Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đam Mỹ] Nhóm Nam Trời Chọn - Điệp Chi Linh

[Đam Mỹ] Nhóm Nam Trời Chọn - Điệp Chi Linh
Chương 9: Lớp vũ đạo


Nhạc phổ của năm người có sự khác biệt rất lớn.

Nhạc phổ của Mạc Tuần và Đàm Tuấn Văn thì bị xuống tông rất nhiều, hát như đang thì thầm trong nhà vệ sinh.

Đường Triệt thì giọng cao vút như còi tàu.

Còn bản phối của Phù Phi thì chuyển tông liên tục, chỉ cần lơ đễnh chút là hát lệch tông ngay.Phong cách này y như kiểu "đồng ca nhóm thiếu nhi", mỗi người đều không được phép hát sai nốt nào, mà còn phải phối hợp ăn ý nữa cơ.Muốn đạt đến độ "hòa âm ăn rơ, đội hình xuất sắc", năm người còn cần thời gian để từ từ làm quen với nhau.Nhìn đám nhỏ hát mà mặt mày méo xệch như bị bắt uống thuốc đắng, cô Kiều cười cười an ủi: "Không sao đâu, mấy đứa mới ráp nhóm mà, ăn ý có thể từ từ luyện được."

"Bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày dành ra nửa tiếng vào phòng cách âm luyện thanh.

Gồm có: luyện khép thanh đới, luyện cộng hưởng, mở rộng âm vực, thời gian do các em tự phân ."

"Phải tạo thói quen luyện thanh mỗi ngày, đến lớp thanh nhạc thứ Bảy tuần này, cô sẽ kiểm tra, chỉnh sửa từng bước cho đúng."

"Hôm nay tới đây thôi, về ăn cơm đi."

Năm người đồng loạt cúi đầu: "Cảm ơn cô Kiều ạ!"

Cô vừa đi khuất, cả nhóm chỉ nhìn nhau.Từ giờ ngoài mấy buổi luyện chung, họ còn phải tự trích thêm nửa tiếng mỗi ngày để luyện giọng, còn có bài kiểm tra, không đạt phải luyện thêm giờ.Yêu cầu mà cô Kiều đặt cho họ đã tăng lên một bậc.

Không còn cách nào, chỉ có thể tập chăm chỉ thôi!Ngày debut càng lúc càng gần, không tăng tốc thì không kịp nữa rồi.Mạc Tuần quay sang mọi người hỏi: "Tối nay 7 giờ có lớp nhảy.

Mọi người định về nhà ăn cơm hay ăn luôn ở công ty?"

Đàm Tuấn Văn vươn vai uể oải, lim dim đáp: "Ở lại công ty gọi cơm hộp đi, chạy qua chạy lại phí thời gian."

Phù Phi nhăn mặt hỏi: "Anh Mạc, tiền sinh hoạt là lão Từ chi trả hết đúng không?

Em muốn ăn bánh cuốn."

Đường Triệt hờ hững chen vào một câu: "Tôi có được gọi riêng không?

Tôi muốn ăn lẩu cay."

Biết trước kiểu gì cũng chẳng ai ăn giống ai, Mạc Tuần khoát tay: "Tiền sinh hoạt lão Từ gửi cho tôi rồi, tôi chia cho mỗi người một phần.

Ai muốn ăn gì thì tự đặt, mà nhớ đừng ăn nhiều món quá ngọt hay quá cay, hỏng giọng là hết hát đấy."

Cả bọn gật đầu lia lịa, vui vẻ nhận tiền, mỗi người móc điện thoại ra gọi đồ ăn.Vì phòng luyện thanh không có chỗ ăn, Mạc Tuần liền dẫn cả nhóm sang một phòng họp nhỏ gần đó.Cơm hộp được giao tới khá nhanh, mọi người bày biện đầy bàn, đồ ăn vẫn phong phú như thường lệ."

À đúng rồi," Mạc Tuần vừa ăn vừa nói, "từ hôm nay lớp vũ đạo của tụi mình sẽ do thầy Nghiêm Trì dạy."

Phù Phi há hốc miệng: "Ủa?!

Lão Từ mời được thầy ấy luôn hả?!"

Phương Ẩn Niên tò mò: "Thầy Nghiêm Trì nổi tiếng lắm hả?"

Mạc Tuần gật đầu: "Ổng là người sáng lập nhóm nhảy Angle, nhóm này rất nổi tiếng trong ngành.

Họ từng diễn cho rất nhiều ca sĩ nổi tiếng, từng diễn trên không ít chương trình cuối năm của các đài lớn."

"Chuẩn luôn, mời được họ biểu diễn là tốn bộn tiền đấy!"

Phù Phi hớp một miếng canh, quay sang hỏi, "Mà anh Mạc, em nhớ thầy Nghiêm là thầy dạy nhảy đầu tiên của anh hồi nhỏ đúng không?"

"Đúng rồi," Mạc Tuần gật, "Ổng vừa về Giang Châu được nửa năm, lão Từ liền tranh thủ mời ổng tới dạy tụi mình, vậy là ổng đồng ý luôn."

"Trời ơi, ngon lành thiệt!

Giáo viên tầm cỡ này, bình thường có tiền cũng chưa chắc học được!" – Phù Phi kích động ra mặt.Phương Ẩn Niên và Đường Triệt liếc nhau.

Áp lực vô hình tự nhiên đổ ập xuống đầu hai đứa.Giáo viên dạy nhảy đầu tiên của Mạc Tuần, nhân vật nổi tiếng trong ngành, đi dạy hai "tay mơ" nhảy?

Liệu có bị đánh giá là "trẻ con khó dạy" không đây?Ăn xong, cả nhóm dọn dẹp hộp cơm, nghỉ ngơi nửa tiếng rồi kéo nhau lên tầng 5 – phòng tập nhảy riêng.Vừa bước vào, cả bọn đã thấy một thanh niên tóc nhuộm đỏ đang cúi đầu chăm chú chỉnh âm thanh.Anh ta dáng người cao ráo, mặc đồ thể thao màu đen, thân hình săn chắc với cơ bắp vừa phải.

Vai trái xăm một mảng hình phức tạp, tai đeo dàn khuyên lấp lánh dưới ánh đèn.Nghe tiếng bước chân, người kia ngẩng đầu, ánh mắt sắc lẹm quét một vòng, cuối cùng dừng lại ở Mạc Tuần.Mạc Tuần cười bước tới ôm đối phương một cái: "Anh Trì, lâu rồi không gặp!"

Nghiêm Trì híp mắt nhìn : "Thằng nhóc này, mấy năm không gặp mà cao lên dữ ha!"

Sau đó anh vỗ tay cười, nhìn cả nhóm: "Rồi rồi, làm quen cái nào.

Anh tên Nghiêm Trì, từ nay là thầy dạy nhảy của mấy đứa."

Trừ Mạc Tuần ra, bốn người còn lại đồng loạt cúi chào: "Chào thầy Nghiêm ạ!"

Nghiêm Trì lùi một bước, trợn mắt: "Má ơi, đồng loạt cúi đầu làm anh tưởng gặp sếp lớn!

Lớp nhảy của anh không cần nghiêm túc quá đâu, anh chỉ lớn hơn mấy đứa tầm chục tuổi thôi, gọi 'anh Trì' là được rồi."

Bốn người lại đồng thanh gọi: "Anh Trì!"

"..."

Cái nết quá lễ phép này, chắc người đại diện rèn dữ lắm.

Nghiêm Trì phì cười: "Rồi, vô học luôn nhé."

Cả nhóm xếp hàng nghiêm chỉnh.Nghiêm Trì nhìn sang Mạc Tuần: "Đội trưởng, làm một đoạn solo đi, cho tụi nhỏ xem trình!"

Anh mở nhạc từ điện thoại, tiếng nhạc vang lên – một ca khúc K-POP sôi động, tiếng trống dồn dập, chính là bài đại diện của nhóm nam BNC đến từ Hàn Quốc.

Phương Ẩn Niên vừa mới nghiên cứu sân khấu này tối hôm qua.Mạc Tuần nhanh chóng bắt được nhịp, nhẹ nhàng lướt vào giữa sàn.Động tác của anh khác hoàn toàn với phiên bản vũ đạo gốc của BNC, anh cảm nhận tiết tấu, rồi freestyle theo nhạc.Đôi chân dài mạnh mẽ, eo linh hoạt uyển chuyển, mỗi cú xoay tay đều dứt khoát và đầy sức bật.

Cơ bắp cánh tay uyển chuyển như có nhạc chạy trong từng sợi gân.Anh thậm chí điều khiển được từng phần cánh tay chuyển động khác nhau, giống như sóng nước lan ra từng đợt – kỹ năng kiểm soát cơ thể đến mức thượng thừa.Khi nhạc lên cao trào, Mạc Tuần bất ngờ chống hai tay xuống đất, hai chân xoay tròn trên không trung.Tốc độ xoay nhanh đến mức người thường chắc ngã sấp mặt từ lâu, nhưng phần cơ bụng anh siêu khỏe, giữ thăng bằng cực tốt, khiến động tác trơn tru như xoáy nước, không chút lắc lư.— Đây chính là "Thomas full spin" (Thomas Flare) – một kỹ thuật đòi hỏi trình độ siêu cao trong Street Dance Breaking.(Các bạn có thể tham khảo video này để xem trực tiếp động tác của Mạc Tuần nha
To view this content we will need your consent to set third party cookies.
For more detailed information, see our cookies page.
sau đó, hắn xoay người bật dậy, theo nhịp nhạc bắt đầu nhảy popping.

Cơ bắp toàn thân linh hoạt chuyển động, lúc căng lúc giãn, đến đoạn cao trào liền bùng nổ một màn vũ đạo siêu ngầu khiến cả phòng lặng như tờ.Các thành viên còn lại nhìn đến không chớp mắt.Nhạc vừa dứt, Mạc Tuần chống tay hạ người xuống đất, nửa thân trên giữ nguyên tư thế tĩnh, hai chân đưa lên không trung, toàn bộ cơ thể gập lại thành hình "dấu ngoặc" cực ngầu, khép lại bằng một ending pose khiến ai nấy đều phải ngả mũ.Sau đó, anh bật người dậy, mỉm cười quay sang hỏi Nghiêm Trì: "Thế nào ạ?

Không làm anh mất mặt chứ?"

Nghiêm Trì vỗ vai hắn, vẻ hài lòng hiện rõ trên mặt: "Không tồi, không tồi.

Thằng nhóc này, nhóc tốt nghiệp được rồi đấy, tự mở lớp dạy vũ đạo .Mạc Tuần: "..."

Phù Phi phấn khích vỗ tay rào rào: "Ngầu quá quá ngầu!

Anh Mạc siêu cấp đẹp trai!"

Đàm Tuấn Văn cũng vỗ tay theo: "Ngầu điên luôn, đúng là dance leader của nhóm của chúng ta!Đường Triệt và Phương Ẩn Niên cũng vỗ tay, vừa vỗ vừa lặng lẽ liếc nhìn nhau.

Đoạn vũ đạo vừa rồi của Mạc Tuần làm cả hai sâu sắc nhận ra vấn đề, dù có "đập đi xây lại" toàn bộ cơ thể cũng không thể nhảy được.Khả năng kiểm soát cơ thể và sức bật mạnh mẽ của đội trưởng quả thật khiến người ta không biết nói gì.

Nếu so với các nhóm nhạc nam hiện nay, kể cả những vũ công được coi là "cây nhảy", đứng cạnh Mạc Tuần cũng phải cảm thấy thua kém.

Phương Ẩn Niên thậm chí còn nghĩ rằng Mạc Tuần nhảy đẹp hơn cả main của BNC.Lúc này, Nghiêm Trì bước ra giữa phòng tập, mỉm cười nói: "Mọi người không cần quá lo lắng đâu.

Mạc Tuần là học trò có năng khiếu nhất mà anh từng dạy.

Anh không yêu cầu các em phải đạt tới trình độ của nó, điều đó là không thực tế.Mọi người: "..."

Cảm ơn thầy, bọn em tự biết thân biết rồi ạ.Nghiêm Trì nhìn sang Đường Triệt và Phương Ẩn Niên: "Anh nghe thầy Từ nói hai em chưa từng học nhảy đường phố đúng không?"

Cả hai gật đầu: "Dạ, đúng ạ."

"Vậy thì, bây giờ thử nhảy vài động tác với anh để anh xem hai em phối hợp tay chân thế nào."

Lần này, không bật nhạc, Nghiêm Trì trực tiếp nhảy một chuỗi động tác mẫu, vừa làm vừa đếm nhịp: "Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám.

Đây là một tổ hợp tám động tác đơn.

Nhìn kỹ chưa?"

Phương Ẩn Niên và Đường Triệt đồng thanh đáp: "Dạ rồi ạ."

"Tốt, bây giờ làm theo ."

Nghiêm Trì ở phía trước làm mẫu, hai người phía sau bắt đầu tập theo.Phương Ẩn Niên bắt kịp khá tốt, cơ thể mềm dẻo, động tác nhẹ nhàng như sắp bay lên.

Mạc Tuần đứng một bên nhìn, cảm thấy như Phương Ẩn Niên chỉ cần kiễng chân thêm chút nữa là thành thiên nga cất cánh.Còn Đường Triệt, vốn chưa từng học nhảy, trước đây chụp ảnh còn cứng đơ như tượng sáp, giờ lại phải nhảy thì... càng cứng ngắc.

Hắn làm theo từng động tác một cách vụng về, càng nhảy càng kỳ lạ.Cuối cùng, Nghiêm Trì cũng phải dừng lại, bất lực lên tiếng: "Thật sự, Ẩn Niên thì trông như thiên nga trắng, động tác nhẹ như không.

Còn Đường Triệt, em thì... thì..."

"Thì giống cương thi múa võ đúng không ạ?" — Đường Triệt tự nói, giọng điềm nhiên.Cả phòng: "..."

Phong thần luôn!

Mẹ nó "cương thi múa võ"!!!Đàm Tuấn Văn bật cười thành tiếng rồi lập tức ôm bụng nín lại, vai run bần bật.Đường Triệt bá thật, trên đời có ai hình dung bản thân nhảy như cương thi múa võ đâu cơ chứ.

Tự giễu năng lực của mình cỡ này thì còn ai dám nói gì nữa.Nhưng mà...

Cũng giống cương thi thiệt.Mạc Tuần cũng không nhịn được, quay mặt đi cười.

Phù Phi cười đến mức phải ngồi thụp xuống đất.Đường Triệt vẫn bình tĩnh nói: "Ngại quá, em chưa học nhảy bao giờ, nên mấy động tác này hơi khó với em."

Mạc Tuần ho khan hai tiếng để nín cười, rồi quay lại hòa giải: "Anh Trì, anh cứ coi hai người họ như học sinh mới vào nghề mà dạy.

Họ cơ bản là chưa có nền tảng gì đâu."

Nghiêm Trì thở dài: " Vậy thôi, hai em theo anh học lại từ những động tác cơ bản nhất."

Anh quay sang Mạc Tuần: "Ba đứa ra chỗ khác luyện riêng đi.

Nhảy lại bài của BNC một lượt, luyện chung để tăng sự ăn ý.

Đợi sau này có bài mới, vũ đạo mới, cả năm sẽ tập chung."

"Rõ rồi ạ."— Mạc Tuần dừng lại một chút rồi hỏi thêm, "

Sau này biên đạo bài nhảy của tụi cũng do anh phụ trách luôn phải không?"

"Ừ, lão Từ nhờ anh đảm nhận phần này.

Anh sẽ dựa vào phong cách và khả năng của cả năm để biên đạo bài nhảy phù hợp.

Phương Ẩn Niên và Đường Triệt là hát chính, nên phần vũ đạo sẽ dễ dàng hơn chút."

Nghe vậy, cả Phương Ẩn Niên và Đường Triệt đều cảm thấy nhẹ nhõm.Dù sao, họ cũng là người hát chính, không thể bắt họ nhảy như Mạc Tuần được.

Ít nhất là họ sẽ tập trung vào hát cho chắc.Nghiêm Trì là người vừa có kinh nghiệm vừa vui tính, không giữ khoảng cách thầy trò, giống như anh cả trong nhóm hơn là giáo viên.

Anh tận tình chỉ dạy từng bước, chỉnh sửa từng động tác cơ bản cho Phương Ẩn Niên và Đường Triệt.Kinh nghiệm của một giáo viên chuyên nghiệp khác hẳn.

Chỉ cần nhìn qua là phát hiện ra vấn đề, và còn đưa ra cách sửa chữa cụ thể.Sau vài giờ luyện tập cùng Nghiêm Trì, cả hai cũng dần mò được tới cánh cửa của "nhảy".Dĩ nhiên, vẫn còn phải luyện nhiều.

Sau này khi cả nhóm cùng biểu diễn, dù Mạc Tuần dẫn đầu, thu hút ánh nhìn của khán giả, nhưng phía sau, Phương Ẩn Niên và Đường Triệt cũng phải nhảy cho chuẩn.

Ít nhất là phải đúng nhịp, đúng động tác, không làm đội hình.Tối hôm đó, lớp vũ đạo kéo dài từ 7 giờ đến tận 10 giờ.Năm người trở về ký túc xá, ai cũng mồ hôi đầm đìa, xếp hàng tắm rửa.Phương Ẩn Niên tắm xong trước, bước vào phòng ngủ thì thấy Mạc Tuần đang cúi đầu nghịch điện thoại.

Cậu do dự một chút rồi bước lại gần, nói: "Mạc Tuần, cậu có thể dạy thêm cho tôi mấy động tác không?"

Mạc Tuần ngẩng đầu nhìn lên, thấy cậu trai trước mặt tóc vẫn còn ướt, ánh mắt sáng rực, nghiêm túc đến mức không thể từ chối nổi.Mạc Tuần bật cười, vui vẻ gật đầu: "Tất nhiên rồi."

Mắt Phương Ẩn Niên sáng lên, cười đáp: "Vậy chúng ta đối chiếu thời khóa biểu "học thêm" nhé?"

Cả hai cùng mở thời khóa biểu trên điện thoại, ghé vào đối chiếu.Mạc Tuần nói: "Chiều thứ Hai, sáng thứ Tư, chiều thứ Sáu, chúng ta đều không có tiết.

Đến lúc đó, cậu đến tìm tôi, chúng ta cùng về phòng tập công ty, học riêng 1 kèm 1."

"Tuyệt vời, cảm ơn đội trưởng!" — Phương Ẩn Niên mừng rỡ.Mạc Tuần đồng ý dạy kèm ngoài giờ, chẳng có gì tuyệt hơn.

Phương Ẩn Niên thầm nhủ, nhất định sẽ chăm chỉ học theo Mạc Tuần, sớm bù đắp phần thiếu hụt của mình.- Jan - 13.04.2025
 
[Đam Mỹ] Nhóm Nam Trời Chọn - Điệp Chi Linh
Chương 10: Đôi bạn cùng tiến


Buổi tối, khoảng 10 giờ rưỡi, Đường Triệt vừa tắm xong, trở lại phòng thì bất ngờ nghe thấy tiếng gõ cửa.

Khi mở cửa, cậu ngạc nhiên thấy Đàm Tuấn Văn đang đứng ở đó, cười tủm tỉm.Đường Triệt nhướn mày: "Chuyện gì vậy?"

Đàm Tuấn Văn đưa cho hắn một hộp quà chưa mở, bên ngoài là màu đỏ: "Cho cậu."

Đường Triệt nhìn kỹ rồi hỏi: "Tai nghe à?"

Đàm Tuấn Văn cười đáp: "Ừ, hôm qua ngại quá, làm hỏng đồ của cậu.

Tai nghe này nghe nói, âm thanh đều rất tốt, tôi đã đặt mua cả đêm.

Đây là để bù lại cho cậu, đừng giận nhé."

Đường Triệt nhìn chiếc hộp, nhận ra là một chiếc tai nghe cao cấp của một thương hiệu quốc , có thể điều chỉnh các dạng âm sắc khác nhau.

Nó làm bằng kim loại toàn phần, giá trị hơn một nghìn tệ, đắt gấp mười lần chiếc tai nghe hắn đang dùng.Đường Triệt đẩy hộp về phía Đàm Tuấn Văn: "Không cần mua cái đắt như vậy."

Đàm Tuấn Văn nói: "Không có gì đâu, làm hỏng đồ của cậu, đền cho cậu một cái khác là hợp lý mà."

Đường Triệt kiên quyết: "Cậu giữ lấy mà dùng đi."

Đàm Tuấn Văn bất đắc dĩ gãi đầu: "Cậu cứ cố chấp như vậy sao?"

Đường Triệt nhíu mày đáp: "Cậu mới là cố chấp đấy, tôi đã nói là không cần."

Lúc này, Phù Phi ló đầu ra ngoài nghe ngóng, nhận ra không khí có chút lạ, vội vàng kéo Phương Ẩn Niên ra khỏi phòng: "Đờ mờ, hai anh mau ra xem tí đi, Đàm Tuấn Văn với Đường Triệt sắp cãi nhau nữa rồi kìa!"

Phương Ẩn Niên: "...?"

Mạc Tuần thì nhẹ nhàng thở dài: "Tối nào cũng cãi lộn, định cãi thành tiết mục hằng ngày của kí túc xá luôn à?"

Hai người liếc mắt nhau rồi đứng dậy đi ra ngoài.Đàm Tuấn Văn và Đường Triệt đang giằng co ở cửa phòng, một người nhất quyết phải đưa, một người không chịu nhận.Phương Ẩn Niên chỉ nghe vài câu là đã hiểu ngay — vì Đàm Tuấn Văn đưa món quà quá đắt, Đường Triệt không muốn nhận.Phương Ẩn Niên nhẹ giọng nói: "Đường Triệt, cậu nhận đi.

Tuấn Văn chắc chắn rất áy náy vì làm hỏng đồ của cậu, mà bồi thường là chuyện đương nhiên.

Cậu ấy đã có thành ý như , cậu cứ nhận món quà này đi."

Giọng nói của hắn nhẹ nhàng nhưng lý trí, rất khó để từ chối.Đường Triệt nghĩ một lát rồi nhận lấy chiếc tai nghe từ tay Đàm Tuấn Văn: "Vậy thì tôi không khách sáo."

Đàm Tuấn Văn đứng sau lưng Phương Ẩn Niên, giơ ngón tay cái lên khen ngợi.Mạc Tuần không nhịn được mà mỉm cười, hắn nhận ra Đường Triệt dù có vẻ lạnh lùng nhưng lại rất nghe lời Phương Ẩn Niên.Mạc Tuần thì thầm vào tai Phương Ẩn Niên: "Cậu để Đường Triệt với Tuấn Văn học nhóm với nhau đi, tạo cơ hội cho bọn họ hòa thuận lại."

Phương Ẩn Niên liếc nhìn hắn, gật đầu rồi quay sang nói: "Tuấn Văn rap tốt, nhưng kiến thức thanh nhạc lại không bằng Đường Triệt, âm chuẩn có vấn đề.

Vậy thì để Đường Triệt phụ đạo cho Tuấn Văn về thanh nhạc.

Còn Đường Triệt không giỏi nhảy, để Tuấn Văn dạy cậu , thế nào?"

Đường Triệt và Đàm Tuấn Văn: "......"

Phương Ẩn Niên tiếp tục nhìn về phía Phù Phi: "Tiểu Phi là thực tập sinh toàn năng, lại ở gần công ty nhất, nếu ai cần giúp đỡ thì em hỗ trợ mọi người nhé, tiểu Phi?"

Phù Phi lập tức gật đầu: "Chuyện nhỏ!"

Mạc Tuần cười nói: "Các cậu thấy đấy, một cái thùng gỗ có thể chứa được bao nhiêu nước, điều này phụ thuộc vào tấm ván gỗ thấp nhất.

Chúng ta sắp ra mắt rồi, thời gian không còn nhiều, thầy cô không thể lúc nào cũng có mặt, giúp đỡ lẫn nhau là cách nhanh nhất.

Không có ý kiến chứ?"

Đàm Tuấn Văn bất đắc dĩ gãi đầu: "Được rôi.

Khi nào không có lịch học, tôi sẽ về công ty."

Đường Triệt lạnh lùng nói: "Tôi chưa từng phụ đạo ai.... tôi sẽ cố gắng."

Mạc Tuần quyết định ngay: "Vậy thì cứ thế đi.

Từ hôm nay, nhóm FTM sẽ phân thành các nhóm nhỏ để hỗ trợ lẫn nhau."

Phù Phi vỗ tay tỏ vẻ đồng ý.Phương Ẩn Niên chuyển chủ đề: "À, ngày mai các cậu muốn ăn sáng ở nhà không?"

Phù Phi hỏi: "Em muốn ăn ở nhà.

Phương ca, anh phải chiên bánh hả?

Có kịp không?"

Phương Ẩn Niên đáp: "Anh sẽ làm xong từ tối nay, để trong tủ lạnh.

Sáng mai ai dậy thì lấy ra ăn, chỉ cần hâm nóng lại là được.

Anh có tiết đầu tiên lúc 7 giờ, phải ra ngoài sớm."

Mạc Tuần: "Tôi đi cùng cậu, tôi cũng phải ra ngoài lúc 7 giờ."

