- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 425,363
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #101
[Đam Mỹ/Trans] Đồng Tước Tỏa Kim Thoa - Thế Vị Chử Trà
Chương 98
Chương 98
Nhìn thấy bộ dáng tức đến xù lông của Đoạn Diệp Lâm, Hứa Hàng mới hiểu được, tại sao Chương Tu Minh ban nãy ra đến cửa rồi lại đột nhiên quay lại làm động tác thân thiết như vậy.Đúng thật là tên yêu ngiệt, xem ra gã có chuẩn bị mà đến, đều đã điều tra rõ ràng hết rồi.Tuy gã không chiếm được chỗ tốt gì ở mình, nhưng đích thật đã đạt được mục đích khiến Đoạn Diệp Lâm tức điên lên.Hứa Hàng hất hất tay hắn: “Lại phát điên gì vậy?”
Sau đó cất bước đi vào bên trong, bớt cho người ta nhìn thấy.Đoạn Diệp Lâm đi theo sau, vén rèm kéo Hứa Hàng lại: “Ban nãy tôi thấy rồi, em đừng có nói với tôi, lần đầu gặp mặt hai người đã nắm tay ôm nhau được?”
“Mắt anh mù thì cũng thôi, miệng nói lời hay một chút có được không?”
Hứa Hàng hung hăng trợn trắng mắt với hắn.Đoạn Diệp Lâm tức đến bật cười: “Thế mà lại thành tôi không phải rồi?”
Hắn ôm lấy eo Hứa Hàng, dán người y chặt lên người mình: “Hứa Thiếu Đường, em có còn biết mình là người của ai?
Tôi để em tự do, để em ngang ngược, để em giận dỗi, không có nghĩa là tôi để em với người khác tán tỉnh nhau.”
Giống như một cây đuốc vứt vào nhóm củi, bùng một phát cháy rực lên, sau đó lửa càng cháy càng lớn.Hứa Hàng ghét nhất điều này ở Đoạn Diệp Lâm, cái vẻ bá đạo coi y thuộc về sở hữu của hắn, có đôi lúc thật sự rất không nói đạo lý.Nhưng Hứa Hàng lại là kiểu “mặc người nghĩ ra sao”, nếu người thấy y tốt, vậy thì thôi, nếu người thấy y không tốt, vậy y cũng chẳng bày ra vẻ tốt cho người xem.Cho nên y nắm lấy tay áo Đoạn Diệp Lâm, mắt nhướn lên, từng chữ từng câu nói: “Tôi chưa từng quên, tôi là một chú kim tước bị anh xích lại, anh vừa lòng chưa?”
Lửa giận của Đoạn Diệp Lâm xì một tiếng bị người ta dội cho một thau đất, không phải là dập lửa, mà là bịt kín ở bên trong, khiến hắn càng không thoải mái.“Đến bây giờ em vẫn lấy chuyện này ra nói…”
Đoạn Diệp Lâm buông tay, thẳng thắn nhìn Hứa Hàng, “Tuy cách bắt đầu của chúng ta là sai, nhưng bốn năm rồi, rốt cuộc là tôi giam em hay em giam tôi, còn không rõ ràng sao?”
“Giờ dáng vẻ anh đến chỗ tôi hưng sư vấn tội còn rõ ràng quá.”
“Đó không phải nguyên do là em và Chương Tu Minh sao?”
“Sao hả?
Sợ rồi?”
Hứa Hàng mang chút trào phúng, “Thân phận hắn ta tôn quý, bộ dáng đẹp đẽ, cho nên anh cảm thấy tôi cũng có thể nhìn trúng hắn ta?”
Gương mặt Đoạn Diệp Lâm không vui, khóe miệng mím chặt, Hứa Hàng nhìn hắn mặc nhận cũng là gan lớn làm liều.
Người khác có ý nghĩ gì với mình thì cũng thôi đi, ấy vậy mà còn hiểu lầm mình là kẻ nịnh bợ quyền thế, thật sự khiến người ta ghê tởm.Y dứt khoát khiến Đoạn Diệp Lâm không thoải mái thêm, nói: “Đúng, anh đoán không sai, tôi đích thật cảm thấy hắn ta tốt không thể tốt hơn nữa.”
