Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đam Mỹ] Lại Đây Chồng Hôn Một Cái

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
308598053-256-k744412.jpg

[Đam Mỹ] Lại Đây Chồng Hôn Một Cái
Tác giả: camduongquytmat
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Lại đây chồng hôn một cái

Tác giả: Biên Hoài
Nguồn: Tấn Giang
Trans: Mật Kết

Thể loại: Đam mỹ, thanh xuân vườn trường, HE, đội trưởng đội bóng rổ công x mắc chứng ám ảnh sợ xã hội thụ.

Tình trạng raw: 78 chương+ 1 ngoại truyện Tags: happyendinghiệnđạiđammỹ​
 
[Đam Mỹ] Lại Đây Chồng Hôn Một Cái
Giới thiệu


-Mật Kết-Lớp 11 sau khi chia lớp xong, Tăng Lý bị chứng ám ảnh sợ xã hội và đội trưởng đội bóng rổ trường Phí Lập thành bạn cùng bàn.Đội trưởng đội bóng rổ trường ngại cậu lề mề như con gái, "Cậu nói xem ít nhất cậu cũng là một thằng con trai, sao cứ lề mà lề mề thế?

Đừng theo ông đây."

Ai mà biết được, họa từ miệng mà ra, không lâu sau, hắn không thể khống chế nổi mình, dùng khuỷu tay đụng đụng bạn nhỏ dễ thương ngồi cùng bàn với hắn."

Này, mẹ nó cậu nói chuyện với tôi đi mà?"

Sói con hung dữ đội trưởng đội bóng rổ công x thỏ trắng dễ thương mắc chứng ám ảnh sợ xã hội thụ."

Cấp báo!

Cấp báo!

Đội trưởng đội bóng rổ và Tăng Lý đang yêu nhau!"

"Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Phí Lập ngoan ngoãn như chó con thế đấy.... tình yêu khiến con người ta mù quáng, mù quáng."

"Tôi còn nhìn thấy hôm ấy sau khi tan học Phí Lập đè Tăng Lý trên sân bóng rổ hôn, còn muốn cậu ấy sờ cơ bụng của hắn qua cái áo bóng rổ ướt đẫm...."

Phí Lập: Mấy người lắm lời thế!23/04/2022Chào mọi người!

Hôm nay mình lại bắt đầu đào một hố mới đây ạ!

Mong được mọi người ủng hộ.(5/12/2024) Là một câu truyện nhẹ nhàng về tình yêu học đường, không drama...
 
[Đam Mỹ] Lại Đây Chồng Hôn Một Cái
Chương 1: Thỏ nhỏ 1


-Mật Kết-Ánh mặt trời 6 giờ sáng xuyên qua khe hở của rèm cửa vào phòng, chiếc quần ngủ treo lỏng lẻo trên eo, bởi vì tư thế ngủ mà khuy áo ngủ cũng bị bung đến chiếc cuối cùng.

Tăng Lý cúi cầu nhìn chính mình trong gương, sau đó chậm rì rì cởi quần áo đổi sang đồng phục.Đó là một cánh tay thon dài trắng nõn, chỉ cần nhìn một cái thôi là biết ngay nó rất hợp với đánh đàn piano.

Mà ở ngay chỗ mắt cá tay có một sẹo khá "mới".Thay đồng phục xong, Tăng Lý nhẹ nhàng kéo rèm cửa sổ ra, chú chim có chiếc đuôi dài màu đỏ tươi, thân lại là một màu đen kỳ lạ đang đón ánh nắng mai, cách một lớp thủy tinh nghiêng nghiêng đầu nhìn cậu.

Tăng Lý cẩn thận chào hỏi với nó, kết quả lại nhìn thấy nó vỗ cánh bay lên để lại một bóng dáng bay đi xa."

Cốc cốc."

Thời gian bữa sáng yên lặng ngắn ngủi bị làm phiền bởi tiếng gõ cửa, Tăng Lý bỏ bánh mỳ nướng trên tay xuống, ánh mắt hướng về phía cửa.

Trên chiếc bàn ăn rộng trắng tinh ấy bày hai đĩa đồ ăn, trứng gà nấu vừa chín, lạp xưởng được cắt một cách tỉ mỉ, mà phần lớn anh em nhà nó đã bị kẹp trong lớp bánh mỳ nướng.Khoảng một phút sau cửa mở ra.Ngoài cửa xuất hiện một cậu trai tóc đen vẻ mặt u ám, đứng ở đó ngẩng đầu lên nhìn cậu chằm chằm, không nói một lời.Tầm mắt Tăng Lý dừng lại trên đôi giày thể thao màu đen của người con trai đứng ngoài cửa kia, "...Ai vậy?"

Nói xong Tăng Lý hơi ngại ngùng, rõ ràng là cậu quen người đứng ngoài cửa, dù sao bọn họ cũng đã ở cùng nhau đến tận mười một giờ đêm hôm qua.

Mà vết sẹo trên tay cậu cũng là do lúc ấy để lại.Tưởng Tu Vũ nhìn cậu, cũng không nói gì, Tăng Lý sắp nổi cáu thì nghe cậu ta thình lình hỏi một câu, "Đi học cùng nhau không?"

Tăng Lý: "...."

Tối hôm qua, sau khi tan học Tăng Lý tiện đường đi mua đồ ăn, cậu vô tình nhìn thấy Tưởng Tu Vũ bị một đám người chặn ở trong ngõ.Cậu cũng không biết mình nghĩ gì nữa, rõ ràng là sợ đến mức chân run cầm cập, nhưng lại rất quả quyết gọi 110, báo xong địa chỉ thì lao vào kéo Tưởng Tu Vũ chạy.Mang theo Tưởng Tu Vũ từ trong tay đám người đòi nợ kia tìm được đường sống từ trong chỗ chết.Cậy vẫn nhớ lúc còi xe cảnh sát vang lên, đám người kia hoảng loạng bỏ chạy vẫn còn tức giận mắng: "Hai thằng ranh con, cứ đợi đấy cho ông!"

Tăng Lý mím môi, hơi do dự, "...."

Tưởng Tu Vũ cụp mắt, "Hôm qua, cảm ơn anh."

Tăng Lý, "...Không, không có gì."

Lại trầm mặc thêm một lúc nữa, cậu ta đột nhiên nói, "Tôi không có bạn."

Tăng Lý, "...."

Cậu có nên nói, khéo ghê ha ha... thật ra tôi cũng không có, không?Nửa tiếng sau, hai cậu con trai lững thững đến trường.Tăng Lý vẫn đi cùng với cậu ta.Trên đường đi Tưởng Tu Vũ một câu cũng chẳng nói, cứ âm u như vậy, nhưng lại đi theo sát cậu, hơi bướng bỉnh.Ánh mặt trời lúc 6 giờ 30 phút sáng xuyên qua kẽ hở của những tán lá phủ lên người một nhóm con trai đang nói cười vui vẻ, gió thu thổi qua cơ thể khỏe khoắn của bọn họ, trong đó có một người hắt xì ngay lập tức, một cậu trai ra vẻ ghét bỏ cởi áo khoác ném cho cậu bạn kia, "Chậc" một tiếng rồi nói: "Mặc vào.

Nếu để tao bị lây thì tao sẽ đánh mày."

Người kia lại chẳng thèm để ý, mà còn cười hi hi nhận lấy chiếc áo khoác mặc vào, nhận lấy khăn giấy do bạn đưa cho lau mũi.

Những người bạn bên cạnh vô cùng hứng thú bàn tán về bạn nữ ở lớp mới, cho dù bọn họ còn chưa được gặp mặt --- nhưng cũng đủ để ảo tưởng một phen.Nói không chừng người bạn cùng bàn mới có thể là cô bạn dễ thương ấy.Cậu trai vừa mới ném chiếc áo khoác đi ở giữa, trong tay ôm quả bóng rổ.

Bên trong mặc một cái áo bóng rổ rộng, phía trên thêu một số 7 lớn.Không biết bọn họ đang nói gì mà trong đó có một người hét lên một tiếng, nói: "Này, Phí Lập, mày học lớp 1 đúng không?

Mọi người nói cái tên... cái tên kỳ quái kia học lớp mày đấy."

Phí Lập bị cậu ta gọi một tiếng hoàn hồn lại, "Hả" một tiếng, nói: "Gì cơ?"

Vừa nãy hắn không nghe lọt một câu nào, không biết mấy người này đang tán gẫu gì mà cũng chẳng biết nói đến đâu rồi."

Ờ thì Tăng Lý ấy."

Giọng người kia rất thản nhiên, không có thêm cảm xúc đặc biệt gì, "Nghe nói cậu ta cả năm lớp mười không có bạn bè gì cả, cũng không tham gia hoạt động gì, đúng là quái gở đạt đến cảnh giới."

"Mà quan trọng nhất là tao nghe người ta nói, cậu ta có vấn đề về tinh thần."

"Có vấn đề về tinh thần?"

Một người... không, bên cạnh cậu ta còn có một người, hai người con trai xuất hiện ở cổng trường, đi tận phía ngoài cùng, cảm giác tồn tại cực thấp.Cậu trai kia có một mái tóc đen mềm mại xinh đẹp, đồng phục rộng thùng thình, rõ ràng là mua lớn hơn một số, nhưng cậu ta mặc vẫn rất đẹp.Không biết vì sao, hai người này rõ ràng là bạn nhưng lúc đi đường lại chẳng nói với nhau một lời nào, cứ cúi đầu đi, trên lưng đeo balo yên tĩnh bước vào tòa nhà dạy học.

Người qua lại cũng chẳng ai chú ý đến bọn họ."

Ờ, mày biết không?" người kia nói, "Thì là tao nghe nói Tăng Lý ấy... chỗ này," cậu ta chỉ vào đầu, "Hình như có vấn đề.

Ầy, chẳng qua cũng chỉ là nghe nói, là gì nhỉ.... chứng ám ảnh sợ xã hội?"

"Nhưng cũng chẳng kém bao nhiêu đâu nhỉ?"

Cậu ta lại nói, "Một người không có vấn đề ở đây, sẽ không kỳ quái như vậy đúng chứ?"

Lúc cậu ta nói cũng không có ác ý, chẳng qua chỉ là trình bày quan điểm của mình.

Phí Lập ôm bóng rổ bước về phía trước, sắc mặt không tốt, nhưng từ trước đến giờ hắn vẫn vậy, tính khí nóng nảy có tiếng rồi.Người ở cách đó không xa kia hắn quen, Phí Lập đã từng gặp cậu, nhân vật chính bị bạn mình thảo luận đang ở cách đó không xa, điều này khiến Phí Lập đột nhiên không thoải mái, nhất là lúc cậu ta nghiêm túc nói "Con gia đình đơn thân không có ba ít nhiều thì cũng có chút khuyết điểm thôi", đồng thời lúc ấy Tăng Lý cũng quay đầu lại.Ánh mắt hai người gặp nhau, Tăng Lý rất nhanh đã rời ánh mắt đi, nhưng điều này khiến Phí Lập cảm thấy mặt mình đau rát.Phí Lập quay đầu lạnh lùng nhìn cậu ta.

Người kìa không phát hiện ra vẫn tiếp tục nói, nhưng người bên cạnh cậu ta lại cảm thấy gì đó, kéo người kia một cái, bảo cậu ta im mồm, nói vào tai cậu ta: "Phí Lập cũng là gia đình đơn thân có mình mẹ thôi."

Người kia đột nhiên giật mình, ngậm miệng lại, áy náy nhìn Phí Lập, không tiếp tục nói đến chuyện này nữa.Nhóm người bước vào tòa nhà dạy học.Theo tiếng chuông tiết tự học sáng của ngôi trường này bắt đầu vang lên, một người phụ nữ mặc một bộ chính trang từ cửa trước bước vào.

Đầu tiên cô nhìn vào Tăng Lý một mình lẻ loi ngồi cạnh thùng rác, sau đó nhìn kỹ một vòng, rồi mới bước lên bục giảng, nói: "Chào mọi người, tôi là chủ nhiên lớp 11-1, Trình Thu Hoa, các em có thể gọi tôi là cô Trình."

Tiếp theo là nhìn lại quá khứ hướng tới tương lai, Tăng Lý nghiêm túc lắng nghe cô Trình nói, ôm chặt cặp sách trong ngực, vì chỉ như vậy mới khiến cậu hơi thả lỏng, ít nhất sẽ không đặt sự chú ý lên người khác.Lớp mười một phải chia lớp đối với Tăng Lý mà nói thì đó là một sự tra tấn cực kỳ lớn, mãi mới quen thuộc với bạn học lại bị đổi sang một lớp mới, ngón tay Tăng Lý túm chặt lấy quai cặp sách, mồ hôi toát ra đầy lòng bàn tay.Mà Phí Lập lại không giống với Tăng Lý, hắn chẳng nghe được một câu nào của Trình Thu Hoa, hắn kéo khóa áo đồng phục lên đến tận cùng, sau đó nằm bò ra bàn nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn ngơ, dưới gầm bàn để quả bóng rổ mà hắn yêu thích nhất.Phiền thật.Phí Lập ghét nhất những lúc như này, hoặc là vào học hoặc là tan học, cứ nói mấy cái này cũng chẳng có tác dụng, ai thích nghe chứ -- à, có lẽ ở đó có một con thỏ nhỏ thích nghe.

Ánh mắt hắn chậm rãi chuyển từ cửa sổ lên người cậu trai ngồi cạnh cửa sổ.Tên là gì nhỉ?

Ờm, Tăng Lý đúng chứ?

Người kia có chứng ám ảnh sợ xã hội.Hắn ngồi dậy, chống mặt nhìn chằm chằm gương mặt Tăng Lý một lúc lâu.Trắng nõn trắng nà, mặt trắng, chẳng có tí đàn ông nào... chậc.Hắn nhìn Tăng Lý một lúc lâu, cuối cùng đưa ra một kết luận "Con thỏ nhỏ này thật sự rất kỳ lạ."

Cũng không biết hắn nghĩ đến điều gì, đột nhiên ngồi thẳng dậy, đẩy ghế, lấy từ trong đống sách ở gầm bàn ra một tờ giấy chưa bị quét mất, lấy cây bút viết mấy chữ lên giấy, rồi vò thành một cục ném về phía Tăng Lý.Chú thỏ nhỏ không hiểu vì sao bị ném, trong nháy mắt ấy cả người cậu run rẩy, hê, Phí Lập cảm thấy khá là thú vị, đúng như hắn nghĩ—Tăng Lý lo lắng nhìn xung quanh, mà vẻ mặt của Phí Lập lại như chẳng có gì xảy ra nhìn cậu, cố gắng giả vờ bình tĩnh, hắn cảm thấy mình cũng được coi như là thân thiện, nhưng trong mắt Tăng Lý thì thật sự đó là một gương mặt hung dữ, cực kỳ giống muốn gây sự—ánh mắt cậu dừng lại cục giấy dưới chân, run rẩy cúi người nhặt nó lên.

Đôi mắt ướt át ấy lặng lẽ nhìn Phí Lập một cái.Phí Lập đột nhiên cảm thấy hơi hối hận về một phút xúc động của mình.Hắn quay đầu, tiếp tục nằm bò ra bàn học, cảm thấy bản thân mình đúng là nhàm chán hết thuốc chữa, rảnh rỗi đến mức không có việc gì lại đi trêu chọc một chú thỏ bị bệnh nhà người ta làm gì không biết?Thế nhưng, ngay lúc ấy, giọng nói của Trình Thu Hoa vang lên: "Phí Lập học sinh của lớp 10-7 cũ, lên lớp không nghe cô giáo nói, lại còn ngang nhiên chuyền giấy?

Cứ cho là quan hệ tốt thì trong giờ học cũng không phải là nơi để giao lưu tình cảm."

Giọng nói này vừa vang lên, ánh mắt của cả lớp đều tập trung lên mặt Phí Lập.

Cả người Phí Lập cứng đờ, ngượng ngùng cười, hắn ngước mắt lên, ánh mắt vội vã lướt qua cục giấy trên tay Tăng Lý, ánh mắt ý bảo cậu nhanh chóng cất đi.Tăng Lý: "..."

Cậu vì ánh mắt của hắn lại càng sợ hãi.Nhất là không ít người đang nhìn về phía cậu.Đầu Tăng Lý trống rỗng, cúi đầu, thần kinh siết chặt.Phí Lập nỗ lực nâng cao cảm giác tồn tại, "...."

Này?Trình Thu Hoa không nói gì, đi đến trước mặt Tăng Lý, lo cậu bị bắt nạt.

Cô vỗ vỗ vai Tăng Lý, an ủi một lúc, rồi nhẹ giọng bảo cậu đưa cục giấy kia ra.Tăng Lý dưới ánh mắt đau thương của Phí Lập giao cục giấy ra.Sau khi đưa xong, đầu Tăng Lý càng cúi thấp hơn."

Được rồi mọi người quay lại bài học," giọng nói của Trình Thu Hoa vang lên, mở cục giấy kia ra, lướt một lượt, trầm mặc một lúc: "...."

Phí Lập cũng lâm vào trầm mặc, hắn úp mặt vào cánh tay, mẹ nó mất mặt quá.Trình Thu Hoa ho hai tiếng, trả lại tờ giấy cho Tăng Lý, nhìn về phía Phí Lập hơi nhíu mày, nói: "Xem ra, bạn Phí Lập rất thích người bạn mới này thì phải?"

Phí Lập bị gọi tên mặt không chút thay đổi: "...."

Tăng Lý run rẩy nhận lấy tờ giấy, liếc nhìn một cái sau đó ngay lập tức cả người cứng đờ.Đỏ mặt.Trên giấy vẽ một con thỏ nhỏ xấu xí, bên trên vẽ một cái mũi tên, bên cạnh mũi tên dùng một nét bút phóng khoáng viết hai chữ "Tăng Lý".Mà bên cạnh bé thỏ Tăng Lý còn có một con màu đen không rõ là sinh vật nào, Phí Lập viết xuống bên dưới một loạt chữ, giống như là đặt tên cho tác phẩm."