Phương Ẩn Niên nói: "Mọi người sắp xếp đồ đạc rồi ngủ sớm một chút."

Ngày hôm sau, Phương Ẩn Niên và Mạc Tuần dậy từ 6 giờ rưỡi, vì trường của họ xa nhất, cần phải xuất phát sớm.

Công việc và nghỉ ngơi của họ không giống sinh viên mà như quay lại thời kỳ cấp ba.Họ sắp ra mắt rồi, công việc càng lúc càng gấp gáp.Vì không lái xe, Mạc Tuần quyết định cùng Phương Ẩn Niên đi tàu điện ngầm.

Tuy nhiên, tàu điện ngầm quá đông, hai người bị chen vào một góc, cơ thể gần như dính vào nhau.Phương Ẩn Niên đứng trước Mạc Tuần, một người qua đường đẩy nhẹ, khiến cậu tựa nửa người vào ngực Mạc Tuần.Mạc Tuần hôm nay mặc áo thun mỏng, Phương Ẩn Niên có thể cảm nhận rõ ràng cơ bắp chắc nịch của .Phương Ẩn Niên không nhịn được, thò tay chọc chọc cơ ngực của Mạc Tuần, tò mò hỏi: "Cơ bắp này của cậu là do luyện nhảy từ bé à?"

Mạc Tuần bật cười: "Ừ, cậu cũng muốn luyện à?"

Phương Ẩn Niên đáp: "Con trai mà có cơ bắp thì tốt hơn.

Hơn nữa, chúng ta sau này còn phải vừa hát vừa nhảy, sức khỏe yếu, nhảy được một nửa đã thở không ra hơi.

Dù sao chúng ta cũng không thể ngồi nghỉ trên sân khấu."

Mạc Tuần hình dung cảnh đó, không khỏi cười lớn — nhảy một nửa đã thở không nổi, còn ngồi nghỉ trên sân khấu?

Diễn hề à?

Kiểu gì cũng bị chửi thúi đầu.Phương Ẩn Niên tuy nhìn bề ngoài có vẻ ngoan ngoãn, nhưng nói chuyện lại không "ngoan" tí nào.

Có điều, chơi với cậu ấy rất vui.Mạc Tuần thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: "Cơ bắp không khó luyện, chỉ cần ăn uống đúng cách, ăn nhiều lòng trắng trứng và vận động thường xuyên, kiên trì thì sẽ dần có kết quả.

Cậu nói đúng, ngoài thanh nhạc và vũ đạo, thể lực cũng rất quan trọng, nếu không dễ bị hụt hơi."

Phương Ẩn Niên gật đầu: "Vậy thì sau này tôi sẽ tập thể hình cùng cậu."

Mạc Tuần đáp: "Chốt nhé."

Vì họ đang nói đến chủ đề hát nhảy, ra mắt nên chỉ có thể cố gắng thì thầm, nhẹ giọng, ghé vào tai nhau trò chuyện.Giúp đỡ lẫn nhau chắc chắn sẽ giúp cả nhóm tiến bộ nhanh chóng và thân thiết với nhau hơn.Phương Ẩn Niên tin rằng, có cậu và Mạc Tuần ở bên, mối quan hệ trong nhóm sẽ ngày càng thân thiết hơn.Buổi sáng trên tàu điện ngầm, người đông chen chúc như đi đánh trận.

Mùi đồ ăn vặt bay khắp nơi, kiểu gì cũng có.

Hai người vừa tám chuyện vừa đứng, vậy mà thời gian trôi qua cái vèo."

Ga kế tiếp: Hồ Nam."

Cuối cùng cũng đến nơi.

Phương Ẩn Niên và Mạc Tuần chen cùng dòng người bước ra khỏi tàu điện ngầm.Vừa thoát khỏi cái nơi chật chội, người chen người như cá mòi trong hộp, cả hai hít lấy hít để bầu không khí bên ngoài – đúng là khác hẳn.Cùng nhau hít sâu một hơi, Mạc Tuần bật cười: "Suýt nữa thì bị ép thành bánh bao nhân thịt luôn rồi.

Đây là lần đầu tiên tôi đi tàu điện ngầm sớm như vậy đó."

Phương Ẩn Niên gật đầu: "Tôi cũng lần đầu nếm trải giờ cao điểm buổi sáng.

Giờ cao điểm ở tuyến số 3 đúng là danh bất hư truyền."

Ngày xưa còn ở trường, họ đâu cần phải lo chen tàu giờ cao điểm làm gì.

Nay mới trải nghiệm, hai người đều choáng váng thật sự.Lúc nãy ở trạm, thậm chí họ còn thấy có người chạy đến rơi cả giày.Mạc Tuần phất tay: "Tôi đi đây.

Tan học nhớ nhắn tôi, dẫn cậu qua canteen trường tôi, đồ ăn ngon lắm!"

Phương Ẩn Niên gật đầu: "Ừ, bye bye."

Học viện Âm nhạc và Học viện Điện ảnh ở sát nhau, nhưng lối đi khác hướng, nên vừa ra khỏi ga tàu là mỗi người một ngả.Cả hai nhanh chân đi đến trường mình.Buổi sáng hôm nay, Phương Ẩn Niên có liền bốn tiết toàn là lý thuyết.

Nhiều bạn tranh thủ ngủ ngon lành, còn cậu thì vẫn chăm chú nghe giảng và ghi chép tử tế.Cậu luôn cho rằng, làm ca sĩ không chỉ cần hát hay, mà còn phải có cái nhìn và cảm nhận riêng về âm nhạc nữa.Đến 12 giờ trưa, chuông tan học vang lên đúng giờ.Phương Ẩn Niên thu dọn sách vở, nhắn tin cho Mạc Tuần: "Tôi tan học rồi, giờ tôi qua trường tìm cậu nha?"

Mạc Tuần gửi luôn định vị: "Đi thẳng ra cổng Đông là tới, gần lắm."

Phương Ẩn Niên đi từ cổng Đông Học viện Âm nhạc ra, vừa khéo là cổng Tây Học viện Điện ảnh.Hai trường sát bên nhau, giữa có một con đường rợp bóng cây xanh, mấy cặp đôi tay trong tay tản bộ nhìn cũng thơ mộng phết.Cậu đi đến điểm hẹn thì thấy đó là "Căn-tin số 2" của Học viện Điện ảnh.Giờ tan học buổi trưa, sinh viên kéo nhau vào căn-tin khá đông.

Phương Ẩn Niên không quen nơi này nên đành đứng ngoài chờ Mạc Tuần.Có vài người đi ngang qua, vừa đi vừa thì thào: "Bạn này học lớp nào nhỉ?

Nhìn đẹp trai thật đấy."

"Chưa thấy mặt bao giờ, chắc là khoa Diễn xuất?

Không thì phí gương mặt này quá."

"Ghen tị ghê, người ta đẹp trai là cũng đủ ăn rồi."

"Tôi sinh ra chắc là úp mặt xuống đất nên mới thế này..."

"Ẩn Niên!" – Giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng.Phương Ẩn Niên quay lại, thấy Mạc Tuần đang chen từ đám đông chạy tới.

Mắt cậu ta đỏ hoe một cách kỳ lạ, như thể vừa mới khóc xong.Phương Ẩn Niên hoảng hốt: "Mắt cậu bị sao thế?"

"Luyện diễn cảnh khóc đó." – Mạc Tuần đáp tỉnh queo, giọng vẫn vui tươi như chưa có chuyện gì."

Bài học hôm nay là luyện khóc hả?" – Phương Ẩn Niên tò mò, "Giáo viên bảo khóc là khóc được luôn hả?

Khó dữ luôn ?"

"Diễn viên giỏi á, đạo diễn vừa nói khóc là vài giây sau rơi nước mắt liền.

Tôi thì chưa tới trình đó." – Mạc Tuần cười cười, dụi dụi mắt, "Tôi phải cố chớp chớp mấy lần mới vắt ra được hai giọt nước mắt.

Thôi cứ từ từ rèn luyện, giờ còn chưa kiểm soát tốt cảm xúc."

Hai người vừa trò chuyện vừa đi vào căn-tin.Phương Ẩn Niên nghiêm túc hỏi: "

Sau này cậu tính làm diễn viên luôn à?"

"Idol mà chuyển hướng thì tốt nhất là chuyển qua làm ca sĩ hoặc diễn viên.

Giọng tôi âm vực khá hẹp, nên lúc về nước mới thi vô Học viện Điện ảnh.

Sau này cũng có nhiều đường mà đi." – Mạc Tuần giải thích."

Ừ, cậu tính trước hết rồi ha." – Phương Ẩn Niên lúc này mới hiểu lý do Mạc Tuần về nước.Rõ ràng là cậu ta có kế hoạch dài hạn cho tương lai.

Nếu đã có năng khiếu nhảy múa, thì trước mắt debut trong nhóm nam là hợp lý.

Nhưng làm idol thì chỉ "ăn cơm tuổi trẻ" được một thời gian, không thể kéo dài mãi.

Sau này cần chuyển hướng, có nền tảng từ Học viện Điện ảnh thì có thể rẽ sang hướng phim ảnh.Phương Ẩn Niên trước giờ không nghĩ tới chuyện làm idol.

Cậu chỉ muốn làm ca sĩ.

Việc bị lão Từ gọi, "bắt cóc" đi thành lập nhóm nam, nói thật thì đúng là cơ duyên.Dù sau này có thế nào, trước mắt cứ cố gắng làm cho tốt đã.Hai người ăn trưa trong căn-tin rồi lại bắt tàu điện ngầm về công ty, thẳng tiến tới phòng tập.Vừa tới tầng 5 tòa B, họ đã nghe thấy từ góc hành lang vọng ra tiếng quát tháo giận dữ:"Má nó, tôi ghét nhất bị hối, hối cái gì mà hối, đòi mạng nhau à?!"

"Đám nhóc đó vừa mới tập hợp, chưa có tí ăn ý nào, giờ bắt đi diễn là kiểu 'không trâu bắt chó đi cày' à?!"

"Chúng ta là nhóm nhạc cơ mà, ai cho hát đại vài bài rồi tính là xong?

Nhóm nhạc phải luyện thanh, luyện hòa thanh với đồng đội, hiểu chưa?!"

"...

Lui lại tới cuối năm, Giáng Sinh chẳng hạn được không?!"

"Trung Thu cũng không được hả?!"

"Rồi rồi rồi, tôi cố gắng sắp xếp, thật là chịu hết nổi luôn!"

Là giọng của lão Từ.Lần đầu tiên họ nghe thấy ông ấy gào lên giận dữ cỡ này.Mạc Tuần và Phương Ẩn Niên nhìn nhau – lão Từ đang cãi nhau với ai thế?

Hay là mình giả bộ không nghe thấy thì an toàn hơn?Nhưng không kịp trốn rồi.Từ Bách Xuyên vừa cúp điện thoại, mặt đen như đáy nồi, từ phía hành lang bước ra.Vừa thấy hai người, ông hơi sững lại, mặt dịu đi chút ít, hỏi: "Sao mới giờ này hai đứa đã đến công ty?"

Mạc Tuần giải thích: "Từ tổng, chiều nay bọn em không có tiết.

Ẩn Niên nhờ em dạy mấy động tác vũ đạo cơ bản, tụi em tính tập thêm buổi chiều."

Phương Ẩn Niên gật đầu theo: "Dạ, Mạc Tuần dạy em vài động tác cơ bản, tụi em muốn tranh thủ luyện thêm."

Từ Bách Xuyên im lặng vài giây, cuối cùng cũng nở nụ cười: "Tốt, hỗ trợ lẫn nhau, tiến bộ sẽ nhanh hơn."

Ông ngừng lại, hỏi tiếp: "Hồi nãy tôi gọi điện thoại, hai đứa có nghe thấy không?"

Hai người: "..."

Ngài hét lớn như vậy, không nghe thấy mới là lạ á!Từ Bách Xuyên thở dài: "Là thế này.

Tháng 8 tới, công ty sẽ tổ chức lễ kỷ niệm, có buổi biểu diễn luôn.

Sếp lớn nói, cả năm đứa tụi cậu đều phải lên sân khấu – coi như là màn ra mắt chính thức."

"Hả?" – Hai người đồng thanh ngơ ngác nhìn nhau.Tháng 8 á?

Bây giờ đã là tháng 7 rồi còn đâu!Không phải bảo là sẽ huấn luyện ba tháng trước à?

Mới tập được một tháng, hát chưa xong, nhảy chưa tới, giờ đòi lên sân khấu?!Quả thật là "không trâu bắt chó đi cày" trên ruộng âm nhạc.Từ Bách Xuyên nhíu mày: "Lệnh từ cấp trên thì phải làm theo.

Nhưng mà, trên có chính sách, dưới có đối sách.

Tôi sẽ tìm cách để mấy đứa ra mắt suôn sẻ.

Tối nay học xong lớp vũ đạo, qua phòng họp nhỏ tìm tôi, chúng ta nói kỹ hơn."

- Jan -14.04.
 
[Đam Mỹ] Nhóm Nam Trời Chọn - Điệp Chi Linh
Chương 11: Khóa vũ đạo cấp tốc


Từ tổng vừa rời đi, Mạc Tuần và Phương Ẩn Niên cũng xoay người bước vào phòng tập, tiện tay đóng cửa lại.Lúc này, Phương Ẩn Niên mới hạ giọng hỏi: "Vừa rồi hình như Từ tổng đang cãi nhau với cấp trên đúng ?"

"Thanh Diệu là công ty niêm yết mà, kết cấu ban lãnh đạo phức tạp, bất đồng quan điểm cũng là chuyện bình thường thôi."

Mạc Tuần vừa nói vừa tiện tay đặt cặp vào giá để đồ trong góc: "Tôi đoán chắc là lão Từ muốn tụi mình rèn luyện thêm một thời gian, vừa nâng cao trình độ, vừa chậm rãi làm quen, nhưng có sếp nóng ruột, muốn tụi mình debut luôn cho lẹ."

Phương Ẩn Niên hơi lo lắng: "Nhưng debut vào tháng 8 thì có vẻ gấp quá, tôi với Đường Triệt không thể theo kịp phần nhảy."

"Cứ tập trước đã, để xem lão Từ sắp xếp thế nào." – Mạc Tuần đáp.Phương Ẩn Niên gật đầu, rồi cũng mang cặp lại để lên giá.Mạc Tuần xoay người lấy điện thoại, kết nối với dàn âm thanh trong phòng, bật một đoạn nhạc có tiết tấu khá rõ ràng.Anh xoay tay khởi động một chút, rồi nhìn sang Phương Ẩn Niên nói: "Ẩn Niên, tôi dạy cậu mấy bước cơ bản trước nha.

Nắm chắc nền tảng rồi, sau này học mấy động tác nâng cao cũng đỡ bị đuối."

"Ok!" – Phương Ẩn Niên đáp ngay.Hôm nay cậu mặc bộ đồ thể thao đơn giản, phối với giày sneaker trắng, nhìn tổng thể trông rất gọn gàng, tươi mới và sạch sẽ.Mạc Tuần hô: "Rồi, chuẩn bị!"

Nghe đến chữ "chuẩn bị", Phương Ẩn Niên theo phản xạ nhón chân, dang tay khởi động, tư thế rất bài bản, còn hơi...

ưu .Mạc Tuần nhìn thấy cậu chuẩn bị nhảy lên, không nhịn được chọc ghẹo:
"Cậu tính múa ba-lê à?

Quay vòng tôi xem thử?"

Phương Ẩn Niên vội hạ chân xuống đất, ngượng ngùng nói:
"Xin lỗi, phản xạ tự nhiên khi chuẩn bị động tác thôi."

Mạc Tuần cười: "Cậu học nhảy thể loại khác, quen kiểu cũ rồi, từ từ mình sửa lại."

Phương Ẩn Niên nghiêm túc gật đầu: "Ừ, tôi sẽ cố sửa."

Vừa làm mẫu vừa giải thích, Mạc Tuần nói: "Tôi sẽ dạy cậu bước nhảy đơn giản nhất trước.

Hai chân chụm lại, rồi bật nhảy về phía trước, nhớ phải có lực đàn hồi, tư thế gọn gàng, dứt khoát.

Mấy động tác này có thể kết hợp với phần tay nữa, nhìn đội hình đồng đều sẽ rất đẹp."

Anh nhảy mẫu hai lần rồi quay đầu lại hỏi: "Thấy rõ chưa?

Chúng ta cùng làm thử một lần."

"Ok." – Phương Ẩn Niên lập tức học theo.Mạc Tuần nhảy nhìn rất có lực, tư thế thì cực ngầu.

Còn Phương Ẩn Niên thì vẫn giữ được độ mềm mại, nhẹ nhàng.Nhẹ nhàng thì đẹp thật, nhưng kiểu uyển chuyển như vậy nhảy trong nhóm nam lại hơi lạc tông, dễ bị lạc đội hình.

Vũ đạo của Phương Ẩn Niên vốn đã theo thói quen nhiều năm, không thể sửa trong một sớm một chiều.Mạc Tuần chủ động bước tới, đặt tay lên vai Phương Ẩn Niên, chỉnh lại: "Vai cậu thả lỏng quá, gồng lên một chút."

Tay anh dài và rắn chắc, khi chạm vào vai cậu, đầu ngón tay mang theo hơi ấm truyền thẳng qua lớp áo mỏng.Phương Ẩn Niên hơi ngại mấy kiểu tiếp xúc gần thế này.Nhưng sắc mặt Mạc Tuần rất nghiêm túc, lúc dạy nhảy tay cầm tay thế này là chuyện bình thường.

Đều là con trai, lại không phải đụng chạm chỗ nhạy cảm gì, cũng không có gì quá đáng.Rất nhanh, Phương Ẩn Niên đã thích nghi, theo hướng dẫn của Mạc Tuần mà siết cơ tay lại.Mạc Tuần tiếp tục đưa tay phải nhẹ nhàng ấn vào phần lưng dưới của cậu:
"Eo đừng ưỡn thẳng quá, như vậy nhìn bị cứng đơ lắm.

Tự nhiên chút...

Đúng rồi, dùng cơ bụng làm trọng tâm đẩy lực ra."

"Tốt rồi, làm lại một lần nữa."

Phương Ẩn Niên gật đầu rồi làm lại hai lần theo hướng dẫn.Mạc Tuần nhìn vào gương, quan sát động tác rồi nhíu mày:
"Chưa ổn lắm, làm lại nữa."

Phương Ẩn Niên tiếp tục luyện.Nhảy liên tục mười mấy lần, Mạc Tuần mới cười:
"Được rồi, cơ bản đạt tiêu chuẩn.

Giờ anh sẽ biên nhanh một đoạn vũ đạo, có kết hợp bước lướt ngang, lướt trước sau và bước giao nhau.

Em lồng ba động tác này vào, luyện đi luyện lại, rất nhanh sẽ quen động tác."

Phương Ẩn Niên ngoan ngoãn gật đầu: "Được."

Mạc Tuần biên đạo ngay một đoạn ngắn, mỗi đoạn tám nhịp, tổng cộng bốn đoạn nhỏ.Đoạn này rất đơn giản, chỉ dùng chân, chưa thêm tay để tránh người mới bị loạn.Một chuỗi động tác nhảy xuống rất mượt mà.Mạc Tuần nhảy mẫu một lần rồi bắt đầu giảng giải chi tiết:
"Bước lướt là một chân bước trước, chân còn lại lướt theo sau, đưa cả thân người theo luôn.

Kiểu như mình 'lướt' trên mặt sàn vậy đó.

Lướt trái lướt phải, lướt trước lướt sau, cùng một động tác, chỉ thay đổi phương hướng thôi."

"Bước lướt, bước nhảy, bước giao nhau, mấy động tác này hay dùng để di chuyển vị trí nhanh trong nhóm."

"Giờ nhảy theo tôi, bắt đầu từ đoạn đầu tiên, nhớ kỹ động tác trước đã..."

Mạc Tuần làm rất chậm, giải thích từng bước cặn kẽ, vừa dạy vừa làm mẫu.Cơ thể Phương Ẩn Niên rất dẻo, độ linh hoạt rất cao, chỉ là nhảy hơi nhẹ, thiếu lực.Nhưng sau vài lần làm theo, cậu đã dần nắm được một số mẹo nhỏ, động tác bắt đầu trông có thần thái hơn.Tuy nhiên, Mạc Tuần cực kỳ nghiêm khắc.Chỉ cần sai một chút là anh liền chỉnh ngay:
"Chân đưa chưa đủ rộng, nghiêng trái thêm chút."

"Đúng rồi, đứng ngay giữa phần sáng đèn ở sân khấu chỗ kia nè..."

Mạc Tuần dạy kiểu cầm tay chỉ việc, kiên nhẫn như đang dạy một đứa bé tập đi.Phương Ẩn Niên cũng học rất nghiêm túc.Thi thoảng có đụng chạm cơ thể, nhưng cậu cũng nhanh chóng thích nghi.

Mạc Tuần chỉnh trực tiếp đúng là hiệu quả hơn chỉ nói suông rất nhiều.Đoạn vũ đạo này dễ nhớ, Phương Ẩn Niên nhảy theo Mạc Tuần, dần dần tìm lại niềm vui hồi bé khi học nhảy.

Đặc biệt là lúc nhìn vào gương, thấy mình nhảy ngày càng chuẩn, đoạn vũ nhảy mạch lạc trơn tru, trong lòng cũng thấy có chút tự hào.Mạc Tuần dạy một-kèm-một rất hiệu quả.Bất giác đã 5 giờ rưỡi chiều, cửa phòng đột nhiên mở ra.Cả hai đồng loạt quay đầu lại – thì ra là Đường Triệt vào.Thấy hai người, Đường Triệt hơi ngạc nhiên nhưng lại thản nhiên nói: "Hai người đến sớm vậy?"

Phương Ẩn Niên cười đáp: "Bọn tôi chiều nay không có tiết, nên qua phòng tập nhảy sớm luôn.

Cậu mới tan học à?"

Đường Triệt nói: "Ừ, tan học xong tôi ngồi tàu điện ngầm đến thẳng đây."

Không bao lâu sau, Tiểu Phi với Tuấn Văn cũng lò dò bước vào phòng tập, người trước người sau.Mạc Tuần vẫy tay: "Tới đây, Tuấn Văn với Tiểu Phi tập một đoạn với anh."

Đàm Tuấn Văn đi tới, quăng cặp xuống, vừa đi vừa than: "Mấy ông ăn cơm chưa?

Tui chiều giờ chưa được hột cơm nào luôn á."

Phù Phi chen vô: "Em cũng đói rã ruột nè."

Mạc Tuần nói: "Thì đặt cơm hộp đi, chờ cơm tới rồi ăn.

Giờ tranh thủ nhảy với anh cái đã."

Đàm Tuấn Văn cạn lời: "Anh là nghiện nhảy thiệt rồi phải không?

Tới giờ này còn bắt tập?"

Phù Phi gãi đầu: "Không phải 7 giờ tối mới có tiết vũ đạo hả?"

Mạc Tuần cười tỉnh bơ: "Thêm tiết phụ đạo nha mấy cưng.

Nhanh, lẹ lẹ."

Thấy đội trưởng mặt nghiêm như thi tốt nghiệp, mấy người nhìn nhau, rồi nhanh như chớp lôi điện thoại ra đặt cơm.Đặt xong, Tuấn Văn với Phù Phi đứng sau lưng Mạc Tuần.Phù Phi hỏi: "Mạc ca, nhảy gì vậy?"

Mạc Tuần đáp: "Mấy đoạn nhảy anh vừa biên thôi, hai đứa học với anh một chút là xong, dễ ẹt."

Anh nhảy trước một lần, hai đứa kia vừa nhìn vừa bắt chước.Phù Phi bắt kịp cực nhanh, động tác cũng đúng chuẩn.Phương Ẩn Niên ban đầu còn tưởng Tiểu Phi là kiểu người vô lo nhất nhóm, suốt ngày chỉ biết cười hề hề với ôm điện thoại chơi game.

Nhưng giờ nhìn lại, cái danh "hạng nhất mọi kì kiểm tra" đúng là không phải nói chơi.Học cái gì cũng nhanh như chớp.Mạc Tuần vừa mới nhảy một lần là thằng bé học được y chang, mà nhảy còn giống kiểu "copy paste" không lệch miếng nào.Đàm Tuấn Văn thì lần đầu còn nhảy sai nhịp, nhưng lần hai là bắt kịp luôn.Mạc Tuần bật nhạc: "Rồi, vào nhạc nhảy một lần.

Lui lại một bước."

Tuấn Văn với Phù Phi lùi lại một bước, tạo thành đội hình tam giác "một trước hai sau", Mạc Tuần đứng giữa ở hàng đầu – C vị chính giữa sân khấu.Ba người theo nhạc nhảy một đoạn ngắn, giữa chừng Mạc Tuần đột nhiên nói: "Đoạn tiếp theo có chuyển đội hình, Tiểu Phi lên C."

Phù Phi nghe xong gật đầu cái rụp: "Đã rõ!"

Nhạc vừa đổi đoạn, Phù Phi nhẹ nhàng lướt xéo lên trước, cùng lúc đó Mạc Tuần lùi về sau.

