Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đam Mỹ- Hoàn] Tái Hôn - Cửu Lục

[Đam Mỹ- Hoàn] Tái Hôn - Cửu Lục
Dam My Hoan Tai Hon Cuu Luc


Bên ngoài là một ngày trời xanh biếc tuyệt đẹp, bầu trời xanh ngắt phủ lên những núi băng trắng khổng lồ.

Còn xung quanh những núi băng trắng ấy lại là biển xanh thẳm mênh mông không thấy bờ.Lên bờ xong, Thê Nam chuyên tâm chụp ảnh.

Phương Ngôn đi theo bên cạnh nói rằng khi về sẽ cho ông bà ngoại xem, rửa nhiều tấm treo trong nhà.Trong lòng Thê Nam thầm nghĩ, anh cũng sẽ chụp nhiều một chút mang về cho Triều Ngạn Ninh xem.Trên tảng băng trôi nhìn thấy mấy chú chim cánh cụt nhỏ, đứng ở mép chuẩn bị xuống nước, Thê Nam bỗng nhớ đến lần đầu gặp Triều Ngạn Ninh.

Khi ấy thằng bé trông thì ngoan ngoãn, thật ra lại rất nghịch, có thể chạy thì chẳng chịu đi, có thể nhảy thì chẳng chịu ngồi, đôi chân nhỏ chạy ào tới nhào vào người anh, rồi gọi giòn tan "anh Nam".Tiếng "anh Nam" trong trẻo ấy khiến lòng Thê Nam khi ấy tê ngứa.

Đến tận bây giờ mỗi lần nhớ lại, tim anh vẫn mềm đi.Sau khi lên bờ chơi mấy tiếng, trưa đến họ chèo thuyền kayak tham quan.

Sau mười hai giờ thì trời dần âm u.

Những cảnh nắng Thê Nam đã chụp đủ, còn cảnh khi trời âm u thì chưa.

Ánh sáng lúc này lại vừa vặn, có lẽ sẽ chụp được những khung hình khác biệt.Phương Ngôn chèo thuyền kayak chán rồi nên tập trung ở trên bờ xem chim cánh cụt và hải cẩu.Thê Nam cùng hai nhiếp ảnh gia và Tang Dịch Minh chia nhau ngồi hai chiếc thuyền kayak chèo ra ngoài.Họ dự định thực hiện một chuyến du ngoạn khác để chụp một số tảng băng nổi gần và động vật trên đó.Thê Nam và Hồ Dương ngồi chung một chiếc thuyền kayak, còn nhiếp ảnh gia Trương Việt Bân thì đi cùng Tang Dịch Minh một chiếc khác.

Khi hai thuyền chèo ra thì vẫn đi song song với nhau.Thê Nam cách một đoạn hỏi Tang Dịch Minh: "Không phải anh nói chuyến Nam Cực lần này không chỉ để chụp ảnh, mà là để cầu hôn sao?

Định khi nào thì mở lời đây?"

Thê Nam vừa hỏi, hai nhiếp ảnh gia kia cũng bắt đầu hùa theo, hỏi Tang Dịch Minh tính thế nào, để họ còn biết đường mà phối hợp.Tang Dịch Minh thong thả đưa mái chèo vừa đáp: "Tôi đang tìm phong cảnh đẹp hơn, địa điểm thích hợp hơn."

Thê Nam nói chuyện với Tang Dịch Minh nhưng máy ảnh trong tay không ngừng bấm, nửa người nghiêng hẳn ra mũi thuyền, tìm góc chụp đàn chim cánh cụt con phía xa.

Vượt qua một tảng băng nổi rồi rẽ ngoặt, trước mắt lại hiện ra khung cảnh khác lạ.Đi lòng vòng mấy vòng, Thê Nam và Hồ Dương chụp xong thì quay về trước, còn Tang Dịch Minh và nhiếp ảnh gia kia mãi vẫn không thấy bóng dáng.Phương Ngôn tìm khắp nơi gọi Tang Dịch Minh.

Thê Nam trấn an cậu đừng sốt ruột, rồi cả hai đứng trên cao đảo mắt nhìn quanh.Băng trôi lớn nhỏ dập dềnh khắp nơi, chắn ngang tầm mắt, đứng ở đâu cũng có vô số khoảng chết.

Thuyền kayak cũng nhiều, vậy mà vẫn không thấy thuyền của Tang Dịch Minh đâu.Trên đầu, trời ngày càng âm u, Phương Ngôn càng lúc càng lo lắng bất an, cách vài phút lại hỏi Thê Nam mấy giờ rồi.Thê Nam dẫn Phương Ngôn ngồi lên thuyền, lại vòng thêm một vòng nữa, vẫn không thấy người.

Nghĩ bọn họ có lẽ đã quay về, anh lại chèo trở về bờ, nhưng trên bờ vẫn chẳng có ai.Có hai người đàn ông Nga vừa chèo thuyền xong lên bờ.

Thê Nam nghe hiểu được chút tiếng Nga, đại khái hiểu bọn họ nói có hai người Trung Quốc đi thuyền kayak đâm phải băng trôi nên thuyền bị lật, cả hai đều rơi xuống biển.Thê Nam vội vàng chạy đến chặn họ lại, hỏi đặc điểm của hai người Trung Quốc rơi xuống biển rồi lại hỏi tình hình bây giờ thế nào.Tiếng Nga của Thê Nam là học lỏm từ một người bạn ở Hắc Hà.

Vốn từ ít ỏi, chỉ nghe hiểu được chút ít chứ không biết nói.

Hai bên không biết ngôn ngữ của nhau, anh đành vừa đoán vừa ra hiệu bằng cả tay lẫn chân.Người Nga hiểu được Thê Nam muốn hỏi gì, nhưng họ cũng không biết hai người Trung Quốc rơi xuống kia là ai vì hầu như mọi người đều mặc giống nhau.

Áo khoác đỏ do công ty du thuyền phát, tất cả đều mặc quần màu đen chống nước và ủng chống nước.

Họ lại còn đeo kính râm, nên chẳng thể miêu tả cụ thể được, chỉ biết là hai người Trung Quốc.Thật ra người Nga còn nói hai người kia không sao.

Ai cũng mặc áo phao, mà thuyền kayak chèo bằng tay nên cũng không nhanh.

Họ chỉ vì mải chụp ảnh nên quên điều khiển hướng mới lật thuyền.

Hai người đã được người cứu hộ gần đó kéo lên, người không sao cả.Người Nga còn bảo rằng những người bạn đồng hành của họ còn cởi quần áo và bơi dưới biển mà cũng không sao, nên không cần phải lo lắng đâu.

Nhưng những câu ấy Thê Nam đều không nghe hiểu.Thê Nam và Phương Ngôn lại leo lên kayak.

Hai người chèo nhanh, vừa chèo vừa gọi to tên Tang Dịch Minh và nhiếp ảnh gia kia.Thuyền rẽ trái rẽ phải, vòng qua mấy tảng băng nổi.Tang Dịch Minh nghe thấy tiếng Phương Ngôn gọi, từ tảng băng nổi bên kia đáp lại một tiếng, cũng gọi lớn tên Phương Ngôn.Cuối cùng cũng nghe thấy tiếng vọng, Thê Nam nhanh chóng chèo xuồng vòng qua tảng băng phía sau nhìn thấy hai người vẫn đang chụp ảnh.

Nhìn mái tóc ướt sũng của Tang Dịch Minh thì biết ngay người rơi xuống biển chính là họ."

Vừa rồi hai người rơi xuống biển à?"

Thê Nam hỏi."

Không sao, không cần thận nên lật thuyền thôi."

Tang Dịch Minh kéo lớp đồ chống nước bó sát cổ, "Ngoài tóc ướt ra thì người không bị nước vào."

Hai chiếc kayak từ từ áp lại gần nhau, Phương Ngôn cũng thở phào yên tâm."

Không sao đâu, đừng lo."

Tang Dịch Minh mỉm cười an ủi, chìa tay ra muốn vỗ Phương Ngôn.Nhưng khoảng cách còn hơi xa, Tang Dịch Minh không với tới.Thấy bọn họ không sao, Thê Nam lại giơ máy ảnh đeo trên cổ lên, định chụp thêm vài tấm khác.

Vừa bấm được mấy tấm núi tuyết, thì nghe người bên cạnh nói:"Tang Dịch Minh, không phải anh nói muốn cầu hôn em ở Nam Cực sao?

Nhanh lên đi, ngay bây giờ luôn."

Tang Dịch Minh ngẩng đầu nhìn trời: "Trời đang âm u mà."

"Không cần biết là trời âm u hay trời nắng, có gió hay có sóng.

Ngay bây giờ, anh mau cầu hôn đi.

Em biết anh luôn mang theo nhẫn đính hôn bên người mà, mau lấy ra đi."

Cuối cùng cũng đến màn cầu hôn, Thê Nam lập tức chĩa máy ảnh về phía hai người.