Bé thỏ kỳ lạ."

Tăng Lý: "...."

Phí Lập: "...."

Hiện trường một lần nữa rơi vào sự trầm mặc quỷ dị.Mẹ nó đúng là mất mặt, vốn dĩ chỉ là một phút hứng trí muốn trêu chọc Tăng Lý chơi thôi, Phí Lập tuyệt vọng nghĩ.Thế nhưng sau khi Tăng Lý xem xong tờ giấy kia lại còn hơi đỏ mặt, dùng đôi mắt ướt át giống như chú nai con cẩn thận nhìn sang.Con mẹ nhà cậu nữa...Đáng yêu thật.Phí Lập hoang mang xua xua tay, quay đầu đi.23/04/2022
 
[Đam Mỹ] Lại Đây Chồng Hôn Một Cái
Chương 2: Thỏ nhỏ 2


-Mật Kết-Phí Lập không thể hiểu nổi Trình Thu Hoa rốt cuộc là nghĩ thế nào, cũng giống như hắn không thể hiểu nổi bạn cùng bàn của hắn vì sao nhìn thấy hắn lại giống như là một bé thỏ trắng nhìn thấy sói xám, chỉ biết lùi ra bên ngoài, sau đó run lẩy bẩy?Đại não Tăng Lý trắng xóa, giáo viên tiếng anh trên bục giảng giảng gì cậu cũng không thể nghe lọt, từ đầu đến cuối thần kinh cậu vẫn luôn buộc chặt, lén lút nhìn sang Phí Lập, còn tự nghĩ rằng mình không bị phát hiện.Á á á, cậu ta cậu ta cậu ta...

đang nhìn mình!

Tăng Lý kiếp sợ rụt vai hận không thể dán cả người lên sàn nhà, để Phí Lập không nhìn thấy cậu mới được.Cậu cảm thấy Phí Lập rất hung dữ, Phí Lập lại cảm thấy vấn đề của thỏ nhỏ đúng là không hề nhẹ, không hiểu tại sao.wtp mật kếtHắn đút tay trong túi quần, đẩy ghế ra, sau đó thì hắn bị viên phấn của cô giáo tiếng Anh đập vào đầu.

"Bạn Phí Lập!"

Giọng nói chói tai của phụ nữ vang lên, " Không được ảnh hưởng đến các bạn học bài!"

Được rồi, bọn họ đều nghĩ rằng tôi thích trêu trọc cậu ta.Phí Lập lười nhác căng họng đáp một tiếng "Vâng", sau đó lại bò ra bàn, hai con mắt đen nhánh không một chút dấu vết quét qua quét lại gương mặt trắng nõn của Tăng Lý.

Cho dù là dưới ánh nắng sớm mai, gương mặt Tăng Lý cũng không thể nhìn ra tì vết nào, Phí Lập chậc một tiếng, lặng lẽ quay đầu đi không nhìn Tăng Lý nữa.Đúng là mặt trắng. wtp mật kếtTiết một mới học được một nửa, Trình Thu Hoa đột nhiên dựa vào một lý do cực kỳ gượng ép là "Trừ phi là nhiều hơn một người, không thể một người một bàn", bắt Phí Lập mang đến bên cạnh Tăng Lý, Phí Lập thậm chí không thể hiểu nổi động cơ của Trình Thu Hoa, nhưng sau khi hắn ngồi xuống cả người thỏ nhỏ đều căng cứng, lại làm dấy lên hứng thú của hắn.Thế này giống như lãnh địa bị xâm phạm nhưng lại không biết phản ứng như thế nào, điều này khiến Phí Lập càng ngày càng cảm thấy con thỏ nhỏ rụt rè như con gái này rất kỳ lạ, người bình thường đều như vậy sao?Còn Tăng Lý lại cảm thấy trước mắt đều đang xoay vòng vòng, hoa mắt chóng mặt, chỉ sợ Phí Lập ăn thịt cậu.Đây là người bạn cùng bàn đầu tiên của cậu trên cấp ba đấy.

Trước đây Trình Thu Hoa chưa từng sắp xếp bạn cùng bàn cho cậu, nhưng tại sao vừa mới bắt đầu năm học mới.... lại mang một người nhìn có vẻ bất cứ lúc nào cũng có thể ăn tươi nuốt sống cậu đặt ở bên cạnh cậu cơ chứ?Đột nhiên, con sói xám hung ác dùng khuỷu tay đụng đụng cánh tay cậu, Tăng Lý giật bắn mình, ngồi cứng đờ tại chỗ, yết hầu vẫn chưa phát dục hết lăn lăn."

Này," con sói xám nói, "Vừa nãy cậu đưa tờ giấy cho cô giáo làm gì?"

Tăng Lý đơ ra. wtp mật kếtCậu ta cậu ta cậu ta....... muốn đến tìm mình tính sổ sao?

Nhưng mà cô giáo đến cũng không thể không đưa mà...

Tăng Lý lắp ba lắp bắp một chữ cũng không thể thốt ra, mặt đỏ bừng bừng, trong lòng nghĩ chắc hắn sẽ không ra tay lúc này đâu nhỉ?

Vậy chỉ cần tiếng chuông tan học vừa vang lên là cậu sẽ ôm cặp chạy nước rút, như thế có thể chạy thoát nhỉ?Ngay lúc Phí Lập đang buồn bực cào cào tóc, hơi hối hận về hành vi chẳng có chuyện lại tìm chuyện của mình, thỏ nhỏ lại cúi đầu ấp úng nói một câu "Xin... xin lỗi cậu."

Giọng nói nhỏ như muỗi kêu, Phí Lập suýt nữa thì không nghe thấy, nhưng may mà lần này hắn đã nghe thấy.

Hắn quay đầu, thỏ nhỏ đang còn cúi đầu, gương mặt non nớt có vẻ xoa sẽ rất thích, người lại càng dễ bắt nạt, rõ ràng hắn chẳng làm gì cả, chỉ là một câu hỏi bình thường nhưng con thỏ nhỏ này lại giống như phải chịu sự khiếp sợ cực lớn vậy, rồi chẳng biết vì sao lại xin lỗi."

Tôi không bắt nạt cậu, cậu xin lỗi cái gì."

Một lúc lâu sau Phí Lập mới nghẹn ra một câu, hắn mới là người cần được an ủi đấy, cứ làm như hắn bắt nạt người ta không bằng.Những năm qua ai cũng biết Phí gia đây là người thông tình đạt lý, không làm chuyện xấu, được không?

Tuy trong đống tai họa này lại luôn cảm thấy bản thân tính tình không tốt.Thỏ nhỏ khúm núm gật đầu, sau đó lại nói một tiếng xin lỗi.Phí Lập: ".........."

"Cậu xin lỗi cái cứt, cậu làm sai gì?"

Phí Lập nhăn mày, cũng không phải vì mất kiên nhẫn, chỉ là không hiểu vì sao lại cảm thấy buồn bực.

Hắn lại thở ra một hơi, quay đầu nhìn, ngữ khí cũng không được xem là tốt, nhưng cũng là bất đắc dĩ "......Thôi bỏ đi, này, tôi hỏi cậu, người đi bên cạnh cậu sáng nay là bạn cậu à?"

Tăng Lý bị gương mặt hung dữ của hắn dọa giật mình, lặng lẽ liếc hắn một cái, nhưng đến khi ánh mắt cậu chạm đến xương quai hàm của hắn lại lập tức thu về, cậu trai kia so với cậu thì đã sớm bước vào thời kỳ thanh xuân, đã bắt đầu có những dấu vết của con trai thời thanh xuân.Cậu không nói nổi lấy một câu, lòng bàn tay nắm chặt đã toát đầy mồ hôi, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, không nói gì.Phí Lập hết cách, cụp mắt, thở ra một hơi, sau đó nghiêng sang bên cạnh, tự nhiên rút ra một tờ khăn giấy trên bàn bạn bên cạnh, ném cho Tăng Lý."

Sao cậu lại không kết bạn?"

Phí Lập nhíu mày, giống như không thể hiểu nổi chuyện này, lúc sáng lúc nhìn thấy hai người hắn đã cảm thấy rất kỳ lạ, không hề có dáng vẻ bạn bè, thế này thì đúng là không phải bạn bè thật.Tăng Lý bị vật thể đột nhiên bay tới dọa giật mình, lúc để ý đến tờ giấy, cậu do dự một lúc nhưng cuối cùng vẫn cầm lấy tờ giấy, lau mồ hôi trong lòng bàn tay, cậu ngước mắt, câu đầu tiên lại là: "Cảm, ơn."

Phí Lập sửng sốt, cảm thấy thật buồn cười, một việc chỉ cần nhấc tay mà thôi, có cần như vậy không.wtp mật kết
Vừa nãy còn không dám nhìn hắn, bây giờ cho tí ngọt ngào thì lại dám rồi?Phí Lập vẫn còn nhớ lúc hắn còn nhỏ bị mẹ dạy bảo—nói cái gì mà lúc nói chuyện phải nhìn vào mắt người ta, phải thể hiện sự chân thành, lịch sự.Hắn đột nhiên chú ý, mắt thỏ nhỏ là màu nâu, trong mắt chỉ chứa một người, không thể chứa thêm những thứ khác nữa.

Cố tính chủ nhân đôi mắt kia lại trông vô cùng dễ thương, Phí Lập nhỏ giọng mắng một câu "mẹ nó", sau đó không quay đầu, không lên tiếng.Hắn hơi buồn bực cào cào tóc, cậu nói xem cậu đường đường là một thằng con trai to xác sao lại cứ đáng yêu như vậy?Vẻ mặt Tăng Lý mù mờ không biết hắn đột nhiên bị làm sao, nhưng cậu không dám nói, nếu Phí Lập không để ý đến cậu thì cậu vô cùng đội ơn hắn.Hai tay cậu đặt lên đùi, một tư thế ngồi cực kỳ ngay ngắn, cậu chậm rãi tiến vào trạng thái, nghiêm túc nghe bài giảng, mượn cớ này dời đi sự chú ý đối với người khác.Tư thế ngồi so với người khác ngay ngắn hơn rất nhiều, giống như bao học sinh ngoan của các lớp, nhưng đặc biệt ở chỗ....Phí Lập liếc một cái nghĩ, mọt sách lớp khác không đẹp bằng thỏ trắng nhỏ.Lúc tiếng chuông hết tiết vang lên, Tăng Lý vẫn còn lưỡng lự một lúc có nên ôm cặp sách chạy trốn không, dù sao con sói xám vẫn còn nhìn cậu chằm chằm, cậu vẫn rất sợ người bạn cùng bàn hung dữ này.

Nhưng Tăng Lý vẫn sợ hãi, cậu không dám, như thế sẽ khiến người khác chú ý đến.Nhưng điều này lại tạo thành cảnh tượng lúc Tăng Lý rụt cổ lén lút lách qua sau lưng, Phí Lập một phát bắt được cặp sách trên lưng cậu, cái tên ngủ cả nửa tiết cuối cùng cũng tỉnh, Tăng Lý giật nảy mình, nhỏ giọng "á" một tiếng, giống hệt chú thỏ bị giật mình.Phí Lập quay đầu lại, ánh mắt vẫn còn buồn ngủ, dường như mới chú ý đến.

Phí Lập buông tay ra, giải thích: "Ơ, là cậu à, tôi còn tưởng là anh em của tôi đến tìm đánh cơ."

Tăng Lý vội vàng gật gật đầu, tỏ ra mình hiểu, nâng chân muốn chạy, Phí Lập nhìn chằm chằm cậu một lúc, cũng không biết lại nghĩ đến điều gì, đưa tay bắt cậu, kéo Tăng Lý lại một lần nữa.Trái tim Tăng Lý vọt lên đến tận cổ họng.

Lần lần lần lần lần này là cố ý đúng không!Cậu kinh hồn bạt vía cúi thấp đầu, không giám nhìn Phí Lập, Phí Lập lại nhìn chằm chằm cậu một lúc lâu, nhíu mày, đột nhiên "haizz" một tiếng."

Tăng Lý" giọng điệu của hắn rất nhẹ nhàng, mang theo một chút buồn ngủ, giống như là thuận miệng nói thôi, "Cậu có biết tôi tên là gì không?"

Đúng như dự đoán, dưới ánh mắt chăm chú của Phí Lập, Tăng Lý sợ hãi lắc lắc đầu.wtp mật kết
"........"

Trong nháy mắt ấy Phí Lập không biết nên hình dung tâm tình mình lúc này như thế nào, Phí Lập Phí Lập Phí Lập, cái tên này lúc hắn giới thiệu đã nói một lần, bốn tiết buổi sáng thầy cô nào cũng gọi hắn ít nhất một lần, các bạn học khác đều nhớ tên hắn, một người cùng bàn như cậu sao lại vẫn chưa nhớ?Hắn "chậc" một tiếng nói: "Tôi tên là Phí Lập, Phí trong lãng phí, Lập trong đứng lên."

Hắn khoanh tay nhìn Tăng Lý một lúc, cảm thấy ha, sao lại có một đứa con trai mềm yếu như thế cơ chứ."

Này, nhớ chưa."

Hắn lại nói.Tăng Lý ôm chặt cặp sách nói nhớ rồi. wtp mật kếtĐúng là hỏi một câu trả lời một câu...

Phí Lập vẫy vẫy tay, đanh định bảo cậu về nhà đi thì lại nghe thấy Tăng Lý đột nhiên nhắc lại một lần, giống như đang nghiền ngẫm cái tên ấy: "Phí....

Lập."

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc đọc tên hắn của cậu, Phí Lập không biết làm sao, có một loại cảm giác rất lạ sinh ra dưới đáy tim.

Không nói nên lời, nhưng cứ cảm thấy con mẹ nó rất thoải mái.Thỏ nhỏ cảm thấy hay?

Phí Lập đột nhiên có cảm giác thỏa mãn, nói: "Được rồi được rồi, Tăng Lý, đúng chứ?

Sao cậu cứ như con gái thế, cậu thế này rất dễ bị người khác bắt nạt đấy."

Hắn hoàn toàn không ý thức được bản thân đang dọa người ta sợ, Phí Lập dừng lại rồi nói, "Haizz, hay là cậu nhận tôi là anh đi, sau này có chuyện gì, tôi sẽ bảo vệ cậu, được không?"

Nhưng Phí Lập một chú chim non lần đầu muốn nhận em trai lại vấp phải một khó khăn lớn.Tăng Lý: "........"

Người bạn này, đừng đừng đừng nói là cậu ta muốn thu phí bảo kê nhé?Ngay lúc ấy, Tưởng Tu Vũ đột nhiên bước vào, không nói một lời lôi cậu đi.Tăng Lý bị người mang đi mất. wtp mật kết"..........."

Đây cũng là lần đầu tiên Phí Lập bị ăn bơ, mặt không cảm súc cắn răng, vò tóc, trong lòng nói hai tên nhóc kia là người ở hành tinh nào đến vậy?Hắn xách cặp lên, đá vào chiếc ghế của cậu bạn ngồi bàn bên cạnh, nói: "Đi đây."

Cậu bạn kia nhìn hắn, bật cười nói: "Phí gia cũng có ngày hôm nay, đúng là sống lâu mới thấy chuyện lạ mà."

Phí Lập không nói gì, tự cảm thấy ánh mắt của mình nhìn cậu bạn kia rất hung dữ, xách cặp chậm rãi ra cửa.Không làm thì thôi!

Có gì ghê gớm chứ?

Con gái theo đuổi Phí Lập cũng có thể xếp hàng dài từ cổng trường đến tận trời đấy!Hai bên đường người qua người lại, trên đường có rất nhiều xe.

Tăng Lý đeo cặp sách chậm rì rì đi ở mép ngoài cùng của vỉa hè cùng với Tưởng Tu Vũ, tránh đi đám người, cậu trước tôi sau, một câu giao lưu cũng không có.Tưởng Tu Vũ trầm mặc không nói chuyện đi đằng sau cậu, đầu tóc bù xù, đồng phục trên người vì không sửa sang cẩn thận nên bị nhàu, cả người lộ ra vẻ quê mùa.Cả đầu Tăng Lý bây giờ đều là "Cậu ta muốn làm gì muốn làm gì" "Vì sao cậu ta lại theo lại theo mình" "Mình nên nói gì nói gì"..... cứ như vậy, trong đầu cậu không ngừng lặp đi lặp lại.Cậu không nhịn được hỏi, "Sao... sao cậu cứ đi theo tôi thế?"

Tưởng Tu Vũ trả lời rất thẳng thắn, "Tôi không có bạn bè."

"Anh đã cứu tôi."

Tăng Lý, "........."

Được rồi, Cái này là đang muốn báo ân à....Tăng Lý đã từng gặp Tưởng Tu Vũ, những cũng chỉ là từng gặp qua, Tưởng Tu Vũ là cháu của bà Tưởng cách vách, từ lúc cậu còn nhỏ bà Tưởng vẫn luôn đối xử tốt với Tăng Lý, có gì cũng sẽ cho cậu một phần.Tưởng Tu Vũ im lặng một lúc, đột nhiên nói, "Trong nhà tôi gần đây xảy ra một chút vấn đề, thiếu nợ.

Ba tôi mất tích rồi, bác trai không muốn cho nhà tôi mượn tiền, mẹ tôi cũng tức đến mức phải nhập viện... cho nên tôi chuyển đến sống cùng với bà nội.Cậu ta lại nói, "Tôi không gây chuyện."

Là nói chuyện tối hôm qua, người ta là học sinh ngoan, sợ bị hiểu lầm.Tăng Lý quay đầu nhìn cậu ta. wtp mật kếtTưởng Tu Vũ nói, "Bọn họ không lấy được tiền, chắc là muốn đánh tôi để trút giận."