Hai người đổi vị trí cực nhanh, làm người ta nhìn muốn hoa mắt, như thể dịch chuyển tức thời.Ngay sau đó, Mạc Tuần lại nói: "Đoạn sau Tuấn Văn lên C."

Đàm Tuấn Văn: "Rõ!"

Phù Phi với Đàm Tuấn Văn tiếp tục chuyển chỗ với tốc độ ánh sáng, đội hình biến thành Đàm Tuấn Văn lên trước, Mạc Tuần với Phù Phi hai bên trái phải.Ba người vẫn giữ đúng nhịp, vừa nhảy vừa đổi vị trí mà nhìn cực mượt.Đường Triệt với Phương Ẩn Niên liếc nhau một cái — phải công nhận, vũ đạo của ba người đồng đội đỉnh thật.

Mạc Tuần thì khỏi nói, thực lực nhảy hàng top.

Phù Phi thì là thực tập sinh toàn năng, nền tảng cực vững.

Còn Đàm Tuấn Văn thì cũng ở mức khá tốt, không đến nỗi kéo lùi đội hình.Chỉ tiếc... thêm hai người bọn họ – chính là hai khúc gỗ di động – thì FTM nhìn y như cái thùng gỗ rò nước, nhảy kiểu gì cũng có chỗ hở.Nhạc vừa dứt, Phù Phi vừa cười vừa gãi đầu: "Mạc ca, anh biên vũ kiểu gì mà dễ như bài tập thể dục lớp 1 vậy?"

Mạc Tuần đáp: "Đây là bài biên cho Ẩn Niên và Đường Triệt, để họ học những cái cơ bản trước, gồm có tổ hợp các động tác chân.

Anh có nói trước với giáo viên vũ đạo rồi, nội dung dạy không khác nhau đâu."

Tuấn Văn với Phù Phi nhìn nhau kiểu "À ra vậy".Mạc Tuần nói tiếp: "Từ nay Ẩn Niên do anh phụ trách kèm cặp.

Còn ba người, ai tan học rảnh thì phụ trách kèm Đường Triệt.

Ổn không?"

Cả ba cùng gật đầu: "Không thành vấn đề."

Đội trưởng biên bài tập vũ đạo cơ bản kiểu này thật ra có lợi cho cả nhóm, vừa giúp đỡ nhau học, vừa hiểu thêm thói quen của từng người, giúp cả nhóm càng thêm ăn ý.Chờ chân vững rồi, thêm mấy động tác tay đẹp đẹp vào nữa, từ từ là sẽ thành một bài hoàn chỉnh.Mạc Tuần lại nói: "À đúng rồi, hôm nay anh với Ẩn Niên gặp lão Từ ở đây.

Bên lãnh đạo công ty nói, tháng 8 tụi mình sẽ biểu diễn trong concert kỷ niệm 10 năm của Thanh Diệu, chính thức ra mắt luôn."

Ba người kia nghe xong há hốc mồm: "Tháng 8?!"

Phù Phi suýt cắn trúng lưỡi: "Ủa alo, không phải nói là tập dượt 3 tháng rồi mới debut hả?

Sao giờ nhảy qua tháng 8 ra mắt luôn rồi?!"

Đàm Tuấn Văn mặt đơ ra: "Tụi mình mới lập nhóm thôi mà, định làm gì mà vội vàng vậy?"

Đường Triệt lạnh tanh phán: "Không trâu bắt chó đi cày, ép vịt ra đồng khi nó còn chưa mọc lông."

Cả nhóm: "......"

Đường Triệt mở miệng là y như xát muối vào lòng người ta.

Lúc thì ví mình như xác sống múa máy, giờ lại ví cả nhóm như vịt con chưa lớn bị bắt đi cày ruộng.Phương Ẩn Niên bật cười, nói: "Ừ thì là rất qua loa."

Mạc Tuần cũng đành bó tay: "Anh cũng không rõ lắm, lát nữa lão Từ sẽ nói kỹ trong buổi họp sau tiết học."

Cả nhóm liếc nhau một cái, rồi thở dài tập thể.Thế giới này đúng là một cái rạp xiếc khổng lồ.FTM còn hai người chưa biết nhảy, lập nhóm mới một tháng đã đòi ra mắt, nói chơi hay nói giỡn vậy không biết.Bình thường từ thứ Hai đến thứ Sáu buổi tối, lịch học gồm 2 tiếng vũ đạo cộng 1 tiếng thanh nhạc.

Nhưng hôm nay tiết thanh nhạc bị hủy.

Học xong vũ đạo là cả nhóm kéo nhau thẳng tới phòng họp.Lão Từ đang ngồi đợi, mặt nghiêm như sắp họp cổ đông."

Từ tổng."

Cả nhóm đồng thanh chào rồi tìm chỗ ngồi xuống.Từ Bách Xuyên liếc qua từng người một, giọng nghiêm nghị: "Ban lãnh đạo đã bàn bạc xong.

Ngày 18 tháng 8, các cậu sẽ biểu diễn trong concert kỷ niệm 10 năm của Thanh Diệu, chính thức ra mắt."

Tin này Mạc Tuần nói rồi, nên cả nhóm cũng không quá bất ngờ.Trong mắt Từ Bách Xuyên thoáng chút bất lực: "Ban đầu tôi định cho các cậu tập luyện 3 tháng, rồi ra mini album, quay MV, cuối năm Giáng Sinh thì debut.

Giờ kế hoạch đổ bể hết, còn quá nhiều thứ không kịp chuẩn bị.

Nhưng tôi sẽ cố hết sức hỗ trợ, để buổi debut đầu tiên suôn sẻ nhất có thể."

Ông nhìn sang Đường Triệt với Phương Ẩn Niên: "Hai cậu tập nhảy tới đâu rồi?

Có đủ sức vừa hát vừa nhảy trên sân khấu không?"

Hai người nhìn nhau, Phương Ẩn Niên thành thật đáp: "Mới tập được căn bản."

Từ Bách Xuyên nhướn mày: "Tôi cũng đoán vậy."

Ông quay sang Mạc Tuần: "Giờ chưa bàn tới hát nhảy song song, chỉ riêng nhảy thôi cũng chưa chắc đồng đều được đúng không?"

Mạc Tuần nói: "Thời gian quá gấp.

Nếu biên bài đơn giản, tụi tôi gấp rút luyện thì vẫn có thể đồng bộ trong một tháng.

Có điều, đã biểu diễn thì phải vừa hát vừa nhảy hả?

Cái này thì hơi căng."

Từ Bách Xuyên nói: "Tất nhiên rồi.

Biểu diễn thì phải live toàn bộ.

Nếu Đường Triệt với Phương Ẩn Niên không theo kịp vũ đạo, thì debut bằng tiết mục hát thôi."

"Lo "hát" cho tốt trước đã."

"Dù sao —— các cậu là nhóm hát mà."

FTM bản thân không phải nhóm visual lấp lánh, mà là nhóm nhạc đúng nghĩa, cả đội đều là thực tập sinh nổi bật về âm sắc.For the music – vì âm nhạc mà sinh ra.

Bọn họ lập nhóm dựa trên sự kết hợp giữa năm chất giọng độc đáo, khi hát cùng nhau cực kỳ hòa quyện và ấn tượng.Họ là âm đoàn, chưa nhảy được thì cứ hát trước.Chỉ tiếc... giọng hòa thanh hiện tại cũng chưa ổn lắm.Cả nhóm nhìn nhau – còn biết làm gì giờ?

Không trâu thì bắt chó đi cày thôi, năm con vịt này chỉ còn cách ôm đàn luyện hát, chứ không thể bỏ chạy.- Jan - 15.04.2025
 
[Đam Mỹ] Nhóm Nam Trời Chọn - Điệp Chi Linh
Chương 12: Bản kế hoạch mới


Từ Bách Xuyên cực kì lí trí.

Giờ mà để cả năm đứa vừa nhảy vừa hát live, khả năng cao là 'toang' trên sân khấu.

Chi bằng dồn lực làm một thứ thôi, làm thật chắc.Bỏ khoản vũ đạo đi, miễn là hát tốt, thêm khoản giọng hát đặc biệt và gương mặt đẹp đẽ, cũng đủ hút fan rồi.Dĩ nhiên, nước cờ này cũng khá mạo hiểm — từ trước tới nay chưa có nhóm nam nào debut kiểu này cả.Nhưng FTM từ đầu đã chọn đi con đường khác người, không theo lối mòn của các nhóm nam khác.

Trước họ, trong nước chưa từng có nhóm nhạc nam nào lấy hát làm chính, nhảy làm phụ cả, nên nói trắng ra là không có ai để học hỏi.

Mọi thứ đều phải tự lần mò như 'sờ đá qua sông'.Đã thế rồi, thay vì đi bắt chước người ta, chi bằng làm người tiên phong, tự mở con đường cho riêng mình."

Từ Bách Xuyên quay sang năm đứa nhỏ hỏi: "Trường mấy đứa sắp thi học kỳ rồi đúng không?

Bao giờ thi xong?"

Phù Phi xung phong trước: "Từ ngày 12 tuần sau trường em nghỉ."

Đàm Tuấn Văn: "Em ngày 14 thi xong."

Mạc Tuần và Phương Ẩn Niên đồng thanh: "Bọn em nghỉ từ ngày 15."

Đường Triệt: "Em tới 18 mới xong."

Từ Bách Xuyên suy nghĩ một lát, rồi bảo:
"Vậy mấy đứa cứ tập trung ôn thi học kỳ trước đi.

Chờ Đường Triệt thi xong, tối ngày 18 cả nhóm tới công ty họp.

Suốt một tháng sau đó chỉ luyện thanh nhạc, tập cho đến khi thuộc làu làu bài hát sẽ biểu diễn mới thôi."

Bốn người kia thì còn đỡ, chứ Đường Triệt đang học ở Đại học Giang Châu – nơi nổi tiếng là "địa ngục trần gian".

Nghe bảo đề thi ở đó khó cực kì, rớt môn là chuyện thường ngày.

Bây giờ còn bắt Đường Triệt ngày nào cũng hát với nhảy, thì có khi cậu ấy 'gãy' thiệt luôn.May mà chỉ cần ráng vài hôm, sau đó Từ tổng cho nghỉ để ôn thi, cả đám mới được dịp thở phào nhẹ nhõm.Từ Bách Xuyên nói tiếp: "Do kế hoạch bị xáo trộn hết, nên nhạc sĩ ban đầu hẹn với mấy đứa... hiện giờ vẫn chưa sắp xếp được lịch."

Phương Ẩn Niên giật mình: "Nhạc sĩ?

Là thầy Dư hả?"

Trước đó khi mới lập nhóm, từng nói album đầu tay sẽ do thầy Dư Tử Lạc phụ trách giám sát sáng tác.

Đây là nhạc sĩ mà Phương Ẩn Niên cực kỳ yêu thích – cũng là lý do chính khiến cậu chịu gia nhập nhóm nam này.Từ Bách Xuyên gật đầu: "Ừ, đúng vậy.

Thầy Dư đang làm album cho ca sĩ khác nên kín lịch.

Lúc trước tôi hẹn với thầy ấy là gặp nhóm mình vào tháng 10.

Thầy muốn hiểu rõ từng người trong nhóm rồi mới sáng tác riêng cho phù hợp."

Phương Ẩn Niên và Mạc Tuần liếc nhau —— xem ra kế hoạch ban đầu của Từ tổng là: tháng 7 lập nhóm chính thức, luyện tập ba tháng, tới tháng 10 gặp nhạc sĩ để viết ca khúc mới.

Sau đó tiếp tục luyện hát, thu âm, quay MV, dựng vũ đạo...

đến tháng 12 thì debut.Kế hoạch vốn đã được sắp xếp hoàn chỉnh.

Chỉ tiếc là một cái phẩy tay của sếp lớn đã phá hỏng hết.

Người đại diện như lão Từ giờ phải chạy đôn chạy đáo, trách sao hồi nãy ở hành lang chửi ầm ầm, ban lãnh đạo hoàn toàn không quan tâm đến kế hoạch, chỉ muốn người làm công làm sống làm chết cho đến khi đạt được mục tiêu ban lãnh đạo đặt ra.Phương Ẩn Niên nghe xong, lập tức hiểu ẩn ý: "Nhạc sĩ chưa có thời gian, vậy... tụi em ra mắt mà không có bài mới?"

Từ Bách Xuyên gật đầu: "Đúng là vậy."

Cả đám: "..."

Không có bài riêng mà cũng ra mắt?

Bi thảm dữ thần.Từ Bách Xuyên nói: "Bài hát ra mắt là cực kì quan trọng, tôi không muốn làm cho có lệ.

Kế hoạch vẫn giữ như cũ: đợi thầy Dư rảnh thì tháng 10 sẽ viết riêng cho từng người.

Làm thì làm cho tới nơi tới chốn, thà chậm mà chất còn hơn nhanh mà ẩu."

Cả nhóm nghe xong cũng thấy có lý.

Bây giờ mà đi hát một bài gốc ba xu để lấy lệ thì thôi, thà chờ thầy Dư viết đàng hoàng còn hơn.

Chỉ có điều... ra mắt mà không có bài riêng, nghe cũng chán thật.Tiểu Phi rụt rè hỏi: "Không có bài riêng, vậy lên sân khấu tụi em hát gì?"

Từ Bách Xuyên đáp: "Cover bài ra mắt của nhóm khác.

Giờ chỉ còn cách đó thôi."

Năm đứa thật sự muốn thở dài đồng loạt.

Từ tổng cũng hết cách, ông đã xin sếp lùi lịch debut mà không được.

Cấp trên có quyền, không thích là đổi người đại diện như chơi.Thấy tụi nhỏ mặt ai cũng xị ra, lão Từ an ủi: "Không có luật nào quy định ca sĩ debut phải có bài gốc cả.

Nhiều người nổi nhờ hát lại bài của người khác đấy thôi.

Mà lần này công ty đầu tư nhiều lắm cho lễ kỷ niệm 10 năm, toàn bộ ca sĩ nổi bật của Thanh Diệu đều về tham gia.

Mấy tiền bối từng debut ở công ty cũng được mời.Sân khấu lần này quy mô rất lớn.

Nếu mấy đứa debut tại đó thì ít nhất cũng không thiếu độ hot."

Trong giới giải trí, điều đáng sợ nhất là không ai thèm để ý tới mình.

Có được sự chú ý thì mới có cơ hội, mới có tài nguyên.

Mà lễ kỷ niệm 10 năm Thanh Diệu là sự kiện hiếm có, cả lứa ca sĩ kỳ cựu lẫn tân binh đều góp mặt.

Nhóm nhạc "lính mới" như bọn họ, được debut trên sân khấu đó – cơ hội này người ta cầu còn chẳng được.Phương Ẩn Niên cuối cùng cũng hiểu vì sao lão Từ và ban lãnh đạo lại xung đột.

Lão Từ muốn đi từng bước vững chắc, chờ nhóm có bài riêng mới cho ra mắt; còn sếp lớn thì trọng độ hot, muốn nhân dịp lễ mà đẩy nhóm debut, tranh thủ "cọ nhiệt".

Kết quả thì tất nhiên là sếp quyết.

Thế nên mới ra nông nỗi như bây giờ.Debut ở lễ kỷ niệm 10 năm, dù có mạo hiểm, nhưng nếu nắm bắt tốt, vẫn có thể thành bàn đạp.

Cuối cùng vẫn phải xem họ sẽ tận dụng cơ hội hiếm có này như thế nào.Mạc Tuần dứt khoát: "Từ tổng, tụi em nghe theo sắp xếp của anh.

Hát bài gì cũng được!"

Cả nhóm gật đầu cái rụp, ai nấy đều không có ý kiến.Từ Bách Xuyên nói: "Vậy mấy ngày tới mấy đứa cứ tập trung thi trước, mấy chuyện khác để sau ngày 18 rồi tính tiếp."

Phương Ẩn Niên nhẹ giọng: "Từ tổng vất vả rồi."

Từ tổng cười xòa: "Không sao, trong khả năng của tôi thì tôi sẽ cố hết sức giúp mấy đứa.

Cứ yên tâm."

Nghe vậy, ai cũng thấy yên lòng hơn.

Ít ra thì Từ tổng là người thật sự đứng về phía bọn họ, cũng nghiêm túc muốn đẩy nhóm đi lên.

Ai cũng quý lão Từ, và sẵn sàng đặt niềm tin vào một người đại diện dày dạn kinh nghiệm như vậy.___Sau đó là giai đoạn "tạm gác luyện tập để chiến đấu sinh tồn" – kỳ thi cuối kỳ ập tới.Lâu không nhảy thì cơ thể sẽ cứng đờ ngay.

Chỉ có luyện đều mỗi ngày mới giữ được cái gọi là "ký ức cơ bắp".

Mấy hôm không có thầy dạy, Mạc Tuần đành kiêm luôn vai trò giám sát viên.

Hễ rảnh là lôi cả nhóm ra ôn động tác cơ bản, tập nhảy mà như...

FTM mở lớp "thể dục nhịp điệu buổi sáng".Chớp mắt đã đến ngày 18 tháng 7.Người cuối cùng hoàn thành kỳ thi là Đường Triệt, vừa ra khỏi cổng trường đã thấy xe công ty chờ sẵn, đón về thẳng công ty luôn.Tưởng có họp hành gì quan trọng, ai dè vừa bước vào phòng họp đã thấy một chị gái trẻ trung đang lấy số đo cho Mạc Tuần.Hắn nhíu mày, thấp giọng hỏi Phương Ẩn Niên: "Chuyện gì vậy?"

Phương Ẩn Niên đáp: "Nhà thiết kế Từ tổng mời đến để lấy số đo cho tụi mình.

Nói là chuẩn bị thiết kế đồ diễn.

Bọn mình cũng vừa mới biết luôn."

Bên kia, nhà thiết kế gọi lớn: "Ẩn Niên, tới lượt em rồi, qua đây đi."

Phương Ẩn Niên ngoan ngoãn bước lên, giơ tay theo hướng dẫn, đứng im cho cô đo.

Nhà thiết kế làm nhanh gọn, vừa đo vừa ghi chép liên tục.

Đo xong năm người cũng vừa lúc Từ Bách Xuyên ôm một chồng hồ sơ bước vào.Từ tổng trông như đang chạy deadline, mặt căng như dây đàn.Năm người còn chưa kịp chào hỏi, ông đã phẩy tay lia lịa: "Ngồi xuống hết đi, hôm nay phải chốt một đống thứ."

Mọi người ngồi xuống, im lặng nhìn Từ Bách Xuyên.Ông nói: "Tên nhóm của mấy đứa là FTM – viết tắt của For The Music, nghĩa là vì âm nhạc mà sinh ra.

Cô Kiều có nói rồi đúng không?"

Phù Phi lẩm bẩm: "Ủa, lúc trước ngài còn bảo cái tên đó đại diện cho bản thân tụi em mà?"

Từ tổng cười cười: "Thì đúng chứ sao.

Mấy đứa là nhóm được chọn từ danh sách thực tập sinh ưu tú nhất công ty.

Giọng của năm người kết hợp lại mới ra được cái chất đó, đổi ai cũng không giống nữa."

Năm người: "..."

Câu này nghe thì ngầu đấy... nhưng tụi mình ghép lại mà ra được chất đó thật hả?Từ tổng vỗ tay một cái: "Thôi không lan man.

Tên nhóm là For The Music, gọi tắt là 'Âm Đoàn'.

Hôm nay phải chốt thêm mấy thứ nữa: tên fandom, màu tiếp ứng, logo nhóm,...

Mấy đứa cũng góp ý luôn nha."

Thực ra công ty tự quyết mấy chuyện đó rồi thông báo cho nhóm cũng được, nhưng Từ tổng muốn nhóm tham gia quá trình định hình thương hiệu – để tụi nhỏ có cảm giác thật sự được tạo nên nhóm nhạc của riêng mình.Tự đặt tên fandom?

Cả nhóm lập tức sôi nổi hẳn.Phù Phi vò đầu: "Nhóm mình tên 'Âm Đoàn'... fan gọi là gì?

Bé âm?

Vang vọng?

Đoàn nho nhỏ?"

Đường Triệt buông một câu lạnh lẽo: "Nghe như đồ ăn."

Mọi người: "..."

Mạc Tuần đề xuất: "Fandom mấy nhóm khác hay đặt tên dễ thương theo trái cây, động vật, món ăn...

Nhưng tên nhóm mình đâu liên quan gì mấy cái đó.

Thôi chọn cái gì có ý nghĩa chút đi."

Phù Phi vẫn khổ sở: "Đặt tên gì mà hay được ta... em ngu mấy cái vụ này lắm, các anh nghĩ tiếp đi!"

Lúc cả nhóm còn đang vò đầu bứt tóc, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên:"Gọi là Âm Phù, được không?"

Cả đám đồng loạt quay qua nhìn Phương Ẩn Niên.Cậu nghiêm túc nói: "Mỗi bản nhạc đều được tạo nên từ hàng trăm hàng ngàn nốt – âm phù.

Nếu nhóm mình là Âm Đoàn, sau này chắc chắn sẽ lấy âm nhạc làm cốt lõi.

Vậy gọi fan của bọn mình là Âm Phù – như một phần không thể thiếu của Âm Đoàn."(Âm phù: nốt nhạc, Âm đoàn: nhóm hát.

Vì tên của nhóm và tên fandom gắn liền với nhau, những phần nào trực tiếp dùng tên nhóm hoặc tên fandom mình sẽ không dịch ra mà gọi theo tên hán việt là "Âm Phù" và "Âm Đoàn")Cậu nhìn mọi người, cười khẽ: "Chỉ khi có đủ nốt nhạc, mới tạo nên đại dương âm nhạc."

Cả nhóm: "..."

Nghe... cũng hợp lý ghê ha?Từ tổng sáng mắt.

Trong giới idol, tên fan thường dễ thương hoặc chơi chữ.

Giờ mà có cái tên vừa dễ hiểu, vừa có chiều sâu như "Âm Phù" thì quá ổn.Mà quan trọng là – "Âm Đoàn" và "Âm Phù" nghe dính liền nhau, gợi sự kết nối chặt chẽ giữa nhóm với fan.Mạc Tuần gật đầu: "Ẩn Niên đặt tên hay đó.

Nghe phát biết liền là fan nhóm mình."

Đàm Tuấn Văn cười khoái chí: "Hay luôn!

Vậy lightstick tụi mình thiết kế theo hình micro, bên trong có logo nốt nhạc 3D nhấp nháy theo nhạc!"

Nói xong cậu hí hoáy vẽ bản nháp trên giấy.

Phía trong lightstick là biểu tượng nốt nhạc lấp lánh, nếu làm nổi 3D rồi phát sáng nữa thì... bao ngầu.Mạc Tuần: "Vậy logo nhóm mình cũng nên thêm hình nốt nhạc vào cho đồng bộ?"

Đàm Tuấn Văn: "Để tui sửa thử."

Cậu nhận bản logo do Từ tổng mang tới, vẽ lại góc dưới bên phải chữ "M", uốn thành một hình nốt nhạc nhỏ.

Nhìn tổng thể thì bản mới sinh động hơn hẳn logo cũ.Đường Triệt liếc qua – có hơi mở mang tầm mắt.Từ tổng nhìn bản vẽ tay mà sáng rỡ cả mắt: "Ý tưởng hay đó!

Logo nhóm thêm nốt nhạc vào càng nổi bật cái tên Âm Đoàn, đồng thời cũng như chúng ta biểu diễn trên sân khấu cùng fan.

Tôi mang về cho bên thiết kế chỉnh lại."

Ông cẩn thận cất bản vẽ vào hồ sơ rồi hỏi tiếp: "Rồi, còn màu tiếp ứng?

Mấy đứa thích màu gì?"

Mạc Tuần hỏi lại: "Mình chọn một màu chung cho cả nhóm, hay mỗi người một màu?"

Từ tổng lắc đầu: "Tạm thời chọn màu chung.

Tôi không muốn fans cãi nhau chuyện nhân khí ai cao ai thấp, tôi vẫn hi vọng mọi người có tinh thần đồng đội hơn là cá nhân, sau này có solo tính sau."

Họ không như những nhóm đi ra từ show sống còn hay những nhóm theo hệ dưỡng thành, bọn họ có rất nhiều fan.

Cả năm đứa giờ vẫn còn vô danh, chia phe làm gì cho mệt – sống sót được đã rồi tính tiếp.Từ tổng nhắc thêm: "Tránh các màu: xanh thiên thanh của Freewind, đỏ của Sonic, mấy màu như tím, hồng, xanh lá, vàng kim cũng bị các ca sĩ lớn dùng rồi.

Mấy đứa chọn màu khác đi."

Và thế là cả nhóm rơi vào trạng thái...

"chọn màu cũng như chọn người yêu".

Xanh đỏ tím vàng đều không được chọn, còn chọn được màu nào?Mạc Tuần quay sang Đàm Tuấn Văn: "Nè sinh viên mỹ thuật, phát biểu đi?"

Đàm Tuấn Văn ngẫm một chút, rồi đề xuất: "Hay chọn màu hổ phách nha?"

Cậu đưa điện thoại ra, chỉ vào mã màu #C36625: "Màu này tui hay dùng.