Anh tất nhiên phải giúp họ ghi lại khoảnh khắc này, còn chuẩn bị mang về cho ông bà ngoại xem thật kỹ nữa.Trong ống kính, hai nhân vật chính lúc này trong mắt chỉ có đối phương.

Tang Dịch Minh loay hoay hồi lâu mới lấy được hộp nhẫn từ túi áo bên trong ra.Những đám mây xám nặng nề trên đầu bị gió thổi tan, bầu trời nhanh chóng sáng trong.

Hai nhân vật chính đang dưới trời xanh mây trắng nói lời thề đẹp nhất.Tang Dịch Minh vốn là người ít bộc lộ cảm xúc, vậy mà lúc này mắt cũng đỏ hoe, Thê Nam còn đặc biệt chụp cho anh một tấm cận cảnh."

Ngôn Ngôn, em có nguyện ý kết hôn với anh một lần nữa không?

Lần này chúng ta sẽ sống thật tốt, sống cả một đời."

Phương Ngôn tháo găng tay, đưa tay về phía Tang Dịch Minh, lắc ngón tay: "Mau đeo cho em đi, kẻo lát nữa rơi xuống biển mất."....Cảnh cầu hôn của Tang Dịch Minh, Thê Nam xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần.

Trên thuyền vẫn chẳng có tín hiệu, nếu không thì cho dù bên kia Triều Ngạn Ninh có là nửa đêm, anh cũng nhất định sẽ gửi cho cậu xem.Mấy ngày sau, ngoài việc chụp hình như thường lệ, Thê Nam còn đặc biệt chụp cho hai người kia bộ ảnh du lịch cưới.Ban đầu Thê Nam không thấy gì, chưa được nửa ngày đã thấy không ổn.

Hai người kia trước mặt anh hoàn toàn không hề kiêng kỵ, dính lấy nhau từ sáng tới tối.

Thê Nam cảm giác trong miệng mình ngập tràn 'cơm chó'.

Lúc nào anh cũng phải nhét sẵn vài quả quýt trong túi, thỉnh thoảng bóc một múi bỏ vào miệng để át bớt mùi 'cơm chó'.Anh nhớ Triều Ngạn Ninh, liên tục lấy điện thoại ra xem có tin nhắn nào của cậu không, nhưng vẫn chẳng có tín hiệu.Đến giao thừa, họ cũng ở trên thuyền.

Buổi tối, điện thoại Thê Nam rốt cuộc cũng có chút sóng, máy rung mãi, toàn là tin nhắn chưa đọc.Phần lớn đều là tin nhắn Triều Ngạn Ninh gửi.

Theo thứ tự thời gian thì hầu như ngày nào cũng có mấy tin từ sáng đến tối.

Ngoài tin nhắn còn có rất nhiều video Triều Ngạn Ninh quay.

Cảnh bình minh buổi sớm, gió thổi ngoài cửa sổ, các kiểu ảnh tự chụp ở nhiều nơi, bữa trưa trong văn phòng, thậm chí nhìn thấy chú mèo con bên đường cũng quay một đoạn video, rồi lời chào buổi sáng, buổi tối...Trong đó có mấy tin khá dài, Triều Ngạn Ninh kể cậu đi ăn với một đối tác, con trai của đối tác cũng đến.

Sau đó người này cứ bám riết lấy cậu hẹn ăn cơm.

Cậu từ chối thì không chịu, còn tặng hoa tặng quà, nhưng đều bị Đường Cát chặn lại.Không biết tên kia là loại quái gở gì, lại dám gửi cho cậu ta ảnh dâm uế của mình.

Triều Ngạn Ninh lấy ảnh đó gửi thẳng cho bố hắn ta, rồi cắt đứt toàn bộ hợp tác với đối tác kia.Người đó bị bố đánh mấy trận, rụng mất hai cái răng, cuối cùng phải nhận sai xin lỗi.Triều Ngạn Ninh coi như chuyện cười mà kể lại cho Thê Nam nghe, còn đòi khen mình rất ngoan.Nhân lúc có tín hiệu, Thê Nam vội bấm gọi Triều Ngạn Ninh, nhưng bên kia mãi không bắt máy, đến khi gọi lại thì đã mất sóng.Thê Nam cầm điện thoại sang phòng của Phương Ngôn, lúc ấy Phương Ngôn đang gọi điện cho bà ngoại.

Thê Nam ghé vào nói chuyện với bà ngoại vài câu.Hai đầu sóng đều không rõ, nhưng từ những đoạn đứt quãng cũng có thể đoán được nội dung.

Ông bà ngoại đang ở quê, chỉ nghe tiếng ồn ào náo nhiệt bên kia là biết rất đông vui, còn xen lẫn cả tiếng đánh mạt chược.

Bà ngoại hỏi bọn họ ăn có ngon không, ngủ có yên không, có mệt không, bao giờ thì về.Điện thoại bật loa ngoài, Thê Nam nói chuyện với bà ngoại, một câu tiếng phổ thông một câu tiếng địa phương.Cúp máy bà ngoại xong, anh mượn điện thoại của Phương Ngôn gọi cho Triều Ngạn Ninh nhưng cũng không gọi được.Về phòng mình, Thê Nam nằm trên giường ngẩn người, không biết Tết năm nay Triều Ngạn Ninh sẽ trôi qua thế nào.Mà tết năm nay của Triều Ngạn Ninh không yên ổn chút nào, cậu ở trong bệnh viện đón Tết.

Cậu thay chú Ba và chú Cảnh đi gửi quà Tết cho các trưởng bối, nhưng ở Cảng Thành trời trở lạnh lại mưa tuyết, trên đường kẹt xe, cậu bị một chiếc xe mất lái đâm phải.

May mà không nghiêm trọng, chỉ khâu mấy mũi trên đầu.Chú Ba với chú Cảnh vừa nghe tin thì hoảng hồn, bắt Triều Ngạn Ninh ở lại bệnh viện vài hôm để dưỡng vết thương.

Bữa cơm tất niên cũng mang thẳng vào bệnh viện ăn."

Chú Ba, chú Cảnh, mấy giờ rồi?"

"Tám giờ rồi."

"Anh Nam có gửi tin nhắn cho cháu không?"

Triều Ngạn Ninh hỏi."

Có một cuộc gọi nhỡ, lúc bác sĩ khâu cho cháu thì nó gọi, tụi ta không để ý nên lỡ mất," chú Ba nói, "sau đó gọi lại thì không được, chắc là mất tín hiệu, chú đã nhắn cho nó rồi."

"Không nói cháu đang ở bệnh viện chứ?"

Triều Ngạn Ninh không muốn Thê Nam lo lắng ngay ngày Tết."

Không hề nói."

Ngạn Ninh đưa tay lên đầu, chỉ thấy lạnh ngắt, chạm ngay vào miếng băng gạc, đau đến mức hít mạnh một hơi.

Lần mò sang sau gáy mới chợt nhận ra, tóc mình đã bị cạo sạch.Hôm khâu vết thương, bác sĩ đã cạo tóc, sau đó chú Ba thấy cạo lem nhem lại cạo thêm lần nữa.

Thế là bây giờ cậu hoàn toàn trọc lốc."...Thôi được, không có tóc thì không có tóc đi."

Triều Ngạn Ninh lẩm bẩm, rồi vẫn không nhịn được lại đưa tay xoa lên đỉnh đầu một lần nữa.Mãi đến mùng Ba, cậu vất vả lắm mới gọi được cho Thê Nam.

Âm thanh trong điện thoại rè rè, chẳng nghe rõ, mỗi người đều nói vài câu, tưởng rằng đối phương nghe được chút ít."

Anh vừa mới chụp được cả một đàn cá."

Thê Nam nói."

Anh ơi, em nhớ anh."

Trên giường bệnh, Triều Ngạn lại xoa cái đầu nhẵn bóng, cạo ngắn đến mức chẳng còn gì, giống hệt một hòa thượng.Trong lòng cậu nghĩ, không biết anh Nam có thích đầu trọc không.

Đợi đến khi anh Nam về, chắc tóc mình cũng mọc dài thêm chút rồi.Thê Nam: "Nam Cực đang có tuyết rơi."

Triều Ngạn Ninh: "Anh, chỗ em đang mưa."

Thê Nam: "Chúc mừng năm mới, dù hơi muộn một chút."

Triều Ngạn Ninh: "Anh, năm mới vui vẻ.

Em vừa ăn cơm xong, chú Cảnh nấu ngon lắm...

Em bị trọc đầu rồi."

Triều Ngạn Ninh nói hết chuyện này đến chuyện khác một hồi lâu, bên kia Thê Nam chỉ nghe rõ được một câu ——Em ấy trọc đầu rồi, là chú Ba cạo.Hết chương 57.

Xếp chữ gõ lạch cạch: Góc nhỏ đu Danmei
 
[Đam Mỹ- Hoàn] Tái Hôn - Cửu Lục
Dam My Hoan Tai Hon Cuu Luc


Chuyến hành trình Nam Cực kết thúc.

