Chương 4: biến cố
Trên xe bầu không khí vẫn yên tĩnh như ở dưới mái hiên cổng trường kia vậy.
Cố Thiên Minh thấy có chút ngột ngạc nên đành phải bắt chuyện trước.
"Cậu muốn đi đâu."
Lý Cảnh Thành đáp ngay: "Đưa tôi đến quán cá phê Vĩnh Hằng là được, cảm ơn."
Cố Thiên Minh không biết đó là nơi nào nên đánh mắt về phía tài xế hỏi.
"Đó là chỗ nào?"
Tài xế thao tác trên màn hình rồi nói với cậu.
"Thưa cậu hai, quán cà phê đó cách đây không xa lắm chỉ mười lăm cây thôi ạ, đi qua thêm ngã tư nữa sẽ đến."
Cậu gật nhẹ đầu, dù sao cậu cũng không gấp cứ đi một chuyến cũng không sao.
Bầu không khí lại chìm vào im lặng, có chút ngột ngạc cậu cũng mặt kệ, chỉ 15 cây thôi lái xe cũng chỉ một lúc là đến.
Thế nhưng lần này lại có người khác phá bầu không khí ngột ngạc đó.
"Tôi là Lý Cảnh Thành, lớp 11B2."
Cố Thiên Minh hơi híp mắt nhìn sang Lý Cảnh Thành, có giới thiệu cũng cứng ngắc vậy à, đúng là để người khác đến nói chuyện cũng không muốn nói cùng.
"Cố Thiên Minh, 11B2."
Lần này cậu lại ngắn gọn hơn, bỏ chữ thừa lấy ý chính.
Lý Cảnh Thành ngoài mặt vẫn bình thường nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, kiệm lời như vậy.
Nhưng thứ khiến hắn không ngờ đến là lại học cùng lớp với hắn vậy mà không có chút ấn tượng nào.
Lý Cảnh Thành lén nhìn Cố Thiên Minh một cái, với cái nhan sắc này có thể tàn hình được sao.
Cả hai lại không ai mở lời, đúng lúc đó thì xe ngừng lại.
Đã đến nơi Lý Cảnh Thành cũng bước nhanh xuống, quay người lại nhìn Cố Thiên Minh hắn lại cảm ơn một lần nữa.
Ngay lúc này có hai nhân viên mang cà phê ra bàn ngoài cho khách, bắt gặp Lý Cảnh Thành hai người bất ngờ, trong group quán đã đăng ảnh nhân viên mới nên thấy Lý Cảnh Thành xuống xe Bentley họ lại càng bất ngờ hơn.
Nhưng khi nhìn thấy một người khác ở trong xe họ lại càng chấn động hơn, vội mang nước xong cả hai chạy ồ vào quán.
"Mọi người, có tin đặc biệt, nhân viên mới quán mình có quen biết với cậu Cố."
Nghe đến cậu Cố ai cũng quay phắc đầu qua.
Hai nhân viên vội kể lại, mọi người liền ghé đầu ra cửa, thấy đúng là như vậy ai cũng xôn xao.
Khi Lý Cảnh Thành vào quán đã có một nhân viên đến chào hỏi.
"Cậu là Lý Cảnh Thành, nhân viên mới phải không."
Các nhân viên khác cũng từ từ tiến đến xoay quanh hắn.
Điều này khiến hắn có hơi bất ngờ, quán mình thân thiện vậy sao.
Quản lý khi biết tin đã trực tiếp xuống bắt tay Lý Cảnh Thành.
"Lý Cảnh Thành phải không, em để cặp sách qua bên này."
Hắn có hơi không thích ứng với cảnh này.
Khi mọi người giới thiệu nhau cho Lý Cảnh Thành, hắn cũng bắt đầu thích ứng lại được.
Khi phân việc làm cho hắn xong quản lý chỉ để lại một câu khiến hắn càng thêm khó hiểu.
"
Sau này quán cà phê Vĩnh Hằng còn nhờ em chiếu cố thêm nha."
Hắn ngơ ngác và cứ thế làm việc.
Về đến nhà mẹ Cố đã đón cậu ở cửa, làm cho cậu có chút mới mẻ, trước đây chỉ có mình cậu, giờ đây lại thêm nhiều người như vậy.
Thấy cậu vừa bước đến gần mẹ Cố đã lên tiếng.
