Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [ Đam Mỹ - HoàN] BáNH Bao Nhà Ai - U HoàNG Tử Lam

[ Đam Mỹ - HoàN] BáNH Bao Nhà Ai - U HoàNG Tử Lam
Chương 110: Đau Lòng


Ô Thuần Nhã sắc mặt tái nhợt, cậu cắn chặt răng, nước mắt từ khoé mắt cậu chảy xuống gối đầu màu trắng.

Dáng vẻ lẳng lặng khóc của cậu làm trái tim Tư Không Viêm Nghiêu như thắt lại, đều vì anh, nếu không phải vì anh vội vàng làm việc không đi cùng bọn họ, vậy thì chuyện này sẽ không xảy ra, Tống Thuỵ sẽ không vì cứu bảo bối mà chết, bảo bối lại càng không thương tâm như vậy.“Bảo bối, đều vì anh, xin lỗi, xin lỗi em.”

Cúi người ôm bờ vai cậu, Tư Không Viêm Nghiêu khẽ hôn lên tai cậu.Ô Thuần Nhã lắc đầu, nếu cậu để ý hơn thì sẽ không xảy ra chuyện này.

Không thể trách Tư Không Viêm Nghiêu được, anh ấy không thể thời thời khắc khắc ở bên che chở cậu, còn Tống Thuỵ…Nghĩ đến Tống Thuỵ, Ô Thuần Nhã càng thêm khổ sở, cắn chặt hàm răng, cậu không dám khóc thành tiếng, Bánh Bao đang ngủ bên cạnh cậu.Tư Không Viêm Nghiêu hối hận muốn chết, nếu anh sớm giải quyết nhà họ Sở, bảo bối sẽ không gặp phải chuyện này, đều là lỗi của anh.“Bảo bối, nhìn anh, mở mắt ra nhìn anh đi.”

Hai tay ôm trọn lấy hai má cậu, Tư Không Viêm Nghiêu nhìn thẳng vào mắt cậu.Ô Thuần Nhã hít mũi, mở đôi mắt đẫm nước của mình nhìn anh, vươn tay vòng lên cổ nam nhân, khàn khàn nói, “Viêm Nghiêu, em….Hức…”

Tư Không Viêm Nghiêu khẽ hít sâu, hôn lên trán cậu, hôn từng chút từng chút một.“Bảo bối, tỉnh táo lại, đừng như vậy, sẽ không tốt cho cả em và bé con.”

Ô Thuần Nhã gật đầu, cậu biết nếu mình còn kích động như vậy sẽ ảnh hưởng xấu đến con trong bụng, nhưng cảm giác đè nén này cứ ngập ứ trong lòng, khiến cậu rất khổ sở.Tư Không Viêm Nghiêu dịu dàng vuốt tóc cậu, thấp giọng trấn an tâm tình kích động của cậu.“Bảo bối, em cần nghỉ ngơi, nhắm mắt lại đi, anh sẽ ở bên cạnh em, không bao giờ rời khỏi em nữa.”

Ô Thuần Nhã nhìn nam nhân, gật đầu, nghĩ hỏi, “Người nhà cậu ấy, đã biết chưa?”

Tư Không Viêm Nghiêu ‘Rồi’ một tiếng, không nói cho Ô Thuần Nhã biết, cho tới giờ, người nhà Tống Thuỵ vẫn chưa đến bệnh viện, như vậy sẽ chỉ làm cậu thêm khổ sở thương tâm.Trong khi hai người đang nói chuyện, Tư Không Dực Dương cầm một túi du lịch màu đen gõ cửa tiến vào, thấy Ô Thuần Nhã đã tỉnh không khỏi thở phào nhẹ nhõm.Đặt túi xuống giường trống bên cạnh, gã nhẹ giọng hỏi, “Có cần gọi Giang Hán đến kiểm tra một chút không?”

Ô Thuần Nhã lắc đầu, cậu chỉ cảm thấy chân đau ngực khó chịu thôi, ngoài ra các chỗ khác đều ổn cả.Tư Không Dực Dương cũng không ép, xoay người ra khỏi phòng bệnh, còn dùng mắt ra hiệu cho Tư Không Viêm Nghiêu ra ngoài một chút.“Em ngủ với Bánh Bao thêm một lát đi, đừng nghĩ nhiều nữa.”

“Ừ.”

Ra khỏi phòng bệnh, thấy người đàn ông đang đứng đó, Tư Không Viêm Nghiêu nhíu mày.Tống Huy hé miệng, sắc mặt bi ai nhìn Tư Không Viêm Nghiêu, không nói một lời.Cái chết của Tống Thuỵ đã mang đến cơ hội xoay chuyển cho nhà họ Tống, nhưng hắn không hề muốn dùng tính mạng của em trai mình để đổi lấy sự nương tình của nhà Tư Không, cái giá này, quá đắt.Hắn không phải không tính đến trước cửa phòng cấp cứu chờ tin của Tống Thuỵ, nhưng lúc ra cửa hắn bị ba ngăn cản, mà ba hắn, vì gia tộc vì chính bản thân mình, đã lựa chọn buông bỏ em trai hắn.Hạ Dương gọi điện đến đã nói rõ, tình hình của Tống Thuỵ rất tệ, bảo bọn họ mau đến bệnh viện, có thể còn được gặp mặt một lần cuối cùng.Song bọn họ đã ích kỷ lựa chọn không gặp, như vậy là bọn họ có thể dùng cái chết của em trai, túm được cơ may kéo dài hơi tàn trong lần trả thù này của nhà Tư Không.Đó là em trai của hắn, là em trai từ nhỏ đã được cưng chiều sủng ái, là em trai mà hắn tận mắt chứng kiến quá trình trưởng thành!

Hắn không hiểu vì cớ gì ba hắn có thể nhẫn tâm như vậy, cho dù ông không muốn gặp em một lần cuối cùng, nhưng hắn muốn.Tư Không Dực Dương cười lạnh, rút tấm chi phiếu trong áo khoác, xoẹt xoẹt viết một dãy số đưa cho hắn.“Tính mạng của Tống Thuỵ, ở trong mắt các người chỉ đáng giá từng ấy tiền phải không?”

Tống Huy hai tay run rẩy nhận chi phiếu, hắn không thể dùng giọng điệu khinh thường đi cự tuyệt, tấm chi phiếu này có thể giúp xí nghiệp Tống thị trả hết nợ ngân hàng, chỉ là lòng hắn đau quá, đau đến giày vò.Ngồi xụp xuống đất, Tống Huy hai tay che mặt, thất thanh khóc rống.Tư Không Viêm Nghiêu quay đầu nhìn cánh cửa phòng bệnh đóng chặt, rút thêm một tờ chi phiếu đã kí, xoay người đưa cho hắn.“Cảm ơn.”

Lời này Tống Huy nói thực ra rất không thích hợp, nhưng anh đột nhiên nhận ra, anh cũng không máu lạnh như mình tưởng.

Anh cảm tạ Tống Thuỵ ở thời điểm nguy hiểm nhất đã xả thân cứu bảo bối của anh, bảo vệ tính mạng của một lớn một nhỏ.Tống Huy nắm chặt tờ chi phiếu, cúi đầu, “Tôi, tôi muốn đi gặp Tống Thuỵ.”

Tư Không Dực Dương lúc này cũng không muốn nói gì kích động hắn, hơi nhếch môi với Tư Không Viêm Nghiêu, ý là bảo gã đi với hắn.Người được Tư Không Dực Dương giao việc hiệu suất rất cao, Tống Thuỵ nằm trong nhà xác, được thay một bộ tây trang màu đen mới tinh, vết trầy xước trên mặt đã được phấn trang điểm che đi, ngoại trừ sắc mặt xanh trắng, hắn như thể đang an tường ngủ.Tống Huy xông lên, nhào vào người Tống Thuỵ, lặp đi lặp lại, “Xin lỗi, thực xin lỗi, Tiểu Thuỵ, xin lỗi em.”

Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống mặt Tống Thuỵ, sau đó tan ra.Tư Không Dực Dương thở dài, lắc đầu, khom lưng về phía thi hài Tống Thuỵ, cúi người thật sâu.“Cảm ơn cậu, Tiểu Thuỵ.”

Không chỉ bảo vệ huyết mạch nhà Tư Không, cậu còn khiến chúng tôi càng thêm kính trọng.Xoay người rời khỏi nhà xác, gã cảm thấy nên để bọn họ một chút không gian riêng tư.Tư Không Dực Dương quay về phòng bệnh của Ô Thuần Nhã, gã không muốn đi nghe lén xem Tống Huy sám hối với thi hài Tống Thuỵ như thế nào, đó không phải là phong cách của gã.“Viêm Nghiêu.”

Tư Không Viêm Nghiêu quay đầu lại, nhướn mày nhìn gã.Đưa mắt nhìn Ô Thuần Nhã đã ngủ say, Tư Không Dực Dương ngồi xuống sofa, cầm ly nước ấm uống một ngụm, nhẹ giọng nói, “Sở Tây Tây sẽ phải đền mạng cho Tống Thuỵ, về phần nhà họ Sở, Minh Húc ngày mai sẽ ra tay thu mua, tài liệu về việc hối lộ của Sở Hùng đã chuẩn bị đầy đủ, ngày mai khi viện kiểm sát mở cửa, Sở Nam sẽ lên nộp.

Nhà họ Tống…”

“Không cần đụng vào họ nữa.”

Cái chết của Tống Thuỵ không thể là vô ích, chỉ cần bọn họ không tiếp tục gây sự, vậy hết thảy ân oán trước kia đều xoá bỏ.“Được, nghe lời em.”

Tư Không Dực Dương đứng lên, vỗ vai anh, “Cần anh đưa Bánh Bao về không?”

Dù sao cũng là ở bệnh viện, trẻ nhỏ ở lại lâu sẽ không có lợi cho thân thể, hơn nữa Bánh Bao nhìn thì khoẻ mạnh, nhưng sức đề kháng vốn không được tốt.Tư Không Viêm Nghiêu quay đầu nhìn con đang nằm ngủ say bên người Ô Thuần Nhã, lắc đầu, “Để mai hẵng đưa nó về.”

“Ừ, vậy anh đi mua gì đó cho mấy người ăn, lát nữa nhớ gọi hai người họ dậy ăn cơm.”

Đã mười giờ tối, bọn họ cơm tối còn chưa ăn một miếng, cơ thể sau khi bình tĩnh lại liền cảm thấy đói bụng.Tư Không Viêm Nghiêu giém chăn cho Ô Thuần Nhã, nhẹ nhàng đặt tay lên bụng cậu, gật đầu.Mua một vài món ăn gia đình ở nhà hàng gần bệnh viện, còn đặc biệt mua canh vằn thắn thịt gà cho Ô Thuần Nhã, Tư Không Dực Dương sau khi thanh toán liền quay về.Bánh Bao bị mùi hương thơm ngào ngạt gọi tỉnh, chép chép cái miệng nhỏ nhắn, bé mở to mắt, liền thấy trước mặt là một cái đùi gà thơm lừng.Con sâu ngủ lập tức chạy mất dép,bénâng tay bắt lấy, thì bị một đôi bàn tay to dày ngăn lại, sau đó liền cảm giác được mình được người nào đó bế lên.Đến khi ngồi trên đùi Tư Không Viêm Nghiêu, Bánh Bao mới xem như tỉnh táo.

Chớp chớp mắt, bé kinh hỉ nhìn Ô Thuần Nhã, kêu lên, “Phụ thân tỉnh rồi!”

Ô Thuần Nhã mỉm cười với bé, ngồi dựa vào đầu giường, “Ừ, phụ thân đã làm Bánh Bao lo lắm phải không?”

Mắt con sưng hết cả, nhất định là đã khóc nhiều lắm.Bánh Bao mím môi, thương tâm nhìn phụ thân, “Dạ.”

Bé biết Tống Thuỵ đã qua đời, cho nên giờ tỉnh ngủ, cảm giác thương tâm lại trào lên.Tư Không Viêm Nghiêu vừa thấy tình hình không ổn, chạy nhanh bế Bánh Bao vào toilet, mĩ kì danh nói cho con đi tè, thực ra là muốn một mình giáo dục Bánh Bao.Vừa rửa móng, Bánh Bao vừa đỏ ửng mắt bĩu môi.Tư Không Viêm Nghiêu vỗ mông thịt của bé, thấp giọng nói, “Không được khóc, phụ thân con sẽ đau lòng.”