Trước khi về nước, họ dừng lại ở khách sạn nghỉ ngơi hai ngày, vừa lấy lại sức vừa tranh thủ mua ít quà cho gia đình và bạn bè.Lịch trình của sáu người không giống nhau, nên cũng chẳng đi chung.

Phương Ngôn với Tang Dịch Minh cả ngày chẳng thấy bóng dáng, chắc là ra ngoài hẹn hò rồi.

Hai nhiếp ảnh gia thì đi chụp hình.

Thê Nam mấy đêm trước ngủ không ngon, những thứ cần đều nhờ Phương Ngôn mua giúp, còn anh thì ở khách sạn ngủ.Vừa mới nhét được một bên nút tai ngủ thì chuông cửa đã vang lên.Thê Nam tưởng Phương Ngôn đã về, đi tới cửa nhìn qua mắt mèo theo thói quen.Người đàn ông ngoài cửa rất cao, trên đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai đen, ánh mắt nóng rực nhìn thẳng vào mắt mèo.

Dường như biết trong phòng có người đang nhìn mình, còn mỉm cười một cái về phía mắt mèo.Thê Nam còn chưa kịp phản ứng thì đã xoay nắm cửa mở ra, một bóng người mang theo áp lực mạnh mẽ từ khe cửa chen vào, đè lên người anh.

Ngay sau đó khoang mũi tràn ngập mùi hương quen thuộc đã nhớ nhung bao ngày, một đôi tay siết chặt ôm lấy anh."

Anh Nam..."

Triều Ngạn Ninh gọi sát bên tai, tiếng gọi vang trong tai Thê Nam, từng lớp từng lớp như sóng vỗ dội vào.Trước khi tới đây, Triều Ngạn Ninh không nói trước với Thê Nam.

Nửa tiếng trước hai người còn đang nhắn tin, Thê Nam kể cho cậu nghe thời tiết và đồ ăn ở Argentina.

Triều Ngạn Ninh trả lời rằng cậu cũng muốn ăn, Thê Nam bảo lần sau sẽ đưa cậu cùng đi."

Em đến sao không nói với anh trước một tiếng?"

"Muốn ăn cơm với anh, muốn gặp anh."

Khoảng thời gian này, họ gần như không liên lạc được.

Triều Ngạn Ninh ngủ cũng chẳng yên, nửa đêm thường giật mình tỉnh dậy, cầm điện thoại xem có tin nhắn của Thê Nam hay không.

Thỉnh thoảng cậu còn xuất hiện ảo giác, luôn cảm giác điện thoại mình vừa reo lên.Hai người ôm nhau như vậy có chút nóng, Thê Nam buông tay, tháo mũ lưỡi trai trên đầu Triều Ngạn Ninh xuống.

Tóc cậu đã mọc ra một lớp tơ xanh, nhưng vẫn có thể thấy rõ da đầu.Thê Nam xoa lên đầu cậu một cái.

Nhớ lại cuộc gọi đứt quãng kia, Ngạn Ninh nói mình bị trọc đầu, là chú Ba cạo.Anh đang định hỏi sao lại phải cạo tóc, thì đã nhìn thấy phía sau tai phải của Ngạn Ninh có một vết sẹo trông còn rất mới."

Chỗ này là thế nào?"

Sắc mặt Thê Nam lập tức thay đổi.

Lý do vì sao phải cạo tóc bây giờ anh cũng chẳng cần hỏi nữa, nguyên nhân đã rõ ràng."

Trước Tết có một trận mưa tuyết, trên đường xảy ra một vụ tai nạn xe nhỏ, đầu em bị mảnh kính cắt trúng, phải khâu mấy mũi."

Triều Ngạn Ninh thật thà thú nhận."

Tai nạn khi nào?"

Thê Nam muốn đưa tay chạm vào, nhưng nhìn vết thương đỏ ửng nên chỉ dám chạm nhẹ qua khoảng không."

Hôm 30 Tết, thật quá xui xẻo.

Tết năm nay chẳng được yên ổn, chú Ba với chú Cảnh nấu cơm tất niên xách vào bệnh viện cho em ăn."

Giờ đây gặp lại người, Triều Ngạn Ninh đem hết ấm ức tuôn ra.

Cậu ôm chặt Thê Nam kể rằng lúc ấy mình sợ chết đi được, may mà phản ứng nhanh nên xoay vô lăng mấy vòng.

Nếu không nhanh thì không đơn giản chỉ khâu mấy mũi thế này.Cậu tự mình kể còn thấy sợ, Thê Nam nghe lại càng sợ hơn.Triều Ngạn Ninh không phải cố tình muốn dọa anh.

Cậu chỉ muốn được an ủi một chút, nhưng nhìn sắc mặt Thê Nam càng lúc càng khó coi nên lập tức đổi chủ đề."

Anh, em để đầu đinh có đẹp không?"

Thê Nam lại xoa lên mái tóc ngắn của cậu, bàn tay chà nhẹ bên tai.

Tóc ngắn đi, đường nét xuất sắc trên gương mặt của Triều Ngạn Ninh càng lộ rõ."

Đẹp, đẹp chết đi được."

Thê Nam ôm lấy đầu cậu hôn một cái."

Chú Ba còn bảo để người ta cạo cho em cái hình trên đầu ấy."

Triều Ngạn Ninh nghiêng cổ, má cọ vào lòng bàn tay Thê Nam, "Nhưng bị chú Cảnh ngăn lại rồi."

Video cầu hôn của Tang Dịch Minh mà Thê Nam quay đã gửi cho cậu xem.

Lần này Triều Ngạn Ninh đến với chiếc nhẫn giấu sẵn trong túi quần.Cậu không phải muốn ganh đua với Tang Dịch Minh hay Phương Ngôn, mà đây vốn là chuyện cậu đã quyết định từ trước.

Nếu không phải vì nhẫn làm chậm, thì chắc chắn trước khi Thê Nam đi, cậu đã đeo vào tay anh rồi.

Một ngày cậu cũng không muốn chờ thêm.Chú Ba và chú Cảnh biết cậu muốn cầu hôn, nên dạo gần đây hết lòng bày mưu tính kế, còn cùng cậu diễn thử mấy lần.Trước ngày xuất phát, chú Ba còn gọi một nhà tạo mẫu tóc tới, nói là muốn thiết kế cho Triều Ngạn Ninh một kiểu tóc mới.Triều Ngạn Ninh lúc đó sờ lên lớp tóc ngắn dính sát da đầu mình, nói: "Chú Ba, tóc cháu ngắn dính sát da như thế này, còn tạo kiểu gì nữa."

Chú Ba kéo nhà tạo mẫu tóc tới, phất tay một cái: "Có thể cạo thêm họa tiết gì đó trên tóc cháu, phải ngầu một chút."

Nhà tạo mẫu tóc còn đưa ra sẵn mấy mẫu, lật từng tấm cho Triều Ngạn Ninh xem.

Tất cả đều là kiểu đầu đinh ngắn, hai bên hoặc sau gáy cạo thành các hình dáng và hoa văn khác nhau.Triều Ngạn Ninh xem xong, khóe miệng không khỏi giật giật.Chú Cảnh thấy vậy, tốt bụng tiễn nhà tạo mẫu tóc đi.

Triều Ngạn Ninh mới nói: "Chú Ba, cái thẩm mĩ của chú ... hồi đó rốt cuộc làm sao theo đuổi được chú Cảnh vậy?"

"Hê... thẩm mĩ của chú thì làm sao?" chú Ba không phục.Từ hồi trai trẻ cho đến tận bây giờ, Triều Tam vẫn luôn tự tin mình đẹp trai.

Hồi còn trẻ là chàng thanh niên khôi ngô, về già cũng là một ông chú phong độ.Ông vỗ vỗ cánh tay Kha Cảnh: "Em nói với nó đi, bao năm nay thẩm mĩ của anh có bao giờ lệch đâu.

Anh đi đâu mặc gì dùng gì, món nào chẳng hợp với em nhất, đúng không?"

Kha Cảnh không nỡ nói thẳng.

Lần đầu gặp Triều Tam, ông ta trông như một người tị nạn.

Hai mươi mấy tuổi, mặc cái áo ba lỗ xám xịt của ông già, tóc dài che tai che mắt.

May mà có gương mặt kia gánh được, nên dễ khiến người ta bỏ qua bộ dạng khó tả ấy.Chỉ cần nhìn ánh mắt chú Cảnh, Triều Ngạn Ninh đã đoán được ông đang nghĩ gì.

Cậu cười, nghiêng người tựa vào sofa."

Chú Ba, bao nhiêu năm nay, tất của chú đều do chú Cảnh chọn, ra khỏi cửa lúc nào mà chẳng là chú Cảnh giúp chú chọn quần áo.

Ngay cả độ dài tóc cũng do chú Cảnh quyết định."

Chú Ba đưa tay gãi sống mũi.

Ông biết những gì Triều Ngạn Ninh nói đều đúng, bản thân cũng nghĩ thế, nhưng miệng vẫn không chịu nhận, lầm bầm nửa ngày.