Ban ngày thì giống cam đất, ban đêm nhìn như đá hổ phách lấp lánh.

Không chói như vàng, nhưng vẫn sáng nổi bật."

"Với lại, đá hổ phách có thể làm dạng mắt mèo, tạo hiệu ứng đổi màu.

Nếu thiết kế lightstick đổi màu thì nhìn đẹp xỉu luôn!"

Những màu xanh đỏ tím vàng thường dùng đều không được chọn, mày hổ phách vừa sang, đã vậy còn ít nhóm dùng, không lo đụng hàng, buổi tối bật đèn lên thì nổi như cồn.Mạc Tuần gật đầu: "Quá được!

Mọi người thấy sao?"

Mấy người còn lại đồng loạt gật: "Xịn á!" – "Ổn quá trời!"

Từ tổng vỗ tay: "Chốt!

Màu tiếp ứng là hổ phách, ghi lại mã màu luôn!"

Đàm Tuấn Văn đưa bảng màu cho Từ tổng, cười tươi như hoa: "Hy vọng sau này tụi mình có đủ fan để tổ chức concert.

Nếu lightstick đồng loạt bật sáng thì..."

"Chúng ta sẽ có cả một biển hổ phách lấp lánh, như dát vàng vậy."

Năm người nhìn nhau, trong lòng như có gì đó rạo rực lan ra.Liệu tương lai sẽ có ngày đó không?—— Một biển người, Âm Phù hội tụ, chỉ vì họ mà tỏa sáng.- Jan - 20.04.2025
 
[Đam Mỹ] Nhóm Nam Trời Chọn - Điệp Chi Linh
Chương 13: Hợp xướng


Tên fandom, màu tiếp ứng, logo nhóm – mọi thứ đều đã chốt xong.

Từ giờ đến lúc debut còn đúng một tháng, cả nhóm có thể toàn tâm toàn ý tập luyện ca khúc, chuẩn bị cho sân khấu biểu diễn đầu tiên.Phương Ẩn Niên chủ động hỏi: "Từ tổng, bài debut của tụi em đã chốt rồi ?"

Từ Bách Xuyên gật đầu:
"Chốt rồi.

Tụi em sẽ cover bài 'Sẽ không quên' của Tạ Thi Kỳ."

Cả nhóm: "......"

Má, ra mắt mà chơi hẳn bài hit quốc dân, lại còn của tiền bối hàng top nữa?

Căng à nha, áp lực như đè nguyên cái núi lên vai.Phù Phi không nhịn được thốt lên:
"Concert mười năm của công ty, chị Tạ Thi Kỳ cũng tham gia mà?

Chẳng phải tụi mình sẽ hát ngay trước mặt chính chủ à?

Lơ ngơ một cái là nhục không biết giấu mặt đi đâu luôn?"

Nghĩ tới thôi mà muốn xỉu ngang.Từ Bách Xuyên bật cười, giải thích: "Cùng công ty nên xin bản quyền bài này là dễ nhất.

Với lại Thi Kỳ tính tình dễ chịu, fan cũng khá hiền.

Mấy đứa cover bài của cô ấy, làm tốt thì chắc chắn sẽ được khen, làm không tốt thì cũng bớt đi vài người chửi."

Người đại diện chắc chắn đã suy tính đủ đường.

Nam hát lại bài của nữ cũng có thể tạo cảm xúc mới.

Bài hát này đã quá quen thuộc với Phương Ẩn Niên – cậu thích đến mức cài làm nhạc chuông điện thoại luôn mà.Chỉ là, cậu chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày mình cover bài hát của thần tượng trên chính sân khấu debut của mình.Mỗi ngày đều nghe bài hát này, giờ nó trở thành bài debut của mình – cảm giác cứ như số phận đã sắp đặt sẵn vậy.Phương Ẩn Niên âm thầm hạ quyết tâm phải hát thật tốt, bởi vì ngày hôm đó, chị Kỳ cũng có mặt tại hiện trường.Từ Bách Xuyên đứng dậy nói tiếp: "Tôi đã mời chuyên gia dinh dưỡng tới.

Bắt đầu từ ngày mai, cô ấy sẽ lo ba bữa ăn mỗi ngày cho mấy đứa.

Trừ thời gian ăn, tắm và ngủ ra thì toàn bộ thời gian còn lại phải ngâm mình ở công ty.

Bài này phải mổ xẻ từng câu từng chữ, luyện cho tới khi thuộc nằm lòng."

Năm người liếc nhìn nhau, đồng loạt gật đầu.Bây giờ đâu còn lựa chọn nào khác – chỉ còn cách cắm đầu luyện hát.Sáng hôm sau, đúng 8 giờ, cả nhóm có mặt ở lớp thanh nhạc.

Đàm Tuấn Văn còn chưa tỉnh ngủ, mắt thâm quầng, lết theo sau cả bọn, ngáp liên tục, nhìn kiểu gì cũng thấy như sắp nằm vật xuống sàn ngủ tới sáng hôm sau.Mạc Tuần hỏi: "Tối mấy giờ mới ngủ mà nhìn bơ phờ vậy?"

Đàm Tuấn Văn thở dài: "Không quan trọng ngủ lúc mấy giờ, miễn dậy sớm là y như zombie, từ nhỏ đã vậy rồi."

Mạc Tuần vỗ vai cậu: "Tập dần đi."

Khi cả nhóm bước vào phòng học, cô Kiều An Hoa đã đứng chờ sẵn."

Chào cô Kiều ạ!" – năm người đồng thanh chào lễ phép."

Rồi, đội trưởng phát bản nhạc cho các bạn." – Cô Kiều đưa một chồng nhạc phổ cho Mạc Tuần.Mạc Tuần gọi tên từng người rồi phát nhạc phổ.

Mọi người lập tức đứng thành hàng, nghiêm túc cắm nhạc phổ vào giá đỡ, cúi đầu xem qua trước.Lần này là bản phối hoàn chỉnh, đã được chỉnh sửa lại, thêm rất nhiều đoạn hòa âm, mỗi người có tận mấy trang luôn."

'Sẽ không quên' – bản phối này đã chỉnh lại cho phù hợp với giọng của cả nhóm.

Trước tiên tụi em cứ lướt qua một lượt.

Bắt đầu từ trang đầu: verse 1, verse 2, điệp khúc,... mỗi đoạn một khúc ngắn để dễ nhớ, dễ tập luyện."

Phù Phi giơ tay thắc mắc: "Cô ơi, sao trang thứ năm của em chỉ có nửa trang vậy ạ?"

Kiều An Hoa giải thích: "Trang đó là phần điệp khúc được phối lại, nâng lên một quãng tám so với bài hát gốc – âm cực kì cao.

Ẩn Niên hát chính bằng giọng thật, Đường Triệt hát bè bằng giọng giả thanh.

Ba đứa còn lại không hát nên trang thứ năm chỉ có phân nửa."

Phù Phi gật đầu: "Em hiểu rồi."

Mạc Tuần tò mò liếc sang bản nhạc của Phương Ẩn Niên.

Đoạn này phải cao đến mức nào mà cô giáo trực tiếp bỏ ba người bọn họ sang một bên?Xem xong... anh câm nín.Về mảng vũ đạo thì Ẩn Niên và Đường Triệt đúng kiểu "cứng như khúc gỗ", nhưng khoản vocal thì hai thánh này đúng là gánh team.

Nốt siêu cao?

Chỉ có hai người này cân nổi.

Mạc Tuần nhìn mà thấy tự ti nhẹ.Cô Kiều tiếp lời: "Giờ chúng ta xem MV bài này một chút để hiểu nội dung của nó."

Cô kéo rèm, bật máy chiếu trong lớp học, mở MV lên cho cả nhóm xem.Bài này Phương Ẩn Niên đã xem không biết bao nhiêu lần, MV hot rần rần trên B Trạm, view lên tới cả chục triệu.

Quay đẹp khỏi bàn, kể lại một câu chuyện tình đã qua – một hồi ức buồn đẹp khó quên.Hai đứa nhỏ lớn lên trong hai gia đình không mấy vui vẻ, là thanh mai trúc mã, cùng nhau đi qua thời niên thiếu.

Dần dà, tình cảm của hai người không chỉ đơn thuần là tình bạn hay tình yêu, mà giống như người thân – vừa dựa dẫm, vừa giúp đỡ lẫn nhau.Sau đó, một trong hai người đột ngột qua đời, để lại người kia tiếp tục sống một mình.MV của bài hát này mang màu sắc vừa ấm áp vừa bi thương.Ấm áp là vì, trong khoảng thời gian khó khăn nhất, luôn có người kề bên đồng hành.

Nhưng điều đau lòng là – người ấy chỉ có thể đi cùng ta đến đây thôi, từ nay về sau, sẽ không bao giờ xuất hiện trong đời ta nữa.Diễn viên trong MV là hai gương mặt mờ nhạt trong làng giải trí, nhưng diễn xuất ổn, nhan sắc cũng không tệ.

Phong cách quay nhẹ nhàng, tự nhiên, xen lẫn nhiều phân cảnh học đường rất đời thường.

Nghe nói hồi MV mới công chiếu đã làm bao nhiêu người xem khóc lên khóc xuống.Phương Ẩn Niên rất mê những bài có câu chuyện như vậy.So với mấy bài gào thét chẳng hiểu đang hát gì, kiểu ca khúc có chủ đề rõ ràng thế này ít ra còn có thể chạm tới cảm xúc bên trong người nghe.Điệp khúc của bài hát liên tục lặp lại câu "Sẽ không quên" – cũng là thông điệp chính của bài.Sau khi phối lại, bài hát được thêm một đoạn điệp khúc biến tấu, lên hẳn một quãng tám.

Phương Ẩn Niên và Đường Triệt sẽ cùng hát phần này, thể hiện cảm xúc đau thấu ruột gan của người ở lại sau khi người thân qua đời – đẩy cảm xúc cả bài hát lên cao trào.Cách phối lại như vậy nghe rất có chiều sâu.Vấn đề là... hai người đó phải lên nổi cái nốt đó mới được.Hát giả thanh thì dễ hơn hát thật thanh rất nhiều, đoạn khó nhất là phần của Phương Ẩn Niên – liệu cậu có đủ sức lên cái nốt đó hay không.Phương Ẩn Niên cẩn thận xem lại bản nhạc một lần.

Cậu nghĩ chắc là ổn.Phương Ẩn Niên luôn rất tin tưởng vào năng lực của mình.Xem MV chỉ mất vài phút, cô Kiều tắt video, bật đèn và nói: "Xem xong cảm thấy thế nào?"

Phù Phi hào hứng giành trả lời trước: "Quay rất tươi sáng, câu chuyện tình cảm cũng rất cảm động."

Cô Kiều cười: "Nội dung chính của bài hát này là hồi ức.

Về việc điều chỉnh cảm xúc thế nào khi hát thì sau này mình sẽ từ từ nói tiếp.

Trước mắt chia part ra cái đã, luyện hòa âm cho ổn.

Mọi người xem bản nhạc đi."

Cả năm người đồng loạt cúi đầu xem nhạc phổ.Cô Kiều nói tiếp: "Đoạn verse 1, Ẩn Niên solo trước ba câu, sau đó cả nhóm hát bè hai câu, rồi Ẩn Niên lại hát đơn để kết thúc đoạn."

"Cô đã đánh dấu tên từng người trong bản nhạc.

Đoạn nào có tên mình thì hát, không có thì ngồi nghe, rõ chưa?"

Phù Phi giơ tay hỏi: "Vậy tức là, hai câu 'cùng nhau ngắm bình minh, cùng nhau đi qua giông tố' là cả nhóm hòa âm.

Còn bốn câu còn lại là một mình Phương ca hát?"

Cô Kiều gật đầu: "Đúng vậy.

Đoạn thứ hai thì đổi người hát chính thành Đường Triệt, cũng là bốn câu solo và hai câu cả nhóm."

Cách phân chia part này hoàn toàn khác với kiểu chia đều mỗi người một câu của các nhóm nam khác.

Đồng nghĩa với việc Ẩn Niên và Đường Triệt trở thành trụ cột của bài hát, những người còn lại đóng vai trò phối hợp và nâng đỡ.Cô Kiều nói tiếp: "Qua trang thứ ba sẽ đến phần điệp khúc.

Có rất nhiều đoạn song ca hòa âm, mọi người nhìn kỹ một chút."

Cả nhóm cầm năm bản nhạc khác nhau mà nhìn nhau méo mặt.Phần hòa âm khó nhằn thiệt sự.

Mỗi người hát tông khác nhau, chuyển tông lên xuống liên tục.

Mỗi người phải mặc kệ giọng hát của người bên cạnh, hát đúng phần của mình – muốn làm được chỉ có thể luyện tập cùng nhau thật nhiều.Việc chia line cũng không đồng đều chút nào.Tập xong một lượt, Kiều An Hoa hỏi: "Về cách chia part bài này, ai có ý kiến gì không?"

Cả nhóm im re.Kiều An Hoa tiếp lời: "Mấy nhóm khác, fan sẽ soi từng giây xem ai hát bao nhiêu, chia đều ra.

Nhóm mình là nhóm hát, là nhóm hợp xướng loại nhỏ, nên ai có phần nào cứ cố gắng làm tốt phần đó.

Miễn nghe hài hòa, ai hát nhiều hay ít cũng không quan trọng."

Ai cũng hiểu lý lẽ đó.Nhưng mà... có ai sinh ra đã muốn "phông xanh" đâu, đúng không?Tiểu Phi vô tư vô lo, hát nhiều hát ít cũng thấy vui như trẩy hội.Nhưng Mạc Tuần thì giỏi nhảy, Đàm Tuấn Văn giỏi rap, mà bài hát này thì... chẳng có chỗ cho hai người trổ tài.Phương Ẩn Niên lo lắng liếc nhìn Mạc Tuần một cái.Không ngờ Mạc Tuần lại là người lên tiếng trước: "Phân như vậy đi, em không ý kiến."

Những người còn lại cũng nhanh chóng phụ họa: "Không có ý kiến."

Kiều lão sư gật đầu hài lòng: "Tốt, vậy mình bắt đầu luyện từ câu đầu tiên nhé.

Ẩn Niên, em bắt tông đi."

Phương Ẩn Niên bắt tông rất chuẩn.

Gậy chỉ huy của cô Kiều vừa nhấc lên, giọng hát nhẹ nhàng trong trẻo của cậu lập tức vang lên bên tai.Cậu solo ba câu đầu, sau đó tới đoạn hòa âm cả nhóm.Đường Triệt thì vẫn ổn, hát đúng phần của mình.

Đàm Tuấn Văn thì khỏi nói, trật luôn một nhịp.Cô Kiều cắt ngang: "Tuấn Văn, em díp mắt lại ngủ gật luôn rồi hả?"

Đàm Tuấn Văn dụi mắt ngái ngủ, lẩm bẩm: "Cô ơi, âm này em nên hát thế nào ạ?

Bản nhạc chỉnh sửa lại em xem không hiểu lắm."

Mọi người: "......"

Trong năm người, Phương Ẩn Niên có nền tảng thanh nhạc chắc nhất, Mạc Tuần và Phù Phi cũng là thực tập sinh lâu năm, Đường Triệt thì biết chơi mấy loại nhạc cụ.

Chỉ có mỗi Đàm Tuấn Văn là dân rap chính hiệu.Hắn chưa từng học thanh nhạc bài bản, kiến thức nhạc lý cũng không nhiều, bản nhạc khó chút là chịu chết.Cô Kiều bất lực: "Vậy đi, năm đứa mà sửa cùng lúc thì cô ôm đầu chịu thua thôi, không thể sửa hết được.

Ẩn Niên với Mạc Tuần sang phòng bên kia luyện phần song ca.

Đường Triệt với Phù Phi sang phòng cách âm khác, cũng luyện song ca.

Hôm nay cô sẽ tập trung kèm Tuấn Văn, luyện từ đầu tới cuối."

Đàm Tuấn Văn cười toe: "Vất vả cho cô rồi ạ~"Bốn người kia xoay người rời phòng thanh nhạc, cô Kiều bắt đầu chỉnh từng nốt cho Tuấn Văn.Phương Ẩn Niên và Mạc Tuần vào phòng đàn, cậu ngồi xuống trước cây piano, nhẹ giọng hỏi: "Mạc Tuần, cậu biết đánh piano không?"

Mạc Tuần cười: "Tôi không biết chơi piano, tôi chỉ học guitar thôi."

Phương Ẩn Niên: "Vậy cậu đưa tôi bản nhạc, tôi đánh phần của cậu một lần để cậu bắt tông nhé."

Mạc Tuần đặt bản nhạc của mình trước mặt cậu, Phương Ẩn Niên nhìn sơ một cái, ngón tay thon dài liền lướt nhẹ trên phím đàn.Một đoạn giai điệu mượt mà chảy ra từ đầu ngón tay cậu, chính là phần giai điệu hòa giọng mà Mạc Tuần sẽ hát.Phần song ca giữa hai người cũng không nhiều, Phương Ẩn Niên đánh xong rất nhanh.

Mạc Tuần nhíu mày: "Khúc này có mấy chỗ chuyển âm siêu thấp, hát hơi khó à nha."

Phương Ẩn Niên gợi ý: "Mình thử hát chung xem sao?"

Cậu đưa lại bản nhạc cho Mạc Tuần.Hai người bắt đầu luyện hòa âm, Phương Ẩn Niên dùng tiếng đàn để hỗ trợ Mạc Tuần bắt đúng tông.Giọng của họ rất hợp nhau, một người trầm ấm khàn khàn, một người trong trẻo đầy đặn, phối lại với nhau tạo nên âm sắc hài hòa, nghe cực kỳ cuốn.Không trách được vì sao cô giáo lại sắp xếp hai người song ca.

Giọng của Mạc Tuần có thể làm nổi bật chất giọng sáng của Phương Ẩn Niên hơn nữa.Mạc Tuần khâm phục: "Cậu đánh không trật một nốt nào luôn.

Bản nhạc của tôi sửa tùm lum, cậu nhìn một lần mà nhớ hết hả?"

Phương Ẩn Niên cười: "Tôi học piano từ nhỏ mà.

Với lại đoạn song ca này cũng chỉ có bốn câu, dễ nhớ thôi."

Mạc Tuần: "......"

Với cậu thì dễ thật đấy.Người khác chắc phải đàn mấy lần mới nhớ.Mấy chỗ lúc nãy Mạc Tuần hát chưa tới, Phương Ẩn Niên liền đàn lại riêng từng nốt, đánh cẩn thận hai lần rồi nghiêm túc nói: "Đoạn này lúc phát âm, thử hạ thấp giọng thêm chút nữa, kiểm soát hơi thở tốt là được.

Hát theo tiếng đàn của tôi nha?"

"Ok, tới đi!"

Phương Ẩn Niên bắt đầu đàn phần nhạc của Mạc Tuần, anh vừa nghe vừa hát theo.Có piano dẫn dắt, đúng là dễ bắt tông hơn hẳn.Mạc Tuần cũng không phải thực tập sinh mới, nền tảng thanh nhạc khá vững, chẳng mấy chốc đã bắt kịp nhịp của Phương Ẩn Niên.Từ Bách Xuyên đi ngang qua phòng đàn thì bắt gặp đúng cảnh này ——Ánh nắng sớm xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, rọi thẳng lên cây đàn piano, cũng phủ lên cả người Phương Ẩn Niên một tầng ánh sáng ấm áp, như được phủ một lớp ánh kim dịu dàng.Cậu vừa nghiêm túc đàn, vừa giúp Mạc Tuần căn chỉnh tông.

Mạc Tuần đứng bên cạnh, một tay chống lên đàn, tay kia cầm bản nhạc, cùng hát theo tiếng đàn của Phương Ẩn Niên.Một người ngồi, một người đứng, tiếng đàn hòa với giọng hát, khung cảnh này đẹp tới mức khiến người ta chỉ muốn chụp lại giữ làm kỷ niệm.Phương Ẩn Niên đàn piano cũng đỉnh thật...Trong đầu Từ Bách Xuyên bỗng lóe sáng, liền đẩy cửa bước vào nói: "Ẩn Niên, tôi nhớ cậu học piano hơn chục năm rồi nhỉ?"

Bị cắt ngang, hai người đều hơi giật mình, đồng loạt quay lại nhìn.Phương Ẩn Niên dừng tay khỏi phím đàn, nói: "Đúng rồi Từ tổng, tôi học từ lúc bốn tuổi."

Từ Bách Xuyên hỏi: "Vậy bài hát này, cậu có muốn thử vừa đàn vừa hát không?"

Phương Ẩn Niên ngẩn ra: "Vừa đàn vừa hát?

Ý là để tôi đệm đàn trong buổi biểu diễn đúng không?"

Từ Bách Xuyên cười tươi: "Chính xác.

Chứ năm người các cậu đứng một hàng hát thì hơi nhàm chán.

Sao không thử để cậu ngồi giữa đàn piano, bốn người còn lại đứng xung quanh?

Tụi mình làm một cú độc lạ chưa từng có — debut với piano live show luôn!"___________Biết là không ai đọc đâu mà thôi cứ viết để đốc thúc bản thân hoàn truyện.

Cơ mà dạo này bận điên lên được.- Jan -21.04.2025
 
[Đam Mỹ] Nhóm Nam Trời Chọn - Điệp Chi Linh
Chương 14: Vừa đàn vừa hát


Từ Bách Xuyên nghĩ như vậy cũng không phải do bốc đồng, mà là vì Phương Ẩn Niên khiến ông có linh cảm... và cả niềm tin.Buổi diễn tháng sau đã được chốt lịch từ sớm, tổ chức ở sân vận động Ngân Hà tại thành phố Á An, với thiết kế sân khấu đa tầng, có thể lên xuống linh hoạt.

Chỉ riêng chi phí dựng sân khấu đã vượt ngưỡng chục triệu, hệ thống ánh sáng – âm thanh đều là thiết bị xịn nhất thị trường, thậm chí còn mời luôn một nền tảng livestream lớn làm đối tác.

Công ty chơi tất tay cho lần kỷ niệm mười năm này.

Bản ballad này không hợp để thêm vũ đạo, thêm phần nhảy vào dễ lấn át phần quan trọng nhất - hát.

Nếu cả năm người cứ đứng hát trên sân khấu thì trông khá đơn điệu.

Biểu diễn cùng piano thì vừa mới mẻ, vừa giúp sắp xếp đội hình linh hoạt hơn.Về phần dàn dựng, có thể thiết kế thêm một sàn xoay trên sân khấu.Tới lúc diễn, sân khấu sẽ từ từ nâng lên, đưa cả năm người và cây piano lên cùng một lúc.Micro phóng đại âm lượng của mọi người, phần hòa âm sẽ vang vọng khắp sân vận động, khi bài hát lên cao trào, bục tròn sẽ treo lơ lửng giữa không trung, năm người hát giữa trời – hiệu ứng nghe nhìn chắc chắn sẽ đỉnh khỏi bàn.Dù là khán giả xem trực tiếp hay người coi livestream, đều sẽ cảm nhận được cái đẹp mà họ muốn truyền đạt.Từ Bách Xuyên càng nghĩ càng thấy kế hoạch này ngon lành cành đào.

Ông nhìn sang Phương Ẩn Niên, nghiêm túc hỏi: "Ẩn Niên, vừa đánh đàn vừa hát thì cậu phải làm nhiều việc cùng lúc.

Một bên đệm nhạc, một bên lo phần bè, chưa kể còn có kha khá nốt cao với chuyển tông, cậu làm được không?"

Phương Ẩn Niên suy nghĩ một chút rồi gật đầu rất nghiêm túc: "Không vấn đề gì."

Từ Bách Xuyên không ngờ cậu gật đầu cái rụp, ngẩn người mất hai giây: "Thật sự không có vấn đề?"

Phương Ẩn Niên gật gật đầu lần nữa:
"Tôi học piano từ bé, mười tuổi đã thi xong cấp 10.

Bản ballad dài ba phút bốn mươi lăm giây này, giai điệu rất đơn giản, với tôi thì chẳng có gì áp lực.

Tôi đảm bảo sẽ không đánh sai một nốt nào."(Cấp 10 ở bên Trung là chứng nhận biểu diễn chuyên nghiệp luôn, nên nếu có gọi Ẩn Niên là nghệ sĩ piano chuyên nghiệp thì cũng không sai đâu)Cậu nhắm mắt lại, những ngón tay thon dài lướt nhanh trên phím đàn, trôi chảy hoàn thành đoạn điệp khúc ca khúc "Sẽ không quên".Không cần nhìn phím, cũng chẳng cần bản nhạc.Ngay cả chỗ cần bè cũng không sai một nhịp.

Với Phương Ẩn Niên, đàn mấy bài hit thế này giống như thở vậy, chẳng tốn tí sức.Trong lĩnh vực mình giỏi, cậu luôn cực kỳ tự tin, chưa bao giờ thấy lúng túng hay chần chừ.Từ Bách Xuyên vui đến mức phấn khích hẳn lên:
"Quá tốt!

Thế thì cứ thế mà làm nhé!

Tôi sẽ liên hệ với bên thiết kế sân khấu, thuê đàn piano, rồi cả nhóm mình sẽ tới thành phố Á An, dợt sân khấu vài lần cho quen.