Tăng Lý không nói gì.Âm thanh ầm ầm của động cơ xe thể thao từ sau lưng vang lên, một nhóm mấy cậu trai lớp mười một không cần mạng reo hò, lướt xe qua, giống như cái mạng kia chẳng đáng tiền vậy.Tăng Lý cụp mắt, trong đôi mắt màu nâu kia nhiễm lên một màu sắc khác, không lâu sau vang lên giọng nói của cậu: "Bắt cóc..... mới có thể..... lấy được tiền."

Tưởng Tu Vũ ngơ ra, rất nhanh từ những chữ Tăng Lý nói ấy mới kịp phản ứng lại: Chỉ có bắt cóc cậu ta, khoản tiền nợ ấy mới được đôi vợ chồng kia chạy vạy khắp nơi gom tiền lại trả.Cậu ta không biểu hiện gì.Tăng Lý nói xong câu này thì cũng không nói thêm gì nữa, chỉ là cậu bắt đầu thả chậm bước chân, giống như đang đợi Tưởng Tu Vũ.Dù sao nói gì đi nữa thì Tưởng Tu Vũ rất giống cậu, dường như là một loại người, điều này khiến Tăng Lý khá thoải mái.Đương nhiên, nếu đổi thành Phí......"

Dừng lại!

Dừng lại!"

Giọng nói tràn đầy sức sống của cậu trai trẻ vang lên, nghe có vẻ rất hung dữ, " Con mẹ nhà mày muốn chết nhưng tao không muốn chết!

Tao không chơi nữa!

Bọn mày tự đi đi, tao tự về nhà!"

Nghĩ đến ai thì người đó đến, trong lòng Tăng Lý nghĩ. wtp mật kếtPhí Lập và bạn đi hóng gió xung quanh trường một vòng, nói đúng hơn là phóng xe tốc độ bàn thờ, khiến hắn mấy lần cảm thấy mình suýt chết.

Hắn nhảy xuống xe, xách cặp lên vẫy vẫy tay, nói không chơi nữa không chơi nữa, bảo bọn họ tự chơi đi.Một hàng người phía sau ầm ĩ gọi hắn Phí gia, Phí Lập cắn răng gào về phía sau một câu: "Phí gia già rồi, không chơi nổi những thứ này, Phí gia cần mạng!"

Hắn nói xong, cũng chẳng thèm quan tâm đến những người đó, xách cặp đi luôn.

Trong cặp là một quả bóng rổ, khiến cho cái cặp bị phồng ra.Tăng Lý tăng nhanh tốc độ, nếu cậu không nghe nhầm thì Phí Lập đang đi lại phía bên này, .............quả nhiên, Phí Lập đang đi chậm rãi đằng sau, vừa mới bình tĩnh lại được thì hắn liền chú ý đến thỏ nhỏ cùng bàn của mình đột nhiên tăng nhanh tốc độ bước.Trốn tôi?"

Này!

Tăng Lý!"

Phí Lập đứng đằng xa xa kia gọi một câu.Cả người Tăng Lý run rẩy, cả đầu đều là "đừng lại đây đừng lại đây" "Không nghe thấy không nghe thấy mau đi đi", tự an ủi mình bước về phía trước.

Tưởng Tu Vũ đột nhiên bị kéo giãn khoảng cách, không theo kịp bước chân cậu, cậu ta loạng choạng suýt chút nữa thì ngã.

Sau đó vội vàng bám theo, dùng ánh mắt nghi ngờ hỏi cậu, trốn gì thế?Tăng Lý, ".........."

Trốn con sói xám đằng sau kia.Một câu này mắc ở cổ họng cậu không nói ra được, không thoải mái.

Hơn nữa Phí Lập ở đằng sau còn gọi cậu một tiếng.Ánh mắt ở bốn phía đều nhìn về phía Tăng Lý, những ánh mắt này giống như những viên đạn, bắn ra mấy cái lỗ trên người cậu.Tăng Lý, "......."

Tôi muốn chết.Đột nhiên có một đôi tay kéo cậu lại. wtp mật kếtĐôi tay kia túm và bắt Tăng Lý lại, Phí Lập nhăn mày nói, "Cậu thấy tôi thì trốn cái gì?

Tôi cũng có ăn... cậu đâu?

Mặt cậu sao lại trắng thế?"

Phí Lập giật mình.Sắc mặt Tăng Lý trắng bệch, không được tốt lắm.

Vốn dĩ trời sinh da dẻ đã trắng, bây giờ lại bị nhiều người nhìn như vậy, căng thẳng.Nhưng Phí Lập lại hoảng hồn, tưởng xảy ra chuyện gì, trong lòng nghĩ tôi đã làm gì đâu?Hắn đột nhiên nghĩ ra, chửi tục một tiếng.Thật sao?

Chứng ám ảnh sợ xã hội?Không chết đâu nhỉ?"

Đừng nhìn nữa!

Đừng nhìn nữa!"

Giọng Phí Lập vang lên bên tai Tăng Lý, dùng loại ngữ khí khi rơi vào tai Tăng Lý thì cực kỳ hung dữ nói, "Ai nhìn tiếp thì tôi sẽ đánh người ấy!...Con mẹ nó nữa, cả đám người ở đây hóng gì."

Hắn mắng một câu, ánh mắt lại chuyển về gương mặt của Tăng Lý, gương mặt hắn vốn đang uy phong nghiêm nghị lại đổi thành không biết làm sao, "Tăng Lý?

Này!

Cậu vẫn ổn chứ?"

Tăng Lý vẫy vẫy tay, đối với những việc này từ trước đến nay cậu không biết làm thế nào, vừa mới nghĩ đến mọi người đang chú ý đến từng cử động của cậu thì cậu đã hoa mắt chóng mặt rồi.Nhưng Tăng Lý cũng đã quen với chuyện này, cậu lắc lắc lắc đầu, muốn bảo Phí Lập tránh xa cậu ra, tứ chi tiếp xúc kiến cậu không thoải mái, "Không sao, cậu..... tôi....."

Tưởng Tu Vũ cũng giật mình, bị thái độ của Phí Lập làm cậu ta tưởng xảy ra chuyện gì lớn, cắn môi nói, "Đến phòng y tế xem thử."

"Được."

Phí Lập liếc Tưởng Tu Vũ một cái, không nói thêm gì, ngồi xổm xuống nói, "Lên đây!

Tôi đưa cậu đến phòng y tế."

"....."

Thật ra Tăng Lý chẳng có vấn đề gì cả.Chỉ cần không bị người ta chú ý như vậy, cậu có thể từ từ tốt lên.Nhưng một lúc lâu cậu vẫn không thể nghẹn ra được câu giải thích kia, Phí Lập còn nghĩ cậu xấu hổ, "Haizz" một tiếng, thuận miệng nói một câu, "Đúng là lằng nhằng, cậu cũng có phải bé gái đâu."

Hắn dứt khoát ôm ngang cậu rồi bế kiểu công chúa chạy quay lại trường.Tiếng trêu đùa vang lên bên tai. wtp mật kếtPhí Lập mắng mấy người kia mấy câu, nhất là mấy thằng bạn không biết nặng nhẹ kia của hắn.Hắn trừng mắt lên nhìn về phía từng đứa, sau đó che mắt cho Tăng Lý, nói: "Đừng nhìn nữa, cũng đừng nghe nữa, dùng ý niệm che lại những lời nói bên tai, đừng cựa quậy, tôi đưa cậu đến phòng y tế."

Hắn dừng lại một chút rồi lại thấp thỏm nói, "Bệnh này của cậu sẽ không chết chứ?"

"........."

Tăng Lý dở khóc dở cười.30/04/2022
 
[Đam Mỹ] Lại Đây Chồng Hôn Một Cái
Chương 3: Thỏ nhỏ 3


-Mật Kết-Lúc Tăng Lý bị Phí Lập bế kiểu công chúa hơi sợ hãi.Lớn như vậy rồi đây là lần đầu tiên cậu được người khác ôm ngoài ba mẹ cậu, lần trước cũng là lúc cậu còn nhỏ.Phí Lập nhìn cậu đang run rẩy trong ngực mình, đường nhìn rơi xuống, ánh mắt quét qua quét lại gương mặt Tăng Lý, vừa lo lắng vừa sốt ruột, chỉ sợ bị mình ồn ào mà xuất hiện mạng người.Trong lòng Tăng Lý đang cầu xin hắn thả cậu xuống thì sẽ không có chuyện gì cả, thật sự cậu không sao cả.Hắn đúng là không có kiến thức.wtp mật kết
Phí Lập kia đang phát điên à.Hắn chẳng mảy may ý thức đến sai sót của mình, Tăng Lý cứ cảm thấy Phí Lập cái con sói xám này bất kỳ lúc nào cũng có thể ăn thịt cậu, cậu không dám nói gì, chỉ sợ Phí Lập cảm thấy phiền phức hắn sẽ ném cậu xuống đất, sau đó bắt lại đánh cho một trận.Nếu như muốn từ cổng trường đi đến phòng y tế vậy thì bắt buộc phải đi qua tòa nhà dạy học, một chàng trai bế kiểu công chúa một chàng trai khác chạy như bay qua, hơi thở dốc, Trình Thu Hoa vừa mới thu dọn đồ đạc xong xuống lầu, gặp phải cảnh này.Cô nhận ra Phí Lập."

Phí Lập!"

Cô gọi một tiếng, nheo mắt muốn nhìn rõ gương mặt nằm trong ngực Phí Lập, đầu tóc kia rất quen mắt, "Luống cuống chạy đi đâu thế?

Xảy ra chuyện gì?"

Vừa nghe thấy tiếng ấy, Tăng Lý giống như gặp được Phật sống cứu khổ cứu nạn vậy, ngay lập tức quay đầu, đôi mắt ướt át tủi thân nhìn về phía cô Trình, nửa ngày mới nghẹn được một câu yếu ớt: "Cô... cô ơi."

Cậu như muốn khóc luôn rồi.Cứu mạng.wtp mật kết
Phí Lập nhìn thấy Trình Thu Hoa cũng như nhìn thấy cứu tinh, ánh mắt hắn vội vàng ngừng lại, đột nhiên bị phản ứng của Tăng Lý làm đỏ mặt, trong lòng đang âm thầm mắng "mẹ nó", hắn ôm Tăng Lý lại gần Trình Thu Hoa, nói: "Cô ơi, Tăng Lý hình như bị bệnh rồi, cô xem cậu ấy từ nãy đến giờ vẫn cứ run."

Tăng Lý: "............"

Cậu lén lút nhìn Phí Lập một cái, ánh mắt ấy như đang nói rằng "Vì cậu ôm tôi nên tôi mới run đấy", Trình Thu Hoa rõ ràng cũng nhìn ra."

Tôi.... tôi thật sự không sao."

Một lúc sau Tăng Lý cúi đầu nhỏ giọng nói.Phí Lập vẫn không yên tâm, nhíu mày ngữ khí cực kỳ hung dữ, "Cậy mạnh cái gì, cậu vẫn đang còn run đây này, sắc mặc cũng xấu như thế...."

Tăng Lý rụt cổ lại, chỉ muốn xin hắn thả cậu ra.Thật sự cậu không sao cả, sao người này lại không tin.Trình Thu Hoa nhịn cười cắt ngang Phí Lập, nói: "Phí Lập, em thả Tăng Lý xuống cái đã."

Nghe vậy, Phí Lập không yên tâm nhìn Tăng Lý một cái, rồi lại nhìn Trình Thu Hoa, một lát sau thở ra một hơi, bất đắc dĩ thả Tăng Lý xuống, đút tay vào túi quần, chậm rãi bước sang bên cạnh đứng, nhưng vị trí đứng này, chỉ cần Tăng Lý có chuyện gì thì hắn có thể đỡ được ngay.Nhưng Tăng Lý cũng không cho hắn cơ hội này, cả tòa nhà dạy học chỉ còn lại ba người bọn họ, tất cả âm thanh đều bị phóng to, học sinh đã dần dần rời khỏi trường học, không còn nhiều người, Tăng Lý được thả lỏng không ít.

Cậu nắm chặt cặp sách đứng vững lại, quay về phía Trình Thu Hoa cúi đầu, rõ ràng chẳng làm chuyện xấu gì nhưng lại giống như một học sinh ngoan đang tiếp thu phê bình.Trình Thu Hoa không nói với cậu gì cả, ngược lại hỏi Phí Lập tình hình trước, đợi hắn giải thích xong thì Trình Thu Hoa cũng đã hiểu."

Tăng Lý, em về nhà trước đi, bạn em vẫn còn đợi em ở ngoài cổng đấy."

Trình Thu Hoa bây giờ mới quay đầu, cười nói với Tăng Lý."

Cô Trình?"

Phí Lập ngăn lại. wtp mật kếtCon thỏ này không đến phòng y tế thật sự không sao chứ?Trình Thu Hoa dùng ánh mắt ra hiệu Phí Lập đừng nói nữa, Phí Lập hiểu sau đó nhét tay vào túi quần nhìn ra phía sau, Tăng Lý nghe thế thì hơi sửng sốt, sau đó nhìn về phía sau.Tưởng Tu Vũ đang đứng ở cổng trường, vẫn đợi cậu về cùng.Tăng Lý, "Tạm, tạm biệt cô."

Phí Lập, "...."

Muốn chạy?

Chẳng nhẽ hắn thấy việc nghĩa hăng hái làm một lần, cũng không khen hắn!?Trình Thu Hoa nhìn ba người, cười nói, "Phí Lập, liên quan đến Tăng Lý.... cô có chuyện muốn nhờ em."

Vốn dĩ là liên quan đến chuyện này, Trình Thu Hoa còn định quan sát mấy ngày, nhưng lần này có vẻ là một mở đầu không tồi, Tăng Lý cũng không phải kháng cự như vẻ bề ngoài, Phí Lập cũng là cậu trai có thể tin tưởng.Có lẽ, hắn có thể giúp Tăng Lý mở ra trái tim phòng ngự, cô nghĩ.Cơn gió thu mát mẻ của tháng 9 lướt qua, trên phố phủ kín những phiến lá vàng rực.

Ánh mắt Tưởng Tu Vũ vẫn luôn dừng lại trên gương mặt Tăng Lý, không thể không nói, Tăng Lý thật sự rất đẹp, mềm mại, giống như đang ở giữa một cậu bé và một thiếu niên.

Có lẽ là vì bộ đồng phục lớn hơn một số, khiến cho cả người cậu hơi gầy.Nghe nói mẹ của Tăng Lý thường không ở nhà, rất muộn mới về, sáng sớm tinh mơ đã ra khỏi cửa.Thảo nào mà gầy như vậy.Tưởng Tu Vũ thình lình vỗ vai cậu nói, "Tăng Lý, mẹ tôi nấu cơm rất ngon."

Tăng Lý không hiểu, ".......?"

Tưởng Tu Vũ cũng không nói gì nữa. wtp mật kếtTăng Lý: "....."

Cái quỷ gì vậy.Hai người muốn đến bệnh viện thăm mẹ Tưởng Tu Vũ, đây là ý kiến của Tăng Lý, cậu vẫn còn nhớ những chuyện kia, bọn người lần trước không thực hiện được chắc chắn sẽ vẫn tìm đến."

Mẹ tôi nấu cơm thật sự rất ngon."

Tưởng Tu Vũ đột nhiên lại nói.Tăng Lý cũng coi như là hiểu ra, cậu ta có một chấp niệm rất lớn.Cậu nói cho Tưởng Tu Vũ một hiện thực tàn khốc, "Bệnh nhân không thể nấu cơm."

Tưởng Tu Vũ, "........."

Tăng Lý chậm rì rì đi bên cạnh cậu ta, đeo balo, không hé răng, trong đôi đồng tử màu nâu nhiễm một màu sắc khác.Cậu đang nghĩ, bọn người lần trước có lẽ chỉ là muốn đánh Tưởng Tu Vũ để trút giận thôi, nhưng mà cũng không chắc không có lần sau, bọn họ sẽ không làm gì.

Nghiêm trọng nhất cũng chỉ có thể là bắt cóc rồi uy hiếp.Việc này thì để người lớn đến giải quyết.Phí Lập từ dưới gốc cây đứng dậy, ngáp một cái, hắn ngồi xổm ở đó nửa ngày, nhìn hai tên nhóc kia sắp đi đến cuối đường, không nhanh không chậm bám theo.Mấy ngày trước Trình Thu Hoa nói với hắn những lời ấy, mấy ngày hôm nay vẫn luôn quấy nhiễu Phí Lập.

Thậm chí hắn còn tra trên baidu, năm 2014 có một ít tài liệu liên quan đến bệnh trạng của chứng ám ảnh sợ xã hội, trên mạng đa số đều là mấy tiêu đề giật tít, điều này khiến Phí Lập càng ngày càng chú trọng đến Tăng Lý.Nghe trên mạng nói, những người như Tăng Lý....Rất dễ phát triển chứng uất ức.Rất dễ sản sinh suy nghĩ xem nhẹ sinh mạng.Rất dễ bị người bắt nạt.Còn nói nếu không có người quan tâm quản lý rất dễ tự sát gì đó, cái này khủng bố quá.Chẳng qua con thỏ nhỏ này đúng là rất dễ bị bắt nạt.Quan trọng hơn là...

Phí Lập xách balo nện bước chậm rãi đi theo bọn họ, trong miệng nhai kẹo cao su.Hai người này, không đúng lắm. wtp mật kếtGặp phải phiền phức?

Phí Lập nghĩ.Một lúc lâu sau, hai người biến mất ở tòa nhà kia, Phí Lập ngẩng đầu, thấy là một bệnh viện lớn liền sửng sốt.Bệnh viện??Buổi chiều ngày hôm đó, Tăng Lý mệt mỏi nằm bò ra bàn ngủ trưa, học sinh lục tục vào lớp, không khí yên tĩnh dần dần bị phá vỡ, trở nên ồn ào hẳn lên.Tăng Lý hơi nhíu mày, vẫn chưa thích ứng được với môi trường mới, bỗng nhiên bên người cậu truyền đến một tiếng vang, Tăng Lý lập tức ngồi thẳng dậy, nhìn sang bên đó.Phí Lập tức giận ngồi xuống nghế, tùy tiền treo cặp sách ở bên cạnh bàn, khoanh tay, dịch ghế.Tăng Lý không hiểu hắn, càng sợ hắn hơn, lặng lẽ dịch vị trí sang bên trái, càng ngày càng dựa gần cửa sổ hơn.