Cuối cùng ông vẫn thấy tiếc vì Triều Ngạn Ninh không chịu cắt kiểu đầu theo ý mình.–Triều Ngạn Ninh né tránh chuyện cầu hôn của mình, chỉ nói chú Ba muốn cậu cắt kiểu tóc mới, Thê Nam nghe vậy thì cười nửa ngày.Trong lúc hai người đang trò chuyện, nhân viên phục vụ gõ cửa, chỉ vào chiếc vali ngoài hành lang rồi hỏi có phải của họ không.Thê Nam nhận ra ngay đó là vali của Triều Ngạn Ninh.

Cậu đã vào phòng hơn nửa tiếng rồi, vậy mà vali vẫn bị bỏ quên ngoài hành lang.Triều Ngạn Ninh chỉ mải nghĩ đến Thê Nam nên quên luôn vali.

Cậu cảm ơn nhân viên phục vụ rồi kéo vali vào phòng.Hai người cùng nhau xuống nhà hàng ăn tối, rồi đi dạo trên phố, không ở ngoài lâu mà cùng nhau quay lại khách sạn.

Bây giờ hai người chỉ muốn ở cạnh nhau, mọi cảnh đẹp xung quanh đều chẳng lọt vào mắt."

Có thể chạm nước không em?"

Thê Nam sờ lên vết sẹo trên đầu Triều Ngạn Ninh."

Được rồi, đã tháo chỉ nên không sao nữa."

Triều Ngạn Ninh nói."

Vậy em vào tắm trước đi, ngồi máy bay lâu chắc cũng mệt rồi, tắm xong ngủ sớm một chút."

Một câu "ngủ sớm chút" của Thê Nam thôi, cũng khiến môi lưỡi Triều Ngạn Ninh khô.

Cậu lấy quần áo rồi vào phòng tắm, còn hỏi Thê Nam có muốn cùng tắm không.

Thê Nam đang mải nhắn tin nên bảo cậu tắm trước.Chiếc quần mà Triều Ngạn Ninh cởi ra vắt ở mép giường, Thê Nam gửi xong tin nhắn xong tiện tay cầm lên định đặt sang ghế sofa bên cạnh.

Không ngờ vừa nhấc lên thì trong túi quần của Triều Ngạn Ninh rơi ra một chiếc hộp đen nhỏ, bao bì tinh xảo.Chỉ nhìn thấy chiếc hộp đó, Thê Nam đã đoán được bên trong là nhẫn.Thê Nam không chút chần chừ, mở hộp nhẫn, cầm lấy chiếc nhẫn ngắm kỹ.

Mặt trong vòng nhẫn khắc hình con rắn nhỏ ngậm một bông hồng đỏ, bên trên là chữ viết tắt họ của anh và Triều Ngạn Ninh.Thê Nam biết cái nào là của mình, đeo lên vừa khít lên ngón tay.

Anh giơ tay lên soi dưới ánh đèn nhìn rất lâu, mặt nhẫn lấp lánh ánh sáng.Triều Ngạn Ninh tắm xong bước ra, thấy Thê Nam đang đeo chiếc nhẫn trên tay, còn giơ tay lên ngắm.

Trong đôi mắt anh tràn đầy nụ cười rạng rỡ chẳng thể giấu.Thấy Triều Ngạn Ninh đi ra, Thê Nam hỏi cậu: "Nhẫn của em đã thử chưa?"

"Thử rồi."

Thê Nam giơ bàn tay đang đeo nhẫn về phía cậu, ngoắc nhẹ: "Lại đây, để anh đeo cho em."

Triều Ngạn Ninh trên người chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm quanh eo, nằm sấp trên giường, cả mảng cơ lưng căng chặt.

Lòng bàn tay nâng lấy bàn tay đang đeo nhẫn của Thê Nam, hôn một cái lên ngón áp út của anh."

Anh à, em còn chưa cầu hôn mà."

Triều Ngạn Ninh đã nghĩ kỹ nghi thức cầu hôn.

Ngày mai muốn tìm cách đưa Thê Nam ra ngoài, để cậu có thể chuẩn bị phòng thật đẹp.

Nhà hàng cậu cũng đã đặt rồi, chính là nơi Thê Nam từng nhắc đến.

Hoa tươi từ tiệm cũng sẽ được đưa tới đúng giờ, trong nhà hàng sẽ vang lên bản nhạc piano.Cậu đã nghĩ đến rất nhiều tình huống, chỉ không ngờ nhẫn lại bị Thê Nam nhìn thấy trước.Trên đường đi, cậu cứ lo mất nhẫn, để trong vali thì không yên tâm, suốt dọc đường đều mang theo bên mình.

Tay luôn cắm trong túi quần, ngay cả khi ngủ trên máy bay, cũng nắm chặt hộp nhẫn không buông.Đến trước cửa phòng khách sạn, chiếc hộp ấy đã bị bàn tay cậu làm ấm.Nghe vậy, Thê Nam ngồi thẳng người, rất phối hợp: "Vậy em cầu hôn đi, anh tháo nhẫn xuống trước nhé?"

"Đừng mà anh, đừng tháo."

Vì quá gấp, giọng Triều Ngạn Ninh cũng thay đổi.

Cậu nắm chặt tay Thê Nam không buông, sợ chỉ chậm một giây thôi Thê Nam sẽ thật sự tháo nhẫn xuống.Đã đeo vào rồi, thì không còn lý do gì để tháo ra."

Chú Ba nói rồi, đã đeo vào mà tháo xuống thì không may.

Không tháo, không được tháo, anh phải đeo cho chắc, cả đời này cũng đừng hòng tháo xuống."

Nói xong, Triều Ngạn Ninh còn đẩy chiếc nhẫn trên ngón áp út của Thê Nam sát thêm vào gốc ngón."

Được, không tháo, sau này cũng không tháo."

Triều Ngạn Ninh hôn liên tục lên ngón tay Thê Nam.

Cậu kể kế hoạch cầu hôn của mình.

Cho dù không có một nghi thức trọn vẹn, Triều Ngạn Ninh vẫn kích động đến mức ngón tay run lên.Trong lòng Thê Nam cũng chẳng bình tĩnh hơn cậu là bao.

Nghi thức không thể thiếu, anh cầm chiếc nhẫn còn lại trong hộp, vừa hôn đáp lại Triều Ngạn Ninh, vừa hỏi:"Tiểu Ninh, từ nay đừng làm em trai anh nữa, chúng ta kết hôn nhé?"

Triều Ngạn Ninh luôn nhìn vào mắt Thê Nam, cậu có thể thấy rõ ràng trong mắt anh chỉ có mình cậu.Thê Nam cũng nhìn lại Triều Ngạn Ninh, mắt Triều Ngạn Ninh lập tức đỏ lên.

Thê Nam đau lòng hôn lên khóe mắt cậu:"Đổi thành anh cầu hôn em được không?

Về sau sẽ không để em phải chờ nữa, cũng sẽ không để em phải sợ nữa, càng không cần phải lén lút nhìn.

Chúng ta quang minh chính đại bước về phía trước.

Bây giờ không có đầy đủ như trong kế hoạch cầu hôn của em, không có hoa tươi, không có bữa tối đầy ánh nến, không có âm nhạc, cũng không có người chứng kiến, nhưng sau này anh sẽ bù cho em từng thứ một.

Tiểu Ninh, kết hôn với anh nhé?"

Mỗi chữ Thê Nam nói đều vang vọng trong tai Triều Ngạn Ninh, đập mạnh vào ngực rồi lại dội ngược trở về."

Kết..."

Đầu ngón tay Triều Ngạn Ninh đều tê dại, cổ họng nghẹn lại chỉ thốt ra được một chữ.

Cậu vội đưa tay lên trước Thê Nam, ra hiệu anh mau đeo cho mình.Thê Nam cầm chiếc nhẫn, chậm rãi lồng vào ngón áp út của Triều Ngạn Ninh, từ đầu ngón đẩy dần vào tận gốc: "Kết, về nhà là kết hôn luôn."

Tác giả có lời muốn nói:
Chúc các bảo bối Thất Tịch vui vẻ nha~Hết chương 58.

Xếp chữ gõ lạch cạch: Góc nhỏ đu Danmei
 
[Đam Mỹ- Hoàn] Tái Hôn - Cửu Lục
Dam My Hoan Tai Hon Cuu Luc


Chưa gì Thê Nam đã thích sờ tóc Triều Ngạn Ninh.

Chỉ cần Triều Ngạn Ninh ngồi cạnh anh, bàn tay anh lại đặt lên đỉnh đầu hoặc sau gáy cậu, cứ xoa lên xoa xuống.Triều Ngạn Ninh nằm sấp trên giường.

Cậu vẫn đang ngắm chiếc nhẫn trên tay mình, cảm thấy Thê Nam xoa đủ rồi mới ngẩng cổ lên: "Anh à, anh xoa em thế này, cảm giác như đang vuốt chó vậy."

Thê Nam lại xoa thêm vài cái trên đầu cậu: "Thế à?

Sờ em còn thích hơn cả Đại Tuấn."

