- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #41
[Đam Mỹ- Hoàn] Tái Hôn - Cửu Lục
Dam My Hoan Tai Hon Cuu Luc
Dam My Hoan Tai Hon Cuu Luc
"Đặc quyền gì mà đặc quyền?"
Thê Nam cầm lấy gối ôm trên sofa ném về phía Triều Ngạn Ninh.Cậu lập tức chụp lấy, kẹp xuống dưới chân làm đệm, rồi đổi tư thế ngồi trên giường, đôi mắt vẫn chăm chú dõi theo anh.Trong lòng Thê Nam nghĩ Triều Ngạn Ninh đúng là một kẻ vô lại.Tất cả mánh khóe khôn khéo từ nhỏ đến lớn, giờ Triều Ngạn Ninh đều đem ra dùng với anh.Thê Nam không còn xem cậu là em trai nữa, nhưng tình cảm vẫn cần từng bước một.
Anh không muốn mọi thứ trôi qua một cách mơ hồ, vội vã.Thê Nam bước đến mép giường, đưa tay chỉnh lại cổ áo bị lệch của Triều Ngạn Ninh, hỏi: "Em xong việc rồi à?"
Lời nhắc ấy khiến Triều Ngạn Ninh sực nhớ còn một cuộc điện thoại quan trọng, nét mặt nghiêm lại, rồi chậm rãi trèo xuống giường.Triều Ngạn Ninh đi tắm trước rồi mới vào thư phòng, nếu không thì cứ thấy bức bối khó chịu.Thê Nam ngủ được hơn một tiếng, chưa tới mười giờ đã tỉnh hẳn.
Không còn buồn ngủ nên anh xuống sân đi dạo.Chú Ba và chú Cảnh cũng chưa ngủ, ba người cùng ngồi trong sân chuyện trò rôm rả.Khi Triều Ngạn Ninh quay về đã rất nhiệt tình nói với chú Ba và chú Cảnh, khi nào có thời gian sẽ đưa họ đến gặp ba mẹ và ông bà ngoại của Thê Nam.Chú Ba thì nghĩ xa hơn, xem đó như buổi gặp mặt chính thức của hai bên gia đình nên rất coi trọng, thậm chí còn nói tốt nhất là định luôn ngày cho hai đứa.Nghe tới chuyện định ngày, Thê Nam hiểu ngay chú Ba đang nóng vội, anh giải thích: "Ba mẹ cháu nhìn Tiểu Ninh lớn lên, cũng biết em ấy sống bên chú Ba từ nhỏ ở Cảng Thành, nên rất muốn gặp hai người.
Mình cứ hẹn nhau ăn bữa cơm trước, coi như gặp mặt."
Chú Cảnh gật đầu, đỡ lời: "Chuyện định ngày để sau, cứ để hai đứa tự quyết."
Chú Ba vẫn cười vui vẻ: "Sớm muộn gì cũng vậy thôi."
Thấy chú Ba vui ra mặt, Thê Nam cũng không nói thêm, chỉ nghĩ để tới lúc đó rồi tính sau này anh và Triều Ngạn Ninh cứ chậm rãi tiến từng bước.Gọi điện xong, Triều Ngạn Ninh cũng xuống sân, ngồi sát bên Thê Nam.
Cả người mềm nhũn như không xương, lười biếng nghiêng vào anh.Có người lớn ở đây, Thê Nam khẽ dùng vai đẩy cậu ra hai lần.
Cậu bị đẩy ra rồi lại lập tức áp sát, ánh mắt đầy vẻ ấm ức, như muốn nói: làm cũng không cho làm, dựa cũng không cho dựa một chút.Chú Ba hắng giọng hỏi cậu về tiệc tất niên của công ty.
Dù chú Ba và chú Cảnh đã không trực tiếp quản lý nữa nhưng tiệc tất niên họ vẫn phải có mặt, lại còn mời vài người bạn cùng thế hệ nên không thể để mình cậu lo hết.Trước khi anh đến, Triều Ngạn Ninh đã cho người chuẩn bị sẵn lễ phục cho cả hai, hơn nữa còn là cùng kiểu, cùng màu theo phong cách tình nhân.Thê Nam không thấy bất ngờ, vui vẻ mặc vào.