"Sao con lại về giờ này, lại còn dính mưa như vậy thế nào ngày mai cũng sốt cho xem, con lớn rồi lại bướng sau này về con chỉ cần báo trước không cần ra cổng như vậy."
Đối với những lời này cậu thấy có chút mới mẻ và ấm áp, vậy ra đây là mẹ sao.
Cậu dạ vâng rồi theo mẹ Cố vào nhà, vừa vào mẹ Cố đã kêu cậu mau lên lầu tắm nước nóng, có hơi lúng túng vì không quen nhưng cậu vẫn làm theo.
Phòng của cậu ở tầng hai cuối hành lang, mở cửa phòng, toàn bộ căn phòng đều được Cố Thiên Minh thu vào mắt.
Suy nghĩ đầu tiên của cậu khi nhìn thấy căn phòng này là.
Cố Thiên Minh này thật kì lạ.
Căn phòng rất đơn giản, cực đơn giản với tông màu đen trắng, chỉ có giường lớn, một cái bàn có vài cuốn ghi chú, cạnh tường là tủ quần áo và nhà vệ sinh.
Trong nguyên tác Cố Thiên Minh rất ít khi về, cậu chỉ ở ngoài không có chỗ cố định, có thể đêm nay cậu ở khách sạn này, đêm mai có thể thấy cậu tại một quán cà phê trọ vỉa hè.
Trong đó chỉ thoáng qua câu giới thiệu "cậu ta không thuận với gia đình nên không ở nhà."
Ngẩm nghĩ lại cuộc đời của Cố Thiên Minh cậu cảm thấy thật đáng thương và cũng đáng trách, có gia đình lại không để tâm, mẹ tốt vậy mà...chịu nhiều oan uổng như vậy mà không dành được gì cho bản thân lại còn bị Lăng Kiệt tống vào tù.
Ngu ngốc.
Có lẽ cậu ta chỉ là một thanh niên mười bảy tuổi, cái tuổi mà trái tim rạo rực nhất, chuyện gia đình làm cậu ta xa cách, yêu thương nhau cũng chỉ là xa vời.
Có lẽ khi bắt gặp một khoảnh khắc nghe người đó nói chuyện, mang lại một sự ấm áp, năng động mới lạ nên cậu ta đã cố bắt lấy nó.
Vì vậy cái kết của cậu ta trong nguyên tác là do cậu ấy không nhìn thấu được bản chất lòng người nhìn cậu ta chỉ là kẻ hèn mòn theo đuổi tình yêu chứ không phải là sự dũng cảm của kẻ thiếu thốn tình thương.
Một phần là cậu ta thiếu tỉnh táo, một phần là cuộc đời này nhìn cậu quá phiến diện, phần còn lại là do cậu quên sống cho chính mình.
Nhưng giờ đã khác, nếu tôi đã là cậu thì kết cục bi thảm đó sẽ không bao giờ xảy ra, bao oan oán đó sẽ được thanh toán.
Mở tủ lấy một bộ quần áo Cố Thiên Minh liền đi tắm.
Ở dưới tầng mẹ Cố đã cho người hâm nóng đồ ăn và pha cốc sữa nóng cho cậu.
Bà rất lo cho cậu con trai út này, biến cố năm ấy đã gần như thay đổi con người Cố Thiên Minh.
Gia đình trầm mặt rồi dần thả lòng khuyên nhủ cậu, thế nhưng đến khi nhận ra đã quá muộn, mọi thứ đã bắt đầu thay đổi từ khoảnh khắc ấy.
Ba năm nay ngoại trừ dịp tết và dỗ nội ra thì Cố Thiên Minh không về lần nào.
Nhưng lần này cậu về đột xuất như vậy không biết có chuyện gì không.
Lòng bà vừa lo lắng vừa thấp thỏm không yên.
------
Mọi người bỏ phiếu xem biến cố năm mười lăm là gì mà có thể khiến Cố Thiên Minh thay đổi như thế.
A.
Cố Thiên Minh bị phản bội niềm tin bởi gia đình.
B.
Cố Thiên Minh nhìn thấy hình ảnh phản cảm khiến não cậu tự phòng vệ mà thay đổi tính cách.
C.
Cố Thiên Minh bị ba mình biến thành mồi dụ chuột.
D.
Cố Thiên Minh đau buồn quá độ vì sự ra đi của người thân trong gia đình.