Mái tóc ngắn lởm chởm hơi chích vào lòng bàn tay, sờ vào ngứa ngứa rất dễ gây nghiện.

Triều Ngạn Ninh nắm lấy cổ tay Thê Nam rồi hôn một cái lên ngón tay anh đang đeo nhẫn.Thê Nam đứng dậy đi tắm, Triều Ngạn Ninh lập tức trở mình theo vào.

Trong phòng tắm quấn quýt hơn một tiếng đồng hồ.

Hai người không biết đã tắm bao nhiêu lần, tiếng nước chảy ngắt quãng, chẳng che nổi những âm thanh dồn dập, ướt át.Ngày hôm sau Triều Ngạn Ninh bị chuông điện thoại gọi dậy.

Buổi sáng cậu có một cuộc họp video.

Cậu chỉnh lại áo choàng tắm trên người, dựa vào đầu giường mở cuộc họp.Thê Nam cũng tỉnh giấc, sợ làm phiền cậu họp nên làm gì cũng nhẹ nhàng.

Anh vừa định xuống giường đã bị Triều Ngạn Ninh kéo trở lại.Video chỉ hiện đến bờ vai Triều Ngạn Ninh, còn dưới ống kính Thê Nam đang gối đầu lên đùi cậu.

Triều Ngạn Ninh bên trên thì nghiêm túc họp, nhưng dưới tay lại không ngoan, hết lần này đến lần khác nhéo lấy cổ Thê Nam.Thê Nam mấy lần muốn ngồi dậy đều bị Triều Ngạn Ninh giữ chặt vai, hoàn toàn không cho động đậy.

Anh cũng không muốn gây ra tiếng động lớn, nhưng Triều Ngạn Ninh lại bất ngờ trượt tay xuống ngực anh.Động tác đó quá bất ngờ, Thê Nam không nhịn được khẽ hít một tiếng, ngẩng đầu trừng cậu.

Triều Ngạn Ninh lại đáp trả bằng vẻ mặt vô tội: "Anh, có chuyện gì vậy?"

Sau đó tiếp tục nghiêm túc họp, còn đôi tay thì không hề dừng lại, cứ như hai con người khác nhau.Thê Nam xoay người, hất tung chiếc chăn trên chân Triều Ngạn Ninh ra.

Anh cúi đầu áp thẳng xuống, hoàn toàn không cho Triều Ngạn Ninh thời gian phản ứng.Triều Ngạn Ninh thật sự chịu không nổi loại kích thích này.

Toàn thân cậu căng chặt, chỉ chưa đầy nửa phút đã không chịu nổi nữa.

Gương mặt nghiêm túc nãy giờ biến mất sạch sẽ.

Cậu hít sâu một hơi, nghiến chặt quai hàm, quay về màn hình nói một câu "có việc gấp", rồi nhanh chóng cúp cuộc họp video."

Ưm..."

Triều Ngạn Ninh ngửa cổ, Thê Nam nửa quỳ bên cạnh.

Lòng bàn tay Triều Ngạn Ninh đặt trên đỉnh đầu anh, theo phản xạ muốn ấn mạnh xuống nhưng lại không nỡ, bàn tay chỉ ấn nhẹ lên.Nhưng kích thích thế này đã đủ khiến cậu phát điên, trong cổ họng vô thức bật ra âm thanh, đều là đang gọi tên Thê Nam."

Anh..."

"Anh Nam..."

"Thê Nam..."....Trong làn sương mờ mê loạn, Thê Nam khẽ ngước mắt.

Gương mặt vốn lạnh nhạt trước bao người giờ đây chỉ còn lại vẻ si mê, đắm say.Anh nghĩ, người này là của anh.–Trên chuyến bay trở về, Triều Ngạn Ninh ngồi cạnh Thê Nam, hàng ghế phía sau chính là Phương Ngôn và Tang Dịch Minh.Thê Nam mấy ngày nay không ngủ ngon, vừa lên máy bay đã đeo bịt mắt ngủ luôn.Triều Ngạn Ninh cả người tinh thần phấn chấn, vui vẻ chào hỏi: "Anh Ngôn, anh Dịch Minh."

Tang Dịch Minh gật đầu xem như đáp lại, Phương Ngôn giơ tay với cậu: "Tiểu Triều, lâu rồi không gặp."

Triều Ngạn Ninh cười nói: "Anh Ngôn, lần này về thì chúng ta có thể thường xuyên gặp nhau rồi."

Về đến nhà, bốn người cùng đi thăm ông bà ngoại.

Họ mang về một đống lớn quà lưu niệm và kỷ vật.

Ông bà chỉ xem qua quà một lúc rồi bỏ sang một bên, chăm chú ôm lấy chiếc video cầu hôn của Tang Dịch Minh, xem đi xem lại, vừa xem vừa cảm thán.Ở tuổi của họ, điều mong muốn nhất chắc chắn là nhìn thấy con cháu sống hạnh phúc.

Nói xong Phương Ngôn, cũng không quên dặn dò thêm Thê Nam vài câu.Phương Ngôn nói: "Bà ơi, bà không thấy trên tay hai người đang đeo nhẫn sao?"

Ông bà ngoại quay đầu lại, Triều Ngạn Ninh nắm lấy tay Thê Nam, đưa ra trước mặt mọi người khoe cặp nhẫn giống hệt nhau."

Ông bà ngoại , hai người yên tâm, cháu với anh Nam rất tốt.

Sau này cháu sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt."

"Đúng là giống hệt nhau."

Bà ngoại ngắm đi ngắm lại hồi lâu, càng xem càng hài lòng.Hai đứa cháu chẳng đứa nào khiến người ta bớt lo.

Đứa thì ly hôn rồi lại rối rít đòi tái hôn, bên này Thê Nam cũng từng ly hôn, nay lại ở bên đứa trẻ mà họ nhìn nó lớn lên từ nhỏ.

May mà cuối cùng đều có kết quả tốt.Ông bà ngoại lại không nhịn được mở video cầu hôn xem thêm một lần nữa.

Triều Ngạn Ninh đứng phía sau sofa, kéo nhẹ ống tay áo Thê Nam, thì thầm nói với anh: "Anh, lúc đó chúng ta không quay lại, em thấy tiếc lắm.

Hay là mình làm lại một lần nhé?"

Tối hôm đó, họ thật sự làm lại một lần.

Triều Ngạn Ninh chuẩn bị bữa tối đầy hoa tươi, chỉnh sẵn góc máy ảnh, rồi lại cầu hôn một lần nữa.Nhẫn không tháo nên cũng chẳng cần đeo lại, đến cuối cùng Triều Ngạn Ninh ôm lấy Thê Nam kéo về phía giường.Thê Nam đẩy cậu một cái, hất cằm về phía đầu giường: "Vẫn còn đang quay video kìa."

"Quay thì quay," Triều Ngạn Ninh đè anh xuống hôn một cái, "Anh ơi, em chờ không nổi nữa, cứ quay hết vào đi."–Ngày Phương Ngôn và Tang Dịch Minh đi đăng ký kết hôn, Tang Dịch Minh chụp tấm ảnh giấy chứng nhận hôn nhân gửi cho Thê Nam, còn thêm một câu —"Bọn tôi nhanh hơn các cậu."

Thê Nam nhìn tin nhắn vừa buồn cười vừa thấy bất đắc dĩ.

Anh thầm nghĩ Tang Dịch Minh sao mà trẻ con thế, chỉ một câu nói đùa ở sân bay mà vẫn nhớ kỹ, lấy xong giấy chứng nhận còn cố ý khoe với anh.Anh cũng rất phối hợp, trả lại cho Tang Dịch Minh mấy cái biểu tượng ngón cái, lại gửi: "Vẫn là sếp Tang lợi hại."

Tang Dịch Minh vô cùng vui vẻ, trả lại cho Thê Nam mấy cái mặt cười, rồi lại gửi thêm một câu "Hai người cũng cố gắng nhé."

Thê Nam đưa màn hình điện thoại cho Triều Ngạn Ninh xem.

Triều Ngạn Ninh xem xong cũng bật cười: "Anh Dịch Minh thật sự ngoài chuyện của anh Ngôn ra thì chẳng để tâm gì khác.

Hồi nhỏ em với anh Ngôn cãi nhau, anh ấy toàn bênh anh Ngôn, vậy mà anh ấy còn chẳng nhận ra."

"Lúc nhỏ em chọc giận Phương Ngôn quá trời, bảo sao anh Dịch Minh lúc nào cũng thiên vị."

Thê Nam nói.Triều Ngạn Ninh chạm nhẹ mũi, bắt đầu cãi chày cãi cối: "Đấy chẳng phải vì anh luôn bỏ mặc em sao.

Trước kia em hay nghĩ, giá mà anh chỉ thuộc về mình em thôi, không ai tranh với em cả."