Chỉ là lần này không giống trước, lần này hai người cùng xuất hiện, coi như chính thức công khai trước mọi người.Thê Nam biết tối nay sẽ có nhiều ánh mắt đổ dồn về phía mình nhưng anh chẳng bận tâm.
Anh theo Triều Ngạn Ninh đi khắp phòng tiệc, cậu giới thiệu anh với mọi người và anh đều có thể trò chuyện đôi câu, ứng đối nhẹ nhàng, tự nhiên.Suốt buổi, Thê Nam vẫn nhận ra vài ánh nhìn khác thường, ánh nhìn không cam lòng hướng về Triều Ngạn Ninh.
Anh thừa hiểu điều đó có ý nghĩa gì.Lý Lăng Hách trước đây từng tiếp xúc nhiều với giới giải trí, nên anh cũng biết phần nào sự phức tạp nơi này.
Trong giới, tài nguyên và cơ hội quyết định tất cả, cho nên dù là người bụng phệ, hói đầu, đầy dầu mỡ cũng có vô số người tranh nhau bám lấy, huống hồ là kiểu như Triều Ngạn Ninh.Đang dùng bữa, Triều Ngạn Ninh vỗ nhẹ vai anh, nói sẽ đi vệ sinh một lát rồi đưa điện thoại cho anh giữ hộ.Ngồi bên cạnh chú Ba, Thê Nam thấy cậu vừa rời bàn thì bên kia đã có một thanh niên cũng đứng dậy đi theo.
Anh quay lưng về phía họ, chỉ lơ mơ nghe thấy một tiếng "Tổng Giám đốc Triều".Chú Ba cũng nghe rõ, quay lại nhìn.
Dù biết tiếng gọi ấy không phải dành cho mình, ông vẫn đáp một tiếng, cố ý nâng cao giọng rồi vẫy tay gọi chàng trai trẻ vừa lên tiếng tới."
Cậu là Vu Hằng đúng không?
Lại đây..."
Chú Ba mỉm cười, gọi thêm một tiếng nữa.Vu Hằng quay đầu nhìn về phía Triều Ngạn Ninh đã không còn bóng dáng, do dự một chút nhưng vẫn nâng ly rượu của mình đi về phía chú Ba, kính chú Ba một ly.Chú Ba đứng dậy, chạm ly với hắn, nét mặt hiền hòa, ánh mắt đầy tán thưởng của bậc trưởng bối: "Nghe nói sắp có phim mới ra mắt, phải không?"
"Vâng, chú Ba, là phim trinh thám ạ."
Vu Hằng đáp."
Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
"Dạ, 23."
Chú Ba vỗ nhẹ vai hắn: "Trẻ, có chí, tiền đồ rộng mở.
Mới đây còn đoạt giải Nam diễn viên mới xuất sắc nhất, sau này chỉ cần vững vàng làm nghề, sớm muộn cũng sẽ nổi đình nổi đám."
Những người khác trên bàn đều mỉm cười hưởng ứng, tiếng khen ngợi không dứt.Ngồi bên cạnh, Thê Nam lặng lẽ quan sát Vu Hằng.
Trong ánh nhìn không cam lòng mà anh nhận ra ban nãy, có cả ánh mắt của hắn ta, thoáng qua rất nhanh, như chưa từng tồn tại.Đúng là còn trẻ, mới 23, gương mặt rõ nét, điển trai.
Tối nay, trong phòng tiệc, những gương mặt từng xuất hiện trên màn ảnh không ai là tầm thường.Nhưng trong lời khen của chú Ba, ngoài sự tán thưởng còn ẩn một tầng nhắc nhở: hãy làm nghề cho đàng hoàng, đừng nghĩ tới con đường vòng.Dù đã rút khỏi vị trí điều hành, chú Ba và chú Cảnh vẫn không hoàn toàn bỏ qua chuyện của công ty, nhiều việc họ đều nắm rõ.