Phí Lập cảm thấy cậu hận không thể cách hắn càng xa càng tốt, vừa nghĩ đến cái này hắn liền ngứa răng, bây giờ hắn rất đói—Phí gia bụng đói một cái là nóng nảy!

Phí Lập nguýt Tăng Lý một cái, Tăng Lý rụt cổ lại ngay lập tức, rồi lại trốn sang bên cạnh, không biết bản thân lại trọc vào chỗ nào của vị kia.Nhưng mặc kệ thế nào, nếu Phí Lập nói chuyện với cậu thì câu đầu tiên cậu nói nhất định là "Xin lỗi".Đúng như dự đoán, Phí Lập nghiến răng, bụng đói gần chết, buổi trưa vì đợi Tăng Lý mà ngồi xổm ở ngoài đợi cả buổi trưa!

Mẹ nó cơm cũng chưa ăn!

Kết quả tên nhóc này đi ra từ đâu?

Muốn tránh hắn?

Phí Lập muốn hỏi Tăng Lý rốt cuộc có chuyện gì, vì vậy hắn bèn hỏi: "Này, thỏ con...

à Tăng Lý, tôi hỏi cậu."

"Xin, xin lỗi."

Tăng Lý cướp lời nói trước.Mặc kệ thế nào, cứ xin lỗi trước là đúng.Phí Lập: "......"

Tôi đã biết.Phí Lập bị tức không nhẹ, có một loại cảm giác đấm vào bông mềm vậy, hắn cắn răng quay đầu khoát tay với người bên cạnh đang trêu đùa và bắt nạt thỏ con, bảo hắn ta cút đi.Hắn quay đầu nhìn Tăng Lý nói, " Cậu cậu cậu lại xin lỗi cái gì?

Sao cậu lại xin lỗi tôi?"

Tăng Lý: "......Xin, xin lỗi."

Phí Lập: "........."

Phí gia tuyệt vọng.Phí Lập đau xót che mặt, xua xua tay, bảo cậu đừng nói nữa, Phí gia hắn khó lắm mới làm một chuyện tốt, chăm sóc thỏ nhỏ, sao lại khó như vậy?

Ngược lại còn trở thành người xấu?Tăng Lý không biết thuật đọc tâm, làm sao có thể hiểu được tâm ý của hắn, lén lút nhìn Phí Lập một cái, đôi đồng tử màu nâu nổi lên ánh nước, Phí Lập liếc nhìn cậu một cái, ánh mắt hai người vừa khéo đụng vào nhau, Tăng Lý nhìn trộm bị phát hiện, bị dọa sợ vội vàng thu ánh mắt lại, ôm lấy cặp sách giả vờ bình tĩnh nhìn bảng đen.Tiếng chuông vào học vẫn chưa vang lên, trên bảng cũng chẳng có gì.Phí Lập hơi đỏ mặt nghĩ: Thôi thôi, tha thứ cho cậu ấy.wtp mật kết
Rất nhanh, theo tiếng chuông vang lên, tiết một của buổi chiều bắt đầu.

Phí Lập hơi không chịu nổi cuộc sống nhàm chán nhạt nhẽo chẳng có tí thú vị nào của học sinh cấp ba, à, cũng không phải không có, trừ bóng rổ ra thì còn có một con thỏ nhỏ.Hắn nhìn Tăng Lý một cái, trong giờ học Tăng Lý rất nghiêm túc, nghiêm túc nghe giảng, nghiêm túc ghi bài, những lúc như thế này, trong thế giới của cậu dường như chỉ còn lại bản thân và những kiến thức trên bảng.

Ánh mặt trời xuyên qua cửa kính chiếu vào lớp học, phủ lên người Tăng Lý, nửa người cậu chìm trong ánh sáng mặt trời, điều này khiến Phí Lập cảm thấy cậu rất đẹp.Nhưng người như thế này, sao lại bị chứng ám ảnh sợ xã hội chứ, Phí Lập chống đầu nghĩ.Tăng Lý cũng không phải đặt sự chú ý của mình lên bảng đen suốt cả tiết học bốn mươi phút, thỉnh thoảng cậu cũng sẽ ngẩn ngơ chú ý đến những chỗ khác, ví dụ như Phí Lập người hơi hung dữ ngồi cạnh cậu đây, tiết này đã đổi mấy tư thế ngủ rồi, đầu tiên là nhìn chằm chằm ra cửa sổ, cứ nhìn rồi nhìn rồi ngủ mất, bây giờ đã tỉnh và ngồi nghịch bút.Đôi bàn tay khớp xương rõ ràng ấy không giống với đôi tay của Tăng Lý, trên tay Phí Lập có vết chai, thô ráp, rất có hơi thở của con trai.Chỉ là chủ nhân của đôi tay ấy nhìn có vẻ rất rảnh rỗi, Phí Lập lấy dao trang trí khắc lên vỏ bút một lúc lâu, sau đó mượn bút màu tô lên trên.Đó hình như là một chữ "L" xiên xiên xẹo xẹo.Lúc mặt Phí Lập không có cảm xúc thì luôn có một loại cảm giác tuấn lãng của thiếu niên, Tăng Lý cảm thấy nhìn thế này tuy hắn vẫn hơi hung dữ nhưng so với trước kia thì tốt hơn nhiều.

Tóc mái gọn gàng sạch sẽ, mày rậm mắt to, đồng tử đen nhánh, đường nét cường tráng, hắn mặc bên trong là một cái áo bóng rổ, bên ngoài là áo khoác đồng phục trường, khóa kéo cũng chẳng kéo lên, giống như nam chính anh tuấn đẹp trai trong mấy bộ truyện tranh của các cô gái.Nam chính hình như là cảm nhận được ánh mắt của Tăng Lý, dừng động tác trên tay, liếc mắt về phía Tăng Lý.Một ánh mắt cực kỳ bình thản. wtp mật kếtTăng Lý lần này không bị hắn dọa, nhưng vẫn theo bản năng tránh mắt đi, trái tim vọt lên tận họng, đập bình bịch, có một loại cảm giác căng thẳng như đi thi bị bắt phao—cho dù từ trước đến giờ cậu chưa từng làm phao."

Này," Phí Lập dường như không chú ý đến vừa nãy Tăng Lý mới nhìn trộm hắn, điều này khiến Tăng Lý thở ra một hơi.

Nhưng lúc Phí Lập gọi cậu xong ánh mắt lại rơi xuống, rơi vào chiếc bút trên tay của Tăng Lý, chú ý đến gì đó.

"Bút cậu hết mực rồi đúng không."

Hắn không đầu không đuôi nói một cậu."

Ờm...hình...hình như vậy."

Tăng Lý yếu ớt trả lời lại một câu.Cậu viết hai chữ, nét chữ đúng là không còn rõ nữa, vì vậy cậu bèn tìm túi bút trong ngăn bàn, thử từng cái một, tất cả đã dùng hết.À, quên mua bút rồi.

Tăng Lý đột nhiên nghĩ ra, hôm nay cậu cùng với Tưởng Tu Vũ đi bệnh viện một chuyến, quên luôn việc này.Phí Lập nhìn cậu tìm qua tìm lại, không nói gì, cũng không làm gì, một lúc sau Tăng Lý cuối cùng cũng chấp nhận số phận, ngước mắt lên, đôi mắt màu nâu mang theo hơi nước nhìn về phía Phí Lập, nhưng một giây sau cậu vội vàng tránh đi, thật sự vẫn rất đáng sợ..."

Này," Phí Lập đột nhiên dùng khuỷu tay đụng đụng Tăng Lý, cử chỉ thoải mái, "Cậu muốn ghi bài à?"

Tăng Lý nhìn Phí Lập dưới ánh nắng mặt trời, ngơ ngác gật gật đầu."

Tôi không ghi bài."

Giọng nói của Phí Lập vừa uể oải vừa mang theo cơn buồn ngủ, chắc chắn là hắn lại muốn ngủ tiếp --- Tăng Lý nghĩ.

Ngay sau đó, Phí Lập ném cây bút đen mới tô màu đến trước mặt Tăng Lý, có vẻ như cây bút này là bút mới, không hề có một dấu vết nào từng được sử dụng."

Tặng cậu."

Phí Lập khoát tay dáng vẻ cực kỳ rộng lượng, sau đó lại nằm bò ra bàn học, nói: "Tôi muốn ngủ.

Chút nữa cô mà đi sang chỗ chúng ta, cậu phải gọi tôi đấy, nhé?"

Phí Lập bị cái âm cuối kia của Phí Lập làm ngẩn ngơ, thực tế Phí Lập nghĩ rằng bình thường cậu vẫn luôn ở trạng thái sợ hãi này, Tăng Lý gật gật đầu, nhỏ giọng nói một câu "Được".

Phí Lập sau khi nghe thấy thì nhắm mắt lại, yên tâm ngủ.Nét chữ rồng bay phượng múa của giáo viên tiếng anh trên bục giảng, Tăng Lý nắm chặt chiếc bút của của Phí Lập tặng, lòng bàn tay nóng bỏng.Cậu quay đầu nhìn cái ót Phí Lập một cái, giỏi thật đấy, Phí Lập đã chìm vào giấc ngủ, vừa nhìn đã biết là trái phép thành quen.wtp mật kếtMột loạt đằng sau ngoài Tăng Lý chăm chỉ nghe giảng ra những người khác đều đang ngủ.

Tăng Lý thu hồi ánh mắt, im lặng thu bút lại, trong lòng nói cảm ơn.Ở lan can bên ngoài cửa sau Trình Thu Hoa cũng thu hết những chuyện vừa rồi vào đáy mắt.Không ít bạn bắt đầu chú ý đến gương mặt của giáo viên chủ nhiệm ở cửa sau, bị dọa cho giật mình, cậu vỗ tôi vỗ cậu, vì vậy những người đang ngủ đều tỉnh dậy, người đang thất thần cũng tập chung chú ý, chỉ sợ bị chủ nhiệm bắt giáo huấn một trận.Tăng Lý quay đầu cũng chú ý đến cô Trình, muốn nhắc Phí Lập, nhưng trong lúc nhất thời cậu hơi hoảng loạn, không biết nên vỗ vào chỗ nào, cuối cùng cậu vỗ nhè nhẹ vào tay Phí Lập.Phí Lập nửa tỉnh nửa mê cũng không bị động tác nhẹ kia làm tỉnh, còn nghĩ ai đang trêu đùa hắn cơ, nên hắn nâng tay lên bắt lấy tay của Tăng Lý, rồi nắm trong lòng bàn tay."

Phí...

Phí Lập?

Cậu....cậu tỉnh tỉnh lại đi."

Đừng túm tay tôi.09/05/2022
 
[Đam Mỹ] Lại Đây Chồng Hôn Một Cái
Chương 4: Phiền phức 1


-Mật Kết-Bàn tay thô ráp của cậu trai ấy so với Tăng Lý thì to hơn, Phí Lập mơ mơ màng màng nắm tay cậu trong lòng bàn tay một lúc lâu mới cảm nhận được, ấy, bàn tay này mềm quá, da mỏng thịt mềm, lại còn sờ rất thích.

Tận đến lúc Tăng Lý căng thẳng gọi tên hắn, Phí Lập mới phản ứng lại đang có chuyện gì xảy ra.Thảo nào mà lại sờ thích thế.

Mấy thằng bạn của hắn làm gì có ai có bàn tay thế này, tay đứa nào đứa đấy thô ráp, đều do đánh bóng rổ tạo thành.Tăng Lý rõ ràng là thấy Phí Lập đã tỉnh dậy, nhưng Phí Lập lại vẫn không có ý thả tay cậu ra, Tăng Lý hơi hoảng loạn lắp bắp nói, "Cô... cô giáo."

Không thoải mái lắm. wtp mật kếtPhí Lập bấy giờ mới ngước mắt, ngồi dậy, thuận thế kéo luôn bàn tay của Tăng Lý xuống dưới gầm bàn, liếc mắt về Trình Thu Hoa đang đứng ở cửa sau một cái, vừa đúng lúc nhìn thấy cô quay người đi khỏi.Phí Lập chậc một tiếng, quay đầu, nhìn bàn tay của Tăng Lý trong tay mình, nói: "Một thằng con trai to xác như cậu sao tay lại mềm thế, giống hệt con gái."

Nghe thấy hắn nói như vậy, Tăng Lý xấu hổ đỏ mặt.

Phí Lập không chú ý đến, nâng tay chống mặt, ánh mắt không tập trung dừng lại ở gương mặt Tăng Lý nói: "Này, tôi bảo, phải vận động nhiều lên biết không?

Với thân thể nhỏ bé này của cậu, chân nhỏ tay nhỏ, giống hệt thỏ nhỏ, rất dễ bị người ta bắt nạt đấy."

Cũng khiến người ta đau lòng.

Không biết vì sao, trong lòng Phí Lập đột nhiên xuất hiện mấy câu này.Hắn không chú ý lắm, dừng lại một lúc, nói: "Hai chúng ta ít nhất cũng coi như là bạn bè đúng chứ?

Nếu tôi nhìn thấy còn có thể bảo vệ cậu, nhưng sau này thì sao, nhìn dáng vẻ nhút nhát của cậu xem, không có ông đây kiểu gì cậu cũng bị người ta bắt nạt thôi?"

Phí Lập càng nói càng cảm thấy bản thân có đạo lý, nhìn đi, Phí gia đây phải nghĩ cho thỏ nhỏ nhiều thế nào, thế này rồi tên nhóc kia chắc chắn cảm động đúng không?Thế nhưng Tăng Lý lại run rẩy rút bàn tay nhỏ bé đáng thương của mình ra khỏi bàn tay Phí Lập, không nói một lời, mái tóc đen nhánh dán sát trên vầng trán, trông vô cùng ngoan ngoãn.Cậu không nói một lời nào. wtp mật kếtÀ không, có lẽ là đang suy nghĩ—Trong đầu Tăng Lý đang nghiền ngẫm nửa câu nói trước của Phí Lập, lúc Phí Lập đang bắt đầu nản lòng, cảm thấy bản thân đúng là mặt nóng dán mông lạnh thì Tăng Lý lại quay đầu lén lút nhìn hắn một cái, rồi lại cúi đầu rất nhanh, đem ánh mắt dừng lại trên đùi.Cậu nói, ".....Cảm ơn."

Dừng một lúc, Phí Lập cảm thấy cả bầu trời đang nổ đầy pháo hoa, Tăng Lý đỏ mặt, trông rõ mềm mại, giống như một nắm gạo nếp, rất dễ gợi lên dục vọng muốn bảo vệ của người khác.

Trong lòng Phí Lập đột nhiên bị cảm giác thỏa mãn lấp đầy, quay đầu khoát khoát tay ý bảo cậu cứ học đi, nói cũng chẳng có tác dụng, ngữ khí không tốt lắm, "Lí nha lí nhí, cậu học đi."

Mặt hắn hơi đỏ, Tăng Lý chú ý đến điều này—chỉ cần không phải trong tình huống căng thẳng, cậu là một người có khả năng quan sát cực tốt.

Tăng Lý nở nụ cười, một nụ cười rất nhạt, nhưng lại giống như có thể làm người ta cảm thấy ngọt ngào.

Cậu không nói gì nữa, ánh mắt tiếp tục hướng về bảng đen.Lời nói cảm ơn vừa nãy của Tăng Lý thật ra chỉ là vì câu kia của Phí Lập "Hai chúng ta ít nhất cũng coi như là bạn bè đúng chứ?", nhưng Phí Lập rõ ràng là hiểu sai, thậm chí còn đắc chí.

Nhưng...

Tăng Lý lén lút nhìn hắn một cái, Phí Lập đang hoảng loạn cậy móng tay, dáng vẻ như đang rất nhàm chán.Nhưng thôi, hiểu lầm thì cứ hiểu lầm đi, Tăng Lý nghĩ.Buổi chiều lúc tan học, có lẽ là đang bước vào mùa thu, trời nhanh tối hơn so với mấy tuần trước.

Ánh nắng hoàng hôn màu vàng ấm áp phủ lên sân trường, Tăng Lý ngoan ngoãn thu dọn đồ đạc trong im lặng, Phí Lập từ trong mơ tỉnh lại, ánh mắt lướt qua Tăng Lý rồi rơi vào sân bóng rổ bên ngoài, ở đó đã có rất nhiều người chiếm chỗ.Phí Lập chậc một tiếng, cảm thấy hơi lạnh, bèn kéo khóa áo đồng phục lên, kéo lên hết cỡ.

Sau đó hắn đưa tay xuống gầm bàn lấy quả bóng rổ ra, áp xuống bàn cũng chẳng thèm quan tâm đến trên bàn có lộn xộn hay không, sau đó đứng dậy.Tăng Lý trơ mắt nhìn Phí Lập dùng sức đạp bàn bên cạnh một cái, người bị Phí Lập đạp tỉnh dụi dụi mắt ngẩng đầu lên, gương mặt như đang nói tôi là ai tôi đang ở đâu."

Hàn Đông dậy đi, đi đánh bóng."

Phí Lập nói.Cái người tên Hàn Đông kia "Ờ" một tiếng, xoa xoa quả đầu rối bù xù của cậu ta, vừa ngáp vừa đứng dậy, híp mắt nhìn ra ngoài cửa sổ."

Có người rồi?

Ra cướp sân à?"

Tưởng Tu Vũ đang đứng đợi Tăng Lý ở cửa sau, Tăng Lý đeo cặp lên, lướt qua Phí Lập đi ra ngoài, lần này Phí Lập không kéo cậu lại.