Bánh Bao đương nhiên biết như vậy, nhưng bé đau lòng lắm, đau lòng đến nỗi mũi cũng thấy cay cay, trong lòng nghẹn ứ, bé rất muốn rất muốn khóc.“Con mà khóc sẽ lập tức đuổi con về nhà.”

Nheo mắt, Tư Không Viêm Nghiêu tung đòn sát thủ.Bánh Bao cuống quýt, bé không muốn rời phụ thân đâu!“Bánh Bao sẽ không khóc, cha đừng bắt con về, Bánh Bao phải ở bên cạnh phụ thân.”

Hôm nay, bé suýt nữa đã mất đi người phụ thân mà bé yêu nhất, cho nên giờ bé một tấc cũng không muốn rời.“Không khóc?”

Bánh Bao gật đầu, nghiêm túc nói, “Tuyệt đối không khóc ạ.”

Tư Không Viêm Nghiêu thấy bé cam đoan thì gật đầu, bế bé về phòng bệnh.Bánh Bao ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Ô Thuần Nhã, cúi đầu im lặng gặm gà, nếu là trước kia, chắc chắn bé sẽ vừa ăn vừa ồn ào với phụ thân.Ô Thuần Nhã dùng muỗng đút nửa phần canh vằn thắn cho Bánh Bao, cười với bé.Cậu biết hôm nay đã doạ đến con, hơn nữa phỏng chừng con cũng đã biết chuyện của Tống Thuỵ, nếu không thằng bé này sẽ không im lặng như vậy.Nghĩ nghĩ, cậu nói với nam nhân đang cúi đầu ăn cơm, “Ngày Tống Thuỵ đưa tang, em muốn đi thắp cho cậu ấy một nén hương.”

Gắp một miếng thịt xào lăn nhét vào miệng Bánh Bao, Tư Không Viêm Nghiêu ngẩng đầu nhìn Ô Thuần Nhã, đồng ý.“Ừ, anh đưa em đi.”

Cho dù anh lo lắng đến vết thương ở chân của bảo bối, nhưng với hiểu biết của anh về cậu, nếu anh không đáp ứng, cậu cũng sẽ tìm cách để đi, đến lúc đó anh còn phải đi theo lo lắng, không bằng thuận theo ý cậu.Ô Thuần Nhã không ngờ nam nhân sẽ dễ dàng đồng ý yêu cầu của cậu như vậy, cho nên nhất thời ngây người.Tư Không Viêm Nghiêu bật cười nhìn cậu, kinh ngạc đến thế sao?“Mau ăn cơm đi, nguội ngắt rồi.”

“Ừ.”

Ô Thuần Nhã cúi đầu tiếp tục ăn cơm, trong lòng không còn bị đè nén như vừa rồi nữa.Người không thể sống lại, tuy cậu biết rõ đạo lý này, nhưng người nọ dù sao cũng là vì cậu mà chết, cho nên cậu khổ sở thương tâm là hết sức bình thường, song cậu còn muốn tiếp tục sống, bởi vì mạng này, là nhờ Tống Thuỵ cứu về.Hạ Dương cùng Văn Nhân Minh Húc quay về biệt thự của Tư Không Viêm Nghiêu.Nằm trên giường, Hạ Dương nâng tay che mắt, có cảm giác mệt mỏi dị thường.Văn Nhân Minh Húc cầm thuốc mỡ tiêu sưng tới, nghiêng người ngồi bên cạnh bôi thuốc lên vết bầm tím ở khoé miệng hắn.“Nghĩ gì vậy?”

Nếu là bình thường, anh ấy nhất định sẽ gầm rú lên vì đau, hôm nay cư nhiên lại im lặng như vậy.Hạ Dương bắt lấy cánh tay Văn Nhân Minh Húc, nhìn chằm chằm hắn, “Cậu sẽ không đột nhiên chết chứ?”

Văn Nhân Minh Húc sửng sốt, khoé miệng chậm rãi cong lên, cúi đầu hôn lên cánh môi lạnh lẽo của Hạ Dương, nỉ non, “Em sẽ luôn ở bên cạnh anh, hãy tin em.”——— —————— ———————–Mình đã mong Tống Thuỵ tìm được bạn công của đời mình…TT^TThức ..hức... chỉ còn có 2 chương và 5 pn nữa là hết rùi hức...hức......_________________Sương rơi ước đẫm bờ vai sầuTiếng sáo vi vu tình thêm sâu
 
[ Đam Mỹ - HoàN] BáNH Bao Nhà Ai - U HoàNG Tử Lam
Chương 111: Tang Lễ


Ngày diễn ra lễ tang của Tống Thuỵ, cũng không có quá nhiều người tới.Trong quan tài trong suốt, hắn nằm hướng mặt lên trời, hai chân hai tay khép lại, mặc bộ tây trang màu đen nằm ở đó, đôi mắt nhắm chặt, hoa cúc trắng rải hai bên như hoà với sắc mặt tái nhợt của hắn, vô cùng an tường.Người thương tiếc đến viếng vây quanh quan tài đi một vòng, cáo biệt hắn lần cuối.Ô Thuần Nhã ngồi trên xe lăn, cầm trong tay một đoá hoa cúc trắng, được Tư Không Viêm Nghiêu đẩy lên trước quan tài.Nhẹ nhàng cầm đoá hoa trong tay đặt bên cạnh người Tống Thuỵ, Ô Thuần Nhã vươn bàn tay run rẩy sờ lên gò má đã sớm lạnh như băng của hắn.

Cậu hít một hơi thật sâu, mũi cậu đã ê ẩm từ lâu, nước mắt cũng sắp trào ra.Tư Không Viêm Nghiêu cúi sâu trước di ảnh của Tống Thuỵ, trong lòng nhẹ giọng nói : Cảm ơn, Tiểu Thuỵ.Trong ảnh là một thanh niên có nụ cười ngượng ngùng nhàn nhạt trên môi, đó là ảnh chụp sinh nhật năm nay của hắn, hắn còn rất trẻ, vậy mà đã không còn sống trên đời này nữa rồi.Sắc mặt Tống Nam Phong rất tệ, nhưng ông ta cũng không tiếp tục nói những lời cay độc với Ô Thuần Nhã, ông ta biết, xí nghiệp Tống thị lần này có thể được cứu sống toàn bộ đều nhờ vào đứa con đã chết của ông ta, ông ta sẽ không lại đi làm chuyện gì khiến đứa con còn lại khó xử.Ông ta đã già rồi, không lo nổi tình hình nữa.Tư Không Viêm Nghiêu chậm rãi đưa Ô Thuần Nhã ra khỏi linh đường, anh không nói gì với nhà họ Tống, từ nay về sau họ muốn làm thế nào thì làm, anh đã bỏ qua cho bọn họ hết lần này đến lần khác, nếu còn tiếp tục tái phạm, thì đừng trách anh không lưu tình.Ô Thuần Nhã quay đầu, vươn tay vỗ vỗ bàn tay to dày của nam nhân đang đặt trên vai mình, nhẹ giọng nói, “Viêm Nghiêu.”

“Có lạnh không?”

Ngồi xổm xuống, vươn tay chỉnh lại chăn đắp trên đùi cậu, rồi hôn lên trán cậu, Tư Không Viêm Nghiêu nhìn cậu, ánh mắt ngập ứ yêu thương say đắn vô hạn khẽ hỏi.Lắc đầu, Ô Thuần Nhã nở nụ cười có chút tái nhợt, “Trở về thôi.”

Vốn Giang Hán không cho phép Ô Thuần Nhã tuỳ ý hoạt động, nhưng mà cậu cứ cố tình đòi đi, hơn nữa nam nhân cũng không ngăn cản, Giang Hán không làm gì được, song đã ra nghiêm lệnh, chỉ có thể đi tưởng niệm một chút, không được đợi đến khi hoả táng mới trở về.“Bảo bối, đừng nghĩ nữa.”

Anh biết, đối với Ô Thuần Nhã vốn mềm lòng mà nói, cái chết của Tống Thuỵ đã có tác động rất lớn đối với cậu, nhưng người chết cũng đã chết, người sống phải tiếp tục sống thôi.Thở dài, Ô Thuần Nhã gật đầu, “Em biết rồi.”

Trở về bệnh viện, nghênh đón bọn họ chính là cái nhìn chằm chặp của Giang Hán.Xem xét cẳng chân Ô Thuần Nhã, Giang Hán hừ một tiếng, “Nằm trên giường tĩnh dưỡng ba tháng!”

Ô Thuần Nhã hơi nhíu mày.

Cậu chẳng qua chỉ bị gãy chân thôi, trên người cũng đâu có vết thương nào khác, không cần thiết phải nằm trên giường tĩnh dưỡng chứ?

Thế không phải sẽ làm cậu nghẹn chết ư?Ô Thuần Nhã dùng ánh mắt cầu cứu nhìn nam nhân đang đứng bên cạnh, bĩu môi.Tư Không Viêm Nghiêu quay đầu nhìn Giang Hán, lạnh giọng hỏi, “Ba tháng?”

Giang Hán cũng biết mình có hơi quá, nhưng thực sự là hắn rất tức giận với cái bệnh nhân không chịu phối hợp này.

Cơ mà khí lạnh của Tư Không Viêm Nghiêu không phải ai cũng đỡ nổi, hắn đành phải sửa lại, “Trong vòng một tháng không được tuỳ tiện cử động, nếu không xương nằm lệch vị trí sẽ phải nắn lại một lần nữa.”

Nghe hắn nói vậy, Bánh Bao ngồi một góc nhăn nhó, nắn lại một lần nữa?

Như thế có phải là đau quá trời đau không?Chạy nhanh nhảy xuống sofa bổ nhào về phía giường, bé ngửa đầu nhắc nhở Ô Thuần Nhã, “Phụ thân, phụ thân phải ngoan ngoãn nghe lời nhé, nếu không sẽ đau lắm luôn đó.”

Ô Thuần Nhã dở khóc dở cười nhìn con, cam chịu gật đầu, được rồi, cậu sẽ không cử động linh tinh nữa.Nhóc con trong bụng đột nhiên đá cậu một cước, Ô Thuần Nhã sắc mặt cứng đờ, một đá kia vừa rồi có hơi nặng chân, làm cậu đau quá.Tư Không Viêm Nghiêu vẫn luôn quan sát sắc mặt cậu thấy vậy khẩn trương vươn tay, nhẹ nhàng vuốt bụng cậu, cảm giác được bánh bao nhỏ bên trong cử động mạnh, quay đầu hỏi Giang Hán, “Sao lại thế này?”

Ô Thuần Nhã bụng quặn đau, trán đã rịn một lớp mồ hôi mỏng.Giang Hán đặt tay lên bụng kiểm tra thai máy, biến sắc, hô với y tá đằng sau, “Mau, gọi điện cho Giang Võ!”

Xong hắn nhìn Tư Không Viêm Nghiêu, sắc mặt nghiêm túc nói, “Nhóc này có lẽ muốn ra đời rồi.”

“Cái gì?”

Đừng nói Tư Không Viêm Nghiêu, ngay cả Ô Thuần Nhã đã từng sinh con một lần cũng thấy giật mình, bánh bao nhỏ trong bụng mới hơn bảy tháng, sao đã sinh rồi?Nhưng từng cơn đau quặn lên trong bụng, hệt như lúc trước khi cậu chuẩn bị sinh Bánh Bao, khiến cậu chỉ hận không thể đập vào đầu một phát ngất luôn cho xong.“A!

Đau quá!”

Ô Thuần Nhã một chân bị treo cao, vậy mà cả người vẫn vặn vẹo vì đau.Tư Không Viêm Nghiêu luống cuống tay chân giữ chặt tay cậu nắm trong tay mình, khẩn trương đến nói năng lộn xộn.“Bảo bối, hít sâu đi bảo bối, dùng sức.”

Giang Hán trợn trắng mắt, cười nhạo, “Dùng sức cái rắm, cậu muốn để cậu sinh đứa bé này trong đũng quần à!”

Bánh Bao thịt khẩn trương chạy đến bên kia giường, vươn hai móng gắt gao cầm lấy tay Ô Thuần Nhã.“Phụ thân, thả lỏng đi, nếu đau thì cấu Bánh Bao ấy.”