Câu đầu tiên Thê Nam tuyệt đối không thừa nhận, tuy rằng nhiều lúc anh không quá tinh ý, nhưng anh thật sự chưa từng bỏ mặc Triều Ngạn Ninh.Phương Ngôn lớn hơn Triều Ngạn Ninh mấy tuổi, luôn rất hiểu chuyện, tự chăm sóc bản thân rất tốt, chưa từng khiến anh phải bận tâm.Triều Ngạn Ninh thì khác, đúng là đồ chuyên gây chuyện.

Anh thường xuyên phải theo sau dọn dẹp hậu quả.

So ra anh lo cho Triều Ngạn Ninh còn nhiều hơn lo cho Phương Ngôn."

Anh bỏ mặc em khi nào chứ.

Nếu thật sự bỏ mặc, em chẳng nhảy lên mái nhà mà giở trò rồi à?"

"Không giở trò," Triều Ngạn Ninh ôm lấy eo Thê Nam, mặt dụi vào vai anh, "Anh ơi, em cũng sốt ruột lắm, vậy khi nào chúng ta đi đăng ký kết hôn?"

Thê Nam lại đưa tay xoa đầu cậu, nói: "Cứ từng bước một, chỗ em chẳng phải có quy trình rồi sao?"

Lần trước quy trình đính hôn của Đường Cát, Triều Ngạn Ninh vẫn còn nhớ rõ, một bước cũng không được thiếu.Ngày đính hôn hôm đó, Chú Ba và chú Cảnh dẫn Đường Cát đến cùng.

Cả nhà quyết định xong ngày đăng ký kết hôn của hai người và ngày chính thức tổ chức hôn lễ.Thời gian đăng ký thì tuỳ thuộc vào sắp xếp của hai người họ, nhưng hôn lễ thì không thể nhanh như vậy.

Vì phải chuẩn bị quá nhiều, thêm cả chuyện nhà tân hôn.

Dù Triều Ngạn Ninh có sốt ruột đến đâu, thì cũng chỉ có thể xếp sau hôn lễ của Đường Cát.

Hôn lễ được định vào mùa thu.Chú Ba và chú Cảnh đến rồi cũng không đi nữa, cũng có ý định ở lại lâu dài.

Căn nhà cũ của ông bà ngoại đã được sửa sang lại, chú Ba và chú Cảnh đến ở trong khu tập thể.Ban ngày chú Ba cùng bà ngoại đánh mạt chược, chú Cảnh thì cùng ông ngoại chơi cờ, rảnh rỗi thì dắt chó gọi mèo.Đúng lúc sân bên cạnh nhà ông bà ngoại rao bán, hai ông chú xem xong quyết định mua luôn.Nghe bà ngoại nói nhà này do Tang Dịch Minh tìm nhà thiết kế để sửa.

Họ cũng xin số điện thoại của người thiết kế, dự định sẽ trang trí lại theo ý thích riêng.

Sau này còn định mở một cánh cửa trên bức tường giữa hai sân, để thuận tiện qua lại.Triều Ngạn Ninh và Thê Nam vẫn phải chạy qua lại giữa hai thành phố.

Ai có thời gian thì sẽ đến tìm đối phương, nếu cả hai đều bận, buổi tối nhất định cũng sẽ gọi video.

Thê Nam thường mở video mà ngủ quên, sáng hôm sau vừa mở mắt ra, điện thoại đã hết pin.Triều Ngạn Ninh không muốn sau khi kết hôn vẫn phải sống xa nhau, muốn chuyển công ty sang đây.

Ngay cả cuộc sống an nhàn tuổi già của hai ông chú cũng bị phá vỡ vì Triều Ngạn Ninh gọi về công ty giúp đỡ.Có lần Triều Ngạn Ninh xong việc công ty nên về sớm, gọi mãi không liên lạc được với Thê Nam.

Đến studio của anh mới biết Thê Nam đang ở phim trường chụp hình.Triều Ngạn Ninh hỏi rõ địa chỉ, lái xe tới phim trường.

Lần này Thê Nam giúp bạn chụp một bộ ảnh quảng cáo sáng tạo.

Người mẫu mãi vẫn chưa nhập vai, hình chụp ra không đạt yêu cầu của Thê Nam.

Anh là người rất chú trọng chi tiết, nên không có một tấm nào khiến anh hài lòng.Buổi chụp kéo dài từ trưa đến tận tối.

Không chỉ Thê Nam, mà cả ekip trong phim trường cũng bắt đầu mất kiên nhẫn.

Bữa tối vẫn chưa ai kịp ăn, tất cả đều phải chờ người mẫu.Ban đầu Thê Nam vẫn kiên nhẫn, từ tốn dẫn dắt người mẫu nhập vai.

Sau đó cũng không kìm được mà nổi giận, người mẫu cũng sốt ruột, xin lỗi mọi người không ngừng.Thê Nam cố nén cơn giận đã dâng đến tận đỉnh đầu, đổi sang cách khác để trao đổi lại với người mẫu.Thê Nam vừa nói xong, có một người đàn ông đưa qua một chai nước khoáng.

Anh nhận lấy, vặn nắp, ngửa đầu uống liền nửa chai.

Ngụm cuối cùng còn chưa nuốt xuống thì anh bất ngờ quay người lại.Triều Ngạn Ninh đang mỉm cười nhìn anh, đưa tay lau vệt nước ở khóe môi anh: "Anh ơi, đừng giận mà, cứ từ từ chụp."

Khoảnh khắc nhìn thấy Triều Ngạn Ninh, ngọn lửa trên đỉnh đầu Thê Nam thật sự tan biến hết.

Vừa rồi toàn bộ sự chú ý của anh còn đặt trên người mẫu, mãi đến khi nhớ ra bàn tay đưa nước cho anh có đeo chiếc nhẫn giống hệt mình thì mới sực tỉnh, thì ra Triều Ngạn Ninh đã đến."

Khụ khụ... sao em lại đến đây."

Hôm nay mải làm việc, Thê Nam vẫn chưa từng xem điện thoại.Triều Ngạn Ninh vỗ lưng anh từ trên xuống: "Uống chậm thôi anh, em đến từ lâu rồi, thấy anh luôn bận làm việc nên không quấy rầy."

Thê Nam lại uống thêm vài ngụm, bảo Triều Ngạn Ninh chờ mình một lát.

Hôm nay bất kể thế nào anh cũng sẽ chỉ chụp thêm một lần cuối.Không ngờ lần này kết quả lại vô cùng thuận lợi, người mẫu cuối cùng cũng nhập được vai, một lần chụp là xong.

Khi Thê Nam thu máy ảnh còn thì thầm: "Em vừa đến, chuyện gì cũng thuận lợi hơn hẳn."

Triều Ngạn Ninh đón lời, thuận thế leo lên: "Anh à, anh nói xem, có phải rời xa em là không được không."

"Đúng," Thê Nam cười, "rời xa em là không được."

Trên đường về, Thê Nam vừa lên xe đã ngủ thiếp đi.

Triều Ngạn Ninh đã đặt bàn ở nhà hàng, nhưng đến nơi, thấy anh vẫn ngủ ngon lành, cậu đành để xe dừng trước cửa chờ một lúc lâu.

Thấy anh mãi chẳng tỉnh, cậu nói nhân viên gói đồ ăn đem về.Thê Nam ngủ rất say, trong mơ còn đang nói chuyện với người mẫu, giữa lông mày vẫn nhíu chặt.Triều Ngạn Ninh hôn lên trán anh rồi lên chỗ lông mày đang nhíu chặt: "Anh, đừng lo lắng."

Quả nhiên Thê Nam không còn nói mớ nữa.

Trong mơ như thể nghe thấy Triều Ngạn Ninh đang nói chuyện, khẽ "ừm" một tiếng, lông mày cũng dần giãn ra.Khoảnh khắc đó, trong lòng Triều Ngạn Ninh bỗng hiểu rõ thế nào là "bình yên".Thì ra giữa bọn họ, không chỉ có cậu dựa dẫm vào Thê Nam, mà Thê Nam cũng đang dựa dẫm vào cậu như vậy.Lời tác giả:
Các bảo bối à, truyện của chúng ta sắp đi đến hồi kết rồi ~Góc có lời muốn nói: Chúng mình sắp đến hồi kết thiệt rồi.Hết chương 59.

Xếp chữ gõ lạch cạch: Góc nhỏ đu Danmei
 
[Đam Mỹ- Hoàn] Tái Hôn - Cửu Lục
Dam My Hoan Tai Hon Cuu Luc


Chỉ riêng ảnh chứng nhận kết hôn hai người đã chụp mấy ngày mới hoàn thành.

Bộ chính thức dán vào giấy kết hôn đóng dấu cũng chụp một bộ.

Hai người mặc đồ đôi đặt may riêng, ở cổ tay áo sơ mi thêu cùng hoa văn với mặt trong nhẫn cưới, một con rắn xương ngậm một bông hồng đỏ, bên cạnh là chữ viết tắt tên của hai người.Hôm chụp ảnh, Triều Ngạn Ninh cứ vô thức mân mê tay áo mình.