Tăng Lý thở ra một hơi, bước về phía Tưởng Tu Vũ, nửa đường nghe thấy Phí Lập trả lời một câu, "Không, người cao tuổi rồi.

Cũng không phải mày không biết, những người khác nói nhiều lời khó nghe rất dễ gây ra mâu thuẫn, hôm nay bỏ đi, chúng ta ra ngoài trường đánh."

Tưởng Tu Vũ nói, "Đi thôi."

Tăng Lý gật gật đầu, trước khi rời đi cậu nghe thấy tiếng Hàn Đông lầm bầm, Phí Lập đập hắn một cái."

Trong chúng ta người tính tình không tốt nhất hay nói mấy lời khó nghe nhất chính là mày đấy...."

"Này Hàn Đông, lâu lắm rồi mày không bị ông đánh đúng không?"

"Ha ha ha ha đừng đừng Phí gia xin hãy tha cho tôi ha ha ha ha...."

Tưởng Tu Vũ quay đầu nhìn gương mặt Tăng Lý, "Các anh là bạn à?"

Hình như cậu ta thích cái từ bạn này. wtp mật kếtTăng Lý ngẩn ngơ, khóe môi hơi nhếch lên nhưng lại nhanh chóng ép xuống, cậu lắc lắc đầu, "Chỉ cảm thấy... rất kỳ lạ."

Cũng rất thú vị.Tưởng Tu Vũ ồ một tiếng.Một lúc sau, Tăng Lý đột nhiên nói với cậu ta, "Cậu đã từng nghĩ đến, đi báo án tìm ba cậu chưa?"

Tưởng Tu Vũ ngẩn ra, "Hở?"

Tăng Lý nói, chú mất tích đã quá bốn mươi hai tiếng, có thể báo án rồi.Mà bây giờ cả nhà cậu ta, Tưởng Tu Vũ và bà Tưởng nằm trong thế yếu, lắc lư bên ngoài rất dễ bị nhìn chằm chằm, không an toàn.Tưởng Tu Vũ nhíu mày, "Ừm, tôi đã từng nghĩ đến."

Tăng Lý không nói thêm gì nữa, thật sự phải làm thì vẫn cần cậu ta tự mình làm, cậu cũng chỉ có thể cùng Tưởng Tu Vũ chạy khắp nơi thôi.Đầu tháng 9, trên bầu trời bắt đầu bao phủ hơi thở của mùa thu, có lẽ là vì mùa thu sắp tới, mùa hạ sắp nói lời tạm biết với bọn họ, từng mảng lá bắt đầu vàng úa, có xu hướng trở về với cát bụi, giống như mang theo một tia lưu luyến không rời.Tăng Lý và Tưởng Tu Vũ một trước một sau, Tưởng Tu Vũ đang nhìn Tăng Lý, ánh mắt Tăng Lý lại đang liếc nhìn bốn phía.

Đây là con đường bình thường vẫn đi về nhà, sau khi Tưởng Tu Vũ nói rõ tình hình với Tăng Lý, Tăng Lý bèn cố gắng mang theo cậu ta đi đường lớn, chọn nơi nhiều người để đi.Tưởng Tu Vũ mím môi nhìn cậu hỏi, "Vì sao lại làm như vậy?"

Cậu ta hiểu ý đồ của Tăng Lý, cậu muốn lưu ý tình hình bên cạnh mình, đến lúc ấy thật sự xảy ra chuyện thì đã thuộc đường, tiện cho việc chạy trốn.Tăng Lý không để ý, vừa nhìn vừa nói, "Chắc chắn chúng ta không thể chạy thoát mấy người lớn đó... nên phải chuẩn bị trước."

Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất. wtp mật kếtTưởng Tu Vũ nhìn cậu, không nói gì, ánh mắt lập lòe."

Tôi chỉ là muốn làm bạn với anh."

Tưởng Tu Vũ đột nhiên nói, "Tôi không có bạn."

Tăng Lý đang sửng sốt thì nghe cậu ta nói, "

Sau này đừng về nhà cùng tôi nữa."

"....."

Tăng Lý nghe mà lú đầu lú óc.Tăng Lý hơi xấu hổ, không biết nói gì, một lát sau mới nói, "...

Một mình rất nguy hiểm, thôi cứ về cùng nhau đi."

Tưởng Tu Vũ không nói gì.Một lúc sau, cậu ta đột nhiên lấy điện thoại thông minh ra hỏi, "Tăng Lý, anh có QQ không?

Thêm bạn tốt đi, tiện liên lạc."

Iphone5.Iphone5 của năm 2014, tượng trưng cho nhà giàu, chỉ cần cầm trong tay thôi đã cảm thấy bản thân trâu bò rồi.

Tuy Tăng Lý một người không hiểu về điện thoại lắm cũng biết hãng này.Dường như rất nhiều người bán thận để mua điện thoại hãng này.Tăng Lý lắc lắc đầu, trả lời một câu không, chợt ánh mắt cậu dừng lại trên chiếc điện thoại của Tưởng Tu Vũ, nghi ngờ nói, "Điện thoại này..........."

Có thể mua cho con trai điện thoại hãng này mà lại không trả nổi nợ sao?.......Chẳng nhẽ tiền nợ kia mang hết đi mua iphone sao?

Tăng Lý nghĩ linh tinh.Tưởng Tu Vũ nhìn ra sự nghi ngờ của cậu, nói, "Cái này là ông nội tôi lén lút mua cho tôi.

Nhưng bây giờ ông đang nằm viện, không còn sống được lâu nữa."

Tăng Lý xin lỗi cậu ta, Tưởng Tu Vũ lắc lắc đầu, nói không sao. wtp mật kếtTưởng Tu Vũ lại câu được câu không kể chuyện gia đình cậu ta với cậu, Tăng Lý đột nhiên lại có điểm nghi ngờ mới, cảm thấy chân tướng rất khó phân biệt.Ông nội của Tưởng Tu Vũ là một phú thương, gia tài bạc triệu, nhưng vì sao gia đình Tưởng Tu Vũ lại thiếu nợ?

Lại còn ngay lúc này?Cậu tạm thời ghi nhớ những thông tin này vào đầu, chuẩn bị sau khi về nhà lại nói tiếp, đột nhiên Tưởng Tu Vũ dùng ngón tay chọc chọc lưng cậu, Tăng Lý quay đầu, nhìn thấy Tưởng Tu Vũ đưa cho cậu một trang chủ."

Anh cũng đăng ký QQ đi."

Tưởng Tu Vũ nói, "Tôi đăng ký giúp anh.

Cái này bây giờ rất thịnh hành, nếu anh có điện thoại thì đến nhà tôi, tôi đưa anh đi chơi điện tử."

Cuối cùng Tưởng Tu Vũ đăng ký giúp cậu một tài khoản, mật mã là viết tắt của tên thêm 201, ý nghĩa là lớp 11-1.Bên cạnh sân bóng rổ chuyền đến âm thanh quả bóng rơi xuống đất, hai người cùng nhau nhìn sang.

Trên sân bóng rổ trống trải mấy cậu trai lao nhanh đến, ánh mắt Tăng Lý dừng lại ở bóng dáng hơi quen mắt kia.Số 7.Phí Lập.Cậu chậm rãi dừng bước chân. wtp mật kếtPhí Lập trên sân thuần thục dẫn bóng, lướt qua một lớp rồi lại một lớp phòng thủ, đến bên dưới rổ thì cơ bắp cánh tay và bắp đùi đồng thời bùng nổ, mồ hôi trên người cậu trai văng ra, bên dưới ánh nắng mặt trời, hắn cong khóe môi, nụ cười như ánh mặt trời làm mê đắm lòng người.Úp rổ!Rổ bóng phát ra âm thanh lớn, hai chân Phí Lập vững vàng đáp xuống mặt đất, kéo áo lên lau mồ hôi trên mặt, đồng thời quay đầu—Ánh mắt vừa khéo gặp được ánh mắt của Tăng Lý đằng xa xa.Lúc Tăng Lý kịp phản ứng lại, muốn tránh mắt đi thì đã không kịp nữa.Không biết vì sao, Tăng Lý bỗng nhiên hoảng loạn, nhấc chân muốn chạy.Nhìn lén bị bắt, đúng là nhục nhã.Phí Lập ngẩn ra, thấy phản ứng của cậu thật buồn cười, đến rồi còn muốn chạy?

Không có cửa đâu."

Này!

Tăng Lý!"

Hắn hét một tiếng, "Lại đây!"

Tăng Lý, "........."

Không thể giả vờ như không nghe thấy, nếu không một lúc nữa gặp nhau ở trường sẽ rất xấu hổ.Giọng nói của Phí Lập so với giọng của hai người bọn họ cộng lại còn to hơn, ngây ngô vang dội, mang theo khàn khàn độc nhất vô nhị của thiếu niên.Đầu cậu hơi đau, mấy người bên cạnh Phí Lập lúc này vang lên những tiếng ồn ào, kỳ lạ chính là mọi người đang nghi ngờ từ lúc nào Phí Lập lại quan tâm đến Tăng Lý như vậy, mấy ngày trước Phí Lập còn bế công chúa người ta đấy--!

Đúng dáng vẻ năng lực bạn trai MAX, chậc chậc, ảnh đã được lan truyền trên tieba của trường rồi."

Cô vợ nhỏ của Phí Lập!"

Hàn Đông khum hai bàn tay đưa lên miệng, lớn tiếng nói "Chồng cậu gọi cậu qua đây kìa!"

Hàn Đông và Phí Lập học chung lớp, lại còn là bàn bên cạnh, mọi thứ cậu ta đã nhìn thấy hết.Tuy cậu ta không cảm thấy gì, từ trước đến giờ hai người họ cũng chẳng nói chuyện với nhau mấy, nhưng mà trên tieba hủ nữ lại cảm thấy đấy, cậu ta cũng không tiếc trêu đùa, trọc Phí Lập với con thỏ nhỏ có vẻ dễ bắt nạt kia.

Đừng nói bình thường Phí Lập không hiểu vì sao rất quan tâm đến Tăng Lý, lại còn hay thích trêu đùa cậu.Từ trước tới giờ Phí Lập vẫn luôn thích trêu đùa các bạn nữ, chưa từng trêu đùa bạn nam.Một nhóm người cười đùa, Phí Lập cũng không để ý, mắng Hàn Đông một câu, thuận tiện giả vờ đá hắn một cái.Mà ở đằng xa kia Tăng Lý và Tưởng Tu Vũ cũng nghe thấy, cậu bị dọa sợ.

Tuy hai người đều biết bọn họ đang đùa thôi, nhưng đối mặt với một nhóm thiếu niên trêu đùa, hai người họ theo bản năng vẫn thấy sợ, đặc biệt là Tăng Lý.Tăng Lý muốn chạy. wtp mật kếtNgay lúc cậu đang phân vân nên chạy hay không, nếu chạy thì ngày mai Phí Lập đến tra hỏi thì cậu phải làm sao, Phí Lập đang lấy áo từ trên lan can xuống, vừa khoác áo vừa đi về phía Tăng Lý.Tăng Lý lại đơ ra.Tưởng Tu Vũ nhìn Phí Lập, "Chúng ta đi thôi."

Tăng Lý không chú ý lắng nghe, đang còn nghĩ xem là nên chạy rồi nói hay là cứ ngốc nghếch chạy sang chỗ hắn, Phí Lập kéo khóa áo đồng phục lên hết cỡ, sau lưng có người gọi hắn: "Này Phí Lập!

Mày cứ như vậy đi à?

Không chơi nữa?"

"Không chơi nữa!"

Phí Lập khoát tay, lười quay đầu lại."

Đm-con mẹ nhà mày vứt bọn tao lại đi chơi riêng với người yêu bé nhỏ à?

Phí Lập con mẹ nó nữa!

Thấy sắc quên bạn!"

Lại có người hét.Phí Lập lớn tiếng trả lời lại một câu cút.Đằng sau lại cười ầm lên.

Chẳng qua là ngày bình thường Phí Lập đều về giờ này, sớm hơn bọn họ một lúc, chẳng ai có ý kiến gì.Tăng Lý ngây ngốc đứng ở đó, nắm chặt quai cặp sách, thấy Phí Lập ngày càng đến gần, theo bản năng lùi hai bước, giống như là bản năng của sinh vật.

Ví dụ như thỏ gặp sói.Con sói xám lớn nhíu mày, ánh mắt quét qua quét lại hai người, hỏi: "Muộn thế này rồi sao hai người vẫn chưa về nhà?"

Tăng Lý, "Không.... không có gì."

Trực giác của Phí Lập vẫn luôn rất nhạy bén, huống chi Trình Thu Hoa cũng nhờ hắn chăm sóc Tăng Lý nhiều hơn, khuyên bảo cậu, Phí Lập bèn chú ý đến Tăng Lý nhiều hơn.

Cái dáng vẻ này nào có giống với không có chuyện gì, con thỏ này ngày nào tan học cũng hận không thể dùng tốc độ ánh sáng để về nhà, hôm nay lại ở đến tận bây giờ, chắc chắn có chuyện.Hắn bước lên phía trước kéo Tăng Lý qua, cũng không có ý gì nhưng Tăng Lý lại sợ hết hồn, đôi mắt mở to, trong nháy mắt đôi mắt ấy trở nên ướt sũng.

Phí Lập không chú ý đến, túm lấy tay Tăng Lý xem, lại còn dùng giọng điệu không tốt, "Cậu làm gì mà cả người toàn là bụi thế này?"

Phí Lập phủi đi giúp cậu, ngước mắt lên đối diện với đôi con ngươi màu nâu giống thỏ của Tăng Lý, nhăn mày nói, "Có người bắt nạt cậu à?

Để ông đây đập hắn giúp cậu."

Tăng Lý, "......."

Thật ra là cậu không cẩn thận cọ vào tường, nhưng bây giờ nói ra cũng không tốt lắm.Thế mà Tưởng Tu Vũ lại ở bên cạnh nói, "Là do lúc nãy cọ vào tường đấy, có chuyện gì không?

Nếu không có chuyện gì thì chúng tôi phải về nhà bây giờ."

Giọng nói thản nhiên. wtp mật kếtPhí Lập vẫn chưa yên tâm, rất có tinh thần trách nhiệm, nhìn Tăng Lý hỏi, "Thật?"

Tăng Lý bèn vội vàng nói, "Thật, thật mà."

Phí Lập ồ một tiếng, rất tự giác đi cùng bọn họ, hỏi, "Này, Tăng Lý.

Nhà cậu ở đâu?

Cũng ở dưới này sao?"

Tăng Lý cảm thấy hắn chắc là quen thuộc nơi này, "Ừ, ở tiểu khu Dung Thụ."

Phí Lập "ờ" một tiếng, lại hỏi tiếp: "Ở chỗ nào?"

Tăng Lý: "9...90...."

"5" còn chưa nói ra khỏi miệng, Tưởng Tu Vũ bèn ngắt lời cậu, "Đừng nói."

Cậu ta nói nhỏ với Tăng Lý, dáng vẻ nghiêm túc, "Anh ta muốn kiếm cơ hội tìm đến tận cửa đánh anh đấy, Tăng Lý, không thể nói."

Tăng Lý, "....."

"Tôi đánh cái tên quỷ nhà cậu ấy!"

Phí Lập nghiến răng, không thể bình tĩnh được nữa, hai tên nhóc này coi hắn là gì, là ma quỷ à?!

Rõ ràng mình đã đối xử hiền lành với hai tên nhóc này như đối xử với con rồi mà!Tưởng Tu Vũ không thể hiện gì, chỉ nói với Tăng Lý, "Anh xem."

"......"

Phí Lập cạn lời, tức gần chết.Phí Lập nói, "Tôi ở 305, cùng tiểu khu nhà cậu, cậu ở 90 mấy?"

"Này, hỏi cậu đấy, số nhà bao nhiêu?"

Tăng Lý ỉu xìu xìu nói, "9......905."

Phí Lập ồ một tiếng, "Vậy tôi sẽ kiếm cơ hội đến tìm cậu chơi."

"....."

Tăng Lý thăm dò, "Không đánh tôi sao?"

Phí Lập: "......."

"Tôi thật sự là người tốt mà!"

Hắn nôn nóng, Tăng Lý lại ở bên cạnh cười. wtp mật kếtLúc ba người đi cùng nhau đến dưới tiểu khu, Phí Lập mới đột nhiên phát hiện.

Ôi, thỏ nhỏ hình như bắt đầu không còn sợ hắn như trước nữa?18/05/2022*Mình sẽ sửa lại xưng hô của Tưởng Tu Vũ với Tăng Lý thành tôi-anh nhé, vì chương sau có chi tiết viết Tưởng Tu Vũ học lớp 10.
 
[Đam Mỹ] Lại Đây Chồng Hôn Một Cái
Chương 5: Phiền phức 2


-Mật Kết-Chiếc đèn cảm ứng âm thanh ngoài phòng nhấp nháy, một lúc sau, ngoài cửa vang lên tiếng chìa khóa tra vào ổ khóa.

9h30 tối tinh vân đầy trời, ánh sáng đèn đường bên ngoài cửa sổ len vào phòng, thiếu niên ngồi trước bàn học trong tay cầm chiếc bút đen với đủ màu sắc, đang ngồi làm bài tập.Ánh sáng ảm đạm của chiếc đèn bàn chiếu lên gương mặt dịu dàng của thiếu niên ấy.Đó là một người con trai rất đẹp, trắng nõn trắng nà, có làn da mịn màng như trẻ sơ sinh, khiến người ta muốn thương yêu.

Dường như cậu đang gặp phải một đề bài khó, thiếu niên hơi nhăn mày, ngón tay chuyển sang một bên, viết lên tờ giấy nháp mấy công thức.Chiếc đồng hồ báo thức vang lên những tiếng tích tắc tích tắc.Người phụ nữ nhẹ chân nhẹ tay đẩy cửa ra, dáng người cao cao, trên lưng đeo cặp công văn.