Tuy rằng bé cũng sợ đau, nhưng dáng vẻ phụ thân lúc này thực sự quá khủng khiếp.Ô Thuần Nhã cho dù có đau đến không chịu nỗi cũng sẽ không bao giờ làm tổn thương đứa con bảo bối của mình, cậu nghiêng đầu nhìn Bánh Bao, nở nụ cười suy yếu, lạc giọng trấn an bé, “Bánh Bao, phụ thân không sao.”

Bánh Bao bĩu môi, mắt to đầy vẻ không tin tưởng, sao có thể không sao, phụ thân cũng đã đau đến tái mặt rồi.Tư Không Viêm Nghiêu lúc này không biết phải làm gì, bảo bối cư nhiên sắp sinh, chuyện này quả thực ngoài dự kiến của anh.“Giang Hán, rốt cuộc là tại sao lại thế này!”

Giang Hán lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài, “Tôi nào biết, con cậu muốn ra tôi cũng không thể nhét nó giở vào được!”

“Giang Võ sao còn chưa tới!”

Tư Không Viêm Nghiêu lười đáp lại hắn, quay đầu rống lên với y tá vừa gọi điện cho Giang Võ.Y tá run run, mau chóng gật đầu, “Bác sĩ Giang Võ lập tức tới.”

Giang Võ là giáo sư giảng dậy của một học viện, hơn nữa còn là bác sĩ riêng của Ô Thuần Nhã, có chuyên môn nghiên cứu về vấn đề đàn ông sinh con, để hắn tới phẫu thuật cho Ô Thuần Nhã thì an toàn hơn để bác sĩ của bệnh viện bọn họ thực hiện, miễn gây ra sự cố gì bị Tư Không Viêm Nghiêu châm một mồi lửa đốt trụi bệnh viện.Ô Thuần Nhã cắn môi, nuốt tiếng kêu thảm thiết vào bụng, cậu không thể để con nhìn thấy vẻ mặt khốn khổ không chịu nổi của mình.Cảm giác ẩm ướt dưới thân ập tới, Ô Thuần Nhã cả kinh, trợn to hai mắt, gào lên với Tư Không Viêm Nghiêu, “Bế Bánh Bao đi!”

Tư Không Viêm Nghiêu lần đầu tiên bị cậu lớn tiếng gào rú như vậy, sửng sốt một lúc, sau đó ý thức được cái gì, vươn tay chụp Bánh Bao đứng dậy, quay người ra khỏi cửa, tuy anh rất muốn ở bên cạnh bảo bối, nhưng bà xã anh sinh con không thể để thằng con cả của anh thấy được!Y bế Bánh Bao ra, vừa vặn gặp được Giang Võ đang từ thang máy chạy tới.“Làm sao vậy làm sao vậy?”

Vừa rồi y tá gọi điện cũng không nói rõ ràng, chỉ vội vàng báo cho hắn Ô Thuần Nhã sắp sinh.Tư Không Viêm Nghiêu lắc đầu, anh nào biết có chuyện gì, bảo bối đột nhiên muốn sinh, anh cũng rất rối.Giang Võ nhíu mày, vào phòng bệnh.

Thấy tình huống của Ô Thuần Nhã thì sửng sốt, quát lên, “Còn thất thần cái gì, mau đẩy cậu ấy vào phòng cấp cứu đi chứ!”

Đã vỡ nước ối rồi còn chờ gì nữa, chẳng lẽ muốn để cậu ấy treo chân sinh con sao!Y tá lập tức chạy đi gọi người đưa Ô Thuần Nhã vào phòng cấp cứu, Tư Không Viêm Nghiêu ôm Bánh Bao thịt chạy theo.Giang Võ thay quần áo phẫu thuật, giơ hai tay đứng trước mặt Ô Thuần Nhã, các bác sĩ y tá vây quanh cửa, không phải họ tò mò, mà là bọn họ không dám tiến vào, nam nhân lạnh lẽo âm trầm bên ngoài kia hận không thể lôi cả viện trưởng của bệnh viện bọn họ vào mới an tâm.Ô Thuần Nhã lúc này đã đau thành quen, môi bị cậu cắn ra vết máu.“Thuần Nhã, cậu đừng lo, tuy sinh non, nhưng bình thường cậu đều chăm sóc bồi bổ rất tốt, nếu đứa nhỏ muốn ra, vậy thì chúng ta sẽ cho bé thấy ba nó đẹp trai thế nào, đừng sợ.”

Giang Võ đưa mắt ra hiệu để y tá bên cạnh gây mê cho cậu, với tình trạng này của Ô Thuần Nhã, chỉ có thể phẫu thuật.Lần đầu tiên phẫu thuật phần bụng của đàn ông, Giang Võ kỳ thực cũng rất run, nếu có gì sơ xuất, Tư Không Viêm Nghiêu nhất định sẽ dùng một đao bổ chết hắn.Ô Thuần Nhã chỉ cảm thấy trước mắt ngày càng mơ hồ, sau đó nghiêng đầu thiếp đi.Hít sâu, Giang Võ cầm dao mổ, cảnh cáo bản thân ngàn vạn lần phải bình tĩnh, sau đó giơ tay mổ xuống.Tư Không Dực Dương sau khi nhận được điện thoại liền xông thẳng ra khỏi phòng họp, đây là bảo bối nhỏ thứ ba của gia đình bọn họ, không thể xảy ra chuyện gì được.Gã không dám nói cho Mạc Tuấn Nghị, sợ hắn kích động ảnh hưởng đến thai nhi, trên đường lái xe gã gọi một cú cho Hạ Dương.Hạ Dương đang ra ngoài ăn cơm với Văn Nhân Minh Húc, lúc nhận điện thiếu chút hóc luôn miếng xương sườn.Văn Nhân Minh Húc vội vàng vỗ lưng cho Hạ Dương, “Lại sao vậy?”

Gần đây hắn bận muốn chết, vất vả lắm mới được ăn một bữa cơm với Hạ Dương, vừa ăn được mấy miếng, chưa gì điện thoại đã gọi tới.“Chị, chị chị chị chị, chị dâu tôi sắp sinh!”

Rống xong câu này, Hạ Dương bật dậy lao đi.

Sao giờ đã sinh rồi, còn thiếu hai tháng nữa cơ mà.Hạ Dương vừa gào rống vừa chạy đến bệnh viện, Tư Không Dực Dương đã có mặt ở đó, hắn liền vọt tới trước mặt Tư Không Viêm Nghiêu, khẩn trương hỏi han, “Sao đột nhiên đã sinh rồi, còn chưa đến ngày mà anh!”

Tư Không Viêm Nghiêu giờ ngay cả nói cũng không muốn, đôi mắt sắc bén đen thẳm nhìn chằm chằm đèn báo ở cửa phòng cấp cứu.Bánh Bao ngửa đầu nhìn Hạ Dương, mắt to đỏ ửng, “Tiểu thúc.”

Lòng Hạ Dương căng lên, hắn bế Bánh Bao trong lòng Tư Không Viêm Nghiêu ra, xoay người ngồi xuống một ghế khác cúi đầu dỗ bé.Phòng cấp cứu im ắng, người vây quanh hỗ trợ cũng đầu đầy mồ hôi, nhưng bọn họ không dám phát ra một tiếng động nhỏ, sợ quấy rầy Giang Võ.Giang Võ hít một hơi thật sâu, bế đứa nhỏ trong khoang bụng bị mổ to máu chảy đầm đìa ra.

Hắn hung hăng vỗ vào mông đứa nhỏ một phát.“Oa!!!!!”

Tuy tiếng khóc này không được vang dội lắm, nhưng đứa nhỏ đã quẫy hai, hai mắt nhắm nghiền hé miệng kêu khóc.Giang Võ thở phào, chuyển đứa nhỏ cho y tá để cô tắm rửa cho bé, lo lắng dặn dò, “Mới hơn bảy tháng, trước cứ để bé trong lồng kính quan sát đã.”

Y tá gật đầu, động tác nhẹ nhàng đỡ bé con.Giang Võ nghiêng đầu nhìn thoáng qua các dụng cụ đo, các chỉ số cơ thể đều ở mức bình ổn, bắt đầu khâu vết mổ cho Ô Thuần Nhã.Mọi người chờ bên ngoài loáng thoáng nghe được tiếng trẻ con nỉ non khóc, một tảng đá nặng trong lòng rơi xuống, song một tảng đá khác vẫn tiếp tục treo lơ lửng.——— —————— ———————Còn 1 chương nữa là hết chính văn nghen.
 
[ Đam Mỹ - HoàN] BáNH Bao Nhà Ai - U HoàNG Tử Lam
Chương 112: Bánh bao nhỏ ra đời


Đèn báo ở phòng cấp cứu liên tục lấp loé, Tư Không Viêm Nghiêu cảm giác như tim mình cũng bị kéo theo.

Bánh Bao bĩu môi, vừa rồi mơ hồ nghe được tiếng khóc trẻ con, nhưng giờ lại không nghe được nữa, bánh bao nhỏ sẽ không có chuyện gì chứ?Mọi người đứng ngồi không yên, Hạ Dương sốt ruột đứng trước cửa phòng phẫu thuật đi tới đi lui, kết quả bị Văn Nhân Minh Húc ấn ngồi xuống ghế.

Người này rốt cuộc dây thần kinh thô đến độ nào đây, không thấy anh hai anh đang toả khí đen sì khắp người sao!

Còn dám di chuyển trước mắt anh ấy tìm phiền phức!Ngồi trên ghế nhựa dịch dịch mông, Bánh Bao chớp mắt nghiêng đầu nhìn Tư Không Viêm Nghiêu, bụng nói thầm, sắc mặt cha khó coi quá đi, rất doạ người.Vươn móng thịt vỗ vỗ tay cha, bé nhích lại gần dùng giọng nói mềm nhẹ non nớt an ủi, “Cha, cha đừng lo, phụ thân nhất định sẽ không sao, bánh bao nhỏ cũng sẽ ổn thôi.”

Tư Không Viêm Nghiêu quay đầu nhìn Bánh Bao ngọt ngào đáng yêu, bế bé ngồi lên đùi mình, cúi đầu thơm má bé, gật đầu không nói.Qua thêm khoảng một giờ nữa, đèn báo phòng cấp cứu cuối cùng cũng tắt, Ô Thuần Nhã được các y tá đẩy ra.Giang Võ đi theo đằng sau, phất tay ý bảo các y tá đưa Ô Thuần Nhã quay về phòng bệnh, còn mình thì đi đến chỗ Tư Không Viêm Nghiêu, vươn tay nhéo khuôn mặt ụ thịt của Bánh Bao, mỉm cười nói, “Thuần Nhã đúng là một công thần, cho dù sinh non, cũng đã cho nhà Tư Không mấy người thêm một bé trai bụ bẫm nặng 3,8 kg, yên tâm đi, trước cứ để bé trong lồng kính một tuần quan sát, nếu không có vấn đề gì thì có thể chuyển ra ngoài, tuy nhiên, tôi phải nhắc nhở cậu, dù sao cũng là sinh non, cho dù cân nặng khá ổn, song về sau vẫn phải tiếp tục an dưỡng.”

Tư Không Viêm Nghiêu có chút kích động, lúc nghe được từ “bé trai bụ bẫm’ anh đã muốn vọt vào phòng bệnh ôm bảo bối của anh để cảm kích hôn môi.Giang Võ giữ chặt tay anh, nói tiếp, “Cậu đừng vội vào xem cậu ấy, giờ thuốc gây mê còn chưa tan, cậu có vào cũng vô dụng.Lần này cậu ấy sinh non một phần nguyên nhân là vì thai nhi quá lớn, ngoài ra còn bởi vì quá thương tâm, hơn nữa tai nạn giao thông ngày ấy, cũng có ảnh hưởng ít nhiều.Viêm Nghiêu, cơ thể Thuần Nhã không thích hợp thụ thai, cho nên….Tôi muốn hỏi cậu, cậu định làm thế nào?”

Hắn cảm thấy người đàn ông này có thể vì Ô Thuần Nhã mà cấm dục một thời gian dài như vậy đã là quá bất ngờ, bảo anh làm phẫu thuật thắt ống dẫn tinh vân vân chắc không có gì khó khăn.Tư Không Viêm Nghiêu nhíu mày, sau đó gật đầu, “Vài hôm nữa tôi sẽ đi làm phẫu thuật.”