Dàn nhạc cũng sẽ có mặt để hỗ trợ ghép sân khấu."

Phương Ẩn Niên gật đầu: "Được."

Từ tổng cười tươi như hoa, tung tăng đi ra khỏi phòng đàn.

Chờ ông đi rồi, Mạc Tuần mới quay sang nhìn Phương Ẩn Niên, ngạc nhiên hỏi: "10 tuổi cậu đã thi xong chứng chỉ piano cấp 10 rồi hả?

Đỉnh quá vậy?"

Phương Ẩn Niên giải thích: "Mẹ tôi là giáo viên dạy piano, từ nhỏ mẹ đã rất nghiêm khắc, ngày nào cũng đốc thúc tôi tập đàn.

Bà ấy luôn hy vọng sau này tôi sẽ trở thành nghệ sĩ piano chuyên nghiệp."

Nghệ sĩ piano chuyên nghiệp hả?

Với hình tượng và khí chất của Ẩn Niên thì đúng thật là rất hợp để ngồi im lặng trên sân khấu đánh đàn, trông kiểu tao nhã đĩnh đạc ấy.Mạc Tuần tò mò hỏi tiếp: "Vậy sao cuối cùng cậu lại đi làm idol?"

Phương Ẩn Niên ngẩng đầu nhìn anh, đáp:
"So với đánh đàn, tôi thích ca hát hơn.

Tôi luôn muốn trở thành ca sĩ.

Tôi từng tham gia một cuộc thi hát trong trường, rồi được người của công ty phát hiện, thế là gia nhập Thanh Diệu."

Mạc Tuần gật gù: "Hèn chi.

Nhưng mà làm ca sĩ vẫn là hợp hơn, giọng cậu rất đặc biệt, hát solo thì hợp lắm luôn.

Chứ nghệ sĩ piano ở trong nước muốn nổi tiếng cũng khó cực."

Phương Ẩn Niên cười gật gù: "Ừ, tôi cũng nghĩ vậy."

Mạc Tuần nói: "Luyện tiếp đi, hát lại đoạn này vài lần cho quen."____Một ngày luyện tập trôi qua cái vèo.Buổi tối trở về ký túc xá, Đàm Tuấn Văn dán trên sofa như vũng bùn, thở dài rên rỉ: "Cô Kiều đúng là quái vật... có một nốt mà bắt tui hát mấy chục lần, suýt nữa hát tới ói luôn rồi á."

Đường Triệt lạnh tanh: "Mới có một ngày mà đã muốn ói rồi?

Còn cả tháng nữa đấy."

Đàm Tuấn Văn gãi đầu gãi tai: "Chết mất!

Biết vậy ở nhà quẩy rap cho sướng đời.

Ai mà ngờ vô nhóm nam lại cực cỡ này!"

Mạc Tuần bước tới, giọng hơi nghiêm: "Ý em là sao đó Tuấn Văn?"

Đàm Tuấn Văn ngồi bật dậy, nhìn thẳng Mạc Tuần:
"Anh không thấy phiền hả?

Một cái nốt mà cứ sửa tới sửa lui, hát đi hát lại muốn lên máu luôn.

Mà lần này sân khấu còn chả cho anh nhảy, trong khi anh nhảy đẹp như vậy mà không có đất diễn!"

Nghe tới đó, không khí trong phòng chùng xuống hẳn.Thật ra, Phương Ẩn Niên cũng sớm đoán được kiểu sân khấu lần này chắc chắn khiến Tuấn Văn và Mạc Tuần thấy khó chịu.Nhưng Mạc Tuần là đội trưởng, không tiện lên tiếng.

Còn Tuấn Văn thì khỏi nói, thẳng như ruột ngựa, nghĩ gì nói nấy.Tiểu Phi ló đầu khỏi phòng nhìn qua đầy lo lắng, Đường Triệt đang đánh răng cũng ngừng tay.Mạc Tuần im lặng vài giây, rồi nói nhỏ: "Rồi cũng sẽ có cơ hội thôi.

Tụi mình còn rất nhiều sân khấu phía trước.

Nếu lần nào lên diễn cũng phải tính coi ai hát nhiều hơn, ai được spotlight nhiều hơn... thì có còn là một nhóm nữa không?"

Rồi anh bất ngờ quay sang Tiểu Phi đang rình bên cạnh:
"Tiểu Phi, em chơi game ở vị trí support, có bao giờ tranh giành last hit với ADC chưa?"

Bị gọi tên, Phù Phi giật mình bật dậy:
"Hả?!

Không không, support mà tranh last hit làm gì!

Để quái và mạng cho ADC chứ, support giành mạng cũng chẳng có thêm lợi ích gì!"

Mạc Tuần gật đầu, nhìn Đàm Tuấn Văn:
"Tụi mình là một nhóm, phân công hợp tác là chuyện quá bình thường.

Lần này cả nhóm đang support cho Ẩn Niên và Đường Triệt.

Khi tới phần rap của em, tụi anh sẽ dốc sức hỗ trợ, làm nổi bật tài năng của em.

Sau này có đoạn solo nhảy, anh đương nhiên sẽ là trung tâm đội hình."

"Tụi mình lập nhóm rất gấp, mỗi người có điểm mạnh điểm yếu khác nhau, vậy nên mới bù trừ cho nhau, hỗ trợ nhau để cùng tiến lên.

Như vậy không tốt sao?"

Mạc Tuần nói nghe chí lý.Đàm Tuấn Văn cúi đầu gãi gãi tóc, giọng cũng xìu xuống:
"Em chỉ than thở vài câu thôi mà... làm gì nghiêm túc dữ vậy?"

Mọi người: "..."

Mạc Tuần cười, vỗ đầu Tuấn Văn cái "bốp": "Mọe, bớt than vãn đi.

Làm anh tưởng mày tính rút khỏi nhóm tới nơi."

Đàm Tuấn Văn quýnh quáng: "Không có đâu!

Cực khổ luyện tập để có cơ hội ra mắt, giờ mà rút nhóm là ngu hết phần thiên hạ.

Anh yên tâm, em không làm mọi người vướng chân đâu!"

Câu đó khiến không khí nhẹ nhõm hẳn.Đường Triệt nhướng mày, quay về tiếp tục đánh răng.

Phương Ẩn Niên cũng yên tâm, quay lưng đi tắm.Phù Phi nhìn mọi người — cậu phát hiện nhóm này đúng là kỳ lạ một cách đáng yêu: Đường Triệt lạnh lùng ít nói khó tiếp cận nhưng lại nghe lời Phương Ẩn Niên răm rắp; Đàm Tuấn Văn thì dễ nổi điên, thiếu kiên nhẫn, nhưng bị Mạc Tuần nhẹ nhàng khuyển nhủ là xuôi ngay.Mỗi lần nội bộ xào xáo cứ tưởng nhóm sắp tan rã tới nơi, nhưng rồi đâu lại vào đấy.Toàn là chơi cảm giác mạnh.Cái nhóm này đúng là rã nhóm không nổi.____Tắm xong trở về phòng, Phương Ẩn Niên nhìn Mạc Tuần:
"Tuấn Văn ổn chứ?"

Mạc Tuần đáp: "Ổn.

Thiếu gia nhà ta luyện suốt một ngày nên kêu ca tí cho đỡ stress.

Hát hòa thanh với luyện nhạc lý đúng là mệt thiệt."

Anh lôi trong điện thoại ra một file video:
"Cho cậu coi đoạn Tuấn Văn thi rap năm ngoái nè.

Rap cả bài không hụt hơi, nhả chữ rõ ràng, flow mượt, biểu cảm sân khấu cũng đỉnh lắm."

Phương Ẩn Niên ghé qua xem thử, thấy Đàm Tuấn Văn tung tăng trên sân khấu, vừa nhảy vừa rap nhìn cực ngầu.

Nhưng đúng là nền tảng thanh nhạc của cậu ấy vẫn hơi yếu.Nếu mỗi người đều toàn năng thì đâu cần lập nhóm làm gì.Như Mạc Tuần nói, mỗi người có thế mạnh riêng.

Họ tụ lại, cùng nhau luyện tập, cùng nhau trưởng thành — đó mới là cái hay.Khó khăn bây giờ, sau này sẽ thành ký ức quý giá nhất.Mạc Tuần làm đội trưởng, đúng là nhìn xa trông rộng.Phương Ẩn Niên cười: "Từ từ sẽ cải thiện.

Tôi tin Tuấn Văn sẽ vượt qua được.

Bài hát này tụi mình nhất định có thể hát thật hay."____Hôm sau, đúng như dự đoán, Tuấn Văn ngoan ngoãn đi học trở lại, tiếp tục chịu đựng sự tra tấn mang tên "Cô Kiều".Cô Kiều cũng điều chỉnh lại thời khóa biểu: sáng dạy riêng Tuấn Văn suốt 4 tiếng, chiều chia thời gian cho từng người học một tiếng.

Mỗi người được chỉnh sửa cách phát âm, luyện thở đúng cách, và tập bắt đúng tông.Tối đến, cả nhóm cùng nhau luyện hòa âm.Từ 8h sáng tới 10h tối, cả ngày hát liên tục, ai cũng mệt bở hơi tai.Đừng nói Tuấn Văn muốn ói, chỉ vài ngày sau, cả nhóm nhìn thấy bản nhạc là chỉ muốn...

đốt nó.Cùng một bản nhạc mà hát hoài hát mãi, ai không kiên nhẫn là chịu không nổi.Mấy ngày nay mọi người còn gặp ác mộng.

Trong mơ, bọn họ lặp đi lặp lại một đoạn hòa âm, tập mãi chẳng xong.Nhưng sự nghiêm khắc của cô Kiều không vô ích — cả nhóm tiến bộ thấy rõ.Vì cô Kiều bẻ nhỏ từng nốt ra để chỉnh, bảo đảm cho bọn họ hát chuẩn chỉ từng đoạn một.

Luyện lâu dần, mọi thứ bắt đầu đi vào tiềm thức.Không bao lâu sau, ai cũng thuộc lòng bản nhạc, khỏi cần nhìn nhạc phổ cũng hòa âm được.Khi tập hòa thanh, có thể nghe giọng nhau để tự điều chỉnh tiết tấu.

Dần dần, năm người bắt đầu tìm được sự ăn ý.Tới tuần thứ ba, cuối cùng cũng luyện cùng piano.Ban đầu nghe nói Phương Ẩn Niên sẽ vừa đánh đàn vừa hát, cả bọn (trừ Mạc Tuần) đều lo sốt vó.

Lỡ đàn sai nhịp, hay quên lời giữa chừng thì tiêu cả đám.Cho đến khi Phương Ẩn Niên ngồi vào piano, vừa đệm đàn vừa lên nốt cao mà...Mặt vẫn tỉnh bơ như thể đây vốn là chuyện hiển nhiên, không hề có dáng vẻ của người đang treo giọng trên đọt dừa.

Giọng thì đầy đặn, không nghẹt, không gồng, cứ nhẹ nhàng mà bay lên.Cả nhóm: "......"

Đàm Tuấn Văn trợn tròn mắt: "Gì vậy trời?

Sao ông lên nốt cao luôn rồi?"

Đường Triệt nhìn kiểu không hiểu nổi:
"Đoạn này tôi phải rướn lắm mới lên được bằng giọng thật, vừa ngồi vừa hát lại còn lên nốt cao bằng giọng thật thì thôi, tôi phục rồi."

Phương Ẩn Niên tỉnh rụi: "Thực ra bài này đang ở quãng giọng của tôi, tôi còn lên cao hơn được nữa đó."

Cả nhóm: "............"

Nốt cao của Phương Ẩn Niên làm bọn họ vô cùng yên tâm.Main vocal vừa đàn vừa lên highnote ngon lành, mấy người còn lại sao dám kéo chân?Thế là sau đó, cả nhóm luyện tập càng chăm hơn, hòa thanh càng ngày càng hoàn chỉnh.Ngày 8 tháng 8, bọn họ luyện tập suốt 3 tuần.

Chỉ còn đúng 10 ngày nữa là biểu diễn.Sau khi nghe phần hòa thanh, cô Kiều cuối cùng cũng mỉm cười: "Rất tốt, có thể vào phòng thu rồi."

Cả nhóm hí hửng kéo nhau vào studio, mất nguyên ngày để thu âm xong bản chính thức.Kỹ thuật viên chọn bản tốt nhất phát cho cả nhóm nghe — phiên bản này sau này sẽ được đăng lên mạng cho giang cư mận nhận xét.Mọi người đeo tai nghe, chăm chú nghe bản phối hoàn chỉnh của ca khúc "Sẽ Không Quên".Nghe xong, cả bọn nhìn nhau, ánh mắt sáng rỡ —— hay quá trời hay!Phần hòa thanh rất chi là đặc sắc.

Năm giọng hát với năm cá tính riêng, bè phối, hỗ trợ nhau như năm màu sắc khác nhau phối hợp, tạo nên một bức tranh sống động, đẹp tuyệt vời.Bản phối của họ tuy khác với bản gốc của Tạ Thi Kỳ, phong cách cũng không giống nhau, nhưng không hề kém cạnh.

Hòa thanh mới, phối lại điệp khúc, trên cơ sở bài hát gốc, đệm thêm nhiều tầng âm thanh, giúp bài hát càng thêm cảm xúc.Tuấn Văn ban đầu than thở ỉ ôi, nhưng khi nghe bản phối hoàn chỉnh, mới hiểu ra —— để đạt được hiệu ứng như vậy, không thể nào hát một mình được.Chỉ có nhóm mới tạo ra được âm sắc phong phú đến vậy.______Buổi trưa hôm đó, Từ Bách Xuyên tới nghe bản thu cuối cùng, hoàn toàn yên tâm.Ông nở nụ cười hiếm hoi: "Hát hay lắm!

Giữ vững phong độ, buổi diễn trực tiếp hát được thế này là hoàn hảo.

Nhớ cảm ơn cố Kiều của mấy đứa, dạo này cô ấy gần như không nghỉ ngơi đấy."

Cả nhóm đồng loạt cúi đầu: "Cảm ơn cô Kiều!"

Cô Kiều mỉm cười: "Không cần khách sáo.

Dạy nhóm tụi em, cô cũng thấy rất có thành tựu."

Từ Bách Xuyên nói tiếp: "Ngày mai tạm dừng luyện thanh, chúng ta sẽ thử tạo hình.

Ngày mốt lên máy bay sang đi Á An.

Sân khấu đã bắt đầu dựng, mọi việc đã chuẩn bị xong hết rồi.

Từ mai trở đi, chính thức bước vào giai đoạn đếm ngược đến ngày ra mắt!"

Nghe đến đó, cả nhóm đồng loạt thấy tim đập thình thịch.Chỉ còn 10 ngày nữa là ra mắt.

Thử tạo hình, trang phục, dợt sân khấu, cuối cùng là diễn chính thức...Thời gian trôi quá nhanh — và thử thách quan trọng nhất cũng đang đến gần.- Jan - 22.04.2025
 
[Đam Mỹ] Nhóm Nam Trời Chọn - Điệp Chi Linh
Chương 15: Concept photo


Sáng sớm ngày 9 tháng 8, Từ tổng sắp xếp xe riêng có bảo mẫu chở năm người đi thẳng tới studio.Hôm nay là buổi chụp tạo hình chính thức.

Bên tổ phục trang đẩy ra một dãy giá treo đồ dài dằng dặc, trên đó treo đầy trang phục đủ kiểu hình dáng, phong cách.

Phương Ẩn Niên nhìn lướt qua, thật sự không phân biệt được từng người sẽ mặc bộ nào.Người đại diện Từ Bách Xuyên bước vào, nói:
"Mọi người đi làm tóc trước đi.

Hôm nay phải thay ba bộ đồ, chụp xong toàn bộ ảnh dùng cho đợt tuyên truyền này.

À đúng rồi, xin nhờ anh nhuộm tóc cho Tiểu Phi một chút."

Thợ tóc cầm bảng màu lại hỏi: "Muốn nhuộm màu nào ạ?"

Từ Bách Xuyên đưa bảng cho Phù Phi xem: "Màu bạch kim, thấy sao?"

Phù Phi mặt ngơ ngác: "Hả?

Em phải nhuộm tóc hả?

Em chưa nhuộm tóc bao giờ..."

Từ Bách Xuyên nói:
"Lần trước chụp hình xong tôi coi kỹ lại, lúc năm người đứng chung thì kiểu tóc của em hơi tương tự với Ẩn Niên, nhìn vào không rõ ai với ai, không dễ để lại ấn tượng cho người nhìn.

Mà da em trắng, nhuộm màu này lên chắc chắn không dìm nhan sắc.

Hơn nữa em nhuộm màu bạch kim sẽ giống như mặt trời tí hon, đáng yêu lắm, thử xem sao."

Phù Phi nghe xong gật đầu cái rụp: "Vậy thì nhuộm luôn!"

Từ Bách Xuyên dặn tiếp: "Các thành viên còn lại giữ nguyên màu tóc, kiểu tóc làm theo đúng như tôi nói lần trước, nhờ hết vào mọi người."

Các thợ tạo mẫu tóc bắt đầu làm tóc cho nhóm.Mỗi lần bước vào tiệm tóc, Phương Ẩn Niên đều thấp thỏm lo sợ, sợ các anh các chú thợ tóc cắt cái đầu mình thành đầu úp tô.

May thay, nhóm thợ tóc được công ty mời đến toàn là dân chuyên, lần trước cắt mái cho cậu vừa đẹp vừa sành điệu.Tháng này tóc ai cũng dài hơn một chút, chỉ cần tỉa lại cho gọn và chỉnh vài chi tiết là được.Tóc của Đường Triệt với Đàm Tuấn Văn tạo kiểu khá phức tạp, còn Phù Phi thì phải nhuộm nên chậm nhất.

Phương Ẩn Niên với Mạc Tuần thì nhanh gọn, làm xong sớm nhất.Hai người làm tóc xong được gọi đi thay đồ để chụp hình trước.Phòng chụp ảnh nằm ngay sát bên, là phòng dựng tạm trong studio, người chụp ảnh vẫn là thầy Chu Việt từng hợp tác với bọn họ lần trước.Hai người cúi người chào: "Chào thầy Chu ạ."

Thầy Chu cười xua tay: "Chào hai đứa.

Hôm nay chụp trong nhà hết hả?

Ba bộ đồ đúng không?"

Từ Bách Xuyên nói: "Đúng vậy, không kịp ra ngoài chụp nữa rồi.

Hôm nay chụp hình dùng để tuyên truyền, có ảnh cá nhân, ảnh nhóm, nhờ ông chụp nhiều chút để đăng lên tài khoản chính thức, với đưa lên wikipedia cho bọn nhỏ luôn."

"Rõ rồi, cứ giao cho tôi."

Thầy Chu chỉnh lại máy ảnh, nhìn về phía hai người: "Mạc Tuần lên trước nhé."

Thầy Chu từng chụp cho nhóm một lần rồi nên nắm rõ khí chất từng người, cũng biết rõ góc mặt nào đẹp, tạo dáng thế nào mới hợp với concept.

Nhờ vậy quá trình chụp hôm nay trộm vía rất trơn tru.Tiểu Phi nhuộm tóc xong không khác gì mặt trời nhỏ, sáng đến chói lóa luôn.Bốn ông anh ai cũng có cá tính rõ rệt, thành ra trước giờ Tiểu Phi trong nhóm hơi mờ nhạt.

Nhưng giờ thì khác rồi.

Cái đầu bạch kim xen giữa năm người, cộng thêm khuôn mặt búng ra sữa, đáng yêu hết mực của cậu, trông như đốm sáng nhỏ trong đội hình, vô tình lại cộng thêm điểm nhan sắc cho cả nhóm.Dạng visual này mà tung ra thì chắc chắn "đốn tim" được một đống fan chị, fan mẹ.Tạo hình đầu tiên của nhóm là vest – kiểu vest hơi hướng casual, được may đo vừa người.Trang phục của Phương Ẩn Niên được may đo tinh tế, tà áo được thiết kế dài hơn bình thường, gần như rũ tới đầu gối.Phù Phi tò mò hỏi: "Từ tổng, khi nào thì bọn em mặc bộ vest này?

Đi thảm đỏ hay đi sự kiện lớn hả?"

Từ Bách Xuyên nói: "Là trang phục biểu diễn."

Cả năm người đều ngẩn tò te.Phù Phi sửng sốt: "Bộ này là đồ diễn á hả?!"

Từ Bách Xuyên đáp: "Piano với vest rất phù hợp, chứ chẳng lẽ tụi em mặc đồ rách tơi tả, màu mè lòe loẹt rồi đứng quanh đàn hát à?"

Nói nghe cũng hợp lý.

Phương Ẩn Niên phải chơi đàn ngay trên sân khấu, ăn mặc xuề xòa ngồi chơi đàn piano thì lại chả kì quá?Nhóm nam idol, toàn bộ thành viên mặc vest vừa đàn vừa hát trong buổi diễn ra mắt, trong nước đúng là xưa nay chưa từng có, sau này cũng khó lặp lại.Năm người bọn họ còn chưa đến 20 tuổi, mặc vest hơi hướng casual, vừa có nét ngây ngô lại vừa chững chạc, khí chất vô cùng đặc biệt.

Dáng người cả nhóm đều cao ráo, chân dài miên man, mặt mũi thì thuộc hàng đỉnh, nhìn phát là hút mắt người ta ngay.Mạc Tuần liếc sang nhìn tà áo của Phương Ẩn Niên, nhận xét: "Bảo sao quần áo Ẩn Niên hơi khác tụi mình.

Cậu ấy phải ngồi đánh đàn, tà áo buông nhẹ xuống trông sẽ thanh thoát hơn."

Phù Phi cũng quay đầu liếc qua, gật gù: "Bộ của Phương ca nhìn giống trang phục của thần tiên ấy!"

Cả nhóm mặc sơ mi, thiết kế phần khuy tay áo mỗi người một kiểu.

Màu chủ đạo là các tông đen, trắng, xám, các gam màu trung tính: Đàm Tuấn Văn mặc xám đậm, Đường Triệt và Phù Phi là xám nhạt, Mạc Tuần mặc đen tuyền, còn Phương Ẩn Niên thì trắng toàn tập.Tuy vậy, nguyên cây vest trắng với đàn piano trắng trông sẽ hơi đơn điệu, nên phần cổ áo, tay áo và tà áo của Phương Ẩn Niên có thêu hoa văn nổi màu vàng ánh kim.

Khi máy quay quay cận cảnh thì sẽ thấy rõ các chi tiết tinh xảo này.Phù Phi nhận xét "thần tiên" hoàn toàn đúng.

Với khí chất của Phương Ẩn Niên, mặc bộ vest trắng phối ánh kim như một tiểu vương tử quý tộc thuần khiết, không vương bụi trần.Các thành viên còn lại cũng có chi tiết ánh kim trên trang phục tại các vị trí khác nhau.

Khi cả nhóm đứng cùng một chỗ, tổng thể nhìn rất hài hòa.Đàm Tuấn Văn tấm tắc: "Đồ diễn của chúng ta được thiết kế khá xịn đó.

Không giống mấy bộ vest cứng nhắc ngày thường, phối thêm chi tiết ánh kim kiểu này nhìn hơi giống hàng cao cấp đặt riêng của nhà Tiny ấy."

Từ Bách Xuyên nhướng mày: "Mấy đứa còn chưa ra mắt đã mơ đến trang phục cao cấp?

Đến siêu sao người ta còn phải mượn đồ.

Nhãn hàng có cho mượn hay không còn phải coi lưu lượng và địa vị."

Đàm Tuấn Văn cười hì hì: "

Sau này tụi em mà nổi tiếng, Từ tổng có thể xin mượn vài bộ cho tụi em mặc không?"

Từ Bách Xuyên đáp: "Nổi tiếng được rồi tính.

Mấy đứa mà nổi thật thì tôi liên hệ thử xem có mượn được không."

Phương Ẩn Niên nghe không rõ, nhỏ giọng hỏi Mạc Tuần: "Đồ cao cấp tài trợ là sao?"

Mạc Tuần cúi đầu nói bên tai cậu: "Ví dụ như cậu có thể mặc trang phục thuộc bộ sưu tập mùa thu của nhãn hàng vào mùa xuân cùng năm, dù họ chưa chính thức ra mắt bộ sưu tập đó, thì gọi là siêu sao, tức là được nhãn hàng ưu ái.

Còn đồ đặt riêng là mấy bộ siêu đắt đỏ, giới hạn toàn cầu.

Hai loại trang phục này thể hiện địa vị của người mặc trong giới thời trang, đồng thời là địa vị của ngôi sao trong giới."

Phương Ẩn Niên ngơ ngác gật đầu: "Sao nghe phức tạp vậy?

Còn dính đến địa vị nữa?"

Mạc Tuần bật cười: "Chứ sao.

Giới giải trí mà, ai đứng chỗ nào trên thảm đỏ còn cãi nhau được nguyên ngày."

Phương Ẩn Niên: "..."

Hóa ra hiểu biết của mình về showbiz vẫn còn nông cạn lắm, tới cái chuyện mặc gì cũng cực kì quan trọng.Phương Ẩn Niên hỏi tiếp: "Bộ đồ hôm nay tụi mình mặc chắc không mắc đâu nhỉ?