Bà quay đầu, đầu tiên bà nhìn căn phòng khách tối đen, sau đó đưa ánh mắt đến trước cửa phòng Tăng Lý.Dưới khe cửa lấp ló ánh sáng mày vàng nhạt. wtp mật kếtNgay phút giây ấy, tâm trạng mệt mỏi sau một ngày làm việc của người phụ nữ bỗng tan biến trong nháy mắt, bà thở ra một hơi rồi bước đến trước cửa phòng cậu trai kia, gõ gõ cửa hỏi: "A Lý, con đang làm bài tập à?"

Tăng Lý nhận ra người phụ nữ kia mới về, hơi giật mình, trả lời: "Vâng, sắp làm xong rồi ạ."

Du Du nói: "Muốn uống sữa không?

Để mẹ đi hâm cho con nhé."

Ngay lúc bà định rời đi, giọng nói lí nhí của Tăng Lý lại bay ra, "Không cần đâu."

"Con đã hâm rồi."

Ánh mắt Tăng Lý dừng lại ở chiếc cốc đã hết sữa.Giọng nói của Du Du mang theo sự áy náy: "Thế con ngủ sớm nhé, bài tập không làm xong thì không làm nữa, nghỉ ngơi sớm đi."

Tăng Lý trả lời một tiếng vâng.Du Du nhìn căn phòng từ đầu đến cuối vẫn luôn đóng chặt kia, vô cùng bất đắc dĩ thở ra một hơi.Đã mấy năm rồi bà không nói chuyện nghiêm túc với con trai mình.Là từ khi ly hôn với người chồng trước, bà không ngừng bôn ba khắp nơi làm việc, Du Du năm ấy nghĩ rằng tất cả những điều này là vì tốt cho con trai, vì muốn cho cậu một gia đình có điều kiện thật tốt, cho nên bà dồn toàn lực vào công việc.

Ngược lại lại không thể chăm sóc tốt cho con trai.Thậm chí lúc con trai bị bắt nạt, đau khổ vật lộn, bà vẫn chẳng biết gì cả, bà lại còn cãi nhau với chồng trước, lơ là con cái, gián tiếp làm cậu tuyệt vọng hết lần này đến lần khác, tạo thành áp lực gia đình đối với cậu.

Du Du biết, bà không đủ tư cách để làm mẹ.Bà lặng lẽ cụp đôi mắt, mệt mỏi ném cặp công văn lên sofa, một căn hộ nhỏ hai phòng ngủ một phòng khách, là hạnh phúc cuối cùng của bà.

Nhưng, ngay lúc Du Du đang định quay về phòng tắm rửa, đằng sau truyền đến một tiếng vang, cửa phòng Tăng Lý mở ra.Cậu chàng đứng ở đó, nét mặt bình thản, dường như hơi căng thẳng, căng thẳng?Cậu nói: "Mẹ, mẹ ơi... chú Giang, mẹ, mẹ còn liên lạc với chú ấy không?"

Giang Niên là người từng theo đuổi Du Du, không chê bà từng có một đời chồng, cũng sẵn lòng kết hôn cùng bà.

Nhưng sau này do Du Du không yên tâm về Tăng Lý, vẫn luôn cảm thấy hổ thẹn với ông, cho nên bà từ chối ý tốt của Giang Niên, hai người từ đó về sau ít liên lạc hơn.Tăng Lý không biết chuyện giữa người lớn, cậu im lặng nhận lấy tờ giấy bên trên có viết một dãy số điện thoại, nhét vào túi, sau đó dậy mặc quần áo chào đón ánh nắng mai.À đúng rồi, Giang Niên là một cảnh sát. wtp mật kếtSáng hôm nay Du Du vẫn như cũ ra khỏi nhà từ sớm, cũng chẳng kịp ăn sáng, càng không kịp nấu đồ ăn sáng, lúc Tăng Lý đang đeo tạp dề rán trứng ở trong bếp thì tiếng gõ cửa của Tưởng Tu Vũ vang lên.Tăng Lý biết là cậu ta, nói một câu cửa không khóa, Tưởng Tu Vũ bèn mở cửa ra, đầu tiên là thò đầu vào trước.Cậu ta nhìn thấy Tăng Lý đang cần cù lao động trong phòng bếp thì hơi sửng sốt, "Gấu nhỏ màu hồng?"

Vừa đúng lúc Tăng Lý đang lật trứng rán, nghe thấy những lời này thì động tác trên tay làm hơi mạnh, nên bị dầu nóng té lên tay, cậu "sít" một tiếng.Cậu hơi ngượng ngùng, xấu hổ nói, "Không... không phải của tôi.

Là do mẹ tôi mua."

Tưởng Tu Vũ gật đầu, không để ý lắm, thể hiện mình hiểu.

Phụ nữ ấy mà, đều có trái tim của thiếu nữ, mẹ cậu ta cũng một nấy tuổi rồi mà vẫn muốn đến Disneyland làm công chúa với ba cậu ta đấy.Cậu ta hơi thèm những miếng lạp xưởng và những lát bánh mì nướng cắt sẵn ở bên cạnh, Tăng Lý nhìn ra bèn bảo cậu ta ăn.Tưởng Tu Vũ nói một câu cảm ơn, vừa ăn vừa nói: "Hôm nay bà tôi đi thăm ông nội rồi, bảo tôi ra ngoài mua đồ ăn, tôi vẫn chưa ăn gì, còn lại có đủ cho anh ăn không?"

Tăng Lý lấy miếng trứng rán ra đĩa, màu sắc vừa đẹp, một màu vàng hấp dẫn."

Đủ."

Tăng Lý cũng cầm đôi đũa lên, cắt miếng trứng ra, chia cho Tưởng Tu Vũ một nửa, còn bỏ vào lát bánh mì nướng cho cậu ta."

Vị... vị thế nào?"

Tăng Lý nuốt nước bọt, nhìn Tưởng Tu Vũ, hơi căng thẳng.Đây là lần đầu tiên cậu nấu cho người ngoài ăn.Tưởng Tu Vũ, "Ngon lắm."

Hai người cùng nhau bước vào trường, trước khi vào tòa nhà dạy học, Tăng Lý đột nhiên gọi cậu ta lại.

Tưởng Tu Vũ quay lại dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn cậu, Tăng Lý nói tan học muốn mượn điện thoại của cậu ta.Tưởng Tu Vũ nói được, sau đó đi về phía phòng học của lớp mười.Tăng Lý nói cảm ơn xong thì bước lên cầu thang, vừa khéo đụng phải một người.Người kia đang đi ngay đoạn quẹo, bất ngờ không kịp phòng bị thì bị một một người thấp thấp đụng phải ngực, ấy một tiếng, hắn còn chưa kêu đau, cái người thấp thấp kia đã hoảng loạn trước, theo bản năng lùi mấy bước—mịa!

Muốn ngã à.Từ chỗ này mà lăn xuống kiểu gì cũng chết. wtp mật kếtPhí Lập nhanh tay nhanh mắt, đưa tay ra cố gắng kéo cái người thấp kia lại, lần này lại lao vào lòng hắn.Tăng Lý hơi sửng sốt.Cậu vừa nghĩ sao ở đâu cũng gặp phải Phí Lập thế, lại vừa nghĩ người Phí Lập thơm thật, nhàn nhạt giống như mùi của ánh nắng.

Trong lúc cậu còn mông lung Phí Lập lại không chút do dự nâng đầu Tăng Lý lên, bắt cậu nhìn hắn.Sau đó dùng ngón tay búng lên trán Tăng Lý.Đau quá—"Cậu không cần mạng nữa à?"

Tăng Lý che trán, tránh khỏi người Phí Lập, ngay một giây trước thôi cậu vẫn ở trong tư thế ôm lấy Phí Lập, cằm dán lên người hắn.

A a a...

Tăng Lý không dám nhìn vào mắt người bên cạnh, che trán nhỏ giọng nói một câu, "Xin, xin lỗi..." lướt qua Phí Lập muốn đi.Hê, đụng vào người ta rồi còn muốn chạy?Phí Lập đưa tay bắt lấy cậu, dùng mắt quét một lượt, chú ý đến bên cạnh vẫn còn người, hắn bèn dùng tư thế như một người che chở cho con cái vây Tăng Lý vào trong ngực mình, mang cậu đến phòng học, trên đường còn thẩm vấn, "Tăng Lý, ông đây đánh cậu hay làm gì cậu?

Cậu có cần vừa nhìn thấy tôi là sợ đến mức này không?

Cậu có biết không vừa nãy nếu tôi không túm được cậu thì cậu đã ngã cầu thang, ngã xuống chết toi luôn đấy."

Tăng Lý nói mấy câu xin lỗi, nhưng trong lòng lại nghĩ, thật ra tôi đã chuẩn bị túm lan can rồi..."

Xin lỗi xin lỗi!

Cậu có lỗi với tôi chỗ nào?"

Phí Lập nghiến răng, không nhịn được dùng tay xoa nắn mặt cậu.Mẹ nó, mềm thật đấy. wtp mật kếtViệc mà Phí Lập muốn làm từ lâu cuối cùng cũng được thỏa mãn, trong lòng nghĩ thôi vậy thôi vậy, lại tha thứ cho thỏ nhỏ một lần đi, khụ một tiếng để che dấu cảm xúc không bình thường trên mặt mình, nói: "Không được phép nói xin lỗi nữa, cậu sợ tôi đánh cậu chứ gì?

Tôi nói với cậu này, nếu cậu còn nói xin lỗi ông đây—"Phí Lập kéo dài âm điệu, điều này khiến trái tim Tăng Lý vọt lên tận họng."

Ông đây sẽ xoa mặt cậu xoa đến khi nào cậu khóc thì thôi!"

Phí Lập nói.Tăng Lý: "......"

Hình, hình như cũng khá là, khá là đáng sợ..."

Xin..."

Tăng Lý theo bản năng lại định nói hai chữ kia, nhưng thấy ánh mắt của Phí Lập thay đổi thì vội vàng mở miệng, "Ờm, được...

được."

Phí Lập nhìn cậu một lúc lâu, đột nhiên bối rối thu ánh mắt lại, dùng ngón tay gãi gãi má, giọng nói mềm xuống: "Đừng, đừng có làm như tôi bắt nạt cậu.

Tôi không bắt nạt mấy cậu trai nhỏ."

Tăng Lý lén lút nhìn Phí Lập một cái, đúng lúc nhìn thấy ánh mắt bối rối của hắn đang đảo bốn phía, sau khi khôi phục lại tinh thần cậu cảm thấy hắn vừa kỳ lạ vừa thú vị.Bèn bật cười.Phí Lập vừa khéo liếc thấy, lúc ấy Tăng Lý vẫn chưa kịp phản ứng lại đã bị Phí Lập đẩy vào cửa, nghe Phí Lập nói: "Đến, đến rồi!

Cậu tự vào đi, Hàn Đông với mấy tên ngốc kia đang gọi tôi xuống, tôi đi đây!"

Tăng Lý quay đầu, không kịp nhìn rõ vẻ mặt Phí Lập.

Cậu cào cào tóc, trong lòng nói Phí Lập đúng là... kỳ lạ.

Tăng Lý cúi đầu, lưng đeo cặp sách chậm rãi bước vào lớp.Theo tiếng chuông vào tiết tự học buổi sáng vang lên, tiếng đọc bài oang oang bắt đầu vang vọng khắp trường học.

Ánh mắt Tăng Lý lướt qua chỗ ngồi trống không bên cạnh mình, cậu hơi để ý.

Không chỉ mình Phí Lập, ngay cả Hàn Đông cũng không có trong lớp.Giáo viên chính trị tuần tra xung quanh đúng lúc nhìn sang, Tăng Lý vội vàng thu lại ánh mắt, mở miệng đọc như không đọc.

Nhưng không có ai để ý đến cậu, ánh mắt của giáo viên chính trị quét qua vị trí ngồi của Phí Lập và Hàn Đông một lần, lông mày hơi nhăn lại, quay người ra khỏi lớp, Tăng Lý nghĩ chắc là cô ấy đi gọi điện cho cô Trình.Quả nhiên một lúc sau, Trình Thu Hoa đến, đằng sau còn có Phí Lập và Hàn Đông đi theo sau, Phí Lập cà phơ cà phất đến chỗ ngồi xuống, nhìn sang Tăng Lý, Tăng Lý ngay lập tức thu ánh mắt lại, giả vờ chăm chỉ đọc bài.Phí Lập dùng chân nhẹ nhàng đụng đụng chân Tăng Lý, nói: "Này, sao cậu không hỏi tôi đã đi làm gì thế."

Tăng Lý giả vờ như giờ mới chú ý đến hắn, liếc mắt nhìn Phí Lập một cái, nói: "Không... không có hứng thú."

"Thỏ nhỏ còn biết lừa người?"

Phí Lập chậc một tiếng, hiếm khi cười lên, nụ cười hơi xấu xa, "Thế lúc nãy cậu nhìn chằm chằm tôi làm gì?

Đợi anh đây lâu lắm rồi đúng không?"

Phí Lập chỉ là đột nhiên nổi hứng, trêu trọc Tăng Lý một chút.

Tăng Lý không nhìn hắn, nghiêm trang nói, "Cậu không phải anh tôi."

Phí Lập cảm thấy cậu rất thú vị, quay đầu nhìn thẳng vào cậu, đưa tay nắm lấy ghế cậu, cũng chẳng thèm quan tâm những người khác nhìn thế nào, nói: "Vậy tôi là ai?

Thỏ nhỏ?"

"À."

Phí Lập nghĩ, cố ý nói, "Bọn họ đều nói cậu là cô vợ nhỏ của tôi, thế thì tôi đúng là không phải anh cậu.

Tôi là chồng cậu."

Tăng Lý ngay cả tai cũng rất trắng, ấp a ấp úng không nói được một câu, giống như bị những lời nói vô sỉ của Phí Lập làm chấn động.wtp mật kết
Phí Lập chú ý đến tai Tăng Lý đang đỏ lên, cảm thấy cậu thật thú vị, càng ngày càng thấy yêu thích Tăng Lý.

Mấy bạn nữ trước đây hắn từng trêu trọc cũng chẳng đáng yêu bằng Tăng Lý."

Được rồi, tôi nói thẳng với cậu vậy."

Phí Lập nghiêng người về phía Tăng Lý, Tăng Lý bị hắn dọa cho run rẩy.Phí Lập: "Thật ra chẳng có gì, mấy tên ngu ngốc kia nội chiến, cứ muốn ông đây đến mới đồng ý làm hòa.

Học sinh cấp ba rồi mà cứ như là còn nhỏ lắm ấy, ấu trĩ."

Thật ra, hắn cũng khá là ấu trĩ... trong lòng Tăng Lý lén lút nói."

Ừm..."

Tăng Lý đáp một tiếng, nói, "Thế cậu... có thể đứng dậy không?"

Giọng nói mềm mại vang lên trên đỉnh đầu, Phí Lập ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt ướt sũng của Tăng Lý.Quả là khiến người ta không nhịn được muốn bắt nạt cậu."

Không thể."

Phí Lập nói, gối lên người Tăng Lý, tư thế càng ngày càng to gan.Tăng Lý cảm thấy nếu trước mặt mình có một cái gương, vậy cậu nhất định sẽ nhìn thấy "QAQ" trên mặt chính mình.

Lúc tan học, không ngừng có người đi qua, nhưng không có người nào chú ý đến bọn họ, Phí Lập vẫn luôn dựa lên người Tăng Lý tận đến lúc vào học, thậm chí còn thoải mái đến mức ngủ luôn.

Sau khi vào tiết hắn tỉnh lại, Tăng Lý mới thở ra một hơi.Sau đó tránh sang bên cạnh, cách Phí Lập càng xa.Phí Lập: "...."

Lúc tan học Tăng Lý chú ý đến vẻ mặt của Tưởng Tu Vũ hơi không đúng lắm, lúc định mở miệng, kết quả Phí Lập lại đúng lúc ôm bóng rổ và một nhóm người đi ngang qua, gọi Tăng Lý một tiếng."

Dư ra một chai, cho cậu."

Phí Lập tiện tay ném chai nước cho Tăng Lý.Tăng Lý sửng sốt, nhận lấy, nhỏ giọng nói một câu cảm ơn. wtp mật kếtMấy người anh em của Phí Lập ngay lập tức hú hét, gọi cậu "Cô vợ nhỏ của Phí Lập", Phí Lập nhìn tai Tăng Lý đỏ bừng, hắn không thích bọn họ trêu ghẹo Tăng Lý, bảo bọn họ cút đi, rồi lại nhìn chăm chú vào Tăng Lý, nghiêm túc nói với Tăng Lý một câu: "Buổi chiều đi học tôi sẽ đi tìm cậu, đừng đi nhanh quá."

Hắn dừng một chút, giải thích, "Đi học cùng nhau."

Nói xong, hắn bèn ôm quả bóng rổ mang nhóm anh em rời đi.Sau khi bọn họ rời đi, Tưởng Tu Vũ cuối cùng cũng mở miệng, "

Sau này anh ta sẽ đi cùng chúng ta à?"

Tăng Lý không hiểu nổi ý của Phí Lập, nghĩ một lúc nói, "Chắc là vậy?"

Cứ cảm thấy sẽ rất náo nhiệt. wtp mật kếtTưởng Tu Vũ không nói thêm gì nhiều, cậu ta nói, "Tăng Lý, bác tôi mới gọi cho chủ nhiệm lớp tôi, gọi tôi về nhà.

Anh có muốn đi không?

Về nhà của tôi ấy."

Cậu ta nói, "Đưa anh đi chơi game."