Nếu thân thể của bảo bối không thể mang thai thêm nữa, vậy anh đương nhiên phải là người hy sinh, chẳng qua chỉ là thắt ống dẫn tinh thôi, anh đã có hai đứa con đáng yêu rồi, không tham nữa.Giang Võ vừa lòng, cười tủm tỉm với anh, “Cậu thay đổi nhiều thật đấy, được rồi, đi đến chỗ cậu ấy đi, tôi về kê thuốc cho cậu ấy.”

“Cảm ơn.”

Anh cảm kích gật đầu với Giang Võ, bế Bánh Bao xoay người rời đi.Hạ Dương xáp vô hỏi, “Tôi đi xem bé con được không?”

Ở trong lồng kính có thể đi thăm phải không?“Ừ được, cậu đi đi, nhớ thay quần áo vô trùng.”

Giang Võ gọi y tá, bảo cô đưa Hạ Dương đigặp bé.Hạ Dương và Văn Nhân Minh Húc đi theo y tá, hai người vừa đi vừa thủ thỉ, bé con nhất định là đáng yêu lắm đây.“Cậu bớt chút thời gian đi kiểm tra cho Tuấn Nghị hộ tôi, hai ngày nay cậu ấy cứ nói bụng không thoải mái.”

Mạc Tuấn Nghị đã mang thai bốn tháng, dạo này bụng cứ trướng đầy khó chịu, làm Tư Không Dực Dương rất lo.Giang Võ gật đầu đồng ý, cười nhìn gã, “Nhà Tư Không các người thật có phúc khí, hai người vợ là nam đều có thể sinh con, đây là tu luyện mấy đời mới có được đó.”

Tư Không Dực Dương cười theo, “Tôi cũng đi xem bé.”

Giang Võ phất tay, ý bảo gã đi đi, còn hắn phải về kê thuốc cho Ô Thuần Nhã, không đi góp vui với bọn họ được.Trong phòng bệnh, Bánh Bao sốt ruột quá trời, nếu giờ phụ thân còn chưa tỉnh lại, thế thì bé muốn đi thăm em, cơ mà cha vẫn ôm bé không buông, bé có muốn đi cũng không được.Lắc lắc thân thể mập mạp, bất mãn nói, “Cha, con muốn đi xem bánh bao nhỏ.”

Tư Không Viêm Nghiêu cúi đầu nhìn bé, lại ngẩng đầu nhìn Ô Thuần Nhã, thấy cậu không có dấu hiệu tỉnh lại, nghĩ nghĩ, rồi đồng ý yêu cầu của Bánh Bao.Anh cũng rất sốt ruột muốn gặp đứa con mới chào đời.Hỏi kĩ y tá vị trí phòng sơ sinh, Tư Không Viêm Nghiêu bế Bánh Bao đi nhanh tới.Trong phòng, ba người đàn ông trưởng thành đã thay trang phục vô trùng, đang dán vào bức ngăn cách bằng thuỷ tinh trừng lớn mắt nhìn đứa bé nằm trong lồng kính, bé con toàn thân đỏ rực, rất nhiều nếp nhăn, hai hàng lông mi mảnh dài, đôi mắt nhắm chặt, còn cả ngón tay ngón chân nho nhỏ, đều khiến ba người kinh hô, đáng yêu chết mất!

Tuy rằng hơi xấu một tí, nhưng vẫn siêu siêu đáng yêu!Hạ Dương kéo tay áo Văn Nhân Minh Húc sống chết lay lay, than thở, “Anh cũng muốn có một đứa con đáng yêu như thế này.”

Đại ca hắn đúng là tốt số, có đứa con cả đáng yêu vậy rồi, mà đứa thứ hai cũng đáng yêu quá trời.Văn Nhân Minh Húc nheo mắt, ghé vào tai hắn nhẹ giọng nói, “Vậy anh cũng sinh một đứa đi.”

Hạ Dương quay đầu trừng mắt lườm hắn, cứ đắc chí đi!Tư Không Dực Dương hồi tưởng dáng vẻ lúc còn là trẻ sơ sinh của Cánh Hoán, nhìn bé con trước mặt, cảm thán, “Chẳng khác Cảnh Hoán hồi nhỏ tẹo nào, da chỉ hơi đỏ hơn một chút thôi.”

Hạ Dương bĩu môi, lần đầu hắn thấy trẻ con mới sinh, rất tò mò.Ba người thấp giọng thảo luận xem thằng bé này lớn lên giống ai, Tư Không Viêm Nghiêu bế Bánh Bao vào phòng, Bánh Bao thấy em liền kinh hỉ mở to hai mắt nhìn, tựa vào cửa thuỷ tinh, chỉ hận không thể phá cửa phi vào bế em trai mình vào ngực mà hôn chụt chụt mấy cái.Tư Không Viêm Nghiêu mắt phiếm hồng, ngây ngốc nhìn con trai nằm trong lồng kính oa oa khóc, cảm giác thoả mãn như trào ra, đây là đứa con thứ hai của anh và Ô Thuần Nhã, là kết tinh tình yêu của hai người bọn họ sau khi đã tâm ý tương thông.Y tá kiểm tra một loạt các chỉ số cơ thể cho bé con, còn cầm một bình sữa đút cho đứa bé đang kêu khóc không ngừng, bé con kia lập tức nhắm mắt lại mấp máy miệng nhỏ, mút chụt chụt từng ngụm từng ngụm một.Y tá kinh hỉ nhìn bé con, cô còn đang lo bé không tự mình mút được sữa, như vậy sẽ phải châm kim truyền dịch cho bé, nhưng thuốc có ba phần độc, với thân thể nhỏ xíu này của bé sợ sẽ có ảnh hưởng không tốt.Tư Không Viêm Nghiêu khẩn trương ghé sát vào một chút, thấy lồng ngực be bé của con phập phồng, thế mới biết, con của anh đang ngủ.Bánh Bao chớp mắt to, tò mò dán vào ngửa đầu hỏi, “Cha ơi, Bánh Bao lúc nhỏ có phải cũng đáng yêu như vậy không?”

Tư Không Viêm Nghiêu không biết nói gì, anh chưa thấy Bánh Bao lúc nhỏ, đây là một tiếc nuối rất lớn của anh.

Nhưng anh vẫn nói, “Ừ, Bánh Bao giờ cũng rất đáng yêu.”

Bánh Bao đắc chí, tuy bé biết cha chưa thấy bé hồi nhỏ bao giờ, song bé biết, mình với em trai nhỏ giống hệt nhau, nhất định đều đáng yêu quá trời quá đất luôn.Khi Ô Thuần Nhã tỉnh trời đã tối, cậu là bị cơn đau ở vết mổ chỗ bụng làm tỉnh.Cậu mở to mắt, liền thấy Tư Không Viêm Nghiêu kinh hỉ nhìn mình, cậu hé miệng, cổ họng khô khốc không phát nổi tiếng.Tư Không Viêm Nghiêu chạy nhanh đi lấy nước, cắm ống hút đặt bên miệng để cậu uống.“Con thế nào rồi?

Là trai hay gái?”

Uống ít nước nhuận giọng, giọng nói của Ô Thuần Nhã vẫn hơi khàn khàn.Hôn lên trán cậu, Tư Không Viêm Nghiêu hạnh phúc cười.“Là con trai, phải để trong lồng kính quan sát một tuần, em đừng lo, nhìn con khoẻ mạnh lắm.”

Ô Thuần Nhã nâng tay sờ lên mặt nam nhân, cười nói, “Viêm Nghiêu, anh có vui không?”

Tư Không Viêm Nghiêu cầm tay cậu, dùng má cọ cọ, hai mắt ươn ướt, “Bảo bối, anh vui lắm, cảm ơn em.”

“Em cũng rất vui, có anh ở bên cạnh em, còn cả hai con nữa, thế con trông giống ai?”

Bánh Bao rất giống nam nhân, tuy giờ Bánh Bao tròn tròn nhiều thịt trông rất đáng yêu, nhưng bé thừa hưởng khuôn mặt anh tuấn của nam nhân, về sau chắc chắn sẽ là một tên ưa nhìn rất có khí thế.Tư Không Viêm Nghiêu nghiêng đầu nghĩ nghĩ, nhéo chóp mũi cậu, cười nói, “Giống em, rất thanh tú.”

Ô Thuần Nhã hài lòng, từ từ nhắm hai mắt, khoé miệng cong ý cười, “Vậy là tốt rồi, nếu giống anh em sẽ đau lòng lắm.”

Hít sâu, Tư Không Viêm Nghiêu nhẹ nhàng hôn lên cánh môi khô khốc của cậu, khàn giọng nói, “Bảo bối, anh yêu em, cả đời này sẽ chỉ yêu em cưng chiều em, nhất định không được rời khỏi anh nhé.”

“Ừ, sẽ không rời khỏi anh.”

Ô Thuần Nhã vươn tay ôm cổ anh, cọ cọ hai má anh.Sao cậu có thể rời khỏi nam nhân cho được, cậu yêu người này, cậu phải ở bên cạnh anh cả đời.Bọn họ là hai nửa của vòng tròn, một ôn nhuận như nước, một rét lạnh như băng.Nhưng bọn họ đã vô tình gặp nhau, hoà hợp làm một.Con đường của bọn họ còn rất dài, có thể sẽ có những cuộc cãi vã ầm ĩ, cũng sẽ có chiến tranh lạnh, nhưng bọn họ sẽ mãi mãi bên nhau, bọn họ sẽ không rời khỏi đối phương, cũng không định rời khỏi đối phương, đó là một tình yêu say đắm hoà trong máu thịt, đời này kiếp này, bọn họ phải ở bên nhau.———————CHÍNH VĂN HOÀN———— —————-•Tác giả nói ra suy nghĩ của mình :Bé cưng đã ra đời, tình cảm của bọn họ tiếp tục phát triển, câu chuyện đến đây coi như kết thúc.

Sau này sẽ ra thêm mấy phần ngoại truyện, cảm ơn mọi người khách khí vẫn không rời đi.Lần đầu tiên viết trường thiên (truyện siêu dài), có rất nhiều chỗ chưa thoả đáng.Tôi sẽ cố gắng cải thiện, cảm ơn lần nữa mọi người đã yêu thích ủng hộ.
 
[ Đam Mỹ - HoàN] BáNH Bao Nhà Ai - U HoàNG Tử Lam
113: Ngoại truyện 1: Đặt tên cho bánh bao nhỏ


Ô Thuần Nhã ở trong bệnh viện tĩnh dưỡng đã được một tháng, thạch cao trên chân chưa được gỡ ra, song vết mổ chỗ bụng đã gần lành lại hoàn toàn.

Cũng mệt Tư Không Viêm Nghiêu cả tháng này chăm sóc cậu một tấc không rời, người khác muốn đỡ cậu anh không chịu, lo lắng không yên lòng.

Hôm nay, Ô Thuần Nhã ngồi tựa vào đầu giường, con nhỏ trong lòng đã được một tháng, cậu bất mãn cực kì.

“Em muốn về nhà.”

Dù sức lực mười phần, nhưng lời này của cậu quả thực rất nhẹ rất nhỏ.

Bé con trong lòng vừa uống sữa, cậu mới dỗ bé ngủ xong, không dám nói lớn sợ ồn đến con.

Tư Không Viêm Nghiêu ngồi ở sofa bên cạnh cúi đầu gọt táo, dao gọt hoa quả uốn lượn quanh quả táo xoay xoay mấy vòng, vỏ táo mỏng dính không đứt đoạn, cứ thế rời ra thành một dây dài ngoằng.

Ô Thuần Nhã khoé miệng run rẩy, anh nhà cậu dạo này luyện ra kĩ năng gọt táo điêu luyện thật!

“Anh đừng có cố tình không nhìn em, em phải về nhà!”

Ở viện lâu lắc, mùi thuốc sát trùng quả thực cậu đã hít đủ lắm rồi.

Hơn nữa con cũng đã đầy tháng mà còn chưa được đặt tên, cậu rất không vui.

Tư Không Viêm Nghiêu cúi đầu cắt táo thành từng miếng nhỏ, xiên tăm lên, đưa tới miệng cậu.