Đoạn Diệp Lâm quả nhiên như bị kích thích: “Hứa Thiếu Đường, em nói lại lần nữa xem.”
Hứa Hàng không muốn nói chuyện với cái tên khắp người toàn mùi giấm, quay lưng nói: “Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa, anh ra ngoài đi.”
“Em…”
“Ra ngoài!”
Đoạn Diệp Lâm nhìn gương mặt lạnh băng của Hứa Hàng, trong lòng nhịn lại, sau đó phất tay áo rời đi.Ra khỏi cửa đi đến bên xe, liền hung hăng đá một cú vào cửa xe phát tiết.Kiều Tùng ngồi trong xe run lên, ngồi ở ghế lái nửa ngày không dám động đậy, mãi cho đến khi sắc mặt Đoạn Diệp Lâm đỡ hơn một xíu xiu, mới dám mở cửa xe cho hắn ngồi vào.“Tư lệnh… chuyện này không trách Hứa thiếu gia được…”
Ban nãy hành động của Chương Tu Minh anh đều thấy, đương nhiên biết cơn giận này từ đâu mà đến.“Tôi biết”, Đoạn Diệp Lâm xoa xoa mắt, “Tôi giận em ấy không quan tâm chút nào cảm nhận của tôi cả.”
Kiều Tùng mở động cơ xe: “Hứa thiếu gia không thích việc phải giải thích mà thôi.”
Đoạn Diệp Lâm cười khổ: “Không chịu nói tiếng nào, cũng không chịu giải thích, bao nhiêu năm rồi vẫn là tính khí này.”
“Ai bảo ngài chỉ thích mỗi y, cũng chỉ có ngài chiều được cái tính đó thôi.”
Kiều Tùng quay xe, mỗi lần Tư lệnh và cậu Hứa cãi nhau, quá nửa đều là Kiều Tùng ở bên khuyên hết nước hết cái, hôm nay anh đành phải nghĩ nghĩ chủ đề khác để thay đổi, “Đúng rồi, Tư lệnh, gần đây trong thành Hạ Châu có nhiều người mặc áo đen.”
“Người mặc áo đen?”
“Đúng, mấy hôm trước còn đi đi lại lại trong các đường lớn ngõ nhỏ, ăn mặc giống hệt nhau, còn khá giống là từng được đào tạo qua…
ấy, giống như kẻ ở trước mặt kia.”
Kiều Tùng đột nhiên chỉ vào một bóng người chạy qua xe, Đoạn Diệp Lâm nhìn một cái, sau đó mắt mở lớn.“Người của Diêm Bang?
Sao lại chạy đến thành Hạ Châu?”
“Diêm Bang?
Là bang phái của Quỷ gia sao?”
Kiều Tùng nói, “Tôi từng nghe qua, quê của Quỷ gia kia ở thành Hạ Châu, không lẽ là về quê tế tổ đấy chứ?
Vậy cũng coi là áo gấm về quê rồi.”
Đoạn Diệp Lâm cười: “Tế tổ cũng thôi, chỉ sợ là đã chọc phải phiền phức gì… mấy ngày này phái thêm người đi tuần tra thêm mấy lần trong thành, tránh để xảy ra chuyện.”
“Rõ!”
Đoạn Diệp Lâm chỉ cho là Diêm Bang đi đi lại lại trong thành vì muốn kiếm chuyện, hắn nào có biết, mục đích chân chính của người ta là Thẩm Kinh Mặc trong Kim Yến Đường.Thẩm Kinh Mặc sau khi được Thuyền Y dẫn đi, liền đến viện từ thiện thêm một lần, lần này khá thuận lợi, viện trưởng đồng ý cho y ở lại làm thầy, chơi đùa cùng đám trẻ.Viện trưởng này tâm địa lương thiện, nhìn bộ dáng Thẩm Kinh Mặc cũng đáng thương, bèn nói: “Tôi thấy cậu tuổi tác không còn nhỏ nữa rồi, sớm đã đến tuổi thành gia lập thất rồi chứ?
Ôi, thế mà lại mắc phải bệnh này, tôi có quen một cô nương tốt, cũng chỉ mới ba mươi, người tốt lắm, chỉ là hơi điếc hay không nói được gì đó thôi.