Tác giả muốn nói: Phí gia: Đồ không có lương tâm, tôi tốt với cậu như vậy, cậu đi học lại không mang theo tôi??29/05/2022
 
[Đam Mỹ] Lại Đây Chồng Hôn Một Cái
Chương 6: Phiền phức 3


-Mật Kết-Sau khi Tăng Lý đồng ý Tưởng Tu Vũ lại đưa điện thoại cho cậu, chỉ nhìn cậu chẳng hỏi gì.Rất nhanh Tưởng Tu Vũ đã hiểu.Tăng Lý gọi cho một người chú của cậu, cảnh sát, còn là vì cậu ta.Nói trắng ra là cậu muốn nhờ vả đối phương, nếu thật sự có chuyện thì cũng không đến mức không có chuẩn bị trước mà phải ngồi đó chờ chết.Không biết có phải là có tầng quan hệ vủa Du Du hay không mà Giang Niên đồng ý rất nhanh, ghi nhớ chuyện này trong lòng.

Còn chỉ ra cho bọn họ mấy điểm quan trọng, tranh chấp nợ nần, Giang Niên cũng thấy không ít.Cuộc điện thoại kết thúc, Tăng Lý hỏi cậu ta, "Chuyện báo án, bà nội cậu... nói thế nào?"

Tưởng Tu Vũ nói, "Đã báo rồi."

Cả dọc đường không nói lời nào nữa. wtp mật kếtNhà họ Tưởng ở ngoại ô thành phố Dung Thành, là do ba Tưởng Tu Vũ - Tưởng Văn Kỳ sau khi ra ở riêng thì mua, kề nước dựa núi... hồ nhân tạo cũng coi như là nước nhỉ, taxi đưa bọn họ đến tận cửa nhà họ Tưởng, Tăng Lý và Tưởng Tu Vũ xuống xe, hơi bị sốc bởi phong thái này.Sốc thì sốc nhưng lại cảm thấy hơi là lạ.Rõ ràng có một tòa bất động sản như thế này, sao lại vẫn trốn nợ?

Căn nhà này không nhỏ, bán đi nói thế nào cũng có thể trả được hết đúng không?Cậu mím môi, không hỏi những điều mình nghi ngờ, Tưởng Tu Vũ lấy chìa khóa mở cửa, tiếng cửa sắt được mở vang lên, cậu ta đột nhiên nói, "Đây là lần đầu tiên có bạn đến nhà tôi đấy."

Tăng Lý sửng sốt nói, "Tôi cũng là... lần đầu tiên đến."

Nhà bạn.Nhà họ Tưởng có hai đứa con trai, đứa lớn Tưởng Văn Linh và đứa thứ là Tưởng Văn Kỳ.

Hai anh em hai mươi mấy tuổi đã ra ở riêng, ba Tưởng Tu Vũ mua một căn nhà ở ngoại ô, mà bác của Tưởng Tu Vũ - Tưởng Văn Linh lại mua một căn nhà ở trung tâm thành phố.Nhà này, có thể nói là gia tài bạc triệu. wtp mật kếtTăng Lý theo Tưởng Tu Vũ vào nhà, hơi nhíu mày, đánh giá xung quanh.

Có lẽ là do vì đã lâu không có người quét dọn nên xung quanh đọng lại một lớp bụi dày, trên tường treo một bức tranh thủy mặc phong nhã, Tăng Lý ngẩng đầu, nhìn thấy đèn treo trên đỉnh đầu – không biết có phải là ảo giác của cậu không, nhưng cậu cứ cảm thấy cái đèn trần này đang lung lay muốn rơi.Kỳ lạ quá, nghĩ thế nào cũng không đúng lắm, Tăng Lý nghĩ.Trong này chỗ không hợp lý có quá nhiều, ba Tưởng Tu Vũ vì sao lại thiếu nợ?

Vì sao lại không trả nổi nợ?Quan trọng nhất là, vì sao tự nhiên lại mất tích.Tưởng Văn Linh nghe thấy tiếng mở cửa, ngay lập tức đi ra, trên mặt treo nụ cười thân thiết nho nhã, rất có khí khái của kiểu người có khí chất dịu dàng như ngọc.

Đầu tiên ông ta thăm hỏi Tưởng Tu Vũ, lúc nhìn thấy Tăng Lý thì hơi ngạc nhiên.Ông ta vừa nói vừa đi về phía phòng khách, "Lần đầu tiên bác thấy Tu Vũ mang bạn về nhà đấy, đến đây, vào đây ngồi đi."

Hai người đi theo vào, Tưởng Văn Linh tự nhiên như nhà mình ngồi xuống ghế sofa, Tăng Lý nhạy bén chú ý đến Tưởng Tu Vũ hơi là lạ, nhăn mày, dáng vẻ không hề thân thiết với bác mình.Tăng Lý cũng ngồi xuống theo. wtp mật kết"Mẹ cháu nhờ bác đến lấy ít đồ đến đó."

Ông ta cười, "Cháu cũng biết đấy, phụ nữ mà, thường ai cũng thích đẹp thích sạch sẽ chút."

Tưởng Tu Vũ không nói gì, ngước mắt hỏi, "Vậy bác gọi cháu về đây, có chuyện gì không?"

Tưởng Văn Linh nhìn Tưởng Tu Vũ, cũng chẳng quan tâm đến Tăng Lý, nói thẳng vào đề tài chính: "Thật ra bác gọi cháu về cũng chẳng có chuyện gì cả."

Ông ta nói, "Thì là ba cháu đã mất tích, nó cũng thật là, cũng đã là người lớn rồi vẫn không có trách nhiệm gì cả, để lại cho hai mẹ con cháu một đống rắc rối.

Ầy, hôm nay bác cũng tiện đường nên đến thăm cháu."

"Không nghĩ đến cháu lại chuyển đến sống với bà nội."

Tưởng Văn Linh nói.Ông ta xách một túi đồ từ góc bàn bỏ lên giữa bàn, nói: "Có ít đồ ăn vặt mang từ nước ngoài về, hai đứa chia nhau ăn đi."

Hai người nói một tiếng cảm ơn. wtp mật kếtTăng Lý vẫn luôn chú ý đến Tưởng Tu Vũ, thấy cậu ta mím môi thành một đường thẳng, tâm tình không tốt lắm.Tưởng Tu Vũ đột nhiên nói, "Ba cháu không phải là người không có trách nhiệm."

"Bà nội đã báo cảnh sát rồi, cảnh sát nhất định sẽ nhanh chóng tìm được ông ấy."

Tưởng Văn Linh nhướng mày, không nói gì, Tưởng Văn Linh nói mấy câu xong thì đi, cũng chẳng biết gọi bọn họ về rốt cuộc là muốn làm gì.Lúc ăn cơm, Tưởng Tu Vũ đột nhiên nói, "Bác tôi, tôi cảm thấy ông ta rất kỳ lạ."

Tăng Lý dừng đũa, ngước mắt, dùng ánh mắt hỏi.Tưởng Tu Vũ nói: "Không biết, trực giác."

Tăng Lý cũng cảm thấy rất lạ, "Vậy, cậu cảm thấy...

động cơ là gì?"

Tưởng Tu Vũ suy nghĩ một lúc, ngẩng đầu nhìn cậu, con ngươi đen như mực.Tăng Lý tin cậu ta đã có đáp án rồi. wtp mật kếtHai người ở nhà Tưởng Tu Vũ đánh game đến chiều, vì không ngủ trưa nên lúc lên lớp cả người Tăng Lý hơi mê man, đầu như muốn gõ xuống bàn học.

Phí Lập bước vào lớp, không mặc áo khoác, chỉ mặc một cái áo dài tay màu trắng tinh, áo khoác thì tùy tiện vắt lên vai.Tăng Lý nhìn thấy hắn cảm thấy hơi lạ, sao hôm nay Phí Lập không mặc áo bóng rổ, nhưng rất nhanh cậu lại nghĩ ra, ồ, sáng nay hình như Phí Lập nói....Chiều này hắn muốn về nhà cùng mình?Tăng Lý nhìn không thấu Phí Lập, giống như Phí Lập nhìn không thấu Tăng Lý vậy, Phí Lập ngồi xuống ghế, quay đầu nhìn thấy dáng vẻ buồn ngủ của Tăng Lý, cảm thấy hơi lạ, hỏi: "Cậu cũng biết buồn ngủ à?"

Tăng Lý nhìn hắn một cái, "Tôi... cũng là người."

Phí Lập ồ một tiếng, "Trước đây thấy cậu vẫn luôn tràn đầy sức sống mà, chẳng thấy buồn ngủ, tôi cứ nghĩ cậu sẽ không buồn ngủ chứ.

Trưa nay cậu không ngủ trưa à?"

Tăng Lý ừ một tiếng.Phí Lập cũng không hỏi nữa, quay người lấy áo khoác đồng phục khoác lên lưng ghế, không nhìn Tăng Lý, nói: "Gần đây mẹ tôi về rồi, mấy ngày này buổi chiều tôi sẽ về nhà sớm, về cùng với cậu.

Cậu đợi tôi đấy, đừng có mà chạy trốn tôi giống như thỏ thế."

Tăng Lý ừ một tiếng."

Cậu ngoài ừ ra không biết nói cái khác à?"

Phí Lập liếc Tăng Lý một cái, "Nói nhiều lên xem nào."

"........"

Tăng Lý lại cảm thấy não Phí Lập có phải có vấn đề hay không vậy, dùng ánh mắt hỏi hắn.Đương nhiên Phí Lập không thể nói người mắc chứng ám ảnh sợ xã hội như cậu nên nói nhiều một chút, hắn mở miệng liền nói mấy lời thối nát, "Ông đây muốn nghe không được à?

Không phải cậu là cô vợ nhỏ của tôi sao, chông thích nghe vợ nói chuyện, rất bình thường."

Tăng Lý nhỏ giọng nói gì đó, "......."

Phí Lập không hiểu, nhìn Tăng Lý một cái, "Gì cơ?"

Lông mày của chàng trai hơi nhíu lại, hắn cắt đầu đinh, nên có một loại cảm giác đẹp trai nam tính.

Tăng Lý không nhắc lại, sửa miệng nói, "Đợi cậu về nhà."

Phí Lập rất dễ bị câu mềm mại đáng yêu "Đợi cậu về nhà" kia lấy lòng, gãi gãi má, nói: "Vậy gọi tôi về nhà cùng.

Cậu thật sự là cô vợ nhỏ của tôi rồi à?"

Tăng Lý ngay lập tức phản ứng lại, câu này của cậu còn có nghĩa khác.Giống như một người vợ ở nhà chờ chồng về nhà. wtp mật kếtTăng Lý ý thức được nên đỏ má quay mặt đi, không nhìn hắn nữa.Cái quỷ gì vậy.Rất khéo là không biết vì sao, Phí Lập cũng hơi không dám nhìn cậu, cả đầu đều là: "Mẹ nó một thằng con trai to xác sao lại đáng yêu một cách quá đáng như vậy... cứ như con gái ấy!"

Tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng tay hắn vẫn rất quan tâm đến Tăng Lý, ném cho cậu một túi khoai lát."

Đó, ăn đi."

Tay Phí Lập đút trong túi quần, đầu quay sang hướng khác, đẩy ghế ra, chậm rãi nói: "Không biết cậu thích ăn gì, nên tùy tiện mua một thứ."

Hắn sợ Tăng Lý sẽ nghĩ hắn là vì cậu mắc chứng ám ảnh sợ xã hội nên mới chăm sóc cậu, vội vàng bổ xung, "Đừng...

đừng nghĩ nhiều!

Tôi có một cậu em trai.

Tôi mua cho nó, còn cậu chỉ là tiện đường mua thôi!"

Tăng Lý ngơ ngác nhận lấy túi khoai lát, trả cũng không được mà cầm cũng không được, xoắn xuýt mất một lúc mới nói, "Vậy, cảm...

ơn."

Mẹ nó nữa, tôi chết rồi. wtp mật kếtPhí Lập gục đầu xuống bàn giả vờ ngủ, xua xua tay, nghĩ thầm.Ngủ đối với Phí Lập mà nói quả thật tương đương với điểm danh, Tăng Lý không chú ý, nhẹ nhàng kéo khóa cặp ra, bỏ gói khoai lát vào ngăn kéo nhỏ nơi sâu nhất của cặp sách, sau đó kéo khóa lại, nhìn Phí Lập một cái.Có lúc cậu nghĩ, Phí Lập bình thường có phải đều dùng thời gian ngủ để đánh bóng rổ hay là chơi game gì gì đó không, cho nên lúc lên lớp mới có thể ngủ như vậy.Tiếng chuông vang lên, giáo viên đảm nhận tiết học này vừa lúc bước từ cửa vào.

Tăng Lý theo bản năng sờ sờ bút trong túi, nhưng, trống không.Ơ?Trong nháy mắt cậu đơ ra.Ngẩn ra một lúc, Tăng Lý ngồi lùi lại đằng sau, lục hết cả túi quần, nhưng—Vẫn chẳng có gì cả.Cậu vội vàng lục túi bút, lục gầm bàn, lục cặp...Không có gì cả. wtp mật kếtTăng Lý bắt đầu lo lắng, bình thường trên người cậu lúc nào cũng mang theo bút, tiện viết chữ, mà sau khi Phí Lập tặng cậu cây bút khắc màu kia, cây bút cậu hay mang theo người cũng đổi thành cây bút Phí Lập cho.--Một cây bút đen bình thường, được Phí Lập trao cho một một ý nghĩa khác.Tăng Lý nhớ bản thân có mang, lúc ở nhà Tưởng Tu Vũ vẫn còn.Chẳng lẽ là mất rồi?Phải kiếm cơ hội đi tìm lại mới được.Phí Lập bị cậu làm ồn tỉnh lại, mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên, vừa nãy Tăng Lý gây ra một loạt tiếng động.Tuy nhỏ, nhưng hắn đang úp mặt lên bàn ngủ nên nghe rất rõ."

Cậu đang tìm gì vậy?"

Phí Lập mở nửa mắt hỏi, "Sao cứ loạt soạt loạt soạt từ nãy tới giờ?"

Tăng Lý dừng động tác lại, không nghĩ đến lại làm ồn đến Phí Lập, cậu hơi sợ, căng thẳng nói: "Ờm, xin lỗi..."

Phí Lập đột nhiên đưa tay nhéo mặt cậu.Ừm, quả nhiên vẫn rất mềm.Thật sự vẫn muốn nhéo nữa.Mà Tăng Lý lại ngẩn ra. wtp mật kếtPhí Lập luôn có một loại thôi thúc muốn bắt nạt cậu một cách thật tàn nhẫn."

Trước đó đã nói rồi, nếu cậu còn nói xin lỗi tôi nữa thì ông đây sẽ nhéo má cậu, nhéo đến lúc cậu khóc thì thôi."

Phí Lập nói, "Lần này là cảnh cáo lần đầu, cho nên tha cho cậu.

Lần sau rôi sẽ nhéo hai cái."

Tăng Lý nói, "Hình như cũng không đau mà..."

Còn khá là dịu dàng.Phí Lập không nghe rõ: "Hửm?

Cậu nói gì?"

Tăng Lý vội nói: "Không... không có gì."

Phí Lập nghi ngờ nhìn Tăng Lý một cái.05/06/2022
 
[Đam Mỹ] Lại Đây Chồng Hôn Một Cái
Chương 7: Phí Lập đúng là đồ không biết xấu hổ 1


-Mật Kết-Phí Lập búng vào trán Tăng Lý một cái, Tăng Lý lập tức lấy tay che trán lại, dùng ánh mắt lên án nhìn hắn khiến trái tim Phí Lập hơi ngứa ngáy, giọng nói cậu mềm mại: "Cậu làm gì thế..."

Ánh mắt thỏ nhỏ thành công kích thích dục vọng làm việc xấu trong lòng của Phí Lập, hắn rất muốn trêu đùa Tăng Lý, nói cậu một thằng con trai to xác sao lại đáng yêu thế, cái này không phải là muốn câu dẫn tôi trêu cậu à?Hắn khụ một tiếng, nói: "Thế cậu mất gì?

Tôi tìm cho cậu, cậu nghe giảng, đằng nào tôi cũng đang rảnh."

Tâm tình Tăng Lý hơi phức tạp, vừa cảm thấy Phí Lập là lạ, vừa cảm thấy Phí Lập là người khá tốt, hơi cảm kích hắn.wtp Mật KếtTăng Lý: "Không... không cần, tôi tự tìm."

Phí Lập chống tay, nghiêng người nhìn Tăng Lý, nói: "Sao cứ phải phí lời thế nhờ, tôi tìm cùng cậu không phải sẽ tìm được nhanh hơn à, rốt cuộc là đồ gì?

Thần thần bí bí."

Tăng Lý hơi lưỡng lự, cẩn thận nói: "Vậy... vậy tôi nói nhé, cậu, cậu đừng đánh tôi."

"Tôi đánh cậu làm gì?"

Phí Lập chẳng hiểu gì, "Này, thỏ nhỏ, ông đây đã đánh cậu lần nào chưa?

Sao cậu cứ nhớ mãi không quên thế?

Đừng bảo là cậu thiếu đánh nhé."

"..."

Tăng Lý ngước đôi mắt ướt sũng lên lén nhìn Phí Lập, nhỏ giọng lầu bầu, "Có mà... vừa nãy cậu... vừa mới đánh tôi đấy thôi."

Phí Lập quýnh lên, phản bác lại ngay: "Cái đó sao có thể gọi là ông đây đánh!

Đó là búng, là búng hiểu không?

Với lại, chẳng phải là tôi thích... thích trêu cậu chơi tí thôi sao?

Cậu dễ vỡ như vậy, thôi được rồi, vậy tôi không trêu cậu nữa."

Tăng Lý thấy hắn thất vọng, vội vàng nói: "Không... không có."

Cậu không biết nói chuyện lắm, không biết làm sao để biểu đạt ý nghĩ của mình, nhưng lại sợ Phí Lập hiểu lầm, nghẹn nửa ngày mới nói: "Tôi... tôi thích."

"Khá, khá là thích."