Ô Thuần Nhã hạ mắt nhìn, hừ một miếng há mồm cắn.

Vừa cắn vừa than thở, “Anh đừng tưởng dùng một quả táo là có thể lừa em, dù sao hôm nay em nhất định phải xuất viện!”

Tuy chân cậu còn chưa khỏi, nhưng cậu về nhà nghỉ ngơi cũng được mà, làm chi cứ phải ở bệnh viện.

Tư Không Viêm Nghiêu nghĩ nghĩ, ghé lại hôn lên miệng cậu, nhẹ giọng nói, “Anh đi hỏi Giang Hán xem, nếu anh ta nói không được, vậy thì em phải ngoan ngoãn ở đây.”

Ô Thuần Nhã còn muốn phản bác, song nhìn đôi mắt đen thẳm của nam nhân đầy vẻ nghiêm túc, cũng chỉ đành bĩu môi, cúi đầu nhìn con.

Tư Không Viêm Nghiêu ra ngoài một lúc, đã mau chóng quay lại.

Ô Thuần Nhã chớp mắt, hỏi, “Anh ấy nói thế nào?”

Thực ra Giang Hán không đồng ý, cơ mà Tư Không Viêm Nghiêu nói, ở nhà cũng có thể nghỉ ngơi tốt, Giang Hán không lay chuyển được ý, mới miễn cưỡng đồng ý.

“Buổi chiều xuất viện.”

Tuy giọng nói lạnh nhạt, nhưng vẻ mặt của anh rất ôn nhu.

Ô Thuần Nhã vui vẻ nở nụ cười, nhếch môi về hướng Tư Không Viêm Nghiêu.

Nam nhân trợn mắt, khoé miệng cong lên, hung hăng hôn cậu một cái.

“Bảo bối.”

Đứa con nằm ở giữa, Tư Không Viêm Nghiêu vươn tay ôm cậu vào lòng, khẽ liếm cánh môi cậu.

Ô Thuần Nhã nhắm mắt lại, hai tay vững vàng bế con, ngả đầu tuỳ ý để nam nhân hôn mình.

“Khụ!”

Một tiếng ho khan phá vỡ nụ hôn của hai người, Giang Hán đứng trước cửa phòng bệnh chép miệng, hắn nghĩ, Tư Không Viêm Nghiêu cho Ô Thuần Nhã xuất viện rốt cuộc là vì chịu không nổi mùi thuốc sát khuẩn của bệnh viện hay là quản không được nửa thân dưới đây!

Ô Thuần Nhã hai má đỏ bừng, cúi đầu dỗ đứa con đang say ngủ.

Tư Không Viêm Nghiêu lại thoải mái quay đầu, vẻ mặt không hài lòng, nhướn mày nhìn Giang Hán, coi cái mặt kia kìa, đúng là ghét bỏ hắn mà.

Giang Hán đảo mắt xem thường, vào phòng bệnh.

“Tôi chỉ đến dặn một câu, tuy vết mổ của cậu ấy đã cắt chỉ, nhưng còn chưa chịu nổi sức ép gì đâu, thạch cao ở chân thì một tháng sau quay lại đây gỡ bỏ.”

Tư Không Viêm Nghiêu gật đầu.

Ô Thuần Nhã ngồi trên xe lăn được Tư Không Viêm Nghiêu đẩy đi, tay thì bế con ôm vào lòng.

Vào cửa, lao tới nghênh đón không phải là Bánh Bao thịt, mà là Tư Không Khải mong mỏi ngóng trông cháu nhỏ, ông phi thẳng đến trước mặt Ô Thuần Nhã.

“Mau mau, cho ta ôm cháu vàng cháu bạc một cái nào!”

Một tháng này đúng là ông bị nhớ mong trông ngóng giày vò đến chết, ông mới chỉ qua bệnh viện ngó một lần, sau đó con cháu trong nhà nó không cho ông đi nữa.

Ô Thuần Nhã vươn tay, bế bé con đã tỉnh ngủ đang mở to đôi mắt đen bóng nhìn ngó cho Tư Không Khải, cười nói “Ba, ba với cháu có duyên với nhau thật đó, vừa nghe thấy tiếng ba nó đã tỉnh rồi.”

Tư Không Khải mặt mày hớn hở bế cháu, chậm rãi bước vào trong nhà, chỉ sợ làm cháu trai bảo bối trong ngực không thoải mái.

Vào phòng, Tư Không Viêm Nghiêu xoay người bế Ô Thuần Nhã về phòng ngủ của bọn họ, ông cụ bế cháu cũng theo vào phòng.

Bánh Bao thịt còn đang ở nhà trẻ chưa về, lão quản gia Nghiêm Võ đã tự mình đi đón bé.

Đang nói chuyện thì Tư Không Dực Dương đỡ Mạc Tuấn Nghị bụng căng tròn bước vào, hai người cũng là được Tào quản gia báo tin.

“Về rồi à, cảm giác thế nào?”

Mạc Tuấn Nghị chống thắt lưng, ngồi xuống bên cạnh Ô Thuần Nhã, hỏi.

Ô Thuần Nhã cười nhìn hắn, “Tốt lắm, ở bệnh viện thực sự không thoải mái, trở về nghỉ ngơi thích hơn.”

Mạc Tuấn Nghị đưa mắt nhìn ông cụ đang chơi đọ mắt với bé con, nở nụ cười.

“Ừ, ở nhà nghỉ ngơi cũng tốt, nhóc này hình như trắng hơn trước kia nhiều.”

Mấy hôm trước hắn có đến bệnh viện thăm một lần, lúc đó tên nhóc này vẫn còn đỏ hồng hồng cơ.

“Trẻ con mỗi ngày một vẻ mà.”

Ô Thuần Nhã vươn tay đỡ bé con trong lòng ông cụ, cho con uống sữa.

Nhóc kia chụt chụt ngậm núm vú cao su, ăn ngon lành.

Mấy người lớn đều vây quanh bé ngắm nghía, ông cụ đột nhiên nói, “Cũng đầy tháng rồi, phải đặt tên đi chứ.”

Ô Thuần Nhã ‘Dạ’ một tiếng, quay đầu hỏi, “Ba, ba nghĩ nên đặt tên bé là gì?”

Tư Không Viêm Nghiêu cũng đã tra thử rồi, anh đã sớm nghĩ ra mấy cái tên, cơ mà không ưng lắm, anh cảm thấy phải đặt cho thằng cu nhà mình một cái tên vang dội khí khái mới được.

Đảo mắt, ông cụ sờ sờ hai cái râu vểnh.

“Đứa bé này phải cùng họ với Viêm Nghiêu.”

Ô Thuần Nhã gật đầu, Bánh Bao cùng họ với cậu, bé con cùng họ với Viêm Nghiêu, rất chuẩn.

“Cảnh Kì thì sao?”

Ông cụ ngồi một góc, tuôn ra một cái tên, “Kì trong kì lân.”

Ô Thuần Nhã bĩu môi, nghe chả hay gì cả, hơn nữa cậu không có ý định sinh tiếp, thế ‘lân’ cho ai dùng?

Chẳng lẽ để cho đứa nhỏ trong bụng Tuấn Nghị?

Không được.

Tư Không Dực Dương ngồi ôm Mạc Tuấn Nghị, nghĩ nghĩ nói, “An nhiên?” (An nhiên tức là bình an)

Tư Không Viêm Nghiêu bĩu môi, nhíu mày, “Không được.”

Tuy anh hi vọng con mình cả đời bình an không lo lắng, nhưng mà gọi là Tư Không An Nhiên á?

Tên gì mà xấu mù.

Mạc Tuấn Nghị chậc lưỡi, vươn tay nhẹ nhàng chọt chọt má bé con, mở miệng nói, “Không thì gọi là Tư Không Trạch Thuỵ đi?”

Ô Thuần Nhã ngơ luôn, thuỵ…. (Cái này thì đoán mò, ‘thuỵ’ ở đây có nghĩa là may mắn, nhưng từ ‘ngủ’ nhớ không lầm cũng gọi là ‘thuỵ’ thì phải, chẳng biết đúng không)

Tư Không Viêm Nghiêu liếc xéo Mạc Tuấn Nghị một cái, nói linh tinh cái gì đâu.

Mạc Tuấn Nghị cũng ý thức được mình nói sai, đến là ngượng.

Ô Thuần Nhã cúi đầu hôn lên má con, nhẹ giọng nói, “Em muốn con cả đời vui vẻ hạnh phúc.”

Tư Không Viêm Nghiêu mắt sáng lên, hôn lên trán cậu, nói, “Gọi là Tư Không Hàm Thước, tên ở nhà là Nhạc Nhạc.”

Ô Thuần Nhã vừa nghe, nở nụ cười, “Được, gọi Hàm Thước, Nhạc nhạc, bảo bối Nhạc Nhạc của phụ thân.”

Tên này coi như đã định, cơ mà Bánh Bao về không vui tí nào, bé còn muốn đặt tên cho em mà!

Vẫn là Cảnh Hoán ôm bé an ủi cả ngày bé mới nguôi nguôi, song bánh bao thịt Ô Trạch Vũ vẫn tiếc nuối lắm, bé đã nghĩ cho em mấy cái tên lận, thế mà không cho bé cơ hội đề xuất, bé rất không vui!
 
[ Đam Mỹ - HoàN] BáNH Bao Nhà Ai - U HoàNG Tử Lam
114: Ngoại truyện 2: Bánh Bao buồn chán


Bé con ngủ bên cạnh, Mạc Tuấn Nghị nghiêng người, một tay chống đầu, một tay nhẹ nhàng chọt má bé.

Tiểu Bánh Bao Ô Trạch Vũ đẩy cửa phòng, tay vẫy vẫy mông lắc lắc lạch bạch đi tới, ghé trước giường, bĩu môi. (Sự thật thì do cấu tạo cơ thể nên Bánh Bao đi hệt như mấy bạn cánh cụt bên trên luôn *chỉ chỉ*)

Mạc Tuấn Nghị thấy dáng vẻ uỷ khuất của bé thì bật cười, vẫy tay, ý bảo bé trèo lên.

Bĩu môi, Bánh Bao ngồi lên giường, đạp dép nhỏ, uốn éo thân, bò lên giường, rúc vào bên người Mạc Tuấn Nghị, móng thịt tròn tròn nhéo khuôn mặt non mềm của bé con.

Bé con bị bé nhéo tỉnh, mắt to ngập nước nhìn anh bé, miệng nhếch lên, ‘oa’ một tiếng khóc oà.

Mạc Tuấn Nghị bị doạ nhảy dựng, lập tức nhẹ nhàng vỗ tay bé dỗ dành, dở khóc dở cười nhìn Bánh Bao vẻ mặt phiền muộn, cười nói, “Bánh Bao, con nhéo đau em rồi.”

Bánh Bao hừ một tiếng, hất mặt đi không thèm nhìn bé con khóc, cơ mà quay đi không được vài giây, đầu nhỏ đã quay về, khuôn mặt phúng phính hồng hồng, bé bĩu môi, bất mãn vươn móng chọt chọt chân bé con, tức giận nói, “Lại khóc!”

Mạc Tuấn Nghị thở dài, ngồi dậy tựa vào đầu giường, ôm bé con đang khóc oe oe vào lòng nhẹ nhàng vỗ về, nói với Bánh Bao, “Không được thế với em.”

Bánh Bao không vui tí nào, vươn qua ghé lên cái bụng tròn tròn của Mạc Tuấn Nghị, than thở, “Phụ thân có em liền không thích con nữa, em vừa khóc phụ thân đã khẩn trương muốn chết rồi, hừ!”╭(╯^╰)╮

Mạc Tuấn Nghị bất đắc dĩ thở dài, nhéo cái miệng đang dẩu lên của bé, cười nói, “Em chỉ là trẻ sơ sinh thôi, Bánh Bao sao có thể ganh với em được.”

Bánh Bao phiền muộn u sầu lắm, tuy em trai rất đáng yêu, nhỏ nhỏ mềm mềm, nhưng mà từ khi có em phụ thân liền giảm hẳn sự chú ý tới bé, mỗi ngày chỉ cần vừa nghe tiếng nhóc thối này khóc, phụ thân sẽ dỗ nó, còn không cho mình bế nữa, sợ mình làm ngã em.