Phải giữ kỹ kẻo dính bẩn."

Mạc Tuần đáp: "Lão Từ đặt may riêng từ một thương hiệu nhỏ trong nước, chắc không mắc đâu.

Nhưng chất lượng ok đó chứ, tôi mặc thấy thoải mái lắm.

Tụi mình còn chưa ra mắt, khoan hãy lo chuyện đó."

Phương Ẩn Niên cười: "Ừ.

Tuấn Văn có vẻ rành mấy chuyện thời trang lắm, tên nhãn hiệu cậu ấy nói tôi còn chưa nghe bao giờ."

Mạc Tuần nói: "Cậu ấy học mỹ thuật mà, quan tâm đến mảng thiết kế thời trang hơn người thường cũng là lẽ đương nhiên, hẳn là cậu ấy cũng hay xem tạp chí thời trang.

Mấy vụ này tôi cũng không rành lắm đâu."

Phương Ẩn Niên thở dài: "Tôi thì hoàn toàn mù tịt."

Lúc này nhiếp ảnh gia cúi xuống xem lại ảnh, tạm nghỉ chụp.

Hai người kia vẫn cứ vô tư tám chuyện, chẳng để ý ai.Từ Bách Xuyên nhìn hai người nói chuyện rôm rả, không nhịn được hỏi: "Mạc Tuần, Phương Ẩn Niên, hai đứa thì thầm cái gì đấy?"

Hai người cùng đồng thanh: "Không có gì hết."

Từ Bách Xuyên: "..."

Sao giống bị giáo viên bắt gặp đang nói chuyện trong giờ học thế này?Từ Bách Xuyên bật cười, vẫy tay: "Đi thay đồ đi, tranh thủ chụp bộ tiếp theo."

Bộ thứ hai là đồ thường ngày: áo thun màu sắc rực rỡ phối với quần jean.

Phía sau áo có in logo nhóm FTM.

Màu áo là các tông pastel như xanh lam nhạt, vàng kem... khiến cả nhóm trông tươi tắn hẳn ra.Dù gì cũng chưa ai bước sang tuổi 20, mặc đồ tông pastel lên thì chuẩn phong cách tuổi trẻ, sức sống tràn trề.Bộ thứ ba là đồ thể thao, áo dài tay với quần dài màu trắng, điểm vài sọc hổ phách – vốn là màu biểu trưng của nhóm.

Bộ này rất dễ phối, dùng được cho đủ loại chương trình truyền hình, phỏng vấn, sự kiện nhỏ.Hôm nay không có set nào dành cho nhảy hay trình diễn sân khấu.Trước mắt nhóm chưa có ca khúc có vũ đạo, chắc sau này mới làm riêng cho từng bài.Ba bộ đồ, chụp tổng cộng hơn cả ngàn tấm ảnh.Chụp đến cuối, mặt mũi, dáng đứng của đứa nào cũng cứng đờ ra, nhưng với mấy tân binh như nhóm thì trải nghiệm này vẫn rất vui.Tối về đến nơi, Từ Bách Xuyên kéo cả nhóm vào một group chat: "Chiều mai ba giờ bay, ăn trưa xong mọi người lên xe bảo mẫu.

Tối ngày 19 chúng ta mới về, đồ diễn anh giao cho trợ lý đem đi, tụi em chỉ cần mang đồ thường ngày và đồ vệ sinh cá nhân là được."

Cả nhóm đáp lại: "Rõ rồi ạ!"

Vừa vào ký túc xá, ai nấy đã lục đục chuẩn bị hành lý.Mạc Tuần thấy Phương Ẩn Niên kéo cái vali trắng siêu to liền hỏi: "Ẩn Niên, cậu mang nhiều đồ lắm hả?"

Phương Ẩn Niên đáp: "Không nhiều đâu, hè mà, quần áo mỏng, tôi chỉ mang vài bộ đồ thôi, tắm giặt liên tục hẳn là đủ."

Mạc Tuần nói luôn: "Vậy cậu bỏ đồ vào vali tôi đi.

Hai đứa mình mang một cái thôi.

Cái vali kia to quá, đem đi bất tiện lắm."

Phương Ẩn Niên nhìn cái vali 30 inch của mình rồi gật đầu: "Được ạ."

Mạc Tuần mở vali ra giữa phòng: "Mỗi người một nửa."

Con trai thường không mang nhiều đồ, vài bộ đồ ngủ, quần lót, vớ, đồ dùng cá nhân là xong.

Vali của Mạc Tuần chứa cả đồ hai người mà vẫn còn dư chỗ.Hai người chuẩn bị xong rất nhanh, lát sau những người khác cũng lục tục kéo vali ra phòng khách.Năm người, bốn cái vali.Đường Triệt thắc mắc: "Thiếu một cái vali à?

Ai chưa soạn đồ?"

Phương Ẩn Niên cười tủm tỉm: "Tôi để đồ trong vali của Mạc Tuần rồi."

Phù Phi sốc: "Trời đất ơi!

Hai người thân tới mức xài chung vali luôn rồi hả?!"

Mạc Tuần đập nhẹ quả đầu bạch kim của cậu ta: "Vali của Ẩn Niên to quá, không tiện mang đi, nên để qua vali anh.

Có ý kiến không?"

Phù Phi cười hề hề: "Em chỉ cảm thán chút thôi, đâu dám có ý kiến."

Mạc Tuần quay sang nhắc cả nhóm: "Mọi người đưa chứng minh thư cho anh giữ, đỡ có người..." – nói đến đây anh liếc Đàm Tuấn Văn – "quên mang rồi không lên máy bay được."

Đàm Tuấn Văn lập tức hai tay dâng chứng minh thư lên đội trưởng.

Cậu ta đúng là từng vì quên giấy tờ mà lỡ chuyến bay rồi.Từ đó về sau, chứng minh thư cứ giao cho Mạc Tuần giữ.__________Sáng hôm sau, mới 9 giờ mà nhóm chat đã nhảy thông báo không ngừng.Phương Ẩn Niên mở WeChat ra xem, là lão Từ nhắn:
"Tôi gửi ảnh vào hòm thư của Mạc Tuần rồi, mấy đứa chọn đi rồi gửi lại cho tôi để tôi làm giao cho bên chỉnh ảnh.

Mỗi người chọn 5 ảnh cá nhân của bản thân, rồi cùng nhau chọn thêm 5 tấm ảnh nhóm.

Mạc Tuần tổng hợp lại rồi gửi cho tôi."

Mạc Tuần lập tức phản hồi: "Nhận được rồi ạ."

Sau đó mở hòm thư ra, tải về mấy file ảnh.Lần này chụp siêu nhiều hình, chất lượng ảnh cũng phải gọi là khỏi bàn.

Ai nấy đều được chụp cho đẹp trai ngời ngời, cứ như bước ra từ phim điện ảnh.Cả nhóm tụ họp ở phòng khách, chọn hình đến mức hoa mắt chóng mặt.Mạc Tuần hỏi: "Hay là mình chọn mấy tấm theo từng set đồ, đến lúc đó đồng loạt đổi ảnh đại diện Weibo luôn cho đồng bộ?"

Phương Ẩn Niên gật gù: "Tôi thấy set đồ màu pastel này hợp làm ảnh đại diện Weibo.

Còn bộ vest kia thì hợp làm ảnh profile trên mấy trang thông tin chính thống.

Mọi người dùng cùng một set hình nhìn sẽ hài hòa hơn."

Phù Phi vỗ tay tán thành: "Chuẩn luôn!

Như vậy nhìn mới có vibe nhóm!"

Đàm Tuấn Văn tiếp lời: "Chọn ảnh cá nhân trước đã, rồi tính tiếp ảnh nhóm."

Cả bọn đang bàn tới bàn lui thì nhóm chat lại nhảy thông báo.Từ Bách Xuyên: "@mọi người, mọi người gửi Weibo cho tôi."

Năm người lập tức chia sẻ link trang cá nhân trong nhóm.Từ Bách Xuyên bấm vào trang của Đường Triệt trước, đập vào mắt là loạt bài share từ sáng nay, phía dưới còn có một cái bình luận nổi bật: "Chỉ số thông minh của loài người đúng là không đồng đều.

Não bạn mà rung lên chắc đủ nước tạo thành cả đại dương mất."

Từ Bách Xuyên: "......"

Ông lại click vào Weibo của Phù Phi.

Trang chủ toàn mấy bài tám chuyện showbiz:
"Ha ha ha cười xỉu.

Cú phốt to thế này, thật hay giả đây?"

"Paparazzi làm ơn đưa tin chính thống giùm cái, ngày nào cũng mấy anh chị diễn viên cũ mèm thấy ngán."

Từ Bách Xuyên: "......"

Sau này ăn ít dưa lại đi.Trang của Mạc Tuần thì tràn ngập video biểu diễn.Phương Ẩn Niên thì chuyên share kiến thức âm nhạc, nhìn sơ sơ cũng thấy như đang đọc sách giáo khoa thanh nhạc.Còn Đàm Tuấn Văn... không hề có tài khoản Weibo.

Thằng nhóc này lười đến mức năm ngoái thi rap hot rần rần mà cũng không thèm lập Weibo bú fame, fan lúc đó mê nó chắc giờ tan đàn xẻ nghé hết rồi.Từ Bách Xuyên đành ôm trán thở dài:
"Thôi được rồi, mấy đứa lập tài khoản mới hết đi.

Mấy tài khoản hiện tại giữ lại làm clone, xem tin tức, hóng hớt gì thì dùng cái đó.

Tài khoản mới lập sẽ để công ty quản lý, đến khi ra mắt xong rồi trả lại cho tụi em.

Nhớ kỹ, nghệ sĩ không được đăng linh tinh lên Weibo đâu đó, hiểu chưa?"

Cả năm đồng thanh: "Hiểu rồi ạ!"

Sau khi ra mắt, họ sẽ thành người của công chúng, nói năng hành động cũng phải cẩn trọng.

Đăng bậy phát là bị cộng đồng mạng chụp màn hình xét xử liền.Weibo cũ chắc chắn không dùng được nữa, dù sao fan cũng chưa nhiều, chủ yếu là mấy fan "xác sống" – follow rồi để đó, chẳng tương tác gì.Cả nhóm nhanh chóng bắt tay lập tài khoản mới.Mạc Tuần hỏi: "Từ tổng, ID mình đặt theo kiểu nào cho thống nhất vậy ạ?"

Từ Bách Xuyên trả lời: "Dùng kiểu FTM-Mạc Tuần.

Năm người cứ theo đó mà đặt tên.

Lập xong nhớ follow nhau, gửi mật khẩu tài khoản cho tôi, để tôi nhờ bộ phận truyền thông xác thực tick xanh cho."

Mọi người nhanh chóng tạo tài khoản mới rồi gửi link vào nhóm.Phương Ẩn Niên để ý thấy góc phải Weibo xuất hiện một chấm đỏ "Bạn có fan mới".Click vào thì thấy là FTM-Mạc Tuần.Mạc Tuần chính là fan đầu tiên tại tài khoản mới của Phương Ẩn Niên.Cậu tiện tay bấm vào trang của Mạc Tuần, follow lại, rồi theo danh sách theo dõi của Mạc Tuần mà follow luôn ba thành viên còn lại.Phù Phi giơ điện thoại lên cười toe: "Tài khoản mới toanh, hiện tại em có tận 4 fan — chính là bốn người các anh đó, ha ha ha."

Mạc Tuần cũng cười: "Anh cũng vậy.

Từ từ sẽ nhiều lên."

Nhìn con số "4" lèo tèo trên tài khoản mới, ai cũng thấy hơi... xúc động nhẹ.Tên của cả năm người cuối cùng cũng được gắn nhãn "FTM".Điều đó có nghĩa là từ giờ, họ sẽ hoạt động với tư cách thành viên của nhóm FTM.FTM — chính thức khởi động.Năm tài khoản đều mới tinh, chưa có xác thực tick xanh, ảnh đại diện vẫn là hình mặc định của hệ thống.Đợi đến lúc họ debut, sẽ có người chú ý tới họ.Chỉ cần họ tiếp tục cố gắng, lượng fan trên Weibo chắc chắn sẽ càng ngày càng tăng.- Jan -23.04.2025
 
[Đam Mỹ] Nhóm Nam Trời Chọn - Điệp Chi Linh
Chương 16: Khởi đầu


Trưa ngày 10 tháng 8, ăn xong bữa trưa, cả nhóm kéo vali xuống lầu, chuẩn bị ra sân bay.Di chuyển mất khoảng một tiếng rưỡi.

Ngồi ghế phụ, Từ Bách Xuyên tranh thủ từng phút, quay đầu nói:
"Phần giới thiệu của mấy đứa đã viết xong hết rồi, tôi gửi trong nhóm, mấy đứa coi có gì cần chỉnh không, hôm nay phải chốt cho xong."

Tóm tắt phần giới thiệu nhóm:
FTM (For the music) – nhóm nhạc nam thuộc công ty Thanh Diệu, chuyên về hát, nhảy, và hòa âm, gồm năm thành viên: Phương Ẩn Niên, Phù Phi, Đàm Tuấn Văn, Đường Triệt và Mạc Tuần.Phần giới thiệu ngắn gọn, rõ ràng, nhấn mạnh yếu tố "hát, nhảy và hòa âm" cùng thông tin công ty chủ quản.Mỗi thành viên còn có phần giới thiệu riêng.

Chiều cao của Phù Phi được chỉnh từ 1m79 lên thành 1m80.Phù Phi phấn khích hỏi: "Mọi người cho em cao 1m80 thiệt hả?"

Từ Bách Xuyên nói:
"Ừ, chúc mừng cậu.

Mấy hôm trước lúc bên tạo hình đo số đo, chiều cao của cậu vừa khớp 1m80, chứng tỏ nửa năm nay cậu cao thêm được một phân rồi."

Thông tin của Phù Phi được nộp từ tháng Một năm nay, lúc đó đo được 1m79.

Cậu là người nhỏ tuổi nhất nhóm, vẫn còn đang trong độ tuổi phát triển, trước khi debut mà cao được tới 1m80 thì đúng là đạt được nguyện rồi.Phù Phi vui tới mức cười toe toét:
"Ha ha ha, vậy là tụi mình thành nhóm toàn bộ cao mét tám rồi nha!"

Mấy chi tiết cần chỉnh sửa khác, cả nhóm cũng đã sửa xong trong nhóm, sau đó người đại diện sẽ gửi bản cuối lên bộ phận truyền thông để làm hồ sơ giới thiệu chính thức.Trên diễn đàn lại xuất hiện thêm một tài liệu tên là "Chữ ký nghệ sĩ".

Từ Bách Xuyên nói:
"Cái này là mẫu chữ ký nghệ danh cho từng người, mỗi người có ba bản thiết kế sẵn, ai thích thì chọn dùng, không thích thì tự thiết kế.

Anh đã chuẩn bị giấy bút cho mấy đứa rồi, tranh thủ mấy hôm nay rảnh rỗi thì tập ký trước đi."

Phù Phi hào hứng nói:
"Đẹp ghê!

Cái chữ 'Phi' của em nhìn như sắp bay lên tới trời luôn á!"

Chữ ký của Phương Ẩn Niên cũng cực kỳ bay bướm, cậu chọn giữ lại bản mình ưng nhất.Chữ ký nghệ danh sẽ theo họ suốt cả sự nghiệp.

Sau này tham gia sự kiện hay ký tặng fan đều sẽ dùng tới, nên nhất định phải tập thật quen tay.Mạc Tuần hỏi: "Bọn em hiện vẫn chưa có fan, hẳn là sẽ không có ai xin chữ ký.

Dù vậy vẫn cần phải luyện gấp ạ?"

Từ Bách Xuyên nói: "Kỷ niệm mười năm công ty sẽ dựng một tường chữ ký, ca sĩ nào đã ra mắt đều phải ký tên trên đó.

Sau này mang về tổng công ty lưu lại làm kỷ niệm.

Lúc ký, năm đứa nhớ tránh viết giữa tường, né chỗ trung tâm ra, viết hơi thấp một chút, trong góc cũng được.

Tuấn Văn sẽ vẽ logo FTM, còn mấy đứa ký quanh cái logo sao cho thật gọn gàng và đẹp mắt."

Đàm Tuấn Văn gật đầu: "À, hiểu rồi."

Trên diễn đàn lại hiện thêm một poster tuyên truyền rực rỡ.

Từ Bách Xuyên tiếp tục giới thiệu:
"Đây là lịch biểu diễn của chương trình.

Mấy đứa được xếp biểu diễn vào khoảng 10 giờ tối, lên sân khấu ở vị trí thứ 8, nhớ coi kỹ thứ tự nhé.

Lần này công ty đã hợp tác với bên nền tảng phát sóng, sẽ phát livestream toàn bộ sự kiện trên ứng dụng Đào Hợp.

Đặc biệt có mời tổng đạo diễn và MC nổi tiếng nữa."

Trời đất!

Phát livestream toàn bộ chương trình luôn?!Đào Hợp là một trong ba nền tảng video lớn nhất cả nước.

Đàm Tuấn Văn là thành viên VIP hạng cao cấp, suốt ngày xem phim trên đấy.Cả nhóm không ngờ lễ kỷ niệm mười năm lại được tổ chức rầm rộ đến vậy, debut mà còn có cả livestream toàn quốc.Năm đứa lập tức cúi đầu nhìn chằm chằm vào danh sách tiết mục."

Ca sĩ hot nhất của Thanh Diệu đều có mặt đủ: Đào Nhất Chu, Hạ Diễm, Tạ Thi Kỳ, còn có dàn nhạc...

Đại tiền bối La Hoa được xếp hát chốt chương trình."

Mạc Tuần lia mắt đọc một lượt rồi thắc mắc:"Sao lại không thấy tên nhóm FTM tụi mình?"

Từ Bách Xuyên giải thích: "Danh sách tiết mục sẽ được công bố trên toàn mạng vào ngày mai.

Thông tin debut của mấy đứa tạm thời vẫn trong diện bảo mật.

Ngày biểu diễn, tụi em sẽ lên sân khấu với tư cách là 'quà tặng bất ngờ'."

Đường Triệt chọc: "Đột nhiên nhảy ra một nhóm nam, không biết là tài hay là tai nữa."

Từ Bách Xuyên liếc cậu một cái: "Hát hay thì là tài, hát dở thì là tai."

Cả nhóm: "......"

Chắc bọn họ là "tài" mà ha.Phương Ẩn Niên khẽ siết chặt điện thoại – vì cậu vừa nhận ra, người biểu diễn thứ bảy chính là Tạ Thi Kỳ.Tạ Thi Kỳ sẽ hát hai bài, ngay sau đó là phần "quà tặng bất ngờ" mừng kỷ niệm mười năm.—— tức là, họ sẽ lên sân khấu ngay sau một diva.Đi liền sau phần trình diễn của idol mình, lại còn là bản gốc của bài hát mình sẽ hát, trong lòng Phương Ẩn Niên dâng lên áp lực không biết diễn tả sao cho hết.Mạc Tuần để ý thấy cậu bỗng im bặt, khẽ hỏi nhỏ:
"Ẩn Niên, cậu không sao chứ?

Sao trông mặt căng thẳng dữ vậy?"

Phương Ẩn Niên cố gắng cười: "Tôi hơi run."

Mạc Tuần nói: "Lên sân khấu sau tiết mục của ca sĩ gốc thì run là chuyện thường mà.

Đừng lo, đến lúc đó cứ điều chỉnh tâm lý tại chỗ là được."

Phù Phi phản ứng hơi chậm, nhìn lại bảng chương trình một lượt nữa, cuối cùng cũng hiểu ra:
"Khoan đã!

Diễn ngay trước tụi mình là bản gốc - chị Tạ Thi Kỳ á?

Vậy lỡ tụi mình hát không ra gì thì chẳng phải mất mặt trước cả hội trường luôn sao?!"

Đường Triệt hỏi: "Ai là người xếp cái thứ tự biểu diễn như địa ngục này vậy?"

Từ Bách Xuyên đáp tỉnh bơ: "Sếp tổng xếp."

Cả năm người im thin thít: "......"

Phía trên đầu Phương Ẩn Niên như thể vừa có một trái núi Thái Sơn đè xuống.Trong lúc đang cố điều chỉnh tâm lý, điện thoại của người ngồi hàng trước bất ngờ đổ chuông.Từ Bách Xuyên bắt máy: "Alo...

Gì cơ?

Bên đó cũng muốn tham gia á?

Ừm...

Rồi rồi, phần hát chia xong chưa?...

OK, gửi vào hộp thư cho tôi."

Cúp máy xong, Từ Bách Xuyên quay đầu lại, nói:
"Báo với mấy đứa một tin, không biết nên gọi là tin vui hay tin buồn đây."

Cả nhóm lập tức dựng thẳng tai lên.Mạc Tuần không chần chừ: "Vui buồn gì cũng được, cứ nói dứt khoát đi!"

Từ Bách Xuyên nói:
"Để mừng tròn mười năm, cuối buổi biểu diễn sẽ có một tiết mục hợp xướng toàn bộ nghệ sĩ, hát ca khúc chủ đề 'Lấp Lánh Ánh Sao'.

Phần hát đã được chia sẵn rồi.

Lần này ca sĩ tham gia rất đông, tụi em sẽ mỗi người hát độc lập một câu trong đoạn điệp khúc thứ hai, rồi cùng hòa giọng vào đoạn hợp xướng cuối."

Ông gửi bản nhạc cho cả nhóm: "Câu các em hát solo được tô đỏ ở bản nhạc nhé."

Phương Ẩn Niên nhìn qua một lượt, rồi cất giọng hát luôn:
"'Từng nhịp từng âm là tín hiệu của sự sống?'"Giọng cậu chuẩn đến mức vừa mở miệng đã bắt đúng ngay cao độ.Nghe xong, Từ Bách Xuyên thở phào, gật đầu:
"Đúng rồi, chính là câu đó.

Âm vực không quá cao cũng không quá thấp, khá dễ hát.

Giờ mấy đứa thử tập xem có muốn giữ bản gốc, hay chỉnh lại thành bản hòa âm?"

Mạc Tuần đáp ngay không cần suy nghĩ: "Chỉnh thành hòa âm đi."

Cả nhóm quay sang nhìn đội trưởng, Mạc Tuần cười nói:
"Hòa âm là đặc sản của tụi mình FTM mà, phải giữ chứ!"

Dù chỉ hát đúng một câu, dù chỉ là hợp xướng, nhưng nếu là FTM, thì câu hát đó cũng phải mang màu sắc riêng.

Ai bảo trên hồ sơ chính thức của nhóm cũng ghi rõ rành rành là "nhóm nhạc hát nhảy hòa âm"?

Phải khắc cái bản sắc này vào ADN luôn chứ còn gì nữa!Dù Đàm Tuấn Văn từng khổ sở luyện hát đồng âm gần chết, lần này vẫn quyết định đứng về phía đội trưởng:
"Làm hòa âm đi!

Có mỗi một câu, tụi mình còn tới tám ngày để luyện, tranh thủ luyện cho ra hồn.

À mà đoạn hợp xướng cuối chắc không cần đồng âm đâu ha?"

Phương Ẩn Niên gật đầu: "Chắc là không, vì tới lúc đó là cả chục ca sĩ cùng lên sân khấu hát mà."

Phù Phi hỏi: "Vậy chỉnh bản nhạc kiểu gì?

Đồng âm thì chỉ có một giọng chính thôi, còn bốn người còn lại phải chuyển tông hết?"

Từ Bách Xuyên đáp: "Cô Kiều sẽ tới hỗ trợ tụi em lúc diễn tập, anh sẽ nhờ cổ chỉnh lại bản nhạc cho phù hợp trước, mấy đứa cứ tập dần là được.

Câu này cũng ngắn, không khó hát lắm."

Cả đám vui vẻ gật đầu đồng loạt.

Luyện hòa âm không biết bao nhiêu lần, giờ cũng ngộ ra được một ít bí quyết rồi.Một câu chưa đến mười giây, mà có tới tám ngày để tập, luyện cho ra hồn là chuyện trong tầm tay.

Với lại, lần hợp xướng cuối cùng này, bọn họ sẽ cùng đứng chung sân khấu với hàng loạt nghệ sĩ nổi tiếng – đây là cơ hội ngàn năm có một!Từ Bách Xuyên quay sang hỏi:
"À mà lần này là sân khấu ra mắt, tụi em có muốn mời người nhà tới không?"

Câu đó vừa dứt, cả năm người đều sững lại.Từ Bách Xuyên nói tiếp: "Tương lai tụi em sẽ diễn nhiều sân khấu khác nữa.

Nhưng sân khấu debut – lần đầu chính thức ra mắt công chúng – thì chỉ có một.

Trong một khoảnh khắc quan trọng như vậy của cuộc đời, tụi em có muốn người thân, bạn bè được ngồi dưới khán đài, cùng chứng kiến không?"

Phù Phi hớn hở nói: "Muốn chứ!

Bà nội em nghe tin em debut là vui dữ lắm, mà tiếc cái là không mua được vé!"