Đầu ngón tay cứ dán vào bông hồng đỏ, tỉ mỉ cảm nhận từng đường cánh hoa, ngay cả cuống hoa cũng không bỏ qua.Động tác ấy quá rõ ràng khiến dáng ngồi chụp ảnh của cậu cứ không ngay ngắn.

Thư Thừa đã nhắc nhở hai lần, đến cuối cùng Thê Nam phải nắm lấy tay cậu đặt lên đùi mình, ghé tai khẽ dỗ: "Về nhà rồi cho em sờ bao nhiêu cũng được, bây giờ ngoan ngoãn chụp nhé."

Triều Ngạn Ninh mím môi gật đầu.

Ngay khoảnh khắc ngồi ngay ngắn lại cả hai không nhịn được mà cùng bật cười.Thư Thừa rất giỏi chụp khoảnh khắc, lập tức bấm máy, tiếng "tách" vang lên, giây phút ấy vĩnh viễn được lưu giữ.Khi cầm giấy chứng nhận kết hôn bước ra khỏi Cục dân chính, Triều Ngạn Ninh vẫn còn ngẩn ngơ.

Cậu ngồi trong xe, ôm chặt tờ giấy đỏ trong tay, không nhúc nhích thật lâu.Người làm chứng, ngày đăng ký, số hiệu giấy chứng nhận, cùng thông tin cá nhân của hai người bên dưới, cậu đọc đi đọc lại, đến mức thuộc lòng từng chữ.Thê Nam đã đói bụng từ lâu, đổi chỗ với Triều Ngạn Ninh để lái xe.Trên đường đi, Triều Ngạn Ninh đăng một bài lên vòng bạn bè, nhận được đầy màn hình lời chúc phúc.

Cậu lại đăng tấm giấy chứng nhận kết hôn của hai người vào nhóm gia đình.

Ông bà ngoại là những người đầu tiên nhìn thấy, liên tiếp gửi mấy đoạn tin nhắn thoại.

Triều Ngạn Ninh mở loa ngoài thật to để Thê Nam cũng nghe được.Chú Ba và chú Cảnh cũng đã vào nhóm từ sớm, mỗi người nói một câu khen ngợi dài mấy trang.

Ngay sau đó là một loạt bao lì xì đỏ, Triều Ngạn Ninh vui vẻ nhận hết từng cái.Đương nhiên, ngoài bộ ảnh chứng nhận kết hôn chính thức, còn có những bộ "không chính thức" là do hai người tự chụp ở nhà.

Chụp mấy ngày mấy đêm liền, ban ngày chụp có mặc quần áo, ban đêm lại chẳng mặc gì.

Đến khi Triều Ngạn Ninh thật sự hài lòng, mới chịu dừng tay.Bức ảnh dính máu trong ví Triều Ngạn Ninh được Thê Nam đổi thành ảnh cưới của hai người.Mấy ngày sau Triều Ngạn Ninh mới phát hiện ra.

Trước kia, mỗi lần mở ví là nhìn thấy tấm ảnh đã từng nâng đỡ cậu vượt qua ngày này sang ngày khác, dù loang lổ vết máu không thể xóa sạch.

Còn bây giờ, trước mắt cậu là bức ảnh đôi nền đỏ, sạch sẽ và rạng rỡ.Triều Ngạn Ninh mơ tưởng khoảnh khắc này không chỉ một lần.

Dù cậu đã quen với việc mỗi ngày đều có Thê Nam ở bên, nhưng bức ảnh nền đỏ ấy vẫn khiến cậu rung động mãnh liệt.Làm sao có thể không rung động chứ?

Người đó là người cậu yêu suốt cả một đời.Triều Ngạn Ninh không hỏi tấm ảnh cũ kia đã đi đâu vì bây giờ cũng không cần nữa.Họ mua một căn nhà mới làm nhà tân hôn, không xa công ty mới của Triều Ngạn Ninh và studio của Thê Nam.

Từng chi tiết trang trí đều do hai người bàn bạc rồi quyết định, tất cả đồ trang trí dù lớn hay nhỏ cũng đều do cả hai cùng nhau đến cửa hàng nội thất lựa chọn cẩn thận.Trước ngày cưới, cuối cùng Thê Nam cũng vẽ được lên người Triều Ngạn Ninh một bức tranh nghệ thuật toàn thân hoàn chỉnh.

Trong khoảng thời gian đó đã trải qua không biết bao nhiêu đêm "thất bại" mới thành công.Đêm vẽ xong, Thê Nam chụp suốt một đêm.

Đã lâu lắm rồi, Thê Nam mới lại có một lần hoàn toàn thả mình, dốc hết tâm huyết vào ống kính như thế.

Nhịp tim nơi ngực hòa cùng nhịp bấm máy nơi đầu ngón tay, mỗi nhịp đập đều đồng điệu với Triều Ngạn Ninh trước mắt.Cho đến khi gió sớm len vào cửa sổ, bầu trời ngoài kia dần chuyển sang màu xanh trắng, Thê Nam mới đặt máy xuống.

Mồ hôi từ mái tóc rơi xuống cổ Triều Ngạn Ninh, anh cúi đầu hôn lên đôi cánh sau lưng cậu.Ảnh chụp xong, Thê Nam chọn ra ba tấm, treo lên tường trong phòng ngủ của họ.

Triều Ngạn Ninh nhìn chằm chằm vào những bức ảnh trên tường rất lâu.Một buổi tối, sau khi kết thúc, Triều Ngạn Ninh hôn lên xương bả vai còn đẫm mồ hôi của Thê Nam, giọng vì nghẹn nơi cổ họng mà trở nên khàn khàn.Cậu hỏi: "Anh ơi, tại sao nhất định phải chụp hoàn chỉnh bộ ảnh này?"

Để chụp xong loạt ảnh này thật sự không dễ, vì Triều Ngạn Ninh cứ luôn không nhịn được đến cuối.

Thê Nam còn đang vẽ trên người cậu thì cậu đã có phản ứng.

Hơn nữa ngay từ đầu, Triều Ngạn Ninh cũng chẳng coi đây là việc nghiêm túc, thậm chí xem như một trò tình thú, tưởng rằng Thê Nam chỉ đang đùa cùng mình, thế nên lúc nào cũng giữa chừng lật lại "làm loạn" Thê Nam.Kết quả là ga giường chẳng thể dùng lại, sơn vẽ hết hộp này đến hộp khác, cọ vẽ cũng gãy hết cây này đến cây kia.Thê Nam vẫn kiên trì, anh nói với Triều Ngạn Ninh bộ ảnh này nhất định phải hoàn thành.

Triều Ngạn Ninh nhìn ra được Thê Nam thật sự muốn chụp cho xong, sau đó mới dần dần chịu phối hợp.Thê Nam ngẩng đầu, nhìn lên những bức ảnh treo trên tường, im lặng một lúc rồi mới hỏi:
"Tuy rằng trong ảnh chỉ có mình em nhưng em cũng có thể cảm nhận được, đúng không?"

Thê Nam không nói anh có thể cảm nhận được gì, nhưng Triều Ngạn Ninh đã hiểu.

Tuy rằng trong ảnh chỉ có mình cậu, nhưng cậu hoàn toàn có thể cảm nhận được sự tồn tại của Thê Nam từ trong những bức ảnh ấy ——Đôi mắt sau ống kính là của Thê Nam, Thê Nam đang nhìn cậu qua ống kính, cảm xúc và phản ứng của Thê Nam đều phản chiếu trên người cậu.

Cũng chỉ có Thê Nam mới dùng ánh nhìn chan chứa tình cảm như vậy để ghi lại hình ảnh của cậu.Dục vọng trong mắt Thê Nam có thể trực tiếp xuyên qua ống kính, đâm vào trong thân thể cậu, hòa lẫn với ham muốn trong mắt cậu, chồng khít lên nhau.Cậu và Thê Nam giống nhau.Cậu muốn Thê Nam, Thê Nam cũng muốn cậu.–Hôn lễ được tổ chức rất long trọng, bọn họ mời tất cả người thân bạn bè xung quanh.Tuy thời gian tổ chức hôn lễ đã ấn định từ nửa năm trước, nhưng khi khoảnh khắc ấy thật sự đến, Triều Ngạn Ninh vẫn có chút căng thẳng, luôn tìm bóng dáng Thê Nam trong đám đông.Cậu đôi khi vẫn sẽ sợ, sợ đây chỉ là một giấc mơ.

Bởi vì giấc mơ này cậu đã từng mơ suốt mười năm.Hôn lễ diễn ra vào tháng chín, thời tiết đã không còn nóng, nhưng trong lòng bàn tay Triều Ngạn Ninh toàn là mồ hôi, mỗi lần nắm tay Thê Nam đều để lại một làn ẩm ướt."

Anh ơi, cà vạt của em có thẳng không?"

"Hoa trên ngực của em có bị lệch không?"

"Anh ơi, anh đừng đi xa quá, nếu không em sẽ không nhìn thấy anh."

Cà vạt vốn đã thẳng, hoa cài ngực chú rể cũng không hề lệch, nhưng Thê Nam vẫn cẩn thận chỉnh lại cho cậu một lần nữa.