Thân mình vù vù thịt nằm sấp lên gối đầu, chổng mông, lắc lắc ngoáy ngoáy một tí, Bánh Bao rầm rì hỏi, “Mạc thúc thúc, khi nào cha với phụ thân về ạ?”

Mạc Tuấn Nghị nhìn đồng hồ đặt ở tủ đầu giường, nghĩ nghĩ nói, “Chắc là sắp rồi, hai người ấy đã đi từ sáng mà.”

Bĩu môi, Bánh Bao lật người rúc vào ổ chăn mềm mại, nhắm mắt ngủ trưa!

Mạc Tuấn Nghị đặt bé con đã hết khóc nằm xuống cạnh Bánh Bao, nhéo nhéo móng thịt của nhóc, nhẹ giọng nói, “Phụ thân con đi gỡ thạch cao ở chân, còn phải làm hồi phục chức năng, hơi lâu một chút, Bánh Bao và em ngủ trưa ở chỗ Mạc thúc thúc nhé.”

Bánh Bao thịt xoay người, ôm bé con vào ngực, ngửa đầu chớp mắt với Mạc Tuấn Nghị, bĩu môi.

Bị dáng vẻ uỷ khuất của Bánh Bao làm cho không biết nói gì, Mạc Tuấn Nghị nằm xuống, xoa đầu bé, khó hiểu nói, “Lại có chuyện gì?”

“Ca ca dạo này bận quá, chẳng có thời gian chơi với con gì cả.”

Mạc Tuấn Nghị sửng sốt, nghĩ nghĩ, Cảnh Hoán sắp thi cuối học kì, cho nên dạo này rất chăm chỉ học bài, nghe ý của Tư Không Dực Dương, hình như Cảnh Hoán sẽ nhảy lớp, chuẩn bị khai giảng năm sau sẽ lên lớp sáu…Nhà Tư Không toàn sản xuất ra mấy người phi thường, sang năm Cảnh Hoán mới có 9 tuổi thôi!

“Chờ nghỉ hè Cảnh Hoán sẽ có thời gian chơi với con."

Bánh Bao hừ hừ mấy tiếng, bĩu môi, ngủ.

Mạc Tuấn Nghị thở dài, bất đắc dĩ đắp chăn cho Bánh Bao, nhắm mắt ngủ cùng hai nhóc.

Bỏ đi thạch cao trên chân, Ô Thuần Nhã đi đường chợt trở nên khó khăn, một chân nặng một chân nhẹ, được Tư Không Viêm Nghiêu đỡ đứng lên, cậu ngẩng đầu nhìn nam nhân, uể oải nói, “Đường cũng đi không nổi.”

Tư Không Viêm Nghiêu hé miệng cười, hai tay đỡ tay cậu, chậm rãi di chuyển để cho cậu có thể quen dần, “Qua một thời gian nữa là ổn thôi.”

Ô Thuần Nhã bĩu môi, chậm rãi bước, chân còn run run, tuy không đau, nhưng cậu cảm giác như cái chân này đã không thuộc phạm vi khống chế của cậu nữa rồi.

“Nếu cứ như vậy thì biết làm sao bây giờ, sẽ biến thành chân dài chân ngắn mất.”

Nóng lòng thành công, Ô Thuần Nhã đứng không vững ngã nhào vào ngực Tư Không Viêm Nghiêu.

Tư Không Viêm Nghiêu hôn lên cánh môi hơi bĩu ra của cậu, trấn an, “Anh không chê đâu.”

Đảo mắt xem thường, Ô Thuần Nhã hừ một tiếng, nếu dám chê, em lập tức bỏ anh!

Lúc bọn họ về đã đến chiều, kết quả vào cửa chỉ thấy một mình Tào quản gia ra đón, không thấy Bánh Bao đâu.

Ô Thuần Nhã khó hiểu nhìn Tào quản gia, hỏi, “Bánh Bao đâu rồi?”

Tào quản gia nhận lấy nạng Tư Không Viêm Nghiêu đưa, nghĩ nghĩ nói, “Tiểu tiểu thiếu gia đến biệt thự của đại thiếu gia, nói là muốn xem em.”

Gật đầu, Ô Thuần Nhã ngồi xuống sofa, uống một ngụm nước ấm Tư Không Viêm Nghiêu đưa đến, thở ra một hơi.

“Viêm Nghiêu, Tuấn Nghị còn hai tháng nữa sẽ sinh, lát nữa anh bế Nhạc Nhạc về đi, bảo Bánh Bao về luôn, đừng làm ồn đến cậu ấy.”

Trước khi đi cậu đã đưa bánh bao nhỏ Tư Không Hàm Thước đến chỗ Mạc Tuấn Nghị, để hắn trước tập quen cách ở cùng trẻ sơ sinh.

Tư Không Viêm Nghiêu ngồi bên cạnh cậu, gật đầu, vẻ mặt thoả mãn ôm cậu vào lòng, thở dài mãn nguyện, “Cho tới giờ anh cũng không ngờ, sẽ có một ngày như thế này.”

Ô Thuần Nhã nhướn mày, thả lỏng thân thể tựa vào ngực anh, khoé miệng cong lên ý cười.

Cậu cũng không ngờ mình sẽ cùng một người đàn sống cả đời, còn vì người đàn ông ấy mà sinh ra hai đứa con trai.

Nhưng cậu biết, cậu yêu anh, và anh cũng yêu cậu, vậy là đủ rồi.

——— —————— ——————–

Tác giả nói : Mai sẽ post ngoại truyện của Mạc Tuấn Nghị và Tư Không Dực Dương, có viết một ít về chuyện lúc đầu hai người mới ở bên nhau, khụ, năng lực chịu đựng của mọi người chắc tốt lắm, tui cũng không ngược ghê lắm đâu -. –
 
[ Đam Mỹ - HoàN] BáNH Bao Nhà Ai - U HoàNG Tử Lam
115: Ngoại truyện 3: Người mang thai lại nóng giận rồi


Mạc Tuấn Nghị đã mang thai được chín tháng, Tư Không Dực Dương liền quyết định nhàn rỗi ở nhà cùng hắn, chỉ sợ nhóc trong bụng hắn có gió thổi có lay liền gây sức ép lên hắn.

Sáng hôm nay, Mạc Tuấn Nghị tỉnh ngủ đang định xoay người, cơ mà bụng nặng quá, thắt lưng cũng mỏi, trở người mấy lần mà không được.

Mạc Tuấn Nghị tức giận mở trừng mắt, nam nhân vốn hẳn phải nằm bên cạnh giờ không thấy đâu, hắn bắt đầu nổi cơn tức.

Nghiêng đầu, hắn gào lên, “Tư Không Dực Dương ~~~~~~~~~ Anh chết ở đâu rồi hả!!!!”

Hồi trước còn nói Ô Thuần Nhã lúc mang thai tính tình nóng nảy, giờ xem xem, tính tình hắn cũng có đỡ hơn bao nhiêu đâu.

Cũng may hai người đàn ông nhà Tư Không đều có tiềm chất làm một ông xã siêu tốt, đối với tính tình thay đổi xoành xoạch của mấy bà vợ đang mang thai đã sớm nhìn quen chịu quen rồi.

Tư Không Dực Dương đang ở dưới lầu ăn bữa sáng chỉ nghe được loáng thoáng tiếng rống của hắn, nuốt miếng cháo trong miệng rồi đứng dậy chạy lên lầu.

Bánh Bao thịt ngồi trong lòng Ô Thuần Nhã, quơ quơ muỗng nhỏ, chép miệng, “Có phải Mạc thúc thúc đau bụng không nhỉ.”

Ô Thuần Nhã cúi đầu lau miệng cho bé, còn nhéo mông bé một cái, “Mau ăn đi, sắp muộn rồi.”

Bĩu môi, Bánh Bao hầm hừ hai tiếng, từ khi có Nhạc Nhạc phụ thân chẳng thương con gì cả, quá bi thương!

Tư Không Dực Dương trở về phòng, vào cửa liền thấy Mạc Tuấn Nghị đỡ bụng nằm trên giường, lại gần ngồi xuống bên cạnh cậu, lo lắng hỏi, “Em đau bụng?”

Mạc Tuấn Nghị hừ một tiếng, nhe răng nói, “Anh giúp em trở người đi, đè đến tê rần rồi.”

….Tư Không Dực Dương không nói gì nhìn Mạc Tuấn Nghị, vươn tay đỡ hắn xoay người, rồi vươn qua áp nhẹ lên bụng hắn, nghe thử.

Mạc Tuấn Nghị trợn mắt, đẩy gã, “Tránh ra, đè em khó chịu.”

Thở dài, ngẩng đầu nhìn hắn, Tư Không Dực Dương giọng điệu bất đắc dĩ nói, “Em thay đổi mỗi ngày, đêm qua còn bảo anh nghe mà, hôm nay đã ghét bỏ rồi.”

“Hừ, anh đỡ em đứng lên đi lại một lúc, không ngủ nữa.”

Hắn không giống Ô Thuần Nhã, có thể thành thật nằm đó nghỉ ngơi, ngủ đủ rồi hắn không muốn nằm ngu người trên giường nữa, dạo này eo đau muốn chết, không muốn nằm chút nào.

Tư Không Dực Dương nâng Mạc Tuấn Nghị dậy xong, cúingười đi giày cho hắn.

Mạc Tuấn Nghị nghiêng đầu, đột nhiên ôm cổ gã, dồn toàn bộ sức nặng thân thể đè lên người nam nhân.

Tư Không Dực Dương nâng tay ôm thắt lưng hắn, nghiêng đầu khó hiểu nhìn sườn mặt hắn.

“Sao đột nhiên lại nhào về đây, không sợ ngã hửm.”

Mạc Tuấn Nghị cọ cọ má vào sườn mặt gã, ‘ừm’ một tiếng làm nũng.

“Dực Dương, anh có phải vì cục cưng trong bụng mới tốt với em không?”

Tư Không Dực Dương giật giật khoé miệng, câu này mỗi ngày Mạc Tuấn Nghị cơ hồ đều phải hỏi một lần, gã không thể biểu lộ ra một tí tẹo mất kiên nhẫn, nếu không Tuấn Nghị sẽ dùng tất cả khả năng đi ầm ĩ với gã một lúc lâu.

“Không có cục cưng anh cũng yêu em mà, em đừng suy nghĩ linh tinh.”

Mạc Tuấn Nghị bĩu môi, cơ mà trong lòng lại nghe đến hưởng thụ, đột nhiên cười, nói, “Hồi trước anh còn cưỡng gian em đó.”

“…”

Tư Không Dực Dương ngậm miệng, không biết nên đáp thế nào.

Hất mặt đi, Mạc Tuấn Nghị cắn tai gã một cái, hừ hừ, “Dám làm không dám nhận.”

Tư Không Dực Dương thở dài, dùng sức bế hắn ngồi lên đùi mình.

“Em muốn nghe anh nói gì?”

Mạc Tuấn Nghị tựa vào ngực gã, cũng chẳng biết mình muốn nghe cái gì nữa.

“Xin lỗi.”

Hắn rõ ràng biết không nên khơi lại chuyện này, nhưng hắn cứ nhịn không được muốn làm nam nhân mất tự nhiên.

Càng nghĩ càng tự cảm thấy bản thân mình đáng ghét hết sức, mắt Mạc Tuấn Nghị bắt đầu đỏ lên.

Tư Không Dực Dương nhướn mày, bất đắc dĩ cười hắn, “Em làm sao vậy, muốn khóc cũng là anh khóc mới đúng, từ khi em mang thai bảy tháng tới giờ, em nói coi, có ngày nào không dùng lời nói chọc trúng chỗ đau trong lòng anh đâu.”

Mạc Tuấn Nghị hít mũi, vươn đầu hôn lên khoé miệng Tư Không Dực Dương, “Em sẽ không bao giờ chọc anh nữa.”

Tư Không Dực Dương cúi đầu cọ cọ trán hắn, cười nói, “Vậy anh chọc em.”

Nói xong còn thẳng lưng ưỡn về phía trước, để hắn cảm nhận được bộ vị hơi biến hoá của mình.

Mạc Tuấn Nghị đỏ bừng mặt, mất tự nhiên ho khan một tiếng.

“Xuống lầu ăn sáng đi, em đói bụng.”