Mạc Tuần cũng nói: "Ba mẹ em cũng không mua được."

Đàm Tuấn Văn giơ tay: "Thêm em nữa."

Từ Bách Xuyên gật đầu:
"Vậy thì thế này.

Tôi sẽ xin cho tụi em hai ghế lô, tối đa có thể chứa 16 khách mời.

Tụi em tự chia nhau sắp xếp danh sách người thân, bạn bè.

Ngày 17 mọi người sẽ đến sân bay Á An, ở khách sạn quốc tế Á An.

Sau buổi diễn ngày 18, ai muốn ở lại chơi thì ở, không thì quay về.

Vé máy bay về tụi em tự đặt, còn bên này tôi sẽ lo hết phần rượu và đồ ăn vặt trên máy bay."

Cả nhóm: "............"

Trời đất ơi, may sao tụi mình gặp được người quản lý tâm lý và săn sóc như thế này!!Lão Từ nói đúng thật.

Sân khấu thì sẽ còn nhiều.

Nhưng sân khấu debut – nơi cả nhóm FTM chính thức ra mắt khán giả – chỉ có một.

Nếu bỏ lỡ, chắc chắn sẽ là điều tiếc nuối cả đời.Ba mẹ ai mà không muốn được tận mắt chứng kiến con mình lần đầu đứng trên sân khấu chứ?Nhưng mà, buổi biểu diễn này quy tụ toàn tên tuổi lớn, fan các nhà giành vé như điên, đến chính bọn họ còn chẳng giành nổi, huống gì đến bậc phụ huynh.Mà "vé mời khách quý" trong công ty lại toàn rơi vào tay mấy tiền bối, bọn họ còn chưa được ra mắt, cũng ngại mở miệng xin.Ai ngờ lão Từ lại chủ động đề cập chuyện này.

Cả bọn trong lòng đều thấy ấm áp.

Lão Từ đúng là đối xử với bọn họ rất tốt, không phải kiểu ngoài mặt tử tế cho có, mà là thật sự nghĩ cho tụi mình từ từng chuyện nhỏ.

Cứ như người lớn lo lắng từng chuyện bé tí cho mấy đứa nhỏ trong nhà vậy.Mạc Tuần dứt khoát nói: "Vậy tụi em không khách sáo nữa, cảm ơn anh Từ!"

Từ Bách Xuyên nhướng mày: "Sao không gọi là Từ tổng?"

Mạc Tuần cười cười: "

Sau này hay gặp nhau, cứ gọi 'Từ tổng' nghe xa cách quá.

Anh cũng chỉ hơn tụi em có mười mấy tuổi thôi, gọi anh Từ cho gần gũi chút chớ?"

Từ Bách Xuyên ra vẻ nghiêm túc: "Anh hơn mấy đứa hai mấy tuổi đó nha, sắp bốn mươi rồi."

Phù Phi tươi như hoa: "Vậy là quá đỉnh luôn rồi còn gì!

Chưa đến 40 đã làm sếp!"

Từ Bách Xuyên lườm cậu một cái: "Nịnh vừa vừa thôi.

Mai mốt anh sẽ rất nghiêm khắc đó.

Nhưng mà, gọi sao thì...

Dù tuổi tác thì đúng là đủ để làm chú mấy đứa rồi, nhưng nghe 'anh Từ' vẫn hay hơn.

Gọi 'chú Từ' nghe sượng tai lắm...

Thôi, gọi anh Từ đi!"

Cả bọn bật cười, gọi "chú Từ" thật sự nghe lạ tai không chịu nổi.Tài xế ngồi phía trước cũng góp vui: "Đừng thấy mặt lão Từ nghiêm vậy mà tưởng khó gần, thật ra ổng dễ tính lắm."

Từ Bách Xuyên ho nhẹ, chỉnh lại giọng nghiêm túc: "Nghệ sĩ với quản lý, quan trọng nhất là tin tưởng và hỗ trợ lẫn nhau.

Anh sẽ cố gắng lo được nhiều cơ hội nhất cho mấy đứa.

Nhưng mấy đứa cũng phải phối hợp công việc cho tốt, biết chưa?"

Mạc Tuần nói ngay: "Tất nhiên rồi.

Anh Từ yên tâm, tụi em sẽ hết sức phối hợp."

Từ Bách Xuyên gật đầu: "Ừ.

Sau buổi ra mắt ngày 18, từ 19 đến 31 tháng 8 tụi em sẽ rảnh một chút.

Nhớ tranh thủ luyện vũ đạo cho chắc.

À, có thể anh sẽ sắp xếp cho tụi em tham gia vài show truyền hình thực tế, cho khán giả quen mặt, giữ độ hot cho nhóm."

"Trước mắt lo làm tốt buổi biểu diễn này đã.

Đừng áp lực quá.

Anh không mong chúng ta vừa debut đã hot rầm rộ, chỉ cần chúng ta hát cho thật hay là được."

"Rõ!" – cả năm người nghe xong, trong lòng cũng thấy yên tâm hơn.Ai cũng biết, quản lý trong giới giải trí quan trọng cỡ nào.

Một nghệ sĩ nhận được cơ hội ra sao, được đối xử thế nào, thậm chí mượn quần áo đi dự sự kiện...

đều phải nhờ quản lý lo liệu.Sau buổi biểu diễn bắt đầu đi show là hợp lý.

Dù sao bài mới còn chưa chuẩn bị xong, rảnh cũng chẳng để làm gì, luyện vũ đạo với giữ độ hot vẫn là thiết thực nhất.Năm người bọn họ đều là người mới, chẳng có mối quan hệ hay tài nguyên gì, rất cần một người dẫn đường đáng tin.Mặc dù lúc đầu Thanh Diệu lo vụ ra mắt hơi gấp gáp, nhưng lần này chọn quản lý thì đúng là quá đỉnh.

Anh Từ vừa có thể phối hợp trơn tru giữa các bộ phận, vừa sắp xếp công việc rõ ràng mạch lạc.Điều đáng quý nhất là, anh không hề coi thường bọn vì chưa có tên tuổi.

Trái lại, anh luôn tôn trọng ý kiến và quan điểm của bọn họ.______Máy bay cất cánh suôn sẻ.

Buổi tối về đến khách sạn, Ẩn Niên liền gọi điện về nhà.

Lần này buổi biểu diễn lại đúng cuối tuần, nên ba mẹ với bà ngoại đều có thể tới xem.Đêm đó, phụ huynh nào có thể đi xem đều được kéo vào một nhóm chung.Mọi người trong group đồng loạt sửa tên thành kiểu "ba của XX", "mẹ của XX", nhìn mà như họp phụ huynh đầu năm.Từ Bách Xuyên còn đặc biệt sắp xếp một trợ lý để đón tiếp các vị phụ huynh.

Ông lên tiếng trong group: "Chào các vị phụ huynh, vì các bạn nhỏ mấy ngày tới sẽ tập dượt liên tục, còn tôi thì phải lo phần sân khấu, nên chắc sẽ không có thời gian tiếp đón chu đáo.

Tôi đã phân công trợ lý Trần hỗ trợ toàn bộ việc ăn ở, đi lại.

Mọi người nếu có gì thắc mắc thì cứ tìm tiểu Trần nhé."

Trợ lý Trần nhanh chóng hiện thân: "Trợ lý nhỏ đa năng đây ạ~ Bố mẹ anh chị có gì cần cứ nhắn riêng cho con nhé ~"Cả group rộ lên với loạt icon hoa tươi và vỗ tay."

Từ tổng chu đáo quá!

Không cần lo cho tụi tui đâu, để mấy đứa nhỏ tập trung luyện tập đi!"

"Không ngờ có cả vé khách quý nữa, cảm ơn Từ tổng nhiều lắm!"

"Cảm ơn trợ lý Trần, tụi tui gửi thông tin giấy tờ cho cậu nhé, phiền cậu giúp tụi tui đặt vé tối ngày 17."

Các bậc phụ huynh nói chuyện rôm rả trong group.Từ Bách Xuyên sắp xếp đâu ra đó như vậy, năm người cũng yên tâm hơn hẳn.

Không phải lo chuyện nhà nữa, giờ chỉ cần tập trung luyện hát cho tốt là được.__________Sau khi đến Á An, Từ Bách Xuyên xách ngay năm đứa nhỏ đi luyện tập.Piano mượn từ Nhạc viện địa phương đã được vận chuyển đến.

Phương Ẩn Niên nhấn thử vài lần là tìm được cảm giác.

Sau đó, cậu cùng đồng đội phối hợp luyện hòa âm, vừa đàn vừa hát cực trơn tru.Câu hát trong bài hợp xướng cuối cùng kia, sau khi được cô Kiều chỉnh lại, cả nhóm đã luyện vài lần.

Mỗi người hát riêng đúng một câu, cuối cùng hợp xướng thêm hai câu là xong.

Chẳng khó khăn gì.Những ngày luyện tập ở Á An trôi qua vô cùng suôn sẻ.Chớp mắt đã đến ngày 15 tháng 8, chỉ còn đúng ba ngày nữa là diễn ra buổi biểu diễn.Từ Bách Xuyên nhắn trong group: "Sân khấu đã dựng xong, đạo diễn cũng vào vị trí rồi.

4 giờ chiều nay, chúng ta đến hiện trường để tổng duyệt chính thức nhé!"

- Jan -24.04.2025
 
[Đam Mỹ] Nhóm Nam Trời Chọn - Điệp Chi Linh
Chương 17: Tổng duyệt


Sân vận động Ngân Hà ở thành phố Á An đủ lớn để chứa cả chục ngàn khán giả trong những sự kiện quy mô khủng.

Lần này buổi biểu diễn mở bán bốn mươi ngàn chỗ ngồi, vé đã được tung ra từ nửa tháng trước và nhanh chóng bán sạch sành sanh.Các quản lý đều đã nhận được thông báo: ngày 15 và 16 là lịch tổng duyệt sơ bộ, nghệ sĩ được tự sắp xếp thời gian.

Tối ngày 17, toàn bộ nghệ sĩ sẽ tổng duyệt chung, ai cũng phải có mặt để duyệt qua toàn bộ chương trình.Do số lượng ca sĩ tham gia khá đông nên lịch duyệt được chia thành hai nhóm.

Nhờ tranh thủ được thời gian, nhóm FTM của bọn họ được xếp diễn tập đầu tiên vào lúc 4 giờ chiều ngày 15, tranh thủ làm sớm để dư thời gian xoay xở nếu có trục trặc gì.Trên đường tới sân vận động, Từ Bách Xuyên lên tiếng: "Lần này sân khấu, ánh sáng, âm thanh nghe đâu đốt hết mấy chục triệu."

Mạc Tuần cảm thán: "Thanh Diệu đúng là chịu chơi thật."

Từ Bách Xuyên gật gù: "Dù sao cũng là kỷ niệm mười năm, cấp trên khá coi trọng."

Phù Phi háo hức nhìn về phía sân vận động đằng xa: "Em mong chờ quá đi, không biết sân khấu sẽ trông như thế nào nữa!"

"Đi nào, anh dẫn mấy đứa vô khán đài tham quan thử."

Từ Bách Xuyên giơ thẻ công tác lên, dẫn cả nhóm năm người vào trong sân vận động.Vừa bước vào, cả nhóm đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho choáng váng.Phù Phi há hốc: "Trời đất!

Cái này là dựng luôn nguyên cái lâu đài lên hả?!"

Phương Ẩn Niên đứng trước lan can, ngơ ngác nhìn về khu vực sân khấu khổng lồ ở giữa sân vận động ——Từ trên cao nhìn xuống, sân khấu được dựng thành ba cụm kiến trúc lâu đài với thiết kế cực kỳ bắt mắt.

Chính giữa là tòa lâu đài bốn tầng, mái nhọn vút lên tận trời.

Hai bên là hai tòa nhỏ hơn, cao thấp xen kẽ, sắp xếp theo hình tam giác rất có gu.

Tông màu nhẹ nhàng, phối hợp cực kỳ hài hòa.Cả sân khấu như một thị trấn cổ tích ngập tràn ánh sáng và mơ mộng – đúng kiểu "trấn nhỏ trong mơ".Ba tòa lâu đài bao quanh một quảng trường lớn hình tròn, từ đây có ba lối đi giống như những dải lụa uốn lượn kéo dài xuống khu vực khán giả.

Lối đi đủ rộng để hai chiếc xe buýt đi song song một cách dễ dàng, ca sĩ có thể đi dọc theo đó để đến gần với khán giả hơn.Trên nóc các tòa lâu đài treo đầy đèn màu, mỗi tòa còn gắn thêm hai màn hình LED siêu to khổng lồ.

Xung quanh màn hình được trang trí bằng các họa tiết con vật dễ thương nhìn là muốn "xỉu up xỉu down".Tổng cộng có sáu màn hình lớn đặt ở nhiều góc khác nhau, đến lúc trình chiếu thì dù ngồi đâu khán giả cũng nhìn rõ mồn một.Trên không trung còn giăng mấy sợi dây thép, trên đó treo vài món... không rõ là để làm gì...

Vũ khí à?Hiện tại vẫn đang là ban ngày, nhưng khi đêm xuống và ánh đèn bật lên, mấy tòa lâu đài này chắc chắn sẽ đẹp đến phát khóc!Tim Phương Ẩn Niên đập thình thịch.— Bọn họ thật sự quá may mắn.

Có thể biểu diễn trên một sân khấu khủng thế này, đến mơ cũng không đẹp như thế.Từ Bách Xuyên mỉm cười: "Sân khấu đẹp chứ?

Lần này chủ đề là lâu đài trong mơ, ban đêm bật hết đèn lên thì còn rực rỡ hơn nữa."

Cả nhóm gật gù lia lịa: "Đẹp thật đó!"

"Cảm giác như đi lạc vào công viên giải trí vậy!"

Phù Phi tò mò hỏi: "Anh Từ, mấy cái móc thép treo trên trần kia để làm gì vậy ạ?"

Phương Ẩn Niên cũng đang thắc mắc y chang, quay đầu nhìn về phía người đại diện.Từ Bách Xuyên đáp: "À, cái đó để treo dây cáp."

Phù Phi tròn mắt: "Có cả dây cáp nữa hả?"

Từ Bách Xuyên gật đầu: "Đào Nhất Chu sẽ xuất hiện bằng cách được treo cáp, ngồi trên một cái ghế hình mặt trăng, vừa gảy guitar vừa hát.

Mấy cậu thấy ánh trăng khổng lồ bị vải che phía xa không?"

Anh chỉ về phía vật thể to lớn mà ban nãy Phương Ẩn Niên còn tưởng là "vũ khí không rõ nguồn gốc", rồi nói tiếp:
"Cậu ta sẽ ngồi trên đó hát."

Phù Phi phấn khích: "Xịn dữ vậy luôn á?"

Phương Ẩn Niên cũng ngạc nhiên không kém: "Ra là dây thép dùng để treo ghế hình mặt trăng?"

Từ Bách Xuyên cười nói:
"Ừ.

Đến khi chương trình bắt đầu, 'mặt trăng' đó sẽ được giấu phía sau tòa lâu đài.

Đợi đến khi Đào Nhất Chu ra sân khấu thì nó mới bay ra.

Cậu ta là 'hoàng tử tình ca' của công ty mình mà, mỗi lần lên sân khấu đều phải lãng mạn một chút."

Phương Ẩn Niên: "......"

Đào Nhất Chu là ca sĩ có tiếng trong giới, được biết đến với biệt danh "hoàng tử tình ca".

Phương Ẩn Niên cũng rất thích anh ta.Đa số bài của Đào Nhất Chu đều do chính anh sáng tác và phối nhạc – kiểu ca sĩ biết sáng tác như vậy hiếm lắm, lại còn đẹp trai, đôi mắt đào hoa cực hút fan, phong thái nhã nhặn, dễ gì không nổi.Màn biểu diễn "ngồi hát trên mặt trăng" này chắc chắn hoành tráng khỏi bàn.Phương Ẩn Niên có hơi ngưỡng mộ.

Mong là sau này cậu cũng có thể viết được những bản nhạc hay như vậy.Từ Bách Xuyên chỉ vào ba tòa lâu đài trên sân khấu:
"Ba cái lâu đài này không chỉ để trang trí.

Cái ở giữa có bốn tầng, bên trong là dàn nhạc biểu diễn trực tiếp.

Cái bên trái là khu livestream, Đào Hợp – MC của chương trình – sẽ ngồi ở đó.

Bên phải là nơi làm việc của các bộ phận kỹ thuật: âm thanh, ánh sáng, đạo diễn và trung tâm điều khiển đều ở hết bên đó."

Cả năm người bị choáng đến không biết nói gì.Giữa sân vận động mà dựng hẳn một "thị trấn mộng mơ" luôn rồi, thế này thì đúng là "có tiền làm được mọi thứ" chứ còn gì nữa!Đây đâu phải show bình thường, mà là lễ kỷ niệm 10 năm của công ty âm nhạc top đầu, được livestream toàn mạng.Năm người phấn khích không nói nên lời, ai cũng rút điện thoại ra chụp lia lịa.Phù Phi vừa chụp vừa hú hét: "Không ngờ lần đầu tiên tụi mình ra khỏi Tân Thủ thôn, lại được vào cái phó bản hoành tráng dữ thần này!"

Đàm Tuấn Văn vuốt cằm: "Cảm giác y chang mấy tay mơ mới bước chân vào giang hồ, bị kéo đi xem đại hội võ lâm á."

So sánh này nghe cũng hợp lý lắm chứ.Chỉ có điều, đám "tay mơ" này sắp được lên sân khấu thiệt rồi, không biết mấy "cao thủ võ lâm" sẽ nhìn tụi nhỏ thế nào đây.Phương Ẩn Niên cũng tranh thủ chụp vài tấm hình.Phù Phi vẫy tay gọi: "Lúc này chưa ai tới, tụi mình chụp tấm ảnh chung đi!"

Từ Bách Xuyên thấy mấy đứa nhỏ hào hứng chụp choẹt thì cười tươi, cũng rút điện thoại ra:
"Rồi rồi, để anh chụp cho.

Cả nhóm đứng sát vào nào —— bức ảnh này đặt tên là: phó bản đầu tiên của FTM!"

Cả năm người xếp hàng ngay ngắn ở tầng hai khán đài, Từ Bách Xuyên chụp hai kiểu rồi gửi lên nhóm chung.Buổi diễn tập hôm nay không cần mặc đồ biểu diễn nên ai nấy đều mặc đồ đời thường, áo thun quần short, người thì mặc áo tay dài quần dài, trông hơi lộn xộn nhưng ảnh chụp vẫn rất "ổn áp" —— trừ Đường Triệt mặt lạnh từ bé, bốn người còn lại đều cười toe toét.Từ Bách Xuyên vẫy tay: "Đi thôi, anh dẫn tụi em vô hậu trường gặp đạo diễn."

Hậu trường lần này đặt ngay dưới lâu đài, nhân viên đi qua đi lại đông như hội.Cả nhóm theo chân quản lý đi một vòng, Đàm Tuấn Văn bắt đầu chóng mặt, cuống quýt nói: "Lát nữa tui phải đi theo mọi người, không là lạc đường chắc luôn.

Hậu trường này y như mê cung vậy đó!"

Phương Ẩn Niên thì lại định hướng rất nhanh.

Cấu trúc hậu trường giống y chang lâu đài bên trên, khu trung tâm khá rộng, tầm hơn 40 mét vuông.Dưới đó có ba đường hành lang dài, hai bên là phòng nghỉ cho nhân viên, cuối mỗi hành lang đều nối với một thang máy nhỏ có thể đưa người lên sân khấu chính.Chính giữa lâu đài còn có một cánh cổng cao tận 5 mét.Đến khi xuống tầng hầm, Phương Ẩn Niên mới biết —— thì ra tòa lâu đài giữa sân có thể mở ra được!Ca sĩ sẽ đi lên từ cầu thang sau cánh cổng đó.

Đến khi cửa mở, họ sẽ bước ra ngoài.

Nhìn từ xa cứ như tòa lâu đài tự tách đôi, lộ ra một hàng người bước ra từ bên trong vậy.Khu trung tâm sân khấu, ba đường giàn giáo kéo dài, dây cáp treo trên không, cổng tự động các kiểu...Cả đống phương thức lên sân khấu, kết cấu sân khấu này vừa phức tạp vừa khổng lồ.Một nhóm tân binh hoàn toàn mở mang tầm mắt.Chỉ mới xuất đạo mà sân khấu đã "đỉnh chóp" thế này, có phải hơi quá không?

Giang cư mận chắc chắn sẽ chửi nhóm bù đầu luôn.Còn chưa kịp tiêu hóa hết choáng ngợp, cả nhóm đã được lão Từ dẫn tới gặp tổng đạo diễn.Từ Bách Xuyên lịch sự bắt tay: "Chào đạo diễn Lưu, lâu rồi không gặp, vất vả cho anh quá."

Đạo diễn Lưu là một người đàn ông trung niên, mặt nghiêm nghị, tóc tai bù xù như ổ quạ – chắc là bận đến cháy máy rồi.

Tay cầm bộ đàm, liếc một vòng qua năm chàng trai, rồi hỏi: "Nhóm nam đúng không?

Mấy cậu tới sớm dữ, trời còn chưa tối mà.

Lão Từ, anh cũng nhiệt tình ghê."

Từ Bách Xuyên cười nói: "Gà mới của công ty, tôi muốn tụi nhỏ đi trước làm quen với sân khấu, nắm rõ địa hình."

Đạo diễn Lưu nhíu mày: "Đang định gọi anh nè, có chuyện hơi khó xử."

Từ Bách Xuyên lập tức hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Đạo diễn Lưu chỉ vào lịch diễn trên tay: "Nhóm mấy đứa diễn thứ tám.

Trước đó Tạ Thi Kỳ sẽ dùng giàn giáo trung tâm để lên sân khấu.

Đợi cô ấy xong, giàn giáo rút xuống, mà tụi em lại cần nâng cả cây đàn tam giác lên, thời gian không kịp."

Mặt Từ Bách Xuyên chợt sa sầm.Đạo diễn nói tiếp: "Tôi đề nghị bỏ cây đàn, dùng nhạc nền thôi, cả nhóm lên bằng giàn giáo là được.

Sân khấu lớn thế này mà nâng cái đàn lên rồi mang xuống cũng mất thời gian, nhỡ đàn hư hay chơi lệch một nốt là hỏng cả tiết mục."

Năm người nhìn nhau, lòng thấp thỏm.Nếu thật sự phải bỏ đàn, chẳng lẽ bao nhiêu công luyện đàn của Ẩn Niên đổ sông đổ biển?Nhưng trong sân khấu lớn thế này, mọi thứ đều phải nghe theo sắp xếp của đạo diễn.

Giàn giáo trùng lịch, mà piano thì quá cồng kềnh, vừa mất thời gian vừa dễ gây lỗi kỹ thuật.Nếu đặt đàn lên giàn giáo, thì những người khác sẽ không thể dùng nó để lên sân khấu nữa.Từ Bách Xuyên quay sang Phương Ẩn Niên, hạ giọng hỏi:
"Ẩn Niên, em nghĩ sao?"

Không chút do dự, Phương Ẩn Niên đáp: "Em vẫn hy vọng được vừa đàn vừa hát."

Đạo diễn Lưu hơi ngạc nhiên nhìn cậu thiếu niên trước mặt:
"Gà mới mà tự tin dữ ha!

Sân khấu lớn thế này, hơn bốn mươi ngàn khán giả, lại còn livestream toàn mạng, cậu chắc chắn bản thân không đánh sai một nốt nào chứ?

Chỉ cần lệch nhịp hay sai tông là bài hát hỏng bét đấy."

Phương Ẩn Niên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt đạo diễn:
"Chỉ cần nâng được đàn lên sân khấu, em đảm bảo không sai một nốt."

"......"

Đạo diễn Lưu nhíu mày nhìn chăm chú.Gặp tình huống này, phần lớn tân binh sẽ sợ hãi, nghe theo sắp xếp.

Nhưng chàng trai này thì khác, gương mặt điềm đạm, ánh mắt lại rất cứng rắn và tự tin.Vừa đàn vừa hát chắc chắn hiệu ứng sẽ tốt hơn hẳn hát chay.

Nếu thật sự không sai sót...

Đạo diễn Lưu trầm ngâm một lúc rồi mở sơ đồ sân khấu, chỉ vào một góc:
"Vậy thì thế này.

Đặt đàn ở phía trước lâu đài bên trái, tôi sẽ dặn ánh sáng tránh chiếu vào đó, giữ bí mật.

Đến lượt tụi em, ánh sáng bật lên, cây đàn sẽ xuất hiện ngay phía trước lâu đài, thế nào?"

Từ Bách Xuyên cúi đầu nhìn bản sơ đồ —— cách này tuy hợp lý nhưng vị trí lại hơi lệch, không phải sân khấu trung tâm.

Anh vẫn hy vọng cả nhóm có thể được nâng lên từ giàn giáo chính, vừa đúng ý nghĩa "cất cánh", là lời chúc tốt đẹp cho nhóm khi ra mắt.Nếu muốn dùng giàn giáo trung tâm, chỉ còn cách: yêu cầu các tiết mục trước đừng đụng vào nó, để đàn đặt sẵn ngay từ đầu, không ai được đụng vào.Từ Bách Xuyên hạ quyết tâm: "Đạo diễn Lưu, chờ tôi một chút, tôi sẽ gọi điện hỏi lại."