Một động tác đơn giản như vậy, lại có thể xoa dịu sự bất an trong lòng Triều Ngạn Ninh.Sửa lại cà vạt và hoa ngực cho cậu xong, Thê Nam lặng lẽ đứng bên cạnh.

Bất kể ai gọi anh, anh cũng chỉ giơ tay ra hiệu, để đối phương bước lại gần.Triều Ngạn Ninh vừa mới yên tâm, quay đầu lại thì nhìn thấy ở cửa có một bóng người thoáng qua rất nhanh, trái tim vừa bình ổn lại rối loạn lần nữa.Cậu không nhìn nhầm, người vừa lướt qua chính là Lý Lăng Hách.Lý Lăng Hách sao lại tới đây?

Triều Ngạn Ninh âm thầm nghiến răng.Hôn lễ này bọn họ không mời Lý Lăng Hách, cũng sẽ không bao giờ mời hắn.Thê Nam nhận ra ánh mắt Triều Ngạn Ninh cứ hướng về phía cửa, cũng quay đầu nhìn, nhưng ở cửa chẳng có gì cả."

Sao thế em?

Nhìn gì vậy?"

Thê Nam hỏi.Triều Ngạn Ninh cũng giúp Thê Nam chỉnh lại cà vạt, rồi thản nhiên nói: "Hình như có một người bạn đến, em ra ngoài xem một chút."

Nói xong, Triều Ngạn Ninh gọi Đường Cát tới, bảo hắn tạm thời ở lại bên cạnh Thê Nam, còn mình thì đi ra ngoài xem.Thê Nam hỏi có cần đi cùng không, Triều Ngạn Ninh nói một câu "Không cần" rồi vội vàng đuổi theo.Trong hành lang ngoài nhân viên và bạn bè đến dự hôn lễ, không thấy Lý Lăng Hách đâu.

Triều Ngạn Ninh chào hỏi từng người bạn, men theo hành lang tiếp tục tìm.Hôn lễ này cậu đã chờ đợi quá lâu, mọi thứ đều do cậu và Thê Nam sắp xếp, không ai được phép phá hỏng hôn lễ của bọn họ, cậu không cho phép bất kỳ sự cố nào xảy ra.Lý Lăng Hách đúng là đã đến, nhưng vừa mới lộ mặt đã bị Phương Ngôn và Tang Dịch Minh kéo đi.

Họ cũng không cho phép xảy ra bất kỳ sự cố nào.Trước đó không lâu, Lý Lăng Hách còn tìm Phương Ngôn, hỏi về chuyện kết hôn của Thê Nam.

Phương Ngôn không để ý đến hắn, cho nên hôm nay hắn mới lén theo dõi khách đến dự, cuối cùng cũng bị hắn chặn được."

Hôm nay anh trai tôi kết hôn, anh đừng có làm loạn."

Đến chỗ yên tĩnh, Phương Ngôn nói thẳng, chẳng chút nể nang.Lý Lăng Hách cười khổ: "Tôi không định gây rối, tôi chỉ muốn đến nhìn em ấy một chút."

"Anh không cần phải nhìn."

Triều Ngạn Ninh sải bước tiến vào vườn hoa, ánh mắt lạnh lùng:"Đám cưới của chúng tôi, không hoan nghênh anh."

Lý Lăng Hách đứng đó, không nói gì chỉ nhìn Triều Ngạn Ninh.

Người kia không giống hắn, Triều Ngạn Ninh toàn tâm toàn ý đều hướng về Thê Nam.

Ánh mắt cậu từ lâu đã hận không thể đem hắn chém thành từng mảnh, bây giờ lại càng như thế.Lý Lăng Hách biết mình và Thê Nam đã không còn khả năng nào nữa, nhưng vẫn muốn đến xem lễ cưới của anh.Khi nãy đi ngang phòng chờ tân hôn, hắn nhìn thấy Thê Nam cười từ khe cửa đang mở.

Nụ cười trên gương mặt Thê Nam rực rỡ đến mức khiến hắn không dám nhìn lâu.

Cho nên, cho dù Phương Ngôn và Tang Dịch Minh không kéo hắn ra đây, hắn nghĩ mình cũng sẽ không ở lại thêm nữa.Lướt qua Triều Ngạn Ninh để ra ngoài, bước chân Lý Lăng Hách nhanh hơn hẳn.Triều Ngạn Ninh quay đầu dặn dò vài nhân viên trông chừng hắn, không cho hắn quay lại nữa.Chưa đến hai phút, Thê Nam đã ra ngoài tìm người.

Ở hành lang vườn hoa anh thấy Triều Ngạn Ninh cùng Phương Ngôn và Tang Dịch Minh đang nói chuyện, không có người lạ."

Bạn của em đâu?"

Thê Nam đi lại gần rồi mới hỏi.Phương Ngôn còn đang nghĩ xem nên tìm lý do gì, Triều Ngạn Ninh đã mở miệng trước:"Người vừa đến là Lý Lăng Hách, nhưng em đã đuổi đi rồi."

Thê Nam sững ra, anh không ngờ Lý Lăng Hách sẽ đến.

Nhưng anh cũng không nghĩ nhiều, nắm tay Triều Ngạn Ninh quay vào trong."

Anh còn tưởng em muốn bỏ trốn chứ.

Dọa anh phải vội vàng ra tìm, may mà em không đi xa."

Thê Nam cười, bóp nhẹ ngón tay Triều Ngạn Ninh.Triều Ngạn Ninh biết câu nói đùa này là để trấn an mình.

Chút lo lắng chưa kịp nảy mầm trong lòng đã bị Thê Nam dịu dàng dập tắt."

Anh à, đừng sợ."

Triều Ngạn Ninh cười nói, "Chúng ta đã có giấy chứng nhận rồi, sau này em chỉ chạy trong lòng bàn tay anh thôi."

Câu này nghe thuận cũng được, mà nghe ngược cũng thành, Thê Nam cũng chỉ có thể chạy trong lòng bàn tay cậu, không thể đi quá xa.Thời gian đã sắp tới, Đường Cát chạy ra ngoài tìm, vừa thấy hai người đã thúc giục từ xa: "Hai anh, đừng có chạy lung tung nữa, sắp bắt đầu rồi."

Hai người sải bước nhanh hơn, cũng đồng thời mở miệng: "Đến đây."

Hôn lễ được cử hành đúng giờ lành.

Hai người sóng vai tiến vào lễ đường, lúc đầu Triều Ngạn Ninh còn bước theo nhịp chân của Thê Nam, dần dần cả hai hòa làm một, từng bước đi càng lúc càng vững vàng, đồng điệu.Trong hội trường chỉ trang trí một loại hoa duy nhất là hoa hồng đỏ.

Sắc đỏ rực lửa bao quanh ôm trọn hai bàn tay đang đan chặt ở trung tâm.Lời thề nguyện, lời chúc phúc, chén rượu mời từng vị khách, tất cả kéo dài cho đến khi tiệc tan, khách khứa rời đi.Buổi tối mới là thời khắc pháo hoa rực rỡ nhất, xương rắn hôn lấy hoa hồng đỏ, lăn lộn xoay vòng trong biển hoa, từng chút một hấp thụ dưỡng chất.Triều Ngạn Ninh cảm nhận được nơi sâu thẳm trong cơ thể mình có lớp da thịt mới đang sinh trưởng, non mềm, nhạy cảm, còn đẫm hơi sương, len lỏi qua màn tối ẩm ướt, chỉ hướng về một điểm sáng duy nhất mà vươn lên.Triều Ngạn Ninh mắt đỏ hoe, dùng sức nắm chặt tay Thê Nam: "Thê Nam, em đã nắm chặt được anh rồi."

Thê Nam cũng dồn lực đáp lại: "Về sau không cần nắm chặt nữa, anh sẽ mãi mãi ở bên em."—— HOÀN CHÍNH VĂN ——

Xếp chữ gõ lạch cạch: Góc nhỏ đu Danmei

Tác giả có lời muốn nói:Đến rồi các bảo bối, chính văn chúng ta tạm dừng ở đây nhé.

Nửa sau bộ truyện này cập nhật không được ổn định, tôi viết truyện vốn thích một hơi làm đến cùng, lần này đứt quãng thế này là lần đầu tiên.

Trong quá trình đã có rất nhiều lần muốn bỏ cuộc, động lực đều đến từ những lời nhắn và bình luận của mọi người, thật sự thật sự thật sự vô cùng cảm ơn các bảo bối đã luôn đồng hành cùng anh Nam và Tiểu Ninh, cúi chào, cúi chào, một lần nữa cảm ơn~ cảm ơn cảm ơn~Góc có lời muốn nói: Cảm ơn mọi người đã đồng hành đến tận đây với anh Nam, Tiểu Ninh và tui.

Tui biết sẽ có rất nhiều sai sót nhưng rất mong vẫn mang được đến cho mọi người những cảm xúc trọn vẹn nhất.

Cảm ơn mọi người nhiều lắmmmm!!!!!!!
 
Back
Top Bottom