Tư Không Dực Dương ‘ừ’ một tiếng, đặt hắn đứng xuống, đỡ hắn xuống lầu.

Mạc Tuấn Nghị và Tư Không Dực Dương đã quen nhau từ lâu, lúc còn nhỏ ba mẹ hai nhà thỉnh thoảng lại tụ tập đánh bài vân vân các loại.

Tư Không Dực Dương lớn hơn Mạc Tuấn Nghị 8 tuổi, lúc Mạc Tuấn Nghị còn mặc quần yếm Tư Không Dực Dương đã học sơ trung.

Mạc Tuấn Nghị nhớ rõ, lần đầu tiên nhìn thấy Tư Không Dực Dương là khi hắn 6 tuổi, ba đưa hắn đến nhà chính nhà Tư Không, kết quả hắn nghịch ngợm, chạy tới chạy lui trong đại viện, cuối cùng bị ngã chỏng quèo.

Tư Không Dực Dương đã bế hắn lên, trong mắt hắn lúc ấy, anh lớn này thực sự rất cao rất đẹp trai.
 
[ Đam Mỹ - HoàN] BáNH Bao Nhà Ai - U HoàNG Tử Lam
116: Ngoại truyện 4: Thời thơ ấu


Khi còn nhỏ Mạc Tuấn Nghị rất hiếu động, lúc nào cũng nhảy lên nhảy xuống, nhất là ở nhà chính nhà Tư Không, chỗ đó có một cái sân rất to, có cây có núi, hắn thích lắm.

Mạc Tuấn Nghị bé nhỏ khi đó rất thích nghỉ hè ở nhà Tư Không Dực Dương, vô cùng nguyện ý bám dính lấy gã, Tư Không Dực Dương cũng rất thích vác theo đứa nhỏ này, làm cho hai ông anh nhà họ Mạc không vui tí nào.

Tư Không Dực Dương đến giờ còn nhớ, hình ảnh Mạc Tuấn Nghị nho nhỏ ngửa đầu, ôm chân mình, giọng nói mềm mềm thương thương nói với mình, “Về sau Tiểu Nghị lớn lên sẽ làm vợ anh Dực Dương.”

Lúc ấy gã đã trả lời nhóc này thế nào nhỉ?

Gã ngồi xổm xuống, ôm Mạc Tuấn Nghị bé nhỏ hung hăng hôn một cái, “Được, chờ đến khi Tiểu Nghị lớn, liền làm vợ của anh.”

Mạc Tuấn Nghị bé nhỏ mặt mày hớn hở, hai tay ngắn quàng quanh cổ Tư Không Dực Dương, chụt một cái, liền dâng luôn nụ hôn đầu đời cho gã.

Sau đó….

Bọn họ đều trưởng thành, Tư Không Dực Dương có cuộc sống của mình, dần dần quên đứa nhỏ kia.

Mà Mạc Tuấn Nghị, sau khi đi học thì rất ít khi đến nhà chính nhà Tư Không, cho nên dần dần cũng quên mất, anh Dực Dương luôn bị mình bám đuôi, anh Dực Dương luôn bị mình quấn quýt đòi ôm cũng đã trở thành một người khác.

Vài năm sau, khi Mạc Tuấn Nghị học sơ trung, Tư Không Dực Dương đã phi xe đi cua mỹ nam mỹ nữ, vui vẻ bay nhảy trải qua thời đại học.

Sau đó thì sao?

Khi Mạc Tuấn Nghị học trung học, Tư Không Dực Dương đã cùng Tư Không Viêm Nghiêu liên tục tiếp nhận tất cả các công ty xí nghiệp của gia đình, sau đó như cá gặp nước trong thương trường, tập đoàn Tư không dưới sự liên thủ của bọn họ ngày càng phát triển lên tới đỉnh cao.

Khi Mạc Tuấn Nghị học lớp 11, Tư Không Dực Dương kết hôn, lúc nghe tin, Mạc Tuấn Nghị còn kinh ngạc, đại thiếu gia phong lưu kia vậy mà cũng kết hôn.

Hơn nữa một năm sau gã trở thành một người cha, có một lần Mạc Tuấn Nghị vô tình bắt gặp Tư Không Dực Dương vẻ mặt cưng chiều đang cười với đứa nhỏ mới sinh, dáng vẻ hạnh phúc thoả mãn kia từ trước tới giờ hắn chưa từng nhìn thấy.

Chỉ là không lâu sau, Tư Không Dực Dương đã ly hôn, người phụ nữ kia bỏ đi, để lại đứa bé cho gã.

Còn sau đó?

Mạc Tuấn Nghị lên đại học, gặp Ô Thuần Nhã, còn Tư Không Dực Dương, càng ngày càng phong lưu, chơi bời càng ngày càng hăng, bạn giường thay đổi còn nhanh hơn thay quần áo, khi đó Mạc Tuấn Nghị còn nghĩ, mai sau thấy người đàn ông này phải mau chóng tránh đi.

Song ngàn tính vạn tính, lại tính không đến, cuối cùng là chính hắn tự mình dâng lên.

Giờ ngẫm lại, từ lần đầu gặp nam nhân đến giờ, đã hơn hai mươi năm, hai người đi một vòng lớn cuối cùng vẫn là ở bên nhau.

Mạc Tuấn Nghị mở mắt, nhìn nam nhân đang ngủ bên cạnh, nhích lại gần, hôn lên môi gã.

Tư Không Dực Dương ‘ừm’ một tiếng, vươn tay kéo hắn vào lòng, nhắm mắt lại chuẩn xác hôn lên môi hắn, than thở, “Em không ngủ à?”

Mạc Tuấn Nghị lắc đầu, cọ cọ mặt gã, khẽ nói, “Dực Dương, em đã từng nói cho anh là, em yêu anh chưa?”

Tư Không Dực Dương chớp cái trừng lớn mắt, kinh hỉ nhìn hắn.

Kích động đến phát run, gã bám lên vai hắn, hỏi, “Em vừa nói gì?”

Mạc Tuấn Nghị mở to mắt, hé môi nở nụ cười, lặp lại, “Dực Dương, em nói em yêu anh.”

Dùng sức nhắm chặt mắt, kiềm nén chua xót trong mắt, Tư Không Dực Dương đứng dậy ôm hắn vào lòng, nghẹn ngào, “Anh yêu em, Tuấn Nghị, anh rất yêu em.”

Người này, chính là tình yêu chân thành tha thiết của gã.

Gã dùng sinh mạng này để thề, chàng trai đang trong lòng mình, sẽ viễn viễn là người gã yêu nhất, tuyệt đối sẽ không làm cậu ấy tổn thương dù chỉ một chút.
 
[ Đam Mỹ - HoàN] BáNH Bao Nhà Ai - U HoàNG Tử Lam
117: Ngoại truyện 5: Tư Không Dực Dương ông đây không thèm sinh con cho anh nữa~


Tư Không Viêm Nghiêu ngồi trong văn phòng, nhìn tài liệu Khúc Tân mới mang tới, khoé môi cong ý cười.

Đã một năm kể từ tai nạn giao thông kia, nhà họ Sở đã bị xoá tên hoàn toàn khỏi giới kinh doanh, tất cả các công ty chi nhánh cũng đều bị đổi tên, tuy tốc độ không quá nhanh, nhưng không thể phủ nhận, tên nhócVăn Nhân Minh Húc rất có năng lực.

Sở Tây Tây bị phán tội cố ý gây thương tích, đã bị xử bắn, việc này anh không nói với Ô Thuần Nhã, sợ cậu lại buồn lòng.

Sở Hùng vì không chịu nổi kích thích mà bị bại não, giờ hẳn vẫn đang nằm trong bệnh viện, vài năm cuối đời còn lại cũng không có cơ hội ra ngoài.

Về phần nhà họ Tống…

Cúi đầu lật giở tài liệu trong tay, ừm một tiếng, anh ngẩng đầu nói, “Không cần để ý đến bọn họ.”

Cũng không thể không chừa chút đường sống nào cho nhà họ Tống, dù gì cũng phải nể mặt Tống Thuỵ, để cho nhà họ Tống còn có thể mang theo cái đuôi lẩn quất.

Anh giờ không muốn tiếp tục quan tâm nhiều đến lục đục trong giới, anh đã có bảo bối, có hai đứa con đáng yêu, vậy là anh đã thoả mãn rồi.

Khúc Tân thấy anh tâm tình tốt, không khỏi thả lỏng chút chút, hỏi, “Sếp, chừng nào thì sếp rước bà chủ về dinh?

Bọn em đã chuẩn bị hết tiền mừng rồi đó!”

Nhướn mày, Tư Không Viêm Nghiêu nhìn Khúc Tân, biểu tình nghiêm túc nói, “Không có cơ hội thu tiền mừng.”

Nếu không phải vẻ mặt anh quá lạnh lùng, Khúc Tân nhất định sẽ nhận ra giọng điệu của anh bất đắc dĩ và tiếc nuối cỡ nào.

Không phải anh chưa từng nhắc tới chuyện tổ chức hôn lễ với Ô Thuần Nhã, nhưng bảo bối của anh không đồng ý, nói là hai người đàn ông thì tổ chức hôn lễ làm cái gì, buồn nôn muốn chết.

Hơn nữa hai người đã sớm quen với cách sinh hoạt như một cặp vợ chồng lâu năm, đi đăng kí kết hôn, đeo nhẫn, ở nhà ăn một bữa cơm, thế là coi như kết hôn rồi…

Anh cảm thấy làm vậy sẽ uỷ khuất bảo bối, nhưng người ta không đồng ý tổ chức hôn lễ, anh cũng đành nghe theo.

Khúc Tân trợn mắt, liếm môi, sắp xếp ngôn từ, nói một câu, “Sếp à, dù bà chủ có không muốn gả cho sếp, sếp cũng không cần uể oải vậy đâu!”

….Tư Không Viêm Nghiêu phất tay, ý bảo cô có thể ra ngoài.

Không phải không muốn gả, mà là cậu không muốn đông người tham gia hôn lễ, theo như cách nói của Ô Thuần Nhã thì là, “Con cũng đã sinh hai đứa còn tổ chức rình rang làm chi, như vầy là được rồi, đừng bày vẽ gì nữa…”

Thở dài, cầm văn kiện vốn phải để anh anh kí tên, anh vung bút, xoẹt xoẹt bắt đầu làm việc.

Vừa kí tên vừa nghĩ, Mạc Tuấn Nghị sắp sinh rồi nhỉ?

Cũng từng ấy tháng rồi.

Đang nghĩ, di động vang lên, anh cầm lên xem thì thấy, là anh anh gọi tới.

“Alo.”

“Viêm Nghiêu ~~ Tuấn Nghị ~~ Tuấn Nghị sắp sinh rồi ~~ Làm sao bây giờ ~~ !!!”

Tiếng gào to của Tư Không Dực Dương cùng tiếng kêu thảm thiết của Mạc Tuấn Nghị từ đầu dây bên kia truyền đến.

Tư Không Viêm Nghiêu co rút khoé miệng, không nhịn được nhắc nhở.

“Nhấn chuông, gọi Giang Võ.”

Đang nằm ở bệnh viện chờ sinh rồi sao còn bối rối như thế, cũng đâu phải lần đầu làm cha, đúng là quá mất bình tĩnh.

“…Ừ ha.”

Cộp, cúp máy, Tư Không Dực Dương vội vàng nhấn chuông, Giang Võ và một nhóm y tá lật đật chạy tới.

Vào cửa đã thấy Mạc Tuấn Nghị gắt gao cắn tay Tư Không Dực Dương, đệm giường dưới thân hắn ướt đẫm.

Giang Võ chỉ đạo mọi người nâng Mạc Tuấn Nghị lên xe đẩy, “Mau mau, vào phòng phẫu thuật.”

Cánh tay Tư Không Dực Dương còn đang bị Mạc Tuấn Nghị cắn, gã nôn nóng đến đầu đầy mồ hôi.

Vừa chạy theo vừa an ủi Mạc Tuấn Nghị, “Tuấn Nghị, gắng lên, em đừng ngất.”

Mạc Tuấn Nghị đau hai mắt trợn trắng, nhả tay gã ra, thét dài một tiếng, nổi giận mắng, “Tư Không Dực Dương….. anh…Ngao ngao ngao, anh là đồ khốn….Tôi, ô ô…..Đau chết tôi…..Hu hu, Dực Dương……Đau quá!!!!”