Trước đây, chú Ba đặc biệt để tâm đến đời sống riêng của Triều Ngạn Ninh.Ngày trước, cậu quá bướng bỉnh, thường lén lút đi gặp Thê Nam.
Mỗi lần thấy là chú Ba lại đau đầu, nhưng cũng chẳng làm gì được, chỉ đành mặc cho mọi thứ thuận theo tự nhiên, nghĩ rằng sớm muộn gì cậu cũng buông bỏ.Ngoài Thiệu Hoa, chú Ba còn biết rõ về Vu Hằng.
Trẻ tuổi, diễn xuất tốt, gương mặt chuẩn điện ảnh, năng lực chuyên môn vững vàng, được coi là nhân tố tiềm năng nhất trong công ty.
Nói hắn tiền đồ rộng mở cũng không ngoa.Có lẽ vì bản thân sở hữu điều kiện quá tốt, nên Vu Hằng luôn giữ cho mình một vị thế cao, khinh thường những kẻ vì tài nguyên mà chịu lên giường.
Dù trong lòng có chút tình ý với Triều Ngạn Ninh, hắn cũng không bao giờ chủ động bám lấy.Vu Hằng vẫn tin rằng, người như mình, Triều Ngạn Ninh sớm muộn sẽ nhận ra, chỉ cần hắn đủ xuất sắc và có năng lực.
Vì vậy, trước kia dù nghe nói Thiệu Hoa thường hay tìm cách tới gần Triều Ngạn Ninh, hắn cũng chẳng mấy bận tâm.Nhưng thời gian gần đây, khi nghe tin bên cạnh Triều Ngạn Ninh đã có người, ban đầu hắn không tin.
Cho đến hôm nay, vừa trông thấy Thê Nam, hắn mới thực sự mất bình tĩnh.Ánh mắt Triều Ngạn Ninh nhìn Thê Nam sáng rực, chói như ánh đèn cao áp, dường như trong mắt cậu chẳng còn hình bóng ai khác.
Hai người ngồi cạnh nhau, cái cảm giác thân mật và ăn ý tự nhiên ấy không thể có trong một sớm một chiều.Vu Hằng nhân cơ hội mời rượu để đến gần họ, bàn bên đó các trưởng bối đang lấy Triều Ngạn Ninh và Thê Nam ra trêu chọc.
Triều Ngạn Ninh còn giúp Thê Nam chắn rượu.
Vu Hằng nhận ra, khoảng cách lạnh nhạt mà Triều Ngạn Ninh vẫn giữ với mọi người giờ hoàn toàn biến mất.Hắn không thể giữ bình tĩnh thêm nữa.
Suốt cả buổi, Vu Hằng tìm mọi cách để có thể nói chuyện riêng với Triều Ngạn Ninh.
Đến mức khi chú Ba gọi ban nãy, hắn còn muốn từ chối.Dù hiểu rõ lời nhắc nhở ẩn ý của chú Ba, hắn vẫn không định bỏ cuộc.
Vu Hằng không thấy Thê Nam có gì đặc biệt, lại nghe nói anh từng kết hôn.Là đàn ông, hắn hiểu rõ bản tính đàn ông.
Làm sao không bị hấp dẫn bởi cái mới, cái trẻ?Nói chuyện xong với chú Ba, Vu Hằng vội vã bước ra tìm Triều Ngạn Ninh.Nét cười trên gương mặt chú Ba tắt hẳn, ông dùng khuỷu tay huých Thê Nam đang ngồi bình thản bên cạnh, thấp giọng nhắc:"Cháu không đi theo xem thử à?
Vu Hằng này tham vọng lớn, mục đích rất rõ ràng.
Bình thường giữ vẻ cao ngạo, nhưng một khi đã liều, chuyện gì cũng dám làm."