Anh ra ngoài, gọi vài cuộc điện thoại.Cả nhóm không nghe rõ nội dung, chỉ thấy anh đi qua đi lại, mặt nhăn nhó, hình như đang tranh cãi với ai đó.Phù Phi nhỏ giọng: "Anh Từ có vẻ khó xử lắm.

Nếu mấy nghệ sĩ khác không đồng ý cho tụi mình dùng giàn giáo thì sao giờ?"

Mạc Tuần nghiêm giọng: "Nếu không thương lượng được, chỉ có thể bỏ thôi."

Tân binh trong giới giải trí vốn chẳng có tiếng nói gì mấy.Mạc Tuần nhẹ nhàng đặt tay lên vai Phương Ẩn Niên, thì thầm: "Đừng lo.

Nếu thật sự không được thì mình cứ hát cho hay."

Phương Ẩn Niên khẽ gật đầu.

Cậu đã sẵn sàng cho việc từ bỏ sân khấu vừa đàn vừa hát.Cả ê-kíp đứng ngồi không yên, ai cũng hồi hộp chờ kết quả.Hơn mười phút sau, Từ Bách Xuyên cuối cùng cũng quay lại, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ:
"Đạo diễn Lưu, trước tiết mục của chúng tôi chỉ có tiết mục của Thi Kỳ là dùng đến giàn giáo, cô ấy nói để tụi nhỏ luyện trước, mai cô ấy sẽ đến chỉnh sửa bố cục sân khấu lại một chút.

Sau chúng tôi có tiết mục thứ 12 cần dùng giàn giáo, tôi cũng đã nói chuyện xong rồi.

Chờ tụi nhỏ biểu diễn xong là họ sẽ dọn ngay dương cầm đi, thời gian hoàn toàn kịp."

Năm người đồng loạt thở phào nhẹ nhõm ——Không ngờ thật sự đàm phán xong rồi?!Cũng may đều là nghệ sĩ cùng công ty, mấy người quản lý lại khá thân nhau, lão Từ mở miệng vẫn có trọng lượng nhất định.Phương Ẩn Niên siết chặt tay rồi buông lỏng ra, trên gương mặt cũng hiện lên nụ cười nhẹ.

Thời gian qua cậu tập luyện không ngừng, vẫn hy vọng có thể đem đến cho khán giả một sân khấu hoàn hảo nhất.Đạo diễn Lưu gật gù nói: "Vậy mọi người tranh thủ đưa dương cầm lên sớm, đặt đúng chỗ rồi đừng động vào nữa.

Tôi sẽ cho người phủ bạt, rào chắn để bảo vệ.

Từ giờ đến lúc tổng duyệt, dương cầm không cần di chuyển.

Đến hôm diễn chính thức, tụi nhỏ biểu diễn xong thì lập tức dẹp đi là được."

Cách này là ổn nhất, chứ bê qua bê lại dễ xảy ra chuyện lắm.Từ Bách Xuyên kích động bắt tay đạo diễn Lưu:
"Cảm ơn, cảm ơn anh nhiều lắm!

Tôi sẽ cho người đem đàn lên ngay!"

Ông đã sớm liên hệ sẵn một đội khuân vác chuyên nghiệp.Chẳng bao lâu sau, một cây piano màu trắng được đưa đến giữa khu vực giàn giáo.

Sau khi ổn định vị trí, kỹ thuật viên âm thanh cũng kiểm tra lại toàn bộ phần âm thanh cho chắc.Từ Bách Xuyên vẫy tay gọi cả nhóm: "Mau, qua đây đứng vào vị trí!"

Đạo diễn Lưu cầm bộ đàm hét lớn: "Giàn giáo sẵn sàng!

Các bộ phận vào vị trí!

Năm thành viên nhóm nam sẽ bắt đầu tổng duyệt sau ba phút nữa!"

Phương Ẩn Niên hít sâu một hơi, bước đến ngồi trước cây dương cầm màu trắng, đặt hai tay lên bàn phím.________Đôi lời của editor: Đừng ai cảm thấy công ty quá tốt các kiểu nha, cái công ty Thanh Diệu này nó là tư bản và nó như l* vậy.

Cả thằng cha họ Đào phía trên nhắc đến cũng thế.

Mấy bồ đừng có thích xong đặt niềm tin dô nha, nhìn vậy mà hỏng phải vậy đâu.- Jan -25.04.2025
 
[Đam Mỹ] Nhóm Nam Trời Chọn - Điệp Chi Linh
Chương 18: Tổng duyệt (2)


Khu vực giàn giáo rộng chừng 40 mét vuông, đủ rộng để đưa cả cây piano đồ sộ kia lên mà vẫn thấy rộng rãi.Từ Bách Xuyên đã giúp họ điều chỉnh lại vị trí đứng sao cho hợp lý.Tiếng bộ đàm của đạo diễn Lưu vang vọng khắp sân khấu: "Tất cả vào vị trí!

Đếm ngược, 3, 2, 1 —— giàn giáo bắt đầu!"

Vừa dứt lời, phần "nắp" phía trên sân khấu liền tách ra hai bên, ánh chiều tà rọi thẳng vào, giàn giáo nhanh chóng nâng họ lên không trung.Cảm giác cứ như đang quay phim khoa học viễn tưởng, kích thích đến không tưởng!Chớp mắt, năm người đã được đưa lên sân khấu lớn.Phương Ẩn Niên nhìn quanh, đúng như dự tính, vị trí của họ là ngay trung tâm quảng trường trước tòa lâu đài.Lần này chỉ là diễn tập, không có nhạc nền cũng không phải hát, chủ yếu là để kiểm tra góc quay.Đạo diễn Lưu gọi vào bộ đàm: "Máy quay số 1 chuẩn bị.

Tôi với đạo diễn hình ảnh xem hiệu quả quay hình thế nào đã."

Một lúc sau, đạo diễn Lưu nói: "Cậu tóc xoăn kia...

đúng rồi, là cậu đó, xoay qua phải 45 độ nào."

Đàm Tuấn Văn vội điều chỉnh góc mặt: "Vậy được chưa ạ?"

Đạo diễn Lưu có vẻ đang cùng đạo diễn hình ảnh đối chiếu, lát sau mới gật đầu: "Ổn rồi, nhớ kĩ vị trí của mình, đừng đứng nhầm.

Máy quay số 5 chuẩn bị quay cận cảnh...

Tập trung nhìn vào ống kính đấy!

Quay cận cảnh có bao nhiêu khuyết điểm là lộ hết ra trên màn hình lớn, đừng quay nghiêng mặt, camera bắt hình chính diện mới nhìn rõ gương mặt!"

Cả năm đứa bỗng căng thẳng đến nghẹt thở.Đù má... màn hình xung quanh nhiều như này, biết nhìn vào cái nào giờ?!Từ Bách Xuyên vội vàng chen lời: "Xin lỗi đạo diễn Lưu, tụi nhỏ lần đầu lên sân khấu nên chưa biết xác định góc máy, để tôi hướng dẫn trực tiếp chút."

Đạo diễn Lưu thở dài: "Ừ, dạy nhanh đi."

Từ Bách Xuyên bước tới, chỉ mấy chiếc máy quay quanh sân khấu: "Không cần lo máy này hay máy kia là máy số mấy.

Mấy cái này chạy tự động theo quỹ đạo, cứ xoay liên tục.

Nếu thấy máy quay dừng lại trước mặt mình và chớp cái đèn đỏ, thì là nó đang quay cận cảnh đó.

Lúc đó nhớ quay mặt chính diện ra, hình sẽ được chiếu thẳng lên màn hình LED lớn."

"Còn bình thường thì đừng có đảo mắt tìm camera làm gì, chờ nó tự tìm đến mình, hiểu chưa?"

Cả năm đứa gật đầu kiểu "nghe hiểu đại khái", nhưng mặt vẫn đần thối.

Vì chưa có kinh nghiệm vừa hát vừa để ý camera, kiểu gì tới lúc nhập tâm cũng sẽ quên béng đi, xong quay nguyên cái mặt nghiêng lên màn hình.Từ Bách Xuyên an ủi: "Không sao đâu, tập vài lần là quen.

Nếu mấy đứa không biết biểu cảm thì cứ hát nghiêm túc, đừng có nhắm mắt hát từ đầu đến cuối là được."

Cả nhóm cùng gật đầu: "Rõ rồi."

Việc biểu cảm trên sân khấu cũng là một trong những kỹ năng cần rèn luyện.

Kinh nghiệm chưa đủ thì chỉ còn cách luyện dần.Đạo diễn Lưu hỏi với ra: "Xong chưa đó lão Từ?"

Từ Bách Xuyên giơ tay ra hiệu OK: "Ổn rồi đạo diễn Lưu, mình thử chạy mẫu một lần trước nhé?"

Đạo diễn Lưu: "OK, các bộ phận vào chỗ.

Giàn giáo hạ xuống lại.

Âm thanh chuẩn bị, 3, 2, 1 —— nâng lên!"

Họ được hạ xuống phía dưới, lát sau lại tiếp tục được nâng lên.Vừa nâng lên đến sân khấu, giai điệu quen thuộc của nhạc đệm vang lên bên tai, năm người đứng tại chỗ đợi camera lia tới.

Đám máy quay vẫn cứ xoay vòng vòng, khiến tụi nó hoa mắt chóng mặt.Từ Bách Xuyên nhắc đạo diễn Lưu: "Đạo diễn Lưu, tới verse hai, giàn giáo phải tiếp tục được nâng lên."

Đạo diễn Lưu lập tức ra lệnh: "Giàn giáo, tiếp tục nâng!"

Khi phần verse hai cất lên, giàn giáo lại tiếp tục nâng lên cao.

Đến đoạn điệp khúc thứ hai – chính là lúc Phương Ẩn Niên và Đường Triệt chuẩn bị lên nốt cao – giàn giáo dừng lại ở vị trí cao nhất.Phù Phi nhìn xuống sân khấu dưới chân liền tái mặt: "Má ơi, cao vãi!"

Đàm Tuấn Văn cười hì hì: "Lơ lửng trên không hát hò, ngầu bá cháy luôn anh em ơi."

Mạc Tuần nhắc nhở: "Chú ý an toàn, đừng có lộn xộn."

Trước đây, Phương Ẩn Niên chỉ nghe người đại diện nói sẽ ngồi trên giàn giáo biểu diễn, giờ mới thật sự cảm nhận được sự tuyệt vời của sắp đặt này.Nếu bắt đầu bay lên từ verse hai, thì cả tiết tấu bài hát sẽ theo đà đó mà dâng cao.

Đến đoạn cao trào cuối, họ sẽ dừng lại lơ lửng giữa không trung.Cậu và Đường Triệt sẽ cùng hòa giọng một đoạn cao trào thật bùng nổ.Lúc đó, cả sân vận động sẽ vang vọng tiếng hát của họ.Đèn sân khấu từ trên cao chiếu xuống – chắc chắn sẽ đẹp mê ly!May mà lão Từ kiên quyết giữ phần giàn giáo và biểu diễn đàn hát, nếu không hiệu ứng sân khấu sẽ giảm đi nhiều lắm.Giàn giáo phải khớp chính xác với tiết tấu bài hát, nên Từ Bách Xuyên cùng đội ngũ hậu trường kiểm tra lại mấy lần.Đạo diễn Lưu thấy phiền quá liền nói: "Vậy thế này đi lão Từ, hôm biểu diễn ông vào hậu trường, đoạn nào giàn giáo cần nâng thì ông tự căn theo nhạc rồi ra hiệu.

Mấy cậu nhân viên không quá quen với bài này, dễ sai lắm."

Từ Bách Xuyên giơ tay OK: "Không thành vấn đề, để tôi lo tiết tấu!"

Đạo diễn Lưu lại ra lệnh qua bộ đàm: "Giờ test tai nghe và mic.

Mọi người hát thử một đoạn điệp khúc thôi, xem tín hiệu có ổn không."

Phương Ẩn Niên bắt đầu dạo đàn, các thành viên khác lập tức hòa theo, năm người hòa âm.Đạo diễn Lưu hỏi: "Tổ âm thanh ổn không?"

Một giọng nữ vang lên từ phía bên phải lâu đài: "Đạo diễn Lưu, tiếng đàn piano hơi nhỏ.

Mic main vocal có tiếng rè, cần đổi mic khác.

Với cả cậu đẹp trai buộc tóc kia mic to quá, át luôn tiếng các thành viên còn lại."

Đạo diễn Lưu: "Tổ âm thanh điều chỉnh lẹ lên!"

Đám nhân viên đeo thẻ "Âm thanh" ùa lên sân khấu, chỉnh mic và tai nghe cho họ.Đạo diễn Lưu lại hét lớn: "Tổ dây thép, cái ghế mặt trăng kia chuyển qua bên phải đi!

Để phía sau lâu đài, không là giàn giáo sẽ chắn luôn cái drone mất!"

"Bên phải sân khấu mấy cái đạo cụ dư kia dẹp hết giùm cái coi!

Đừng lằng nhằng làm ảnh hưởng diễn tập!"

Năm người: "......"

Tổng đạo diễn hét khản cả giọng nhưng vẫn không ngừng lại.Sự hỗn loạn trong các hoạt động lớn thật khiến họ mở mang tầm mắt.Một buổi biểu diễn chỉn chu trước khán giả, phía sau là rất nhiều nhân viên phải chạy như con thoi mới có thể làm nên được.___________Năm người không biết bị nâng lên – hạ xuống bao nhiêu lần, những tân binh lần đầu ra khỏi Tân Thủ thôn, cái gì cũng còn không biết.Trời sẩm tối, cuối cùng thì các chi tiết từ góc quay tới âm thanh cũng được kiểm tra xong.Đạo diễn Lưu truyền lệnh: "Chuẩn bị!

Lần này mở toàn bộ hệ thống, hát hết bài từ đầu!"

Phương Ẩn Niên khẽ hỏi: "Anh Từ, nhạc đệm là từ dàn nhạc trực tiếp đúng không?

Em có cần tập thử với họ vài lần không?"

Buổi biểu diễn lần này dùng dàn nhạc sống, không phải nhạc thu sẵn.Ca khúc của họ mở đầu bằng màn vừa đàn vừa hát của Phương Ẩn Niên.

Nhưng nếu cả bài mà chỉ có piano thì sẽ đơn điệu, nên ở phần cao trào đã phối thêm dàn dây để tăng cảm xúc.Phương Ẩn Niên chưa từng tập chung với dàn nhạc lần nào, cậu sợ lỡ lệch nhịp thì toi.Từ Bách Xuyên trấn an: "Dàn nhạc sẽ theo tiết tấu của em, lấy tiếng piano của em làm chuẩn.

Yên tâm, cô Kiều sẽ chỉ huy cả dàn nhạc."

Phương Ẩn Niên: "Cô Kiều cũng có mặt luôn?!"

Từ Bách Xuyên gật đầu: "Cổ đang trong lâu đài kìa."

Phương Ẩn Niên thở phào, câu đó như viên thuốc an thần giúp cậu an tâm hẳn.Theo tiếng đếm ngược của đạo diễn Lưu, giàn giáo lại bay lên một lần nữa.Lần này là tổng duyệt chính thức: ánh sáng + âm thanh + hát live hoàn toàn.Ngay khi năm người được đưa lên sân khấu, cả sân vận động tối om bỗng sáng bừng lên——Đèn sân khấu chiếu thẳng vào giữa giàn giáo, năm người lập tức trở thành tâm điểm.Cảm giác thật kỳ diệu, cứ như khoảnh khắc ấy họ chính là linh hồn của cả sân khấu.Ánh sáng quá mạnh khiến Phương Ẩn Niên phải nheo mắt lại, cậu hít sâu một hơi, đặt tay lên phím đàn.Tiếng piano vang lên khắp khán đài.—— chỉ cần cây đàn này được đưa lên, tôi sẽ không đánh sai một nốt nào.Đó không phải là lời nói suông.

Cậu đánh đàn chuẩn đến mức như phát nhạc nền, phát huy tuyệt đối ổn định.Giai điệu dạo đầu mềm mại trôi qua, Phương Ẩn Niên bắt đầu hát câu đầu tiên, giọng hát được mic khuếch đại, vang vọng khắp nơi.Đạo diễn Lưu hơi ngẩn người —— giọng cậu tân binh này hay thật!Tổ âm thanh nhìn nhau ngạc nhiên.Không cần chỉnh sửa mà vẫn đầy đặn, cảm xúc rõ nét.

Mở đầu vừa đàn vừa hát một mình mà chẳng hề run.Ổn định thật.Đạo diễn Lưu hỏi nhỏ Từ Bách Xuyên: "Cậu nhóc này là main vocal bên nhóm mấy ông hả?"

Từ Bách Xuyên mặt mũi đầy tự hào: "Đúng rồi, còn gì nữa."

Đạo diễn Lưu cười: "Có tố chất đấy!"......Năm người nhanh chóng hát đến đoạn hòa âm.Tiểu Phi hát mà giọng hơi run – quá căng thẳng.

Đường Triệt thì giọng hơi căng, lên nốt cao không mượt như thường, rõ là cũng đang hồi hộp.Mạc Tuần thì hát rất tròn vai, không sai sót, chỉ là biểu cảm hơi nghiêm túc quá, cứ như đang dự hội thảo.Ngược lại, Đàm Tuấn Văn là người thoải mái nhất, giọng yếu nhưng tâm lý cực vững.

Có lẽ do năm ngoái từng thi rap freestyle, xem sân khấu là bạn thân, thêm cái tính lười lười nên không áp lực, biểu cảm tự nhiên cực kỳ.Phương Ẩn Niên thì vẫn vững như bàn thạch.—— thật sự là "trụ cột tinh thần"!Xuyên suốt cả bài, không sai một nốt, piano cũng không trật một phím, cao trào thì lên vù vù như không.Từ Bách Xuyên nghe mà sướng muốn chết.

Main vocal được tổ thanh nhạc thống nhất chọn có khác!Ẩn Niên chỉ cần giữ vững phong độ, main vocal là quan trọng nhất trong bài hát này.

Về phần những thành viên còn lại cần điều chỉnh tâm trạng lại một chút, khi biểu diễn cần vượt qua trình độ thường ngày.Hát xong, giàn giáo từ từ hạ xuống.

Ở một góc không ai chú ý, lòng bàn tay của Phương Ẩn Niên đang đổ rất nhiều mồ hôi.Đạo diễn Lưu nhìn đoạn ghi hình vừa nãy, nói: "Làm lại lần nữa.

Sau khi giàn giáo nâng lên trên không, tổ ánh sáng, tổ đạo cụ chú ý, chiếu đèn có hiệu ứng kim cương lấp lánh cho nhóm.

Ba tổ chiếu đèn cực quang chú ý tuyết được thổi ra từ lâu đài.

Các tổ chuẩn bị ------ 3 2 1 bắt đầu!"

Cả nhóm cũng không hiểu những lời dặn cùng "ánh đèn kim cương" là gì!Vừa rồi lúc đèn truy sáng trắng tinh đánh thẳng lên người, trông bọn họ cũng khá ra dáng đấy chứ.Cho đến lần tổng duyệt tiếp theo, trong khoảnh khắc ánh đèn vụt sáng..."

Bốp" một tiếng, ba luồng ánh sáng từ đỉnh lâu đài đồng loạt chiếu xuống.Ánh đèn màu bạc xen kẽ hiệu ứng cực quang, giữa chừng còn rắc thêm một đống hiệu ứng "bụi kim cương" lấp lánh.Cả năm người bị ánh sáng ấy vây quanh, trông cứ như đang lơ lửng giữa một dải ngân hà làm từ kim cương!Năm người nhìn nhau, ai nấy đều rưng rưng xúc động.Từ Bách Xuyên không kìm được mà khen: "Hiệu ứng quá đẹp!"

Đạo diễn Lưu cười tủm tỉm nói: "Tụi nhỏ được ưu ái đặc biệt đấy, cái đèn này hợp với mấy nốt cao mà bây đang hát.

Để main vocal nhà cậu thể hiện cho ra trò."

Từ Bách Xuyên bước tới, bắt tay đạo diễn một cách chân thành: "Cảm ơn đạo diễn Lưu!

Hôm nay chạy tới chạy lui diễn tập rất nhiều lần, phiền anh quá trời, tôi đã đặt trà sữa cho tất cả nhân viên rồi, lát nữa giao tới liền, vất vả anh với mọi người quá."

Đạo diễn Lưu xua tay: "Không có gì, có lòng là tốt rồi."

Từ Bách Xuyên quay đầu ra hiệu, năm người lập tức chạy tới cúi chào: "Cảm ơn đạo diễn Lưu!"

Đạo diễn Lưu vẫy tay: "Khỏi khách sáo.

Các cậu xong rồi thì về đi, lát nữa còn ca sĩ khác cần diễn tập."

Năm người quay về hậu trường, cùng người đại diện rời khỏi hiện trường.Trên đường về, Tiểu Phi không nhịn được thắc mắc: "Anh Từ, sao đạo diễn bỗng dưng đổi ánh đèn cho tụi mình vậy?

Cái hiệu ứng cực quang kim cương kia nhìn đẹp muốn xỉu ngang luôn á!"

Đàm Tuấn Văn cũng tò mò không kém: "Cái hiệu ứng bụi kim cương đó làm kiểu gì vậy?

Nhìn xịn cực kỳ luôn, đè bẹp mấy cái đèn đơn sắc hồi nãy một trời một vực."

Từ Bách Xuyên giải thích: "Là đèn laser kết hợp với đèn sao trời, thêm cái mô hình tuyết rơi trên nóc nữa, tất cả cùng bắn xuống một lượt.

Nhìn y như từ trời rơi xuống một cơn mưa kim cương vậy.

Đạo diễn Lưu thấy mấy đứa hát cũng được, nên bỏ chút tâm huyết cho thêm hiệu ứng riêng đấy."

Cả nhóm: "......"

Tổng đạo diễn đúng là... tuyệt vời ông mặt trời!Từ Bách Xuyên nhìn cả đám, nhắc nhở: "Làm việc trong giới giải trí, nhớ đối xử tử tế với người sau hậu trường, sẽ có lợi về sau."

Cả nhóm gật đầu cái rụp, tỏ vẻ đã hiểu.Hiệu ứng sân khấu rốt cuộc làm đến đâu, nói đi cũng phải nói lại, là do tổng đạo diễn quyết định hết.Nếu đạo diễn nhất quyết không cho tụi nó đánh piano thì cũng hết cách.

May mà hôm nay ông ấy khá dễ tính, phía sau hậu trường phối hợp tốt, nên buổi diễn tập diễn ra khá suôn sẻ, cuối cùng còn được nâng cấp hiệu ứng ánh sáng.Tiểu Phi nắm chặt tay, hít một hơi sâu: "Em về phải luyện thêm mấy lần nữa, tới hôm biểu diễn thật nhất định không được run.

Mới nãy đứng trên cái sân khấu khổng lồ đó, các anh không biết chân em run muốn rụng rời luôn!

Trời ơi, lần đầu em được hát ở cái nơi cao dữ thần vậy luôn đó!"

Đường Triệt nói: "Tôi cũng vậy, lần đầu tới cái sân vận động to cỡ đó."

Rồi quay sang Phương Ẩn Niên: "Cậu không thấy căng thẳng gì luôn hả?"

Phương Ẩn Niên xoa tay, cười cười: "Thật ra tôi cũng run lắm.

Nhưng từ nhỏ tôi đã chơi piano, cứ ngồi xuống trước cây đàn là thấy cả thế giới tự nhiên thật tĩnh lặng, dễ ổn định tinh thần hơn hẳn."

Đàm Tuấn Văn ngạc nhiên: "Vậy là với cậu, đàn piano không phải gánh nặng tâm lý, mà còn giống như buff tăng sức mạnh hả?"

Phương Ẩn Niên gật đầu: "Ừ.

Piano như bạn thân của tôi vậy, có nó ở bên thì tôi tập trung tốt hơn."

Từ Bách Xuyên nghe bọn họ tán gẫu thì phấn khởi nói: "Buổi tổng duyệt hôm nay nhìn chung ổn.

Ẩn Niên làm tốt lắm, tiếp tục giữ phong độ nha.

Mấy đứa còn lại về điều chỉnh lại tâm lý đi.

Có kinh nghiệm tổng duyệt rồi thì biểu diễn chính thức nhớ phát huy cho tốt!"

Cả nhóm đồng thanh: "Rõ!"

Mạc Tuần đề nghị: "Ngày mai đừng diễn tập nữa, tụi mình tự luyện với nhau thêm vài lần nữa cho chắc ăn."

Phù Phi gật đầu cái rụp: "Em cũng nghĩ vậy!

Mọi người hát cùng nhau thêm vài lần nữa!"

Đường Triệt: "Tán thành."

Đàm Tuấn Văn: "+1."

Xem ra, tinh thần chiến đấu của cả nhóm...

đã hoàn toàn bùng nổ rồi!- Jan -26.04.2025
 
Back
Top Bottom