đưa ra một ý kiến như dỗ dành: “A đúng rồi…
Thẩm tiên sinh không phải là rất thân với Quỷ gia đó sao?
Quỷ gia ở bến Thượng Hải là nhân vật nói một không hai, nếu như có ngài ấy ra mặt cho, nhất định có thể cứu được đương gia về.”
Tiêu Diêm?Hết chương 118.Gõ đến đây cũng thấy mệt mỏi hộ sếp Đoạn, ảnh một lòng vì bách tính đất nước, đối đầu với ngoại địch còn chưa xong lại phải lo phòng bị người mình đánh lén.