Thê Nam bảo không cần, Triều Ngạn Ninh ngày nào cũng phải tiếp xúc với những người như vậy, chẳng lẽ lần nào anh cũng phải chạy theo giám sát?
Thế thì sau này anh chẳng phải mệt bở hơi tai sao?Chú Cảnh biết, Thê Nam vốn thẳng thắn, chưa chứng kiến bao nhiêu chuyện bẩn thỉu dưới gầm bàn.Chú Ba chậm rãi nói: "Tình cảm của hai người, không phải chỉ cần nhìn nhau là đủ, phải biết cách gìn giữ, chủ động tấn công nhưng phòng thủ cũng không thể thiếu."
Nói rồi, ông liếc sang chú Cảnh hạ giọng kể ví dụ cho Thê Nam nghe: "Cháu không biết đâu, hồi trẻ có người từng bỏ thuốc cho chú Cảnh đấy, may mà chú phát hiện kịp thời."
Nhắc đến chuyện này, ánh mắt chú Ba bùng lên tia giận, tay vừa định đập bàn thì đã bị chú Cảnh chặn lại, nắm lấy cổ tay ông giữa chừng.Chú Cảnh trừng mắt nhắc chú ý tình hình xung quanh.
Đây không phải nhà riêng muốn đập bàn lúc nào thì đập, bên cạnh còn bao người đang nhìn.Chú Ba bật cười, nói chỉ là nhất thời xúc động, rồi dưới gầm bàn lặng lẽ nắm lấy tay chú Cảnh, còn bóp nhẹ mấy ngón tay ông.Ngồi bên cạnh, Thê Nam thấy rõ hai ông chú ăn ý đến mức nào.
Thứ ăn ý được rèn giũa qua thời gian khiến anh không khỏi ngưỡng mộ.Ban đầu, anh định để Triều Ngạn Ninh tự quay lại, nhưng bị hai ông chú xúi giục một lúc, cuối cùng anh vẫn đứng dậy đi tìm người.Nhà vệ sinh trống trơn.
Khách sạn này là của chú Cảnh, ngay cạnh phòng tiệc ở tầng này có một phòng nghỉ, cửa khép hờ bên trong vọng ra tiếng nói chuyện.Không nghe rõ nội dung nhưng Thê Nam vẫn nhận ra giọng Triều Ngạn Ninh.Anh gõ nhẹ lên cửa, nghe thấy Triều Ngạn Ninh nói một tiếng "Vào" rồi mới đẩy cửa bước vào.Quả nhiên, bên trong là Vu Hằng và Triều Ngạn Ninh.
Hai người ngồi ở hai đầu sofa, giữ khoảng cách khá xa, trông như đang trao đổi công việc.Vu Hằng nhìn thấy anh cũng không ngạc nhiên, chỉ mỉm cười lễ phép chào: "Anh Nam."
Thê Nam gật đầu đáp lại, rồi quay sang Triều Ngạn Ninh: "Thì ra em ở đây, chú Ba đang tìm em."
Khi nãy, Vu Hằng bất ngờ chặn Triều Ngạn Ninh lại, nói muốn bàn chuyện công việc, nhưng vòng vo mãi vẫn chẳng vào chủ đề.
Cậu đã bắt đầu thấy khó chịu, đang định rời đi thì Thê Nam xuất hiện.Thê Nam lại liếc Vu Hằng một cái, Vu Hằng vẫn ngồi trên sofa, gương mặt và thái độ vẫn rất cao ngạo, trong mắt nhìn Thê Nam còn có vẻ khinh thường.Như thể đang nói, chỉ mới một lát đã vội vàng chạy ra tìm người.
Chẳng lẽ sợ người khác lại gần Triều Ngạn Ninh đến vậy, mối quan hệ như thế cũng chẳng có gì đặc biệt.Thê Nam đọc ra hết, chỉ thấy buồn cười.
Đợi Triều Ngạn Ninh bước nhanh về phía mình, anh nắm tay cậu, kéo đi thẳng.Hết chương 38.
Xếp chữ gõ lạch cạch: Góc nhỏ đu Danmei