Còn lại hiền huệ lắm, nếu cậu đồng ý, tôi nói chuyện thay cho, cũng là tìm người chăm sóc cậu.”
Thẩm Kinh Mặc có chút quẫn bách, vội vàng uyển chuyển từ chối.Y đã là kẻ nửa sống nửa chết rồi, còn đang bị người truy bắt, nếu liên lụy đến người khác thì không tốt, nửa đời sau cứ sống đơn giản như vậy đã là tốt lắm rồi.Đám trẻ trong viện từ thiện đều rất ngoan, không khóc lóc mè nheo, mỗi buổi chiều Thẩm Kinh Mặc đều thổi kèn cho chúng nghe.Khúc y thổi là khúc “Tống biệt”, âm thanh kèn harmonica đều đều, nghe như rên rỉ đau thương, mỗi một âm thanh được thổi ra, dường như âm cuối đều mang theo tiếng thở dài.Đám trẻ nghe nhiều lần, dần dần bắt đầu hát theo.Ngoài trường đình, bên lối cũ, cỏ xanh phấp phới tận trời.
Gió chiều phảng phất lay cành liễu, tiếng tiêu dần tàn, hoàng hôn chiếu núi tiếp núi.Chân trời, góc bể, tri kỷ vắng bóng nơi đâu.
Một vò rượu cô đơn uống cạn, đêm nay ly biệt, giấc mộng lạnh lẽo.Đám trẻ trong viện đang hát theo, bên ngoài viện có người đứng dựa tường hút thuốc nghe lấy.Tiêu Diêm nghiêng đầu, nhìn Thẩm Kinh Mặc đang được đám trẻ vây bên trong, nhất thời nhớ đến nhiều năm về trước.
Hắn không có tế bào âm nhạc, không biết hát rất nhiều bài hát, đại khái chỉ biết mỗi khúc Tống Biệt này, cũng là Thẩm Kinh Mặc thổi kèn dạy cho.Có lẽ là những học sinh Thẩm Kinh Mặc từng dạy, đều biết hát bài này.Mười năm trước, khi hắn mười hai tuổi, còn đang đi học ở trường Tồn Hi, lúc đó bởi vì phụ mẫu ly dị, ai cũng không thèm quản hắn, cho nên hắn ngày nào cũng gây gổ đánh nhau.Thầy cô nào cũng chê hắn phiền phức, không lo cho hắn, thậm chỉ có người thấy hắn trốn học còn vui mừng không thôi.Chỉ có Thẩm Kinh Mặc, sẽ đội cái nắng rách giời mà chạy khắp ngõ ngách lớn nhỏ thành Hạ Châu, cuối cùng tìm thấy hắn bị bắt giam lại trong một nhà kho của quán ăn nọ vì bị vu oán trộm đồ: “Tìm được trò rồi, về với thầy.”
Hắn tưởng rằng Thẩm Kinh Mặc có tốt bụng hơn nữa cũng chỉ cứu hắn ra mà thôi, sau đó sẽ giúp hắn đền tiền, bắt hắn nhận những lỗi lầm mà mình chưa từng làm, sau đó dẫn hắn về đánh mắng một trận.Những thầy cô khác trước đây đều làm như vậy.Nhưng người thầy nhìn bộ dáng nho nhã nhát gan này, lại ôm hắn trong lòng, đối diện với mấy tên đầu bếp cao to tráng hán, không hề sợ hãi nói: “Cậu bé là học sinh của tôi, tôi nói trò ấy không trộm đồ, chính là không trộm đồ.”
Cho dù hắn dựa vào lòng Thẩm Kinh Mặc đã nghe được tiếng tim đập nhanh như muốn vọt ra ngoài của y, nhưng đôi tay người này chờ hề buông lỏng.Mười năm rồi, hắn đã trưởng thành, Thẩm Kinh Mặc cũng già đi một chút.Hết chương 98.Bài hát Tống Biệt của Phác Thụ này hay lắm á.
Mà câu "Ngoài trường đình, bên lối cũ..." hồi xưa là nghe ở đoạn cuối bài "Dứt cơn mưa này" của Hậu Huyền ròi, hai bài đều hay lắm, các bà rảnh rảnh nghe thử ha.