“…..”

Giang Võ ở bên cạnh khoé miệng run rẩy, cố nhịn cười.

“Không cần sinh mổ, tôi thấy cậu ấy nên sinh thường.”

Nhìn tình trạng của Mạc Tuấn Nghị, Giang Võ ngẩng đầu nói Tư Không Dực Dương.

Tư Không Dực Dương cũng thay trang phục phẫu thuật đi vào cùng Mạc Tuấn Nghị, nhìn Mạc Tuấn Nghị lo lắng gầm rú, gật đầu, sau đó hỏi, “Sinh mổ tốt hơn hay sinh thường tốt hơn?”

Giang Võ nghĩ nghĩ, “Vẫn là sinh thường tốt hơn, sinh mổ thì sau khi hồi phục sẽ để lại vết sẹo, cơ thể của bọn họ khác với chúng ta, có sản đạo để đứa nhỏ thuận lợi sinh ra, cho nên tôi đề nghị, tốt nhất là sinh thường.”

Mạc Tuấn Nghị nghe đối thoại của hai người, xém ngất.

Có thể sinh con cho tên này đã là tốt lắm rồi, giờ còn muốn bảo hắn vừa nhịn đau vừa sinh con, hơi bị quá đáng rồi đó!

“Tư Không Dực Dương!!

A, ông đây, ông đây nói cho anh biết!

Ô ô, đau!!!

Ông đây không thèm sinh nữa!!!

Hu hu, đau quá a a a a a a!”

Giang Võ nhướn mày nhìn, ngẩng đầu nói, “Cố lên, cậu cứ vừa mắng chửi anh ấy vừa dùng sức là được, sẽ không đau.”

Tư Không Dực Dương nắm chặt tay Mạc Tuấn Nghị đến ngón tay trắng bệch, tiến đến bên tai hắn trấn an, “Ngoan, em gắng lên, chỉ sinh một đứa này thôi, Tuấn Nghị, nó chính là huyết mạch của hai chúng ta, em không muốn con được bình an chào đời sao.”

Mạc Tuấn Nghị nước mắt nước mũi tèm lem, từng cơn đau như quất tới tấp vào người hắn.

“Ô ô….Đau quá!!!!

A a a a!!

Dực Dương, em đau quá!!!”

Bụng quặn đau, mặt sau như bị xé rách trướng đau, khiến hắn cảm giác như nửa thân dưới của mình đã tê liệt.

“Dùng sức, Tuấn Nghị, hít sâu.”

Giang Võ vừa quan sát vừa hướng dẫn hắn cách điều chỉnh hô hấp.

Mạc Tuấn Nghị nhắm chặt mắt, đột nhiên quay phắt đầu, hung hăng trừng Tư Không Dực Dương.

Như thể hận không thể dùng ánh mắt chọc thủng gã!

“Anh đừng mong ông đây sinh thêm con cho anh nữa!”

Tư Không Dực Dương gật đầu lia lịa, “Ừ ừ ừ, chỉ sinh một đứa này thôi.”

“A a a!

Đau quá!”

Mạc Tuấn Nghị lại bắt đầu tru lên.

Tư Không Dực Dương nắm chặt tay hắn, cùng hắn hít sâu, dùng sức…Đột nhiên gã rất bội phục Ô Thuần Nhã, sau khi khổ sở sinh một đứa xong vẫn còn nguyện ý sinh thêm đứa thứ hai cho em trai gã, đúng là hâm mộ thiệt mà.

Giang Võ cũng đầu đầy mồ hôi.

Đây là lần đầu tiên hắn đỡ đẻ cho đàn ông, lần đó Ô Thuần Nhã là sinh mổ, còn sinh thường quả thực hắn chưa từng chứng kiến, hơn nữa tiếng kêu thét của Mạc Tuấn Nghị có khả năng xuyên thủng cực độ, rung đến màng nhĩ của hắn cũng đau nhức.

Mạc Tuấn Nghị cảm thấy mình sắp đau ngất đi, dần dần, tiếng kêu cũng nhỏ xuống.

Giang Võ nhíu mày, hắn đã nhìn thấy đầu đứa nhỏ, nhưng dường như Mạc Tuấn Nghị đã không còn sức để gắng rặn nữa.

“Tuấn Nghị, cố lên, sắp ra rồi.”

Tư Không Dực Dương cũng khẩn trương muốn chết, ghé bên tai hắn, nói, “Tuấn Nghị, cố lên, con sắp ra rồi, em lại dùng sức thêm một lần, con chúng ta sẽ lập tức ra thôi.”

Mạc Tuấn Nghị hít sâu, dùng toàn bộ khí lực còn lại, ngửa đầu thét, “A a a a a!!”

Rồi hắn cảm giác hạ thân như bị rách toạc, có thứ gì đó đang trôi ra ngoài.

“Ưm!”

“Tuấn Nghị?

Tuấn Nghị!”

Tư Không Dực Dương sắc mặt tái nhợt, cố gắng lay Mạc Tuấn Nghị vừa ngất lịm đi.

Giang Võ bế đứa nhỏ dính đầy máu vỗ vài cái, ‘Oa’ một tiếng, tiếng khóc trẻ con to rõ vang lên, quả thực đầy nội lực hệt như tiếng tru vừa rồi của ba nhóc.

Giang Võ chậc lưỡi, chuyển cho y tá lau người cho nhóc, sau đó nói với Tư Không Dực Dương, “Anh đừng rống lên, cậu ấy là mệt quá mới ngất đi, sẽ ổn ngay thôi, đến xem con của anh đi, tên nhóc này nhìn cũng đẹp trai lắm.”

Bé con tuy đỏ hỏn toàn nếp nhăn, nhưng vẫn có thể nhìn ra được đường nét anh tuấn trên mặt.

Tư Không Dực Dương nghiêng đầu nhìn đứa con mới ra đời, quay đi nhẹ giọng gọi tên Mạc Tuấn Nghị.

Giang Võ bĩu môi, đồng tình nhìn bé con đang được hắn ôm trong lòng, thở dài, “Nhóc đây là bị bố nhóc ghét bỏ sao?”

Sau khi bị đẩy về phòng bệnh khoảng nửa tiếng thì Mạc Tuấn Nghị tỉnh lại.

Hắn quay đầu liền nhìn thấy con được quấn tã nằm cạnh mình, còn cả nam nhân ngồi một bên.

“Uống nước đi.”

Tư Không Dực Dương thấy hắn tỉnh, cắm ống hút vào cốc nước đưa tới miệng hắn.

Mạc Tuấn Nghị uống chút nước, chậm rãi thở ra, vươn tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của con, nở nụ cười.

“Nhóc con này đúng là giày vò em muốn chết.”

Tư Không Dực Dương ‘Ừ’ một tiếng, cúi người ôm cả hắn và con vào lòng, thấp giọng nói, “Cảm ơn em.”

Mạc Tuấn Nghị cọ cọ mặt, không nói gì.

Sáng hôm sau mấy người Ô Thuần Nhã đến bệnh viện thăm Mạc Tuấn Nghị, hai nhóc Bánh Bao và Cảnh Hoán thấy bé con đều thích lắm, nhất là Cảnh Hoán, đây chính là em ruột của nhóc mà.

Cẩn thận bế bé con ăn no liền ngủ say, trên mặt Cảnh Hoán hiện lên ý cười nhàn nhạt, nhóc nói với Bánh Bao, “Bánh Bao, em thấy em ấy có giống ca không.”

Bánh Bao liếc một cái, hừ nói, “Mới không giống đâu!”

Nhạc Nhạc trông không giống mình, thằng cu này sao có thể giống ca được!

Cảnh Hoán cúi đầu khẽ hôn lên khuôn mặt non mềm của bé con, sau đó ngẩng đầu, ánh mắt vui vẻ hỏi, “Ba, em tên là gì ạ?”

Bánh Bao thịt xoay mặt gục vào lòng Ô Thuần Nhã, rầm rì than thở, “Ca hôn nó!”

Ô Thuần Nhã nhéo mông bé, vỗ vỗ nói, “Con cũng hôn em đi.” (Hợ bên Tàu không gọi là anh họ)

Bánh Bao ghét bỏ quay mặt đi, hừ một tiếng, “Mới không cần hôn nó đâu, về nhà hôn Nhạc Nhạc!”

Tư Không Viêm Nghiêu vươn tay bế bé vào lòng, hỏi, “Ghen tị?”

Bánh Bao bĩu môi, thấy hơi hơi thương tâm, ca ca hồi trước còn hứa với bé là thích bé nhất cơ mà, giờ vừa thấy bé con liền không để ý đến mình!Bé cũng không thèm thích ca ca nữa!

Mạc Tuấn Nghị ngồi tựa vào đầu giường, nâng tay gọi Cảnh Hoán lại gần, ôm vai nhóc, cười hỏi, “Con có thích em không?”

Cảnh Hoán lập tức gật đầu, “Dạ, thích ạ.”

Nhóc cũng rất thích Nhạc Nhạc.

Bánh Bao nghe được, bĩu môi, lại hừ cái nữa.

Cảnh Hoán quay đầu nhìn Bánh Bao, ôm bé con lại gần, “Bánh Bao, cho em bế em trai ca một cái đó.”

Bánh Bao quay đầu, “Không thèm, em cũng có em nhá.”

“…”

Cảnh Hoán thương tâm rồi, Bánh Bao không thích em nhóc.

Ô Thuần Nhã thở dài, vươn tay bế bé con trong lòng Cảnh Hoán, đặt vào lòng Bánh Bao, trừng mắt, “Bế đi.”

Bánh Bao bĩu môi, ôm bé con, cúi đầu nhìn nhìn, lầu bầu, “Xấu hoắc.”

Tư Không Viêm Nghiêu vỗ đầu bé, “Không được nói thế.”

Hừ!

Bất công, mọi người ai cũng bất công!

Bánh Bao tức giận, bởi vì chuyện này mà bé lơ Cảnh Hoán suốt một tháng, tận đến khi bé con được đặt tên mới làm lành.

Mạc Tuấn Nghị đặt tên cho bé con là Mạc Cảnh Hạo, tên ở nhà là Suất Suất.

Bánh Bao thịt Ô Trạch Vũ biết được đứa em này không cùng họ với ca ca, thế là bé liền vui vẻ.

Như vậy tên nhóc thúi này sẽ không tranh ca ca với bé, ca ca là của bé!

——— —————— ———————

Làm xong chương này nhiều cảm xúc quá :

– Đọc đoạn Mạc Tuấn Nghị sinh mà thấy buồn cười vật, xong tự dưng nghĩ đến tương lai của chính mình, hơ hơ…hơ.

– Tự hứa với lòng bọn trẻ con nó chỉ ganh tị với nhau thôi, cơ mà hint quá.

– Thế là đã hoàn được bộ này, nhìn lại số word cùng mục lục dài thượt còn tự thấy choáng, dài gì mà dài đến ngoắc ngoải, cơ mà tự dưng lại thấy tiếc tiếc cái gì đó.

Dù sao cũng xong rồi, nên là…Tung bông thôi ~~~
 
[ Đam Mỹ - HoàN] BáNH Bao Nhà Ai - U HoàNG Tử Lam
Đôi Lời Cuối Truyện


Thế là kết thúc câu chuyện dễ thương nhưng không kém phần đầy cảm xúc ở đây.

Chắc có nhiều bạn còn tiếc nuối chuyện tình của những cặp đôi phụ.

Nhưng không sao, tác giả có viết một bộ về cp Hạ Dương x Văn Nhân Minh Húc.

Bộ ấy có tên là: "Hạ Dương Chết Vì Vênh Váo Như Thế Nào".

Độ dài 48c nha.

Ai thích có thể tìm đọc.

Ta vốn định rp lên nhà đây mà không biết có ai đọc không?Cái phần này là vừa bổ sung.

Thời gian này ta bận quá lại gặp dịch bệnh này nọ.

Giờ mệt mõi lo lắng đủ thứ.( ĐÃ RP CÂU TRUYỆN HÀI HƯỚC CỦA 2NGƯỜI HỌTRÊN TƯỜNG.

NHỚ QUA XEM NHÉ!!)
 
Back
Top Bottom