Phí Lập "...."wtp Mật Kết
Trong nháy mắt ấy Phí Lập cảm thấy bắt hắn đi làm gì cho Tăng Lý cũng được, làm gì cũng đáng.Con thỏ nhỏ này cũng khá là thành thạo đánh bóng thẳng*....*Đánh bóng thẳng: có thể dùng để hình dung tính cách thắng thắn, sảng khoái của một người.

"Ồ, ồ... thế là thích à."

Phí Lập dùng ngón tay gãi gãi má, cảm thấy mặt mình hơi nóng, quay đầu đi nói: "Thế... cậu mất gì?"

Tăng Lý siết chặt vải quần, cúi đầu, dáng vẻ ngoan ngoãn nhận sai, nhỏ giọng nói: "Cậu......."

"Tôi?"

"Ừm..."

"Gì?

Cậu nói nhanh lên."

"Cậu tặng tôi..."

Tăng Lý thấy chết không sờn, "Bút."

Phí Lập ngơ ra.Hắn cứ nghĩ thỏ nhỏ đã làm việc gì đó không có nhân tính cơ, không nghĩ đến, là vì một cây bút đã lo lắng đến mức này?Trong nháy mắt tâm trạng của Phí Lập hơi phức tạp, mất tự nhiên đẩy ghế, thò tay vào gầm bàn lấy bút, không nhịn được cười cậu, "Này, không phải chỉ là một cây bút thôi sao, chúng ta không cần nó nữa.

Tôi lại tặng cậu một cây khác là được chứ gì?

Cậu muốn bao nhiêu tôi sẽ tặng cậu bây nhiêu."

Tăng Lý càng nôn nóng, "Không giống nhau."

"Có gì mà không—""Cậu đã rất nghiêm túc khắc rồi tô màu lên."

Tăng Lý đột nhiên cắt đứt lời nói của hắn, đây là lần đầu tiên.

Tăng Lý ngước mắt nói: "Đây là món quà đầu tiên tôi nhận được... tôi rất thích nó."

Phí Lập ngẩn ngơ.wtp Mật Kết
Hắn không nghĩ đến, lúc ấy chẳng qua là hắn nhất thời hứng khởi nên tiện tay tặng cậu một cây bút, một đồ vật nhỏ nhẹ tựa lông hồng, còn chưa đến năm tệ, thế mà lại bị một người coi trọng như vậy.Phí Lập không nói nên lời cảm giác trong lòng mình."

Được rồi."

Hắn hơi gật đầu, thu bút lại, tiếp tục lấy con dao dùng trang trí và mấy cái bút màu chưa kịp trả trong gầm bàn ra, "Nhìn anh đây lại làm cho cậu một cái."

Hắn nghiêm túc cầm dao, dùng một quyển sách che chắn tầm nhìn của giáo viên, bắt đầu nghiêm túc cắt vỏ bút.

Hắn dừng một chút nói: "Cậu cứ coi như tôi tặng quà cho cậu lần thứ hai đi, cũ không đi mới không tới."

Hắn liếm liếm đôi môi khô khốc, vẻ mặt chuyên tâm: "Nhìn ông đây khắc một cây bút đẹp nhất, nghệ thuật nhất trên thế giới này cho cậu."

Lần này đổi thành Tăng Lý ngẩn ra, cậu sửa lại, "Không phải... lần thứ hai."

Phí Lập: "Hửm?

Sao cơ?"

"Là lần thứ tư."

Còn chai nước và khoai lát nữa.Tiếng chuông hết giờ vang lên, Phí Lập ném cho Tăng Lý một cây bút.Phía trên cây bút khắc một chữ "z" xinh đẹp, cùng với một chú thỏ nhỏ.

Thỏ nhỏ nhìn có vẻ nhút nhát ngồi ở một góc, lộ ra vẻ mặt "=A=", mà bên cạnh nó là một động vật chẳng nhìn rõ là gì bày ra vẻ mặt "=w=", đang tiếp cận thỏ nhỏ, mang đến ánh sáng mặt trời cho nó.Phí Lập nói cái chẳng nhìn rõ là gì ấy là sói.Tăng Lý nghĩ chắc là hắn so sánh hắn với sói.Dù rằng, cậu cảm thấy Phí Lập còn hơn cả sói, hắn giống một con chó sói nhìn thì có vẻ hung dữ nhưng thực ra lại rất dịu dàng.Tăng Lý nói một tiếng cảm ơn, Phí Lập duỗi người đứng dậy, đột nhiên hỏi một câu: "Cậu biết tôi khắc trên vỏ cây bút kia là gì không?"

Ánh nắng xuyên qua khe hở của rèm cửa sổ phủ lên những sợi lông mi dài của Phí Lập.

Tăng Lý nhìn đến ngơ ngẩn, ngây ngốc trả lời: "L."

Phí Lập dựa vào bàn học, cụp mắt nhìn Tăng Lý, cười nói: "Vậy cậu biết, ý nghĩa của chữ L kia không?"

"Lập..., Lập trong Phí Lập?"

"Không phải."

Phí Lập lắc lắc đầu, cầm cây bút vừa nãy tặng Tăng Lý lên đặt vào lòng bàn tay cẩn thận đánh giá, nói: " Là Lý trong Tăng Lý."

Tiếng chuông tan học buổi chiều vừa vang lên, Phí Lập không để một tí cơ hội chạy trốn nào cho Tăng Lý, hắn xách cặp ở bên bàn học lên, ngáp một cái, dáng vẻ như vẫn còn buồn ngủ.Hắn thuận tay lấy luôn chiếc áo khoác đồng phục đang khoác trên lưng ghế, vắt lên vai, thiếu niên mặc một chiếc áo dài tay màu trắng, trên vai vắt áo khoác đồng phục hai màu trắng lam, chậm rãi đeo cặp lên.

Cơn gió len qua cánh cửa mở của cửa sổ vào lớp học, làm tôn lên ánh sáng màu vàng ấm áp, tất cả những thứ đẹp đẽ ấy giống như một tấm thiệp, năm tháng tĩnh lặng.Tưởng Tu Vũ lưng đeo cặp sách đứng dựa vào cửa sau, trước sau như một, vẫn là đôi mắt màu đen nhìn vào lớp học.wtp Mật Kết
Ánh nắng ấm áp chiếu xuống, Phí Lập dường như cảm thấy dáng vẻ của Tăng Lý thật ngốc hơi buồn cười, hắn cười một cái, dưới ánh nắng chiếu rọi, cúi người, tuân theo trái tim mình, dùng ngón trỏ chạm lên đầu mũi Tăng Lý, nói: "Này, tan học rồi, về nhà thôi."

Cơn gió nhẹ nhàng lướt qua, ánh mặt trời vừa đẹp, bên cạnh có bạn đợi mình, thiếu niên anh tuấn thúc giục cậu, cùng nhau về nhà.Trái tim Tăng Lý bỗng nhiên đập lỡ mất một nhịp.

Sau đó, lệ nóng quanh tròng.Trong tim bị cảm giác thỏa mãn lấp đầy.Sống đến tận bây giờ, đây là lần đầu tiên Tăng Lý cảm nhận được cảm giác thỏa mãn như vậy."....

Sao anh ta cũng đi theo?"

Tưởng Tu Vũ cúi đầu, ghé vào tai Tăng Lý nói nhỏ.Tăng Lý quay đầu nhìn Phí Lập đang bước chậm rãi đằng sau, người đằng sau nhướng mày, còn tự nghĩ như vậy rất đẹp trai.Tăng Lý vội vàng thu ánh mắt, ghé vào tai Tưởng Tu Vũ nhỏ giọng nói: "Cậu ta tự... muốn đi theo."

Tưởng Tu Vũ: "......Đúng là không biết xấu hổ."

Phí Lập nghiến răng nghiến lợi: "Này, các cậu nói thầm thì nói nhỏ hơn được không?

Con mẹ nó nữa tôi nghe thấy hết rồi đấy!"wtp Mật Kết
Tác giả muốn nói: Mèo (nói nhỏ): Phí Lập đúng là đồ không biết xấu hổ.Thỏ (nói nhỏ): Ừm....ừm.Chó sói: Bình thường hai người nói chuyện sao không nói to như thế này??Thỏ (một giây sau trở nên ngoan ngoãn) OwOChó sói:.......Thôi bỏ đi tha thứ cho cậu.

Tác giả: Phí gia nguyên tắc của cậu đâu...?!10/06/2022
 
[Đam Mỹ] Lại Đây Chồng Hôn Một Cái
Chương 8: Phí Lập đúng là đồ không biết xấu hổ 2


-Mật Kết-Phí Lập phát hiện Tưởng Tu Vũ không đúng lắm.Ngay cả lúc cậu ta nhìn Tăng Lý cũng cũng cảm thấy bất thường.Tăng Lý lưng đeo cặp sách đi đằng sau, cậu đi rất chậm, Phí Lập cũng thả bước chân chậm hơn để đợi cậu.Phí Lập nghĩ vẩn vơ, một tay xách cặp, một tay khác nhét trong túi quần, "Hey" một tiếng chen vào giữa Tưởng Tu Vũ và Tăng Lý, nhướng mày, quay đầu hỏi Tăng Lý: "Hai người các cậu đang giấu tôi gì thế hả Tăng Lý?"

Tưởng Tu Vũ: "....."

Wtp Mật KếtPhí Lập cũng không biết nghĩ thế nào, hai tay tạo thành vòng ôm lại gần Tăng Lý, ôm cậu vào lòng, cúi đầu nói ngay bên cạnh sườn mặt Tăng Lý, giọng nói mang theo tinh thần phấn chấn của thiếu niên, "Hửm?

Cậu nhìn ông đây đối sử với cậu tốt như vậy, thế mà cậu cái gì cũng giấu tôi, hai chúng ta, còn có thể tiếp tục làm bạn nữa không?"

Phí Lập nhấn mạnh chữ "bạn kia, cậu muốn đẩy Phí Lập ra, nhưng lại ngại sức Phí Lập mạnh hơn mình, Tăng Lý mềm nhũn đụng vào người Phí Lập, so với phản kháng thì Phí Lập cảm thấy như là muốn từ chối nhưng không dám hơn.Tăng Lý, "Làm, làm.

Cậu... bỏ tay ra trước đã."

Phí Lập cũng không biết mình xảy ra chuyện gì, vừa nhìn thấy Tăng Lý đã không nhịn được muốn trêu cậu, Phí Lập nghe thấy thế vẫn không buông tay, ngược lại còn được một tấc lại muốn thêm một thước kéo cậu ép sát vào lòng mình, dùng thêm sức giữ cậu nhưng không khiến Tăng Lý cảm thấy đau."

Vì sao?"

Phí Lập nhướng mày, thoải mái nói, "Cậu xấu hổ à?"

"Không...!"

Tăng Lý sốt ruột, lắp bắp nói xong, mặt cũng đỏ bừng lên lan đến tận cổ.Đều là con trai cả thì ngại gì.Wtp Mật Kết
Tăng Lý cảm thấy, làm gì có ai thích tiếp xúc thân mật với người khác như thế, rõ ràng là Phí Lập kỳ lạ.Cậu cúi đầu, túm áo tìm một lý do: "....Nóng.

Cậu buông ra đi."

"Hửm?

Tôi không nghe thấy, cậu nói lại xem nào."

Phí Lập trêu ghẹo cậu.Tăng Lý: "........."

A a a người này là ma quỷ...Tăng Lý không thèm nói với hắn nữa, vội vàng lẩn trốn.Phí Lập thấy thế thì rút tay lại, liếc mắt nhìn Tăng Lý một cái, rồi thu hồi ánh mắt, đeo cặp sách lên một bên vai, hai tay nhét vào túi quần.Hắn hỏi: "Cho nên hai cậu lén la lén lút chuẩn bị làm gì?"

Tưởng Tu Vũ không tỏ thái độ gì, Tăng Lý nhìn hai người một cái, nói: "Không... không có gì."

"Không có gì?"

Phí Lập liếc cậu.Tăng Lý căng thẳng nói: "Ờm, thì, thì là—"."

Đừng nói rối, thỏ nhỏ."

Phí Lập ngắt lời cậu, nhìn ra mưu đồ của Tăng Lý, nói, "Tôi đã chú ý đến cậu một khoảng thời gian rồi, lần trước buổi trưa đến bệnh viện, tan học muộn mới về nhà, còn nữa hai cậu... mấy thứ đồ chơi thất thất bát bát gì nữa, đừng có nói mấy lý do linh tinh, anh cậu thông minh lắm đấy, nói đi, gặp phải phiền phức gì?"

Tăng Lý, "...."

Tắng Lý và Tưởng Tu Vũ nhìn nhau một cái.Tăng Lý liền nói với hắn.Wtp Mật Kết
Cậu nói hết mọi thứ phiền phức gần đây cho Phí Lập nghe, và còn nói với hắn một phần kế hoạch của hai người, Phí Lập đi trước hai người, tư thế bước đi chậm rãi, lại mang theo vẻ đẹp trai bẩm sinh.

Hắn nghe xong, bèn bước đến kéo Tăng Lý vào lòng mình, nhẹ nhàng nhéo tai cậu."

Bình thường không phải cậu rất sợ à, sao lúc này lại dũng cảm thế?"

Phí Lập hơi nghiến răng với cậu, bình thường còn tránh tôi như vậy, sao những chuyện này lại không muốn tránh nữa?Phí Lập còn cảm thấy chưa đủ, đưa tay nhéo má Tăng Lý, Tăng Lý cúi đầu, không dám hé răng.

Giọng nói của Phí Lập không tốt lắm, nhưng không như thế, con thỏ nhỏ này sao có thể nhớ được?

Nếu không phải hắn hỏi, nói không chừng một ngày nào đó hai người này bị trói lại, bị đánh cũng chẳng có ai biết.Chậc."

Việc này cậu không nói cho người bạn bên cạnh cậu đây thì thôi, cậu cũng không nói cho người lớn à?"

Phí Lập dùng sức nhéo má cậu, nhéo cho Tăng Lý nước mắt lưng tròng, nhưng hắn cũng không dùng sức quá lớn.

"Cậu nhỏ thế này, lại còn trông rõ xinh đẹp, nếu mà bị mấy tên du côn kia nhìn trúng thì cậu làm thế nào?

Còn nữa, hai cậu đánh lại người ta không?

Chạy kịp không?"

Tăng Lý mở to đôi mắt ướt sũng phản bác nói: "Chạy được."

"Cậu chạy được một lần, lần sau có chắc chắn sẽ chạy được không?

Nếu người ta ra tay bất ngờ thì cậu định làm thế nào?

Hửm?"

Phí Lập buông má cậu ra, ôm lấy Tăng Lý, quay đầu hỏi cậu, "Hỏi cậu đấy, cái thân hình gầy gò ốm yếu này của cậu, nếu mấy tên du côn kia mà nhìn trúng cậu, trói cậu mang về nhà làm vợ, vậy cậu làm thế nào?"

Hắn cũng không biết bản thân mình vì sao, đột nhiên lại muốn hỏi vấn đề này.Tăng Lý bị dọa sợ hết hồn, ngập ngừng nói: "Chắc, chắc không đâu... tôi, tôi là con trai mà."

Phí Lập búng trán cậu một cái, nói: "Sao cậu biết con trai không thể thích con trai?"

Hắn kéo Tăng Lý, vừa đi vừa nói, dọa dẫm cậu: "Tôi nói với cậu nhé, anh không lừa cậu đâu, mấy tên côn đồ kia, bụng người nào người nấy to đùng, đầu người nào người nấy trọc lóc, vừa xấu vừa già, cẩn thận cậu bị bọn họ bắt về, cả đời này phải làm vợ của bọn họ."

Tưởng Tu Vũ: "......"

Sao cứ cảm thấy cái người này chỉ đang muốn tìm cớ để chấm mút thế không biết.Tăng Lý bị dọa sợ, đầu óc căng thẳng, lén lút nhìn Phí Lập, sợ hãi nói: "Hả...."

Phí Lập cảm thấy thỏ nhỏ thật sự rất dễ thương, hắn cười nhéo mũi cậu, nói: "Ông đây trêu cậu thôi, tôi nói là cậu tin à?"

Tăng Lý rụt cổ, mặc hắn nhéo mũi mình, dù sao cũng không đau.Wtp Mật Kết
Tăng Lý ngoan ngoãn ngước mắt nhìn Phí Lập, trong đôi đồng tử màu nâu mơ màng, rất nghiêm túc nói, "Cậu lừa tôi... cũng chẳng có lợi ích gì."

Phí Lập ngẩn ra, sau đó chuyển ánh mắt, buông Tăng Lý ra, xoa xoa mũi, nói: "Không có lợi ích gì."

Hắn dừng lại một chút, nhét tay vào túi quần, đi đằng trước, đầu cũng không thèm quay lại nói: "

Sau này tôi vẫn sẽ đi cùng hai cậu về nhà, bảo vệ cậu, được không?"

Tăng Lý: "Nhưng mà..."

Cậu không cần đánh bóng à?Phí Lập ngắt lời cậu: "Không nhưng nhị gì hết, ông đây tự nguyện."

Tăng Lý bèn không nói gì nữa, nhỏ giọng nói cảm ơn.Wtp Mật Kết
Chẳng được bao lâu, Phí Lập người đi đằng trước đột nhiên quay lại, Tăng Lý không biết hắn vì sao lại đứng trước mặt, cậu hơi lúng túng, nhưng cứ cảm thấy tâm trạng của Phí Lập bây giờ rất tốt, hắn sán đến cạnh cậu, nói: "Đột nhiên tôi cảm thấy cậu khá là may mắn."

Tăng Lý: "?"

"Cậu xem tôi vừa đẹp trai, tóc lại nhiều, dáng đẹp, đúng không."

Phí Lập tự khen mình chẳng thấy xấu hổ, "Cậu nói xem cậu làm cô vợ nhỏ của tôi, cậu có thấy may mắn không?

Hửm?"

Tăng Lý: "....."

Hắn đúng là...

đầu, hơi có cấn đề đúng không?19/06/2022
 
Back
Top Bottom